Những ngày trong năm mới trôi qua rất an bình, trừ Hiển quốc chi vương đột nhiên truyền đạt một mệnh lệnh khiến Hiển quốc bận bịu hơn, toàn bộ Hiển quốc vẫn yên ổn như cũ.
Các thần tử nhận được mệnh lệnh, cũng không rõ ràng mệnh lệnh của vương, thu thập rất nhiều đá có vẻ ngoài bình thường mà trong núi đâu đâu cũng có, hơn nữa quy mô thu thập rất lớn, này có ý nghĩa gì? Có điều, vì là mệnh lệnh của vương, cho dù không có lý do gì, bọn họ cũng phải hoàn thành. Đây chính là quyền uy của vương.
Theo mệnh lệnh truyền ra của Kình Thương, từng xe từng xe đá được vận chuyển về vương đô, đưa đến nhà kho vừa được cấp tốc xây dựng, chứa vào đó.
Trong phòng thí nghiệm, Kình Thương day day mi tâm, y vừa rồi lại phát hiện một phương thức sử dụng nữa, thứ được ấp ủ đã lâu rốt cục có thể thực hiện.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu bên cạnh làm trợ thủ đưa cho Kình Thương một chén nước.
Kình Thương tiếp nhận uống hết, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
Túc Dạ Liêu dời ra phía sau Kình Thương, đưa tay đặt lên vai Kình Thương, lực đạo thích hợp mà nhẹ nhàng xoa bóp.
Bả vai kiên ngạnh vì hành động của Túc Dạ Liêu mà có chút đau, nhưng không khó chịu, ngược lại khá thoải mái.
Kình Thương đã thành thói quen, Túc Dạ Liêu cũng hưởng thụ cơ hội hiếm gặp được gần gũi với quân vương của hắn.
“Gọi Trì Uyên và Cận Dũng lại đây nghị sự.” Kình Thương mở mắt ra, sau cơn mệt mỏi trong chốc lát, lại là uy nghiêm thuộc về vương.
“Vâng.” Túc Dạ Liêu buông tay ra, rời khỏi phòng, sau đó lệnh thị hầu ngoài cửa đi mời người đến, mình thì về lại phòng, vì Kình Thương đưa lên khăn lông nóng, đổi một thân y phục.
“Đã thành đại thần chủ chốt, còn vì ta làm chuyện như vậy, không thấy uỷ khuất sao?” Sau khi thí nghiệm hoàn thành, tâm tình Kình Thương không tệ, có hứng cùng Túc Dạ Liêu nói chuyện.
“Vì vương làm bất cứ chuyện gì, thần cũng không cảm thấy uỷ khuất.” Lời Túc Dạ Liêu nói rất lãnh đạm, nhưng đó là chân tâm của hắn, hắn có thể vì vương của hắn mà làm bất cứ chuyện gì, kiềm nén quá nhiều thống khổ, đè ép chính mình, chỉ vì vương của hắn. Huống hồ, tự mình hầu hạ vương, đối với hắn mà nói chỉ có ngọt ngào, làm sao lại uỷ khuất. Chính Túc Dạ Liêu cũng biết, nếu không phải mở ra trạng thái lý trí tuyệt đối, gần gũi như vậy với vương, dục vọng của hắn nhất định bộc phát, sao có thể duy trì bình tĩnh như vậy.
Kình Thương chỉ xem câu nói Túc Dạ Liêu là một loại lấy lòng, không bình luận thêm.
Qua năm, chính là mùa xuân, màu tuyết nơi Hiển quốc dần mất đi, sắc xanh mởn của cây cối dần lộ ra, vài loại thực vật đã bắt đầu hé chồi non xanh biếc, vì là đầu xuân nên khí hậu nơi hoa viên vẫn còn tiêu điều nay tăng thêm mấy phần sinh khí và nhiệt độ.
Trì Uyên và Cận Dũng được quân vương triệu mời, đã chờ từ lâu ở Thiên điện, khi Kình Thương và Túc Dạ Liêu tiến vào thì cùng vấn an.
“Ta tìm các ngươi tới là có việc liên quan đến tô giới muốn cùng các ngươi thương nghị.” Kình Thương đi thẳng vào vấn đề.
Tô giới rất phát triển trong mấy năm gần đây, đã trở thành nguồn tài chính quan trọng của Hiển quốc, mỗi một quan viên đều đỏ mắt đến chức vị ở tô giới. Túc Dạ Liêu, Trì Uyên và Cận Dũng ba người là kiến thiết giả của tô giới, cũng là người quản lý trực tiếp, nhận được rất nhiều ánh mắt chú mục, Túc Dạ Liêu là lãnh chúa nắm quyền khống chế tuyệt đối, đáng tiếc trong giai đoạn phát triển sơ kỳ của tô giới lại rời đi Hiển quốc, Trì Uyên và Cận Dũng là trợ thủ ở sau đó cũng chịu rất nhiều quấy rầy, đều là muốn chia một chén canh ở tô giới.
Có điều, Kình Thương không cho bọn họ cơ hội này, là chỗ dựa của ba người, phủ quyết vọng tưởng liên quan đến tô giới của những người này, xác lập vị trí tuyệt đối của ba người ở tô giới.
Quan chức hủ bại sẽ chỉ phá hư sinh tồn của tô giới, y tình nguyện đem nơi mới khai phá này giao cho ba người không chút kinh nghiệm, ở một bên làm người chỉ đạo, đồng thời tìm tòi phát triển.
Bốn người nói gì, không ai hay biết, bất quá sau hội nghị lần này, ba người lại bắt đầu một lần hợp tác, kết hợp mỗi một đề nghị, Kình Thương lại hoàn thiện chúng (chém).
Khi bốn người chuẩn bị thỏa đáng, đã là xuân về hoa nở.
Cũng ngày hôm đó, Kình Thương trên triều hội tuyên bố, y muốn đi tô giới.
Vương quyết định, không ai có ý kiến, Kình Thương thuận lợi xuất hành, mang theo ba người quyết sách trẻ tuổi của tô giới, hai vị gia chủ Trì gia và Cận gia ở lại vương đô xử lý chính vụ.
Kình Thương đi không vội vã, cũng không nghênh ngang mà hiển lộ thân phận, trừ bốn người họ, chỉ có mười mấy hộ vệ * nhuệ, lặn lội đường xa, trừ ngựa, cũng chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa.
Vì không phải không có thời gian, Kình Thương đi cũng không vội vàng, đã rất nhiều năm rồi y không hề rời đi vương đô, đối với cơ hội du lịch lần này, Kình Thương vô cùng quý trọng.
Dọc theo đường đi, bầu trời xanh thẳm, nước sông trong veo, hoa cỏ ven đường, quang cảnh đồng ruộng, khiến Kình Thương cảm giác được khí tức tự do, nơi thành thị, hiệu buôn náo nhiệt, tiểu thương lui tới, nam nữ vui cười, già trẻ lớn bé, khiến Kình Thương tràn ngập một loại tự kiêu, đây chính là quốc gia của y.
Để con dân y hạnh phúc yên vui mà sinh hoạt, đó chính là trách nhiệm của y. Nhưng nhớ đến mấy ý nghĩ nào đó của các đại thần, Kình Thương không khỏi thở dài.
“Ngô chủ.” Nghe được tiếng Kình Thương thở dài Túc Dạ Liêu vội vã lên tiếng, có chuyện gì phiền nhiễu quân vương hắn.
Bọn họ hiện đang ở trong một quán trọ, tiền không phải vấn đề, an toàn và thư thích mới quan trọng nên đoàn người ra tay hào phóng bao một gian nhà tốt nhất ở một quán trọ sang trọng nhất trong thành. Vốn là muốn bao toàn quán trọ, có điều vì Kình Thương có yêu cầu phải khiêm tốn nên chỉ bao một gian nhà.
Nhưng, dù vậy cũng vô cùng khiến người chú ý. Thành thị này rất gần với tô giới, là con đường phải qua để đến tô giới, cho nên lui tới đây đều là thương nhân bất phàm tài đại khí thô, vì vậy quán trọ ở thành thị này càng sửa càng xa hoa, giá cả cũng ngày càng cao, mạnh mẽ để quán trọ ở bản địa kiếm lời được một khoản tiền lớn, xúc tiến thuế thu ở bản địa.
Mà nhóm Kình Thương, không có quá nhiều hành lý, càng thêm không mang hàng hóa, ra tay lại rộng rãi như vậy, Kình Thương lạnh lùng uy nghiêm, Túc Dạ Liêu tuyệt lệ phi nhân, Trì Uyên kiêu ngạo hoa lệ, Cận Dũng anh vĩ dũng mãnh, thêm vào một đám hộ vệ vừa nhìn là biết không dễ chọc. Rất khó để không gây sự chú ý với các thương nhân.
Thương nhân vốn vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi người có nhãn lực, cũng nhìn ra đám quân nhân hộ vệ kia có khả năng chuyên biệt, trong lòng yên lặng suy đoán, phô trương thế này, Thị tộc không phải có thể có, nhìn dáng dấp là từ Sĩ tộc, không cẩn thận, là vì bảo vệ bốn người rất có khả năng là Quý tộc.
Vì vậy, mấy thương gia còn tranh cãi nhau vì việc bao hạ gian nhà đã thẳng thắn thoái nhượng.
“Không có gì.” Kình Thương tỏ ý Túc Dạ Liêu không cần để tâm.
Nhưng Túc Dạ Liêu không muốn cứ thế mà từ bỏ.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu thẳng tắp nhìn quân vương hắn.
“Chỉ là đang nghĩ,” nhìn ánh mắt nhất định cần một đáp án của đối phương, Kình Thương cũng không che giấu, “Tại sao có mấy người lại muốn phát động chiến tranh? Hòa bình như vậy không tốt sao?” Mới yên ổn vài năm, trong vương cung đã có một số đại thần bắt đầu nói tới việc tấn công quốc gia khác. Hơn nữa gần đây, y cảm giác được một bầu không khí, đến từ Trì gia, đến từ Cận gia, đến từ quân đội, loại khát vọng kiềm nén kia, họ muốn chiến đấu.
Túc Dạ Liêu không hề trả lời, hắn không biết trả lời như thế nào với quân vương hắn, mấy năm qua, hắn rõ ràng quân vương hắn thật sự căm ghét chiến tranh, không chút hứng thú với việc tranh bá thiên hạ. Nhưng hắn không phải, hắn giống những người khác, khát vọng chiến tranh, muốn trong chiến đấu triển hiện vũ dũng của mình, đó là thiên tính từ trong cốt tuỷ, huống hồ, hắn muốn quân vương hắn trở thành bá chủ thiên hạ, không có chiến tranh sao được.
“Quên đi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Kình Thương vung vung tay, để Túc Dạ Liêu lui xuống, sắc trời cũng không còn sớm.
“Vâng.”
Túc Dạ Liêu ra ngoài, đóng cửa lại cho Kình Thương.
Quân vương của ta a, xin tha thứ cho ta vì muốn vi phạm ý của người, chiến tranh là tất yếu, cho dù người không muốn chẳng nguyện, ta cũng sẽ gây nên chiến tranh. Bọn Phong Dã, Vị Đấu đã bắt đầu hành động.
Sau khi hắn trở lại Hiển quốc, liền phát hiện thứ chờ đợi và kiềm nén kia của quân đội Hiển quốc còn cả các quan viên nữa, họ đã không trải qua chiến tranh quá nhiều năm rồi, nhưng hắn hiểu rõ sự bị động của quân vương hắn, chỉ cần những quốc gia khác không có cử động, quân vương hắn tuyệt đối sẽ không điều động trước, vậy không được, nếu như vậy, quân vương hắn làm sao leo lên vị trí thiên hạ cộng chủ.
Trước khi rời vương cung.
Vị Đấu, Phong Dã, Ngọ Sa, Quỷ Tử, Đô Việt mấy người dưới trướng cùng Túc Dạ Liêu tụ hội một chỗ.
“Phong Dã, ngươi nói phải thế nào mới có thể khiến mấy quốc gia kia khởi binh với Hiển quốc?” Túc Dạ Liêu khẽ vuốt đóa hoa trong bình, hỏi Phong Dã là quân sư.
“Chủ nhân.” Lời nói nhẹ nhàng của Túc Dạ Liêu khiến Phong Dã cả kinh. Lẽ nào chủ nhân có ý phản bội, không, không được, phản bội vị Hiển vương kia, sao có thể…
Chỉ mới gặp một lần, bốn người bọn Phong Dã lại có cảm tình sâu sắc với Kình Thương, đó là sùng kính, đó là cảm kích, họ không muốn phản bội vị vương giả kia, dù là mệnh lệnh từ chủ nhân bọn họ cũng không muốn, nếu như vậy, bọn họ phải nhận lấy xưng hào kẻ phản bội, dòng họ mà vị kia ban tặng không còn thuộc về họ nữa.
Tôn kính mà Vị Đấu dành cho Kình Thương cũng chưa từng ngơi, Quỷ Tử, Ngọ Sa, Đô Việt cùng nhìn Túc Dạ Liêu, rõ ràng biểu hiện vẻ khổ sở, không muốn và thống khổ.
“Ta sẽ không phản bội Ngô chủ, tuyệt đối sẽ không.” Túc Dạ Liêu ngẩng đầu nhìn năm người, không có nụ cười nhẹ trên mặt mà là vẻ kiên định thần thánh.
“Như vậy sao lại muốn…” Đô Việt tỏ vẻ không hiểu, để những quốc gia khác tấn công quốc gia mình, hành vi này không đoan chính.
“Nếu như bọn họ không động thủ trước, Ngô chủ tuyệt đối sẽ không chủ động tiến hành chiến tranh.” Hắn nhớ đến sự kỳ lạ của quân vương a.
“Chúng tôi không hiểu.” Phong Dã thành thật thừa nhận bọn họ không hiểu đến tột cùng Túc Dạ Liêu đang nghĩ gì.
“Ta muốn Ngô chủ thành trở thành quân vương duy nhất thiên hạ.” Túc Dạ Liêu nói dã vọng của hắn, “Nếu Ngô chủ không hành động sao được đây?”
Quân vương duy nhất thiên hạ. Nguyện vọng này, khiến nhóm người Phong Dã khiếp sợ không thôi, bất quá bọn hắn vốn không phải người thường, huống hồ phục hồi * thần lại, để vị kia trở thành quân vương duy nhất thiên hạ này, có gì không tốt đâu. Bọn họ thậm chí nghĩ đến sự huy hoàng khi vị vương kia leo lên nơi ấy, trong lòng cùng dâng lên một loại kích động, chỉ có vị trí quân vương duy nhất thiên hạ kia mới thích hợp với Hiển vương, vương của bọn họ.
“Như ngài mong muốn.” Năm người quỳ xuống, vì mục đích này, bọn họ có thể trả giá tất cả. Trong mắt năm người lóng lánh hào quang, đó là loại cuồng nhiệt có thể vì lý tưởng mà trả giá tất cả.
Vương a, vì khiến ngài trở thành quân vương duy nhất thiên hạ này, xin tha thứ hành vi xằng bậy của chúng ta đi.