Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 32


Tôi thích con trai
Chuyển ngữ: Diên
Sau hôm đấy, Đường Ngật có gặp phải Hà Hiểu Dũng một lần nữa.

Từ Tinh Di thừa dịp ban ngày không có ai quay về lấy đồ.

Hà Hiểu Dũng phát hiện cô một đêm không về, đồ đạc cũng biến mất thì trực tiếp tới công ti của cô tìm người, may có bảo vệ hỗ trợ đuổi người ra ngoài.

Sợ bị canh cửa nên Từ Tinh Di về sớm một tiếng, đi cửa hông nên Hà Hiểu Dũng không chờ được cô, giận quá hóa rồ đi tìm Đường Ngật đòi người.

Đường Ngật trợn mắt, giả bộ dữ dằn nói: “Sao tôi biết cô ấy đi đâu được? Nếu anh đối xử tốt với cô ấy thì cô ấy bỏ đi làm gì?”
Thấy Đường Ngật siết chặt nắm đấm, Hà Hiểu Dũng có hơi kiêng kỵ, chửi bới vài câu rồi không làm gì thêm.

Đường Ngật thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi sau lưng nháy mắt bốc hơi lên, cả người nóng bừng.

Cậu vẫn hơi lo, lo Hà Hiểu Dũng quay lại gây sự, cũng lo hắn sẽ tổn thương Từ Tinh Di lần nữa.

Cậu về nhà khóa cửa lại xong liền gọi điện cho Diệp Vũ Vi.

Cho dù cậu có giản lược đến mấy thì dựa vào hiểu biết của mình về cậu, Diệp Vũ Vi vẫn nghe hiểu tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào.

Nhất là chuyện cậu dắt cô gái bị thương vào nhà trong khi người kia hãy còn cầm hung khí ngoài cửa..

Điện thoại truyền đến tiếng rít gào của Diệp Vũ Vi, không mở loa ngoài mà cũng sắp điếc tai tới nơi: “Cậu không báo cảnh sát à? Sao không nói sớm cho tớ biết? Tớ tức chết rồi!!”
Dưới tình huống này, Diệp Vũ Vi vẫn cố kiềm chế không mắng người, hận không thể lao con BMW tông bỏ mẹ chung cư.

Đường Ngật một tay che tai mình một tay che tai mèo, khẽ thì thầm với mèo nhỏ: “Tao chỉ có hai tay, chỉ có thể che mỗi đứa một bên thôi.”
La Chú hơi buồn cười nhưng cũng không cử động, mặc cho cậu che.

“Tiểu Đường! Cậu có nghe tớ nói không đấy?!”
“Tớ đây tớ đây!” Đường Ngật vội vã trả lời, mày nhíu chặt: “Nhưng mà, nếu tớ báo cảnh sát thì Phú Quý biết làm sao giờ…”
Phú Quý bị bỏ trong balo mèo vứt dưới sân, cho dù cậu đã nhặt nó về nuôi lâu thế rồi nhưng nếu chủ nhân trước của nó nói với cảnh sát rằng chỉ bỏ mèo bên ngoài chút thôi mà đã bị người trộm đi thì cậu biết biện giải thế nào đây?
Cậu không muốn để mèo nhỏ lại rơi vào tay hắn.

“Tức thật!” Diệp Vũ Vi nghe xong không biết nói gì.


Cậu lo lắng như thế cũng không phải vô lí, dù sao cái loại người không cần mặt mũi kia không biết hắn sẽ nói những gì.

Nhặt mèo nhà người ta về nuôi không trả là đã không chiếm lý rồi, giờ cô cũng không thể bảo Đường Ngật đừng nuôi nữa được.

Diệp Vũ Vi giận dữ nói: “Lần sau, nhất định phải nói ngay cho tớ, nghe chưa! Tớ mà có tại hiện trường xem tớ xử hắn thế nào!”
Đường Ngật sợ xanh mặt tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ báo ngay.

Quả là một cô gái dữ dằn.

Nhìn Đường Ngật bị mắng đến chỉ biết trốn tránh không dám cãi lại, La Chú có hơi đau lòng, hắn đi tới cọ cọ gò má cậu an ủi.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy ước ao khi Diệp Vũ Vi có thể quang minh chính đại thể hiện tâm tình của mình, bất bình thay Đường Ngật.

Đến khi nào thì đối tượng trút bỏ nỗi lòng của cậu mới là hắn đây? Không cần kiêng dè, hoàn toàn tín nhiệm hắn mà bày tỏ toàn bộ chính mình.

Sau một tuần La Chú đi công tác thì các sinh viên thực tập tới.

Vương Băng Ngu đặc biệt thuê trọ gần đó cho bọn họ, bao ở không bao ăn, mỗi ngày có hai mươi tệ tiền trợ cấp ăn uống.

Nghe thì cũng được đấy nhưng thực tế lương của họ chỉ có hai ngàn tệ một tháng.

Đây là mức lương mà La Chú và Vương Băng Ngu thương lượng xong dựa theo tiêu chuẩn hơi cao quyết định.

Bác sĩ thực tập nói nghe thì êm tai nhưng thực ra bọn họ chỉ là trợ lý cho bác sĩ thôi, bởi vì bệnh viện thú y Yêu Pet quy mô nhỏ, sinh viên thực tập có thể tiếp xúc thực tế nhiều hơn, có thể học hỏi được nhiều điều hơn, chỉ là lương không cao lắm.

Ở thành phố nhỏ này thì lương của trợ lý bác sĩ thú y chừng một ngàn rưỡi đến một ngàn tám mà phòng trọ cho thuê xung quanh đã tốn ít nhất một ngàn một tháng, không bao ở thì chả ma nào làm.

Lần này tuyển được ba sinh viên thực tập, hai nam một nữ.

La Chú cảm thấy dù sao cũng cần nhân công thôi tự tay bồi dưỡng vài người luôn, xem xem có giữ được một hai người không, kém nhất thì một người thôi cũng được.

Nữ sinh tên là Mục Tuyết Nhiễm, là một cô gái tính tình cởi mở, rất hợp cạ với Tiểu Cảo, vừa đến đã quen thân với các cô y tá.

Cô cũng chăm chỉ hiếu học, thường xuyên đưa ra vấn đề học hỏi, tích cực hơn hai chàng trai kia.


“Bác sĩ La ơi, ai là viện trưởng ạ?” Mục Tuyết Nhiễm đi theo bên người La Chú làm trợ lý, rập khuôn từng bước, nhìn kỹ từng động tác của hắn, miệng cũng không nhàn rỗi.

“Không có viện trưởng.” La Chú lấy một chiếc khăn lông bọc lấy một con mèo cần cho uống thuốc, chỉ lộ ra đầu nó, tận lực để bọn họ nhìn rõ động tác “bắt trói” mèo.

Ba sinh viên thực tập thêm y tá Tiểu Cảo đều vây quanh La Chú, Đường Ngật đứng xa hơn, không qua bên đó chiếm chỗ.

Động vật nhỏ không nhận thức được con người đang giúp nó, có lúc sẽ phản khác nên cần phải “bắt trói”, để bọn chúng không giãy dụa trong quá trình khám và chữa bệnh.

Đương nhiên cũng có rất nhiều thiên sứ nhỏ vô cùng ngoan trong quá trình ấy.

Dùng khăn mặt quấn kĩ mèo trước, góc độ ôm phải khiến nó cảm thấy thoải mái, quan trọng nhất là phải cố định đầu nó.

La Chú làm mẫu một lần rồi lui qua một bên để sinh viên thực tập làm thử.

Mục Tuyết Nhiễm vừa làm vừa nói: “Nhìn qua thì, anh hẳn là viện trưởng nha, bên ngoài còn treo tên anh rành rành đó.”
La Chú vốn rất mâu thuẫn với cái tên La viện trưởng mà lúc này mấy cô cậu thực tập lại nhắc tới, hắn lặng lẽ quay qua hỏi Đường Ngật: “Gọi viện trưởng có phải nghe rất già không?”
Đường Ngật thành thực gật đầu.

La Chú nghiêm mặt, quay sang nói với ba sinh viên thực tập: “Gọi bác sĩ La là được, đừng gọi viện trưởng.”
Giữ được mèo ổn định xong thì đến khâu đút thuốc.

Lượng thuốc trong ống tiêm phải điều chỉnh dựa theo tình huống cơ thể của mèo, kĩ thuật mấu chốt là phải đẩy đầu xilanh vào phần ngạc mềm, sau đó nhanh chóng khép miệng mèo lại rồi vuốt vuốt cổ thúc đẩy nó nhanh nuốt.

(*) Ngạc mềm là phần mềm mềm trên cuống họng.

Những kĩ thuật này cần phải rèn luyện thực tế nhiều để dần dần thành thục, nhất định phải kiên trì.

Có con mèo vừa tiêm thuốc đã nôn ra, bác sĩ phải dịu dàng cổ vũ động viên nó không ngừng.

Phiền nhất là có những con mèo có thể nôn thuốc đã nuốt vào rồi, lúc này chỉ có thể làm lại tuần tự các bước trên.

Tất cả những chuyện này từ từ rồi bọn họ sẽ được trải nghiệm hết thôi.

Nghe La Chú nói xong, Mục Tuyết Nhiễm cảm thán: “Bác sĩ La, anh dịu dàng thật đó.


Nếu sau này anh có con chắc chắn anh sẽ chăm sóc nó rất tốt.”
La Chú nhìn Đường Ngật một cái: “Có lẽ tôi không có con của mình đâu.” Hắn gõ tay lên mặt bàn, “Đừng có chỉ nhìn với nói chuyện thế, không được dừng tay, còn có rất nhiều mèo nằm viện chờ mấy anh chị đút thuốc đấy.”
“Òa, thì ra bác sĩ La theo chủ nghĩa DINK.” MTiểu Cảo cười đùa nói: “Hâm mộ vợ tương lai của anh ghê, có thể nhận được toàn bộ tình yêu của anh.”
(*) Chủ nghĩa DINK – double income no kids, tức là chỉ kết hôn không sinh con
Trên mặt cô mang theo vẻ hâm mộ và ước mơ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ đó nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tiểu Cảo bổ sung: “Còn cả tiền của bác sĩ La nữa.”
La Chú theo bản năng quay lại nhìn Đường Ngật thì thấy hình như cậu không nghe theo đề tài của các cô mà lại rầu rầu nhìn hắn.

Chuyện gì đây?
“Bác sĩ La, có heo xông vào!” Tiểu Cảo nhìn ra cửa, sợ hãi kêu lên rồi lại nhanh chóng che miệng lại, sợ Vương Băng Ngu từ góc nào xông ra.

Ngoài cửa là một cô gái ôm thú cưng của mình, là một… con lợn Hương màu hồng nhạt có đốm đen.

(*) Lợn Hương là giống lợn được nuôi phổ biến ở các huyện biên giới Việt Nam – Trung Quốc thuộc tỉnh Cao Bằng gồm Bảo Lạc, Bảo Lâm, Hạ Lang… (theo wikipedia)
La Chú bảo mấy bác sĩ thực tập tiếp tục còn mình thì ra dẫn cô gái kia vào phòng khám.

Lợn Hương đứng yên trên bàn tùy La Chú kiểm tra.

Chủ nhân của nó cực kì sốt ruột: “Bác sĩ ơi, Hừ Hừ nhà tôi sao rồi ạ?”
La Chú trầm mặc, loài này hắn quá quen thuộc, kiểm tra một lát xong mới nói: “Nó rất khỏe mạnh.”
“Nhưng mà tôi thấy bụng nó phình ra, sờ còn thấy cứng!” Cô gái vẫn rất lo lắng.

La Chú liền sờ sờ bụng nó: “Tất cả là lương thực của nó đấy.”
Cô gái cứng họng, đoạn cường điệu nói: “Mấy ngày này nó không hoạt bát gì cả ấy!”
“Ừ, ăn no quá, không muốn cử động.” La Chú khẽ thở dài: “Đừng cho ăn nhiều quá, chắc cô cũng không muốn nó nửa năm nặng đến 70kg đâu nhỉ?”
“…” Cô gái c ắn môi dưới, nghẹn ra một câu: “Hừ Hừ, con chẳng hăng hái gì cả, con làm mẹ thật mất mặt!”
Lợn Hương nhỏ khịt khịt hai tiếng, được ôm tới thế nào thì được chủ nhân ôm đi như thế.

La Chú bước ra khỏi phòng khám, chỉ thấy Đường Ngật lặng yên đứng ở hành lang ngoài phòng nhìn hắn.

La Chú vẫy tay bảo cậu đi vào rồi đóng cửa lại.

“Sao thế?”
“Bác sĩ La, có phải anh giống Phú Quý không?” Đường Ngật nhìn La Chú, trong mắt toàn là lo lắng.

La Chú nghe thấy câu này thì cả người căng thẳng: “Gì mà giống Phú Quý, cậu đang nói gì thế?”
Lẽ nào Đường Ngật đã phát hiện gì đó? Cậu ấy đã biết hết mọi chuyện ư?
Nội tâm La Chú rối rắm phức tạp, vắt óc nghĩ xem nếu Đường Ngật thật sự đã phát hiện ra chuyện mình là mèo nhỏ ở bên cạnh cậu ấy mỗi tối thì nên đáp thế nào, chợt nghe Đường Ngật nói: “Phú Quý là mèo tam thể đực, không thể sinh con.

Có phải anh cũng… giống nó không?”

La Chú: “…”
Hắn nhìn đôi môi hồng nhạt đang mấp máy của Đường Ngật tạo ra địa chấn: “Anh đi khám bác sĩ chưa?”
Gân xanh trên trán La Chú đang gào thét ầm ầm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đối một người yêu hận chồng chất.

Hắn thích người này đến thế, rồi lại muốn đè người đó lại, mạnh mẽ đánh mông một trận.

“Không phải như vậy.” Trải qua mấy phút suy nghĩ, La Chú thản nhiên nhìn Đường Ngật, nói: “Tôi không có con là bởi vì tôi thích con trai.”
Hắn không biết Đường Ngật có thể tiếp thu được không, nhưng vào giờ phút này hắn muốn nói ra điều đó của Đường Ngật, ngay lúc này tại một nơi chỉ có cậu và hắn, hoàn hảo.

“Con trai? Như tôi ấy hả?” Đường Ngật hỏi nhưng hỏi xong cậu nhanh chóng nhận ra câu này có nghĩa khác nên vội vàng sửa chữa: “À không phải, tôi không có ý đó.

Ý của tôi là…”
La Chú chỉ im lặng nhìn cậu, không chờ cậu nói xong đã cắt ngang, hơi mỉm cười nhàn nhạt: “Đúng, giống như cậu vậy.”
Đường Ngật hơi há miệng, câu chữ bị kẹt trong cổ họng, hai mắt chớp chớp như bị nhấn nút tạm dừng.

Nút tạm dừng được La Chú hóa giải, hắn nghiêng người dựa lên tường, thái độ hiền hòa tự nhiên như đang nói một chuyện rất bình thường.

Hắn hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Đường Ngật mím môi, giơ tay gãi đầu một cái, đưa ra câu trả lời trong tiếng tim đập kịch liệt của La Chú.

“Tôi phải hỏi Vũ Vi đã.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của La Chú.

Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lí nhận thẻ người tốt rồi, chỉ là chưa hề nghĩ tới Đường Ngật sẽ nói cậu phải đi hỏi Diệp Vũ Vi.

Trái tim kích động nhảy nhót tưng bừng lên chỗ cao nhất, giờ vẫn chưa tụt xuống mà còn mắc chặt ở đó.

La Chú như ngừng hít thở vài giây, trong đầu chợt nhảy lên một ý nghĩ: Cơ thịt trên mông rất dày, dùng lực đánh vài cái không sao đâu.

Đường Ngật cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nhỏ giọng nói: “Vũ Vi nói, không thích thì phải từ chối ngay, không thể khiến người ta hiểu lầm… Còn nếu thích, thì phải để cô ấy xem mặt đã mới được.”
Khóe môi La Chú bắt đầu cong lên không thể khống chế, giả bộ nhìn qua nơi khác, siết chặt hàm nhằm giảm áp lực trên cơ mặt.

“Hỏi một chút cũng được, nhưng mà lời của người khác không thể tham khảo được mấy.” La Chú nói: “Chủ yếu vẫn là bản thân cậu nghĩ thế nào.”
Đôi mắt đen tuyền kia chăm chú nhìn La Chú.

Không nói gì, chỉ là cười rộ lên, trong đôi mắt sáng rực ấy giấu chút giảo hoạt hiếm thấy.

Trái tim La Chú hoàn toàn về lại chỗ cũ.

Hắn nghĩ, hắn đã biết đáp án rồi..

Bình Luận (0)
Comment