Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 54

Buổi chiều, Vĩnh Tinh tập hợp lại, ngồi xe bus tiến về sân bay.

“Nhà cậu ở đâu?” Vừa xuống xe, Thiệu Quang Kiệt gọi y lại, “Tôi đưa về.”

Lâm Dục Thư ít nhiều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau chuyện đêm qua hắn sẽ không bắt chuyện với mình nữa.

“Không cần đâu sếp Thiệu.” Lâm Dục Thư vẫn khách khí, “Tôi lái xe tới.”

Nói đúng ra là Tống Khải Minh lái xe tới.

Lúc này Tống Khải Minh cũng vừa xuống xe, như có như không nhìn một chút sang đây.

“Vậy thì chờ ở bãi đỗ xe.” Thiệu Quang Kiệt từ trong túi quần móc ra chìa khóa xe, không cho cơ hội từ chối, “Xe tôi đậu dưới hầm.”

“Vậy có quá phiền phức không?” Lâm Dục Thư đứng im không nhúc nhích, toàn thân trên dưới đều thể hiện rõ ràng hai chữ “từ chối”.

“Có mấy lời tôi muốn nói với cậu.” Hắn ung dung nói, “Giữa chúng ta quả thật có chút hiểu lầm phải làm rõ.”

Thái độ của hắn không còn ngả ngớn như trước, cứ như thể giữa hai người đồng nghiệp với nhau, rất đúng mực.

Vừa mới bị Thiệu Chấn Đông cảnh cáo, Lâm Dục Thư cũng không tiện vả mặt, đành nói: “Vậy xin làm phiền sếp Thiệu.”

Lâm Dục Thư cất vali vào cốp xe, lấy điện thoại ra định nhắn cho Tống Khải Minh thì bên cạnh y đột nhiên lù lù mọc ra thêm một người, cũng nhét vali vào cốp xe.

Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh: “?”

“Lên xe.” Đóng cốp xuống, hắn kéo tay Lâm Dục Thư đi đến cửa xe.

Hắn ngồi ngay vào ghế phó lái, Lâm Dục Thư chỉ có thể ngồi ghế sau.

“Tống Khải Minh?” Thiệu Quang Kiệt vừa thắt đai an toàn xong thì thấy rõ người ngồi cạnh là ai, lập tức khó chịu nhíu mày, “Chú lên xe làm gì?”

“Đi nhờ.” Tống Khải Minh điều chỉnh độ cao ghế, duỗi hai cái chân dài cho thật thoải mái.

“Anh có lời cần nói với Tiểu Lâm Tổng.” Trán Thiệu Quang Kiệt giật giật mấy cái gân xanh, tỏ vẻ Tống Khải Minh không xuống thì hắn sẽ không nổ máy.

“Lời gì? Không phải là định nói về em à?” Tống Khải Minh bình chân như vại, “Em cho là chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng.”

“Chú—” Thiệu Quang Kiệt lập tức nghẹn không ra lời, bởi vì rất hiển nhiên là hắn đang định cùng Lâm Dục Thư nói về Tống Khải Minh.

Lâm Dục Thư cúi đầu nhịn cười.

Trước kia sao không phát hiện ra lão già Đức này mồm toàn gai như vậy chứ?

“Sếp Thiệu,” Lâm Dục Thư điều chỉnh vẻ mặt, đường hoàng nói, “Cần tôi lái không?”

Lâm Dục Thư không nói địa chỉ cụ thể nhà mình mà chỉ kêu Thiệu Quang Kiệt lái tới một ngã tư gần đó.

Cuối kỳ nghỉ lễ nên đường lại kẹt xe kinh khủng. Đoạn đường vốn chỉ cần lái xe hai mươi phút mà Thiệu Quang Kiệt lái nửa tiếng chưa tới nơi.

Phía trước lại có đèn đỏ, dòng xe cộ lần nữa chậm lại. Có lẽ rốt cục đã quen với sự tồn tại trắng trợn của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt hơi quay đầu sang, nói với Lâm Dục Thư ở hàng ghế sau: “Chuyện tối hôm qua…”

Lâm Dục Thư nói lời xã giao: “Tôi không để bụng.”

“Vậy thì tốt.” Thiệu Quang Kiệt lại nhìn phía trước, “Đồng nghiệp với nhau có hiểu lầm cũng rất bình thường. Nếu tôi có đùa quá chớn thì đừng để ý, miễn đừng để ảnh hưởng công việc.”

Dù sao cũng là người thừa kế được nhà họ Thiệu bồi dưỡng, mặc dù tại năng lực khiếm khuyết, nhưng kỹ năng làm bộ làm tịch thì thật sự thượng thừa.

Nếu không phải Lâm Dục Thư biết bộ mặt thật của Thiệu Quang Kiệt thì chỉ sợ lúc này cũng cảm thấy hắn quả là một cấp trên hiểu chuyện, khiêm tốn.

Lâm Dục Thư không đáp, bất giác nhìn xem Tống Khải Minh phản ứng thế nào.

Tống Khải Minh gác tay lên cửa sổ, bàn tay đỡ bên má, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Quang Kiệt.

Nếu như Lâm Dục Thư không đoán sai, trên mặt hắn lúc này hẳn là viết mấy chữ: “Xin mời bắt đầu màn biểu diễn!”

Quả nhiên, cảm nhận được ánh mắt của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt lập tức khó chịu nhíu mày, “Nhìn cái gì? Tóm lại chú định xuống ở đâu?”

Tống Khải Minh không đáp, chỉ hất cằm về phía trước, nơi đó đang có một vị trí thoáng đường, “Anh để dành chỗ rộng như vậy là để nhường cho đứa khác chen vào trước mặt đấy à?”

Trong vòng nửa tiếng, đây đã là lần thứ ba Tống Khải Minh chỉ đạo Thiệu Quang Kiệt lái xe.

Lần đầu tiên Thiệu Quang Kiệt vô duyên không nhường đường cho người đi bộ, lần thứ hai thì một mình hắn chiếm hai làn xe, những cái này đúng là nên nói, nhưng đoán chừng bình thường cũng không ai nói hắn.

Thiệu Quang Kiệt hiển nhiên là không thể nhịn được nữa, dẹp luôn cái mặt nạ lịch thiệp đi, một chân đạp ga rút ngắn khoảng cách với chiếc xe phía trước, sau đó nổi cơn tam bành quát Tống Khải Minh: “Gần đây đứa muốn bãi nhiệm tao chính là mày chứ gì?”

Rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.

Lâm Dục Thư đã sớm biết Thiệu Quang Kiệt đòi đưa mình về là để hỏi cái này.

Mặc dù chuyện đã rõ như ban ngày, nhưng ai đầu têu, ai tham dự thì Thiệu Quang Kiệt có lẽ cũng không chắc.

“Có người muốn bãi nhiệm anh á?” Tống Khải Minh vẫn một tay chống cằm, lười biếng hỏi.

“Mày bớt giả ngu đi, tao biết thừa là mày.” Thiệu Quang Kiệt thu bớt lại cơn điên, khôi phục mấy phần điềm tĩnh, “Tao cảnh cáo mày, hội đồng quản trị không phải trò đùa, muốn kiếm đủ 8 phiếu đồng ý bãi miễn tao sao, cái này là không khả thi, mày hiểu chưa?”

Tống Khải Minh cũng lười giả bộ, không ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo nữa mà chỉnh lại tư thế cho thẳng thớm: “Anh chắc chắn 4 người kia sẽ ủng hộ mình đến vậy sao?”

“Đương nhiên.” Thiệu Quang Kiệt buồn cười nói, “Một là bố đẻ tao, một là đàn anh của bố đẻ tao, hai người còn lại là người nhà mẹ tao, ai điên mà ủng hộ mày?”

Bố mẹ Thiệu Quang Kiệt cha mẹ cũng kết hôn vì mục đích thương mại. Công ty nhà mẹ đẻ hắn sớm đã xuống dốc, ai có năng lực đều đã vào làm cho Vĩnh Tinh.

“Còn chưa có kết quả, đừng vội khẳng định như vậy.” Tống Khải Minh nói.

“Giờ tao nói luôn cho mày biết kết quả, muốn lật tao sao? Không có cửa đâu.” Nghẹn suốt một đường rốt cuộc có chỗ p.hát tiết lửa giận, Thiệu Quang Kiệt vênh mặt tựa như người thắng cuộc, nói, “Hội đồng 11 ghế thì 4 ghế tao cầm chắc rồi, dù thế nào mày cũng không kiếm nổi 8 ghế. Đây là sự thật giản đơn, đâu cần tao phải dạy mày đúng không?”

Tống Khải Minh không đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn như là đang yếu thế.

“Mày biết vậy nghĩa là sao không?” Thiệu Quang Kiệt thôi nổi nóng, nhàn tản nói, “Đây là vì ông nội đã trải đường cho tao, thứ tao có mày sẽ không đời nào mơ nổi.”

“Nhứng đừng quên…” Tống Khải Minh thu tầm mắt lại, từ tốn nói, “Ngoài 4 ghế người nhà kia thì cả 7 ghế còn lại đều ủng hộ bãi miễn anh.”

Thiệu Chấn Húc đã cho tin chính xác, 4 ghế trung lập đều đồng ý bãi miễn Thiệu Quang Kiệt.

Về phần Phương Lan, trước khi ly hôn cũng đã cùng chồng chống lại phe Thiệu Chấn Đông, giờ lại thêm mắc nợ chuyện phong sát Vũ Tu nên Tống Khải Minh chỉ cần muốn, bà ta sẽ không lý gì từ chối giúp đỡ. 2 ghế của BĐS Phương Thiên dĩ nhiên sẽ bỏ phiếu tán thành.

Cho tới lúc này, chiến sự đã hết sức căng thẳng, nhưng đúng như Thiệu Quang Kiệt nói, phần thắng của Tống Khải Minh là gần như không có.

“Vậy thì làm sao? Mày định thắng tao bằng niềm tin à?” Con ường phía trước rốt cục thoáng lên, Thiệu Quang Kiệt nhàn nhã nhấn ga, “Hội đồng quản trị thế nào mà mày còn không nắm được thì tao khuyên thật, bỏ đi thôi, cứ thành thành thật thật quản cái mảng của mày, chớ táy máy chuyện quản lý tập đoàn làm gì.”

Tống Khải Minh lại nhìn ra cửa sổ, Lâm Dục Thư biết đây không phải là hắn yếu thế, chỉ là đang nhẫn nại.

“Mày biết điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là gì chưa?” Thiệu Quang Kiệt tiếp tục nói, “Tao họ Thiệu, mày họ Tống, chỉ cần như vậy đã đủ quyết định hết thảy.”

Tống Khải Minh không nói tiếp, ván này Thiệu Quang Kiệt toàn thắng.
Bình Luận (0)
Comment