Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 15

[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa vào đã kịch tính thế này rồi sao?]

[Không phải, Khinh Nguyệt bé cưng vừa nãy đang tắm mà? Nam phụ sao lại xuất hiện rồi?]

[Oa oa oa! Nam phụ mạnh mẽ lên rồi, nói rồi mà, nam phụ về sau mạnh mẽ thế này không thể là con ngỗng ngốc nghếch tùy tiện trêu chọc được.]

Ta đã không còn để ý đến màn hình bình luận nữa.

Ta ngây ngốc ngồi trên giường, gương mặt hung dữ sắc lạnh của người đàn ông ở ngay trước mắt.

"Ngươi... ngươi làm gì vậy? Ngươi dám động vào ta, ta..."

"Híc..."

Lời cảnh cáo còn chưa kịp nói xong, vai ta đã bị cắn một miếng, vừa đau vừa ngứa.

"Giang Hữu!"

Ta tức giận giáng một cái tát mạnh vào mặt hắn.

Mặt hắn không hề lay động, ngược lại lòng bàn tay ta lại đỏ ửng.

Ta tức đến nỗi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, vừa vặn chạm phải ánh mắt nguy hiểm như muốn ăn thịt người của hắn.

Hắn lạnh mặt, lồng ngực phập phồng vì giận dữ, toát ra khí chất hoang dã.

Ta âm thầm dịch mông ra sau, dịch một chút, lại dịch một chút!

Sắp thoát khỏi phạm vi hơi thở của hắn, ta vui mừng khôn xiết trong lòng.

Một giây sau, một bàn tay nóng bỏng, to lớn siết lấy gáy ta, khẽ dùng sức, dễ dàng ấn ta trở lại.

Hắn nheo mắt lại, cười lạnh: "Bây giờ mới biết sợ à?"

Ta ngây người một thoáng, vành mắt dần đỏ hoe, nức nở tố cáo hắn.

"Giang Hữu, ngươi xong đời rồi, ngươi lại ức h**p ta, ta muốn..."

"Ngươi muốn tống cả nhà ta vào ngục."

Giang Hữu buông ta ra, lười biếng tiếp lời.

"Không phải!" Ta bĩu môi nói: "Ta muốn phụ hoàng chặt đầu ngươi!"

Giang Hữu nhướng mày, vẻ mặt đầy ẩn ý:

"Ông ta thật sự là phụ hoàng của nàng sao?"

Bàn tay ta đang lau nước mắt khựng lại, ngước mắt nhìn hắn.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì cả." Hắn đưa tay chạm vào vành tai ta: "Bên tai Tất Huỳnh có một nốt ruồi son."

Giọng điệu hắn hung dữ: "Ta không biết thông tin này có hữu ích với nàng không, dù sao thì cũng là nói cho nàng biết một tiếng."

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

"Đứng lại!" Ta gọi hắn. "Ngươi còn biết những gì nữa?"

Hắn hung hăng đi trở lại, sát khí đằng đằng:

"Nàng có biết Tất Huỳnh còn có dưỡng phụ dưỡng mẫu không? Nàng biết dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng ấy là ai không? Nàng biết tại sao phụ thân ta lại nhất quyết muốn ta cưới nàng ấy không?"

Mắt ta lóe lên, xác nhận một số suy đoán trong lòng.

[Cái gì? Ta đang đọc tiểu thuyết lậu à? Nữ chính còn có dưỡng phụ dưỡng mẫu sao?]

[Có chứ, trong nguyên tác có nhắc một câu, dưỡng phụ đã bán nàng ấy vào Ỷ Thuý Lâu khi nàng ấy ba tuổi, lẽ nào dưỡng phụ dưỡng mẫu kia còn có thân phận khác?]

[Phụ thân của nam phụ nhất quyết muốn nam phụ cưới nữ chính, không phải vì ông ấy đi xem ra bát tự của nữ chính vượng nam phụ sao?]

[Càng nghĩ càng sợ.]

[Chắc là thế giới tự động lấp đầy những lỗ hổng của tiểu thuyết, dù sao thì các tình tiết trong tiểu thuyết cũng không thể bao quát hết thế giới được.]

Giang Hữu dừng lại một chút, tiếp tục nói:

"Ta không biết nàng đã giả mạo thân phận của nàng ấy như thế nào, nhưng ta nói cho nàng biết, người biết thân phận của Tất Huỳnh không chỉ có một mình ta, hiện tại nàng đang ở trong tình thế rất nguy hiểm."

Ta quỳ gối nắm lấy vạt áo của hắn kéo kéo, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn đầy mong đợi:

"Vậy ngươi giúp ta đi!"

Hắn nhìn ta một lúc lâu, thô lỗ kéo lại cổ áo đang tuột của ta:

"Lại giở trò này với lão tử đúng không!"

Ta ngượng ngùng chỉnh lại y phục: "Ta nói ta không cố ý, ngươi có tin không?"

"Hừ!"

Giang Hữu hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy chữ "không tin".

Ta bĩu môi: "Lần này thật sự không cố ý."

Giang Hữu hơi nhếch mí mắt: "Ý là trước đây đều là cố ý?"

Ta tức giận, nhưng lại cố gắng kiềm chế:

"Giang Hữu, ngươi sẽ giúp ta đúng không!"

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí của ta lại rất khẳng định.

Không hiểu sao, trong lòng ta lại tin chắc như vậy.

Vừa nói, ta đứng dậy, vươn tay khoác lên vai hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống.

Đôi mắt hắn đen kịt, không để lộ một chút cảm xúc nào:

"Tư Khinh Nguyệt, lúc đầu ta đã suy nghĩ rất lâu, ta nghĩ ta là một kẻ tiện tịch, ngoài việc có chút võ công, trong nhà có chút bạc, ta thật sự không thể nghĩ ra, điểm gì của ta có thể được nàng ưu ái?"

Hắn cúi đầu nở một nụ cười tự giễu:

"Trăng sáng trên trời chiếu vào ngọc, ngọc sẽ phát sáng, chiếu vào viên đá ven đường, viên đá chỉ đổ một bóng râm."

Môi ta động đậy, muốn nói lại thôi: "Giang Hữu, ngươi..."

Giang Hữu giơ tay lên, từ từ kéo tay ta xuống.

Hắn lùi lại hai bước, đứng thẳng tắp ở đó:

"Chuyện của Tất Huỳnh và dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng ấy, ta sẽ giải quyết."

"Sau này nàng đừng tìm ta nữa, chúng ta vốn dĩ không phải người của cùng một thế giới."

"Nàng, bảo trọng."

Dứt lời, hắn quay người bỏ đi không chút do dự.

Màn hình bình luận tràn ngập tiếng than khóc.

[Hắn ví Khinh Nguyệt như trăng sáng trên trời, còn mình như viên đá ven đường, trời ơi, thật đáng thương.]

[Không thể nào! Cặp đôi ta ship lại cứ vậy mà tan vỡ sao?]

[Nữ phụ tỷ tỷ ơi, cầu xin ngươi hãy gọi hắn lại đi, chúng ta hãy thử cứu vãn một chút đi!]

Ta nhìn bóng lưng hắn, dưới vô vàn lời cầu xin trên màn hình, ta gọi hắn lại:

"Giang Hữu, ngươi giúp ta một việc nữa đi!"

Bình Luận (0)
Comment