Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mèo cam
Chuyển ngữ: Diên
Thế giới này dường như đều có liên quan đến nhau, một khi bắt đầu chú ý tới chuyện nào đó thì sẽ phát hiện thật nhiều ví dụ bên người.

Ví dụ như sau khi Đường Ngật đến bệnh viện thú y Yêu Pet thì cậu phát hiện ra một bác trai sống cùng khu với cậu có nuôi hai em Collie biên giới, cũng tới bệnh viện thú y khám bệnh.

Sáng nào đi làm cậu cũng thấy bác ấy bị hai con chó kéo chạy hớt hải.

Dây dắt chó căng như dây đàn, bác trai hơi mập bị kéo cho lảo đảo, nửa người trên ngả ra sau, th ở dốc không ngừng.

Một thời gian sau, bác ấy gầy đi kha khá.

Hay như sau khi Đường Ngật lượm được một con mèo thì người bên cạnh cậu cũng lục tục lượm mèo.

Giờ tới lượt Diệp Vũ Vi, cô cũng nhặt được một đứa.

Mà nghe đâu tình hình của cô có vẻ không khả quan lắm.

Diệp Vũ Vi lái xe tới, chiếc BMW xanh nước biển toát lên vẻ đừng chạm vào tôi, vô cùng chói mắt giữa một rừng xe đen trắng.

Cô dừng xe bên lề đường, vội vàng xuống xe rồi lấy một hộp giấy từ bên ghế phó lái qua.

Cô xắn ống tay áo lên ngang khuỷu tay, nom có vẻ già dặn.

Khuôn mặt nghiêm nghị khi trông thấy Đường Ngật ra cửa đón mới biểu lộ tâm trạng thật của mình, giọng vẫn còn run run chưa bình tĩnh lại được.

“Tớ mang nó đến rồi, bác sĩ đâu?”
“Bác sĩ ở bên trong, cậu đừng vội.”
Đường Ngật không biết tình hình em mèo thế nào nên không dám tùy tiện chạm vào, dẫn Diệp Vũ Vi đi vào trong bệnh viện.

Y tá trước quầy tiếp tân vội tới đón, một y tá khác thì đi gọi bác sĩ.

Người tới là bác sĩ Nhan, Tiểu Cảo đã chuẩn bị thảm nhung kĩ càng trải sẵn trên bàn kim loại lạnh lẽo.

Vừa mở hộp giấy ra thì cô y tá không kìm được bật thốt lên một tiếng “Trời ơi!”.

Con mèo nằm trong hộp giấy tựa hồ còn chưa trưởng thành, là một em Dragon Li lông vàng.

Chi trước bên trái của nó bị thương nặng, tình trạng gãy xương nghiêm trọng, xương trắng lộ ra khỏi da thịt.

Lông xung quanh đều là máu, có mùi vô cùng khó ngửi.


Điều đáng mừng duy nhất là gần đây thời tiết tương đối mát mẻ, nếu mà trời nóng lên thì sẽ ruồi nhặng sẽ nhanh chóng mò đến gây nhiễm trùng cho vết thương hở.

Do quá đau đớn nên mèo cam khàn giọng kêu không ngừng.

Thế nhưng nó không xòe móng vuốt sắc nhọn ra, thậm chí không hề giãy dụa như thể nó biết những người này đang cứu chữa cho nó.

Cũng có thể là nó đã không còn sức lực để giãy dụa nữa.

Diệp Vũ Vi đứng bên cạnh nhìn đến đỏ cả mắt, tâm tình không kiềm chế nổi.

Nhan Thanh ôm con mèo từ trong hộp ra đặt xuống thảm nhung.

Tiểu Cảo lanh lẹ đeo loa cho nó, đề phòng nó cắn người.

Mặc dù bọn họ theo nghề bsty nhưng vẫn cần phải cẩn thận với các động vật hoang.

Trên người chúng nó có thể chứa một số vi-rút gây bệnh nguy hại, nhất định phải giữ an toàn cẩn thận.

Trông thấy dáng vẻ khổ sở của Diệp Vũ Vi, Nhan Thanh nói với Đường Ngật: “Tiểu Đường, trình tự chữa bệnh không tiện theo dõi lắm, cậu đưa cô gái này ra ngoài trước đi.”
Đường Ngật nghe lời dắt Diệp Vũ Vi ra khỏi phòng khám.

Diệp Vũ Vi đứng ngoài hành lang lau nước mắt, hãy còn khóc nức nở: “Cậu thấy không, nó gãy chân, lộ cả xương thế kia… Đau lắm luôn…”
“Trình độ của bác sĩ Nhan rất tốt, anh ấy sẽ chữa khỏi cho mèo con.”
Đường Ngật an ủi, cậu tin tưởng bác sĩ Nhan, cũng tin tưởng mèo con: “Chắc chắn nó sẽ không sao đâu.

Nó đã kiên trì tới lúc gặp được cậu, không phải đã định là cậu sẽ cứu được nó ư?”
Tâm trạng của Diệp Vũ Vi nhất thời không thể bình tĩnh lại, tay cô vẫn run rẩy nhè nhẹ.

Y tá mang một cốc nước ấm tới cho cô, cô nhận lấy rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cô và Đường Ngật ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh, kể lại đơn giản quá trình gặp được con mèo cam nhỏ này cho cậu nghe.

Diệp Vũ Vi phát hiện mèo cam nhỏ ở công viên gần công ti.

Khi đó cô vừa ra ngoài ăn cơm về nên qua công viên đi dạo một lát.

Nào ngờ vừa đi được một chốc thì cô nghe thấy tiếng mèo kêu, lần theo thì tìm được em mèo cam bị thương rất nặng.

Không biết nguyên nhân gây ra vết thương của nó, xương và máu thịt lộ ra bên ngoài gây sốc quá mạnh nên cô đứng nhìn nó hồi lâu vẫn không dám chạm vào nó.

Cũng may có một dì nhặt rác tốt bụng cho cô một cái hộp giấy và một bác trai khác giúp cô ôm mèo vào hộp.


Dù động tác có hơi thô lỗ nhưng trong lòng cô cũng chỉ còn lại cảm kích.

Từ bé tới lớn cô chưa hề đối diện với vết thương đáng sợ như vậy, nhìn mà đau lòng không thôi.

Vì thế nên cô xin nghỉ một tiếng rời công ti đưa mèo con tới bệnh viện thú y.

Diệp Vũ Vi nhìn Đường Ngật và Đường Phú Quý đang ngó nghiêng trong balo, cô miễn cưỡng cười cười nhưng lại vì quá buồn mà cười không nổi: “Phú Quý thật may mắn, chưa phải chịu khổ gì đã gặp được cậu rồi.”
Đường Ngật nghiêm túc nói: “Nhưng mà không phải có câu gọi là khổ tận cam lai à? Mèo cam sẽ không sao đâu.”
Diệp Vũ Vi nghe vậy cười cười, hít sâu mấy lần điều chỉnh tâm tình, cuối cùng cũng xem như bình tĩnh lại.

Trong phòng khám có hai y tá ở lại hỗ trợ giữ chặt mèo cam, Nhan Thanh tiêm thuốc mê cho nó rồi tiến hành rửa vết thương, tiêu độc, cầm máu, băng bó lại.

Xong xuôi, Nhan Thanh cho y tá ra gọi Diệp Vũ Vi vào trong, bọn họ cần nói chuyện một lát.

Diệp Vũ Vi thấp thỏm đi vào phòng khám.

Cô phải kéo Đường Ngật đi cùng mới dám vào.

Trông thấy mèo cam đã được băng bó lại thì cô mới thấy dễ chịu hơn chút.

Cô thấy hơi khó hiểu: “Tôi thấy nó bị thương khá nặng, xương gãy đứt lìa, chỉ băng bó vậy thôi là xong rồi hả? Không cần làm phẫu thuật ư?”
“Tất nhiên là không.” Giọng Nhan Thanh rất ôn hòa: “Tạm thời chúng tôi còn chưa rõ tình hình của nó nên bất kì cuộc phẫu thuật nào cũng có mức độ nguy hiểm nhất định, không thể phán đoán được bây giờ nó có chịu được một cuộc phẫu thuật hay không nên chỉ có thể tạm băng bó lại rồi quan sát một thời gian.

Chúng tôi mời cô vào đây là để nói cho cô biết một số vấn đề của nó.”
Diệp Vũ Vi tỉnh táo lại, gật đầu đáp: “Bác sĩ nói đi.”
“Tình huống của nó không phải tệ nhất, vết thương thì cô cũng thấy rồi đấy, có khả năng sẽ phải cưa chân nó đi, trước đó cần phải theo dõi khoảng một tuần.” Nhan Thanh châm chước nói, “Trong một tuần này sẽ kiểm tra cơ bản vài lần, cách ly tại bệnh viện.”
“Không thành vấn đề, chuyện đó bác sĩ cứ sắp xếp là được, tốn bao nhiêu tiền không quan trọng.” Diệp Vũ Vi không thể giúp gì khác ngoài trả tiền viện phí.

Giao hết thảy quyền quyết định vào bác sĩ xong thì tâm tình của Diệp Vũ Vi cũng bình tĩnh lại hẳn.

Nhan Thanh nhẹ nhàng nói với cô một số bài kiểm tra nhất định, cho cô xem qua đơn thuốc luôn.

Diệp Vũ Vi xem qua rồi đi tới quầy tiếp tân thanh toán viện phí hôm nay, lúc trả tiền hào phóng không hề chớp mắt, nhân tiện thêm wechat bệnh viện luôn.

Đường Ngật vẫn luôn theo bên cạnh cô, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, nhìn theo phía phát ra âm thanh thì thấy La Chú vừa phẫu thuật xong đi ra.

Khi cậu nhìn thấy La Chú thì hắn cũng trông thấy cậu, đôi mắt đẹp đẽ kia lập tức nhu hòa xuống, giơ tay chào hỏi.

“Vũ Vi.” Đường Ngật vỗ vô Diệp Vũ Vi, giới thiệu cho cô, “Kia là bác sĩ La mà tớ nói với cậu.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, La Chú nhìn sang cô gái đứng bên cạnh Đường Ngật, người này chính là Vũ Vi à?

Diệp Vũ Vi cũng đang quan sát ‘bác sĩ La vô cùng tốt bụng’ trong miệng Đường Ngật.

Cô cười cười: “Chào bác sĩ La, dạo này phiền anh đã chăm sóc Phú Quý rồi.”
La Chú gật đầu: “Việc phải làm thôi, không chỉ dạo này, chỉ cần Đường Ngật còn tới thì tôi sẽ luôn cố gắng hết sức.”
Diệp Vũ Vi cười càng sâu hơn nhưng hai mắt lại không thay đổi gì.

Cô nhìn chằm chằm La Chú vài giây rồi vờ như không có chuyện gì quay sang nói chuyện với Đường Ngật: “Tớ xin nghỉ qua đây, vẫn còn việc phải làm nên tớ đi trước nhé.

Có chuyện gì nhớ gọi cho tớ ngay.”
“Ừm, biết rồi.” Đường Ngật đưa Diệp Vũ Vi ra tới cửa, nhìn cô lái xe rời đi rồi mới vào trong đi tới chỗ La Chú.

La Chú: “Chờ lâu lắm rồi hả?”
“Cũng không lâu lắm, mà có lâu chút cũng không sao, tôi thích chờ ở đây.” Mặt mày Đường Ngật cong cong.

La Chú lại hỏi: “Hôm qua chưa cho Phú Quý uống men vi sinh đúng không?”
Ngữ khí như bạn bè nói chuyện phiếm khiến Đường Ngật thả lỏng hơn, ngượng ngùng cười cười: “Bảo Bảo nói cho anh biết à? Có lẽ phải làm phiền anh rồi.”
Cái xưng hô kia khiến La Chú thấy hơi vi diệu.

Hắn liếc Tiểu Cảo đang bận rộn, chuyện này tính sau.

“Chẳng phải tôi vừa nói đây là chuyện phải làm rồi à?” La Chú nhận balo mèo trong tay cậu, về phòng khám tốc chiến tốc thắng đút thuốc.

Động tác của hắn lanh lẹ gọn gàng khiến mèo con không kịp phản ứng, uống thuốc xong còn ngơ ngác li3m miệng như không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

“Tôi nói thật đấy.”
Đường Ngật ôm mèo vào balo, thấy La Chú chợt nói chuyện thì nhìn sang, trong mắt giấu không nổi mê man khó hiểu.

La Chú cúi đầu chỉnh lý mặt bàn rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Chỉ cần cậu tới, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh hết, tới bao lâu cũng được.”
Đường Ngật ngây ra nhìn hắn một lát rồi mỉm cười xán lạn.

Vào ngày thứ ba mươi sau khi Đường Ngật nhặt được Phú Quý thì chủ nhân cũ của nó tìm tới cửa, tính ra cũng chỉ mới vừa tròn một tháng.

Khoảng mười giờ tối, cô bé kia gõ cửa nhà Đường Ngật.

Sau khi cửa mở thì không vội nói chuyện mà len lén quan sát xung quanh nhà trước.

“Có chuyện gì thế?” Đường Ngật hỏi.

Cậu vừa nhìn là nhận ra ngay cô gái trước cửa là chủ nhân cũ của Phú Quý nhưng cậu không muốn thừa nhận chuyện đó, cứ như bịt tai trộm chuông giữ cửa lại che giấu.

La Chú nằm trước máy tính nghe giảng.

Hắn đã chia sẻ bài giảng trực tuyến cho Đường Ngật, Đường Ngật cũng vui vẻ nhận, không quản có nghe hiểu hay không.

La Chú hơi phân thần nghe ngóng cuộc nói chuyện ngoài cửa, nghe được cô gái kia nói thẳng: “Em biết anh nhặt được mèo của em.”
Đường Ngật không muốn thừa nhận cũng khó, cậu không quen nói dối, cũng không thể mặt dày phủ nhận.

Cậu im lặng một lát rồi gật đầu, hơi mở cửa ra một chút.


Cô gái lập tức nhìn thấy con mèo tam thể đang ngồi trên bàn.

Hình như nó lớn hơn chút rồi.

Cũng phải, mèo con vốn lớn nhanh.

“Bánh đậu ơi, bánh đậu?” Cô gái thử gọi tên mèo con nhưng mèo con nằm trên bàn vẫn thờ ơ.

Vẻ mất mát lan khắp mặt cô bé.

Đường Ngật an ủi: “Nó vậy đó, anh gọi nó cũng không để ý.”
Đoạn, cậu làm mẫu cho cô bé xem: “Phú Quý ơi.”
Mèo nhỏ nằm trước máy tính quay đầu lại đáp ‘meo’ một tiếng.

“…” Đường Ngật có chút lúng túng.

“Em đến là để… ừm, xem xem nó có ổn không.

Phú Quý là tên mới của nó ạ? Tốt quá.” Cô bé nói vậy, im lặng một lát mới nói tiếp: “Không có gì, làm phiền anh rồi.”
Đường Ngật không hiểu nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô bé, đóng cửa lại.

Cậu nhìn Phú Quý nằm trên bàn, mèo con đang nhìn màn hình chăm chú, lộ ra cái gáy tròn tròn và hai lỗ tai đầy lông, cứ như vừa rồi không có gì xảy ra cả.

Không hiểu nổi.

Đường Ngật lắc đầu, trở lại bên người mèo con cùng nghe tiếp bài giảng khiến cậu rơi vào sương mù kia.

Một tuần theo dõi nhanh chóng trôi qua, mèo cam có thể làm phẫu thuật.

Diệp Vũ Vi quyết định tự mình tới xem.

Trước khi đưa mèo cam vào phòng giải phẫu, La Chú cũng ở bên cạnh quan sát, giọng đều đều như cũ: “Đằng nào cũng phải làm phẫu thuật, hay là triệt sản cho nó luôn nhé?”
“Hả???” Diệp Vũ Vi đang thân thiết nhìn mèo cam nghe thế thì sửng sốt nhìn La Chú.

La Chú bổ sung: “Còn có thể tiết kiệm tiền thuốc mê.”
Diệp Vũ Vi: “Anh có phải người không thế?”
1.

Collie biên giới.

2.

Mèo cam.

3.

BMW
hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc-18-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment