Hồ Ca Phiêu Hương Ký

Chương 20

Tâm tình của Nam Cung Ngọc Ảnh bây giờ rất có tư vị, không biết vì sao khi nàng nhìn thấy Kha La cái suy nghĩ truy cầu hắn làm nam nhân của nàng lại hiện lên, suy nghĩ vừa ra nàng không có suy nghĩ gì thêm mà ngay lập tức đi lại gần hắn mà hỏi như vậy, rồi nghe hắn đáp ứng nàng tâm nàng lại không hiểu mà dâng lên một cổ tư vị vui vẻ. Suy nghĩ sau trong lòng nàng lại nổi lên một cái suy nghĩ tiểu nữ nhân, được hắn ôm vào lòng tận hưởng ôn nhu từ hắn, cảm nhận ấm áp từ hắn truyền cho nàng, trong lòng nàng lại không khỏi loạn lên.

Nam Cung Ngọc Ảnh bị suy nghĩ của mình làm cho rối rắm, vừa muốn được hắn ôm vào lòng mà quên đi mọi thứ, một bên lý trí nàng nói cho nàng là “không nên nhanh như vậy đã sa đọa vào vòng tay nam nhân này...”, tâm nàng đã loạn đến không biết phải làm sao rồi, nhưng không biết tâm nàng như thế nào tiếp theo rồi nàng kiên định nói.

-Huynh bây giờ là nam nhân của ta, cho nên... “Ôm ta...”

Kha La trả lời nàng xong thì chỉ đứng đấy nhìn nàng sẽ làm gì tiếp theo, nhìn đến nội tâm của nàng lại rối loạn hết cả lên đứng đấy hồi lâu không phản ứng, làm hắn rất tò mò nàng này đang suy nghĩ cái chuyện gì. Tuy hắn có thể đọc được suy nghĩ của nàng, nhưng hắn không làm vậy mà để cho nàng một cái riêng tư, theo suy nghĩ của Kha La thì “lúc nữ nhân đang rối rắm, đừng đi tìm hiểu mà hãy để nàng tự đối mặt, rồi ngươi sẽ biết được suy nghĩ của nàng là gì vì nàng sẽ nói cho ngươi. Nếu ngươi đi tìm hiểu nàng phát hiện được thì ngươi bổ đại địa thành tám mảnh cũng không tìm được nàng..”.

Không để hắn chờ lâu, Nam Cung Ngọc Ảnh cũng đã cho hắn câu trả lời về điều nàng suy nghĩ trong lòng, nghe được nàng yêu cầu như vậy Kha La cũng không có trả lời mà hành động, một bước lại gần nàng, hắn đưa hai tay ra dịu dàng mà ôm lấy nàng vào lòng, hương thơm dịu nhẹ như di hồng từ người nàng đi vào mũi hắn, ánh mắt huyết hồng ôn nhu mà thưởng thức dung nhan của nàng chờ nàng phản ứng.

Nam Cung Ngọc Ảnh bây giờ đã bị khí tức nam nhân cùng cảm giác ấm áp quên đi mọi thứ trong lòng nàng làm cho nàng say đi, bây giờ trong lòng nàng chỉ nghĩ “được một nam nhân ôm trong lòng là như vậy sao, là ấm áp như vậy sao, khi trong lòng một nam nhân lại làm cho ta quên đi mọi áp lực như vậy sao..”, nghĩ rồi một cảm giác được che chở, được cưng chiều dâng lên trong lòng nàng, nàng nép cơ thể mình vào ngực Kha La hơn, nàng muốn cảm nhận cảm giác này nhiều hơn, gần hơn...

Là một thiên chi kiều nữ, Nam Cung Ngọc Ảnh nhận rất nhiều áp lực từ chúng nhân, tuy nàng là thiên tài, nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, khi nàng lộ diện ra thiên phú của mình trên đan đạo cùng tu luyện, gia tộc của nàng đã phó thác lên trên người nàng trọng trách làm lớn mạnh gia tộc hơn gây cho nàng rất nhiều áp lực, như vậy còn chưa hết nàng là thiên tài dung nhan của nàng cũng không có thua kém với thiên phú của nàng, nên có rất nhiều tài tuấn trong tam đại tông môn đến cầu thân nàng.

Nhưng nàng lại cự tuyệt, tuy nàng cự tuyệt nhìn như dễ dàng như trong lòng nàng áp lực càng lớn hơn, nàng sợ bọn họ sẽ vì không truy cầu được nàng mà cùng nhau liên hợp lại kiếm tìm một lý do khoáy động tông môn đến gây khó dễ cho tông môn gia tộc nàng, áp lực lại đè lên người nàng nặng hơn.

Bề ngoài thanh lệ quyến rũ dụ hoặc, tính cách cao ngạo không đặt tên tài tuấn nào vào mắt, nhưng trong lòng nàng lại chỉ là một nữ nhân yếu đuối, cần có một lòng ngực cứng rắn ấm áp che chở nàng, đến khi Kha La xuất hiện trước mắt nàng, trên người của hắn nàng đưa cho nàng giác tin tưởng kỳ lạ, sự ấm áp không hiểu, được che chở vượt qua tất cả.

Ở trong lòng ngực của hắn, Nam Cung Ngọc Ảnh đã thông suốt vì sao tâm nàng lại dao động, không suy nghĩ gì mà đã phó thác đời mình cho tên nam nhân này rồi, không phải vì hắn là tuyệt thế nam nhân, mà vì cảm giác được che chở từ hắn làm cho nàng đã...yêu hắn, từ ánh mắt đầu tiên của nàng nhìn vào hắn...

Kha La hắn luôn là như vậy, hắn luôn luôn vô tình, hữu ý mà đem nội tâm một mặt yếu đuối bên trong các nữ nhân nhìn vào hắn ra, mà không cần làm bất cứ động tác hay lời nói nhỏ nhẹ quan tâm hay bày tỏ lòng yêu với các nàng, trên người hắn luôn mang đến sự tin tưởng, cảm giác che chở, cùng ấm áp đến các nàng, khi nữ nhân đã vào lòng hắn rồi, hắn mới bộc lộ ra bản lĩnh của mình cho các nàng xem, hắn như là một cái điểm tựa cho nữ nhân di động vậy...

...............

(Đừng bảo ta búp mì ăn liền tận miệng Kha La, đây là lời giải thích “vì sao..” các nàng Chu Mị, Sở Linh, Như Nguyệt...)

.......................

Kha La ngắm nhìn gương mặt tận hưởng cùng nội tâm không ngừng dao động mà thoát ra trên khóe mi của nàng, tuy hắn không đọc suy nghĩ cùng kí ức trong người nàng, nhưng hắn có thể mơ hồ mà nhận ra nội tâm nàng nghĩ gì, vòng tay hắn không khỏi siết chặt nàng vào lòng mình hơn, lời nói mang kiên định mười phần mà thì thầm bên tai nàng.

-Ảnh nhi, nàng đã chọn ta làm nam nhân của nàng, vì vậy nàng hãy để ta che chở nàng đến khi sinh mệnh của ta kết thúc, nàng hãy tin tưởng “vào ta”...

-Ân..chàng làm sao biết danh tự của ta.

Nam Cung Ngọc Ảnh đang tận hưởng cảm giác thoải mái trong ngực hắn, nghe hắn lại biết danh tự của nàng, nàng hơi bất ngờ hỏi hắn. Kha La nghe nàng thay đổi xưng hô từ “huynh, ngươi” qua “chàng” hắn biết nàng đã trở thành một tiểu nữ nhân dựa vào hắn rồi, nhẹ nhàng cười rồi chỉ chỉ vào đám người đã quay mặt đi chòi khác nói.

-Khi nàng đến, bọn họ đã hô to tên của nàng, nên ta biết.

-Nha..là vậy..

Nghe Kha La nói xong nàng chỉ nhẹ nói một câu rồi tiếp tục như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn không nói tiếp nữa, hắn không tiếp tục nói gì thêm ôm chặt lấy nàng vào lòng vừa đi lại gần vừa nhẹ nhàng nói với nàng.

-Chúng đi tiến nhập vào Cổ Tĩnh, nếu không bọn họ sẽ nguyền rủa chúng ta đến chết đấy...

-Lạc..lạc.. Bọn họ “dám” sao..

Nghe câu nói của hắn, Ngọc Ảnh bị chọc cười lên một tiếng rồi nói một câu như trả lời Kha La lại như đe dọa chúng nhân.

Chúng nhân đang quay mặt đi không nhìn đến cặp đôi tình yêu sét đánh này, nghe Nam Cung Ngọc Ảnh nói một câu hai ý tứ như vậy không khỏi cùng nhau run lên một cái, chúng nhân cùng mấy lão quái vật điều chung một suy nghĩ “ma nữ ngươi tình cảm làm chậm trễ đi vào Cổ Tĩnh, còn..còn hỏi bọn ta ‘dám" nguyền rủa các ngươi không..”, đám lão quái vật cùng chúng nhân toan phản bác lại lời Nam Cung Ngọc Ảnh thì một luồn khí thế cùng sát khí âm thầm bao phủ lấy bọn họ, trong đát vang lên âm thanh của hắn.

-“Lời nữ nhân của bản tọa nói, các ngươi còn dám phản bát”.

-“Đại nhân không giám a”.

Mấy cái lão quái vật vừa định phản bát, nghe lời nói của hắn điều hô to lên trong lòng, nội tâm thầm nói “ai da...làm sao bổng dưng lại trồi ra một hung thần còn kinh khủng hơn cả Đại Thừa đỉnh a”.

Chúng nhân nhìn thấy mấy lão quái vật điều chảy mồ hôi lạnh đầy mình thì cũng không có nói gì a, trong tâm thầm nghĩ “cái này thật giả dối quá đi, hơn mời lão quái vật lại sợ hai người này a”.

Nhìn thấy chúng nhân điều ngoan ngoãn không có thốt ra dù một cái rắm, Kha La gật đầu nói “hảo, rất ngoan” vào tinh thần của chúng nhân rồi nhìn qua Nam Cung Ngọc Ảnh làm nũng, chính là “làm nũng”đấy một trăm phần trăm “làm nũng” nói với nàng.

-Nương tử a, nàng thật uy vũ...

-Lạc..lạc..tướng công ngoan, có ta thì cho bọn chúng gan lão thiên cũng không có ý tứ gì với chúng ta.

“ lão thiên a, tiểu nha đầu ngươi bọn ta sợ cái gì, bọn ta sợ tên nam nhân của ngươi a”.

Mấy lão quái vật vừa nghe xong lời nói của nàng xong điều hô to trong lòng, rồi dùng linh lực phong bế thính giác của mình lại để tránh nghe hai cái “yêu nghiệt” này nói ra làm chính mình tức chết. Còn chúng nhân biên dưới thì nghi hoặc nhìn nhau tò mò thầm hỏi “cái này ai mới là nam nhân, còn ai mới là nữ nhân a”, đầu nghi hoặc đến to như cái đấu*.

Nam Cung Ngọc Ảnh nhìn hiệu ứng như vậy nhẹ gật đầu hai cái, nàng biết mấy lão quái vật này đã phong bế thính giác nên một hơi nói bên ngoài rồi truyền âm thẳng vào bên trong đầu các lão quái vật này luôn.

-Hừ hừ.. Các ngươi làm nam nhân của ta sợ ta sẽ thịt các ngươi..

“A. A. A..tức chết chúng ta, nha đầu ngươi mắc gì chúng ta lại sợ, không có nam nhân của ngươi bên cạnh chúng ta đã dạy cho ngươi một bài học rồi...haizz dù hắn không tại, chúng ta cũng không có khả năng a..”

Trong lòng mấy lão quái vật này hung hăng nghĩ rồi lại, ê ẩm mà thở dài than thân trách phận, than mình bất tài.. Và sau cái vụ việc ngày hôm nay sau khi Hàn Sinh Cổ Tĩnh kết thúc, rất nhiều lão quái vật cùng thiên tài điều đi bế tử quan, làm cho Phàm giới nghi hoặc không thôi. Chúng nhân lại một phen sợ túm trứng, tất cả điều xê ra xa xa hai người Kha La.

.......................

Không quan tâm thêm chúng nhân nghĩ gì Kha La chờ nàng nói xong, hắn ôm lấy nàng tiến vào Cổ Tĩnh, trước khi đi vào hắn không quên hung hăng mà truyền âm mang theo giọng nói lãnh lẽo như từ cửu u địa ngục nói vào đầu mấy cái lão quái vật này một câu.

-Ta không muốn cùng một chỗ với các ngươi đi vào, ngoan ngoãn mà ở ngoài này chờ chúng ta đi ra, nếu không đừng trách bản tỏa độc ác.

Hít, hít, hít..

Nhìn thấy hắn cùng Nam Cung Ngọc Ảnh đã tiến nhập Cổ Tĩnh, các lão quái vật vừa nhất chân lên toan đi vào thì nghe lời nói của hắn, bọn họ không khỏi mồ hôi lạnh chảy như suối tắm. Nhìn nhau một cái hi vọng cái đại thần này nhanh chống trong một ngày sẽ đi ra đến lượt bọn họ đi vào.
Bình Luận (0)
Comment