Thỉnh cầu của Túc Dạ Liêu cuối cùng có thành công hay không, chỉ cần nhìn ngày thứ hai Túc Dạ Liêu * thần thoải mái, một mặt thỏa mãn từ phòng Kình Thương đi ra, Kình Thương cả ngày thỉnh thoảng xoa eo là có thể biết rồi.
Sau ba ngày, bàn giao xong chuyện quan trọng, Kình Thương chính thức bế quan, bắt đầu bước vào phân đoạn chính yếu nhất của Trường Sinh, kết đan.
Trong mật thất, Kình Thương nhắm mắt lại, tiến vào minh tưởng sâu, không cảm nhận hết thảy ngoại giới, chuyên tâm ngưng tụ năng lượng trong thân thể, rất kỳ quái chính là, trên lý thuyết, đan nên ngưng tụ ở vị trí đan điền, nhưng Kình Thương không ngừng nỗ lực, đều không cách nào ngưng tụ ra đan ở vị trí này, khi thành hình hết thảy sức mạnh lại quay về kinh lạc, toàn bộ kinh lạc cổ đến mức rất thống, nếu lúc này Túc Dạ Liêu ở trong mật thất, nhìn thấy đau đớn rõ ràng trên mặt Kình Thương, nhất định sẽ cưỡng chế ngăn Kình Thương tiếp tục, cũng may Túc Dạ Liêu không ở, vì lẽ đó Kình Thương chịu đựng, cũng thành công.
Kình Thương không hề có cảm giác với ngoại giới tự nhiên cũng không biết tình huống bên ngoài ra sao, lúc ban đầu vẫn còn tốt, nhưng thay đổi sau đó, lực lượng tụ tập luẩn quẩn ở chung, chỉ cần tới gần nơi này trong vòng mười mét, người bình thường cũng có thể cảm giác được, bị nguồn sức mạnh này làm kinh hãi đến nằm trên mặt đất, trong Hiểu đô chỉ cần người có năng lực đều cảm giác lực lượng ngưng tụ lại, mà Túc Dạ Liêu canh giữ ngoài mật thất làm sao có thể không cảm giác được nguồn sức mạnh kia, theo thời gian trôi qua, mắt thường chỉ cần cẩn thận nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy vòng xoáy năng lượng.
Từ lúc cảm giác được năng lượng tụ tập lại, liền có các quan lại quan tâm dò hỏi, khi biết là động tĩnh vương làm ra lúc bế quan, đều dùng hai trăm ngàn phân sùng kính dành cho vương, hai đứa con trai Kỳ, Lân của Kình Thương càng không ngừng phóng đại hình ảnh phụ thân anh vỹ, sùng bái cực kỳ, đó chính là phụ thân của chúng, đến nỗi sau đó biết chuyện Kình Thương và Túc Dạ Liêu đều không nảy sinh bất kỳ cảm giác khinh bỉ và căm ghét nào với Kình Thương, cha của chúng vĩnh viễn là vĩ đại nhất, hết thảy đều là Túc Dạ Liêu sai.
Túc Dạ Liêu trong khoảng thời gian Kình Thương bế quan, trên mặt liền không có nụ cười, vẻ mặt vô cùng thận trọng với quầng năng lượng đó, thời khắc chú ý sự biến hóa của quầng năng lượng, chỉ cần quầng năng lượng này còn tồn tại, cũng mang ý nghĩa quân vương hắn không có chuyện gì
Ba tháng sau, vòng xoáy năng lượng ngưng tụ trên vùng trời mật thất trong nháy mắt biến mất, Kình Thương trong mật thất cũng mở mắt ra, qua bao lâu, Kình Thương cũng không biết, y chỉ biết mình thành công.
Bởi vì thành công, Kình Thương rất cao hứng, trên mặt đều mang theo vài phần nét cười, lẳng lặng cảm thụ lực lượng chảy xuôi trong thân thể, khi mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều không như trước, sáng rõ chưa bao giờ có, lực lượng thần bí trong thiên địa cảm giác đến rõ rệt như vậy, năng lực triển khai là như ý xoay chuyển chưa từng có, * thần cảm tri có thể bao phủ toàn bộ Hiểu đô còn muốn nhiều hơn, Kình Thương thậm chí có thể nhìn thấy đường nét của thành thị kế đó.
Bước đầu thí nghiệm, khiến Kình Thương rất hài lòng thành công lần này, thân thể được triệt để rèn luyện, binh khí phổ thông đã không cách nào thương tổn được thân thể này, nội lực lưu động vô cùng từ tốn, không phải nói lạc hậu, mà là không cần vận chuyển tốc độ nhanh như vậy, chỉ cần y nghĩ, lực lượng lớn bao nhiêu y cũng có thể điều động, thậm chí không tiêu hao, chỉ cần y ở trong thế giới này, vậy năng lượng trong thiên địa có thể bổ sung lực lượng đã tiêu hao, nội lực vận chuyển không mang ý nghĩa lớn, thậm chí có thể nói chỉ cần thế giới này còn tồn tại, vậy sức mạnh của y sẽ không tiêu hao, vĩnh viễn trong trạng thái tràn đầy, đây chính là đặc thù khi bước vào cảnh giới này.
Lực lượng trong thiên địa phù hợp với nội lực, tiếp tục hoàn mỹ bộ thân thể này, để nó có thể chứa thêm nhiều sức mạnh, để nó ngày càng hoàn mỹ, bảo tồn càng lâu, cũng chính là cái gọi là vĩnh sinh, đây chính là hiệu quả khi vào cảnh giới này, có điều, minh tưởng lâu như vậy, cả người có chút khó chịu, đó là cảm giác thân thể bài xuất tạp chất và ba tháng chưa tắm rửa sản sinh, ngay bên trong mật thất, Kình Thương dùng năng lực tự mình sơ tẩy một phen, mặc vào quần áo đặt trong ngăn kéo mật thất.
Mở ra cánh cửa đã đóng rất lâu, thứ đầu tiên lọt vào mắt không phải ánh mặt trời, mà là bóng người đã chặn lại ánh mặt trời, nụ cười nhẹ không phải giả tạo, mà là chân tâm, trong đó lưu chuyển thâm tình quyến luyến, Kình Thương như thế nào không hiểu, trong lòng có chút ấm áp, có thể được yêu như vậy cũng là một loại may mắn đi.
“Ngô chủ,” Túc Dạ Liêu nhìn người đã ba tháng không thấy, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, nhưng vẫn không thể thấy, có bao nhiêu lần muốn nhẹ nhàng lẻn vào, thì lại sợ hành vi như vậy sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, nên không dám, chỉ ở ngoài cửa thủ vệ, chờ ngày cửa mở.
Ba tháng không gặp, Kình Thương thay đổi rất lớn, nước da sẫm màu nhận đủ thương yêu từ ánh mặt trời, nhưng càng thêm nhẵn nhụi so với trước kia, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, không một chút tỳ vết, khí chất nội liễm trở nên vô cùng ôn hòa, đứng ở nơi đó lại như dung hợp lại cùng xung quanh, hòa hợp như vậy, rõ ràng đứng ở nơi đó, thấy được, nhưng không cảm giác được người này tồn tại, bởi vì bản thân y đã là một phần thế giới.
Một loại hoảng sợ không tên lan tràn trong đầu Túc Dạ Liêu, thời khắc này hắn cảm thấy quân vương hắn cách hắn thật xa không, không được, vì lẽ đó Túc Dạ Liêu tiến lên, ôm Kình Thương vào *g ngực, sít sao, để tự mình biết người này vẫn còn ở đây.
“Ngô chủ.” Không cách nào che giấu ngữ khí khủng hoảng, trong tai Kình Thương đó là kích động lâu ngày gặp lại, Kình Thương cũng không phát hiện bất an trong lòng Túc Dạ Liêu.
Trải qua lần rèn luyện bế quan này, cường độ thân thể Kình Thương tăng cường không ít, đao kiếm phổ thông không làm gì được y, nhưng không có nghĩa là không có cảm giác đau, bị Túc Dạ Liêu ôm sít sao như thế sao không có cảm giác.
Nhưng cũng không cho phép hai người ở đây nói thêm điều gì, làm thêm cái gì, thị giả tới gần, đã bị hai người nhận ra.
Túc Dạ Liêu lập tức buông Kình Thương ra, đứng phía sau Kình Thương.
Hóa ra là vì vòng xoáy năng lượng biến mất, thị giả đến đây muốn hỏi Túc Dạ Liêu tình trạng này, thị giả đương nhiên không có trách nhiệm này, cũng càng không cần quan tâm đến việc này, cho thị giả đến đây là các vị quan chức.
Đương nhiên, tin Kình Thương xuất quan cũng được đưa ra.
Trở lại phòng mình, Kình Thương liền chú ý tới Túc Dạ Liêu vẫn nhìn trán mình, Kình Thương biết nơi đó có cái gì.
“Đây là đan của ta.” Kình Thương nói, sau đó bắt đầu giảng giải quá trình y kết đan, nguyên bản dựa theo lý luận cần kết đan ở đan điền, nhưng vẫn không thành công, còn khiến kinh lạc sưng phù, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, linh quang nhất thời thoáng hiện, Kình Thương nghĩ đến năng lực của Thiên phú giả chủ yếu là * thần lực, vậy vị trí kết đan có thể không phải ở đan điền, mà là chốn khởi nguồn * thần.
Làm nhà khoa học có * thần mạo hiểm, khiến Kình Thương tự mình thí nghiệm, kết quả làm vui lòng người, quả nhiên, ở giữa trán, nguyên bản địa phương đặc thù thuộc về Thiên phú giả ngưng tụ thành hình đan, hơn nữa không tiêu tan.
Túc Dạ Liêu đưa tay ra, đầu ngón tay chạm đến mi tâm Kình Thương, nơi đó có hoa văn hoa sen màu đỏ, là dấu trên vương kỳ Hiển quốc, cũng là ấn văn nên biến mất khi quân vương hắn mười hai tuổi, không nghĩ tới sẽ xuất hiện lần nữa trên trán quân vương hắn.
Ấn văn mỹ lệ kia, thánh khiết như hỏa diễm, thích hợp với quân vương hắn như vậy, không làm quân vương hắn sinh ra một tia cảm giác ôn nhu, trái lại có vẻ cao quý thần thánh không thể xâm phạm.
Kình Thương cuối cùng cũng rõ, ấn văn mỗi người đều có sự khác biệt, đại diện cho bản chất trực chỉ vào bản tâm linh hồn, ấn văn không chỉ là tượng trưng của Thiên phú giả, sau khi kết đan, Kình Thương mới biết, ấn văn chính là đan hình, thành quả đan chính là dáng dấp ấn văn, ấn văn lần thứ hai hiển hiện là tiến hóa, sẽ làm ngươi sử dụng lực lượng càng thêm đơn giản, thuận tiện sử dụng sức mạnh đất trời bao phủ thế giới, đây là khen thưởng của thế giới với kẻ tiến hóa.
Ngày thứ hai Kình Thương vào triều, ấn văn lần thứ hai hiển hiện khiến các Thiên phú giả vô cùng kinh ngạc, trong lịch sử chưa bao giờ có tình huống ấn văn xuất hiện lần nữa.
Kình Thương lần thứ hai cảm giác được đặc tính khi tiến vào Kết Đan kỳ, y có thể mơ hồ nhìn thấy lớp năng lượng quanh người Thiên phú giả, chính là loại năng lượng mà bọn họ phù hợp, nếu có thể thu thập đủ nhiều tư liệu, khi nhìn thấy Thiên phú giả y có thể biết đối phương nắm giữ lực lượng ra sao.
Nửa tháng sau, Túc Dạ Liêu cũng đề xuất tin bế quan, Kình Thương không thiết lập kết giới bảo vệ Túc Dạ Liêu, bởi vì như vậy sẽ quấy rầy Túc Dạ Liêu thể ngộ thế giới, kết đan không chỉ là sức mạnh ngưng tụ, cũng là một lần quan sát sâu sắc thế giới, đặt vững cơ sở tương lai, nếu ngươi không cách nào lĩnh ngộ, thế giới cũng sẽ không cho phép ngươi kết đan, để ấn văn xuất hiện lần nữa, cái này cũng là nguyên nhân tại sao trong tương lai rất nhiều người rõ ràng đều tới độ kết đan nhưng không cách nào ngưng kết thành đan, đơn thuần truy đuổi sức mạnh, không nghĩ gì hết, lực lượng đến từ nơi nào? Lực lượng là thuộc về thế giới.
Chúng Thiên phú giả ở Hiểu đô Hiển quốc lần thứ hai cảm giác được vòng xoáy năng lượng tụ tập, theo thời gian trôi qua, vòng xoáy năng lượng này cũng bắt đầu khác với lần trước.
Vòng xoáy năng lượng khi Kình Thương bế quan, công chính ôn hòa, như đại địa trầm hậu, ánh dương ấm áp ngày đông, khiến người kính nể tôn sùng lại cảm thấy ấm áp mà vòng xoáy năng lượng lần này, đáng sợ nguy hiểm, khiến lòng người hoảng sợ, không thể không sợ, bị vòng xoáy năng lượng này bao phủ mấy ngày, thế giới như thể tiến vào kỳ tận thế.
Cũng do lần này, hai đứa bé Kỳ, Lân vĩnh viễn sợ hãi Túc Dạ Liêu, không dám ra tay trở ngại Túc Dạ Liêu có ý gây rối Kình Thương, vì chúng sợ Túc Dạ Liêu, cũng biết chênh lệch giữa chúng và Túc Dạ Liêu, huống hồ, còn có một lần tự mình trải nghiệm, khiến chúng sâu sắc hiểu rõ, tại sao chúng khi còn bé lại sợ Túc Dạ Liêu như vậy, đó là do chúng đủ mẫn cảm, mẫn cảm để biết Túc Dạ Liêu là người nguy hiểm và điên cuồng cỡ nào.
Lúc Túc Dạ Liêu xuất quan, nguyên bản phong mang sắc bén biến mất không còn tăm hơi, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng dù là giả tạo cũng khiến người sinh ra cảm giác như gió xuân ấm áp, đôi mắt màu băng lam không chút mông lung, mà là trong suốt, trong suốt như thể cái gì cũng không nhìn thấy, kỳ thực là không có thứ gì, chỉ khi nhìn thấy một người, cặp mắt trong suốt như nước kia mới thoáng hiện gợn sóng.
Đoá mạn châu sa hoa giữa trán, là mê hoặc hắc ám thuộc về tử vong, màu đỏ tươi không rực sáng như Kình Thương, mà là rực rỡ diễm lệ đến loá mắt, mê hoặc mọi người tới gần hắc ám nguy hiểm mà không biết gì cả, sinh ra trên khuôn mặt thanh lãnh thánh khiết mỹ hảo như nguyệt quang của Túc Dạ Liêu, tương phản to lớn nhưng không mâu thuẫn, khiến mị lực Túc Dạ Liêu tăng lên hơn ba phần.
Cứ như vậy, một năm lại qua, thế giới vẫn khá yên ổn, bởi vì thiên hạ bá chủ là Hiển quốc và Lục quốc đều biết chưa tới thời cơ động thủ, họ đang đợi thời cơ, không, phải nói, bọn họ đang chuẩn bị, bởi vì đây là trận chiến tranh cướp thiên hạ, nên họ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ chu đáo, đầy đủ để có thể đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào từ đối phương.