Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 37

Nghe thấy câu trả lời của Chu Đình Tắc, Chương Uẩn Nghi chậm rãi “ồ” một tiếng, nhè nhẹ như làn gió thoảng.

Chu Đình Tắc nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lấy điện thoại ra.

Chương Uẩn Nghi thấy động tác của anh, phản ứng có hơi chậm, nhất thời ngượng ngập, “… Bức ảnh đó không được đẹp lắm.”

Là ảnh thẻ dán trên bảng vàng thành tích. Khi ấy cô không trang điểm, gương mặt còn mang nét non nớt của thời thiếu nữ.

Chu Đình Tắc chụp rất nhiều tấm, rồi mới mỉm cười bảo, “Câu này mà để mấy bạn khác nghe được chắc tức ngất.”

Tấm ảnh “không được đẹp” ấy lại là tấm nổi bật nhất, thu hút nhất, và… xinh đẹp nhất trên cả bảng vàng.

Nếu thật sự là ảnh chụp đẹp, thì người khác biết sống sao?

Chương Uẩn Nghi bật cười khẽ khàng, “Tôi không có ý đó.”

Chu Đình Tắc khẽ nhếch môi, ánh mắt ý vị nhìn vẻ bối rối của cô, chậm rãi nói, “Anh biết.”

Dĩ nhiên anh biết cô không có ý đó. Cô không phải là kiểu người như thế.

Chụp xong, hai người tiếp tục đi dạo quanh khuôn viên trường.

Ban đầu Chương Uẩn Nghi muốn đưa Chu Đình Tắc đến toà giảng đường, nhìn lại phòng học mình từng ngồi, nhưng hiện giờ cuối tuần toà nhà đã khoá cửa, phải xin chìa khoá từ thầy cô quản lý, nên đành thôi.

Ra khỏi trường, cô hỏi anh muốn ăn lẩu hay ăn gì gần đây cho tiện.

Chu Đình Tắc hỏi, “Quanh trường em có quán quen nào không?”

“Có chứ, nhưng không biết anh ăn được không.” Cô đáp.

“Là gì vậy?” anh hỏi.

“Lẩu cá,” cô cười nói, “Trước cổng trường có một quán lẩu cá ngon cực kỳ, không hề tanh một chút nào.”

Mùi vị ngon đến nỗi thỉnh thoảng cô lại thấy thèm.

Chu Đình Tắc hiếm khi thấy cô bộc lộ rõ h*m m**n ăn uống như vậy, khẽ cong môi, “Ăn được. Đi thôi.”

Chương Uẩn Nghi hôm qua vừa ăn lẩu, hôm nay thật ra không cần ăn nữa: “…”

Quán lẩu cá vẫn mở cửa, dù sinh viên nghỉ lễ về quê, nơi đây vẫn đông khách như thường.

Trong tiệm đã ngồi đầy mấy bàn, có bàn còn lái xe hàng mấy cây số đến tận nơi chỉ để ăn.

Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc tìm một bàn gần cửa sổ để ngồi. Cô nhận lấy thực đơn ông chủ đưa, định đưa cho anh theo phép lịch sự, nhưng vừa đưa tay ra thì anh đã lên tiếng, “Em gọi là được rồi.”

Anh là khách, nhưng cũng muốn tùy chủ nhà sắp xếp.

Chương Uẩn Nghi không tranh cãi mấy chuyện nhỏ nhặt như thế, âm thầm rút lại thực đơn, cầm bút đánh dấu món ăn, vừa chọn vừa hỏi:
“Anh thích ăn cá gì?”

“Muốn vị nào?”

“Gọi thêm món khác không?”

Chu Đình Tắc lần lượt trả lời từng câu.

Gọi món xong, cô nâng chén trà anh vừa rót, nhấp một ngụm, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã lâu chưa trở về, cảnh vật dường như thay đổi nhiều, mà cũng như chẳng khác gì xưa.

Khó nói thành lời.

Cô lặng lẽ nhìn về một góc xa xăm, Chu Đình Tắc ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại đường nét nghiêng nghiêng yên tĩnh trên gương mặt cô, trong lòng khẽ lay động.

Không lâu sau, nồi lẩu được bưng lên.

Chương Uẩn Nghi thu hồi suy nghĩ, cùng anh bắt đầu dùng bữa. Trước khi ăn, cô còn tiện tay chụp một bức ảnh rất ngẫu nhiên, gửi cho Chung Linh.

Chung Linh bị đánh úp bất ngờ:
“???”

Chương Uẩn Nghi cười nhắn lại:
“Lần sau về Nam Thành, cùng đi dạo trường nhé.”

Chung Linh:
“Gửi ảnh để làm gì hả.”

Cô ấy thèm món này lâu rồi.

Khi còn ở Than Thành, hai người cũng từng đi tìm mấy quán lẩu cá, nhưng chẳng quán nào bằng tiệm nhỏ trước cổng trường cũ. Chỗ thì vị nhạt nhẽo, chỗ thì đậm quá, nói chung đều là kiểu ăn một lần rồi thôi, không muốn quay lại.

Chương Uẩn Nghi cong môi, thừa nhận:
“Cố tình chứ sao nữa.”

Chung Linh cạn lời:
“Một mình mày hả? Hay đi với Tĩnh Tĩnh?”

Chương Uẩn Nghi:
“Hôm qua tao mới hẹn Tĩnh Tĩnh mà.”

Chung Linh:
“À đúng rồi.”

Cô ấy biết chuyện này.

Rồi lại tò mò hỏi tiếp:
“Vậy hôm nay đi với ai?”

Chương Uẩn Nghi:
“Mày đoán thử đi, tao ăn xong sẽ trả lời.”

Chung Linh:
“……”

Cái người này đúng là quá đáng mà.

Chương Uẩn Nghi nói xong liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục cùng Chu Đình Tắc vừa ăn vừa trò chuyện.

Chỉ là, cả hai đều không phải kiểu người thích nói nhiều trong bữa ăn, chỉ trao đổi vài câu rồi im lặng thưởng thức.

Ăn xong, cô cũng không giành thanh toán với anh. Dù sao, ai trả tiền cũng chẳng quan trọng.

Rời khỏi khu trường, cô lại đưa anh dạo quanh mấy con hẻm nổi tiếng đặc trưng của Nam Thành.

Nghỉ lễ, người đông như trẩy hội, chẳng còn cảm giác yên tĩnh như thường, chỉ thấy dòng người tấp nập nối đuôi nhau.

Cuối cùng, hai người tìm một quán cà phê nhỏ, ngồi lại nhìn dòng người qua lại.

Bỗng nhiên, điện thoại Chương Uẩn Nghi rung lên. Cô mở ra xem, thì thấy là tin nhắn của Thẩm Thư Yểu, hỏi cô ấy có đang bận không.

Từ lần gặp trước, hai người chưa liên lạc lại lần nào.

Thẩm Thư Yểu gần đây bận rộn giải quyết hợp đồng với công ty cũ. Phía Aurora, vì chuyện của Trác Gia Hữu mà bị sụt giảm sức mua từ fan, nhưng cũng nhờ phản ứng kịp thời, tuyên bố chấm dứt hợp tác, nên lại được không ít người qua đường ủng hộ.

Cư dân mạng cho rằng, một thương hiệu dám mạnh tay cắt hợp đồng với nghệ sĩ lừa gạt fan như Trác Gia Hữu, thật sự là có bản lĩnh.

Vì vậy, Chương Uẩn Nghi cũng không gấp gáp thúc giục Thẩm Thư Yểu.

Đồng thời, họ cũng đang tìm thêm những nghệ sĩ khác phù hợp với định vị hình ảnh thương hiệu của Aurora, đề phòng Thẩm Thư Yểu từ chối hợp tác.

Cô vội trả lời:
“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Thư Yểu:
“Muốn nói chuyện với cô về chuyện đại diện thương hiệu Aurora.”

Chương Uẩn Nghi suy nghĩ một chút:
“Tôi không ở Thân Thành, chín giờ tối được không?”

Thẩm Thư Yểu:
“Được mà, tôi cũng hay ngủ muộn. Gặp ở đâu?”

Chương Uẩn Nghi:
“Tôi sao cũng được, cô có yêu cầu gì không?”

Thẩm Thư Yểu thật ra không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng là một nữ minh tinh, nhiều nơi cũng không tiện lui tới.

Hơn nữa, chuyện họ sắp bàn là chuyện riêng tư.

Nghĩ một lúc, cô ấy nhắn lại:
“Cô ngại đến nhà tôi không?”

Chương Uẩn Nghi thoáng ngạc nhiên, bật cười hỏi:
“Cô không sợ tôi làm lộ địa chỉ nhà cô à?”

Thẩm Thư Yểu chắc nịch:
“Giám đốc PR của Tư Duy mà, giữ bí mật chắc là bản lĩnh cơ bản rồi chứ?”

Cô nói như thể điều đó là lẽ dĩ nhiên.

Làm nghề quan hệ công chúng, giữ kín thông tin là yêu cầu tối thiểu, nếu không thì chẳng biết đã rước lấy bao nhiêu rắc rối.

Sau khi hẹn thời gian xong, Chương Uẩn Nghi ghi lại lịch hẹn vào nhắc nhở cá nhân.

Vừa đặt điện thoại xuống, cô bất giác chạm phải ánh mắt của Chu Đình Tắc.

“…”

Chương Uẩn Nghi ngừng vài giây, không nhịn được hỏi, “Nhìn tôi như thế làm gì?”

“Công việc à?” Chu Đình Tắc hỏi.

Cô gật đầu, bỗng nhớ đến vài chuyện thị phi từng nghe được.

Trầm ngâm một thoáng, cô gật đầu nói, “Là cô Thẩm tìm tôi bàn công việc.”

Chu Đình Tắc ngẩng lên, “Cô Thẩm?”

“Thẩm Thư Yểu ấy.” Cô đáp, dừng một nhịp, “Chắc Tổng Giám đốc Chu biết cô ấy chứ?”

Người ta đã từng tỏ tình với anh như thế, không lý gì anh lại không biết.

Nghe vậy, Chu Đình Tắc hơi nhướng mày, “Biết chứ.”

Chương Uẩn Nghi khẽ “ồ” một tiếng.

“……”
Chu Đình Tắc cụp mắt, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn cô, “Chỉ vậy thôi à?”

Chương Uẩn Nghi hơi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo. Dưới ánh nhìn của Chu Đình Tắc, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà hỏi, “Hai người… chắc thân lắm nhỉ?”

Nghe cô hỏi vậy, Chu Đình Tắc không nhịn được, bật cười khẽ một tiếng, “Không thân.”

Chương Uẩn Nghi chớp mắt, ánh mắt viết rõ ba chữ:
Thật không đấy?

Chu Đình Tắc cong môi, chậm rãi nói:
“Với em thì thân hơn.”

Chương Uẩn Nghi nghẹn lời, nhỏ giọng lầm bầm,
“Tôi đâu có bảo anh phải đem ra so sánh đâu…”

Chu Đình Tắc nhìn vẻ mặt của cô lúc này, bèn thu lại ý đùa, nghiêm túc nói:
“Anh với cô ấy quen nhau là do Mạnh Tuy giới thiệu.”

Chương Uẩn Nghi hơi nhướn mày, “Tổng giám đốc Mạnh?”

Chu Đình Tắc gật đầu, “Bố mẹ hai nhà quen thân. Anh gặp Thẩm Thư Yểu lần đầu là ở nhà họ Mạnh.”

Thật ra anh phải thừa nhận, anh và Thẩm Thư Yểu quen nhau đã nhiều năm, từ hồi cấp ba. Nhưng gần như không liên lạc, đến cả thông tin liên hệ cũng chỉ mới có lại sau khi anh về nước hơn hai năm trước.

Nghe xong, Chương Uẩn Nghi im lặng một hồi lâu.

Rồi cô khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
“Thật ra, cô Thẩm khá dễ thương.”

Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Thẩm Thư Yểu là kiểu con gái tính cách dễ chịu, không hề có dáng vẻ ngôi sao. So với một vài nghệ sĩ danh tiếng thì thấp mà thái độ lại cao ngất mà cô từng làm việc cùng, Thẩm Thư Yểu đúng là như thiên thần.

Chu Đình Tắc nhướng nhẹ mí mắt:
“Vậy à?”

Chương Uẩn Nghi nhìn anh:
“Không đúng sao?”

“Anh không biết,” Chu Đình Tắc đáp, “Bởi vì thời gian anh và cô ấy ở riêng với nhau chưa bao giờ vượt quá nửa tiếng.”

Nói cách khác, anh cũng chẳng hiểu rõ gì mấy.

Chương Uẩn Nghi hơi kinh ngạc,
“… Thậm chí chưa tới nửa tiếng?”

“Thường là có Mạnh Tuy đi cùng,” Chu Đình Tắc đáp.

Chương Uẩn Nghi lặng lẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra là vậy.

Nhưng… dù đến thời gian gặp riêng còn chẳng có nổi một tiếng, vậy mà Thẩm Thư Yểu vẫn đem lòng thích Chu Đình Tắc. Nghĩ đến đây, ánh mắt Chương Uẩn Nghi lại bất giác dừng trên người anh.

Chu Đình Tắc phát hiện ra ánh nhìn ấy, bèn điềm nhiên đối mặt với cô.

Anh bình thản như không, lại khiến Chương Uẩn Nghi cảm thấy hơi ngượng.

Một lát sau, cô nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ nói,
“Tôi nghe nói, Thẩm—”

Câu nói chưa dứt, Chu Đình Tắc đã mỉm cười tiếp lời:
“Phải.”

Quả thật, Thẩm Thư Yểu đã tỏ tình với anh.

Chương Uẩn Nghi mím môi, không nói tiếp nữa.

Ngược lại, Chu Đình Tắc lại hỏi tiếp,
“Không định hỏi tại sao anh từ chối à?”

“À?” Chương Uẩn Nghi sững lại. Cô vốn không định hỏi, nhưng anh đã chủ động nhắc thì cũng thuận theo, “Tại sao?”

Chu Đình Tắc đáp:
“Vì cô ấy không phải kiểu người anh thích.”

Ánh mắt Chương Uẩn Nghi khẽ động, cô nhìn anh một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra câu mình muốn hỏi nhất—

Vậy anh thích kiểu người như thế nào? Cô có thể biết không?

Câu hỏi ấy, vừa rõ ràng lại vừa quá ngốc.

Chương Uẩn Nghi nghĩ ngợi, chỉ lẩm bẩm,
“Thì ra là vậy.”

Chu Đình Tắc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc, thu hết mọi biểu cảm bối rối căng thẳng của cô vào đáy mắt, bên trong lướt qua một tia ý cười mơ hồ.

Chủ đề ấy cũng chỉ dừng lại ở đó.

Chu Đình Tắc không nói thêm, Chương Uẩn Nghi cũng không hỏi nữa.

Sau khi uống xong cà phê, hai người lại đi dạo quanh một vòng rồi mới quay về khách sạn lấy hành lý ra sân bay.

Chu Đình Tắc đặt chuyến chiều hơn năm giờ, về đến Thẩm Thành khoảng bảy giờ, canh giờ vừa vặn.

Điều mà Chương Uẩn Nghi hoàn toàn không ngờ đến là:
Cô không gặp Bồ Lê trong suốt những ngày cùng Chu Đình Tắc dạo chơi Nam Thành — vậy mà lại vô tình đụng mặt nhau trên máy bay.

Cô và Chu Đình Tắc lên máy bay trước, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, điện thoại của Chu Đình Tắc vang lên.

Anh quay sang bảo cô một tiếng rồi đứng dậy nghe máy.

Chương Uẩn Nghi cũng cúi đầu lấy điện thoại ra, định kiểm tra xem có công việc nào cần xử lý không.

Cô vừa mở hộp thư thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Eva?”

“……”

“?”

Chương Uẩn Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy người trước mặt là Bồ Lê, đầu óc cô trống rỗng mất mấy giây.

Mãi sau cô mới phản ứng,
“Tổng giám đốc Bồ đấy à.”

“Đúng là cô thật.” Bồ Lê gật đầu, giọng điệu thân mật, “Tôi còn tưởng nhìn nhầm.”

Anh ta nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
“Không ngờ lại gặp được cô thật đấy.”

Chương Uẩn Nghi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Cô lặng đi vài giây, sau đó cười gượng,
“Vâng, đúng là không ngờ gặp Tổng giám đốc Bồ ở đây.”

Lúc này cô chỉ thầm cảm thấy may mắn — hôm qua khi Bồ Lê hỏi cô có thể dẫn anh ta đi tham quan Nam Thành không, cô không nói mình đã quay về Thân Thành, mà bảo phải ở lại để dành thời gian cho bạn.
Nếu hôm đó lỡ miệng, thì giờ đây chẳng phải đã bị vạch trần tại trận rồi sao?

“Không ngờ?” Bồ Lê nhướng mày, “Cô quên rồi à? Tôi từng nói là sẽ đến Nam Thành.”

“… Không quên.” Chương Uẩn Nghi giải thích, “Ý tôi là, không ngờ anh lại quay về sớm thế.”

Bồ Lê bật cười, “Mai phải đi làm, có cuộc họp quan trọng.”

Chương Uẩn Nghi chợt hiểu ra, “Thì ra là vậy.”

Lúc đó hành khách vẫn còn đang lên máy bay, Bồ Lê cũng không nói chuyện với cô thêm, chỉ đi về phía chỗ ngồi cạnh lối đi gần cô.

Sau lưng anh ta còn có một trợ lý đi cùng.

Khoang thương gia không nhiều chỗ.

Thỉnh thoảng Bồ Lê lại quay sang nói với Chương Uẩn Nghi vài câu, trông hai người khá thân thiết.

Đến khi máy bay sắp cất cánh, cuộc gọi của Chu Đình Tắc cũng kết thúc.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn hai người đang trò chuyện phía bên cạnh, đôi mắt hơi híp lại.

Chỉ là, Bồ Lê không để ý đến anh. Lúc Chu Đình Tắc nhận điện thoại, sợ làm phiền người xung quanh nên cố tình bước gần về phía cửa sổ, hơi nghiêng người sang một bên. Giờ cuộc gọi kết thúc, sự chú ý của Bồ Lê lại đặt cả vào Chương Uẩn Nghi.

Dĩ nhiên còn một lý do khác nữa: tuy Bồ Lê đã từng gặp mặt Chu Đình Tắc một lần, nhưng khi đó thời gian quá ngắn, cả hai không có dịp trò chuyện, thành ra không có ấn tượng gì về nhau cũng là điều dễ hiểu.

Máy bay cất cánh êm ru.

Khoang hạng thương gia rất yên tĩnh, Bồ Lê cũng không nói chuyện thêm với Chương Uẩn Nghi.

Mãi đến khi máy bay bắt đầu hạ độ cao, trong khoang vang lên những âm thanh rõ ràng hơn, Bồ Lê chợt nhớ ra điều gì, liền gọi một tiếng:
“Eva.”

Chương Uẩn Nghi quay đầu lại: “Tổng giám đốc Bồ.”

Bồ Lê không bận tâm đến cách gọi khách sáo ấy, mỉm cười nhàn nhạt hỏi:
“Cô có bạn đến đón không? Nếu không thì tiện đường, bọn tôi đưa cô một đoạn?”

Chương Uẩn Nghi khựng lại, đang cân nhắc nên từ chối thế nào cho khéo, để vừa không thất lễ vừa không làm mất lòng người.

Thì người nãy giờ vẫn chẳng nói gì, đang mở laptop bận việc bỗng ngẩng đầu, một lần nữa quay sang hướng hai người. Đúng lúc Bồ Lê cảm thấy anh có chút quen mắt nhưng vẫn chưa nhớ ra rốt cuộc là ai, Chu Đình Tắc đã mở miệng trước, giọng điềm nhiên:
“Cô ấy có người đón rồi.”

Bình Luận (0)
Comment