Vào tới chợ, chương Uẩn Nghi vẫn chưa thật sự hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi, thoáng như chạm nhẹ, rồi lại xa, tựa hồ chưa từng xảy ra.
Thế mà khi khẽ l**m môi, cô vẫn cảm thấy nóng rát, như còn vương chút nhiệt ấm mơ hồ mà Chu Đình Tắc để lại.
“Trưa nay muốn ăn gì?” anh quay sang hỏi, đôi mắt ẩn giấu ý cười.
Cô giật mình ngẩng lên “… Gì cũng được.”
Trước mặt là sạp rau tươi. Anh vừa lựa vừa hỏi:
“Trứng xào cà chua ăn không?”
“Ăn.”
“Đậu tứ quý xào khô?”
“Ăn.”
“Măng xuân kho dầu?”
“Ăn.”
… Anh hỏi gì, cô cũng chỉ cười đáp “ăn”, khiến anh bất lực, đành tự tay chọn những món cô thích nhất.
Rời khu rau củ, hai người ghé qua quầy thịt, rồi lái xe về.
Tới bãi đỗ, Chu Đình Tắc liếc sang chỗ xe của cô: “Xe nhà bên cạnh chạy rồi à?”
Hôm qua lúc anh đi, nó còn ở đó, lại đỗ sát rạt phía cô. Với tay lái khác, chưa chắc mở nổi cửa để chui ra.
Chương Uẩn Nghi ngoảnh lại: “Cuối tuần anh ta thường không ở nhà.”
“Còn ngày thường thì về sớm hơn em?”
Cô thở dài: “Em đi sớm, về muộn. Công việc hay có chuyện phát sinh, mà em cũng muốn làm thêm, học thêm… nên không mấy khi vội về. Ở nhà thì chỉ có một mình, ở công ty ít ra còn có đồng nghiệp.”
Anh gật đầu, trầm giọng: “Vậy trước giờ, khi em đỗ trước, hàng xóm kia đỗ xe đàng hoàng chứ?”
“Có… nhưng hiếm lắm.”
Anh hiểu, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn giải quyết dứt điểm không?”
Cô muốn chứ, nhưng chẳng biết làm sao. Báo quản lý không ăn thua, báo cảnh sát thì chỉ hòa giải miệng, vài hôm sau đâu lại vào đấy. Mà cô cũng không rảnh để kêu hoài.
Anh trầm ngâm: “Để anh lo nhé?”
Cô hơi nhướng mày: “Anh có cách à?”
“Thử cách ngu trước.”
“Là gì?”
“Để xe anh vào chỗ em.”
Cô chớp mắt, hiểu ra. Hàng xóm thấy chiếc SUV to, gầm cao, giá trị không nhỏ, chắc không dám cậy thế nữa.
“Vậy em lái xe anh đi làm à?” cô thoáng lo, như thế chẳng khác nào công khai chuyện hai người cho cả công ty biết. Hiện tại, cô vẫn muốn tách bạch công việc và đời sống riêng.
Anh bật cười: “Ngoài cách đó… còn một phương án khác.”
“Là gì?”
“… Có tài xế riêng đưa đón.”
Cô ngẩn ra vài giây, rồi lắc đầu: “Phiền lắm.”
“Không phiền.” Anh nói nhẹ như không.
“Thôi… tạm vậy nhé?” anh đề nghị “Quan sát vài hôm, nếu ổn thì trả xe em về.”
Cô nghĩ một lát, rồi gật đầu. Thế là, xe cô được dời sang chỗ tạm, xe anh ngay ngắn chiếm trọn chỗ của cô, hai bên đo đạc đến từng li, chỉnh chu như kẻ thước.
Xong xuôi, họ cùng lên nhà.
Trong thang máy, Chương Uẩn Nghi vẫn ngờ ngợ: “Có tác dụng thật không?”
Chu Đình Tắc xách túi rau, tay kia nắm tay cô: “Thử xem.”
Cô khẽ cười: “Hy vọng.”
Anh khẽ móc ngón tay vào tay cô: “Sẽ được thôi, yên tâm.”
Nếu không, anh vẫn còn phương án dự phòng – chỉ là phiền hơn chút.
Về đến nhà, anh đem đồ vào bếp, cô vừa theo vừa chỉ chỗ để dụng cụ. Rau thịt được sắp gọn trong tủ lạnh, anh lướt mắt khắp gian bếp.
Cô đứng khoanh tay, đuôi mắt cong cong: “Tổng giám đốc Chu hài lòng chứ?”
Anh nghiêng đầu: “Hử?”
“Có thiếu gì không? Nói để em mua.”
Anh ngẫm hai giây, ngón tay gõ nhẹ mặt bếp: “Có.”
“Thiếu gì?”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô – ý tứ quá rõ.
Cô mỉm cười: “Em chẳng phải đang ở đây sao?”
Anh đáp khẽ, rồi cất tiếng: “Lại đây.”
Cô vừa định bước, thì anh đã đi tới trước. Nụ hôn ào ạt như cơn mưa rào mùa hạ, dồn dập trút xuống. Cô ngửa đầu đón nhận, để mặc anh dẫn dắt.
—
Không biết bao lâu, tiếng động trong bếp mới lắng.
Tựa vào lòng anh, hơi thở cô còn gấp, vành tai nóng ran: “Em… phải vào thư phòng làm việc thôi.”
Anh khàn giọng “ừ”, bế cô xuống khỏi bàn bếp, hỏi khẽ: “Đứng vững không?”
Câu hỏi chẳng có gì, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ. Đành cứng miệng: “Được.”
Anh nhìn đôi tai đỏ hồng, khẽ bật cười, buông cô ra: “Anh đi rửa mặt.”
Cô gật đầu. May mắn là căn hộ này có hai nhà vệ sinh, mỗi người một nơi. Rửa ráy xong, cô vào thư phòng, anh mang laptop ra bàn ăn, hai người lặng lẽ làm việc riêng.
Thời gian trôi mau. Đến gần mười một giờ, anh đóng máy, bước vào bếp.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông là Mạnh Tuy gọi:
“Đang làm gì đấy? Trưa qua nhà ăn cơm nhé? Mẹ tôi bảo tôi hỏi cậu.”
Chu Đình Tắc đặt điện thoại lên kệ bếp, bật loa ngoài:
“Không đi.”
Anh tìm thấy chỗ cô để gạo, lấy ra.
Mạnh Tuy khẽ chiệp miệng một tiếng:
“Gì đấy, cậu về nhà rồi à?”
“Chưa.” Chu Đình Tắc đáp gọn.
“Thế đang làm gì? Sao tôi nghe có tiếng nước vậy?” Mạnh Tuy gặng hỏi.
Chu Đình Tắc “ừ” một tiếng, giọng thản nhiên:
“Nấu cơm.”
“?”
Mạnh Tuy khựng lại, nhướng mày:
“Trưa nay tự nấu?”
“Ừ.” câu trả lời vẫn nhàn nhạt.
Ngay lập tức, Mạnh Tuy đổi ý:
“Thế tôi qua ăn ké nhé, nhớ nấu nhiều chút.”
Anh ấy vốn biết tay nghề nấu ăn của Chu Đình Tắc thế nào, không chỉ biết, mà còn từng được thưởng thức.
Chỉ tiếc, muốn ăn một bữa do anh đích thân xuống bếp thì cực khó: hoặc lệch giờ, hoặc anh bận, không rảnh nấu.
“Không tiện.” Chu Đình Tắc từ chối thẳng, không chút do dự.
Mạnh Tuy bất mãn, giọng cũng cao lên:
“Không tiện chỗ nào? Cậu giấu người đẹp trong nhà chắc?”
Dù có thật, thì người đó anh ấy cũng quen, đâu có gì là “không tiện”.
Chu Đình Tắc vẫn điềm tĩnh “ừ” một tiếng, vừa bấm nút nấu cơm vừa thong thả nói:
“Là tôi bị giấu.”
Anh mới là “người đẹp” kia.
Mạnh Tuy sững ra:
“Ý gì?”
Chu Đình Tắc lấy rau trong tủ lạnh ra:
“Tôi đang ở nhà Eva.”
“…”
Mạnh Tuy vẫn chưa biết hai người đã thành đôi, nên chỉ khựng vài giây rồi hỏi bâng quơ:
“Cô con gái của đồng nghiệp cô ấy cũng ở đó à?”
Anh nghĩ chắc họ lại cùng nhau trông nom bé Hồ Du Du.
“Không.” Chu Đình Tắc đáp gọn.
Mạnh Tuy nhướng mày, định hỏi tiếp:
“Vậy cậu—”
Chưa kịp nói hết, Chu Đình Tắc đã chậm rãi, từng chữ một:
“Bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy.”