“Ầm ầm.”
Trái tim to như dãy núi kia dưới sự oanh kích của thiên kiếp, rốt cuộc không chống đỡ được, trực tiếp nổ tung.
“Không, trẫm không cam tâm.” Tâm Ma Lão Tổ không khống chế được dòng máu màu vàng dần dần khô kiệt, đồng thời còn cảm nhận được rõ ràng ngày chết sắp đến: “Mười vạn năm trước trẫm đã đăng lâm Chân Tiên giới, nhưng bị người ta ám toán, chỉ có thể lui về giới vực này. Trải qua mười vạn năm tịnh dưỡng, ta đã có một cơ hội phi thăng, nhưng ta vạn lần không nghĩ đến lại bị hủy trong tay sâu kiến các ngươi.”
Bên trong huyết dịch sôi trào màu vàng, một tàn ảnh nam nhân hiện ra. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, oán khí bay thẳng trời cao.
Tiếp theo, trái tim ầm ầm nổ tung, biến thành pháo hoa màu vàng đầy trời.
Huyết dịch màu vàng này vốn hấp thu từ sinh linh vô số tinh cầu mà có. Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên đã bảo vệ sinh mạng của bọn họ, đồng thời cũng trả lại linh uẩn đó cho tất cả mọi người.
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Hắn là ai thế?” Lúc này, Dạ Ngọc Mị và Phù Diêu Tiên Tử từ chỗ khác bay đến, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Hắn chính là Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực.”
“Hắn không phải Tâm Ma Lão Tổ sao?” Phù Diêu Tiên Tử có chút ngạc nhiên.
“Chẳng có cái gì là Tâm Ma Lão Tổ cả.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khinh thường nói: “Tên ngu ngốc đó chính là Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực. Nếu ta đoán không sai, mười vạn năm trước hắn đã phi thăng nhưng thất bại, hoặc có thể đã thành công nhưng bị người ta ám toán, cho nên hắn đã trốn về chữa thương. Chẳng qua thương thế quá nặng, cuối cùng chỉ còn lại một trái tim.”
Phù Diêu Tiên Tử sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh: “Khó trách Thần Hoàng đã không lộ diện năm sáu vạn năm nay, còn nói giao hết mọi việc cho Hoàng phó Tâm Ma Lão Tổ phụ trách, thì ra hắn chính là Thần Hoàng.”
“Hiểu rồi.” Dạ Ngọc Mị cũng đoán ra được mấy phần: “Cho nên hắn đã dùng những mạch máu kia không ngừng hấp thu huyết nhục, linh khí, kiếp lực các loại linh uẩn của người khác để sử dụng.”
Một chuyện thông, trăm chuyện thông.” Phù Diêu Tiên Tử lớn lên ở liên minh tu tiên, rất nhiều chuyện trước kia nàng cảm thấy rất kỳ quái, lúc này đột nhiên có thể nghĩ thông suốt. “Thậm chí mục đích sáng lập ra liên minh tu tiên cũng là vì cung cấp nuôi dưỡng cho hắn. Cái gì bàn đào tiên hội, cái gì thập đại Thần Quân, tất cả chỉ là nguyên liệu cung cấp máu cho hắn mà thôi.”
“Chế độ mục nát như vậy, chủ nhân mị dân như thế, chẳng lẽ liên minh tu tiên đã sa đọa đến tình trạng như thế rồi sao?” Gương mặt Dạ Ngọc Mị hiện lên sự chán ghét, khinh thường không thôi: “Cũng khó trách môn phái ở Tiên Vân đại lục cũng tính toán chi li, tranh đấu không ngớt như vậy. Trên bản chất tất cả tài nguyên đều bị tên quái vật này cướp đoạt, cộng thêm ở dưới làm theo, khiến cho thế hệ về sau tranh phạt không ngớt.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Đó là bản chất của con người, chúng ta cũng không thể đổ hết lên đầu hắn.”
“Làm sao bây giờ?” Dạ Ngọc Mị bỗng nhiên có chút mê man.
Hạ Thiên một tay ôm lấy nàng, thờ ơ hỏi: “Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
“Các người đã thật sự giết chết Thần Hoàng?”
Lúc này, Vấn Thiên Đạo Nhân bỗng nhiên xuất hiện, chậm rãi bước đến chỗ trái tim vỡ vụn không chịu nổi kia. Huyết dịch màu vàng bên trong đã tiêu tán không còn.
“Lão mũi trâu, ngươi đã sớm biết hắn là Thần Hoàng?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Vấn Thiên Đạo Nhân cười nói: “Bần đạo đúng là đã biết từ trước.”
“Vậy tại sao ngươi lại không nói?” Dạ Ngọc Mị bất mãn hỏi.
Phù Diêu Tiên Tử cũng không hiểu: “Vấn Thiên Chí Tôn, vì sao ngươi lại không nói cho người khác biết?” “Thật ra bọn họ cũng biết.” Vấn Thiên Đạo Nhân thở dài, có chút cảm khái: “Hội chí tôn, hội trưởng lão, còn có những hội khác, rất nhiều người đều biết, thậm chí còn có suy nghĩ muốn thay vào. Nhưng cuối cùng bọn họ đều không có gan, cũng không có bản lãnh đó. Ngược lại, Hạ Vô Kỵ đã đến đây khiêu chiến Thần Hoàng mấy lần, cho nên tiến bộ của hắn là nhanh nhất. Đáng tiếc…”
“Chẳng có gì phải đáng tiếc cả.” Hạ Thiên nói: “Đó cũng chỉ là một tên ngốc không có tác dụng.”
Vấn Thiên Đạo Nhân gật đầu, đột nhiên hỏi Hạ Thiên: “Vậy ngươi có tìm được Chúng Diệu Chi Môn không?”
Hạ Thiên hỏi: “Là cái quái gì?”
“Chúng Diệu Chi Môn, cánh cửa thông đến Chân Tiên giới trong truyền thuyết.” Vấn Thiên Đạo Nhân chậm rãi nói: “Thần Hoàng bị người ta ám hại ở Chân Tiên giới, cũng bởi vì hắn đã trộm một pháp bảo của Chân Tiên giới, Chúng Diệu Chi Môn. Hắn cũng đã dựa vào cánh cửa đó mới từ trong sự đuổi giết của Chân Tiên trốn về giới vực này.”
“Vậy tại sao ngươi biết?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Đây là hắn nói cho ta biết.” Vấn Thiên Đạo Nhân cười khẽ: “Hắn đã ghi toàn bộ kinh nghiệm của mình vào trong một cái thẻ ngọc. Năm đó, khi ta chỉnh lý ngọc giản trong tàn khư Chân Tiên, ta đã sớm biết được mọi chuyện của hắn.”
Hạ Thiên nghe xong, bỗng dưng cau mày: “Ngươi chính là Dạ Đế?”
Lại nói tiếp: “Dáng dấp tuyệt không đẹp.”
“Tướng mạo có thể thay đổi bất cứ lúc nào.” Mặt Vấn Thiên Đạo Nhân bỗng dưng thay đổi, rất nhanh đã biến thành một gương mặt khác, vừa lúc tương tự với Dạ Mộng Bạch mà Hạ Thiên gặp được bên trong kết giới của Mệnh Vô Thường.
Chương 4377: Thần Hoàng Hạ Thiên (Đại kết cục) (02)Phù Diêu Tiên Tử ngẩn cả người: “Tại sao ngươi lại là Dạ Đế? Không phải Dạ Đế đã bị liên minh tu tiên giết chết hơn hai vạn năm trước ở Thiên Nam giới rồi sao? Đây là chuyện mà rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.” Vấn Thiên Đạo Nhân chậm rãi nói: “Ký ức có thật có giả, sự việc có thật có hư. Ta là Vấn Thiên Đạo Nhân, ta cũng là Dạ Đế. Dạ Đế đã chết hơn hai vạn năm trước nhưng ta còn sống, cũng chẳng có gì xung đột. Bởi vì bần đạo và Dạ Đế cũng chỉ là một lần thôi diễn mà thôi.”
“Có ý gì?” Hạ Thiên nghe mấy lời nói nhảm này cũng chỉ muốn móc lỗ tai: “Lão mũi trâu, ngươi lại thừa nước đục thả câu, vậy ta thuận tay xử lý ngươi luôn.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười khẽ: ‘Nói như vậy, thật ra tất cả sinh mệnh bên trong liên minh tu tiên chỉ là một loạt thôi diễn của Thần Hoàng, bao gồm các ngươi. Năm đó, hắn xác thực đã đến Chân Tiên giới, là thông qua một trận pháp bên trong Chân Tiên tàn khư truyền tống đi, sau đó hắn trộm được chúng Diệu Chi Môn bên trong Chân Tiên giới, từ trong cánh cửa đó biết được một loại mệnh số, đó chính là xác suất để có một Chân Tiên xuất hiện bên trong mỗi đại vũ trụ là một trên 99,9 tỷ."
“Hắn cho rằng mình là một trên 99,9 tỷ đó, nhưng kết quả rõ ràng không phải. Khi bị Chân Tiên truy sát, hắn đã sớm sử dụng Chúng Diệu Chi Môn để chạy về. Nhưng dù sao hắn cũng đã bị trọng thương, hơn nữa thương tích mà Chân Tiên gây ra hoàn toàn không cách nào chữa trị. Sau đó, hắn để lại trái tim của mình, luyện hóa tất cả cơ thể vào bên trong trái tim. Tiếp theo, hắn dùng mạch máu kết nối tinh cầu chư thiên vạn giới. Đầu tiên là dùng linh uẩn của hắn nuôi dưỡng những tinh cầu này, đây cũng là sự tồn tại của đạo nguyên. Sau đó, hắn dùng những tinh cầu đó dưng dục ra những sinh mệnh trong 99,9 tỷ xác suất đó.”
“Cuối cùng, nhất định có một người sẽ thắng, trở thành một trong 99,9 tỷ.”
“Đến lúc đó, hắn chỉ cần đoạt xá người đó là được.”
Vấn Thiên Đạo Nhân nói một tràng, sau đó nhìn trái tim bị vỡ vụn kia: “Bây giờ xem ra, thiên đạo không tại hắn, đoạt xá thất bại.”
Nghĩ đến đó, Hạ Thiên cũng hiểu được vì sao lại có cảm giác bị đoạt xá trước đó.
“Chúng Diệu Chi Môn đâu? Nó ở đâu?” Dạ Ngọc Mị hỏi liên tiếp.
“Không rõ nữa.” Vấn Thiên Đạo Nhân lắc đầu: “Ban đầu ta cũng tưởng rằng nó đã được luyện hóa vào bên trong trái tim. Bây giờ xem ra là không có. Vậy rốt cuộc nó ở đâu, ta cũng không rõ nữa.”
Phù Diêu Tiên Tử chợt phát hiện một luồng kim quang sáng rực ở đằng xa, không khỏi kêu lên: “Chồng, chàng nhìn cái đó đi.”
Kim quang mang theo một luồng tiên khí huy hoàng, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được phải quỳ bái.
“Sao?” Vấn Thiên Đạo Nhân kinh ngạc không thôi: “Cái này, chẳng lẽ là ánh sáng do Chúng Diệu Chi Môn phát ra?”
Mọi người lập tức chạy đến chỗ ánh sáng sáng lên, kết quả lại chạy về Dao Trì.
Nhưng tia sáng kia đã không còn bóng dáng.
“Chồng, Ngọc Mị tỷ, Sơ Tuyết tỷ, tại sao mọi người lại quay về?” Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy bọn họ, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi mọi người vẫn canh chừng Quy Nguyên Đỉnh chứ?” Dạ Ngọc Mị hỏi: “Mọi người có phát hiện điểm gì lạ thường không?”
Nguyệt Thanh Nhã thản nhiên đáp lại: “Nơi này cũng không có dị thường gì xảy ra, ngược lại bên phía mọi người có thu hoạch được gì không?” “Thần Tiên Tỷ Tỷ, chúng ta đương nhiên là có thu hoạch rồi.” Hạ Thiên nhảy vào lòng Nguyệt Thanh Nhã, cười hì hì nói: “Ta đã xử lý tên Thần Hoàng kia rồi, về sau chúng ta không cần sợ liên minh tu tiên gì nữa, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Nguyệt Thanh Nhã xoa đầu Hạ Thiên, cũng không nói câu nào. “Tia sáng vừa rồi tuyệt đối là sự nhắc nhở.” Tinh thần của Vấn Thiên Đạo Nhân đã bị tia sáng vừa rồi thu hút, liền nói: “Quy Nguyên Đỉnh, đúng, chính là Quy Nguyên Đỉnh. Chúng Diệu Chi Môn tuyệt đối đang ở bên trong đỉnh. Chúng ta mau kích hoạt cái đỉnh đó, khởi động nó lại.”
“Chỉ sợ không được.” Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói: “Vừa rồi chúng ta đã thử qua, nhưng không cách nào khởi động, cảm giác dường như còn thiếu cái gì đó.”
Vấn Thiên Đạo Nhân sửng sốt, đột nhiên vỗ ót, lập tức truyền âm: “Hồng Tụ, ngươi lập tức đến Dao Trì, có chuyện quan trọng cần làm.”
Không bao lâu sau, một cái bóng màu đỏ bay đến.
Chính là Bùi Hồng Tụ đã được Vấn Thiên Đạo Nhân mang đi cách đây không lâu.
Lúc này nàng đã tỉnh, cả người tản ra một khí chất vừa yêu diễm vừa thanh lãnh.
Hạ Thiên vừa nhìn thấy đã thích.
“Hồng Tụ xin ra mắt sư tôn, xin chào Hạ chí tôn và chư vị tiền bối.” Bùi Hồng Tụ rơi xuống gần đó, hành lễ với Vấn Thiên Đạo Nhân, còn có đám người Hạ Thiên.
“Không còn thời gian nữa, ngươi mau cởi quần áo song tu với Hạ Thiên đi.” Vấn Thiên Đạo Nhân nói rất trực tiếp, khiến tất cả đều ngẩn người.
Hạ Thiên cảm thấy khó chịu: “Lão mũi trâu, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Này, đừng hiểu lầm, bần đạo không phải hạng người bẩn thỉu đâu.” Vấn Thiên Đạo Nhân cũng lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Quy Nguyên Mẫu Đỉnh chính là Hồng Mông thần khí, nhưng nó cần âm dương nhị khí giao hội mới có thể kích phát không gian ở chỗ sâu nhất. Chúng Diệu Chi Môn tuyệt đối nằm ở đó. Nhưng âm dương nhị khí nào dễ dàng lấy được. Tuy nhiên, Băng Hỏa linh thể của ngươi cùng với Vô Thượng Đạo Linh Chi Thể của đồ đệ ta có thể kết hợp, tự nhiên sẽ có âm dương nhị khí. Nếu có Thái âm Chi Thể cùng với mấy xử nữ hoàn bích chi thân thì lại càng tốt hơn.”
Chương 4378: Thần Hoàng Hạ Thiên (Đại kết cục) (03)“Tiêu Dao Tiên Tử không phải Thái âm Chi Thể sao?” Phù Diêu Tiên Tử lạnh lùng nói.
Thạch Thuần kiêu ngạo nói: “Ta và Bối Bối tỷ chính là… phì, hoàn bích chi thân đấy.”
“Vì liên minh tu tiên, vì đại nghiệp ngàn vạn năm của giới tu chân, Hạ Thiên ngươi còn do dự gì nữa.” Vấn Thiên Đạo Nhân nhịn không được thúc giục: “Mười mấy nữ nhân nơi này đều là nữ nhân của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn ngại?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không thích để các ngươi nhìn thấy xuân cung đồ.” “Cái này còn không đơn giản sao. Ngươi cứ bố trí một kết giới để che lại là được mà.” Vấn Thiên Đạo Nhân nhanh chóng nói: “Chẳng lẽ toàn bộ liên minh tu tiên còn có người có thể nhìn xuyên qua kết giới mà ngươi bố trí. Đây chính là Chúng Diệu Chi Môn mà bần đạo muốn được nhìn thấy một lần trong đời, cảm nhận được ý vị của Chân Tiên giới.”
Vấn Thiên Đạo Nhân lại thúc giục Bùi Hồng Tụ: “Đồ nhi, ngươi cũng đừng thẹn. Mạng của ngươi là do Hạ Thiên cứu. Hắn nhất định là chân mệnh thiên tử của ngươi. Khi hôn mê, ngươi cũng vẫn còn thần trí, hẳn cũng biết hắn rất thích ngươi.”
Bùi Hồng Tụ đỏ mặt không thôi.
Dạ Ngọc Mị bỗng nhiên mỉm cười: “Vấn Thiên lão nhi, ngươi không phải Dạ Đế. Theo lời ngươi nói, năm đó Dạ Đế ái mộ đồ đệ của ngươi mà, tại sao bây giờ ngươi lại đem đồ đệ chuyển thế của mình thành nữ nhân của Hạ Thiên chứ?”
“Chuyện của Dạ Đế chẳng liên quan gì đến bần đạo.” Vấn Thiên Đạo Nhân khoát tay nói: “Huống chi Hồng Tụ cũng không phải Phiếu Miểu Tiên Tử năm đó. Nàng chính là nàng.”
“Ta nguyện ý làm nữ nhân của ngươi.” Bùi Hồng Tụ tiến lên ôm lấy Hạ Thiên: “Ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?”
Hạ Thiên bế ngang nàng lên: “Không thích ngươi, lúc đó ta cứu ngươi làm gì?”
“Cứ thấy nữ nhân xinh đẹp thì chàng thích thôi.” Lãnh Băng Băng liếc mắt.
“Vợ Băng Băng, nàng đừng ghen.” Một tay khác của Hạ Thiên ôm lấy Lãnh Băng Băng, sau đó nhảy vào bên trong Quy Nguyên Đỉnh, lập tức một kết giới được ngưng tụ.
Hạ Thiên và tất cả nữ nhân của mình đều nhảy vào trong kết giới.
Vấn Thiên Đạo Nhân tăng thêm một kết giới ở bên ngoài, sau đó mang theo tất cả những người còn lại thối lui đến một tinh cầu cách đó mấy vạn dặm, từ xa quan sát. Y Tiểu m, hai bé ngoan là Thẩm Manh và Thượng Quan Quai đang ở trái đất cùng với Cơ Thanh Ảnh ở Tiên Vân đại lục dường như cũng bị tác động, liền sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, sau đó bị một luồng ánh sáng màu vàng đón đi.
Một ngày trôi qua.
Một tháng trôi qua.
Một năm qua đi, mười năm trôi qua…
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Rốt cuộc, có một ngày, một luồng kim quang vô cùng lớn xuất hiện trên không Dao Trì liên minh tu tiên.
Tất cả mọi người tề tựu gần Dao Trì.
Trong đó còn có Hạ Lãnh.
Lúc này, Vấn Thiên Đạo Nhân đã mang Hạ Lãnh còn đang du lịch các giới đến liên minh tu tiên, để hắn làm đại diện Thần Hoàng, chấp chưởng liên minh tu tiên.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Lãnh cũng gặp được kỳ ngộ. Mặc dù không biến thái như cha của hắn nhưng tu vi cũng đạt đến Nguyên Anh Kỳ.
Vấn Thiên Đạo Nhân cũng đã giúp hắn một tay, cho hắn một thứ gọi là tiên đan. Ban đầu Hạ Lãnh giống như nằm mộng nhưng khi Vấn Thiên Đạo Nhân nói cho hắn biết đây là ý của cha hắn, hắn cũng không nói thêm câu nào.
Sau khi uống tiên đan, tu vi Hạ Lãnh tăng vọt lên Hợp Thể Kỳ đỉnh phong.
Về phần tại sao không đi thẳng đến Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, có thể là vì Hạ Thiên muốn lưu lại cho con trai của mình một chút không gian trưởng thành.
Không ai trong liên minh tu tiên dám phản đối. Dù sao, Thần Hoàng ban đầu, đại chí tôn, đại trưởng lão đều bị Hạ Thiên xử lý, con của hắn trở thành đại diện Thần Hoàng, bọn họ làm sao dám có dị nghị?
Tuy nhiên, sách lược quản lý của Hạ Lãnh khá rộng rãi, lại nhân tính hóa, ngược lại nhận được sự kính trọng của vô số tu tiên giả chứ không chỉ vì thân phận của hắn.
Thần quang ngút trời, rả rích không dứt.
Nhưng khi mọi người nhìn xuống dưới đáy Quy Nguyên Đỉnh lại phát hiện không thấy một ai.
Ai cũng không biết trong khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì.
Ai cũng không biết Hạ Thiên và chúng nữ nhân của hắn đã đi đâu.
Sau khi thần quang nhạt xuống, một cánh cửa lớn màu vàng óng nối liền trời đất vắt ngang tinh không.
Tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ trở xuống hoàn toàn không cách nào đến gần.
Cho dù Vấn Thiên Đạo Nhân là Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, sau khi đến gần cánh cửa, hắn cũng bị ép đến mức phải quỳ gối.
Tuy nhiên, Vấn Thiên Đạo Nhân cũng bò được đến trước cánh cửa, sau đó một bàn tay lớn màu vàng óng nâng hắn lên, mang vào bên trong cánh cửa.
Cánh cửa lớn nối liền trời đất cứ như vậy mà dừng lại trên không Dao Trì của liên minh tu tiên.
Bất kể là ai, khi tu vi đạt đến Độ Kiếp Kỳ, đều có thể thử đến cánh cửa kia.
Chỉ cần được cánh cửa tán thành, tất cả sẽ được một bàn tay đưa vào bên trong.
Có người nói đằng sau cánh cửa chính là Chân Tiên giới.
Có người nói thật ra nó là Ma vực.
Có người nói cánh cửa đó thật ra thông đến thế giới ẩn cư của Thần Hoàng Hạ Thiên.
Đương nhiên, cũng có thuyết âm mưu nói rằng cánh cửa đó Hạ Thiên dùng để nuốt người không nghe lời.
Lời đồn như thế cũng không phải trường hợp cá biệt.
Nhưng truyền thuyết về Hạ Thiên vẫn được lưu truyền như cũ ở liên minh tu tiên, thậm chí là chư thiên vạn giới.