Anh đâu có nuôi mèo, huống chi vị trí kia, vừa nhìn đã biết là dấu vết của phụ nữ để lại.
Lời ấy làm Chương Uẩn Nghi nghẹn họng, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô khẽ gật đầu, im lặng, không nói thêm.
Ngược lại, Lư Tĩnh Mạn cùng hai đồng nghiệp đi theo vẫn hào hứng truy hỏi đủ chuyện.
Nghe bọn họ nói, Chương Uẩn Nghi chỉ muốn lập tức móc điện thoại ra nhắn cho Chu Đình Tắc, hỏi xem rốt cuộc cô có chỗ nào giống mèo.
Còn nữa, dấu vết trên cổ anh hôm đó, cô thật sự không cố ý để lại.
Chỉ là… anh quá mức trêu chọc, khiến cô chịu không nổi, vô tình cào trúng thôi.
“…”
Đang lúc mọi người rôm rả bàn tán, Mạnh Tuy và Chu Đình Tắc bước vào cùng trợ lý và giám đốc bộ phận thị trường.
Tiếng nói lập tức tắt hẳn. Chương Uẩn Nghi ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Cuộc họp chính thức bắt đầu, cô bảo Lư Tĩnh Mạn lên trình bày phương án quảng bá mới.
Còn mình thì ngồi ở hàng ghế dưới.
Bất chợt, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên.
Theo bản năng, cô nghĩ là anh nhắn tới, liền khẽ liếc sang phía đối diện—
Đúng như dự đoán, anh cũng đang nhìn vào màn hình.
Chương Uẩn Nghi: “…”
Cô ngừng một nhịp, cầm điện thoại mở ra.
Chu Đình Tắc: “Sao vậy?”
Chương Uẩn Nghi: “… Sao là sao?”
Chu Đình Tắc: “Vừa rồi em nhìn anh như thế làm gì? Có chuyện gì à?”
Anh mà không nhắc thì thôi, nhắc tới là cô lại muốn hỏi ngay— cô chỗ nào giống mèo chứ?
Cô im lặng giây lát, rồi cố tình gõ: Sao em lại không biết anh nuôi mèo nhỉ?
Đọc đến đó, anh hơi nhướng mày, liếc về phía cô, khóe môi cong nhẹ: “Đồng nghiệp nấu xói anh à?”
Chu Đình Tắc: “Chỉ nói anh nuôi mèo thôi.”
CHu Đình Tắc: “Em không muốn làm mèo à?”
Chương Uẩn Nghi: “Đấy là trọng điểm chắc?”
Cô nhịn không được hỏi: “Áo sơ mi hôm đó của anh cổ thấp thế sao?”
Cô nhớ rõ, lẽ ra cổ áo có thể che vết cô để lại.
Chu Đình Tắc: “Anh quên mất, vô tình cởi hai khuy.”
Vả lại, ánh mắt của Mạnh Tuy rất tinh.
Vốn không ai để ý, lại bị anh ấy lớn tiếng hỏi có phải dị ứng không.
Kết quả, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.
Muốn che cũng chẳng kịp.
Cô nghe xong thì ngẩn người, không ngờ chân tướng lại đơn giản đến thế.
Cô bật cười: “Thôi được.”
“Họ còn nói gì không?”
“‘Không, chỉ bảo bạn gái anh dữ quá thôi.”
“Đừng tin lời họ.”
Rồi anh thong thả bổ sung: “Bạn gái tôi rõ ràng rất dịu dàng.”
“…”
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Như có sợi dây vô hình, anh cũng đồng thời ngước mắt.
Hai ánh nhìn giao nhau trong phòng họp, rồi lại như ngầm hiểu, cùng rời đi.
Cô không nhắn thêm, anh cũng đặt điện thoại xuống.
Nhưng Mạnh Tuy và Nhâm Hoài Mộng, hai người vốn có khiếu quan sát, vẫn không nhịn được, mỗi người gửi cho họ một tin.
Mạnh Tuy: “Hai người có thể biểu lộ rõ hơn nữa không?”
Nhâm Hoài Mộng: “Eva… hai người định công khai rồi à?”
Tiếc là cả hai đều mãi tới khi họp xong mới thấy tin này.
Cô giật mình, vội hỏi Nhâm Hoài Mộng: ”Rõ lắm ạ?”
”Nếu ai quen thân với hai người thì rõ đấy.”
Chỉ là phần lớn đồng nghiệp vẫn nghĩ họ không ưa nhau, nên chẳng ai nghi ngờ theo hướng ấy.
Cô âm thầm thở phào: ”Vậy thì tốt… lần sau em sẽ để ý hơn.”
”Nhắc em thôi, tiện phỏng vấn chút.”
”Phỏng vấn gì vậy ạ?”
”Thấy thế nào khi giữa bao ánh mắt mà lén “qua mặt” như thế? k*ch th*ch chứ?”
Cô nghẹn lời, suy nghĩ một chút rồi trả lời: ”Cũng… được.”
Từ lần đó, mỗi khi đến Nexalith họp, cô đều đặc biệt cẩn thận.
Nhưng cho dù thế nào, vẫn có người nhận ra điều khác lạ.
Hôm ấy họp xong, cô vào nhà vệ sinh trước khi về công ty.
Vừa bước vào đã nghe ai đó nhắc tới tên mình.
“Có thấy không, dạo này Tổng Giám đốc Chu và Eva không còn gay gắt như trước nữa?”
“Có, tôi nhận ra lâu rồi. Lần này anh ấy góp ý cho phương án của Tư Duy cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.”
“Họ là sao thế nhỉ?”
“Tôi cũng muốn biết. Cảm giác hai người ở chung một chỗ… khí sắc khác hẳn.”
“Tôi cũng thấy. Lần trước họp, ánh mắt còn nhìn nhau mấy lần.”
“Thật à?”
“Thật chứ.”
“…”
Nghe họ phân tích, cô đưa tay chạm mũi, thoáng nghĩ—
Chẳng lẽ rõ đến thế sao?
—
Trên đường về, cô kể cho Chu Đình Tắc nghe, bảo hai người nên bớt lộ liễu.
“Vậy sau này họp ở Tư Duy thôi.”
“… Hả?”
“Bên Tư Duy chắc không nghĩ nhiều vậy.”
Cô bật cười: “Tổng giám đốc Chu, đấy mới là trọng tâm sao?”
“Ừ, trọng tâm đấy.”
Cô đành im lặng, không đôi co.
Thực ra, họ chẳng cần quá lo bị lộ.
Bởi suốt thời gian sau đó, cả hai đều bận tối mặt— ngay cả lúc họp cũng không còn thời gian gửi cho nhau những câu vụng trộm.
Trước và trong giai đoạn Nexalith ra mắt sản phẩm mới, Chu Đình Tắc luôn bận rộn.
Cô cũng thế.
Mãi tới tuần đầu tiên sau khi ra mắt và đạt phản hồi khả quan, anh mới rảnh đôi chút.
Còn cô, vẫn bận như thường.
Tháng bảy, Tư Duy phải tham gia buổi đấu thầu phương án PR toàn năm của “Nhất Cà phê”, cô cần hoàn thiện kế hoạch.
Thành ra, hai người tăng ca giờ chỉ còn một.
Anh hầu như được về sớm, nếu có ở lại cũng không quá muộn.
Những tối anh ở công ty, hai người ăn riêng.
Nhưng khi có thể về đúng giờ, anh sẽ về nhà nấu rồi mang cơm cho cô.
Biết cô bị đau dạ dày, anh bắt đầu nghiên cứu các món tốt cho tiêu hóa.
Cô ăn gì cũng được, anh nấu gì cô dùng nấy.
Dĩ nhiên, anh luôn chọn những món cô thích.
Tối thứ Sáu, cô lại tăng ca.
Trước giờ tan sở, Chu Đình Tắc hỏi, Chương Uẩn Nghi chỉ đơn giản đáp: “tăng ca.”
Anh thở dài: “Bạn gái anh bận thật đấy.”
“Em xin lỗi mà.”
“Ngốc, anh đùa mà.”
Anh khẽ hỏi: “Tối muốn ăn gì?”
Cô nghiêng đầu nghĩ: “Tối nay không muốn ăn canh đâu.”
“Được. Còn gì khác không?”
“Muốn ăn tôm cơ.”
Tôm anh nấu chẳng tanh chút nào, cô đặc biệt thích.
Anh mỉm cười: “Còn gì nữa?”
Cô gọi thêm hai món, anh gật đầu: “Tám giờ anh tới.”
“Ừ.”
Khi anh mang đồ ăn tới, cô nhìn ra ngoài— thứ Sáu mà, đồng nghiệp đều đã về từ sớm…
Nghĩ ngợi chừng ba giây, cô cúi đầu nhắn cho Chu Đình Tắc:
“Anh hôm nay có thể tới văn phòng.”
Khi còn đồng nghiệp tăng ca, anh sẽ ghé đưa cơm, rồi hai người ra ngoài ăn.
Khi văn phòng chỉ còn lại mình cô, anh mới vào hẳn bên trong.
Vốn tưởng Chu Đình Tắc sẽ khó chịu với sự sắp xếp nửa công khai nửa lén lút này, nào ngờ anh chẳng những không phản đối, mà còn ra vẻ thích thú, nói rằng cảm giác vụng trộm thế này… thật ra lại rất k*ch th*ch.
Tin vừa gửi, đã nhận được hồi đáp:
“Anh đang chuẩn bị bước vào thang máy.”
Khóe môi cô khẽ cong, cầm điện thoại ra cửa thang máy đợi.
Cửa mở, ánh mắt anh lập tức bắt trúng bóng người đứng đó.
Khẽ bật cười:
“Sao lại đứng đây?”
“Đón tổng giám đốc Chu chứ sao.”
“Đồng nghiệp em đều về hết rồi?”
“Bên em thì đi hết rồi.”
Anh gật đầu, cùng cô vào phòng làm việc.
Cửa vừa khép, cô quay người than:
“Đói chết rồi.”
Nhìn bộ dáng sốt ruột ấy, anh không nhịn được khẽ cúi, chạm nhẹ vào môi cô:
“Đã rửa tay chưa?”
“Giờ đi.”
Khi cô trở lại, mùi thơm ngào ngạt đã lan khắp phòng.
Anh bày xong cơm, bóc một con tôm đưa đến bên môi cô.
Cô há miệng ăn, giơ ngón cái khen:
“Bạn trai em nấu ăn lại tiến bộ rồi.”
“Ngon không?”
“Ngon tuyệt.”
Anh khẽ gật, giọng thấp trầm:
“Ăn nhiều vào.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ấm áp tựa như thế giới chỉ còn lại hai người.
Cô chẳng để ý điện thoại trên bàn sáng lên mấy lần.
Bữa cơm kéo dài hơn hai mươi phút.
Ăn xong, anh thu dọn, hỏi cô còn bao việc.
“Có lẽ phải mười giờ mới xong.”
“Còn sớm hơn anh đoán.”
Cô ngẩn ra, chợt ngước mắt nhìn anh.
“Gì thế?”
“Anh có thấy chán không?”
“Chán gì?”
“Em bận quá…”
Thực ra ban đầu cô từng từ chối anh đưa cơm, nghĩ rằng tan ca còn phải về nấu rồi mang tới, quá vất vả.
Nhưng anh lại rất thích cái việc này, dù cả hai đều bận, vẫn quý từng chút thời gian rảnh để được ăn cùng nhau.
Thấy cô cau mày, anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu:
“Ai mà chẳng có lúc bận.”
Cô vòng tay ôm eo anh:
“Đợi em hết bận, em đưa cơm cho anh nhé?”
“Không cần,” anh bật cười, “lúc ấy ta đi chơi mấy ngày.”
“Đi đâu?”
“Em muốn đâu thì mình đi đó.”
“Được.”
Nói xong, ánh mắt anh dần nóng hơn, cúi sát, hơi thở phả lên môi cô:
“Có thể… ‘mò mẫm’ một lát không?”
Cô hiểu ý, kiễng chân:
“Mười phút được chứ?”
Câu vừa dứt, môi anh đã phủ xuống.
Nụ hôn từ cạnh bàn, kéo dài tới khi anh bế cô ngồi hẳn lên bàn, lưu luyến chẳng muốn rời —
thì ngoài hành lang vang lên tiếng động.
Anh nghe trước, hơi lùi lại.
“Làm sao—” cô còn chưa kịp hỏi, đã nghe tiếng bước chân sát ngoài cửa.
Trong khoảnh khắc trống rỗng, phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, cô kéo anh, ấn anh cúi xuống, giấu vào gầm bàn.
Vừa đứng thẳng dậy, cửa đã mở.
“Chị Eva, chị còn ở đây à?” đồng nghiệp khựng lại khi thấy cô.
“Ừ, có việc gì không?”
“Không… em thấy đèn còn sáng mà gọi chẳng ai trả lời, tưởng quên tắt.”
“Vậy à… tôi còn chút việc.”
“Vâng, chị làm đi, em về trước.”
Cánh cửa khép lại.
Cô thở phào, khóa trái, quay lại bàn:
“Chu Đình Tắc—”
Không tiếng đáp.
Cô cúi xuống, chạm ngay ánh mắt ấm ức của người đang co chân, cúi đầu dưới gầm bàn.
Thề với trời, lúc tiến lại gần, cô vốn định xin lỗi anh…
Vừa rồi đầu óc rối bời, cô cũng chỉ hành động theo bản năng.
Thế nhưng lúc này, nhìn bộ dáng của Chu Đình Tắc — tay chân dài ngoằng mà phải co ro dưới gầm bàn — cô lại thấy buồn cười, môi khẽ run:
“Anh… em…”
Anh ngẩng mắt, bình thản như không:
“Hửm?”
“Không ra à?” Cô hỏi, thấy cảnh này thật thê thảm.
Chu Đình Tắc nhìn thẳng vào cô, vẫn không động đậy.
Cô vội vàng hỏi:
“Xin lỗi… anh giận rồi à?”
“Không.” Ánh mắt anh lướt qua cô, khẽ dừng, giọng thấp:
“Tê chân rồi.”
“…”
Cô cố nén tiếng cười, đưa tay định kéo anh ra.
Không sao thì thôi, vừa đưa tay, cổ tay đã bị anh chụp gọn.
Một lực mạnh kéo tới, khiến cô mất thăng bằng, cả người đổ vào lòng anh, ngực áp sát lồng ngực rắn chắc.
“Anh—” Cô còn đang sững sờ định nói, môi đã bị anh chặn lại.
Không gian chật chội, nụ hôn vì thế càng quấn quýt, lúng túng mà nóng rực.
Hôn đến khi hơi thở hòa thành một, anh mới chịu buông, cùng cô chui ra khỏi gầm bàn.
Vừa ra ngoài, anh liền ngồi xuống ghế xoay của cô, vòng tay kéo cô ngồi lên đùi, cúi xuống chiếm lấy môi cô lần nữa, đầu lưỡi khéo léo quấn lấy, tiếp tục nốt phần hôn còn dang dở.