Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 36

Căn phòng ở tầng hai, chỉ cách mặt đất tầm ba bốn mét, Chu Trạch Chung vẫy tay về phía cô gái đứng không xa, cười rạng rỡ ra hiệu cho đối phương đợi mình hai phút.

Anh nhanh chóng thay bộ đồ ngủ, lấy một chiếc áo khoác mỏng trong tủ quần áo, sau đó Chu Trạch Chung mở cửa bước ra ngoài.

Dù thời gian đã không còn sớm, theo thói quen gia đình thì giờ này mọi người đều đã đi ngủ, thế nhưng bố mẹ anh vẫn ngồi trên sô pha ở phòng khách thấp giọng trò chuyện với nhau.

Thấy con trai ăn mặc chỉnh tề, bà Chu hơi ngạc nhiên: “Tối nay con không ngủ lại à?”

Chu Trạch Chung hầu như không qua đêm tại đây, việc hôm nay anh nhượng bộ có lẽ xem như dấu hiệu của sự hòa giải, song kết quả vẫn không như mong đợi.

Trong mắt bố mẹ, có lẽ đây chỉ là tình huống khẩn cấp buộc anh phải quay lại làm việc, nhưng sự thật thì không phải vậy.

“Con lạ giường, không ngủ được ở đây.” Chu Trạch Chung thẳng thắn trả lời.

Lý do ngoài dự đoán, bà Chu vốn định thuyết phục anh ở lại nghẹn lời, sau một thoáng sững sờ thì mở miệng đề nghị: “Đã trễ thế này, để mẹ gọi tài xế đưa con về nhé?”

“Không cần đâu, có người đến đón con rồi.” Chu Trạch Chung cũng không ngẩng đầu lên.

Ông Chu bên cạnh trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng giúp anh mở cửa.

Bên ngoài cửa Thi Uẩn vốn đang trốn đột ngột lao ra, miệng hô “surprise” trong khi dang tay định ôm lấy eo Chu Trạch Chung, nhưng kết quả lại bị một lực từ phía bên cạnh giữ lại giữa chừng.

Cô trông giống như một chú gà con bị nhấc bổng lên, đôi chân vẫy vùng trong không trung một chút trước khi đáp xuống đất lần nữa, cả cơ thể cũng nhanh chóng bị bao phủ bởi hương ngải đắng quen thuộc.

Thi Uẩn ngơ ngác mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn xung quanh một hồi lâu, sau đó không thể đối mặt với thực tế, cuối cùng trái tim đầy tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại.

Cô vừa… Suýt ôm nhầm bố chồng tương lai vào lòng.

Chu Trạch Chung nhìn cô gái đang rúc vào lòng mình bật cười khẽ, anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc thơm ngọt của cô để an ủi, sau đó ngẩng đầu lên giải thích với bố mẹ: “Đây là Thi Uẩn, cô ấy đến đón con.”

Vì biết quá rõ tính cách của cô, Chu Trạch Chung đã dự đoán trước hành động của cô, tự tay điều chỉnh mũi tên tình yêu bị lệch đến đúng mục tiêu.

Ông Chu suýt nữa bị ôm trúng cười ngượng ngùng: “Ha ha ha, Tiểu Thi đúng là đứa trẻ nhiệt tình.”

Bà Chu cũng hùa theo: “Đúng là khó cho cháu, một cô gái nửa đêm lại chạy đến…”

“Không sao! Không sao! Chú, dì, cháu cam tâm tình nguyện! Không ngại khó khăn!” Thi Uẩn giả chết thất bại thì cứng da đầu ngẩng lên chào hỏi người lớn.

Dáng vẻ trông giống như người sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình yêu.

Thấy tình hình đang đi vào hướng không kiểm soát, Chu Trạch Chung ra tay mạnh mẽ chấm dứt câu chuyện, kéo cô gái vẫn đang say sưa bày tỏ ra khỏi nhà rồi tạm biệt bố mẹ.

Ra khỏi nhà, Thi Uẩn thoát khỏi nguy hiểm thành công nhưng vẫn còn thấy sợ hãi, cô níu lấy vạt áo của Chu Trạch Chung lẩm bẩm: “May mà anh hiểu em, nếu không em sẽ phải bay đến Shangri-La ngay trong đêm quá.”

Đến nơi gần thiên đường nhất, không phải là cuộc hành trình dài mà là cái chết trực tiếp.

Đêm tháng tám vẫn oi bức, mặc dù trời đã mưa cả ngày nhưng cũng không mang đi được bao nhiêu nhiệt độ, không khí và gió vẫn bao phủ sự ấm áp như cũ.

Chu Trạch Chung dùng ngón tay cái lau đi mồ hôi trên tóc mai của cô, cười khẽ: “Cũng may em hiểu anh, nếu không anh sẽ mất ngủ đến sáng.”

Thi Uẩn kéo tay anh lại đặt một nụ hôn ướt át lên trên: “Không còn cách nào khác, em yêu anh quá mà, anh nghĩ gì em cũng biết hết.”

Chu Trạch Chung bật cười: “Anh lại có chút không hiểu, sao em vào được đây?”

Khu vực này là khu dân cư cao cấp, các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, người không phải là cư dân thường không được phép vào nếu không có sự cho phép của chủ sở hữu.

Nhà họ Thi không có tài sản ở đây, Thi Uẩn cũng chưa từng đến nơi này, theo lý thuyết thì không thể vào được.

Thi Uẩn vẫy tay với Chu Trạch Chung, ra hiệu cho anh lại gần.

Đợi đến khi tai của người đàn ông áp sát vào môi mình, cô mới cười khúc khích nói: “Em nói em là vợ của anh.”

“Bảo vệ cho em vào?” Chu Trạch Chung nhướn mày, không nhịn được cười thành tiếng.

“Tất nhiên là không!” Giọng Thi Uẩn cao hơn một chút, cô chu môi giải thích: “Anh ấy nói anh chưa kết hôn, làm gì có vợ…”

Bảo vệ khu dân cư này có khối lượng công việc không nhỏ, yêu cầu bọn họ phải nhớ tất cả các cư dân và thông tin cơ bản để tiện chào hỏi.

Dù sao Chu Trạch Chung cũng sống ở đây hơn mười năm, chút thông tin cơ bản này không khó để biết.

“Nhưng anh yêu à, thời đại này sở thích gọi vợ đã bị tước bỏ rồi sao?” Thi Uẩn lắc đầu.

Bảo vệ không dám tùy tiện đắc tội với người khác, bởi vì ai đến đây cũng giàu có hoặc quyền quý, nhưng cũng không dám cho người lạ vào mà không suy nghĩ kỹ, cuối cùng Thi Uẩn đã gọi điện tự chứng minh nên mới được vào.

“Muốn gặp anh quả là không dễ dàng.” Thi Uẩn đưa ra kết luận cuối cùng.

Chu Trạch Chung học theo cách gọi của cô, nghiêm túc nói: “Em yêu à, may mà em chủ động đến, vất vả cho em rồi.”

Để bảo vệ có câu trả lời yên tâm hơn, Thi Uẩn đã để xe lại trước cổng, vì vậy hai người phải đi bộ ra ngoài.

Nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi ra, bảo vệ yên tâm hơn nhiều, liên tục xin lỗi Thi Uẩn, sau đó quay người hỏi Chu Trạch Chung có cần đăng ký thông tin xe của cô hay không.

Chu Trạch Chung liếc nhìn chiếc xe kỳ lạ bên cạnh, lắc đầu: “Nhớ người cô ấy là được rồi, cô ấy tên là Thi Uẩn, là bạn gái của tôi.” Giống như chợt nhớ ra điều gì đó, anh nói thêm: “Lúc vui vẻ thì cũng có thể gọi là vợ.”

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi hơi mơ hồ, nhưng vẫn ghi lại trên sổ ghi chú trên tay một câu: Lúc vui vẻ thì có thể gọi là vợ của anh Chu (anh Chu tự xác nhận).

Nhìn lên trên còn có một dòng: Nghi ngờ (bị gạch bỏ) bạn gái của anh Chu, khoảng hai mươi tuổi, chiều cao trung bình, khuôn mặt ngọt ngào, suy nghĩ nhảy vọt, mặc quần áo nổi bật, lái xe vua Hồ Lô. Phong cách cá nhân rất đặc trưng, dễ nhận diện.

Thi Uẩn cúi xuống nhìn bộ đồ đỏ xanh vàng của mình, hơi nghi ngờ hỏi bạn trai: “Em mặc như thế này không đẹp à?”

Chu Trạch Chung bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chiếc mũ xanh của cô nói: “Rất đẹp, trông có vẻ rất chuyên nghiệp trong việc điều tiết giao thông.”

Nicholas Thi Uẩn (phiên bản đèn giao thông): “...”

Lời này nhẹ nhàng hơn nhiều so với lời của anh trai Thi Dật, lúc đó anh ấy đã đánh giá cô như sau: Ớt chuông mới mọc, ngọt cay đến chết.

Câu này có lẽ không nên dừng ở nửa sau, với tính cách của anh trai cô, chắc chắn chỉ muốn chê cô mặc giống quả ớt.

Nói đến Thi Dật thì không thể không nhắc đến chiếc xe vua Hồ Lô được bảo vệ ghi chép lại, thật ra bản thân nó chỉ là một chiếc Audi đen bình thường, chỉ là được Thi nào đó đưa đến trung tâm đăng kiểm biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Trước sau một chiếc, hai bên mỗi bên hai chiếc, bảy anh em Hồ Lô xuất hiện vô cùng phong cách.

Sau khi hỏi Thi Dật mới biết chiếc xe này được dùng để làm kỷ niệm lúc cây nho đâm chồi nảy lộc.

Khi ấy Thi Uẩn đang vội đi ra ngoài, tiện tay lấy một chìa khóa ở trong tủ chuyên để chìa khóa xe, không ngờ lại là một ký ức tuổi thơ như vậy, nhưng cô lười đi lấy xe khác nên cứ thế mà lái ra ngoài, dù sao cũng tối rồi không có ai.

Lúc cô mời Chu Trạch Chung đang bất đắc dĩ lên xe, cô cũng trấn an như thế này: “Yên tâm đi, trên đời này không có nhiều khán giả như vậy đâu.”

Biển Thượng Hải chỉ là biển Đông, vị trí này cũng là cửa sông Trường Giang, nước chảy xuống mang theo nhiều phù sa, nước biển có màu vàng, không phải nơi thích hợp để ngắm cảnh.

Thời gian cũng không thích hợp, lúc này không phải là hoàng hôn mặt trời lặn hay bình minh mặt trời mọc, cho nên lại càng ít người.

Ngoài Thi Uẩn và Chu Trạch Chung, ra chỉ có hai thanh niên đang cầm chân máy điện thoại bước ra ngoài, chắc là vlogger đang quay phim.

Thi Uẩn chạy ra cách nước biển khoảng hai ba mét, hét to một tiếng, khiến cho làn sóng đang ngủ say cũng giật mình lao lên.

Cô quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ: “Chu Trạch Chung, đến lượt anh thử rồi.”

Chu Trạch Chung khoác áo choàng lên người cô, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

“A a a…” Tiếng hét kéo dài rất lâu, lúc truyền vào tai lại càng thêm rõ ràng hơn.

Thi Uẩn nghĩ, như vậy rất tốt, ít nhất cũng giải tỏa được nỗi niềm ấm ức trong lòng.

Sáng mai cả hai người đều phải đi làm, chỉ đi dạo biển một chút rồi trở về căn hộ gần đó để nghỉ ngơi.

Tâm trạng dâng cao, lại là một đêm quấn quýt.

Sáng hôm sau, Thi Uẩn quay về đài truyền hình chấm công, sắp xếp thiết bị rồi xuống tầng hầm cùng với đồng nghiệp.

Cuộc phỏng vấn hôm nay diễn ra lúc mười giờ rưỡi sáng, địa điểm ở văn phòng chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Đồng Nhạc, họ phải đến sớm để thử thiết bị.

Cuộc phỏng vấn này do bên Đồng Nhạc tự tiếp cận, khá đột ngột, kịch bản phỏng vấn đều do trưởng nhóm gấp rút tăng ca làm việc.

Trước khi xuất phát xảy ra chút sự cố, lịch xe của đài xảy ra sai xót, đơn đặt xe của bọn họ bị nhầm giờ.

Thời gian gấp gáp, thế là cả nhóm đành phải tự lái xe đi qua, tất nhiên xe của Thi Uẩn được trưng dụng.

Các đồng nghiệp vòng quanh chiếc xe vua Hồ Lô mấy vòng, một đồng nghiệp nam không nhịn được nói: “Đã từng thấy xe thú vị rồi, nhưng chưa từng thấy thú vị đến mức này.”

Đồng nghiệp nữ bên cạnh đáp lời: “Nói mới nhớ, sáng nay tôi thấy chiếc xe này trên Tiểu Hồng Thư, tôi còn thấy khá mới lạ, không ngờ là của em gái Thi Uẩn có tâm hồn trẻ thơ của chúng ta.”

Thi Uẩn: “...”

Ai nói trên đời này không có nhiều khán giả như vậy? Đúng ra cô phải cảnh giác gấp 200% với mọi thứ đến từ Thi Dật.

Thi Uẩn cười mà như không, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chủ đề này: “Ha ha, chúng ta vẫn nên mau chóng xuất phát thôi.”

Bố Chu Trạch Chung tên là Chu Hằng Côn, vài năm trước đã gần như nghỉ hưu, thư ký dưới quyền đã bị giải tán, hôm nay cử trợ lý của Chu Trạch Chung là La Toàn đến để hỗ trợ tạm thời.

Hôm nay Thi Uẩn mặc một chiếc quần bò chất liệu khá cứng, lúc cô ngồi xuống nghịch thiết bị, chiếc điện thoại trong túi cấn vào đùi làm cô đau.

Đúng lúc nhìn thấy La Toàn đi tới, cô không nói gì mà lập tức đưa điện thoại trong túi cho anh ta giữ hộ.

Có lẽ do thói quen làm bảo mẫu thứ hai, anh ta không hỏi han gì, tay nhanh hơn đầu cứ thế nhận lấy điện thoại ngay lập tức.

Trong lúc giám sát công việc, lãnh đạo bên phía đài truyền hình đến bắt chuyện với anh ta. Cả hai đều làm trong lĩnh vực tài chính, nên nhân dịp này thảo luận về thị trường chứng khoán gần đây.

Đang nói chuyện sôi nổi, điện thoại trong tay La Toàn rung lên.

Lúc đầu, anh ta không nhận ra nguy cơ, cho đến khi nhạc chuông điện thoại vang lên.

“Anh rất nhớ em… Anh rất nhớ em… Anh rất nhớ…”

Bốn chữ ngắn gọn lặp đi lặp lại, khiến La Toàn chặn lại câu nói đang định thốt ra.

Vị lãnh đạo đứng bên cạnh chủ động lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “Với kinh nghiệm nhiều năm làm livestream của tôi, giọng nam này thực sự rất ổn.”

“Nghe nói bây giờ rất thịnh hành ASMR ru ngủ, cái này chắc cũng thuộc dạng đó nhỉ?” Đối phương liếc nhìn quầng thâm mắt của La Toàn rồi nói tiếp: “Có vẻ hiệu quả rất tốt, trợ lý La rất thích.”

Cảm ơn, danh tiếng tôi còn đó, tôi không đội nổi cái nồi này đâu.

“...” La Toàn: “Ngài hiểu lầm rồi, đây không phải điện thoại của tôi.”

Lãnh đạo hơi suy ngẫm: “Vậy chắc là của sếp Chu?”

Bình Luận (0)
Comment