Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 15


Thành phố Trường Lâm là một trong những trung tâm kinh tế lớn phía Nam, toàn bộ phía Tây được bao phủ bởi núi rừng, trong đó có ba ngọn đồi nhỏ trong khu đô thị.
Chỗ Bạch Tiểu Hổ ở là Ỷ Núi Cao Đình, mặt sau có một gò núi nhỏ, gọi là Tê Hổ.

Trước kia rừng cây rậm rạp, cổ thụ chống trời xanh.

Có người nói thập niên sáu mươi còn có người gặp hổ ở trên đây, thời gian trôi qua nạn đốn củi xảy ra nghiệm trọng, giờ đừng nói hổ, ngay cả chim trĩ, lợn rừng bình thường còn tuyệt tích.
Bây giờ rừng cây trên núi Tê Hổ đều được trồng cuối những năm 70, cho tới giờ cũng được xem như rừng cây um tùm xanh ngát.

Bởi vì còn có một khu vực rộng rãi phía Nam ở hồ Phi Bạch là nơi ở của một đám cò trắng, ngắm cảnh rất tốt, một khu biệt thự đã được khai phá ở chân núi phía Nam, còn vì vậy mà đặc biệt sửa chữa hai con đường vào núi.
Trong đêm tối, một cái bóng vàng đen giao nhau nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây, tiến vào một khoảng sân bí mật, sự sắp xếp của những tán cây ngăn cách tầm mắt của ngoại giới.
Trình Thiên Châu chui ra từ bụi Tường Vi, đánh hắt hơi liên tục hai cái, lắc mình làm rơi mấy cái lá mắc trên da lông đi vào trong sân, nhảy lên bệ hóng gió cạnh cửa bằng gỗ, liền thấy trong cửa kính là một con hổ đang đè một người đàn ông trung niên tuấn nhã xuống đất làm phiền.
Anh không một chút nào tránh hiềm nghi, không có mắt nhìn mà giơ vuốt lên vỗ vỗ cửa kính.
Người đàn ông trung niên giãy dụa, đá văng đại lão Hổ, chật vật đỡ gọng kính vàng trên mũi, lúng túng kéo lại cổ áo sơ mi bị trượt đến vai.
Trình Thiên Châu chống hẳn hai cái đệm thịt lên cửa kính thủy tinh, đập thùng thùng vang vọng thề không bỏ qua.
Người đàn ông trung niên trong nhà, cũng chính là Quan Mạc Lâm đứng lên nói: "Thiên Châu xem ra có việc gấp."

Con hổ kia thân thể to lớn che trước người ông, miệng nói tiếng người, nhưng lại là giọng nữ: "Chuyện của hai ta còn gấp hơn, chúng ta đã một tuần không gặp mặt rồi."
Quan Mạc Lâm ngồi xổm xuống nắm lấy lỗ tai nàng, Trình Duyệt Nghi run lên hai tai.
"Được rồi, buổi tối rửa táo cho em được không?"
Trình Duyệt Nghi hơi động động chòm râu, nghiêng đầu khẽ nâng lê cái cằm trắng mượt mà: "Được thôi." Lúc này mới buông ra cái điều khiển dưới móng mình, Quan Mạc Lâm đưa tay ra lấy, trước khi cửa kính bị gõ tới nát bấm mở cửa ra.
Trình Duyệt Nghi quay về nhe răng với con hổ nhỏ hơn mình một vòng ngoài cửa sổ: "Có rắm mau thả!"
Trình Thiên Châu thò đầu vô thăm dò, khịt khịt mũi, lập tức rụt người về.

Anh đã tiến vào kỳ phát dục, đối với mùi hương trở nên vô cùng mẫn cảm.

Quan Mạc Lâm sau khi mở cửa thì quay lại ghế mây ngồi, Trình Duyệt Nghi ung dung ngã xuống bên chân ông, hai chân trước lót dưới cằm, lười biếng quét mắt nhìn phản ứng của Trình Thiên Châu, cười nhạo: "Quấy rối hổ cái trong kỳ phát tình, nếu không phải Lâm Lâm ngăn cô thì cô đây sớm cắn đứt cổ họng ngươi rồi."
Nói cái này trước mặt tiểu bối, gò má dưới kính mắt Quan Mạc Lâm không nhịn được hơi hồng hồng.

Ông ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Đến tìm chú có chuyện gì? Hơn nữa nghe nói hôm nay con lên lớp tự học."
Phải biết Trình Thiên Châu kiêu căng khó thuần không thích con người, từ khi vào kỳ phát dục lại bắt đầu có chứng rối loạn lưỡng cực, còn không chịu đeo vòng cổ khiến Quan Mạc Lâm hết sức đau đầu.
Trình Thiên Châu đứng cạnh cửa, không chịu tiến gần thêm một bước, nói: "Chú đem hai người Lâm Bân với Thái Bằng Nghị đuổi học đi, sau đó con mỗi ngày đều sẽ đi học."
Quan Mạc Lâm kinh ngạc đến nhíu mày, liền ngay cả Trình Duyệt Nghi cũng hơi bò đứng lên.

"Hai người kia sao vậy?" Quan Mạc Lâm không lập tức đồng ý.
Nếu Bạch Tiểu Hổ không muốn bị phát hiện chuyện mình bị bắt nạt, Trình Thiên Châu cũng không trực tiếp nói nguyên nhân, hàm hồ cho qua chuyện: "Con thấy bọn họ làm trò bỉ ổi với bạn học."
Trình Thiên Châu tuy rằng có rất nhiều vấn đề nhưng sẽ không nói dối, Quan Mạc Lâm nghe xong gật đầu: "Ngày mai chú sẽ liên hệ người lớn trong nhà bọn họ, để bọn họ chủ động thôi học, dù sao cũng không có chứng cứ."
Trình Thiên Châu chỉ cần hai người kia rời khỏi Bác Nhã là được, liền gật gù, lại nói với Trình Duyệt Nghi: "Cô nhỏ, con tìm thấy cậu ấy rồi."
Trình Duyệt Nghi thấy thằng cháu nhỏ nhà mình đột nhiên khi không lại quan tâm chuyện học vô bổ của bạn học nhân loại, vốn đang cảm thấy kì quái.

Nghe anh nói vậy liền rõ ràng vấn đề nằm đâu.
"Con nhìn thấy cậu ấy?"
Trình Thiên Châu: "Chú biết cậu ấy ở đây sao lại không nói cho con?".

ngôn tình hay
Anh vẫn đang mãi tìm Bạch Tiểu Hổ, thế nhưng ngoại trừ biết cậu bé đó gọi là Tiểu Hổ, tin tức gì cũng không có, chỉ nhớ rõ mùi hương của người ta.
Trình Duyệt Nghi lười biếng ngáp một cái, nói: "Không nói cho con cũng là vì tốt cho đứa bé kia thôi."
Trình Thiên Châu đi qua đi lại tại chỗ, trong giọng nói ngột ngạt phẫn nộ: "Tại sao không cho con tìm tới cậu ấy?"
"Đứa bé kia sau khi trở về tâm lý xuất hiện vấn đề, người trong tộc phải thôi miên thằng bé quên đi giai đoạn đã trải qua kia mới khôi phục bình thường được." Trình Duyệt Nghi híp mắt lại, "Con nhất định phải để cậu bé đó nhớ lại chuyện năm đó sao?"

"..." Trình Thiên Châu dừng bước, "Vậy sao hiện tại hai người lại không ngăn cản nữa?"
Trình Duyệt Nghi: "Con khi đó hình thái bất ổn, nếu như đối phương đã quên con không biết con sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Hiện tại con cũng coi như lớn rồi, có thể thoáng khống chế tính tình chính mình.

Cậu bé đó cũng ma xui quỷ khiến mà vào Bác Nhã, cũng coi như hai đứa duyên phận chưa hết.

Sau này như thế nào đều phải xem chính con thôi."
Trình Thiên Châu có được đáp án, trong lòng vẫn bị đè nén, muốn một móng đem Trình Duyệt Nghi vỗ bay lên cây luôn, lại không đánh lại con hổ cái này, thậm chí ngay cả hình thể cũng chỉ bằng hai phần ba người ta, không thể làm gì khác gầm nhẹ một tiếng, nhảy xuống khỏi bệ hóng gió chui vào lùm cây biến mất trong màn đêm.
Quan Mạc Lâm thở dài: "Trình Thiên Châu xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực cũng là do chuyện trải qua lúc còn trong kỳ con non đi."
Ông đối với chuyện này không rõ ràng lắm, Trình Thiên Châu cũng không muốn nhiều người biết đến chuyện anh từng gặp, cũng không có cả bạn thân để tâm sự.
Thú tộc một khi xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực, nếu cứ để mặc cho nó phát triển, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi nhân tính, thoái hóa thành dã thú chân chính, tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn, trở thành một con hổ bình thường có ngăn ngắn hai mươi mấy năm sinh mệnh.

Chuyện này đối với cha mẹ thú tộc có tuổi thọ trung bình tương đương với con người mà nói không thể nghi ngờ là đả kích khổng lồ.
Theo ông biết, ba má hai bên đều là thú tộc thì rất dễ xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực.

Sau đó thú tộc phát hiện nếu cùng loài người kết hợp, trong phôi thai sẽ đồng hóa một nửa từ nhân tộc, sinh ra con vẫn là thú tộc nhưng sẽ giảm mạnh khả năng bị rối loạn lưỡng cực.
Mà ba mẹ hai bên của Trình Thiên Châu đều là Hổ tộc, vốn đã dễ bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực.


Kỳ con non còn bị người ta ngược đãi trong một khoảng thời gian rất dài, liền hình người còn duy trì không nổi.
Trình Duyệt Nghi gối đầu lên chân trước vung vẩy đuôi, không nhắc chuyện Trình Thiên Châu nữa, trái lại nói: "Thái Bằng Nghị? Là con trai của Thái Kinh Hằng kia à? Chuyện thôi học có ổn không đó?"
Quan Mạc Lâm nắm lấy cái đuôi cứ lướt qua lướt lại eo mình, nói: "Có hơi phiền toái chút, nhưng hiện tại đang thời kì then chốt tranh cử hội trưởng Thương hội, Thái Kinh Hằng hẳn là không quá hy vọng bị gây chuyện đâu."
Trình Duyệt Nghi hừ lạnh: "Gã ta á? Cấu kết với gã cục trưởng Đất Đai mới đến kia, bắt được miếng đất ở chung miếu kia liền có tự tin là hội trưởng Thương hội? Không nói về gã ta nữa, đã nói là tắm với em rồi nha."
Quan Mạc Lâm: "Anh đi thay quần áo."
Đuôi Trình Duyệt Nghi ôm lấy mắt cá chân ông: "Không, thích anh mặc thân áo sân mi trắng này cơ."
Nàng đã nghĩ đến Quan Mạc Lâm mặc áo sơ mi trắng hào hoa phong nhã cấm dục như nào.

Dáng dấp nhã nhặn đó lại bị nước từ bộ lông của nằng bắn vào văng tung tóe, lộ ra dáng người gầy nhưng không yếu, cơ bắp không lộ rõ nhưng đường nét thanh nhã, lớp vải mỏng bám vào, lộ ra màu da nhàn nhạt...
Trình Duyệt Nghi dùng đầu hổ dụi dụi lên bụng Quan Mạc Lâm, không tiếng động thúc giục.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn chín sau a Dao Dao, Tiếc Tiếc Y Hàm cùng Bán Hạ bắn địa lôi, moah moah mỗi người một cái nè~
- ---------
Đọc truyện vui vẻ nhé.

.

Bình Luận (0)
Comment