Dưới ánh trăng, hai người trao nhau một nụ hôn, rồi cùng về nhà.
Vừa bước vào cửa, Chương Uẩn Nghi còn chưa kịp thay giày thì Chu Đình Tắc đã giả vờ say, ôm lấy cô vừa hôn vừa cắn cắn l**m l**m.
Cuối cùng vẫn là Chương Uẩn Nghi nhắc rằng mình đau lưng, anh mới chịu dừng lại, đưa tay xoa xoa thắt lưng cô, ngoan ngoãn nhận lỗi, hứa lần sau sẽ chú ý.
Sau khi gặp gỡ giáo sư Đoạn và mọi người, Chương Uẩn Nghi thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc. Có lúc, bà sẽ nhắn tin hỏi thăm công việc và cuộc sống của cô. Khi rảnh, hai người còn hẹn nhau đi ăn, đi mua sắm, hoàn toàn bỏ rơi Chu Đình Tắc và Viện trưởng Chu.
Vì chuyện này, Chu Đình Tắc cũng từng “kháng nghị” nho nhỏ, nhưng tất nhiên là vô hiệu.
Thu sang rồi lại nhanh chóng hết.
Đầu đông ở Thân Thành, thời tiết thay đổi thất thường. Ngay cả Chu Đình Tắc cũng không may bị dính cúm.
Vài ngày anh ốm, cả người luúc nào cũng uể oải, khiến Chương Uẩn Nghi vừa thấy thương vừa buồn cười.
Trước khi trời trở lạnh, anh còn dặn cô phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm. Kết quả vừa quay đi, chính anh lại ngã bệnh.
Nhìn ra vẻ mặt của cô, Chu Đình Tắc khẽ nâng mắt:
“Bạn gái.”
“Ừ?”
“Hình như anh bệnh thì em lại có chút vui thì phải.”
Nghe vậy, Chương Uẩn Nghi vội vàng phủ nhận: “Em nào có.”
“Thật không?” Giọng anh khàn khàn, rõ ràng không tin, vì niềm vui hiện hết cả lên mặt cô.
“Đương nhiên là không rồi.” Cô nghiêm túc đáp, rồi liền hỏi sang chuyện khác: “Anh có muốn uống nước không?”
“… Có.”
Thực ra anh đã uống khá nhiều nước, nhưng vì muốn mau khỏe lại, thêm chút cũng chẳng sao.
Chương Uẩn Nghi đi rót nước, vừa cười vừa nói: “Em chỉ không ngờ người bị cảm lại là anh.”
Chu Đình Tắc liếc cô một cái.
Khóe môi cô khẽ cong: “Nếu em nhớ không lầm, thể lực của Tổng giám đốc Chu vẫn luôn tốt lắm mà.”
Nghe được ý trêu chọc trong lời nói, Chu Đình Tắc không giận, chỉ uống xong rồi đưa tay nhéo nhéo má cô, khàn giọng hỏi:
“Giám đốc Chương thật sự không hề sung sướng khi thấy người ta gặp nạn à?”
Chương Uẩn Nghi bật cười: “Thật sự không mà.”
Hai người nhìn nhau một lúc.
Chu Đình Tắc đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hắt hơi một cái.
Chương Uẩn Nghi không nhịn được cười, vội nói: “Anh mau nghỉ ngơi đi.”
Anh khẽ gật, nhìn cô: “Còn em thì sao?”
“Em còn việc phải xử lý.” Cô nghĩ một chút, rồi hỏi: “Em mang laptop vào đây nhé?”
Anh không trả lời thẳng, chỉ hỏi: “Anh có làm phiền em không?”
Cô bật cười: “Câu đó đáng lẽ em phải hỏi mới đúng. Em có làm phiền anh nghỉ ngơi không?”
Anh không do dự: “Không hề.”
“…”
Thế là cô ôm laptop vào phòng, nằm cạnh bệnh nhân.
Chu Đình Tắc đang sốt, đầu hơi choáng, nghe tiếng bàn phím lách cách bên tai, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Chương Uẩn Nghi thỉnh thoảng lại liếc sang, thấy hơi thở anh đều đều thì cầm điện thoại nhắn cho Lư Tĩnh Mạn:
“Còn chỗ nào cần tôi làm không?”
“Hình như không còn, sao thế?”
“Nếu không gấp, mấy việc đó để mai tôi lên công ty xử lý. Tôi off trước nhé?”
“Được, tôi làm nốt phần cuối.”
“Vất vả cho cô rồi.”
“Đây vốn là việc tôi phải làm mà.”
Thực ra Chương Uẩn Nghi chỉ sợ cô ấy không kịp làm hết, gánh nặng quá nặng nên mới chia ra giúp.
Điều này, Lư Tĩnh Mạn hiểu rõ.
“Không có chuyện phải hay không phải, tất cả đều là việc của phòng cả.”
“Biết rồi, cô cứ lo việc của mình đi.”
“Ừ, cô cũng làm xong sớm rồi nghỉ nhé.”
Kết thúc đối thoại, Chương Uẩn Nghi gập laptop, quay sang nhìn người bên cạnh.
Cô đưa tay sờ trán anh — vẫn còn nóng.
Suy nghĩ một lát, cô gửi tin nhắn cho giáo sư Đoạn, hỏi liệu Chu Đình Tắc có cần đến bệnh viện không.
Chuyện anh bị ốm, hai người đều không báo cho bậc trưởng bối.
Tính cách họ vốn độc lập, không muốn cha mẹ phải lo mấy chuyện lặt vặt. Mà cho dù là chuyện lớn, chỉ cần bản thân giải quyết được thì cũng không nhờ đến người lớn.
Chỉ là lần này, cô thật sự không nỡ nhìn anh khó chịu như vậy.
Ban đầu thấy anh đổ bệnh, cô còn thấy vừa buồn cười vừa khó tin — rõ ràng ngày thường khỏe mạnh, tập luyện đều đặn.
Cười thì cười nhưng thương thì vẫn thương, cuối cùng Chương Uẩn Nghi chỉ mong anh chóng khỏe lại.
Năm phút sau, giáo sư Đoạn trả lời:
“Biểu hiện thế nào? Nặng không?”
Chương Uẩn Nghi thành thật báo lại triệu chứng cùng nhiệt độ.
“Đã uống thuốc gì chưa?”
Cô rón rén chụp lại mấy loại thuốc anh đã dùng, gửi qua.
“Ngày mai để bố nó mang ít thuốc qua. Thể chất nó vốn vậy, bình thường chẳng bệnh, mà bệnh thì dai dẳng mấy ngày liền.”
Sợ cô quá lo, giáo sư Đoạn lại nhắn thêm:
“Đừng lo quá. Trông tinh thần nó thế nào?”
“Con trông anh ấy không tốt lắm, vừa mới ngủ.”
“Được rồi, mai đổi thuốc. Nếu vẫn không khá thì để nó đến viện truyền dịch hai hôm.”
“Vâng.”
“Còn con thì sao?”
Chương Uẩn Nghi sững lại một chút, chưa kịp hiểu:
“Dạ… gì ạ?”
Đoạn Yến Hà dịu giọng:
“Con có thấy khó chịu ở đâu không? Cúm dễ lây lắm, phải cẩn thận một chút.”
Chương Uẩn Nghi bật cười khẽ:
“Không đâu ạ, con biết mà, bác yên tâm.”
Nói chuyện thêm vài câu, xác nhận bệnh tình của Chu Đình Tắc không đáng lo, lòng cô mới thật sự an ổn.
Cô rửa mặt qua loa rồi lại chui vào giường.
Vừa nằm xuống, người đàn ông đang ngủ say kia liền trở mình, ôm chặt cô vào lòng, còn làm nũng cọ cọ nơi cần cổ, giọng khàn khàn, uể oải hỏi:
“Em đi đâu mà lâu vậy?”
“…”
Chương Uẩn Nghi khựng lại, đưa tay xoa mái tóc anh:
“Anh tỉnh lúc nào thế?”
Chu Đình Tắc mơ hồ đáp:
“Quên rồi.”
Thật ra, vừa khi cô rời khỏi giường, anh đã mở mắt. Chỉ là vốn dĩ cũng chẳng ngủ sâu.
Chương Uẩn Nghi khẽ “ồ” một tiếng, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
“Ngủ tiếp không?”
Chu Đình Tắc:
“Em có buồn ngủ chưa?”
“Có chút rồi.” Hai người thì thầm nhỏ giọng, cuối cùng cô vẫn kể mình đã nhắn cho giáo sư Đoạn chuyện anh bị bệnh. Dù sao thì mai cũng sẽ biết.
Nghe xong, Chu Đình Tắc cười khẽ:
“Anh đoán được.”
Chương Uẩn Nghi nghi hoặc:
“Đoán bằng cách nào?”
Anh ngẩng đầu khỏi hõm cổ cô, cúi xuống hôn lên má:
“Trực giác.”
Ánh mắt chạm nhau mấy giây, Chương Uẩn Nghi nhướng mày:
“Vậy đoán xem giáo sư nói gì?”
Chu Đình Tắc ôm chặt lấy cô, chậm rãi:
“Anh từng bị rồi. Đừng lo, tầm một tuần sẽ khỏi.”
Chương Uẩn Nghi cau mày, ngạc nhiên:
“Lần nào cũng vậy à?”
“Ừ. Nhưng không phải năm nào cũng bệnh. Thường thì ba năm một lần.”
Khoảng cách giữa các lần, dường như cố định đến kỳ lạ.
Hai người áp vào nhau trò chuyện, rồi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
Lần này, Chương Uẩn Nghi ngủ trước. Chu Đình Tắc lặng lẽ mở mắt ngắm cô, khẽ hôn lên trán, mới ôm lấy giấc ngủ cùng cô.
Đúng như lời anh, dù có thuốc bác sĩ kê, cũng phải mất trọn một tuần mới khỏi hẳn.
Khỏe lại rồi, việc đầu tiên Chu Đình Tắc làm chính là đưa Chương Uẩn Nghi đi ăn lẩu – quán mà trước đó cô đã nhắc đến.
Ăn xong, hai người dạo quanh phố một vòng rồi mới lái xe về nhà.
Những ngày không phải tăng ca, họ sẽ cùng nhau khám phá mấy quán mới mở, hoặc những chỗ có không gian xinh đẹp để “check-in”.
Chương Uẩn Nghi thích xem kịch, xem triển lãm. Hễ có thời gian, Chu Đình Tắc đều chủ động sắp xếp.
Về đến nhà, cả hai thường lướt qua hộp thư công việc. Nếu không có gì gấp, họ sẽ quấn lấy nhau trên sofa xem phim, xem kịch, thỉnh thoảng đọc sách.
Nhưng chẳng hiểu sao, cứ đang xem lại thành hôn nhau, rồi dắt nhau vào phòng.
Cũng có khi… ngay trên sofa, trong phòng khách.
Nói chung, trong căn nhà này, chẳng còn chỗ nào hoàn toàn “trong sáng”.
Từ khi yêu, Chương Uẩn Nghi cảm thấy da mặt mình dày hơn hẳn.
Trước kia chắc chắn cô sẽ xấu hổ, kiên quyết từ chối những đề nghị quá mức “mất mặt” của anh.
Thế nhưng bây giờ…
Quả thật, yêu đương khiến con người ta sa ngã.
Đầu tháng Mười Hai, chị họ của Chu Đình Tắc – Nhan Linh – trở về nước.
Chương Uẩn Nghi cùng anh ra sân bay đón. Cô từng nghe kể nhiều chuyện về Nhan Linh, cũng từng xem ảnh, nhưng đây là lần đầu gặp ngoài đời.
Trong ảnh, Nhan Linh toát ra vẻ sắc bén, khí chất mạnh mẽ.
Thế nhưng chỉ chưa đầy nửa tiếng tiếp xúc, Chương Uẩn Nghi đã phải đổi lại ấn tượng.
Nhan Linh… có chút đáng yêu.
Khi im lặng, đúng là rất cao ngạo, khí thế ngút trời. Nhưng vừa mở miệng, lại hoàn toàn khác hẳn.
Thật kỳ lạ, dù mới gặp lần đầu, cô và Nhan Linh đã thấy hợp tính, trò chuyện rôm rả đến mức quên bẵng cả bác tài.
Nhan Linh còn làm nũng mách lẻo:
“Tất cả tại Chu Đình Tắc cả. Nếu không vì nó, chị đã sớm về nước gặp em rồi.”
Chu Đình Tắc liếc chị ấy:
“Không phải vì chị bận công việc à?”
Nhan Linh hất cằm:
“Việc đó ai nhét cho tôi?”
Chu Đình Tắc im lặng.
Chương Uẩn Nghi ngồi bên bật cười, dịu dàng nói:
“Bây giờ về cũng chưa muộn mà.”
Ba người trò chuyện vui vẻ, cùng về nhà họ Chu.
Lần này Nhan Linh về, dĩ nhiên ở lại nhà Chu Đình Tắc. Hơn một năm chưa gặp, giáo sư Đoạn cùng mọi người trong nhà đều rất nhớ chị.
Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm. Ăn xong thì bày bàn đánh mạt chược. Chu Đình Tắc bị “cấm chơi”, nên chỉ có thể ngồi cạnh làm “thầy hướng dẫn” cho Chương Uẩn Nghi.
Đêm đó, hai người không quay về căn hộ, mà ở lại luôn.
Đây là lần đầu tiên Chương Uẩn Nghi ngủ lại nhà họ Chu. Chu Đình Tắc lo cô không quen, hỏi đi hỏi lại có muốn ở lại không.
Chương Uẩn Nghi kiên nhẫn trả lời hết thảy.
Với cô, đã quá thân thuộc với giáo sư Đoạn và mọi người, nên ở lại nhà họ Chu không hề khiến cô thấy gượng gạo chút nào.
Tối hôm đó, hai người ngủ một giấc rất yên ổn.
Sáng hôm sau, Chương Uẩn Nghi dậy khá sớm, Chu Đình Tắc cũng vậy.
Sau khi rửa mặt xong, anh nói muốn ra ngoài chạy bộ, hỏi cô có đi không.
Chương Uẩn Nghi từ chối, ở lại nhà cùng giáo sư Đoạn và dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng.
“Uẩn Nghi,” vừa thấy cô, giáo sư Đoạn liền gọi, “tối qua ngủ ngon chứ?”
“Dạ, ngủ ngon lắm ạ.”
Giáo sư Đoạn mỉm cười: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
“Ngủ đủ rồi ạ.” Cô đáp rồi hỏi thêm: “Có việc gì cần con phụ không ạ?”
Bà cũng không khách sáo: “Bữa sáng muốn uống gì, sữa đậu nành hay cháo? Bác định nấu chút sữa đậu, con uống chứ?”
Chương Uẩn Nghi gật đầu: “Cái nào cũng được ạ.”
Ba người cùng bận rộn trong bếp.
Một lát sau, giáo sư Đoạn rủ cô ra sau vườn tưới hoa.
“Ở đây thấy thế nào?” bà hỏi.
Chương Uẩn Nghi khẽ đáp: “Rất thoải mái ạ.”
Giáo sư Đoạn mỉm cười, ngỏ lời: “Vậy sau này đến đây ở nhiều hơn nhé.”
Chương Uẩn Nghi vui vẻ nhận lời: “Vâng ạ.”
…
Nửa tiếng sau, Chu Đình Tắc cùng Chu Lý Đàn chạy bộ xong trở về, rửa ráy rồi cùng ăn sáng. Nhan Linh vẫn còn mệt vì lệch múi giờ, nên không ai gọi chị ấy dậy.
Ăn xong, Chu Đình Tắc kéo Chương Uẩn Nghi vào thư phòng, bảo cô cùng mình xử lý chút việc.
Thực ra, anh sợ cô ở lại phòng khách sẽ thấy ngại khi chỉ có một mình với các bậc trưởng bối, nên cố tình tìm lý do đưa cô đi cùng.
Vào thư phòng, Chu Đình Tắc hỏi:
“Giáo sư Đoạn không gây áp lực cho em chứ?”
Chương Uẩn Nghi sững một chút, rồi hiểu ngay – anh muốn biết bà có nói gì về chuyện gia đình, hoặc ngầm thúc giục cưới xin không.
Dĩ nhiên là không.
Theo những gì cô hiểu về giáo sư Đoạn và viện trưởng Chu, họ tuyệt đối không phải kiểu người như thế.
Cô ngẫm một lát, tò mò hỏi lại:
“Anh nghĩ giáo sư Đoạn sẽ tạo áp lực cho em sao?”
“Dựa theo hiểu biết của anh, bà ấy sẽ không.” Chu Đình Tắc đáp, chỉ là anh lo xa.
Vì quá để tâm đến Chương Uẩn Nghi nên đôi khi anh có những nỗi lo thừa. Anh sợ chỉ cần giáo sư Đoạn vô tình nhắc đến, cho dù không có ý gì, cô cũng sẽ thấy áp lực.
Chương Uẩn Nghi mỉm cười: “Không đâu.”
Nghĩ một lát, cô lại bổ sung: “Hơn nữa em cũng không thấy đó là áp lực.”
“Thật sao?” Chu Đình Tắc hơi nhướng mày, quay sang nhìn cô chăm chú.
“…”
Chương Uẩn Nghi ngừng một chút, cố ý hỏi lại:
“Anh nghĩ thế nào?”
“Anh không chắc.” Chu Đình Tắc nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm túc: “Giám đốc Chương, cho anh chút gợi ý đi.”
Cô phì cười, ngước mắt nhìn anh: “Em phải gợi ý kiểu gì đây?”
Anh cúi xuống nhìn cô, suy nghĩ rồi nói:
“Bao giờ em mới định dẫn anh về ra mắt bà nội, chính thức giới thiệu anh?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai chắc sẽ viết đến đoạn cầu hôn rồi đó!!!