Chưa kịp để Chương Uẩn Nghi nhắc lại câu nói kia, thì anh bạn trai mới nhậm chức chưa đầy hai mươi bốn tiếng của cô đã lập tức làm theo chỉ thị.
Không chỉ vậy, anh còn làm cả những điều cô chưa hề yêu cầu.
Đầu lưỡi anh khẽ lách vào khoang miệng, hơi thở của Chương Uẩn Nghi lập tức trở nên rối loạn. Oxy như bị anh cướp đi hết, lưỡi anh lướt qua răng, móc lấy đầu lưỡi cô, khiến đôi chân cô mềm nhũn, cánh tay bất giác ôm lấy người trước mặt.
Chỉ vài lần hôn thôi, Chu Đình Tắc đã học được cách đổi nhịp thở, thậm chí còn biết làm sao để khiến cô càng khó lòng chống đỡ.
Đầu lưỡi ấy mềm mại, nóng ấm, linh hoạt và đầy chiếm hữu.
Khi môi lưỡi quấn quýt, vòng tay ôm nhau cũng nóng bỏng, hơi thở hòa lẫn, như thiêu đốt cả hai.
…
Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển. Chu Đình Tắc vẫn giữ cô trong vòng tay, những ngón tay thon dài khẽ bóp nhẹ gáy cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ, khiến da cô ngưa ngứa.
Cô định nhích ra một chút, nhưng đôi chân mềm nhũn, mũi lại đầy mùi hương thanh lạnh của anh, khiến cô lười chẳng muốn động đậy.
Hai người cứ thế điều chỉnh hơi thở.
Một lúc sau, tay anh rời khỏi gáy cô, không nhẹ không nặng, véo lấy vành tai ửng hồng kia, giọng khàn khàn:
“Muốn tiếp tục làm việc không?”
Cô nghĩ một chút: “Hơi buồn ngủ.”
Cô vốn ít khi ngủ trưa, có ngủ cũng chỉ chừng nửa tiếng. Hôm nay không hiểu sao, có thể là vì dậy quá sớm, hoặc cũng có thể do bữa trưa ăn quá ngon và yên bình, khiến cô hơi lâng lâng buồn ngủ.
Chu Đình Tắc bật cười, buông cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Ngủ một lát nhé?”
Cô hơi do dự, rồi gật đầu: “Còn anh?”
“Anh không buồn ngủ.”
“Vậy… anh tiếp tục làm việc à?”
Anh nhìn cô một cái: “Có việc gì anh giúp được không?”
Ý anh là công việc.
Cô sững một chút, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh:
“… Bảo anh làm trợ lý cho em thì hơi phí tài quá.”
Khóe môi anh cong lên: “Anh tình nguyện.”
Câu nói ấy làm cô nhất thời không biết đáp sao, chỉ khẽ chớp mắt:
“Vậy… giúp em sắp xếp một số tài liệu nhé? Em còn vài thứ cần tra cứu.”
“Được.”
Cuối cùng, Chương Uẩn Nghi vào phòng ngủ trưa, còn Chu Đình Tắc ngồi ở phòng khách, mở tài liệu cô gửi, tra cứu và sắp xếp sẵn để khi cô tỉnh dậy có thể dùng ngay, rút ngắn tiến độ làm việc.
Ban đầu, cô nghĩ trong nhà vẫn còn người, dù là bạn trai thì cô vẫn chưa quen ngủ một cách vô tư khi có người ở đó.
Thế nhưng thực tế là… cô ngủ say vô cùng.
Nếu không có tiếng chuông điện thoại, chắc cô đã ngủ thêm cả tiếng đồng hồ.
Khi chuông reo, cô vẫn còn ngái ngủ, đưa tay lấy điện thoại, hé mắt nhìn màn hình. Thấy số gọi đến, cô lập tức tỉnh hẳn, khẽ hắng giọng bắt máy:
“Alô, mẹ à?”
Là bà Dương gọi đến, hỏi cô cuối tuần sau có rảnh không, đừng nói là lại phải tăng ca nhé.
Cô không rõ có chuyện gì, nhưng nghe mẹ nói vậy thì cũng không thể đáp “không biết” hay “chưa chắc”. Cô im lặng một chút, rồi dịu giọng:
“Chắc là không cần, sao thế ạ?”
Nghe cô trả lời, Dương Tuệ Lệ khẽ “ừ”, giọng có phần bất đắc dĩ:
“Không phải tại em trai con sao? Tết Thanh Minh không thể đến Thân Thành, giờ lại ầm ĩ đòi đi.”
Cô liền hiểu: “Nó sẽ sang đây cuối tuần sau ạ?”
“Ừ, con tiện không?”
“Tiện.”
Cô mím môi, khẽ hỏi: “Mẹ có qua không?”
“Không, mẹ sẽ đưa nó ra ga cao tốc, con ra đón là được. Nó tan học chiều thứ Sáu là đi luôn, nói là muốn đi đâu đó check-in, bạn bè nó đều đi rồi.”
Mỗi lần nhắc đến con trai, mẹ luôn có rất nhiều điều để nói.
Nghe thì như đang than phiền, nhưng thực ra trong lời nói toàn là thương yêu.
Chương Uẩn Nghi chỉ yên lặng lắng nghe.
Đợi mẹ nói xong, cô mới khẽ đáp:
“Nó mua vé chưa?”
“Chưa.”
Cô im vài giây, không nói sẽ mua giúp, chỉ bảo:
“Vậy mẹ mua rồi gửi thông tin cho con, tan làm con ra đón.”
“… Ừ, xong mẹ báo.”
“Vâng, mẹ dạo này—”
Chưa kịp hỏi thăm sức khỏe mẹ, bà đã bảo:
“Nó đang gọi mẹ, mẹ cúp đây.”
“… Vâng.”
—
Điện thoại vừa tắt, cô ngồi trên giường ngẩn người một lúc.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa, cô quay lại bảo:
“Vào đi.”
Chu Đình Tắc đẩy cửa, ánh sáng từ phòng khách hắt vào, khiến căn phòng tối bớt u ám.
“Muốn bật đèn không?”
Cô ngẩng mặt nhìn anh: “Mở rèm ra là được.”
Anh gật đầu, bước lên vài bước, rồi hỏi:
“Anh có một câu hỏi.”
Cô chưa bắt kịp suy nghĩ của anh, liền theo bản năng đáp:
“Gì vậy?”
Anh quay người, đứng bên mép giường, cúi xuống nhìn cô dưới ánh sáng từ phòng khách, giọng trầm thấp:
“Anh nên ôm bạn gái trước, hay nên kéo rèm trước?”
“…” Cô sững sờ, nhìn anh mấy giây, rồi dịch người về phía trước, chủ động vòng tay qua anh, khẽ nói:
“Ôm bạn gái trước.”
Anh lập tức dang tay, ôm chặt cô vào lòng.
Hít lấy hơi ấm và sự an tâm quen thuộc, cô dụi mặt vào cổ anh.
Anh không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về.
Một lúc sau, cô nhỏ giọng:
“Em hơi khát.”
Anh bật cười, buông tay khỏi gáy cô:
“Ngồi dậy nhé?”
Cô rời khỏi vòng tay anh: “Ừ, tài liệu xong chưa?”
Chu Đình Tắc: “Đợi mỗi em kiểm duyệt.”
Chương Uẩn Nghi khẽ mỉm cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút:
“Chuyện Tổng Giám đốc Chu làm đương nhiên là em yên tâm rồi.”
Chu Đình Tắc nhìn vào ánh mắt sáng rực của cô, đưa tay khẽ búng lên trán cô một cái:
“Anh đi kéo rèm.”
Rèm vừa kéo ra, Chương Uẩn Nghi liền vào phòng tắm, còn Chu Đình Tắc thì đi xuống bếp rót cho cô một ly nước.
Rõ ràng mới bắt đầu yêu nhau chưa bao lâu, nhưng khi làm những việc này lại ăn ý đến lạ. Chương Uẩn Nghi cũng không hiểu sự ăn ý này bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng khi cả hai cùng ở chung một phòng, chẳng hề có chút gượng gạo hay khó xử nào.
Nhận lấy ly nước anh đưa, uống xong, Chương Uẩn Nghi lập tức quay lại trạng thái làm việc, xem tập tài liệu anh đã giúp cô sắp xếp.
Xem xong, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang chút nghi hoặc nhìn về phía anh – người đang đứng bên cạnh bàn làm việc – như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Muốn nói gì sao?” Chu Đình Tắc hỏi, “Vẫn còn chỗ nào thiếu à? Anh xem lại.”
Chương Uẩn Nghi im lặng mấy giây, rồi tò mò hỏi:
“Anh trước đây… có phải từng làm trợ lý mà không ai biết không?”
Chu Đình Tắc: “…”
Hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy, anh bật cười khẽ:
“Sắp xếp cũng ổn lắm à?”
“Rất tốt là đằng khác ấy.” Cô không ngần ngại dành lời khen.
“Em không ngờ anh có thể tìm đầy đủ thế này, lại còn giúp em phân loại rõ ràng.”
Nhờ vậy, cô chỉ cần liếc qua là biết đâu là thông tin cần thiết, đâu là thứ phụ, có thể dùng hoặc bỏ.
Nghe vậy, anh khẽ nhướng mày:
“Nếu đã thế—”
“Ừm?”
Chu Đình Tắc cúi người, ánh mắt sâu lắng:
“Có thưởng không?”
“…”
Cô hơi ngẩn ra, mấp máy môi, nhìn người ở gần trong gang tấc, giả vờ mơ hồ:
“Anh muốn thưởng gì?”
Anh làm như không thấy tia tinh nghịch vụt qua trong mắt cô, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, giọng dịu:
“Em cứ từ từ nghĩ, làm việc trước đã.”
Ngón tay cô tê dại một thoáng, chậm rãi ừ một tiếng:
“Còn anh?”
“Anh ở phòng sách có làm phiền em không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy anh ngồi bên kia đọc sách.” Anh chỉ về chiếc sofa gấp dựa tường, đối diện bàn làm việc của cô.
Cô quay sang kệ sách:
“Vậy anh cứ tự nhiên.”
Anh khẽ gật đầu.
Ánh nắng ấm áp buổi chiều đổ qua cửa sổ vào phòng sách, phản chiếu lên bức tường màu trắng sữa.
Trong không gian tràn ngập nắng ấy, hai người ở gần mà mỗi người bận một việc.
Khi Chương Uẩn Nghi tập trung, cô quên mất trong phòng còn có anh. Còn Chu Đình Tắc thì luôn giữ chừng mực, không lên tiếng quấy rầy. Chỉ thỉnh thoảng, cứ khoảng nửa tiếng, anh lại nhắc cô đứng dậy vận động, hoặc khi thấy ly nước bên tay cô cạn, anh sẽ đứng dậy rót đầy lại.
Suốt cả ngày thứ Bảy, Chu Đình Tắc đều ở bên cô.
Bữa tối cũng là anh nấu. Chương Uẩn Nghi tuy không phải kém bếp núc, nhưng so với anh thì vẫn còn khoảng cách.
Bận rộn tới mười giờ tối.
Thấy muộn rồi, Chu Đình Tắc bảo cô nghỉ ngơi, phần còn lại để ngày mai làm.
Cô gật đầu:
“Anh… định về à?”
Anh khẽ cụp mắt, ừ một tiếng:
“Ngày mai anh lại qua.”
Cô tiễn anh ra cửa, nghĩ ngợi mấy giây rồi nói:
“Nếu mai bận thì khỏi qua cũng được.”
Ở đây với cô thật sự rất nhàm chán.
Anh nhướng mày, hờ hững đáp:
“Cuối tuần anh chỉ bận một việc thôi.”
Cô theo phản xạ hỏi:
“Việc gì?”
Anh cúi đầu, khẽ nâng cằm cô, rồi áp môi xuống.
Trước khi chạm vào, giọng anh chậm rãi, trầm thấp:
“Bận…hôn bạn gái anh.”
“…”
—
Sau khi anh rời đi, đôi môi cô vẫn nóng ẩm, ửng đỏ.
Đứng ở cửa một lúc lâu, Chương Uẩn Nghi cúi đầu cười khẽ. Chạm nhẹ vào môi, cô kéo thân thể mỏi mệt vào phòng tắm.
Tắm xong, điện thoại vang lên là tin nhắn từ Chu Đình Tắc báo anh đã về đến nhà.
Chương Uẩn Nghi: “Em vừa tắm xong.”
Chu Đình Tắc: “Buồn ngủ chưa?”
Ban đầu cô định nói “chưa”, nhưng nghĩ một chút, lại nhắn: “Buồn ngủ rồi.”
Chu Đình Tắc: “Vậy em ngủ đi.”
Chương Uẩn Nghi ôm điện thoại: “Mai mấy giờ anh qua?”
Chu Đình Tắc: “Tám giờ? Anh mang bữa sáng cho em.”
Chương Uẩn Nghi: “Được ạ, vậy em ngủ đây.”
Chu Đình Tắc: “Ngủ ngon nhé.”
Chương Uẩn Nghi: “Ngủ ngon.”
Nói lời chúc ngủ ngon xong, cô cầm điện thoại đi vào phòng sách.
Công việc vẫn còn dang dở, vốn để mai làm sẽ hợp lý hơn, vừa không quá mệt. Nhưng bạn trai lại chu đáo như thế, cô không muốn để ngày cuối tuần đầu tiên của hai người trôi qua trong cảnh tăng ca.
Dù sao cũng phải để ra một ngày, để yêu đương cho đàng hoàng.
Vậy nên, Chương Uẩn Nghi quyết định thức khuya làm xong việc, để hôm sau có thể cùng Chu Đình Tắc ra ngoài dạo chơi.
Chỉ là… khi anh đến lúc tám giờ sáng, cô vẫn chưa dậy.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô ngơ ngác ôm chăn ngồi dậy, mất mấy giây mới nhớ ra là ai.
Vội vàng ra mở cửa, mắt còn ngái ngủ:
“Anh quên mật khẩu rồi à?”
Hôm qua, cô đã nói mật mã cửa cho anh.
Chu Đình Tắc cúi đầu, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô:
“Cửa không khóa trong à?”
Cô sững lại:
“Hả?”
Nghĩ lại, mới nhớ:
“Em quên mất.”
Anh không nói gì, chỉ đưa tay xoa rối mái tóc ngủ của cô, giọng trầm thấp:
“Lần sau nhớ khóa trong.”
Cô sống một mình, khóa cửa vẫn an toàn hơn.
Cô hơi ngượng, khẽ “vâng” một tiếng.
Anh đáp lại, nheo mắt quan sát:
“Tối qua mấy giờ ngủ?”
“…”
Cô mơ màng ngẩng đầu:
“Sao ạ?”
“Bị mất ngủ à?” Anh đặt bữa sáng lên bàn, đổi cách hỏi.
Cô “à” một tiếng, ánh mắt bỗng sáng lên:
“Không phải.”
“Hửm?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, dường như vẫn chưa hiểu.
Cô chưa vội giải thích, chỉ nói:
“Em đi rửa mặt trước.”
Chưa kịp để anh nói gì thêm, cô đã nhanh chóng chui vào phòng, vào thẳng phòng tắm.
Anh đứng trong phòng khách vài giây, chợt phản ứng, bước theo vào phòng ngủ, dừng trước cửa phòng tắm.
Cô bất ngờ quay đầu, vừa bóp kem đánh răng vừa hỏi:
“Sao vậy?”
“Công việc xong hết rồi?” Anh nhận lấy tuýp kem từ tay cô, vặn nắp lại.
Cô: “…Ừ.”
Cô bật công tắc bàn chải điện, giọng mơ hồ vì ngậm bàn chải:
“Chúng ta hôm nay ra ngoài chơi nhé?”
Chu Đình Tắc nhìn cô chăm chú:
“Không ngủ bù à?”
“Em có thể ngủ bù trên xe.” Chương Uẩn Nghi đáp tỉnh bơ.
Anh không nói gì.
Mãi đến khi cô đánh răng xong, đang chuẩn bị rửa mặt, anh mới hỏi:
“Muốn đi đâu?”
“Không phải lẽ ra hôm nay là anh sắp xếp sao?” Cô hồn nhiên lý lẽ:
“Hôm qua em ‘quản’ anh cả ngày rồi, hôm nay đến lượt anh quản em chứ.”
Nghe vậy, Chu Đình Tắc lấy điện thoại ra, không rõ là đang tìm xem chỗ nào vui hay nhắn tin cho ai.
Chốc lát, Chương Uẩn Nghi nghe anh nói:
“Ăn sáng trước đã. Ăn xong rồi mình đi.”
Cô cong khóe môi cười:
“Được.”
Bữa sáng anh mang tới vẫn phong phú như mọi lần, khiến Chương Uẩn Nghi lại chẳng tránh được mà ăn quá nhiều.
Khi dọn xong, cô không khỏi lơ đãng nghĩ, cứ ăn thế này, nửa tháng chắc cô sẽ tăng vài cân mất.
Cô thất thần quá rõ rệt, Chu Đình Tắc liếc mắt:
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ…” cô đặt đũa xuống, nghiêm túc,
“… chắc em sắp béo lên rồi.”
Anh khẽ bật cười:
“Không đâu.”
“Nhưng sáng nay em ăn bằng ba ngày đi làm cộng lại đó.”
Anh bị ví von của cô chọc cười, khóe môi khẽ cong:
“Chứng tỏ ngày thường em ăn quá ít.”
“Có không đó?” Cô chớp mắt.
Ánh mắt anh thẳng thắn, như thể cũng đang hỏi lại—em nghĩ là không à?
Cô không dám đáp nữa.
Một lúc im lặng, anh hỏi:
“Có trang điểm không?”
“Có chứ,” cô đáp ngay,
“Anh đợi em nửa tiếng nhé? Em sẽ nhanh thôi.”
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô:
“Bao lâu cũng được.”
Cô khẽ cười.
Dù anh nói “bao lâu cũng được”, Chương Uẩn Nghi vẫn không nỡ để anh chờ quá lâu.
Cô trang điểm nhanh hơn thường lệ, rồi đứng trước tủ quần áo do dự hai phút. Sau đó quay ra gọi:
“Chu Đình Tắc.”
Anh bước vào:
“Sao thế?”
Cô lấy ra hai bộ để anh chọn, một bộ váy, một bộ quần jeans ống rộng sáng màu phối với áo hai dây. Với dáng người cân đối, cô mặc gì cũng đẹp.
Xem xét nơi sắp đến, anh chọn bộ trang phục thoải mái hơn.
Khi Chương Uẩn Nghi chuẩn bị thay đồ, anh vẫn đứng nguyên trong phòng, chưa định ra ngoài.
“…”
Hai người nhìn nhau. Cô hơi mất tự nhiên:
“Em… chuẩn bị thay đồ rồi đó.”
Cô vốn không quen thay đồ trong phòng tắm, một phần vì khi nãy trang điểm đã làm ướt nền, chưa kịp lau, sợ làm bẩn quần áo.
Ban đầu, Chu Đình Tắc cũng không có ý gì khác.
Nhưng khi thấy vành tai cô khẽ đỏ lên, anh bỗng đổi ý.
Anh khẽ “ừ” một tiếng, giả vờ như không nghe ra ý tứ ẩn trong lời cô, giọng trầm thấp:
“Ở đây không thay được sao?”
“?”
Chương Uẩn Nghi sững người, đối diện với ánh mắt mang chút nghi hoặc của anh, bỗng nghẹn lại:
“Không phải, anh…”
Cô mấp máy môi, muốn hỏi anh ở lại phòng làm gì.
Nhưng lời ra đến miệng lại thấy câu hỏi này… thật ra quá thừa.
Bây giờ họ đã đường đường chính chính là người yêu, anh ở lại phòng cũng đâu có gì sai.
Không nói nên lời, hàng mi cô khẽ run, đôi tai nóng bừng:
“Vậy… tùy anh.”
Lần này đến lượt Chu Đình Tắc ngạc nhiên.
Anh không nghĩ cô sẽ cho phép mình ở lại, vốn tưởng cô sẽ nhất quyết đuổi anh ra ngoài.
Ngẩn ra vài giây, anh không kiềm chế được, bước lên hai bước.
Chương Uẩn Nghi khó hiểu, ôm chặt quần áo đứng nguyên:
“Sao… ưm—”
Cô chưa kịp hỏi xong, anh đã cúi xuống, chặn môi cô lại.
Nụ hôn này so với hôm qua, so với buổi sáng, đều bất ngờ hơn, dữ dội hơn.
Hàng răng bị tách ra.
Cô khẽ rên một tiếng, âm thanh bị nuốt trọn.
Đầu lưỡi anh lướt qua, quét dọc khoang miệng, khiến cô lập tức mềm nhũn.
Ngón tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh, trắng bệch, để khỏi trượt xuống.
Nhận ra sự bất lực của cô, anh thuận tay gạt bộ quần áo vướng giữa hai người sang giường, rồi ôm ngang cô lên, để cô quấn quanh mình.
Sau lưng cô là cánh tủ gỗ.
Trước mặt là lồng ngực nóng rực, phập phồng.
Chu Đình Tắc cúi thấp, kiên quyết để lại dấu ấn của mình trong hơi thở cô.
Nuốt nước bọt bỗng trở nên khó khăn.
Nhưng tay anh vẫn giữ chừng mực—chỉ siết chặt vòng eo cô, không đi quá giới hạn.
“…”
Khi nhiệt độ cơ thể và hơi thở đều nóng bỏng đến mức không chịu nổi, anh mới buông cô ra.
Hai người thở dồn dập, hơi thở quấn lấy nhau.
Một lúc lâu sau, anh đặt cô xuống, giọng khàn:
“Em thay đồ đi.”
Anh không thể hôn thêm nữa, hôn nữa thì hôm nay đừng mong bước ra khỏi phòng.
Chương Uẩn Nghi còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người, sải bước nhanh ra ngoài.
Ngay sau đó, tiếng cửa phòng tắm đóng lại vang lên.
Cô đứng im vài giây, nhớ lại vẻ nóng vội ban nãy của anh, khóe môi không kiềm được cong lên.
Cô khẽ thở ra, giơ tay vỗ nhẹ má để hạ nhiệt, rồi mới nhặt quần áo anh vừa ném sang một bên và thay vào.
Thay xong, cô ra bàn trang điểm dặm lại lớp makeup.
Vừa dặm vừa thầm thấy may mắn, may mà nãy chưa tô son, không thì giờ chắc chẳng biết nó bị lem thành dạng gì.
Trang điểm xong, tô lại son, cô bước ra thì Chu Đình Tắc cũng vừa từ phòng tắm đi ra, nước còn chưa kịp lau hết trên mặt.
Hai người chạm mặt ngay cửa.
Ánh mắt anh như thiêu đốt, bước chân hơi khựng lại.
Vài giây sau, anh đi tới trước mặt cô, giọng khàn đặc:
“Xong rồi?”
“…Ừm.”
Cô cụp mắt, rồi khẽ ngẩng lên, ngập ngừng:
“Anh… vẫn ổn chứ?”
“Hả?” Anh nhướng mắt.
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn thẳng vào mắt anh, ý tứ quá rõ ràng.
Ánh mắt anh tối lại, yết hầu khẽ động, giọng trầm hơn hẳn:
“Em… là không muốn ra ngoài nữa đúng không?”