Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Chương 4

Ngày hôm sau, kỳ thi đánh giá năng lực đầu học kỳ đúng hẹn mà lên.

Mỗi lớp xếp chỗ ngồi trong phòng thi đều dựa theo thành tích thi cử đợt trước. Hoắc Thành vừa mới chuyển đến, chưa có xếp hạng nên lần thi này được xếp ngồi cuối phòng.
Điều này khiến bạn học xếp cuối lớp không khỏi vui mừng.
"Người anh em, cậu mới từ đâu đến đấy?" Phương Nhất Sưởng gác tay lên bàn Hoắc Thành, quay người nhìn anh, "Lần đầu thấy có người ngồi sau cả mình nha."
Hoắc Thành giương mắt nhìn hắn, trầm mặc đặt móng heo trên bàn mình xuống.
"Úi chà hay đấy." Phương Nhất Sưởng dò xét anh chàng ma mới này vài câu, liền cúi đầu xem bảng tên dán dưới bàn học, "Hoắc Thành? A -- là bạn học mới chuyển trường đấy hả, thành tích có tốt không?"
Hoắc Thành ngồi yên, không để ý tới, nam sinh bên cạnh bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nhìn Hoắc Thành lớn tiếng nói: "Anh Sưởng nói chuyện với mày mà còn giả vờ không nghe thấy à?"
"Làm gì đó? Chuẩn bị đến giờ thi rồi, các em về chỗ ngồi đàng hoàng, la hét cái gì đấy hả?" Một thầy giáo mang kính mắt ôm chồng đề thi đi vào phòng học. Các học sinh trong phòng tựa hồ cũng có chút có chút sợ thầy, nam sinh la hét vừa rồi cũng không dám hó hé gì nữa.
Phương Nhất Sưởng vẫn nghiêng nửa người nhìn Hoắc Thành, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với cậu: "Bạn học này rất có cá tính nha. Hay thế này đi, Về sau ở trường học Phương Nhất Sưởng tôi sẽ bảo vệ cậu, cam đoan không ai dám khi dễ."
Hoắc Thành giương mắt, nhả ra hai chữ: "Không cần."
Nam sinh bên cạnh muốn nói gì đó nhưng bị thầy giáo trên bục giảng liếc tới, cậu ta liền kìm lại. Phương Nhất Sưởng quay đầu nhìn thoáng sang, nhỏ giọng nói với Hoắc Thành: "Ông thầy này là bố của Quý Diệu đó, đặc biệt hung dữ nha. Cậu biết Quý Diệu không? Quý Diệu đứng nhất khối đó."
"Được rồi đừng thì thà thì thầm với nhau nữa, ngồi đàng hoàng lại cho tôi." Thầy giám thị vỗ vỗ bàn giáo viên, rõ ràng là rõ ràng là đang nói Phương Nhất Sưởng. Phương Nhất Sưởng rốt cuộc cũng xoay người đi, tiện tay cẩm cây bút chì, trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm: "Em nói nè thầy Quý, thầy dạy dỗ tụi em tụi em không nói gì, nhưng thầy lại không quản được Quý Diệu chỉ biết lên lớp ngủ nha."
Thầy Quý thờ ơ đẩy kính mắt trên sống mũi: "Chờ đến khi cậu không còn ngồi phòng thi này nữa thì không ai thèm quản cậu nữa đâu."
Phương Nhất Sưởng nhún nhún vai ngậm miệng, Hoắc Thành ngẩng đầu nhìn thầy Quý một chút, cầm bút chuẩn bị làm bài thi.
Buổi sảng chỉ thi mỗi một môn Ngữ văn, thi xong còn nửa tiếng giờ mới đến giờ tan học mọi hôm. Hoắc Thành chờ đến khi có chuông mới ra phòng thi, lúc này toàn bộ chỉ còn lại một mình anh.
Nộp bài thi xong, anh xuống lầu dưới, Thẩm Quán Doanh thi phòng đầu tiên, lúc này xuống dưới nói không chừng có thể gặp được cô.
"Này, người anh em!" Phương Nhất Sưởng không biết từ chỗ nào xuất hiện, như thể quen biết liền chào hỏi Hoắc Thành: "Mình vừa mới đi nghe ngóng, hóa ra cậu là học sinh chuyển trường mới chuyển đến lớp đại tiểu thư à? Trùng hợp thật đấy, mình cũng có quen biết đại tiểu thư nè."
Hoắc Thành dừng chân, nhìn về phía cậu ta: "Hai người quen nhau sao?"
"Sao lại không?" Phương Nhất Sưởng đắc ý sờ sờ chóp mũi, "Hồi còn học cấp 2, đại tiểu thư cón dùng một chồng đề toán để gắn kết tụi này đó."
Hoắc Thành hơi nhíu nhíu mày, hỏi: "Cậu là người đánh nhau lúc đó?"
"Cậu còn biết chuyện nào cơ á?" Phương Nhất Sưởng nhìn anh với vẻ bất ngờ, "Mình nghe nói cậu vừa nước ngoài trở về, hóa ra Phương Nhất Sưởng mình đã nổi danh đến tận ngoài đó rồi cơ à?"
"Anh Sưởng, người nổi danh là đại tiểu thư, cậu còn chưa có trình độ đó đâu." Nam sinh bên cạnh cười ồn ào, Phương Nhất Sưởng trừng mắt liếc cậu ta một cái, lấy sách vở từ trong cặp ra, đưa Hoắc Thành nhìn: "Đây chính là tập đề đại tiểu thư cho tụi này lúc đó nè, bây giờ tụi này đem về áp dụng cho câu lạc bộ, phải giải hết tập đề mới được tham gia."
Hoắc Thành liếc nhìn đề bài, mấy đề này mặc dù có thể lên mạng tra đáp án, nhưng bài giải lại phức tạp, đối với những học sinh học không tốt chỉ mỗi việc thuộc các bước giải thôi đã thấy khó rồi.
Anh lấy bút ra, viết viết trên tập sách một hồi, sau đó đưa cho Phương Nhất Sưởng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Phương Nhất Sưởng không hiểu, cầm sách lại nhìn một chút, phát hiện Hoắc Thành lại giải bài tập trong đó, bài giải cậu ta giải ra còn ngắn gọn dễ hiểu hơn so với đáp án của bọn họ nha!
"Hoắc Thành, khoan hẵng đi!" Phương Nhất Sưởng nhanh chóng đuổi theo, "Cậu giải đề này có nghĩa là muốn tham gia câu lạc bộ tụi mình đó hả?"
Hoắc Thành nhìn thẳng: "Mình tham gia đội bắn cung rồi."
"Cái gì ?!" Phương Nhất Sưởng nhìn anh với vẻ khó tin, "Đội bắn cung không phải không tuyển người mới nữa sao? Mình cũng muốn tham gia nhưng tên Điền Vũ một mực không đồng ý, sao cậu tham gia được hay vậy?"
"Tại sao cậu lại muốn tham gia đội bắn cung?"
"Đương nhiên là bởi vì mình thích đại tiểu thư rồi." Phương Nhất Sưởng vừa nói xong, liền phát hiện Hoắc Thành một mực yên lặng nhưng ánh mặt lại xuất hiện một tầng lại lẽo.
Bị Hoắc Thành nhìn chằm chằm, Phương Nhất Sưởng muốn nhảy dựng hết cả lên.
. . . . . . Mẹ nó, thế này là thế nào?
Phương Nhất Sưởng tốt xấu gì tự xưng là bá chủ một phương trong trường, làm sao có thể bị một ánh mắt hù dọa. Nhưng ánh mắt của tên Hoắc Thành này thật đúng là không chịu nổi nha.
Cậu ta còn chưa kịp phản kích lại, Hoắc Thành lại lớ lờ lơ, bỏ đi luôn.
". . . . . ." Nhìn bóng lưng Hoắc Thành đi xa, Phương Nhất Sưởng vừa vội vừa tức. Cuối cùng ai mới là bá chủ một phương trong trường đây?! Để cậu ta lên làm đại ca xem ra cũng không tồi à nha??
Một nam sinh đụng đụng đụng bả vai Phương Nhất Sưởng, "Anh Sưởng, tên Hoắc Thành này cũng đủ phách lối, có muốn giáo huấn cậu ta một chút không?"
Phương Nhất Sưởng khinh khỉnh: "Chỉ với tên hèn nhà người? Cậu không nhìn lại đẳng cấp của người ta đi à."
Bọn Phương Nhất Sưởng theo sau Hoắc Thành, cà lơ phất phơ xuống lầu. Hoắc Thành vì thấy Thẩm Quán Doanh đi phía trước, liền bước rất nhanh: "Lớp trưởng."
Thẩm Quán Doanh nghe tiếng anh, dừng bước nhìn anh đi tới, cười nói: "Bạn học Hoắc Thành cũng mới ra khỏi phòng à?"
"Ừ." Hoắc Thành gật đầu, sóng vai cùng cô đi tiếp. Thẩm Quán Doanh nhìn thấy một đám Phương Nhất Sưởng đi lít nhít đằng sau, mấp máy môi hỏi Hoắc Thành: "Mình vừa thấy bạn và Phương Nhất Sưởng đứng nói chuyện ở cầu thang, cậu ta gây sự với cậu à?"
Hoắc Thành: "Không có."
"À, vậy thì tốt rồi." Thẩm Quán Doanh khẽ gật đầu, "Danh tiếng Phương Nhất Sưởng trong trường không được tốt lắm, nếu cậu ta dám làm phiền cậu, cậu cứ báo cho giáo viên."
"Được." Hoắc Thành lên tiếng, nhìn cô, nói: "Cậu quen Phương Nhất Sưởng à?"
Thẩm Quán Doanh thấy anh hỏi vậy thì có chút ngoài ý muốn: "Đương nhiên là không, bất quá cũng coi như có chút liên hệ đi."
Hoắc Thành: "Vì đề toán?"
Thẩm Quán Doanh càng ngoài ý muốn: "Cậu biết à?"
"Ừ."
Thẩm Quán Doanh cười xấu hổ hai tiếng: "Ha ha, xấu hổ quá nhỉ."
Hoắc Thành hơi cong môi, nhìn cô, nói: "Đã gặp nhau rồi, đi ăn trưa chung luôn đi."
"Được thôi."
"Hôm qua cậu mời mình, vậy để hôm nay mình mời lại cậu."
"Hả?" Thẩm Quán Doanh nghĩ nghĩ, nhìn anh nói, "Hôm qua là Điền Vũ trả tiền, không tính là mình mời. Mình là lớp trưởng nên hôm nay để mình mời cậu đi, coi như là chào mừng cậu chuyển đến lớp chúng mình."
Hoắc Thành gật đầu đáp ứng: "Vậy cũng được, đổi lại mai mình sẽ mời cậu."
"Được."
Hoắc Thành nhìn cô, khóe miệng dường như cong lên một chút.
Thẩm Quán Doanh cùng Hoắc Thành ăn trưa ngót ngét 3 ngày, cuối cùng cô phát hiện ra Hoắc Thành không chỉ gọi toàn những món mình thích, mà ngay cả việc mình thích ăn mì nhiều dấm cậu ta cũng biết luôn. Nếu không phải trước đó cô không quen biết gì Hoắc Thành, thì có khi cô còn tưởng hai người bọn họ quen biết nhiều năm rồi cơ đấy.
Ui chờ một chút, Hoắc Thành à, cái tên này nghe quen quen nha, nhưng lại nghĩ không ra là quen làm sao.
Cô còn chưa nghĩ rõ ràng, kỳ thi đánh giá năng lực đầu học kỳ đã kết thúc.
Các thầy cô giáo tăng ca chấm bài thi, cho các học sinh tan học sớm, thống kê lại điểm toàn trường một lượt.
Thầy cô bộ môn mỗi lần nhắc đến chuyện này đều mang vẻ mặt đầy tự hào, tựa như vừa hoàn thành một sứ mệnh vĩ đại gì đó. Nhưng học sinh bọn em thì không tự hào một chút nào, bọn em chỉ hi vọng thầy cô có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, chấm bài thi gì chứ, tất cả đều không quan trọng!
Nhưng hiển nhiên cái gì đến rồi cũng phải đến, nhưng điều làm mọi người bất ngờ lại là Quý Diệu như thế mà lại bị rớt đài ! ! !
"Nhìn xem nhìn xem, hạng nhất thay đổi rồi kìa ! !"
"Trời má, thật luôn, Quý Diệu vậy mà xếp thứ hai ? ?"
"Bạn học xếp đầu bảng là bạn nam mới chuyển vào lớp đại tiểu thư đúng không nhỉ?"
"Đúng đúng, tớ thấy cậu ta rồi, người đâu mà đẹp trai muốn xỉu! Không nghĩ tới thành tích cũng tốt như vậy!"
"Mấy cậu đừng ngạc nhiên như vậy được không? Lần này nhất định là do Quý Diệu chưa phát huy tốt, cậu ấy đứng nhất nhiều lần như thế, Hoắc Thành chỉ mới đứng nhất lần này thôi!"
"Chuyện này cũng khó nói à nha."
"Ma mới" [1] Hoắc Thành xếp nhất toàn khối, khiến cả lớp chấn động, ngay cả các bạn học sinh lớp khác cũng vây quanh cửa lớp 11 ban 1, tranh nhau nhìn Hoắc Thành.
[1] Chỗ này dịch đúng ra phải là "lính mới nhảy dù" (空降) giống như tiêu đề chương nhưng mình dịch là "ma mới" cho phù hợp với ngữ cảnh học đường.
Vì Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh cũng phải chịu ảnh hưởng. Thành tích của cô lần nào cũng xếp top 3, giờ lại tuột xuống hạng 4.
Trên đường về nhà, cô vẫn nghĩ ngợi mãi chuyện này.
"Quán Doanh, ra ăn cơm đi con." Giang Du về đến nhà liền tự mình lên lầu gõ cửa phòng Thẩm Quán Doanh, gọi cô xuống ăn cơm. Thẩm Quán Doanh thay đồ mặc ở nhà, nhưng chỉnh tề cứ như mặc đồng phục, áo có bao nhiêu cúc thì cài hết bấy nhiêu.
Cô mở cửa cho Giang Du, kêu một tiếng: "Mẹ ạ."
"Ừ." Giang Du gật đầu, nói: "Xuống nhà ăn cơm."
"Vâng ạ."
Thẩm Quán Doanh đi theo Giang Du xuống dưới, cô biết Giang Du đặc biệt gọi cô xuống ăn cơm là muốn hỏi thành tích đợt này của cô, vì thế cô liền chủ động nhắc đến: "Mẹ ơi, trường con mới thông báo kết quả thi vừa rồi."
"Ừm, thi cử sao con?"
Thẩm Quán Doanh dừng một chút mới nói: "Lần này con xếp thứ 4."
"Xếp thứ 4?" Giang Du nhíu mày, quay người lại, nhìn cô, "Sao lại tụt hạng rồi?"
Thẩm Quán Doanh nói: "Trong lớp mới có bạn mới chuyển đến, cậu ta xếp thứ nhất."
Giang Du bất ngờ: "Còn đẩy hạng Quý Diệu xuống?"
"Vâng ạ."
Giang Du trầm ngâm một hồi, tiếp tục xuống lầu: "Nói như thế cũng không thể đổ trách nhiệm hết cho bạn mới chuyển đến."
"Con biết mà mẹ, lần sau làm bài con sẽ cố gắng hơn."
"Nói được làm được, mẹ biết các con cạnh tranh cũng rất kịch liệt, nhưng có cạnh tranh mới có áp lực." Giang Du quay đầu nhìn cô, "Bạn học mới tên là gì?"
"Hoắc Thành."
"Hoắc Thành?" Giang Du suy tư một chút, nhìn sang phòng khách, hỏi một câu: "Thẩm Khiêm, con trai Hoắc Đình Tiêu tên Hoắc Thành đúng không nhỉ?"
"Đúng vậy, làm sao thế?"
"Lớp Quán Doanh có bạn mới chuyển đến, thằng bé tên Hoắc Thành." Giang Du nhìn về phía Thẩm Quán Doanh, "Con có nhớ không, hồi nhỏ hai đứa có gặp nhau một lần rồi đó."

Bình Luận (0)
Comment