Quả nhiên giống như Chu Đình Tắc từng nói với Chương Uẩn Nghi, giáo sư Đoạn và viện trưởng Chu tuyệt nhiên không phải kiểu người mang dáng vẻ bề trên. Hình ảnh của họ ở ngoài đời với cương vị làm cha mẹ, khác nhau một trời một vực.
Cả hai đều rất đỗi gần gũi, giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng, cố gắng trò chuyện để xua đi sự căng thẳng trong lòng cô.
Sau khi chào hỏi, giáo sư Đoạn liền kéo cô sang phòng khách.
Trên bàn đã bày sẵn một đĩa trái cây rửa sạch, gọt gọn ghẽ. Bà cười hỏi:
“Muốn uống gì nào?”
Chương Uẩn Nghi đáp nhỏ:
“Nước ấm thôi ạ.”
Giáo sư Đoạn mỉm cười, giọng trong như gió thoảng:
“Không uống cà phê sao?”
“…”
Cô khẽ lúng túng, chưa kịp mở lời thì bà đã tiếp:
“Bác lại rất thích cà phê.”
Chương Uẩn Nghi hơi ngạc nhiên ngước nhìn.
Bà như đoán ra ý nghĩ trong mắt cô, liền dịu giọng cười:
“Con tưởng rằng chúng ta không đụng đến cà phê chứ gì?”
“Vâng…” Cô nói thật, “Cháu nghĩ hai người sẽ chú trọng giữ gìn sức khỏe hơn.”
Giáo sư Đoạn khẽ cười:
“Thứ gì cũng vậy, biết vừa phải thì chẳng hề hấn gì.”
Bà còn kể rằng mùa hè mình đặc biệt thích uống coca bỏ đá, lại quay sang hỏi cô có muốn thử không.
Hóa ra giáo sư Đoạn còn cởi mở, hoạt bát hơn những gì Chương Uẩn Nghi hình dung.
Viện trưởng Chu không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại chen vào một câu hóm hỉnh, khiến cô bật cười.
Cảm giác căng thẳng trước khi gặp mặt, nhờ sự chủ động và thái độ thân tình của hai bậc trưởng bối, đã tan biến sạch sẽ.
Nói chuyện thêm một lát, Chu Lý Đàn cùng Chu Đình Tắc đi xuống bếp. Chương Uẩn Nghi định đứng lên phụ giúp thì bị giáo sư Đoạn ngăn lại:
“Không cần đâu, để hai cha con họ giúp là được rồi.”
Cô hơi ngập ngừng, chỉ gật khẽ.
Thấy dáng vẻ lúng túng ấy, giáo sư Đoạn bèn cười hỏi:
“Còn chút thời gian trước bữa cơm, có muốn theo bác lên lầu xem ảnh Đình Tắc hồi nhỏ không?”
Nghe đến đây, mắt Chương Uẩn Nghi sáng hẳn lên:
“Dạ có ạ!”
Quả thật cô rất muốn xem.
Giáo sư Đoạn dường như đoán trước, liền dẫn cô lên phòng sách, lấy ra cuốn album ghi lại quá trình trưởng thành của con trai.
Ngay lúc lật những trang ảnh đầu tiên, Chương Uẩn Nghi đã nghĩ: hồi nhỏ hẳn Chu Đình Tắc cũng là một cậu bé đẹp trai. Nhưng sức tưởng tượng vẫn chẳng thể sánh được với cảm giác khi tận mắt nhìn thấy.
Đứa trẻ năm xưa, đôi mắt đen lay láy như hạt thủy tinh, gương mặt trắng đến nỗi chẳng nắng gió nào làm sạm đi được. Cái đẹp khi ấy, không thể gọi là “soái”, mà phải gọi là “mỹ” — đẹp như thể được khắc chạm tinh vi, khiến người ta phải trầm trồ.
“Hồi nhỏ anh ấy bụ bẫm đáng yêu quá.” Chương Uẩn Nghi không nhịn được bật thốt.
Giáo sư Đoạn gật đầu cười:
“Ngày ấy đưa nó ra ngoài chơi, thường có người nhầm là con gái.”
Cô phì cười:
”Anh ấy có biết chuyện này không ạ?”
Đoạn Yến Hà dịu giọng đáp:
“Nó biết, nhưng từ khi vào tiểu học thì chúng ta không nhắc lại nữa.”
Vợ chồng bà là những người làm cha mẹ biết tôn trọng con. Chu Đình Tắc lên tiểu học rồi đã bắt đầu biết giữ thể diện, tuy chẳng hề yêu cầu bố mẹ phải ngừng nhắc chuyện ấy, nhưng họ cũng hiểu và khéo léo dừng lại.
Chỉ lần này, vì Chương Uẩn Nghi đến chơi, bà mới đem ra kể.
Hai người đang xem ảnh trong thư phòng thì có tiếng gõ cửa.
Ngẩng lên, đã thấy Chu Đình Tắc đứng ngoài.
Đoạn Yến Hà liền đứng dậy:
“Đến giờ ăn rồi sao?”
Chu Đình Tắc đáp:
“Còn một lát nữa ạ.”
“Vậy mẹ xuống bếp xem thử. Con ở lại đưa Uẩn Nghi đi dạo quanh nhà, rồi cùng xuống ăn cơm.”
Nói xong bà còn quay lại dặn:
“Uẩn Nghi, để Đình Tắc giới thiệu nhà cửa cho con nhé.”
Cô khẽ gật đầu.
Đoạn Yến Hà đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người. Chu Đình Tắc liếc sang quyển album trên tay cô, bất giác bật cười:
“Mẹ anh lại lôi cái này ra à.”
“Lại?” Chương Uẩn Nghi nhướn mày. “Hóa ra giáo sư thường hay giở ra xem sao?”
Anh ngồi xuống bên cạnh, giọng dửng dưng:
“Thỉnh thoảng rảnh rỗi mới thế.”
Cô “ừm” một tiếng, rồi quay sang nhìn anh:
“Vậy thì…”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì sau này anh chịu khó về thăm hai bác nhiều hơn, họ sẽ đỡ buồn chán.”
Chu Đình Tắc khựng lại, lập tức hiểu ý. Anh khẽ cười, nghiêng người sát lại, giọng trầm thấp:
“Thế còn em, không định đi cùng anh à?”
Cô cố tình trêu:
“Tổng giám đốc Chu, anh lớn từng này rồi, về nhà cũng cần có em đi cùng à?”
Anh gật đầu, chẳng chút ngượng ngùng:
“Người lớn cũng cần có người bầu bạn.”
Một câu ấy, khiến Chương Uẩn Nghi chẳng còn lời nào để phản bác.
Hai người tiếp tục lật album, cùng nhau ngắm từng khoảnh khắc thời thơ bé.
Độ mười lăm phút sau, giáo sư Đoạn gọi xuống ăn cơm.
Trong phòng ăn, bày ra toàn những món Chương Uẩn Nghi yêu thích, còn có thêm một chiếc bánh nhỏ.
Cô ngạc nhiên liếc nhìn Chu Đình Tắc. Anh khẽ nói:
“Anh đã bảo không cần, nhưng hai người họ tự có chủ ý riêng.”
“Uẩn Nghi, lại đây ngồi.” Đoạn Yến Hà gọi, dịu dàng bảo: “Mấy hôm trước là sinh nhật con, Đình Tắc chẳng nói với chúng ta.”
Bà cười từ tốn:
“Bánh này không được đẹp lắm, con nếm thử là được.”
Chương Uẩn Nghi thoáng sững người:
“Bánh… là bác tự làm ạ?”
“Bác chỉ giúp chút thôi, ” giáo sư Đoạn mỉm cười, ” còn lại là bác trai làm đấy.”
Cô chưa kịp giấu hết sự ngạc nhiên, Chu Đình Tắc đã hỏi:
“Bố, từ bao giờ lại học làm bánh thế?”
Chu Lý Đàn khẽ mỉm cười:
“Mẹ con dạy.”
“…”
“Thôi, ăn cơm đã.” Giáo sư Đoạn tiếp lời. ” Còn bánh thì con muốn ăn ngay hay lát nữa?”
Chương Uẩn Nghi ngẫm nghĩ:
“Sao cũng được ạ.”
Chu Đình Tắc liền nói:
“Ăn xong rồi hãy thử.”
Bốn người cùng ngồi, vừa ăn vừa chuyện trò.
Chu Lý Đàn còn lấy rượu ra, biết cô có thể uống nên tự tay rót cho cô một ly.
Giáo sư Đoạn vì nghề nghiệp nên chưa từng uống rượu, chỉ cầm ly coca thay thế để cùng nâng chén.
Không khí ấm cúng, vui vẻ.
Lần đầu Chương Uẩn Nghi đặt chân đến đây, lần đầu cùng ăn cơm, mà chẳng hề có chút xa lạ gượng gạo nào.
Họ chăm chút cho cô rất khéo, vừa đủ để cảm nhận sự trân trọng, mà không hề quá mức khiến cô thấy áp lực.
Đến cuối bữa cơm, Chương Uẩn Nghi bỗng hiểu ra — vì sao Chu Đình Tắc lại mang dáng dấp ấy:
Lạnh nhạt mà chẳng hề lãnh đạm, dịu dàng mà không lẫn chút đa tình.
Bầu không khí gia đình anh quá đỗi ấm áp, khiến sức hút trong con người anh càng thêm rõ rệt.
Chợt, giọng nói trầm thấp của Chu Đình Tắc vang bên tai:
“Ăn no chưa?”
Chương Uẩn Nghi hơi nghiêng đầu, mỉm cười:
“No rồi.”
Ánh mắt chạm nhau.
Cô khẽ đưa cho anh một cái nhìn an ủi, ngụ ý rằng mình không sao, chỉ là vừa thoáng mất hồn thôi.
Ăn cơm xong, Chương Uẩn Nghi còn nếm thử một miếng nhỏ chiếc bánh kem do bố mẹ anh cùng nhau làm.
Là bánh kem trái cây, ở giữa còn kẹp lớp dâu tây – đúng loại cô yêu thích, hương vị ngọt ngào dịu nhẹ.
Từ bé đến giờ, đây mới là lần thứ hai có người làm bánh sinh nhật cho cô.
Lần đầu tiên là bà ngoại – năm cô học lớp chín, bà lên tận thị trấn, nhờ tiệm bánh nhỏ tự tay làm một chiếc bánh, mang về cho cô.
Khi ấy, điều kiện còn thiếu thốn, kem bơ hơi sạn, cốt bánh cũng chẳng mềm mịn, thế nhưng lại là chiếc bánh ngon nhất đời cô, đến nay vẫn khắc ghi trong lòng.
Trước khi đến nhà họ Chu, cô chưa từng nghĩ sẽ có ai đó tự tay làm bánh cho mình. Ấy vậy mà hôm nay, trong căn nhà này, cô lại được đón nhận sự ấm áp thân tình, được yêu thương như một thành viên thật sự.
Thoáng chốc, trong lòng Chương Uẩn Nghi dấy lên chút ghen tỵ với Chu Đình Tắc… và cũng ghen tỵ với chính mình lúc này.
Ăn bánh xong, anh hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo, tiêu cơm rồi về ngủ trưa một lát.
Giáo sư Đoạn vốn quen nghỉ trưa, còn viện trưởng Chu bận công việc, nên hai người họ rời nhà, thong thả tản bộ.
Khu biệt thự rộng lớn, tràn ngập sắc xanh của cây cối, xen kẽ những căn nhà giống nhau san sát.
Đi sâu vào phía sau là hồ nhân tạo, anh bảo sáng sớm và chiều tối có nhiều người dân quanh đây ra chạy bộ, tập luyện.
Họ cùng nhau men theo con đường ven hồ. Trời hửng nắng nhưng không gắt, ánh sáng rải xuống thân thể, ấm áp dễ chịu.
Đi được một đoạn, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng thấp mà dịu:
“Thấy thế nào?”
Cô ngẩng lên, ánh mắt trong veo:
“Rất tuyệt.”
Khóe môi anh cong nhẹ:
“Vậy là hết căng thẳng rồi chứ?”
Chương Uẩn Nghi cười, “Ngay khi gặp giáo sư Đoạn, em đã chẳng còn mấy hồi hộp nữa.”
Nghe vậy, anh khẽ gật, nét an tâm hiện rõ trên mặt.
Anh nắm tay cô, dẫn đi tiếp:
“Qua bên kia xem đi, thỉnh thoảng anh vẫn theo bố ra đó câu cá.”
“Được.” cô mỉm cười.
Hai người dạo quanh hồ một vòng rồi trở lại nhà.
Giáo sư Đoạn đã nghỉ trưa, viện trưởng Chu cũng về phòng làm việc. Chu Đình Tắc đưa cô lên phòng riêng của mình.
Trước khi bước vào, Chương Uẩn Nghi đã hình dung phần nào. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn khẽ bật cười:
“Quả thật, giống hệt em tưởng tượng.”
Anh nhướn mày:
“Em tưởng tượng thế nào?”
“Phòng anh chắc chắn phải rất rộng.”
Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng trầm thấp:
“Có muốn tham quan một vòng không?”
Phòng của anh gần như chiếm trọn tầng ba, chắc chắn được ghép từ hai gian thành một. Có phòng thay đồ rộng rãi, bên cạnh còn giấu một cánh cửa ngụy trang dẫn sang thư phòng.
Thư phòng nhỏ gọn, một bức tường toàn sách, bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh kê thêm chiếc sofa đơn.
Chương Uẩn Nghi bước lại gần, nhìn qua cửa sổ:
“Từ đây nhìn xuống là thấy hồ nước phía sau.”
Anh gật đầu:
“Ngày mưa, anh thường ngồi ở đây.”
Cô xoay lại, khẽ cười:
“Em hiểu rồi.”
Anh thu ánh mắt, hỏi:
“Muốn nói gì?”
Cô nhìn sâu vào mắt anh:
“Em cảm nhận được giáo sư Đoạn và viện trưởng Chu rất thương anh. Từ cách bố trí căn phòng, đến từng cử chỉ họ dành cho anh, đều tràn ngập tình yêu.”
Anh mỉm cười, không hề phủ nhận.
Bước đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy, anh cúi xuống khẽ thì thầm:
“Anh không ngại chia sẻ tình thương ấy cho em.”
Cô bật cười, má hồng lên:
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Anh hôn khẽ lên mái tóc cô “Họ cũng yêu thương em, như anh yêu em vậy.”
Chương Uẩn Nghi tin, vì tình yêu anh dành cho cô vốn trong sáng, nồng nàn. Cô xoay người ôm chặt lấy anh, nhắm mắt dựa vào vòng tay ấy:
“Em cũng rất thích họ.”
Ở nhà họ Chu, cô thấy bình yên.
Chiều hôm đó, hai người cùng nhau chợp mắt một lát.
Khi thức dậy, anh đi câu cá với bố, còn cô theo giáo sư Đoạn ra ngoài dạo phố. Hai người ghé quán cà phê, mua thêm hoa quả, rồi bà còn chọn cho cô một bó hoa tươi thật đẹp mang về.
Tối, cả nhà lại quây quần ăn cơm.
Giáo sư Đoạn ngỏ ý muốn giữ hai người lại qua đêm, nhưng anh nói chưa chuẩn bị đồ đạc, hẹn lần sau. Thế là viện trưởng Chu gọi tài xế đưa họ về.
Trước khi đi, giáo sư Đoạn còn trao tận tay Chương Uẩn Nghi một phong bao và một món quà.
Cô ngước nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng:
“Cứ nhận đi.”
Trên đường về, vì có tài xế, cô chưa tiện mở. Đợi đến lúc về đến nhà, mới lấy phong bao ra, lắc lắc, khẽ chau mày:
“Phong bao này dày quá.”
Anh bật cười, ghé sát nói nhỏ:
“Tiền chắc không nhiều đâu. Theo anh đoán, bên trong chỉ là một con số may mắn thôi. Còn quà tặng mới thật sự đáng quý.”
Chương Uẩn Nghi mở hộp quà, cũng chẳng cố giấu giếm, thản nhiên đếm ngay trước mặt Chu Đình Tắc.
Quả nhiên, giống hệt như anh đoán, số tiền trong phong bao không nhiều, nhưng con số lại mang ý nghĩa cát tường.
“Xem thử quà đi.” Chu Đình Tắc nhắc.
“Ừm… Giáo sư Đoạn sẽ tặng em cái gì đây?” Chương Uẩn Nghi vừa nói vừa mở hộp.
Chu Đình Tắc cố ý giữ bí mật: “Em đoán xem.”
“Đoán không ra.”
Nói xong, Uẩn Nghi dứt khoát tháo nắp. Ánh mắt vừa chạm vào vật bên trong, cô liền khựng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên:
“Cái này… có phải là quá quý giá rồi không?”
Trong hộp là một chuỗi vòng tay ngọc phỉ thúy xanh mướt.
Cô không phải chuyên gia, nhưng từng đi cùng Caroline đến vài buổi đấu giá, lại xem qua triển lãm trang sức, nên đại khái vẫn đoán được giá trị.
Chu Đình Tắc lấy vòng ra, thản nhiên nói: “Cũng bình thường thôi.”
Anh nhìn cô: “Để anh đeo cho em nhé?”
Chương Uẩn Nghi còn chần chừ: “Em…”
“Hửm?” Hàng mày anh khẽ nhướng, ánh mắt cong cong như cười mà không cười.
Im lặng mấy giây, Chương Uẩn Nghi nhỏ giọng: “Em biết nó đáng giá lắm.”
“Anh cũng biết.” Chu Đình Tắc cúi đầu, giọng ôn hòa: “Chính vì họ thích em, nên mới tặng.”
Cô khựng lại, rồi lặng lẽ đưa tay ra trước mặt anh.
Tấm lòng của trưởng bối, cô không nỡ phụ.
Làn da cô trắng mịn, sắc xanh ngọc càng tôn lên vẻ thanh khiết.
Đeo xong, cô còn nhờ Chu Đình Tắc chụp cho vài tấm, gửi ngay cho Giáo sư Đoạn, kèm theo lời nhắn rằng mình rất thích.
Giáo sư Đoạn nhanh chóng trả lời:
“Thích là tốt rồi, lúc nhìn thấy vòng tay này, bác đã nghĩ ngay đến con.”
Thực ra đây vốn là món bà cất trong tủ sưu tầm. Ban đầu bà còn do dự giữa vòng tay và chuỗi hạt, cuối cùng lại chọn chuỗi phỉ thúy này.
Bởi trong mắt bà, Chương Uẩn Nghi mới là người có thể khiến nó thêm sáng giá, thêm phần sinh động.
Nói chuyện thêm vài câu, Chương Uẩn Nghi cứ ngắm nghía mãi vòng ngọc trên tay, không nỡ rời mắt.
Chu Đình Tắc thấy cô quý trọng như vậy, len lén gửi một tin nhắn cho mẹ:
“Mẹ, cảm ơn mẹ ạ. Uẩn Nghi rất thích.”
Giáo sư Đoạn trả lời:
“Không cần cảm ơn, mẹ cũng rất thích con bé.”
Mẹ con họ trao đổi đôi câu, thì điện thoại Chu Đình Tắc vang lên. Là cuộc gọi công việc.
Chương Uẩn Nghi liền vào phòng tắm tắm rửa. Khi bước ra, anh cũng vừa cúp máy.
“Anh đi tắm đây.” Anh nói.
“Ừ.” Cô đáp, ánh mắt lại rơi về chiếc vòng ngọc xanh biếc đặt trên bàn nhỏ, lòng còn vấn vương.
Cô lấy điện thoại, lướt qua hòm thư, xác nhận không có việc gấp, mới mở WeChat.
Tin nhắn của Chung Linh hiện đầy trên màn hình, toàn hỏi chuyện ra mắt gia đình.
Chương Uẩn Nghi trả lời:
“Rất tốt.”
“Vậy thì yên tâm rồi, tối nay ở lại bên đó chứ?”
“Không.”
“Sao vậy?”
“Ở lại… vẫn có chút căng thẳng.”
“Đi vài lần nữa thì sẽ quen thôi.”
“…Ừ. Ngày mai mày nghỉ không?”
“Có, sao? Muốn hẹn tao à?”
“Ừm, chẳng biết bác sĩ Chung có hẹn với ai chưa.”
“Với ai cơ?”
“Thì làm sao tao biết được.”
“Không ai hết. Nhưng mày thì sao, không hẹn hò với Chu tổng à?”
“Tụi tao còn nhiều thời gian, chẳng vội một hôm.”
“Được, vậy hẹn ở đâu?”
…
Hai người đang trò chuyện dở, Chu Đình Tắc tắm xong bước ra.
Thấy cô cười rạng rỡ ôm điện thoại, anh thuận miệng hỏi:
“Đang nói chuyện với ai thế?”
“Chung Linh.” Chương Uẩn Nghi đáp rất tự nhiên.
Nhưng ngay khi thốt ra cái tên ấy, cô chợt khựng lại.
Ánh mắt vừa chạm vào anh, trong đầu cô lập tức nhớ đến tin nhắn hôm nọ của Chung Linh.
Rõ ràng, Chu Đình Tắc cũng nhớ tới.
Ngày đó, cô giả vờ lơ đi, anh cũng không nhắc lại. Vài ngày sau, cô khéo léo né tránh, không dám nhắc tên Chung Linh trước mặt anh, sợ anh truy hỏi chuyện cũ.
Nghĩ vậy, tim cô đập mạnh. Cô khẽ chớp mắt, tắt màn hình điện thoại, cố lái câu chuyện đi chỗ khác:
“Anh tắm nhanh thế.”
Chu Đình Tắc nhìn hết thảy, ý cười thoáng hiện nơi đáy mắt, giọng trầm thấp:
“Anh vừa nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Bác sĩ Chung từng nói…” Anh chậm rãi bước đến gần, cúi xuống sát bên tai cô, hơi thở mang theo chút ấm nóng:
“Em muốn cưỡi lên đầu anh mà làm mưa làm gió, là ý gì?”
Chương Uẩn Nghi nghẹn lời. Rõ ràng anh đang cố tình.
Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt trượt xuống chiếc cổ rắn rỏi, xương quai xanh lấp ló, cùng cơ ngực ẩn hiện sau vạt áo ngủ rộng mở… Giọng cô run run:
“… Em chỉ đùa thôi mà.”
Anh nhìn đôi tai cô nhanh chóng ửng đỏ, khẽ nhướng mày. Dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh chậm rãi kéo tuột sợi đai áo tắm, để lộ cơ bụng rắn chắc từng đường gợi cảm. Giọng anh khàn xuống, thấp trầm như khiêu khích:
“Anh thì không đùa.”
Ngừng một nhịp, anh cúi sát, nói như lời thương lượng:
“Cho em cưỡi, được không?”