Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả

Chương 5

Diệp Thanh Hữu bị sặc trà, ho mấy tiếng mới thở lại được: “Gia Gia, trà đỏ đá là đồ uống pha chế từ trà, không thể tính là trà chính thống được.”

Tôi rất không vui. Mới quen có mấy ngày, mà anh ấy đã học theo Vương Đại Chúc gọi tôi là Gia Gia, nghe sao mà gay ơi là gay. Dù tôi là sinh viên nghệ thuật, lại còn là sinh viên nghệ thuật đồng tính, mà đã là sinh viên nghệ thuật đồng tính thì phải là loại có thể đứng người trên nắm đấm, chạy ngựa trên cánh tay. Ngay khi tôi định thảo luận với Diệp Thanh Hữu về việc anh ấy nên gọi tôi bằng tên đầy đủ hoặc gọi bằng biệt danh “ông xã” gì đó thì có người khác bước vào trà quán: “Ha ha ha ha ha. Tạ Gia, sao em không nói là mình còn uống trà hoa cúc nữa?”

Tôi quay lại nhìn, là đàn anh Trần Quân.

Tôi nói: “Ồ, thật trùng hợp, đàn anh cũng ở đây à?”

“Không có gì trùng hợp.” Diệp Thanh Hữu nói. “Cậu ấy cũng là ông chủ ở đây.”

Tôi: …???

“Ồ, Tạ Gia chưa biết à.” Trần Quân đi vào, tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, cắm nhánh hoa đào cầm trong tay vào bình hoa. “Hòa Quang bây giờ là do anh và Thanh Hữu cùng phụ trách.”

Hoa đào còn rất tươi, trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt sương xuân. Diệp Thanh Hữu hỏi anh ta hái ở chùa Linh Tuyền phải không. Trần Quân nói đúng rồi, gọi cậu đi dạo một vòng chùa Linh Tuyền mà cậu không đi. Diệp Thanh Hữu nói, không phải tôi đang dạy cho Gia Gia à. Trần Quân nói, tôi biết, nên mang về cho cậu một nhánh xuân để làm chút ý.

Nói xong, anh ta tiện tay cầm lấy một chiếc chén trà ở phía bên trái khay trà – chỗ đó luôn có hai chiếc chén úp xuống, Diệp Thanh Hữu từng nói với tôi rằng chỉ những người thường xuyên uống trà ở đây mới đặt chén ở vị trí đó. Một cái là của Diệp Thanh Hữu, còn cái kia tôi luôn thắc mắc thuộc về ai, không ngờ lại là của Trần Quân.

À phải, trước đây tôi chưa có chén riêng, toàn dùng chén dành cho khách. Diệp Thanh Hữu nói đợi khi nào tôi có chén riêng thì có thể dùng chén của mình để uống trà, nếu đến thường xuyên thì có thể đặt chén riêng ở chỗ ngồi quen thuộc. Hì hì ha ha.

Trần Quân đặt chén trước mặt, gõ nhẹ tay lên bàn ra hiệu xin trà uống, Diệp Thanh Hữu giúp anh ta tráng chén, làm sạch dụng cụ. Trong lúc chờ uống trà, Trần Quân nói với tôi: “Hòa Quang vốn không phải do tụi anh mở, mà là do sư phụ của tụi anh mở. Sau này sư phụ lấy chồng về Quảng Đông, anh và Thanh Hữu mới tiếp quản trà thất này. Bình thường ông chủ Diệp phụ trách dạy học và nhập trà, còn anh lo quảng bá và tiếp khách.”

Diệp Thanh Hữu đùa: “Anh và ông chủ Trần cùng học chung một thầy, bây giờ em học trà với anh, thì cứ gọi cậu ấy là sư thúc.”

Trần Quân gõ nhẹ lên bàn: “Ông chủ Diệp cậu có ý gì vậy? Tôi vào học sau cậu một năm, gọi cậu một tiếng đàn anh cũng thôi đi, nhưng ở trà thất này cậu không thể quá đáng như vậy được. Rõ ràng là tôi học trà trước cậu, ở đây cậu phải gọi tôi là đàn anh mới đúng chứ!”

Diệp Thanh Hữu: “Nhưng cậu mới học năm ba.”

Trần Quân: “Không thể tính như vậy! Tôi sinh trước cậu một tháng mà…”

Diệp Thanh Hữu: “Nhưng cậu mới học năm ba.”

Trần Quân nghẹn lời không nói được gì.

Diệp Thanh Hữu làm Trần Quân cứng họng, rồi quay sang nói với tôi: “Tiết sau anh bận, Trần Quân sẽ thay anh dạy em một buổi, không vấn đề gì chứ?”

Tôi rất muốn nói là vấn đề lớn đấy, nhưng lại ngại quá không dám nói thẳng như vậy, đành phải hỏi anh: “Anh bận gì à?”

“Cậu ấy bận làm đồ án tốt nghiệp.” Trần Quân nói. “Dạo này làm việc mệt gần chết, còn bận rộn tranh thủ thời gian chạy qua khoa gốm để nặn đất… không sợ đến lúc đột tử trong phòng làm việc à.”

“Cậu tích đức chút đi.” Diệp Thanh Hữu cười nhẹ hai tiếng. “Gia Gia, sư thúc Trần của em là người Vân Nam, nhà làm đồ gốm, rất am hiểu về Phổ Nhĩ. Hơn nữa, cậu ấy còn là chủ tịch câu lạc bộ văn học, giảng cho em chắc chắn còn giỏi hơn anh.”

Trần Quân: “Giỏi lắm, Diệp Thanh Hữu, cậu đã đội cho tôi cái mũ cao rồi! Tạ Gia, anh nói em nghe, đừng nghe cậu ấy, ông chủ Diệp mới là cao thủ, là cựu chủ tịch câu lạc bộ văn học. Nếu không phải cậu ấy sắp tốt nghiệp thì cái ghế chủ tịch còn lâu mới tới lượt anh ngồi.”

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Vậy là các anh đang muốn nói với em rằng, buổi chiếu phim hôm đó, em đã giả vờ trước mặt: Chủ (đàn) tịch (anh) câu (Trần) lạc (Quân) bộ văn học hiện tại, cựu (Diệp) chủ (Thanh) tịch (Hữu) câu lạc bộ văn học, và cả (cô) tiến (giáo) sĩ (Mỹ) tốt nghiệp đến từ đại học Tây Hoa sao???

Diệp Thanh Hữu nói thêm vài câu rồi để lại khay trà cho Trần Quân, còn mình thì quay về trường tiếp tục hoàn thành đồ án tốt nghiệp. Trần Quân mới chỉ pha được vài ấm trà, tôi liền nhận ra ngay hương vị trà đã thay đổi. Trà của Diệp Thanh Hữu pha luôn tỏa ra mùi hương thanh khiết, trong trẻo, vị trà tinh tế và ấm áp; còn trà của Trần Quân pha có vị đậm đà hơn, mạnh mẽ và đều đặn.

Tôi vừa uống vừa nghe Trần Quân nói: “Thanh Hữu cũng muốn dạy em lắm, chỉ là cậu ấy thật sự bận quá. Dạo gần đây cậu ấy thường nhắc đến em, nói em rất thông minh, có nền tảng văn học vững, rất có năng khiếu trong việc học trà, muốn bồi dưỡng em thật tốt.”

“À, đàn anh khen quá rồi.” Tôi vội vàng khiêm tốn khiêm tốn. “Em luôn muốn học trà, cũng rất biết ơn trà thất Hòa Quang đã tạo cơ hội cho em học trà.”

Trần Quân cười ha ha: “Không cần khách sáo đâu, cậu ấy không dễ dàng khen người khác, anh quen cậu ấy bao lâu rồi mà cũng chưa nghe cậu ấy nói tốt về anh bao giờ. À, em biết tiết học tiếp theo học gì không?”

“Em biết,” Tôi vừa nói vừa mở điện thoại ra xem lại ghi chép. “Là trà đen và Phổ Nhĩ.”

“Vậy là được rồi.” Trần Quân nói. “Giờ anh sẽ nói cho em biết một quy tắc của trà thất tụi anh: Ông chủ Diệp không pha Phổ Nhĩ, cũng không dạy tiết về Phổ Nhĩ.”

“… Hả?” Tôi sững người. “Sao vậy ạ?”

“Đợi khi nào em quen thân với cậu ấy hơn, cậu ấy tự khắc sẽ nói cho em lý do.” Trần Quân nói. Anh ta nói xong, tình cờ nhìn thấy trong chén thưởng trà của Diệp Thanh Hữu còn lại nửa chén trà chưa uống hết, anh ta lập tức chậc lưỡi than thở làm ông chủ rồi thì học được cách lãng phí, nói rồi liền cầm lấy chén ấy uống cạn trong một ngụm, sau đó dùng nước sôi rửa qua chén và đặt lại chỗ cũ bên cạnh khay trà.

Tôi không kiềm được mà nhíu mày, mặt mày u ám nhìn anh ta khi anh ta thản nhiên rót thêm trà cho mình, tôi buột miệng hỏi bằng tiếng Quảng Đông: “Đàn anh Trần, anh có phải là gay không?”

Trần Quân: “??? Em vừa nói gì thế?”

“Không có gì.” Tôi đáp. “Tối nay em định luyện pha trà ở trà thất, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, muốn hỏi anh có muốn gọi chung không, em định gọi gà que chiên xù.”

Trần Quân: “Ồ, ồ… Anh không ăn gà que chiên xù, cảm ơn. Em tự gọi đi.”

Một lát sau, Trần Quân nói anh ta uống nhiều nước quá phải đi vệ sinh, để tôi ngồi lại một mình bên khay trà. Đợi anh ta ra khỏi cửa, tôi dùng tốc độ sét đánh không kịp cởi quần chụp lấy chén thưởng trà của Diệp Thanh Hữu, dùng khăn giấy lau sạch rồi rửa qua một lần bằng trà trong chén của mình, sau đó tráng lại bằng nước sôi và đặt chén trở lại vị trí ban đầu.

Tâm trạng vô cùng khoan khoái.

Đến khi Trần Quân đi vệ sinh xong quay lại, tôi cảm thấy mình có thể mỉm cười rạng rỡ đối mặt với anh ta rồi.

Bình Luận (0)
Comment