Âm thầm thở một hơi, một chiêu này rất hữu hiệu. Muốn đứng lên, tay bị trói khiến Kình Thương đứng dậy không được, tay giãy dụa, không thể mở ra, ngửa đầu, chuẩn bị dùng kết giới làm biến mất giúp đỡ mình, chẳng ngờ khi ngẩng đầu lên, nghe được tiếng quần áo loạt xoạt, cử động Túc Dạ Liêu cởi y phục cũng rơi vào đáy mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã quên giãy dụa.
Chỉ trong chốc lát, Túc Dạ Liêu liền (đoán là loã thể), đứng thẳng người, khiến toàn cảnh Túc Dạ Liêu lọt vào đáy mắt Kình Thương, rõ ràng thân thể từng thấy, nhưng vào giờ phút này lại làm Kình Thương hoảng loạn cả lên, trên người Túc Dạ Liêu toả ra khí phách, thậm chí Kình Thương cảm giác được sự sợ hãi, càng không cần phải nói, hung khí hoàn toàn không tương xứng với Túc Dạ Liêu thanh lệ tuyệt mỹ, uy vũ đứng thẳng, gân xanh dữ tợn đều nhìn thấy.
Không ổn, rất không ổn, Kình Thương mau chóng dùng năng lực làm đứt vật đang trói mình, sau đó đứng dậy muốn chạy, mà phương hướng chạy trốn càng thêm không ổn chính là giường, có điều vào lúc này, Kình Thương nào có thời gian suy nghĩ vấn đề này.
Động tác Kình Thương rất nhanh, động tác Túc Dạ Liêu cũng không chậm, tiến lên, đầu tiên bị Kình Thương né tránh quay lưng với mình, sau đó kéo áo Kình Thương, quần áo vướng trên cánh tay Kình Thương, ngăn trở Kình Thương hướng về phía trước, cánh tay không khỏi theo sức mạnh Túc Dạ Liêu, xiêm y của vua từng tấc từng tấc rơi xuống chỗ Túc Dạ Liêu, khi quần áo trên tay biến mất, Kình Thương cũng vì nguyên nhân này, rơi vào trên giường mềm mại.
Muốn đứng lên, nhưng phía sau cảm giác được nhiệt độ gần kề, khiến thân thể Kình Thương cứng đờ, xúc cảm da thịt một người khác dán vào mình, nên là động tác thân mật, lại khiến Kình Thương run rẩy, trong lòng run, hung khí dữ tợn vừa thấy lúc nãy ngay ở hông mình, xúc cảm hừng hực cứng rắn, là nguyên nhân khiến lòng Kình Thương run rẩy, là nam nhân, y biết rõ đây là ý gì, hơn nữa vật này vẫn hướng về phía mình.
“Thả ra ta.” Kình Thương nói. “Ngươi thật sự muốn ta hận ngươi, căm ghét ngươi.” Kình Thương cưỡng chế tỉnh táo nói.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, “Ngô chủ của ta a, ta càng hiểu người hơn so với người a.”
Kình Thương ngừng giãy dụa, vì âm thanh này rất bi thương.
“Dù ta không làm đến cuối cùng, chuyện này cũng không cách nào cứu vãn, tín nhiệm của người sẽ không dành cho ta nữa, sau này ta nhất định phải đối mặt với sự xa lánh của người.”
Kình Thương không nói gì, vì lời Túc Dạ Liêu nói là sự thực.
“Cùng với rời khỏi người bị người lãng quên, vậy thà để người hận ta, không phải là có thể khiến người vĩnh viễn nhớ ta, dù không nhìn thấy ta, ngươi cũng sẽ không quên ta, dù không thấy được người, ta cũng biết, trong lòng người có vị trí của ta, dù đó là hận.” Lời nói mang giác ngộ kiên định.
Kình Thương có thể cảm giác được thứ đang ngạnh phía sau mình di động đến nơi giữa vị trí bí ẩn, thứ kiên đĩnh kia để nơi địa phương mềm mại, khiến cả người Kình Thương cứng ngắc.
“Dừng tay, Liêu, dừng tay.” Kình Thương thật sự hoảng rồi, hoảng đến không biết nên ứng đối thế nào, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ngăn cản.
“Đã không thể ngừng lại.” Thứ chống đỡ nơi lối vào non mềm đẩy mạnh một cái, muốn xông vào phòng ngự mềm mại, nhưng lối vào và dũng đạo khô khốc căn bản không cho phép bất luận thứ gì tiến vào dù chỉ một chút.
Kình Thương thần kinh căng thẳng, y không thể ngồi chờ chết, nhất định phải làm gì đó.
Thân thể muốn giãy dụa, lại bị hai tay người phía sau giữ lấy eo, cố định, hai chân thõng bên giường, vì chống đỡ thân thể, tay nhất định phải chống đỡ ở giường. Trên, duy nhất có thể dùng đến chỉ có sức mạnh.
Liều mạng. Năng lượng trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, dù tiêu hao hết thảy sức mạnh, cũng muốn ngăn cản hành vi của Túc Dạ Liêu.
Kết giới bao vây hai người, Kình Thương chuẩn bị trói Túc Dạ Liêu lại. Có điều rất đáng tiếc, vì phương thức điều động * thần lực bị phong ấn, năng lực Kình Thương phát động chậm hơn so với bình thường, chính vì một điểm chênh lệch như vậy đối mặt với cao thủ Túc Dạ Liêu liền nhất định là kết quả thất bại, để Túc Dạ Liêu quen thuộc dao động năng lượng của Kình Thương đoạt đi quyền khống chế kết giới của Kình Thương, trái lại trói ngược lại Kình Thương.
“Ngô chủ, vô dụng.” Lời Túc Dạ Liêu nói khi Kình Thương nghe tới quả thực là một loại thương hại của người thắng với kẻ thất bại.
“Khốn nạn.” Kình Thương lần thứ hai mắng ra khỏi miệng.
“Ta là.” Túc Dạ Liêu lần thứ hai thừa nhận. “Ta không muốn thương tổn đến người, vì lẽ đó ngươi nên ngoan ngoãn.” Đây là cưỡng bức của Túc Dạ Liêu.
Không cách nào sử dụng sức mạnh, trái lại bị đối phương trói buộc, Kình Thương thầm hận không ngớt, nhưng đối mặt với tình huống như thế, Kình Thương thật sự không biết mình còn có thể làm gì.
Thân thể bị đảo qua, đối diện với Túc Dạ Liêu, nhìn đôi mắt Túc Dạ Liêu bốc lửa, Kình Thương chỉ có thể lựa chọn lảng tránh.
“Không…” Kinh ngạc mở miệng, vì bộ vị trọng yếu của mình tiến vào một nơi ấm áp ướt át, nơi đó là cái gì, Kình Thương rất rõ ràng, bởi vì y đã từng có kinh nghiệm một lần như vậy, kinh nghiệm lần đó cũng là người trước mắt mang đến cho y.
Không có cách nào chống lại, chỉ có âm thanh chống cự, thế nhưng nam nhân không chịu nổi khiêu khích, cái gẩy nhẹ khiến âm thanh không khỏi thêm chút tiếng rên rỉ mê người.
Bạch quang chớp nhoáng, Kình Thương phun ra trong miệng Túc Dạ Liêu, một lần cao triều khiến Kình Thương hoảng thần.
Túc Dạ Liêu đưa ngón tay thâm nhập vào khoang miệng mình, để chất lỏng của Kình Thương nhiễm trên ngón tay, sau đó hướng về nhụy hoa chặt chẽ mềm mại đi tới.
“Ngừng…” Lời tiếp theo không nói ra được, môi bị đôi môi mang theo khí vị của mình lấp đầy, khí vị nồng đậm kia thuộc về mình, khiến Kình Thương cảm thấy xấu hổ, nhưng càng nhiều sự chú ý là ở phía sau.
Cảm giác được ngoài nhụy hoa bị ngón tay mân xoay, ngón tay từng chút miêu tả nếp uốn, chất lỏng thuộc về mình còn mang theo nhiệt độ bôi lên phía trên, đầu ngón tay đối phương hơi dùng sức, đâm vào hoa tâm, lời kinh hô không thốt lên được, bởi môi đã bị đối phương ngăn chặn.
Vô lực tránh thoát, ngay cả nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể để ngón tay kia từng chút tiến vào nơi ngay cả mình cũng thấy xa lạ, có thể cảm giác được hình dạng ngón tay, có thể cảm giác được ngón tay vừa vào vừa ra, ngón tay nơi nội bích nhè nhẹ làm loạn chung quanh, Kình Thương căn bản không hiểu làm sao từ chối tình huống như thế.
Đột nhiên ngón tay đụng tới một nơi nào đó, điện lưu thoán quá, sống lưng tê dại, phía trước vừa được thư giải một lần lại có dấu hiệu khẽ ngẩng đầu.
Lấy tri thức kiếp trước của Kình Thương, tự nhiên biết chỗ vừa rồi là cái gì, vì sao lại sinh ra phản ứng như này, nhưng giờ khắc này Kình Thương tình nguyện chính mình không biết, không, biết cũng tốt hơn chút, ít nhất rõ ràng đây là phản ứng bản năng, mà không phải vì hành vi của Túc Dạ Liêu mà phản ứng.
Thân thể Kình Thương phản ứng, Túc Dạ Liêu sát gần như thế làm sao không biết, ngón tay lại câu động tới chỗ đó, thành công lần thứ hai cảm giác được thân thể dưới thân run rẩy.
Thả môi Kình Thương ra, nhìn kiệt tác của mình, trên thân thể màu mật ong, có còn vết nước uốn lượn chưa biến mất, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm nét đỏ ửng say lòng người, cũng không nhìn thấy kiên cường và uy nghiêm thường ngày, khiến tâm Túc Dạ Liêu ngứa ngáy không thôi, những thứ này đều là hắn tạo thành, chỉ nghĩ như vậy, hung khí Túc Dạ Liêu lại trướng thêm một điểm, trên ngón tay có thể cảm giác được hoả nhiệt căng chặt khiến Túc Dạ Liêu muốn liều lĩnh trùng kích đi vào. Nhưng hắn cắn răng nhịn xuống.
Mở rộng từng chút, không ngừng chạm đến điểm mẫn cảm kia, khiến hết thảy lời chống cự, cự tuyệt của Kình Thương đều không nói ra được, đều là mới thốt ra từ đầu tiên, liền ngay khắc tiếp theo biến thành gào thét.
Ba ngón tay đã có thể tự do ra vào, Túc Dạ Liêu rút tay mình ra, mà Túc Dạ Liêu không ngừng khiêu khích điểm mẫn cảm, Kình Thương đã thư giải hai lần, dù thân thể bị trói buộc không cách nào nhúc nhích, Kình Thương cũng biết hai chân của mình đã như nhũn ra, dù không còn bị trói, cũng sẽ bị Túc Dạ Liêu giơ chân đặt lên vai như vậy, bại lộ bộ vị xấu hổ của mình.
Hung khí đỡ ở cửa vào, Túc Dạ Liêu cúi đầu, tựa bên tai Kình Thương, “Ta yêu ngươi, Kình Thương.” Dứt lời trùng nhập vào cơ thể Kình Thương.
Kình Thương cong người một cái, bị xuyên qua, đau đớn khiến y kêu lớn tiếng, đáng tiếc bị Túc Dạ Liêu lần thứ hai ngăn chặn, Kình Thương mạnh mẽ cắn môi Túc Dạ Liêu, máu tanh giữa khoang miệng hai người lan tràn, dù nơi đó được mở rộng đầy đủ, nhưng muốn dung thứ của Túc Dạ Liêu cũng rất miễn cưỡng.
Túc Dạ Liêu đã vô pháp duy trì ôn nhu, mùi máu tanh kích thích, lý trí như muốn biến mất, cảm giác nơi đó quá mỹ diệu, chỉ vừa tiến vào đã muốn khiến hắn bạo phát.
“Xin lỗi.” Dùng lý trí cuối dùng ở bên tai Kình Thương nói lời xin lỗi, kế tiếp tạo một kết giới cách âm, hắn không muốn để ai nghe thấy tiếng động rồi quấy rối lần tình sự này, vì Túc Dạ Liêu biết lần này là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng.
Mỗi một lần rút ra đều là chầm chậm, lưu luyến rời đi, thời điểm tiến vào lại gấp rút đến vậy, vuốt lên hết thảy nếp nhăn.
Kình Thương chỉ có thể bị động chịu đựng cuồng phong Túc Dạ Liêu mang đến, khoái cảm cũng có, không liên quan đến tình ái, chỉ là người sẽ có dục vọng, chỉ vậy mà thôi.
Khi Túc Dạ Liêu bắn lần đầu tiên trong cơ thể Kình Thương, Kình Thương nói với Túc Dạ Liêu rằng, “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Túc Dạ Liêu cả người cứng đờ, lộ ra một nụ cười như chực khóc nói với Kình Thương, “A, ta biết, không sao cả.” Đúng, đã không đáng kể nữa, “Ta yêu ngươi, Kình Thương.” Lại câu nói này, bộ vị cứng rắn lần nữa chuyển động.
Đêm vẫn kéo dài.
Chuyện về sau, Kình Thương đã không nhớ nữa, bởi y đã không cách nào tiếp nhận Túc Dạ Liêu nữa.
Sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời rải rắc trong phòng, Túc Dạ Liêu ngừng lại hành vi của mình, rốt cục rút ra thứ đó, vị trí hai người tương giao phát ra tiếng nước rõ ràng, âm thanh rời ra như lưu luyến không muốn, chất lỏng màu trắng bên trong rốt cuộc tìm được lối thoát, tranh nhau thoát ra, thấm ướt ga trải giường cũng không cách nào để chúng biến mất, chất lỏng màu trắng trên ga giường hình thành vết tròn.
Túc Dạ Liêu nuốt nước miếng, hắn còn nhớ hoả nhiệt bên trong, hắn biết thứ chất lỏng này đều thuộc về hắn, hắn không muốn rời khỏi dũng đạo khiến hắn mê muội, nhưng hắn không thể không rời đi. Nghĩ tới đây, Túc Dạ Liêu lộ ra mạt cười khổ, nhìn người bị chính mình tàn phá một đêm.
Trên giường từng vết đỏ sậm chói mắt, Túc Dạ Liêu biết, chính mình đã tổn thương đến người này, trong lòng phát khổ, nói không thương tổn y, vậy mà kẻ thương tổn y lại chính là mình.
Tập kết nguyên tố chữa trị, đem vị trí bị thương tối hôm qua của Kình Thương chữa khỏi, sau đó đứng dậy, đắp kín mền cho Kình Thương, chính mình mặc quần áo vào, cầm lấy cây đao thả trong phòng, ngồi quỳ chân bên giường Kình Thương, đặt đao trên đầu gối, lẳng lặng nhìn Kình Thương, chờ Kình Thương tỉnh dậy.
PS: Như đã nói thì tớ đã quay trở lại, và quyết định dứt điểm hết LNKT, cho nên mấy ngày nay, ngày nào cũng có chương mới cho tới chap 152. Còn mấy cái phiên ngoại cứ để từ từ rồi xử.
Về truyện mới, thực tình là đã đọc không biết bao nhiêu bộ rồi (thiệt tình là tớ không khoái cày QT đâu, vậy mà mấy bữa này cày dữ lắm) để kiếm một bộ cho nó hay hay xíu, nhưng thật tình là mò hoài chả có, hôm đó nói có một bộ xuyên thư mà đọc tới khúc cuối lại thấy thế nào á, vẫn đang trong tình trạng kiếm truyện edit này, bộ nào cũng edit 2, 3 chương rồi quẳng đó vì sau đó đọc được một số chỗ không hợp lắm, ài, hiện, vẫn đang chưa kiếm được bộ nào để tiếp tục edit nữa…