Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 4


Mèo con kém thông minh
Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Sáng hôm sau, Đường Ngật choàng tỉnh vì lạnh, cậu nằm trên thảm ngủ cả đêm.

Khi ngủ cơ thể chỉ duy trì chức năng tồn tại nên nhiệt độ hạ xuống mức thấp nhất, hai chân để trần lạnh ngắt, nguồn nhiệt duy nhất là Đường Phú Quý trong lòng cậu.

Mơ màng bò dậy, thả mèo nhỏ về lại ổ của nó, phủ thêm chăn rồi Đường Ngật quay về giường, lăn hai vòng quấn mình kín mít trong chăn.

Đầu dính vào gối chưa được mười phút thì đồng hồ báo thức kêu vang.

Đường Ngật ngáp một cái, chống người ngồi dậy tắt báo thức rồi ngẩn người.

Đại não trống rỗng dần tỉnh lại, bắt đầu hình thành ý thức điều khiển cơ thể đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi còn thuận tay bật bình đun siêu tốc.

Đánh răng rửa mặt, thay đồ xong nước cũng vừa sôi.

Máy móc đổ sữa bột đã pha vào bát nhỏ, múc thêm một chén đồ ăn cho mèo, một nửa ngâm trong sữa, nửa còn lại để cho Đường Phú Quý nhai.

Sau khi giải quyết xong tất cả, Đường Ngật đứng sau cửa đổi giày, nhà tạm thời của mèo con được xây dựng ở gần cửa, chỉ cần nghiêng đầu một chút là đã có thể nhìn thấy cơ thể nho nhỏ trên đống quần áo cũ cuộn thành một cục, trên người là chăn nhỏ, nom thật đáng thương.

Đêm thì chạy như giặc không cho người ta ngủ, ngày thì lại ngủ say như chết, đẩy hai cái cũng không tỉnh.

Đường Ngật chóng mặt, đêm qua cậu ngủ không ngon, ấy vậy mà kẻ đầu sỏ lại không chịu ảnh hưởng chi hết.

Nói thì nói vậy chứ cậu cũng chẳng làm được gì khác.

Biết sao giờ, Đường Phú Quý không phải đi làm, nó chỉ là một con mèo nhỏ thôi.

Gió ban mai thổi qua man mát dễ chịu, bầu trời đầy mây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy màu xanh nhạt thấp thoáng qua những kẽ hở giữa đám mây.

Trận mưa tối hôm qua là đòn cuối cùng của đoạn thời tiết khó ưa này, dự báo thời tiết nói mấy ngày tiếp theo đều là nắng đẹp.

Ngày chủ nhật ít người vội vã đi làm hơn ngày thường, đa số là các cụ tụm năm tụm ba cùng đi mua đồ ăn sáng hoặc tập thể dục, tay không cầm bánh quẩy sữa đậu nành thì cũng cầm kiếm gỗ hay dây lụa.

Người đến người đi ngay ngắn rõ ràng, cả thành thị yên bình bừng bừng sức sống.

Thư viện đóng cửa vào thứ hai nên thời gian nghỉ ngơi của nhân viên trong thư viện không giống người đi làm bình thường, sử dụng chế độ nghỉ luân phiên, được nghỉ thứ hai và một ngày bất kì trong tuần.

Hôm qua là thứ bảy, Đường Ngật xin nghỉ một ngày để đưa mèo nhỏ đến bệnh viện thú cưng nên hôm nay phải đi làm.

Mua bánh bao ăn sáng trong cửa hàng gần đó, hai cái bánh bao tròn trịa trắng trẻo, cộng thêm một ly sữa đậu nành mới xay trong một cửa tiệm nhỏ khác, thành công kéo Đường Ngật khỏi mệt mỏi, miễn cưỡng tỉnh táo.

Thư viện có một mùi hương rất đặc biệt, là mùi giấy, mùi mực in và mùi màng bọc bên ngoài hòa vào nhau.


Ngoài ra còn có mùi nước khử khuẩn được pha loãng phun khắp mọi ngóc ngách trước khi có khách.

Mùi nước khử khuẩn này không giống mùi nước khử khuẩn trong bệnh viện thú y.

Đường Ngật cảm thấy mùi trong bệnh viện nhạt hơn, có lẽ là vì khứu giác nhạy bén của mấy bé động vật.

Chủ nhật rất đông trẻ em đến thư viện, cũng may chỉ có mấy bạn nhỏ yêu thích khoa học mới ghé thăm khu vực Đường Ngật phụ trách, mấy đứa đều rúc vào một góc im lặng lật sách.

Công việc thường ngày của Đường Ngật là sắp xếp kệ sách, đưa mấy cuốn bị rút ra bỏ lung tung về lại vị trí cũ của nó.

Gần đầy không có sách mới nên chưa bận lắm.

Bữa trưa ăn một ít rồi nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục làm việc, chịu đựng đến khi tan làm, Đường Ngật thở phào nhẹ nhõm, may là không gà gật trong thời gian làm việc.

Thấy tinh thần cậu sáng giờ không tốt, mấy chị đồng nghiệp thay nhau đến hỏi han, lo lắng không biết cậu có cảm sốt gì không.

Đường Ngật phải vội vàng giải thích là do tối qua ngủ không ngon, khuyên các chị gái nhiệt tình quay về.

Mặc dù thư viện thường sẽ đóng cửa lúc năm giờ, nhưng Đường Ngật không thể về liền được.

Cậu phải mời những vị khách còn lại ra về, cất mấy cuốn sáchbị thả vội về vị trí cũ, xong xuôi hết mới đặt dấu chấm to tròn cho công việc ngày hôm nay của mình được.

Không biết mèo nhỏ ở nhà thế nào rồi.

Vũ Vi nói nuôi mèo thì cứ chuẩn bị tốt tinh thần hốt cức đi là vừa, nhất định phải dọn đúng lúc.

Người đi ấy xong còn phải xả nước ngay lập tức, huống chi mèo con ở nhà cả ngày, để lâu quá mèo con sẽ khó chịu.

Bất luận là thú cưng hay người, ai cũng cần môi trường sạch sẽ.

Đường Ngật lòng đầy tự tin, cậu đã chuẩn bị tư tưởng xong từ lâu rồi!
Tra chìa khóa vào ổ, Đường Ngật tìm Đường Phú Quý trước, phát hiện nó ở tầng dưới cùng của kệ giày.

Hình như nó cũng mới dậy, cũng phải thôi, mèo con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ nhiều cũng bình thường.

Sữa trong chén đã được uống hết phân nửa, đồ ăn cho mèo được ngâm trong sữa cũng hết, bên không ngâm thì còn thừa vài hạt.

Thấy có người trở lại, Đường Phú Quý nhìn sang, nheo mắt, duỗi người, xòe vuốt ra.

Đa số đệm thịt đều có màu hồng, một vài cái có chấm đen như màu lông của nó vậy.

Đường Ngật ngồi xổm xoa xoa đầu mèo, sau đó cậu trực tiếp cầm xẻng đi về phía chậu cát mèo.

Cát mèo trong chậu va vào nhau tạo ra tiếng xào xạc nhỏ xíu, lúc cạ vào thành chậu nhựa thì âm thanh trở nên lớn hơn chút.

Đường Ngật dùng xẻng nhỏ lật tung từng cen-ti-mét một, tìm ba bốn lần mới chắc chắn trong chậu không có gì hết.


Tâm trạng cậu giờ đây như tâm trạng của nhân viên khảo cổ đảo tung mọi thứ lên nửa ngày trời nhưng lại không tìm được gì cả.

Đường Ngật quay đầu lại, Đường Phú Quý đang nằm ngửa cắn cắn dây giày, hai tai lắc lư, bốn chân chổng lên trời chợt đạp đạp hai cái rồi lật người đổi qua nghịch chiếc giày khác.

Mở điện thại di động lên, hỏi bách khoa chăm nuôi động vật nhỏ chạy bằng cơm.

Một viên Đường: Tớ đi làm về nhà rồi.

Vũ Vi: Chúc mừng chúc mừng.

Một viên Đường: Trong chậu cát mèo không có gì hết.

Vũ Vi: Hở? Ý là cậu quên đổ cát mèo vào á?
Một viên Đường: Không phải.

Ý tớ là ngoại trừ cát mèo ra thì không có gì nữa hết.

Đường Ngật suy ngẫm một chút, nhớ lại mấy câu lên án của chủ nhân trước của nó: Hình như nó không biết dùng cát mèo, giờ tính sao?
Diệp Vũ Vi vội vàng tra mạng: Không biết dùng cát mèo? Hay là sen làm mẫu cho nó trước?
Lúc La Chú xuất hiện trong cơ thể con mèo kia, vừa mở mắt đã thấy Đường Ngật ngồi quỳ bên cạnh chậu cát mèo, hai mắt nhìn hắn, hai tay đào đào cát trong chậu cát mèo.

La Chú: “…”
Đường Ngật thấy sự chú ý của mèo nhỏ cuối cùng cũng về trên người mình, hai mắt lấp lánh “Là vậy đó, học được chưa?”
Cậu đã mở lớp dạy mèo xài cát mèo từ sau khi ăn tối xong đến giờ, thế mà học sinh duy nhất cứ không chịu phối hợp.

Đường Phú Quý hết nhìn đông lại nhìn sang tây, vồ bên này một cái, cắn bên kia một phát.

Nói tóm lại, trong mắt nó cái nào cũng hấp dẫn hơn Đường Ngật.

Trời đã tối rồi mà nó vẫn chưa có dấu hiệu đã học được.

Đường Ngật kiên nhẫn làm mẫu lần nữa, cuối cùng cũng đợi được cặp mắt kia tập trung trên người mình, trên mặt lập tức vui vẻ như ánh trăng sáng cuối cùng cũng ló ra sau mây.

La Chú ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm Đường Ngật.

Mười lăm phút trước, hắn vừa mới tan ca về nhà.

Đổi giày xong đi tới ngồi trên sofa nhắm mắt suy nghĩ tại sao mình lại mơ giấc mơ hoang đường kia.

Nếu nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, vậy thì sáng sớm đắc tội Đường Ngật rồi tới tối mơ thấy mình biến thành con mèo kia có vẻ cũng hợp lý.

Nhưng khi hắn vừa mới mở mắt ra lần nữa và trông thấy gương mặt của Đường Ngật thì trong đầu chỉ còn dư có một câu: Hợp lý con khỉ.


Đường Ngật nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên ngộ ra, có lẽ mèo con không hiểu hành động của loài người, tự nó làm thì nó mới hiểu được.

“Đừng sợ, không phải tao muốn làm hại mày đâu.” Đường Ngật nhỏ giọng trấn an, bế mèo lên, chuẩn bị bỏ vào trong chậu cát mèo.

Nhận ra ý đồ của Đường Ngật, La Chú bắt đầu giãy dụa.

Hắn nhất định sẽ không, chạm tay… Không! Chạm chân vào cát mèo!
Đường Ngật sắp không giữ được nó, nó giãy quá mạnh, người có tí xíu mà không ngờ lại khỏe đến thế.

Cuối cùng La Chú vẫn tránh thoát được, lớp dạy sử dụng cát mèo của Đường Ngật thất bại hoàn toàn.

Bây giờ mèo nhỏ của cậu né chậu cát này rất xa, cứ như đó là địa ngục.

Cậu không được lanh lẹ cho lắm, mèo của cậu cũng thế.

La Chú vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mình lại ở trong cơ thể của một con mèo, nhưng hắn biết rất rõ rằng mình không phải mèo, lý trí của hắn có thể vượt qua bản năng, không hề bị ảnh hưởng bởi tập tính của loài mèo.

La Chú chợt thấy hơi chột bụng, mặt mày cau có.

Cảm giác dưới cái bụng đầy lông không rõ lắm, nhưng cơ thể căng thẳng thì không giấu được.

Sao cứ phải là lúc này…
Chậu cát mèo là địa ngục đối với hắn, nhưng nhu cầu bài tiết của cơ thể thì dù có là Thượng Đế cũng không cản lại được.

Ánh mắt nhìn về nơi “ngũ cốc luân hồi”, La Chú lập tức chạy về phía đó.

(*) Ngũ cốc luân hồi là WC =))) trích từ tiểu thuyết Tây Du Ký: Hành Giả nói:
– Lúc tôi mới đến, phía bên tay phải thấy có chiếc cửa xép.

Ở đấy uế khí nồng nặc, chắc là nơi “ngũ cốc luân hồi”.

Chú hãy quẳng những bức tượng ấy vào đấy.

Chú ngốc cũng là người lực lưỡng, nhảy phắt xuống, vác ba pho tượng lên vai, bước tới chỗ tấm cửa nhỏ, lấy chân đá toang tấm cánh cửa, thấy té ra là gian nhà xí, bèn cười nói:
– Cái anh Bật Mã Ôn mũi lưỡi thế mà cũng khá! Phải đặt cho căn nhà xí này đạo hiệu là “trạm ngũ cốc luân hồi” mới được!
Đường Ngật vội vàng đứng lên chạy theo, cậu nhìn thấy mèo nhỏ vào nhà vệ sinh, còn giơ chân định khóa cửa nhưng mà với mãi không tới.

Cảm thấy hành vi này không có ý nghĩa gì nên mèo nhỏ từ bỏ rất nhanh, vội nhảy lên bồn cầu rồi dùng tư thế không được tự nhiên đứng trên bệ.

Người đi theo vào cứ hồn nhiên nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, cho dù mắt cậu có đơn thuần đến mấy thì La Chú vẫn không cất được xấu hổ của con người, không nhịn được mở miệng bảo cậu ra ngoài, trả không gian riêng tư cho hắn: “Meo.”
Đường Ngật nhìn thấy ánh mắt của hắn, cứ như là hiểu được ẩn ý sâu thẳm bên trong.

Ánh mắt của cậu nhiệt tình cổ vũ: “Cố lên, cố lên, cố lên.”
La Chú: “…”
Giằng co hồi lâu mà Đường Ngật vẫn không thể hiểu chính xác ý của hắn.

May mà cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, mấy chuyện này nên cho người ta không gian riêng tư nên xoay người ra ngoài.

Khi La Chú giải quyết xong vọt ra ngoài thì thấy Đường Ngật đang nói chuyện điện thoại với một cô gái nào đó: “Nó vào nhà vệ sinh.”
“Thế thì tốt quá rồi, cậu không cần lo quá đâu, nghỉ ngơi sớm chút, đi ngủ đi.”
“Ừ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”

Bạn gái à? La Chú nghĩ.

Đường Ngật cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy mèo nhỏ đứng trước cửa nhà vệ sinh thì đi tới bế nó lên trước khi nó kịp bỏ chạy.

“Mày thế này hèn gì bị nói là kém thông minh.” Đường Ngật chọt chọt lỗ tai mèo con “Mèo con không phải nên dùng xát mèo sao, tao dạy mày lâu thế mày cũng không học được.”
La Chú lớn tiếng phản đối: “Meo meo meo!” Mèo con học xài bồn cầu mới là mèo con thông minh!
À không, hắn mới không phải mèo con!
Cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, Đường Ngật ngáp một cái, thả tự do lại cho mèo con còn mình thì đi đánh răng rồi đi ngủ.

Đêm đó, La Chú vùi đầu bên bệ cửa sổ suy ngẫm nhân sinh.

Màn đêm không mộng mị lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, nhắm hai mắt lại, lần mở ra tiếp theo trời đã bừng sáng.

Tiếng chuông báo thức nhanh chóng lấp đầy phòng, Đường Ngật hai mắt nhắm nghiền giơ tay tắt chuông báo thức, ngồi dậy.

Cậu còn chưa tỉnh ngủ, mí mắt cứ díp lại như nặng ngàn cân, một giây sau cũng có thể ngủ luôn.

Ý nghĩ “Không được ngủ, mình phải đi làm” quay cuồng trong đầu một hồi lâu thì Đường Ngật mới phát hiện ra hôm nay là thứ hai, là ngày nghỉ.

Chuông điện thoại reo mấy tiếng, cậu mới mơ màng bắt máy.

“Alo, ai đó ạ?”
“… À, cậu nghe rõ chứ? Tôi là bác sĩ La của bệnh viện thú y Yêu Pet.” La Chú điều chỉnh nhịp thở: “Mèo của cậu… Bây giờ thế nào?”
Vẫn như hôm qua, báo thức vừa kêu là La Chú lại tỉnh dậy trong cơ thể con người của mình.

Đây là lần thứ hai, hắn cũng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ được nữa.

Hắn phải gọi cho Đường Ngật, được ý chí mạnh mẽ thúc đẩy, hắn bấm gọi.

Đôi mắt của Đường Ngật miễn cưỡng hé ra một khe nhỏ xíu, nhìn Đường Phú Quý đang ngủ ngon lành trên bệ cửa sổ, mơ màng đáp một tiếng: “Nó đang ngủ.”
Vô số lời nói nghẹn lại trong cổ họng La Chú, hắn không biết mình nên nói câu nào trước.

Cuối cùng hắn chỉ nói: “Nó hơi táo bón, chủ nhân nhớ phải chú ý một chút, bổ sung thật nhiều nước.

Mấy câu hôm đó, tôi xin lỗi.

Nếu cậu rảnh thì… Thì mang nó đến bệnh viện khám tổng quát đi.

Không làm phiền nữa, hẹn gặp lại.”
“À, ừ, hẹn gặp lại.” Đường Ngật buồn ngủ đến mức không cần điện thoại nổi nữa, bên kia vừa cúp điện thoại xong là tay của cậu đã trượt xuống, thuận thế nằm xuống giường.

Lát sau, Đường Ngật mở mắt ra.

Khoan đã, ai mới gọi đến vậy?
Hình như hắn nói mình là bác sĩ La của bệnh viện thú y.

Nghĩ đến đây, trong đầu Đường Ngật lập tức xuất hiện đôi mắt xinh đẹp kia.

Vậy sao hắn biết Phú Quý bị táo bón, bữa đó chỉ nhìn đại cái thôi mà?
Đường Ngật mở bừng hai mắt bật dậy: Má ơi, con gặp thần y!
Đôi lời tâm tình: Cả editor lẫn beta đều đang bận ôn thi sấp mặt nên tạm thời tốc độ sẽ rất chậm, hoặc thậm chí là không có chương mới, mong mọi người thông cảm ;__;.

Bình Luận (0)
Comment