Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người

Chương 21

Giang Mạt vẫn còn mơ màng, gần như hành động theo bản năng. Khi ly nước được đưa đến miệng, cô liền há miệng uống từng ngụm một, uống hết hơn nửa ly mật ong ấm.

Uống xong, cô lại nằm xuống, kéo chăn lên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lần này đúng như Bùi Xuyên đã nói, cô không mơ nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Mạt bị đánh thức bởi cơn đói.

Cô ngồi dậy trên giường, động tĩnh này khiến Bùi Xuyên chú ý, anh cất tiếng hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Cô quay đầu nhìn, trong không gian trắng toát không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc bàn. Bùi Xuyên đang ngồi trước bàn đọc sách.

Cô khẽ gật đầu, đáp: “Ừm, đói quá tỉnh luôn.”

Bùi Xuyên đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi tới bên cô: “Muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

Giang Mạt suy nghĩ một lúc, nhưng đầu óc trống rỗng, cuối cùng lắc đầu: “Cũng chẳng nghĩ ra gì, chỉ cần ăn no là được.”

Bùi Xuyên mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô: “Vậy để anh nấu món em thích nhé?”

“Ừm.”

“Em chờ ở đây nhé.” Bùi Xuyên đứng lên, nói, “Anh sẽ quay lại ngay.”

Nhìn anh bước tới cửa, Giang Mạt không nhịn được mà hỏi: “Em có thể đi cùng anh được không?”

Bùi Xuyên quay đầu nhìn cô: “Em cần nghỉ ngơi, cứ ở đây đợi anh.”

Nói xong, anh đóng cửa lại. Cánh cửa dường như hòa làm một với không gian trắng tinh.

Giang Mạt nhìn chăm chăm vào chỗ cửa vừa biến mất, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Rốt cuộc cô bị bệnh gì mà nghiêm trọng đến mức không thể ra ngoài?

Không phải cô nghĩ nhiều, nhưng nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng Bùi Xuyên đang cố ý giấu giếm điều gì đó.

Càng giấu diếm, càng chứng tỏ có uẩn khúc. Giang Mạt nghĩ nhất định có chuyện gì đó mà cô không biết.

Cô phải tìm cách ra ngoài.

Giang Mạt bước xuống giường, thử nhón chân đặt lên sàn nhà. Sàn rất chắc chắn. Cô mạnh dạn hơn, đứng hẳn xuống và bước thử một bước.

Bước đầu tiên qua đi, bước thứ hai trở nên dễ dàng hơn. Giang Mạt bước tới chỗ cánh cửa, chỗ mà vừa nãy Bùi Xuyên đã mở.

Nhưng khi cô sờ s0ạng khắp nơi, tuyệt vọng nhận ra rằng… không có gì ở đó cả.

Đúng vậy, không có cửa.

Không có cửa!

Ban đầu cô còn nghĩ mình nhớ nhầm vị trí, nên đi qua chỗ khác thử tìm. Cô thậm chí quay về cạnh giường, dựa vào trí nhớ mà tính toán vị trí của cánh cửa. Nhưng dù làm cách nào, vẫn không có gì.

Cánh cửa dường như có cảm biến, chỉ khi Bùi Xuyên mở, nó mới xuất hiện.

Lần thứ hai quay lại cạnh giường, cô định thử tính toán vị trí cửa thêm lần nữa.

Đúng lúc đó, cánh cửa từ bên ngoài mở ra.

Bùi Xuyên bước vào, trên tay cầm một khay đồ ăn. Nhìn thấy cô đang đứng bên giường, anh ngạc nhiên: “Sao em lại xuống giường?”

“À, chỉ là nằm lâu quá, em muốn xuống vận động một chút.” Giang Mạt đáp một cách hời hợt.

Bùi Xuyên đặt khay thức ăn lên chiếc bàn mà vừa nãy anh ngồi đọc sách: “Cũng đúng, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhưng cũng không nên nằm mãi. Ăn xong, anh sẽ cùng em vận động nhẹ.”

Ánh mắt của Giang Mạt dõi theo từng động tác của anh. Đến lúc này, cô mới nhận ra một điều kỳ lạ: quyển sách vừa nãy anh đọc đã biến mất.

Cô nhìn nhầm sao? Rõ ràng khi anh rời đi, quyển sách vẫn còn ở đó.

“Ngẩn người gì vậy?” Bùi Xuyên vẫy tay với cô, “Không phải em bảo đói sao? Mau lại đây ăn đi.”

Giang Mạt bước tới, trên bàn là một bát mì hải sản. Nước dùng màu vàng óng ánh, bên trên xếp vài con tôm đã bóc vỏ, mì còn bốc hơi nóng, trông rất hấp dẫn.

Cô đói thật, mọi thắc mắc về việc đồ trên bàn biến mất kỳ lạ tạm thời bị gạt sang một bên. Trong mắt cô giờ chỉ còn lại bát mì.

Kéo ghế ra, Giang Mạt ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.

Ăn được nửa bát, cơn đói đã giảm bớt. Cô ngẩng đầu định vén mấy lọn tóc rủ trước mặt ra sau tai, nhưng vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của Bùi Xuyên đang nhìn cô chăm chú, không chớp mắt.

Giang Mạt ngừng nhai, “Anh nhìn gì vậy? Sao cứ nhìn em mãi thế?”

Bùi Xuyên bật cười, “Anh là bạn trai em, nhìn em không được sao?”

Cô hơi gật đầu, cảm thấy tâm trạng anh dường như rất tốt. Nhân cơ hội này, cô hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Đúng rồi, lúc nãy rõ ràng em thấy trên bàn có một quyển sách, sao anh quay lại thì không thấy nữa?”

“Với cả ban nãy hình như chỉ có một chiếc ghế, chiếc ghế anh đang ngồi ở đâu ra vậy?”

Bùi Xuyên im lặng vài giây rồi đáp: “Chỗ này… căn phòng này khá đặc biệt. Em cần thứ gì, chỉ cần nghĩ đến nó thì nó sẽ xuất hiện. Cũng như vậy, muốn nó biến mất thì nó sẽ biến mất.”

Giang Mạt tròn xoe mắt: “Chỉ cần nghĩ là có? Thế chẳng phải lợi hại vô địch thiên hạ sao?”

Bùi Xuyên bật cười, “Cũng không đến mức nghĩ gì có nấy. Tất cả đều phải được thiết lập trước. Em có thể coi nơi này giống như một cơ sở dữ liệu, trong đó đã được lập trình sẵn những gì có thể xuất hiện. Những gì vượt ngoài phạm vi thiết lập thì không thể nào có được.”

“Ví dụ căn phòng này được thiết kế làm phòng ngủ. Vậy trong cơ sở dữ liệu chỉ có các vật dụng cần thiết cho phòng ngủ như giường, ghế sofa, TV, tủ lạnh nhỏ, hay vòi hoa sen. Vì những thứ đó đã được lập trình sẵn, nên em chỉ cần nghĩ đến, chúng sẽ xuất hiện.”

“Còn nếu thứ đó không nằm trong dữ liệu, như một chiếc máy bay chẳng hạn, thì em không thể tạo ra nó được.”

Vừa dứt lời, trong phòng liền xuất hiện một chiếc ghế sofa, đối diện là một màn hình chiếu giống như TV.

Bùi Xuyên giải thích: “Như thế này, rất đơn giản, chỉ cần nghĩ tới là được.”

Giang Mạt không kìm được đứng lên, kinh ngạc:
“Đúng là không thể tin được! Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?”

Nhưng không đúng. Nếu mọi thứ trong cơ sở dữ liệu đều có thể xuất hiện, vậy tại sao cô tìm mãi mà không thấy cửa? Chẳng phải một căn phòng luôn cần có cửa ra vào sao?

Nghĩ vậy nên cô hỏi thẳng: “Tại sao em không tìm thấy cửa? Căn phòng nào chẳng có cửa chứ?”

Nghe câu hỏi này, gương mặt Bùi Xuyên lập tức tối sầm. Nụ cười biến mất hoàn toàn: “Em đã thử mở cửa sao?”

Ánh mắt và biểu cảm của anh làm Giang Mạt cảm thấy khó hiểu. Cho dù là người yêu, cô cũng là một cá thể tự do, tại sao không được mở cửa?

Nhưng gương mặt trầm xuống của Bùi Xuyên khiến cô bất giác muốn né tránh xung đột. Sau một hồi suy nghĩ, cô rời ánh mắt đi chỗ khác, giải thích một cách uyển chuyển: “Chỉ là em thấy buồn chán, nằm mãi cũng mệt nên muốn đi lại một chút thôi.”

Bùi Xuyên nghe vậy, khẽ thở dài. Chỉ trong nháy mắt, nụ cười lại hiện trên môi anh: “Căn phòng này tuy là phòng ngủ, nhưng đã được lập trình rất nhiều thiết bị giải trí. Điện thoại, máy tính, máy chơi game, hoặc các trò chơi bàn cờ, đều có cả.”

“Nếu em không muốn chơi mà muốn vận động một chút cũng được. Dù ở đây không biến ra được sân vận động, nhưng thảm yoga hay thiết bị tập thể dục thì có sẵn.”

“Không phải anh không cho em ra ngoài, mà là sức khỏe của em cần được nghỉ ngơi. Đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài vội, được không?”

Bùi Xuyên vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Mạt.

Tuy nhiên, trong lòng cô đã có suy đoán. Có lẽ cánh cửa này bị hạn chế gì đó, mọi thứ trong phòng đều có thể “nghĩ là ra”, chỉ riêng quyền hạn của cửa là nằm trong tay Bùi Xuyên, không thể tùy ý sử dụng.

Bùi Xuyên quan sát biểu cảm của cô, thấy cô không mấy vui vẻ, liền hạ giọng, tỏ thái độ mềm mỏng hơn: “Ăn no chưa? Vẫn còn nửa bát mì đấy.”

Giang Mạt hoàn hồn, không nói gì, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Cô ăn không nhiều, chỉ thêm được vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Bùi Xuyên rất tự nhiên kéo bát mì về phía mình, ăn sạch phần còn lại.

Khoảnh khắc đó, Giang Mạt mới thực sự cảm nhận được cái gọi là “quan hệ tình nhân” giữa hai người.

Có lẽ biểu cảm của cô quá mức kinh ngạc, khiến Bùi Xuyên bật cười: “Em làm sao thế? Sao lại có biểu cảm đó?”

Giang Mạt lắc đầu: “Không có gì… chỉ là… anh thường xuyên ăn đồ thừa của em à?”

“Ừ, anh đáng thương lắm, lúc nào cũng chỉ ăn đồ em để lại.”

Cô mím môi: “Chúng ta nghèo đến mức đó sao?”

Bùi Xuyên nghiêm túc hơn một chút: “Không phải, là vấn đề của anh thôi. Anh thích ăn đồ thừa của em.”

Giang Mạt: “…”

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói thêm chỉ e rằng sẽ đi xa hơn mức cần thiết.

Giang Mạt bước đến ghế sofa, bắt đầu nghiên cứu màn hình trước mặt, xem làm cách nào để bật một bộ phim.

Bùi Xuyên thấy cô không còn khăng khăng đòi ra ngoài nữa, khẽ thở phào, sau đó mang khay bát đũa rời đi.

Chắc là anh đi rửa bát, có lẽ sẽ quay lại ngay.

Khi Bùi Xuyên rời đi, Giang Mạt cũng chẳng còn hứng thú tìm phim. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là câu hỏi: rốt cuộc Bùi Xuyên đang che giấu điều gì?

Nếu căn phòng này được thiết kế với đầy đủ chức năng, ngay cả thiết bị tập thể dục cũng có, thì liệu lúc xây dựng ban đầu, nó có lưu trữ thông tin gì về thân phận của cô không? Có nơi nào ghi lại hồ sơ của cô không?

Đang suy nghĩ, Giang Mạt bỗng cảm thấy có thứ gì đó chạm khẽ vào tay mình. Cô cúi đầu nhìn, là một cuốn nhật ký và một chiếc điện thoại đặt ngay cạnh.

Cô tròn xoe mắt kinh ngạc. Chuyện này… chỉ cần tưởng tượng là có thể gọi ra thứ mình cần? Cô vừa nghĩ đến việc muốn biết thông tin cá nhân, nên những thứ này thật sự xuất hiện sao?!

Giang Mạt cầm cuốn nhật ký lên. Hàng loạt dòng chữ với câu văn lặp đi lặp lại chi chít đập vào mắt khiến cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Đừng tin những người xung quanh, bọn họ đều cùng một phe.
Đừng tin vào thiên tai hay nhân họa, không có nguy hiểm nào cả.
Đừng tùy tiện bước vào bệnh viện, phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đó.
Đừng nói rằng mình bị bệnh ở trong bệnh viện, nơi đó không phải để chữa bệnh.
Tôi và Bùi Xuyên không phải người yêu.
Tôi và Bùi Xuyên không phải thanh mai trúc mã.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn học.
Tôi và Bùi Xuyên không phải đồng nghiệp.
Tôi và Bùi Xuyên không phải bạn bè.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Đừng tin Bùi Xuyên.
Tôi là Giang Mạt, phải giữ vững tỉnh táo.
Tôi là Giang Mạt, phải giữ vững tỉnh táo.
Tôi là Giang Mạt, phải giữ vững tỉnh táo.

Vừa đọc, Giang Mạt vừa liếc nhìn về phía cửa, đề phòng Bùi Xuyên bất ngờ quay lại.

Dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cuốn sổ này, nhưng nét chữ trong đó rất quen thuộc, nội dung cũng mang lại cảm giác gần gũi.

Điều duy nhất khiến cô bối rối là tại sao những câu chữ lại lặp đi lặp lại nhiều đến vậy? Cứ như thể… cô và Bùi Xuyên đã gặp nhau vô số lần với những thân phận khác nhau.

Giang Mạt không cho phép bản thân có quá nhiều thời gian suy nghĩ. Nhân lúc Bùi Xuyên còn chưa trở lại, cô vội vàng tưởng tượng để cuốn nhật ký biến mất, rồi mở điện thoại ra.

Đây chính là điện thoại của cô.

Hoặc có lẽ… gọi nó là thiết bị liên lạc thì phù hợp hơn.

Thiết bị liên lạc luôn là vật dụng được con người sử dụng nhiều nhất, và nó lưu giữ đầy đủ những ghi chép về cuộc sống của cô.

Không hẳn là hoàn toàn đầy đủ, nhưng ít nhất cũng đủ để cô nhớ lại mình thực sự là ai.

2292 words

Bình Luận (0)
Comment