Chương 1950: Kẻ đứng sau là ai?
“Này, ngươi bị bắt cóc rồi phải không?” Thạch Thuần trực tiếp kêu lên một tiếng với nam nhân trên giường kia.
Nam nhân ấy cũng khá trẻ, thoạt nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, chẳng qua, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Thạch Thuần.
“Thuần Thuần ngươi ngốc thật, hắn căn bản không nghe thấy.” Hạ Thiên ở bên cạnh thuận miệng nói một câu: “Hắn không những bị người ta trói, còn bị người ta bỏ thuốc, không nghe thấy lời ngươi nói.”
“Nhưng anh rể, ngươi nhìn xem mắt hắn hình như mở to ra kìa.” Thạch Thuần bĩu môi.
“Lập tức sẽ nhắm lại.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, mà hắn vừa dứt lời, nam nhân trẻ tuổi kia thật sự nhắm mắt lại, thoạt nhìn có vẻ thật sự đã hôn mê hoàn toàn.
“Ngươi mau làm hắn tỉnh lại đi.” Thạch thuần nũng nịu.
“Tại sao phải giúp hắn tỉnh lại?” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Ta lại không quen biết hắn.”
“Anh rể sao ngươi lại không có chút tinh thần làm việc nghĩa nào vậy, chúng ta đương nhiên là phải cứu người, vừa nhìn là biết hắn đã bị người ta bắt rồi.” Thạch Thuần có chút không nói nên lời.
Nhưng thật ra nàng cũng biết Hạ Thiên là kiểu người thế nào, cho nên nàng lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tóm lại anh rể ngươi coi như là giúp ta đi, ngươi mau làm hắn tỉnh lại đi.”
Hạ Thiên thuận tay đâm một châm lên người nam nhân trẻ tuổi kia, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Anh rể ngươi chờ ta với...” Thạch Thuần muốn đuổi theo, chỉ là vừa tới bên cạnh cửa sổ, đã nghe thấy động tĩnh từ sau lưng truyền đến, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi kia đang giãy dụa tại chỗ, hiển nhiên thật sự đã tỉnh lại.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Ngươi trói ta lại làm gì, ngươi muốn gì...” Nam nhân trẻ tuổi có chút hoảng sợ kêu lên, có vẻ hắn hoàn toàn không rõ tại sao mình lại ra thế này.
“Này, ngươi có thôi đi được không, ta đâu có biết tại sao ngươi lại ở đây? Cũng không phải ta bắt cóc ngươi đưa tới đây.” Thạch Thuần có chút không vui ngắt lời nam nhân trẻ tuổi nọ: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi tại sao lại bị bắt cóc đây!”
Nhìn nam nhân trẻ tuổi kia vẫn còn cảnh giác, Thạch Thuần hừ một tiếng: “Bỏ đi, nhìn dáng vẻ ngươi coi bộ cái gì cũng không biết, ta cũng lười quan tâm tới ngươi.”
Thạch Thuần vung tay lên, dây thừng trên người nam nhân trẻ tuổi lập tức đứt thành nhiều đoạn, ngay giây tiếp theo, Thạch Thuần cũng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Về phần nam nhân trẻ tuổi này sẽ làm gì tiếp theo, hiển nhiên Thạch Thuần không có tâm trạng quan tâm.
Lúc Thạch Thuần tìm thấy Hạ Thiên, đã là mười phút sau, mà hiện tại, Hạ Thiên cũng không còn nhảy cửa sổ ở khắp nơi nữa, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên bờ biển, trong tay còn cầm một chai nước khoáng, chính là cái gọi là Thần Tuyền.
“Anh rể, cuối cùng thì nước này có vấn đề gì sao?” Thạch Thuần ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút tò mò: “Ngươi vừa rồi uống nhiều chai như vậy, chẳng lẽ muốn tìm hiểu xem mỗi chai nước có gì khác nhau sao?”
“Thuần Thuần ngươi ngốc thật, ta đương nhiên là vì muốn tìm chỗ giống nhau.” Hạ Thiên nhìn Thạch Thuần như nhìn kẻ ngốc: “Loại nước này đối với người bình thường mà nói thật ra không có gì đặc biệt, chỉ là nước khoáng rất bình thường, nhưng đối với một số người có thể chất đặc biệt, rõ ràng có chút đặc biệt.”
“Anh rể ngươi nói rõ chút đi, ta vẫn nghe chưa hiểu.” Thạch Thuần bĩu môi.
“Đã nói Thuần Thuần ngươi thật sự quá đần mà, ngực ngươi rõ ràng lớn như vậy sao lại ngốc thế chứ?” Hạ Thiên có chút nghi ngờ: “Chính là bọn hắn thêm một ít chất đặc biệt vào nước khoáng, thứ đó có thể khiến một số người có thể chất đặc biệt cảm thấy cơ thể khó chịu, dẫn tới nôn mửa và tiêu chảy nghiêm trọng, giống như Cổ Tình vừa rồi.”
“Nhưng anh rể ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc người có thể chất đặc biệt là gì?” Thạch Thuần vẫn không hiểu, nàng cảm thấy Cổ Tình chắc cũng không có thể chất đặc biệt gì.
“Xem như là thể chất tu tiên đi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Người có loại thể chất ấy, tu tiên sẽ dễ dàng hơn một chút, bọn hắn càng dễ hấp thu linh khí hơn.”
“Ồ, thiên tài tu tiên à?” Thạch Thuần hiểu ra một chút, lập tức lại có chút khó hiểu: “Nhưng mà anh rể, ta cũng uống qua loại nước ấy, sao ta lại không có chút phản ứng gì?”
“Ngươi không phản ứng không phải rất bình thường sao?” Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn Thạch Thuần: “Ngươi vốn dĩ không thích hợp để tu tiên, nếu không phải ta giúp ngươi dùng Nghịch Thiên Bát Châm tẩy tủy tăng công lực, ngươi bây giờ chắc đã chết rồi.”
“Được rồi, ta biết ngươi đã cứu ta, nhưng chị ta đã cảm ơn ngươi rất nhiều lần rồi.” Thạch Thuần bĩu môi: “Anh rể, vậy theo như ngươi nói như vậy, Cổ Tình tỷ là thiên tài tu tiên sao?”
“Thuần Thuần đầu óc ngươi thật sự không cứu nổi rồi đó, có thể chất tu tiên không có nghĩa là thiên tài tu tiên, giống như ngươi có não cũng không có nghĩa là não ngươi dùng được.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi cho rằng trên thế giới này khắp nơi đều là thiên tài tu tiên sao? Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài mới là thiên tài tu tiên thật sự, đương nhiên, vợ Nữ Hoàng thật ra cũng có thiên phú rất cao, nhưng các nàng đều ở Tiên Vân đại lục, ở nơi đây của chúng ta, có lẽ chỉ có vợ Mị Nhi mới là thiên tài thật sự.”
Hắn ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta cũng là thiên tài.”
“Vậy thì, anh rể, thể chất tu tiên đó chẳng phải là không có tác dụng gì sao? Ta nhớ ở thế giới này trên cơ bản không thể tu tiên được.” Thật ra Thạch Thuần cũng không ngốc thật, nàng lập tức phát hiện mấu chốt của vấn đề.
“Là không có tác dụng gì, cứ coi như thật sự là thiên tài, ở nơi đây cũng không thể trở thành người tu tiên thật sự.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng, đối với người bình thường mà nói, cũng vẫn có chút tác dụng, tu luyện vài năm, nói không chừng có thể đánh được mười người bình thường.”
“Này, anh rể ngươi nói như vậy, hình như cũng khá có ích, nếu huấn luyện mấy trăm người như vậy, mở công ty vệ sĩ, khẳng định cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Thạch Thuần chớp mắt, dường như đối với chuyện đó có chút hứng thú.
Hạ Thiên đối với chuyện này hiển nhiên không hề có hứng thú, cho nên căn bản không đáp lại.
“Đúng rồi, anh rể, chất trong nước khoáng Thần Tuyền ấy là thiên nhiên hay là cố ý thêm vào vậy?” Thạch Thuần lại hỏi.
“Đương nhiên là cố ý thêm vào.” Hạ Thiên đáp.
“Nói như vậy, chẳng lẽ công ty nước khoáng nọ là vì muốn lựa chọn người tu tiên sao?” Thạch Thuần chớp mắt: “Có chút kỳ quái, nếu nước khoáng này thường xuyên làm cho người ta nôn mửa tiêu chảy, sao chưa từng nghe thấy tin tức chứ?”
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của Thạch Thuần ngay, mà bây giờ, hắn cầm di động lên, bởi vì hắn vừa nhận được tin tức từ Bé Ngoan gửi tới.
Thạch Thuần cũng nhích lại gần xem, sau đó bắt đầu lẩm bẩm một mình: “Oa, xem phía trên viết này, ít nhất có hơn trăm người đã xảy ra vấn đề do nước khoáng, nhưng do thời gian xuất hiện phản ứng sau khi uống nước đều khá dài, cho nên mọi người thường không cho rằng có liên quan đến nước khoáng... Ơ? Anh rể, chuyện đó rất không ổn, những người này hình như đều mất tích rồi?”
“Bọn hắn đều đi tu tiên mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cổ Tình tỷ kia của ngươi có lẽ cũng sẽ nhanh chóng mất tích thôi.”
“Anh rể, ta cảm thấy không đúng lắm, công ty Thần Tuyền ấy cũng không thể nhìn chằm chằm từng người? Chẳng lẽ bọn hắn chuyên đến bệnh viện tìm ghi chép sao? Nếu như vậy, Cổ Tình tỷ chắc sẽ không mất tích, bây giờ bệnh của nàng ấy đã ổn rồi.” Thạch Thuần phân tích rất nghiêm túc.
“Tuy nàng ấy đã khỏi bệnh rồi, nhưng đầu óc nàng ấy không tốt lắm, đang chuẩn bị đến bệnh viện đấy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Thuần Thuần nếu ngươi thật sự buồn chán, ngươi có thể đi theo nàng ấy, đợi nàng ấy đến bệnh viện, nói chuyện với bác sĩ, sau đó công ty Thần Tuyền rách nát gì ấy có thể sẽ nhận được tin tức, sau đó sẽ phái người bắt nàng ấy đi, còn ngươi, đúng lúc đó đi bắt mấy người đó lại.”
Chương 1951. Lên núi làm giáo viên
“Anh rể, sao ta lại cảm thấy ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc kia?” Thạch Thuần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Hay chúng ta cùng đi đi?”
“Ta không đi.” Hạ Thiên duỗi thắt lưng: “Ta đi tìm Tiểu muội chân dài chơi đây, loại công ty Thần Tuyền rách nát này cũng không cần ta đích thân ra tay, nếu ngươi không muốn đi thì cứ không đi, dù sao với ta cũng không sao cả.”
Thạch Thuần có chút buồn bực, bởi vì thật ra nàng vẫn có chút muốn đi, một mặt nàng đang khá buồn chán, mặt khác, ấn tượng của nàng đối với Cổ Tình cũng không tồi, hơn nữa, bản thân nàng đối với chuyện này cũng có chút hứng thú.
Nhưng nàng lại không muốn đi chơi một mình, nếu Hạ Thiên bằng lòng đi cùng nàng, chắc chắn nàng sẽ không do dự, nhưng bây giờ, hắn rõ ràng không muốn đi, điều ấy làm cho Thạch Thuần cũng bắt đầu do dự.
“Anh rể có phải ngươi muốn nhân lúc ta không ở đây một mình độc chiếm Nhụy Nhụy tỷ phải không?” Thạch Thuần vẫn có chút không yên tâm về chuyện đó.
“Tiểu muội chân dài vốn dĩ là người của ta.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thạch Thuần, có chút không vui.
“Được rồi, ta đi tìm Cổ Tình tỷ.” Thạch Thuần nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tìm chút chuyện để làm, ở lâu với hắn có chút nhàm chán.
Ngược lại, nàng rất dứt khoát, nói đi là đi, rất nhanh đã chạy mất dạng, mà Hạ Thiên cũng nhanh chóng rời khỏi băng ghế, hiện tại, hắn nhanh chóng trở lại khách sạn.
“Ngươi giúp Thạch Thuần giải quyết bạn trai tra nam Tôn Vân gì đó rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, không nhịn được hỏi một câu.
Bây giờ, nàng trông khá thoải mái, nửa nằm trên ghế cạnh bể bơi, trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một chút trái cây, mặc áo tắm, đôi chân dài vẫn hấp dẫn như vậy, trên người còn chút ẩm ướt, chắc vừa rời khỏi bể bơi.
“Không có, không phải chuyện của ta.” Hạ Thiên đến bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy, thuận tay bế nàng lên, sau đó hắn nằm xuống, để Ninh Nhụy Nhụy nằm trên người hắn.
Thuận tay cầm một quả anh đào lên, đưa đến bên miệng Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, ăn thêm chút hoa quả nữa đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, nhưng cũng không giãy dụa, ngược lại thật sự há miệng cắn quả anh đào.
Ăn xong quả anh đào, Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi: “Thạch Thuần đâu? Sao nàng ấy không trở về cùng ngươi?”
“Ờ, ta lừa đồ ngốc Thuần Thuần đó đi rồi.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó nói đơn giản những chuyện đã xảy ra trước đó một chút, cuối cùng nói thêm: “Bây giờ tiểu lừa đảo Thuần Thuần ấy sẽ không đến tranh đoạt chân dài của cô với ta nữa.”
“Này, tay của ngươi có thể đừng sờ loạn được không?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tên lưu manh đó càng ngày càng thích đôi chân dài này của nàng, tay lúc nào cũng thích sờ lung tung.
“Tiểu muội chân dài, hay chúng ta đổi chỗ khác chơi đi?” Hạ Thiên dường như không nghe thấy Ninh Nhụy Nhụy nói, nhảy sang đề tài khác.
“Này, ta muốn tìm việc gì đó làm, ta không muốn cả ngày chơi với ngươi nữa!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói, nàng không hờn dỗi, mà thật muốn làm chuyện chính.
“Tiểu muội chân dài, ở với ta là chính sự rồi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Tuy nhiên, Tiểu muội chân dài này, ngươi không có năng lực làm chính sự cho lắm, nên ngươi cứ dành thời gian cho ta đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ quá lười bác bỏ, bởi vì có bác bỏ cũng vô dụng.
“Này, dù sao thì, ta muốn tìm việc khác làm, việc gì đó khó khăn hơn.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng: “Ta không muốn ngày nào cũng lãng phí thời gian vô ích như vậy.”
“Tiểu muội chân dài, chẳng phải cô đã lãng phí suốt thời gian qua rồi sao? Những thách thức giới hạn của cô đều là một kiểu lãng phí thời gian.” Hạ Thiên uể oải nói.
“Sao ta lại lãng phí thời gian?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất tức giận: “Lúc đó, ta đã rất vất vả mới có thể thử thách thành công, được không? Dù bây giờ ta có thể làm được việc đó một cách dễ dàng, vẫn không có nghĩa là lúc đó ta đã lãng phí thời gian!”
“Ừm, thấy cô bây giờ ngoan hơn rồi, ta sẽ coi như cô nói đúng.” Hạ Thiên cười hì hì, Tiểu muội chân dài quả nhiên ngoan hơn so với trước kia, dù sao bây giờ nàng đã ngoan ngoãn để hắn thưởng thức đôi chân siêu dài của nàng.
Hạ Thiên suy nghĩ, uể oải nói: “Tuy nhiên, Tiểu muội chân dài, thật ra lãng phí thời gian cũng không sao, dù sao hiện tại chúng ta cũng có rất nhiều thời gian để lãng phí, lãng phí hàng ngàn năm, vẫn còn hàng ngàn năm nữa.”
“Này, ngươi nói thật à? Chúng ta có thể sống lâu như vậy sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ sửng sốt, nàng không phải chưa từng nghe nói người tu tiên có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng có thể sống được mấy nghìn năm? Vậy không phải là thành lão yêu quái rồi sao?
“Tiểu muội chân dài, hiện tại cô không thể sống lâu như vậy, nhưng sau này cô dần dần sẽ trở nên lợi hại hơn, sống mấy ngàn năm nhất định không có vấn đề gì.” Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Đừng lo, dù sao cô cũng không đơn độc, chúng ta có rất nhiều người, chúng ta sẽ không cô đơn, chúng ta có thể cùng chơi ở khắp mọi nơi.”
Mấy ngàn năm?
Nàng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nếu như có nhiều thời gian như vậy, vậy thì thật sự là có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng vấn đề là, nếu như mấy ngàn năm đó nàng cũng không làm gì như vậy, nàng nghĩ có lẽ mình sẽ phát điên mất.
Điều ấy khiến nàng cảm thấy, mình phải tìm chuyện gì đó để làm, nàng thực sự không thể ngày nào cũng nhàm chán như thế.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, nàng nên làm gì đây?
Vốn dĩ nàng có thể làm rất nhiều thứ, bơi lội, lặn biển, bóng chuyền, nhưng vấn đề là bây giờ nàng đã là người tu tiên, đi làm những chuyện đó một lần nữa thì tương đương với việc bật hack, chuyện ấy hoàn toàn vô nghĩa.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy, nàng phải tìm việc gì đó nàng có thể làm mà không cần sức mạnh, hơn nữa dù có dùng sức mạnh cũng không thể làm tốt hơn, chẳng hạn như vẽ tranh như Thạch Thuần.
Chỉ là vẽ tranh có vẻ rất đòi hỏi thiên phú, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy bây giờ mình đi vẽ tranh có lẽ đã quá muộn rồi… À, không, với tuổi thọ mấy nghìn năm của nàng, rõ ràng vẫn còn kịp.
Vấn đề là nàng không có hứng thú với hội hoạ, hay đi làm nhà văn, lúc nhỏ nàng thật sự muốn trở thành nhà văn.
“Này, ngươi nói ta trở thành nhà văn thì sẽ thế nào?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi Hạ Thiên, mặc dù nàng cảm thấy cái tên đó sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào, nhưng bây giờ nàng không thể hỏi người khác.
“Ngày nào cũng ngồi ở nhà sao?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Được đấy, cô có thể ngồi trên người ta mỗi ngày, ta không phiền.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nói nên lời, nàng đang nói về nhà văn chứ không phải ngồi nhà.
“Bỏ đi, ta lười thảo luận với ngươi, muốn tránh xa ngươi, trở thành giáo viên trên núi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng, thật ra nàng cũng là thuận miệng nói ra câu kia, nhưng sau khi nói xong, nàng nhận ra ý kiến này có vẻ là một ý kiến hay.
Trước hết, làm giáo viên không có liên quan gì đến việc có phải là người tu tiên hay không, hơn nữa nàng vẫn luôn ngưỡng mộ những người giáo viên tình nguyện trong núi sâu, nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều tới, hơn nữa, nàng cũng cảm thấy không được an toàn cho lắm.
Nhưng bây giờ, an toàn không thành vấn đề, nàng không cần lo lắng, mà sở thích trước đây của nàng bây giờ đều không thể tiếp tục, vậy thì trở thành giáo viên cũng rất tốt.
Điều quan trọng nhất là việc ấy có lẽ sẽ khiến Hạ Thiên cảm thấy buồn chán, hắn chắc chắn sẽ không quấn lấy nàng nữa.
Chương 1952. Xin đi tình nguyện
Ninh Nhuỵ Nhuỵ càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này là ý kiến hay, sau đó bắt đầu hành động, định nhảy khỏi Hạ Thiên nhưng không thành công, ai bảo hắn không nỡ rời xa cặp chân dài kia của nàng chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng đành phải vẫy tay để chiếc điện thoại di động cách đó không xa tự động bay tới, sau đó, nàng bắt đầu dùng điện thoại di động tìm kiếm trên mạng, muốn xem ở đâu có hoạt động giáo dục hoặc tổ chức phi lợi nhuận tương tự như vậy.
Thực ra có rất nhiều hoạt động và tổ chức từ thiện tương tự, nàng tuỳ tiện tìm kiếm đều tìm được rất nhiều.
“Tiểu muội chân dài, cô định vào khe suối chơi thật à?” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên, Tiểu muội chân dài này hình như có sở thích độc nhất vô nhị.
“Ta đi làm tình nguyện viên, không phải đi mua vui!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Vậy giống như đi chơi mà, tuy nhiên thực ra trong núi khá vui nhộn, trước kia ta ở trên núi Thanh Phong với Thần tiên tỷ tỷ cũng chơi rất vui.” Hạ Thiên hoàn toàn không từ chối những nơi như khe suối, thậm chí còn khá thích.
Thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang chuẩn bị xin tham gia sự kiện từ thiện của một tổ chức nào đó, chính là đi đến một ngọn núi nào đó, Hạ Thiên lại nói: “Tiểu muội chân dài, chỗ ấy không vui lắm, đổi chỗ khác đi, xem này, kỳ thực ta đã từng đến ngọn núi này, khá là vui.”
“Đã nói ta không phải đi chơi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói, nàng quyết định không nghe lời Hạ Thiên, trực tiếp chọn cái kia trước, một nơi không rõ trong khe núi nhỏ dành cho các hoạt động hỗ trợ giáo dục ngắn hạn.
“Được thôi, mặc dù nơi đó không vui, nhưng dù sao thì Tiểu muội chân dài cô ở đó cũng được.” Hạ Thiên có chút không vui, nhưng cũng không quan tâm lắm.
“Chờ đã, ý ngươi là sao, tên biến thái chết tiệt? Ngươi muốn đi cùng ta?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên nghe ra một chút không thích hợp, nàng vốn tưởng như vậy có thể tránh được Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, cô muốn đi, đương nhiên ta cũng muốn đi.” Hạ Thiên trông như đây là vấn đề tất nhiên: “Ta là nam nhân tốt, luôn đồng hành cùng vợ.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nói nên lời, nàng thật sự không ngờ Hạ Thiên sẽ đi cùng nàng.
“Này, nơi đó không vui chút nào, đi làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không muốn Hạ Thiên đi theo: “Hơn nữa ngươi có nhiều vợ như vậy, sao ngươi nhất định phải đi theo ta chứ? Ngươi có thể đi theo Y Y tỷ cũng được, với cả những người khác của ngươi, hoặc thậm chí là Thạch Thuần cũng được.”
“Tiểu muội chân dài, giờ ta muốn đồng hành cùng cô hơn.” Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Cảm nhận được sự kỳ lạ đến từ đôi chân dài, nàng đột nhiên hiểu ra, tên biến thái đáng chết ấy vẫn không nỡ rời xa chân của nàng, mà thật ra, chính là luôn nhớ đến Muội muội chân dài!
“Được thôi, ngươi thích đi thì đi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã không còn cách nào, nàng biết ít nhất trong tương lai gần, Hạ Thiên sẽ không thể rời xa nàng.
Mặc dù nàng không muốn lắm, nhưng cũng không có ý nói hắn không được phép đi theo, chỉ là nàng không nhịn được nhớ tới những lời Triệu Vũ Cơ đã nói, à, cả lời của Y Tiểu m, chẳng lẽ nàng phải tiếp tục những kế hoạch loạn thất bát tao của họ, chẳng hạn như nũng nịu để Hạ Thiên làm việc?
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, đương nhiên là điện thoại của Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Xin chào, ta là…” Người bên kia nhanh chóng báo thân phận, chính là nhân viên của tổ chức tình nguyện mà Ninh Nhuỵ Nhuỵ mới ứng tuyển, mà nhân viên đó có vẻ hơi kích động, hỏi nhiều lần cuối cùng mới xác nhận được nàng chính là siêu sao Ninh Nhuỵ Nhuỵ, người được mệnh danh là huyền thoại thể thao.
Mà chuyện đó cũng khiến nhân viên kia khá kích động, phải biết, họ thực chất là một tổ chức tình nguyện ít tên tuổi, nhưng bây giờ, đột nhiên gia nhập một nhân vật nặng ký như nàng, nếu chuyện ấy lan rộng ra ngoài, chắc chắn họ sẽ sớm biến tổ chức tình nguyện của mình thành một trong những tổ chức tình nguyện được nhiều người biết đến.
Trụ sở chính của tổ chức tình nguyện này thực ra ở Vọng Cảng, mà nhân viên kia hận không thể để Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi qua ngay, các hoạt động hỗ trợ giáo dục của họ nghe nói là sẽ bắt đầu sau ba ngày, nói cách khác, cần phải mau chóng đến đó.
“Tối nay ta sẽ đến đó.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất sảng khoái đồng ý, nàng cũng muốn sớm rời khỏi hòn đảo này, bởi vì nàng luôn cảm thấy mỗi ngày mặc bikini ở đây, có lẽ tên lưu manh Hạ Thiên kia sẽ nổi điên mất.
Đợi nàng rời khỏi đây, ít nhất nàng có thể mặc nhiều hơn.
Chậc, sau này sẽ mặc quần bó.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ tính kế như vậy, trước đây nàng rất thích mặc đồ hở chân, chủ yếu vì mát mẻ, nhưng bây giờ đã là người tu tiên, căn bản nàng không sợ nóng.
Nhưng như vậy, sẽ sớm có vấn đề, nàng phải thay đổi quần của mình, trong tình huống bình thường, nàng không thể mua được quần phù hợp với mình, trừ khi đó là váy ngắn và quần sooc.
“Này, cho ta ngồi dậy, ta đi mua quần áo.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ quyết định làm chuyện đó ngay lập tức.
“Tiểu muội chân dài, ở đây cô có nhiều quần áo như vậy, cô còn muốn mua thêm quần áo gì nữa?” Hạ Thiên hơi khó hiểu.
“Ở đây ngươi toàn mua bikini gì gì đó, ta có thể mặc thứ kia ra ngoài gặp mọi người sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
Cuối cùng, nàng còn hừ một tiếng, thêm một câu: “Nếu ngươi cảm thấy ổn, vậy ta sẽ mặc thế!”
“Cô muốn đi gặp mọi người à? Vậy là không được.” Hạ Thiên đồng ý ngay: “Như vậy ta lại thua thiệt quá.”
“Vậy ngươi còn không buông ta ra?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng, tên biến thái chết tiệt đó, hoa tâm đến không tưởng nổi, thế mà còn làm như không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, tựa hồ người khác nhìn thấy đôi chân dài của nàng, hắn sẽ thật thua thiệt vậy!
Nghĩ tới đây, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên cảm thấy không đúng, nếu như vậy, nàng không mặc quần lộ chân ra ngoài sẽ thành nghĩ cho hắn rồi sao?
Trong một lúc, nàng lập tức quyết định không đổi quần áo nữa, sau này nàng cứ mặc như thế, dù sao nàng vẫn luôn quen mặc như vậy, đối với việc không để lộ chân, thật ra cũng không có mấy ý nghĩa, nếu ở một mình với tên biến thái đó, tên háo sắc ấy có lẽ sẽ khiến nàng mặc rất ít.
Chương 1953. Làm bạn gái
Cuối cùng, Ninh Nhuỵ Nhuỵ quyết định không mua quần áo, thật ra nàng cũng không thiếu quần áo, thật ra nàng cũng cảm thấy không cần phải thay đổi phong cách quần áo vì tên biến thái Hạ Thiên này, không phải là chỉ khoe chân thôi sao? Không phải việc gì lớn cả.
Về phần tên lưu manh thích chạm vào chân nàng, cho dù không lộ ra ngoài, hắn còn không phải vẫn lộn xộn như vậy sao?
“Này, ta lười mua quần áo quá, hiện tại chúng ta trực tiếp đến Vọng Cảng tham gia tổ chức tình nguyện đi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nói với Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, không phải buổi tối mới đến nơi đấy sao?” Hạ Thiên rõ ràng không muốn rời đi vào lúc này, hắn vẫn muốn chơi ở đây một lút, đặc biệt là bây giờ, hắn vẫn không muốn buông Ninh Nhuỵ Nhuỵ ra.
“Đi sớm chút không được à?” Nàng tức giận nói: “Trên hòn đảo này cũng không có gì vui, dù ngươi thích nhìn những mỹ nữ mặc bikini, hai ngày qua, ngươi cũng nhìn đủ rồi chứ?”
“Tiểu muội chân dài, ta không thích nhìn họ, họ mặc bikini cũng không đẹp, chỉ có cô mặc bikini mới đẹp thôi.” Hạ Thiên uể oải nói.
Nghe lời ấy khiến Ninh Nhuỵ Nhuỵ thực sự khá vui, nhưng Hạ Thiên ngay lập tức lại nói: “Thuần Thuần mặc bikini cũng rất đẹp, đẹp hơn Tiểu muội chân dài cô một chút.”
“Vậy ngươi mau tìm Thạch Thuần đi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ lập tức tức giận, đây là loại người gì chứ, biết nói chuyện hay không!
Tuy nhiên, nàng ngay lập tức trả lời bản thân, đây là chứng rối loạn thần kinh, hắn hoàn toàn không biết nói chuyện.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ chợt nhớ tới một câu chuyện cười trên mạng, nếu nam nhân của mình khiến mình tức giận, liền mặc niệm “Ta chọn” ba lần, như vậy sẽ có thể tự an ủi bản thân, dù sao người ấy cũng là tự mình tìm, vậy thì tự chịu đựng đi.
Nhưng vấn đề là, nàng không chọn người ấy, quả thực chính là không thể chịu nổi!
“Thuần Thuần là tiểu lừa gạt, suốt ngày chỉ muốn gạt ta mang đến lợi ích cho nàng ấy, lại không muốn cho ta lợi ích, ta vẫn thích chơi với Tiểu muội chân dài cô hơn.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, cô muốn đi bơi nữa không? Ta có thể đi đến bể bơi với cô, nhưng ta cảm thấy chúng ta thực sự có thể bơi trong biển, ừm, xa bờ để không ai có thể nhìn thấy chúng ta.”
“Ngươi muốn đi thì đi đi, ta không đi với ngươi!” Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Này, ta vừa nhớ ra một chuyện, ngươi gọi cho Thạch Thuần, nhờ nàng ấy hỏi Tôn Vân xem nàng ấy có muốn về với chúng ta không không? Dù sao Tôn Vân đến với Thạch Thuần và ta, giờ chúng ta đều đi hết, để nàng ấy ở đây một mình sẽ không hay lắm.”
“Không phải nàng ta ở đây để tìm bạn trai sao? Xấu xí như nàng ta tìm bạn trai không dễ gì, nhất định trong một thời gian sẽ không rời đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Này, để ta nói với ngươi, chỉ cần Tôn Vân người ta bằng lòng, nàng ấy tìm bạn trai còn dễ dàng hơn nhiều so với việc ngươi tìm bạn gái!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
Chưa kể Tôn Vân cũng không xấu, thậm chí dù thực sự không xinh gái lắm, mấy ngày nay có rất nhiều nam nữ, nàng thật sự muốn tìm nam nhân, thật sự không khó, ngược lại người kỳ quái như Hạ Thiên, tìm bạn gái e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
“Tiểu muội chân dài, cô nói vậy cũng đúng, trên thế giới này không có mấy ai đủ tư cách làm bạn gái của ta, ta tìm bạn gái quá khó.” Hạ Thiên đồng ý: “Những nữ hài tử xấu xí như Tôn Vân yêu cầu thấp hơn, việc tìm một nam nhân đương nhiên rất dễ dàng.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không muốn nói nữa, lý thuyết của tên lưu manh đáng chết này không sai hoàn toàn, với tiêu chuẩn cao của hắn, tìm bạn gái thực sự rất khó.
Trên đời này không có bao nhiêu người có thể lớn lên xinh đẹp như nàng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác đều bị tên biến thái chết tiệt ấy ghét bỏ, mà hắn còn là người không khéo ăn nói thì làm sao tìm được bạn gái?
Còn về việc gia hỏa đó lấy được nhiều vợ như vậy bằng cách nào, nàng cảm thấy hầu hết bọn họ đều giống mình, tất cả đều bị cướp về.
Đúng vậy, nàng là bị gia hỏa này cướp về.
“Tiểu muội chân dài, ta đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, tại sao Tôn Vân xấu như vậy còn có bạn trai, một nam nhân đẹp trai như ta, bây giờ còn không có bạn gái là sao?” Sau đó Hạ Thiên lại nói: “Hay là, Tiểu muội chân dài, cô đừng làm vợ nhỏ nhỏ của ta nữa, làm bạn gái của ta đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại muốn mắng Hạ Thiên, người này quả thực là bị bệnh, đầu tiên là muốn nàng làm vợ, còn không phải là vợ nhỏ, là vợ nhỏ nhỏ gì đó, mà bây giờ thì hay rồi, hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn nàng làm bạn gái, mà lý do của hắn còn là một nam nhân đẹp trai như hắn nên có bạn gái?
Chuyện quái quỷ gì như vậy, dù nàng biết não hắn không bình thường, hắn cũng không thể dị thường như vậy chứ? Mạch não của hắn là cái quái gì vậy!
“Tiểu muội chân dài, không muốn làm bạn gái của ta à? Nếu cô thực sự không muốn, vậy cứ làm vợ nhỏ nhỏ đi.” Thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ không lên tiếng, hắn lại nói.
“Ta không muốn làm gì cả!” Cuối cùng, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng lên tiếng: “Ngươi buông ta ra, ta không phải vợ nhỏ nhỏ của ngươi, cũng không phải bạn gái của ngươi!”
“Tiểu muội chân dài, thật ra ta cảm thấy cô làm bạn gái cho ta cũng rất tốt, như vậy cô sẽ là bạn gái độc nhất vô nhị của ta.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Trước đây ta có bạn gái, nhưng bây giờ nàng ấy là vợ ta, nhưng cô thì khác, ta nghĩ ta cần một người bạn gái lâu dài, cho nên cô có thể là bạn gái của ta kể từ bây giờ.”
Nàng có chút không nói nên lời, làm sao nàng nhớ rõ tên biến thái đó đã từng nói với nàng về người bạn gái ấy?
“Tiểu muội chân dài, nếu cô không nói, ta sẽ coi như cô đã đồng ý.” Hạ Thiên lại cười hì hì: “Từ giờ trở đi, cô là bạn gái duy nhất của ta, à, ta hứa sẽ không tìm bạn gái mới, nào, chúng ta hôn một cái ăn mừng…”
“Ta mới không ăn mừng với ngươi… ưm!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy không ổn, ngay lập tức phản đối, tuy nhiên, lời phản đối không có giá trị gì, miệng nàng đã bị chặn lại.
Ninh Nhuỵ Nhụy tức điên lên, há mồm muốn cắn hắn, đáng tiếc hắn đã buông nàng ra, đối với hắn, đây dường như chỉ là một nghi thức ăn mừng.
Không, Hạ Thiên trông rất vui vẻ: “Chà, cuối cùng ta cũng lại là một nam nhân có bạn gái rồi, ta không còn phải lo lắng chuyện người khác nói ta không có bạn gái nữa.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ muốn ói ra máu, tên háo sắc ấy có một nhóm cô vợ xinh đẹp lại lo lắng người khác nói hắn không có bạn gái sao?
Chương 1954. Ngươi không thấy mất mặt sao?
“Này, ta có thể làm bạn gái của ngươi, ngươi có thể đổi xưng hô cho ta được không? Đừng suốt ngày gọi ta là Tiểu muội chân dài, ta không thích xưng hô đó!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Nhưng ta thích.” Hạ Thiên nghiêm túc nói, hắn rất thích xưng hô này nên không muốn đổi.
“Này, đồ biến thái, ngươi dỗ dành bạn gái của mình như thế à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất khó chịu, thực ra nàng cảm thấy thay vì bị tên biến thái đó cướp về làm vợ nhỏ nhỏ, vậy chi bằng làm cái gọi là bạn gái duy nhất của hắn, để ít nhất nghe có vẻ tốt hơn, nàng cũng cảm thấy trong lòng tốt hơn.
Nhưng gia hỏa kia vừa nói nàng là bạn gái, vừa không có chút ý tứ dỗ dành, vậy tại sao nàng phải làm bạn gái của hắn? Đương nhiên, điều quan trọng nhất là không phải nàng thực sự cảm thấy cái biệt danh Tiểu muội chân dài đó không hay, mà vì đã có một nữ nhân khác được gọi là Muội muội chân dài, cho dù nữ nhân đó có thực sự đẹp hơn nàng, nàng cũng không muốn trở thành phiên bản nhỏ của Muội muội chân dài!
“Tiểu muội chân dài, xưng hô này hay thật mà.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Cô sẽ thích xưng hô này.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên hiểu ra, nàng không thể trông cậy vào gia hỏa ấy đổi xưng hô cho mình, may là nàng không đặc biệt tức giận, dù sao thì nàng cũng biết Hạ Thiên là loại người như vậy.
“Tuỳ ngươi, ta sẽ gọi cho Thạch Thuần trước, hỏi về Tôn Vân.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Thạch Thuần.
“Chà, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, ngươi nhớ ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, ta có thể tìm ngươi ngay lập tức, hay ngươi lẻn ra ngoài đi, hai chúng ta bỏ trốn…” Vừa kết nối điện thoại, giọng nói có chút phấn khích của Thạch Thuần vang lên.
“Thuần Thuần, có phải ngươi lại muốn ăn đòn rồi không?” Hạ Thiên có chút không vui.
“Gì cơ? Anh rể, ngươi cũng ở đấy à, ừ, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, sao ngươi tìm ta vậy?” Thạch Thuần ngay lập tức chuyển chủ đề.
“Chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây, ngươi có muốn liên lạc với Tôn Vân, hỏi nàng ấy có muốn đi cùng chúng ta không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trực tiếp nói.
“Bây giờ, nàng ấy đang lêu lổng với bạn trai mới của nàng ấy rồi, ta đoán nàng ấy sẽ không đi với các ngươi đâu, nhưng các ngươi muốn đi đâu, Nhuỵ Nhuỵ tỷ?” Thạch Thuần quan tâm chuyện kia hơn: “Anh rể sẽ không vừa lừa ta đi liền đi chơi với ngươi ở nơi khác chứ? Có phải có gì vui mà các ngươi cố tình không đưa ta đi cùng không?”
“Ta đi đến núi sâu làm giáo viên, ngươi muốn đi không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Ồ, chuyện đó, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, để ta gọi cho Tôn Vân.” Thạch Thuần lập tức cúp điện thoại, hiển nhiên nàng không có hứng thú hỗ trợ giáo dục ở ngôi làng miền núi nào.
“Này, thả ta ra, nếu ngươi muốn làm bạn trai ta, vậy đi dạo với ta một lát!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng, nàng đã bắt đầu không tự chủ được mà thực hành những lời đề nghị của Y Tiểu Âm và Triệu Vũ Cơ, thỉnh thoảng dùng thân phận bạn gái của mình để đòi hỏi hư hỏng một chút.
“Được thôi.” Cuối cùng Hạ Thiên vẫn để nàng đứng dậy.
“Đợi ta một chút, ta thu dọn đồ đạc, không thể mang theo nhiều quần áo như vậy.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ muốn dọn dẹp trước.
“Tiểu muội chân dài, cô không cần dọn dẹp, cứ để đồ ở đây là được, lần sau chúng ta lại đến.” Hắn nói với nàng: “Nơi này không tồi, ta sẽ bảo bọn họ giữ lại cho ta, không cho người khác ở.”
“Được thôi, vậy ta phân loại một chút.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy như vậy cũng được, bởi vì quần áo hơi nhiều, hơi khó mang theo.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi thu dọn quần áo, Hạ Thiên lại đi theo.
“Tiểu muội chân dài, ta thấy bộ đồ lót này khá đẹp, cô muốn mang theo không? Với bộ bikini này, cũng đẹp đấy…” Hạ Thiên hy vọng Ninh Nhuỵ Nhuỵ sẽ mang theo một vài bộ quần áo đẹp để hắn nhìn.
“Ngươi tưởng ở trong núi sâu đó sẽ có cơ hội mặc bộ quần áo kiểu này sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
Nàng hừ một tiếng, nói thêm: “Cho dù có cơ hội, ta cũng không mặc cho ngươi nhìn!”
“Tiểu muội chân dài, cô không muốn diện đồ cho ta nhìn sao?” Hạ Thiên có vẻ hơi vui: “Được thôi, vậy ngươi không cần mang theo những bộ quần áo ấy nữa.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cho Hạ Thiên một cái liếc mắt, định nói gì đó, điện thoại đổ chuông, chính là Thạch Thuần lại gọi.
“Nhuỵ Nhuỵ tỷ, mọi chuyện không ổn rồi, có lẽ Tôn Vân đã xảy ra chuyện!” Thạch Thuần nói nhanh trong điện thoại.
“Nàng ấy thế nào rồi?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Nhụy Nhụy tỷ, ta không biết, ta vừa gọi điện thoại cho nàng ấy, kết quả không gọi được, không phải không có người tiếp, là điện thoại đã bị tắt máy rồi, trước giờ Tôn Vân đều không bao giờ tắt máy cả.” Thạch Thuần nói nhanh: “Vốn là, ta cảm thấy có thể điện thoại của nàng ấy đã hết pin hoặc đột nhiên hư mất, sau đó ta gọi điện thoại thông qua điện thoại trong phòng của khách sạn, vẫn không có người tiếp nhận.”
“Vậy ngươi có bảo phục vụ đi xem một chút không?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Không có, Nhụy Nhụy tỷ, ta cảm thấy tình huống không đúng lắm, nếu thật sự xảy ra chuyện, phục vụ đi xem chẳng những không biết, có thể còn sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại, nếu không thì ngươi và anh rể nhanh đi xem một chút đi?” Trong giọng nói của Thạch Thuần có chút vội vàng, mặc dù bây giờ nàng và Tôn Vân không thể chơi cùng một chỗ nhiều, nhưng nàng thật sự quan tâm đến người bạn đó.
Nói cho cùng, bạn của nàng không nhiều.
“Được thôi, ta đi xem một chút.” Ninh Nhụy Nhụy đồng ý.
Cúp điện thoại, Ninh Nhụy Nhụy lười nói với Hạ Thiên, trực tiếp đi ra bên ngoài, nàng cảm thấy nếu mình nói với hắn, thì chắc chắn hắn sẽ dùng đủ loại lý do không muốn đi, ví dụ như chuyện Tôn Vân không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng nếu nàng trực tiếp đi như thế, nhất định hắn sẽ đuổi kịp.
Không phải sao, vừa đi ra cửa phòng, eo nhỏ cảm thấy bị siết chặt, quả nhiên Hạ Thiên cũng đi ra, ừ, còn ôm nàng lên.
“Này, ngươi thật sự không cảm thấy như vậy có chút mất mặt sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được hỏi.
Nàng đang mang đôi giày cao gót, bây giờ nàng cao hơn Hạ Thiên rất nhiều, người khác thấy nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
“Sẽ không, mặc dù cô không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng đẹp hơn nhiều so với những người quái dị kia, cô sẽ không làm cho ta mất mặt.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Nàng không phản bác được, liền dứt khoát lười nói, tất nhiên tên háo sắc ấy không sợ người khác chế giễu vóc dáng của hắn không cao, nàng cũng không vấn đề gì.
Nhưng không bao lâu, Ninh Nhụy Nhụy lại nhịn không được: “Này, tên biến thái chết tiệt, ngươi ôm cũng được đi nhưng đừng lộn xộn được không?”
“Tiểu muội chân dài, gần đây số lần cô vận động không nhiều, ta giúp cô đấm bóp một chút, nếu không, eo cô sẽ to ra.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức sợ hết hồn, cũng nổi nóng: “Ngươi đừng nói nhảm, gần đây ta vận động rất thường xuyên đó.”
“Cô vẫn vận động quá ít, ví như buổi tối...” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Tên lưu manh chết tiệt, ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Ninh Nhụy Nhụy lập tức biết hắn đang nói hưu nói vượn, tên biến thái này định dỗ nàng làm chuyện bậy bạ với hắn, nàng sẽ không làm đâu.
“Tiểu muội chân dài, bây giờ vào buổi tối nàng rất lười, không có tu luyện cũng không có giúp ta, nàng không phải là một người tu tiên đủ tư cách cũng không phải là một bạn gái đủ tư cách.” Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
“Tu luyện không có tác dụng gì, tại sao phải tu luyện?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, nàng không muốn lười biếng, mà mỗi lần nghĩ đến việc tu luyện vất vả cả đời cũng không sánh nổi việc tên chết tiệt đó châm cho nàng một châm, lập tức mất đi động lực tu luyện.
“Tiểu muội chân dài, thật ra tu luyện vẫn có hữu dụng, nhưng, nếu buổi tối nàng nguyện ý giúp ta, vậy chuyện tu luyện không quan trọng nữa.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Ninh Nhụy Nhụy lần nữa cho hắn một cái liếc mắt, không muốn để ý đến hắn, nói tới nói lui cuối cùng mục đích của tên lưu manh đó, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.
Bước đi trên đôi chân dài miên man đó, mặc kệ dọc đường đi có những ánh mắt quái dị của người khác, rất nhanh nàng đã đi tới bên ngoài phòng khách sạn nơi Tôn Vân ở, gõ cửa một cái, không có ai trả lời.
Chương 1955. Tôn Vân gặp nạn
Ninh Nhụy Nhụy cẩn thận nghe ngóng, hơi hơi nhíu mày: “Này, căn bản bên trong không có người sao? Ta không nghe thấy bên trong có nhịp tim của ai.”
“Tiểu muội chân dài, không có nhịp tim đập có thể là không có người sống, đương nhiên cũng có thể là người cô không nghe được, cô muốn biết bên trong có người hay không, vào xem một chút thì sẽ biết.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Không phải là vào không được sao?” Nàng hừ một tiếng: “Đừng nói với ta là đạp cửa đi vào, ta không muốn ngươi đạp bay phòng người ta.”
“Tiểu muội chân dài, thân là bạn trai của cô, ta nên dạy thêm cho cô một vài thứ.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ta thích đạp cửa, bởi vì đơn giản, nhưng, nếu cô không thích đạp cửa, thì còn rất nhiều biện pháp, ví dụ như vậy.”
Hạ Thiên nắm lấy cái nắm tay cửa, không nhìn thấy hắn có bất kỳ động tác gì, một giây sau, hắn vặn tay nắm cửa, cửa đã mở ra.
“Nhìn đi, cô không muốn phá hư cánh cửa đó, thì có thể phá hư khóa cửa, Tiểu muội chân dài, cô nên học tập theo ta cho giỏi, như vậy cô mới có thể mỗi ngày hướng về phía trước, làm bạn gái tốt hơn.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Ninh Nhụy Nhụy cho hắn một cái liếc mắt, đi thẳng vào, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm vì phương thức làm việc của người tu tiên nàng thật sự biết được quá ít.
Căn phòng không tính là lớn, mà rất nhanh nàng phát hiện, trong phòng thật sự không có người, nhưng, trong phòng rất sạch sẽ, rõ ràng đã từng được dọn dẹp, nhìn qua, giống như không có người ở.
“Thật sự là đã đi sao?” Ninh Nhụy Nhụy hơi hơi nhíu mày: “Nhưng nếu thật sự đi, chắc sẽ đi trả phòng, lễ tân sẽ biết chứ? Hơn nữa, không phải là không gọi điện thoại được chứ? Chẳng lẽ thật sự điện thoại đột nhiên bị hư?”
“Tiểu muội chân dài, thân là một người tu tiên, ngũ quan sẽ trở nên càng thêm nhạy bén, có đôi khi, cô nên sử dụng cái mũi của cô...” Hạ Thiên nhìn nàng, nói đến đây, hắn cười hì hì: “Tiểu muội chân dài, thật ra cái mũi của cô rất dễ nhìn nha.”
“Nơi nào của ta cũng đều trông rất ưa nhìn!” Nàng liếc Hạ Thiên, nàng luôn có lòng tin với diện mạo của nàng, mà đã lớn như vậy, chỉ có tên háo sắc chết tiệt ấy ghét bỏ nàng.
“Tiểu muội chân dài, thật ra cô có nhiều chỗ có thể trở nên đẹp mắt hơn, cô chỉ cần...” Ánh mắt của Hạ Thiên lại bắt đầu nhìn xuống.
“Này, làm chuyện chính sự đi!” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên: “Ngươi bảo ta dùng cái mũi, ta không ngửi được có gì đặc biệt, không có mùi máu tươi gì đó.”
“Tiểu muội chân dài, không có vụ giết người nào thì mùi máu tươi từ đâu tới.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng, nếu cô ngửi cẩn thận, cô sẽ ngửi được một loại mùi thuốc... Ừ, có thể cô không hiểu nhiều, tóm lại, chính là có người bị hạ thuốc rồi ngất đi.”
“Ngươi nói là Tôn Vân bị người ta cho ngửi thuốc ngủ?” Ninh Nhụy Nhụy thay đổi sắc mặt: “Vậy chúng ta có cần báo cảnh sát hay không?”
“Báo cảnh sát làm gì? Chính chúng ta giải quyết là được rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng, cũng có thể là Tôn Vân gây mê cho người khác.”
“Vậy ngươi mau tìm người đi, giải quyết chuyện này, không nên làm trễ chuyện của ta!” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, thật ra nàng cũng không muốn báo cảnh sát cho lắm, bởi vì sau khi báo cảnh sát, lại thêm cả đống chuyện khác, làm không cẩn thận nàng sẽ không có cách nào đi đến tổ chức tình nguyện kia.
Hạ Thiên quay người đi ra phía ngoài.
“Này, ngươi đi đâu...” Ninh Nhụy Nhụy vội vàng đuổi theo, nói còn chưa dứt lời, đã thấy hắn đá văng phòng đối diện.
“Ngươi làm gì vậy... A?” Ninh Nhụy Nhụy đang nổi nóng, nhưng ngay lúc đó phát hiện không đúng, trong căn phòng đó có hai nam nhân, nàng không quen biết, nhưng trên giường có một người đang nằm, đó không phải là Tôn Vân sao?
Tôn Vân nhìn như đang trong hôn mê, mà hai nam nhân ấy, trong đó có một vị bác sĩ có trang bị đầy đủ, trong tay còn cầm dao, chuyện này, hình như là chuẩn bị mổ?
Nhưng chỗ này, rõ ràng không thích hợp để làm giải phẫu.
“Việc này, không phải là mổ cướp nội tạng sao?” Đột nhiên Ninh Nhụy Nhụy hiện lên suy nghĩ như vậy, loại chuyện ấy đã từng nghe qua rất nhiều, trong đó phần lớn là tin đồn, chẳng lẽ bây giờ thế mà thật sự gặp phải chuyện như vậy?
Nam nhân chuẩn bị động dao, bây giờ có chút ngẩn người, mà ngược lại một nam nhân khác, phản ứng lại rất nhanh, đột nhiên lấy ra một cây dao, lao đến phía Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, cô tương đối gấp, vậy thì chúng ta cũng nhanh một chút biết rõ chuyện ấy.” Hạ Thiên lười biếng nói, chủ yếu là hắn không có hứng thú gì với chuyện đó, nhưng cũng không thể không giải quyết chuyện này, Ninh Nhụy Nhụy chắc chắn sẽ không bỏ qua, dứt khoát dùng phương thức trực tiếp.
Loại phương thức kia quả nhiên rất nhanh, không bao lâu, Ninh Nhụy Nhụy hỏi, phát hiện thật sự là mổ để trộm nội tạng, chính xác mà nói, là nơi giao dịch nội tạng, sau khi bên này giải phẫu lấy trái tim, bên kia lập tức sẽ tiến hành cấy ghép.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thạch Thuần đã đoán chính xác người bạn trai của Tôn Vân, đúng là một nam nhân cặn bã, ngủ với Tôn Vân sau đó lại muốn bán trái tim của nàng ấy.
Hơn nữa, lúc đầu người này muốn đưa Tôn Vân ra nước ngoài, vì định ra nước ngoài tiến hành một cuộc giải phẫu khác, nhưng bởi vì bên này tạm thời xảy ra chuyện, một người cung cấp nội tạng mà bọn hắn bắt được đột nhiên chạy trốn, không thể không tạm thời dùng Tôn Vân để thay thế, dù sao, người mua ở ngay chỗ này, không thể chờ.
Cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy phát hiện, đây không phải là chuyện nhỏ, mà là một ổ buôn bán nội tạng rất lớn trên mạng, mà nàng cảm thấy đây không phải là vấn đề cảnh sát bình thường có thể giải quyết, lại yêu cầu Hạ Thiên tìm người tới xử lý, hắn không phản đối chuyện kia, thuận tay ra mệnh lệnh cho Ám Tổ, để Ám Tổ tiếp nhận, chuyện sau đó, tất nhiên sẽ không cần hắn quản.
Nhắc mới nhớ, chuyện đó rất thú vị, bởi vì người cung cấp nội tạng chạy trốn, thật ra chính là nữ nhân Hạ Thiên và Thạch Thuần cứu, theo lý thuyết, chuyện ấy sở dĩ sớm bung ra, cũng là một phần công lao của bọn họ, đương nhiên, hắn không quan tâm chuyện ấy, mà sau khi Thạch Thuần biết Tôn Vân được cứu, cũng không còn quan tâm chuyện đó nữa.
Tuy nhiên, cho dù vậy, Ninh Nhụy Nhụy vẫn bỏ ra một chút thời gian, tóm lại, cuối cùng nàng và Hạ Thiên cũng rời làng du lịch đi tới Vọng Cảng, đã là buổi tối.
Dựa theo địa chỉ người trong tổ chức tình nguyện bên kia cho Ninh Nhụy Nhụy, nàng và Hạ Thiên đến một khách sạn, mà khi nhìn thấy khách sạn ấy, hắn đã muốn ôm Ninh Nhụy Nhụy rời đi, bởi vì nơi này thật sự quá tồi tàn, khách sạn Thanh Niên gì đó, ngay cả khách sạn di động cũng không bằng.
Chương 1956. Cô là bạn gái của ta, phải ở với ta
“Tiểu muội chân dài, nơi này quá tồi tàn, chúng ta vẫn nên rời đi, chuyển sang nơi khác.” Hạ Thiên ôm eo nhỏ của Ninh Nhụy Nhụy, muốn rời khỏi khách sạn Thanh Niên ấy.
Nàng còn chưa lên tiếng, một giọng nói kinh ngạc vui mừng đã truyền đến: “Ninh Nhụy Nhụy? Oa, thật là nàng ấy, mọi người mau đến xem, nàng ấy thật sự tới, ta đã nói ta không có lừa các ngươi, thật sự là Ninh Nhụy Nhụy...”
Nói chuyện chính là một cô bé, hai mươi tuổi, dáng dấp rất phổ thông, chỉ là lớn rồi mà có gương mặt em bé, vẫn rất đáng yêu, đặc biệt là bộ dáng kích động bây giờ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đỏ bừng, càng lộ ra vẻ đáng yêu.
À, đương nhiên, đối với Hạ Thiên nói, thiếu nữ ấy không có đáng yêu chút nào, dù sao dáng người quá kém.
Tuy nhiên, thiếu nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn hô to như thế, lập tức có mười mấy người đi ra, có nam có nữ, phần lớn tương đối trẻ tuổi, mà bọn hắn nhìn qua đều rất kích động, lập tức vây quanh Ninh Nhụy Nhụy.
“Thật sự là Ninh Nhụy Nhụy đó!”
“Người thật thật xinh đẹp, Ninh tiểu thư, có thể ký tên cho ta hay không?”
“Oa, Nhụy Nhụy tiểu thư thật sự gia nhập vào tổ chức tình nguyện của chúng ta sao? Thật là đáng kinh ngạc!”
......
Rõ ràng, những người đó cũng là thành viên của tổ chức tình nguyện, thật ra nhìn cách bọn họ ăn mặc liền biết, bởi vì bọn hắn đều mặc áo phông chữ T, mà trên cái áo ấy còn có chữ: Thành viên hiệp hội tình nguyện Phượng Hoàng.
Cái tên đấy nhìn qua rất lợi hại, nhưng cũng có chút tục, đến nỗi vì sao Ninh Nhụy Nhụy chọn nơi đây, có lẽ lúc đó cảm thấy tên của tổ chức tình nguyện này cũng không tệ lắm.
Nói cho cùng, chính là nàng tùy tiện chọn một cái.
“Nhụy Nhụy tiểu thư, vì sao ngươi lại gia nhập vào tổ chức tình nguyện của chúng ta thế?”
“Ninh tiểu thư, ngươi thật sự muốn gia nhập vào tổ chức tình nguyện của chúng ta sao?”
Bây giờ, còn có người chưa chắn chắc có phải Ninh Nhụy Nhụy thật sự muốn gia nhập hay không, hay chỉ muốn đánh tiếng, cũng có người không rõ tại sao nàng ấy lại lựa chọn tổ chức tình nguyện của bọn hắn?
Phải biết, bọn hắn là một tổ chức tình nguyện rất bình thường, trước đó thật sự không có tên tuổi.
Bởi vì không gian khách sạn Thanh Niên này tương đối nhỏ, một đám người đều chen ở đây, thì trở nên rất chật chội, mà điều đó khiến cho Hạ Thiên càng thêm không muốn chờ ở nơi này.
Kết quả là, ngay lúc nàng chuẩn bị trả lời bọn hắn, đột nhiên hắn chặn ngang ôm lấy nàng, quay người đi ra bên ngoài.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Mau thả Ninh tiểu thư xuống!”
“Ngươi là ai!”
Một đám người lập tức gấp gáp, đuổi theo từ khách sạn.
“Ngươi mau buông ta xuống!” Ninh Nhụy Nhụy cũng rất gấp, người này lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Chỉ sợ Hạ Thiên không thả, nàng trực tiếp bắt đầu uy hiếp: “Ngươi như thế đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ để ý tới ngươi!”
“Tiểu muội chân dài, khách sạn này quá kém, chúng ta đổi khách sạn khác.” Hạ Thiên vẫn không thả nàng xuống, nhưng đã dừng bước.
“Ngươi để ta xuống trước!” Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận, người đó làm càn cái gì thế.
Cuối cùng, hắn cũng thả Ninh Nhụy Nhụy xuống, đồng thời có chút không vui nhìn những người khác: “Này, các ngươi đừng đến gần chúng ta như vậy!”
“Ninh tiểu thư, vị này là bạn trai ngươi à?” Ngay lúc này, có một giọng nói truyền đến, người nói chuyện lại là nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất phổ thông, dáng người khôi ngô, mà bây giờ trên mặt hắn mang theo nụ cười, giọng nói rất khách khí: “Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, điều kiện của chúng ta khách sạn thật sự hơi kém một chút, chỉ là, kinh phí của chúng ta có hạn, hy vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Này, các ngươi kinh phí có hạn, vậy thì các ngươi ở nơi đây là được rồi, chúng ta không thiếu tiền, chúng ta muốn đổi chỗ ở khác.” Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn quét mắt bốn phía, sau đó nhắm vào một khách sạn phía trước: “Tiểu muội chân dài, nàng nhìn khách sạn kia cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn ở đây nhiều.”
“Nói nhảm, đó là khách sạn năm sao năm ngoái mới xây xong, tất nhiên tốt hơn ở đây.” Nàng tức giận nói, tất nhiên nàng biết phía trước có khách sạn.
Ninh Nhụy Nhụy dừng lại một chút, lại nói: “Này, ta là tới làm nhân viên tình nguyện, không phải tới hưởng thụ, ngươi không quen, ngươi có thể đi tới chỗ phía trước, ta ở nơi đây là được rồi.”
Mặc dù từ nhỏ trong nhà Ninh Nhụy Nhụy rất có tiền, nhưng rõ ràng không phải là người yếu ớt gì, mà trước đó nàng đã tiến hành đủ loại khiêu chiến cực hạn, ngủ dã ngoại cũng không phải vấn đề gì, cho nên mặc dù nhìn qua khách sạn Thanh Niên chính xác không ra sao, nhưng nàng cảm thấy mình vẫn có thể chịu được.
Mặc dù nàng không thiếu tiền, muốn đi ở chỗ phía trước cũng không thành vấn đề, nhưng nàng cảm thấy, loại hoạt động tình nguyện này, vẫn nên đi theo mọi người thì tốt hơn, nếu không thì chỉ nàng một người ăn ngon ở đẹp, những người khác nào còn tâm tư đi làm tình nguyện gì nữa.
“Không được, cô là bạn gái của ta, phải ở với ta.” Hạ Thiên lại không đồng ý điều ấy, một mình ngủ ở khách sạn năm sao phía trước cũng không sao, chỉ là hắn muốn ở với Ninh Nhụy Nhụy, coi như bây giờ nàn còn chưa chịu làm những việc mà hắn thích, nhưng vẻn vẹn gối lên đôi chân dài kia của nàng mà ngủ, cảm giác rất thoải mái.
Chương 1957. Những người vợ kia?
“Này, đây là hoạt động tập thể, ta không thể một mình đi chỗ khác, nếu không thì ngươi đi một mình, không thì ngươi ở đây với ta!” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, mặc dù tổ chức tình nguyện bên này không có nói như vậy, nhưng đối với loại hoạt động như thế, nàng vẫn hiểu rất rõ, bởi vì cái gọi là chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, không thể có đãi ngộ khác nhau.
“Tiểu muội chân dài, vậy để cho bọn hắn đều tới khách sạn phía trước ngủ là được.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Vị tiên sinh này, chúng ta không có nhiều kinh phí như vậy... Ngại quá, Ninh tiểu thư, bạn trai của cô xưng hô như thế nào?” Nam nhân khôi ngô lúc trước lại nói.
Nhưng lần này, hắn không chờ Ninh Nhụy Nhụy trả lời, lập tức lại nói tiếp: “Ngại quá, ta hẳn nên giới thiệu về ta một chút đầu tiên, ta tên là Vương Siêu, là hội trưởng hiệp hội tình nguyện Phượng Hoàng, lần này hoạt động tình nguyện của chúng ta, ta phụ trách hoạt động của tổ chức, cho nên, Ninh tiểu thư và bạn trai của cô có nhu cầu đặc biệt gì, có thể đề cập với ta, ta sẽ tận lực giải quyết cho các ngươi, nhưng, giới hạn trong năng lực, có vài cái ta chỉ sợ cũng không cách nào giải quyết, còn xin hai vị thứ lỗi.”
“Ta là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ, Tiểu muội chân dài nhà ta có nhu cầu gì nói với ta là được, ta đều có thể giải quyết.” Hạ Thiên lười biếng nói tiếp: “Bây giờ, ta không muốn để cho Tiểu muội chân dài ngủ cái khách sạn tồi tàn này, cho nên ta muốn dẫn nàng đi ngủ ở chỗ phía trước, các ngươi thích ngủ ở đây thì ngủ ở đây, không thích ngủ ở đây, cũng có thể đi theo ta.”
Đối với cái tên Hạ Thiên ấy, mười mấy người đứng ở nơi đây đều không phản ứng gì, rõ ràng bọn hắn đều chưa nghe qua, nhưng đám người lại dùng ánh mắt tương đối quái dị nhìn Hạ Thiên, đó là lời lẽ gì vậy? Ai sẽ thích ngủ ở loại khách sạn không tốt này, chẳng phải không có cách nào sao?
“Chào anh, Hạ tiên sinh, tấm lòng yêu thương bạn gái của anh, ta có thể hiểu được, nhưng chúng ta là thành viên tổ chức tình nguyện, kinh phí cơ bản của chúng đều đến từ những người khác quyên tặng, chúng ta không thể tùy tiện phung phí tiền của bọn hắn, chỉ có thể dùng tiền ở nơi nên dùng, nếu như chúng ta ở khách sạn phía trước này, sợ rằng tất cả kinh phí của chúng ta, sẽ xài hết trong đêm nay, căn bản là không giúp được những đứa trẻ cần giúp đỡ.” Vương Siêu rất khách khí giải thích với Hạ Thiên.
Thật sự hắn có thể hiểu được Hạ Thiên, có bạn gái như Ninh Nhụy Nhụy, khẳng định muốn nâng thành bảo bối, đến nỗi trên mạng những thông tin liên quan tới việc nàng ấy có bạn gái, không phải hắn không có nhìn thấy, nhưng, mắt thấy mới là thật.
“Ồ, hiệp hội tình nguyện của các ngươi thật quá nghèo.” Hạ Thiên rất tùy ý: “Tuy nhiên khách sạn Tiểu muội chân dài nhà ta ở các ngươi không cần bỏ ra, chúng ta có tiền.”
“Này, ngươi tiền nhiều như vậy, vậy ngươi đưa tiền cho tất cả mọi người, đừng làm càn ở chỗ này nữa!” Cuối cùng, Ninh Nhụy Nhụy không thể nhịn được nữa, xem ra gia hỏa ấy nhất định muốn nàng ở khách sạn tốt ở phía trước, mà nàng cũng không thể rời khỏi đám người của tổ chức tình nguyện này, biện pháp duy nhất, chính là đưa tiền cho bọn hắn, làm cho tất cả mọi người đều đi tới chỗ phía trước.
“Tiểu muội chân dài nàng nói như vậy thì làm như vậy đi.” Đối với chuyện đấy, Hạ Thiên sao cũng được, ngược lại hắn không thiếu tiền.
Hắn quét đám người Vương Siêu, la một câu: “Này, các ngươi đều đi đến ở chỗ phía trước, ta đưa tiền là được, không cần bỏ ra kinh phí gì của các ngươi.”
“A, quá tốt rồi!” Thiếu nữ có khuôn mặt dễ thương kia có chút hưng phấn, mà những người khác nhìn qua cũng rất cao hứng, dù sao, nói cho cùng, ai không muốn ở chỗ thoải mái?
“Chuyện này, có phải không tốt lắm hay không?” Vương Siêu lại có chút lo nghĩ: “Nếu bị truyền đi, có thể sẽ bị người ta nghĩ lầm chúng ta cầm tiền quyên tặng người khác tiêu phung phí.”
Vương Siêu dừng một chút, lại nói: “Mặc dù là Hạ tiên sinh tự mình xuất tiền, nhưng chúng ta muốn đi trợ giúp trẻ em vùng núi, không phải vì hưởng thụ của mình, e rằng...”
“Có phải đầu óc của ngươi có bệnh hay không? Chúng ta không thể một bên hưởng thụ vừa trợ giúp người khác sao?” Hạ Thiên tức giận nói: “Những người vợ kia của ta cũng thường xuyên đi khắp nơi giúp cái này giúp cái kia, các nàng cũng đều sống rất tốt.”
Những người vợ kia?
Vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ, nhất thời đều cho là mình nghe lầm.
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được hung ác trợn mắt nhìn hắn, sau đó ghé vào bên tai hắn: “Biến thái chết tiệt, đừng tiếp tục nói chuyện những người vợ khác của ngươi trước mặt người khác!”
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, nàng lại nhìn Vương Siêu, mở miệng nói: “Vương hội trưởng, ta xem mọi người vẫn nên đi qua ở cùng nhau, bạn trai ta có chút ép buộc, nếu ta không đi qua ở, hắn sẽ quậy một buổi tối, mặt khác, thật ra hắn nói cũng không có sai, chúng ta muốn đi trợ giúp người khác, nhưng trợ giúp người khác không có nghĩa là chính chúng ta phải chịu khổ, mỗi người chúng ta đi giúp đỡ người khác lại biến thành mình tự chịu khổ, vậy sau này người có lòng tốt nguyện ý đi giúp người khác, chỉ sợ sẽ càng ngày càng ít.”
“Ninh tiểu thư, ngươi nói đạo lý ấy ta vẫn hiểu, thật ra không có sai, chính là nếu thật sự truyền đi, ta sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đối với ngươi còn có mọi người.” Vương Siêu có hơi bất đắc dĩ.
Hơi chần chờ một chút, cuối cùng Vương Siêu quyết định: “Được rồi, vậy chúng ta vẫn nên đi qua đi, trước tiên ta sẽ trả lại căn phòng này.”
“Hội trưởng, căn phòng ấy không có cách nào trả ạ?” Thiếu nữ có gương mặt nhỏ nhắn lại mở miệng nói.
“Ta đi nói chuyện với bọn hắn.” Vương Siêu vừa nói vừa quay người đi đến quầy lễ tân của khách sạn.
Chương 1958. Đi xem phòng
“Tiểu muội chân dài, để bọn hắn giải quyết, chúng ta trước tiên đến khách sạn đối diện là được rồi.” Hạ Thiên đối với với loại chuyện này hiển nhiên không có hứng thú gì, nói xong lại muốn ôm Ninh Nhụy Nhụy mang đi.
“Ngươi chờ một chút đi!” Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, sau đó hất hắn ra, chân dài của nàng bước nhanh về phía quầy lễ tân của khách sạn.
Khách sạn ban đầu không muốn trả lại tiền cho lắm, nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ, bọn hắn không thể bảo đảm mấy gian phòng ấy còn có thể đặt trước nữa hay không, suy cho cùng công việc làm ăn ở đây cũng không tốt lắm, nhưng có thể vì Ninh Nhụy Nhụy quá đẹp, tóm lại, chỉ dùng một phút, nàng đã làm xong thủ tục trả phòng.
Tiền phòng và tiền đặt cọc mà Hiệp Hội tình nguyện viên trả trước đó, đều được hoàn lại, ừm, sau đó người phục vụ bảo Ninh Nhụy Nhụy ký tên cho, hóa ra kỳ thật cũng không phải vì nàng quá đẹp, mà bởi vì nàng quá nổi tiếng, nên người phục vụ kia mới muốn xin ký tên.
Sau đó, mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, nếu Hạ Thiên đã chi tiền để tất cả mọi người ở khách sạn năm sao, những người khác đương nhiên cũng cầu còn không được, hơn nữa trên thực tế tất cả đều rất cao hứng, điều ấy khiến mọi người rất có thiện cảm đối với với hắn, còn chuyện hắn theo đuổi Ninh Nhụy Nhụy, những người ấy cũng không ghen tị gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, nam nhân trong hiệp hội tình nguyện viên này, cũng không có ai cảm thấy bản thân có thể theo đuổi được nàng.
Mười mấy người rất nhanh đi đến khách sạn đối diện, mà lần này là Ninh Nhụy Nhụy đích thân đi đặt phòng, dựa theo sắp xếp lúc trước của Hiệp hội tình nguyện viên bọn hắn, vốn lần này thêm vào nàng, tổng cộng vừa khéo đủ mười hai người, nữ nhiều hơn, tám nữ bốn nam, sau đó vừa vặn ở sáu phòng, chẳng qua bây giờ nhiều thêm một Hạ Thiên, hơn nữa hắn rõ ràng muốn ở cùng Ninh Nhụy Nhụy, thế nên có một cô gái may mắn được ở phòng đơn, mười người khác vẫn ở năm phòng đôi với nhau như cũ.
Đương nhiên, đây chỉ là cách sắp xếp đã dự định lúc ban đầu, trên thực tế, khi nàng bắt đầu đặt phòng, phát hiện đã không còn phòng đơn nữa, phòng đôi cũng không đủ, công việc làm ăn của khách sạn này vẫn khá ổn, ừm, cuối cùng, Ninh Nhụy Nhụy đã đặt một phòng tổng thống, hai phòng thương gia, cộng thêm hai phòng đôi tiêu chuẩn.
Thật ra vốn dĩ trên cơ bản phòng tổng thống có thể đủ cho tất cả mọi người ở, nhưng Ninh Nhụy Nhụy rất rõ, Hạ Thiên sẽ không để những người khác ở cùng hai người bọn hắn, đương nhiên, thật ra bản thân nàng cũng không muốn ở cùng những người khác.
“Vương hội trưởng, ngươi sắp xếp các phòng một chút đi, phòng thương gia có thể ở bốn người, chắc là đủ ở.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Vương Siêu.
“Á, được, được.” Vương Siêu ở bên cạnh đã có chút ngẩn người, bởi vì thật ra hắn đứng ngay bên cạnh nên biết được những căn phòng ấy giá hơn một vạn mỗi đêm, tuy phần lớn là giá tổng cộng, nhưng thật ra hai phòng thương gia cũng đã vài ngàn rồi.
Mà những người khác trong Hiệp hội tình nguyện viên đều có chút cao hứng, đặc biệt là thiếu nữ có khuôn mặt trẻ con hiện tại có chút hưng phấn, nàng chạy đến bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy, nhỏ giọng hỏi: “Ninh tiểu thư, ta có thể vào phòng ngươi xem thử được không?”
“Không thể.” Hạ Thiên ở bên cạnh mở miệng từ chối, hắn muốn trải qua thế giới hai người với Tiểu muội chân dài, đương nhiên không thể để người khác vào phòng của bọn hắn.
“Ngươi đừng nghe hắn nói.” Ấn tượng của nàng đối với thiếu nữ xinh xắn kia cũng không tệ: “Nếu ngươi muốn đi xem, đương nhiên có thể.”
Nàng ngừng một chút, lại bổ sung: “Nếu không như vậy, bây giờ ta đưa ngươi đi xem đi.”
“Được được, Ninh tiểu thư, thật cảm ơn cô, thật ra ta chỉ tò mò, muốn nhìn thử xem phòng tổng thống trông như thế nào mà thôi!” Thiếu nữ có khuôn mặt khả ái hơi hưng phấn: “Ta muốn đi mở mang thêm kiến thức.”
Nghe thiếu nữ nọ nói chỉ muốn xem thử phòng để biết thêm, ngược lại Hạ Thiên cũng không nói gì nữa, hắn chỉ không thích người khác làm phiền thế giới hai người bọn họ, nếu thiếu nữ ấy đã nói chỉ muốn xem thử thì đi thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Ninh Nhụy Nhụy dẫn thiếu nữ dễ thương kia đi vào thang máy, đi đến phòng tổng thống, mà nữ nhân ấy làm quen rất nhanh, còn chưa ra khỏi thang máy, đã mở miệng kêu Nhụy Nhụy tỷ rồi.
Mà Ninh Nhụy Nhụy cũng biết tên của thiếu nữ có khuôn mặt trẻ con đó, nàng ấy tên là Đồng Hân, nhưng bình thường tất cả mọi người đều gọi nàng là Búp Bê, bởi vì đó thật ra là biệt danh của nàng ấy, cộng thêm nàng ấy có khuôn mặt trẻ con nữa, bây giờ cái tên Búp Bê kia giống như trở thành tên chính thức của nàng ấy vậy.
Búp Bê vừa mới tốt nghiệp đại học, nàng vẫn thích tham dự các loại hoạt động tình yêu khác nhau, mà bây giờ nàng thật ra là liên lạc viên trong Hiệp hội tình nguyện viên Phượng Hoàng, chuyên phụ trách liên lạc với các hội viên của hiệp hội, thật ra nàng chính là người lúc trước đã gọi điện thoại liên lạc với Ninh Nhụy Nhụy, mà lúc đó nàng nói với những người khác rằng nàng ấy sẽ gia nhập hiệp hội, nhưng không ai tin nàng.
“Nhụy Nhụy tỷ, may mà ngươi thật sự tới rồi, nếu không bọn hắn đều sẽ cho rằng ta khoác lác.” Búp Bê rất hưng phấn: “Nhưng không ngờ Nhụy Nhụy tỷ ngươi còn mua một tặng một, cũng mang cả bạn trai tới.”
“Ta không đưa hắn đến, là hắn khăng khăng theo tới.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói, trong lúc nói chuyện, nàng đã đi vào phòng tổng thống, ừm, cửa mở, bên trong có một người phục vụ đang đợi.
“Chào cô, Ninh tiểu thư, ta là phục vụ riêng của phòng tổng thống, cô cần gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta, để ta trước tiên giới thiệu sơ qua một chút cho ngài về tiện nghi trong phòng...” Nhân viên phục vụ rất xinh đẹp.
“Không cần giới thiệu với ta đâu, ngươi giới thiệu cho nàng ấy một chút đi.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt, chỉ Búp Bê: “Búp Bê, ngươi cứ đi theo phục vụ, tự mình xem đi.”
“Được được được, cảm ơn Nhụy Nhụy tỷ.” Búp Bê vội vàng gật đầu, hai mắt nàng lúc này đang nhìn khắp nơi.
Chương 1959. Lại bị quấy rối
Người phục vụ xinh đẹp kia mang theo Búp Bê bắt đầu đi lại trong phòng, nàng hiển nhiên chưa từng nhìn thấy phòng tổng thống, điều kia thật ra cũng rất bình thường, vốn dĩ có rất ít người trên thế giới này được tận mắt nhìn thấy loại phòng đó.
Búp Bê không ngừng hỏi này hỏi nọ, mà nhân viên phục vụ kia cũng rất có kiên nhẫn, vẫn luôn mỉm cười giải thích với nàng, cứ như vậy qua hơn mười mấy phút, lòng hiếu kỳ của nàng cuối cùng cũng đã được thỏa mãn hết mức.
Bây giờ, lại có người phục vụ mang điểm tâm hoa quả tới, còn hỏi Ninh Nhụy Nhụy muốn ăn kiểu bữa tối nào, những thứ ấy đều có thể cung cấp miễn phí.
“Oa, nhiều đồ ăn thật đó.” Hai mắt của Búp Bê phát sáng, nhưng cũng không động.
“Búp Bê ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, không sao đâu.” Ninh Nhụy Nhụy ở bên cạnh nói.
“Này, không được ăn.” Hạ Thiên lại có chút không vui, sau đó nhìn người phục vụ kia: “Ngươi mang hết những thứ hoa quả kia đi đi, đưa nàng ta đi cùng luôn, nàng ta muốn ăn thì cứ mang hết đến phòng nàng ta đi.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời dở khóc dở cười, cuối cùng nàng cũng hiểu Hạ Thiên không vui vì Búp Bê ở đây quá lâu.
“A?” Búp Bê ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: “Ồ ồ, xin lỗi thật xin lỗi, Hạ Thiên đại ca, ta làm phiền thế giới hai người của ngươi với Nhụy Nhụy tỷ rồi, ta đi ngay đây!”
“Đưa cái này đến phòng nàng ấy đi.” Ninh Nhụy Nhụy nói với nhân viên phục vụ.
“Ninh tiểu thư, chúng ta sẽ mang cho vị tiểu thư này một phần khác, phần này cô và bạn trai cô cứ yên tâm dùng là được.” Người phục vụ mỉm cười: “Ta cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, nếu cô có việc gì cứ gọi điện thoại phục vụ, ta lúc nào cũng trực tuyến.”
“Được, cảm ơn.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
“Nhụy Nhụy tỷ, ta cũng đi trước đây.” Thật ra Búp Bê cũng rất biết điều, chỉ là vừa nãy chưa phản ứng lại mà thôi.
Nhìn nhấy hai người chướng mắt cuối cùng cũng rời đi, Hạ Thiên cũng vừa lòng, hắn thuận tay ôm Ninh Nhụy Nhụy vào người, trước tiên thu một ít phúc lợi rồi nói sau.
“Này, thả ta ra trước đã, ta muốn ăn một chút.” Ninh Nhụy Nhụy đã quen bị Hạ Thiên chiếm tiện nghi, sớm đã từ bỏ việc chống cự, nhưng nếu tên gia hỏa này quá đáng quá, nàng vẫn sẽ phản đối.
Ừm, rất nhanh Hạ Thiên đã có chút quá đáng, mà hắn cũng không có ý thả nàng ra, vì thế Ninh Nhụy Nhụy bắt đầu hành động, nàng cầm một chùm nho nhét hết vào miệng Hạ Thiên.
Khoan hãy nói, chiêu ấy thế mà có tác dụng, có thể đánh lạc hướng lực chú ý của Hạ Thiên một chút, đương nhiên, điều đó cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, dù sao đối với hắn mà nói, trước mắt hắn, thứ ngon miệng nhất không phải là mấy thứ hỏa quả kia, mà là đại mỹ nhân Ninh Nhụy Nhụy này.
“Này, ta muốn đi tắm.” Một lát sau, nàng không thể nhịn được nữa nói một câu, nhưng nàng nói xong câu ấy có chút hối hận.
Nàng bị ném vào bể bơi, đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là Hạ Thiên cũng tiến vào, đột nhiên Ninh Nhụy Nhụy bắt đầu có chút phát điên rồi, tên biến thái này, đêm nay sẽ không phải muốn làm gì đó với nàng đấy chứ?
Chẳng lẽ tên biến thái kia cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa tính háo sắc đại phát rồi sao?
Tuy không ít người đã nói với nàng, chuyện đấy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, mà nàng dường như cũng đã cảm thấy chuyện kia sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi, nhưng bây giờ, nàng thật sự còn chưa sẵn sàng mà.
“Này, ngươi xuống đây làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Còn nữa, ta muốn tắm chứ không phải bơi!”
“Tiểu muội chân dài, nàng có thể vừa bơi vừa tắm mà.” Hắn cười hì hì nói: “Nếu cô cảm thấy như vậy không được, lát nữa cô lại đến phòng tắm tắm rửa cũng được, ta cũng có thể đi với cô.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời cảm thấy bể bơi vẫn an toàn hơn.
“Ta đi thay áo tắm.” Ninh Nhụy Nhụy muốn rời khỏi bể bơi.
“Tiểu muội chân dài, thật ra cô không mặc áo tắm cũng được.” Ánh mắt của hắn có chút nóng rực.
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn hắn, nàng không mặc áo tắm cứ bơi như vậy sao? Vậy không phải càng không tiện... Á, không đúng, tên lưu manh đó hình như muốn nàng không mặc gì?
Ninh Nhụy Nhụy phản ứng lại, càng kiên định với ý nghĩ nhất định phải mặc áo tắm, mà lần này Hạ Thiên cũng không ngăn nàng, vấn đề duy nhất chính là lúc nàng thay áo tắm cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nàng, mà nàng cũng không dám quay đầu lại, bởi vì biết Hạ Thiên đang nhìn, nếu nàng quay đầu lại, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hình như cũng không khác gì lúc trước ở làng du lịch trên đảo, nhưng nàng cũng tự lẩm bẩm rằng, đợi đến trong núi sâu, nàng cũng không tin tên biến thái kia còn có thể tìm được chỗ như vậy.
Lúc này, chuông cửa vang lên, có chút dồn dập, Hạ Thiên nhất thời có chút bất mãn, tên nào lại đến quấy rối đây?
Đang muốn dạy bảo đối phương một chút, bên ngoài cũng đã truyền đến giọng nói: “Nhụy Nhụy tỷ, Nhụy Nhụy tỷ, ngươi có đó không? Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, có người bóc phốt chúng ta rồi!”
Người hét to bên ngoài không phải ai khác mà chính là Búp Bê.
Chương 1960. Kẻ bóc phốt
Ninh Nhụy Nhụy vẫy tay một cái, một chiếc áo choàng tắm bay đến trên tay, nàng quấn áo choàng tắm bước ra cửa, mở cửa nhìn thấy Búp Bê đứng ở đó dáng vẻ có chút lo lắng.
“Nhụy Nhụy tỷ, bọn hắn đang ở trên mạng... Oa, Nhụy Nhụy tỷ, bây giờ ngươi thật xinh đẹp!” Búp Bê vốn dĩ mở miệng muốn nói chuyện gì đó, nhưng rất nhanh lại bị dáng vẻ này của Ninh Nhụy Nhụy làm cho kinh ngạc.
Dù sao sự kết hợp giữa bikini và áo choàng tắm của Ninh Nhụy Nhụy bây giờ quả thật quá gợi cảm quyến rũ, đó thật sự loại xinh đẹp gợi cảm mà nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ động lòng.
“Ngươi lại đến đây làm gì?” Hạ Thiên lại có chút không vui, hắn cảm thấy Búp Bê này thật đáng đánh, có chuyện hay không có chuyện cũng đến tìm Ninh Nhụy Nhụy, quả thật là cố ý đến phá hoại.
“Búp Bê, ngươi nói bóc phốt cái gì cơ, có chuyện gì sao?” Ninh Nhụy Nhụy cũng mở miệng hỏi.
“À, Nhụy Nhụy tỷ, thật ra chính là chuyện mà hội trưởng lo lắng lúc trước đã trở thành sự thật rồi, cũng không biết ai nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta ở khách sạn năm sao, còn chụp trộm vài bức ảnh của chúng ta, lúc này đang đăng lên trên mạng rồi, nói hiệp hội tình nguyện viên chúng ta lấy tiền quyên góp của người khác tiêu xài hoang phí, tuy vừa mới đăng lên không lâu, nhưng chúng ta đã bị mắng thảm rồi.” Búp Bê cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng nói ra chuyện nàng thật sự muốn nói.
“Chúng ta biết rồi, ngươi có thể đi rồi đó.” Hạ Thiên trực tiếp bắt đầu đuổi người.
“Không phải, Nhụy Nhụy tỷ, chẳng lẽ chúng ta mặc kệ sao?” Búp Bê ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Hạ Thiên sẽ nói một câu như vậy.
“Tóm lại không cần ngươi quan tâm!” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, trực tiếp vung tay lên, một lực lượng vô hình cứ như vậy đẩy Búp Bê ra khỏi cửa, một giây tiếp theo, cửa trực tiếp đóng lại.
“Nhụy Nhụy tỷ, Nhụy Nhụy tỷ...” Búp Bê ở bên ngoài gõ cửa.
Hạ Thiên lập tức muốn đánh người, nhưng lần này, Ninh Nhụy Nhụy lập tức lên tiếng.
“Này, ngươi đừng làm bậy, chuyện này để ta xử lý là được.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Sợ Hạ Thiên không đồng ý, Ninh Nhụy Nhụy lại bổ sung thêm một câu: “Nếu ngươi lộn xộn thì đừng mong ta mặc bikini cho ngươi xem!”
“Tiểu muội chân dài, loại chuyện nhỏ này vốn dĩ chúng ta không cần quan tâm mà.” Hạ Thiên vẫn hơi khó chịu, nhưng đối với việc Ninh Nhụy Nhụy bằng lòng mặc bikini, ít nhất hắn sẽ không ra tay đánh người.
Phải biết rằng, vốn dĩ hắn đang muốn đánh Búp Bê một trận rồi ném đi.
“Đối với ngươi thì đó là chuyện nhỏ, nhưng đối với bọn hắn thì đó chính là chuyện lớn!” Ninh Nhụy Nhụy hừ nhẹ một tiếng: “Tóm lại sau này gặp phải loại chuyện này, đều để ta xử lý, lúc ta bảo ngươi giúp đỡ thì ngươi mới được giúp, nếu không thì ngươi đừng nói gì!”
Ngừng một chút, Ninh Nhụy Nhụy còn bổ sung một câu: “Là do ngươi cứ nhất định phải tới đây ở, nếu không cũng sẽ không có chuyện này, không cần ngươi đến giúp đỡ, chỉ cần ngươi đừng đến gây thêm phiền phức nữa!”
“Tiểu muội chân dài, ta chỉ nói cô đến đây ở thôi, bọn hắn tới hay không cũng không quan trọng.” Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Ninh Nhụy Nhụy cũng chẳng buồn giảng đạo lý với Hạ Thiên, nàng đi tới mở cửa: “Búp Bê, ngươi đi nói hội trưởng Vương đến đây đi, chúng ta cùng bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào.”
“Được, Nhụy Nhụy tỷ, ta đi gọi hội trưởng.” Búp Bê vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ninh Nhụy Nhụy lại đóng cửa, xoay người vào phòng, thay một bộ quần áo, áo phông và quần đùi, dáng vẻ rất nhàn nhã, đôi chân dài vẫn lộ ra ngoài, vẫn gợi cảm như vậy.
Mà nàng vừa thay quần áo xong thì lại có tiếng gõ cửa truyền đến, Ninh Nhụy Nhụy lại đi mở cửa, nhưng lại ngẩn người, vốn dĩ nàng tưởng Búp Bê và Vương Siêu đến rồi, nhưng trên thực tế, lúc này đứng ở cửa, không phải bọn hắn, mà là một nữ nhân xa lạ.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Nhụy Nhụy hơi nhíu mày, nàng nhìn ra nữ nhân này không phải là nhân viên phục vụ.
Nữ nhân này khoảng ba mươi tuổi, nàng nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, đầu tiên là ngẩn người, không biết là đã nhận ra Ninh Nhụy Nhụy hay là bị vẻ đẹp của Ninh Nhụy Nhụy làm cho kinh ngạc rồi, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Ninh Nhụy Nhụy, nàng cũng lập tức phản ứng lại, lui về sau mấy bước, sau đó đột nhiên lấy ra một chiếc di động, điên cuồng chụp ảnh Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày hỏi, trong lòng nghĩ nữ nhân này chẳng lẽ là phóng viên săn tin gì đó sao?
Nữ nhân này lại không trả lời câu hỏi của Ninh Nhụy Nhụy, mà đột nhiên xông về phía cửa, dường như đang muốn lao vào phòng chụp ảnh, nhưng lần này, Ninh Nhụy Nhụy cuối cùng đã hành động, nàng đưa tay ra nắm lấy vai nữ nhân này, kéo nữ nhân về phía sau, rồi sau đó lại thò tay giật lấy di động của nữ nhân.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy bản thân đã giúp nữ nhân này rồi, nói cách khác, nếu nữ nhân này thật sự xông vào, chắc chắn sẽ bị Hạ Thiên trực tiếp đá ra ngoài.
Nhưng không nghi ngờ gì, nữ nhân này sẽ không cảm kích Ninh Nhụy Nhụy, nàng đang gào lên với Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi làm gì vậy? Mau trả di động lại cho ta!” Giọng nữ nhân này rất lớn, dường như không cảm thấy nàng có vấn đề gì cả: “Ta nói cho ngươi biết, ta là phóng viên, ta có quyền bóc phốt các ngươi, các ngươi lấy tiền quyên góp của người khác đến đây ở phòng tổng thống, ta muốn phơi bày toàn bộ hành vi tồi tệ này của các ngươi ra ngoài!”
“Ngươi chính là người đã bóc phốt hiệp hội tình nguyện viên chúng ta phải không?” Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, chính là giọng nói của Búp Bê, lúc này nàng và Vương Siêu cũng vừa tới.
Chương 1961. Giải quyết theo cách của người bình thường
“Là ta thì sao? Đừng tưởng ta sợ các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, ta là phóng viên, ta có nghĩa vụ vạch trần loại chuyện này!” Nữ nhân tự xưng là phóng viên vẫn giữ dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Phóng viên gì chứ, ngươi chỉ là một blogger thôi.” Búp Bê không nhịn được phản bác, hiển nhiên nàng đã biết nguồn gốc của cái gọi là phóng viên này, mà cái gọi là bóc phốt lúc trước, quả thật chính là đăng trên tài khoản công cộng.
“Blogger thì làm sao? Chúng ta là tự truyền thông, tự truyền thông cũng là truyền thông, chúng ta không khác gì phóng viên cả!” Nữ nhân kia có chút tức giận: “Hơn nữa, cho dù ta không phải là phóng viên, cho dù ta chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ ta không thể bóc phốt loại chuyện này của các ngươi sao?”
“Vị tiểu thư này, ngươi có quyền bóc phốt, nhưng ít nhất ngươi cũng nên nói sự thật, chứ không phải suy đoán lung tung.” Lúc này, Vương Siêu mới lên tiếng, giọng điệu của hắn cũng vẫn rất lịch sự.
“Sự thật à? Ta nói không phải là sự thật sao?” Nữ nhân này bày ra dáng vẻ hùng hổ dọa người: “Được, vậy ta hỏi các ngươi, ta có vu oan cho các ngươi không? Các ngươi là một hiệp hội tình nguyện viên đúng không? Các ngươi nhận tiền quyên góp của người khác đúng không? Bây giờ các ngươi đang ở trong phòng nghỉ xa hoa của khách sạn năm sao đúng không?”
“Tuy những gì ngươi nói đúng là sự thật, nhưng logic cụ thể...” Vương Siêu muốn giải thích.
“Ngươi thừa nhận đó là sự thật là được, ta đã ghi âm rồi!” Nữ nhân ngắt lời Vương Siêu: “Tóm lại ta không vu oan các ngươi, bản ghi âm ta cũng sẽ lập tức đăng lên mạng, để cho mọi người phân xử!”
“Ngươi đây là cắt câu lấy nghĩa!” Búp Bê có chút tức giận: “Tiền chúng ta ở khách sạn, cũng không phải dùng tiền quyên góp, hiệp hội tình nguyện viên chúng ta đối với nguồn gốc và khoản chi của mọi khoản quyên góp đều có ghi chép rõ ràng, từ trước tới giờ chưa từng dùng bừa bãi.”
“Nếu các ngươi nói thật, vậy thì lập tức trả lại di động cho ta, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!” Nữ nhân nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Còn nữa, ta biết ngươi là ai, biết ngươi là Ninh Nhụy Nhụy, cũng biết ngươi là người nổi tiếng, nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ ngươi là người nổi tiếng thì có đặc quyền, ta không sợ các ngươi đâu!”
“Tiểu muội chân dài, nàng làm gì mà còn chưa ném kẻ xấu xí này đi vậy?” Lúc này, giọng nói của Hạ Thiên truyền ra, tuy hắn đang ở bên trong không ra ngoài, nhưng hắn đương nhiên cũng biết động tĩnh bên ngoài, nếu không phải lúc trước Ninh Nhụy Nhụy đã nói muốn tự mình xử lý, hắn sớm đã đi ra đánh người.
Nhưng dù Ninh Nhụy Nhụy đã dặn dò, bây giờ hắn cũng có chút không nhịn nổi nữa rồi.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai xấu xí?” Nữ nhân nhìn thấy Hạ Thiên xuất hiện ở cửa, tỏ ra có chút tức giận.
Không thể không nói, Hạ Thiên mỗi lần đều luôn dễ dàng có thể lôi kéo thù hận, bởi vì hắn thật sự rất thích nói nữ nhân xấu xí này nọ, mà trên cơ bản sẽ không có mấy nữ nhân có thể chịu được từ này.
“Chính là nói ngươi đó.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Xấu như vậy cũng thôi đi, còn chạy đến đây làm phiền chúng ta, ta và tiểu muội chân dài nhà ta có tiền, chúng ta muốn ở khách sạn nào thì liên quan quái gì đến ngươi.”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, sau đó trực tiếp nhét chiếc di động vào tay nữ nhân kia, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngươi muốn bóc phốt đúng không? Được, ngươi cứ tiếp tục bóc phốt đi, ngươi muốn chụp ảnh cũng cứ tiếp tục chụp đi, Ninh Nhụy Nhụy ta không có chuyện gì không thể cho người khác thấy.”
“Nhụy Nhụy tỷ, như vậy không tốt lắm đâu?” Búp Bê lại có chút lo lắng: “Nàng đi nói lung tung, sẽ khiến hiệp hội tình nguyện viên chúng ta bị mắng, sau đó làm không tốt, hiệp hội tình nguyện viên chúng ta sẽ bị gạch bỏ, đến lúc đó, chúng ta sẽ không thể thật sự đi giúp những người cần chúng ta giúp đỡ nữa.”
“Búp Bê, ngươi đừng lo, nếu Ninh tiểu thư đã cảm thấy xử lý như vậy tốt hơn, vậy cứ để nàng quyết định đi, về phần giúp đỡ người khác, thật ra, chỉ cần chúng ta có lòng, bất kể hiệp hội tình nguyện viên có tồn tại hay không, chúng ta đều có thể giúp đỡ những người khác.” Vương Siêu ngược lại có vẻ khá bình tĩnh: “Huống chi, trên mạng đã đăng rất nhiều ảnh rồi, việc chúng ta bây giờ cứ nhất định phải dẹp chuyện này ngược lại sẽ càng khiến người khác nghi ngờ chúng ta có vấn đề.”
Ngừng một chút, Vương Siêu tiếp tục nói: “Như Ninh tiểu thư đã nói, chúng ta không có chuyện gì mà không thể cho người khác thấy, không việc gì phải sợ.”
“Được, ta hy vọng các ngươi thật sự có thể nói được làm được!” Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi, lúc sắp đến gần thang máy, nàng lại nhanh chóng xoay người, chụp nhanh vài bức ảnh, sau đó, nàng lao vào thang máy.
“Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta thật sự cứ để như vậy sao?” Em bé không nhịn được hỏi: “Ta vừa mới lên mạng xem một chút, đã có người mắng chúng ta rồi, hơn nữa mắng còn rất khó nghe.”
“Không sao, mấy năm nay ta cũng không phải lần đầu tiên bị người ta mắng.” Ninh Nhụy Nhụy đối với chuyện này có vẻ rất bình tĩnh.
“Tiểu muội chân dài, ai dám mắng cô ta sẽ đánh hắn.” Hạ Thiên ở bên cạnh lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy di động ra, chuẩn bị liên lạc với bé ngoan, hắn muốn bảo bé ngoan tấn công máy tính của những người dám mắng Ninh Nhụy Nhụy, đây là thủ đoạn mà tiểu yêu tinh thường dùng nhất.
“Này, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, cũng đừng liên lạc với người đó.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta đã nói tự ta sẽ giải quyết.”
Quay đầu nhìn về phía Vương Siêu, Ninh Nhụy Nhụy lại nói thêm: “Hội trưởng Vương, chuyện này, vẫn cần ngươi trước tiên ra mặt giải thích một chút, sau đó ta lại viết một bài báo cho gửi đi, về phần những người đó tin hay không, trước tiên đừng quan tâm nhiều như vậy.”
Chương 1962: Cãi nhau trên mạng
Ninh Nhụy Nhụy một hai đòi tự mình giải quyết sự kiện công khai trên mạng, Hạ Thiên cũng không có nhúng tay, kế tiếp, nàng dành tất cả thời gian để cãi nhau với những người khác.
Việc Vương Siêu đã công bố danh sách thu chi của Hiệp hội tình nguyện, mỗi một khoản đều rất rành mạch và kỹ càng, đủ để chứng minh tiền ở khách sạn cũng không phải dùng tiền của những người khác quyên góp, nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều người không chịu buông tha.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, cho dù tiền ấy là của Ninh Nhụy Nhụy bỏ ra, nhưng nếu nàng đã có nhiều tiền ở khách sạn sang trọng như vậy, tại sao lại không lấy nó đi giúp những trẻ em trên các vùng núi?
Rất nhiều người công kích Ninh Nhụy Nhụy, chỉ trích rằng nàng một bên nói là muốn trợ giúp trẻ em vùng núi, một bên lại chỉ biết hưởng thụ, còn nói nàng thuần túy vì muốn tạo cảm giác tồn tại, nói bây giờ nàng không có thành tích gì cho nên bắt đầu chế tạo tai tiếng. Nói tóm lại, những thanh danh tốt trước đó của nàng bây giờ lại không thể giúp ích gì được cho nàng.
Thật ra tính tình của Ninh Nhụy Nhụy khá tốt, nếu lúc trước thì tuyệt đối sẽ không có việc nàng cãi tay đôi với người khác ở trên mạng, nhưng bây giờ không biết có phải là bị Hạ Thiên ảnh hưởng hay không, tính tình của nàng trở nên dễ nổi giận hơn trước, không phải sao, hiện tại nàng đang mắng người bằng tài khoản chính thức đây.
Theo lý luận mà nói thì người tu tiên chỉ tập trung tu luyện vũ lực, không giúp ích gì nhiều cho việc mắng người. Nhưng trên thực tế, mắng người không chỉ là việc cần kỹ thuật mà còn là việc rất tốn thể lực, đánh chữ rất hao phí thể lực, mà sau một thời gian dài, người bình thường thật đúng là chịu không nổi, lúc này thì ưu thế người tu tiên của Ninh Nhụy Nhụy hiện ra.
Bây giờ, nàng đánh chữ với tốc độ siêu nhanh, tư duy cũng nhanh nhẹn, tinh lực sung túc, mắng người mấy tiếng ở trên mạng cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng có thể thắng, bởi vì đối thủ của nàng thật sự nhiều lắm, không phải một người, mà mấy ngàn mấy vạn thậm chí hơn mấy chục triệu người.
Cho dù nàng đã đánh bại vô số đối thủ, nhưng đối thủ của nàng là vô tận, không phải sao, cho đến đêm khuya, vẫn có vô số người mắng nàng, hơn nữa nhìn tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
“Ta có tiền, ta dùng tiền của mình thì liên quan gì đến các ngươi? Ta thích dùng nó như thế nào là chuyện của ta, ta đi làm từ thiện chẳng lẽ không thể ở khách sạn năm sao? Trợ giúp người khác phải làm bản thân chịu khổ? Chính bởi vì loại người như các ngươi quá đông mà làm hại rất nhiều người có tiền cũng không dám tùy tiện trợ giúp người khác."
“Tiền của ta cũng là do bản thân kiếm được, nhà ta đúng có tiền đấy, nhưng tiền của ông nội ta cũng là dựa vào bản thân kiếm được, hắn thích cho ta dùng thì các ngươi cũng không can thiệp được!"
“Người mà ta đã giúp còn nhiều hơn đám anh hùng bàn phím các ngươi!"
......
Ninh Nhụy Nhụy liên tục mắng người, Hạ Thiên ở bên cạnh nhìn mấy tiếng đồng hồ cuối cùng không nhịn nổi nữa.
“Tiểu muội chân dài, cô thường hay gây chuyện như vậy sao? Cãi nhau với đám ngu ngốc ấy có gì vui chứ?” Hạ Thiên phàn nàn, Tiểu muội chân dài hay gây chuyện cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng bởi vì cãi nhau mà quên chơi với hắn, đây chính là vấn đề lớn.
“Ta không có thường sinh sự, chỉ là ta không quen nhìn đám người này! Không thấy bọn hắn đi giúp ai, thế mà thấy người khác làm thì chạy tới bắt bẻ đủ điều. Đầu năm nay muốn giúp người khác thì bản thân phải hoàn mỹ mới được, cứ tiếp tục như vậy thì sau này ai dám làm việc tốt?” Ninh Nhụy Nhụy oán giận nói, “Ngươi xem bọn hắn nói ta như thế nào, nói ta không nên sống tốt như vậy, nói là tiền ta ở khách sạn có thể trợ giúp cho rất nhiều đứa bé, bọn hắn cứ như là ước gì ta đưa tất cả tiền của mình cho người khác, sau đó chính mình đi chịu khổ."
Đúng vậy, hiện giờ trên mạng có rất nhiều lời bàn tán như vậy, rất nhiều người nói cho dù Ninh Nhụy Nhụy có tiền, coi như đó là tiền do nàng kiếm được thì cũng không nên xa xỉ như vậy, nói nàng cũng chỉ là vì lăng xê, căn bản không phải thật tâm muốn giúp người khác.
Đương nhiên cũng không phải tất cả đều cho là như thế, thật ra cũng có không ít người đứng ra nói giúp cho Ninh Nhụy Nhụy, bọn hắn cảm thấy nàng nói rất đúng, nàng có tiền thì dựa vào cái gì không thể ở khách sạn tốt?
“Ta cảm thấy nàng ấy nói rất đúng, vì sao trợ giúp người khác nhất định phải làm cho bản thân chịu khổ? Nếu trong lúc giúp đỡ người khác mà chất lượng sinh hoạt của bản thân không bị ảnh hưởng gì, đồng thời còn có thể làm cho tinh thần vui vẻ, như vậy thì chuyện trợ giúp người khác mới có thể tiếp tục kéo dài được."
“Đúng vậy, nếu như trợ giúp người khác nhất định phải làm cho bản thân chịu khổ, ta tin tưởng rất nhiều người sẽ không nguyện ý đi trợ giúp người khác."
“Nói Ninh Nhụy Nhụy lăng xê, các ngươi có phải bệnh phải không? Nàng lại không đóng phim, cũng không làm hotgirl bán hàng trên mạng, lăng xê có ích lợi gì hả?"
......
Nói tóm lại, Ninh Nhụy Nhụy chiến đấu ở trên mạng với người khác tới nửa đêm cũng không phải không có tác dụng, ít nhất đã làm cho dư luận trên mạng chia thành hai phe, mà người đứng về phía nàng có rất nhiều, đương nhiên, mắng nàng vẫn còn không ít, phải biết rằng, cho tới bây giờ thì thứ gọi là mắng chiến trên mạng chưa bao giờ có được kết quả.
“Tiểu muội chân dài, nếu cô muốn mắng thắng bọn hắn thì rất đơn giản, để cho Bé Ngoan hack hết đám người phản đối cô là được rồi, như vậy cô sẽ thắng." Bây giờ, Hạ Thiên ở bên cạnh nói.
“Không cần, thắng hay không đều không sao, ta chính là muốn mắng bọn hắn một buổi tối!” Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không có ý đồ cứ vậy mà buông tha đám ngu ngốc kia.
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực, xem ra đêm nay Tiểu muội chân dài không muốn chơi với hắn rồi.
Chương 1963. Đi tàu hoả
“Tiểu muội chân dài, có người nói cho cô chuyện này chưa? Muốn làm một người bạn gái đủ tư cách, buổi tối phải ngủ với bạn trai mình." Hạ Thiên có chút không vui nói.
“Ừ, ta vốn dĩ cũng không phải là bạn gái đủ tư cách nha." Ninh Nhụy Nhụy cũng không quay đầu lại, “Nếu ngươi cảm thấy ta không tốt thì có thể chia tay với ta, ta không ngại."
Hạ Thiên càng buồn bực, thế là hắn lập tức ôm Ninh Nhụy Nhụy vào lòng.
“Nè, ngươi làm gì vậy?” Nàng có chút choáng váng, “Ngươi chớ làm loạn nha!"
“Cô muốn mắng bọn hắn cả buổi cũng được, nhưng cô cũng phải chơi với ta." Hạ Thiên duỗi lưng một cái, “Ta đi ngủ trước đây, cô cứ từ từ mà mắng đám đần kia."
Nói xong lời đó, Hạ Thiên gối đầu lên đôi chân dài của nàng, hiển nhiên, hắn thật cũng không muốn làm cái khác, chính là muốn dùng chân của nàng làm gối đầu cho hắn mà thôi.
Ninh Nhụy Nhụy thoáng nhẹ nhàng thở ra, hiện giờ nàng đã có thể tiếp thu loại trình độ thân mật như vậy.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy hắn đã nhắm mắt lại, hình như đã chìm vào giấc ngủ, mà nàng cũng không quan tâm tới hắn nữa, tiếp tục công cuộc mắng người ở trên mạng.
Buổi tối đó cũng làm cho mọi người nhận ra được một việc, đó chính là sức chiến đấu của Ninh Nhụy Nhụy không chỉ mạnh khi tiến hành đủ loại tranh tài thể dục, ngay cả lúc mắng người trên mạng thì sức chiến đấu kia cũng rất mạnh.
Còn đừng nói, buổi tối đó, nàng đã tăng mấy chục vạn fan hâm mộ.
Cứ việc mắng chiến không có thắng bại, nhưng từ góc độ như thế mà nói thì Ninh Nhụy Nhụy đã thắng.
Trận chiến này của nàng kéo dài mãi cho đến sáng mới kết thúc, mà sở dĩ kết thúc cũng không phải là nàng mắng mệt mỏi, mà có người tới gõ cửa.
Người gõ cửa không phải ai khác chính là Búp Bê, bởi vì Hiệp hội Phượng Hoàng đã chuẩn bị xuất phát.
Về việc Hiệp hội tình nguyện đã gây nên rất nhiều gió to sóng lớn ở trên mạng, nhưng kế hoạch của bọn hắn vẫn không có thay đổi gì, lúc này mọi người vẫn quyết định đi tới địa điểm cần đến. Ừm, thật ra nơi đó cách ở đây khá xa, trước tiên cần phải ngồi đường sắt cao tốc, tiếp theo đi xe buýt, đoạn đường cuối cùng nghe nói là cần phải xuống xe đi bộ, nói cách khác, nơi mà bọn hắn muốn tới thật sự không phải là xa xôi một cách bình thường.
“Tiểu muội chân dài, chúng ta có thể để bọn hắn đi trước, tiếp theo chúng ta bay qua là được rồi." Hạ Thiên lên tiếng, hiện tại hắn vẫn còn gối lên trên đùi Ninh Nhụy Nhụy không muốn ngồi dậy.
“Ta muốn đi cùng với bọn hắn, ngươi muốn tới sau thì tự bay một mình đi." Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, loại chuyện thoát ly đoàn người ấy không tốt lắm, lại nói, ngồi đường sắt cao tốc cũng không mệt mỏi nhiều.
Đặc biệt là đối với người tu tiên, chuyện đó hoàn toàn không có vấn đề, chính là tốn thời gian hơi nhiều thôi.
Mà Ninh Nhụy Nhụy vừa nói như vậy, hắn cũng đành phải rời giường, dù sao thì hắn vẫn muốn ở bên cạnh bạn gái của mình.
Khi hai người rời giường ăn điểm tâm xong rồi xuống lầu, toàn bộ người của Hiệp hội tình nguyện đều đang chờ hai người bọn hắn, mà nghe nói bên ngoài khách sạn còn có phóng viên, chỉ là đã bị bảo vệ ngăn ở ngoài rồi.
Khách sạn này phục vụ cũng không tệ lắm, có lẽ thường xuyên có người nổi tiếng vào ở cho nên bọn hắn đã quen với loại tình huống như vậy, vì vậy cũng đã sớm có đối sách. Khách sạn có bãi đỗ xe ngầm, xe buýt do người của Hiệp hội tình nguyện Phượng Hoàng mướn sẽ lái thẳng đến đó, Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên đi thang máy xuống rồi lên xe, tiếp theo tránh thoát đám ký giả, chạy thẳng tới nhà ga.
Toàn bộ quá trình coi như thuận lợi, trên xe buýt có mấy người đang khen ngợi Ninh Nhụy Nhụy, tỏ vẻ tán thành những lời tối hôm qua của nàng. Mấy người đang khen ngợi nàng đều là gia đình có điều kiện không tồi, có đôi khi bọn hắn làm chút chuyện tốt, quyên chút tiền cũng bị chỉ trích, đương nhiên, bọn hắn có tiền và Ninh Nhụy Nhụy có tiền hoàn toàn là hai khái niệm, dù sao thì số lượng chênh lệch quá xa.
Nửa giờ sau, đoàn người đã tới nhà ga, vé xe lửa là do bên Vương Siêu mua, nói đến cái này, đến giờ Hạ Thiên vẫn chưa đi làm lại thẻ căn cước, cũng may hắn là có số thẻ cho nên mua vé không có vấn đề gì, đến nỗi vấn đề vào trạm như thế nào thì hoàn toàn không gây khó khăn gì cho hắn.
Ừm, không hề nghi ngờ, vé xe là ghế hạng hai, lần này Hạ Thiên cũng không bắt bẻ gì, với hắn mà nói thì điều đó cũng không phải là chuyện lớn, mặc dù hơi chật chội một tí, nhưng có thể ở gần Tiểu muội chân dài hơn cũng là chuyện tốt.
“Tiểu muội chân dài, chỗ này hình như quá hẹp rồi, chân của cô không thể duỗi ra được." Nhưng Hạ Thiên rất nhanh phát hiện vấn đề, vị trí ấy đối với người cao như Ninh Nhụy Nhụy mà nói là có chút không quá tốt.
“Không sao, ta vừa nhìn vé xe, không có ghế thương gia và ghế hạng nhất, cũng chỉ có cái này thôi." Ninh Nhụy Nhụy hồi đáp, vị trí này đúng là rất hẹp, nhưng mà dù gì bây giờ nàng đã là người tu tiên, cho nên việc đó cũng không có gì là không chịu được.
“Hạ tiên sinh, để ta hỏi nhân viên phục vụ xem có ghế thương gia nào trống không, có thì sẽ lập tức đổi chỗ cho Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư." Vương Siêu nói.
Hạ Thiên không nói gì thêm gì, đường sắt cao tốc cũng đã xuất phát, hắn suy nghĩ một chút sau đó đặt Ninh Nhụy Nhụy lên người mình: “Tiểu muội chân dài, ngồi như vậy thì cô sẽ thoải mái một chút."
Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, đúng là nàng ngồi như vậy sẽ thoải mái một chút, nhưng mấu chốt là tên háo sắc đó cảm thấy ôm nàng thoải mái thì chính xác hơn.
“Nào, cạn ly!” Bên cạnh truyền đến một trận ồn ào, Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, có mấy người đang uống rượu đánh bài ở đằng kia.
Chương 1964. Ồn ào
Ba nam một nữ ngồi túm tụm một chỗ, bọn hắn vừa đánh bài poker vừa uống bia, đương nhiên, các loại đồ ăn vặt như hạt dưa cũng không thể thiếu được. Đối với bọn hắn thì chuyến đi này rất thoải mái, nhưng đối với những hành khách khác trong toa xe thì không được thư thái như vậy, bởi vì mấy người đó thật sự quá ồn ào.
Có người đeo tai nghe để ngủ, nhưng không phải mỗi người đều mang theo tai nghe, một số người không có tai nghe cũng chỉ có thể chịu đựng bị tiếng ồn tra tấn. Thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn về phía nhóm bốn người kia, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, mà nhân viên phục vụ thường xuyên đi qua cũng nhắm mắt làm ngơ loại tình huống ấy.
"Xin lỗi, các ngươi có thể nhỏ giọng một chút được không?" Cuối cùng thì Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được nữa mà lên tiếng, không phải nàng muốn ngủ, cũng không phải nàng sợ ầm ĩ gì, chỉ là trong xe có nhiều người rõ ràng rất muốn ngủ lại bị đánh thức, không còn cách nào khác, nàng quyết định nói chuyện phải quấy với đám người ấy một chút.
Nhóm bốn người đồng thời nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy sau đó ngẩn người, có lẽ là bởi vì khuôn mặt của nàng quá đẹp nên làm kinh động bọn hắn, cũng có lẽ đang buồn bực tại sao đến bây giờ mình mới phát hiện trong xe có một vị đại mỹ nữ như vậy.
Nhưng bốn người đó lập tức phát hiện, Ninh Nhụy Nhụy đang ngồi trên đùi một nam nhân khác, không phải sao, ít nhất ba tên nam nhân vốn dĩ còn muốn lại gần Ninh Nhụy Nhụy tức khắc lại có ý tưởng khác.
"Vị mỹ nữ này, nếu ngươi ngại nơi này ầm ĩ thì đi mà ngồi ghế hạng nhất hoặc ghế thương gia, toa xe ghế hạng hai chính là như vậy đấy." Tên nam nhân đeo mắt kính trong ba người mở miệng, trong giọng nói có chứa hương vị của sự châm chọc.
"Đúng vậy, toa xe hạng hai chính là như thế, nhìn mỹ nữ mặc một thân hàng hiệu chắc có rất nhiều tiền, vậy thì cũng đừng ngồi chung một toa xe với người nghèo chúng ta chứ."
"Các ngươi mau đi qua ghế thương gia đi, bên kia yên tĩnh lắm."
Hai tên nam nhân còn lại cũng hùa theo, nói xong ba người còn giơ bia lên: "Nào, cạn ly!"
"Các ngươi không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao? Đây là nơi công cộng, các ngươi ở đây ồn ào ầm ĩ như vậy không cảm thấy bản thân không có văn hóa sao?" Lúc này, trong toa xe có một nam nhân khoảng hai mươi tuổi cũng không nhịn được lên tiếng, lúc trước hắn cũng rất khó chịu, chỉ là không có nói, bây giờ Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng trước, hắn cũng nhịn không được nữa.
"Người anh em này, chẳng lẽ ngươi muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp à? Ta đề nghị ngươi nhìn xem nàng ta đang ngồi ở đâu đi, bạn trai người ta còn chưa lên tiếng đâu, ngươi chen miệng vào làm cái gì hả?" Nam nhân đeo mắt kiếng giở giọng châm chọc.
Nam nhân trẻ tuổi kia có chút tức giận, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì Ninh Nhụy Nhụy đã nói tiếp: "Các ngươi nhất định phải luôn ồn ào như vậy sao?"
"Mỹ nữ, ngươi nói sai rồi, chúng ta sẽ không ồn ào như vậy mãi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ phát hiện, chúng ta sẽ càng ngày càng ầm ĩ hơn nữa." Gã đeo kính vừa nói xong thật đúng là nâng giọng lên cao, "Anh em, nào nào, cạn ly đi!"
"Cạn ly!" Hai tên nam nhân còn lại cũng hùa theo kêu to.
"Nè nè, ba người các ngươi đừng cứ mãi lo uống mà không gọi ta chứ!" Nữ nhân đi theo ba người kia cũng lên tiếng, mà rất hiển nhiên, nàng cũng không cảm thấy bạn bè của mình có cái gì không đúng.
Không thể không nói, mấy người kia thật đúng là rất phách lối, nhưng bọn hắn cũng chỉ le hét om sòm mà thôi, người bình thường không muốn có xung đột lớn gì với bọn hắn, dù sao thì ngồi ở đường sắt cao tốc cũng có mấy giờ, nhịn một chút là mọi chuyện có thể suôn sẻ.
"Nhụy Nhụy tỷ, nếu không thì thôi vậy? Hội trưởng nói bây giờ chúng ta không thích hợp xung đột với người khác, dù sao ngươi mới vừa cãi nhau với người khác ở trên mạng." Lúc này, Búp Bê tiến lại gần nhỏ giọng nói với Ninh Nhụy Nhụy.
Hiển nhiên nàng đã được Vương Siêu gọi tới khuyên Ninh Nhụy Nhụy.
"Con ba!"
"Con mười!"
"Tiểu vương (joker) !"
"Không có!"
"Một đôi hai!"
"Bốn con chín, nổ!"
"Ha ha, ta có bốn con K, nổ chết ngươi!"
"Tới tới tới, hai cái nổ, bốn lần, mỗi người các ngươi uống bốn lần!"
......
Âm thanh đánh bài của bốn người ấy càng lúc càng lớn, cứ như đang cố tình khiêu khích trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, cũng không biết là nhân viên phục vụ cố ý hay không mà vẫn luôn không xuất hiện.
Đương nhiên, đối với loại chuyện như vậy thì nhân viên phục vụ cũng không có biện pháp gì, dù loa thông báo trong xe thường xuyên nhắc nhở mọi người không nên ồn ào, nhưng mấy người ấy vẫn giả vờ như không nghe thấy.
"Tới tới tới, mọi người tiếp tục đi!" Lúc này, nam mắt kiếng lại lấy ra một lon bia, xem ra trước khi bọn hắn lên xe đã mua rất nhiều, ừm, đương nhiên cũng có thể là mua ở trên xe, dù sao thì trên xe lửa cũng có bán bia.
Bang!
Lon bia trong tay gã đeo kính đột nhiên nổ tung, bọt bia phun tứ tung, càng trùng hợp hơn là toàn bộ bọt bia đều phun vào mặt bốn người kia.
"A......" Nữ nhân duy nhất trong nhóm không khỏi hoảng sợ hét lên, bốn người đều trông rất chật vật, nhanh chóng lấy tay lau mặt, tiếp đó nhao nhao đứng dậy đi về phía chỗ tiếp nối hai toa xe, hiển nhiên là muốn tẩy rửa một chút.
Nữ nhân đi đầu tiên, nhưng nàng ta mới đi mấy bước thì đột nhiên té lăn trên đất, mà ba người phía sau như là phản ứng dây chuyền lập tức cũng nhao nhao ngã xuống, bốn người cứ như vậy té thành một đoàn.
Trong xe có người cười vang, hiển nhiên là không có người nào sẽ đồng tình bọn hắn, thậm chí cảm thấy bọn hắn là đáng đời, mà trong lúc mọi người cười vang thì bốn người đó hình như thẹn quá hóa giận.
Chương 1965. Ầm ĩ nữa là sẽ bị đánh!
"Cười cái gì mà cười? Chưa thấy người khác té ngã bao giờ à? Coi chừng một lát nữa chính các ngươi bị ngã chết!" Nam mắt kiếng là người đầu tiên từ dưới đất bò dậy, bắt đầu mắng chửi người.
"Nói cái gì đó? Ta thấy các ngươi mới ngã chết!"
"Đúng vậy, một chút văn hóa cũng không có, ngã quá xứng đáng!"
"Đúng vậy, đáng đời!"
"Lão tử cứ cười đó, thế nào hả? Nhịn không được muốn đánh nhau à? Tới đây!"
......
Thái độ của bốn người kia khiến quần chúng phẫn nộ, mà rất thần kỳ là, mới vừa rồi cả bốn người vẫn còn rất phách lối, hiện giờ thấy mười mấy người trong xe mắng mình, bọn hắn lập tức sợ sệt câm miệng.
Không phải sao, bốn người đều bò lên đi rửa mặt, sau đó thành thành thật thật ngồi ở tại chỗ, không còn đánh bài uống bia nữa, âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ.
Toa xe rất nhanh an tĩnh trở lại, Ninh Nhụy Nhụy thấy mấy người kia không làm ầm ĩ nên không nói gì nữa, bây giờ nàng bắt đầu cảm giác mệt rã rời, ai bảo tối hôm qua nàng không ngủ làm chi.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy ngồi trên người của Hạ Thiên, nhưng chỗ ngồi thực sự rất hẹp, đặc biệt là đôi chân dài của nàng hoàn toàn không có cách nào duỗi thẳng, ngủ ở nơi đây thật đúng là không dễ dàng, không phải sao, dù đã nhắm mắt một lúc rồi thì nàng vẫn không thể ngủ được, thế là nàng dứt khoát không ngủ.
Trên thực tế, cho dù nàng muốn ngủ thì lúc này cũng không có tâm trạng, nguyên nhân rất đơn giản, xe lửa mới vừa đến một cái trạm, tiếp theo một đám nhóc tì chạy ùa lên.
Không sai, là một đám nhóc tì, Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc đếm một chút, tổng cộng có tám người, đứa bé nhìn lớn nhất còn chưa đến mười tuổi, nhỏ nhất đoán chừng cũng mới một tuổi, vẫn còn được người khác ôm.
Đứa nhỏ chừng một tuổi kia chưa lên xe thì đã bắt đầu khóc ré lên, những đứa nhỏ còn lại thì chạy tới chạy lui liên tục ở trên xe, toa xe lập tức ồn ào như cái chợ, mà người dẫn theo đám nhóc tì đó chính là một cặp nam nữ lớn tuổi và một đôi vợ chồng trẻ tuổi, có vẻ như là một gia đình lớn cùng đi ra ngoài.
Cặp nam nữ lớn tuổi thoạt nhìn rất cưng chiều những đứa nhỏ nọ, hoàn toàn mặc kệ bọn hắn đùa giỡn chạy lung tung, đôi vợ chồng trẻ tuổi dù muốn quản thúc nhưng rõ ràng quản không được, có điều bọn hắn rất mau dỗ ngủ đứa nhỏ một tuổi vẫn luôn khóc ré.
Hiện giờ toa xe là một mảnh ầm ĩ, có mấy người mang theo tai nghe ngủ cũng bị đánh thức, ừm, cũng không phải là bị đánh thức, mà bị mấy đứa nhóc phá phách tháo tai nghe ra làm cho tỉnh lại, mà người ấy sau khi tỉnh lại thì lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù mọi người bị đám nhóc tì kia làm ầm ĩ đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lần này lại không ai nói gì, ngay cả nàng cũng không có lên tiếng. Không phải nàng cảm thấy mấy đứa nhóc phá phách làm ầm ĩ là chuyện bình thường, mà là nàng nhìn ra bốn người lớn kia căn bản không quản được, mà nếu quản không được thì cũng không có gì đáng nói.
"Vị mỹ nữ này, tại sao lần này ngươi không nói chuyện vậy?" Nhóm bốn người vừa rồi lại bắt đầu không thành thật, gã đeo kính là người gây khó dễ đầu tiên, mà đối tượng hắn muốn gây khó dễ đương nhiên là Ninh Nhụy Nhụy.
"Không phải sao? Mới vừa rồi chính nghĩa như vậy, bây giờ có người làm ồn ào hơn nữa, tại sao không nói gì đi?"
"Đúng vậy, đám nhóc phá phách đó làm ầm ĩ thành như vậy mà không thấy ai đứng lên nói cái gì đâu, chúng ta đánh bài một chút thì sao chứ?"
"Tới tới tới, chúng ta tiếp tục!"
Bốn người kia thật sự lấy bài poker ra, sau đó lại bắt đầu khui rượu uống, tiếp tục sự nghiệp uống rượu đánh bài của bọn hắn, mà bọn hắn còn bày ra dáng vẻ muốn so tài với đám nhóc phá phách kia, nói càng lúc càng lớn.
Mấu chốt là lần này mọi người thật đúng là không biết nên nói như thế nào, mặc dù bốn người trưởng thành đi so đo với một đám nhóc đúng là có chút không biết xấu hổ, nhưng cho dù đám người có ngăn cản bốn người đó thì cũng không cách nào ngăn cản đám nhóc kia, như vậy hà tất đi cãi nhau làm gì.
"Ta ghét con nít nhất." Lúc này Hạ Thiên cau mày lẩm bẩm, nói xong hắn đặt Ninh Nhụy Nhụy xuống ghế, tiếp đó đứng lên, "Nè, các ngươi đừng ồn ào nữa!"
Hiển nhiên, lời nói của hắn không có hiệu quả gì, mấy đứa nhóc kia giống như là không nghe được lời của Hạ Thiên, vẫn tiếp tục làm ầm ĩ.
"Nè, ngươi đừng có xía vào." Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng nói với Hạ Thiên, nàng sợ hắn sẽ động thủ đánh trẻ em, bởi vì nàng cảm thấy hắn thật đúng là có thể làm loại chuyện kia.
"Nè! Ta đang nói các ngươi đấy, nếu các ngươi cứ ầm ĩ nữa thì sẽ bị đánh!" Hạ Thiên lại la lên một câu.
"Ngươi chớ làm loạn!" Ninh Nhụy Nhụy lập tức có chút sốt ruột, gia hỏa này thật đúng là muốn đánh trẻ em?
Những người của Hiệp hội tình nguyện cũng đang nhìn Hạ Thiên, có vẻ người bạn trai của Ninh Nhụy Nhụy có chút táo bạo, ngay cả trẻ em cũng muốn đánh?
"Bang!" Một tiếng tát tai vang dội dị thường vang lên, Hạ Thiên thật đúng là động thủ, Ninh Nhụy Nhụy đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo lại nhẹ nhàng thở ra, cũng may là gia hỏa đó không có thật sự đánh trẻ em.
"Đậu xanh! Con mẹ nó! Ngươi dám đánh ta?" Gã đeo kính đầu tiên là ngây ngốc, tiếp đó nổi giận đùng đùng.
"Bang!" Hạ Thiên lại cho một cái bạt tai vào mặt hắn, sau đó nhìn những đứa bé kia, "Nè, các ngươi thấy rõ chưa? Còn ầm ĩ nữa là sẽ bị đánh!"
Chương 1966. Chúng ta đang quay phim
"Đậu xanh, con mẹ nó, ngươi tìm chết phải không!" Gã đeo kính tức muốn hộc máu, vừa mắng vừa muốn đánh trả Hạ Thiên, nhưng mà lại bị hắn cho thêm hai cái bạt tai vào mặt.
"Ngươi làm cái gì vậy hả?"
"Có tin chúng ta giết chết ngươi không?"
Hai tên nam nhân chơi đánh bài, uống bia với với gã đeo kính đồng thời đứng dậy, rống to về phía Hạ Thiên.
Bang bang!
Hạ Thiên lập tức cho mỗi người một cái tát, hai người đó tức khắc bị đánh điên lên, rồi sau đó, ba nam nhân đó đồng loạt lao vào hắn, tay đấm chân đá, cảnh tượng nhìn qua có chút hỗn loạn.
Nhưnh cảnh tượng hỗn loạn ấy cũng chỉ kéo dài nhiều nhất vài giây, bởi vì tình hình lập tức thay đổi, trước đó nhìn qua là ba người muốn vây đánh Hạ Thiên, mà bây giờ là một mình Hạ Thiên đánh ba người bọn hắn.
Ba tên nam nhân đều ngã trên mặt đất, lối đi trên toa xe vốn dĩ rất hẹp, bọn hắn muốn đứng dậy cũng rất khó khăn, đặc biệt là Hạ Thiên còn thỉnh thoảng cho bọn hắn một cước, lúc này thì ba người bọn hắn đã bắt đầu kêu la thảm thiết.
"A...... Cứu mạng......"
"Đậu xanh...... Đau quá......"
......
"Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ! Nhân viên bảo vệ đâu, nhân viên bảo vệ ở đâu rồi......" Thấy vậy, nữ nhân đi theo ba người kia hoảng hốt la to.
Bang!
Hạ Thiên lại vung tay thêm một cái tát, nữ nhân kia lập tức té ngã trên mặt đất.
"Ai da, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......" Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng xuất hiện, mặc dù nàng có lên tiếng khuyên can nhưng lại đứng cách Hạ Thiên rất xa, giống như sợ bị vạ lây vậy.
"Thôi được rồi, ngươi đừng đánh nữa." Lúc này, cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy cũng chịu lên tiếng, mà hiển nhiên là lời nói của nàng vẫn rất có hiệu quả, Hạ Thiên thật đúng là dừng tay lại.
"Đậu xanh, con mẹ nó ngươi có bản lĩnh lại đánh tiếp đi......" Nam nhân đeo mắt kiếng nằm trên mặt đất không sợ chết la to một câu, sau đó chính là một tiếng hét thảm: "A......"
Đối với yêu cầu như vậy thì Hạ Thiên chắc chắn sẽ thỏa mãn, không phải sao, người nọ rất nhanh bị đánh khóc lóc xin tha: "A! Đại ca, đại ca, ta sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...... Cảnh sát đâu, cảnh sát sao còn chưa tới...... A, đừng đánh nữa mà......"
Ừm, nam nhân đeo mắt kiếng kêu la rất thê thảm, lúc này toa xe đã hoàn toàn yên tĩnh, đám nhóc con phá phách làm ầm ĩ trước đó hiển nhiên cũng bị giật mình, hiện tại, bọn chúng đều thành thật ngậm miệng lại.
"Ngừng lại ngừng lại, chuyện này là sao đây?" Lúc này thì nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Chính là hắn! Không hiểu tại sao hắn tự dưng lại nhào tới đánh ta......"
"Đúng vậy, người đó điên rồi, mau bắt hắn lại đi......"
"Cái tên này quả thật là có bệnh!"
"Ta thấy người ấy khả năng là có khuynh hướng bạo lực......"
......
Gã đeo kính mới vừa xin tha lập tức bắt đầu lên giọng chỉ trích Hạ Thiên, mà ba người bạn của hắn cũng hùa theo, sau đó bốn người gần như đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A......"
Một đám người có chút mờ mịt, tiếp đó ai nấy đều cảm thấy Hạ Thiên thật sự có khuynh hướng bạo lực, mà người duy nhất còn tỉnh táo chính là Ninh Nhụy Nhụy, đương nhiên, nàng đã sớm cho rằng hắn có khuynh hướng bạo lực.
"Xin chào, ta là Ninh Nhụy Nhụy, thật ra chuyện là như thế này......" Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lúc này nàng cần đứng ra giải thích một chút, chỉ là trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, tiếp đó linh quang lóe lên, nói ra một câu như vậy, "Cái kia, thật ra chúng ta là đang... đang quay phim, đúng vậy, là quay phim! Còn bọn hắn đều là…. diễn viên, không sai, tất cả đều là diễn viên!"
"Chúng ta không phải diễn viên......" Bốn người kia vội vàng phản đối, nhưng bọn hắn lại đột nhiên phát hiện, bản thân há mồm lại không phát ra được tiếng nào, căn bản không có âm thanh.
Thấy bốn người không tỏ vẻ phản đối, nhân viên bảo vệ kia đã có chút tin tưởng.
"Các ngươi thực sự đang quay phim sao?" Nhân viên bảo vệ hỏi thăm bốn người kia.
Bốn người nhanh chóng lắc đầu, ừm, tiếp theo bọn hắn nhận ra phần cổ của mình đã cứng ngắc, có muốn lắc đầu cũng không được.
"Tốt thôi, nhưng cho dù các ngươi có quay phim thì cũng đừng ồn ào ở trong xe như vậy, đây là nơi công cộng, đừng ảnh hưởng tới những người khác." Bây giờ, nhân viên bảo vệ đã tin tưởng lời nói của Ninh Nhụy Nhụy.
Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía nàng: "Ninh tiểu thư, các ngươi chắc đã quay xong rồi đúng không? Kế tiếp thì thôi đừng quay nữa."
"Đúng vậy, đã quay xong rồi." Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, có Hạ Thiên phối hợp, cộng thêm nhân viên bảo vệ này cũng nhận ra nàng, cho nên việc nàng tùy tiện nói bừa một cái lý do thì cũng có thể lừa gạt cho qua.
Nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ rất nhanh rời đi, tiếp đó toa xe trở nên vô cùng an tĩnh, đến nỗi việc đó có phải quay phim thật hay không thì mọi người cũng không quá xác định, nhưng mới vừa rồi Hạ Thiên đánh người nhìn qua rất chân thật.
Đương nhiên, sở dĩ an tĩnh trở lại là còn có một nguyên nhân khác, chính là bốn người kia vẫn không thể nói chuyện cũng như cử động, hiển nhiên đây đều là công lao của Hạ Thiên, mà hắn cũng đã thuận tay xách bọn hắn trở về vị trí cũ, sau đó hắn trở lại chỗ ngồi của mình rồi đặt Ninh Nhụy Nhụy lên đùi mình một lần nữa.
Về phần những đứa bé kia, lúc này bọn hắn cũng đã chịu thành thật ngồi yên.
Chương 1967. Đường xá gian nan
Khoảng mười phút sau, nhân viên phục vụ tới nói cho Ninh Nhụy Nhụy là có ghế thương gia còn trống, sau đó Hạ Thiên mang Ninh Nhụy Nhụy đi ngồi ghế thương gia.
Mấy giờ tiếp theo không còn xảy ra chuyện gì nữa, sau khi đến trạm cao tốc thì đoàn người xuống xe rời đi rồi lục tục đi lên xe buýt đã thuê trước đó, sau đó chịu đựng xóc nảy trên xe buýt thêm mấy tiếng đồng hồ.
Những người của Hiệp hội Phượng Hoàng không ngừng kêu khổ, trong đó có cả Búp Bê, mà Vương Siêu vốn dĩ còn lo lắng Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên sẽ không thể thích ứng được, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, hai người ấy hoàn toàn không sao cả, hơn nữa trông giống như còn rất thích ý, thảnh thơi tản bộ ngắm phong cảnh.
Vương Siêu nghĩ tới Ninh Nhụy Nhụy là loại người có thể khiêu chiến đủ loại cực hạn cho nên cũng bình thường trở lại, mà hắn đương nhiên sẽ không biết, sở dĩ Ninh Nhụy Nhụy nhìn như không có việc gì chủ yếu là bởi vì bây giờ nàng đã là một người tu tiên, nếu là lúc trước thì nàng cũng sẽ cảm thấy xóc nảy, rất mệt mỏi.
Gần bốn giờ chiều thì xe buýt dừng lại ở một địa phương nhìn qua rất là vắng lặng.
"Tất cả mọi người mang hành lý xuống xe đi, xe buýt chỉ có thể đi tới đây thôi, chúng ta còn phải đi bộ chừng một tiếng nữa, cần mau chóng tới nơi rồi dàn xếp trước lúc trời tối." Vương Siêu nói xong thì nhanh chóng xuống xe đi trước.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy cũng xuống xe, nàng mang theo một cái ba lô, bên trong chủ yếu là quần áo, Hạ Thiên thì đi tay không, đương nhiên, ở trong mắt Vương Siêu thì đồ của hai người họ được đặt chung với nhau.
"Hội trưởng, hình như phía trước không có đường nha, chẳng lẽ chúng ta phải đi lên núi?" Búp Bê đeo một cái ba lô to đùng trên vai, nàng nhìn xung quanh, phát hiện đằng trước cũng chỉ có một con đường, mà con đường này hiển nhiên là dẫn lên trên núi.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ lên núi." Vương Siêu gật đầu một cái, sau đó giơ ngón tay chỉ vào một ngọn núi nhìn ra rất cao, "Ở trên núi có một thôn làng, nơi đó có không ít người cư ngụ, nhưng nơi này muốn sửa đường lên núi rất khó, cần phải có rất nhiều tài chính. Nghe nói chính phủ bảo những người đó dời ra ngoài, nhưng đa số không muốn chuyển đi, thế là nơi này vẫn có người ở, sinh hoạt rất gian khổ, những đứa trẻ muốn đến trường cũng không dễ dàng, bởi vì trên cơ bản không có giáo viên nào có thể ở lâu trên núi được."
"Vương hội trưởng, nếu là vậy, cách dạy học trong thời gian ngắn của chúng ta cũng không thể nào giải quyết vấn đề căn bản thì phải?" Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
"Ninh tiểu thư, năng lực chúng ta có hạn, muốn giải quyết vấn đề căn bản rất khó, nhưng nói như thế nào thì cũng nên để cho những đứa bé kia hiểu biết một chút thế giới bên ngoài, để cho bọn hắn có chút hướng tới, tiếp đó cho bọn hắn một chút động lực bước ra nogài, ta cảm thấy như vậy đối bọn hắn cũng là chuyện tốt." Vương Siêu thở dài, "Ta đã nghiên cứu một ít tình huống nơi đây, đối bọn hắn mà nói, muốn cải biến hiện trạng thì phải thay đổi quan niệm. Rất nhiều quan niệm của người lớn không cách nào cải biến được, chỉ mong chúng ta có thể thay đổi ý nghĩ của những đứa trẻ kia."
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, nàng đại khái đã hiểu ý của Vương Siêu.
"Tốt, mọi người nghỉ ngơi mười phút, tiếp đó chuẩn bị lên núi." Bây giờ, Vương Siêu lại hô một câu, tất cả mọi người đã xuống xe, mà xe buýt đã quay đầu rời đi.
"Oa, ta cảm giác mình không cách nào leo lên được!" Búp Bê lộ ra vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, "Ta lỡ mang đồ quá nhiều rồi."
Thật ra không chỉ có mỗi một mình nàng mang đồ nhiều, những người khác cũng giống như vậy, mỗi người đều mang một cái ba lô lớn trên lưng.
Trước đó Vương Siêu đã có dặn dò đừng mang theo vali hành lý, bởi vì không thể kéo theo được, cho nên mỗi người đều mang theo ba lô, hơn nữa đều ba lô cỡ cực lớn.
"Hội trưởng à, tại sao ngươi lại không nói rõ ràng cho chúng ta biết chứ? Nếu như sớm biết là muốn leo núi thì ta đã không mang nhiều đồ như vậy rồi."
"Đúng vậy đó, như vậy ta cũng sẽ mang ít quần áo lại, cả sách nữa, ta còn mang theo rất nhiều sách, vô cùng nặng!"
Có người bắt đầu phàn nàn, những người khác cũng lên tiếng oán trách.
"Nếu như ta nói rõ ràng thì sợ là các ngươi sẽ không tới." Vương Siêu nói rất thẳng thắn, "Bây giờ cũng đã tới đây rồi, mọi người khẽ cắn răng là có thể vượt qua. Hơn nữa ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, nếu như leo núi mà các ngươi còn chịu không được, như vậy tới trên núi thì điều kiện sẽ càng gian khổ, chỉ sợ các ngươi sẽ chịu đựng không nổi."
Dừng một chút, Vương Siêu lại nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng phàn nàn nữa, muốn mắng ta cũng được, nhưng xe buýt đã đi rồi, hôm nay các ngươi cũng không cách nào trở về trong thành phố, cho nên lựa chọn duy nhất của chúng là đi lên núi, nếu không thì các ngươi sẽ phải qua đêm ở vùng hoang vu dã ngoại này."
Mặc dù đám người nhìn qua vẫn còn có chút oán giận, nhưng bọn hắn cũng biết Vương Siêu nói không sai, hiện tại, bọn hắn đã không còn đường rút lui, có người thử nhìn xung quanh một chút, bốn phía hoang vắng, ngoại trừ lên núi thì không có lựa chọn nào khác.
"Thật ra mọi người không cần quá lo lắng, cũng chỉ có vài cây số đường núi mà thôi, chúng ta có thể đi lên." Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng khuyên giải, sau đó nàng đeo ba lô xung phong đi trước.
Có nàng dẫn đầu, lập tức có người đuổi kịp, Hạ Thiên đương nhiên không cần phải nói, Búp Bê cũng nhanh chóng theo sau, Vương Siêu thì không lập tức đi theo, hắn chờ những người khác bắt đầu di chuyển thì mới đi ở phía sau cùng, là hội trưởng, hắn phải đảm bảo không có người tụt lại phía sau.
Cũng không phải hắn sợ người chạy, mà nếu bị bỏ lại ở nơi như vậy rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng sau khi đi được nửa giờ thì bắt đầu có người không chịu nổi.
"Đây là gì địa phương rách nát gì vậy, ta không đi nữa!" Một nam nhân đột nhiên ném ba lô xuống đất, đồng thời đặt mông ngồi xuống, trông có vẻ rất tức giận.
Chương 1968. Bị cướp
Một nam nhân ngoài ba mươi tuổi, mặc đồ thể thao, thật ra thì nhìn qua hắn cũng là người chuẩn bị kỹ càng nhất, cho dù là giày hay ba lô đều là những mẫu chuyên dùng trong thể thao. Có thể nói là trang bị đầy đủ, thậm chí chuẩn bị cả gậy đi bộ đường dài, nhưng có thể tưởng tượng được, hắn rõ ràng đã đánh giá thấp khó khăn ở đây, cho nên mới trở thành người không chịu nổi đầu tiên.
“Ông chủ Đổng, chúng ta đã đi được nửa chặng đường rồi, cố lên chút nữa đi.” Vương Siêu thuyết phục: “Hơn nữa, nếu bây giờ không đi lên, ngươi chỉ có thể trải qua một đêm ở trên đường này, lúc này không thể về thành phố, hoàn toàn không có xe.”
“Phải đó, Đổng đại ca, ngươi vẫn nên đi với chúng ta, nếu không thì ngươi ở đây một mình sẽ không an toàn.” Búp Bê cũng ở bên cạnh thuyết phục.
“Ông chủ Đổng, không phải thân thể của ngươi luôn rất tốt sao? Kiên trì một lát nữa là được.”
“Đúng vậy, ông chủ Đổng, cùng nhau đi lên đi, lẽ nào gần đây thân thể của ngươi yếu đi rồi sao?”
“Ông chủ Đổng, ngươi sẽ không muốn ở lại một mình ở nơi cứt chim cũng không có này chứ? Để ta nói cho ngươi biết, nghe nói nơi này rất thiếu nữ nhân, có khi nam nhân cũng bị họ coi như nữ nhân, một mình ngươi rất nguy hiểm…”
…
Những người khác cũng tới đó thuyết phục ông chủ Đổng này, đương nhiên ông chủ Đổng không phải tên của hắn, thật ra hắn tên là Đổng Khiếu, điều kiện gia đình rất tốt, nghe nói là kiểu gia đình có mỏ quặng, hắn đến tham gia tổ chức tình nguyện, theo hắn nói thì chỉ là rảnh rỗi buồn chán, nhưng nghe đâu, thực ra con hàng này muốn đến tổ chức tình nguyện trao đổi tình cảm với vài nữ tình nguyện viên ngây thơ xinh đẹp.
Tuy nhiên danh tiếng của Đổng Khiết trong tổ chức tình nguyện thực sự khá tốt, lý do rất đơn giản, dù sao thì hắn cũng là chủ mỏ quặng, rất hào phóng, lâu lâu hắn sẽ mời mọi người đi ăn cơm, uống nước gì đó, tóm lại hắn rất thân thiện với mọi người.
Đương nhiên, mặc dù ông chủ Đổng hào phóng nhưng cũng không bằng Ninh Nhuỵ Nhuỵ trực tiếp cho tất cả mọi người ở trong khách sạn năm sao, thêm nữa là Ninh Nhuỵ Nhuỵ xinh đẹp nổi tiếng đều có, bởi vì có sự xuất hiện của Ninh Nhuỵ Nhuỵ nên Đổng Khiết cũng không còn là đối tượng được quan tâm nhất trong tổ chức tình nguyện này.
“Ai yếu chứ? Mẹ nó, mấy người mới yếu đấy, cơ thể của lão tử tốt, chỉ là không muốn tới chỗ tồi tàn này, các ngươi thích đi lên thì đi lên đi, dù sao thì ta cũng không đi nữa.” Đổng Khiết trông có vẻ khó chịu: “Đây mà là đến làm tình nguyện viên gì chứ? Quả thực chính là chịu ngược đãi!”
“Làm tình nguyện viên vốn là một công việc rất vất vả mà.” Búp Bê không nhịn được mà nói: “Đổng đại ca, bây giờ ngươi cũng không thể về thành phố được…”
“Ai nói ta không thể về thành phố? Ta chỉ cần một cuộc điện thoại thì lập tức sẽ có xe đến đón ta.” Đổng Khiết hừ nhẹ một tiếng: “Đừng nói xe, cho dù là trực thăng thì ta cũng có thể gọi đến.”
Đổng Khiết vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn mọi người: “Ta sẽ gọi người đến đón, ai trong các người muốn về với ta?”
Một nhóm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hình như vài người có vẻ do dự, trước đó họ tưởng không thể có ô tô đi được, vì vậy cảm thấy không còn lựa chọn nào khác là tiếp tục lên núi, nhưng nếu Đổng Khiết thật sự có thể tìm được xe đến đón họ thì đó lại là chuyện khác.
“Ông chủ Đông, cho dù ngươi gọi xe đến thì các ngươi cũng phải xuống núi, xe không lên được sườn núi này, ngươi đi xuống cũng phải mất nửa tiếng, với thời gian này, chúng ta cũng có thể đến đích.” Lúc này, Vương Siêu nói.
Dừng một chút, Vương Siêu tiếp tục nói: “Nếu ông chủ Đông ngươi thực sự có thể gọi trực thăng tới đón thì thật sự tốt hơn là nên đi lên núi, trên núi chắc là có nơi thích hợp để đậu trực thăng, ngược lại dưới núi không có nơi nào thích hợp.”
“Vương Siêu, đừng nói với ta những lời này, ngươi tưởng ta không biết ý đồ thật sự của ngươi là gì sao? Ngươi chỉ muốn lừa chúng ta lên núi trước, lần này ta không bị lừa đâu.” Đổng Khiết hừ một tiếng: “Được rồi, bây giờ ta sẽ gọi, để xem có ô tô hay máy bay trực thăng không.”
Đổng Khiết nói xong thì lập tức bấm gọi, sau đó nghe thấy hắn ở đó nói lớn với đối phương.
“Là ta, Đổng Khiết… ở đâu cơ? Sắp xếp xe hơi cho ta, ta đang ở nơi khỉ ho cò gáy, đợi đã, ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi… được, nhanh lên, nếu gần đó không có xe thì lấy trực thăng cho ta, dù sao thì đêm nay ta phải rời khỏi nơi tồi tàn này… tóm lại ngươi thu xếp cho ta.”
Đổng Khiết cúp điện thoại, nhìn mọi người: “Xong rồi, sắp tới sẽ có xe tới đón ta, trên xe không có mấy người, bây giờ ai muốn xuống núi với ta?”
“Ông chủ Đông, lúc này trời gần tối rồi, xuống núi cũng không an toàn cho ngươi, vẫn nên cùng đi theo mọi người đi.” Vương Siêu thuyết phục nói: “Cho dù ngươi thực sự muốn rời đi thì tốt hơn hết là đợi ngày mai trời sáng rồi mới đi, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, mọi người quay về sẽ không dễ bàn giao.”
“Vương Siêu, ngươi đừng có dọa ta, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Còn có thể có người cướp bóc ta sao? Nếu có mỹ nữ muốn giở trò khiếm nhã với ta, ta cầu còn không được đấy.” Đổng Khiết trông như chẳng hề để ý.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác được phía sau có thứ gì đó đè lên, đồng thời bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Đừng động đậy, cướp đây!”
“A…”
Mấy tiếng kinh hô vang lên, mọi người nhìn ra phía sau Đổng Khiết thật sự có thêm một người nữa, mà người này đang cầm trong tay một con dao giết lợn, lúc này mũi dao đang dí sát vào eo Đổng Khiết.
Đổng Khiết lập tức sửng sốt, hắn thành miệng quạ rồi sao? Thật sự có người cướp?
“Ta nói, huynh đệ, ngươi ăn cướp cũng không nhìn dịp sao? Ngươi hình như chỉ có một mình, chúng ta có hơn chục ngươi đấy.” Đổng Khiết miễn cưỡng liếc nhìn lại, phát hiện người cướp là một thanh niên, dáng người cao gầy, cảm giác thân hình gầy gò, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn.
“Đừng nói nhảm, nghe bọn họ đều gọi ngươi là ông chủ, ngươi nhất định phải rất giàu có, lập tức giao tiền ra đây cho lão tử, nếu không lão tử đâm chết ngươi!” Nam nhân cao gầy ánh mắt dữ tợn, vừa nói chuyện vừa dùng sức đưa dao giết lợn về phía trước.
Đổng Khiết cảm thấy đau nhói, lập tức cả vong hồn cũng ứa ra, lập tức nhận ra người này không phải đùa giỡn, thật sự có thể đâm chết hắn.
“Đừng đừng đừng, ta đưa tiền cho ngươi, ta đưa tiền cho ngươi, nhưng ta không có tiền trong người, hay ta chuyển khoản qua WeChat cho ngươi nhé? Alipay cũng được, nếu ngươi mang theo máy P0S thì ta có thể quẹt thẻ cho ngươi…” Đổng Khiết vội vàng nói.
“Lão tử chỉ cần tiền mặt!” Nam nhân cao lớn gầm lên: “Lập tức đưa ta tất cả tiền mặt trên người ngươi!”
“Nhưng ta thật sự không có tiền mặt, giờ ai còn mang tiền mặt…” Đổng Khiết có chút gấp, hắn không phải là không có tiền, chỉ là thật sự không mang theo tiền mặt.
“Này, thật ra ta mang theo tiền mặt.” Một giọng nói lười biếng vang lên: “Ngươi muốn ta cho ngươi vay một ít tiền không?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều có chút không nói nên lời, sau đó cùng nhau nhìn Hạ Thiên, tự hỏi người này có vấn đề về não hay sao? Đây không phải là dẫn người đến chỗ hắn cướp à?
Thật là không có ý thức bảo vệ bản thân chút nào.