Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 63


Chuyển ngữ: Diên
Hồi ba Đường còn trẻ không bị gọi là ông Đường, bạn bè đồng nghiệp thân thiết gọi ông là Đại Đường.

Đại Đường lớn lên khôi ngô tuấn tú, tính tình hài hước vui vẻ, năng lực làm việc xuất sắc, rất được lãnh đạo coi trọng.

Anh còn có người vợ xinh đẹp, là giáo viên trường cấp ba chuyên.

Mỗi một chuyện đều là đối tượng ghen ghét trọng điểm của đồng nghiệp Lý Huy Vinh, là kiểu ghét thẳng ra mặt luôn, hắn còn chưa có đối tượng chứ.

Nhất là sau khi có con trai, vẻ mặt Đại Đường cứ phải gọi là xuân phong đắc ý ngựa theo không kịp, cả ngày không lúc nào không cười.

Hôm tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, đồng nghiệp ai cũng nhận được trứng gà đỏ Đại Đường tặng.

Lý Huy Vinh hừ lạnh trào phúng anh hết làm đầy tớ cho vợ rồi giờ làm cả đầy tớ cho con.

Đại Đường chỉ cười tủm tỉm không cãi lại, thế cũng tốt chứ sao, anh rất sẵn lòng.

Lãnh đạo muốn đề bạt một người vào vị trí phó chủ nhiệm, nhìn cả văn phòng chỉ có hai người là thích hợp nhất, xem tình hình thì có vẻ người được chọn sẽ là Đại Đường.

Lý Huy Vinh ghen tị không thôi: “Anh vừa có con trai lại sắp được thăng chức, anh nói mau, anh có quan hệ gì với ông trời đúng không? Sao ông trời lại tốt với anh thế chứ!”
Đại Đường vỗ vào tay hắn, cười nói: “Mỗi người có một thời riêng mà, thời của anh chưa đến thôi.

Mà tôi với anh thì quan hệ gì nữa, tôi có thịt ăn chẳng lẽ không cho anh một miếng!”
Lý Huy Vinh cười mắng một tiếng, quay lại làm việc.

Nửa năm sau, Đại Đường thăng chức lên làm phó chủ nhiệm, được mọi người chúc mừng.

Thăng chức vui chưa được bao lâu, Lý Huy Vinh phát hiện Đại Đường càng ngày càng ít nói, cũng ít cười hơn, lúc ở một mình còn hay ngẩn người.

Dạo trước còn hẹn nhau đi ăn được một bữa, giờ cứ tan ca là về thẳng nhà, rủ thế nào cũng không đi.

Vất vả mãi mới bắt được người, Lý Huy Vinh đi tới trêu chọc: “Nghĩ gì mà dọn đồ chậm chạp thế? Không phải anh năng về nhà lắm à? Không nói anh không được mà, đúng là có vợ con quên bạn bè, dạo trước đâu có thế này, nghiện nhà nghiện vợ con quá đấy!”
Đang nói thì thấy Đại Đường dừng động tác trong tay lại, tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

“Đại Lý à.”
Thái độ của anh khiến Lý Huy Vinh hơi hoảng: “Sao thế? Có chuyện gì anh cứ nói, giúp được tôi nhất định giúp một tay.”
Đại Đường nói khẽ: “Đường Ngật sắp một tuổi rồi vẫn chưa biết gọi ba mẹ.”
Đường Ngật là con trai bảo bối của Đại Đường, Lý Huy Vinh nhẹ nhàng thở ra: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, người tôn quý ăn nói từ tốn, chưa được một tuổi thì vội gì chứ.”
Đại Đường lắc đầu: “Nó ngồi không vững lắm, cũng không biết bò, khỏi nói đến tập đi.

Mẹ nó không yên lòng, mang đến bệnh viện khám, bác sĩ nói là bị chậm phát triển.”
Chậm phát triển không phải nói trẻ em lớn lên chậm, sau này có thể lớn kịp các bạn mà là nếu không can thiệp kịp thời thì đứa bé sẽ càng ngày càng tụt lại đằng sau so với các bạn cùng lứa, chênh lệch càng ngày càng rõ ràng.

Chuyện này… Lý Huy Vinh không biết nên nói gì.

Đại Đường lấy lại tinh thần, nhìn hắn cười cười: “Tin tốt là, phát hiện sớm, nhanh chóng tiến hành các biện pháp can thiệp thì… thì có thể thu hẹp khoảng cách chênh lệch với các bạn cùng tuổi.”
Bé có khôi phục được không, không ai nói chắc được, kể cả bác sĩ.

Thậm chí còn chưa có ai được chữa khỏi, chỉ có thể đạt được mức gần người bình thường nhất.

Lý Huy Vinh không hiểu rõ về phương diện này lắm, vô thức sờ túi: “Điều trị chắc là tốn không ít tiền, chỗ tôi còn có mấy chục ngàn…”
Đại Đường đè tay Lý Huy Vinh lại: “Không cần, tiền không phải vấn đề.

Chỉ là, con cần người làm bạn ở bên dạy bảo hàng ngày, vợ tôi còn chưa quay lại công tác, ngày nào cũng ở bên con, tôi phải về sớm giúp đỡ cô ấy.


Thôi không nói nữa, tôi đi trước đây.”
Anh chào tạm biệt rồi xách đồ đã sắp xếp xong ra khỏi văn phòng.

Chuyện con trai anh, hình như trong đơn vị không ai biết ngoài hắn.

Kể cả một thời gian dài sau khi Đại Đường lẳng lặng từ chức vẫn còn người suy đoán nguyên nhân anh rời đi.

Anh vừa đi, Lý Huy Vinh thành phó chủ nhiệm, mọi chuyện về sau cũng thuận lợi, kết hôn sinh con, số làm quan.

Ứng với câu kia của Đại Đường, mỗi người có một thời khác nhau.

Hắn vẫn giữ liên lạc với Đại Đường.

Đối với chuyện nhà người ta, không cần Đại Đường cố ý nhắc nhở thì hắn cũng biết mình chỉ có thể buồn lo một mình.

Đại Đường thường xuyên báo tin vui cho hắn, như là con biết nói rồi, biết đi đứng, biết xếp miếng gỗ thành hình ngôi nhà.

Cho dù những chuyện này đối với trẻ con nhà khác chẳng tính là gì, cho dù Đường Ngật đã ba bốn tuổi.

Bà nội và bà ngoại thay phiên đến nấu ăn giúp đỡ, nhưng chuyện dạy bảo cháu thì hai bà không giúp được, chỉ có thể do vợ chồng hai người tự làm.

Bọn họ chưa một lần từ bỏ, một việc dạy một lần không biết thì dạy một ngày, dạy một ngày không biết thì dạy một tháng.

Những việc đã học mà quên mất rồi thì dạy lại từ đầu, một chút tiến bộ cũng khiến hai người vui mừng rất lâu.

Lúc năng lực kiểm soát bản thân của con đã phát triển rõ rệt, Đại Đường cho Lý Huy Vinh gặp Đường Ngật.

Là một đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, thấy người lạ thì hơi thẹn thùng, ngồi ngoan ngoãn trên ghế nhỏ.

So với Tiểu Hắc nhà Lý Huy Vinh thì đẹp mắt hơn nhiều, được di truyền hết cái đẹp của ba mẹ.

Nhưng rồi hắn nhanh chóng phát hiện, đứa nhỏ ấy ăn cơm làm rơi đồ ăn mấy lần, cũng tốn thời gian gấp mấy lần bình thường.

Thế mà đôi vợ chồng nọ vẫn nhỏ giọng dịu dàng nói chuyện với con, lặp lại từng lần một dù không biết có được đáp lại hay không, cực kì kiên nhẫn.

Lý Huy Vinh đã từng thử không to tiếng với con nhưng có những lúc thật sự không nhịn nổi cơn giận.

Thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hắn hoàn toàn không làm được.

Trên đường trở về, hắn cảm thán vợ chồng Đại Đường thật sự không dễ dàng gì.

Đến tuổi đi nhà trẻ, Đường Ngật được đưa đến trung tâm giáo dục đặc biệt, ở đó có thầy cô dạy bảo nhưng ba mẹ vẫn không thể vắng mặt.

Con tiến bộ rõ rệt, vốn liếng tiền bạc cũng tiêu tốn không ngừng.

Hai người không thể ở nhà mãi được, dù sao cũng phải có một người ra ngoài làm việc.

Chuyện này trở thành vấn đề tranh cãi vài ngày.

Sau khi bàn bạc, Đại Đường bảo vợ tiếp tục làm cô giáo, anh ở nhà chăm sóc Đường Ngật.

Anh nói, mấy năm này đã thành thói quen rồi, không muốn xa con.

Trải qua bao nhiêu chuyện, bọn họ vẫn cảm thấy mình may mắn, ít nhất nỗ lực của họ đã nhận được đền đáp.


Đường Ngật lên tám tuổi mới học lớp 1, không, phải nói là cuối cùng cũng có thể lên lớp 1.

Bạn bè của mẹ Đường hầu hết cũng là giáo viên, cô gửi Đường Ngật cho bạn bè mà mình quen biết.

Dù có khó khăn đến mấy cũng phải cho con đi học, biết cách hòa nhập vào xã hội, giao tiếp với mọi người.

Thần kinh vận động của Đường Ngật không linh hoạt lắm, đi đường dễ vấp ngã, lực chú ý cũng thấp, rất hay mất tập trung.

May là đi học lên lớp không có phiền phức gì, nhưng đứng trong đám người vẫn có khác biệt nhất định.

Giáo viên đặc biệt chăm sóc Đường Ngật, nhưng đám nhóc thì mỗi đứa một tính, không ai khống chế được ai.

Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, cũng có nghĩa là chúng sẽ nói ra những lời tổn thương người khác mà không biết kiêng nể.

Đường Ngật đi học một khoảng thời gian, đột nhiên nói không muốn đi học nữa.

Nguyên nhân thì Đại Đường và mẹ Đường dùng ngón chân nghĩ cũng biết, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng tình yêu của mình bù lại.

“Các bạn nói con là đồ đần, ba ơi, con là đồ đần ạ?” Đường Ngật hỏi.

“Sao con lại là đồ đần được chứ? Con thấy người bị đần thật sự có cân nhắc đến vấn đề này không?” Đại Đường chịu đựng nỗi chua xót trong lóng, dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi lại.

“Nhưng các bạn luôn nói như thế.” Đường Ngật cúi đầu, còn nói cậu là thằng dốt, thiểu năng nữa, tại sao lại nói như thế?
Đại Đường nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì ba mẹ các bạn chưa dạy dỗ các bạn cho tốt.

Con thấy đấy, con sẽ không nói người khác là đồ ngốc, ba mẹ đã dạy con là không được nói người khác như thế, có đúng không?”
Hình như là thế.

Đường Ngật ngẩng đầu nhìn ba, Đại Đường không ngừng cố gắng: “Các bạn không lễ phép, ba mẹ của các bạn cũng thế, thậm chí có khả năng các bạn còn không có ba mẹ.”
Đường Ngật: “… Là thế ạ?”
Đại Đường càng nói càng tự tin: “Đúng, nếu không thì các bạn sẽ không xấu tính như vậy đâu.”
Thấy tâm trạng Đường Ngật tốt hơn nhiều, Đại Đường thương lượng với cậu là không nói chuyện này cho mẹ biết, để mẹ khỏi lo lắng.

Đường Ngật gật đầu, cậu cũng không muốn làm mẹ lo lắng.

Cô con gái nhà họ Diệp ở tầng dưới lớn hơn Đường Ngật một tuổi, hai đứa học chung một trường.

Cô bé ỷ vào mình học giỏi được thầy cô ưu ái, làm vua làm chúa một phương.

Sau khi biết Đường Ngật ở trường bị bắt nạt thì xung phong nhận trách nhiệm bảo vệ cậu ở trường.

Vốn Đại Đường còn không xem là thật, thế mà qua mấy ngày sau thì nghe nói Diệp Vũ Vi đánh em lớp dưới.

Đến lúc Đường Ngật đi học về nói cho anh biết là Diệp Vũ Vi đánh hết mấy đứa vây quanh nói cậu đồ đần thì anh mới biết cô bé làm thật.

Đánh người đương nhiên là sai, nhưng mà… Chuyện của trẻ con, chung quy vẫn phải để trẻ con giải quyết mới được, chỉ cần không phải do Diệp Vũ Vi chủ động gây sự thì mọi chuyện đều dễ xử lí.

Thành tích học tập của Đường Ngật không tốt, nhiều lần toàn là đứng nhất từ dưới đếm lên.

Ba Đường và mẹ Đường lại có thể nhìn thấy mỗi lần thi điểm số đều tăng lên, có tiến bộ, với hai người mà nói như vậy đã tốt lắm rồi.


Mọi chuyện đang đi theo hướng tích cực nhưng bà nội luôn muốn Đại Đường sinh thêm một đứa mà thấy con trai con dâu mãi không có chung ý định thì bắt đầu sốt ruột.

Sữa bò được pha xong đặt trên bàn, còn hơi nóng.

Đường Ngật không cầm chắc làm đổ sữa tung tóe.

“Đường Ngật, sao cháu lại làm ướt đồ rồi? Cháu không thể thế này mãi được, còn làm bẩn cả sàn, đúng là phiền phức.” Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Đại Đường, bà chưa từng lớn tiếng mắng mỏ nhưng ý trách cứ trong giọng thì không che giấu được.

Những lời thế này bà đã nói không chỉ một lần.

Đường Ngật cúi đầu nắm ngón tay đo đỏ, không nói lời nào.

Bà nội pha thêm một cốc sữa bò khác, vừa làm vừa nói: “Cháu mà cứ như thế thì chỉ rước thêm phiền cho ba mẹ cháu.”
Đại Đường đi ra từ chỗ máy giặt, ghé đầu nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như thế với cháu.”
“Biết rồi, Đường Ngật, sữa bò để nguội thêm một lát nữa rồi hẵng uống.”
Một khi đã có ý nghĩ như vậy thì chỉ nhịn được một lúc, không nhịn được cả đời.

Mẹ Đường cuối tuần về gặp con, chờ đến khi con ngủ rồi thì bà nội rốt cục nhịn không được gọi vợ chồng hai người ra nói chuyện.

“Mẹ biết hai đứa vì con cái rất mệt mỏi, sinh ra con như thế là chuyện không ai muốn, nhưng không thể phủ nhận nó là một cọc phiền toái.” Bà nội không nhìn con trai mình mà chỉ nhìn chằm chằm con dâu, “Hai đứa còn trẻ, sớm sinh thêm đứa nữa đi, em trai chăm sóc anh trai là chuyện hiển nhiên mà.

Nếu không, tới lúc hai đứa lớn tuổi, coi như không nhờ cậy vào ai dưỡng lão thì cũng phải tìm người chăm lo cho Đường Ngật chứ.”
Đại Đường nói: “Mẹ, chẳng phải con đã nói không cần bàn mấy chuyện này nữa rồi à?”
Bà nội nhìn anh, nói: “Bây giờ mẹ còn giúp được một tay, nếu mẹ ốm không đến được thì hai đứa tính sao? Vì nó mà con đã từ bỏ cả công việc rồi, nếu không vì thế, không chừng bây giờ đã lên làm chủ nhiệm.”
Mẹ Đường im lặng thật lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Mẹ nói đúng, chuyện chăm sóc con cái vốn là trách nhiệm của bọn con, không nên phiền hai bà nội ngoại đã lớn tuổi.”
Bà nội vội nói: “Mẹ không có ý đó.”
“Sinh thêm một đứa không phải không được, nhưng sinh thêm nó chỉ để chăm sóc anh trai, như vậy chẳng lẽ không bất công với nó ư? Nếu mẹ cảm thấy Đường Ngật là một gánh nặng, vậy bọn con có tư cách gì mà đặt gánh nặng này lên vai nó chứ? Mẹ có nghĩ tới chuyện nó có đồng ý sinh ra đã phải gánh vác trọng trách ấy không?”
Hai mắt mẹ Đường dần đỏ hồng: “Con chỉ biết, bọn con làm cha làm mẹ, những chuyện làm được thì phải cố gắng nỗ lực mà làm, để Tiểu Đường có thể giống như những người khác, giúp nó trở thành một người bình thường có thể sống tự lập.

Chưa kể bây giờ nó đã càng ngày càng tốt hơn rồi.”
Tầm mắt bà nội chợt thay đổi, mẹ Đường quay đầu lại thì trông thấy cửa phòng Đường Ngật nhẹ nhàng lay động.

Mẹ Đường vội vàng đi lại xem, Đường Ngật nằm quay lưng trên giường, không nhúc nhích.

Cuộc trò chuyện kết thúc dưới sự cưỡng ép can thiệp của Đại Đường.

Không lâu sau đó, Đại Đường đưa mẹ về quê.

Anh nói, một người chăm sóc con không có vấn đề gì, để mẹ Đường tinh thần thoải mái làm việc.

Học sinh của cô cũng là bảo bối nhà khác, phải để các em có được sự giáo dục tốt đẹp nhất.

Mẹ Đường rất cảm kích chồng, không có anh thì cô không thể nào kiên trì làm việc trên cương vị người lái đò chở các em học sinh qua sông.

Nhất là vào giai đoạn đặc biệt quan trọng của lớp 12, gần như ngày nào cô cũng ở trường, về nhà còn bị bài thi cần chấm chữa trói buộc, tất cả mọi chuyện đều phải giao cho Đại Đường, anh đã nỗ lực nhiều lắm.

Đại Đường nói, mỗi thành viên trong gia đình đều đang cố gắng, ngay cả Tiểu Đường cũng đang cố gắng tiến lên.

Lại là một năm dẫn dắt lớp 12, Đường Ngật đã gần một tháng không được gặp mẹ năn nỉ ba dẫn mình đi gặp.

Đại Đường không lay chuyển được cậu, gọi điện thoại hỏi trước rồi mới mang theo con trai bước lên con đường ‘tìm mẹ’.

Mẹ Đường không có trong phòng giáo viên, các thầy cô khác nhận ra Đại Đường nên để anh vào ngồi chờ.

“Cô Lương đang sinh hoạt lớp.

Lớp cô Lương có một em hơi nhiều lời, dạo trước đi học cứ như đang biểu diễn tấu nói với bạn cùng bàn, sau đổi chỗ qua chỗ khác, bạn cùng bàn mới không nói chuyện với em ấy thế là em ấy tự biểu diễn hài độc thoại luôn ha ha ha.”
Đại Đường cười cười: “Vậy à? Sắp thi đại học mà, đúng là phải nhắc nhở đôi câu, không thể làm phiền các bạn khác được.”
Đường Ngật ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mẹ Đường, có một bạn học sinh đưa một xấp bài thi đến nộp, thấy Đường Ngật thì âm thầm đánh giá cậu.

Đường Ngật ngẩng đầu nhìn hắn, sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình phải lễ phép, thế là nhếch miệng mỉm cười xem như chào hỏi.

Bạn học kia cũng cười chào lại, sau đó giữ bàn tay đang ngo ngoe rục rịch c ắm vào túi quần, quay người rời đi.


Mẹ Đường tới chậm, trong lòng rất áy náy.

Đường Ngật không có yêu cầu gì cả, gặp được người rồi thì vui vẻ về nhà.

Điều khiến mẹ Đường đưa ra quyết định dứt khoát cuối cùng là một lần Đường Ngật bị bệnh.

Đúng vào mấy ngày thi đại học, Đường Ngật bị bệnh, sốt mấy ngày không giảm.

Mẹ Đường không thể bỏ gánh giữa đường, trông coi học sinh thi xong ngày cuối cùng, cô quyết định chuyến đò này cập bến xem như đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, không còn gì tiếc nuối từ chức về nhà.

Cô tìm một công việc ở một đơn vị giáo dục khác, chủ yếu là dạy bù vào dịp nghỉ lễ, càng có thêm nhiều thời gian ở nhà.

Về sau, Đại Đường biến thành ông Đường, Tiểu Đường cũng không còn là học sinh xếp đầu bảng từ dưới đếm lên nữa.

Cậu thi đậu cấp hai, cấp ba, thậm chí là đại học.

Ông Đường liên lạc với Lý Huy Vinh giờ đã lên làm quản lý thư viện, tìm cho cậu một công việc trong thư viện.

Cậu có công việc kiếm sống, có thể nuôi sống chính mình.

Không chỉ tự nuôi được mình mà cậu còn nuôi được một con mèo.

Con mèo nọ cũng không thông minh lắm, ngay cả cát mèo cũng không biết xài, leo trèo còn ngã lên ngã xuống.

Nhưng không sao cả, Tiểu Đường sẽ chăm sóc tốt cho nó, từ từ dạy dỗ nó.

Học được hay không cũng chẳng sao, Tiểu Đường sẽ chăm sóc cho nó đến khi nó trở về hành tinh mèo.

Còn có một người nữa sẽ chăm sóc mèo con với Tiểu Đường, không chỉ mèo con, người đó còn giúp ba Đường và mẹ Đường chăm sóc Đường Ngật.

Chuông báo thức vang lên, Đường Ngật nhắm chặt hai mắt, vùi đầu vào chăn.

“Tiểu Đường ơi, dậy đi nào.

Hôm nay đã hẹn đi khám sức khỏe rồi, dậy sớm chút đi.”
Giọng La Chú vang lên bên tai, Đường Ngật ‘ừm’ một tiếng, không nhúc nhích.

La Chú dứt khoát động thủ đào cậu ra khỏi chăn.

“Hôm qua cô chú đã làm kiểm tra sức khỏe toàn thân, anh cũng kiểm tra cho Phú Quý rồi, còn mỗi em thôi đấy.”
Phát hiện ra quần áo bị nắm lấy, Đường Ngật cả kinh bật dậy: “Em tự làm!”
La Chú tiếc nuối thu tay lại, ra hiệu xin cứ tự nhiên.

“Vì sao một năm phải khám sức khỏe hai lần chứ?” Đường Ngật nhỏ giọng phàn nàn.

“Vì muốn em được khỏe mạnh.

Phú Quý còn phải kiểm tra ba tháng một lần đấy, anh làm cho nó, cũng phải đốc thúc em làm, như vậy mới không nặng bên này nhẹ bên kia.” La Chú nói, “Sức khỏe của em và nó là chuyện quan trọng nhất.”
Đường Ngật không phàn nàn nữa, nhưng vẫn nói thêm một câu: “Thế anh kiểm tra sức khỏe chưa?”
La Chú chần chừ hai giây, Đường Ngật lập tức nắm lấy cơ hội: “Anh cũng phải đi khám sức khỏe!”
“Ừ.” Đi thì đi thôi, La Chú chẳng sao cả.

Đạt được đồng ý, Đường Ngật vui vẻ thay xong quần áo, rời giường đi rửa mặt.

Người một nhà thì phải tề tựu đông đủ, đi khám sức khỏe cũng phải đi cùng nhau.

Lúc edit chương này mình cứ gõ được một lúc rồi lại phải lấy giấy lau nước mắt, thật sự rất rất biết ơn công lao của ba mẹ Đường Ngật.

Con sinh ra không có lựa chọn, sự hi sinh, sự kiên nhẫn và tình yêu to lớn của họ đã cho Đường Ngật sức khỏe, dũng khí, năng lực để bước tiếp, để cố gắng, để sống và làm việc như bao người khác.

Vậy là câu chuyện của Đường Ngật và bác sĩ La đến đây là kết thúc trọn vẹn rồi, hẹn mọi người ở câu chuyện khác nhé, moah moah
À mà bác sĩ La nói phải đấy, một năm nên đi khám tổng quát hai lần, mọi người cố gắng sắp xếp thời gian nhé ;;v;;.

Bình Luận (0)
Comment