Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 133 - Chương 1629. Cùng Đi Ăn

Chương 1629. Cùng đi ăn

“Ta nói này Lam đại tiểu thư, ngươi đến bây giờ còn không hiểu rõ tên háo sắc đó à?” Tô Bối Bối có chút im lặng, “Ngươi hỏi hắn? Hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn ước gì ngươi mỗi ngày đều không làm gì, ở trong phòng sống phóng đãng với hắn, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, hắn vốn có rất nhiều vợ, nhưng bây giờ, những người vợ kia của hắn đều mất tích, chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi muốn nghe lời hắn, thì ngươi mỗi ngày đều sẽ không được mặc quần áo.”

Lam Y Nhân hơi đỏ mặt, phải biết, đoạn thời gian gần đây, nàng thật sự vẫn luôn ở trong trạng thái đó.

Có điều, vì sao Tô Bối Bối lại biết rõ như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, Lam Y Nhân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Bối Bối một chút.

“Này, đừng có đoán mò, ta là nghe chị họ các nàng nói.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Bối Bối hơi đỏ lên, nàng cũng vì quen biết khá thân với người trên đảo Thần Tiên, nên biết được không ít đối với mấy chuyện hư hỏng kia của Hạ Thiên.

“Vậy, Tô tổng, nếu ta đồng ý với ngươi, vị kia nhà ta sẽ không vui thì làm sao đây?” Lam Y Nhân vẫn có chút không yên lòng.

“Này, ngươi sợ hắn như vậy làm gì?” Tô Bối Bối có chút buồn bực, “Ta nói với ngươi, mặc dù tên biến thái kia rất háo sắc, nhưng đối xử với vợ của mình rất tốt, nếu ngươi muốn làm chuyện gì, cho dù hắn không tình nguyện, vẫn sẽ để cho ngươi làm, cho nên ngươi không cần hỏi hắn trước, ngươi cứ hành động trước rồi báo sau, như vậy hắn sẽ không làm gì được ngươi.”

Lam Y Nhân suy nghĩ một chút, tiếp đó phát hiện, Hạ Thiên chính là kiểu người như vậy, mỗi lần khi nàng kiên trì muốn làm chuyện gì, Hạ Thiên đều sẽ đồng ý.

“Vậy, thôi được, Tô tổng, ta đồng ý làm thư ký cho ngươi.” Lam Y Nhân hít một hơi thật sâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, cho dù nàng từng làm đại tiểu thư nhà họ Lam, thân phận cũng không tầm thường, nhưng dưới cái nhìn của nàng, làm thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, tuyệt đối không mất mặt, hơn nữa, còn là một chuyện rất vinh dự.

“Được, như vậy, từ giờ trở đi, ngươi chính là thư ký của ta.” Tô Bối Bối rất hài lòng, “Ta sẽ ký thỏa thuận làm việc với ngươi ngay bây giờ, ừ, chúng ta nên giải quyết xong hợp đồng trước khi tên háo sắc kia trở về!”

“Được, Tô tổng.” Lam Y Nhân gật đầu.

“Ngươi cũng đừng gọi ta là Tô tổng, bây giờ chúng ta là người một nhà, ngươi cứ kêu ta là Bối Bối.” Tô Bối Bối rất vui vẻ, “Sau này, ta sẽ gọi ngươi là Y Nhân, Y Nhân, ta dẫn ngươi đi làm thủ tục, về sau chúng ta sẽ cùng nhau làm việc ở đây.”

“Được, Tô tổng...... Ách, chị Bối Bối.” Lam Y Nhân đã vội vàng gật đầu.

“Đừng kêu ta là chị, gọi ta Bối Bối là được!” Tô Bối Bối lại lập tức chỉnh lại xưng hô, tiếp theo hừ nhẹ một tiếng, “Tên biến thái chết tiệt kia, hôm nay lại còn nói ta già, ta mới hai mươi bảy tuổi, hắn đã hơn ba mươi tuổi đấy!”

“Ừ, Bối Bối.” Tâm trạng của Lam Y Nhân có hơi lạ, nàng đã nhìn ra, giữa Tô Bối Bối và Hạ Thiên, quả thật có chút vấn đề.

Chẳng trách, hồi trước Hạ Thiên còn nói muốn cho Tô Bối Bối làm vợ hắn nữa, mặc dù chưa chắc là sự thật, nhưng giữa hai người, rõ ràng có chút mập mờ, nếu không Tô Bối Bối cũng sẽ không để ý đến vấn đề tuổi tác như vậy.

Tô Bối Bối dùng tốc độ nhanh nhất hoàn tất tất cả thủ tục nhận chức cho Lam Y Nhân, tiếp theo còn giới thiệu tất cả mọi người của tập đoàn Thần Y, tuyên bố Lam Y Nhân là thư ký đặc biệt của nàng, sau đó lại dặn dò người khác bố trí lại văn phòng của nàng một chút, nàng và Lam Y Nhân sẽ cùng nhau làm việc trong phòng Tổng giám đốc, mà làm xong toàn bộ những việc này, thời gian cũng đã trôi qua đến giữa trưa.

“Y Nhân, chúng ta đi ăn cơm trưa nhé.” Tô Bối Bối xem đồng hồ trên tay, mở miệng nói.

“Được.” Lam Y Nhân gật đầu một cái, nàng vẫn còn chưa tin được với những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm nay, tối hôm qua, nàng vẫn còn ở thành phố Quế, buổi sáng đã đến đây, tiếp theo đã trở thành thư ký đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, biến hóa có hơi quá nhanh.

Hai người vai sóng vai rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi tới thang máy bên cạnh, rồi cùng đi đến nhà ăn, tập đoàn Thần Y tập đoàn có phòng ăn dành cho nhân viên, hơn nữa, ở đây cơm cũng rất ngon, chính vì như thế, nhân viên tập đoàn Thần Y, trên cơ bản sẽ không ăn cơm bên ngoài.

“Trước đó, chị họ còn mở nhà hàng riêng đối diện tập đoàn Thần Y, chính là nơi nàng ấy dùng cơm, cũng dùng để chiêu đãi khách hàng khá quan trọng, có điều sau này, cao ốc Thần Y được xây dựng, chị họ ta cũng chỉ giữ lại phòng khách quý của nhà hàng kia.” Tô Bối Bối bắt đầu giới thiệu tình hình thực tế của nơi này cho Lam Y Nhân, “Có điều, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài này đi, cảm nhận cuộc sống một chút.”

Thật ra đối với Tô Bối Bối mà nói, không cần phải cố ý tìm lại cảm giác tồn tại, khi nàng xuất hiện ở trong phòng ăn, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.

A, có điều, rất nhanh, lại có người khác cũng chú ý Lam Y Nhân.

“Nhìn kìa, đó chính là Tô tổng, thật xinh đẹp!”

“Đúng vậy, quá đẹp, dáng người cực kỳ tốt nha!”

“Thật hâm mộ dáng người của Tô tổng, không biết tập luyện như thế nào......”

“Mỹ nữ bên cạnh Tô tổng cũng rất xinh đẹp a, dáng người cũng rất tốt......”

“Đó là thư ký đặc biệt vừa mới nhậm chức của Tổng giám đốc, hình như là bạn thân của Tô tổng đấy.”

“Đúng là mỹ nữ đều tụ tập cùng một chỗ với nhau......”

“Cũng không phải người ta sẽ không chơi với người xấu xí......”

“Nàng ấy đã làm trái tim ta tan vỡ mất rồi......”

......
Chương 1630. Chắc là hàng thật

Trong phòng ăn, mọi người bàn tán ầm ĩ, mà Tô Bối Bối và Lam Y Nhân giống như nhân viên bình thường, cầm lấy mâm cơm rồi tự chọn một chút đồ ăn, tiếp theo tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

“Y Nhân, mọi người đều đang bàn luận về ngươi đấy.” Tô Bối Bối nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Bối Bối, nói về ngươi nhiều hơn.” Lam Y Nhân nở nụ cười quyến rũ.

“Ngươi có thể nghe được?” Tô Bối Bối lập tức hiểu ra, “Nói như vậy, tên biến thái kia đã tẩy tủy cho ngươi rồi?”

“Chuyện đó, Bối Bối, ngươi cũng là người tu tiên sao?” Lam Y Nhân nhỏ giọng hỏi.

“Coi như thế đi.” Tô Bối Bối gật đầu một cái, “Có điều ta không giống nhau với ngươi, là chị họ thương ta, muốn cho ta một cơ hội.”

“Ừ.” Lam Y Nhân cũng không có hỏi.

Hai đại mỹ nữ cứ như vậy một bên trò chuyện một bên ăn cơm trưa, đương nhiên, đây cũng là cảnh tượng đẹp nhất trong nhà ăn, có điều trên cơ bản mỗi người đều biết thân phận của Tô Bối Bối, nên không ai dám tìm đường chết chạy tới đây bắt chuyện.

A, không đúng, lúc mọi người cảm thấy sẽ không có người tìm đường chết, đã có người đi tới về phía các nàng, tiếp theo còn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lam Y Nhân.

Một giây sau, nam nhân đó trực tiếp ôm Lam Y Nhân.

“Hả, người này ai vậy?”

“Tên khốn kiếp kia là ai vậy, lại dám ôm Lam tiểu thư.”

“Không biết, chẳng lẽ là bạn trai của Lam tiểu thư?”

“Không thể nào? Hắn ăn mặc giống như một tên ăn mày, làm sao có thể là bạn trai Lam tiểu thư?”

......

Phòng ăn bắt đầu ồn ào, không ít nam nhân muốn tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng, bọn họ phát hiện mỹ nữ cũng không có giãy dụa, mà quay đầu nhìn về phía nam nhân đó, nở nụ cười quyến rũ.

“Chồng, anh đã về rồi.” Giọng của Lam Y Nhân khônglớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, không ít người đều nghe được lời đó của nàng, kết quả là, không biết bao nhiêu nam nhân tan nát cõi lòng, vừa mới cho rằng trong công ty có thêm một vị mỹ nữ độc thân, nhưng trong nháy mắt, người ta đã trở thành hoa đã có chủ, càng làm cho bọn họ tan nát cõi lòng chính là, dáng vẻ tên kia hoàn toàn không ra gì!

“Vợ Tiểu Y Y, nàng làm sao lại ăn cơm cùng một chỗ với Bối Nha Đầu thế?” Nam nhân đó chính là Hạ Thiên, hắn ôm vòng eo mềm mại của Lam Y Nhân, có chút ngạc nhiên hỏi.

“Này, Hạ Thiên chết tiệt, Y Nhân không thể ăn cơm với ta sao?” Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên, vẻ mặt có hơi không vui.

“Ừ, cũng không phải không thể, có điều, vợ Tiểu Y Y, nàng ăn nhanh lên một chút, ăn xong ta mang nàng đi ra ngoài chơi.” Hạ Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Sau đó, hắn lại nhìn Tô Bối Bối, có chút ngạc nhiên: “A, Bối nha đầu, ngươi ăn rất ít, vậy sao ngực ngươi lớn hơn được nữa?”

“Chuyện đó không liên quan đến ngươi!” Tô Bối Bối hung ác trợn mắt nhìn Hạ Thiên một cái, tên lưu manh chết bầm này, hắn dám nói như vậy sao?

“Làm sao không liên quan đến chuyện của ta?” Vẻ mặt của Hạ Thiên trông rất thành thật, “Nếu như ngươi uống thuốc gì, hoặc làm phẫu thuật, vậy thì không tốt lắm, ta vẫn thích đồ tự nhiên hơn.”

Hạ Thiên dừng lại một chút, nhưng bộ dáng như đang nhớ lại: “A, không đúng, căn cứ vào kết quả buổi sáng hôm nay ta nhìn thấy, chắc là hàng thật.”

“Hạ Thiên ngươi tên lưu manh đáng chết, ngươi sao không đi chết đi?” Khuôn mặt của Tô Bối Bối xấu hổ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cầm lấy bàn ăn nện vào trên đầu Hạ Thiên, nhưng mấu chốt là, nàng biết bản thân không đánh lại Hạ Thiên.

“Tại sao ta phải đi chết chứ?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, “Ta sống rất tốt, ừ, đúng, Bối nha đầu, ngươi cũng đừng nghĩ đến đi chết, ngươi đẹp như vậy, còn chưa có làm vợ cho ta đâu, cứ thế mà chết đi, thật quá đáng tiếc.”

“Hạ Thiên chết tiệt, ngươi nằm mơ đi, ta mới không thèm làm vợ ngươi!” Tô Bối Bối tức điên lên, đây là lời của con người nói sao? Đã qua biết bao nhiêu nhiều năm, tên lưu manh này nói chuyện sao vẫn làm người khác tức giận như vậy chứ!

“Ừ, thật sự ngươi vẫn có thể làm nha hoàn nha.” Hạ Thiên thuận miệng nói.

Tô Bối Bối tức giận đến nỗi muốn mắng người, có điều, rất nhanh, nàng lại đột nhiên không tức giận, mà có chút đắc ý nhìn Hạ Thiên: “Ừ, Hạ Thiên chết tiệt, ngươi đừng ở chỗ này chờ Y Nhân, buổi chiều nàng ấy còn phải đi làm, sẽ không đi ra ngoài lêu lổng với ngươi.”

“Đi làm?” Hạ Thiên lập tức liền buồn bực, quay đầu nhìn Lam Y Nhân, “Vợ Tiểu Y Y, nàng tìm việc làm sao?”

“Đúng vậy, chồng, bây giờ ta là thư ký đặc biệt của Bối Bối, hỗ trợ nàng ấy đồng thời quản lý tập đoàn Thần Y.” Lam Y Nhân gật đầu, “Bối Bối nói bây giờ tập đoàn Thần Y đang trong thời điểm rối loạn, việc hai chúng ta cần phải làm vẫn còn rất nhiều, cho nên, buổi chiều nay, ta không thể bồi ngươi rồi, nếu không thì tự ngươi đi chơi đi.”

“Bối nha đầu, là ngươi muốn trốn tránh cực khổ có đúng hay không?” Hạ Thiên trừng mắt với Tô Bối Bối, vẻ mặt bất mãn, “Ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm không biết tuyển người khác sao? Làm sao lại để vợ Tiểu Y Y đi giúp ngươi làm việc?”

“Chuyện kia, chồng, chuyện đó không liên quan đến Bối Bối, thực ra là ta muốn làm việc, hơn nữa, Bối Bối nói tập đoàn Thần Y thật sự là của anh, vậy ta cũng coi như đang giúp anh, ta cảm thấy như vậy rất tốt.” Lam Y Nhân hai tay ôm cánh tay Hạ Thiên, dáng vẻ nũng nịu, “Tóm lại, chồng à, để ta đi làm ở chỗ này nha, buổi tối ta có thể bồi ngươi.”

Lam Y Nhân cũng không ngốc, nàng thật cũng muốn rút ngắn quan hệ với Tô Bối Bối, mà bây giờ, đối với nàng đây là cơ hội tuyệt vời.

“Này, ngươi nghe chứ? Chuyện này không liên quan gì tới ta.” Tô Bối Bối có chút đắc ý, “Tóm lại nhé, tự ngươi đi chơi, chớ quấy rầy chúng ta...... A!”

Tô Bối Bối đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, thu hút ánh mắt vô số người nhìn về hướng nàng.

Truyện được dịch bởi team Lặng Ngẫm!
Chương 1631. Chắc chắn muốn làm vợ ta rồi

“Tên lưu manh đáng chết, ta liều mạng với ngươi!” Cuối cùng Tô Bối Bối cũng nổi giận, cứ như vậy trực tiếp nhảy lên, đá một cước trên không trung, lao về phía Hạ Thiên.

Tên đáng lưu manh chết kia, hắn đã đánh nàng lại còn bất lịch sự với nàng!

Toàn bộ nhà ăn, hơn một ngàn ánh mắt, trợn mắt há mồm, không chỉ vì vị tổng giám đốc lạnh lùng bất ngờ nổi giận, mà còn vì bọn hắn phát hiện ra tổng giám đốc xinh đẹp này lại là một cao thủ?

Khỏi cần phải nói, chỉ riêng cú đá trên không như thế, ngươi bình thường cũng không thể làm được.

“Tuyệt quá!” Có người sợ hãi thán phục.

“Đôi chân kia thật đẹp.” Cũng có người suýt chút nữa chảy cả nước miếng.

Sau đó, bọn hắn lại nghe thấy tiếng trầm trồ của một người khác: “Bối nha đầu, chân của ngươi cũng rất đẹp nha.”

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều muốn đánh chết cái tên đang nói chuyện, vì hắn ta đã bắt được chân của Tô Bối Bối!

Giây tiếp theo nữa, bọn hắn lại càng muốn đánh chết tên lưu manh đó hơn, bởi vì hắn lại ôm lấy Tô Bối Bối!

“Đồ đáng chết, ngươi thả ta ra!” Tô Bối Bối thật sự rất hối hận vì cú phi cước này, vì nàng đoán được mình nhất định sẽ ăn thiệt thòi, không, hiện tại nàng đã bị thiệt rồi!

“Tại sao ta phải thả ra chứ?” Hạ Thiên trực tiếp ôm Tô Bối Bối vào lòng, đỡ nàng ngồi xuống trên đùi hắn: “Ôm thật thoải mái.”

“Y Nhân, quản lý nam nhân của ngươi tốt một chút!” Tô Bối Bối hổn hển kêu lên.

“Ừm, chồng, đang có rất nhiều người nhìn đấy.” Lam Y Nhân có chút bất đắc dĩ, nàng có thể quản được Hạ Thiên mới là lạ.

“Không sao, ta không ngại.” Hạ Thiên không hề quan tâm.

Tô Bối Bối có chút bi phẫn, tên biến thái này không ngại, nhưng Tô đại tiểu thư nàng rất để ý!

“Ngươi mau buông ta ra!” Lúc này, Tô Bối Bối thực sự rất gấp, phải biết, ở trước mặt người khác nàng chính là hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng. Còn bây giờ nàng lại bị một nam nhân sàm sỡ trước mặt nhiều người như vậy, nàng còn hình tượng gì nữa?

“Bối nha đầu, ngươi kích động như vậy làm gì?” Hạ Thiên hơi buồn bực: “Trước kia, khi dáng người của ngươi chưa được tốt lắm, ta ôm ngươi, ta chấp nhận ăn thiệt thòi. Nhưng bây giờ vóc dáng của ngươi đã đẹp hơn, tất nhiên là ta lại muốn ôm một cái rồi. Như vậy mới có thể bồi thường cho ta.”

“Lưu manh đáng chết, ngươi còn biết xấu hổ không? Ngươi tính sổ ta như thế này sao?” Tô Bối Bối có chút sụp đổ. Quả nhiên tên khốn này lại muốn chiếm tiện nghi của nàng vì vóc dáng đẹp.

“Bối nha đầu, ngươi nói rất có lý, ừm, trước kia ta ôm ngươi còn chưa tới một giây, nhưng qua nhiều năm như vậy, tất nhiên ta muốn tính một ít lãi chứ…” Hạ Thiên cười hì hì: “Vậy, ta tính rồi. Ta sẽ ăn chút thiệt thòi. Lần này, ta sẽ ôm ngươi trong ba phút nha. Bây giờ vẫn còn khoảng một phút rưỡi nữa.”

“Này, bọn cho vay nặng lãi cũng không quá đáng như ngươi đâu!” Tô Bối Bối nghiến răng nghiến lợi.

“Thôi được, ta sẽ thả ngươi ra trước, nhưng ngươi vẫn còn nợ ta một phút ôm nữa đấy.” Hạ Thiên nói rồi buông Tô Bối Bối ra.

“Ngươi!” Tô Bối Bối nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không thể ôm xong trong một lần sao?”

“Bối nha đầu, có vẻ như ngươi rất thích được ta ôm nhỉ?” Hạ Thiên cười khúc khích: “Ta nói này ngươi muốn làm vợ ta hả?”

“Có quỷ mới muốn làm vợ của ngươi!” Tô Bối Bối nhảy dựng lên từ trên người Hạ Thiên, sau đó nhìn qua những người khác đang ở trong nhà ăn: “Các ngươi nhìn cái gì vậy? Tên lưu manh đó không phải là bạn trai của ta, càng không phải là chồng ta!”

Nói xong câu đó, Tô Bối Bối đạp thật mạnh trên đôi giày cao gót, rời khỏi nhà ăn, đồng thời nàng còn nói một câu mà không hề quay đầu nhìn lại: “Y Nhân, chúng ta đi thôi.”

“Chồng, ta đi trước đây.” Lam Y Nhân lập tức đứng dậy, cuối cùng nàng vẫn quyết định đứng cùng một chiến tuyến với Tô Bối Bối, vì chồng nàng quá quấn người.

Lam Y Nhân đuổi theo Tô Bối Bối, nhưng Hạ Thiên không đuổi theo các nàng, bây giờ hắn thấy hơi đói nên quyết định đi ăn cơm trước đã.

Còn về chuyện Lam Y Nhân làm gì, thực ra hắn không quan tâm lắm, dù sao thì trước đây mặc kệ là Diệp Mộng Oánh, Kiều Tiểu Kiều hay Liễu Vân Mạn, các nàng đều có công việc riêng của mình, hắn cũng không cảm thấy việc đó có ảnh hưởng lớn gì cả.

Tất nhiên, bây giờ Lam Y Nhân cũng đi làm việc riêng, thật sự không có người đi với hắn nữa, điều này ít nhiều vẫn khiến cho hắn có chút buồn bực.

“Chà, Bối nha đầu làm như vậy, chắc chắn là muốn làm vợ của ta rồi.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Nếu đúng như thế thì ta sẽ để nàng đạt được ý nguyện của mình.”

Nếu Tô Bối Bối biết được Hạ Thiên nghĩ như thế, nàng sẽ chắc chắn sẽ lại kích động, muốn đánh chết Hạ Thiên.

Tô Bối Bối và Lam Y Nhân trở lại văn phòng tổng giám đốc, dọc theo đường đi, Tô Bối Bố không ngừng mắng chửi người khác, đương nhiên chính là đang chửi Hạ Thiên.

“Tên lưu manh khốn nạn * điên khùng…” Tô Bối Bối cũng không rõ mình đã mắng bao nhiêu lời, nhưng nàng vẫn cảm thấy không hết tức giận, cuối cùng nàng hét lên: “A, tức chết ta rồi, lúc trước, tên biến thái đó đã từng ghét bỏ vóc dáng ta không được đẹp. Bây giờ hắn lại bắt đầu chiến tiện nghi của ta, ta nhất định không để cho hắn đạt được ý nguyện. Không được, ta phải tìm cách!”

Tô Bối Bối nhìn Lam Y Nhân một chút, cảm thấy vẫn không thể trông cậy vào nàng ấy được. Giống như vừa rồi, Lam Y Nhân hoàn toàn không có cách nào giúp nàng thu hút hỏa lực, nàng phải tìm người tới giày vò tên Hạ Thiên lưu manh kia mới được.

Nhưng, nàng phải tìm ai đây?

“Các chị họ của mình đều rời đi rồi, xem ra chỉ có mỗi Y Tiểu Âm là không rời đi…” Tô Bối Bối tự lẩm bẩm: “Y Tiểu Âm chắc chắn sẽ không giúp ta, người không sợ biến thái kia…”
Chương 1632. Tối nay sẽ có kịch vui để xem

Tô Bối Bối rất phiền não, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể trừng trị tên Hạ Thiên biến thái đó, nghe nói ngay cả Thần Tiên Tỷ Tỷ cũng không có cách nào với Hạ Thiên.

“Thật là đau đầu mà.” Tô Bối Bối vò đầu: “Y Nhân, ngươi có cách nào lừa gạt được tên kia đi đến nơi khác không? Nếu như hắn còn ở Giang Hải, chắc chắn hắn sẽ tới quấy rầy chúng ta cả ngày.”

“Bối Bối, thực ra, ta thực sự không biết nhiều chuyện về hắn lắm, ngươi còn quen thuộc với hắn hơn một chút so với ta đấy.” Hiển nhiên là Lam Y Nhân cũng không có cách nào, nàng vẫn còn đang trong trạng thái u mê không biết rất nhiều chuyện liên quan đến Hạ Thiên.

“Cũng đúng.” Tô Bối Bối thật bất đắc dĩ: “Tên biến thái kia chỉ thích phụ nữ xinh đẹp. Trừ khi lại có người đẹp khác xuất hiện, khiến hắn thích thú hơn, nếu không hắn nhất định sẽ quấn lấy chúng ta.”

Tô Bối Bối nhìn chằm chằm vào Lam Y Nhân, nàng đột nhiên nảy ra một ý kiến: “Y Nhân, nếu không lần sau khi tên lưu manh kia vừa xuất hiện, ngươi hãy đưa hắn về phòng ngay lập tức, như vậy hắn sẽ không tới làm phiền ta nữa.”

Lam Y Nhân vô cùng dở khóc dở cười, đây là ý tưởng xấu xa gì vậy?

“Ách, cách này cũng không được tốt lắm, vậy thì ngươi không thể làm trợ lý đặc biệt cho Tổng giám đốc rồi.” Bản thân Tô Bối Bối cũng cảm thấy ý kiến này không ổn lắm, “Thôi được, ta phải tìm một người thực sự muốn làm vợ của tên biến thái đó… A, có rồi, ta vừa nghĩ tới một người!”

Tô Bối Bối lập tức trở nên có chút vui vẻ, sau đó nàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

“A lô, chị Thanh Thanh phải không? Ta là Bối Bối đây... Ngươi đang ở đâu vậy? A? Ngươi đã trở về Giang Hải rồi sao? Quá tốt rồi, ta đang ở cao ốc Thần Y, ngươi nhanh tới đây đi... Đừng đừng đừng, ngươi hãy đến đây trước đã, tên biến thái Hạ Thiên đó ở chỗ này... Được được được, đợi lát nữa gặp!” Tô Bối Bối cúp điện thoại, sau đó vui vẻ nói: “Ha ha ha, lần này, để ta xem tên Hạ Thiên biến thái đó làm thế nào làm phiền ta đây!”

“Bối Bối, ngươi đang gọi điện cho ai vậy?” Lam Y Nhân có chút tò mò.

“Ha ha, chúng ta cứ thừa nước đục thả câu trước đã, tối nay sẽ có kịch vui để xem.” Tô Bối Bối có chút hưng phấn.

Ngay tại lúc này, ở sân bay quốc tế Giang Hải, một nữ nhân đeo kính râm đang đi về phía bãi đậu xe, nữ nhân đó có thân hình cân đối, đường cong tuyệt mỹ. Rất nhanh, nàng đã dừng lại bên cạnh một chiếc Rolls - Royce, mà gần như đồng thời, khi chiếc Rolls Royce mở cửa ra, một nam nhân mặc âu phục bước xuống khỏi xe.

“Đại tiểu thư.” Nam nhân kia cung kính chào rồi mở cửa xe ra.

Nữ nhân đeo kính râm ngồi xuống, nam nhân mặc âu phục đóng cửa xe, sau đó ngồi vào chỗ tài xế.

“Đưa ta đến toà cao ốc Thần Y trước đã.” Nữ nhân đeo kính râm mờ miệng nói.

“Chuyện này, đại tiểu thư, phía bên lão gia...” Nam nhân mặc âu phục hơi do dự.

“Đi đến cao ốc Thần Y trước.” Trong lời nói của nữ nhân đeo kính râm khiến cho người ta có cảm giác không cho phép kháng cự mệnh lệnh.

“Vâng, đại tiểu thư.” Nam nhân mặc âu phục không nói thêm gì nữa, chỉ khởi động xe rồi lái ra khỏi bãi đậu xe.

Nữ nhân đeo kính râm nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, lộ ra khí chất hơn người nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp.

“Sư phụ, hóa ra ngươi vẫn còn trên thế giới này, ta còn tưởng rằng không còn cơ hội gặp ngươi nữa.” Nữ nhân đeo kính râm lẩm bẩm một mình, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự chờ mong.

Cao ốc Thần Y, nhà ăn.

Hạ Thiên vẫn đang ăn, ừm, hắn đã ăn rất nhiều, hơn nữa còn không trả tiền.

Thế nhưng cũng không có ai đến tìm hắn đòi tiền, lý do rất đơn giản, những người trong nhà ăn đều đã nhìn thấy cảnh Tô Bối Bối đánh lộn với Hạ Thiên, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Tô Bối Bối và Hạ Thiên không hề tầm thường.

“Đồ ăn ở nhà ăn này cũng khá ngon, đáng tiếc ở đây không có chị gái xinh mỹ nữ nào cả.” Hạ Thiên có chút tiếc nuối, cuối cùng hắn cũng ăn no, sau đó chuẩn bị đi tìm Lam Y Nhân.

Nhưng, khi hắn vừa bước ra khỏi nhà ăn thì chợt có người đang chạy về phía hắn.

“Anh rể, anh rể!” Một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, dáng người tròn vo chạy về phía Hạ Thiên, chính là nha đầu Hàm Hàm kia, người vẫn luôn toàn tâm toàn ý muốn hố Hạ Thiên, sáng nay, Hàm Hàm đã bị Hạ Thiên lừa một lần. Mà bây giờ cuối cùng nàng lại tìm được Hạ Thiên.

“Làm sao?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm: “Ta không tìm ngươi vay tiền.”

“Anh rể, không phải chuyện mượn tiền đâu. Là mẹ ta nghe nói ngươi đã về nên muốn mời ngươi ăn cơm tối.” Hàm Hàm vội vàng nói: “Đúng rồi, còn nữa, anh rể, số điện thoại di động của ngươi là bao nhiêu? Còn nick WeChat của ngươi...”

Hàm Hàm phát hiện ra rằng trước đó mình đã phạm sai lầm, ngay cả phương thức liên lạc với Hạ Thiên nàng còn chưa lưu lại. Nên lần này nàng quyết định sẽ ghi lại tất cả các phương thức liên lạc của Hạ Thiên.

“Mẹ ngươi muốn mời ta ăn cơm?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm, sau đó hắn nhớ lại một chút dáng vẻ của mẹ Hàm Hàm: “À, đúng rồi, ta nhớ ra một việc, cha ngươi đã chết chưa vậy?”

“Anh rể, ta biết ngươi không thích cha ta, ta cũng không thích hắn, nhưng ta cũng không biết hắn đã chết hay chưa, hắn đã mất tích hơn mười năm nay rồi.” Hàm Hàm có chút buồn bực: “Ngươi đồng ý với ta đi ăn cơm tối đi, nếu không mẹ ta chắc chắn sẽ nói ta vô dụng.”

“Thân hình của ngươi kém như vậy, vốn đã vô dụng rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng, đúng lúc hiện tại ta đang không có chuyện gì làm. Nếu mẹ của ngươi nhất định muốn gặp ta, vậy bây giờ có thể tới gặp ta, buổi tối ta còn phải ở bên cạnh vợ Tiểu Y Y.”

“Được, vậy để ta gọi điện thoại cho mẹ ta trước đã.” Hàm Hàm rất phiền muộn. Nói cái gì mà thân hình nàng kém nên vô dụng chứ? Người anh rể này không muốn lợi dùng nàng, cũng không có nghĩa là nàng vô dụng, đúng không?

“Liễu Hàm, tên quỷ nghèo đó chính là bạn trai của ngươi ư?” Đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Chương 1633. Được mời cơm

Người đang nói chuyện là một thanh niên, tuy ăn mặc bình thường, nhưng là hàng hiệu nổi tiếng, bộ đồ kia ít nhất cũng phải mấy vạn tệ, đương nhiên trong mắt những người không biết thì cũng không khác mấy so với mấy trăm tệ.

Nam nhân trẻ tuổi kia chừng hai mươi tuổi, thực ra bộ dáng cũng rất cao, cao gần 1m8, bây giờ, hắn đang khinh thường nhìn Hạ Thiên.

“Ta nói này Liễu Hàm, ngươi cứ luôn miệng nói mình có bạn trai, hoá ra là tên bạn trai như vậy à? Ta thấy hắn thật tội nghiệp, ngay cả đôi giày cũng không mua nổi nữa à? Ngươi thích hắn như vậy sao ngươi không mua quần áo cho hắn đi?” Người thanh niên đó nói rất lớn tiếng, như thể sợ người khác không nghe thấy.

Hơn nữa, hắn thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là một số người mới vừa bước ra khỏi nhà ăn, lúc này, vẻ mặt của họ hơi cổ quái, mặc dù họ cảm thấy Hạ Thiên rất nghèo, đi dép lê cũng rất kỳ lạ, nhưng con hàng đó vừa mới ôm Tô Bối Bối, vị mỹ nữ Tổng giám đốc, thì làm sao có thể là một kẻ không có tiền được chứ?

“Hàm Hàm, tên ngu ngốc kia đang theo đuổi ngươi sao?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm, ngạc nhiên hỏi.

“Đúng, đúng, nhìn đi, anh rể, ta cũng có người theo đuổi đó!” Hàm Hàm phấn khích: “Để ta nói cho ngươi biết, ta thực sự được rất nhiều người theo đuổi, điều kiện của họ cũng không tồi…”

“Ôi, người như ngươi cũng chỉ có loại ngu ngốc đó mới theo đuổi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.

“Nè, cái gì gọi là người như ta chứ, đại tiểu thư Hàm Hàm ta đây xinh đẹp, dễ thương, giàu có, những người theo đuổi ta đều là những người giàu có đẹp trai!” Hàm Hàm tức tối: “Dù anh chàng kia có kém thông minh thì hắn cũng khá cao, đẹp trai giàu có nhé!”

“Này, các ngươi đang mắng ai vậy? Hả? Các ngươi đang mắng ai là kẻ đần đó?” Nam nhân trẻ tuổi kia tức giận: “Còn nữa, Liễu Hàm, ngươi còn không có chị gái, anh rể của ngươi ở đâu ra chứ? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là con một à? Ngươi tìm một người đàn ông nghèo làm bạn trai mà không dám thừa nhận, nên để hắn đóng giả làm anh rể của ngươi chứ gì?”

Đối với lời của người kia, không ít người cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thật ra cũng có rất nhiều người biết đến Liễu Hàm, biết mẹ của Liễu Hàm, Mai Nhược Đình, cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Thần Y, tuy là một cổ đông rất nhỏ, nhưng vì tập đoàn Thần Y có quá nhiều tài sản, nên Mai Nhược Đình nghiễm nhiên trở thành một người giàu có ở thành phố Giang Hải.

Liễu Hàm là con gái duy nhất của Mai Nhược Đình, nên nàng vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác, ngoài ra, Liễu Hàm thực sự khá xinh đẹp, nên được nhiều người nhớ đến.

Mấy người ở đây thật sự chưa từng nghe nói Liễu Hàm có chị gái, bây giờ Liễu Hàm lại gọi người khác là anh rể khiến bọn họ rất kinh ngạc.

“Này, ta mắng ngươi là đồ ngốc đấy, ngươi mới là tên nghèo kiết xác, cả nhà ngươi đều là đỗ nghèo khỉ, nhà các ngươi có bao nhiêu tiền hả, ngươi còn dám nói anh rể ta nghèo, ngươi biết anh rể ta có thể dùng tiền đập chết ngươi luôn không?” Liễu Hàm mắng vị nam nhân trẻ tuổi kia: “Ai nói với ngươi là ta không có chị gái vậy? Chị của ta rất nhiều, là do ngươi không biết thôi, hơn nữa ngươi nên biến khỏi đây ngay đi, ngươi thật kém thông minh, làm ta xấu hổ trước mặt anh rể!”

Liễu Hàm thực sự không hài lòng với tên theo đuổi này, vốn dĩ nàng muốn khoe mình có người theo đuổi, nhưng kết quả tên đó lại cho rằng anh rể nàng không có tiền, như vậy không phải là đần độn sao?

Nói tóm lại, hiện tại nàng thực sự cảm thấy mất mặt nên khá khó chịu.

“Liễu Hàm, ngươi, ngươi lại dám nói nhà ta nghèo?” Thanh niên kia vô cùng tức giận: “Cho dù nhà ta có kém hơn ngươi một chút, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn tên nghèo mạt rệp này mà?”

Thanh niên đó quay đầu nhìn Hạ Thiên, chỉ tay vào hắn: “Mẹ nó, ngươi có phải nam nhân không? Ngươi có bản lĩnh thì đừng để Liễu Hàm ra mặt, chỉ là một tên nghèo kiết xác, ngươi có tư cách gì ở bên cạnh Liễu Hàm?”

“Đồ ngu.” Hạ Thiên lười biếng nói hai chữ, loại nhân vật nhỏ bé này, hắn không có hứng thú chút nào.

“Mẹ nó, ngươi mới là thằng ngu… á!” Thanh niên kia vô cùng tức giận, chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Thiên đá bay.

Mặc dù không có hứng thú với nhân vật nhỏ bé như này, nhưng hắn cũng không thích ruồi bu xung quanh.

Nam nhân trẻ tuổi đó nặng nề ngã xuống đất, sau đó ngất đi, thế giới đột nhiên trở nên im lặng hơn rất nhiều.

“Anh rể, ngươi vẫn bạo lực như vậy.” Hàm Hàm sững sờ, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi: “Mẹ, là ta đây, anh rể nói không đi ăn cơm chiều, nhưng bây giờ hắn đang rảnh rỗi … Ồ, được, được, ta sẽ nói với anh rể.”

Hàm Hàm quay lại nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, mẹ ta nói bây giờ nàng ấy sẽ đến gặp chúng ta, gần đây có một quán trà, chúng ta đến đó đợi nàng ấy nhé?”

“Được.” Hạ Thiên đồng ý.

“Mẹ, anh rể đồng ý rồi, ta đưa hắn đến quán trà trước, mẹ nhanh lên nhé.” Hàm Hàm vội vàng cúp máy rồi kéo Hạ Thiên đi ra ngoài: “Anh rể, chúng ta đi đến quán trà.”

“Hàm Hàm, mặc dù ta đẹp trai nhưng ngươi cũng không thể phi lễ với ta, cho nên ngươi buông tay ra.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.

Mặt của Hàm Hàm đen sì, suýt nữa muốn đập đầu vào tường chết, anh rể của nàng có hơi tự luyến quá rồi!

Ngoài ra, nàng chỉ nắm lấy cánh tay hắn thôi, sao lại thành không lịch sự với hắn?

“Anh rể, ngươi là đồ cổ hủ!” Hàm Hàm tức giận nói rồi buông Hạ Thiên ra: “Đi theo ta, quán trà cách đây không xa.”
Chương 1634. Cho ta xem hình được không?

Hàm Hàm dẫn đường đi, quả nhiên quán trà không xa, cách tòa nhà Thần Y vài trăm mét, hai người nhanh chóng đến quán trà, yêu cầu một phòng riêng được trang trí khá tốt, sau đó Hàm Hàm không thèm hỏi ý kiến của Hạ Thiên, cứ thế tự tay pha một ấm trà xanh.

“Anh rể, anh rể, đưa điện thoại di động cho ta mượn một chút.” Đầu tiên Hàm Hàm lấy điện thoại di động ra, sau đó hỏi điện thoại di động của Hạ Thiên.

Hạ Thiên không hỏi gì mà chuyển điện thoại cho Hàm Hàm.

Đầu tiên Hàm Hàm lấy điện thoại di động Hạ Thiên gọi cho chính mình, lưu số Hạ Thiên, sau đó giúp Hạ Thiên lưu số điện thoại di động của mình, sau đó nàng chuẩn bị add ID WeChat của Hạ Thiên.

“Anh rể, tại sao ngươi không tải WeChat về?” Hàm Hàm không nói nên lời, đồng thời bắt đầu phàn nàn: “Loại điện thoại rách nát gì đây, ngay cả WeChat cũng không được cài đặt sẵn?”

Hàm Hàm nhanh chóng tải WeChat về điện thoại di động cho Hạ Thiên, sau đó đăng ký WeChat bằng số điện thoại di động của Hạ Thiên, sau đó add nàng vào làm bạn trước, nhưng đột nhiên, Hàm Hàm phát hiện có điều gì đó không ổn trong điện thoại.

“A, anh rể, điện thoại của ngươi hình như đang tự hoạt động!” Hàm Hàm nhận thấy WeChat dường như đang tự hoạt động: “Đây, đây không phải bị hack đó chứ?”

“Không hoạt động mà.” Hạ Thiên lấy máy lại thì thấy vẫn bình thường.

“Ting.” WeChat đột ngột đổ chuông, có người gửi cho hắn một tin nhắn.

Hạ Thiên nhìn cái tên, hơi ngạc nhiên: “Hử? Bé ngoan?”

“Anh rể, bé ngoan là ai thế?” Hàm Hàm tò mò hỏi.

“Ta không rõ lắm.” Hạ Thiên không hỏi, hắn chỉ nhìn tin nhắn Bé ngoan gửi đến, nhưng chỉ có một câu: “Ta là Bé ngoan, nếu có việc cần làm ngươi có thể gửi tin nhắn cho ta ở đây.”

“Bé ngoan, cho ta xem hình của ngươi được không?” Hạ Thiên nhanh chóng gửi một tin nhắn, hắn thật sự muốn làm rõ Bé ngoan là ai.

Ting!

Tin nhắn lại được gửi đến.

Chỉ một từ.

Không.

Hạ Thiên bỗng hơi hụt hẫng, Bé ngoan không ngoan chút nào.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng ra, Hạ Thiên quay đầu lại thì thấy một nam một nữ đi vào.

“Mẹ, ngươi đến rồi!” Hàm Hàm lên tiếng chào ngay.

“Chào Hạ Thần y.” Người phụ nữ bước vào là Mai Nhược Đình, nàng chào hỏi Hạ Thiên rất lịch sự.

“Ồ, những năm qua ngươi sống cũng rất vui vẻ nhỉ?” Hạ Thiên nhìn Mai Nhược Đình, hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của Hạ Thiên, Mai Nhược Đình là một thiếu phụ trạc tuổi ba mươi, xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, nhưng bây giờ, sau hơn mười năm, Mai Nhược Đình trông không hề già đi mà khí sắc của nàng còn đẹp hơn.

Hắn nhìn nàng vẫn hơn ba mươi tuổi, nhưng thân hình càng thêm thành thục hơn.

“Ôi, tuyệt lắm, cuối cùng ngươi cũng đã cắm sừng con khỉ chết tiệt Liễu Kỳ đó rồi!” Hạ Thiên nhanh chóng tỏ vẻ vui mừng, rồi nhìn sang nam nhân bên cạnh Mai Nhược Đình: “Này, tên kia, ngươi làm tốt lắm, nhớ lại cố gắng một chút, mỗi ngày nên làm nhiều thêm vài lần, ta thích có người cắm sừng tên khỉ chết tiệt kia.”

Nam nhân bên cạnh Mai Nhược Đình thật sự rất trẻ, cũng ngoài 30, hắn thực sự rất đẹp trai, dáng người mạnh mẽ, chỉ là bây giờ hắn đang trông trạng thái không biết nên làm sao.

Về phần Mai Nhược Đình, vẻ mặt có chút khó xử, nàng hiển nhiên không ngờ Hạ Thiên lại nói ra những chuyện này.

“Anh rể, ngươi đừng nói bậy nữa được không?” Hàm Hàm có chút không hài lòng: “Nói thế nào thì cũng là bố ta, tại sao ngươi phải gọi hắn là con khỉ chết tiệt chứ?”

“Vì bố ngươi trông giống khỉ đó.” Hạ Thiên làm ra vẻ đó là một vấn đề tất nhiên: “Ngươi biết tại sao ngươi không đẹp không? Đó là vì bố ngươi quá xấu, nếu không ngươi có thể là một đại mỹ nữ rồi.”

“Ta là đại mỹ nữ nhé!” Hàm Hàm tức giận nhìn, ông anh rể này thật quá đáng!

“Hàm Hàm, không được vô lễ với Hạ thần y.” Mai Nhược Đình nhẹ trách móc, rồi nhìn Hạ Thiên: “Ta xin lỗi Hạ thần y, Hàm Hàm được nuông chiều nên hơi vô lễ.”

Dừng một lúc, Mai Nhược Đình lại nói: “Trước tiên, ta xin giới thiệu với các ngươi, đây là Bành Vĩ, là bạn trai của ta, A Vĩ, đây là Hạ Thiên, ừm, Hạ Thiên là thần y số một thế giới.”

“Xin chào, Hạ thần y.” Bành Vĩ chào hỏi Hạ Thiên rất lịch sự, đồng thời đưa tay ra.

“Ồ, không cần khách khí, ngươi cũng không cần bắt tay với ta, bây giờ ta không bắt tay với nam nhân.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi nhớ ngủ với bạn gái ngươi thêm vài lần trong ngày, không cần lo lắng cho thân thể, ngộ nhỡ có vấn đề về thể chất, ta sẽ giúp ngươi điều trị.”

Vẻ mặt của Bành Vĩ có hơi kỳ quái, quay lại nhìn Mai Nhược Đình.

“Ngồi xuống trước đi.” Hai má của Mai Nhược Đình đỏ bừng, kéo Bành Vĩ ngồi xuống.

Hàm Hàm không nhịn được trợn mắt nhìn Hạ Thiên, hắn không chỉ lưu manh mà còn thích đùa ác.

“Hạ thần y, vốn dĩ muốn mời ngươi một bữa cơm, nhưng vì ngươi quá bận nên ta sẽ không quấy rầy, thật ra ta muốn gặp ngươi, một mặt là muốn đích thân cảm ơn ngươi.” Vẻ mặt của Mai Nhược Đình rất chân thành nhìn Hạ Thiên: “Nếu không nhờ đơn thuốc của ngươi năm đó, ta sẽ không có cuộc sống như ngày hôm nay, dù với ngươi là chuyện nhỏ nhưng ta luôn ghi nhớ trong lòng.”

Mai Nhược Đình im lặng một lúc, lại nói: “Còn có Hàm Hàm, nàng có thể lớn lên khỏe mạnh là nhờ Hạ thần y ngươi.”

Mai Nhược Đình nhìn Hàm Hàm, tiếp tục nói: “Hàm Hàm, ngươi cũng có mặt ở đây, vẫn nên cảm ơn Hạ thần y một tiếng đi.”

“Ta biết rồi, cảm ơn anh rể.” Lời cảm ơn đó của Hàm Hàm dường như không có nhiều thành ý, nhưng Hạ Thiên rõ ràng không quan tâm lắm.

“Hạ thần y, ngoài ra ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.” Mai Nhược Đình rõ ràng không chỉ đến để cảm ơn Hạ Thiên.
Chương 1635. Lừa gạt

Nếu như ngươi muốn hỏi Vân Mạn và Mộng Mộng ở nơi nào thì ta không biết." Hạ Thiên lười biếng nói.

"Mặc dù ta cũng rất quan tâm chuyện này, nhưng ta nghĩ chắc Hạ thần y cậu sẽ quan tâm đến tung tích của các nàng hơn, cho nên thật ra ta không dự định hỏi." Mai Nhược Đình lắc đầu, "Chuyện ta muốn hỏi cậu là một chuyện khác."

Mai Nhược Đình thoáng nhìn Hàm Hàm một cái, như có chút do dự, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Hạ thần y, thật ra là như thế này, ngươi cũng hiểu tình huống của ta rồi đấy, A Vĩ cũng đã biết chuyện quá khứ của ta, ta và A Vĩ không có dự định kết hôn, nhưng ta, ta vẫn muốn sinh thêm một đứa con......"

"A?" Hàm Hàm suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Mẹ! Không phải chứ? Ta đã lớn như vậy rồi mà ngươi còn muốn sinh cho ta một đứa em trai hay em gái nữa à?"

"Hàm Hàm, ngươi đừng kích động......" Mai Nhược Đình vội vàng giải thích.

"Mẹ, ta không có kích động, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không phải lo lắng tiền của ngươi sẽ cho em trai em gái hay gì đó, tự ta có thể kiếm tiền, hoặc có thể đi tìm tỷ tỷ, cô cô các nàng xin tiền tiêu xài. Nhưng bây giờ, ngươi còn muốn sinh con, ngươi không cảm thấy cực khổ sao?" Hàm Hàm hiển nhiên hoàn toàn không thể hiểu được, "Ta cảm thấy mẹ cứ như bây giờ là rất tốt, tìm anh chàng đẹp trai làm bạn trai, cũng không cần làm chuyện gì, quá thoải mái rồi, làm gì phải giày vò bản thân như vậy chứ?"

Hàm Hàm không đợi Mai Nhược Đình nói, đã nhìn về phía Bành Vĩ: "Nè, có phải ngươi ép mẹ của ta sinh con đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi nhất quyết phải như vậy cho bằng được thì ta sẽ bảo mẹ ta đổi bạn trai!"

"Chuyện này… Hàm Hàm à, thật ra thì ta cũng đã khuyên Đình Đình không cần sinh, ta thật sự không quan tâm đến điều đó, ta chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là được rồi." Bành Vĩ cười khổ.

"Hàm Hàm, ngươi đừng trách người khác lung tung như vậy. Chuyện đó không liên quan tới A Vĩ, chính là ta muốn có em bé." Mai Nhược Đình nhìn Hàm Hàm, "Đây là quyết định của một mình ta, đương nhiên, ngươi đừng sốt ruột, thật ra cho dù ta muốn sinh thì cũng chưa chắc có thể sinh được."

"Tại sao chứ?" Hàm Hàm có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ cơ thể của hai người các ngươi có vấn đề?"

Mai Nhược Đình không trả lời Hàm Hàm, mà nhìn về phía Hạ Thiên: "Hạ thần y, dạo gần đây ta đi khám bác sĩ, vì lúc còn trẻ ta uống nhiều thuốc không tốt, cho nên bây giờ muốn mang thai sẽ khá nguy hiểm, hơn nữa còn sẽ rất dễ sinh non, cộng thêm ta hơi lớn tuổi, bác sĩ đề nghị ta không nên có thai, nhưng y thuật của cậu tốt như thế, vì vậy ta muốn hỏi ý kiến của cậu."

"Bác sĩ nói với ngươi như thế nào?" Hạ Thiên nhìn Mai Nhược Đình, vẻ mặt có chút cổ quái, "Ừm, để ta xem một chút."

Hạ Thiên khẽ vươn tay chạm vào cổ tay của Mai Nhược Đình, một phút sau, hắn thu tay lại, tiếp đó lẩm bẩm: "Ta còn tưởng rằng bây giờ công lực của ta hạ xuống cho nên sẽ nhìn lầm, thì ra không phải nhìn lầm."

"Hạ thần y, thế nào rồi?" Mai Nhược Đình có chút lo lắng.

"Ta nhớ cơ thể của ngươi mười mấy năm trước đúng là không tốt lắm, nhưng bây giờ đã rất tốt rồi, chắc ngươi đã dùng rất nhiều sản phẩm của tập đoàn Thần Y, cho nên trên thực tế, cơ thể hiện tại của ngươi còn tốt hơn gấp mấy lần so với mười mấy năm trước." Hạ Thiên lười biếng nói: "Chắc ngươi cũng có thể cảm giác được tình trạng cơ thể của bản thân, đến nỗi việc mang thai tương đối nguy hiểm kia, thật ra thì không có chút nguy hiểm nào cả, ngươi cũng sẽ không sinh non, nếu ngươi thật sự muốn sinh thì bất cứ lúc nào cũng có thể mang thai sinh con."

Hạ Thiên dừng một chút, bổ sung nói: "Ừm, ngươi vẫn nên sinh thêm một đứa con gái đi, ngươi đổi một ông chồng đẹp trai, như vậy sinh con gái khẳng định sẽ dễ nhìn hơn nhiều so với Hàm Hàm."

"Điều này, nhưng trước đó bác sĩ luôn nói với ta......" Mai Nhược Đình quay đầu nhìn Bành Vĩ, sắc mặt có chút không thích hợp, "A Vĩ, người bạn làm bác sĩ của ngươi hình như không quá đáng tin thì phải?"

"Đình Đình, bạn của ta là tiến sĩ y học, hắn du học từ nước ngoài trở về, y thuật rất đáng tin, có thể là do vị Hạ thần y này......" Bành Vĩ nhìn về phía Hạ Thiên, hiển nhiên không tin đối phương.

"A Vĩ, chớ nói lung tung!" Mai Nhược Đình vội vàng cắt lời Bành Vĩ, "Hạ thần y đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không sai được, nếu hắn đã nói cơ thể của ta tốt, như vậy thì cơ thể của ta chắc chắn rất tốt, ngược lại là người bạn làm bác sĩ kia của ngươi…"

Mai Nhược Đình nhìn Bành Vĩ, sắc mặt nàng đột nhiên có chút khó coi: "A Vĩ, vị bác sĩ kia thật sự là bạn của ngươi sao?"

"Đình Đình, điều này….. Thật ra thì ta và hắn cũng không tính là quen biết, nhưng theo lý thuyết, hắn không có lý do gì để gạt ta cả?" Sắc mặt của Bành Vĩ có chút khó coi, "Nếu không thì như vậy đi, ta gọi điện thoại hỏi hắn một chút......"

"Nè, tên kia, ngươi đừng đóng kịch nữa." Hạ Thiên nhìn Bành Vĩ, "Xét về chuyện ngươi cho con khỉ chết tiệt Liễu Kỳ kia đội rất nhiều nón xanh, ta cũng lười truy cứu ngươi, nhưng tốt hơn hết là ngươi nên lập tức cút ngay, bằng không thì sau này Hàm Hàm nha đầu sẽ đến nhờ ta giúp đỡ tiếp."

"Anh rể, ngươi nói vậy là có ý gì?" Hàm Hàm sững sờ.

"Ý của ta rất đơn giản, gia hỏa này là một tên lừa gạt, ta đoán hắn muốn lừa tiền của mẹ ngươi. Nếu bây giờ ta không vạch trần, về sau mẹ ngươi bị lừa, ngươi chắc chắn sẽ đi tìm ta." Hạ Thiên lười biếng nói: "Hắn chỉ muốn lừa tiền, đương nhiên không muốn sinh con với mẹ ngươi rồi, cho nên mới tìm một tên làm bác sĩ phối hợp với hắn lừa mẹ của ngươi."
Chương 1636. Hơi yếu

"Ngươi, ngươi chớ có nói hươu nói vượn!" Bành Vĩ vô cùng tức giận, "Sao ta có thể lừa gạt Đình Đình chứ? Ta thấy ngươi mới là kẻ lừa đảo, dáng vẻ của ngươi hoàn toàn không giống bác sĩ!"

Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Bành Vĩ lại nhìn về phía Mai Nhược Đình: "Đình Đình, ta không biết gia hỏa này là ai, nhưng ngươi chắc chắn là nàng đã bị hắn lừa rồi! Đám Trung y như bọn hắn vốn là đồ lừa đảo, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, chỉ có thể là kẻ lừa đảo......"

"Được rồi A Vĩ, ngươi đừng nói nữa." Mai Nhược Đình cắt lời của Bành Vĩ, nàng hít một hơi thật sâu, tiếp đó chậm rãi hỏi: "A Vĩ, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi thật sự không có gạt ta?"

"Đình Đình, ta thề với trời, những lời ta nói với ngươi đều là thật lòng!" Bành Vĩ vội vàng thề thốt.

"A Vĩ, kể từ bây giờ chúng ta chính thức chia tay, ngươi đi đi." Mai Nhược Đình chậm rãi nói.

"Đình Đình, ngươi nói vậy là có ý gì?" Bành Vĩ sững sờ, tiếp đó trở nên phẫn nộ, "Ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài hơn là tin ta?"

"Nè, anh rể không phải là người ngoài." Hàm Hàm hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi mới là người ngoài, hừ, ta đã sớm cảm thấy ngươi không thích hợp, nhưng thấy mẹ ta mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ cho nên ta mới lười quan tâm! Nếu anh rể nói ngươi là kẻ lừa đảo vậy thì ngươi chắc chắn là kẻ lừa đảo, ta cảnh cáo ngươi, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không ta sẽ cho người đánh gãy cái chân thứ ba của ngươi!"

"Đình Đình, ngươi thật sự nguyện ý tin tưởng tiểu tử kia mà không tin ta?" Bành Vĩ đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy tức giận.

"Đúng vậy, ta tin tưởng Hạ thần y." Mai Nhược Đình gật đầu, "Khoảng thời gian này, ở bên ngươi khiến ta rất vui vẻ, cho nên ta không cảm thấy mình có thiệt hại gì, nhưng hai chúng ta nên dừng lại ở đây thôi."

"Ngươi không có thiệt hại? Nhưng lão tử có tổn thất!" Bành Vĩ rống giận, "Ngươi trở mặt không quen biết đúng không? Tốt, rất tốt, ngươi có biết mỗi một ngày ngươi đều rất đói khát không? Ngươi cho rằng lão tử cho ngươi ăn no rất dễ sao? Ngươi cho rằng mình cực kỳ xinh đẹp, ta chỉ thấy ngươi có tiền mà thôi! Con mẹ nó, ngươi cũng hơn bốn mươi rồi, có bảo dưỡng tốt cách mấy thì cũng chỉ là một bà già mà thôi!"

"Ngươi......" Sắc mặt của Mai Nhược Đình trở nên tái nhợt trong nháy mắt, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

"Ta thế nào? Lão tử nói sai rồi sao?" Bành Vĩ hiển nhiên không đếm xỉa gì nữa, "Bây giờ, ta nói cho ngươi biết, trong điện thoại di động của ta có rất nhiều ảnh chụp đặc sắc, đúng rồi, đừng nói ta bắt chẹt ngươi, ta không có làm như vậy, nhưng nếu ta không cẩn thận làm mất điện thoại thì cũng không thể thể trách ta, hoặc điện thoại ta bị trúng virus, bị kẻ khác đánh cắp ảnh chụp gì đó, ha ha ha, Mai Nhược Đình, đến lúc đó sẽ có không ít người nhìn thấy hình ảnh đặc sắc kia của ngươi nha......"

"Ngươi muốn thế nào?" Mai Nhược Đình cắn răng cắt đứt lời của Bành Vĩ, trong lòng nàng vô cùng thất vọng, vài phút trước nàng còn đang suy nghĩ muốn sinh con cho nam nhân này, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, đó chỉ là do một mình nàng tình nguyện mà thôi.

Nàng vốn dĩ cho rằng mình đã tìm được tình yêu thực sự, kết quả là người ta chỉ vì tiền của nàng.

"Cho ta một ngàn vạn! Ta cũng không muốn nhiều, chỉ cần cho ta một ngàn vạn, vậy thì chúng ta sẽ chia tay trong vui vẻ!" Bành Vĩ cũng không giả bộ, lập tức nói ra yêu cầu của hắn.

"Nè, vì sao phải cho ngươi một ngàn vạn chứ? Ngươi cho rằng một ngàn vạn rất ít à? Hàm Hàm đại tiểu thư ta đây cho vay nặng lãi mấy năm nay cũng chưa kiếm được một ngàn vạn đâu!" Hàm Hàm lập tức nổi giận, tiếp đó nhìn về phía Hạ Thiên, "Anh rể, ngươi mau giúp mẹ ta đi!"

"Đồ ngu nhà ngươi muốn tự giao nộp di động hay muốn ta động thủ?" Hạ Thiên lười biếng hỏi.

"Động thủ?" Bành Vĩ nở nụ cười trào phúng, "Chỉ bằng ngươi? Có giỏi thì tới đây, lão tử đang muốn dạy bảo ngươi đây!"

"Thế giới này thật sự thay đổi rồi." Hạ Thiên tự lẩm bẩm, "Không ngờ thành phố Giang Hải cũng có nhiều kẻ kém thông minh như vậy."

Hạ Thiên duỗi lưng một cái rồi đứng lên, mà lúc này Bành Vĩ chủ động ra tay, vung nắm đấm về phía Hạ Thiên.

Hạ Thiên duỗi tay ra, tóm lấy nắm đấm của Bành Vĩ, tiếp đó hơi hơi dùng sức bóp lại.

Rắc.

Xương cốt vỡ nát.

"A......" Bành Vĩ phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tiếp theo cả người xụi lơ ngã xuống đất, sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Tên tiểu bạch kiểm này không được rồi." Hạ Thiên lắc đầu, "A, thật đúng là hơi yếu nha."

Lúc này, Mai Nhược Đình đã bắt đầu hành động, nàng lập tức lục tìm điện thoại trên người Bành Vĩ, sau đó, nàng thật sự nhìn thấy một ít ảnh chụp ở bên trong, vừa xóa bỏ ảnh chụp vừa có chút lo lắng hỏi: "Hạ thần y, có lẽ Bành Vĩ đã sớm dự định bắt chẹt ta, vậy chắc hắn còn có bản sao ở những nơi khác."

"Ừ, không sao, ta sẽ biến hắn thành đồ ngốc, hắn sẽ không còn nhớ rõ việc này để tới uy hiếp ngươi nữa." Hạ Thiên vung tay lên, Bành Vĩ lập tức bị ném ra khỏi phòng khách, "Bây giờ hắn đã một tên thiểu năng rồi, chỗ này không vui, ta đi trước đây, nếu như ngươi còn muốn sinh con thì nhớ lại đi tìm nam nhân khác."

Hạ Thiên cảm thấy chuyện này rất vô vị, nói xong thì nhanh chóng rời khỏi căn phòng, mà lần này Hàm Hàm cũng không có đi theo sau, vì nàng còn muốn ở lại đây xử lý chuyện này với mẹ của mình.

Hạ Thiên rời khỏi quán trà, tiếp tục đi về phía cao ốc Thần Y, hắn vẫn cảm thấy đi tìm Lam Y Nhân và Tô Bối Bối chơi vui hơn, nhưng vào lúc này, một chiếc xe dừng lại ở ven đường.

"Hạ Thiên?" Theo sau đó là một giọng nói truyền đến.
Chương 1637. Kiều Đông Hải

Nghe được có người gọi mình, Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, dù sao thì trên thế giới này, người nhớ kỹ tên hắn không nhiều lắm, mà người có thể nhận ra hắn lại càng ít.

Hạ Thiên vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini, người lái chiếc xe là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc rất gợi cảm, ừm, chính là nhìn thoáng qua có hơi yêu diễm một chút.

Nhưng người hô tên Hạ Thiên không phải nữ nhân xinh đẹp kia, mà là nam nhân ngồi kế bên, người đó khoảng cỡ hơn ba mươi tuổi, để tóc dài, nói dễ nghe một chút là có khí chất của nhà nghệ thuật, mà nếu nói thật thì có chút đáng khinh.

Khoan hãy nói, Hạ Thiên có quen biết nam nhân đó, mà trên thế giới này, nam nhân có thể được Hạ Thiên nhớ tới thật sự không nhiều, nếu không phải vì gia hỏa kia là anh vợ của hắn thì hắn cũng không nhớ nổi.

"Hạ Thiên, thật là ngươi sao?" Nam nhân mở cửa xuống xe, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Mấy ngày trước, ta còn thử gọi điện thoại cho ngươi, nhưng hình như số của ngươi đã bị cắt, ta không gọi được."

Nam nhân đó không phải ai khác, chính là Kiều Đông Hải, hắn bước nhanh tới trước mặt Hạ Thiên, tiếp theo thấp giọng nói: "Chuyện kia, Hạ Thiên, ngươi có biết việc đảo Thần Tiên biến mất không? Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không? Mấy người Tiểu Kiều các nàng cũng không thấy đâu, có rất nhiều người ở Giang Hải đều chú ý tới chuyện này đấy."

"Ừ, Tiểu Kiều các nàng lén lút đi ra ngoài chơi rồi, không có việc gì, qua mấy hôm sẽ trở về." Hạ Thiên thuận miệng nói, thật ra tới bây giờ hắn hoàn toàn không lo lắng chuyện đó.

Kể từ khi biết Hạ Lãnh đi Dị giới thì Hạ Thiên đã không còn lo lắng cho sự an toàn của các cô vợ nữa, nhưng hắn vẫn rất nhớ các nàng, hơn nữa hắn còn chưa quên việc Thần tiên tỷ tỷ bắt hắn học cho bằng được Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, có điều bây giờ hắn không cần quá vội vàng.

"Đi ra ngoài chơi?" Kiều Đông Hải có chút buồn bực, "Nhưng tại sao đảo Thần Tiên cũng biến mất chứ?"

"Các nàng cảm thấy ở nhà mình mới thoải mái nhất, cho nên thuận tiện mang theo đảo Thần Tiên rồi." Hạ Thiên đáp, điều đó thật ra chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hắn cảm thấy suy nghĩ này cũng rất là hợp lý, dù sao thì nếu di chuyển toàn bộ đảo Thần Tiên đến Tiên Vân đại lục thì giống như mọi người vẫn còn ở trong nhà mình vậy.

Từ mức độ nào đó mà nói, bây giờ đảo Thần Tiên đã biến thành hòn đảo có thể di chuyển, xét về bản chất thì chẳng khác gì lái một chiếc xe RV (hay còn gọi là xe dã ngoại, một loại xe giống như căn nhà di động dùng để đi dã ngoại) ra ngoài du lịch.

Kiều Đông Hải nhất thời có chút cạn lời, nếu là người khác nói những lời kia thì hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương nói hươu nói vượn, nhưng nếu đổi thành Hạ Thiên nói thì hắn tin. Hơn nữa, với năng lực của những người ở trên Đảo Thần Tiên, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm, nhưng lại biết các nàng đều rất lợi hại, nếu thật sự muốn mang một hòn đảo đi theo thì chắc không khó khăn gì.

"Vậy được rồi, nếu ngươi còn ở Giang Hải vậy thì chắc không có chuyện gì." Kiều Đông Hải cũng lười hỏi thêm.

Thật ra ở thành phố Giang Hải này, có rất nhiều người rất quen thuộc với cái tên đảo Thần Tiên, một chút truyền thuyết liên quan tới nơi đó cũng có không ít người biết tới, nhưng về việc chủ nhân chân chính của đảo Thần Tiên là ai thì lại không có mấy người biết tới. Có người nói nơi đó thật ra là sản nghiệp của nhà họ Kiều, vì bình thường, người hay đại biểu cho đảo Thần Tiên chính là Kiều Hoàng Nhi.

Nhưng Kiều Đông Hải cũng rất rõ, chủ nhân của đảo Thần Tiên chính là Hạ Thiên, chỉ cần Hạ Thiên còn tồn tại, như vậy dù đảo Thần Tiên có biến mất cũng không phải vấn đề lớn.

Trước đó khi Kiều Đông Hải không liên lạc được với Kiều Tiểu Kiều, cũng không liên lạc được với Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi thì hắn đã lập tức gọi cho Hạ Thiên, mà khi Hạ Thiên cũng không thể liên lạc được, hắn bắt đầu có chút lo lắng, nhưng bây giờ khi tận mắt thấy Hạ Thiên xuất hiện ở đây, hắn đã hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa.

Nếu Hạ Thiên vẫn ở đây, như vậy ngày đó sẽ không xuất hiện, nếu nhà họ Kiều thật sự gặp phải phiền toái gì thì nhất định Hạ Thiên sẽ có thể giải quyết.

"A Hải, đây là bạn của ngươi à?" Một giọng nói có chút kiều mị truyền đến, người nói đó là của nữ nhân xinh đẹp lái chiếc lamborghini, mà bây giờ nàng ấy đã xuống xe, đi tới bên cạnh Kiều Đông Hải, "Ngươi không giới thiệu cho ta biết một chút sao?"

"Không phải bạn bè, hắn là em rể của ta." Kiều Đông Hải cười ha ha một tiếng, thuận tay ôm eo của nữ nhân xinh đẹp đó, "Hạ Thiên, giới thiệu với ngươi, đây là Loan Loan, bạn gái hiện tại của ta, Loan Loan trong mặt trăng khuyết, Loan Loan, đây là Hạ Thiên, Hạ Thiên trong một năm bốn mùa xuân hạ thu đông."

"Xin chào Hạ Thiên, ta là Loan Loan." Loan Loan nở nụ cười xinh đẹp chào hỏi hắn, "Đây là lần đầu tiên ta nghe A Hải nói hắn có em rể đấy."

"Tại sao ngươi lại lấy tên là Loan Loan?" Hạ Thiên nhìn Loan Loan, có chút khó hiểu, cái tên này có chút kỳ quái.

"Bởi vì ta cảm thấy mỗi người kiểu gì cũng sẽ đi rất nhiều đường quanh co, sau đó thì sao? âm mãi thì dương, cong mãi sẽ thẳng, đường quanh co đi nhiều sẽ trở thành đường thẳng, cho nên ta mới lấy cái nghệ danh như thế." Loan Loan nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đúng rồi, ta là diễn viên, dạo gần đây ta vừa mới tham gia một bộ phim điện ảnh tên là Nguyệt Lượng Loan Loan (Vầng trăng cong cong), ngươi có thể đi xem nha."

"Ngay cả phim do vợ ta đóng mà ta còn chẳng muốn xem." Hạ Thiên lười biếng nói.

"Vợ của ngươi?" Loan Loan giật mình, "Hạ Thiên, vợ của ngươi cũng là diễn viên sao? Nhưng, ngươi, ngươi không phải là em rể của A Hải à? Ta nhớ A Hải chỉ có một cô em gái là Kiều Tiểu Kiều, công chúa thiên tài trong truyền thuyết của nhà họ Kiều, có điều hình như nàng ấy không phải diễn viên mà?"

Là bạn gái hiện tại của Kiều Đông Hải, Loan Loan biết được tương đối nhiều về nhà họ Kiều.
Chương 1638. Thanh niên nhà giàu tỏ tình

"Loan Loan, người mà Hạ Thiên nói là An Khả Khả." Kiều Đông Hải giải thích một câu, tiếp đó trực tiếp đổi sang đề tài khác, "Được rồi Loan Loan, không phải ngươi muốn có phiên bản giới hạn của Tiểu mỹ nhân số mười sao? Trước đó ta còn lo lắng không có được, bây giờ có Hạ Thiên ở đây, như vậy chuyện đó sẽ dễ làm rồi."

"Nhưng A Hải, không phải ngươi nói muốn đi tìm vị Tô tổng kia sao?" Loan Loan có chút khó hiểu.

"Vị Tô đại tiểu thư kia cũng không nhất định cho ta mặt mũi." Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ, "Có điều nếu Hạ Thiên đi thì chắc chắn không thành vấn đề."

"Ngươi muốn đi tìm Bối nha đầu à? Vậy đi thôi, ta đang chuẩn bị đi tìm nàng chơi đùa đây." Hạ Thiên nói xong cũng đi.

"Nè, Hạ Thiên, chờ ta một chút!" Kiều Đông Hải vội vàng kéo Loan Loan đi theo.

Đúng lúc này, trước cửa cao ốc Thần Y truyền đến một trận ồn ào.

"Tới tới tới, ở ngay đây!"

"Nhanh nhanh nhanh, mau mang lên cho ta!"

"Nhanh lên đi, các ngươi lẹ tay lẹ chân lên!"

Một đám người xuất hiện ở nơi đó, những người kia đang lấy hoa tươi xuống từ một chiếc xe tải đậu ven đường, tất cả đều là hoa hồng đỏ, tiếp đó bọn hắn đặt toàn bộ xuống đất, nhìn như muốn bày ra hình dạng gì đó.

Một nam nhân trẻ tuổi đang đứng đó chỉ huy thúc giục, người kia nhìn không tồi, trắng nõn sạch sẽ, có thể nói là rất đẹp trai, mà quần áo trên người hắn rõ ràng rất đắt đỏ, ừm, hắn thỉnh thoảng phất tay cũng có thể làm cho người khác nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay, ít nhất cũng hơn trăm vạn.

"A, thú vị đấy, tiểu tử đó chạy tới đây để tỏ tình à?" Kiều Đông Hải nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, "Ta sớm nghe nói hắn đang theo đuổi Tô gia đại tiểu thư, hôm nay mới gặp được."

"Ừm, tên ngu ngốc kia là ai?" Hạ Thiên dừng bước lại, hỏi.

Hạ Thiên vốn dĩ không thèm để ý việc này, nhưng nghe Kiều Đông Hải nói người đó đang theo đuổi Tô gia đại tiểu thư, như vậy chẳng phải là đang theo đuổi Tô Bối Bối sao?

Điều này không thể được.

Mặc dù trước đó hắn không quá thích Tô Bối Bối, nhưng bây giờ Tô Bối Bối đã là người của hắn rồi.

"Ừm, gia hỏa này họ Bạch, nhưng không gọi phải là đồ ngốc, gọi là Bạch Tử Phòng. Nhà họ Bạch được xem như một trong những gia tộc mới xuất hiện dạo gần đây, mặc dù không tính là gia tộc gì lớn, nhưng cũng rất có tiền." Kiều Đông Hải giới thiệu sơ lược một chút, "Nghe nói hắn tình cờ nhìn thấy Tô Bối Bối, sau đó, theo đuổi nàng như điên, nhưng ánh mắt của Tô đại tiểu thư rất cao, căn bản không thèm để ý tới hắn."

Khi Hạ Thiên trò chuyện với Kiều Đông Hải thì bên kia đã bày hoa xong, không có sáng ý gì, chính là một trái tim cực lớn, tiếp đó có người đưa cho nam nhân trẻ tuổi kia, cũng chính là Bạch Tử Phòng, một cái loa.

Bạch Tử Phòng cầm loa lên rồi hô to về phía cao ốc Thần Y: "Tô Bối Bối, ta thích ngươi!"

Tiếng loa rất lớn, lực xuyên thấu quá mạnh, cho dù Tô Bối Bối có ở tầng một trăm thì chắc chắn vẫn có thể nghe được, đồng thời những người trong cao ốc Thần Y cũng có thể nghe được, lúc này ở lầu một có không ít người chạy ra, mà ở những tầng lầu khác cũng có rất nhiều người đi tới cửa sổ xem náo nhiệt.

Còn có không ít người giơ điện thoại ra bắt đầu chụp hình.

"Oa, thật lãng mạn!"

"Người nọ là ai a? Nhìn rất đẹp trai!"

"Oa, Tô tổng thật sự quá hạnh phúc, thật là hâm mộ nàng......"

Không ít nữ nhân lộ ra vẻ si mê, còn có vài nam nhân nhìn khinh bỉ.

"Đậu xanh, tên kia chọn đối tượng không tồi, thế mà vừa ý Tô tổng đại mỹ nữ, cả người lẫn của đều có."

"Ngươi không muốn sao?"

"Muốn chứ."

"Tưởng tượng một chút thì được rồi, ngươi không có cơ hội đâu."

......

"Tô Bối Bối......" Bạch Tử Phòng cầm loa lên dự định hô to lần nữa, hiển nhiên là muốn gọi cho Tô Bối Bối đi xuống.

"Nè, đồ kém thông minh, đừng kêu nữa." Một giọng nói không vui vang lên, đồng thời, trước mặt Bạch Tử Phòng xuất hiện một người.

Người đó không ai khác chính là Hạ Thiên.

"A, đây không phải là người ở nhà ăn mới nãy sao?"

"Hình như hắn có quan hệ mập mờ gì đó với Tô tổng."

"Không phải hình như, người ta còn ôm nhau đó."

Có người nhận ra Hạ Thiên, nhưng phần lớn lại không biết Hạ Thiên là ai.

"Tên này là ai?"

"Hắn muốn quấy rối sao?"

"Hình như là vậy?"

"Tại sao hắn lại ăn mặc như vậy? Cà lơ phất phơ......"

"Chứ còn gì nữa, nhìn như đồ lưu manh......"

Một ít nữ nhân ở bên kia khinh bỉ Hạ Thiên, mà nhân vật nam chính Bạch Tử Phòng đang bày tỏ tình yêu lại có chút tức giận nhìn Hạ Thiên: "Ngươi là ai? Liên quan gì tới ngươi?"

"Ngươi muốn cướp vợ nhỏ của ta, cho nên đương nhiên là liên quan tới ta rồi." Hạ Thiên có chút không vui, "Tốt nhất là ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ đánh ngươi."

"Con mẹ nó, ngươi có bị bệnh à? Ai mẹ nó muốn cướp vợ nhỏ của ngươi?" Bạch Tử Phòng tức giận dị thường, "Cái thứ như ngươi mà cũng có vợ nhỏ à?"

Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Bạch Tử Phòng vung tay lên: "Gia hỏa này có bệnh, các ngươi mau kéo hắn đi chỗ khác, đừng để hắn đứng đây làm chướng mắt ta!"

Mười mấy người lập tức vọt tới Hạ Thiên, trước đó bọn hắn bày hoa giúp Bạch Tử Phòng, mà bây giờ bọn hắn rõ ràng đã trở thành tay đấm cho Bạch Tử Phòng.
Chương 1639. Ta làm vợ người được chưa?

“Ối!”

“Á!”

“Ai đá ta…”

“A, đau quá…”

Cả chục người lần lượt ngã xuống đất kèm theo những tiếng la hét thảm thiết, nét mặt đau đớn.

Người vây xem vỗ tay hò hét khen ngợi.

“Ngầu!”

“Đẹp!”

“Đánh đẹp lắm!”

“Cú đá đó thật đỉnh!”

Thậm chí có người còn vỗ tay, nhưng thực ra họ cũng không phải vỗ tay cho Hạ Thiên, mà đang hoan hô cho một nữ nhân vừa đánh bại những người kia.

Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, đeo một cặp kính râm, đường cong lả lướt, đặc biệt là vừa rồi khi đánh nhau, mỗi một động tác của nàng đều mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đã mắt, đồng thời cũng khiến mọi người cảm nhận được một loại quyến rũ khác.

Lúc này, nữ nhân mỹ lệ đó tháo kính râm ra, cất giọng rất dễ nghe: “Sư phụ, công phu bây giờ của ta không tệ đúng không?”

“Ồ, là nữ hiệp Thanh Thanh!”

“Thực sự là nàng ấy, quá đỉnh!”

“Thật xinh đẹp, ta vô cùng thích nàng ấy!”

“Triệu Thanh Thanh, là Triệu Thanh Thanh kìa!”

Đám đông hò reo, khi người đẹp cởi kính râm ra, rất nhiều người đã nhận ra nàng, chỉ vì hiện tại nàng đang là một trong những ngôi sao lớn nhất ở thành phố Giang Hải, cho dù là phóng tầm mắt ra toàn quốc, thậm chí trên thế giới, nàng vẫn khá nổi tiếng!

Nàng ấy không phải ca sĩ, không phải diễn viên, cũng không phải người nổi tiếng trên mạng, mà là một nữ hiệp!

Nàng tự xưng là Nữ hiệp Hạ Thiên, nhưng phần lớn mọi người gọi nàng là Nữ hiệp Thanh Thanh, trong những năm gần đây, mùa hè nào nàng cũng thi đấu đọ sức ở khắp mọi nơi, khiêu chiến tất cả các nhà vô địch quyền anh trên toàn thế giới, mà lần nào nàng cũng giành được chiến thắng.

Cho đến thời điểm hiện tại, Triệu Thanh Thanh, một nữ hiệp phương Đông, đã được coi là biểu tượng võ thuật của phương Đông, ở một mức độ nào đó, nàng giống như bằng chứng sống của huyền thoại võ thuật, điều này khiến nàng ngày càng nổi tiếng, nhiều ngôi sao lớn trong lĩnh vực ca hát và diễn xuất cũng không vang danh bằng Triệu Thanh Thanh.

Nghe nói mấy năm gần đây, thường xuyên có người mời Triệu Thanh Thanh đóng phim nhưng đều bị nàng từ chối, hơn nữa còn có tin đồn Triệu Thanh Thanh thật ra là con nhà giàu, là thiên kim tiểu thư, nên đương nhiên không thể nào tham gia quay phim.

Tuy những gì Triệu Thanh Thanh nói vừa rồi khiến nhiều người rất thắc mắc.

“Sư phụ mà nữ hiệp Thanh Thanh gọi là ai vậy?”

“Nàng ấy còn có sư phụ sao?”

“Oa, nữ hiệp Thanh Thanh đã lợi hại như vậy, chẳng phải sư phụ của nàng ấy sẽ còn mạnh hơn sao?”

“Nhanh lên, nhìn xem, xem ai là sư phụ của nữ hiệp Thanh Thanh?”



Trong lúc tất cả mọi người đều đang kích động, họ nghe thấy một giọng nói, một giọng nói cũng không hề xa lạ gì với họ: “Tạm được, có chút tiến bộ.”

Sau đó mọi người nhìn Hạ Thiên, trong chốc lát, họ hơi bối rối, không phải chứ? Chẳng lẽ tên kia là sư phụ của Nữ hiệp Thanh Thanh? Chuyện, chuyện đó không thể nào?

“Vậy, sư phụ, bây giờ ta có phải rất xinh đẹp không?” Triệu Thanh Thanh nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt mong đợi, nói xong đã ưỡn thẳng ngực, sau đó còn đi một vòng, cố gắng thể hiện bản thân ở mọi phương diện.

“Ừm, đẹp hơn một chút, dáng người cũng đẹp hơn trước kia.” Hạ Thiên quan sát kỹ, rồi nói.

Hiện tại, Triệu Thanh Thanh không còn là thiếu nữ mười tám tuổi nữa, trông trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng có lẽ vì đã luyện võ nhiều năm nên vóc dáng của nàng trông khá đẫy đà, mặc dù không phải là thân hình gợi cảm nóng bỏng nhưng rất dễ nhìn, mang đến cho người ta cảm giác rất cân đối.

“Vậy, sư phụ, bây giờ ta có thể làm vợ bé của ngươi được không?” Triệu Thanh Thanh nhìn Hạ Thiên đầy mong đợi.

Xung quanh im lặng, vô số người cảm thấy họ đã nghe nhầm.

“Ta, ta có nghe lầm không vậy? Thanh Thanh nói nàng ấy muốn làm vợ bé?”

“Có vẻ, có vẻ như ngươi nghe đúng rồi.”

“Đây, đây chắc là một giấc mơ.”

“Chắc là ta đang nằm mơ, ta đã nói ta không thể nào may mắn như vậy, sao có thể nhìn thấy Nữ hiệp Thanh Thanh được chứ?”

“A… đau quá, không phải mơ…”

Đám người vây xem xung quanh đều cảm thấy muốn điên lên, đây không phải là mơ, cũng không nghe nhầm, nhưng Triệu Thanh Thanh, một nữ hiệp siêu cấp xinh đẹp lạnh lùng, bây giờ thật sự muốn làm vợ bé sao?

“A Hải, đây, đây không phải là giả phải không? Đó, đó thật sự là Triệu Thanh Thanh à?” Loan Loan không nhịn được phải hỏi Kiều Đông Hải.

“Ừm, người đó thực sự là nàng ấy.” Nét mặt của Kiều Đông Hải trông rất cổ quái, hắn vẫn không lạ lẫm lắm, vì chuyện Triệu Thanh Thanh muốn làm vợ bé của Hạ Thiên đối với bọn họ cũng không phải bí mật gì.

Lúc này, trên tầng cao nhất của tòa nhà Thần Y, hai đại mỹ nhân vẫn đang nhìn xuống, hai người đó không ai khác chính là Lam Y Nhân và Tô Bối Bối.

Đối với người bình thường mà nói, cao như vậy thì rất khó có thể nghe được và biết ai ở dưới, nhưng cả Lam Y Nhân và Tô Bối Bối đều không phải người bình thường, cho nên bọn họ có thể thấy rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.

“Đó, đó thật sự là Triệu Thanh Thanh nổi tiếng kia sao?” Lam Y Nhân như không thể tin được, phải biết rằng bây giờ Triệu Thanh Thanh rất nổi tiếng, ngay cả nàng cũng biết.

“Đúng vậy, đó là Thanh Thanh tỷ.” Tô Bối Bối có chút phấn khích: “Haha, Thanh Thanh tỷ trở về là tốt rồi, tỷ ấy sẽ quấn lấy tên biến thái đáng chết kia, hắn sẽ không thể làm phiền ta nữa!”
Chương 1640. âm mưu của Triệu Thanh Thanh

“Nàng ấy thực sự muốn làm vợ bé của vị kia nhà ta à?” Lam Y Nhân bối rối, chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ thường thức của nàng rồi, tuy rằng gần đây có rất nhiều chuyện lệch lạc với lẽ thường của nàng thật, nhưng nàng không hiểu nổi, sao trên đời này còn có người chủ động muốn làm làm vợ bé của Hạ Thiên cơ chứ? Hơn nữa, người kia còn là Triệu Thanh Thanh!

Trong mắt nhiều người, Triệu Thanh Thanh chính là sự tồn tại của một nữ anh hùng siêu cấp!

“Đúng vậy, Thanh Thanh tỷ luôn muốn làm vợ của tên biến thái đó.” Tô Bối Bối gật đầu: “Hừm, tên lưu manh đáng chết đó nói oan cho ta, bảo ta muốn làm vợ bé của hắn, ta mới không thèm, còn Thanh Thanh tỷ lại rất muốn!”

Lam Y Nhân không nói nên lời, nam nhân của nàng thật sự tốt như vậy sao? Mà dường như nàng vẫn chưa nhận ra điều này.

“Ừm, ta suy nghĩ cái đã.” Hạ Thiên có vẻ suy nghĩ nghiêm túc vài giây rồi lắc đầu: “Chưa được.”

“Chết tiệt, đây là loại người gì chứ, hắn thực sự nói chưa được!”

“Chết tiệt, ta muốn giết hắn!”

“Ta cũng muốn, hắn là cái thá gì chứ, hắn dám nói chưa được à!”

“Này, ngươi bị bệnh à, ngươi muốn Nữ hiệp Thanh Thanh làm vợ bé của hắn sao?”

“Ách, ừ nhỉ, ta cũng không muốn…”

Mọi người đều tức giận, nhưng một số người sớm đã phát hiện ra đây có vẻ là một điều tốt.

“Tại sao lại còn chưa được?” Triệu Thanh Thanh chán nản: “Ngươi thấy đấy, ta đẹp như vậy, dáng người của ta cũng rất tốt, tại sao ta lại chưa được?”

“Dáng người của ngươi đã tốt hơn trước, nhưng vóc người của ngươi không đẹp bằng Bối nha đầu kia.” Hạ Thiên lắc đầu: “Dù bây giờ ta hơi thiếu vợ nhưng ta không thể hạ thấp tiêu chuẩn của mình được.”

“Aaa, tên lưu manh đáng chết này, hắn vẫn không chịu, hắn còn đang nghĩ đến ta!” Tô Bối Bối đứng ở trên đỉnh tòa nhà, phát điên lên, tên khốn đó thật sự đang để mắt tới nàng, chẳng lẽ nàng thật sự không thể nào chạy thoát sao?

Vẻ mặt của Triệu Thanh Thanh buồn bực nhìn chằm chằm Hạ Thiên, vị sư phụ háo sắc này, sao hắn lại coi trọng Bối nha đầu như vậy chứ?

Khoan hãy nói, Triệu Thanh Thanh biết hiện tại dáng người của Tô Bối Bối rất tốt, nếu so về dáng người, nàng quả thật kém hơn so với Tô Bối Bối, nhưng vị sư phụ biến thái này không thể cho nàng một cơ hội sao? Nàng đã đợi hơn mười năm rồi!

Hơn mười năm, ngay cả quả táo xanh Tô Bối Bối cũng đã lớn thành quả đào mật, nhưng nàng vẫn không đạt được tiêu chuẩn của sư phụ!

“Được, thưa sư phụ, vậy ta sẽ về nhà trước, đúng rồi, số điện thoại hiện tại của ngươi là gì?” Triệu Thanh Thanh không vui cho lắm, nhưng nàng cũng không buồn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị Hạ Thiên đả kích.

Hạ Thiên để lại cho Triệu Thanh Thanh số điện thoại, việc đó khiến nàng cảm thấy tốt hơn, ít nhất hiện tại sư phụ biến thái vẫn đồng ý giữ liên lạc với nàng.

Mà nghĩ lại vừa rồi, sư phụ đã cảm thấy nàng tốt hơn lúc trước, nhưng xem ra nàng vẫn không đáp ứng được yêu cầu của hắn.

“Ừm, chắc có lẽ là do quần áo của ta mặc không được tốt lắm.” Triệu Thanh Thanh tự an ủi mình, nàng từng nghe nói Thư Tĩnh bị Hạ Thiên chán ghét vì mặc đồ thể thao, sau đó, nàng ta đổi thành bộ váy khoét hông lại được Hạ Thiên coi trọng.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút vội, nàng quyết định lập tức đặt một cuộc hẹn với nhà thiết kế để đặt may một chiếc váy gợi cảm hơn, nghe nói vợ của sư phụ đã biến mất, bây giờ là cơ hội hiếm có, nếu không thì chờ Băng Băng tỷ và những người khác quay trở lại, nàng sẽ càng bị chán ghét thêm so với bọn họ.

“Sư phụ, vài ngày tới ta sẽ đến gặp ngươi.” Triệu Thanh Thanh xoay người rời đi, bước lên chiếc xe bên đường, chiếc xe nhanh chóng biến mất.

Đám người vây xem có chút hụt hẫng nhưng cũng lấy làm may mắn, Nữ hiệp Thanh Thanh của họ không bị tên này hãm hại.

Tuy nhiên, điều họ thậm chí không muốn hiểu là, tên khốn kia là ai? Trông hắn không đẹp trai, lại ăn mặc như ăn mày, sao Nữ hiệp Thanh Thanh lại muốn làm vợ bé của hắn?

“Ngươi là ai?” Lúc này, một giọng nói lại vang lên: “Ta không quan tâm ngươi là ai, đừng cản trở ta, ta không có hứng thú tranh giành Triệu Thanh Thanh với ngươi!”

Ngươi đang nói chính là Bạch Tử Phòng, hắn rõ ràng rất bất ngờ với chuyện vừa rồi, nhưng lại không muốn từ bỏ việc tỏ tình của mình, nên vẫn muốn đuổi Hạ Thiên đi.

“Hử? Thằng ngu nhà ngươi vẫn ở đây sao?” Hạ Thiên nhìn Bạch Tử Phòng: “Ta đã bảo ngươi đừng nghĩ đến chuyện cướp vợ bé của ta, ngươi muốn ăn đòn sao?”

“Mẹ nó, ngươi có nói lý hay không vậy?” Bạch Tử Phòng cực kỳ tức giận: “Ta đã nói ta không có hứng thú với Triệu Thanh Thanh!”

“Ta đang nói rất có lý.” Hạ Thiên uể oải nói: “Không phải ngươi đang tỏ tình với Tô Bối Bối sao? Nàng ấy là vợ nhỏ của ta.”

Trên tầng thượng của tòa nhà, Tô Bối Bối nghiến răng nghiến lợi, nàng trở thành vợ bé của tên khốn kiếp kia bao giờ vậy? Nàng còn chưa đồng ý mà tên lưu manh đó đã đơn phương tuyên bố rồi sao?

“Con mẹ nó, ngươi dám sỉ nhục Bối Bối?” Bạch Tử Phòng vô cùng tức giận: “Lên, giết hắn cho lão tử!”

Khoảng hơn chục người bị Triệu Thanh Thanh hạ gục đã bò dậy, nghe thấy mệnh lệnh của Bạch Tử Phòng, tất cả cùng nhau xông về phía Hạ Thiên.

Ừm, hình như bọn họ đã quên mất một điều, rằng bọn họ còn đánh không lại Triệu Thanh Thanh, mà vừa rồi nàng ấy gọi Hạ Thiên là sư phụ thì làm sao đánh thắng hắn.
Chương 1641. Tô Bối Bối bỏ chạy

“Lên đi, đánh chết hắn!”

“Đánh chết tên khốn kia!”

“Thật quá quá đáng, dám ghét bỏ Nữ hiệp Thanh Thanh!”

“Mẹ nó, quá đáng lắm rồi đấy, ghét bỏ Nữ hiệp Thanh Thanh cũng thôi đi, lại còn nói Tô tổng của chúng ta là vợ bé của hắn!”

“Đánh, đánh thật mạnh vào!”

Vô số người ở đó hô to, thậm chí có mấy kẻ đã bắt đầu muốn tự ra tay, chẳng qua họ mới đi được vài bước thì đã lập tức đánh trống lui quân, bởi vì họ nhìn thấy mười mấy người xông về phía Hạ Thiên, đang biểu diễn người bay trên không trung.

“Á...” Tiếng kêu thảm thiết vang trời, sau đó những người kia lần lượt ngã xuống đất.

“Thằng ngốc nhà ngươi quả nhiên là muốn ăn đòn.” Hạ Thiên nhìn Bạch Tử Phòng.

“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ta là Bạch Tử Phòng, ngươi biết ta là ai không? Nếu ngươi dám động vào ta... Ối!” Bạch Tử Phòng lại bắt đầu nói mấy lời quen thuộc cũ rích kia, nhưng trước mặt Hạ Thiên, mấy lời đó vẫn không có tác dụng gì.

Vì thế, Bạch Tử Phòng còn chưa nói xong, đã bị Hạ Thiên dùng một cước đá bay.

“Kẻ đần ngày càng nhiều.” Hạ Thiên lẩm bẩm một câu, xoay người đi về phía trong tòa nhà Thần Y.

“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ đó cho ta...” Phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy tức giận của Bạch Tử Phòng, tuy rằng hắn bị ngã một cái thất điên bát đảo, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vẫn chưa có hôn mê.

“Ta nói này Bạch Tử Phòng, ngươi vẫn nên giữ lại lời đó đi, trở về nhà họ Bạch của ngươi, đừng ở chỗ này làm loạn nữa.” Kiều Đông Hải lắc đầu nói một câu, sau đó ôm Loan Loan đuổi theo Hạ Thiên: “Này, Hạ Thiên, chờ ta.”

“Hạ Thiên?”

“Thì ra người này tên là Hạ Thiên sao?”

“Hình như là vậy, nhưng cái tên đó, ta luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi.”

“Ta cũng cảm thấy hơi quen tai.”

......

Mọi người vây xem cuối cùng cũng xem như đã biết được tên của Hạ Thiên, chẳng qua trong lúc nhất thời, không ai nhớ được hắn rốt cuộc là ai, có mấy người mặc dù cảm thấy cái tên đó rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã nhìn thấy hay nghe nhắc đến cái tên này ở đâu.

Trong thời đại có quá nhiều tin tức này, mọi người thực sự rất dễ quên, ngay cả các nhân vật công chúng, một năm hay nửa năm không xuất hiện, về cơ bản sẽ bị mọi người quên, mà Hạ Thiên thực sự không phải nhân vật công chúng, đặc biệt là những năm qua, hồ sơ công khai của hắn ở những nơi khác nhau về cơ bản đã bị Tiểu Yêu Tinh xóa mất, vì vậy thực sự không nhiều người biết hắn.

Nói cho cùng, hiện tại rất nhiều người biết được Hạ Thiên thì cùng lắm cũng chỉ có thể biết được từ những người khác, dưới tình huống đã qua nhiều năm Hạ Thiên chưa từng xuất hiện, còn có thể biết dáng vẻ của hắn, thật sự không nhiều lắm.

Cũng may tập đoàn Thần Y còn có vài người cảm thấy cái tên này quen tai, ở những nơi khác, như bên thành phố Quế, trên cơ bản sẽ không có ai cảm thấy quen tai hết.

Lần này, Hạ Thiên đi thang máy đến thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng cao nhất, mà Kiều Đông Hải cũng mang theo bạn gái minh tinh Loan Loan của mình đi theo, chờ ba người đi vào văn phòng Tổng giám đốc, lại phát hiện nơi này có một đại mỹ nữ, nhưng không phải Tô Bối Bối.

“Vợ Tiểu Y Y, Bối nha đầu đâu?” Hạ Thiên buồn bực, đại mỹ nữ này chính là Lam Y Nhân.

Đáng thương cho Kiều Đông Hải vừa mới bước tới một bước, chuẩn bị chào hỏi Lam Y Nhân đã nghe được xưng hô “vợ Tiểu Y Y”, hắn lập tức lui về phía sau một bước.

Một giây trước Kiều Đông Hải còn đang suy nghĩ, tập đoàn Thần Y từ lúc nào lại có một đại mỹ nữ như vậy, hắn còn nghĩ có nên làm quen một chút hay không, nhưng hiện tại hắn đã biết, giống như mười mấy năm trước, ở thành phố Giang Hải này, những mỹ nữ xinh đẹp đến không tưởng nổi đều không thể trêu vào, vì các nàng đều là của Hạ Thiên.

Cũng giống như bây giờ, siêu cấp đại mỹ nữ xa lạ đó là của Hạ Thiên, mà vị Tổng giám đốc xinh đẹp Tô Bối Bối kia rõ ràng cũng thuộc về Hạ Thiên.

“Nàng ấy bỏ chạy rồi.” Lam Y Nhân cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Tô Bối Bối đúng là chạy mất, hơn nữa, còn từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

“A, vợ Tiểu Y Y, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, nơi này quá nhàm chán.” Hạ Thiên muốn mang Lam Y Nhân đi, hắn không thích ở lại công ty.

“Chồng, ta không thể đi, Bối Bối nói muốn đi ra ngoài giải trí, bảo ta quản chuyện của công ty trước.” Lam Y Nhân bất đắc dĩ, Tô Bối Bối kia thật sự là bị tên háo sắc chồng nàng dọa chạy mất, nhưng bây giờ, nàng làm thư ký đặc biệt của Tổng giám đốc cần phải giúp quản lý công ty.

Bây giờ, Hạ Thiên có chút buồn bực, Tô Bối Bối bỏ chạy, Lam Y Nhân không thể chơi với hắn, vậy chẳng phải hắn sẽ rất tẻ nhạt sao?

“Kỳ thật, công ty này cũng không có gì phải quản lý đâu.” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Dù sao tiền cũng không tiêu hết.”

Vẻ mặt của Loan Loan đứng bên cạnh trở nên cổ quái, Lam Y Nhân cũng cạn lời, chồng nàng đừng bảo là muốn ném công ty sang một bên mặc kệ đó chứ?

“Vợ Tiểu Y Y, hay chúng ta bán công ty đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Như vậy nàng không cần phải làm việc nữa.”

“Chồng, cho dù muốn bán, anh cũng phải đợi Bối Bối trở về chứ.” Lam Y Nhân dở khóc dở cười: “Hơn nữa, cho dù anh không muốn ta làm việc thì cũng không cần phải bán công ty, anh có thể bảo ta từ chức mà.”

“Cũng đúng, vợ Tiểu Y Y, nàng mau từ chức đi.” Hạ Thiên ngay lập tức nói.

“Nhưng ta không muốn từ chức!” Lam Y Nhân trao cho Hạ Thiên một cái liếc âu yếm.

“A, vợ Tiểu Y Y, nàng có thể bỏ mặc công việc ở đây, không sao đâu, dù sao ta mới là ông chủ lớn.” Hạ Thiên ngay lập tức nảy ra một ý tưởng mới.
Chương 1642. Ngươi thực sự là hố chết ta rồi!

“Chồng, anh đừng làm loạn nữa, trước tiên anh tự mình đi tìm chỗ chơi đi, ta không muốn từ chức cũng không muốn nghỉ, ta thích làm việc.” Lam Y Nhân bất đắc dĩ: “Tối nay ta xong việc thì gọi điện cho anh nhé.”

“Vợ Tiểu Y Y, nàng thật sự thích công việc này sao?” Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân, có phần ngạc nhiên.

“Đương nhiên là thật rồi, một ngày không làm gì thì rất nhàm chán.” Kỳ thật Lam Y Nhân không phải nói dối, nàng quả thật thích có chút việc để làm.

Mà nàng cũng am hiểu mấy loại chuyện quản lý công ty.

“Được rồi, ta tìm Bối nha đầu kia chơi, nàng ấy dám trốn việc, nhất định là không thích đi làm.” Hạ Thiên lẩm bẩm, hắn quyết định đi tìm Tô Bối Bối.

Tuy Tô Bối Bối bỏ chạy, nhưng nếu như hắn thật sự muốn tìm nàng thì vẫn có thể tìm được, trong không khí khắp nơi đều là mùi của Tô Bối Bối, hắn rất dễ dàng có thể tìm được nàng.

“À, Hạ Thiên, ngươi có thể giúp ta một việc được không? Ta đã hứa với Loan Loan sẽ cho nàng ấy một chai Tiểu Mỹ Nhân phiên bản giới hạn gì đó...” Lúc này, Kiều Đông Hải đã không nhịn được mà nói.

“A, không thành vấn đề, vợ Tiểu Y Y, nàng cho hắn một chai đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta đi trước đây.”

Hạ Thiên nói đi là đi, nhưng lần này lại chạy vào phòng ngủ trước, sau đó từ cửa sổ phòng ngủ nhảy ra ngoài, mà đây chính là tuyến đường lúc trước Tô Bối Bối lựa chọn.

Đối với phong cách này của Hạ Thiên, Lam Y Nhân đã không cảm thấy kỳ lạ, mà Kiều Đông Hải cũng cảm thấy rất bình thường, hắn nhìn về phía Lam Y Nhân, mở miệng nói: “À, xin chào, tôi là Kiều Đông Hải, anh trai của Kiều Tiểu Kiều, ừm, không biết ngươi có nghe nói qua không, Kiều Tiểu Kiều cũng giống như cô, đều là người của Hạ Thiên...”

“Kiều tiên sinh, ta hiểu ý ngươi rồi.” Trong giọng nói của Lam Y Nhân ít nhiều có chút bất đắc dĩ: “Thời gian ta quen được chồng ta tương đối ngắn, đối với chuyện của chàng ấy cũng biết không nhiều lắm, nhưng tình huống cơ bản vẫn hiểu rõ đôi phần.”

Lam Y Nhân dừng một chút, lại nói: “Kiều tiên sinh, mời ngươi và vị tiểu thư kia ngồi xuống trước, ta gọi điện thoại hỏi thử, kỳ thật sáng nay ta mới tới Giang Hải, mới bắt đầu làm việc ở đây mấy tiếng trước, còn chưa hiểu rõ tình huống trong tập đoàn Thần Y, nhưng chỉ cần công ty có loại sản phẩm đó, nhất định sẽ mau chóng mang tới cho ngươi.”

“Được rồi, cám ơn...” Kiều Đông Hải nói tới đây, mới nhớ ra không biết nên xưng hô thế nào: “Khụ, xin lỗi, xin hỏi gọi ngươi như thế nào thì mới thích hợp?”

“A, ta là Lam Y Nhân, Lam trong màu lam, Y Nhân trong Y Nhân Các.” Lam Y Nhân cười nhạt.

“A, Y Nhân Các.” Kiều Đông Hải như hiểu ra: “Lam tiểu thư, cô và Hạ Thiên thật đúng là rất có duyên, tóm lại cảm ơn Lam tiểu thư trước.”

Kiều Đông Hải kéo Loan Loan ngồi xuống sô pha bên cạnh, còn Lam Y Nhân thì bắt đầu gọi điện thoại, trong lòng lại nói thầm, xem ra Kiều Đông Hải kia cũng biết chuyện của Hạ Thiên và Y Tiểu m.

Mà giờ phút này, Hạ Thiên đang trên đường tìm kiếm tung tích của Tô Bối Bối, sở dĩ hắn muốn đi tìm Tô Bối Bối, không chỉ vì vóc người của Tô Bối Bối đẹp, cũng không chỉ vì hiện tại Lam Y Nhân không chơi với hắn, còn vì Hạ Thiên nhớ tới một chuyện, đó chính là lần tẩy tuỷ thứ hai.

Vốn dĩ Hạ Thiên cảm thấy mình có thể không ngừng tẩy tủy cho Lam Y Nhân, sau đó không ngừng hấp thu công lực, nhưng phương pháp đó đã thất bại, sau đó Hạ Thiên lại cảm thấy, có lẽ qua một thời gian, còn có thể tẩy tủy lần thứ hai cho Lam Y Nhân, nhưng việc này cần có thời gian, mà trên thực tế, hiện tại Hạ Thiên có một đối tượng để thực hành tốt hơn, chính là Tô Bối Bối.

Phải biết, từ lần trước tẩy tủy cho Tô Bối Bối đến bây giờ, cũng đã mười hai năm, nếu suy đoán của hắn là đúng, muốn lần nữa tẩy tủy cho Tô Bối Bối nhất định là không có vấn đề.

“Người có bộ dáng xinh đẹp, sẽ có nhiều công dụng lớn như thế.” Hạ Thiên lẩm bẩm, trước kia vóc người của Tô Bối Bối không đẹp thì hắn chỉ thích gây phiền toái, hiện tại bề ngoài của nàng ấy đã trở nên tốt hơn, mọi thứ sẽ không giống vậy.

Nếu Tô Bối Bối biết suy nghĩ của Hạ Thiên, chắc chắn sẽ muốn giết hắn.

Nhưng trên thực tế, hiện tại tâm trạng của Tô Bối Bối khá tốt.

Bây giờ, nàng đang uống cà phê một mình.

Trước đó, ở trong văn phòng thấy Hạ Thiên đánh người xong chuẩn bị tiến vào, nàng đã quyết định rút lui, vì nàng cảm thấy tạm thời cách Hạ Thiên xa một chút thì tốt hơn, chờ tên lưu manh kia tìm được mỹ nữ khác, nói không chừng sẽ không còn hứng thú gì đối với nàng.

Sau khi trực tiếp chạy trốn từ phòng ngủ, Tô Bối Bối tìm một quán cà phê cách tòa nhà Thần Y mấy cây số, nhàn nhã uống cà phê, nàng đột nhiên cảm thấy, chỉ cần làm Tô đại tiểu thư thuần túy sẽ tốt hơn, làm tổng giám đốc tập đoàn Thần Y gì chứ, thật sự quá mệt mỏi.

“Chị họ ơi chị họ, ngươi thật sự là hố ta rồi.” Tô Bối Bối bắt đầu chửi thầm Diệp Mộng Oánh trong lòng, chị họ nhờ nàng quản lý công ty thì thôi đi, còn không mang tên biến thái kia đi, hiện tại hại nàng bị tên háo sắc kia để mắt đến.

“Mỹ nữ, ngồi một mình à?” Lúc này, một người đàn ông ngồi xuống đối diện với Tô Bối Bối.
Chương 1643. Quả nhiên cô gái nhỏ trở nên xinh đẹp sẽ kiêu ngạo hơn

“Không phải ta đã nói là ngươi nên đi chỗ khác ngay lập tức sao?” Tô Bối Bối tức giận nói. Hiếm khi nàng được thanh tịnh một chút, lại có người tới bắt chuyện, dù nàng rất xinh đẹp thì lại không có quyền được an tĩnh sao?

“Người đẹp rất vui tính nha.” Nam nhân mỉm cười, rõ ràng là hắn hoàn toàn không có ý định rời đi, hắn vẫy tay với người phục vụ cách đó không xa: “Cho ta một ly Cappuccino thêm đá.”

Sau đó, nam nhân nhìn Tô Bối Bối rồi tiếp tục nói: “Ta khá là thích Cappuccino. Loại cà phê có nguồn gốc từ Ý kia luôn mang lại cho ta cảm giác tràn ngập dấu ấn lịch sử...”

Nam nhân còn chưa kịp dứt lời thì không nói nổi nữa, vì Tô Bối Bối đã trực tiếp cầm lấy ly cà phê của mình, tìm một bàn khác ngồi xuống.

Nam nhân có chút lúng túng, lúc đầu còn muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia của Tô Bối Bối, lại nhìn thân hình của nàng, trong lòng hắn vẫn có chút lửa nóng, đây là lần đầu tiên hắn gặp một mỹ nữ đẳng cấp như thế trong thực tế, cứ từ bỏ như vậy, có vẻ rất đáng tiếc.

Kết quả là nam nhân lại đứng dậy, hắn cảm thấy, dù chỉ có một phần vạn cơ hội cũng phải thử xem, hơn nữa, hắn rất có lòng tin vào bản thân, với khuôn mặt này của hắn có thể làm cho rất nhiều cô nàng phải gục ngã.

Ừm, đúng là người đó lớn lên cũng rất đẹp trai.

Nhưng một giây sau, người này trở nên tức giận, vậy mà có người còn nhanh hơn hắn!

Nơi này thật ra là một quán cà phê nhỏ, chỗ mà Tô Bối Bối ngồi chính là bàn dành cho hai người ngồi đối diện với nhau, hiện tại cái ghế đối diện Tô Bối Bối đã bị người khác chiếm giữ, nên tên kia không thể ngồi xuống được.

“Làm phiền ngươi ra chỗ khác, ở đây có người ngồi rồi.” Tên đó vẫn không chịu từ bỏ mà lập tức bắt đầu hành động.

“Bối nha đầu, ngươi quen tên ngốc này à?” Người vừa mới ngồi đối diện với Tô Bối Bối lại chính là Hạ Thiên, lúc này, hắn đang nhìn dáng vẻ có chút ngạc nhiên của Tô Bối Bối.

“Liên quan gì đến ngươi?” Tô Bối Bối tức giận nói, đối với chuyện này nàng thực sự cảm thấy rất buồn bực, vừa rồi nàng bị người khác quấy rầy cũng thôi đi. Nhưng bây giờ tên biến thái Hạ Thiên lại tìm tới!

“Có nghe thấy không? Vị tiểu thư kia nói không liên quan gì đến ngươi, làm phiền ngươi mau tránh ra..." Tên đó có chút đắc ý, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong đã cảm thấy từ bụng truyền đến một cơn đau nhói, đồng thời cả người hắn bay lên.

Oành!

Người kia bay ra khỏi quán cà phê, ngã thật mạnh xuống mặt đất, rồi hôn mê bất tỉnh.

Hơn nữa, trước khi hôn mê, hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Này, ngươi đúng là một tên cuồng bạo lực, ngươi không thể chuyện thật tốt với người khác trò được sao?” Tô Bối Bối có chút không nói nên lời, tại sao đã qua mười mấy năm mà hắn vẫn không tiến bộ một chút nào vậy?

“Ta không nói chuyện phiếm với kẻ kém thông minh, sẽ bị lây bệnh.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Bối nha đầu, tại sao ngươi lại chạy tới tận đây để uống cà phê chứ? Uống cà phê cũng không có gì ngon, nếu như ngươi muốn giải toả tinh thần, ta châm cho ngươi một phát là được.”

“Ta thích uống, ngươi không cần quan tâm!” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Mà ngươi không ở với Y Nhân, đến đây tìm ta làm gì?”

“Ồ, ta tìm ngươi có việc.” Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Ta muốn thử giúp ngươi tẩy tuỷ, xem có hiệu quả hay không?”

“Tại sao phải tẩy tuỷ lần nữa?” Tô Bối Bối có chút buồn bực: "Nếu ngươi thực sự muốn giúp ta, vậy sao ngươi không thể trực tiếp cho ta dùng Nghịch Thiên Đệ Ngũ Châm kia? Đừng nghĩ là ta không biết, chị họ đã nói với ta rồi, dùng Đệ Ngũ Châm là ta có thể trở nên lợi hại hơn.”

“Bây giờ, công lực của ta quá kém nên không thể sử dụng Đệ Ngũ Châm được.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ngươi không biết sao? Ta nhớ là hình như đã nói với ngươi rồi mà.”

“Ngươi nói với ta khi nào?” Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng: “Cứ coi như vậy đi, ta không quan tâm chuyện đó, cho dù là Đệ Tứ Châm hay Đệ Ngũ Châm, hiện tại ta cũng sẽ không cho ngươi dùng. Đồ biến thái như ngươi chắc chắn sẽ thừa dịp lúc thi châm chiếm tiện nghi của ta!”

“Bối nha đầu, ngươi như vậy là không đúng rồi, nếu ta chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi cũng có thể vui vẻ. Điều đó nói rõ rằng ta thích ngươi.” Hạ Thiên có chút không vui.

“Ta không cần ngươi thích!” Tô Bối Bối tức giận nói. “Tóm lại, bây giờ ta sẽ không để cho ngươi thi châm. Còn có, ngươi là tên biến thái, ngươi đừng có ý định gì với ta. Nếu ngươi thật sự có ý đồ gì, vậy phải đối xử tốt với ta một chút, dỗ dành ta nhiều hơn. Chờ khi nào bản tiểu thư có tâm trạng tốt, nói không chừng ta sẽ để ngươi thi châm!”

Tô Bối Bối đã hiểu rõ, muốn tên biến thái Hạ Thiên này không đánh chủ ý lên nàng là điều không thể. Bây giờ, nàng chỉ hy vọng Hạ Thiên sẽ không làm loạn, nếu Hạ Thiên dùng phương pháp bình thường theo đuổi nàng, nàng sẽ hành chết tên biến thái này!

Cũng giống như Y Tiểu Âm kia, nàng nghe nói hắn đã không chạm vào vị Y Tiên đó mười năm rồi.

“Quả nhiên, cô gái nhỏ trở nên xinh đẹp thì sẽ kiêu ngạo.” Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Bối Bối rồi tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng, Bối nha đầu, mặc dù bây giờ trông ngươi rất đẹp mắt, nhưng ngươi cũng đừng kiêu ngạo như vậy. Vợ của ta đều dễ nhìn hơn ngươi. Đợi các nàng trở về, nói không chừng ta sẽ không còn muốn ngươi nữa đâu.”

“Vừa khéo ta cũng không muốn.” Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng: “Hơn nữa, thân hình của Lam Y Nhân nhà ngươi chưa chắc đã tốt hơn ta đâu. Ta cũng không phải là không gả đi được. Chỉ cần bản tiểu thư đây đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được mấy trăm nam nhân đẹp trai hơn ngươi.”
Chương 1644. Thật sự là ngươi

Tô Bối Bối thực sự có chút tức giận, nói tới tuổi của nàng, thực sự cũng không còn tính là nhỏ nữa. Nhưng lại nói đến, mấy năm nay, đúng là nàng chưa gặp được người nam nhân nào vừa mắt cả. Nói như thế nào đây, kể từ khi nàng trở thành người tu tiên, trên cơ bản nàng đã coi thường tất cả nam nhân rồi.

Nếu không nàng thật sự muốn tìm bạn trai, rất đơn giản, đừng nói là mấy trăm người, chỉ cần nàng vẫy tay một cái, toàn bộ nam nhân ở thành phố Giang Hải đều sẽ nhào tới.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, sau đó, Tô Bối Bối lấy điện thoại ra rồi nhấn nghe.

“Anh hai, có chuyện gì sao?” Tô Bối Bối có chút không vui, người gọi tới không phải ai khác, chính là Tô Tiểu Xán.

“Bối Bối, ngươi đang ở đâu vậy? Nghe nói Bạch Tử Phòng bị đánh ở tập đoàn Thần Y hả? Không phải là ngươi đã đánh người ta đó chứ?” Tô Tiểu Xán mở miệng hỏi: "Ta nói này em gái nhỏ, cho dù ngươi không thích hắn, ngươi cũng không thể đánh hắn chứ?”

Tô Bối Bối còn chưa kịp lên tiếng, ở bên phía Tô Tiểu Xán đã lập tức chuyển chủ đề: “Được rồi, được rồi, không nói tới chuyện đó nữa, đánh hắn rồi thì thôi, mà Bạch Tử Phòng cũng không xứng với ngươi, như vậy đi, ta có một người bạn mới về từ Thủ đô, hay là buổi tối chúng ta gặp mặt thế nào? Gia cảnh của bạn ta không tệ, cũng tương đương với nhà họ Tô chúng ta. Người kia rất đáng tin. Nếu ngươi có thời gian thì đến ăn cơm cùng nhau nhé?”

“Ta nói này anh cả, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tìm người tới xem mắt ta nữa, Tô đại tiểu thư ta xinh đẹp như vậy, cũng không phải không thể gả đi được!” Tố Bối Bối có chút tức giận. Từ vài năm trước, mọi người trong nhà đã bắt đầu lo lắng về chuyện hôn nhân của nàng, thỉnh thoảng lại tìm kiếm đối tượng cho nàng, tận dụng đủ kiểu cơ hội để nàng ngẫu nhiên gặp mặt. Đến tận bây giờ, đã biến thành trực tiếp để nàng đi xem mắt!

“Bối Bối, cũng vì ngươi quá xinh đẹp, cho nên có rất nhiều người thương nhớ ngươi. Ngươi không biết đó thôi, con em nhà thế gia ở khắp nơi đều đến tìm ta vì muốn theo đuổi ngươi, vậy nên ngươi hãy nhanh chóng chọn lấy một người đi, cũng làm cho người khác có thể từ bỏ.” Tô Tiểu Xán cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu không thì anh cả của ngươi, ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ đắc tội với người khác đó.”

“Thôi được, anh cả, ngươi chờ một chút, đừng cúp máy trước, ta sẽ gửi cho ngươi một tấm ảnh!” Tô Bối Bối nói xong thì đi ra phía sau Hạ Thiên, đứng sau lưng của hắn, tách tách, nàng cầm điện thoại di động chụp ảnh tự sướng, chụp cả hai người vào, sau đó gửi cho Tô Tiểu Xán.

Một giây sau, Tô Bối Bối tiếp tục hỏi: “Này, anh cả, ngươi đã thấy ảnh chưa?”

“Bối Bối, bức ảnh này của ngươi là đi ra ngoài photoshop phải không?” Trong giọng nói của Tô Tiểu Xán tràn đầy vẻ khó tin: “Tấm hình đó của ngươi đều là chụp từ mười năm trước phải không? Mặc dù ta đã lâu rồi không gặp Hạ Thiên, nhưng mười mấy năm qua, hắn không thể không thay đổi…”

“Anh cả, ngươi đợi đã, ta sẽ cúp điện thoại trước, sau đó sẽ gọi video với ngươi!” Tô Bối Bối trực tiếp cúp máy, sau đó dùng WeChat để trò chuyện video với Tô Tiểu Xán.

Video được kết nối và một khuôn mặt xuất hiện trên màn hình. Mặc dù có một số thay đổi nhưng Hạ Thiên vẫn có thể nhận ra đó chính là Tô Tiểu Xán.

Tô Bối Bối nhắm ống kính thẳng về phía Hạ Thiên, sau đó nói: "Này, anh cả, ngươi thấy rõ chứ? Tên biến thái đó không thay đổi chút nào, còn nữa, mặc dù ta không muốn làm vợ bé của hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ở bên ta, ngươi vẫn còn muốn tìm người tới để cho ta xem mắt sao?”

“Chuyện, chuyện này...” Ở bên kia, Tô Tiểu Xán đang trợn mắt há mồm: “Cái kia, Hạ Thiên, thật sự là ngươi sao?”

“Tô Tiểu Xán, bây giờ ngươi bị bệnh không nhẹ nha.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi mua chút thuốc uống đi, tập đoàn Thần Y có đó.”

“Được rồi, thật sự là ngươi rồi.” Tô Tiểu Xán đã lập tức xác định, người đó chính là Hạ Thiên, mà hắn thật sự hoàn toàn không thay đổi, tướng mạo nhìn giống hệt như mười năm trước, cách nói chuyện cũng giống như mười mấy năm trước vậy.

Tô Tiểu Xán ho khan nhẹ một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Chuyện kia, Hạ Thiên, ngươi, ngươi và Bối Bối không phải là thật…” Tô Tiểu Xán còn chưa dứt lời đã cảm thấy không cần thiết hỏi nữa, vì Hạ Thiên đột nhiên ôm Tô Bối Bối ngồi trên đùi.

“Này, đồ biến thái chết tiệt, ngươi buông ta ra!” Tô Bối Bối có chút tức giận.

“Ôm một chút cũng sẽ không mang thai, không có chuyện gì đâu.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó nhìn Tô Tiểu Xán trong ống kính: “À, ngươi không nên tìm người tới xem mắt với nàng, nếu không ngươi sẽ bị đánh đó.”

Tô Bối Bối đột nhiên thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, chạy đến phía trước ngồi xuống một lần nữa, sau đó nhìn Tô Tiểu Xán trong video: “Được rồi, anh cả, bây giờ thì ngươi đã tin ta chưa?”

“Ta còn có thể không tin sao?” Tô Tiểu Xán có chút bất đắc dĩ: “Chuyện đó, em gái à, có muốn ta chúc mừng ngươi hay không đây?”

“Không muốn!” Tô Bối Bối trực tiếp ngắt video, lại còn muốn chúc mừng nữa. Chuyện này có gì tốt để chúc mừng chứ?

Nhưng nàng đã có thể thoát khỏi mấy cái xem mắt phiền toái kia, ngược lại cũng coi là một chuyện tốt, nàng tin chắc rằng anh cả sẽ không dám tìm người tới làm quen với mình nữa.

Mặc dù tên biến thái Hạ Thiên rất đáng ghét, nhưng hắn thực sự là lá chắn tốt nhất.

“Ai...” Tô Bối Bối đột nhiên thở dài, nàng cảm thấy mình có chút đáng thương, nàng đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tô, vừa xinh đẹp vừa giàu có, đã thông minh lại còn đáng yêu, nhưng trước đây nàng vẫn luôn vùi mình đọc sách ở trường học, rất khó để nàng dừng lại sở thích đọc sách. Nên nàng muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, kết quả nàng lại bị người chị họ xinh đẹp kia lừa gạt. Bây giờ, nàng giống như không có chút tự do nào nữa.

“Không được, ta phải nghĩ cách, ta không thể tiếp tục chờ đợi ở chỗ này nữa.” Tô Bối Bối cảm thấy không thể để mình bị mắc kẹt mãi ở Giang Hải, càng không thể bị tên biến thái Hạ Thiên kia vây khốn, nàng phải tìm cớ rời khỏi nơi đây.

Nhưng đi nơi nào đây?
Chương 1645. Quả nhiên đang lừa gạt ta

Tô Bối Bối rất rầu rĩ, vừa mới trốn ra được từ cao ốc Thần Y, lập tức bị Hạ Thiên tìm được, xem ra trốn ở một nơi nào đó của thành phố Giang Hải, là điều không thể thực hiện được.

“Này, hiện tại ngươi ngay cả Đệ Ngũ Châm đều không có cách nào dùng sao?” Tô Bối Bối đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nhìn Hạ Thiên hỏi thăm.

“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu một cái, “Có điều, Bối nha đầu, ta có thể giúp ngươi tẩy tủy một lần nữa, nếu còn hiệu quả, vậy kế tiếp ta đã có thể trực tiếp thi triển Nghịch Thiên Đệ Ngũ Châm.”

Hạ Thiên suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Sau đó, ta có thể lại tiếp tục thi triển Đệ Ngũ Châm cho ngươi.”

“Để ta suy nghĩ.” Dáng vẻ của Tô Bối Bối rất nghiêm túc như đang suy tính, tiếp theo lập tức nói: “Được rồi, ngươi ở nơi này chờ ta một chút, ta về tập đoàn Thần Y tập đoàn một chuyến trước đã, buổi tối ngươi lại đến tìm ta đi.”

“Ngươi trở về tập đoàn Thần Y làm gì vậy?” Hạ Thiên có chút buồn bực, “Ngươi có việc có thể trực tiếp gọi điện thoại cho vợ Tiểu Y Y mà.”

“Ta đi thông báo một chút chuyện trong công ty.” Tô Bối Bối liếc mắt với Hạ Thiên một cái, “Ừ, tóm lại không cho ngươi đi theo ta, ngươi muốn đi theo ta, ta sẽ không để ngươi tẩy tủy !”

“Bối nha đầu, ta làm sao luôn cảm thấy dáng vẻ của ngươi như đang lừa ta vậy?” Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối, có chút hơi không tin tưởng.

“Ngươi muốn tin hay không tùy?” Tô Bối Bối yêu kiều hừ một tiếng, “Ngược lại ta đi rồi, ngươi chớ bám theo ta!”

Tô Bối Bối nói đi là đi, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Hạ Thiên cũng không có đuổi theo, mặc dù hắn vẫn cảm thấy Tô Bối Bối thực sự đang gạt hắn.

Có điều, hắn cũng không quá để ý, hắn không sợ bị người khác lừa gạt, càng không sợ bị mỹ nữ lừa gạt, nếu nha đầu kia thực sự đang gạt người, đến lúc đó hắn sẽ càng có lý do đánh mông nàng một trận.

A, có điều, dường như trước tiên cần phải nghĩ kỹ đánh ở vị trí nào, hoặc có lẽ là, đánh như thế nào?

Hạ Thiên suy nghĩ vài phút, cảm thấy đánh nơi nào cũng được vì bây giờ vóc người của Bối nha đầu rất gợi cảm, dường như, cảm giác chắc sẽ không tệ, còn có muốn cởi quần áo ra đánh hay không, đây cũng là một vấn đề.

Nhưng vấn đề đó, có thể sau này sẽ suy nghĩ thêm, Hạ Thiên cảm thấy quán cà phê cũng không có gì thú vị, đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Chào anh, tiên sinh, anh vẫn chưa tính tiền.” âm thanh của nhân viên phục vụ ngay lúc này truyền đến.

“Bao nhiêu tiền?” Hạ Thiên đối với việc này ngược lại không có quá để ý, xem ra là nha đầu Tô Bối Bối kia chưa trả tiền.

“Chỉ là một ly cà phê, năm mươi tám tệ.” Nhân viên phục vụ trả lời.

“Có thể quẹt thẻ tín dụng không?” Hạ Thiên hỏi.

Vận khí của Hạ Thiên không tốt lắm, ở đây vậy mà không thể quẹt thẻ tín dụng, đương nhiên, có thể thanh toán điện thoại, vấn đề chính là ở, trong điện thoại di động của Hạ Thiên, không có tiền.

“Bé ngoan, ngươi có tiền không?” Lần này, Hạ Thiên rất nhanh đã tìm ra cách, “Cho ta mượn năm mươi tám tệ đi.”

Lần này, Bé ngoan lập tức đáp lại, trực tiếp chuyển khoản gửi cho Hạ Thiên, một vạn tệ.

Hạ Thiên nhận được tiền, tiếp theo thanh toán tiền, rồi nhớ lại một chuyện, gửi cho Bé ngoan một tin: “Bé ngoan, ngươi có thể tra được Bối kia nha đầu ở nơi nào không?”

Một giây sau, Hạ Thiên nhận được tin Bé ngoan gửi đến, là một ảnh chụp màn hình của một đơn hàng, mà đơn đặt hàng đó chính là một tấm vé máy bay, Tô Bối Bối mua vé máy bay ra nước ngoài, thời gian đi nước ngoài, lại chính là đêm nay.

“Nha đầu này quả nhiên đang gạt ta.” Hạ Thiên phát hiện mình đã đoán trúng, mà bây giờ, trong đầu của hắn đã có chủ ý sẽ đi đánh Tô Bối Bối một trận, có điều, suy nghĩ một chút Tô Bối Bối chỉ mới mua vé máy bay, người còn chưa đi, dường như không thể coi là chứng cứ vô cùng xác thực, lúc này đi đánh nàng, lý do có chút không quá đầy đủ.

Tiếp theo, Hạ Thiên đã có chủ ý.

“Bé ngoan, ngươi có thể làm cho Bối nha đầu tối nay không thể hoàn tất thủ tục đăng ký được không?” Hạ Thiên lại gửi tin cho bé ngoan.

Bé ngoan lập tức trả lời.

Một chữ.

Được.

Rolls-Royce vừa mới lái vào đại viện, Triệu Thanh Thanh đã mở cửa xuống xe.

“Đại tiểu thư.” Có người tiến lên đón, cung kính hành lễ.

Triệu Thanh Thanh trực tiếp đi vào bên trong, rất nhanh đã xuất hiện trong phòng khách.

“Cha, ta đã về rồi.” Triệu Thanh Thanh hô một tiếng.

Trong phòng khách, có hai nam nhân, một người nhìn qua hơn 50 tuổi, không phải ai khác, chính là cha của Triệu Thanh Thanh, Triệu Bỉnh Lương.

Mà ngoài Triệu Bỉnh Lương, còn có một người nam nhân trẻ tuồi chừng ba mươi tuổi, mang một đôi kính viền vàng, nhìn rất lịch sự.

“Thanh Thanh, ngươi đã trở về rồi.” Trên khuôn mặt của Triệu Bỉnh Lương lộ ra vẻ mặt vui sướng, “Đến, đến đây, ngươi về rất đúng lúc, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tiểu Hứa, Tiểu Hứa mới từ nước ngoài trở về, chuẩn bị đến Giang Hải của chúng ta phát triển, cha hắn cũng là một người bạn bè cũ của ta, cho nên cố ý tới thăm hỏi ta một chút.”

“Chào ngươi, Triệu tiểu thư, ta là Hứa Minh Huy.” Nam nhân trẻ tuổi mỉm cười chào với Triệu Thanh Thanh, “Tiếng tăm của Nữ hiệp Thanh Thanh, ta đã sớm nghe nói, hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Nữ hiệp, quả thật là vinh hạnh của ta.”
Chương 1646. Không ổn rồi

“Được rồi, Tiểu Hứa, đừng nói Nữ hiệp gì đó nữa, Thanh Thanh chính là thích liều lĩnh, con gái không lo ở nhà, cả ngày chạy đi cãi nhau ầm ĩ.” Triệu Bỉnh Lương vẫn luôn rất không vui đối với chuyện này.

“Triệu thúc, kỳ thực ta cảm thấy Triệu tiểu thư như vậy rất tốt......” Hứa Minh Huy mở miệng nói.

“Tiểu Hứa à, ngươi cũng đừng khách khí như vậy, trực tiếp gọi nàng là Thanh Thanh đi.” Triệu Bỉnh Lương cắt lời Hứa Minh Huy mà nói, “Hai người các ngươi vừa khéo cùng tuổi, không cần phải lạ lẫm như vậy.”

“Ta nói này cha, ngươi có phải ước gì ta lập tức gả cho hắn hay không?” Cuối cùng Triệu Thanh Thanh vẫn không thể nhịn được nữa, “Ai, vị này là Hứa tiên sinh đúng không? Trước tiên tuyên bố, ta không có cái thành kiến gì với ngươi, nhưng ta thật sự không có hứng thú lập gia đình, ta biết ngươi hơn một nửa cũng là bị người trong nhà buộc tới đây xem mắt, ta không thích lãng phí thời gian của ngươi, ngươi mau chóng thay mục tiêu đi.”

“Thanh Thanh, ngươi làm sao lại bất lịch sự như vậy chứ?” âm thanh không vui truyền tới từ phía bên cạnh, đó là một phu nhân trung niên, không ai khác, chính là Dư Ngọc Mai, mẹ của Triệu Thanh Thanh, “Còn nữa, ngươi đừng cả ngày đoán mò, gia đình Tiểu Hứa căn bản không phải tới coi mắt, hắn chính là tới thăm hỏi cha ngươi.”

“Mẹ, ngươi cũng ở đây à?” Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực, sau đó nhìn Hứa Minh Huy, “Vậy, Hứa tiên sinh, ngươi thật không phải tới coi mắt?”

“Thanh Thanh tiểu thư, chuyện này, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, chắc cha ta có suy nghĩ như vậy.” Hứa Minh Huy có chút bất đắc dĩ, “Dù sao tuổi ta cũng không nhỏ, bên phía cha ta đang rất sốt ruột, mà ngay cả cá nhân ta thật sự muốn làm quen với Thanh Thanh tiểu thư ngươi, đương nhiên, tất nhiên Thanh Thanh tiểu thư ngươi không có suy nghĩ đó, vậy ta nghĩ, nếu như ngươi không ngại, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè bình thường.”

“Được rồi, ngươi ngược lại rất cẩn thận, cũng tốt, ta không thích che che lấp lấp.” Triệu Thanh Thanh nhìn Hứa Minh Huy, “Vốn dĩ làm bạn bè bình thường rất tốt, có điều bây giờ là thời kỳ không bình thường, ta không thể để người khác hiểu lầm, a, tóm lại nhé, bây giờ, bạn bè bình thường cũng không thể làm, thứ lỗi cho ta không tiếp đãi ngươi được, ta lên lầu đây.”

Triệu Thanh Thanh nói xong rồi bước nhanh chạy lên lầu, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của ba người.

“Nha đầu này, vẫn thích làm càn như vậy!” Triệu Bỉnh Lương có chút tức giận.

“Được rồi, Thanh Thanh cũng không phải ngày đầu tiên như thế này.” Dư Ngọc Mai khuyên nhủ.

“Triệu thúc, tính cách của Thanh Thanh ngay thẳng, rất tốt.” Hứa Minh Huy mỉm cười.

“Đừng nói nữa, nha đầu đó thật sự khiến người ta rất đau đầu, đã hơn ba mươi tuổi, ngay cả bạn trai đều không tìm được một người.” Triệu Bỉnh Lương thở dài, hắn lập tức khẽ nhíu mày, “Không đúng, nha đầu đó mới nói bây giờ là thời kỳ không bình thường, là có ý gì đây?”

“Lão gia.” Một giọng nói truyền đến từ cửa ra vào, chính là tài xế đón Triệu Thanh Thanh trở về.

“Lão Cửu, thế nào?” Triệu Bỉnh Lương khẽ nhíu mày.

“Có chuyện, ta nghĩ nên báo cáo một chút với ngài.” Tài xế này tên là Lão Cửu, hắn nhìn Hứa Minh Huy một chút, muốn nói lại thôi.

“Được rồi, nói thẳng đi, Tiểu Hứa cũng không phải người ngoài.” Triệu Bỉnh Lương phất tay một cái.

“Trước khi đại tiểu thư về nhà, đã đi đến tập đoàn Thần Y một chuyến, nàng ở nơi đó gặp được một người.” Lão Cửu nói đến đây chần chờ một chút, sau đó tiếp tục nói: “Người kia tên là Hạ Thiên.”

“Cái gì?”

“Hạ Thiên?”

“Cái tên hỗn tiểu tử kia tại sao lại chạy ra ngoài?” Triệu Bỉnh Lương vô cùng nổi nóng, “Chẳng thể trách, nha đầu này nói cái gì thời kỳ không bình thường, nàng vẫn còn chưa hết hi vọng!”

“Lần này thật đúng là phiền toái.” Dư Ngọc Mai lộ ra dáng vẻ lo lắng.

“Triệu thúc, Ngọc di, ta có thể hỏi một chút, Hạ Thiên là ai không?” Lúc này Hứa Minh Huy mở miệng.

Hạ Thiên là ai?

Triệu Bỉnh Lương nhất thời không biết trả lời như thế nào, bây giờ, thành phố Giang Hải này, người thật sự biết Hạ Thiên, dường như, không nhiều lắm, mà phía bên kinh thành, hình như ngày càng ít hơn.

“Tiểu tử ngu ngốc kia!” Trong lòng của Triệu Bỉnh Lương đang mắng Hạ Thiên, chính là tiểu tử đó làm hại con gái của hắn đến bây giờ đều không có được một người bạn trai!

Hạ Thiên đương nhiên không biết Triệu Bỉnh Lương đang mắng hắn, lúc này, hắn đang đi dạo trên đường.

“Không có vợ thật sự rất nhàm chán.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm, trong mười mấy năm qua, hắn trên cơ bản cũng không có cảm thấy quá nhàm chán, nhưng kể từ khi Thần Tiên Tỷ Tỷ, Muội muội chân dài các nàng đều lén lút chạy trốn, hắn đã bắt đầu cảm thấy rất tẻ nhạt.

Vốn tìm được cô vợ mới Lam Y Nhân, có thể khiến hắn không còn cô đơn, nhưng bây giờ, vợ Tiểu Y Y lại muốn làm việc, thế là, hắn lại không có chuyện gì để làm.

Hiện tại, Hạ Thiên vẫn đang ngoảnh mặt, chậm rãi đi về phía tập đoàn Thần Y, dù sao bây giờ đối với hắn mà nói, nơi đó tương đối quen thuộc.

“Này, Hạ Thiên, ngươi làm sao lại đi một mình ở đây thế?” Khi âm thanh truyền đến, có một chiếc Lamborghini dừng ở ven đường, trên xe có hai người, chính là Kiều Đông Hải và bạn gái Loan Loan kia của hắn.

Loan Loan đang lái xe, vẻ mặt của nàng trông rất cổ quái, nàng nhớ rõ trước đó Hạ Thiên đã đi vào phòng ngủ trong phòng Tổng giám đốc, sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này chứ?

Chẳng lẽ ở trong nhà đó, có đường hầm bí mật gì?

Loan Loan nghĩ như vậy, nên đã bình thường trở lại, dù sao bên trong còn có một cửa khác cũng không có gì lạ.

“Nhàm chán, vì chỉ có một mình chớ sao.” Dáng vẻ của Hạ Thiên buồn bực ngán ngẩm.

“Ách, chuyện kia, Hạ Thiên, nếu không thì, ngươi theo chúng ta đến một chỗ đi?” Kiều Đông Hải chần chờ một chút, đã mở miệng đề nghị: “Tô Tiểu Xán vừa mới gọi điện thoại cho ta, mời đi nhậu, thuận tiện gặp mấy người bạn cũ, thấy ngươi bây giờ dường như không có chuyện gì làm, vậy thuận tiện đi gặp hắn một chút, như thế nào?”
Chương 1647. Ngươi biết ta không phải phóng viên sao?

“Tô Tiểu Xán?” Hạ Thiên nghĩ một hồi: “Bỏ đi, ta không muốn đi, tiện thể ngươi giúp ta nói với hắn, dám giới thiệu bạn trai cho Bối nha đầu, ta sẽ khiến hắn béo trở lại.”

Dứt lời, Hạ Thiên quay người tiếp tục đi về phía tòa nhà Thần Y.

“Chuyện này, em rể của ngươi hình như rất thích đại tiểu thư nhà họ Tô kia?” Loan Loan không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, có vẻ như ta và Tô Tiểu Xán sắp trở thành người một nhà rồi.” Kiều Đông Hải cảm thấy hơi bất lực: “Cô nàng Tô Bối Bối kia rốt cuộc vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Thiên.”

“A Hải, lai lịch của Hạ Thiên đó là gì vậy? Hắn là em rể của ngươi, hình như có quan hệ mật thiết với tập đoàn Thần Y? Có vẻ như hắn có quan hệ thân thiết với nhiều phụ nữ lắm?” Loan Loan có vẻ rất tò mò: “Như ngươi đã nói trước đây, hắn và An Khả Khả dường như cũng có mối quan hệ đặc biệt phải không?”

“Loan Loan, đừng biết thêm về Hạ Thiên nữa, ngươi chỉ cần nhớ một điều là đừng gây chuyện với hắn.” Kiều Đông Hải nhìn Loan Loan với ánh mắt nghiêm túc: “Nếu thật sự đắc tội với hắn thì ta không thể bảo vệ ngươi đâu, thật ra nếu ngươi đắc tội với hắn thì không ai có thể bảo vệ được ngươi cả, ngươi hiểu ý ta không?”

“Chuyện đó, A Hải, ta, ta thực sự vẫn có hơi chút bối rối.” Loan Loan bàng hoàng: “Nhưng ta sẽ nghe lời ngươi, không đắc tội với hắn.”

Loan Loan ngừng một chút, lại nói: “Kỳ thật ta chỉ tò mò, ta không có ý gì khác.”

“Được rồi, chúng ta đi đến chỗ Tô Tiểu Xán đi.” Kiều Đông Hải không nói nhiều, mặc dù Loan Loan là bạn gái của hắn, nhưng trong những năm qua hắn cũng đã quen rất nhiều bạn gái, hắn sẽ không nói cho Loan Loan biết quá nhiều bí mật.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Loan Loan tiếp tục đóng vai trò là người lái xe, lái chiếc Lamborghini rời đi, mà lúc này, Hạ Thiên đã đi đến lối vào của tòa nhà Thần Y.

Giờ phút này, lối vào của tòa nhà Thần Y đã trở lại bình thường, Bạch Tử Phòng và những người khác đã biến mất, về phần bọn họ đi đâu, Hạ Thiên hiển nhiên không quan tâm, mà bây giờ không còn là giờ nghỉ trưa nữa nên đương nhiên không có nhân viên nào rảnh, nhàm chán ở đây hóng chuyện.

Hiện tại, có hai nhân viên bảo vệ đang canh cửa, ngăn cản không cho một người đi vào, người này đương nhiên không phải Hạ Thiên mà là một nam nhân trạc ba mươi tuổi.

“Xin lỗi, ngươi không có hẹn trước với Tô tổng của chúng ta, ngươi không thể vào.” Bảo vệ khá lịch sự.

“Người anh em, ta thực sự là phóng viên, ngươi cũng biết Tô tổng rất khó đặt lịch hẹn, ta sẽ…” Nam nhân kia tự nhận là phóng viên đột nhiên nói đến đây lại cảm thấy có gì đó sai: “Này, làm sao hắn lại vào được?”

Nam phóng viên đang nói đến Hạ Thiên, hắn vừa bước vào tòa nhà Thần Y, hai nhân viên bảo vệ thậm chí còn không có ý ngăn cản hắn.

“Đừng nói hắn là nhân viên công ty ngươi nhé, ta không tin công ty các ngươi lại có nhân viên ăn mặc như thế.” Nam phóng viên rất không phục, phán đoán của hắn không phải trông mặt mà bắt hình dong, dù sao thì tập đoàn Thần Y cũng là một công ty lớn nổi tiếng, một công ty như vậy, nhân viên chắc chắn sẽ không ăn mặc lôi thôi, ít nhất sẽ không có ai đi dép lê.

“Hắn có hẹn với Tô tổng của chúng ta.” Nhân viên bảo vệ trả lời, mặc dù đây là một lời nói dối, nhưng thực sự cũng không tính là lừa gạt, mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Tô Bối Bối có thể được coi như một kiểu có thể hẹn gặp bất cứ lúc nào.

“Nhưng ta thực sự là phóng viên, Tô tổng của các ngươi chắc chắn không ngại phóng viên phỏng vấn đâu…” Nam phóng viên vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

“Ngươi là phóng viên?” Lúc này, Hạ Thiên nhìn nam phóng viên hỏi.

“Đúng vậy, ta là phóng viên của Tuần báo Tài Kinh (tài chính kinh tế), ta…” Nam phóng viên vội vàng gật đầu, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp, muốn đưa cho Hạ Thiên.

“Ồ, vậy thì ngươi vào đi.” Hạ Thiên trực tiếp ngắt lời phóng viên, rõ ràng hắn không có hứng thú gì với tên của phóng viên.

“Hả?” Nam phóng viên sững người một lúc rồi nhanh chóng gật đầu: “Ồ, được, được.”

Phóng viên kia nhìn hai nhân viên bảo vệ một chút, hỏi: “Ta bây giờ có thể vào được chưa?”

Hai nhân viên bảo vệ liếc nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, rồi tránh đường.

“Theo ta.” Hạ Thiên uể oải nói rồi tiếp tục bước vào trong.

Nam phóng viên đó vội vã đuổi theo, theo Hạ Thiên vào tòa nhà, rồi vào thang máy, cuối cùng đến văn phòng Tổng giám đốc.

“Chồng? Sao anh lại trở về rồi? Anh không tìm được Bối Bối sao?” Lam Y Nhân vốn đang xem tư liệu thì nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Thiên thì hơi khó hiểu, sau đó lại nhìn thấy một phóng viên đi vào chung với Hạ Thiên: “Ai đây?”

“Ồ, một tên ngốc đóng giả phóng viên.” Hạ Thiên thản nhiên nói.

Ngay lúc đó, phóng viên kia đã có hành động, hắn đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào Lam Y Nhân: “Đừng cử động, đừng kêu lên…”

Tên phóng viên kia nói được một nửa, cảm thấy có gì đó không ổn, bất ngờ nhìn Hạ Thiên: “Chờ một chút, ngươi biết ta không phải là phóng viên sao?”

“Vớ vẩn, nếu không tại sao ta phải để tên kém thông minh như ngươi vào đây?” Hạ Thiên nhìn tên đóng giả phóng viên với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngu, đồng thời ghim một cây châm bạc vào trên thân người đó, sau đó, hắn nhanh chóng đâm thêm vài mũi châm cho tên phóng viên.
Chương 1648. Sát thủ tới

“Chồng, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lam Y Nhân khó hiểu.

“Không sao, tên đần đó là sát thủ, dường như muốn giết Bối nha đầu kia, ta sẽ hỏi tình hình trước.” Hạ Thiên từ lâu đã quen với loại chuyện này, nói xong lại nhìn về phía tên phóng viên giả mạo: “Nói đi, ngươi là sát thủ ngu ngốc của tổ chức nào? Ngoài ra ngươi đến đây để giết ai?”

“Ta là sát thủ ký hợp đồng với Thứ Võng, có mật danh là Nhất Nhị Tam, mục tiêu của ta là Tô Bối Bối, Tổng giám đốc mới của Tập đoàn Thần Y.” Tên sát thủ lập tức thành thật trả lời, sở dĩ hắn ngoan ngoãn như vậy đương nhiên vì bị Hạ Thiên dùng châm bạc thôi miên.

“Quả nhiên là muốn giết Bối nha đầu.” Hạ Thiên tự nhủ, rồi tiếp tục hỏi: “Thứ Võng ở đâu? Tại sao lại giết Tô Bối Bối?”

“Thứ Võng là tên viết tắt của Thứ Khách Võng Lạc, hiện tại là sàn giao dịch giết người trực tuyến lớn nhất thế giới, Thứ Võng có hàng nghìn tên sát thủ đã ký hợp đồng, ta chỉ là một trong số đó.” Tên sát thủ có mật danh Nhất Nhị Tam ngay lập tức trả lời: “Thứ Võng vừa tuyên bố nhiệm vụ ám sát Tô Bối Bối, với phần thưởng là mười triệu nhân dân tệ, nên ta đến đây.”

“Nha đầu kia rốt cuộc cũng đã đáng giá mười triệu.” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Hừ, không được, bây giờ dáng người của nàng ấy tốt như vậy, sắp làm vợ ta, sao nàng ấy chỉ đáng giá mười triệu chứ?”

“Chồng à, hỏi xem có người khác nhận nhiệm vụ không, nếu không Bối Bối có thể rất nguy hiểm.” Lam Y Nhân thì thầm bên cạnh hắn.

“Ôi, vợ Tiểu Y Y, không cần hỏi chuyện này, nhất định là còn có người khác đảm nhận nhiệm vụ.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Về phần Bối nha đầu đó, chắc không có tên sát thủ nào có thể đánh bại nàng đâu.”

Hạ Thiên không quan tâm lắm đến chuyện đó, hắn chỉ quan tâm nhiều hơn đến việc ai muốn giết Tô Bối Bối, nhưng hắn không mong tìm ra được câu trả lời từ tên sát thủ này, nên hắn không tiếp tục hỏi nữa.

Hạ Thiên nhìn tên sát thủ, nói tiếp: “Được rồi, ngươi có thể đi ra ngoài, trước tiên rời khỏi tòa nhà Thần Y, sau đó tìm một nơi tự sát.”

Tên sát thủ lập tức quay lưng bỏ đi, còn Hạ Thiên thì lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Tô Bối Bối nhắc nhở nàng.

Tuy nhiên, không thành công.

“Nha đầu này đúng là muốn ăn đòn, lại dám tắt máy.” Hạ Thiên hơi bực.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Lam Y Nhân lo lắng: “Bối Bối đi đâu rồi?”

“Nha đầu đó mua vé máy bay để đi nước ngoài, nhưng nàng không thể bay đi được đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vợ Tiểu Y Y, đừng lo lắng, mà nàng cũng nên cẩn thận, có thể có người đang bí mật đối phó với Tập đoàn Thần Y.”

“Vâng, ta sẽ cẩn thận.” Lam Y Nhân cũng không quá lo lắng, chủ yếu vì hiện tại nàng không phải người bình thường.

Lam Y Nhân ngừng một chút, lại nói: “Ta sẽ tăng cường an ninh ở đây, ta thấy an ninh ở đây không nghiêm ngặt lắm.”

“Ừm, vì bản thân mỹ nữ tỷ tỷ rất có thực lực, căn bản không lo lắng vấn đề an toàn, trước đây không có tên sát thủ nào dám tới Giang Hải.” Hạ Thiên khá hiểu rõ: “Có vẻ như bây giờ nhiều người biết mỹ nữ tỷ tỷ mất tích, họ cũng biết Băng Băng không còn ở trong Giang Hải nữa, tin tức Dao Dao mất tích chắc đã được lan truyền nên những kẻ ngốc kia mới bắt đầu to gan hơn.”

“Chồng, vậy ý của anh là có người đang thực sự muốn đối phó với anh?” Lam Y Nhân hỏi.

“Chà, chắc không đâu, mấy đứa đần đó chắc không biết ta vẫn còn ở đây, nếu không thì chúng sẽ không tới tìm chết.” Hạ Thiên lắc đầu: “Tuy ta không quan tâm họ muốn đối phó với ai, dù sao cố gắng đối phó với vợ ta cũng tương tự như gây rắc rối với ta, ta phải giết hết bọn họ.”

Hạ Thiên duỗi lưng một cái, có chút hứng thú: “Có vẻ như không còn nhàm chán nữa ồi, cuối cùng cũng có việc để làm.”

Lam Y Nhân không nói nên lời, những người khác khi gặp sát thủ sẽ đâm ra lo lắng, nam nhân của nàng lại rất vui vẻ, như vậy có khác nào coi nhóm sát thủ như món đồ chơi mới không?

Bây giờ, Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, nhắn tin với Bé ngoan: “Bé ngoan, nàng biết Thứ Võng không?”

“Biết chứ.” Bé ngoan trả lời tin nhắn ngay lập tức.

“Có người đã đăng nhiệm vụ lên Thứ Võng, mục tiêu là Tô Bối Bối, nàng giúp ta điều tra người này là ai?” Hạ Thiên lại gửi tin nhắn khác.

“Không tra được.” Bé ngoan trả lời tin nhắn ngay lập tức.

“Tại sao lại không tra được?” Lần này Hạ Thiên hơi chán nản: “Vợ Tiểu Yêu Tinh lần nào cũng có thể tra được, hack trang web đó thì chẳng phải sẽ tìm được tư liệu của đối phương sao?”

“Ta không hack trang web này được.” Bé ngoan thành thật trả lời.

“Hừ, xem ra nàng thực sự chỉ là một Bé ngoan, không phải vợ Tiểu Yêu Tinh.” Hạ Thiên có chút phiền muộn, kỹ thuật của Bé ngoan không giỏi, kém rất nhiều so với vợ Tiểu Yêu Tinh.

‘Trang web Thứ Võng chính là do Tiểu Yêu Tinh tạo ra.” Lúc này, Bé ngoan gửi đến một tin nhắn.

Lần này, Hạ Thiên thật sự rất phiền muồn, trang web Thứ Võng lại là do vợ Tiểu Yêu Tinh tạo ra? Vợ Tiểu Yêu Tinh chán đến mức lại làm một trang web sát thủ sao?
Bình Luận (0)
Comment