Chương 1254: Câu lạc bộ Khả Khả
- Cô nói trong chỗ này sản xuất hàng giả? Hừ, tôi biết khắp nội địa đều sản xuất hàng giả, nước hoa giả được sản xuất ở thành phố Giang Hải cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Khổng Kiều hừ một tiếng nói, ro ràng dù thế nào thì nàng cũng không thể liên tưởng loại nước hoa quý giá trên tay nàng được sản xuất ở thành phố Giang Hải.
- A Kiều, điều này...Thật sự là nội địa sản xuất.
Lương Thần khẽ nói, hắn thật sự đã từng nhìn bao bì, có cả tiếng Trung và tiếng Anh.
- Không thể nào.
Khổng Kiều vẫn không tin, cũng không biết có phải cố gắng chống chế hay không?
- Hì hì, cô nên tiếp nhận sự thật, có biết vì sao gọi là nước hoa Summer không? Vì Summer là mùa hè, mà mùa hè lại là Hạ Thiên, chính là tên của chồng tôi, vì chồng tôi họ Hạ tên Thiên, nước hoa này lấy tên của chồng tôi. Thật ra các người cũng không nói sai, vì nước hoa này không có ở nội địa, vì nội địa lấy tên là Mùa Hè. Thuận tiện cũng nói cho các người biết, lọ nước hoa này bán ở nội địa giá hai ngàn, bán giá hai mươi ngàn đôla ở Hongkong, mà bên Châu u thì có giá hai ngàn Euro.
An Khả Khả càng nói càng vui:
- Chị Mộng Oánh nói, thứ này bán ra ngoài phải mắc hơn một chút, nhớ đến cũng chết cười, cô nói nội địa không mua được, nhưng không biết mình bỏ ra gấp đôi giá tiền để mua một thứ thật ra dễ có ở nội địa, ha ha ha...
- Khả Khả, thì ra thứ này cũng được tập đoàn Thần Y sản xuất.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, hắn thật sự không biết chuyện này.
- Đúng vậy, chị Mộng Oánh đã nói với em, vì vậy nghe cô gái kia nói khoác mà em rất muốn cười, thật sự là rất buồn cười, bị người ta lừa mà vẫn muốn nghĩ là mình lợi hại.
An Khả Khả cười hì hì nói.
An Khả Khả nhìn Khổng Kiều rồi nói thêm:
- Không phải là lấy một người chồng Hongkong sao? Có gì mà hơn người? Tôi không ghét người hongkong, nhưng tôi đặc biệt ghét loại người từ nội địa sang Hongkong, sau đó tự cho mình là tài trí hơn người. Hừ, khoe khoang cũng không biết tìm đúng địa điểm, dám chạy đến trước mặt tôi khoe khoang.
An Khả Khả nói khá lớn, vì vậy đám khách trong nhà hàng cũng không khỏi nhìn về phía bên này, cũng có không ít người nhìn Khổng Kiều, lại xì xào bàn tán. Khổng Kiều trước đó còn vênh váo tự đắc, bây giờ mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ dạng giống như vừa bị người ta cho vài tát.
- A Kiều...
Khổng Mính vốn cũng không quan tâm đến cô em họ này, nhưng dù sao cũng là em, hơn nữa từ Hongkong chạy sang, vì vậy nàng định an ủi vài câu.
Nhưng Khổng Mính vừa mở miệng thì Khổng Kiều đã đứng lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng.
- A Kiều, em đi đâu?
Lương Thần vội vàng đứng lên đuổi theo.
- Lam Trạch, anh tính tiền, em đi xem thế nào?
Khổng Mính cũng nói một câu, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên chạy đến bên bàn Hạ Thiên:
- Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên, tôi đi trước, các người cứ từ từ dùng cơm. Còn nữa, em họ của tôi thích khoe khoang, cũng không hiểu chuyện, các người đừng chú ý.
Khổng Mính nói xong thì chạy theo, mà Lam Trạch cũng nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng, xem như tình huống khôi hài vừa rồi đã hết.
Lúc này thức ăn cũng được dọn lên bàn của Hạ Thiên, An Khả Khả tâm tình khá tốt, nàng ăn uống cũng thoải mái hơn, không quá quan tâm đến hình tượng thục nữ. Sau đó có thể nói là bể êm sóng lặng, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, đến khi bọn họ đi ra khỏi nhà hàng thì đã là hai giờ chiều.
- Khả Khả, còn đi dạo nữa không?
Tôn Hinh Hinh hỏi.
- Em thì không sao, tiếp tục đi cũng được.
An Khả Khả duỗi lưng nói:
- À, ăn no rồi, hình như có hơi buồn ngủ.
- Chúng ta đi về ngủ trưa.
Hạ Thiên lên tiếng, đi dạo cũng không quá thích thú, ngẫu nhiên đi dạo hai giờ thì không sao, nếu đi cả nửa ngày thì thật sự mất vui.
Tôn Hinh Hinh liếc mắt nhìn hạ thiên, gương mặt không khỏi đỏ hồng, về ngủ trưa sao? Nếu bây giờ về thì sợ rằng trưa mai mới đúng là ngủ trưa.
Nhưng Tôn Hinh Hinh cũng không tỏ ra phản đối, vì nàng cũng không ngại quay về, thậm chí nàng còn có chút hoài niệm cảm giác thoải mái kia.
- Được, vậy chúng ta quay về.
An Khả Khả đồng ý ngay, sau đó ôm cổ Hạ Thiên:
- Chồng, em không muốn đi, anh ôm em về.
Hạ Thiên rất thích ôm vợ, tất niên hắn cũng không nói nhiều mà ôm An Khả Khả lên, sau đó tay kia đưa sang định ôm cả Tôn Hinh Hinh, cùng về ngủ trưa.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh chợt vang lên:
- An Khả Khả, cô làm tôi quá thất vọng rồi.
Khi âm thanh này vang lên thì một người đàn ông đeo kính với mái tóc rối tung chợt phóng về phía bên này, trên tay còn có một lọ chất lỏng, khi hắn chạy đến cách Hạ Thiên một mét thì dội chất lỏng trong bình vào mục tiêu là An Khả Khả.
Nhưng chất lỏng kia giống như gặp lực cản vô hình, tất cả chợt phóng về ập lên người tên đàn ông kia.
- Á...
Tên đàn ông chợt gào lên kinh thiên động địa, hai tay che mặt té trên đất, lại liên tục quay cuồng, đồng thời còn gào rú:
- An Khả Khả, tôi yêu em,sao em có thể làm như vậy với tôi? Em không thuần thiết, tôi phải hủy diệt em, tôi muốn cho em sống lại...
- Trời!
An Khả Khả chợt kêu lên:
- Chồng, hắn chính là fan cuồng đã uy hiếp em.
- Thằng điên, em đừng quan tâm.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn ôm An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh bỏ đi, còn tên điên kia, hắn không quản.
- Đó là axit sao?
Trên đường về Tôn Hinh Hinh hỏi một câu.
- Đúng vậy, hiện tại đang có trào lưu tạt axit.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Quá ác độc, dám cầm axit tạt vào người em?
An Khả Khả có chút tức giận:
- Em không cần loại fan thế này, đúng là muốn hủy diệt người khác.
- Không có gì, hắn cũng không dội được lên người em, hơn nữa dù em bị tạt axit bị thương, anh cũng có thể trị tốt.
Hạ Thiên ôm An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh rồi tiếp tục phi hành.
- À, đúng rồi, chồng, nói đến đây em mới nhớ một việc.
An Khả Khả duyên dáng kêu lên:
- Em còn có một fan, muốn anh hỗ trợ.
- Là fan gì?
Hạ Thiên không khỏi nhíu mày.
- Chồng, không giống như fan cuồng vừa rồi.
An Khả Khả vội vàng nói:
- Đây là fan trung thực, là fan nữ, chính cô ấy thành lập một câu lạc bộ Khả Khả, là hội trưởng, đồng thời còn lập trang web, luôn nói tốt cho em. Dù lần này em và anh công khai quan hệ trên truyenggg.com, rất nhiều người mắng em, nhưng cô ấy vẫn che chở cho em.
- À, cô ta muốn gì?
Hạ Thiên nói, lúc này đã đưa hai nàng về đến khách sạn Đế Vương.
- Cô ấy có một cô em họ, mới bảy tuổi, nói là trong nhà bị cháy, phỏng nặng, rất nghiêm trọng, đã làm giải phẫu cấy da ở bệnh viện vài lần nhưng chưa có chuyển biến tốt đẹp. Trước đó cô ấy thấy anh ở Thục Đô chữa tốt cho một người bị tạt axit, khi đó luôn muốn liên lạc với anh, sau đó cô ấy biết em có quan hệ với anh, vì vậy cô ấy nghĩ muốn anh giúp cô em trị bỏng.
An Khả Khả nhanh chóng nói:
- Đúng rồi, thật ra cô ấy còn nói với em, có rất nhiều người hy vọng anh hỗ trợ, vì có nhiều người bị bỏng, mà bọn họ không được trị liệu hoàn toàn. Nhưng em lại chưa đồng ý, vì em cảm thấy anh khó thể chữa cho quá nhiều người, cũng không thể chữa cho tất cả.
- Đúng vậy, anh không có thời gian chữa bệnh cho nhiều người, vì nếu ai cũng đến yêu cầu anh chữa trị, thời gian đâu mà anh ở bên vợ?
Hạ Thiên khẽ gật đầu, lúc này hắn đã đưa Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả vào phòng tổng thống, hắn khẽ đặt hai nàng lên giường, sau đó phóng lên một tay lục lọi trên người Tôn Hinh Hinh, một tay cởi quần áo cho An Khả Khả.
- Chồng, vậy anh có giúp cho fan nữ kia của em không? Cô ấy rất tốt.
An Khả Khả đỏ ửng mặt, trước khi quần áo chưa rời khỏi người, nàng phải vội nói.
- Khả Khả, thật ra thứ này cũng đơn giản, em tặng cho cô ấy vài lọ trang điểm, để cô ấy bôi cho em mình. À, tặng cho cô ta bình loại hai mươi ngàn ấy, loại không pha loãng, như vậy sẽ có hiệu quả cao. Còn nữa, em nói cho cô ấy bết, đám người bị bỏng kia mua loại trang điểm kia bôi vào sẽ không sao.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, phương pháp này hắn đã từng nói ở Thục Đô nhưng chưa áp dụng, bây giờ nhiều người bệnh cần hắn hỗ trợ, hắn không thể đi giúp cho tất cả, vì vậy chỉ có thể nói ra phương án hỗ trợ.
- Ủa, chồng, như vậy được sao? Đồ trang điểm có thể chữa phỏng à...Ư...
An Khả Khả còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng.
Cái gọi là ngủ trưa cuối cùng biến thành nửa đêm khó ngủ, cả buổi tối trong phòng tràn đầy mùi hương say người của Tôn Hinh Hinh. Điều duy nhất làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy may mắn chính là, chưa đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Thiên đã cho cả hai người ăn no, bọn họ ghé vào người hắn không động đậy được, đều an tâm ngủ một giấc. An Khả Khả thì đã sớm đổ gục, chỉ là không biết ngủ vì quá buồn ngủ hay không còn sức lực để nhúc nhích.
Sáng hôm nay Hạ Thiên ngủ say trong tay trắng chân ngà, ở tòa nhà Hải Giang, Diệp Mộng Oánh cũng thấy một bản tin, đây chính là bút tích của vị phóng viên Trương Tín tự xưng là báo thế giới kinh doanh. Điều làm cho Diệp Mộng Oánh có chút bất ngờ, chính là bản tin này không những được đăng trên báo, còn có truyenggg.com, ti vi...Là những bản tin bất lợi cho tập đoàn Thần Y.
Chương 1255: Em khẳng định không thể nhẫn nhịn
Tiêu đề đưa tin nhìn mà giật mình:
- Tập đoàn Thần Y, lừa đảo và dối trá.
- Tập đoàn Thần Y thành lập chưa đến một năm đã sáng tạo ra kỳ tích khi có doanh thu cả tỷ đồng, tôi mang theo tâm tư sùng kính, bắt đầu lao vào điều tra. Kết quả làm tôi chấn động, tôi phát hiện kỳ tích của tập đoàn này phần lớn là gian dối, xảo trá, lừa đảo...
Mở đầu bản tin là như vậy, ngay sau đó là hàng loạt chân tướng điều tra, nói tập đoàn Thần Y là gian thương, hãm hại đối thủ, chế tạo sản phẩm kém chất lượng, thậm chí vấn đề hàng giả cũng bị đổ lên đầu của tập đoàn Thần Y.
Khi thấy những bản tin như vậy thì Diệp Mộng Oánh thật sự không quá kinh ngạc, vì đây đều là những gì mà trước đó nàng dự đoán được, vì người ta nói tạo dựng sự nghiệp thì dễ mà giữ vững nó mới là khó, một công ty hay tập đoàn phát triển đến mức độ nhất định sẽ luôn gặp phải đối thủ và kẻ địch, có đối thủ cạnh tranh công bằng, có kẻ chỉ đi đường ngầm. Vì vậy mà nàng tin, bây giờ dù không có Trương Tín thì cũng sẽ xuất hiện một tên phóng viên muốn đả kích tập đoàn Thần Y, dù nàng có dùng tiền mua Trương Tín, người khác cũng dùng tiền mua phóng viên. Những năm nay có khá nhiều phóng viên chính nghĩa, nhưng số phóng viên nhận tiền lại là đa số, nàng không tin nơi nào mà tất cả đều là người tốt.
Nhưng bên trong nội dung cũng có hai phần làm cho Diệp Mộng Oánh nổi giận, vì bản tin nhắc đến hai người, một người là An Khả Khả. Nàng là người phát ngôn của tập đoàn Thần Y, nàng bị phê bình là nói lời mù quáng, không quan tâm thật giả, là đồng lõa của tập đoàn Thần Y.
Mà người thứ hai chính là Hạ Thiên, là kẻ tuyên truyền của tập đoàn Thần Y, tuy bình thường tên này không cố gắng tuyên truyền, nhưng thực tế ai cũng biết sản phẩm của tập đoàn Thần Y có liên quan đến Hạ Thiên. Khốn nổi có nhiều người, đặc biệt là ở thủ đô và Giang Hải biết y thuật tài giỏi của Hạ Thiên, cũng vì thế mà đặc biệt tin tưởng.
Thực tế đây chính là hai điểm sáng để tập đoàn Thần Y đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Diệp Mộng Oánh cũng biết rõ, tập đoàn Thần Y sở dĩ buôn may bán đắt như vậy cũng, dù bán giá thế nào cũng có người mua, nguyên nhân là sản phẩm tốt, đồng thời còn được quảng cáo rầm rộ. Mà phương diện khác, thanh danh của Hạ Thiên cũng có sự hỗ trợ rất lớn.
Trước kia tuy thanh danh của Hạ Thiên lưu truyền khắp nơi, nhưng ở chỗ đó là những Hạ Thiên khác biệt, cũng không phải là một. Ví dụ như xì căng đan giữa Hạ Thiên và An Khả Khả, và chuyện của một thần y Hạ Thiên, rất nhiều chỗ không xem là một, thậm chí với những người khác nhau sẽ có những đối đãi khác nhau với Hạ Thiên. Nhưng lúc này bản tin của Trương Tín lại nói dù là Hạ Thiên thần y, Hạ Thiên cùng ba ngôi sao lớn, hoặc Hạ Thiên đại ca hắc đạo đều là một, trên đời này chỉ có một người như vậy.
Điều làm cho Diệp Mộng Oánh cảm thấy tức giận cũng không phải là những nội dung này, vì Diệp Mộng Oánh biết rõ, những lời đồn này về Hạ Thiên đều là thật. Nhưng điều làm cho nàng tức giận chính là Trương Tín chỉ trích Hạ Thiên là kẻ lừa đảo, nói tập đoàn Thần Y tồn tại chỉ là một âm mưu, hắn nói Hạ Thiên không phải là một thần y, còn nói chuyện giữa Hạ Thiên và ba ngôi sao lớn chỉ là dối trá...
Điều này làm cho Diệp Mộng Oánh cảm thấy mất hứng, nàng không thể cho người khác nói những lời hãm hại đàn ông của mình, người khác có thể nói Hạ Thiên lăng nhăng, vì hắn thật sự rất lăng nhăng, cũng có thể nói hắn bạo lực, vì hắn thật sự thường xuyên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng không thể nói hắn lừa đảo. Nàng không thể hiểu, vì sao Hạ Thiên không phải lần đầu tiên biểu diễn y thuật trước mặt mọi người, lại có người nói hắn là kẻ lừa đảo?
Chưa nói đâu xa, vài ngày trước Hạ Thiên đã từng chữa cho một người bị tạt axit trước mặt mọi người, y thuật như vậy ngoài Hạ Thiên thì có ai làm được? Nếu như hắn không phải là thần y, trên đời này có ai được gọi là thần y?
- Giám đốc Diệp, có nên liên lạc với tên phóng viên kia không?
Chu Cầm luôn ở bên cạnh Diệp Mộng Oánh, khi thấy Diệp Mộng Oánh nổi giận thì nàng chủ động hỏi.
Chu Cầm vừa nói ra đã làm cho Diệp Mộng Oánh chợt bừng tỉnh, nàng chậm rãi thở ra, sau đó lắc đầu:
- Không cần, tôi tin hắn sẽ còn xuất hiện, thế này đi, cô đi thông báo cho truyền thông, sáng mai tập đoàn Thần Y chúng ta sẽ tổ chức hội nghị ở tổng bộ, hoan nghênh tất cả phóng viên tham gia, mặt khác nhớ mời cả đài truyền hình, đại hội ngày mai sẽ được truyền hình trực tiếp?
- Hội nghị ở tổng bộ sao?
Chu Cầm ngây người.
- Đúng vậy, là hội nghị ở tổng bộ.
Diệp Mộng Oánh gật đầu:
- Tổng bộ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể, tôi định chọn thời gian tốt hơn, nhưng bây giờ nên tổ chức, như vậy sẽ lợi dụng đám phóng viên tuyên truyền dùm chúng ta.
- Vâng, giám đốc Diệp, tôi sẽ để cho người sắp xếp.
Chu Cầm khẽ gật đầu, chuyện về tổng bộ của tập đoàn Thần Y thì nàng đã biết, khi tập đoàn Thần Y vừa mới thành lập thì nàng Diệp Mộng Oánh đã mua một tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố. Trước đó tòa nhà đó nợ tiền của ngân hàng, để lại một cục diện rối rắm cho chính quyền thành phố, Diệp Mộng Oánh giúp chính quyền xử lý vấn đề, cũng coi như cho mình có chút tiện nghi, dùng giá rẻ mua lại cả tòa nhà. Lúc đó tòa nhà còn không ra bộ dáng gì, nhưng vài tháng sau Diệp Mộng Oánh thuê người xây dựng hoàn thiện, sau đó lắp đặt thiết bị tạo nên tổng bộ của tập đoàn Thần Y.
Đợi sau khi Chu Cầm ra ngoài, Diệp Mộng Oánh nhấc điện thoại gọi cho một dãy số, nhưng cũng không phải là Hạ Thiên, chính là Kiều Tiểu Kiều, chuyện này nàng còn cần nhờ Kiều Tiểu Kiều hỗ trợ.
...
Hạ Thiên ngủ đến trưa mới tỉnh lại, vì bị điện thoại đánh thức.
Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả vẫn còn ngủ rất ngon, Hạ Thiên cũng không muốn quấy rầy các nàng, hắn nhanh chóng mặc quần áo thức dậy, sau đó cầm điện thoại đi ra phòng khách, cuối cùng mới bấm phím nghe.
- Chồng chồng, anh thức dậy chưa? Anh lên mạng xem chưa? Đã thấy gì chưa?
Người điện thoại đến là Tiểu Yêu Tinh, nàng vừa mở miệng đã hỏi ngay vài vấn đề.
- Anh vừa thức dậy, căn bản chưa lên mạng, chưa xem ti vi.
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi:
- Có gì sao?
- Chồng chồng, có kẻ nói anh là lừa đảo, nói anh không phải là thần y, tóm lại anh có thể lên mạng xem, có bản tin về tập đoàn Thần Y, có một tên phóng viên tên là Trương Tín đã công kích anh. Chồng, em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng em không thể nhịn, em hack hắn nhé?
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói, câu nói sau cùng mới là điều nàng muốn nói.
- Hack hắn cũng không có vấn đề gì, không bằng trực tiếp xử lý cho rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói, trong lòng có chút khó chịu, thì ra là tên phóng viên Trương Tín ngu ngốc kia sinh chuyện.
- Nhưng chồng này, em cảm thấy sự việc có gì đó kỳ quái, giống như có người cố ý gây khó dễ cho anh.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Em muốn hack máy tính của tên kia, như vậy sẽ biết tên nào muốn làm khó anh.
- À, vậy thì em hack hắn đi, đến khi anh gặp mặt sẽ xử lý hắn.
Hạ Thiên không quan tâm, việc này đối với hắn có nên làm hay không cũng không phải vấn đề.
- Biết rồi, chồng, em cúp điện thoại đây.
Tiểu Yêu Tinh lập tức cúp điện thoại.
Hạ Thiên mở máy tính ra lên mạng xem, sau khi hiểu rõ nội dung thì hắn cũng không quá mức tức giận, vì hắn cảm thấy tên Trương Tín kia sẽ nhanh chóng bị xử lý, không cần nổi giận với kẻ sắp chết.
- Đi ra ngoài ăn chút gì đó mới được.
Hạ Thiên có cảm giác đói bụng, từ trưa qua đến bây giờ ngoài ăn vợ ra thì chưa ăn gì vào bụng.
Hạ Thiên trực tiếp đi vào nhà hàng khách sạn ăn bữa tiệc lớn, sau đó quay lại phòng, An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, vì thế hắn suy xét và không muốn quấy rầy các nàng.
Hạ Thiên nói một câu với hai trợ lý của An Khả Khả, sau đó hắn rời khỏi khách sạn, lại điện thoại cho Liễu Vân Mạn, định đến thăm nàng. Nhưng nàng chợt nói cho hắn biết, hôm nay nàng sang thành phố sát bên, sợ rằng ngày mai mới về được.
- Thôi thì đến thăm vợ Tịnh Tịnh.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, hắn nhanh chóng đi về phía đại học thể dục thể thao.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không đi đến đại học thể dục thể thao, hắn đến câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa cách đại học thể dục thể thao không xa, vì Thư Tịnh nói hắn nên trực tiếp đến đó tìm.
Mười phút sau Hạ Thiên xuất hiện trước cửa câu lạc bộ Phong Hỏa, một tên thanh niên chưa đến hai mươi đứng chắn trước cửa thấy mặt Hạ Thiên thì chặn lại:
- Thẻ hội viên đâu?
Hạ Thiên chợt mất hứng:
- Chú muốn ăn đòn sao?
- Nầy, chú nói ai cần ăn đòn? Chú có biết đây là nơi đâu không? Anh nói cho chú biết, bà chủ nơi đây là vợ của Thiên ca, mày dám quấy rối...Á, ai đánh bố?
Tên này đang nói rất hay thì bị một người vỗ vào sau gáy.
- Muốn chết sao? Ngay cả Thiên ca cũng không nhận ra, trở về cầm hình Thiên ca mà khắc vào óc đi.
Một âm thanh vang lên, cũng là một tên thanh niên chưa đến hai mươi, hắn sau khi dạy bảo tên kia thì cung kính hành lễ với Hạ Thiên:
- Xấu hổ quá, Thiên ca, ánh mắt của hắn không tốt ... À ...Thiên ca đi thong thả...
Hạ Thiên không quan tâm đến hai tên này, hắn trực tiếp đi vào trong câu lạc bộ, sau đó hắn thấy câu lạc bộ này làm ăn khá tốt, khách khá đông.
- Ủa, Hạ Thiên sao?
Một âm thanh có chút kinh ngạc truyền đến, không phải là ai khác, chính là Khương Phong:
- Cậu đến tìm Thư Tịnh sao? Cô ấy ở lầu hai.
Chương 1256: Quán quân bị đánh
Hạ Thiên nghe được lời nói của Khương Phong thì không nói gì thêm mà đi lên lầu hai.
Lầu hai lúc này nhiều người hơn, lầu một ngoài đám người chơi bóng rỗ, phần lớn đều là người đến tập thể hình, mà lầu hai thì đang tiến hành một trận đấu quyền anh, bốn phía lôi đài có vài trăm người, bọn họ đang hò hét cổ vũ.
Hai người chiến đấu trên đài rất dữ dội, ít nhất trong mắt đa số người xem thì rất dữ dội, bọn họ vung nắm đấm hò hét cổ vũ, nhìn qua có vẻ giống như quyền anh trên ti vi.
Hạ Thiên lại không có hứng thú gì với thứ này, trận đấu quyền anh trong mắt hắn giống như đứa bé muốn chơi trò qua mắt người lớn. Hắn nhìn lướt qua, sau đó tìm được vị trí của Thư Tịnh, nàng đang đứng ở một vị trí rất dễ quan sát, đang nhìn hai người đấu với nhau trên lôi đài, ánh mắt của nàng rất chuyên chú, vì vậy mà Hạ Thiên đến bên cạnh thì nàng cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi Hạ Thiên ôm vòng eo mềm của Thư Tịnh, lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, cơ thể chợt căng thẳng, nắm đấm cũng vung ra, bộ dạng muốn đánh người. Lúc này nàng phát hiện, người ôm lấy mình không phải ai khác, chính là Hạ Thiên đã ôm nàng vô số lần.
Thật ra khoảnh khắc Thư Tịnh ra tay thì đã nghĩ đó là Hạ Thiên, vì ngoài Hạ Thiên sẽ chẳng có ai tiếp cận và sàm sỡ với nàng mà không một tiếng động, còn động tác của nàng chỉ là một phản xạ có điều kiện mà thôi.
- Sao cậu lại chạy đến đây rồi?
Khi thấy Hạ Thiên thì Thư Tịnh cũng không phải cảm thấy rất kỳ quái, vì hai ngày trước Hạ Thiên đã điện thoại, chẳng qua nàng không ngờ hắn lại đến vào lúc này. Nàng cảm thấy hắn muốn đi tìm phụ nữ, bình thường là buổi sáng hoặc là buổi tối, sao bây giờ hắn lại đến vào giờ trưa thế này?
Thư Tịnh tất nhiên không biết, Hạ Thiên thật ra cũng mới thức dậy chưa bao lâu, nếu không hắn sẽ đến sớm hơn.
Hạ Thiên cũng không trả lời câu hỏi của Thư Tịnh, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu:
- Vợ Tịnh Tịnh, hai tên này có thù oán gì sao? Cớ gì lại đánh nhau liều mạng như vậy? Có phải đang cướp vợ không?
Thư Tịnh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu chỉ biết cướp vợ người khác, cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, đàn ông cùng kẻ khác cướp vợ là bình thường, không cướp vợ với kẻ khác mới là bất bình thường.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói, sau đó dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai tên khốn còn đang thi đấu trên đài:
- Ủa, chẳng lẽ bọn họ không phải là đàn ông?
- Cậu mới không phải là đàn ông.
Thư Tịnh tức giận nói.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị dám nói chồng mình như vậy, có phải muốn ăn đòn rồi không?
- Cậu đánh tôi thì không phải là đàn ông.
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng:
- Tôi nghe người ta nói, là đàn ông thật sự sẽ không đánh vợ.
- Vợ không nghe lời thì phải ăn đòn.
Hạ Thiên lại không đồng ý:
- Nhưng, vợ Tịnh Tịnh, nếu chị không muốn bị ăn đòn, tôi sẽ có biện pháp chứng minh mình là đàn ông thật sự.
- Tôi không cần cậu chứng minh.
Gương mặt Thư Tịnh chợt đỏ ửng, nàng cũng không phải là trẻ nít, không phải là thiếu nữ chưa biết chuyện đời, có một số việc tuy chưa từng làm nhưng cũng từng được nghe. Một người bình thường nói với một người phụ nữ muốn chứng minh mình là đàn ông, hơn phân nửa muốn dùng một việc duy nhất để chứng minh.
- Vợ Tịnh Tịnh, tối nay tôi sẽ chứng minh với chị.
Hạ Thiên tỏ ra rất chuyên chú, hắn cảm thấy nếu không chứng minh và để cho vợ Tịnh Tịnh không tin mình là đàn ông "đích thực" thì sẽ khó thể nhẫn nhịn. Tối nay nhất định phải làm cho nàng xuống giường không được, như vậy mới thật sự cho rằng hắn là đàn ông.
Hạ Thiên nói ra những lời này thì bàn tay đang giữ lấy hông của Thư Tịnh đã đưa xuống, đặt lên cặp mông cao, bắt đầu vuốt ve có tiết tấu.
Thư Tịnh vung tay trái chụp lấy bàn tay không thành thật của Hạ Thiên, sau đó bấm một cái lên bàn tay hắn, lại trừng mắt xấu hổ khẽ nói:
- Cậu làm gì thế, có rất nhiều người đang nhìn.
- Nhìn thì có vấn đề gì, hơn nữa bọn họ đều xem lôi đài.
Hạ Thiên tỏ ra không quan tâm, nhưng hắn cũng bắt đầu thành thật, bàn tay kia lại đưa lên lưng Thư Tịnh. Nói tiếp, vòng eo của Thư Tịnh càng ngày càng mềm mại, cảm giác ôm cũng rất tốt.
- Cậu nhìn hai người trên đài xem, cậu nghĩ ai sẽ thắng? Quần đỏ hay quần xanh?
Thư Tịnh cũng chú ý sang lôi đài, nàng cũng biết mình nên di dời lực chú ý, nếu không người này sẽ kéo nàng đi mướn phòng, chứng minh hắn là đàn ông chân chính.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị cũng phải xem những thứ này sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Tất nhiên là tên quần đỏ...Ủa, sao tôi thấy tên kia quen mắt như vậy?
- Cậu đã gặp hắn, tất nhiên phải quen mắt.
Thư Tịnh tức giận nói:
- Hắn là Giang sư huynh, Giang Chấn Khôn, lần trước cậu đến đây đã gặp rồi.
- À, là tên quán quân võ thuật thường xuyên bị người ta đánh đó sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra, sau đó hắn nói một câu:
- Người này giống như thường xuyên bị người ta đánh, còn nói là quán quân võ thuật, phải nói là quán quân thường xuyên bị đánh.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu cũng đừng nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì gọi là quán quân thường xuyên bị đánh, đám võ sĩ kia ai mà không bị đánh hằng ngày?
- Vợ Tịnh Tịnh, tên kia sao còn ở đây? Này, có phải hắn có ý đồ bất lương với chị không?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi.
- Đầu óc cậu không biết suy nghĩ gì khác sao?
Thư Tịnh tức giận nói:
- Cậu cho rằng ai cũng giống mình, nhìn thấy người đẹp là có ý đồ bất lương sao? Anh ấy bây giờ là huấn luyện viên thể hình trong câu lạc bộ thể hình của chúng ta, tất nhiên sẽ ở lại chỗ này.
Hắn là huấn luyện viên thể hình, sao không đi dạy thể hình, lại chạy đến đây đấu với người ta?
Hạ Thiên vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi:
- Tôi thấy tên kia có vấn đề, cần phải đuổi đi mới đúng.
Thư Tịnh chợt sinh ra xúc động muốn ném Hạ Thiên ra khỏi câu lạc bộ thể hình, người này cả ngày chỉ biết nghĩ những chuyện không đâu, người ta không làm gì hắn, nhưng hắn muốn đuổi người ta đi, mà nàng thì muốn đuổi hắn đi hơn.
Nhưng Thư Tịnh thật sự không có cách nào đuổi Hạ Thiên đi, trừ khi nàng đi theo hắn đi ra, nhưng bây giờ nàng thật sự có việc, không thể đi cùng.
- Giang sư huynh không phải đang đấu, anh ấy đang huấn luyện thực chiến, vài ngày nữa sẽ phải tham gia một trận chiến.
Thư Tịnh chỉ có thể giải thích với Hạ Thiên, nếu không hắn sẽ đuổi Giang Chấn Khôn ra, nàng sợ rằng cũng khó thể ngăn cản.
Thư Tịnh đang nói thì trên võ đài lại có kết quả, đối thủ của Giang Chấn Khôn bị đánh bại, một lúc lâu sau còn chưa thể đứng lên.
- Thêm một ván nữa, thêm một ván nữa.
Đám người đến xem lại ồn ào lên tiếng.
Giang Chấn Khôn xuống lôi đài, hắn sửa sang lại quần áo, nghỉ ngơi một lát, sau đó đi về phía Thư Tịnh.
- Thư tiểu thư!
Giang Chấn Khôn rất khách khí chào hỏi Thư Tịnh, bây giờ hắn cũng không gọi nàng là sư muội, vì hắn biết thân phận của nàng không bình thường. Tuy nàng vẫn thường hay gọi hắn là Giang sư huynh, nhưng hắn cũng không coi nàng như một sư muội bình thường.
Sau đó Giang Chấn Khôn phát hiện ra Hạ Thiên đang ôm Thư Tịnh, hắn vội vàng chào hỏi:
- Chào cậu, Hạ tiên sinh, tôi là Giang Chấn Khôn.
Trước đó Giang Chấn Khôn và Hạ Thiên chưa từng nói chuyện nhiều, nhưng Giang Chấn Khôn đã ở trong quán thể hình này khá lâu, cũng biết Hạ Thiên là ai, tất nhiên cũng không dám thất lễ.
- Này, vợ Tịnh Tịnh, anh ấy sắp thi đấu, chị quan tâm vì điều gì?
Hạ Thiên không để ý đến Giang Chấn Khôn, hắn chỉ hỏi Thư Tịnh một câu.
- Vì Giang sư huynh sẽ đại biểu cHo nước ta đấu với một đối thủ đến từ Mỹ.
Thư Tịnh trả lời.
Hạ Thiên vẫn không hiểu:
- Vợ Tịnh Tịnh, điều này có liên quan gì đến chị?
Thư Tịnh lại trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Vì tôi là người trong nước, tất nhiên sẽ ủng hộ anh ấy, như vậy cũng hỏi nữa sao?
- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu có điều gì liên quan.
Hạ Thiên vẫn tỏ ra vô tội.
Thư Tịnh chợt tan vỡ:
- Cậu biết cái gì gọi là vì danh dự không? Biết cảm giác của nó là gì không?
- Vì danh dự?
Hạ Thiên chợt nhớ đến một tên từng nói qua điều này:
- Vợ Tịnh Tịnh, có một tên gọi là Đái Kim nói hắn đi với đám gái nước ngoài để lấy danh dự cho người trong nước, nếu nói như vậy thì tôi cũng lấy được chút danh dự, vì vợ công chúa của tôi chính là người nước ngoài.
Gương mặt Thư Tịnh chợt biến thành màu đen, người này nói ba câu là không rời khỏi chủ đề chính, cả ngày chỉ biết vợ này vợ nọ, nếu không phải biết rõ người này rất lăng nhăng, thậm chí nàng còn cảm thấy tên này là nô lệ của các bà vợ, cả ngày chỉ vợ này vợ nọ.
- Hạ Thiên, cũng có thể nói là như vậy, trước trận đấu tên Cook quyền Thái kia đại diện cho Mỹ có cùng anh Giang tham gia một cuộc đấu võ Trung Thái, võ học Trung Quốc đấu với quyền Thái, khi đó anh Giang đánh bị đối thủ nhưng lại chỉ là người duy nhất chiến thắng, các đồng đội khác đều thảm bại. Sau đó tên Cook kia tuyên bố có thể một địch hai người Trung Quốc, bên này thật sự cho hai người lên ứng chiến, không ngờ cả hai lại thua.
Khương Phong không biết đã đi lên vài đón lời từ khi nào:
- Đến lúc này thì tên Cook kia bắt đầu phát ngôn bừa bãi, tuyên bố có thể quét ngang Trung Quốc, thậm chí còn hạ chiến thiếp, nói là ai đánh bại hắn sẽ cho một triệu đô la Mỹ, tất nhiên ai thua cũng phải trả cho một số tiền như vậy.
Thư Tịnh lại tiếp tục:
- Chiến thiếp phát ra được vài ngày nhưng không ai dám tiếp, tôi vốn định đi tiếp, nhưng nếu như vậy thì truyền thông nước ngoài sẽ nói Trung Quốc không có đàn ông, chỉ còn cách cho đàn bà ra mặt. Vì vậy cuối cùng mới cho Giang sư huynh ra tiếp chiến thiếp.
- Đúng vậy, Hạ tiên sinh, tôi tiếp nhận chiến thiếp, nhưng tên Cook kia tuy phát ngôn bừa bãi nhưng thực lực rất mạnh, với thực lực của tôi bây giờ thì căn bản chưa thể đánh bại hắn ta, vì thế những ngày qua Thư tiểu thư luôn chỉ đạo cho tôi.
Giang Chấn Khôn lúc này mới khẽ giải thích.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị như vậy là không đúng.
Hạ Thiên lúc này dùng ánh mắt mất vui nhìn Thư Tịnh.
Chương 1257: Như một con hắc hắc tinh tinh
Thư Tịnh tức giận, cặp mắt đẹp có chút bất mãn:
- Sao lại là tôi không đúng?
- Tất nhiên là chị không đúng, chị muốn xử lý tên ngoại quốc kia thì cứ nói cho tôi biết, chỉ cần chị nói, tôi sẽ lập tức xử lý hắn, nào cần phiền toái như vậy?
Hạ Thiên rất có lý do:
- Chị xem, bây giờ rõ ràng là lãng phí thời gian.
- Lúc đó cũng không có cậu ở đây, biết nói thế nào?
Thư Tịnh tức giận nói:
- Tóm lại sự việc bây giờ là như vậy, Giang sư huynh và Cook sẽ phải chiến đấu, còn chưa đến mười này nữa sẽ chính thức tiến hành. Với tình huống bây giờ thì Giang sư huynh không có nhiều khả năng đánh bại Cook, nếu cậu thật sự muốn giúp tôi, cậu phải tranh thủ thời gian làm cho thực lực của Giang sư huynh tăng lên.
- Tôi trực tiếp đánh tên kia không được sao?
Hạ Thiên không muốn phiền toái như vậy.
- Tất nhiên không được, thời gian trận đấu đã được quyết định, nhân tuyển cũng đã được xác định, không thể thay người.
Thư Tịnh tức giận nói.
- Tôi có thể lén xử lý tên kia, như vậy hắn sẽ không thể tham gia thi đấu, không phải các người sẽ thắng rồi sao?
Hạ Thiên lập tức có ý kiến.
- Cậu làm vậy người khác sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ chúng ta sẽ thua, vì thế mới tìm giết Cook, như vậy dù danh nghĩa chúng ta thắng thì vẫn coi như thua.
Thư Tịnh không biết nói gì hơn, người này sao lại cho ra ý kiến như vậy được.
Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi cũng mặc kệ tên kia, tôi có thể làm cho hắn sinh bệnh, có thể là gãy tay gãy chân, chỉ cần không thể thi đấu là mọi người sẽ thắng.
- Cậu đừng đưa ra những ý kiến trời ơi như vậy.
Thư Tịnh sắp tan vỡ:
- Tóm lại một câu, chúng tôi muốn Giang sư huynh thắng tên Cook kia một cách đường đường chính chính, cậu nghĩ biện pháp để anh ấy thắng là được, tôi biết rõ cậu
làm được.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên có chút không tình nguyện, nhưng Thư Tịnh đã nói như vậy, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý:
- Tốt, tôi sẽ chỉ đạo cho anh ta, để anh ta đánh bại tên Cook kia.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nhớ ra một việc:
- Đúng rồi, tên Cook kia ở đâu? Tôi phải đến xem hắn lợi hại thế nào, nếu không tôi cũng chẳng biết nâng cao năng lực của Giang sư huynh này đến mức nào thì phù hợp.
- Cũng không cần tìm hắn, chỗ này có nhiều băng ghi hình trận đấu của Cook, cậu có thể xem qua, nói chung có thể nhìn rõ thực lực của Cook.
Thư Tịnh thấy Hạ Thiên đồng ý thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều, người này đưa ra những ý kiến trời ơi cũng chỉ vì lười mà thôi, cũng chẳng phải không muốn giúp nàng.
- À, vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi xem.
Hạ Thiên lập tức nói.
Lần này Thư Tịnh ngược lại cũng không phản đối, còn kéo Hạ Thiên đi lên một căn phòng ở lầu hai, bên trong có máy tính, một chiếc giường nhỏ, bố trí rất ấm áp. Rõ ràng đây là phòng chuyên dụng của Thư Tịnh, cũng vì thế, dù nàng không nói gì thì những người khác cũng thức thời mà không dám đến, mà đây cũng là điều mà Hạ Thiên vui vẻ nhất, cuối cùng cũng không có nhiều kẻ gây rối.
- Trên máy tính của tôi có rất nhiều video của Cook, cậu có thể xem.
Thư Tịnh mở máy tính, sau đó mở phim cho Hạ Thiên xem.
- Người này sao? Như một con hắc tinh tinh.
Hạ Thiên thấy Cook thì nói ra một câu như vậy.
Tên Cook này rất cao rất đô con, bộ dạng rất giống vượn cỡ lớn, nhưng người này thật sự rất mạnh, trên cơ bản chỉ cần một đấm là đối phương bị nốc ao ngay.
Cook này cũng là loại da dày thịt béo, có thể nói chính thức là quán quân bị đánh cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng vì vậy mà trong nhiều đoạn phim, không ít lần đối thủ chiếm thượng phong nhưng chiến thắng cuối cùng vẫn là Cook. Vì hắn chỉ cần đấm trúng đối thủ một là thắng, trong khi đối thủ đấm hắn mười cũng không có vấn đề gì.
- Muốn đánh bại tên này thì phải dùng sức mạnh mới được, nếu là tôi thì chỉ cần một ngón tay cũng đủ xử lý đối phương, nhưng Giang Chấn Khôn thì có chút khó khăn.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu như vậy.
- Nếu không cậu giúp anh ấy tẩy tủy?
Thư Tịnh chần chừ hỏi.
- Như vậy sao được?
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi không bao giờ giúp đàn ông tẩy tủy.
- Vậy cậu có biện pháp gì để anh ấy mạnh mẽ hơn sao?
Thư Tịnh hỏi.
- Biện pháp cũng không phải không có, tôi có thể cho anh ấy uống thuốc, hoặc đâm vài châm, có thể làm cho khí lực anh ấy mạnh hẳn lên, nhưng sau trận đấu anh ấy lại khôi phục như thường. Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói với chị, đối với người bình thường thì sức mạnh là thứ rất khó luyện.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tôi dùng Nghịch Thiên Bát Châm để tẩy tủy, quả thật có thể giúp cho người ta có được lực lượng lớn, nhưng ngoài trừ thứ này thì căn bản muốn mình mạnh mẽ hẳn lên là không thể. Bình thường sức mạnh cần rèn luyện rất lâu mới được, từ nhỏ có thể luyện ngoại công hay nội công, nhưng dù là gì thì cũng cần thời gian rất lâu mới có hiệu quả. Giang Chấn Khôn kia muốn mất mười ngày mà thắng người ta, căn bản không luyện được bao nhiêu hiệu quả.
- Vậy thì làm sao bây giờ? Dựa theo những gì cậu nói, chẳng lẽ nhất định phải thua?
Thư Tịnh có chút lo lắng.
- À, thật ra cũng không phải, chỉ là có chút phiền toái mà thôi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- À, khoảng thời gian này Giang Chấn Khôn muốn tăng sức mạnh là không thể, nhưng có thể đẩy mạnh kỹ xảo, tuy tên Cook kia mạnh mẽ nhưng lại quá cồng kềnh, không linh hoạt, Giang Chấn Khôn chỉ cần linh hoạt một chút, chỉ cần không bị tên kia đánh trúng thì có thể thắng. Nhưng nếu anh ta muốn thắng cũng hơi khó, tôi thấy với lực lượng của anh ta, phải đấm trúng Cook ba mươi lần mới thắng được.
- Vậy cậu mau đi dạy anh ấy, thời gian không còn nhiều.
Thư Tịnh thúc giục.
- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra cũng không cần vội như vậy, chúng ta còn có việc khác cần làm.
Hạ Thiên không muốn dạy bảo Giang Chấn Khôn ngay, hắn vừa nói vừa dùng tay sờ lên "cao điểm" trên người Thư Tịnh.
Thư Tịnh véo mu bàn tay của Hạ Thiên, nàng tức giận nói:
- Cậu có thể hay không đừng háo sắc như vậy? Người khác còn tưởng rằng cậu chưa từng chạm vào người phụ nữ.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi chỉ muốn cho chị biết, tôi là người đàn ông bình thường mà thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tôi tin tưởng cậu là đàn ông, nhưng cậu bình thường khi nào?
Thư Tịnh yêu kiều hừ một tiếng:
- Cậu nếu là bình thường thì người khác đều không bình thường, có người bình thường nào đi cướp vợ người khác khắp nơi sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị nói rất đúng, tôi rất bình thường, đám người khác đều không bình thường.
Hạ Thiên cười hì hì, hai tay cuối cùng cũng đạt được mục đích, bắt đầu xoa nhẹ lên hai cao điểm của Thư Tịnh.
Thư Tịnh chợt cảm thấy cơ thể như lửa nóng, nàng không phải còn nhỏ, dù là tâm lý hay sinh lý cũng đã trưởng thành, bị đàn ông xoa bóp như vậy, nếu nàng không có phản ứng thì thật sự có vấn đề.
- Này, giữa ban ngày ban mặt, cậu đừng làm xằng bậy như vậy...
Thư Tịnh vùng vẫy vài cái, trong giọng nói mang theo vài phần năn nỉ:
- Cậu không thể đợi đến tối sao? Trước tiên nên làm chuyện đứng đắn, Giang sư huynh có lẽ đang chờ chúng ta bên ngoài.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chúng ta đang làm chuyện đứng đắn.
Hạ Thiên vẫn cảm thấy đây mới thật sự là chuyện đứng đắn.
- Ư...
Thư Tịnh thiếu chút nữa thì kêu lớn tiếng, âm thanh của nàng chỉ lên được một nửa thì bị ép xuống, vì nàng chợt vùng ra khỏi người Hạ Thiên rồi phóng ra.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn hạ thiên, gương mặt đỏ hồng:
- Tóm lại cậu trước tiên đi giúp Giang sư huynh, sau khi làm xong thì chúng ta đi ăn tối, sau đó cậu muốn thế nào cũng được.
Thư Tịnh nói ra lời cuối cùng thì hầu như là cắn răng, cũng không phải cảm thấy uất ức, chỉ có chút ngượng ngùng, vì nàng khó có thể tưởng tượng chính mình một ngày sẽ chủ động nói ra những lời này. Nàng cảm thấy mình có hơn phân nửa sẽ bị Hạ Thiên kéo lên giường, nhưng những ngày qua, Hạ Thiên dù làm ra nhiều sự việc nhưng cũng không cưỡng ép nàng.
Đến hôm nay Thư Tịnh vẫn có cảm tình không quá sâu sắc với Hạ Thiên, có lẽ vì nguyên nhân khi nàng và hắn quen biết. Dù sao bọn họ đến với nhau cũng chỉ vì một lần đặt cược, thậm chí trước đó Hạ Thiên còn thấy nàng không đủ xinh đẹp, thậm chí còn ghét bỏ nàng. Đồng thời giữa hai nàng cũng không có chuyện gì oanh liệt, thật ra tất cả đều rất bình thản, Thư Tịnh cảm thấy giữa hai người bọn họ có chút quái dị, nhưng cũng không quá quan tâm.
Nhưng cuối cùng Thư Tịnh cũng cảm thấy không bình thường, nhưng bây giờ nàng đã có chuẩn bị, nàng không suy xét thêm điều gì khác, nàng thấy mình và Hạ Thiên nhất định sẽ đến với nhau dù mình có đồng ý hay không. Nếu kết quả đã không thể cải biến được, nàng cần gì phải quấn quýt? Như vậy không bằng bỏ qua tất cả cho thuận
lợi hơn.
Thư Tịnh thật ra cũng không chán ghét Hạ Thiên, cho đến nay nàng cũng có hảo cảm với hắn, mà năng lực của hắn thật sự cũng hấp dẫn nàng. Tuy người này thường xuyên làm nàng mất hứng, nhưng nàng cũng hiểu, có lẽ nàng cũng không thể nào có được một tình yêu như trên tivi, nhưng ít nhất là nàng cũng có chút ưa thích hắn. Nàng cảm thấy nếu hắn có thể bỏ đi nhiều căn bệnh như lăng nhăng, trở thành là người bình thường một chút, nàng sẽ yêu mến hắn.
Nhưng Thư Tịnh cũng hiểu, người này không thể nào thay đổi được hai tật xấu kia, ít nhất là cái thứ nhất không thể nào thay đổi. Có thể nói, nếu hắn thay đổi, nàng dù thích
hắn nhưng hắn cũng không yêu nàng, vì hắn còn có nhiều người phụ nữ rất đẹp.
- Vợ Tịnh Tịnh, thật sự làm cái gì cũng được sao?
Hạ Thiên lúc này dùng giọng lo lắng hỏi.
Chương 1258: Bộ quần áo này quá chỉnh tề
Gương mặt Thư Tịnh có hơi đỏ hồng, nhưng nàng vẫn gật đầu, trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tóm lại đêm nay sẽ cho sắc lang đạt được ước nguyện, hài lòng chưa?
Thư Tịnh cũng không phải xúc động tạm thời mà đưa ra quyết định này, mà nàng nhận được thông báo Hạ Thiên quay về, nàng đã cảm thấy nếu cứ khăng khăng không muốn mất thứ gì đó quan trọng, chẳng bằng cam tâm tình nguyện cùng người đàn ông mà mình không thể né tránh có một đêm vui vẻ. Nàng tin như vậy đối với mình là tốt nhất, sau này chính nàng cũng có một ký ức đẹp.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi giải quyết những thứ ảnh hưởng đến việc chính sự.
Hạ Thiên thật sự hài lòng, vợ Thư Tịnh cuối cùng cũng ngoan, xem như không dễ dàng gì.
Nhưng Hạ Thiên chợt nhớ đến vợ Mị Nhi, khi nào thì vợ Mị Nhi mới ngoan như vậy?
Hạ Thiên ra khỏi phòng nghỉ của Thư Tịnh, lúc này lầu hai đã yên tĩnh hơn, vì không còn trận đấu nào, vì vậy mà kẻ xem náo nhiệt cũng bỏ đi, chỉ còn vài người luyện quyền anh, hoặc đánh quyền, đám người này chẳng qua chỉ coi như tập luyện rèn luyện sức khỏe, căn bản không phải là võ sĩ.
- Ủa, ra nhanh vậy sao?
Một âm thanh ngạc nhiên vang lên, người nói là nữ, chính là người mà Hạ Thiên cũng biết, là bạn gái của Khương Phong, Mạc Văn Tịnh. Trước đó Hạ Thiên đến và không thấy Mạc Văn Tịnh, có lẽ nàng vừa mới đến chưa lâu.
- Cái gì gọi là nhanh như vậy? Cậu đang nghĩ gì thế?
Thư Tịnh cảm thấy lời nói của Thư Tịnh có hàm nghĩa khác.
- Không có gì, chỉ là muốn nói đến những sự việc bình thường của một nam một nữ trong phòng mà thôi.
Mạc Văn Tịnh nở nụ cười mập mờ, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, lại lắc đầu:
- Không đúng, quần áo quá chỉnh tề.
Thư Tịnh đỏ mặt, sau đó nàng bắt đầu phản kích:
- Cậu nghĩ rằng ai cũng như mình và Khương Phong sao? Cả ngày chỉ biết yêu đương vụng trộm, cũng không muốn bỏ tiền thuê phòng.
Mạc Văn Tịnh chợt ngây người, Thư Tịnh hôm nay thật sự lợi hại, dám nói ra những lời như vậy, xem ra có đàn ông ở bên cạnh thì lớn gan hơn.
Khương Phong ở bên cạnh có chút xấu hổ, thật sự nằm dưới hầm cũng trúng đạn.
- Thư Tịnh, ý của cậu là, các người bây giờ muốn đi thuê phòng?
Mạc Văn Tịnh chợt có phản ứng, nàng bắt đầu trêu chọc Thư Tịnh. Nàng và Thư Tịnh rất quen thuộc, có thể nói là chị em, vì vậy Thư Tịnh bây giờ tuy có thân phận không tầm thường nhưng Mạc Văn Tịnh vẫn thường xuyên nói đùa.
- Chút nữa sẽ đi, không được sao?
Thư Tịnh hừ lên một tiếng, lúc này nàng cũng không đỏ mặt.
- À, được, tất nhiên là được.
Mạc Văn Tịnh cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, trước kia chỉ cần lôi Hạ Thiên ra là Thư Tịnh sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ lại giống như không có vấn đề, điều này làm cho Mạc Văn Tịnh không biết nói gì thêm.
Hạ Thiên lúc này lại vẫy tay với Giang Chấn Khôn ở cách đó không xa:
- Này, Giang Chấn Khôn đến đây.
Hạ Thiên nói rất lớn, không chỉ Thư Tịnh và Mạc Văn Tịnh nghe thấy, thậm chí tất cả đám người ở lầu hai đều bị hấp dẫn. Một số người không khỏi nói thầm, người này là ai, dám gọi Giang Chấn Khôn như vậy?
Mà Giang Chấn Khôn vội chạy đến trước mặt Hạ Thiên, hắn cung kính nói:
- Hạ tiên sinh, cậu tìm tôi có việc gì?
- Con bà nó, thì ra là Hạ Thiên.
Đám người chưa biết Hạ Thiên chợt có ý nghĩ như vậy, bây giờ bọn họ cũng không dám có ý nghĩ như vừa rồi, ngược lại còn thấy mình quá vô sỉ.
- Tôi định dạy anh chút kỹ thuật đánh nhau, cho anh thắng tên hắc tinh tinh Cook kia.
Hạ Thiên không muốn mất thời gian mà nói ra mục đích của mình:
- Tôi đã xem qua đoạn phim về tên Cook kia, tên này rất mạnh nhưng không quá linh hoạt, vì vậy anh nên lợi dụng vào sự linh hoạt của mình, khi tấn công nên tập trung vào những bộ vị...À, tôi sẽ chậm rãi chỉ sau, tôi sẽ nói cho anh biết các vị trí dễ tấn công và có hiệu quả.
- Cám ơn Hạ tiên sinh!
Giang Chấn Khôn có chút kích động, vì hắn từng nghe nói, tất cả công phu của Thư Tịnh là do Hạ Thiên chỉ dạy, hắn còn nghe nói võ công của Hạ Thiên cực kỳ lợi hại, là đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên bắt đầu giảng dạy, Giang Chấn Khôn đã được huấn luyện và học tập nhiều năm, năng lực lĩnh ngộ võ học cũng tương đối khá. Đồng thời nhiều ngày qua Thư Tịnh đã dốc sức chỉ bảo Giang Chấn Khôn, công phu của Thư Tịnh lại hầu như do Hạ Thiên chỉ bảo, vì thế mà bây giờ Giang Chấn Khôn học kỹ thuật của Hạ Thiên cũng không quá khó.
Dưới sự chỉ bảo của Hạ Thiên, Giang Chấn Khôn thật sự cầu tiến khá nhanh, rõ ràng nhất chính là trước đó Giang Chấn Khôn muốn thắng đối thủ huấn luyện của mình thì cần thời gian rất lâu, nhưng bay giờ chỉ chưa đến một phút đã chiến thắng.
- À, khá tốt, thiên phú không tệ.
Khi thấy kết quả như vậy thì Hạ Thiên thật sự khá thỏa mãn.
Thư Tịnh ở bên cạnh hỏi một câu:
- Giang sư huynh có thể đánh bại Cook rồi sao?
- Còn chưa.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Vợ Tịnh Tịnh, anh ấy cần một đối thủ tốt hơn, một mình luyện tập sẽ tiến triển rất chậm, có một người thực lực tương đương sẽ cầu tiến nhanh hơn.
- Điều này tôi cũng biết, nhưng căn bản không tìm được người phù hợp.
Thư Tịnh rõ ràng phiền não vì vấn đề này.
- Như vậy à, để tôi tìm giúp cho.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi sau đó lấy điện thoại ra bấm số của Mị Nhi.
- Tìm tôi có việc gì?
Mị Nhi nhanh chóng nghe máy, giọng điệu có chút dịu dàng.
- Vợ Mị Nhi, những người trước đó tôi huấn luyện có ai ở gần Giang Hải không?
Lần này Hạ Thiên thật sự đi vào chính sự.
- Tôi điều tra cái đã.
Mị Nhi cũng không hỏi nguyên nhân, vài giây sau nàng đã cho ra đáp án:
- Có hai người đang chấp hành nhiệm vụ, một đang nghỉ ngơi, cậu cần bọn họ làm gì?
- À, cho người đang nghỉ ngơi đến gặp tôi, tôi ở câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Biết rồi, tôi sẽ thông báo cho anh ta.
Mị Nhi lên tiếng sau đó cúp điện thoại.
Hạ Thiên nói với Giang Chấn Khôn một câu:
- Này, trước tiên cứ luyện tập, tôi sẽ tìm cho anh một người luyện cùng, chút nữa sẽ đến. Các anh sẽ cùng nhau luyện tập, vài ngày nữa tôi sẽ đến kiểm tra hiệu quả, hiểu chưa?
- Hiểu, cám ơn Hạ tiên sinh.
Giang Chấn Khôn nói với vẻ mặt cảm kích.
- Không cần cám ơn tôi, vợ tôi muốn giúp anh, mà tôi chỉ giúp vợ mình.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Giang Chấn Khôn quay đầu nhìn Thư Tịnh:
- Cám ơn, Thư tiểu thư.
- Giang sư huynh, không cần khách khí, chỉ cần chú tâm luyện tập thắng tên Cook kia là được.
Thư Tịnh thản nhiên nói.
- Thư tiểu thư cứ yên tâm, nếu không đánh bại Cook, tôi tình nguyện chết trên lôi đài.
Giang Chấn Khôn dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
- Nếu cậu bị thua, dù chết cũng vô dụng.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Thấy anh muốn thắng như vậy, tôi cũng giúp anh một chút, những năm qua anh bị đánh khá nhiều, trên người có rất nhiều vết thương, khi anh chiến đấu thì sinh ra không ít ảnh hưởng. Tôi bây giờ sẽ chữa tất cả vết thương cũ cho anh, như vậy cơ hội thắng của anh sẽ cao hơn hẳn.
- Sao?
Giang Chấn Khôn chợt vui mừng như điên, sau đó không ngừng cảm tạ:
- Cám ơn Hạ tiên sinh, cám ơn Hạ tiên sinh...
- Đừng cám ơn, tôi còn bận rộn nhiều việc, cứ đứng yên, tôi sẽ giúp anh trị thương.
Hạ Thiên cắt ngang lời Giang Chấn Khôn.
- Tốt!
Giang Chấn Khôn tranh thủ thời gian đứng thẳng người, cũng không nhúc nhích.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, sau đó nhanh chóng đâm lên người Giang Chấn Khôn, đối với hắn thì trị liệu những vết thương dù mới hay cũ cũng không có vấn đề, nhưng vết thương của Giang Chấn Khôn là quá nhiều, nói là chồng chất cũng đúng. Vì vậy hắn muốn chữa tốt tất cả cho đối phương cũng cần không ít thời gian, vì thế khi hắn thu ngân châm cũng đã mất nửa giờ.
Hạ Thiên cất ngân châm, sau đó hắn nhìn sang một tên đàn ông tướng mạo bình thường ở bên cạnh:
- À, anh đã đến rồi.
- Chào tổ trưởng.
Người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng và đi đến trước mặt Hạ Thiên, đây chính là tên đặc công đang nghỉ ngơi của Ám tổ.
- Anh ta là Giang Chấn Khôn, đang luyện tập, vài ngày tới anh giúp anh ấy huấn luyện, tôi sẽ đến xem xét hiệu quả.
Hạ Thiên phân phó.
- Vâng, tổ trưởng.
Người đàn ông gật đầu.
- À, các người có thể bắt đầu luyện tập, đừng hạ thủ lưu tình, cứ xuất toàn lực, như vậy mới cầu tiến.
Hạ Thiên phất phất tay, tỏ ý cho hai người kia bắt đầu luyện tập.
Giang Chấn Khôn và tên đặc công Ám tổ cùng nhau luyện tập, Hạ Thiên và Thư Tịnh ở bên cạnh quan sát, Khương Phong và Mạc Văn Tịnh cũng có mặt.
Vài phút sau.
- Này, Hạ Thiên, cậu tìm đâu ra một người như vậy? Đúng là lợi hại, tôi thấy đưa anh ta đi thi đấu thì tám phần sẽ thắng tên Cook kia.
Mạc Văn Tịnh sợ hãi lên tiếng.
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của Mạc Văn Tịnh, hắn chỉ nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, người này rất tốt phải không? Tôi cảm thấy bây giờ không còn chuyện của chúng ta, bây giờ cũng không còn sớm, có phải chúng ta nên đi ăn tối không?
Bây giờ thật sự không còn sớm, đã hơn năm giờ, đi ăn cơm tối cũng không tính là sớm. Nhưng rõ ràng Hạ Thiên không chỉ ăn cơm tối mà thôi, vài giờ trước Thư Tịnh đã nói tối nay cho hắn thích làm gì thì làm, bây giờ đến lúc nàng nên thực hiện lời hứa.
- Tốt.
Thư Tịnh suy nghĩ rồi gật đầu:
- Khương Phong, Văn Tịnh, các người xem câu lạc bộ, chúng tôi đi trước.
- Không có vấn đề, các người cứ đi mướn phòng.
Mạc Văn Tịnh cười hì hì nói.
Thư Tịnh hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Mạc Văn Tịnh nhưng không nói gì mà chỉ kéo Hạ Thiên ra ngoài.
Đi ra khỏi câu lạc bộ thể hình, đám vệ sĩ trước kia đi theo Thư Tịnh cũng xuất hiện.
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư, mời lên xe.
Một tên vệ sĩ mở của một chiếc Audi bên ngoài câu lạc bộ rồi cung kính nói.
Thư Tịnh lên xe, sau đó phân phó cho vệ sĩ:
- Đi đến khách sạn Đế Vương.
Chương 1259: Nhà hàng Rome
Hạ Thiên chợt ngây người:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn đến dùng cơm ở khách sạn Đế Vương sao?
- Đúng vậy, không được à?
Thư Tịnh có chút buồn bực:
- Tôi nghe nói đó là khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Hải, cấp bậc của nhà hàng bên trong là rất cao.
- Được, tất nhiên là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn chỉ không ngờ trùng hợp như vậy mà thôi, Thư Tịnh rõ ràng cũng chọn khách sạn Đế Vương. Hạ Thiên cũng nhớ An Khả Khả và Tôn Hinh
Hinh, không biết hai nàng đã thức dậy chưa, lát nữa có gọi hai nàng đi dùng cơm luôn không?
Thư Tịnh chợt thấy có chút không thích hợp:
- Chờ chút, tôi nhớ ra rồi, hình như An Khả Khả ở trong khách sạn Đế Vương thì phải?
An Khả Khả ở khách sạn Đế Vương, chuyện này không phải là bí mật gì cả, chính những fan bình thường của An Khả Khả cũng biết, mà Thư Tịnh trước kia cũng nghe nói đến điều này, nhưng nàng vừa rồi không ý thức được mà thôi, bây giờ thấy bộ dạng cổ quái của Hạ Thiên, nàng chợt nghĩ ra.
- Đúng vậy, là ở chỗ đó, à, chị Hinh cũng đang ở đó.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, sau đó còn thuận miệng nói:
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu không thì gọi cả Khả Khả và chị Hinh đi dùng cơm cho vui?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng nói với vệ sĩ:
- Trước tiên đưa tôi về nhà.
- Vợ Tịnh Tịnh, không đi dùng cơm sao?
Hạ Thiên chợt buồn bực.
- Không đi đến khách sạn Đế Vương, chúng ta đổi địa điểm, nhưng tôi phải về thay quần áo.
Thư Tịnh trả lời.
- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra không đi khách sạn cũng chẳng sao, chúng ta có thể về nhà dùng cơm.
Hạ Thiên trả lời.
- Thôi khỏi, bố mẹ tôi đều ở nhà, cậu muốn đến thì cả hai lại hỏi một mớ vấn đề.
Thư Tịnh lắc đầu:
- Vài ngày trước bố còn hỏi, tên "bố nhà quan" Hạ Thiên có phải là bạn trai của tôi hay không, vì thấy rất giống.
- Vì đó chính là tôi mà.
Hạ Thiên nói.
- Tôi biết là cậu.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Nhưng cậu có thể nói cho bố tôi biết, cậu còn một mớ vợ bé bên ngoài sao? Nếu cậu sau này không an phận mà sinh chuyện, tôi sẽ phải giải thích với bố cả nửa ngày.
- Tôi đã rất ẩn nhẫn.
Hạ Thiên cảm thấy vô tội:
- Tôi chỉ ngẫu nhiên muốn nổi tiếng một chút mà thôi, à, vợ Tịnh Tịnh, thật ra tôi cảm thấy, nói cho bố chị biết rõ cũng không có vấn đề gì.
- Cậu nói thì hay lắm, nếu bố tôi biết, chắc chắn sẽ không cho đi cùng với cậu.
Thư Tịnh tức giận nói.
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, Thư Tịnh còn nói thêm:
- Cậu đừng nói nếu bố tôi không đồng ý, cậu lại ra tay đánh cho một trận nhé? Tóm lại những chuyện kia không được nói với cha tôi, nếu bố tôi biết được, cậu nên nói
đó không phải là mình, chỉ là người trùng tên và khá giống nhau, dù sao cũng không thừa nhận.
- Được.
Hạ Thiên miễn cưỡng đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng.
Trong lúc hai người nói chuyện thì xe đã chạy vào cổng trường đại học thể dục thể thao, sau đó dừng lại dưới lầu Thư Tịnh.
Thư Tịnh mở cửa xe, sau đó nhảy xuống nói với Hạ Thiên:
- Tôi lên thay quần áo, cậu ở đây chờ, đừng đi lên, mười phút sau tôi sẽ xuống.
Hạ Thiên gật đầu đồng ý, trong lòng có chút chờ mong, vợ Tịnh Tịnh thay quần áo gì, chẳng lẽ là bộ đi tham gia trình diễn xe hơi trước đó?
Hạ Thiên đợi vài phút mà cảm thấy nhàm chán, vì vậy hắn điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh.
- Chồng chồng, em đã hack tên Trương Tín kia rồi, tìm được khá nhiều thứ.
Điện thoại vừa nối thông thì Tiểu Yêu Tinh đã tranh công:
- Tên kia làm rất nhiều chuyện xấu, có muốn em đưa hết lên mạng không?
Tiểu Yêu Tinh chợt dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra em đã chuẩn bị ra tay, nhưng chị Tiểu Kiều nói, bây giờ em tung tin ra thì người khác sẽ nghĩ chị Mộng Oánh cố ý bôi xấu phóng viên, cho nên em tạm thời không làm.
- Nếu Tiểu Kiều đã nói vậy, em đừng nên làm.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, coi như Tiểu Kiều nói là đúng.
- À, chúng ta không dạy cho tên kia một bài học sao? Chồng, em thấy rất nhàm chán, muốn tìm chút chuyện để làm.
Tiểu Yêu Tinh ngáp một cái trong điện thoại:
- Buồn ngủ quá, hôm nay em còn chưa đi ngủ.
- Em không phải muốn lập một Yêu Tinh Biệt Uyển trên Thần Tiên đảo sao? Thế nào lại không có gì làm?
Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái.
- À, em đã đưa bản vẽ cho Tiền Đa Đa, trước tiên phải chờ anh ấy làm xong xây dựng cơ bản, sau đó em mới làm việc khác, cho nên bây giờ không có gì làm.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Này, chồng, thật là không vui, em thiếu chút nữa đã định đi học với Sama, nhưng học cũng chán.
- Em thấy nhàm chán thì nên luyện công, sau này bay trên trời sẽ hết chán.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Nhưng học bay quá lâu, cũng rất nhàm chán.
Tiểu Yêu Tinh lầm bầm một câu:
- Thôi được, chồng, em tiếp tục đi hack máy tính của kẻ khác.
Tiểu Yêu Tinh nói xong thì cúp điện thoại, nhưng Hạ Thiên đang định đặt điện thoại vào túi thì Tiểu Yêu Tinh lại điện thoại đến.
- Chồng chồng, có chuyện em tí nữa thì quên nói.
Điện thoại nối thông, Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Trương Tín và tập đoàn Nhã Lai u có liên lạc, công ty kia có gián điệp trong tập đoàn Thần Y, nhưng em còn chưa biết đó là ai, chuyện này em đã nói với chị Tiểu
Kiều, thuận tiện cũng nói với anh. À, thôi, em đi ngủ đây, tạm biệt chồng.
Tiểu Yêu Tinh không cho Hạ Thiên cơ hội lên tiếng, nàng cúp điện thoại.
Tập đoàn Nhã Lai u?
Hạ Thiên nhíu mày, đây không phải là tập đoàn trước đó muốn thu mua tập đoàn Thiên Nam sao?
- Hai ngày nữa tôi sẽ tìm ra tên gián điệp ở tập đoàn của mỹ nữ tỷ tỷ, sau đó sẽ cho mỹ nữ tỷ tỷ đánh sập tập đoàn Nhã Lai u kia, miễn gây phiền...
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn ngẩng đầu, hắn thấy một người đẹp chân dài váy tím đi đến, đúng là Thư Tịnh.
Rõ ràng Hạ Thiên đoán đúng, Thư Tịnh về nhà cố ý thay chiếc váy này, đối với nàng thì cái váy này không chỉ là thứ Hạ Thiên thích, nó còn có ý nghĩa đặc biệt. Vì trước đó khi nàng mặc váy này làm người mẫu xe hơi thì bị Hạ Thiên đưa đi trước mặt mọi người, sau đó nàng thật sự là vợ của hắn, trước đó nàng chỉ là vợ dự khuyết mà thôi.
Sau khi vào xe thì Thư Tịnh nói với tên vệ sĩ:
- Tên nhà hàng Rome.
- Vâng, Thư tiểu thư.
Vệ sĩ lên tiếng, xe khởi động.
Hạ Thiên cũng ôm vòng eo của Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, hôm nay chị rất ngoan.
- Tôi cũng không phải trẻ con, đừng nói rất ngoan.
Thư Tịnh gắt.
- Được, không nói là chị ngoan nữa.
Hạ Thiên cũng không muốn tranh chấp.
Thư Tịnh thuận miệng hỏi:
- Cậu đến nhà hàng Rome lần nào chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết Rome là địa danh ở nước ngoài.
Hạ Thiên trả lời:
- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra nếu chị thích, tôi có thể đưa chị đến Rome, chúng ta vào đó dùng cơm.
Thư Tịnh chợt nở nụ cười xảo quyệt:
- Nhà hàng Rome này không giống như cậu tưởng tượng đâu.
- Phải không?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn nhớ có người nói nhà hàng Rome bán món Tây, chẳng lẽ chuyển sang bán món Trung?
Sáu giờ tối, khi Hạ Thiên vào nhà hàng Rome, hắn chợt phát hiện nhà hàng này không phải kiểu tây, vì trang trí theo kiểu Tây Trung, hắn vào cửa cũng không thấy bàn ăn.
- Chỗ này đều là phòng ăn.
Thư Tịnh biết nghi hoặc của Hạ Thiên, nàng khẽ giải thích.
- Vợ Tịnh Tịnh, ăn ở đây cũng không tốt, căn bản không có khách.
Hạ Thiên có chút mê hoặc, với năng lực của hắn, tất nhiên thấy nhà hàng này rất quạnh quẽ, mỗi phòng đều vắng.
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có đặt trước không?
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây phục đi đến, trước ngực là thẻ nhân viên phục vụ nhà hàng, nhưng cách ăn mặc lại giống như khách đến dùng cơm.
- Tôi đã đặt trước, tôi họ Thư.
Thư Tịnh trả lời.
- Thì ra là Thư tiểu thư, mời hai vị đi bên này.
Người đàn ông trung niên đưa Thư Tịnh và Hạ Thiên vào một gian phòng.
Hạ Thiên và Thư Tịnh ngồi xuống, người đàn ông trung niên lấy ra một quyển menu:
- Thư tiểu thư, cô chọn vị đầu bếp nào?
Menu này không giống với những nhà hàng thông thường, vì bình thường sẽ toàn là món ăn, mà menu lúc này không phải là món ăn mà chỉ là tên đầu bếp, còn có những phần tự giới thiệu.
- Ôi, có người nói, kẻ có tiền dùng cơm, không phải gọi món mà gọi đầu bếp, nhà hàng Rome này chuyên dùng cho kẻ có tiền, chỗ này đầu bếp đều là đỉnh cấp, có cơm
Tây và thức ăn Trung, cậu chỉ cần chọn đầu bếp, người này sẽ làm ra những món ngon cho cậu.
Thư Tịnh khẽ nói với Hạ Thiên:
- Chỗ này có hai đầu bếp tốt nhất một họ La, một họ Mã, vì vậy mới tạo nên tên nhà hàng, cậu muốn ăn thức ăn Trung hay món tây?
- Chúng ta ăn cả hai thứ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cũng được.
Thư Tịnh khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi nghĩ mời hai đầu bếp La và Mã cùng chuẩn bị bữa tối.
- Thư tiểu thư, điều này sợ rằng không được!
Người đàn ông trung niên kia lại lắc đầu, bộ dạng xin lỗi:
- Dù là đầu bếp La hay Mã đều chỉ làm món cho hội viên bạch kim của nhà hàng, hai vị là khách mới, vì vậy chúng tôi khó thể nào đáp ứng được.
Chương 1260: Không ra thì dỡ nhà
- Phải thế nào mới là thành viên bạch kim của nhà hàng?
Thư Tịnh nhíu mày, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến nhà hàng này, vì nó mới khai trương chưa lâu. Nàng nghe nói chỗ này khác với nơi khác, cấp bậc rất cao, mà đêm nay lại là thời điểm đặc biệt với nàng. Trước đó nàng định đến khách sạn Đế Vương, bây giờ không đến mới chọn nhà hàng xa hoa này.
- Thư tiểu thư, ít nhất phải tiêu phí ở nhà hàng chúng tôi mười lần, như vậy mới là thành viên bạch kim.
Người đàn ông trung niên trả lời.
"Tiêu phí mười lần?"
Thư Tịnh thầm nghĩ, đây cũng không phải là nhà hàng bình thường, tiêu phí chỗ này tuyệt đối với giá trên trời, mà phải tiêu phí mười lần, chỉ sợ không mất vài năm thì
không thể được, nhưng nhà hàng này hình như chưa mở được một tháng.
- Vậy không còn cách nào khác để trở thành thành viên bạch kim sao?
Thư Tịnh cũng suy nghĩ rồi nói.
- Cũng không phải không được, nếu là khách có thân phận đặc biệt tôn quý, chúng tôi sẽ suy xét.
Người đàn ông trung niên trả lời.
- Thế nào là thân phận đặc biệt cao quý? Có tiền hay có quyền?
Thư Tịnh trực tiếp hỏi, nói cho cùng thì bản chất của nhà hàng này không khác gì các nhà hàng khác, khách có thân phận khác biệt sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
- Thư tiểu thư, đối với chúng tôi thì thân phận tôn quý cũng không phải là tiền hay quyền đơn giản như vậy, còn tiêu chuẩn cụ thể, thật xin lỗi, tôi cũng không thể lộ ra.
- Vợ Tịnh Tịnh, đừng nhiều lời với kẻ này.
Hạ Thiên ở bên cạnh nghe và cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn nhìn người đàn ông trung niên:
- Này, anh nói cho hai tên La và Mã kia biết, nếu bọn họ thức thời thì nhanh chóng làm cơm cho vợ tôi, nếu không tôi trực tiếp hủy nhà hàng của các người.
- Tiên sinh, kính xin không nên nổi giận, đây là quy củ của nhà hàng chúng tôi, anh đến nhà hàng dùng cơm, nên tuân thủ quy củ của chúng tôi, nếu anh không muốn, chúng tôi cũng không bắt buộc anh dùng cơm ở đây.
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, chỉ dùng giọng không cứng không mềm trả lời.
- Lời của tôi là quy củ, tôi cũng chưa bao giờ tuân thủ quy củ của kẻ khác.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi cảnh báo anh lần thứ nhất, tranh thủ cho hai tên đầu bếp đến đây, tối nay bọn họ nấu bữa cơm cho vợ tôi, sau này nửa đời không cần nấu nướng gì cả.
- Thôi bỏ, đừng làm rộn, chúng ta chỉ đến đây dùng cơm mà thôi, đầu bếp nơi này đều rất tốt, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ nấu cơm cho chúng ta ăn.
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ khuyên nhủ:
- Tôi chỉ muốn tối nay vui vẻ một chút, cũng không muốn gây rối.
- Vợ Tịnh Tịnh, nhà hàng trời ơi này làm chúng ta mất vui.
Hạ Thiên bất mãn nói:
- Chẳng phải chỉ là vài tên đầu bếp sao? Trước mặt tôi còn đòi ra giá gì nữa? Tối nay mà hai tên đầu bếp kia không làm món ăn, tôi sẽ không bỏ qua.
- Tiên sinh, chỉ sợ tối nay sẽ làm anh thất vọng, thực tế tối nay La tiên sinh đã được chủ tịch Tống mời sang làm món ăn cho một vị khách khác, vì thế dù các người là thành viên bạch kim thì La tiên sinh cũng không thể nào đến chiêu đãi được.
Người đàn ông trung niên vẫn không nổi giận, nhưng lời nói này rõ ràng nói cho Hạ Thiên biết, chúng tôi có quen biết với chủ tịch tỉnh.
- Chủ tịch Tống? Là chủ tịch tỉnh Tống Kim Bình?
Hạ Thiên hừ một tiếng:
- Anh cho rằng chỉ một chủ tịch tỉnh mà tôi ngán sao? Thôi được, vợ Tịnh Tịnh, chúng ta khỏi ăn cơm ở đây, để tôi đi ra dỡ chỗ này xuống.
Hạ Thiên kéo Thư Tịnh đứng lên, sau đó muốn chạy ra khỏi nhà hàng.
- Thôi bỏ, chỉ là bữa tối mà thôi.
Thư Tịnh kéo tay hạ thiên, nàng thật sự không muốn náo loạn, giống như lời nói kia của nàng, nàng hy vọng đêm nay có thể vui vẻ. Nàng muốn mọi thứ là ký ức đẹp,
nàng không hy vọng tương lai sẽ phải nhớ đến những chuyện mất vui.
Thư Tịnh dừng lại một chút rồi khẽ nói với Hạ Thiên:
- Cậu đừng lên tiếng, để tôi lên nói với anh ta.
Thư Tịnh không cho Hạ Thiên cơ hội lên tiếng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng chồng tôi tính nết không được tốt, anh nói vị La tiên sinh kia đang chiêu đãi khách của chủ tịch tỉnh. Nói cách khác, dựa theo tiêu chuẩn của các người thì chủ tịch tỉnh cũng coi là khách tôn quý, như vậy tôi tin chồng tôi không phải là quan lớn nhưng nếu so về địa vị thì không thấp hơn. Có lẽ anh chưa biết chồng tôi là ai, nhưng tôi tin anh đã nghe qua tên của cậu ấy, cậu ấy là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên...
Thư Tịnh còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi, hắn nhìn Hạ Thiên, ánh mắt chợt sợ hãi:
- Anh...Anh là Hạ Thiên, Hạ tiên sinh?
- Nói nhảm, tất nhiên tôi là Hạ Thiên, anh cho rằng ai dám giả mạo tôi sao?
Hạ Thiên tức giận nói.
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết là anh.
Người đàn ông trung niên vội vàng nói:
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư, mời hai vị ngồi, trước tiên tôi thông báo cho La tiên sinh và Mã tiên sinh, bọn họ sẽ đến ngay.
- Như vậy thì tốt.
Hạ Thiên cuối cùng cũng cảm thấy tốt, hắn và Thư Tịnh ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi ngay, một phút sau, một người đàn ông anh tuấn khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trong phòng, sau lưng hắn chính là người đàn ông trung niên vừa rồi.
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư, thật xin lỗi vì làm chậm trễ hai vị, tôi là Mã Khải Phúc, đầu bếp La đang nhanh chóng quay về. Trước tiên tôi sẽ làm cơm tây cho hai vị, không
biết hai vị định thế nào?
Người đàn ông anh tuấn cung kính nói.
- Được, cứ như vậy, các người đi chuẩn bị đi.
Thư Tịnh đồng ý, mà nàng cảm thấy kết quả này là rất tốt.
Hạ Thiên thật sự cũng không nói thêm điều gì, dù sao đối với hắn thì chuyện quan trọng nhất đêm nay không phải là ăn cơm, mà là hoạt động sau khi ăn cơm.
Tống Kim Bình lúc này đang ngồi bên cạnh bàn ăn, ngoài vợ con hắn ra, còn có một người phụ nữ đẹp như tiên nữ, đó chính là cháu gái Tống Ngọc Mị.
Dù Tống Ngọc Mị là cháu gái của Tống Kim Bình, nhưng nếu xét về thân phận và địa vị ở Tống gia, Tống Ngọc Mị lại vượt xa Tống Kim Bình. Bây giờ Tống Ngọc Mị là người
chủ sự ở Tống gia, có quyền lực rất lớn.
Cũng vì vậy mà sau khi Tống Ngọc Mị đến Giang Hải, Tống Kim Bình cố gắng chiêu đãi nàng, tối nay mời La tiên sinh của nhà hàng Rome đến làm bữa tối.
Khi ăn được nửa bữa tối thì Tống Kim Bình rất thỏa mãn, vì hắn thấy Tống Ngọc Mị rất thỏa mãn với món ăn của La tiên sinh. Nhưng khi bữa cơm đi được nửa đường thì một sự việc dở khóc dở cười phát sinh, La tiên sinh kia nhận được điện thoại, sau đó chạy mất, không giải thích một câu.
- Ngọc Mị, thật sự xin lỗi, không biết vị đầu bếp kia gặp phải việc gấp, đột nhiên chạy mất, hay là chúng ta ra ngoài ăn? Hoặc là để cho cô của cháu xuống bếp làm thêm vài món?
Tống Kim Bình nói với vẻ mặt xin lỗi, lúc này hắn không thèm quan tâm nguyên nhân, chỉ muốn trấn an Tống Ngọc Mị.
- Chú, không sao, thật ra cháu đã ăn no, chẳng qua La tiên sinh nấu rất ngon, vì vậy cháu mới tiếp tục ăn thêm, bây giờ anh ấy đi vì việc gấp, cũng không phải lỗi của chú, chú đừng để trong lòng.
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng:
- Trên bàn còn vài món, chú và cô đều chưa ăn, bây giờ cũng nên thử một chút, vị đầu bếp La tiên sinh này thật sự nấu nướng rất ngon.
Tống Kim Bình khẽ thở ra, hắn có thể thấy Tống Ngọc Mị không tức giận, điều này làm hắn sinh ra chút an ủi. May mà cháu gái mình dễ nói chuyện, nếu là Tống Ngọc
Mị trước kia thì phiền phức lớn.
Điện thoại của Tống Kim Bình chợt vang lên, hắn tranh thủ lấy ra nghe, sau đó giống như gặp hỏa hoạn:
- Anh làm trò quỷ gì...Cái gì?
Một lát sau Tống Kim Bình cúp máy, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tống Ngọc Mị:
- Ngọc Mị, La tiên sinh điện thoại đến, nói là Hạ Thiên có mặt ở nhà hàng, điểm danh anh ta đi làm món ăn, vì vậy mới vội vàng quay về.
- Chú, cháu cũng nghe thấy rõ ràng rồi.
Khóe miệng Tống Ngọc Mị lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng Tống Kim Bình biết rõ, nụ cười này không phải dành cho một người chú như mình, mà dành cho Hạ Thiên. Lúc này
cao thấp ở Tống gia đều hiểu, Tống Ngọc Mị thích Hạ Thiên, mà có người ở Tống gia thật sự không thể tiếp nhận sự thật này.
Tống Kim Bình khẽ thở dài:
- Bây giờ Viêm Lam Quang đã ngã, mình là chủ tịch tỉnh, cũng là thay mặt bí thư, thật sự là người đứng đầu thành phố Bình Hải. Nhưng ít nhất thì ở thành phố Giang Hải cũng không nặng bằng Hạ Thiên, mình nói một câu sẽ có kẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng Hạ Thiên chỉ cần lên tiếng, không ai dám không nghe. Lực ảnh hưởng của hắn ở Giang Hải mạnh hơn ở thủ đô rất nhiều.
- Dù bây giờ hắn ở thủ đô, dù lên tiếng cũng không có vài người không làm.
Tống Ngọc Mị mỉm cười:
- Nhưng, chú cũng đừng lo lắng điều này, cậu ấy sẽ không cướp quyền của chú, mà nếu người nhà chúng ta thật sự có ai làm cậu ấy khó xử, chú cứ nói với cháu, cháu sẽ thương lượng với cậu ấy.
Tống Kim Bình nói:
- Chú hiểu, thật ra Hạ Thiên này cũng khá tốt, nhưng, ôi, chẳng qua chỉ không chuyên nhất với cháu...
- Nếu cậu ấy thật lòng với một người thì căn bản sẽ không quen biết cháu.
Tống Ngọc Mị lắc đầu:
- Cậu ấy không biết cháu, cháu sẽ không được như hôm nay. Chú, có được sẽ có mất, đạo lý này chú cũng hiểu.
Tống Kim Bình khẽ gật đầu:
- Chú hiểu, nhưng, Ngọc Mị, chú vẫn lo lắng, lần này cháu cùng Hạ Thiên đi tìm tiểu thư, chỉ sợ tiểu thư bên kia cũng không như những gì Hạ Thiên nói...
Tống Kim Bình nói đến đây thì dừng, vì hắn tin Tống Ngọc Mị hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Chương 1261: Đến nhà tôi làm đầu bếp
- Cháu hiểu, đây cũng chính là một nguyên nhân cháu đến gặp Mị Di.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu:
- Cháu hy vọng Mị Di có thể hóa giải thù hận với Hạ Thiên, nếu bọn họ vẫn đối địch thì rất bất lợi cho Tống gia.
- Tiểu thư rất hận Hạ Thiên, mà Hạ Thiên thì hại tiểu thư thê thảm, nếu muốn hai bên hòa giải thì rất khó.
Tống Kim Bình khẽ thở dài.
- Thật ra cháu cảm thấy không khó.
Tống Ngọc Mị lắc đầu:
- Mị Di trước kia vẫn cho rằng Hạ Thiên là phàm nhân ti tiện, nhưng bây giờ Mị Di đã biết cậu ấy không còn là phàm nhân. Còn Hạ Thiên, tôi tin trên đời này không đàn ông nào không thích Mị Di, tôi tin, chỉ cần bọn họ có thể hòa bình nghỉ ngơi một thời gian, nhất định sẽ đổi mới tư tưởng lẫn nhau.
- Điều này, Ngọc Mị, ý của cháu là, để cho...
Tống Kim Bình lắp bắp kinh hãi, hắn không nói ra toàn bộ vì cảm thấy quá khó tin, cô cháu gái này giống như muốn kéo tiểu thư vào cùng một chỗ với Hạ Thiên thì phải.
Tống Ngọc Mị tất nhiên hiểu ý của Tống Kim Bình, nàng không phủ nhận mà khẽ gật đầu rồi nói:
- Ngoài vấn đề đó ra, cháu không còn biện pháp nào khác.
Tống Kim Bình há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
...
Nhà hàng Rome.
Tuy lúc đầu có chút khúc chiết nhưng bữa cơm tối nay thật sự sẽ là ký ức đẹp với Thư Tịnh, vì hai vị đầu bếp của nhà hàng Rome đều phô bày kỹ thuật, Trung Tây kết hợp không có khe hở, hai người lúc thì ăn đồ Tây khi thì dùng món Trung nhưng không có gì cách biệt, ngay cả Hạ Thiên cũng không thể không thừa nhận, hai người đầu bếp kia thật sự có bản lĩnh.
Thư Tịnh cũng ăn rất nhiều, còn Hạ Thiên thì phát huy bản sắc ăn uống cực kỳ tinh tế.
- Ôi, tôi ăn không vô nữa, no quá rồi.
Thư Tịnh cuối cùng cũng không thể tiếp tục, nàng vuốt vuốt bụng, sau đó ngã xuống bên cạnh Hạ Thiên. Tối nay nàng có uống chút rượu, bây giờ có chút hơi men, nàng bắt đầu làm nũng với Hạ Thiên.
- Sau khi chúng ta ăn xong sẽ làm chút hoạt động để tiêu hóa thức ăn.
Hạ Thiên cười hì hì.
- Tốt, chúng ta đi tản bộ.
Thư Tịnh cười quyến rũ, sau đó nàng hạ giọng:
- Cậu đừng nghĩ bây giờ làm chuyện xấu, sau khi ăn xong thì không nên hoạt động mạnh.
- Được, chúng ta đi tản bộ.
Hạ Thiên cũng không quan tâm mà ôm Thư Tịnh đứng lên, hắn móc thẻ tín dụng trong túi rồi thuận tay kín đáo đưa cho người đàn ông trung niên phục vụ ở bên cạnh:
- Này, tính tiền.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Người đàn ông trung niên nhận thẻ tín dụng, nhanh chóng bỏ đi.
Hạ Thiên ôm Thư Tịnh ra khỏi phòng, lúc này Thư Tịnh dựa hẳn lên người hắn, cũng không phải vì nàng say rượu, căn bản là vì ăn quá nhiều, đi không nổi.
- Tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Thư Tịnh lầm bầm một câu:
- Sau này không nên ăn như vậy, ăn nhiều quá sẽ béo núc lên mất.
- Vợ Tịnh Tịnh, vận động nhiều sẽ không béo lên.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị đi theo tôi, chắc chắn sẽ không béo, vì mỗi ngày chúng ta đều làm nhiều vận động.
- Sắc lang.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất quyến rũ.
Hạ Thiên không ngại bị gọi là sắc lang, lúc này hắn đang thực hiện hành động của sắc lang, một tay ôm eo Thư Tịnh, một tay đặt lên mông nàng ve vuốt.
- Có người đến.
Thư Tịnh véo tay Hạ Thiên.
Quả thật có người đến, là người đàn ông trung niên phục vụ và hai tên đầu bếp La và Mã.
- Hạ tiên sinh, thẻ của anh.
Người đàn ông trung niên trả thẻ lại cho Hạ Thiên, tiện thể còn đưa đến một hóa đơn, con số bên trên thật sự là rất dài. Có thể nói là ăn một bữa cơm nơi đây đủ cho một gia đình trung lưu phá sản, rõ ràng chỗ này chỉ dành cho phú hào mà thôi.
- Hạ tiên sinh, anh có hài lòng với các món ăn hôm nay không?
Đầu bếp La cung kính hỏi.
- À, rất thỏa mãn, vì vậy tôi đã làm ra quyết định.
Hạ Thiên nhìn hai tên đầu bếp:
- Các người đừng mở nhà hàng, sau này đến làm đầu bếp cho nhà tôi là được.
Hai người đầu bếp chợt sững sờ, không biết nói gì cho phải.
- Bây giờ tôi có việc, sẽ không nói rõ được, sau này sẽ có người đến tìm.
Hạ Thiên nói một câu rồi rời khỏi nhà hàng Rome.
Hai tên đầu bếp chợt buồn bực, trước đó bọn họ lo lắng hầu hạ không tốt sẽ đắc tội đại gia, vì thế mà làm việc cật lực. Nhưng bây giờ bọn họ thấy mình hầu hạ quá tốt cũng không hay, lúc này Hạ Thiên vừa ý bọn họ, sau này kéo bọn họ về nhà nấu ăn, sợ rằng khó mở nhà hàng được nữa.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không biết cảm giác của hai vị đầu bếp, hắn bây giờ chỉ ôm Thư Tịnh không nhanh không chậm đi về phía trước. Theo lời nói của Thư Tịnh, bọn họ cần phải có hoạt động cho tiêu cơm, vì thế mà bọn họ không đi xe, phải đi bộ đến khách sạn. Đối với Hạ Thiên thì không có vấn đề, tuy không phải là khách sạn Đế Vương, nhưng đó cũng là khách sạn mà hắn khá quen thuộc, là nơi mà hắn từng vài lần vui chơi với Mộc Hàm, khách sạn Khải Duyệt.
- Này, cậu thật sự muốn thu hai người bọn họ làm đầu bếp sao?
Thư Tịnh dựa lên người Hạ Thiên, vừa đi vừa hỏi.
- Không phải đầu bếp cho tôi, là cho chúng ta, sau này chúng ta đến Thần Tiên đảo, cũng phải có đầu bếp riêng chứ?
Hạ Thiên chân thành gật đầu:
- Nấu cơm cho chúng ta phải là đầu bếp tốt nhất, tôi cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp.
- Nhưng đầu bếp nấu quá ngon, ăn nhiều béo lên thì làm sao?
Thư Tịnh lại lo lắng.
- Yên tâm, vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói rồi, chị đi theo tôi sẽ không có vấn đề.
Hạ Thiên lại tin tưởng mười phần:
- Hơn nữa dù thật sự béo thì tôi cũng có thể làm cho chị gầy xuống, trước đó Tô Tiểu Xán nặng hơn bốn trăm cân, bây giờ chẳng phải chỉ còn chưa đến hai trăm cân sao?
- Phải không? Tô Tiểu Xán kia trước đó béo vậy à?
Thư Tịnh có chút ngạc nhiên, nàng cũng từng gặp qua Tô Tiểu Xán, khi đó nàng đến làm người mẫu xe hơi, khi Hạ Thiên cướp nàng đi thì Tô Tiểu Xán đứng ngay bên cạnh.
- Ừ, Tô Tiểu Xán là một người rất mập.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Vậy cậu giúp anh ta giảm béo thế nào? Cho uống thuốc sao? Ôi, nếu là có thuốc như vậy, cậu sẽ phát tài.
Thư Tịnh có chút hưng phấn.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã phát tài từ lâu rồi.
Hạ Thiên không nhịn được phải nói.
- À, tôi quên.
Thư Tịnh lập tức mất hưng phấn.
- Thật ra tôi dùng ngân châm giúp Tô Tiểu Xán giảm béo, nhưng tôi cũng biết thuốc giảm béo. À, tôi nghĩ vài ngày nữa sẽ chỉ cho mỹ nữ tỷ tỷ cách điều chế, để chị ấy lấy thuốc giảm béo đi bán, sau này sẽ có nhiều tiền để tôi nuôi vợ...
Hạ Thiên lầm bầm nói.
- Cậu còn muốn nuôi thêm nhiều vợ sao?
Thư Tịnh bĩu môi, nàng tức giận cắt đứt lời Hạ Thiên:
- Đã bao nhiêu rồi mà còn ham nữa?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị nghi oan cho tôi, tôi nghe nói mỗi năm có thêm vài trăm ngàn dân, tôi mới có hơn mười bà vợ mà thôi.
Hạ Thiên nghiêng trang trả lời.
- Cậu mới có mười mấy...
Thư Tịnh chợt nổi giận:
- Tôi muốn cắn chết cậu.
Thư Tịnh hôm nay có chút men say, mà tối nay cũng không bình thường, nàng nói muốn cắn thì há miệng cắn thật, nhưng nàng chợt phát hiện mình không cắn trúng thứ gì, ngược lại môi anh đào còn bị hắn hôn lên, sau đó cả hai bắt đầu hoạt động tấn công bằng miệng.
Thư Tịnh bị hôn đến mức hồ đồ, vì vậy nàng căn bản không biết Hạ Thiên đã không cùng nàng tản bộ mà chạy nhanh về phía trước, chỉ sau giây lát đã đến khách sạn Khải Duyệt.
- Cho chúng tôi đặt phòng.
Mãi đến khi âm thanh của Hạ Thiên vang lên thì Thư Tịnh mới tỉnh táo lại, nàng vội vàng tiếp lời:
- Tôi đặt phòng, tôi họ Thư, phòng trăng mật.
Vài phút sau Hạ Thiên và Thư Tịnh vào phòng trăng mật, bọn họ đóng cửa, sau đó hắn ôm nàng ném xuống giường.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta bắt đầu tuần trăng mật.
Hạ Thiên nói xong thì cúi đầu hôn lên cổ trắng của Thư Tịnh, hai tay cũng bắt đầu tuần tra tới lui
- Không phải một tuần, là một đêm...
Thư Tịnh khẽ than một tiếng, nàng thì thào, một tối mà nào phải là cả tuần trăng mật?
Nàng tin sắc lang Hạ Thiên ngày mai sẽ đến với người phụ nữ khác mà thôi.
Cảm giác khác thường từ các bộ vị trên cơ thể bùng lên, nhanh chóng lan tràn toàn thân, Thư Tịnh nhanh chóng thất lạc, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà bám víu lấy kế hoạch trước đó của mình, nàng muốn có một buổi tối vui vẻ.
Hai chân thon dài không biết đã quấn lên lưng Hạ Thiên từ khi nào, giây phút đau đớn ngắn ngủi trôi qua, cảm giác trùng kích thật sự làm cho Thư Tịnh có một đêm mê người không thể quên, đêm đó bọn họ thật sự không thể phân chia, một đêm mật ngọt.
Sáng sớm Thư Tịnh vô lực ghé vào lòng Hạ Thiên, nàng khẽ nỉ non:
- Bây giờ thứ gì tôi cũng đã cho cậu, cậu đừng quên lời hứa làm giấy kết hôn, đừng làm hàng giả, tôi muốn dùng nó để về gạt bố...
Thư Tịnh càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngủ say.
...
Cùng là buổi sáng hôm đó.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thần Y là Diệp Mộng Oánh quyết định mở hội nghị tổng bộ.
Có một trăm trên phóng viên kéo đến, truyền hình trực tiếp trên tivi, sự kiện lần này liên quan đến tập đoàn Thần Y, cũng liên quan đến Hạ Thiên, thậm chí còn liên quan đến sự kiện ba vị ngôi sao trước đó. Sáng nay hầu như không phải chỉ người trong nước, nước ngoài cũng rất quan tâm.
Mười giờ hội nghị bắt đầu, không có lời mở đầu hay ho, không có lễ khai mạc đặc biệt, Diệp Mộng Oánh chỉ đơn giản nói:
- Tôi là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, mọi người có thể đặt bất kỳ câu hỏi nào về tập đoàn Thần Y, tôi sẽ trả lời.
Chương 1262: Có chút từ ái mà thôi
- Giám đốc Diệp, tôi là nhật báo Giang Hải...
- Giám đốc Diệp, tôi là phóng viên Tân Hoa Xã...
- Tôi là phóng viên nhật báo Nam Hoa...
- Tôi là phóng viên Pháp Xã...
...
Rất nhiều phóng viên muốn lên tiếng, tình huống hơi hỗn loạn.
- Mời mọi người đặt câu hỏi theo thứ tự, mỗi người chỉ được hỏi một vấn đề, dựa theo chỗ ngồi hiện tại, từ trước ra sau, từ trái sang phải. Trước hết mời phóng viên ở hàng ghế đầu tiên.
Diệp Mộng Oánh tuy không nói quá lớn nhưng âm thanh vẫn truyền vào rõ ràng trong tai mọi người, hiện trường ầm ĩ cũng nhanh chóng an tĩnh. Nghe nói mỗi người chỉ
được đặt một câu hỏi, đám phóng viên đều không còn nóng vội, một vài phóng viên cảm thấy mình chưa đến lượt, bắt đầu suy xét xem nên hỏi gì cho phải.
- Chào giám đốc Diệp, tôi là phóng viên báo nhanh Tường Khang tôi bây giờ muốn hỏi một vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, đó là sản phẩm của tập đoàn Thần Y có thật sự an toàn không?
Phóng viên đầu tiên đã đặt câu hỏi.
- Có rất ít người có thể bảo chứng sản phẩm của mình tuyệt đối an toàn, nhưng Diệp Mộng Oánh tôi hoàn toàn có thể nói, bất kỳ sản phẩm nào của tập đoàn Thần Y đều
tuyệt đối an toàn, đây cũng là lời đảm bảo của tập đoàn Thần Y, chúng tôi đảm bảo tất cả sản phẩm đều an toàn.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng không nhanh không chậm trả lời.
- Có tin tức nói, có người sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thần Y và trúng độc, có thật không?
Phóng viên thứ hai lên tiếng.
- Sản phẩm làm cho người tiêu dùng bị trúng độc không phải xuất xứ từ tập đoàn Thần Y, là sư phụ giả mạo. Trong sự kiện này thì tập đoàn Thần Y cũng là phía bị hại, nhưng chúng tôi đã chịu trách nhiệm với hai vị khách hàng bị hại.
Diệp Mộng Oánh trả lời:
- Chúng tôi đang yêu cầu tất cả ban ngành tương quan tìm ra những kẻ làm giả sản phẩm, nhưng tiếc nuối là có vài ban ngành không chịu phối hợp, vì vậy chúng tôi chỉ có thể chọn lựa đối sách tốt nhất cho mình.
- Chị nói rất hay, nhưng đó là đổ trách nhiệm cho người khác.
Có người hừ một tiếng:
- Tôi rốt cuộc biết vì sao giám đốc Diệp có thể đảm bảo tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y là an toàn, vì nếu không an toàn thì đó là sản phẩm giả mạo. Nhưng rất đáng tiếc, giám đốc Diệp cũng không phải là người thông minh duy nhất trên đời, vì biện pháp của chị cũng đã có nhiều người sử dụng.
- Phóng viên Trương, hiện tại chưa đến lượt anh đặt câu hỏi.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Nếu anh không tuân thủ quy tắc, vậy tạm thời mời anh ra khỏi hiện trường.
Người vừa rồi mở miệng là Trương Tín, là tên phóng viên báo thế giới kinh doanh trước đó viết bài công kích tập đoàn Thần Y.
- Không biết đối sách mà giám đốc Diệp muốn nói là gì?
Lúc này phóng viên thứ ba đặt câu hỏi.
- Chúng tôi quyết định dừng sản xuất một thời gian ngắn, mãi đến khi tất cả sản phẩm làm giả không còn mới tiếp tục sản xuất.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Tôi ở đây nói với mọi người, bây giờ tất cả sản phẩm tiêu thụ trên thị trường đều là sản phẩm giả, vì tất cả sản phẩm của chúng tôi đều đã được thu về, bây giờ chỉ còn lại hàng giả trên thị trường. Trong tương lai không ngắn, chúng tôi sẽ ngừng sản xuất, vì vậy thời gian này tất cả sản phẩm đưa ra thị trường đều là giả.
- Cái gì?
- Là như vậy?
- Tập đoàn Thần Y dừng sản xuất sao?
- Vậy sau này còn ai mua sản phẩm của tập đoàn Thần Y?
...
Một đám phóng viên lên tiếng nghị luận, lúc này nhiều người quên mình là phóng viên, đã coi mình là người tiêu thụ sản phẩm, vì trong số đó có rất nhiều người sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thần Y.
- Giám đốc Diệp, theo tôi được biết thì tập đoàn Thần Y mỗi ngày có hạn ngạch tiêu thụ vượt qua vài trăm triệu đồng, bây giờ dừng sản xuất một thời gian ngắn, vậy không phải tổn thất rất lớn sao?
Lúc này phóng viên thứ tư cũng đặt vấn đề.
- Đả kích sản phẩm giả mạo chính là trách nhiệm với người tiêu dùng, chúng tôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào giả mạo để làm nguy hại cho sản phẩm, dù chúng tôi có thể tổn thất vài trăm triệu thậm chí cả tỷ lợi nhuận, nhưng vì suy xét cho người tiêu thụ, chúng tôi có thể không quan tâm đến những ích lợi này.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng kiên định nói:
- Tôi hy vọng mọi người có thể giúp nhau chuyển cáo, không cần mua sắm những sản phẩm giả mạo kia.
- Giám đốc Diệp, lỡ may sản phẩm giả mạo vẫn tồn tại, chẳng phải tập đoàn Thần Y sẽ không thể làm sống lại sản phẩm sao?
Lại có phóng viên đặt vấn đề.
- Tôi tin tưởng sản phẩm giả mạo sẽ nhanh chóng biến mất, mà sản phẩm của chúng ta sẽ nhanh chóng xuất hiện lại trên thị trường.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Trong khoảng thời gian ngừng sản xuất, chúng tôi sẽ tiến hành nhiều bố trí, sau này dù sản phẩm giả mạo có tồn tại nhưng chúng tôi đảm bảo mọi người sẽ không mua phải sản phẩm giả mạo. Tập đoàn Thần Y sẽ thiết lập ở mỗi thành phố một cửa hàng độc quyền, tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y sẽ được tiêu thụ ở nơi đó, chúng tôi sẽ tiến hành một loạt sắp xếp, đảm bảo mọi người mua được sản phẩm chính thức...
Hội nghị nhanh chóng chuyển thành con đường quảng cáo tiêu thụ của Diệp Mộng Oánh, con đường tiêu thụ cũng không đơn giản là giữ độc quyền, còn có rất nhiều phục vụ nguyên bộ. Diệp Mộng Oánh cũng có sắp xếp tỉ mỉ đối với con đường tiêu thụ này, đảm bảo mỗi người sẽ mua được hàng thật. Lúc này nàng thông qua tuyên truyền để cho mọi người biết, mỗi thành phố đều có chỗ đảm bảo mua được hàng thật, mà khi đó tất cả địa điểm khác đều bán hàng giả, nàng muốn cho những sản phẩm giả mạo kia căn bản không bán được, sau đó nhất định sẽ biến mất.
Quảng cáo này kéo dài một giờ, cuối cùng đến lượt Trương Tín thì coi như bỏ dở.
- Giám đốc Diệp, theo tôi được biết, tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y đều đến từ một người, đó chính là đệ nhất thần y Hạ Thiên. Nhưng theo điều tra của tôi thì vị thần y dùng một cây châm trị bách bệnh chẳng khác nào quảng cáo hai cây đậu xanh có thể trị bệnh, cuối cùng chỉ là lừa dối mà thôi.
Trương Tín lúc này mở miệng công kích Hạ Thiên:
- Một tên lường gạt đưa ra cách điều chế, làm sao có thể hữu dụng? Nói ngược lại, thần y nào có bản lĩnh gì, có thể mọi người đều biết, trước đó vài ngày vị thần y kia từng
hành hung một ngôi sao Hongkong ở quảng trường Thục Đô, lại có chuyện xấu với ba ngôi sao trong nước. Theo lời của người trong tập đoàn Thần Y, Hạ Thiên là hôn phu
của giám đốc Diệp, một kẻ không có đạo đức như vậy, dù là thần y, ai có thể tin sản phẩm không có vấn đề?
- Y thuật của cậu ấy nếu là giả thì không cần tôi đi chứng minh, trên đời này có vô số người có thể chứng minh, cũng vì vậy mà mọi người mới tin vào sản phẩm của tập đoàn Thần Y, thực tế người dùng qua sản phẩm của tập đoàn Thần Y đều biết rất hữu hiệu.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Tôi tin tưởng mọi người đều biết những sản phẩm của chúng tôi đều hiệu quả, điều này các phóng viên ở đây có thể chứng minh.
- Đây là thật, tôi mua sản phẩm Tiểu Mỹ Nhân, làn da dị ứng đã chữa hết...
- Tôi đã mua sản phẩm bảo vệ sức khỏe của tập đoàn Thần Y cho bố tôi, mà bệnh phong thấp cũng đã chữa hết.
- Tuy tôi chưa từng dùng, nhưng vợ của tôi đã mua, cô ấy nói hiệu quả rất tốt...
Vài phóng viên gật đầu lên tiếng, rõ ràng sản phẩm của tập đoàn Thần Y rất hiệu quả, ai cũng tin tưởng.
- Giám đốc Diệp, chuyện giữa Hạ Thiên, Triệu Vũ Cơ, An Khả Khả và Liễu Mộng có thật không?
Một người đặt câu hỏi, là phóng viên báo giải trí, vì vậy rất có hứng thú.
- Chuyện này các người có thể hỏi người trong cuộc, nhưng tôi muốn nói, điều này không thể nói nhân phẩm của cậu ấy bại hoại, chỉ có thể chứng minh cậu ấy có chút lăng nhăng mà thôi.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng bình tĩnh nói:
- Còn chuyện hành hung ngôi sao Hongkong, nếu ai có hứng thú thì cứ đến phỏng vấn những nhân viên khách sạn ở Thục Đô, tôi chỉ có thể nói tên diễn viên Hongkong
kia rất đáng ăn đòn, chuyện này tôi thật sự đồng ý với cậu ấy.
Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tôi cũng biết có những tin đồn không tốt với chồng mình, nhưng thực tế cậu ấy đã làm nhiều chuyện tốt, không ít hơn so với bất kỳ người nào. Ví dụ như hiện tại, chồng tôi đang làm một hạng mục từ thiện, sẽ thu tất cả nhi đồng bị vứt bỏ. Hơn nữa quỹ từ thiện này cũng không quyên tiền của xã hội, vì tất cả tài chính do tập đoàn Thần Y cung cấp, ngoài ra, chồng tôi có thể dùng y thuật để chữa cho tất cả nhi đồng trong viện, tôi tin tất cả trẻ em bị vứt bỏ đều sẽ không còn bất kỳ bệnh tật gì...
Hội nghị lần này Diệp Mộng Oánh coi như cũng tuyên truyền cả công tác của Liễu Vân Mạn, sau đó di dời sự chú ý của mọi người.
Lúc này hội nghị cũng đã đạt đến hiệu quả mà Diệp Mộng Oánh mong muốn, thực tế Diệp Mộng Oánh cũng không muốn đưa ra lời giải thích, nàng chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để tuyên truyền mà thôi.
...
Khách sạn Khải Duyệt.
Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập làm cho hai người đang ôm lấy nhau chợt bừng tỉnh.
Thư Tịnh cố gắng vươn cánh tay trắng như ngọc, cuối cùng cầm điện thoại của mình lên, nhìn qua, sau đó dùng giọng không tình nguyện nói:
- Bố, có chuyện gì thế?
- Cái gì? Con đã nói không phải là Hạ Thiên kia, là Hạ Thiên khác, đúng đúng đúng, là một người khác...Ôi dào, bố sao lại không tin con? Cậu ấy đang ở chỗ con...Được
rồi, chúng con không có gì, chúng con không chia tay, à, vâng, bái bai.
Thư Tịnh nói một lượt trong điện thoại, sau đó nàng cúp điện thoại, ngáp một tiếng nói:
- Ôi, Diệp Mộng Oánh của cậu mở hội nghị tập đoàn Thần Y, chị ấy có nhắc đến cậu, bố tôi nghe thấy như vậy mà điện thoại đến, tôi chỉ có thể lừa gạt mà thôi, nói đó không phải là cậu, nếu tiếp tục như vậy sẽ không tốt, một ngày nào đó bố sẽ phát hiện ra mất.
Chương 1263: Cuối cùng đã qua đời nữ sinh
- Tôi nói trực tiếp cho ông ấy biết là được.
Hạ Thiên cũng không quá quan tâm, lúc này ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào vị trí cao ngất của Thư Tịnh, tư thế của nàng vào lúc này thật sự đã trực tiếp đưa bánh bao vào miệng hắn.
Hạ Thiên nhìn hai chiếc bánh bao trắng nõn thơm ngào ngạt mà lầm bầm:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị càng ngày càng ngoan, biết rõ bây giờ đến lúc dùng cơm trưa, vì vậy đưa bánh bao cho tôi.
- Bánh bao gì?
Thư Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy tê dại, vì vậy mà không khỏi phát ra tiếng rên khẽ:
- Ư...
- Tôi rốt cuộc biết vì sao cậu phải tìm nhiều vợ như vậy...
Thư Tịnh thì thào nói, người này nếu chỉ có một vợ, sợ rằng sẽ chết vì sung sướng.
Lại là một tình huống vận động đến cao trào, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên thì hoạt động mới chấm dứt.
Cũng không phải có người điện thoại đến cho Thư Tịnh, mà Liễu Vân Mạn gọi cho Hạ Thiên.
- Chị Vân Mạn, chị về chưa?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi mở miệng hỏi.
- À, tôi vừa về.
Giọng nói dịu dàng của Liễu Vân Mạn vang lên, còn mang theo chút uể oải:
- Bây giờ cậu có rãnh không?
- Chị Vân Mạn, có chuyện gì sao?
Hạ Thiên không trực tiếp trả lời, hắn chỉ hỏi lại một câu, bây giờ hắn có rảnh có không, nói không rảnh thì thật sự cũng đúng, vì dưới người hắn là một bà vợ.
- Có vài đứa bé bị bệnh nghiêm trọng, nếu cậu có rảnh, trước tiên giúp chúng trị liệu, nhưng nếu bây giờ cậu không rảnh, đợi hai ngày sau cũng không sao, chúng cũng không có việc gì.
Liễu Vân Mạn khẽ nói.
- Như vậy à? Chị Vân Mạn, tôi sẽ qua chỗ chị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, cùng lúc này Liễu Vân Mạn có việc cần tìm, mà hắn cũng khá nhớ nàng. Ngày hôm qua hắn đã điện thoại cho nàng nhưng còn chưa về
thành phố Giang Hải, vì thế hắn mới tìm đến với Thư Tịnh.
- À, tốt, tôi ở viện mồ côi cơ nhỡ, nếu cậu không biết thì có thể chạy xe đến, nếu lái xe cũng không biết địa chỉ, như vậy nói cho người ta biết, trước mặt là trường học quý tộc tinh hoa quốc tế, bọn họ sẽ biết.
Liễu Vân Mạn nói với giọng vui vẻ hơn.
- Biết rồi, chị Vân Mạn, chiều nay tôi sẽ đến.
Hạ Thiên nói lời đảm bảo.
Hạ Thiên cúp điện thoại và ôm lấy Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi giúp chị mặc quần áo, chúng ta xuống giường.
- Là cậu muốn thức dậy, tôi cũng không muốn.
Thư Tịnh yêu kiều hừ lên một tiếng, trong lòng giống như có chút chua chua, quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, sắc lang này đắc thủ mình và nhanh chóng đi tìm người phụ nữ khác.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị cũng nên thức dậy.
Hạ Thiên bắt đầu mặc quần áo cho Thư Tịnh:
- Chúng ta đi dùng cơm, sau đó tôi đưa chị đến câu lạc bộ thể hình, cuối cùng tôi sẽ đến chỗ chị Vân Mạn, nơi đó còn rất nhiều đứa trẻ chờ được chữa bệnh.
Hạ Thiên cũng không phải một người có lòng nhân ái bao la, nhưng hắn thật sự có chút đồng cảm với những đứa bé bị bỏ rơi, vì vậy lúc đầu Liễu Vân Mạn muốn thành
lập một cơ cấu từ thiện, chuyên môn thu dưỡng những đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn cũng đồng ý ngay. Lúc ban đầu nàng đã nói rõ với hắn, những đứa bé kia bị bệnh cần được điều trị, vì vậy hắn bây giờ tuy không có mấy lòng đồng tình nhưng đã đồng ý thì sẽ đi làm, vì thế hắn nhất đinh sẽ chữa trị cho những đứa bé kia.
- Cậu đi chữa bệnh cho những đứa bé bị bỏ rơi sao?
Thư Tịnh rất ngạc nhiên:
- Này, cậu nói cho tôi xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, hắn vừa mặc quần áo cho Thư Tịnh vừa dùng giọng đơn giản nói.
- Không thể tưởng được, cậu thật sự là người tốt như vậy sao?
Thư Tịnh nghe xong lời của Hạ Thiên mà trong mắt có chút khác thường.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi không phải là người tốt, nhưng lại là người chồng tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang cải chính:
- Chị phải nhớ kỹ, tôi là đàn ông tốt nhất và người chồng tốt nhất, như vậy là được.
- Tôi không tin cậu là người chồng tốt.
Thư Tịnh bĩu môi, nàng tình nguyện tin Hạ Thiên là người tốt, nhưng là người chồng tốt sao? Chồng tốt sẽ không lấy nhiều vợ, dù người này có thế nào cũng không là chồng tốt.
- Vợ Tịnh Tịnh, không tin chồng sẽ bị đánh đòn.
Hạ Thiên chân thành nói.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn hạ thiên, nàng cũng không sợ hắn.
Lúc này Hạ Thiên đã giúp Thư Tịnh mặc xong quần áo, nhưng tốc độ hắn mặc quần áo cho nàng còn không thể bằng một góc lúc cởi ra, vì mặc vào cũng không dễ. Đúng là không có biện pháp, Thư Tịnh chỉ có thể tự mình mặc vào, sau đó đi theo Hạ Thiên ra khỏi khách sạn.
Hai người xuống dùng cơm trong nhà hàng của khách sạn, sau đó Hạ Thiên và Thư Tịnh cùng đến câu lạc bộ Phong Hỏa, cùng nhau ngồi chơi một lúc, sau đó Hạ Thiên
mới đi, lúc này đã là ba giờ chiều.
- Này, Thư Tịnh, cậu thật sự đã mướn phòng với Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên đi rồi, Mạc Văn Tịnh nhanh chóng chạy đến.
- Cả ngày cậu chỉ quan tâm đến vấn đề này thôi sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Mạc Văn Tịnh.
- Khụ khụ, thật ra tôi rất ngạc nhiên, cậu và Hạ Thiên quen biết nhau đã lâu, cậu lại xinh đẹp, nhưng Hạ Thiên còn chưa làm gì cậu, như vậy tôi nghi ngờ cậu ấy không được bình thường...
Mạc Văn Tịnh cười hì hì, sau đó đi quanh người Thư Tịnh nhìn nhìn, lại có vẻ mập mờ:
- Nhưng bây giờ xem ra cậu ấy rất bình thường, này Thư Tịnh, chúc mừng bạn, lần này cậu đã đi qua thời nữ sinh, chính thức là phụ nữ.
- Cậu mới là phụ nữ.
Thư Tịnh đỏ mặt rồi ngáp một cái:
- Tôi không tiếp tục mò mẩm với cậu, tôi cũng buồn ngủ, tôi đi nghỉ trước.
- Buồn ngủ? Vậy tối qua cả đêm không ngủ?
Mạc Văn Tịnh bắt đầu lắm lời.
Thư Tịnh lần này không quan tâm đến Mạc Văn Tịnh, nàng trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, đóng kín cửa, ngã xuống giường bắt đầu ngủ, trong lòng thầm nói:
- Ai nói phụ nữ không thích? Đúng là gạt người.
...
Một khu vực vùng ngoại thành phía đông thành phố Giang Hải có một khu kiến trúc có tường bao quanh, kiến trúc này còn rất mới, rõ ràng vừa được kiến tạo lên vài năm gần đây. Lúc này những hàng cây bên ngoài làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đẹp, nếu thật sự đi vào sẽ còn thấy hòn non bộ, suối nước róc rách giống như công viên, nhưng thật ra nơi đây trước kia từng là trường học, cũng chính là trường quý tộc tinh hoa quốc tế.
Khi trường quý tộc tinh hoa quốc tế được thành lập thì từng được giới truyền thông Giang Hải chú ý cao độ, vì đây là trường học quý tộc chính thức đầu tiên của Giang
Hải, học phí mỗi tháng là mười ngàn. Có thể nói nếu không phải là phú hào thì khó thể đưa con vào đây học tập.
Nhưng trường quý tộc này cũng không kiên trì được bao lâu, nghe nói năm đầu tiên không thiếu học sinh, vì những năm gần đây nhiều kẻ có tiền, nhưng đám người có tiền cũng không ngu, bọn họ đưa con đến trường quý tộc đi học vì hy vọng được hưởng xứng đáng với những gì mình bỏ ra. Nhưng sau khi trải qua năm đầu thì thật sự thất vọng, giáo viên chỉ là Tây ba lô, bữa cơm có xem xét chất dinh dưỡng còn kém cả cơm công nhân, nói tóm lại nơi đây ngoài giá cả đắt đỏ thì căn bản chẳng ra gì.
Kết quả là đám phụ huynh nổi giận, kẻ có tiền nổi giận sẽ sinh ra hâu quả nghiêm trọng, vì vậy mà trường học này đóng cửa. Trước đó không lâu Liễu Vân Mạn tìm địa điểm cho viện trẻ mồ côi cơ nhỡ, nàng phát hiện trường học này cơ sở hạ tầng khá tốt, vì vậy mới bỏ tiền mua, lại tu sửa cải tạo trở thành viện trẻ mồ côi.
Hạ Thiên đi vào trong viện trẻ mồ côi thì phát hiện trên cửa lớn có một chữ "Nhà" rất lớn, bên cạnh còn có vài tấm biển hiệu, nhưng hắn cũng không quan tâm trên đó là gì, chỉ đi thẳng vào bên trong.
Bên trong có một phòng bảo vệ, rõ ràng chỗ này cũng không tùy tiện ra vào.
- Tiên sinh, chỗ này không thể tùy tiện ra vào, xin hỏi anh đến có việc gì?
Bảo vệ dùng giọng khách khí chào hỏi Hạ Thiên.
- Biết chị Vân Mạn ở đâu sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Anh nói Liễu tiểu thư sao?
Tên bảo vệ chợt sững sờ:
- Anh là bạn của Liễu tiểu thư?
- Tôi là chồng của chị ấy.
Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Tên bảo vệ chợt sững sờ:
- Chồng của Liễu tiểu thư? Anh là Hạ thần y?
- Đúng vậy, chính là tôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Điều này...Anh không quá giống trong ảnh, tôi cũng muốn hỏi Liễu tiểu thư.
Bảo vệ nhìn Hạ Thiên, lại lấy ra một tấm ảnh để nhìn, giống như không thể xác nhận.
- Hạ Thiên!
Đúng lúc này một âm thanh dịu dàng động lòng người vang lên, là Liễu Vân Mạn.
- Chị Vân Mạn.
Hạ Thiên lóe người đi đến bên cạnh Liễu Vân Mạn, sau đó ôm nàng vào lòng.
Tên nhân viên bảo vệ thấy tình cảnh như vậy thì nhanh chóng lui vào phòng.
- Cậu cảm thấy chỗ này thế nào?
Liễu Vân Mạn ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên:
- Cậu xem, bên kia là phòng học, là thư viện, bên kia là căn tin, ký túc xá, mà bên kia là một trạm xá nhỏ. Viện mồ côi cơ nhỡ của chúng ta không chỉ là một cơ cấu từ thiện, tôi định xây dựng chỗ này như một ngôi trường, trẻ nhỏ được học tập và lớn lên nơi này, đây là nhà của chúng, bọn chúng ở đây có thể làm những gì mình muốn. Thật ra đó là ý tưởng của tôi, nhưng tạm thời chỉ có thể làm từng bước một.
- À, tôi cảm thấy chỗ này rất tốt, chị Vân Mạn, thật ra chị thấy tốt là được, không cần hỏi tôi.
Hạ Thiên cũng không có quan điểm gì, hắn hỏi việc khác:
- Chị Vân Mạn, chị nhìn có vẻ khá mệt, sao, gần đây lại ngủ mất ngon à?
Chương 1264: Kế hoạch không thể biến đổi
- Không phải, tôi ngủ rất ngon, bây giờ chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay được.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Nhưng bây giờ bận rộn nhiều việc, nhân thủ lại không đủ, tuy tôi đã để cho Mai tam thẩm hỗ trợ tìm người, nhưng muốn có được người thích hợp cũng không dễ dàng, vì vậy mà có rất nhiều việc tôi phải tự mình đi làm, căn bản ít thời gian được ngủ.
Liễu Vân Mạn không đợi Hạ Thiên kịp nói mà tiếp tục:
- Nhưng cũng không có vấn đề gì, bây giờ đã rất khá, sau khoảng thời gian này thì hoàn toàn có thể thả lỏng hơn.
- Chị Vân Mạn, sao hôm qua chị phải chạy sang thành phố bên kia?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Tôi đến để tiếp nhận thêm vài đứa bé.
Liễu Vân Mạn đáp lời:
- Bây giờ những đứa trẻ bị vứt bỏ thường dược đưa đến những viện mồ côi cơ nhỡ, nhưng những địa phương đó cũng rất khó khăn, những đứa bé bị bệnh là gánh nặng rất lớn với bọn họ. Vài ngày qua tôi nhận được tin tức viện trẻ mồ côi ở thành phố láng giềng đã không thể nào tiếp nhận thêm trẻ nhỏ, vào không bằng ra, bây giờ cũng không thể nào tiếp tục trị liệu cho những đứa bé. Tôi nghĩ cậu đã trở lại, vì vậy tranh thủ thời gian liên hệ với bọn họ, muốn thu nhận vài đứa bé, tuy bọn họ chấp nhận nhưng còn có nhiều thủ tục, phải mất chút thời gian, vì vậy đến trưa hôm nay mới về.
- Chị Vân Mạn, bây giờ có rất nhiều trẻ nhỏ cần được chữa bệnh sao?
Hạ Thiên liền hỏi.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Không nhiều lắm, dù sao cũng mới thành lập chưa lâu, bây giờ những đứa bé ở đây đều là chúng ta chủ động tìm về, chỉ có vài đứa bé bị vứt bỏ thời gian gần đây mà thôi. Bây giờ tổng nhân số là mười bảy, có ba đứa trẻ hoàn toàn bình thường, chỉ là ăn uống không đủ chất mà thôi. Mười bốn đứa trẻ còn lại có một phần bị tàn tật nhưng không nguy hiểm tính mạng, còn có vài đứa trẻ bị bệnh trí mạng nhưng tạm thời đã ổn định. Chỉ có ba đứa bé có tình hình nghiêm trọng, có một bé hôm qua tôi đưa về, nếu cậu bận rộn thì chữa cho ba bé này trước, những bé còn lại chữa trị sau cũng không muộn.
- Không sao, tôi sẽ chữa tốt cho tất cả, bây giờ tôi sẽ bắt đầu.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn đã đến đây, như vậy phải giải quyết cho gọn gàng, như vậy Liễu Vân Mạn cũng không còn khổ sở chăm sóc, vì đứa trẻ bình thường và có bệnh là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
- Bây giờ chúng ta đến xem xét tình huống nhé?
Liễu Vân Mạn suy nghĩ rồi nói.
- Tốt.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng muốn làm xong việc.
Dưới sự dẫn đường của Liễu Vân Mạn, Hạ Thiên đi vào trong trạm xá của viện mồ côi cơ nhỡ, tuy trong này không lớn nhưng đầy đủ trang thiết bị, có vài chục giường bệnh, có một bác sĩ và hai y tá, nhưng bây giờ phần lớn là giường trống, chỉ có ba chiếc giường có ba đứa bé, một đứa đang được truyền dịch.
- Liễu tiểu thư.
Bác sĩ thấy Liễu Vân Mạn tiến vào thì dùng giọng khách khí chào hỏi.
- Giới thiệu với các anh chị, đây là Hạ Thiên, các người có lẽ cũng đã từng được nhắc đến tên cậu ấy.
Liễu Vân Mạn giới thiệu thân phận của Hạ Thiên, sau đó lại giải thích với Hạ Thiên:
- Vì tôi biết rõ cậu không thể nào cứ ở đây chữa bệnh cho đám trẻ, vì vậy trạm xá chúng tôi đã chuẩn bị các loại thiết bị, bất cứ lúc nào cũng có hai bác sĩ chuyên khoa và bốn y tá, chia làm hai ca, phụ trách những đứa trẻ này. Mặt khác tôi còn đạt thành hiệp nghị với giám đốc bệnh viện Phụ Nhất, nếu có trường hợp nguy hiểm thì sẽ đưa đến Phụ Nhất giải phẫu, nếu những cuộc giải phẫu thông thường, bọn họ sẽ cung cấp bác sĩ, tóm lại nếu cậu không có mặt ở đây, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho đám trẻ này.
- Chị Vân Mạn, tôi biết rồi, sau này mỗi tháng tôi sẽ bỏ ra một ngày chữa bệnh cho chúng.
Hạ Thiên nhìn ba đứa trẻ rồi tiếp tục:
- Trước tiên tôi chữa bệnh cho chúng, chị đưa tất cả những đứa trẻ khác đến đây.
- À, được.
Liễu Vân Mạn thấy Hạ Thiên đồng ý thì nhanh chóng lên tiếng với vị bác sĩ và y tá trong phòng:
- Các anh chị phối hợp bên cạnh Hạ Thiên là được.
- Vâng, Liễu tiểu thư.
Ba người đồng thanh đáp, ánh mắt nhìn Hạ Thiên có chút sùng bái, vì trong giới y học ở thành phố Giang Hải, Hạ Thiên đã sớm là truyền kỳ.
Hạ Thiên đã lấy ra ngân châm, hắn đi đến bên giường của đứa bé đang được truyền dịch, sau đó bắt mạch, đâm vài châm lên người đối phương, sau đó lại kéo kim truyền dịch ra, tiếp tục thi châm.
Mười phút sau, Hạ Thiên bắt đầu di dời trận địa, chữa bệnh cho đứa trẻ thứ hai.
Hạ Thiên tổng cộng mất hơn hai mươi phút chữa trị cho ba đứa trẻ này, những đứa trẻ còn lại cũng mất khá nhiều thời gian, đặc biệt là vài đứa bé tàn tật, muốn trị liệu thật ra càng phiền toái hơn. Khi hắn chữa trị tốt cho tất cả, gồm ba đứa trẻ bị thiếu dinh dưỡng được hắn cho vài châm, lúc này đã hơn bảy giờ tối, toàn bộ quá trình Hạ Thiên mất hơn ba giờ.
- Đã trễ vậy rồi à?
Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi lầm bầm.
Bầu không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc này trong phòng không chỉ là Liễu Vân Mạn và vị bác sĩ y tá kia nữa, còn có những nhân viên chăm sóc đám trẻ, tổng cộng là mười mấy người, ai cũng tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Hạ Thiên, mà y thuật thần kỳ này thật sự làm cho bọn họ rất phấn chấn, vì bọn họ cảm thấy mình cùng Hạ Thiên tạo ra một kỳ tích vĩ đại.
- Chị Vân Mạn, chúng ta trở về đi.
Hạ Thiên cũng không chú ý đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đám người, hắn chỉ lười biếng hỏi một câu.
- Không cần đi về, tôi có chỗ ở trong này.
Liễu Vân Mạn khẽ nói:
- Như thế này nhé, chúng ta đi ăn chút gì đó, sau đó nghỉ ngơi, tôi cũng có chút mệt mỏi rồi.
- Được rồi.
Hạ Thiên cảm thấy không có vấn đề.
Liễu Vân Mạn lúc này quét mắt nhìn mọi người rồi lên tiếng:
- Thời gian không còn sớm, mọi người nên đi ăn, sau đó nghỉ ngơi, có lẽ tối nay mọi người sẽ ngủ an tâm hơn.
Mọi người đều đều đồng ý, vẻ mặt ai cũng rất vui sướng. Liễu Vân Mạn nói không sai, những đứa trẻ này được chữa hết bệnh, lúc này bọn họ hoàn toàn có thể ngủ ngon.
Liễu Vân Mạn cũng không dừng lại, nàng đưa Hạ Thiên đi đến căn tin cách đó không xa, phân phó đầu bếp nấu vài món.
- Hạ Thiên, khi nào thì cậu đi?
Lúc ăn cơm Liễu Vân Mạn khẽ hỏi.
- Vài ngày nữa tôi sẽ đến Thanh Phong Sơn, sau đó quay về sẽ chẳng đi đâu nữa.
Hạ Thiên trả lời.
- Thật sao?
Liễu Vân Mạn tỏ ra vui mừng:
- Sau này cậu vẫn ở lại Giang Hải sao?
- Đúng vậy, đợi đến khi nhà trên Thần Tiên đảo xây xong, chúng ta sẽ đến đó ở.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Đến khi đó thì quá tốt.
Liễu Vân Mạn lộ ra vẻ mặt mơ ước, nàng cũng không muốn như bây giờ, lâu lâu mới gặp chồng một lần. Tuy nàng không phải loại phụ nữ không có đàn ông thì khó sống được, nhưng nàng cũng không muốn đàn ông của mình vài tháng mới gặp lại một lần.
Nàng thấy lý tưởng nhất chính là, có thể làm công tác riêng của mình, khi nào nàng nhớ hắn thì có thể về bên cạnh, nàng mệt mỏi cũng cần hắn an ủi.
- Chị Vân Mạn, chị cứ yên tâm, nhanh thôi, vài tháng nữa là xong rồi.
Hạ Thiên rất tin tưởng.
- Ừ, tôi tin cậu.
Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu.
Liễu Vân Mạn trầm mặc một lúc rồi dịu dàng hỏi:
- Đúng rồi, khi nào cậu đến Thanh Phong Sơn? Cô cô cũng luôn ở đó.
- Hai ba ngày nữa.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn lấy ra xem rồi chợt ngây người, mới nói đến Liễu Mộng thì nàng đã điện thoại đến.
- Chị Mộng, chị không đóng phim sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi hỏi một câu.
- Tiểu bại hoại, cậu không phải nói đến tìm chị sao? Thế nào còn chưa tới? Nếu kéo dài vài ngày nữa thì chị sẽ nổi giận.
Liễu Mộng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng tỏ ra rất mất hứng.
- Chị Mộng, tôi vừa mới về thành phố Giang Hải, còn có chút việc cần làm, bây giờ sẽ đi.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Gạt người, bây giờ cậu chắc chắn đang ở bên cạnh một cô gái nào đó.
Liễu Mộng thở phì phò nói:
- Tóm lại chị mặc kệ, ngày mai cậu phải đến tìm chị, nếu không chị sẽ chẳng chơi với cậu.
- Được rồi, Chị Mộng, ngày mai tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý, hắn cảm thấy chị Mộng gần đây thật sự không phân biệt trái phải gì cả.
- Hì hì, coi như cậu ngoan, còn nữa, tiểu bại hoại, cậu thật ngốc, bây giờ là buổi tối, tất nhiên không quay phim, tôi lên núi tìm chị Nguyệt, ngày mai tôi chờ cậu đến chơi.
Liễu Mộng lập tức vui vẻ, nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên nhìn Liễu Vân Mạn, hắn có chút bất đắc dĩ:
- Chị Mộng nổi giận, vì vậy ngày mai tối sẽ lên Thanh Phong Sơn.
Vì kế hoạch không thể không thay đổi, Hạ Thiên vốn định đi chơi với Vương Tiểu Nha, sau đó còn cùng đến với Tiểu Kiều, ăn sạch Tiểu Kiều, nhưng vì một cuộc điện thoại của Liễu Mộng mà thay đổi.
Sau khi ăn tối xong, Liễu Vân Mạn đưa Hạ Thiên vào chỗ ở của mình, cũng không phải là phòng tập thể, chính là phòng làm việc của hiệu trưởng, bên trong có phòng ngủ, bây giờ nàng ở đây.
Mà Hạ Thiên bắt đầu liên tục gọi điện thoại, trước tiên gọi cho Tống Ngọc Mị, nói ngày mai sẽ đi Thanh Phong Sơn, sau đó điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều và Lãnh Băng Băng, cuối cùng là điện thoại cho Vương Tiểu Nha, nói cho nàng biết, sau khi xuống núi sẽ đi chơi, thời gian điện thoại là hơn nửa giờ.
- Chị Vân Mạn...
Hạ Thiên vừa đặt điện thoại xuống thì ngẩng đầu nhìn Liễu Vân Mạn, hắn định nói gì đó nhưng chợt ngẩn ngơ.
Liễu Vân Mạn rõ ràng vừa tắm xong, nàng mặc trên người một bộ áo tắm, nhưng bộ quần áo này khá mỏng, căn bản bộc lộ nhiều bộ vị trước mặt Hạ Thiên.
- Mai cậu phải đi sớm, đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút.
Liễu Vân Mạn dịu dàng nói, áo tắm khẽ chảy xuống.