Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 13 - Chương 114: Cùng Người Đẹp Đi Gặp Người Đẹp

Chương 114: Cùng người đẹp đi gặp người đẹp

Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Lãnh Băng Băng hừ một tiếng nói:

- Thôi bỏ đi, cậu đúng là ngu ngốc, bây giờ cũng không còn sớm, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, cậu xuống xe đi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Lãnh Băng Băng cắn răng nói:

- Hôm nay tôi ngủ sớm một chút không được sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, ngủ quá sớm sẽ rất dễ mất ngủ.

Hạ Thiên ra vẻ quan tâm.

- Tôi đã mất ngủ từ lâu rồi.

Lãnh Băng Băng căm giận nói.

- Thật vậy sao?

Hạ Thiên ra vẻ cao hứng:

- Thật tốt quá, cảnh sát tỷ tỷ, em với chị mà ngủ cùng một chỗ, em sẽ bảo đảm chị không mất ngủ.

- Cậu.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể khống chế được, nàng rống lên với Hạ Thiên:

- Đồ lưu manh, cậu không cần phải tiến một tấc muốn lên thêm một thước.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi thật sự có thể chữa chứng mất ngủ, chỉ cần để cho tôi... ....

Hạ Thiên còn muốn giải thích.

Lãnh Băng Băng đạp Hạ Thiên xuống xe:

- Cậu xuống xe cho tôi.

Một đá của Lãnh Băng Băng không thất bại nhưng lại trúng ngay tay của Hạ Thiên.

- Được rồi, cảnh sát tỷ tỷ, vài ngày nữa tôi sẽ chữa chứng mất ngủ cho chị.

Hạ Thiên buông chân của Lãnh Băng Băng ra, sau đó hắn đẩy cửa xuống xe. Tuy hắn rất muốn đi theo Lãnh Băng Băng nhưng bây giờ nàng đang rất tức giận, hắn thấy không nên gò ép.

Hạ Thiên vừa xuống xe thì Lãnh Băng Băng đã khởi động xe chạy đi như bay, bộ dạng giống như rất sợ Hạ Thiên sẽ đuổi theo.

Hạ Thiên đứng yên tại chỗ mà có chút buồn bực, hắn đi theo cảnh sát tỷ tỷ vài giờ, lúc nãy vừa có cơ hội chụp chân của nàng sờ soạng nhưng không được đụng đến tay, đúng là thất bại, thất bại thảm hại.

- Ủa, Hạ Thiên sao?

Sau lưng vang lên một âm thanh kinh ngạc.

Hạ Thiên nghe được âm thanh này cũng rất vui sướng, hắn xoay người lại thì đúng lúc nhìn thấy tiên nữ Liễu Vân Mạn đang đứng đó.

- Chị Vân Mạn, chị tan tầm rồi à?

Hạ Thiên hỏi.

- Ừ, vừa tan tầm.

Liễu Vân Mạn gật đầu:

- Hạ Thiên, cậu đến tìm tôi sao?

Ánh mắt Hạ Thiên chợt xoay chuyển, hắn lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, chị Vân Mạn, tôi đến tìm chị.

Tuy bình thường Hạ Thiên rất thành thật nhưng ngẫu nhiên cũng có nói dối. Đại sư phụ đã nói, một người vĩnh viễn không biết nói dối thì chắc chắn là người điên, mãi mãi không nói láo thì là thằng ngốc. Hạ Thiên không điên mà cũng không ngu, vì vậy trong tất cả thời điểm hắn luôn thành thật, chẳng qua ngẫu nhiên cũng nói dối vài lượt.

Gương mặt Liễu Vân Mạn lộ ra nụ cười ngọt ngào, rõ ràng rất vui vì lời nói dối của Hạ Thiên.

- Tôi đang định điện thoại cho cậu, không ngờ cậu đã đến.

Liễu Vân Mạn có chút vui vẻ:

- Lên xe, đi cùng tôi đến một nơi.

Hạ Thiên lên xe của Liễu Vân Mạn, xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện Phụ Nhất.

Liễu Vân Mạn vừa lái xe vừa hỏi:

- Hạ Thiên, cô cô đang làm gì vậy?

- Chị Mộng đang học võ.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Sao?

Liễu Vân Mạn chợt ngây người:

- Học võ sao?

- Đúng vậy, chị Mộng nói muốn làm ma nữ đệ nhất thiên hạ, ngày nào cũng phải đi ức hiếp người, vì vậy mới học võ công.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Liễu Vân Mạn chợt sinh ra cảm giác không muốn nói gì, nàng cảm thấy cô cô đúng là không thể làm cho người ta tỉnh tâm được. Lúc này nàng cũng không hỏi thêm điều gì, đối với nàng thì cô cô nhất định đang nhàm chán không có việc gì làm, nàng cũng không nghĩ rằng cô cô có thể trở thành cao thủ.

- Hạ Thiên, sao cậu không hỏi tôi sẽ đưa cậu đến chỗ nào?

Liễu Vân Mạn di chuyển chủ đề.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Chị Vân Mạn, dù chị đi đến tôi tôi cũng tình nguyện đi theo.

Một câu của Hạ Thiên rất tự nhiên, mà Liễu Vân Mạn nghe vào cũng cảm thấy bùi tai.

Liễu Vân Mạn có chút trầm mặc, sau đó lại vui đùa hỏi:

- Tôi muốn lên núi đao xuống biển lửa thì cậu còn đi cùng không?

- Càng phải đi cùng vì núi đao biển lửa rất nguy hiểm.

Hạ Thiên gật đầu chăm chú:

- Nếu tôi không đi thì chị sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng chị Vân Mạn cũng đừng sợ, thật ra núi đao biển lửa cũng chẳng là gì với tôi.

Trong lòng Liễu Vân Mạn chợt bùng lên một cảm giác khác thường, nàng lắc đầu mà quyết định không tiếp tục dừng lại ở đề tài này, sau đó nàng di chuyển chủ đề:

- Cậu yên tâm, tôi không cần cậu đi lên núi đao. Trước kia tôi du học ở Mỹ thì có quen với một người bạn, cô ấy tên là Isabella, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, chúng tôi đã sáu năm rồi chưa gặp mặt nhau. Bây giờ Isabella đột nhiên đến thành phố Giang Hải, cô ấy hẹn gặp tôi ở một quán bar, cô ấy hình như còn dẫn theo cả bạn trai, trước kia tôi chưa từng đến quán bar, vì vậy mới gọi cậu theo cùng.

Không thể không nói Liễu Vân Mạn thất bại trên phương diện giải trí, bây giờ nàng hai mươi lăm tuổi nhưng còn chưa đi qua quán bar. Căn bệnh di truyền của gia tộc là gánh nặng của nàng, nàng căn bản không có thời gian đến quán bar để giải sầu, cũng vì vậy mà khi du học ở Mỹ thì nàng cũng không có nhiều bạn, mà Isabella là một người bạn chân chính. Nửa giờ trước nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Isabella, tất nhiên nàng sẽ rất vui mừng.

Khi nghe nói Isabella muốn gặp mặt ở quán bar Mị Lực thì Liễu Vân Mạn cũng đồng ý không chút do dự, nhưng nàng không biết quán bar này nằm ở đâu, sau đó nàng hỏi một đồng sự trong bệnh viện thì biết nơi đó có hơi rối loạn. Người đồng sự cũng thật lòng nói cho nàng biết, đến những chỗ như vậy nên dẫn theo một hộ hoa sứ giả, tất nhiên người đồng sự kia muốn tiến cử hộ hoa sứ giả nhưng tiếc là nàng đã có sẵn nhân tuyển, người đó là Hạ Thiên.

Chín giờ, Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đến quán bar Mị Lực, hai người dừng xe tiến vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc phả vào mặt.

- Này, Vân Mạn, ở đây.

Một người đẹp ăn mặt nóng bỏng lớn tiếng gọi, giọng nói của nàng rất dễ nghe nhưng cũng có hơi là lạ vì tiếng Trung nói vẫn còn ngượng. Nhưng điều này cũng là bình thường, đối với một người nước ngoài thì nói như vậy là rất tốt, không thể yêu cầu người ta như người trong nước được.

Khi nhìn thấy người đẹp này thì Hạ Thiên rất tự giác nghĩ đến cô gái tóc tím nhìn thấy chiều hôm nay, người đẹp này không những có quả đầu tím như cô gái tóc tím, hơn nữa lại ăn mặc rất khêu gợi, có chút tương tự cô gái tóc tím. Nàng mặc một chiếc áo da màu đen, bên dưới là một chiếc quần da màu đen, chân mang giày cao gót, nhưng điểm khác biệt chính là người đẹp này không mang tất chân. Nếu so sánh với cô gái hồi chiều thì ngực của người đẹp này khủng hơn, thiếu chút nữa đã ngang bằng núi đôi của cảnh sát tỷ tỷ.

Tất nhiên cô gái tóc tím là người trong nước mà người đẹp này lại là người nước ngoài, hai bên có nhiều khác biệt, ví dụ như người đẹp này có cặp mắt màu xanh lam, da cũng rất trắng, "trắng tinh tươm".

- Isabella!

Liễu Vân Mạn chạy vội về phía người đẹp, hai nàng ôm lấy nhau, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy ghen ghét người đẹp kia, ngay cả hắn cũng còn chưa được ôm chị Vân Mạn như vậy.

Hai người đẹp ôm nhau cả phút đồng hồ, mãi đến khi Hạ Thiên sắp sinh ra xúc động kéo cả hai ra thì Isabella mới buông Liễu Vân Mạn, cuối cùng cũng tách ra.

- Vân Mạn, giới thiệu cho bạn, đây là Hewitt, là bạn của tôi, theo tôi sang du lịch Trung Quốc.

Isabella chỉ một người đàn ông ở bên cạnh, đó là một người đàn ông cao lớn, có chút anh tuấn, trên mặt là nụ cười mê người. Lúc này trong quán bar có rất nhiều phụ nữ chăm chú vào Hewitt, nếu không phải bên cạnh hắn có Isabella thì sợ rằng đã có hàng tá phụ nữ đến gần.

Những nămg gần đây người nước ngoài rất "được tiếng", tất nhiên đàn ông nước ngoài cao lớn đẹp trai thì càng "được nước" hơn, những người phụ nữ chuyên săn tình một đêm trong quán bar tất nhiên đều coi Hewitt là mục tiêu tốt. Đáng tiếc là bên cạnh con mồi Hewitt lại chính là một Isabella xinh đẹp.

Isabella quả thật rất đẹp, dung mạo không thua gì Liễu Vân Mạn, hơn nữa dáng người còn ngon hơn Vân Mạn. Tất nhiên người nàng không có khí chất thanh cao thoát tục như Vân Mạn nhưng sức quyến rũ bùng ra khó thể ngăn cản, điều này thật sự làm cho những tên đàn ông trong quán bar phải rục rịch, phụ nữ như vậy thật sự là đối tượng tốt để làm người tình một đêm.

- Bạn hay là bạn trai!

Liễu Vân Mạn nhìn Hewitt cười nói.

- Bạn nam!

Isabella cười quyến rũ, sau đó ánh mắt chuyển lên người Hạ Thiên, ánh mắt nàng có chút nghiền ngẫm:

- Vân Mạn, bây giờ bạn thật "láu lỉnh", không ngờ còn tán cả nam sinh.

Liễu Vân Mạn còn chưa kịp trả lời thì Hạ Thiên đã mất hứng, hắn trừng mắt nhìn Isabella:

- Tôi không phải là nam sinh, tôi là người lớn.

- Hì hì, em trai, em nói em là người lớn, em chứng minh thế nào?

Isabella hếch bộ ngực khủng bố lên giống như muốn quyến rũ Hạ Thiên.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Tôi không cần chứng minh với chị, chị Vân Mạn biết là được rồi.

- Nói như vậy thì Vân Mạn đã chứng minh cậu là "đàn ông đích thực" rồi sao?

Isabella khẽ cười.

Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Isabella:

- Được rồi, đừng làm rộn, đây là Hạ Thiên, là bạn của mình.

- Không đúng, là chồng!

Hạ Thiên ở bên cạnh uốn nắn.

- Hì hì, Vân Mạn, cậu đúng là "trâu già gặm cỏ non".

Isabella nghe thấy tên Hạ Thiên thì trong mắt chợt bùng lên vẻ kinh ngạc khó phát giác, nhưng ngay sau đó nàng đã khôi phục lại như thường.

- Isabella, đừng làm rối nữa, tôi còn chưa hỏi bạn, sao bạn lại đến đây?

Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Isabella. Nguồn: https://truyenggg.com

Isabella cười hì hì:

- Mình đến du lịch, trước đó bạn đã nói là ở đây, vì vậy mình mới đến đây.

- Phải không đấy?

Liễu Vân Mạn có chút nghi ngờ:

- Thời tiết này không thích hợp để du lịch, bây giờ rất nóng.

- Này, Vân Mạn, bạn có muốn gặp lại mình không đấy?

Isabella nhìn Hạ Thiên, nàng lại cười hì hì:

- Chẳng lẽ mình vừa đến đây và quấy rầy tuần trăng mật của hai chị em? Nếu như vậy thì mai mình sẽ đi sớm.

- Mình thấy bạn mới đến đây hưởng tuần trăng mật.

Liễu Vân Mạn tức giận nói:

- Sáu năm qua bạn đi đâu? Sao không có chút tin tức nào
Chương 115: Em thích ngực chị

Gương mặt Isabella lập tức giống như ăn phải mướp đắng:

- Vân Mạn, bạn cũng đừng hỏi những chuyện này, mình nghĩ về những năm qua mà thấy rất đau đầu, sau này mình sẽ nói cho cậu biết, đêm nay chúng ta uống chút rượu tâm sự.

Isabella cũng không quan tâm đến vấn đề Liễu Vân Mạn có đồng ý hay không, nàng lập tức vẫy tay với quầy bar:

- Đưa đến một tá bia.

Bia nhanh chóng được đưa đến, Isabella san một nửa cho Liễu Vân Mạn:

- Vân Mạn, chúng ta đã sáu năm chưa gặp, mỗi người uống sáu chai nhé.

Hai người đàn ông Hạ Thiên và Hewitt bị Isabella trực tiếp xem nhẹ, nhưng Hewitt thì cũng không sao, mà Hạ Thiên tất nhiên cũng không quản. Hắn không thích uống bia, vì thứ này uống không ngon bằng Hầu Nhi Tửu trên núi, cũng thua xa rượu trái cây của thần tiên tỷ tỷ.

- Isabella, bạn biết mình tửu lượng rất thấp.

Liễu Vân Mạn có chút bất mãn.

- Không sao, không phải uống rượu có người đưa về sao?

Isabella cười hì hì, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Em trai, chị cho em cơ hội vàng, Vân Mạn sẽ uống say, sau đó cậu đưa về, tối nay tha hồ sướng.

Gương mặt Liễu Vân Mạn chợt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Isabella:

- Bạn có ý kiến trời ơi gì vậy?

Hạ Thiên cũng bất mãn nhìn Isabella:

- Đừng gọi tôi là em trai.

- Vậy chị phải gọi thế nào?

Isabella cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Nếu không thì chị và Vân Mạn sẽ cùng gọi cậu là chồng nhỏ nhé?

- Chị có thể gọi tôi là chồng, không được phép cho chữ nhỏ vào.

Hạ Thiên nhìn Isabella:

- Nếu không tôi sẽ đánh vào mông.

- Hì hì, Vân Mạn, chồng nhỏ này muốn "vượt rào" rồi kìa.

Isabella lập tức tố cáo với Vân Mạn.

- Đét.

Isabella vừa dứt lời thì cảm thấy dưới mông truyền lên cảm giác nóng nóng khác thường, đồng thời bên tai còn vang lên âm thanh bất mãn của Hạ Thiên:

- Tôi đã nói chị đừng cho vào chữ nhỏ.

- Cậu...Cậu...Cậu... ....

Isabella lập tức vừa thẹn vừa giận, người này...Người này dám đánh mông nàng sao?

- Ha ha ha, chết cười.

Liễu Vân Mạn cười đến run cả người:

- Isabella, trước nay cứ hay trêu đùa đàn ông, bây giờ thấy có hại chưa?

Isabella không khỏi giậm chân:

- Vân Mạn, bạn không biết quản chồng sao?

Isabella ngã một lần và khôn ra, bây giờ cũng không dám bỏ thêm chữ "nhỏ".

Liễu Vân Mạn ra vẻ xem kịch hay:

- Mình mặc kệ, thấy bạn có hại thì mình vui sướng còn chưa kịp nữa là.

- Tốt, bạn muốn hả hê phải không?

Isabella khẽ cắn môi:

- Uống bia.

- Sao... ....

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không vui nổi, vẻ mặt nàng rất đau khổ, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Isabella:

- Không uống được không?

- Không!

Isabella phản đối.

- Mình uống một chai nhé?

Liễu Vân Mạn dùng giọng năn nỉ nói, một chai nàng còn miễn cưỡng chống đỡ, nếu sáu chai thì sẽ mềm nhũn, đến lúc đó sợ rằng Hạ Thiên sẽ thích làm gì thì làm.

- Hừ hừ... ....

Isabella tỏ ra đắc ý, sau đó lại từ chối:

- Tất nhiên là không được, uống nhanh lên.

Isabella cầm một chai bia cạn sạch, sau đó lại đến chai thứ hai, cứ như vậy mà đến chai thứ ba thứ tư. Cuối cùng nàng uống hết sáu chai vào bụng, Hạ Thiên không khỏi trợn mắt nhìn, chiếc bụng nhỏ nhắn kia chứa đủ số sao?

Liễu Vân Mạn không khỏi xoa xoa đầu, không biết có phải ảo giác hay không mà đầu nàng lại đau. Isabella chết tiệt, nàng ta hoàn toàn muốn làm mình quá chén. Tuy có Hạ Thiên bên cạnh thì say sẽ không bị ai sàm sỡ, nhưng Hạ Thiên sẽ là nhân vật sàm sỡ số một.

Mấy ngày nay Liễu Vân Mạn luôn nghĩ về vấn đề này, trước đó nàng đã hạ quyết tâm ủy thân cho Hạ Thiên, bây giờ Hạ Thiên còn chưa chữa bệnh cho em gái con Tam thúc, nhưng điều này chỉ trách Tam thúc không chịu bỏ tiền, không thể trách Hạ Thiên không tuân thủ lời hứa. Nàng vốn thực hiện lời hứa, nhưng bây giờ cô cô ở cùng với Hạ Thiên, nàng không thể không suy xét lại.

Nếu không có cô cô, tối nay Hạ Thiên thật sự chiếm tiện nghi thì Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy không sao, thân thể nàng vẫn luôn thuần khiết, đúng là tiện nghi cho một người đàn ông, tiện nghi cho sắc lang Hạ Thiên. Trong lòng nàng cũng không cảm thấy quá uất ức, dù sao tiểu sắc lang này cũng là thần y, nàng cũng là bác sĩ, xét theo khía cạnh này thì hai người cũng xứng đôi.

Liễu Vân Mạn còn đang suy nghĩ vấn vương thì Isabella đã thúc giục:

- Vân Mạn, nhanh lên, uống cạn đi, nếu không uống thì không xem mình là bạn, mai mình sẽ đi.

Isabella nói ra những lời này thì Liễu Vân Mạn biết rõ hôm nay mình khó tránh khỏi, vẫn phải uống, nhưng nàng vẫn chưa hết phương án:

- Isabella, mình thật sự không uống được nhiều như vậy một lúc, thế này nhé, mình uống trước một chai, sau đó sẽ chậm rãi uống, thế nào?

- Được rồi, nể mặt bạn bè, mình không làm khó bạn.

Isabella cười hì hì, ra vẻ rộng lượng.

Liễu Vân Mạn liếc mắt, không làm khó bạn mà vậy sao? Nếu không sao ép nàng uống?

Liễu Vân Mạn cầm lấy một chai bia, nàng khẽ cắn môi, rồi uống ực ực xuống bụng. Ngay sau đó trong dạ dày chợt bốc lên lửa nóng, nàng chợt chóng mặt, vì vậy mà không khỏi lắc đầu:

- Tửu lượng của mình thật sự không chút tiến triển.

Liễu Vân Mạn nói một câu rồi nghiêng đầu, ngay sau đó ngã vào lòng Hạ Thiên.

Isabella chợt ngẩn ngơ, tuy nàng biết tửu lượng của Liễu Vân Mạn rất kém, năm xưa được nói là "đô một ly", nhưng bây giờ cũng cảm thấy bất ngờ, nhanh như vậy sao?

Nhưng trước đó Liễu Vân Mạn uống một ly đã say, bây giờ uống một chai đã say, cũng là bình thường mà thôi.

- Hạ Thiên, đưa chị...Về nhà... ....

Gương mặt vốn trắng nõn của Liễu Vân Mạn chợt đỏ hồng, ánh mắt lờ đờ mê ly:

- Không cho phép...Làm bậy... ....

- Hì hì, cậu thích làm gì thì cứ tự nhiên, Vân Mạn sẽ nhanh chóng xỉn quắc cần câu thôi... ....

Isabella ở bên cạnh giật dây Hạ Thiên.

- Không cần phải...Nghe cô ấy... ....

Liễu Vân Mạn dùng giọng nỉ non nói:

- Hạ Thiên, cậu...Cậu phải chờ...Chờ chị tỉnh...Lúc chị tỉnh sẽ cho...Cho cậu.

- Chị Vân Mạn, chị nhớ nhé.

Hạ Thiên nói với Liễu Vân Mạn ở trong lòng.

Liễu Vân Mạn ngược lại còn có thể nói chuyện, nhưng đầu lưỡi bắt đầu ríu lại:

- Chị, chị đã nói...Tất nhiên, tất nhiên là chắc chắn... ....

Liễu Vân Mạn vừa nói dứt lời thì cảm thấy một luồng khí mát lạnh phóng vào người, luồng khí này chạy khắp toàn thân. Khoảnh khắc sau Liễu Vân Mạn đã phát hiện mình không còn cảm giác say, đầu lưỡi không ríu lại, cơ thể giống như còn thoải mái hơn trước lúc uống bia.

- Tôi...Tôi đây là... ....

Liễu Vân Mạn đứng thẳng người trong lòng Hạ Thiên, nàng khó tin mà đi lại vài bước, sau đó cuối cùng cũng tin mình đã tỉnh táo trở lại trong trạng thái say rượu.

- Chị Vân Mạn, chị nói rồi đấy nhé, không được phép nuốt lời.

Hạ Thiên cười hì hì nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ:

- Tôi vừa nói cái gì? Ớ... ....

Gương mặt Liễu Vân Mạn vốn đã khôi phục lại trạng thái trắng nõn, khoảnh khắc này lại đỏ bừng. Lúc này nàng không phải say rượu mà ngại ngùng, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại muốn mình giữ lời, vì nàng vừa nói khi mình tỉnh thì sẽ cho hắn, nhưng nàng nào ngờ mình tỉnh lại nhanh như vậy?

Isabella cũng trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau nàng chỉ vào Liễu Vân Mạn với vẻ mặt tức giận:

- Tốt, Vân Mạn, bạn rõ ràng gạt mình.

- Mình không giả vờ say, vừa rồi là say thật.

Liễu Vân Mạn vội vàng giải thích.

- Người như cậu mà dám nói vừa rồi mới say sao?

Isabella trừng mắt nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn thấy Isabella không tin thì dứt khoát cầm lấy một chai bia ực ực uống cạn, chưa đến một phút sau nàng đã ngã vào ngực Hạ Thiên.

- Isabella, bạn...Bạn xem mình có phải giả say không?

Liễu Vân Mạn lợi dụng lúc còn thanh tỉnh mà hỏi Isabella.

Isabella quay đầu lại kiểm tra rất chân thành, sau đó nói thầm một câu:

- Đúng là say thật.

- Hạ Thiên, cứu...Cứu tỉnh!

Liễu Vân Mạn nói, nàng biết rõ người giúp mình là Hạ Thiên.

Quả nhiên Liễu Vân Mạn vừa nói xong thì khí tức mát lạnh đã phóng và trong người, chưa đến một phút sau nàng đã tỉnh lại.

- Isabella, bây giờ bạn đã tin chưa?

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella đang ngây ngốc.

Isabella dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, lúc này nàng đã tin Liễu Vân Mạn say và tỉnh lại như kỳ tích là nhờ người chồng nhỏ Hạ Thiên.

- Quả nhiên không phải người thường.

Isabella thầm nghĩ, sau đó nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Cậu nhỏ đẹp trai, nói cho chị biết... ....

- Đét.

Hạ Thiên vỗ lên mông Isabella không chút do dự, sau khi thử cảm giác tuyệt vời trên cặp mông co dãn của Mộc Hàm thì Hạ Thiên lại sinh ra cảm giác thích đánh vào mông phụ nữ.

- Không nên bỏ vào chữ nhỏ, chị có thể gọi tôi là anh đẹp trai.

Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Isabella.

Gương mặt Isabella chợt đỏ hồng, bị một người đàn ông đánh lên mông nhiều lần thì nàng cũng không thể thờ ơ, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Hạ Thiên:

- Anh đẹp trai, thích mông của chị sao?

Lời này rất mập mờ, Liễu Vân Mạn ở bên cạnh nghe thấy vậy mà cảm thấy mặt nóng lên, Isabella chết tiệt, đúng là thứ gì cũng nói được.

Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn dùng giọng chân thành nói:

- Thật ra tôi thích ngực của chị hơn.

- Anh đẹp trai, thích sờ ngực chị không?

Isabella hếch ngực lên, lúc này bộ ngực càng thêm hùng vĩ, càng ưỡn ra.

- Tất nhiên rồi.

Hạ Thiên gật đầu:

- Nhưng cũng không được động vào tùy tiện.

- Không sao, chị không quan tâm.

Isabella lại hếch ngực lên.

- Isabella, bạn làm gì thế?

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không nhịn được, tuy Isabella giống như nữ sắc lang như trước, nhưng nàng chưa thấy Isabella giống như bây giờ.

Khi thấy Hạ Thiên thật sự muốn sờ ngực Isabella thì Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được phải véo hông hắn, nàng sẳng giọng:

- Hạ Thiên, không được phép sờ ngực bạn ấy
Chương 116: Sờ ngực trước mặt mọi người

- Hì hì, Vân Mạn, bạn ghen sao?

Isabella giả vờ rất vui vẻ.

Liễu Vân Mạn trừng mắt:

- Isabella, bạn trai của bạn còn ở bên cạnh, bạn không thể đứng đắn một chút sao?

- Vân Mạn, Hewitt không phải là bạn trai của mình.

Isabella lắc đầu, sau đó nàng nở nụ cười yêu kiều với Hạ Thiên:

- Này cậu đẹp trai, Vân Mạn đang ghen, cậu còn dám sờ không?

Tất nhiên Hạ Thiên còn dám sờ, còn gì hắn không dám làm? Hắn nhìn về phía Isabella rồi hỏi bằng giọng nghiêm túc:

- Chị cho tôi sờ sao?

- Hì hì, cậu đẹp trai, cậu thấy chị ưỡn ra không, cậu còn chưa dám à?

Isabella lại ưỡn bộ ngực hùng vĩ lên, thân thể còn hơn nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa thì cặp núi khủng bố ép lên tay Hạ Thiên.

- Isabella, đừng nói mình không cảnh cáo bạn, bạn tốt nhất đừng đùa với lửa, sẽ có phiền phức lớn.

Liễu Vân Mạn nhịn không được phải nhắc nhở cô bạn thân, vì nàng tin Hạ Thiên tuyệt đối sẽ dám sờ.

Isabella rõ ràng không để ý đến Liễu Vân Mạn, nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Cậu đẹp trai, cậu phải hiểu rõ, nếu sờ tôi thì sau này không được sờ Vân Mạn.

Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn dùng giọng chăm chú nói:

- Chị cũng phải hiểu rõ, nếu tôi sờ chị thì sau này phải làm vợ tôi, sau này không được đến những chỗ thế này, cũng không được dùng những lời lẽ thế này để dụ đàn ông, nếu không tôi sẽ đánh đít, đánh đến lúc nghe lời mới thôi.

- Phì!

Isabella cười ra tiếng:

- Cậu đẹp trai, cậu quá hài hước, chỉ sờ một cái mà thôi, chị sẽ không bắt cậu phải phụ trách.

- Là chị được tôi phụ trách, tôi sờ ngực chị, chị phải làm vợ tôi, không được thay đổi.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Hì hì, vân mạn, chồng nhỏ của cậu rất biết nói đùa... ....

Isabella cười đến mức thân thể mềm mại khẽ run, bộ ngực cao vút cũng lắc lư, càng thêm mê người.

- Đét.

Chữ nhỏ của Isabella đã gây họa, Hạ Thiên lại vỗ vào mông nàng, mà bàn tay trái còn lại cũng vươn ra, sau đó đặt lên bộ phận cao nhất trên ngực nàng.

Isabella đang cười ngất ngưỡng chợt tròn xoe mắt, miệng há hốc, cuối cùng cũng không cười nổi. Trước ngực truyền đến cảm giác khác thường làm nàng chợt trở nên mê muội, một bàn tay nóng hổi đang đặt lên ngực, hơn nữa còn dùng sức bóp vài lượt, những luồng khí mát lạnh và nóng hừng hực từ bàn tay xuyên vào thân thể nàng. Khoảnh khắc này cảm giác tê tê dại dại chợt bùng ra khắp người, điều này làm cho thân thể nàng nhũn cả ra.

- Cậu, cậu làm thật.... ....

Isabella cúi đầu nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang tận tình xoa bóp ngực mình, sau đó lại nhìn chủ nhân của bàn tay, vì vậy mà sinh ra cảm giác khó thể tin. Nàng có thói quen đùa giỡn đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên để đối phương thực hiện được, điều này làm nàng nghĩ mãi không ra, trước kia cũng không phải chẳng có đàn ông muốn nàng, nhưng người ta chưa kịp đụng vào thì nàng đã tránh khỏi, mà vừa rồi sao nàng không kịp phản ứng?

- Chị Isabella, sau này chị sẽ được tôi phụ trách.

Hạ Thiên cười hì hì với Isabella:

- Nhớ kỹ, sau này phải gọi tôi là chồng, không được cho thêm chữ "nhỏ", nếu không tôi sẽ đánh đít chị.

Isabella rụt người lại, bộ ngực cao vút chợt thoát khỏi sự khống chế của Hạ Thiên, nhưng gương mặt trắng như tuyết của Isabella đã đỏ hồng. Nàng đột nhiên cầm lấy một chai bia rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó mới có chút tỉnh táo.

- Isabella, vừa rồi mình đã cảnh cáo bạn, để bạn đừng đùa với lửa, bây giờ thì hối hận chưa?

Liễu Vân Mạn nhìn thấy tình cảnh này thì cũng dở khóc dở cười, Hạ Thiên này là sắc lang, quả nhiên đúng như lời của nàng, hắn thật sự dám bóp "hàng" của mình.

Isabella cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, vẻ mặt khôi phục lại như thường, nàng cười với Hạ Thiên:

- Ai nói chị hối hận, chồng à, chồng sờ chị, chồng phải phụ trách đấy nhé?

Isabella gọi một tiếng chồng rất quyến rũ, điều này làm cho Liễu Vân Mạn có chút cảm giác sởn tóc gáy. Hạ Thiên thì rất sướng, hắn cười hì hì với isabella rồi gật đầu không chút do dự:

- Tốt, tôi sẽ phụ trách.

- Chồng, vậy bây giờ chồng đã có chị, có chia tay Vân Mạn không?

Isabella vừa nói vừa nhìn Liễu Vân Mạn ở bên cạnh, nàng bắt đầu trả thù.

Lúc này Hạ Thiên vẫn trả lời không chút do dự:

- Không.

- Chồng, vậy chồng muốn chơi "song phi" với chị và Vân Mạn sao? Như vậy không được tốt lắm.

Isabella cười hì hì.

Hạ Thiên nhìn Liễu Vân Mạn lại nhìn Isabella, sau đó hắn nói:

- Tôi thấy ý kiến này được đấy.

- Cậu... ....

Isabella có chút tức giận, người này còn cảm thấy như vậy là rất tốt sao?

- Isabella, bạn cũng đừng nên như vậy.

Liễu Vân Mạn nhịn không được phải khuyên nhủ:

- Trước mặt Hạ Thiên mà dùng những chiêu thức đó thì không hiệu quả.

Isabella đã không còn quyến rũ như vừa rồi, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lam.:

- Này, mình nói này Vân Mạn, đây rốt cuộc có phải đàn ông của bạn không? Bạn không quản hắn sao?

- Bây giờ cậu ấy là đàn ông của bạn.

Liễu Vân Mạn cười khổ, đừng nói Hạ Thiên còn chưa là đàn ông của nàng, dù là thật thì nàng cũng không cần hắn quản. Nếu yêu một người bình thường thì không sao, đáng sợ là Hạ Thiên có năng lực thích làm gì thì làm, mà Hạ Thiên lạ là loại người như vậy.

Nhưng Liễu Vân Mạn cũng không có bao nhiêu cảm giác đồng tình với Isabella, trước kia đối phương dùng cách đùa giỡn đàn ông để kiếm nguồn vui, bây giờ ăn quả đắng thì xem như nhận lấy bài học. Dù Hạ Thiên bây giờ không bị hại nhưng trước đây đã có rất nhiều đàn ông bị Isabella làm cho xấu hổ.

- Không chơi nữa, chúng ta đi thôi.

Tâm tình của Isabella không tốt, cũng không còn hứng thú, nàng bắt chuyện với một nhân viên quán bar:

- Này, tính tiền.

- Người đẹp, sao đi sớm thế?

Một âm thanh đột ngột vang lên bên cạnh.

- Đúng vậy, người đẹp, bây giờ còn sớm, sao đi sớm thế?

Một âm thanh khác vang lên phụ họa.

Isabella quay đầu nhìn, thì ra là hai tên thanh niên, tóc nhuộm vàng, ánh mắt lại không an phận mà quét lên người nàng, sau đó dừng lại trên bộ ngực cao ngất, tròng mắt thiếu chút nữa đã lồi ra.

Isabella vốn tâm tình cũng không tốt, khi thấy ánh mắt dâm dục của hai tên thanh niên thì càng mất hứng, nàng quát lên một tiếng yêu kiều:

- Tôi có đi hay không liên quan gì đến hai cậu?

- Ơ, người đẹp rất cay độc, anh thích.

Một tên thanh niên huýt sáo nói, nhưng tiếng huýt sáo bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc lấn át, không có vài người nghe thấy.

- Này người đẹp nước ngoài, uống với anh vài ly nhé?

Một tên thanh niên khác cười hì hì nói.

Isabella định nổi giận nhưng trong đầu lại đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nàng cười quyến rũ:

- Mời chị uống sao? Tôi thì không sao, nhưng vấn đề này phải hỏi chồng chị xem có đồng ý không đã.

Hai tên thanh niên nhìn về phía Hewitt nãy giờ vẫn trầm mặc, mà Isabella lại chỉ về phía Hạ Thiên:

- À, đây là chồng chị, chồng chị rất hẹp hòi, chị sợ chồng sẽ không cho phép mình đi uống rượu với hai cậu.

- Này anh bạn... ....

Một tên thanh niên chào hỏi Hạ Thiên.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn đối phương:

- Ai là anh bạn của mày?

- Này, thằng khốn, nể mặt mà không biết điều hả?

Một tên thanh niên chợt nổi giận:

- Cương ca vừa ý người đẹp này, nếu mày biết điều thì ngoan ngoãn cút đi.

- Hổ Tử, cô nàng này cũng đẹp, khá giống ngôi sao, kéo cô nàng này lên giường luôn.

Tên thanh niên bị Hạ Thiên trừng mắt nhìn lại thấy Liễu Vân Mạn, nước miếng lập tức chảy ròng ròng.

Hạ Thiên không nói gì, hắn tung một đấm đánh bay tên này, sau đó tung một đá đánh văng tên khác. Khoảnh khắc này nam nữ trong quán bar được thưởng thức tình cảnh người bay trên không trung, hai tên thanh niên trực tiếp văng vào sàn nhảy, cũng không nện vào người nào nhưng làm cho đám nam nữ đang nhảy phải hoảng sợ, có mấy người thét lên chói tai:

- Á... ....

Ánh mắt xanh lam của Isabella chợt lóe lên cái nhìn quái dị, biểu hiện của Hạ Thiên đã vượt qua dự đoán của nàng, mà vô tình nàng càng thêm tò mò về đối phương.

Quán bar đột nhiên an tĩnh trở lại, vì lúc này nhạc đã bị cắt, mọi người nhìn hai tên tóc vàng rên rỉ trên sàn nhảy mà ý thức được có chuyện xảy ra. Những người thường xuyên đến đây đều biết khi có chuyện nên rời xa hiện trường, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì mọi người chạy sạch, tất nhiên bọn họ cũng không rời khỏi quán bar, chẳng qua chỉ núp ở bốn phía xem náo nhiệt mà thôi.

- Hai thằng phế vật, đứng lên cho tao.

Một tiếng quá khẽ vang lên, chỉ thấy một tên đàn ông mặt đen cao một mét chín đi vào sàn nhảy, hắn quát lên tức tối với hai tên thanh niên.

Hai tên kia cố gắng nhịn đau bò lên, hắn dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn tên đại hán mặt đen:

- Cương ca.

- Đúng là loại bỏ đi, một chuyện nhỏ mà làm không xong.

Tên đàn ông mặt đen hừ một tiếng:

- Cút cho tao.

- Vâng, Cương ca.

Hai tên thanh niên lên tiếng, sau đó tranh thủ thời gian bỏ đi.

Một ngọn đèn sáng rực chiếu đến bao phủ đám người Hạ Thiên, đến lúc này bọn họ trở thành tiêu điểm của quán bar. Nguồn: https://truyenggg.com

- Này, mấy người gây rối sao?

Tên đàn ông mặt đen nhìn đám người Hạ Thiên rồi quát lên nghiêm nghị.

- Này, tắt đèn đi cho tao.

Hạ Thiên rất bất mãn, ngọn đèn này quá chướng mắt, dù là hắn cũng không thích ứng.

- Tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo, đây là quán bar tao mở được năm năm, trước nay chưa từng có thằng nào bố láo ở đây.

Tên đàn ông mặt đen hừ lên một tiếng:

- Nếu tao không cho mày một bài học thì người khác còn tưởng Kim Cương tao dể ăn hiếp.

Hạ Thiên thuận tay cầm lấy hai chai bia, hắn ném một chai về phía trước, chai bia này bay về phía bóng đèn đang phát sáng, mà chai bia còn lại thì phóng về phía tên đàn ông mặt đen.

- Bốp.

Một chai bia đập lên bóng đèn, vòng sáng biến mất, mà chai bia khác lại đập trung đầu tên Kim Cương, tình cảnh máu me ròng ròng.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường:

- Vậy mà mở miệng xưng là Kim Cương, sao bể đầu nhanh vậy?
Chương 117: Chai bia đại phát thần uy

Trong quán bar cực kỳ yên tĩnh, đồng sự của Liễu Vân Mạn quả nhiên không nói ngoa, quán bar Mị Lực này gần đây rất rối loạn, đến đây chơi phần lớn chỉ là côn đò và đám thiếu niên thiếu nữ có vấn đề, mà ông chủ quán bar là Kim Cương cũng là nhân vật lừng lẫy giang hồ.

Nghe nói đám giang hồ đồn đãi Kim Cương người cũng như tên, dù không có được thân thể kim cương bất hoại như trong tiểu thuyết nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, những cây mã tấu hay ống tuýp bình thường đều không làm gì được hắn. Nghe nói người này còn luyện qua thiết đầu công, đã từng đập một lúc mười chai bia lên đầu mà không sao.

Nhưng Kim Cương được giang hồ xưng tụng đã luyện thiết đầu công lại bị chảy máu đầu chỉ vì một chai bia được Hạ Thiên ném qua, mọi người tất nhiên sẽ rất khiếp sợ, đồng thời cũng dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Hạ Thiên. Ai cũng nghĩ tên thanh niên kia chết chắc, dám đập bể đầu của Kim Cương, như vậy sao hắn còn lăn lộn giang hồ cho được?

Đám người lúc này cũng chú ý đến vẻ đẹp của Liễu Vân Mạn và Isabella, ai cũng kinh ngạc và cảm thấy đáng tiếc. Bọn họ sợ rằng hai người đẹp sẽ bị Kim Cương dày vò nát bét, đúng là hai củ cải trắng quá đẹp, sợ rằng sẽ bị heo ăn mất.

Nhưng bọn họ lại lập tức nhìn thấy người đẹp ngoại quốc vỗ tay dùng giọng hưng phấn nói:

- Này, chồng quá giỏi, quá đẹp trai, đánh cũng đẹp, đánh Kim Cương kêu cha gọi mẹ... ....

Liễu Vân Mạn cảm thấy đau đầu, Isabella này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mà Kim Cương bị đánh cho đầu chảy máu ròng ròng cũng không ngã xuống, hắn giận tím mặt, hắn đột nhiên rống lớn:

- Mẹ kiếp, dám đánh toác đầu ông, lên, anh em lên hết cho tao, đánh thằng chó này tàn phế, bắt hai con kia lên lầu.

Kim Cương nói ra những lời này thì bốn phía quán bar có vài chục tên phóng ra, Isabella nhìn qua thì có chút kinh ngạc, đám này rất thú vị, ai cũng nhuộm đầu vàng, giống như sợ người khác không phân biệt được.

- Bốp, bốp, bốp... ....

Hạ Thiên liên tục ném chai bia, mỗi chai bia đều trúng đầu một tên thanh niên đầu vàng, mà mõi người bị ném trúng đều ngã lăn xuống đất. Nhưng chỉ một lát sau thì hơn mười chai bia bên cạnh đã được ném ra, tất nhiên dưới đất cũng có mười tên thanh niên đầu vàng đang lăn lộn.

- Chồng à, đây còn nè.

Isabella không biết xách từ đâu đến hai thùng bia, nàng ra vẻ trợ uy cho Hạ Thiên:

- Chồng cố gắng lên, đánh hết chúng nó đi.

- Bốp, bốp, bốp... ....

Từng chai bia bay ra, vài phút sau trên mặt đất đều là những tên thanh niên bị ném bia vào đầu nằm lăn lộn rên rỉ dưới đất, mà lúc này cũng không còn tên thanh niên nào phóng đến, có vài tên lui về phía sau muốn chạy trốn.

- Chồng, bên kia có vài tên muốn chạy... ....

Isabella nhìn qua, nàng vội vàng nhắc nhở Hạ Thiên:

- Bên kia còn hai tên... ....

Lại là ba chai bia phóng ra, ba tên thanh niên ngã xuống đất, sau đó lại rên rỉ.

- Chồng, bên kia còn một tên.

Isabella lại chỉ vào một tên thanh niên đầu vàng cách đó không xa.

- Tôi không phải... ....

Tên thanh niên đầu vàng kia chợt giải thích, nhưng đáng tiếc là quá muộn, một chai bia đập trúng đầu hắn, hắn lăn quay ra đất hôn mê bất tỉnh.

Trước khi hôn mê thì người này cũng cảm thấy mình không may mắn, hắn chỉ nhuộm đầu vàng mà thôi, cũng không phải tiểu đệ của Kim Cương. Khoảnh khắc này hắn đã quyết định, ngày mai nhất định sẽ đi nhuộm đen trở lại.

Quán bar lại trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Thiên, nhưng lúc này không còn cái nhìn về phía kẻ đã chết, mà ánh mắt như nhìn thấy tử thần. Người này đúng là mạnh, quá mạnh, trước đó đối phương dùng bia đập bể đầu Kim Cương thì mọi người còn cho là may mắn, bây giờ chỉ thằng ngu mới cho đó là may mắn, lúc nãy đối phương đã ném bia rất chuẩn, nào có phải là may mắn, là thực lực.

Vẻ mặt Kim Cương cũng biến đổi lớn, lúc này hắn mới biết đêm nay mình đụng phải cao thủ.

- Anh bạn, mày là ai?

Kim Cương mở miệng hỏi, mọi người đều biết hắn yếu thế, nhưng lời nói có vẻ không xong.

Một chai bia lại phóng đến nện lên đầu Kim Cương, lần này hắn không thể chống đỡ được mà ầm ầm ngã xuống, đồng thời giọng nói của Hạ Thiên cũng truyền vào tai mỗi người:

- Ai là anh bạn của mày? Mày không có tư cách.

Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, dù là Isabella chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng sững sờ, tuy nàng đã thấy qua nhiều tình cảnh, nhưng lúc này mọi thứ nằm ngoài dự đoán của nàng.

Những tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập, vài chục giây sau vài tên cảnh sát phóng vào, khi thấy cả đám thanh niên đầu vàng nằm lăn dưới đất thì kẻ nào cũng ngây người.

- Tôi là đội phó Phương Khôn đội trật tự trị an quận Nam, tôi vừa nhận được tin báo nơi đây có đánh nhau, là ai báo cảnh sát?

Một lát sau, một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi mở miệng hỏi.

- Cảnh sát, là tôi báo!

Isabella cười hì hì giơ tay lên.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Isabella:

- Bạn báo cảnh sát làm gì?

- Là cô báo cảnh sát?

Phương Khôn đi về phía Isabella, sau đó hắn chợt ngẩn ngơ, vì lúc này hắn thấy rõ tướng mạo của nàng. Người phụ nữ này quá đep, quá mê người, hoàn toàn là một vưu vật hại nước hại dân.

Isabella nở nụ cười quyến rũ:

- Cảnh sát, tôi có thể làm chứng, những người này bị chồng tôi đánh bị thương, các anh bắt chồng tôi về đồn là được rồi.

Isabella nói xong còn chỉ vào người Hạ Thiên:

- Cảnh sát, anh ấy là chồng tôi, các anh bắt nhanh lên.

Phương Khôn vất vả lắm mới phục hồi lại khi nhìn thấy vẻ đẹp của Isabella, nhưng hắn nghe thấy như vậy mà chợt ngẩn ngơ, người phụ nữ này nói gì? Chồng nàng đánh người mà nàng còn đứng ra làm chứng, còn mong người ta bắt chồng mình sao?

Phương Khôn theo ngón tay của Isabella mà không khỏi nhìn về phía hạ thiên, ngay sau đó hắn lập tức ghen tị, người này rõ ràng là dạng chó hình người, sao có vợ đẹp như vậy?

Đám người trong quán bar cũng trợn mắt há mồm, con gái nước ngoài đúng là chơi quá độc, trước đó còn hưng phấn giúp chồng đánh người, còn chủ động lấy bia đến, bây giờ lại hại chồng sao?

- Isabella, bạn nói gì đấy?

Liễu Vân Mạn có chút tức giận, nàng nhìn về phía Phương Khôn:

- Cảnh sát Phương, những tên lưu manh này muốn ức hiếp tôi, vì vậy bạn tôi mới ra tay, chúng tôi chỉ là phòng vệ.

Phương Khôn thấy Liễu Vân Mạn thì trong lòng lại bốc lửa, hắn đã sống ba mươi năm nhưng chỉ được thấy người đẹp tuyệt sắc trên ti vi, nào biết hôm nay đến quán bar lại có thể gặp được hai người đẹp bốc cháy, đúng là quá may mắn.

Trong lúc vô tình Phương Khôn lại càng ghen ghét Hạ Thiên, tiểu tử này chẳng ra gì, tướng mạo bình thường, sao lại có hai người đẹp khuynh nước khuynh thành bao quanh?

Phương Khôn trước tiên gọi điện thoại, gọi xe cứu thương, sau đó hắn nhìn về phía Hạ Thiên:

- Những người này bị cậu đánh sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận.

- Thừa nhận là tốt, về đồn uống nước trà.

Phương Khôn nói với Hạ Thiên.

Liễu Vân Mạn có chút nôn nóng:

- Cảnh sát Phương, chúng tôi là phòng vệ, trước tiên bọn họ muốn ức hiếp chúng tôi.

- Tiểu thư, có phải là phòng vệ hay không cũng chẳng phải do cô nói, sau khi cảnh sát điều tra mới xác định được.

Phương Khôn dùng giọng không nahnh không chậm nói, hắn không cho là đúng, hắn là người ngu sao? Phòng vệ mà có tình cảnh này à?

- Chồng, phiền cậu rồi.

Isabella cười cười nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất đắc ý.

- Đét, đét.

Hạ Thiên vung tay vỗ mạnh lên mông Isabella, hắn dùng giọng bất mãn nói:

- Không cần phải hả hê với chồng.

Hạ Thiên ra tay khá nặng, Isabella cảm thấy rất đau, hai mắt xinh đẹp thiếu chút nữa đã chảy lệ, nàng lập tức dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:

- Chồng à, chị biết sai rồi, chị chỉ đùa chút thôi, làm sao bây giờ?

- Có người đùa giỡn như bạn sao?

Liễu Vân Mạn dùng giọng bất mãn nói, đáng lý ra những tên côn đồ này phải bị đánh, không có gì quá đáng, nhưng Isabella lại báo cảnh sát. Bây giờ sự việc đã chọc ra phiền phức, vài chục người bị đánh đầu rơi máu chảy, đây chính là một việc đả thương người nghiêm trọng.

- Vân Mạn, đã xong rồi, bạn cũng đừng trách tôi, tìm biện pháp giải quyết đi.

Isabella cười hì hì:

- Chồng à, anh điện thoại cho bạn bè để hỗ trợ đi, dù sao chúng ta cũng không sai, tìm người hỗ trợ sẽ không sao.

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella, nàng cảm thấy đêm nay đối phương rất khác thường giống như đang muốn tìm việc để làm.

Tuy Liễu Vân Mạn cảm thấy kỳ quái nhưng cũng tán thưởng lời đề nghị của Isabella, nàng nhìn Hạ Thiên rồi khẽ nói:

- Nếu không cậu điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều đi.

Liễu Vân Mạn cảm thấy nếu để Tiểu Kiều ra mặt thì sự việc lần này sẽ được giải quyết rất đơn giản.

Isabella nghe thấy hai chữ Tiểu Kiều thì cặp mắt chợt sáng ngời, sau đó nàng giả vờ hỏi:

- Vân Mạn, Tiểu Kiều là ai?

Liễu Vân Mạn liếc mắt nhìn Isabella, nàng không trả lời, nàng cũng không muốn nói ra qua hệ giữa Hạ Thiên và Tiểu Kiều cho Isabella.

- Không cần, tôi gọi cho Hoàng An Bình là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói, lần trước đại náo cục công an và bị Lãnh Băng Băng mắng vài câu thì hắn cũng bắt đầu tỉnh táo, hình như có một số việc không cần mình tự giải quyết, chỉ cần cho tiểu đệ ra mặt là được. Hoàng An Bình coi như là một tiểu đệ của Hạ Thiên, để hắn ra mặt là phải đạo.

- Thương lượng xong chưa?

Phương Khôn cười lạnh một tiếng:

- Xong thì về đồn.

Phương Khôn thấy đối phương chuẩn bị gọi điện thoại, hắn rất khinh bỉ những loại người này, cho rằng mình quen vài người thì giỏi. Lúc trước hắn đi bắt mại dâm, có vài tên đàn ông gọi điện thoại cho thủ hạ của hắn, sau đó yêu cầu hắn thả người, điều này làm hắn cảm thấy tương đối buồn cười. Dù cũng có những kẻ hậu trường cứng nhưng không phải ai cũng cho dựa, với ánh mắt của hắn thì tên khốn này quần áo bình thường, không thể có bối cảnh.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn đang định gọi cho Hoàng An Bình, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, sau khi nhìn tên người gọi thì Hạ Thiên cũng phải ngạc nhiên, sao trùng hợp vậy?
Chương 118: Bị bắt gian

Cũng khó trách Hạ Thiên thấy trùng hợp, vì hắn định gọi điện thoại cho Hoàng An Bình, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Hoàng An Bình.

Điện thoại vừa được nối thông thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Hoàng An Bình:

- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu? Giúp tôi ngay, tôi bị người ta chặn cửa trong khách sạn.

- Anh không phải là cảnh sát sao?

Hạ Thiên rất kỳ quái:

- Bị người ta chặn cửa thì rút súng xử lý.

- Hạ Thiên, sự việc không đơn giản như vậy, có liên quan đến Tiêu Mai, cậu mau đến khách sạn Khải Duyệt, tình huống cụ thể tôi sẽ nói sau. Bây giờ cậu đến nhanh lên, nhất định phải giúp anh em, tới nhanh.

Hoàng An Bình có vẻ rất nôn nóng, mà đầu dây bên kia còn truyền đến âm thanh giận dữ:

- Mở cửa, Tiêu Mai, con khốn nạn, tao biết mày đang ở bên trong, mở cửa cho tao.

- Được rồi, nhưng anh phải giúp tôi trước, có một tên cảnh sát muốn bắt tôi về đồn.

Hạ Thiên cũng không ngu, chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là hắn biết Hoàng An Bình bị bắt gian.

- Ai muốn bắt cậu?

Hoàng An Bình chợt sững sờ, hắn còn nói thêm:

- Dù là ai cậu cũng chuyển máy cho tôi.

Hạ Thiên đưa điện thoại cho Phương Khôn:

- Này, Hoàng An Bình muốn anh nhận điện thoại.

- Hoàng An Bình?

Vẻ mặt Phương Khôn chợt biến đổi, đối với hệ thống cảnh sát thì có hơn phân nửa số người quen biết con trai cục trưởng cục công an, đặc biệt là Hoàng An Bình cũng là cảnh sát, trước đó hắn còn bị bệnh tâm thần, hắn cũng coi là danh nhân trong cục công an.

Phương Khôn có chút bất mãn nhưng vẫn nhận điện thoại:

- Chào anh, tôi là đội trưởng Phương Khôn của đội trật tự trị an quận Nam.

- Tôi là Hoàng An Bình, cha tôi là Hoàng Hải Đào, tôi cóc cần biết anh là ai, tóm lại anh thả Hạ Thiên ra, nếu không Hoàng An Bình tôi sẽ không đội trời chung với anh.

Hoàng An Bình rất nôn nóng, lời nói tất nhiên sẽ rất khủng bố, hắn đang cần sự hỗ trợ của Hạ Thiên, không muốn kẻ nào làm chậm trễ.

Trước đó Phương Khôn còn có vài lời định nói, nhưng một câu nói của Hoàng An Bình làm hắn khó nói nên lời. Hắn chỉ không biết Hoàng An Bình sao lại có quan hệ tốt với tiểu tử này? Chỉ vì một chuyện như vậy mà đáng giá để hai bên không đội trời chung sao?

Phương Khôn khẽ cắn môi nói:

- Được, tôi thả người.

Dù Phương Khôn không tình nguyện nhưng cũng không muốn vì vậy mà kết thù oán quá lớn với Hoàng An Bình. Hắn biết rất rõ đám lưu manh ở quán bar Mị Lực này, đây đều chẳng phải loại gì tốt, nếu vì một đám lưu manh mà đắc tội với con trai của cục trưởng cục công an, việc này chỉ có những thằng ngu mới đâm đầu vào. Phương Khôn hắn không phải ngu, tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn dứt khoát.

Phương Khôn đưa điện thoại cho Hạ Thiên, hắn dùng giọng không cam lòng nói:

- Cậu có thể đi.

Đám người trong quán bar thấy Hạ Thiên chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể ép Phương Khôn thả người, vì vậy mà ánh mắt nhìn Hạ Thiên lại càng khác biệt. Người này không những mạnh tay, bối cảnh cũng cứng nhắc. Mà Isabella thấy sự việc được giải quyết quá đơn giản như vậy thì trong mắt cũng bùng lên chút thất vọng.

- Chị Vân Mạn, em với chị đến khách sạn Khải Duyệt.

Hạ Thiên cũng không tắt điện thoại, hắn kéo Liễu Vân Mạn chạy ra khỏi quán bar.

- Chồng, chờ chị với.

Isabella dùng giọng duyên dáng gọi lớn, nhưng nàng lại đứng đó không chuyển động, mà Hewitt thì lặng lẽ đi ra ngoài.

- Cảnh sát, có cần tôi đến đồn làm chứng không?

Isabella nở nụ cười quyến rũ với Phương Khôn, trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.

Trong lòng Phương Khôn chợt bốc lửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn gật đầu ngay:

- Tất nhiên, tiểu thư là người làm chứng, cũng là người báo cảnh sát, theo lý thì phải lấy bản ghi chép.

- Anh cảnh sát, bây giờ tôi có thể đi theo chứ?

Isabella nũng nịu nói.

- Tất nhiên, mời tiểu thư theo tôi.

Phương Khôn vội vàng nói, lúc này hắn giống như thấy được sự may mắn của mình.

Liễu Vân Mạn lái xe, Hạ Thiên và Hoàng An Bình tiếp tục điện thoại, một lát sau hắn đã biết rõ tình trạng của đối phương.

Cuối cùng Hoàng An Bình cũng chộp Tiêu Mai vào trong tay, mấy ngày nay hai người thường đi thuê phòng tâm sự thâu đêm, hôm nay lại chạy đến khách sạn Khải Duyệt thuê phòng làm ấm tình cảm. Khi hai người còn đang trần như nhộng ôm nhau làm công tác "xã hội" thì không ngờ bị chồng của Tiêu Mai đến bắt gian.

Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Hoàng An Bình bây giờ còn chưa bị bắt gian, chẳng qua chồng Tiêu Mai dẫn theo vài người đến chặn ở trước phòng khách sạn, nghe nói đám người đang định xô cửa nhưng tạm thời bị bảo vệ khách sạn ngăn cản. Nhưng điều này cũng khó thể bảo trì được lâu, sợ rằng một lúc sau bảo vệ sẽ cho người ta đẩy cửa. Dù sao bên trong cũng không có ai trả lời, bảo vệ cũng sợ xảy ra chuyện.

Hoàng An Bình theo đuổi Tiêu Mai cũng vì được Hạ Thiên giật dây, vì vậy Hoàng An Bình xảy ra chuyện thì lập tức nghĩ đến Hạ Thiên, hắn cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ có biện pháp giúp mình.

Hạ Thiên cảm thấy có chút khinh bỉ Hoàng An Bình, chẳng phải chỉ bị bắt gian thôi sao? Có gì mà làm rối lên thế? Theo hắn thì cướp vợ người khác cũng phải quang minh chính đại, nếu chồng nàng đến thì phải đánh văng ra.

- Hạ Thiên, nghe tôi nói này, tôi cũng không phải cậu, việc này nếu náo loạn sẽ rất phiền phức. Người ta sẽ nói con của cục trưởng cục công an dựa thế để cướp vợ kẻ khác, đến lúc đó cha tôi sẽ xong đời. Hơn nữa Tiêu Mai còn chưa làm thủ tục ly hôn, mà muốn làm thủ tục ly hôn phải có căn cứ chính xác. Nhưng tên khốn kia có vài đồng tiền dơ bẩn, hắn không chịu chia cho Tiêu Mai khi ly hôn, vì vậy mới không chịu ly hôn.

Trong người Hoàng An Bình là một bụng nước đắng:

- Cậu nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi và Tiêu Mai sẽ gặp phiền phức lớn.

- Anh không biết nhảy cửa sổ bỏ trốn sao?

Hạ Thiên cảm thấy Hoàng An Bình quá ngốc, tốt xấu gì cũng là cảnh sát, không biết bỏ chạy sao?

- Tôi đang ở lầu mười hai, tôi đã định dùng ra trải giường nhưng cũng không dài được như vậy, mà tôi cũng không muốn bỏ mạng.

Hoàng An Bình có chút buồn bực.

- Hừ, anh mở cửa ổ ra rồi đứng bên cạnh, tôi sẽ lên ngay.

Hạ Thiên quyết định giúp Hoàng An Bình, đây là tiểu đệ của hắn, dù tiểu đệ là củi mục cũng không thể cho người ngoài châm lửa.

Xe chạy đến khách sạn Khải Duyệt rất nhanh, Hạ Thiên cũng không lạ chỗ này, trước đó hắn đã gặp Mộc Hàm ở đây. Sau khi đi vào khách sạn, hắn nhìn lên lầu mười hai, dùng thị lực kinh người để xem xét. Ngay sau đó hắn thấy Hoàng An Bình đang đứng bên cạnh cửa sổ mở toang, bây giờ đã xác định được vị trí, bước tiếp theo là phải đi lên.

Lầu mười hai cũng không phải vấn đề gì lớn với Hạ Thiên, tuy hắn chỉ có thể nhảy cao vài thước, không thể phóng lên lầu mười hai nhưng leo lên thì quá dể, nhà cao tầng đối với hắn cũng không khác gì nhà cấp bốn. Lúc này hắn dùng một tay ôm Liễu Vân Mạn, tay kia dùng lực tìm điểm tựa để phóng lên, chỉ sau khoảnh khắc đã chui vào phòng.

Liễu Vân Mạn thì rất hoảng sợ, trước đó nàng không biết Hạ Thiên ôm mình làm gì, khi hắn leo lên lầu thì nàng đã ở giữa không trung. Phản ứng đầu tiên của nàng là ôm chặt lấy cổ hắn, không đám cử động, khi nàng được đưa vào phòng mới thở hắt ra một hơi.

- Tiêu Mai, con tiện nhân, mau mở cửa cho ông, ông nói cho mày biết, không mở thì ông phá cửa.

Có người đá mạnh lên cửa.

Vẻ mặt Tiêu Mai có chút trắng nhợt, Hoàng An Bình lúc này vẫn trấn định, hắn thấy Hạ Thiên chui vào cửa sổ nhưng còn đưa theo một người phụ nữ xinh đẹp, hắn chợt trở nên vui vẻ, hắn biết rõ hôm nay đi đúng thế cờ.

- Được rồi, trước tiên tôi đưa hai người ra ngoài.

Hạ Thiên nói với Hoàng An Bình, nói xong cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, hắn nghĩ sẽ ôm đối phương nhảy qua cửa sổ.

Hoàng An Bình lại càng hoảng sợ:

- Cứ như vậy mà nhảy xuống sao?

- Anh sợ cái gì? Tôi có thể lên thì tất nhiên cũng xuống được.

Hạ Thiên tức giận nói một câu, ngay sau đó hắn kéo Hoàng An Bình nhảy ra ngoài, Tiêu Mai ở bên trong sợ đến mức gương mặt trắng bệch. Nếu không phải nàng dùng tay che miệng thì đã hét lên rồi.

Chưa đến mười giây thì Hạ Thiên lại chui vào cửa sổ, hắn tiến đến kéo tay Tiêu Mai rồi nhảy ra ngoài.

- Á... ....

Lần này Tiêu Mai không thể nhịn được, nàng hét lên kinh hoàng.

m thanh này rơi vào tai chồng Tiêu Mai, hắn hung hăng đạp chân vào cửa phòng:

- Tiêu Mai, con điếm, tao nghe thấy lời của mày rồi. Mau mở cửa cho ông, bây giờ ông đếm đến ba, nếu không mở cửa thì phá cửa.

- Một!

- Hai!

- Ba!

- Phá cửa cho tao!

Đám người ở bên ngoài lập tức húc cửa, nhưng khoảnh khắc khi vừa chuẩn bị đụng vào cửa thì cửa mở, sau đó đám người ngã đè lên nhau.

- Này...Con bà nó, thằng nào đá tao?

- Đau quá, thằng khốn nào... ....

Đám người không may đang định đứng lên thì liên tục bị đá, vì vậy mà liên tục kêu gào thảm thiết.

- Dừng tay.

Một người đàn ông hơn hai mươi đứng trước cửa phòng chợt hét lớn, hắn là chồng của Tiêu Mai, là Đàm Vũ. Hắn nổi điên phóng về phía tên thanh niên đang đá đấm:

- Thằng khốn, mày chơi vợ tao mà còn kiêu ngạo như vậy sao?

Đàm Vũ tung một đá, hắn hận không thể đá chết tên thanh niên kia. Nhưng hắn còn chưa đá trúng đối thủ thì bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, đối phương đã đá trúng hắn trước, hắn đau đến mức phải khom cả người.

- Bốp, bốp, bốp... ....

Đàm Vũ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sao, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã ăn hơn mười bạt tai, đối phương còn mắng lớn:

- Thằng khốn, làm lỡ chuyện tốt của ông... ....

- Mày, mày chơi vợ tao còn kiêu ngạo vậy sao?

Đàm Vũ tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu.

- Anh có bệnh không?

Một giọng nói dễ nghe nhưng rất bất mãn vang lên:

- Ai là vợ anh? Tôi cùng bạn trai vào đây "tâm sự", anh đến phá đám sao?

Đàm Vũ nghe thấy âm thanh này mà choáng váng, đây không phải lời nói của vợ mình, hắn ngẩng đầu lên và hoàn toàn ngây ngốc, điều này...Ai đây?

Đàm Vũ vẫn liếc mắt vào phòng không từ bỏ ý định. Đây là một gian phòng, diện tích không lớn, khi hắn nhìn vào thì sáng tỏ mọi việc, rõ ràng trong phòng không còn ai khác.

Đàm Vũ vuốt gò má nóng bỏng, hắn nhìn một đôi nam nữ đứng trước cửa phòng mà khóc không ra nước mắt:

- Các người không phải là con điếm Tiêu Mai và thằng đàn ông khốn nạn kia, sao các người không sớm mở cửa.

Đàm Vũ vừa dứt lời thì đã ăn ngay một bạt tai.
Chương 119: Phá án bắt cóc một cách không ngờ

- Sao mày còn nói ra những lời như vậy? Mày còn chưa biết đã phá chuyện tốt của tao sao?

Hạ Thiên ra vẻ rất tức giận.

Đàm Vũ lập tức hiểu ra, người ta đang bận "chiến đấu", sao có thời gian ra mở cửa?

Nhưng trong lòng Đàm Vũ vẫn rất nghi hoặc, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh của Tiêu Mai, chẳng lẽ nghe lầm?

- Đàm tiên sinh, như vậy có phải anh sai rồi không?

Bảo vệ khách sạn ở bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.

- Tất nhiên là anh ta sai.

Liễu Vân Mạn cũng rất căm tức:

- Khách sạn các anh làm ăn vậy sao? Có khách sạn nào đối đãi với khách như vậy không? Đúng là không ra gì, chúng ta đi thôi.

Liễu Vân Mạn kéo tay Hạ Thiên bước đi, mà đám người Đàm Vũ cũng không ngăn cản. Việc này hắn là người đuối lý, dù bị đánh bị mắng cũng không biết nói gì.

Bảo vệ khách sạn lại vội vàng đi theo, hắn liên tục xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiên sinh, tiểu thư, nếu không thì thế này, chúng tôi miễn phí cho hai anh chị đêm nay.

- Không cần, chúng tôi không thiếu chút tiền như vậy.

Liễu Vân Mạn phất tay, nàng cũng không muốn làm quá mức, dù sao chỉ là phối hợp với Hạ Thiên, bây giờ tức giận chỉ lấy cớ để rời đi mà thôi.

Điện thoại Hạ Thiên chợt vang lên, thì ra Hoàng An Bình gọi đến:

- Hạ Thiên, chúng tôi đi trước, mọi người cũng ra thôi, chúng tôi thuê phòng bằng chứng minh giả, hai người cũng đừng đến trả tiền phòng, miễn bị hoài nghi.

- Biết rồi.

Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn vốn không muốn ở lại khách sạn, cái giường kia vừa được Hoàng An Bình và Tiêu Mai chiến đấu, hắn không muốn ngủ với Liễu Vân Mạn trên đó.

Mặc kệ bảo vệ xin lỗi thế nào, Hạ Thiên cùng Liễu Vân Mạn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

- Cũng không còn sớm nữa, không bằng chúng ta về nhà nhé?

Liễu Vân Mạn đề nghị.

- Tốt!

Hạ Thiên lập tức đồng ý.

- Hạ Thiên, chuyện ở quán bar vừa rồi...Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Isabella sẽ cố ý báo cảnh sát hại cậu.

Giọng nói của Liễu Vân Mạn có chút hương vị xin lỗi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Chị Vân Mạn, chị không cần xin lỗi, việc này không liên quan đến chị.

- Nhưng, dù sao...Isabella vẫn là bạn tôi.

Liễu Vân Mạn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hạ Thiên lại cắt ngang lời Liễu Vân Mạn:

- Nhưng cũng là vợ tôi.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ:

- Hạ Thiên, Isabella chỉ nói giỡn thôi, cậu sẽ không cho rằng đây là thật đấy chứ?

Hạ Thiên cười hì hì:

- Chị ấy có nói giỡn hay không cũng không sao, tôi cho là thật là được.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Đúng rồi, chị Vân Mạn, sau này chị tốt nhất đừng gặp chị Isabella.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ, nàng không nhịn được phải hỏi:

- Vì sao?

- À, tôi nghi ngờ chị ấy là sát thủ.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Cái gì?

Liễu Vân Mạn không khỏi chấn động:

- Sát thủ, không thể nào.

- Cũng không phải không có khả năng.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Trong áo lót của chị Isabella có giấu vũ khí, tuy giấu rất bí mật nhưng tôi vẫn phát hiện ra, ngoài sát thủ thì còn ai giấu vũ khí vào áo lót nữa?

Hạ Thiên ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Hơn nữa tôi cảm nhận được khí tức sát thủ trên người chị ấy.

- Điều này, sao có thể như vậy được? Isabella sao có thể là sát thủ, trước đó bạn ấy cũng như tôi, cũng là sinh viên, tuy hai bên sáu năm chưa gặp nhưng cũng không thể trở thành sát thủ nhanh như vậy được.

Liễu Vân Mạn cảm thấy khó thể tin.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Chị Vân Mạn, tuy có rất nhiều sát thủ bồi dưỡng từ bé, nhưng sáu năm cũng đủ bồi dưỡng một người có thiên phú làm sát thủ đỉnh cấp.

Trong đầu Liễu Vân Mạn chợt suy nghĩ hỗn loạn, nếu xét về mặt cảm tình thì nàng không tin Isabella là sát thủ, nhưng lý trí nói cho nàng biết Hạ Thiên trước nay không nói ngoa. Một người bình thường sẽ không giấu vũ khí trong áo lót, những gì Hạ Thiên nói căn bản có phân nửa là thật, dù Liễu Vân Mạn không biết gì về sát thủ nhưng nghĩ đến vấn đề Isabella là sát thủ, nàng sợ rằng Isabella có thân phận đặc biệt.

Liễu Vân Mạn đang lái xe, đúng lúc này lại mất tập trung, trước mặt có một con hẻm, một chiếc xe đột nhiên phóng ra. Khi hai xe sắp tông vào nhau thì Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng bừng tỉnh, nàng tranh thủ thời gian thắng gấp, vì vậy mới tránh khỏi tình cảnh tai nạn.

- Trời... ....

Liễu Vân Mạn thở phào một hơi, nhưng nàng vui mừng quá sớm, thân xe đột nhiên chấn động, một chiếc xe mười sáu chỗ tông vào phía sau.

- Mẹ kiếp, không biết lái xe thì ở nhà đi.

Chiếc xe mười sáu chỗ phía sau vang lên tiếng mắng chửi, ngay sau đó chiếc xe lùi lại và phóng lên. Khoảnh khắc khi phóng qua thì một tên đàn ông trong xe dựng thẳng ngón giữa về phía xe Liễu Vân Mạn.

- Người nào vậy, đụng vào xe của người khác còn chạy đi luôn, còn chửi mình.

Liễu Vân Mạn có chút mất hứng, nàng lập tức cảm thấy lạ, nàng quay đầu nhìn thì thấy bên cạnh không có Hạ Thiên, hắn đâu rồi?

Liễu Vân Mạn nhìn về phía trước thì chợt dở khóc dở cười, Hạ Thiên đang chạy trên đường, rõ ràng đang chạy theo chiếc xe mười sáu chỗ.

Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, ngay sau đó lại lái xe đuổi theo.

Hạ Thiên lúc này rất bực bội, tên khốn dám đụng vào xe vợ hắn, hơn nữa còn mắng chửi, lại dựng ngón giữa với vợ hắn, đúng là không biết sống chết. Hắn không dạy bảo đám người này một bài học thì khó thể phát tiết.

Xe mười sáu chỗ chạy rất nhanh nhưng tốc độ của Hạ Thiên còn nhanh hơn, hắn cũng không phải lần đầu tiên chạy theo xe nên có kinh nghiệm. Hắn đột nhiên dồn hết sức thì lập tức chạy song song với chiếc xe mười sáu chỗ, mà tên tài xế cũng không phát hiện ra hắn. Điều này cũng là bình thường, nào có ai nghĩ rằng có một thằng khùng chạy theo xe của mình, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả xe hơi?

Hạ Thiên chụp lấy cánh cửa ở bên hông, hắn dùng sức kéo ra. Khoảnh khắc khi cửa mở thì hắn thấy tình hình bên trong xe, bên trong tổng cộng có bốn người, phía trước là một lái xe, vị trí chính giữa có hai người, hàng ghế cuối cùng có một người đang năm.

- Này, có chuyện gì vậy?

Tên lái xe hỏi.

Hạ Thiên vung tay chụp lấy một tên đang ngồi bên trong rồi kéo xuống ném ra, sau đó hắn nhảy lên xe.

- Mày, mày là ai?

Tên đàn ông ngồi trong xe có một vết thẹo trên mặt, lúc này hắn dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Hạ Thiên.

- Vừa rồi thằng nào dựng ngón giữa với tao?

Hạ Thiên tát mạnh lên mặt tên đàn ông mặt thẹo, sau đó ra lệnh với tên tài xế:

- Dừng xe cho tao, chúng mày tông vào xe của vợ tao, không bồi thường mà muốn chạy sao?

Một tiếng két vang lên, tên lái xe nhanh chóng dừng xe lại, sau đó tên này có một hành động mà Hạ Thiên không thể tưởng được, hắn vội vàng bỏ xe mà chạy, hơn nữa còn là chạy trối chết. Mà tên đàn ông mặt thẹo vừa ăn bạt tai cũng mở cửa xe bỏ chạy.

- Nếu để chúng mày chạy thoát thì tao còn mặt mũi sao?

Hạ Thiên lầm bầm, hắn lấy từ trên người ra hai đồng xu, sau đó búng ra.

Hai tên đàn ông đang chạy trốn chợt mềm nhũn chân, cả hai ngã xuống đất không thể đứng lên.

- Ư, ư, ư... ....

Phía sau truyền đến những âm thanh kỳ quái, Hạ Thiên quay đầu lại nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cuối cùng hắn biết vì sao hai tên kia lại bỏ chạy, thì ra đám người này vừa bắt cóc.

Hàng ghế sau xe là một thiếu nữ, tay chân đều bị cột chặt bằng dây thừng, trong miệng còn bị nhét nhùi vải, rõ ràng là vừa bị đám kia bắt cóc. Nhưng Hạ Thiên cũng không biết đám người kia bắt cóc vì tiền hay vì sắc.

Nếu nói là vì tiền thì Hạ Thiên có thể hiểu, tuy hắn không biết nhãn hiệu của quần áo trên người cô gái nhưng trên cổ lại có một sợi dây chuyền lớn, còn có một hột kim cương, rõ ràng là con nhà giàu.

Nếu nói bắt người vì sắc thì Hạ Thiên thật sự xem thường ba tên cướp, tuy thiếu nữ này có bộ dạng rồi lõm rất tốt nhưng gương mặt quá ghê, má trái đen sì, má phải còn có vết thẹo, đúng là gương mặt ma quỷ.

- Hạ Thiên, cậu không sao đấy chứ?

Liễu Vân Mạn dừng xe, nàng vội vàng chạy đến.

Liễu Vân Mạn hỏi xong thì thấy được cô gái trong xe, nàng không khỏi sững sờ:

- Điều này, đây là bắt cóc sao?

- Có lẽ là vậy.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn thuận tay lấy miếng giẻ trên miệng cô gái:

- Này, có phải em bị bắt cóc không?

- Anh thấy tôi như vậy mà còn hỏi sao?

Cô gái này tính tình không được tốt nhưng giọng nói rất dễ nghe.

Hạ Thiên rất vô tội:

- Lỡ may em thích bị cột chặt thì sao? Trên đời nghe nói có nhiều người thích tự ngược đãi.

- Anh, anh mới thích ngược đãi.

Cô gái bị chọc tức, nàng còn định cảm tạ đối phương, nào ngờ tên khốn này lại nói ra những lời khó nghe, vì vậy mà nàng quyết định không thèm cảm ơn.

- Hạ Thiên, nếu đã như vậy thì chúng ta báo cảnh sát.

Liễu Vân Mạn lập tức đề nghị, nhưng ngay sau đó đã có tiếng còi xe cảnh sát, xe tuần tra xuất hiện, rõ ràng trước đó đã có người báo cảnh sát. Điều này cũng khó trách, ba người nằm trên đường, tuy nói bây giờ không có nhiều xe qua lại, nhưng không có người báo cảnh sát mới lạ.

- Có chuyện gì xảy ra?

Xe tuần tra dừng lại, hai cảnh sát đi lên nói.

- Cảnh sát, cô gái này bị bắt cóc, chúng tôi vì việc nghĩa ra tay tương trợ, chặn tay bọn cướp.

Liễu Vân Mạn vội nói, sau đó nàng chỉ đám cướp nằm trên đường:

- Mấy người kia là cướp, làm phiền các anh bắt lại.

- Cảnh sát đại ca, làm phiền mở dây được không?

Khi cô gái bị bắt cóc mở miệng thì trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là khốn kiếp, đến đây lâu như vậy mà không giúp nàng cởi trói sao?

Khi hai cảnh sát thấy cô gái ở sau xe thì cũng nghĩ rằng đây là một vụ bắt cóc.

Sao? Cô gái bị bắt cóc.

Hai cảnh sát chợt nhớ đến một mệnh lệnh nhận được trước đó mười lăm phút, một người mở miệng hỏi:

- Tiểu thư, xin hỏi cô tên là?
Chương 120: Nữ ngôi sao xấu xí

- Tôi là An Khả Khả.

Cô gái trả lời.

- Cô là An tiểu thư sao?

Hai cảnh sát chợt vui sướng.

Hạ Thiên chợt kỳ quái:

- Chị Vân Mạn, chị quen biết cô ấy sao?

- Quen biết thì có gì kỳ quái sao? Tôi là ngôi sao lớn.

An Khả Khả căm giận nói.

Hạ Thiên lầm bầm:

- Xấu như vậy mà cũng là ngôi sao lớn. Đúng rồi, trước đó vài ngày hình như tôi có nghe nói một ngôi sao xấu vô địch, chẳng lẽ em là người kia?

An Khả Khả lập tức bị chọc giận:

- Tôi là ngôi sao xấu vô địch, anh có mắt không, tôi xấu ở đâu? Tôi không phải đẹp sao?

Hạ Thiên nhìn vị cảnh sát đang giúp An Khả Khả cởi dây thừng:

- Cảnh sát đại ca, anh ở khoảng cách gần như vậy thì thấy rõ ràng hơn, xin hỏi anh một câu, cô ta có xinh đẹp không?

Viên cảnh sát nhìn An Khả Khả, hắn không biết phải trả lời thế nào cho phải. Hắn nhớ mình đã thấy An Khả Khả trên ti vi, cũng từng đọc miêu tả về nàng trên truyenggg.com, đúng là tương đối đẹp. Nhưng bây giờ nếu nói nàng xinh đẹp thì xấu hổ với lương tâm.

- Bây giờ tôi trang điểm như vậy.

An Khả Khả tức giận nói, từ nhỏ đến giờ chưa ai nói nàng xấu.

Hạ Thiên càng khinh thường:

- Trang điểm mà xấu vậy sao? Cô không trang điểm thì sợ rằng xấu quá không có đối thủ sao? Đúng rồi, cô chính là cô gái xấu vô địch, vì không có đối thủ nên cô là ngôi sao lớn.

- Anh...Anh...Anh... ....

An Khả Khả tức giận mà lắp bắp:

- Tôi vốn rất đẹp nhưng chỉ là trang điểm để như vậy, anh rõ chưa, tôi rất đẹp, không xấu.

- Nghe rõ rồi, cô không xấu, chỉ sợ không đủ thịt cá sấu cho cô ăn.

Hạ Thiên không cho là đúng.

- Á...Á...Á... ....

An Khả Khả hét ầm lên, nàng muốn nổi điên, sao có người như vậy? Lúc này nàng đã khôi phục lại tự do, nàng đột nhiên nhìn thấy một chai nước khoáng trong xe, vì vậy tranh thủ mở ra, sau đó giội nước rửa mặt. Sau vài phút thì chai nước được nàng dùng xong, nàng ngẩng đầu rồi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Sao? Ngạc nhiên chưa? Còn xấu không?

Má trái đen sì đã trở nên trắng nõn, mái phải cũng không còn vết thẹo. Hạ Thiên nhìn chằm chằm, một lúc sau hắn dùng giọng mê hoặc hỏi An Khả Khả:

- Đang đẹp mà tự dưng muốn trang điểm để xấu đi, chẳng lẽ cô thật sự là người thích ngược đãi?

- Anh!

An Khả Khả thiếu chút nữa đã nghẹn chết:

- Tôi đóng quảng cáo, trang điểm để quảng cáo, anh có hiểu không?

- Tối thế này còn quảng cáo gì? Đầu óc có vấn đề à?

Hạ Thiên thuận miệng nói.

An Khả Khả dùng ánh mắt tức tối nhìn Hạ Thiên:

- Đạo diễn muốn quay buổi tối, nào có liên quan đến tôi?

- Hạ Thiên, đừng làm rộn, chúng ta về thôi.

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng mở miệng khuyên bảo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng ngôi sao lớn sẽ bị Hạ Thiên làm cho tức chết.

- Tiểu thư, các người vẫn chưa thể đi ngay, phiền hai người theo tôi về đồn làm bản ghi chép.

Cảnh sát ở bên cạnh vội nói.

- Cảnh sát, đã tối rồi, tôi cũng rất mệt và muốn về nghỉ ngơi, thôi thì khỏi ghi chép.

Liễu Vân Mạn thật sự rất mệt mỏi, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, điều này làm nàng rất bất đắc dĩ. Hình như đi cùng với Hạ Thiên thì luôn gặp chuyện không may, có lẽ hắn là loại người thích gây chyện.

- Tiểu thư, cướp cũng do hai người bắt, An tiểu thư cũng được hai người cứu, nếu các người không đi thì chúng tôi cũng không biết báo cáo thế nào cho phải.

Viên cảnh sát tỏ vẻ khó xử.

Hạ Thiên chen vào một câu:

- Như thế này không đơn giản sao? Các anh nói mình bắt được cướp, các anh cũng là người cứu con tin, chẳng phải xong rồi sao?

Viên cảnh sát chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại cực kỳ vui mừng nhưng lại ra vẻ không yên:

- Điều này, như vậy không tốt lắm, đây là công lao của hai người... ....

Hạ Thiên khoát tay:

- Không có gì mà không được, chúng tôi đi trước đây, cụ thể thế nào thì các anh tự quyết định... ....

Hạ Thiên không có hứng thú với công lao này, hắn vốn cũng không phải đến bắt cướp, mà bây giờ Liễu Vân Mạn muốn về nhà, tất nhiên phải về sớm. Hơn nữa hắn còn chờ mong Liễu Vân Mạn sẽ thực hiện lời hứa khi còn ở quán bar.

Hai viên cảnh sát tất nhiên sẽ không ngăn cản Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn, công lao tốt như vậy rơi lên người bọn họ, đúng là cầu còn chưa được.

Khi Liễu Vân Mạn quay về khu dân cư Danh Điển thì đã mười giờ tối.

- Cậu xem ti vi nhé, tôi đi tắm.

Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên, sau đó nàng cầm quần áo vào nhà tắm.

Nước lạnh chảy xuôi trên làn da nõn nà, sau đó lại xuôi xuống theo đường con hoàn mỹ, những mệt mỏi của Liễu Vân Mạn chợt bị đánh tan, đầu óc có chút hỗn loạn cũng thanh tỉnh trở lại.

Liễu Vân Mạn nghĩ đến những hứa hẹn của mình khi uống bia mơ màng, bây giờ phải nhanh chóng thực hiện, điều này làm nàng sinh ra cảm giác khó thể hình dung. Nàng giống như có chút căng thẳng, có chút thất lạc, có chút không tình nguyện, còn có những cảm giác khó hiểu, đúng là hỗn tạp.

Lòng người luôn kỳ quái như vậy, hai mươi năm qua Liễu Vân Mạn luôn cô gắng vì căn bệnh gia truyền của gia tộc, tất cả tâm huyết đều đặt trên vấn đề này. Chỉ cần chữa tốt bệnh tình thì nàng không tiếc bất kỳ giá nào, vì vậy mà nàng có thể đồng ý làm tình nhân của Hạ Thiên không chút do dự.

Khi đó Liễu Vân Mạn không có yêu cầu gì khác với đàn ông, chỉ cần có thể chữa bệnh cho gia tộc là tốt, còn nàng và người đàn ông kia có cảm tình hay không cũng không quan trọng. Nhưng sau khi Hạ Thiên chữa bệnh tốt cho gia tộc thì nàng chợt phát hiện mình có yêu cầu mới.

Thực tế mỗi người phụ nữ đều có hy vọng trên người đàn ông mình sẽ gửi gắm cả đời, đó phải là người mình yêu, mà Liễu Vân Mạn cũng là như vậy. Bây giờ nàng cũng hy vọng có thể xây dựng cảm tình tốt với Hạ Thiên, tuy bây giờ nàng không ghét hắn, thậm chí còn có chút cảm tình, nhưng vấn đề là hai bên chưa đến mức yêu nhau, hai người quen nhau quá ngắn.

Liễu Vân Mạn hy vọng mình có thêm thời gian, khi thời gian trôi qua nàng có thể yêu thật tình người đàn ông này, sau đó tất cả sẽ chảy thành sông, nàng tình nguyện giao ra tất cả. Nàng tin thời khắc đó mới là tuyệt vời nhất.

Ngoài những vấn đề này thì cô cô hôn mê vài chục năm của Liễu Vân Mạn cũng có quan hệ với Hạ Thiên, điều này cũng tạo nên điểm đen khó tiêu tan trong lòng nàng. Chẳng lẽ nàng thật sự phải cùng một người tình với cô cô?

Liễu Vân Mạn vốn muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Thiên, nhưng hắn chưa từng ép buộc nàng, điều này làm nàng cảm thấy có thời gian. Nhưng đêm nay nàng uống bia và sợ Hạ Thiên nhân cơ hội tiến thêm một bước, vì vậy trong lúc vô thức phải nói lời hứa hẹn, vốn chỉ muốn kéo dài thời gian, nào biết Hạ Thiên là quái thai như vậy, điều này làm nàng thanh tỉnh lại.

- Nếu là say thật thì tốt.

Liễu Vân Mạn có chút đau đầu, trong lòng có chút hối hận, xem ra sau này không nên nói lung tung trước mặt Hạ Thiên. Tối nay Isabella cũng vì nói lung tung mà bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi lớn, mà nàng thì thảm bại hơn cả Isabella, nàng sẽ lập tức bị hắn chiếm tiện nghi còn lớn hơn.

Trong lúc vô tình, trong đầu Liễu Vân Mạn hiện lên những hình ảnh làm cho mặt đỏ rực tim chạy loạn, nàng giống như nhìn thấy mình trần truồng trên giường, mà Hạ Thiên đang tận tình hoạt động bên trên... ....

- Phì, nghĩ gì thế?

Liễu Vân Mạn đột nhiên mắng mình, nàng hai mươi lăm tuổi, người phụ nữ hai mươi lăm tuổi thì thân thể đã sớm trưởng thành, nếu nói nàng chưa có ảo tưởng trai gái thì tất nhiên là dối trá, chẳng qua lực khống chế của nàng mạnh mẽ mà thôi. Nhưng bây giờ thời điểm kia đã đến gần, nàng cũng không tự giác phải ảo tưởng những tình cảnh rất xấu hổ.

Liễu Vân Mạn vừa tắm rửa vừa miên man suy nghĩ, cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng nàng quyết định lau khô thân thể, mặc một bộ đồ ngủ khêu gợi, sau đó đi ra phòng tắm.

Việc cuối cùng cũng sẽ đến, dù sớm hay muộn cũng phải có một lần, việc gì phải nghĩ nhiều như vậy?

Nhưng Liễu Vân Mạn nhìn thoáng qua ghế sa lông trong phòng khách, nàng ngây người, không có ai sao? Hạ Thiên vốn đang ngồi trên ghế xem ti vi, bây giờ lại không thấy đâu.

- Chẳng lẽ cậu ấy đi rồi?

Liễu Vân Mạn có chút kỳ quái, ti vi đã tắt, nàng cầm lấy điện thoại định gọi cho Hạ Thiên nhưng cuối cùng lại buông tay. Khi nàng nhìn thấy thời gian trên điện thoại thì cũng ý thức mình tắm gần cả giờ.

- Đi cũng tốt.

liễu vân mạn thở phào nhẹ nhõm, vất vả lắm nàng mới đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng bây giờ đối phương lại mất tích, điều này cũng làm nàng sinh ra cảm giác trống trải giống như chưa kịp thích ứng. Điều này không làm nàng cảm thấy quá vui sướng, khác biệt là có chút thất lạc.

Sau khi tắt đèn phòng khách thì Liễu Vân Mạn cũng không còn tính toán gì khác, nàng trước tiên cứ đi ngủ rồi nói sau.

Liễu Vân Mạn đi vào phòng ngủ mà chợt há hốc mồm, thiếu chút nữa đã hô lên một tiếng kinh hoàng, trên giường của nàng có một người đang ngủ, đây không phải là Hạ Thiên sao?

Liễu Vân Mạn có chút đở khóc dở cười, người này thì ra đợi quá lâu nên đi ngủ trước.

Liễu Vân Mạn đi đến bên giường và cẩn thận xem xét, nàng xác nhận Hạ Thiên đã ngủ. Nhìn bộ dạng ngủ như trẻ con của đối phương mà trong lòng Liễu Vân Mạn lóe lên một chút nhu tình. Cuối cùng nàng phát hiện ra người đàn ông này cũng không muốn chiếm giữ thân thể mình ngay lập tức, vì nếu không thì hắn đã chẳng ngủ ngay như vậy.

Liễu Vân Mạn leo lên giường, nàng chậm rãi nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, sau đó tắt đèn, ánh mắt vẫn mở lớn. Đột nhiên một cánh tay duỗi ra bên cạnh ôm nàng vào lòng.

Thân thể mềm mại của Liễu Vân Mạn chợt run lên khe khẽ, nàng không giãy dụa, lúc này nàng đang đợi mưa gió kéo đến. Nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện Hạ Thiên ôm mình mà không có động tác gì khác, hắn vẫn hít thở chậm chạp, giống như vẫn đang ngủ.

- Thì ra chỉ là một hành động vô thức.

Liễu Vân Mạn chợt hiểu ra, nhưng đột nhiên nàng chợt ghen tuông, chẳng lẽ hắn đã sớm quen thói ôm phụ nữ nằm ngủ? Vậy người trước kia là ai?
Chương 121: Nghi phạm mưu sát

Khu Cảnh Uyển đường Đông sơn là một khu dân cư khá cũ, nhưng nơi đây cũng khác với những khu khác. Đây là một khu biệt thự khá lâu đời của thành phố Giang Hải, bên trong có nhiều biệt thự nhỏ, mà tòa nhà số 12 chính là một biệt thự hai tầng khá nhỏ.

Đây là nhà của Lãnh Băng Băng, thật ra nàng cũng không thích chỗ này, vì căn nhà này chính là của người đàn ông mà nàng căm hận tặng cho. Thậm chí nàng còn nhớ rõ, khi đó mẹ mình còn không muốn nhận, nhưng sau này mẹ nàng vẫn nhận, vì bà hy vọng khoảng thời gian sau này con gái sẽ sống tốt hơn.

Tuy Lãnh Băng Băng không thích căn nhà này nhưng phần lớn thời gian nàng đều ở đây, rất ít khi đến khu tập thể cục công an, vì nơi đây có những ký ức của mẹ, nàng giống như vẫn được ở cùng mẹ.

Tối qua sau khi rời khỏi bệnh viện thì Lãnh Băng Băng về nhà ngay, nàng định nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức, sau đó lại tiếp tục tra án. Dù là phó chủ tịch thường vụ hay là ai khác cũng không được tùy tiện giết người, nàng sẽ không buông tha cho những kẻ như vậy.

Nhưng tối nay nàng vẫn không ngủ ngon, tình cảnh mất ngủ của nàng hình như càng thêm nghiêm trọng, mãi đến hai ba giờ sáng nàng mới có thể ngủ. Đáng tiếc là vừa hơn sáu giờ nàng đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.

- Ai vậy?

Lãnh Băng Băng rất căm tức nói.

- Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, mời mở cửa.

Trong loa vang lên một âm thanh.

- Đội cảnh sát hình sự tìm tôi thì không biết điện thoại sao? Mới sáng sớm mà nhấn chuông làm gì?

Lãnh Băng Băng rất tức giận, sau khi bị náo loạn thì nàng đã không còn tâm tình đi ngủ lại. Nàng vào nhà mặc quần áo tử tế, sau đó nổi giận đùng đùng xuống lầu mở cửa. Quả nhiên có hai cảnh sát đứng trước cửa, mà nàng cũng biết hai người này, một là tổ trưởng Cát Lỗi tổ trọng án, và một người còn lại là cảnh sát viên, là Mao Bưu.

Khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì Cát Lỗi cũng giật mình:

- Đội trưởng Lãnh, sao lại là chị?

Tuy Cát Lỗi cũng là cảnh sát hình sự nhưng là cấp dưới của Khâu Minh, hắn là cảnh sát có thâm niên, làm việc trầm ổn, dù là Khâu Minh cũng phải nể mặt vài phần, mà Cát Lỗi cũng không vì Khâu Minh có bất hòa với Lãnh Băng Băng mà có ý kiến gì khác. Cũng vì vậy mà mối quan hệ giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng không tính là tốt nhưng cũng chẳng có thù hận gì.

Hơn nữa vụ án Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc trước đó lại sinh ra một lần hợp tác giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng, lần đó cũng coi như hợp tác thỏa mãn.

- Tổ trưởng Cát, anh đến tìm tôi sao?

Lãnh Băng Băng rất mê hoặc, sao lại thế này? Nếu đội cảnh sát hình sự có chuyện thì bất kỳ người nào cũng có thể đến tìm nàng, cũng không phải vị tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi này.

Mao Bưu là một cảnh sát trẻ của tổ trọng án, tất nhiên hắn cũng biết người đẹp băng giá nổi danh trong cục công an, hắn khẽ nói với Cát Lỗi:

- Tổ trưởng, chúng ta có lầm chỗ rồi không?

Cát Lỗi cũng có chút nghi ngơ, hắn nhìn Lãnh Băng Băng rồi hỏi dò:

- Đội trưởng Lãnh, đây có phải là biệt thự số mười ba đường Đông Sơn khu Cảnh Uyển hay không?

- Không sai, đây chính là số 13 khu Cảnh Uyển.

Lãnh Băng Băng cau mày:

- Tổ trưởng Cát, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Đội trưởng Lãnh, tôi cũng không gạt chị, chúng tôi phụng mệnh đến bắt người.

Cát Lỗi nở nụ cười khổ, rốt cuộc là vấn đề gì thế này?

- Bắt người?

Lãnh Băng Băng càng thêm mê hoặc:

- Tổ trưởng Cát, chẳng lẽ anh đến bắt tôi.

- Đội trưởng, điều này sao có thể?

Chung Lực vội vàng phủ nhận:

- Chúng tôi đến bắt một người tên là Hạ Thiên.

- Cái gì?

Lãnh Băng Băng lập tức nổi giận:

- Tổ trưởng Cát, anh có ý gì? Anh muốn bắt tên lưu manh kia sao lại đến chỗ tôi?

- Đội trưởng Lãnh, chúng tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng địa chỉ trên giấy chứng minh và hộ khẩu của Hạ Thiên là ở đây.

Cát Lỗi dở khóc dở cười, đây là chuyện gì?

- Địa chỉ trên chứng minh của tên lưu manh là chỗ này của tôi sao?

Lãnh Băng Băng đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hiểu được:

- Gặp quỷ rồi, khoa hộ tịch làm gì vậy không biết.

Lãnh Băng Băng dù sao cũng nhiều năm làm cảnh sát hình sự, nàng chỉ cần suy đoán cũng biết địa chỉ trên giấy chứng minh của Hạ Thiên có vấn đề, có tám phần tên khốn kia lấy địa chỉ của nàng làm nhà hắn.

- Đội trưởng Lãnh, xem ra có hiểu lầm rồi, chúng tôi về trước.

Cát Lỗi có thể đoán ra được Lãnh Băng Băng có quen biết với Hạ Thiên nên không dây dưa, hắn không muốn vì vấn đề này mà làm cho đối phương mất hứng.

- Tổ trưởng Cát, chờ chút.

Lãnh Băng Băng suy nghĩ một chút:

- Hạ Thiên phạm tội gì?

- Điều này, hắn là khả nghi mưu sát.

Cát Lỗi có chút chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra.

Tuy Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên có thể đã gây chuyện nhưng vẫn chấn động:

- Mưu sát sao? Mà mưu sát ai?

- Đội trưởng Lãnh, căn cứ vào điều tra sơ bộ thì tối qua Hạ Thiên có xung đột với Kim Cương là ông chủ của quán bar Mị Lực, Kim Cương và mười mấy thủ hạ của hắn đều bị Hạ Thiên dùng bia đánh bị thương, mà Kim Cương đưa đến bệnh viện thì lập tức ngừng thở và chết.

Vẻ mặt Cát Lỗi có chút ngưng trọng:

- Mặt khác, đội phó Phương Khôn đội trị an xã hội quận Nam cũng là cảnh sát đến xử lý vụ ẩu đả tối qua cũng chết một cách ly kỳ, xem xét các chứng cứ sơ bộ thì chúng tôi nghi ngờ cái chết của anh ấy có liên quan đến Hạ Thiên.

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng lập tức biến đổi, khi nghe nửa đoạn báo cáo trước thì còn tốt, nàng biết rõ tên Kim Cương, chính là một kẻ lưu manh, nàng đã muốn nắm lấy hắn. Bây giờ Kim Cương gặp phải chuyện không may thì sự việc không tính là nghiêm trọng, nhiều lắm cũng là trọng thương mà chết, hơn nữa Hạ Thiên có phân nửa là tự phòng vệ. Nhưng Phương Khôn chết thì sự việc lại khác biệt.

Phương Khôn là cảnh sát, hắn bị giết thì sẽ là chuyện lớn. Lãnh Băng Băng tin vụ án này sẽ trở thành án lớn của thành phố, mà Hạ Thiên là kẻ tình nghi số một, tất nhiên sẽ không có thời gian dễ chịu.

- Đội trưởng Lãnh, chị có biết Hạ Thiên ở đâu không?

Mao Bưu nhịn không được phải xen vào một câu:

- Nếu chị biết thì có thể nói cho chúng tôi, nếu không bắt được người thì tổ trưởng của chúng tôi cũng khó thể báo cáo kết quả công tác.

- Tôi không biết cậu ta ở đâu cả.

Lãnh Băng Băng lắc đầu.

Cát Lỗi nghe thấy như vậy thì có chút thất vọng.

Nhưng Lãnh Băng Băng lại mở miệng:

- Nhưng tôi có thể điện thoại để cậu ấy đến đồn cảnh sát.

Cát Lỗi lập tức vui vẻ nhưng cũng có chút hoài nghi:

- Điều này, đội trưởng Lãnh, lỡ may chị điện thoại mà hắn không đến thì sao?

- Hắn sẽ đến.

Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra bấm số của Hạ Thiên.

Khoảnh khắc khi nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên còn đang ôm Liễu Vân Mạn ngủ say sưa, tuy bị đánh thức nhưng khi nhìn thấy cảnh sát tỷ tỷ tự mình gọi điện thoại thì hắn rất vui, vì vậy lập tức nghe không chút do dự.

- Cảnh sát tỷ tỷ, sáng sớm đã điện thoại cho tôi, có phải nhớ tôi rồi không?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi, mà điện thoại cũng làm Liễu Vân Mạn bừng tỉnh, nàng nghe được lời này mà không khỏi bấu lên người Hạ Thiên. Người này đúng là, đang ôm nàng mà còn hỏi người phụ nữ khác có nhớ mình không?

Lãnh Băng Băng bên kia cũng cực kỳ tức giận, tên lưu manh này sắp gặp tai họa đến nơi mà còn đùa giỡn, đúng là buồn cười. Vì vậy nàng rống vào điện thoại:

- Tôi mặc kệ cậu ở đâu, lập tức đến cục cảnh sát cho tôi.

- Được, nếu cảnh sát tỷ tỷ đã như vậy thì tôi sẽ sang ngay.

Hạ Thiên nói xong thì Lãnh Băng Băng cũng cúp điện thoại.

- Cậu muốn đi đâu?

Liễu Vân Mạn véo lên người Hạ Thiên, nhưng điều làm nàng cảm thấy khó hiểu chính là sắc lang này giống như không sợ đau, nàng véo hai lần mà hắn không có chút phản ứng.

- Cảnh sát tỷ tỷ nói tôi đến cục cảnh sát ngay, chị Vân Mạn, chị có đi cùng không?

Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn, đúng lúc này hắn chợt sáng mắt:

- À, chị Vân Mạn, bộ đồ ngủ của chị rất đẹp.

- Tôi không đi, tôi còn phải đi làm.

Liễu Vân Mạn tức giận nói, người này đúng là, ôm mình ngủ cả đêm, bây giờ mới khen áo ngủ đẹp sao?

Tối qua Liễu Vân Mạn ở trong phòng tắm và luôn nghĩ rằng Hạ Thiên sẽ làm gì đó với mình, nhưng khi Hạ Thiên ôm nàng ngủ cả đêm mà không làm gì cũng làm nàng bất mãn, con người sao lại mâu thuẫn như vậy.

- Chị Vân Mạn, tôi đi trước, chị cứ tiếp tục ngủ đi.

Hạ Thiên vội vàng đi gặp Lãnh Băng Băng, hắn buông Liễu Vân Mạn trong lòng ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

- Ngủ cái gì được nữa.

Liễu Vân Mạn hờn dỗi nói một câu, nàng cầm gối định ném về phía Hạ Thiên nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Hạ Thiên cũng không ý thức được vấn đề mình đã đắc tội Liễu Vân Mạn, hắn chỉ hớn hở chạy đến cục cảnh sát, mà Lãnh Băng Băng cũng đã chờ sẵn.

- Tối qua cậu đi làm gì?

Lãnh Băng Băng trong đồn chợt đi đến bên cạnh Hạ Thiên rồi hỏi.

- Tối qua?

Hạ Thiên suy nghĩ, tối qua làm rất nhiều chuyện, tìm được một sát thủ làm vợ, còn vô tình cứu được một ngôi sao không mấy xinh đẹp, cuối cùng còn ngủ với chị Vân Mạn.

- Thôi, nghĩ nhiều làm gì, đi theo tôi.

Lãnh Băng Băng cảm thấy phiền phức, nàng dẫn Hạ Thiên đến tổ trọng án đội cảnh sát hình sự số một.

Khâu Minh cũng đang đứng chờ, hắn dùng giọng quái dị nói:

- Đội trưởng Lãnh, mang bạn trai đến quy án à?

- Cảnh sát tỷ tỷ, thằng ngu này nói gì vậy?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

Lãnh Băng Băng vốn rất bất mãn với Khâu Minh, nàng nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì thuận miệng trả lời:

- Hỏi câu quá ngốc, coi như chó sủa bên tai là được.

- Lãnh Băng Băng, cô mắng tôi sao?

Khâu Minh lập tức khó thở.

- Ngu ngốc mới hỏi như vậy.

Lãnh Băng Băng dùng giọng mỉa mai nói với Khâu Minh.

Khâu Minh chợt tức tối, hắn nhìn Hạ Thiên rồi cười lạnh:

- Lãnh Băng Băng, tôi xem lần này cô có bảo vệ được hắn hay không?

Lãnh Băng Băng căn bản không quan tâm đến Khâu Minh, nàng quay đầu nhìn Cát Lỗi:

- Tổ trưởng Cát, người tôi đã mang đến, bây giờ giao cho anh.

- Cảm ơn đội trưởng!

Cát Lỗi nhịn không được phải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, trong lòng đang thầm suy đoán quan hệ giữa hai người. Lãnh Băng Băng chỉ cần một cuộc điện thoại đã điều một tên tình nghi liên quan đến một vụ trọng án tự động đến cửa sao?

- Tổ trưởng Cát, người này cực kỳ nguy hiểm, khi tra khảo phải xiềng tay xiềng chân lại.

Khâu Minh nhìn Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói.
Chương 122: Dạy bảo Khâu Minh

Khâu Minh nói ra những lời này thì không những vẻ mặt Lãnh Băng Băng biến đổi mà ngay cả vẻ mặt Cát Lỗi cũng trở nên mất tự nhiên, Cát Lỗi thấy lãnh đạo của mình đúng là quá mức.

Dù Hạ Thiên thật sự bị tình nghi là mưu sát nhưng người ta không chống lệnh bắt giữ, tự mình đến cục cảnh sát, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Lãnh Băng Băng, làm gì phải xử lý tuyệt tình như vậy?

Lùi một bước, dù là còng tay thì cũng không được, mà Khâu Minh đòi xiềng chân, rõ ràng cố ý làm khó người khác. Cát Lỗi cảm thấy dù quan hệ giữa Khâu Minh và Lãnh Băng Băng không thuận hòa, nhưng khi xử lý sự việc thì cũng không nên làm quá phận, dù thế nào thì người cũng do Lãnh Băng Băng đưa đến, cũng xem như có ân với đội cảnh sát hình sự số một, cũng phải nể mặt Lãnh Băng Băng một chút chứ?

- Cảnh sát tỷ tỷ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hạ Thiên bắt đầu mất hứng, nói một lúc lâu thì ra những người này muốn xem hắn là phạm nhân.

- Hạ Thiên, cậu bị tình nghi mưu sát, chúng tôi sẽ tiến hành câu lưu hình sự.

Khâu Minh cười lạnh một tiếng, hắn vung tay:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt lại, lấy dụng cụ xiềng chân ra, xích hắn lại.

Khâu Minh nói như vậy làm Cát Lỗi rất bất đắc dĩ, hắn phải lấy còng ra đi đến trước mặt Hạ Thiên.

- Mày bị bệnh sao? Tao giết ai?

Hạ Thiên cũng không có giác ngộ vươn tay để người ta mang còng.

- Nếu cậu không giết người thì trước tiên nên phối hợp, nói rõ sự việc sẽ không có việc gì.

Lãnh Băng Băng sợ Hạ Thiên động thủ, vì vậy mở miệng nói.

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, cuối cùng hắn cũng phối hợp cho người khác còng tay, dù sao thứ này cũng không có tác dụng với hắn, mang vào cũng chẳng sao.

- Tổ trưởng Cát, anh có thể đưa cậu ấy vào.

Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:

- Còn xiềng chân thì không cần sử dụng.

- Vâng, đội trưởng Lãnh.

Cát Lỗi vội vàng đồng ý, sau đó hắn gật đầu với Hạ Thiên:

- Cậu theo tôi vào phòng thẩm vấn.

- Đợi đã.

Khâu Minh quát khẽ:

- Lãnh Băng Băng, đây là đại đội số một, không phải đội số sáu, thủ hạ của tôi không cần cô chỉ huy.

Cát Lỗi cảm thấy căm tức, Khâu Minh này có bị gì không? Người ta đã phối hợp như vậy, phải ồn ào mới chịu được sao?

Thực tế thì Cát Lỗi cũng biết Hạ Thiên là ai, không phải là người đến Đêm Giai Nhân đánh Cao Danh Dương hôn mê sao? Mấy ngày trước Hạ Thiên đại náo trụ sở cảnh sát an ninh mạng, Cát Lỗi cũng nghe thấy rất rõ. Một nhân vật phiền phức thế này mà chịu phối hợp thì đã quá dễ nói chuyện, bắt người ta phải náo loạn đại đội cảnh sát hình sự số một mới chịu à?

- Khâu Minh, không cần phải tuyệt tình như vậy.

Gương mặt Lãnh Băng Băng được bao phủ trong một tầng sương lạnh, nàng biết Khâu Minh đang cố ý làm khó chính mình.

- Lãnh Băng Băng, nếu cô có ý kiến thì có thể tố cáo với người của mình.

Khâu Minh nói rất trào phúng, trong lời nói mơ hồ còn có hương vị khác.

Khâu Minh không nói Lãnh Băng Băng tố cáo lên trên mà lại nói là người của mình, chỉ là người có chút kinh nghiệm thì sẽ nghe thấy hàm nghĩa trong lời nói, mà ánh mắt của Lãnh Băng Băng cũng khác biệt.

Nhưng vận may của Khâu Minh là không tệ, Lãnh Băng Băng không có kinh nghiệm, nàng cũng không nghe được hàm ý sâu bên trong. Nhưng dù là thế thì nàng cũng rất tức giận, nàng thậm chí có chút hối hận vì đã điện thoại cho Hạ Thiên, nên để cho đại đội số một nhận lấy chút mùi vị thất bại mới đúng.

- Cảnh sát tỷ tỷ, thằng này rất đáng ghét, có nên đập nát miệng nó không?

Hạ Thiên trưng cầu ý kiến của Lãnh Băng Băng

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:

- Cậu còn muốn bị cộng lên tội chống người thi hành công vụ sao?

- Không có gì, tôi sẽ không làm người ta tìm được chứng cứ.

Hạ Thiên chẳng quan tâm nói.

- Vậy tùy cậu.

Lãnh Băng Băng nói, nếu là bình thường nàng sẽ không đồng ý như vậy, nhưng bây giờ nàng rất căm tức. Nếu nàng không phải cảm thấy ô uế đôi tay của mình thì sẽ cho Khâu Minh vài tát.

Khâu Minh nghe thấy hai người kia đối thoại mà tức chết đi được, mà những người khác thì đưa mắt nhìn nhau.

Khâu Minh đang muốn nói thì chợt cảm thấy miệng rất đau, sau đó hắn cảm thấy mặn mặn, khi đưa tay sờ thì thấy toàn là máu tươi mà cảm giác đau trên môi vẫn không ngừng. Lúc này hắn mới biết môi mình bị dập.

Khâu Minh dùng một tay che miệng, một tay chỉ vào Hạ Thiên, nhưng đáng tiếc là hắn đang bụm miệng, căn bản không nói ra lời.

Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng có thể thấy máu tươi chảy qua kẻ tay của Khâu Minh, rõ ràng đối phương bị thương không nhẹ, nhưng nàng không thấy Hạ Thiên ra tay.

- Bắt nó lại.

Khâu Minh đột nhiên buông ta ra rồi rống lên rất dữ tợn, sau đó hắn lại che miệng, vết thương liên tục chảy máu.

Hạ Thiên cười hì hì với Khâu Minh:

- Mày ngu quá, tao đã sớm bị còng rồi.

- Khâu Minh, tôi khuyên anh nên đi đến bác sĩ là vừa.

Khi nhìn thấy Khâu Minh miệng đầy máu tươi thì Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

- Hạ Thiên, có phải cậu đánh đội trưởng không?

Cát Lỗi cau mày hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Tất nhiên không phải tôi, tôi còn chưa động đậy gì, còn bị các anh còng tay, đánh hắn thế nào được?

- Cậu vừa nói muốn đánh người, bây giờ đội trưởng Khâu đã bị thương, nào có việc gì khéo như vậy?

Cát Lỗi lại hỏi.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Tôi cũng thấy quá trùng hợp, nói không chừng là tôi ra tay, đáng tiếc là các anh không có chứng cứ.

Hạ Thiên nhìn Khâu Minh rồi ra vẻ quan tâm:

- Này, đừng nói tôi không nhắc nhở, vết thương kia cần cầm máu, mau đến bệnh viện đi.

- Tao xử lý mày.

Khâu Minh chợt buông miệng máu ra rồi gầm lên, hắn dùng tay sờ xuống bao súng. Vẻ mặt Cát Lỗi chợt biến đổi, hắn tiến lên giữ tay Khâu Minh rồi khẽ nói:

- Đội trưởng Khâu, đừng xúc động, trước tiên đến bệnh viện rồi nói sau.

Khâu Minh vẫn không buông tay, Cát Lỗi lại nói:

- Đội trưởng Khâu, hắn ta bây giờ là tình nghi mưu sát, chỉ cần chứng thực chứng cứ là sẽ chạy không thoát, anh không xen vào làm gì.

- Này, hai anh lập tức đưa đội trưởng Khâu đến bệnh viện.

Cát Lỗi gọi hai viên cảnh sát, bọn họ vội vàng đưa Khâu Minh đi, có lẽ câu nói vừa rồi của Cát Lỗi đã thuyết phục được Khâu Minh. Lần này Khâu Minh rất phối hợp mà bỏ đi, nhưng sau khi đi được vài bước thì hắn lại quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, dù là ai cũng thấy được trong ánh mắt tràn đầy oán độc.

Cát Lỗi thở dài một hơi, nếu Khâu Minh thật sự dùng súng thì sẽ gây ra phiền phức lớn, đến lúc đó hắn và Khâu Minh sẽ khó thể chống đỡ được.

- Đội trưởng Lãnh, bây giờ tôi phải đưa Hạ Thiên vào phòng thẩm vấn, chị có muốn dự thính không?

Cát Lỗi hỏi.

- Không cần.

Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:

- Chỉ hy vọng các anh thẩm vấn theo trình tự thông thường, không cần bức cung tra tấn là được.

Lãnh Băng Băng nói ra những lời này thì lập tức xoay người bỏ đi, mà vẻ mặt Cát Lỗi lại rất khổ sở. Tra tấn bức cung sao? Khi nhìn thấy kết cục của Khâu Minh thì còn ai dám?

Dù Hạ Thiên không thừa nhận nhưng ai cũng biết rõ, sự việc vừa rồi do hắn làm ra. Bọn họ chỉ không biết vì sao đối phương có thể làm được một việc khó tưởng như vậy.

- Cảnh sát tỷ tỷ, trưa nay chúng ta đi dùng cơm nhé?

Hạ Thiên hô lên một câu.

Nhóm cảnh sát tổ trọng án đại đội cảnh sát hình sự số một nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì thiếu chút nữa đã bật cười, thì ra người này còn định dùng cơm trưa với người đẹp băng giá.

Lãnh Băng Băng không để ý đến Hạ Thiên, người này đúng là không có chút cảm giác nguy cơ, đã bị coi là đối tượng tình nghi mưu sát, vậy mà còn mời nàng dùng cơm trưa sao?

Vài phút sau Hạ Thiên được đưa vào phòng thẩm vấn, Cát Lỗi là người phụ trách thẩm vấn, mà Mao Bưu thì ghi biên bản.

Sau khi hỏi vài câu đơn giản thì Cát Lỗi nhanh chóng đi vào chính đề:

- Hạ Thiên, tối qua cậu có xuất hiện ở quán bar Mị Lực không?

- Có.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Tôi ở đó khá lâu, nhưng cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể.

- Vậy tối qua cậu có sinh chuyện với Kim Cương hay không, cậu nên suy nghĩ cho kỹ.

Cát Lỗi nhíu mày hỏi.

- À, Kim Cương sao? Tối qua bị tôi đánh cho tàn phế, người này dám có tư tưởng cướp vợ tôi, tôi dùng hai chai bia đập lên đầu hắn.

Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận.

- Tối qua Kim Cương đã chết, cậu có biết không?

Cát Lỗi nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.

- Chết sao?

Hạ Thiên có chút kinh ngạc, hắn lập tức chẳng quan tâm:

- Chết cũng tốt, miễn sau này còn có ý với vợ tôi.

- Nói như vậy cậu thừa nhận mình giết chết Kim Cương sao?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên có chút mê hoặc:

- Tôi thừa nhận khi nào? Tôi chỉ đập lên đầu hắn hai chai bia, nếu chết thật thì cũng là người khác ra tay, không liên quan đến tôi.

- Hạ Thiên, cậu đã thừa nhận mình dùng chai bia đập lên đầu Kim Cương, mà báo cáo khám nghiệm tử khi cũng nói Kim Cương chết vì đầu bị va đập mạnh. Nói cách khác anh ta chết vì cậu dùng chai bia đập lên đầu.

Giọng Cát Lỗi đã trầm xuống:

- Bây giờ cậu còn gì để nói?

- Pháp y của các anh quá ngu ngốc, gần đây tôi đánh người có chừng mực, tôi nói hắn không chết thì không chết.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Các anh đổi lại người khám nghiệm đi, tôi bảo đảm trên người hắn có vết thương trí mạng khác.

Cát Lỗi khẽ nhíu mày, sau đó hắn lấy ra một tấm hình đưa cho Hạ Thiên:

- Cậu biết người phụ nữ này không?

- Biết, là vợ tôi.

Hạ Thiên thuận miệng nói, người trong hình là Isabella.

- Nói như vậy thì cậu biết cô ta ở đâu sao?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Không biết.

Hạ Thiên chợt ối lên một tiếng nói:

- Không xong, tối hôm qua quên xin số điện thoại của cô ấy.

- Cô ấy là vợ cậu, sao cậu lại không biết?

Mao Bưu ở bên cạnh không nhịn được phải xen vào một câu.

- Chẳng lẽ anh gắn thiết bị theo dõi trên người vợ, mỗi thời điểm đều lấy ra xem sao?

Hạ Thiên hỏi lại một câu.

Mao Bưu lập tức nghẹn giọng.

- Hạ Thiên, mười hai giờ tối qua đội phó Phương Khôn đội trật tự trị an quận Nam đã chết, có người chứng minh trước khi chết anh ấy ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, tôi hỏi anh khi đó anh đang ở đâu?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó trả lời:

- Tôi đang ngủ với vợ.

Vẻ mặt Cát Lỗi chợt biến đổi:

- Cậu nói khi đó ngủ với người phụ nữ này sao?
Chương 123: Thoát thân ngoài ý muốn

Hạ Thiên tất nhiên lắc đầu:

- Không phải, là vợ khác.

- Hạ Thiên, khai báo cho thành thật một chút.

Mao Bưu không nhịn được:

- Sao cậu có nhiều vợ như vậy?

- Này, tôi nhiều vợ không liên quan gì đến anh.

Hạ Thiên nhìn Mao Bưu:

- Nếu anh ghen ghét thì cứ nói thẳng... ....

- Tôi ghen ghét sao? Tôi... ....

Mao Bưu muốn nổi giận.

- Mao Bưu!

Cát Lỗi khẽ quát một tiếng.

Mao Bưu lập tức câm miệng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên đã không tốt lành gì.

- Hạ Thiên, cậu phả nói ra người phụ nữ mà tối qua đã ở cùng, chúng tôi cần liên lạc với người phụ nữ đó để chứng thực.

Cát Lỗi vẫn bảo trì tâm trí bình hòa, không hổ danh là cảnh sát hình sự có thâm niên.

- Được rồi, nhưng bây giờ các anh đừng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy còn đang ngủ.

Hạ Thiên dặn dò, sau đó nói ra số điện thoại của Liễu Vân Mạn.

Đáng tiếc đám cảnh sát hình sự không nghe lời Hạ Thiên, bọn họ có được số điện thoại thì cũng lập tức liên hệ với Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn đang chuẩn bị đi làm thì nghe tin Hạ Thiên bị bắt, vì vậy nàng tranh thủ chạy đến cục cảnh sát, trên đường đi còn điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, mà Kiều Tiểu Kiều thì gọi cho Kiều Đông Hải, sau đó Kiều Đông Hải gọi cho Hoàng Hải Đào. Cuối cùng Kiều Đông Hải biết lần này phiền phức lớn.

Kim Cương đã chết, mà trước khi chết lại bị Hạ Thiên đập hai chai bia lên đầu, điều này trăm người nhìn thấy, mà Hạ Thiên cũng chính miệng thừa nhận. Dù Hạ Thiên đập hai chai bia lên đầu mà Kim Cương không chết, có kẻ khác ra tay giết chết Kim Cương, nhưng điều này không có chứng cứ, hơn nữa pháp y cũng cho rằng Kim Cương bị chết do đầu va chạm mạnh.

Nói cách khác cảnh sát đã thừa nhận Kim Cương chết trong tay Hạ Thiên, vấn đề ở chỗ cố ý đánh chết người hay ra tay phòng vệ, rõ ràng cảnh sát không cho rằng Hạ Thiên ra tay phòng vệ.

Dựa theo logic của cảnh sát thì Kim Cương chỉ muốn đánh Hạ Thiên tàn phế, nhưng khi đó hắn còn chưa ra tay, vì vậy không tính là phòng vệ. Điều này làm cho Kiều Đông Hải rất bực bội, nói như vậy Hạ Thiên phải để người ta đánh trước mới coi là phòng vệ sao?

Thật ra Kiều Đông Hải biết vấn đề không phải là điều này, vấn đề là có người muốn đẩy chết Hạ Thiên, mà người này chính là Lâm Tử Hào bị cướp mất vị hôn thê.

Lâm Tử Hào từng là đệ nhất thiếu gia Giang Hải, tất nhiên năng lượng của hắn là rất lớn. Thực tế cha Lâm Tử Hào chính là bí thư tỉnh ủy Lâm Hà của thành phố Bình Hải. Dù đối với thành phố Giang Hải thì Lâm gia chỉ là người đến từ bên ngoài, cũng không có căn cơ quá sâu ở đây, nhưng Lâm Hà dù sao cũng là quan lớn nhất tỉnh Bình Hải, lời của lão có mấy người dám phạm vào?

Mà điều làm cho Kiều Đông Hải cảm thấy quái dị chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Bình Hải là Kỷ Nam cũng nhúng tay vào vụ này, yêu cầu cục công an phá án công bằng, không cần vì áp lực mà để cho kẻ tình nghi chạy thoát. Lời nói của Kỷ Nam đã ép xuống đầu Hoàng Hải Đào, để lão không vì áp lực của Kiều gia mà thả Hạ Thiên, vì vậy lúc này Hoàng Hải Đào sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ.

Thực tế Nhị thúc của Kiều Đông Hải là phó chủ tịch Kiều cũng đã nói rõ, Kiều gia sẽ không đếm xỉa đến vụ này, lúc này tình hình của Hạ Thiên lại càng không tốt.

Tuy Kiều gia không đếm xỉa nhưng Kiều Đông Hải thì không thể không quan tâm, hắn tự mình đến cục cảnh sát gặp mặt Hạ Thiên.

- Hạ Thiên, lần này có người muốn ép cậu, Nhị thúc nói Kiều gia không thể giúp, nhưng tôi sẽ dùng danh nghĩa tư nhân để giúp cậu.

Kiều Đông Hải mở miệng nói:

- Tôi đã hỏi người ở cục cảnh sát, bọn họ nói cậu thừa nhận giết chết Kim Cương, có phải vậy không?

- Không phải tôi giết.

Hạ Thiên có chút khó chịu:

- Những tên cảnh sát này bị gì vậy? Nếu không phải cảnh sát tỷ tỷ bảo đến đây thì tôi sẽ chẳng quan tâm, vào đây liên tục bị hỏi, rốt cuộc đến lúc nào mới cho tôi ra?

Kiều Đông Hải lộ ra nụ cười khổ:

- Hạ Thiên, cậu phải chuẩn bị tâm lý, sợ rằng cậu sẽ bị giữ lại ở đây thời gian dài.

- Địa phương khốn kiếp này không chút thú vị, tôi cũng không muốn đợi lâu.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Tôi còn muốn dùng cơm trưa với cảnh sát tỷ tỷ.

- Hạ Thiên, tôi sẽ nghĩ biện pháp, nhưng trưa nay sợ rằng cậu sẽ không được ra ngoài.

Kiều Đông Hải chỉ còn cách nói thật.

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Bọn họ không cho đi thì tôi tự đi.

Kiều Đông Hải lập tức hoảng sợ:

- Hạ Thiên, cậu đừng chạy trốn, như vậy càng phiền toái.

- Có gì mà sợ, nếu tôi muốn đi thì chẳng ai giữ lại được.

Hạ Thiên dùng giọng không quan tâm nói.

Kiều Đông Hải có chút nhức đầu, sao mới thuyết phục Hạ Thiên không trốn đi đây?

Kiều Đông Hải có chút trầm ngâm rồi mở miệng nói:

- Hạ Thiên, thật ra lần này cũng không tính là phiền toái. Bây giờ Phương Khôn đã chết, vì có Vân Mạn làm chứng nên cậu đã thoái khỏi hiềm nghi, còn quan hệ với Isabella, Liễu Vân Mạn đã nói rất rõ ràng, tối qua hai người mới quen nhau, vì vậy phiền phức của cậu là không cao. Bây giờ phiền phức của cậu chính là phòng vệ làm Kim Cương tử vong.

- Kim Cương không phải do tôi đánh chết.

Hạ Thiên nhịn không được phải xen vào một câu.

Kiều Đông Hải lắc đầu:

- Hạ Thiên, không tìm thấy những căn cứ mới về thương tổn của Kim Cương, vì vậy sự việc này chỉ có thể đổ lên đầu cậu. Nhưng việc này cũng không quá nghiêm trọng, thế này đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm luật sư bảo lãnh cho cậu, cậu kiên nhẫn chờ, có lẽ trưa nay sẽ được ra ngoài.

Kiều Đông Hải nói như vậy nhưng trong lòng không nắm chắc, vì Lâm Tử Hào muốn Hạ Thiên, nếu không có Lâm Tử Hào chặn ngang thì việc này chỉ dừng lại ở mức phòng vệ. Vốn sự việc Kim Cương chết đi cũng không có nhiều người đồng tình, nhưng Lâm Tử Hào lại xuống tay làm sự việc không còn giống như trước đó. Mà cục cảnh sát chắc chắn sẽ không cho Hạ Thiên được bảo lãnh, Lâm Tử Hào sao có thể cho Hạ Thiên được thả ra dễ dàng như vậy?

- Được rồi, nếu đến trưa bọn họ không thả thì tôi sẽ bỏ đi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Kiều Đông Hải đang định nói vài lời thì cửa phòng thẩm vấn đã bị đẩy ra, Cát Lỗi tiến vào.

- Hạ Thiên, cậu có thể đi.

Vẻ mặt Cát Lỗi rất cổ quái.

- Cái gì?

Kiều Đông Hải tưởng mình nghe lầm.

- Có người tự thú, tự thừa nhận âm thầm ra tay với Kim Cương khi được đưa đến bệnh viện, đồng thời còn thừa nhận đã giết chết Phương Khôn, đã bắt được hung phạm, Hạ Thiên tất nhiên phải được thả.

Cát Lỗi giải thích một câu, hắn biết rõ địa vị của Kiều Đông Hải.

Kiều Đông Hải không nói gì, nói như vậy chạy qua chạy lại nữa ngày cứ xong như thế sao? Có người tự thú thì hắn sẽ không cần phải làm gì, Hạ Thiên cũng không sao.

Trong đầu Hạ Thiên chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn hỏi một câu:

- Có phải người tự thú là Isabella không?

Cát Lỗi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên:

- Sao cậu biết?

- Người phụ nữ Isabella kia tự thú rồi sao?

Kiều Đông Hải cũng rất ngạc nhiên.

Kiều Đông Hải khựng lại một chút rồi nói:

- Hừ, quan tâm làm gì, Hạ Thiên, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên nhìn Cát Lỗi rồi hỏi:

- Isabella đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy?

- Vừa đúng lúc Isabella cũng đề xuất muốn gặp cậu.

Cát Lỗi nhìn Hạ Thiên với ánh mắt kỳ quái:

- Đây là điều kiện duy nhất để cô ấy khai chi tiết.

Kiều Đông Hải nghe thấy như vậy thì giật mình, không phải nói Isabella mới quen Hạ Thiên à? Sao bây giờ hắn lại thấy quan hệ giữa hai người là không tầm thường?

Vài phút sau Hạ Thiên từ phòng thẩm vấn này đến một gian phòng thẩm vấn khác, tất nhiên hắn bây giờ không còn là kẻ tình nghi, mà ở trong phòng thẩm vấn kia hắn nhìn thấy Isabella gợi cảm xinh đẹp.

Isabella vẫn ăn mặc như tối qua nhưng bây giờ có thêm một chiếc còng, khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì nàng nở nụ cười quyến rũ, sao đó còn dùng giọng nhơn nhớt hô một tiếng:

- Chồng.

Vẻ mặt Cát Lỗi cùng vào theo Hạ Thiên chợt trở nên cổ quái, người phụ nữ này là vợ của Hạ Thiên thật sao?

- Cảnh sát, các anh có thể ra ngoài một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với chồng.

Isabella cười hì hì với Cát Lỗi, điều này làm cho Cát Lỗi cảm thấy không tốt. Người phụ nữ này giết hai người mà làm như chưa có gì xảy ra, hơn nữa còn không có vẻ giống tội phạm bị bắt, làm người ta sinh ra cảm giác như nàng đến đây du lịch.

- Tôi cho hai người một phút.

Cát Lỗi phất tay với đám cảnh sát trong phòng thẩm vấn, sau đó mọi người cùng đi ra.

Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn bất mãn nói:

- Chị Isabella, chị cũng quá vô dụng, giết người cần phải rõ ràng như vậy sao? Sao lại để người ta bắt được?

Isabella trừng mắt nhìn Hạ Thiên rất quyến rũ:

- Cậu không giết người mà bị bắt, còn vô dụng hơn cả chị.

Isabella tiến đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ghé miệng vào tai hắn rồi khẽ nói:

- Chín giờ tối nay chờ chị ở phòng 104 khách sạn Dật Hải, chị đã đặt sẵn phòng, dùng tên cậu, nhớ đấy, đi một mình thôi.

Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn chợt cảm thấy một đôi môi mềm áp lên mặt mình, Isabella hôn hắn, sau đó nàng cười rồi quay lại ghế ngồi xuống.

Đúng lúc này Cát Lỗi cũng tiến vào:

- Đã đến giờ.

Hạ Thiên nhìn Isabella, sau đó hắn đi ra ngoài, hắn biết nàng nắm chắc cơ hội chạy trốn, như vậy hắn cũng không cần lo lắng. Còn vì sao nàng giết Phương Khôn và Kim Cương, đến tối hỏi sau.

- Hạ Thiên, chúng ta về tòa nhà Kiều gia, Tiểu Kiều đang đợi.

Khi thấy Hạ Thiên đi ra thì Kiều Đông Hải vội nói, Hạ Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên phải thông báo cho Kiều Tiểu Kiều, sau đó lại điện thoại cho Nhị thúc. Vị phó chủ tịch tỉnh họ Kiều rất thỏa mãn.

Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến gì, nhưng hai người vừa rời khỏi khu vực của tổ trọng án thì gặp mặt Khâu Minh từ bệnh viện quay về.
Bình Luận (0)
Comment