Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 25


Biểu hiện của Lục Ngạn có kinh ngạc, càng nhiều hơn là trào phúng.

Bạch Tiểu Hổ trong lúc lơ đãng nhìn thấy, động tác xoay người không khỏi dừng lại.
- --Sao Lục Ngạn lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Trình Thiên Châu?
Ngay thời điểm cậu còn đang nghi ngờ không thôi, con ngươi Lục Ngạn hơi động, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Bạch Tiểu Hổ, xoay người bỏ cặp sách xuống ghế ngồi.
Sau lưng Bạch Tiểu Hổ nổi cả rừng lông tơ, cứ như mình không cẩn thận phát hiện một cái sơn động, chỉ mới tò mò hơi nghiêng đầu, đột nhiên hàn quang chợt lóe, mãnh thú bị quấy nhiễu lập tức mở mắt lạnh lùng nhìn cậu.
"Hộp cơm của cậu."
Bạch Tiểu Hổ nháy đôi mắt đầy vẻ chấn kinh của cậu một cái.
"Ơ à được." Cậu lấy lại tinh thần xoay người lại nhận hộp cơm Trình Thiên Châu đưa, vẫn còn nét thất hồn lạc phách trước đó.
Vừa nãy tất cả tâm trí Trình Thiên Châu đều dùng để chống lại mấy cọng rau có sức sát thương cực lớn về mặt tinh thần, vô tình để Bạch Tiểu Hổ thấy cái dáng ăn nết na của mình nên giờ thấy cậu ấy cứ như mới gặp ma, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
"Sao thế?"
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu cất hộp cơm vào túi giữ nhiệt, nói: "A...chỉ là phát hiện khẩu vị của cậu khá lớn."
Trình Thiên Châu thực ra ăn sáng rồi, giờ đang no đến mức muốn biến về nguyên hình cuộc tròn thành một cục, trên mặt lại hết sức trầm ổn bình tĩnh: "Sức vận động lớn."
Bạch Tiểu Hổ ngẫm lại cũng phải, mỗi ngày anh phải huấn luyện với cường độ lớn như vậy, lại trong thời kì thân thể phát triển, khẳng định sức ăn cũng nhiều.
"Vậy sao cậu còn không ăn sáng?"
"Không ai nấu cơm."
Đại tổng giám đốc Trình - mỗi ngày đều phái người chuẩn bị một lượng lớn thịt hươu, bò, heo, dê, còn có cả thỏ cho thằng cháu đồi nợ ăn sáng - Duyệt Nghi đang đánh răng thì hắt xì một cái, bọt kem đánh răng màu trắng văng tung tóe lên tấm gương.
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được tưởng tượng, không ai nấu bữa sáng, cơm tối còn phải cọ cơm nhà thân thích...
"Sau này để tôi mang bữa sáng cho cậu đi!"
Trình Thiên Châu dừng một chút, gật đầu: "Ừm, vậy cơm trưa mỗi ngày tôi trả cậu."
- --Như vậy là buổi trưa có thể chờ nhau rồi.
Đối phương chắc là không muốn chiếm tiện nghi, thế nhưng cơm trưa ở căn tin so với bữa sáng của cậu còn sang quý hơn nhiều.

Bạch Tiểu Hổ nghiêng đầu nghĩ một hồi, đề nghị: "Hay cậu mời tôi uống sinh tố xoài là được."
Cuối cùng kết quả cũng giống nhau, Trình Thiên Châu thờ ơ gật gù.
Bạch Tiểu Hổ: "Vậy quyết định thế nhé, bắt đầu tiết tự đọc thôi."
Bạch Tiểu Hổ còn chưa học xong hai cầu đầu thơ cổ, vai lại bị người chọt một cái.
"Sao thế?"
Trình Thiên Châu hạ mi mắt, chậm rãi phun ra vài chữ: "Không muốn thêm rau xà lách."
Bạch Tiểu Hổ hơi trợn to hai mắt, tâm tình trong giây lát có chút phức tạp, nửa ngày sau mới khó khăn trả lời: "...Được."
Cái sự trầm mặc vi diệu này, hầu kết Trình Thiên Châu trượt lên trượt xuống, từ trong ngực phát ra nửa âm tiết không thành lời.
- --Muốn đem đầu chôn luôn vào móng vuốt...
Nhưng mà lần này lại làm ánh mắt Bạch Tiểu Hổ rơi xuống cái vòng cổ dưới hầu kết anh.
Bắp thịt hai vai của Trình Thiên Châu rất rõ ràng, có vẻ vai rộng thân to.

Cái vòng đen đeo ngay cổ của anh như vậy, làm nổi bật lên màu da sậm màu như mật ong cùng hầu kết đột ngột nổi lên, có loại mùi vị không tên, Bạch Tiểu Hổ vừa chú ý tới là không dứt mắt ra được.
Không nói rõ được là cảm giác gì, Bạch Tiểu Hổ chỉ có thể nghĩ tới mấy từ như "Ngầu lòi" hay "đẹp trai" đại loại thế.

Nếu cậu lớn thêm chút nữa, cậu sẽ biết đây cảm giác ham muốn người khác.
"Trên cổ cậu đeo gì thế?" Cậu không khỏi hỏi ra lời: "Nhìn rất đẹp."
Trình Thiên Châu vốn nghe được Bạch Tiểu Hổ hỏi cái vòng cổ, trong lòng có một trận đè nén ngột ngạt.
Không có thú tộc nào đồng ý thêm vào mấy tấm xiềng xích lên người.

Một khi mang theo, đều kiềm lòng không đậu gỡ xuống.
Lúc thú tộc tâm tình ổn định, vòng cổ cũng không hạn chế biến về hình thú, dù sao so với hình dáng nhân loại thì hình thú vẫn thoải mái tự tại hơn.

Thế nhưng khi đo lường biến hóa cảm xúc khác lạ, đặc biệt là lúc tức giận, vòng cổ sẽ ức chế khả năng biến hình của họ, phòng ngừa trong lúc phát bệnh vô tình hại người.
Vòng cổ đồng thời còn có công năng định vị, bởi khi phát tác chứng rối loạn lưỡng cực, một ít thú tộc rất có khả năng trốn vào rừng sâu, cuối cùng triệt để biến thành dã thú phổ thông.
Vậy nhưng khi anh nghe Bạch Tiểu Hổ nói "nhìn rất đẹp", Trình Thiên Châu lại không nhịn được hất cằm lên, cảm giác bài xích với vòng cổ trong lòng cũng giảm bớt chút ít.
"Thật không." Anh dùng tay gảy gảy cái còng cổ đen, "Tôi tùy tiện đeo thôi."
Một tiếng hừ cười nhẹ nhàng truyền đến.

Thanh âm này rất nhẹ, chỉ vang vọng lên từ mũi.

Bạch Tiểu Hổ không nghe thấy, nhưng Trình Thiên Châu nháy mắt đen mặt.
- --Cái con rệp không chân kia nhất định là đang cười nhạo anh phải đeo vòng cổ!
Bạch Tiểu Hổ thấy anh tự nhiên thay đổi sắc mặt, cho rằng vòng cổ có vấn đề, hỏi: "Quá chặt sao?"
Trình Thiên Châu sắc mặt khôi phục như thường, thả tay xuống, bắp thịt vẫn duy trì trạng thái căng thẳng.
"Có chút, nhưng còn tốt."
"Đây là làm từ vật liệu gì thế?" Bạch Tiểu Hổ nằm nhoài lên bàn Trình Thiên Châu, nghiêng đầu xem cổ anh, "Giống như làm bằng kim loại, lại không giống lắm, tôi có thể sờ một cái không?"
Hầu kết đối với bất kì động vật nào cũng là chỗ trí mạng, càng khỏi phải nói khi hổ săn mồi nhất định sẽ dùng đến skill cắn yết hầu đại pháp.

Trình Thiên Châu nheo mắt, chậm rãi nói: "Cậu thử xem."
"......"
Sao cứ cảm giác như đây là câu hỏi uy hiếp ấy nhỉ...
Bạch Tiểu Hổ yên lặng rụt móng vuốt trên bàn Trình Thiên Châu về: "Ặc, thôi, sờ xong cũng không nhất định biết..."
Trình Thiên Châu sững sờ, ý thức được vừa nãy vẻ mặt anh khống chế không được.

Kỳ thực để Bạch Tiểu Hổ đến gần cổ anh cũng không sao, chỉ là vòng cổ đối với Trình Thiên Châu đến cùng vẫn là một loại ràng buộc cùng sỉ nhục.
- --Dù sao anh cũng đã từng bị người dùng vòng cổ lôi kéo, roi đánh, ép buộc anh...
Theo dòng điện nhỏ bé truyền đến từ vòng cổ, không đau, trái lại còn có tác dụng thức tỉnh.

Tình Thiên Châu thoát ra từ những kí ức tồi tệ, thế nhưng đáy lòng vẫn còn bóng tối đang rít gào.
Bàn tay phải không biết đã biến thành vũ khí sắc bén từ khi nào, Trình Thiên Châu muốn thu hồi đi, huyệt thái dương lại thình thịch nhảy lên, anh không nhịn được nhắm mắt lại, dùng tay trái bình thường đè lại thái dương.
"Thiên Châu?" Trên trán có một bàn tay mềm mại dán lên, cảm giác lành lạnh rất thoải mái.
"Thiên Châu, cậu đau đầu sao?"
Người kia đứng lên, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.


Đối phương hơi cúi người, mùi cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ cổ áo lỏng lẻo, là mùi hương mà mười năm qua anh chỉ thấy trong mơ.
Trình Thiên Châu không nhịn được kề sát vào chút, xao động trong lòng dần dẹp loạn.

Anh mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt anh là đoạn cổ vừa mịn vừa trắng, cùng với xương quai xanh tinh xảo.

Tầm mắt hướng lên trên, đối diện với ánh nhìn đầy lo lắng và thân thiết của Bạch Tiểu Hổ, Trình Thiên Châu đột nhiên phát hiện tay phải sắc bén đã biến về như cũ.
So với sự kìm hãm của vòng cổ, chỉ có người trước mặt mới có thể thực sự xoa dịu cơn cuồng loạn và bạo lực trong lòng anh.
Trình Thiên Châu nắm chặt bàn tay trên trán anh, nói: "Không sao, tối qua tôi ngủ không ngon."
Bạch Tiểu Hổ ngờ vực, Trình Thiên Châu vừa nãy xem ra phi thường thống khổ, còn mang theo giận dữ và bất an.

Không biết sao Bạch Tiểu Hổ lại liên tưởng đến hình ảnh dã thú giẫm phải bẫy rập của thợ săn.
Cậu đang khó hiểu, Trình Thiên Châu kéo tay cậu sờ lên vòng cổ, cười nói: "Tôi cũng không biết cái đồ chơi này làm từ vật liệu gì, hay cậu thử sờ một chút, biết đâu lại biết."
Bạch Tiểu Hổ quỳ một gối trên ghế, chớp chớp đôi mắt, nhịp tim bỗng tăng tốc.
Trình Thiên Châu ngồi dưới cậu, ngửa đầu lộ vòng ra, hơi nghiêng cằm, con ngươi vàng kim trượt tới khóe mắt, tràn ngập ý cười nhìn cậu.

Từ góc độ này nhìn anh có loại ý vị không nói được.
Mà ngón áp út cùng ngón út của cậu lúc này rơi ngay cạnh hầu kết Trình Thiên Châu.

Theo đối phương nói chuyện, nhẹ nhàng chuyển động cùng nhiệt độ hơi cao, xuyên qua thần kinh mẫn cảm của đầu ngón tay, dọc theo cánh tay truyền thẳng đến đại não.

Chất dẫn truyền thần kinh chịu kích thích sản xuất gì đó, có lẽ là dopamine, hoặc adrenaline, máu toàn thân Bạch Tiểu Hổ ong ong hết cả lên.
Cậu đột nhiên rút tay về, lòng bàn tay chăm chú chôn sâu vào lòng bàn tay.
"Sờ ra được không?" Trình Thiên Châu hỏi, kỳ thực anh cũng không rõ cái vòng này làm từ chất liệu gì.
Bạch Tiểu Hổ chớp mắt hai cái thật nhanh, âm thanh có chút quanh co: "Tôi, tôi cũng không rõ..."
Ánh mắt cậu lóe lên nhìn xung quanh, trong phòng lại nhiều thêm mấy người, không ai nhìn về phía này nhưng lòng cậu vẫn hẫng một nhịp, cứ như mình vừa làm chuyện gì mờ ám không thể lộ ra ngoài.
Bạch Tiểu Hổ vội vàng nói câu "Tôi học thuộc bài đây.", quay người hẳn về ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm sách giáo khoa, chỉ là ánh mắt lại có chút tan rã.
Qua hai giây, nhịp tim khôi phục như thường.

Bạch Tiểu Hổ giơ tay sờ sờ hầu kết của mình---
Thật nhỏ...
Lại nắn nắn bắp thịt---
Ặc, không có bắp thịt, chỉ có một lớp da _(:зゝ∠)_
Cậu thở dài, đuổi mấy suy nghĩ thượng vàng hạ cám trong đầu đi, bắt đầu chăm chú học thơ.
Phần lớn mọi người đều canh đến năm phút cuối chuẩn bị chuông vang mới vào học.

Bạn phụ trách vệ sinh cũng bắt đầu quét phòng.

Ở Bác Nhã buổi chiều mỗi khi tan học sẽ trực nhật một lần.

Bởi vì buổi tối còn có tiết tự học, giờ đọc buổi sáng cũng sắp xếp người trực nhật, một người lau hành lang cùng lau bảng đen, một người lau trước sau phòng học, còn có sáu người khác phụ trách khu vực chung của trường.
Hôm nay người trực nhật vừa vặn là Trần Bồi, Bạch Tiểu Hổ sau khi phát hiện liền bắt đầu chú ý xem có ai gặp Trần Bồi hay không.
Theo kinh nghiệm dày dặn trong quá khứ, những người đó nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.

Tỷ như ném mực bút vào áo hoặc mông ngươi, kết quả vì tác phong không chỉnh tề mà cả lớp bị trừ điểm, bọn họ có thể quang minh chính đại cười nhạo nhục nhã ngươi.

Còn cố ý giẫm đôi giày ướt nhẹp lên hành lang ngươi vừa lau, ép ngươi phải lau lại.
Có lần dây giày của Bạch Tiểu Hổ bị lỏng mà không để ý, bị người đạp lên ngã sấp mặt, từ lần đó mỗi lần lau sàn Bạch Tiểu Hổ đều siết dây giày thật chặt, không dám buông lỏng ra giữa chừng.
Cậu thỉnh thoảng nhìn ra ngoài như vậy, Trình Thiên Châu ngồi sau sớm đã cắm nút tai vào ngủ say không chú ý tới, chỉ còn Phó Minh Cách ở một bên khó hiểu.
Hắn ngáp một cái: "Cậu làm gì đó, bị sái cổ hả?"
Bạch Tiểu Hổ không biết giải thích với hắn như nào, cũng đè lại cổ: "Ừm, bị sái cổ."
Phó Minh Cách nổi hứng, quay sang Bạch Tiểu Hổ xòe hai tay ra: "có muốn tôi xoa bóp cho không này?"
Bạch Tiểu Hổ xém thì không khống chế được khóe miệng co giật, cậu ấn bàn tay nóng lòng muốn thử của Phó Minh Cách xuống, ngược lại nói: "Cậu đã gặp chuyện nào như một đám người cô lập xa lánh một người chưa?"
Phó Minh Cách hơi run run, sau đó nhíu mày: "Cậu bị người chặn rồi à?
Bạch Tiểu Hổ: "Không có!"
"Đáp nhanh vậy à...." Phó Minh Cách đột nhiên kề sát cậu, âm thanh đè thấp: "Nhưng mà tôi biết, trước đây mấy chuyện cậu trải qua có vẻ thảm."
Cả người Bạch Tiểu Hổ run lên, gần như hoảng sợ nhìn về phía Phó Minh Cách.
"Sợ rồi?" Phó Minh Cách nộ ra nụ cười chế nhạo: "Tôi biết chuyện thì thật kì quái sao?"
Đáy lòng Bạch Tiểu Hổ đột nhiên phát lạnh, cậu luôn cảm thấy rằng tuy tính cách của Phó Minh Cách bá đạo, thế nhưng làm người lại thẳng thắn đơn thuần, còn hay bị An Nhạc Lâu với Hoàng Nhĩ Mông liên hợp ăn hiếp đến nhân sinh không còn luyến tiếc, rất nhiều lúc, hắn như linh vật trong mối quan hệ của ba người.
Thế nhưng thời khắc này, Bạch Tiểu Hổ đột nhiên phát hiện, khả năng cậu đối với Phó Minh Cách cũng chẳng biết chút gì.

Nếu hắn thật sự rõ ràng cậu đã trải qua cuộc sống học đường như thế nào, còn có thể lộ ra bộ dáng chế giễu dửng dưng như không như vậy, thực sự quá để Bạch Tiểu Hổ sợ hãi.
Phó Minh Cách bỗng nhiên che lại miệng run cả hai vai, qua một hồi lâu, mới nặn nặn gò má Bạch Tiểu Hổ, cười nói: "Nhìn xem cậu sợ đến mặt trắng như tờ giấy kìa."
"Được rồi, không đùa cậu nữa." Phó Minh Cách vỗ vỗ bả vai cậu, nghiêm mặt nói: "Xem ra cậu còn chưa thoát được khỏi bóng tối."
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên xoay đầu tập trung vào sách giáo khoa: "Tôi không có, tôi đã sớm không còn bị chuyện trước đây ảnh hưởng rồi."
Phó Minh Cách than thở: "Vốn là không muốn nói cho cậu biết, nhưng mà cậu vừa nãy nói vậy xem ra đã biết rồi."
"Biết cái gì?" Bạch Tiểu Hổ có chút mơ hồ.
"Tối hôm qua có người phát ảnh cậu và video vào nhóm, khoe khoang sự tích vẻ vang của cậu."
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ tối sầm lại, cúi đầu muốn mở điện thoại di động, bị Phó Minh Cách đè lại: "Không phải trong nhóm lớp đâu, đừng tìm, hơn nữa là nhóm QQ nặc danh gửi."
Bạch Tiểu Hổ giận đến trước mắt biến thành màu đen, viền mắt trong lúc vô tình cũng đỏ ửng, xiết chặt nắm đấm, nói: "Cậu có thể cho tôi xem lịch sử trò chuyện không?"
Phó Minh Cách cùng đường mạt lộ: "Cái người nặc danh đó nói chuyện không êm tai đâu, vẫn là đừng xem, ảnh hưởng tâm tình.

Nhưng mà cậu đừng lo, có người nói tính cách cậu như bánh bao á, coi như có quan hệ với hiệu trưởng thì bắt nạt cũng chả sao, bởi vì cậu khẳng định không dám nói ra.

Hôm qua tôi cũng bật ngược lại rồi, thô bạo trực tiếp nói thẳng trong nhóm nếu ai dám tìm cậu gây phiền phức thì tức là không cho bản phú đây mặt mũi, khẳng định không ai dám chọc giận cậu."
"Nhưng mà Tiểu Nương nè, tính cách cậu mềm như cọng bún ấy, bị người khi dễ như vậy cũng không đánh lại."
Bạch Tiểu Hổ uất ức: "Đánh, đánh lại còn bị bắt nạt thảm hại hơn...."
Phó Minh Cách xem cậu sắp chôn cả đầu vào ngực, gò má cũng oan ức phồng lên, không nhịn được cười.
"Đúng, xin lỗi ha, nhịn không được...phì!"

Bạch Tiểu Hổ: "..."
Phó Minh Cách khụ một tiếng: "Vậy sao cậu không mách giáo viên hay cha mẹ, sĩ diện đến thế à? Không nhìn ra luôn đó."
Bạch Tiểu Hổ quay đầu không nói lời nào, cái người nay căn bản cái gì cũng không hiểu! Vậy mà còn cười!
Bạch Tiểu Hổ càng nghĩ càng oan ức.

Cậu có thể đoán được mấy bức ảnh và video mà người nặc danh kia đăng là gì, nhìn một tên béo sưng mày bầm mặt kẹt mông trong thùng rác không thoát ra được hẳn là rất buồn cười đi~
Yết hầu từng trận nghẹn ngào, viền mắt cũng bắt đầu ướt, Bạch Tiểu Hổ không muốn khóc nhè trước mặt Phó Minh Cách, như vậy chỉ làm cậu trông dễ bắt nạt hơn thôi.

Cậu trầm giọng nói với Phó Minh Cách: "Cậu đứng lên cho tôi đi vệ sinh chút."
Phó Minh Cách chắc cũng nhận ra mình làm Bạch Tiểu Hổ khó chịu, đứng dậy để cậu rời đi.
Bạch Tiểu Hổ mới đầu còn bước đi với tốc độ bình thường, sau đó trực tiếp chạy một mạch vào nhà vệ sinh nhốt mình trong phòng đơn.
Cậu cảm giác mình thật thất bại, cứ như nữ sinh trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm.
Nước mắt đảo quanh nơi khóe mắt, Bạch Tiểu Hổ dùng tay lau lung tung không cho nó chảy xuống.

Cậu tự nói với mình không cần thiết phải khổ sở, dù sao Phó Minh Cách cũng là công tử ca từ nhỏ đến lớn được tiền hô hậu ủng, căn bản không thể lý giải được mấy chuyện bị người tránh xa này sẽ tạo nên bóng tối cùng đả kích gì với cậu.
Xem kìa, không phải hắn cũng đã nói rồi sao, hắn còn bảo vệ cậu trong nhóm.
Cứ tự khuyên mình như vậy từng lần từng lần, tâm tình Bạch Tiểu Hổ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Trần Bồi: "Cậu có ở trong không?"
Bạch Tiểu Hổ bị dọa đến nấc cụt một cái.
"Xem ra là cậu." Trần Bồi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đi ra không?"
"Ừm" một tiếng, Bạch Tiểu Hổ lắp bắp mở cửa.
Trần Bồi nhìn thấy chóp mũi cùng khóe mắt ửng đỏ của cậu, nhẹ giọng nói: "Xem ra vẫn là khóc."
Bạch Tiểu Hổ dơ tay muốn che mắt, ngẫm lại làm vậy thì giấu đầu hở đuôi quá nên đành bỏ tay xuống.
"Chúng ta qua chỗ bồn rửa tay nói chuyện đi."
Bạch Tiểu Hổ lập tức hiểu dụng ý, như vậy nếu có người đi vào bọn họ cũng có thể dừng câu chuyện kịp thời.
Trên bồn rửa tay có tấm gương, đối diện là hành lang trong WC, bọn họ chọn một góc, đồng thời lúc nào cũng chú ý tới tình huống trên gương.
Trần Bồi thấp giọng nói: "Tôi nghe được một chút chuyện cậu và Phó Minh Cách nói."
Bạch Tiểu Hổ mím môi: "Cậu cũng ở trong nhóm?"
"Ừm." Trần Bồi ngữ khí bình tĩnh, "Là nhóm lớn, có hơn phân nửa người trong khối."
Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, Trần Bồi câu khóe miệng: "tuy rằng tôi nghĩ hẳn mọi người đã biết chuyện của cậu, nhưng mà có mấy câu kia của Phó Minh Cách, người bình thường sẽ không đến gây phiền phức cho cậu, trừ phi là người có hiềm khích với Phó Minh Cách."
Bạch Tiểu Hổ hơi mờ mịt: "Cái người nặc danh kia, sao lại muốn như vậy nhỉ..."
Trần Bồi cười gằn một tiếng rất ngắn: "Tôi đoán hẳn là cùng một nhóm đã nhốt tôi."
Bạch Tiểu Hổ nghĩ đến gì đó trong giây lát, vội hỏi: "Là Thái Bằng Nghị và Lâm Bân sai khiến?!"
"Xem ra cậu rất có kinh nghiệm." Nụ cười của Trần Bồi có chút ý tứ sâu xa, "Hôm qua lúc cậu giúp tôi, tôi cảm thấy cậu trấn định quá mức, không giống tính cách của người thường.

Mở cửa rất gọn gàng, lúc cắt dây cũng không hề run tay."
Bạch Tiểu Hổ không nói gì, không biết cái này có tính là khích lệ hay không.
"Vấn đề là tôi còn chưa đem video cho hiệu trưởng xem, bọn Thái Bằng Nghị còn tự mình thôi học, sao lại gây sự với chúng ta được? Bọn họ hẳn là vì chuyện khác mới bị đuổi học chứ?"
"Cậu nói gì?" Trần Bồi vẻ mặt kịch liệt biến đổi, "Bọn họ bị đuổi học không phải do cậu nộp video?"
Bạch Tiểu Hổ gật đầu, Trần Bồi cau mày, trong mắt cũng không rõ: "Tôi trước kia cho rằng hiệu trưởng không trực tiếp thông báo đuổi học là không muốn để cậu bị người khác nói bóng nói gió, vậy nên mới thương lượng cùng hai người chủ động thôi học."
"Bây giờ nhìn lại, lý do nghỉ học của Thái Bằng Nghị cùng Lâm Bân có thể không quan hệ đến chúng ta." Trần Bồi một bộ nghi hoặc cùng suy tư: "Người nhốt tôi hôm qua là Bảo Huy của lớp mình, còn có hai người là lớp khác.

Lúc rời đi Bảo Huy nói thay bọn Thái Bằng Nghị giáo huấn tôi, xem ra chỉ là danh nghĩa."
Trán Bạch Tiểu Hổ phát đau, chỉ là một cuộc sống bình thường của học sinh trung học, sao lại thành tiểu thuyết hồi hộp rồi?
"Tôi cũng không trêu chọc ai, sao phải đối với tôi như vậy?" Bạch Tiểu Hổ có chút hồn bay phách lạc nói.
Nghe được câu này, con ngươi Trần Bồi bỗng trở nên lạnh lẽo: "Đại khái vì cậu là bánh bao đi, không nắm cậu thì nắm ai?"
Bạch Tiểu Hổ cắn môi dưới, cúi đầu nói: "Bánh bao yên lặng, cũng không động chạm đến ai, tại sao cũng bị người nắm? Người đàng hoàng thì đáng đời bị bắt nạt sao..."
Trần Bôi bỗng nhiên ôn nhu nói: "Bánh bao không sai, sai chính là những kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu kia."
Bạch Tiểu Hổ ngước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên với Trần Bồi.
Con ngươi Trần Bồi lại lộ ra tia ý lạnh: "Nghe xong câu này có phải cậu càng cảm thấy oan ức? Có phải trong lòng có chút dễ chịu?"
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy vẻ mặt Trần Bồi lúc này có chút đáng sợ, thế nhưng khi nhìn vào mắt Trần Bồi, bên trong cũng là bóng tối của sự đau khổ.
Khóe miệng cậu ta nhẹ nhàng câu lên: "Cái loại an ủi rẻ tiền này có ích lợi gì đâu, chứng mình mình không sai với hoàn cảnh hiện tại có hữu dụng không?"
"Một chút cũng không có.

Cậu cho rằng bọn họ không biết làm như vậy là không đúng sao, bọn họ căn bản không để ý đúng sai."
"Có mấy người cũng còn tốt, đùa cợt bánh bao như cậu chỉ là tìm thú vui thôi, sẽ không thật sự để ý đến cậu.

Buồn nôn nhất chính là mấy người tìm tự tôn trên người cậu, bắt nạt kẻ yếu làm cho họ có cảm giác mình rất trâu bò, nhìn thấy dáng vẻ chật vật đáng thương cảu cậu để mọi người cười nhạo, nhất thời liền sảng khoái."
Vốn ngôn ngữ nên kịch liệt nhưng ngữ khí của Trần Bồi trước sau vẫn rất bình tĩnh: "Nói cho cậu nghe câu chuyện cũ, trước đây có một người, tạm gọi là A đi.

A bị cả lớp bắt nạt xa lánh, tôi nhìn không được nên giúp cậu ta.

Những người bắt nạt A kia liền bắt đầu xa lánh tôi, nói tôi thanh cao, giả tạo.

Cậu đoán xem A làm thế nào?"
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trắng bệch, lẩm bẩm nói: "A không chỉ đứng bên cậu, còn nhập cuộc cùng những người kia.

Thành ra cậu bị cả lớp xa lánh."
Trần Bồi nở nụ cười: "Thì ra là biết à, tại sao còn ngây thơ thế chứ."
Cậu ta nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, chậm rãi nói: "Những người hy vọng người khác mãi thiện lương hữu ái với bản chất thường đều bị tiêu diệt, hay mấy người hy vọng người xấu tuân thủ pháp luật hối lỗi sửa sai đều chết hết ấy, nhận rõ hiện thực đi."
Nói xong câu đó, Trần Bồi liền xoay người đi ra khỏi cái góc đi.

Trước khi bước hẳn ra khỏi nhà vệ sinh, cậu ta dừng lại.
"Chú ý những người không hợp với Phó Minh Cách.


Còn có," Cậu ta hơi nghiêng mặt sang bên, "Có thể theo Trình Thiên Châu thì cứ đi, tận lực không để mình đi riêng."
Nói xong cậu ta tiếp tục đi ra ngoài, Bạch Tiểu Hổ lên tiếng gọi cậu ta lại: "Chờ đã, tôi, tôi sẽ đi hỏi chú Quan, Thái Bằng Nghị và Lâm Bân sao lại nghỉ học.

Biết rõ chuyện này có lẽ sẽ có thể giúp chúng ta biết sao vẫn bị nhắm vào."
Trần Bồi gật đầu, không nói gì nữa biến mất ở khúc quanh.
Bạch Tiểu Hổ rửa mặt lại bằng nước, hứng lấy cơn gió thổi vào từ cửa sổ.

Gió buổi sáng có chút lạnh, Bạch Tiểu Hổ nhìn đỉnh núi lộ ra sau trường, ánh mắt dần dần kiên định.
Nếu mọi người đều biết cậu đã chật vật thế nào, mặc kệ ánh mắt sau này sẽ phải gặp, đồng tình cũng được, chế giễu cũng thế, cậu đều sẽ không dễ bị ảnh hưởng như vậy nữa.
Chỉ cần cậu biểu hiện không để ý, người khác rồi cũng sẽ chán và không xúc phạm tới cậu như trong quá khứ nữa.
Lúc Bạch Tiểu Hổ về lớp, đi ngang qua Lục Ngạn theo bản năng cách xa một chút.

Cậu còn nhớ ánh mắt lạnh lẽo sáng sớm nay của y, từ giờ trở đi, cậu muốn càng thêm cẩn thận hơn.
Phó Minh Cách để ý thấy sau khi Bạch Tiểu Hổ tiến vào, nhanh chóng liếc qua mắt cậu.

Thấy tuy sắc mặt cậu bình tĩnh nhưng viền mắt lại có chút hồng, hẳn là mới trốn đi khóc một mình.
Phó Minh Cách sờ sờ mũi.
Được rồi, hắn thừa nhận, vừa rồi hắn làm vậy là không đúng, nhưng để hắn cúi đầu xin lỗi thì hắn lại không làm được.
Bạch Tiểu Hổ có thể cảm giác được Phó Minh Cách đang lén nhìn mình.

Cậu quyết tâm, hiện tại không phải thời điểm để chiến tranh lạnh với Phó Minh Cách, như vậy chỉ làm tình hình tệ hơn thôi.
Cậu không thể xử lý theo cảm tính, Bạch Tiểu Hổ quay đầu nói với Phó Minh Cách: "Tôi vừa nãy có chút tức giận, bài kiểm tra nhỏ lát nữa tôi không chỉ cậu được.

Tôi đưa trọng điểm ôn tập cho cậu, cậu tự ôn nha."
Phó Minh Cách nghe được nửa câu đầu trong lòng còn khá tức, cảm thấy thật mất mặt.

Thế nhưng câu sau Bạch Tiểu Hổ lại cho hắn bậc thang, trong lòng bỗng nhiên có chút hổ thẹn.
Bạch Tiểu Hổ nói thẳng ra như vậy so với bày sắc mặt ra chiến tranh lạnh với hắn đã là tốt lắm rồi.
Phó Minh Cách thấy vậy cũng thôi, lộ ra khuôn mặt đau khổ: "Được rồi Tiểu Nương."
Sau đó biểu hiện xoay một cái, cười hì hì nói: "Tiểu Nương quả nhiên vẫn là yêu tôi, bữa trưa tôi mời cậu ha."
Bạch Tiểu Hổ gật đầu, chuyện này coi như bỏ qua.
Lục Ngạn và Bạch Tiểu Hổ chỉ cách nhau Phó Minh Cách và đường đi, tạn học nếu Bạch Tiểu Hổ muốn đi WC, nhất định phải đi ngang qua y.
Khóe mắt Lục Ngạn thấy Bạch Tiểu Hổ mỗi lần đi qua chỗ y đều né hẳn sang trái, khóe miệng bên phải không khỏi nhếch lên.
Trong tên thì có chữ "Hổ" mà y ghét nhất, vậy mà tính cách còn mẫn cảm nhát gan hơn cả thỏ, một chút kinh hãi cũng chịu không nổi.
- --Vậy nhưng hù dọa cậu, vẫn rất vui.
Nếu như không phải trong thú tộc không có động vật ăn cỏ, y suýt nữa cho rằng nguyên hình của Bạch Tiểu Hổ là một con thỏ béo, loại mà tròn tròn một cục như bánh trôi ấy, lông xoăn xoăn.
Đại khái là cái dáng vẻ thỏ tai cụp lông xoăn nhún nhảy lung tung này dễ khơi dậy hứng thú của họ nhà mèo nên con mèo ngốc Trình Thiên Châu kia mới không nhịn được thò móng ra chơi.
Chỉ không biết cái con mèo cần vòng cổ này đến bản tính còn không khống chế được lúc nào lộ ra hung ác, đem con thỏ ngốc cái gì cũng không biết kia cắn chết dưới vuốt.
Lục Ngạn nhàn nhạt nghĩ, thú tộc lỡ cắn chết người...Cũng không phải là không có.
......
Lúc trong phòng vệ sinh rửa tay Bạch Tiểu Hổ lại gặp Trần Bồi.

Cậu không nhịn được len lén liếc nhìn Trần Bồi vài lần.

Trần Bồi vặn chặt vòi nước, đứng thẳng người lấy ra khăn giấy trong túi áo, vừa chậm rãi lau tay vừa đi đến chỗ thùng rác.
Tầm mắt của Bạch Tiểu Hổ di chuyển theo Trần Bồi, đột nhiên va phải đôi mắt đen nhánh của cậu ta.
"Cậu muốn rửa bao lâu vậy?"
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ bối rối, mau mau đóng vòi nước.

Lúc cúi đầu tìm khăn giấy trước mặt xuất hiện bàn tay thon dài đều đặn, ngón trỏ và ngón cái còn mang theo cái khăn giấy trắng.
"Cho cậu."
Bạch Tiểu Hổ nhận lấy, chậm rãi nói tiếng cảm ơn.

Vứt khăn tay quay đầu lại nhìn, Trần Bồi đã không thấy đâu.
Thời điểm trở lại phòng học, Phó Minh Cách lại đang cùng Hầu Phi tranh chấp.
Hai người bọn họ hai ngày một trận cãi nhau, ba ngày một trận đánh đấm, cả lớp đều quen đến không thể quen hơn được nữa.

Huống hồ hai người cũng không thật sự đánh tới bến, bình thường đều là Phó Minh Cách tức đến giơ chân, Hầu Phi lười biếng dựa người lên ghế, dù bận vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ tức đến xì khói của Phó Minh Cách.
Đến An Nhạc Lâu và Hoàng Nhĩ Mông cũng chả thèm để ý đến hai bé bự ấu trĩ này luôn.
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ không nhịn được bay lên một suy đoán.
Có thể nào là Hầu Phi gọi người làm không?
Dù sao ngày đầu tiên đến Bác Nhã không phải Hầu Phi cũng lấy cớ đổi chỗ để gây sự với Phó Minh Cách sao.
Trong lòng cậu bắt đầu suy luận, nếu Hầu Phi nhờ người tiết lộ ảnh và video cậu bị bắt nạt hồi trung học cơ sở, với tính cách của Phó Minh Cách quả thực sẽ cảm thấy như gã ta đang chọc tức mình.

Một khi Phó Minh Cách lên tiếng trong nhóm là không ai được dụng vào cậu, chắc chắn sẽ có hơn một Hầu Phi không ưa Phó Minh Cách.

Hầu Phi có thể lợi dụng nước đi này để những người có mâu thuẫn với Phó Minh Cách ra tay với cậu, làm mất mặt Phó Minh Cách.
Phó Minh Cách không thể bảo vệ người của mình, không chỉ bị người cười nhạo mà sau này cũng sẽ không ai nguyện ý làm tiểu đệ của hắn.
Động cơ rất hợp lý, nói ngược nói xuôi đều được, vậy còn Trần Bồi?
Từ xưa đến giờ trước mặt Hầu Phi cậu ấy luôn mang bộ dáng yên tĩnh không gây sự, Hầu Phi cũng không có lý do gì để chỉnh cậu ta.
Như vậy người hại cậu và người nhốt Trần Bồi, có khả năng không phải một nhóm người như Trần Bồi nói, mà là hai nhóm.
Bạch Tiểu Hổ xoắn xuýt nhắm mắt lại, dù xem Hầu Phi là đối tượng tình nghi nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của cậu.

Dù Hầu Phi và Phó Minh Cách không hợp nhau thật nhưng có lẽ họ cũng khinh thường mấy thủ đoạn nặc danh lén lút này.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Hổ lại không nhịn được sinh ra tia hổ thẹn với Hầu Phi, vô duyên vô cớ nghi ngờ nhân phẩm của đối phương, lẽ nào cậu muốn chỉ vì chuyện như vậy mà cũng biến thành tâm lý u ám?
Tiết học còn lại của buổi sáng, Bạch Tiểu Hổ cố gắng không để mình thất thần.

Tình cờ quay người lại vẫn thấy Trình Thiên Châu đang kiên trì ngủ, phiền muộn trong lòng không khỏi vơi đi vài phần.
Tuy rằng người này có vẻ ngoài dữ dằn, nhưng mà chân thành đáng yêu đến bất ngờ.
Trong giờ học buổi chiều, Bạch Tiểu Hổ gõ cửa văn phòng Quan Mạc Lâm.
Bạch Tiểu Hổ chủ động đến gặp ông làm Quan Mạc Lâm phi thường kinh ngạc.
"Chú Quan, xin lỗi đã quấy rầy nhưng con có vấn đề rất cần chú giải đáp ạ."
Quan Mạc Lâm thả mềm ngữ khí, hỏi: "Có chuyện gì con cứ hỏi, có thể trả lời chú nhất định sẽ nói cho con."
Lòng bàn tay Bạch Tiểu Hổ toàn mồ hôi, cậu nuốt ngụm nước bọt, nói: "Con có thể biết nguyên nhân Thái Bằng Nghị và Lâm Bân nghỉ học không ạ?"
Quan Mạc Lâm không trực tiếp trả lời cậu, vẻ mặt như trước duy trì nét thân thiện nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn.

Trình Thiên Châu lúc trước nói với ông hai người kia ở trường hay dở trò bỉ ổi, bây giờ nhìn lại, khả năng Bạch Tiểu Hổ cũng bị...
Ông nghiến răng, không, còn chưa chắc chắn.


Quan Mạc Lâm bình tĩnh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, con có thể nói cho chú biết trước sao lại hỏi cái này không?"
Mắt Bạch Tiểu Hổ bắt đầu né tránh, chú Quan hỏi cậu như vậy tức là cũng không biết chuyện Thái Bằng Nghị và Lâm Bân làm với cậu sao? Nếu có thể, cậu muốn tận lực giấu chuyện này đi.
Quan Mạc Lâm thấy cử chỉ cùng vẻ mặt như vậy của Bạch Tiểu Hổ, trong lòng nhất thời hiểu rõ, sắc mặt không khỏi trắng mấy phần.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì Bạch Tiểu Hổ mới lại đây hỏi nguyên do bọn Thái Bằng Nghị bị đuổi học.
Ông quyết định thăm dò một chút, âm thanh có chút khàn khàn: "Thật ra, chuyện hai người kia bị đuổi học có quan hệ tới con."
Vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ chấn động, rất nhanh cậu lập tức nghĩ đến một chuyện, cậu chỉ muốn biết---
"Chú có nói với bố mẹ con không?! Bọn Thái Bằng Nghị căn bản không đắc thủ, chú nhất định chưa nói với bố mẹ cháu phải không!"
Nghe được câu này, Quan Mạc Lâm cảm giác cả người mình rốt cuộc cũng thả lỏng.

Sau đó một cỗ lửa giận bốc lên.
"Chuyện như vậy sao lại muốn giấu, coi như hai người kia không làm gì được con, con cũng phải nói với người lớn!"
Viền mắt Bạch Tiểu Hổ đỏ hoe, miễn cưỡng ngừng rơi nước mắt: "Chú...chú nói cho bố mẹ con...?"
Cả người Quan Mạc Lâm bỗng vô lực, trong mắt Bạch Tiểu Hổ vậy mà toàn tuyệt vọng, ông đột nhiên hiểu ra tại sao Bạch Tiểu Hổ lại giấu diếm chuyện này.
"Được rồi, đừng lo lắng." Quan Mạc Lâm đứng dậy ôm lấy Bạch Tiểu Hổ, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Chú chưa nói cho bố mẹ con."
"Hức!" Bạch Tiểu Hổ đột nhiên dừng lại, viền mắt hồng hồng nhìn Quan Mạc Lâm, "Thật ạ...?"
"Thật." Quan Mạc Lâm quả thực không còn cách nào khác, ông ôm vai Bạch Tiểu Hổ đồng thời cũng ngồi xuống ghế sa lông, sốt ruột nói: "Chú biết con không muốn bố mẹ lo lắng.

Đặc biệt hiện tại còn là thời kì then chốt của hạng mục, những con Hổ Hoa Nam bên Châu Phi có thể trở về hay không đều nhìn vào độ thuận lợi của công tác quốc nội gần nhất của họ.

Thế nhưng---"
Quan Mạc Lâm nhìn vào mắt Bạch Tiểu Hổ: "Con phải tin tưởng họ.

Coi như anh Quân và Vi Vi coi việc nghiên cứu của họ quan trọng hơn tính mạng nhưng chắc chắn không quan trọng bằng con.

Nếu như có chuyện xảy ra với con, bọn họ sẽ hối hận cả đời."
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn Quan Mạc Lâm, có thật không, cậu thật sự quan trọng đến thế sao...
Cậu biết bố mẹ yêu cậu, thế nhưng cậu cũng rất rõ ràng, người yêu phân trước sau.

Trong mắt bố mẹ, tuy rằng cũng quan trọng nhưng đại khái cũng chẳng phải quan trọng nhất.
Bố mẹ vẫn luôn yêu cậu, thế nhưng cậu...từ tận đáy lòng cậu vẫn hi vọng họ yêu cậu nhiều hơn một chút.

Muốn có được tình yêu đó, cậu liền không thể để họ phải bận tâm quá nhiều.
Quan Mạc Lâm nhìn ra được đứa nhỏ này có khúc mắc, nhìn cái mũi cùng cặp mắt đỏ bừng nén nước mắt của cậu, bộ dáng đáng thương như bị cả thế giới bỏ rơi, trong lòng không kìm được chửi một câu với vợ chồng hai người Bạch Tiên Lũy, đúng là một chút cũng không hiểu giáo dục, một chút cũng không hiểu tâm tư con mình.
Phỏng chừng cũng là đứa nhỏ này giỏi che giấu tâm tình tiêu cực từ lâu, hai người một lòng nhào vào nghiên cứu khoa học, nên mới cho rằng Bạch Tiểu Hổ chẳng qua chỉ đang ngại ngùng.
Có lẽ sự kiện này có thể là cơ hội để họ hiểu rõ nhau hơn.
Quan Mạc Lâm châm chước nói: "Tiểu Hổ, chú cảm thấy, chuyện này vẫn cần nói cho hai người kia biết."
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt tay mình: "Nhưng mà...chuyện đã qua rồi, bọn họ cũng sẽ không xúc phạm đến cháu nữa."
Quan Mạc Lâm quyết định đem Trình Thiên Châu ra bán.
"Thực ra Thái Bằng Nghị và Lâm Bân bị đuổi học là do Trình Thiên Châu nói với chú chuyện bọn họ giở trò bỉ ổi với bạn học.

Chú không muốn để bọn họ ghi hận con nên dùng những lí do khác để hai đứa đó tự thôi học."
Bạch Tiểu Hổ ngẩn ngơ: "Là Thiên Châu nói cho chú...?"
Thiên Châu? Thân cận đến thế luôn cơ à?
Quan Mạc Lâm kinh ngạc, ông vốn tưởng với bộ dạng "yêu thú hai chân các ngươi mau dọn đường cho bổn hổ mau" của Trình Thiên Châu, thêm vào cái thói quen mặt đơ đó, muốn để Bạch Tiểu Hổ khép kín rụt rè như vậy không sợ anh cũng rất khó rồi, không nghĩ tới vẫn còn chút tài năng.
"Cậu ấy đồng ý không nói cho ai mà..." Bạch Tiểu Hổ lẩm bẩm.
Quan Mạc Lâm cảm thấy hơi sai sai, vội vàng bổ sung: "Nó không nói là ai bị bắt nạt, là chú xem cháu vừa nãy như vậy mới tự mình đoán."
Bạch Tiểu Hổ đã hai mắt tan rã, cậu nhịn xuống xúc động muốn che mặt, nhẹ giọng nói: "Thật ra, con không giận Thiên Châu, nếu không có cậu ấy, Thái Bằng Nghị và Lâm Bân sau này có lẽ sẽ tìm cách trả thù con."
Quan Mạc Lâm nói: "Đúng đó, vì vậy nên khi xảy ra chuyện phải nói với bố mẹ trước.

Nếu thấy phiền phức có lẽ người lớn sẽ sửa ngay.

Nếu không nói gì chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn."
"Như chuyện lần này, nếu như Trình Thiên Châu không nói cho chú, con định làm như thế nào?"
Bạch Tiểu Hổ: "Con định một mình nói chuyện này với chú, sau đó xin chú không nói cho bố mẹ con."
Ặc---
Vốn cho là Bạch Tiểu Hổ sẽ nói "con sẽ tự mình gánh vác", Quan Mạc Lâm chuẩn bị sẵn sàng xổ ra một danh sách dài những tác hại đáng sợ câm nín.

Ông xoa mái tóc xoăn nhẹ mềm mại trước trán Bạch Tiểu Hổ, khen: "Đúng thế, phải nói với chú."
Sau đó chuyển đề tài: "Vậy bây giờ đột nhiên tìm tới chú có phải có vấn đề gì không?"
Dù gì cũng đã lỡ nói rồi, Bạch Tiểu Hổ quyết định khai ra hết.

Nhưng mà trước đó cậu cẩn thận từng li từng tí nói ra yêu cầu: "Chú Quan, chuyện kia Thái Bằng Nghị và Trần Bồi chú đừng nói cho bố mẹ con được không.

Con, con sau này sẽ nói chuyện này với họ sau."
Nhưng không phải bây giờ.
Quan Mạc Lâm liếc mắt là đã nhìn ra dự định của Bạch Tiểu Hổ, hỏi: "Con muốn lúc nào mới nói cho anh Quân?"
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy chú Quan không hổ là làm giáo dục, thật sự tâm tư gì cũng không qua mặt được ông, liền nhụt chí nói: "Con muốn chờ khi hạng mục của họ kết thúc ạ, cũng sắp rồi ạ."
Quan Mạc Lâm thở dài: "Được rồi, bao giờ con nói họ thì nhớ báo chú, chú phải kiểm tra mới được."
Hai mắt Bạch Tiểu Hổ sáng ngời: "Nhất định, nhất định con sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ."
"Được rồi, giờ có thể nói chú biết con gặp chuyện gì chưa?"
Bạch Tiểu Hổ liền đem sự tình từ đầu tới cuối kể hết cho Quan Mạc Lâm, nhưng chuyện bị bắt nạt hồi trung học cơ sở thì chỉ tóm gọn một câu.
"Hiện giờ nếu bọn Thái Bằng Nghị không biết chuyện video, vậy xem ra đám Bảo Huy nhốt Trần Bồi trong nhà vệ sinh là có nguyên nhân khác ạ." Cuối cùng Bạch Tiểu Hổ nói.
Bạch Tiểu Hổ đơn thuần không phát hiện Trần Bồi kì lạ, Quan Mạc Lâm thì đâu giống vậy.
Ông nghĩ nhiều hơn, nếu lúc đó Trình Thiên Châu không đi cứu Bạch Tiểu Hổ, để bọn Thái Bằng Nghị đắc thủ.

Video trong tay Trần Bồi đủ để cậu ta đem hết toàn lực chống lại hai nhà Thái, Lâm.

Tống hai tiểu súc sinh Thái Bằng Nghị và Lâm Bân vào ngục giam chịu giáo huấn.
Sự tình ác độc như vậy Trần Bồi cũng làm được, khả năng là bọn họ cũng đã làm vậy với cậu ta.
Đứa nhỏ này đáng thương, nhưng cũng đáng trách...
"Tiểu Hổ, sau này tận lực không tiếp xúc với Trần Bồi đi."
Bạch Tiểu Hổ sững sờ, thấy Quan Mạc Lâm nghiêm túc như vậy cũng hiểu ông đang thực sự cảnh báo mình không nên tiếp xúc nhiều với Trần Bồi.
"Nhưng mà..." Đối với Trần Bồi, cậu trước sau luôn có cảm giác cùng chiến tuyến: "Nhưng mà tại sao ạ..."
Quan Mạc Lâm xoa đầu cậu, cuối cùng cũng không đành lòng nói chân tướng tàn khốc này cho cậu, mà chỉ nói thêm: "Chú nói như vậy nhất định là chú có lý do, thế nhưng trong lòng chú có nỗi khổ tâm nên không thể nói cho con.

Con chỉ cần biết rằng không nên dễ dàng tin tưởng Trần Bồi."
Bạch Tiểu Hổ mờ mịt gật đầu, tuy rằng không biết nỗi khổ tâm trong lòng ông là gì, thế nhưng ngữ khí Quan Mạc Lâm nghiêm túc như vậy, nhất định chuyện này cũng rất nghiêm trọng.
"Chú, con biết rồi ạ, con sau này sẽ cẩn thận chú ý Trần Bồi.".

Bình Luận (0)
Comment