Khi trở về trường, trời đã tạnh mưa hẳn.
Đường ngập nước, ánh nắng vừa xuất hiện chiếu xuống làm lấp lánh mặt nước, mang lại cảm giác như cầu vồng sau cơn bão.
Bùi Xuyên định đưa Giang Mạt về ký túc xá, nhưng cô nói: “Về ký túc xá hơi vòng vèo, tôi muốn đi thẳng lên lớp luôn.”
“Nhưng chị chưa lấy sách mà?”
“Tôi sẽ nhắn bạn cùng phòng lấy giúp.” Giang Mạt cười: “Thật sự tôi không muốn đi bộ nữa đâu.”
Bùi Xuyên gật đầu, rồi nói: “Vậy tôi đi cùng chị lên lớp nhé?”
Giang Mạt bật cười: “Chúng ta đâu học chung lớp, cậu theo tôi làm gì? Bộ cậu không có tiết à?”
“Đúng là không có tiết, nhưng tôi nghĩ còn một tiếng nữa mới học, sợ chị buồn nên định đi cùng.”
“Không buồn đâu.” Giang Mạt bịa đại một lý do: “Thầy vừa gửi tài liệu ôn tập vào nhóm hôm qua, đúng lúc tôi muốn lên lớp đọc qua.”
Lý do này cuối cùng cũng làm Bùi Xuyên đồng ý. Anh gật đầu: “Được thôi, có gì cần thì cứ gọi tôi nhé.”
Hai người chia tay nhau trước cửa tòa nhà học, Giang Mạt lên lầu.
Khi bước đến tầng hai, cô chậm rãi dừng lại, nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Bùi Xuyên đang đi về phía ký túc xá, bóng dáng anh dần khuất xa.
Giang Mạt liền nhắn tin cho bạn cùng phòng nhờ lấy sách giúp, rồi lập tức quay gót, nhanh chóng đi ra cổng trường.
Cô gần như chạy ra khỏi trường, chọn bừa một chiếc xe đạp công cộng và đạp nhanh về phía bảo tàng.
Đây là cơ hội hiếm hoi để cô ở một mình, hơn nữa hôm qua vừa mưa to, giờ này bảo tàng chắc không đông người, cô có thể đến lấy hộp sắt kia.
Quả nhiên, bảo tàng lúc này rất vắng, may mắn là vẫn mở cửa.
Giang Mạt chạy thẳng đến khu vực tủ gửi đồ, đối chiếu với số ngăn trên tờ giấy, và thành công mở khóa.
Bên trong ngăn tủ là một hộp sắt có khóa. Sau khi kiểm tra không còn gì khác, cô khóa ngăn tủ lại rồi mang hộp sắt vào nhà vệ sinh, tìm một buồng kín để mở ra.
Bên trong hộp là một quyển nhật ký cũ, ngoài ra không có thứ gì khác.
Cô cẩn thận kiểm tra xung quanh hộp sắt, không tìm thấy chữ khắc hay manh mối nào.
Vì sắp đến giờ học, Giang Mạt không kịp xem nội dung trong quyển nhật ký, liền giấu nó vào trong áo, mang theo hộp sắt rời khỏi bảo tàng.
Giống như lúc đến, cô lên xe đạp quay về trường. Khi cô vừa bước vào cổng trường, chuông báo hết tiết một vang lên, các sinh viên bắt đầu từ ký túc xá tiến về giảng đường.
Giang Mạt thở phào nhẹ nhõm, bước chân nhanh hơn để hòa vào dòng người đông đúc buổi sáng.
Không biết có phải là ảo giác không, cô luôn cảm thấy có một ánh nhìn đặc biệt mạnh mẽ dõi theo mình từ phía sau. Nhưng mỗi khi cô quay đầu lại, chẳng có gì cả.
Theo bản năng, Giang Mạt khẽ chạm vào cuốn nhật ký được giấu trong lòng, sau đó quyết định chạy nhanh hơn.
Khi vào lớp, các bạn cùng phòng của cô đã có mặt. Không chỉ giúp cô mang sách vở mà còn chu đáo mang theo cả túi xách của cô.
Thấy cô tới, Lý Tuyết – cô gái tóc ngắn – liền vẫy tay gọi: “Mạt Mạt, lại đây!”
Giang Mạt đi tới, vừa ngồi xuống, ba cô bạn liền trêu chọc: “Tối qua không về ký túc xá, cậu ngủ ở đâu thế?”
Giang Mạt mỉm cười, không trả lời.
Con người luôn có khả năng tự suy diễn rất phong phú. Chỉ với nụ cười mập mờ đó, ba người bạn đã tự tưởng tượng ra một câu chuyện dài ít nhất mười vạn chữ, với nội dung không thể nói ra, và nhân vật chính đương nhiên là cô và Bùi Xuyên.
Mãi đến khi giảng viên bước vào lớp, những lời trêu chọc mới chịu dừng lại.
Môn học buổi sáng là Đại số tuyến tính. Giáo viên nhắc nhở mọi người chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ vào tuần tới.
Trong khi giáo viên giảng bài, Giang Mạt mở sách ra, từ từ lấy cuốn nhật ký giấu trong lòng ra, đặt dưới quyển sách rồi bắt đầu đọc.
Ngay từ trang đầu tiên, mồ hôi lạnh đã túa ra trên lưng cô.
Bởi vì nét chữ trên trang giấy đó… là của cô!
Những dòng chữ trong nhật ký không được ghi ngày tháng hay thời tiết, giống như những suy nghĩ bất chợt được viết xuống. Mỗi lần chuyển ý, chỉ đơn giản là xuống dòng.
Trang đầu tiên chỉ có vài câu ngắn ngủi.
Nhưng những câu chữ ấy đủ khiến nỗi sợ hãi trong lòng Giang Mạt dâng lên thêm một bậc.
“Đừng tin những người xung quanh. Họ đều là cùng một phe.
Tôi và Bùi Xuyên không phải người yêu.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Tôi là Giang Mạt. Hãy giữ tỉnh táo.”
Giang Mạt nuốt khan, cảm giác khô khốc nơi cổ họng khiến cô bối rối.
Khi con người rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ, não bộ thường trở nên trống rỗng. Giống như lúc này, cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong nhật ký, cố gắng nắm bắt một ý nghĩ nào đó, nhưng không thể.
Thậm chí cô còn quên cả thở, chỉ khi cảm thấy tức ngực mới thở hắt ra một hơi thật dài.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Lật sang trang thứ hai, rồi trang thứ ba… đến những trang tiếp theo, nỗi kinh hoàng thật sự mới bắt đầu.
“Đừng tin những người xung quanh. Họ đều là cùng một phe.
Đừng tin những thiên tai hay tai họa. Không hề có nguy hiểm.
Đừng tùy tiện vào bệnh viện. Phải chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới đi.
Tôi và Bùi Xuyên không phải người yêu.
Tôi và Bùi Xuyên không phải thanh mai trúc mã.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn học.
Tôi và Bùi Xuyên không phải đồng nghiệp.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn bè.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Tôi là Giang Mạt. Hãy giữ tỉnh táo.
Tôi là Giang Mạt. Hãy giữ tỉnh táo.
Tôi là Giang Mạt. Hãy giữ tỉnh táo.”
Đây là chữ của cô, nên nhật ký này là của cô, chính cô đã tự viết cho mình đọc.
Rốt cuộc cô đã phát hiện ra điều gì để viết nên những lời này?
Người bí ẩn kia là ai? Làm sao họ biết những chuyện này? Tại sao lại giúp cô, đưa cho cô cuốn nhật ký này?
Những điều ghi trong đây thực sự là do cô viết, hay có ai đó đã bắt chước nét chữ của cô?
Giang Mạt không thể tìm ra câu trả lời. Cô cũng không biết mình nên tin ai, bởi không đủ thông tin để đưa ra phán đoán.
Trong vô thức, cô lật tiếp một trang khác, và lần này, những dòng chữ lớn hiện ra trên trang giấy làm cô dựng tóc gáy:
“Đừng để người xung quanh phát hiện ra bạn đã mất trí nhớ!
Đừng để Bùi Xuyên biết rằng bạn vẫn còn ký ức!”
Tiếng chuông hết giờ vang lên.
Lý Tuyết khẽ chạm vào tay cô, định nói gì đó, nhưng vừa chạm vào đã giật mình: “Giang Mạt? Sao người cậu lạnh thế này? Có phải cậu không khỏe không?”
Giang Mạt giật mình, vội vàng gấp cuốn nhật ký lại, nhét vào hộc bàn. Cô miễn cưỡng mỉm cười với Lý Tuyết: “Không sao, chắc tại hơi lạnh thôi.”
Mùa hè vừa mới bắt đầu, đêm qua trời đúng là có hơi lạnh, nên Lý Tuyết không nghi ngờ gì. Cô ấy đưa áo khoác của mình cho Giang Mạt: “Này, lần sau ra ngoài chơi cũng phải nhớ mặc thêm áo. Không thì lại cảm lạnh đấy.”
Giang Mạt nhận lấy áo khoác, khoác lên người: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì. Mình đi vệ sinh, cậu có đi không?”
“Không, cậu đi đi.”
Lý Tuyết gật đầu rồi cùng hai cô bạn khác rời đi.
Khoác áo lên người, Giang Mạt thực sự cảm nhận được cái lạnh buốt như giữa mùa đông giá rét vẫn bám lấy cô.
Những điều trong cuốn nhật ký khiến cô bị sốc nặng, đặc biệt là câu cuối cùng.
Nội dung của hai câu ấy rất dễ hiểu, nhưng ý nghĩa ẩn sau chúng mới thực sự làm cô cảm thấy rợn người.
Chuyện cô mất trí nhớ không thể để người xung quanh biết, nghĩa là họ không biết cô đã mất trí nhớ.
Chuyện cô không mất trí nhớ không thể để Bùi Xuyên biết, nghĩa là Bùi Xuyên biết cô đã mất trí nhớ.
Nếu cô thực sự mất trí nhớ, thì cái gọi là “không mất trí nhớ” ở đây chính là những thông tin mà người bí ẩn đã liên tục tiết lộ cho cô.
Điều quan trọng nằm ở Bùi Xuyên. Anh đã biết cô mất trí nhớ từ trước. Lẽ nào chính anh là nguyên nhân khiến cô mất trí nhớ?
Tiếng chuông vào tiết lại vang lên.
Giang Mạt hoàn hồn. Có phải vì cô suy nghĩ quá nhập tâm hay không? Cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh đến mức khó hiểu.
Ba cô bạn cùng phòng trở lại lớp ngay khi tiếng chuông vang lên.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, giáo viên tiếp tục bài giảng.
Nhưng Giang Mạt chẳng thể tập trung chút nào. Cô cất cuốn nhật ký vào trong túi, rồi lấy điện thoại ra.
Cô nhắn tin cho người bí ẩn, nói rằng mình đã đọc qua cuốn nhật ký. Nhưng không nhận được phản hồi.
Giang Mạt đã quen với điều này. Việc giao tiếp giữa cô và người bí ẩn đó luôn chỉ diễn ra một chiều. Chỉ khi người đó muốn tìm cô, họ mới gửi tin nhắn. Còn việc cô chủ động liên lạc thì gần như là điều không thể.
Vậy bây giờ phải làm gì đây?
Cô phải tìm ra sự thật.
Cô không rõ mục đích của Bùi Xuyên là gì, nhưng qua cuốn nhật ký, có thể thấy anh là một mối đe dọa đối với cô.
Cô cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để có thể thoát khỏi Bùi Xuyên.
Tiết học nhanh chóng kết thúc, chuông vừa reo, tin nhắn của Bùi Xuyên đã đến, hỏi cô có muốn đi ăn cùng không.
Giang Mạt suy nghĩ một chút, nhật ký nhắc đến nhiều nhất chính là Bùi Xuyên, điều đó có nghĩa anh có thể là người biết rõ toàn bộ sự thật.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con”, cô vẫn phải tiếp cận Bùi Xuyên nhiều hơn.
Giang Mạt trả lời “Được thôi”, sau đó dưới sự trêu chọc của mấy cô bạn cùng phòng, cô đi đến nhà ăn.
Bùi Xuyên đã chờ sẵn ở đó.
Giang Mạt vừa nhớ lại hai câu cuối cùng trong cuốn nhật ký, vừa cố gắng giữ thái độ tự nhiên khi trò chuyện với Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên có vẻ như không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đúng giờ ăn, nhà ăn đông đúc, khu vực gọi món trên tầng hai đỡ đông hơn một chút, nên cả hai đi lên tầng hai.
Thời điểm này, việc ngồi ghép bàn là chuyện bình thường. Vừa ngồi xuống, đã có người đến hỏi có thể ngồi chung không.
Là người quen – chủ tịch câu lạc bộ kịch, Lục Kinh.
Lục Kinh nói: “Trùng hợp ghê, tôi còn định tìm hai người bàn chút chuyện về buổi diễn kịch. Vừa hay gặp ở đây. Để tôi mua cơm xong rồi nói nhé.”
Bùi Xuyên mỉm cười đáp: “Ok.”
Lục Kinh nhanh chóng quay lại với khay cơm, bắt đầu kể về rắc rối mà anh ta gặp phải.
“Chẳng phải tháng sau có đêm diễn sao? Các câu lạc bộ khác cũng đang tranh thủ luyện tập. Hôm qua tôi đi mượn địa điểm hơi muộn, hội trường và phòng tập múa đều đã bị đặt trước.”
“Các cậu có biết ở gần trường còn chỗ nào phù hợp để tập diễn kịch không? Tốt nhất là trong nhà, nếu không thì có lẽ chúng ta phải tập ngoài sân vận động và trở thành trò cười cho mọi người mất.”
“Thực ra được làm trò cười còn là may, vì đội tuyển trường phải luyện tập hàng ngày, chúng ta có khi còn không giành được sân vận động.”
Bùi Xuyên nói: “Tôi có một căn hộ, diện tích khá lớn, chắc đủ để tập. Chỉ là hơi xa một chút, cách đây khoảng năm, sáu cây số, có lẽ phải đi tàu điện ngầm mới tới được.”
Lục Kinh buột miệng chửi một câu: “Đây là thủ đô, mà cậu có hẳn một căn nhà ở đây sao?!”
Bùi Xuyên ái ngại cười: “Nhà tôi cũng xem như có chút điều kiện, anh biết mà.”
Giang Mạt không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm trong đ ĩa.
Căn nhà của Bùi Xuyên, căn biệt thự nhỏ đó, có lẽ cô đã từng đến, nên mới có cảm giác quen thuộc như vậy.
2317 words