Bùi Xuyên đưa Giang Mạt về đến dưới ký túc xá mới rời đi.
Trên đường về, Bùi Xuyên vừa đi vừa trò chuyện đủ thứ. Giang Mạt không nhớ rõ hết, nhưng qua những lời của anh, cô cũng phần nào hiểu được tình hình hiện tại của mình.
Cô là sinh viên năm hai ngành Trí tuệ nhân tạo của Đại học Công nghệ, rất đam mê diễn xuất nên đã tham gia câu lạc bộ kịch của trường.
Bùi Xuyên là đàn em cùng ngành, sinh viên năm nhất. Cả hai quen nhau tại câu lạc bộ kịch và đã biết nhau một năm.
Do học cùng chuyên ngành và có chung sở thích, mối quan hệ giữa họ rất thân thiết. Họ thường học nhóm và cùng nhau đi chơi.
Tháng sau, khoa của họ sẽ tổ chức một buổi dạ hội lớn, câu lạc bộ kịch đảm nhiệm phần biểu diễn. Cô và Bùi Xuyên đảm nhận vai chính.
Buổi biểu diễn dự kiến thu hút đông đảo người xem. Dù phần lớn sinh viên đến để lấy điểm chuyên cần, quy mô của buổi dạ hội vẫn khá hoành tráng. Vì vậy, các thành viên câu lạc bộ đều nghiêm túc chuẩn bị.
Đó cũng là lý do hôm nay cô và Bùi Xuyên hẹn nhau tập lời thoại.
–
Về đến ký túc xá, Giang Mạt nhìn quanh một lượt, không thấy ai. Có lẽ các bạn cùng phòng đã ra ngoài.
Trên bốn chiếc bàn đều đặt đồ đạc, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng để cô nhận ra bàn nào của mình. Cô đành chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống.
Ngồi ghế thì không ngồi giường, chắc cũng không gây khó chịu gì.
Ngồi xuống xong, cô lập tức lấy điện thoại ra, mở lại tin nhắn từ số lạ lúc trước.
Từ khi tỉnh dậy ở quán cà phê, thế giới này mang lại cho cô cảm giác hòa bình và yên bình, đặc biệt là trong khuôn viên trường đại học. Những sinh viên trẻ trung cô gặp trên đường đều tràn đầy sức sống.
Vì thế, một tin nhắn mang màu sắc đáng sợ như vậy nhìn qua có vẻ giống một trò đùa.
Nhưng bản năng mách bảo cô rằng tin nhắn này không hề đơn giản.
Cô trả lời: “Bạn là ai?”
Không có phản hồi.
Cô thử gọi điện, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi là số không có thực…”
Cả người Giang Mạt lạnh toát, không kiềm được rùng mình.
Số không có thực… làm sao có thể gửi tin nhắn cho cô?
Đúng lúc này, tiếng bước chân kèm theo tiếng cười nói rôm rả vang lên ngoài cửa, ngày càng gần. Một giây sau, cửa mở ra, ba cô gái bước vào cùng nhau.
Đi đầu là một cô gái tóc ngắn. Thấy Giang Mạt, cô nàng lập tức lao đến, véo má cô: “Ai cho cậu ngồi chỗ của mình hả! Một giây mười nghìn! Mau trả tiền đi!”
Giọng điệu tự nhiên, thân thiết, vừa lên tiếng đã đùa giỡn. Có vẻ như mối quan hệ trong phòng khá tốt.
Giang Mạt cũng mỉm cười đáp lại: “Chỗ ngồi của cậu làm bằng vàng à? Ngồi chút thôi mà đắt thế.”
Nói rồi, cô đứng dậy. Quan sát ba người chọn đúng bàn của mình, cô cũng tìm được bàn của mình.
Ngồi xuống ghế, cô không có cảm giác gì quen thuộc, như thể đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng vậy.
Có lẽ do cô đã quên quá nhiều.
Ba người bạn cùng phòng vừa đi mua cơm về. Sau khi ngồi xuống bàn, họ liền mở hộp cơm ra ăn.
Cô gái tóc ngắn ngồi cùng bàn với Giang Mạt, vừa ăn vừa hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Cô lắc đầu.
“Sao lại chưa ăn?” Cô gái liếc nhìn cô, nháy mắt,
“Cậu đàn em nhà giàu kia không mời cậu ăn trưa à?”
Nghe vậy, hai người kia cũng quay đầu lại hóng chuyện. “Đúng đó, hai người chẳng phải toàn ăn nhà hàng sang chảnh mỗi lần đi cùng nhau sao?”
“Đàn em của cậu chu đáo thế, sao nỡ để cậu đói?”
“Hai người sao chưa thành đôi nữa? Mập mờ cả năm trời rồi còn gì.”
“Người ta bảo mập mờ hơn ba tháng mà không chính thức thì không có kết quả đâu. Hai người đúng là đặc biệt.”
“Chắc là chuyện tình thuần khiết đấy mà!”
Trêu chọc xong, cả ba cười phá lên.
Giang Mạt cũng mỉm cười theo. Hóa ra mối quan hệ giữa cô và Bùi Xuyên là mập mờ. Không trách được sao anh lại nhiệt tình với cô như vậy.
Cười xong, cô gái tóc ngắn lại hỏi: “Vậy sao hai người chưa ăn cơm? Cậu có đói không? Nếu đói thì mình còn đồ ăn này.”
Cô lắc đầu: “Không đói.” Nghĩ một chút, cô nói thêm: “Chính vì không đói nên không ăn.”
Cô gái tóc ngắn giơ tay ra hiệu “OK”
“Thế thì mình không lo nữa.”
Giang Mạt gật đầu, nhớ lại tin nhắn khi trước. Cô ngập ngừng hỏi: “Bình thường các cậu có hay đi bệnh viện không?”
Ba người đồng loạt ngừng ăn, quay đầu nhìn cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Giang Mạt cảm thấy động tác quay đầu của cả ba có chút cứng nhắc.
“Câu hỏi của cậu thú vị ghê. Bệnh thì đi bệnh viện, không bệnh thì không đi chứ sao.” Cô gái tóc ngắn trả lời.
Giang Mạt hỏi tiếp: “Vậy… bệnh viện có nguy hiểm không?”
Câu hỏi vừa dứt, lần này cô chắc chắn mình không nhìn lầm. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng động tác của ba người đúng là không tự nhiên. Giống như một chiếc máy cũ kỹ hoạt động không trơn tru.
Một cô gái khác đáp lời: “Giang Mạt, có phải cậu xem phim kinh dị nhiều quá không? Bệnh viện thì nguy hiểm gì được? Có ma chắc?”
Bầu không khí vốn đã nhuốm màu u ám bởi tin nhắn kỳ bí và hành động bất thường của ba người, nay lại thêm chữ “ma” khiến Giang Mạt rùng mình.
Cô nhanh chóng kết thúc chủ đề này: “Dạo này đúng là xem hơi nhiều phim kinh dị. À, buổi chiều mấy cậu định làm gì?”
Khi đề tài về bệnh viện kết thúc, ba người lập tức trở lại bình thường.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều không có tiết học cũng không có bài tập. Thời tiết lại đẹp, rất thích hợp để ra ngoài chơi.
Sau một lúc suy nghĩ, cô gái tóc ngắn đề nghị đi dạo. Hai người còn lại đồng tình ngay. Sau đó, cô gái tóc ngắn quay sang hỏi Giang Mạt có muốn đi cùng không.
Giang Mạt vừa định gật đầu, thì tin nhắn từ người bí ẩn bất ngờ đến:
“Quy tắc : Tuyệt đối không để người khác phát hiện bạn mất trí nhớ, nếu không bạn sẽ gặp rắc rối lớn!”
Nhìn dòng chữ trên màn hình, mồ hôi lạnh lại túa ra sau gáy cô.
Cô vốn định nói đi cùng để vừa tìm lại ký ức, vừa thân thiết hơn với bạn cùng phòng. Nhưng… người bí ẩn này rốt cuộc là ai mà lại biết cô mất trí nhớ?
Cô vừa nhận ra mình bị mất trí nhớ chưa đầy một tiếng đồng hồ!
Cô gái tóc ngắn thấy Giang Mạt chỉ cúi đầu nhìn điện thoại mà không trả lời, liền bước tới, véo nhẹ má cô: “Này, bạn học Giang Mạt, cậu làm sao thế? Hỏi camậu có muốn đi dạo không mà im lặng vậy!”
Giang Mạt vội khóa màn hình điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi: “Không, không đi đâu. Các cậu cứ đi đi.”
Biểu cảm và hành động hơi bối rối của cô trong mắt ba người bạn cùng phòng trông chẳng khác nào “thấy sắc quên bạn”, dáng vẻ ngượng ngùng vì lén lút.
Cô gái tóc ngắn lập tức chế nhạo với giọng điệu mỉa mai: “Ồ, nhìn là biết đàn em lại hẹn rồi đây!”
Hai người kia cũng góp lời: “Đúng đó, thấy sắc quên bạn mà! Thôi, cậu cứ đi với đàn em của cậu đi, bọn mình ra ngoài đây.”
Giang Mạt chỉ mỉm cười, không nói gì.
Ba người dọn dẹp hộp cơm xong thì rời đi.
Khi họ đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười gượng gạo trên gương mặt cũng biến mất.
Cô tiếp tục nhắn tin cho người bí ẩn: “Bạn là ai? Tại sao bạn biết tôi bị mất trí nhớ? Tại sao không thể để người khác biết tôi đã mất trí nhớ?”
Nhưng đối phương lại biến mất, không trả lời.
Đến giờ, người bí ẩn chỉ gửi hai tin nhắn: một là không được đến bệnh viện, hai là không để lộ việc cô mất trí nhớ. Nhưng thực chất cả hai tin nhắn đều muốn nhấn mạnh một điều — như nội dung tin thứ hai đã nói:
Việc cô mất trí nhớ là bí mật, không được để ai phát hiện.
Liệu cô có nên tin người này không?
Sau vài phút suy nghĩ, Giang Mạt quyết định trước mắt vẫn sẽ giữ kín chuyện mình mất trí nhớ.
Dù người khác không biết cô mất trí nhớ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng nếu việc mất trí nhớ thực sự gây hậu quả nghiêm trọng khi bị phát hiện, thì cô tuyệt đối không thể để lộ ra.
Không có tin nhắn phản hồi, Giang Mạt đành đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu tìm hiểu những vật dụng trên bàn và giường của mình.
Giường và bàn học của cô đều đầy những đồ dùng sinh hoạt. Qua dấu vết sinh hoạt này, có lẽ cô có thể tìm lại được chút ký ức.
Ký túc xá vốn không lớn, bốn người chung một phòng, mỗi người chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường, đồ đạc bày biện rất chật chội.
Theo lý mà nói, nhìn thấy những thứ mình thường sử dụng, ít nhiều sẽ cảm thấy quen thuộc. Nhưng Giang Mạt lại chẳng hề có cảm giác gì, chỉ thấy tất cả đều xa lạ, như lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô ngồi lại xuống ghế, cảm thấy mơ hồ.
Cô như đi vào ngõ cụt, không biết phải làm gì tiếp theo.
Bỗng có tiếng thông báo từ WeChat. Cô cầm lên xem, là tin nhắn của Bùi Xuyên.
“Đàn chị, giờ cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Giang Mạt nhắn lại: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.”
Bùi Xuyên: “Vậy chị ăn cơm chưa?”
Giang Mạt: “Chưa ăn.”
Bùi Xuyên: “Tôi đang ở căng-tin mua cơm. Đồ ăn sẵn hết rồi, chỉ còn đặt món thôi. Tiện đây chị chưa ăn thì tôi mua luôn phần của chị rồi mang qua nhé.”
Giang Mạt: “Không cần đâu, phiền cậu lắm.”
Bùi Xuyên: “Không phiền mà, có gì đâu, tiện tay thôi. Sao hôm nay chị khách sáo vậy?”
Đọc tin nhắn xong, Giang Mạt hơi giật mình.
Hóa ra bình thường cô không khách sáo với Bùi Xuyên như vậy.
Cô vội đổi giọng: “Tại bình thường phiền cậu quá rồi, hôm nay giả vờ khách sáo chút thôi mà.”
Bùi Xuyên: “Haha, tôi biết ngay mà! Vẫn món cơm xào thịt cá chua ngọt chứ?”
Giang Mạt: “Ừm, đúng rồi.”
Bùi Xuyên gửi lại một biểu cảm “OK”, không nói gì thêm.
Khoảng 20 phút sau, Bùi Xuyên gọi điện qua WeChat, bảo cô rằng anh đã đến dưới ký túc xá.
Giang Mạt xuống lầu.
Bùi Xuyên vẫn mặc chiếc sơ mi trắng lúc ở quán cà phê.
Dáng người anh cao ráo, đứng dưới gốc cây trông nổi bật hẳn, làm những người xung quanh như thành nền cho anh.
Ba cô bạn cùng phòng nói anh là “đối tượng mập mờ” của cô, trạng thái “trên tình bạn dưới tình yêu” này đã kéo dài suốt một năm.
Giang Mạt cố gắng tìm lại cảm giác rung động từ anh, nhưng hoàn toàn không có. Cũng giống như cảm giác khi cô nhìn những đồ vật quen thuộc của mình lúc sáng, chỉ toàn xa lạ.
Tuy vậy, Bùi Xuyên dường như rất hiểu cô, thậm chí còn hiểu hơn ba người bạn cùng phòng. Có lẽ… tiếp xúc với anh nhiều hơn, cô có thể tìm lại ký ức của mình.
Nghĩ đến đây, Giang Mạt nở nụ cười, bước về phía Bùi Xuyên.
Anh cũng quay đầu lại, vẫy tay với cô.
“Đàn chị.” Bùi Xuyên đưa hộp cơm đóng gói cho cô, “Cơm xào thịt cá chua ngọt đã giao đến nơi.”
Giang Mạt nhận lấy, cảm ơn anh rồi hỏi: “Buổi chiều cậu định làm gì?”
“Không có gì cả, sao vậy?”
“Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp đi dạo. Cậu muốn đi cùng tôi không?”
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Xuyên hơi mở lớn, vẻ mặt anh tràn đầy bất ngờ: “Chị… hẹn tôi đi dạo cùng?”
Giang Mạt hơi ngạc nhiên: “Ừm, sao vậy? Cậu rảnh mà đúng không?”
“Rảnh chứ! Rảnh lắm!” Bùi Xuyên nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là một nụ cười còn rạng rỡ hơn trước.
“Đàn chị, chỉ cần chị hẹn tôi thì lúc nào tôi cũng rảnh.”
2297 words