Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 31

Tống Khải Minh đưa Lâm Dục Thư về khách sạn Nam An trước, sau đó hai người tự lái xe về nhà mình.

“Tôi nghĩ Phương Lan không vì lợi ích mà lung lay, thì chỉ có thể là chúng ta gãi chưa đúng chỗ ngứa.” Hai người đi về phía thang máy, Lâm Dục Thư mở miệng lại nói chuyện công việc, “Chúng ta có thể xem trong tay Thiệu Chấn Húc còn hạng mục nào khác mà Phương Lan hứng thú hay không.”

Tống Khải Minh đẩy bả vai y tiến về phía cửa phòng, “Về thay quần áo trước đã.”

“Vậy thì tôi tắm trước, lúc tắm rất dễ nghĩ ra ý tưởng mới. Lát nữa đến tìm tôi. ”

“Được.”

Khi nước nóng vây lấy khắp cơ thể, Lâm Dục Thư cũng không cảm thấy có chỗ nào không khoẻ. Dù sao cũng là thanh niên trai tráng hơn hai mươi tuổi, sao dính một chút mưa đã bị cảm?

Cậu gội đầu rồi cứ thế để tóc ướt đi ra, cầm lên tư liệu dự án dưới tay Thiệu Chấn Húc rồi bắt đầu xem xét.

Mấy năm nay, trọng tâm của ông ta dồn cả vào ngành công nghiệp giải trí. Vừa lúc Phương Lan muốn cho con mình đặt chân vào giới giải trí, Thiệu Chấn Húc đã không chịu chống lưng, vậy nếu để Phương Lan tự mình bảo kê cho con gái bà ta thì sao?

Đây cũng là một ý tưởng.

Cổ họng có chút gờn gợn, nhưng lại không phải rất khó chịu, Lâm Dục Thư tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Không bao lâu sau có tiếng gõ cửa, Lâm Dục Thư đi ra. Cửa vừa mở, y đã bất giác hắt hơi một cái.

“Xin lỗi.” Y dùng mu bàn tay quệt quệt chóp mũi, “Không nhịn được. ”

“Uống thuốc chưa?” Tống Khải Minh đi vào trong phòng, hiển nhiên hắn cũng vừa tắm rửa, trên người có mùi sữa tắm nhàn nhạt.

“Không cần.” Lâm Dục Thư trở lại bên bàn trà, “Tôi không sao. ”

Trên bàn trà bày đầy tư liệu liên quan đến Thiệu Chấn Húc, Lâm Dục Thư đưa một xấp cho Tống Khải Minh: “Nhường rạp chiếu phim này cho Phương Lan thì thế nào? ”

“Ý cậu là muốn Phương Lan mở đường cho con gái mình sao? ”

“Thiệu Chấn Húc không chịu còn gì?” Lâm Dục Thư lấy khăn mặt lau lau mái tóc ướt: “Để Phương Lan tự mình ra trận, khỏi lo con bà ta không thể phát triển.”

“Như vậy,” Tống Khải Minh lật xem tài liệu trong tay, “Hai vợ chồng bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau trong giới giải trí.”

Lâm Dục Thư ngửa ra sofa, nhìn trần nhà, có chút nhụt chí. Giới giải trí là lĩnh vực Phương Lan không quen thuộc, cũng chính vì vậy, bà ta mới không làm gì được Vũ Tu, chỉ có thể dùng cách ly hôn để trút giận. Nếu bà ta có quyền lực trong giới giải trí thì chỉ vài phút là có thể “bóp ch.ết” Vũ Tu, cần gì phải nuốt cơn giận này như vậy?

Trừ phi bắt Thiệu Chấn Húc nhường tất cả mảng giải trí cho Phương Lan, nhưng như vậy chắc chắn ông ta không chịu.

“Chuyện này thật sự có chút khó rồi đó.” Lâm Dục Thư đau đầu nói, “Kể cả nếu chúng ta thành công thuyết phục Phương Lan, thì vẫn phải thuyết phục Thiệu Hòa Húc để ông ta đồng ý lấy mảnh đất đó xây đường đua. ”

Đôi khi, một dự án dường như siêu lợi nhuận, lại trở nên bất khả thi chỉ vì nó sẽ tổn hại đến lợi ích của một nhân vật nào đó xa xôi tới mức bắn 8 phát đại bác cũng chưa chắc đã tới.

“Thôi cứ tính từng bước một.” Tống Khải Minh lật xem các tư liệu khác trên bàn trà, có lẽ đang nghĩ biện pháp khác.

Lúc này Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy sai sai… Y nuốt nước bọt, phát hiện chỗ amidan có chút đau đớn, quả nhiên là dấu hiệu cảm mạo.

Nhưng thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sao có thể dễ dàng bị cảm như thế được?

Lâm Dục Thư hắng giọng, muốn nuốt thêm một ngụm nước bọt để xem cảm giác chỗ cuống họng thế nào, nhưng ai ngờ anh vừa phát ra âm thanh liền “khụ khụ” liên hồi. Tống Khải Minh buông tư liệu xuống, nhíu mày: “Đi uống thuốc đi.”

“Không việc gì.” Lâm Dục Thư thì thào.

“Đi uống thuốc!” Tống Khải Minh trầm giọng, bắt đầu có chút tức giận.

Không đợi Lâm Dục Thư trả lời, hắn liền đứng dậy, hỏi: “Thuốc cảm ở đâu?”

Được rồi, Lâm Dục Thư quyết định không kháng cự nữa, thanh niên hơn 20 thì dù sao cũng chỉ sang năm là 30 rồi, quả nhiên vẫn phải chú ý đến thân thể của mình.

“Ở trong tủ TV ngoài cùng bên phải.”

Bản thân y có tay có chân, cũng không có việc gì khác, nào có đạo lý ở nhà mình lại đi sai bảo Tống Khải Minh lấy đồ.

Nhưng cũng không biết có phải do đã chấp nhận mình là bệnh nhân hay không, y lại cảm thấy sai khiến Tống Khải Minh là chuyện đương nhiên, mà Tống Khải Minh dường như cũng không có ý kiến.

Lục lọi nửa ngày, Tống Khải Minh quay đầu lại nhìn y, nhíu mày: “Thuốc đã hết hạn rồi, rốt cuộc cậu có thể tự lo cho mình không vậy hả? ”

“À.” Lâm Dục Thư không thèm để ý, lấy khăn mặt tiếp tục lau tóc, “Để tôi gọi shipper đi mua.”

“Không cần. Nhà tôi có.”

Tống Khải Minh về nhà cầm một hộp thuốc cảm đến, Lâm Dục Thư ngoan ngoãn uống, nhưng vị Tống đại gia này vẫn chưa hài lòng.

“Đi sấy tóc.” Tống Khải Minh tịch thu tài liệu y vừa cầm lên.

“Sắp khô rồi.” Lâm Dục Thư đưa tay ra, có chút khó chịu nói, “Đừng làm chậm trễ công việc của tôi, anh mà cản trở tôi tức là đang tự cản trở chính mình đó.”

“Đi sấy tóc.” Tống Khải Minh lặp lại, bắt đầu sửa sang đống tư liệu trên bàn trà, “Hôm nay không làm vội.”

Lâm Dục Thư không làm gì được, đành vào phòng vệ sinh sấy tóc.

Y theo thói quen lấy điện thoại ra xem tin nhắn, kết quả phát hiện có một tin nhắn mới cần trả lời ngay lập tức, vì thế máy sấy tóc mới mở mười giây đã tắt.

“Không phải kêu cậu sấy tóc sao?” Tống Khải Minh rất nhanh xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, mất hứng nói, “Lại đang làm cái gì vậy?”

“Xong ngay đây, có một email cần xử lý gấp.”

Lâm Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cắm mặt vào điện thoại. Một giây sau, điện thoại đột nhiên bị người rút mất, cả người y cũng đột nhiên bị sốc lên.

“Tống Khải Minh?!” Lâm Dục Thư hoảng sợ, theo bản năng vòng tay quanh cổ hắn, “Làm trò gì vậy? ”

Tống Khải Minh ôm ngang y lên, sải chân đi qua phòng khách, đi qua huyền quan, đi thẳng vào nhà mình, lúc này mới nói: “Bỏ công việc sang một bên đi. ”

Điện thoại di động và tài liệu làm việc đều ở nhà Lâm Dục Thư, sang đây thật đúng là không thể không rời xa công việc.

Ốc Ốc nằm sấp trên sofa trố mắt nhìn hai người, thấy Tống Khải Minh không quát lớn liền yên tâm ngủ tiếp.

“Anh đưa tôi đi đâu đó?”, Mắt thấy phòng ngủ càng ngày càng gần, y đột nhiên hoảng hốt, “Thả tôi xuống.”

Tống Khải Minh quả nhiên ôm y vào phòng ngủ: “Tối nay cậu ngủ bên này, nghỉ ngơi tử tế vào, không được làm việc nữa.”

Đặt Lâm Dục Thư lên giường, hắn lại nói: “Tôi đi lấy máy sấy, ngồi yên đừng chạy loạn.”

Mặc dù đã tới nhà Tống Khải Minh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y ngồi lên giường của hắn.

Rõ ràng chỉ là cảm lạnh mà thôi, không hiểu sao cảm thấy thân thể như đang bị thiêu cháy dữ dội.

Chỉ chốc lát sau, Tống Khải Minh cầm trở lại phòng ngủ, đứng bên giường sấy tóc cho y.

Tiếng “ong ong” làm cho đầu óc y có chút choáng váng, quả nhiên là do uống thuốc cảm sao? Chưa gì đã bắt đầu xây xẩm mặt mày.

Bàn tay to luồn vào trong sợi tóc. Cổ y như không có sức, bị hắn xoa xoa mà lắc trái lắc phải.

“Được, chúc ngủ ngon.” Tống Khải Minh nói đoạn liền đi ra ngoài. Lúc này Lâm Dục Thư đột nhiên gọi hắn lại.

“Đúng rồi.” Lâm Dục Thư từ trong chăn ló ra đôi mắt, nói, “Mật mã nhà tôi là 1014, anh sang đó mà ngủ.”

Lâm Dục Thư cũng không vô lương tâm tới mức bắt Tống Khải Minh ngủ trên sofa, bởi vậy y chủ động báo mật mã nhà mình để Tống Khải Minh có chỗ ngủ.

“Mật khẩu nhà tôi cũng là sinh nhật của tôi.” Tống Khải Minh nói, “Ngủ ngon, cứ kệ tôi. ”

Sinh nhật Tống Khải Minh?

Đó là 0401.

Cửa phòng ngủ đóng lại, tròn phòng tức thì yên tĩnh.

Thị giác và thính giác không còn đất dùng, khứu giác liền trở nên vô cùng nhạy cảm. Bốn phía đều là mùi của Tống Khải Minh, vừa dễ chịu vừa khiến người ta an tâm.

Tống Khải Minh bên ngoài hình như đang nói chuyện với Ốc Ốc, Lâm Dục Thư nghe không rõ, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, lát sau liền ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Dục Thư mơ mơ màng màng xoay người. Trán y không hiểu sao đụng phải một thứ gì đó rắn chắc, như là một bức tường bằng thịt.

Y vô thức chen tới sát bên cạnh “bức tường”, mùi thơm càng lúc càng nồng đậm, là mùi thuộc về hắn.

“Tống Khải Minh…” Lâm Dục Thư vô thức lẩm bẩm.

“Ừm?” Bên tai vang lên giọng nói rất trầm, sau hông không hiểu sao bỗng có cảm giác bị giam cầm.

Chắc là một giấc mơ …

Lâm Dục Thư không nghĩ gì, lại ngủ thiếp đi.

——————–
Bình Luận (0)
Comment