Hổ Chi Dực

Chương 377 - Chương 127

Ngự phu nhân khuôn mặt hạnh phúc thỏa mãn xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, nghe được tin tức này, nụ cười trên mặt tan vỡ, thân thể nhoáng một cái, người theo bên cạnh cũng đồng dạng bị tin tức làm khiếp sợ không phản ứng kịp, Ngự phu nhân cứ vậy ngã xuống, bụng Ngự phu nhân quặn đau, người hầu nhanh chóng gọi đại phu, Ngự phu nhân sinh non.

Sinh con vốn lấy mệnh mà đấu, không phải thời đại giải phẫu ngoại khoa, dù có thiên phú y quan tồn tại, việc sinh con cũng vẫn như vậy, từng trận đau đớn khiến Ngự phu nhân không thể không kêu to, y quan cũng không thể trị liệu vết thương cho Ngự phu nhân, vì vị trí kia là sản đạo sinh con tất yếu, chỉ có thể đợi đến khi con trẻ được sinh ra mới được.

Rất không may, Ngự phu nhân lần này sinh khó, dù là y quan cũng chỉ có thể giữ lại sinh mệnh Ngự phu nhân ba tiếng.

Ngự phu nhân nhìn bọn trẻ bên cạnh, vì sinh non, ngũ quan vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, những nếp nhăn nhíu chung một chỗ không nhìn ra giống ai, đây là những đứa trẻ của nàng và vương, một cặp sinh đôi nam, ấn văn trên trán nói hai đứa bé này đều là Thiên phú giả, mình còn có gì không vừa lòng, vương a, xin lỗi, thiếp thân không bao giờ còn có thể hầu hạ ngài, thiếp thân biết ngài nhất định có thể trở về, hai đứa, mẫu thân không cách nào nhìn các con lớn rồi.

Thân thể Ngự phu nhân gắng gượng cuối cùng, cho con bú sữa một lần, sau khi giao bọn trẻ cho Tử phu nhân, thỏa mãn nhắm mắt lại, tiếc nuối duy nhất của nàng chính là giờ phút này không được nhìn thấy vương.

Tin tức Ngự phu nhân sinh ra dòng dõi cho vương, vào lúc này vì tin vương gặp nạn truyền ra, những vương tộc có tư cách ngồi lên vị trí kia rục rịch nhấc lên một trận sóng gió khác. Lúc này rất nhiều người đều biết nguyên nhân hành vi lúc trước của nhóm người mà Túc Dạ Liêu đứng đầu, rất hiển nhiên, nhóm Túc Dạ Liêu đã biết chuyện vương ở Phù quốc, cho nên mới phải chuẩn bị từ sớm.

Con của vương, còn là Thiên phú giả, dù nó mới sinh ra, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất trước những người khác, mấy người được tuyển sau kia dĩ nhiên rất không cam tâm. Hai đứa bé, vậy ai sẽ trở thành người thừa kế, đó lại là một vấn đề.

Sau đó, Túc Dạ Liêu tuyên bố tin tức vương, tạm thời áp chế mấy kẻ rục rịch, vương còn chưa chết, vậy hai đứa bé kia vẫn không tính là người thừa kế, chỉ cần hai đứa bé kia biến mất, họ cũng có cơ hội như thế, ác ý đã nảy sinh trên người hai đứa bé vô tội, tất cả chỉ bởi quyền lợi.

Gia chủ Trì gia dù sao cũng đã trải qua một đời phân tranh hồi vương trước, cũng dự kiến trước được chuyện như vậy, cho nên ông tìm tới Túc Dạ Liêu, hy vọng Túc Dạ Liêu ủng hộ một đứa.

Túc Dạ Liêu cười lạnh từ chối, vương hắn thừa nhận chỉ có một, nếu vương của hắn không ở, vậy còn cần Hiển quốc làm gì, con của vương đúng là người thừa kế tốt nhất, là hắn đã ẩn nhẫn bao nhiêu lòng đố kị, kìm bao nhiêu điên cuồng, khoan dung những nữ nhân kia tiếp cận vương hắn sinh ra mấy đứa trẻ mang dòng máu của vương, nhưng không có nghĩa bản thân mình sẽ thích hai đứa bé kia, sẽ ủng hộ một trong hai đứa, hắn có thể bảo vệ hai đứa bé kia, nhưng đừng nghĩ hắn sẽ làm cho bất kỳ ai trong chúng ngồi lên vị trí vương của hắn, ngay cả để một người trong chúng trở thành người thừa kế cũng không được, người thừa kế nhất định phải là người vương hắn lập.

Hắn chỉ cống hiến cho vương, bất kỳ người nào khác đừng mơ tưởng được sự giúp đỡ và ủng hộ của hắn.

Gia chủ Trì gia hao hơi miệng lưỡi cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, Túc Dạ Liêu tử trung với Kình Thương gia chủ Trì gia xem như rõ ràng, Túc Dạ Liêu vốn không cần Hiển quốc chút nào, hắn trung thành với Hiển quốc hoàn toàn xây dựng trên cơ sở Kình Thương là vương, nếu Kình Thương không phải vương, vậy với Túc Dạ Liêu mà nói, Hiển quốc chẳng là cái thá gì, hủy diệt hay kiểu gì khác, Túc Dạ Liêu căn bản không để ý.

Trong những tháng ngày tiếp theo, các quốc gia bắt đầu liên lạc nhau, liên hợp lại đối phó Phù quốc.

Về điểm này Hiển quốc không nghĩ gì, thoải mái liên hợp cùng những quốc gia khác. Đội quân không chiến bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, những năm gần đây tích luỹ được nguyên thạch ở mọi nơi, vì lần chiến tranh này cung cấp nguồn năng lượng sung túc.

Nhưng sự thực làm sao có thể tiến vào nhân ý, lòng người khó dò mặc kệ ở thế giới nào cũng giống nhau.

Thời điểm Hiển quốc xuất kích, bên trong vẫn không thể phòng ngừa phát sinh náo loạn, vì cứu Kình Thương Túc Dạ Liêu đã xuất phát đi Phù quốc, chẳng ngờ lại nghe tin quốc nội hỗn loạn, đành quay trở về.

Lúc này Túc Dạ Liêu mang sát khí phô thiên quay lại, đối với những kẻ dám làm loạn kia, Túc Dạ Liêu hận không thể giết họ, họ sao dám cản trở hắn đi cứu quân vương hắn. Hành động của họ cũng khiến Túc Dạ Liêu rõ, muốn an ổn cứu vương hắn ra, vậy nhất định phải giải quyết đám hèn mạt kia.

Máu tanh bắt đầu tràn ngập Hiểu đô, trước đây vì có Kình Thương, nên Túc Dạ Liêu khắc chế tàn nhẫn và độc ác của mình, nhưng trong tình huống Kình Thương sống chết không rõ còn có kẻ quấy rối Túc Dạ Liêu, vậy đừng trách Túc Dạ Liêu tàn nhẫn.

Đối với Túc Dạ Liêu, nói thật, rất nhiều gia tộc lâu đời cũng chẳng để Túc Dạ Liêu vào mắt, nếu không phải có tín nhiệm của vương, còn cả hắn có thực lực, những gia chủ lâu đời có tư cách kia sẽ không để Túc Dạ Liêu vào mắt, bởi đó bọn họ ủng hộ người chính họ lựa chọn.

Trì gia và Cận gia vì hai vị gia chủ khá thân thiết với Túc Dạ Liêu, khiến họ đều hiểu Túc Dạ Liêu dù không có vương chống đỡ cũng là một nhân vật không thể khinh thường, nên hai nhà không gia nhập lần tranh cãi này, làm tốt chuyện của mình.

Hết mọi gia tộc có can đảm làm loạn đều bị Túc Dạ Liêu thiết huyết trấn áp, bọn đệ đệ của Kình Thương, Túc Dạ Liêu cũng không động đến, mà giam lỏng lại, Túc Dạ Liêu vẫn còn lý trí, biết những người khác còn được, nhưng nếu động đến những kẻ cùng dòng máu với Kình Thương này, vậy hình ảnh của hắn với quân vương nhất định sẽ không tốt, đó dù sao cũng là người cùng huyết thống với mình, dù quan hệ không phải rất thân mật, nhưng huyết thống là không thể đoạn tuyệt.

Hắn sẽ không để vướng mắc giữa hắn và quân vương hắn nảy sinh vì những kẻ dư thừa.

Người Hiển quốc lần này triệt để lĩnh giáo thủ đoạn của Túc Dạ Liêu, không có tình cảm, không có nhân từ, chỉ cần người có can đảm vọng tưởng vương tọa, đều bị Túc Dạ Liêu trấn áp, thủ đoạn như vậy, ngay cả Trì gia và Cận gia cũng kinh hãi không thôi, hoảng sợ khôn cùng.

Thẳng đến một tháng càn quét sạch, Bất Dạ Hiểu đô như tràn ngập mùi máu tanh, dân chúng đều đã quen thỉnh thoảng có nhà hiển quý nào đó phát sinh án mạng, có kẻ bị xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, có người bất tri bất giác bị ám sát, khiến một đám quan lại run sợ trong lòng, không dám làm ra hành động gì dư thừa nữa.

Trong hoạt động càn quét như vậy, uy tín Túc Dạ Liêu tăng vọt chưa từng có, thậm chí có thể nói trừ không có vương thoái vị ra, giờ phút này Túc Dạ Liêu chính là vương Hiển quốc. Thậm chí có người trong lòng nghĩ, Túc Dạ Liêu có phải là mượn danh nghĩa cống hiến cho vương, hành vi như vậy thực chất mưu toan soán vị, người tưởng tượng như vậy, không dám nói ra, vì đám người ấy bị thủ đoạn của Túc Dạ Liêu doạ đến không dám làm ra bất kỳ việc gì mạo phạm vương, mặc kệ Túc Dạ Liêu có thật lòng vì vương hay không, vào lúc này, Túc Dạ Liêu đều không cho phép bất luận việc nào mạo phạm vương phát sinh, trong không khí tràn ngập máu tanh, bọn họ tuyệt đối không muốn trở thành một kẻ trong số đó.

Tử phu nhân trong vương cung cũng biết một chút chuyện bên ngoài, nhưng không để ý tới, những người kia dám đánh chú ý đến vương, con trai của bà, vậy bà cần gì phải quan tâm họ, dưới danh nghĩa con mình sống cho thật tốt (chém), những thần tử lộn xộn kia chết cũng đã chết rồi.

Bà sẽ không cảm thấy Túc Dạ Liêu tàn nhẫn, vì những kẻ kia hy vọng chính là cái chết của con trai mình, là mẫu thân, sao sẽ tha thứ cho chuyện như vậy.

Đây chính là nữ nhân ở thế giới này, mẫu thân, chỉ quan tâm con trai của mình, tình mẹ vĩ đại mà lại lãnh khốc. Tử phu nhân thẳng thắn không để ý tới chuyện bên ngoài, chuyên tâm chăm sóc cháu mình, những kẻ kia ngay cả hai đứa bé này cũng không buông tha, bà cần gì nhân từ với bọn họ, ai cũng không thể gây tổn hại cho cháu của bà, con trai ruột thịt của bà.

Hiển quốc xuất hiện phân tranh giữa những người thừa kế, có vài quốc gia cũng không ngoài ý muốn xuất hiện tình huống tương tự, không ai nghĩ đến chỉ là một lần được mời tham dự nghi thức đăng cơ lại xảy ra chuyện như vậy, quốc gia sớm có người thừa kế còn tốt, nhưng quốc gia chưa lập người thừa kế, người có tư cách không thể không sinh lòng mơ ước với vị trí kia.

Không thể không nói, nước cờ lần này của Phù quốc thật điên cuồng, nhưng cũng hay, nếu các quốc gia có thể tự tiêu giảm thực lực, đối với Phù quốc mà nói thực sự quá có lợi.

Phù quốc ai có thể nhìn thấu vấn đề này không phải chủ yếu, vấn đề là Phù quốc phát hiện vấn đề này, bắt đầu điều động công kích, các tiểu quốc xung quanh căn bản không có cách chống đỡ thế tiến công của Phù quốc, bị hủy diệt dưới gót sắt Phù quốc.

Nơi Phù quốc, Kình Thương và Cuồng đế phát hiện tình huống này, họ dù sao cũng chỉ có mấy trăm người, muốn đối kháng Phù quốc một đại quốc như vậy rõ ràng là không thể, thương tổn họ gây ra cho Phù quốc cũng rất nhỏ, Phù quốc chi vương căn bản không nhìn vào mắt.

Đội truy tung theo họ vẫn tồn tại như cũ, nhưng cường độ ngày càng thấp.

Kình Thương lập tức bất chấp, y đã từng là một quân nhân không tệ, thế nhưng y đến từ thế giới mà chủ nghĩa khủng bố thịnh hành, những hành động khủng bố ấy lấy cấp bậc của Kình Thương cũng tiếp xúc qua vài tư liệu, vì tương lai Hiển quốc, không thể để Phù quốc bành trướng thêm, Kình Thương và Cuồng đế cùng thương lượng.

Nghe được phần kế hoạch của Kình Thương, Cuồng đế không nhịn được một lần nữa đánh giá Kình Thương này, thậm chí trong lòng nghĩ, là địch với người này thật có vẻ rất đáng sợ, dĩ nhiên đối với Cuồng đế luôn thích khiêu chiến mà nói loại ý nghĩ này chỉ chớp nhoáng qua, đối với kế hoạch e sợ cho thiên hạ không loạn của Kình Thương nảy sinh hứng thú không phải bình thường.

Kình Thương và Cuồng đế vẫn đang lưu vong bắt đầu chủ động xuất kích, đối với việc thương tổn tới người vô tội Phù quốc các loại, Kình Thương vẫn không đành lòng, hành động khủng bố của y vẫn chỉ động đến những kẻ có thực quyền, phá hoại lương thảo và hậu cần, giết chết quan viên địa phương trọng yếu các loại, kéo dài tình trạng hỗn loạn ở địa phương, đây đã là cực hạn Kình Thương có thể làm, Kình Thương có năng lực làm, nhưng vẫn không làm đến chuyện điên rồ là đầu độc.

Sau khi hành động khủng bố của Kình Thương bắt đầu, cao tầng Phù quốc vừa mới bắt đầu còn xem thường đến giờ thì không thể coi thường, lùng bắt Kình Thương và Cuồng đế bắt đầu gia tăng.

Khi Kình Thương ở một nơi nào đó phát hiện một chiếc tàu bay, xét thấy Phù quốc ra sức đuổi bắt, Kình Thương quyết định rời khỏi Phù quốc, trở lại quốc gia mình tọa trấn.

Bình Luận (0)
Comment