Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo

Chương 49

Không gian xung quanh bỗng chốc lặng hẳn.

Lời đáp của Chương Uẩn Nghi khiến cả nhóm người đứng đó thoáng ngẩn ra, thậm chí còn thấy khó hiểu. Chẳng lẽ cô không nhận ra hàm ý phía sau câu nói của Kỷ Việt Trạch?

Mỗi người một ý nghĩ riêng.

Còn Chương Uẩn Nghi lại chẳng để tâm, đáp xong liền tự nhiên quay sang hỏi Chu Đình Tắc:
“Anh còn muốn chơi nữa không?”

Chu Đình Tắc hơi rũ mắt, đang định hỏi cô thì Kỷ Việt Trạch bất chợt lên tiếng:
“Muốn thi một ván không?”

“Không.” Chu Đình Tắc đáp ngay, chẳng cần suy nghĩ.

Anh không muốn để Chương Uẩn Nghi ngồi một mình bên ngoài chờ đợi.

“…”

Kỷ Việt Trạch hơi khựng lại, sắc mặt có chút khó coi, kéo môi cười nhạt:
“Vội về lắm à?”

“Không vội.” Chu Đình Tắc vẫn bình thản.

Kỷ Việt Trạch càng thêm nghẹn, thầm nghĩ: Không vội mà vẫn từ chối thi với tôi?

Anh ta liếc anh một cái, rồi ánh mắt chuyển sang Chương Uẩn Nghi, dường như tìm thấy lối thoát:
“Eva có muốn chơi thêm một chút không?”

Chương Uẩn Nghi lờ mờ đoán được ý đồ của anh ta. Cô trầm ngâm vài giây rồi mỉm cười:
“Được thôi, vậy em thi với anh nhé, tổng giám đốc Kỷ?” (xưng hô này đơn thuần là Uẩn Nghi coi KVT là đàn anh lớn tuổi hơn mình)

Kỷ Việt Trạch hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng bất ngờ:
“Eva biết lái xe đua à?”

Anh ta thật sự không biết. Khi nhóm người họ kéo tới, anh ta chẳng để ý Chương Uẩn Nghi bước xuống từ ghế lái.

Cô khẽ cong môi:
“Biết chứ. Lái xe đua cũng không khác nhiều, chỉ là tốc độ nhanh hơn thôi.”

Kỷ Việt Trạch sững người, liếc sang Chu Đình Tắc đang im lặng, rồi hỏi:
“Chu tổng, cậu thấy sao?”

Chu Đình Tắc không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn Chương Uẩn Nghi:
“Em chắc là muốn chơi tiếp?”

Cô gật nhẹ:
“Không sao đâu.”

Anh biết rõ cô lái xe không vấn đề gì, nhưng họ hoàn toàn có thể phớt lờ Kỷ Việt Trạch. Dù có từ chối thẳng, đối phương cũng chẳng thể nói gì.

Cô hiểu ý anh, nhưng không muốn làm ai mất mặt, nhất là khi đây là người được chị C giới thiệu. Kỷ Việt Trạch tuy không cần cô lấy lòng, nhưng tình huống này, giữ hòa khí vẫn hơn.

Xung quanh lại toàn là bạn quen, chút nể tình vẫn phải có.

Nghe vậy, Chu Đình Tắc đổi ý:
“Để anh.”

“Ơ?” Cô hơi sững, còn chưa kịp nói thì bên kia Kỷ Việt Trạch đã cười nhạt:
“Chu tổng lại muốn thi rồi à?”

“Thi không?” Giọng anh lạnh nhạt.

“Ý cậu là thi thay Eva?”

Ánh mắt anh khẽ nâng, giọng trầm lạnh:
“Có vấn đề gì không?”

“Không… chỉ là tôi thấy tò mò.” Anh ta nhìn hai người đứng sát nhau, ánh mắt sâu ý:
“Cậu lấy tư cách gì để thi thay cô ấy?”

Anh ta muốn xác nhận mối quan hệ giữa họ.

Chu Đình Tắc khẽ nhếch môi, vừa định mở miệng thì bên cạnh, Chương Uẩn Nghi khẽ kéo tay áo anh.

Anh hơi khựng lại, liếc qua một vòng những gương mặt đang ánh lên vẻ tò mò, rồi chậm rãi đáp:
“Bạn bè.”

Kỷ Việt Trạch bất ngờ, nhìn sang cô:
“Bạn bè?”

Anh khẽ hạ mí mắt, ánh nhìn thản nhiên như muốn hỏi ngược lại Có vấn đề gì không?

Anh ta không đáp, chỉ mỉm cười nhạt rồi bảo:
“Được, vậy chúng ta thi.”

Mọi người tự nhiên kéo nhau ra xem.

Trước khi vào xe, cô bước lại gần anh:
“Em đi cùng anh nhé?”

Anh nghiêng đầu:
“Hửm?”

“Vốn dĩ đây là cuộc thi của em.”

Anh hờ hững liếc sang nhóm người bên kia, khẽ nói:
“Người cậu ta muốn thi là anh.”

Cô thoáng nghẹn lời, định giải thích rằng Kỷ Việt Trạch chỉ mượn cớ qua mình…

Nhưng anh đã đoán được, không để cô nói hết. Ở nơi người khác không để ý, anh khẽ siết lấy ngón tay cô, giọng thấp và dịu:
“Em ở đây chờ anh.”

“Nhưng…”

“Anh có nhiệm vụ giao cho em.”

Cô ngạc nhiên:
“Nhiệm vụ gì?”

“Bạn gái.” Anh bỗng gọi cô như vậy.

Cô khựng lại:
“Sao vậy?”

Ánh mắt anh tối lại, nhẹ gõ lên mu bàn tay cô:
“Ngẫm kỹ xem, lát nữa định viện lý do gì để thuyết phục anh… không nói cho bọn họ biết quan hệ thật của chúng ta.”

Anh muốn một lý do đủ mạnh để anh tin.

Môi cô khẽ mấp máy:
“Em…”

“Chút nữa nói.” Chu Đình Tắc thấy có người đang đi về phía họ, liền ngắt lời cô.

Chương Uẩn Nghi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành khẽ đáp:
“Được.”

Hai người vẫn đang nói chuyện nhỏ thì nhân viên câu lạc bộ đua xe bước lại:
“Chu tổng, bên anh xong chưa ạ?”

Anh khẽ gật đầu:
“Có thể bắt đầu.”

Anh mở cửa xe, trước khi ngồi vào còn trao cho cô một ánh mắt trấn an:
“Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Cô hơi do dự rồi mới gật nhẹ:
“Vậy em đợi anh ở đây.”

Anh mỉm cười:
“Ừ.”

Anh sẽ trở lại bên cô với tốc độ nhanh nhất.

Cuộc đua chính thức bắt đầu.

Chương Uẩn Nghi ngồi ở hàng ghế khán giả cùng mấy người bạn của Kỷ Việt Trạch và ông chủ câu lạc bộ.

Tiếng động cơ gầm vang rung cả lồng ngực, ánh mắt cô vẫn chăm chú dõi theo chiếc xe của Chu Đình Tắc.

Cô biết kỹ thuật của anh rất tốt, lẽ ra chẳng cần lo lắng, nhưng tim vẫn đập nhanh, lòng vẫn căng thẳng.

Đến lúc này cô mới nhận ra, khi nãy anh lái đưa cô, anh đã cố tình hạ tốc độ, chắc là sợ cô không quen.

Hai chiếc xe lao vun vút, vòng nối vòng.

Tốc độ nhanh đến mức mắt cô gần như không theo kịp, bàn tay vô thức rịn mồ hôi. Đến khi cả hai xe dừng hẳn, cô vẫn chưa kịp nhận ra.

Chỉ khi thấy Chu Đình Tắc rời xe, ngay lập tức tìm đến mình, cô mới như vừa bừng tỉnh.

“Xong rồi à?”

Anh đứng trước mặt, thấy sắc mặt cô hơi tái liền cau mày:
“Khó chịu sao?”

“Không…” cô khẽ lắc đầu.

Anh chau mày sâu hơn, nhìn thoáng qua đám người bên cạnh rồi chẳng để ý nữa, nói thẳng:
“Kỷ tổng, tôi và Eva còn việc, xin phép đi trước.”

Kỷ Việt Trạch hơi sững:
“Gì cơ?”

Chu Đình Tắc không trả lời, kéo tay cô đi thẳng.

Ra đến nơi vắng người, anh bất ngờ vòng tay ôm chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng:
“Xin lỗi, dọa em rồi à?” giọng anh trầm thấp.

Cô hít sâu, mũi ngập trong mùi hương thanh lạnh trên người anh, khẽ cọ vào ngực anh rồi lắc đầu:
“Không.”

Chỉ là ký ức vụ tai nạn năm xưa bất chợt ùa về, khiến tim cô đập loạn, cả người mất sức.

Nghe câu trả lời ấy, anh khẽ thở dài, không gặng hỏi nữa, chỉ dịu dàng vỗ lưng cô, chờ đến khi cô khẽ nói:
“Em ổn rồi.”

Anh mới buông ra:
“Đi thay đồ nhé?”

“Ừ.” cô gật đầu.

Hai người thay lại quần áo thường, ra ngoài thì anh không biết từ đâu mang đến một cốc nước ấm, đưa cho cô uống.

Xong xuôi, họ cùng rời khỏi câu lạc bộ.

Ngồi trên xe, cô mới chợt nhớ:
“Chúng ta đi như thế, không sao chứ?”

Anh liếc cô:
“Có gì mà sao?”

Cô nghĩ một chút rồi lắc đầu:
“Không.”

Rõ ràng anh vốn chẳng thân thiết với nhóm người kia.

Bên trong xe bỗng im lặng.

Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt chăm chú lái xe của anh, muốn mở lời rồi lại thôi.

Đột ngột, chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn vào màn hình chính, người gọi tới: Mạnh Tuy.

“Giúp anh nghe.” anh nói.

Cô bấm nhận, giọng Mạnh Tuy vang lên:
“Ở đâu thế?”

“Bên ngoài, có chuyện gì?” Chu Đình Tắc đáp.

Bên kia ngập ngừng:
“Mấy hôm tới cậu có về nhà không?”

Anh hơi nhíu mày:
“Có chuyện gì?”

“Không về à?”

“Không.” anh đáp gọn, “Có gì nói thẳng.”

Bên kia thở dài:
“Nghe cũng chưa chắc, nhưng vừa rồi ngồi đánh bài với mẹ, nghe nói bà dạo này không khỏe, rủ đi cũng không đi.”

“Biết rồi.” anh khẽ đáp.

“Có định về xem không?”

Anh im lặng vài giây:
“Tối.”

“Ừ.” người kia cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt, cô liền nói:
“Thả em ở gần ga tàu điện là được.”

Anh liếc cô, giọng hờ hững:
“Hửm?”

“Anh về nhà với mẹ đi.”

“Lát nữa, không vội.”

“Chắc chứ?” cô dò hỏi.

“Ừ.” anh biết rõ nguyên nhân khiến bà không khỏe.

Cô mấp máy môi định nói thêm, nhưng anh chặn lại:
“Anh đưa em về trước.”

Cô chậm rãi gật đầu:
“Được.”

Chu Đình Tắc đưa Chương Uẩn Nghi xuống tận bãi đỗ xe ngầm.

Trước khi cô xuống xe, anh còn nhẹ giọng nói lời xin lỗi — buổi hẹn hôm nay đành dang dở giữa chừng.

Chương Uẩn Nghi bật cười vì câu nói ấy:
“Không sao, đâu phải chỉ hôm nay chúng ta mới có thời gian bên nhau.”

Huống hồ, mới hôm qua thôi, Chu Đình Tắc vẫn sẵn lòng ở nhà cùng cô làm việc suốt một ngày.

Với tính chất và cường độ công việc của cả hai, nhiều chuyện vốn bất khả kháng, chỉ có thể thấu hiểu và cảm thông cho nhau.

Chu Đình Tắc trầm mặc một lúc, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô, giọng khàn khẽ gọi:
“Uẩn Nghi.”

Hàng mi cô khẽ run, hơi thở chậm lại:
“Ừm?”

Anh nâng tay, khẽ nhéo vành tai nóng bừng của cô:
“Nghĩ xong lý do chưa?”

Cô thoáng sững lại, bất giác ngẩng lên nhìn thẳng vào anh:
“Em…”

“Hửm?”

Hai ánh mắt giao nhau, im lặng mà sâu thẳm.

Đến nước này, Chương Uẩn Nghi đắn đo một hồi, rồi đem chuyện vẫn muốn nói ra bấy lâu cẩn trọng thổ lộ:
“Chu Đình Tắc, chuyện chúng ta… có thể tạm thời giữ bí mật được không?”

Ngoài vài người bạn thân thiết, cô không muốn để quá nhiều người biết.

Chu Đình Tắc không đáp “được” hay “không”, chỉ khẽ hỏi:
“Lý do?”

Cô cảm thấy, hai người mới ở bên nhau, mọi thứ còn chưa ổn định, không cần thiết phải công khai ồn ào.

Dù cả hai đều suy nghĩ kỹ lưỡng mới chính thức ở bên nhau, nhưng chuyện tình cảm, cả cô lẫn anh đều là lần đầu nếm trải.

Cô vẫn sợ — sợ một ngày nào đó, anh nhận ra cô không phải người anh từng nghĩ, từng mong, và rồi thất vọng.

Hơn nữa, cô không muốn để công việc và đời sống riêng đan xen quá nhiều.

Từ khoảnh khắc cô đem lòng thích anh, cô biết điều đó gần như bất khả, nhưng vẫn mong giữ cho hai thế giới ấy cách nhau một chút.

Nếu có nói cho mọi người, cũng phải chờ một thời điểm thật thích hợp.

Nhưng cô sợ nếu nói ra, anh sẽ không vui, thậm chí hỏi cô: “Em không tin vào tình cảm này sao?”

Rõ ràng, cô đâu phải kiểu người như vậy.

Chu Đình Tắc nhìn cô im lặng, chỉ khẽ thở dài:
“Được.”

Anh không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng chấp thuận.

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Anh… không giận sao?”

“Có lý do gì để anh giận đây?” Anh hỏi lại, dường như đoán được hết những suy nghĩ trong lòng cô, và với anh, tất cả đều chẳng phải vấn đề.

Anh hiểu, mình không thể thay cô gánh hết những lời ong tiếng ve có thể phải đối mặt, nên càng tôn trọng lựa chọn của cô.

Tình yêu là chuyện của hai người.

Anh tin, chỉ cần cho cô đủ cảm giác an toàn, một thời gian sau cô sẽ đổi ý.

Anh không vội.

Bị “giấu kỹ trong nhà” một thời gian, anh hoàn toàn không bận tâm.

Cô mím môi, nghiêm túc:
“Xin lỗi.”

“Ngốc,” anh khẽ nhéo má cô, “không cần xin lỗi. Em muốn nói lúc nào thì nói.”

Anh ngừng một nhịp, rồi bất ngờ nhướng mày cười:
“Anh còn muốn thử cảm giác yêu đương bí mật nữa cơ.”

“…”

Từ miệng Chu Đình Tắc thốt ra câu này, sao lại nghe vừa lạ vừa buồn cười thế không biết.

Xét về điều kiện của Chu Đình Tắc, anh hoàn toàn có thể chọn một người hội tụ mọi mặt đều vượt trội hơn Chương Uẩn Nghi.

Sau khi đạt được sự đồng thuận, Chu Đình Tắc lái xe rời đi trước.

Chương Uẩn Nghi cũng bước vào thang máy, trở về căn hộ của mình.

Tối qua cô ngủ rất muộn, sáng nay lại dậy sớm. Vừa về nhà tẩy trang xong, mí mắt đã nặng trĩu. Cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, ôm điện thoại, chờ tin nhắn báo đã về đến nhà của Chu Đình Tắc. Không biết từ lúc nào, cô đã ôm điện thoại thiếp đi.

Lần nữa tỉnh dậy, là vì điện thoại rung.

Mơ màng cầm lên xem, trong WeChat đã có tin nhắn từ Chu Đình Tắc và Chung Linh.

Chu Đình Tắc nhắn rằng mẹ anh không sao, chỉ hơi cảm nhẹ, bảo cô đừng lo.

Chung Linh thì hỏi cô đang làm gì, có hẹn hò ra ngoài không.

Chương Uẩn Nghi trả lời tin nhắn của Chu Đình Tắc trước, rồi mới bấm gọi cho Chung Linh.

“Gì vậy? Người đang yêu mà rảnh gọi cho tôi à?” Chung Linh buông lời trêu.

“Ừm…” giọng Chương Uẩn Nghi nghe lơ đễnh, mệt mỏi “Tối gặp nhé?”

Chung Linh chớp mắt: “Sao thế?”

“Gặp rồi nói.”

Tối hôm đó, hai người gặp nhau ở chỗ quen thuộc.

Vừa ngồi xuống, Chung Linh lập tức đảo mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, chống cằm nói:
“Yêu rồi mà sắc mặt vẫn kém thế này à?”

Chương Uẩn Nghi khẽ sững lại, hơi nghi hoặc:
“Yêu rồi thì nhất định phải hồng hào sao?”

Chung Linh nháy mắt, giọng đầy ẩn ý:
“Mày nghĩ sao?”

“…”

Chương Uẩn Nghi ngẩn ra mấy giây mới hiểu ý, không khỏi bật cười, liếc nhẹ cô bạn:
“Bác sĩ Chung, bệnh nhân của mày có biết mày là người thế này không?”

Chung Linh nhún vai:
“Họ biết chuyện này làm gì?”

Cô không nói lại được.

Chung Linh khẽ nâng cằm:
“Gọi món trước đi, xong rồi kể tao nghe từ đầu tới cuối.”

Chương Uẩn Nghi khẽ cười:
“Được.”

Sau khi gọi món, trong lúc chờ đồ ăn lên, Chung Linh hỏi sao hôm nay không đi hẹn hò.

Chương Uẩn Nghi nói là có đi, nhưng trưa đã về rồi.

Cô kể lại chuyện đi câu lạc bộ đua xe và cả việc mình muốn tạm thời giữ mối quan hệ này trong bí mật.

Nghe xong, Chung Linh nhìn cô chằm chằm:
“Uẩn Nghi…”

Cô ôm cốc nước, khẽ đáp:
“Nói đi.”

Chung Linh chống cằm, im lặng một lúc rồi nói:
“Cách mày nói… khiến tao nhất thời không biết nên khuyên thế nào. Mày không muốn người khác biết chuyện hai người, chỉ vì sợ bàn tán?”

Cô ấy hiểu rất rõ, Chương Uẩn Nghi chưa bao giờ là người sợ điều tiếng.

“… Ừ.”

“Vậy mày lo lắng gì? Nếu tao đoán không nhầm… chả nhẽ mày thấy mình bây giờ, chưa xứng với Chu Đình Tắc????”

Chung Linh đúng là bạn thân nhất của cô.

“Tao cũng không đến mức tự ti như thế” Chương Uẩn Nghi nói thật, “chỉ là, xét ở một vài khía cạnh khác, tao và Chu Đình Tắc vẫn có khoảng cách nhất định.”

Chung Linh hiểu ngay ý cô.

Chương Uẩn Nghi không hề cảm thấy bản thân “không xứng” với Chu Đình Tắc, điều kiện của cô vốn chẳng tệ. Nhưng cô không muốn để anh trở thành đề tài bàn tán, để người ta xì xào rằng anh “hạ thấp tiêu chuẩn” khi chọn cô làm bạn gái.

Với điều kiện của Chu Đình Tắc, anh hoàn toàn có thể tìm một người hơn cô về mọi mặt.

Nghĩ đến đây, Chung Linh hỏi thẳng:
“Vậy mày tính sao?”

“Làm thêm vài dự án nữa,” Chương Uẩn Nghi chậm rãi đáp, “để năng lực và giá trị bản thân đều tiến thêm một bước.”

Chung Linh: “…”

Ý tưởng này của cô… Chung Linh thật sự không biết nên bình luận thế nào.

Không thể nói là sai, nhưng cũng chẳng hẳn là đúng.

Lặng đi một thoáng, Chung Linh khẽ thở dài:
“Chu Đình Tắc không có ý kiến gì sao?”

“Anh ấy nói tùy tao, chỉ là…” Uẩn Nghi ngập ngừng, “tao cảm giác được anh ấy không vui lắm.”

Chung Linh liếc cô:
“Bởi vì ổng không muốn yêu đương mà cứ phải lén lút như chộp giật chứ sao.”

“Tụi tao cũng đâu hẳn là lén lút,” Chương Uẩn Nghi nhỏ giọng biện hộ, “bạn bè thân quen vẫn biết mà.”

Chung Linh hừ một tiếng, cố ý trêu chọc:
“Vậy thì mày khổ tâm gì? Ổng còn chẳng ý kiến, mày đừng tự làm khó mình.”

Chương Uẩn Nghi hơi nghẹn lời:
“Tao cũng không biết nữa.”

Cô trầm ngâm, ánh mắt thoáng bối rối:
“Tao nhận ra… hình như tao không biết yêu đương.”

Chung Linh ngẩn ra:
“Mày nói gì cơ?”

Chương Uẩn Nghi ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng bạn mình:
“Tao nghiêm túc đấy.”

Có lẽ thật sự là vậy — cô không biết yêu thế nào cho đúng.

Chỉ qua mấy ngày hẹn hò, Chương Uẩn Nghi đã thấy mình làm chưa tốt ở nhiều chỗ.

Nghe vậy, Chung Linh nghiêng đầu suy nghĩ, rồi dịu giọng an ủi:
“Lần đầu mà, ai cũng như ai thôi. Tình yêu vốn là chuyện vừa trải vừa học, tích góp bằng thời gian.”

“Thật sao?” Chương Uẩn Nghi chớp mắt.

“Chắc là vậy,” Chung Linh cũng chưa từng yêu, nên hai “kẻ non kinh nghiệm” đành góp ý cho nhau, “cứ thuận theo lòng mình. Mày thấy ở bên Chu Đình Tắc thế nào vui thì cứ thế mà làm.”

“Những thứ khác, đừng nghĩ nhiều quá.”

Chương Uẩn Nghi lơ đãng gật đầu:
“Được.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Nói chuyện với Chung Linh xong, Chương Uẩn Nghi thấy lòng mình nhẹ hơn đôi chút.

Ăn xong, hai người lại dạo quanh một vòng gần đó.

Trước khi chia tay, Chung Linh còn chậm rãi dặn dò:
“Đàn ông là phải dỗ. Nếu mày cảm thấy Chu Đình Tắc không đồng tình với đề nghị của mình mà vẫn nhượng bộ, thì chịu khó dỗ anh ấy một chút, anh ấy sẽ không nghĩ ngợi nữa.”

Chương Uẩn Nghi: “…Biết rồi.”

Từ chối đề nghị được đưa về, cô một mình đi đến cửa ga tàu điện ngầm, lúc này mới lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Đình Tắc:
“Anh đang làm gì thế?”

Chu Đình Tắc: “Thu dọn đồ chuẩn bị về, còn em?”

Chương Uẩn Nghi: “Em cũng đang chuẩn bị về nhà.”

Chu Đình Tắc: “Bạn đưa em về à?”

Chương Uẩn Nghi nghĩ một chút: “Dạ.”

Chu Đình Tắc: “Về đến nơi nhắn anh nhé.”

Chương Uẩn Nghi: “Dạ.”

Kết thúc đoạn trò chuyện, cô bước xuống ga tàu.

Trước đây cô thường đi tàu điện ngầm, nhưng hai năm nay thì ít hơn hẳn.

Sau khi vào ga, Chương Uẩn Nghi mở bản đồ dò đường, rồi bước lên chuyến tàu đang đợi.

Tối Chủ nhật, tàu điện ngầm chật kín người. Trong đám đông chen chúc, Chương Uẩn Nghi tìm được một góc nhỏ để đứng, rồi nhắn cho Nhâm Hoài Mộng:
“Chị Mộng Mộng.”

“Sao thế?”

“Muốn nhờ chị giúp một việc.”

“Em nói đi.”

Cô chậm rãi nói rõ chuyện cần nhờ.

Nhâm Hoài Mộng chẳng hề do dự, lập tức nhận lời, cuối câu còn nhắn thêm:
“Yên tâm, chị sẽ giữ bí mật.”

Chương Uẩn Nghi khẽ cong môi:
“Cảm ơn chị ạ.”

Từ nhà họ Chu về chỗ ở của mình mất hơn nửa tiếng lái xe.

Tối nay đường kẹt, Chu Đình Tắc phải mất gần năm mươi phút mới về đến nơi. Bước vào thang máy, anh lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa thấy tin nhắn “đã về nhà” của Chương Uẩn Nghi.

Anh khẽ nhíu mày, những ngón tay thon dài gõ nhanh:
“Chưa về đến nhà à?”

Thang máy tín hiệu không tốt, tin nhắn mãi chưa gửi đi. Đến khi cửa mở, anh bước ra thì nghe một tiếng “ting” báo tin nhắn gửi thành công.

Ngay lúc ấy, khóe mắt anh bắt được hình bóng người đứng trước cửa nhà mình.

Ngẩng lên — ánh mắt cô gái từ màn hình điện thoại chậm rãi rời sang anh, đôi mắt trong trẻo chạm đúng vào tầm nhìn của anh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thoáng sững lại, rồi sải bước tiến về phía cô, theo phản xạ hỏi:
“Em sao lại đến đây? Có chuyện gì à?”

Anh tưởng cô gặp chuyện gì mới tìm đến mình.

“…”

Nghe câu hỏi ấy, cô khẽ “à” một tiếng, chớp mắt vài cái rồi đáp:
“Em… chỉ muốn qua xem một chút.”

Bước chân anh hơi khựng, như nhận ra điều gì, giọng thấp xuống:
“Chỉ là… xem thôi?”

Cổ họng cô nghẹn lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Khi cô còn đang nghĩ, anh đã đưa tay mở khóa cửa, thuận tiện nói luôn cho cô mật mã.

Chương Uẩn Nghi hơi ngẩn ra, chỉ biết khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, cổ tay cô bị anh nắm lấy, kéo vào bên trong.

Cửa khép lại, nhưng anh không bật đèn.

Trước mắt cô chỉ còn một khoảng tối mờ, ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào đủ để hai người lờ mờ nhìn thấy nhau.

Dưới bóng đêm tĩnh lặng, tim cô bỗng đập nhanh hơn, hơi khẽ mím môi, thì thầm:
“Anh… sao không bật đèn?”

“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi,” giọng anh trầm thấp, bàn tay ấm áp lướt lên gò má cô, cúi xuống gần hơn, “Chỉ là… xem thôi?”

Giọng anh khi nói câu này trầm thấp, trong màn đêm tĩnh mịch lại như mang thêm một ý vị khác.

Dòng máu nóng rực lan lên vành tai cô, hàng mi khẽ run, ánh mắt dán chặt vào gương mặt gần trong gang tấc ấy.

Anh ở rất gần, gần đến mức, dù phòng không bật đèn, cô vẫn thấy rõ hàng mi dài của anh, vẫn thấy rõ bóng mình trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Hơi thở nóng ẩm của anh phả nhẹ trên mặt, từng chút thiêu đốt làn da cô.

“Em…” Cô mở miệng, giọng hơi khàn, chợt thấy mình tối nay có phần bốc đồng, họ ở bên nhau chưa đầy bảy mươi hai tiếng, thậm chí có khi chỉ mới bốn mươi tám tiếng.

“Không…”

Từ “không” còn chưa kịp thốt ra, đôi môi đã bị bao phủ. Tim cô đập dữ dội, bản năng khiến cô kiễng chân, chủ động đón lấy nụ hôn anh vừa trao xuống.

Bình Luận (0)
Comment