Chương 294: Di chứng
Sát khí hùng mạnh của Ngải Vi Nhi tuy gây ra áp lực rất lớn cho Mộc Hàm nhưng rõ ràng không ảnh hưởng gì đến Hạ Thiên, hắn vẫn cười hì hì nhìn Ngải Vi Nhi, càng dùng ánh mắt để thưởng thức những đường cong tuyệt vời của nàng.
- Tôi sẽ còn đến tìm cậu.
Sát khí chợt thu lại, Ngải Vi Nhi xoay người chạy vội, ngay sau đó đã biến mất trong màn đêm.
- Này sư tỷ, đừng đi vội vàng vậy chứ?
Hạ Thiên không khỏi nói một câu nhưng cũng không đuổi theo, hắn thầm nói:
- Phụ nữ quả nhiên không chịu gánh trách nhiệm, Mị Nhi là như vậy, sư tỷ cũng như vậy.
Buổi sáng Mị Nhi chạy ra khỏi câu lạc bộ bowling, bây giờ Ngải Vi Nhi cũng chạy mất, trong vòng một ngày mà có hai phụ nữ không tính toán gì cả mà lén chạy trốn, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực. Lần sau nếu gặp mặt các nàng, hắn sẽ phải nghĩ biện pháp làm sao cho các nàng khỏi chạy mất.
Mộc Hàm thở ra một hơi, từ khi Ngải Vi Nhi xuất hiện thì nàng luôn ở trong trạng thái cực kỳ áp lực. Bây giờ đối phương đã bỏ đi, nàng cũng được giải thoát.
Mộc Hàm đảo mắt qua năm thi thể nằm trên bãi cỏ, trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời. Những người này đáng lý ra phải đi đối phó với những người phản quốc, nàng căn bản không phản quốc, thậm chí cả Hạ Thiên cũng là như vậy. Nhưng đến bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ, vì sao đám người kia lại cố giết Hạ Thiên cho bằng được.
"Chẳng lẽ nguyên nhân vì Hạ Thiên là đồ đệ của sát thần Ngải Luân?"
Trong đầu Mộc Hàm lóe lên ý nghĩ này nhưng cũng nhanh chóng bị loại trừ, nàng khẳng định đám người kia không biết thân phận của Hạ Thiên. Nếu đối phương biết thì trước đó sẽ nói cho nàng biết chuyện này.
- Vợ, chúng ta đi nhanh thôi.
Giọng nói của Hạ Thiên vang lên bên tai cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Hàm.
Mộc Hàm quay đầy lại nhìn và lập tức chấn động:
- Chồng, cậu không sao đấy chứ?
Hạ Thiên vừa rồi còn cực kỳ tinh lực, bây giờ vẻ mặt đã cực kỳ tái nhợt, thân thể run rẩy sắp đổ. Lúc này Mộc Hàm mới chợt nhớ ra, giọng nói của Hạ Thiên vừa rồi thật sự quá suy yếu.
- Không có gì, chúng ta mau trở về nhà Tiểu Kiều, chị Mộng có thể giúp tôi.
Hạ Thiên tiến một bước về phía Mộc Hàm, đột nhiên hắn bổ nhào về phía trước và té sấp xuống.
Mộc Hàm nhanh chóng tiến lên, nàng cho Hạ Thiên ngã vào lòng. Tuy vừa rồi nàng không biết vì sao Hạ Thiên lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy nhưng lúc này thì đã hiểu. Trước khi Ngải Vi Nhi xuất hiện thì hắn đã có biểu hiện rất suy yếu, điều này cũng không phải là giả vờ, mà bây giờ tình huống của hắn còn tồi tệ hơn cả trước khi Ngải Vi Nhi xuất hiện. Nàng phải lập tức đưa Hạ Thiên đi, nếu không tiếp tục xuất hiện một cao thủ như Ngải Vi Nhi thì hắn chết chắc.
Mộc Hàm nghĩ vậy thì dứt khoát bế Hạ Thiên lên, nàng nhanh chóng rời khỏi sân golf, chạy đến chiếc Audi A7, sau đó mới thở phào một hơi.
Mộc Hàm mở cửa xe, đưa Hạ Thiên lên xe, sau đó khởi động xe rời khỏi câu lạc bộ Golf Giang Đông.
... ....
Mộc Hàm chạy xe như điên, không biết đã chạy qua bao nhiêu đèn đỏ, vượt qua bao nhiêu chiếc xe, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông. Cuối cùng mất chưa đến vài phút đồng hồ thì nàng đã chạy từ câu lạc bộ Golf Giang Đông về Kiều gia.
Khi xe còn chưa kịp dừng lại ổn định thì Mộc Hàm đã nhanh chóng ôm Hạ Thiên bước xuống, nàng xông vào biệt thự của Kiều Tiểu Kiều rồi hô lớn:
- Chị Mộng, chị Mộng, chị ở đâu?
Trong biệt thự này Liễu Mộng là người có gương mặt trẻ nhất nhưng tuổi lớn nhất, vì vậy tất cả mọi người đều gọi nàng là chị Mộng, Mộc Hàm cũng không ngoại lệ.
- Có gì không? Chị đang tắm.
Liễu Mộng từ nhà tắm đi ra, nàng lầm bầm rất mất hứng.
Ngay sau đó Liễu Mộng thấy Hạ Thiên nằm trong lòng Mộc Hàm, nàng vội vàng chạy đến nói:
- Này, tiểu bại hoại, cậu làm sao vậy?
Đáng tiếc là Hạ Thiên không thể trả lời, vì sau khi về đến biệt thự thì hắn đã ngủ.
- Chị Mộng, chồng nói chị có thể giúp cậu ấy, chị có biết giúp thế nào không?
Mộc Hàm vội vàng hỏi.
- À, chị biết rồi.
Liễu Mộng ôm lấy Hạ Thiên từ trong lòng Mộc Hàm, sau đó nàng nhanh chóng ôm Hạ Thiên lên lầu rồi đi về phòng ngủ của mình.
Mộc Hàm cũng vội vàng theo sau, nhưng khi nàng định đi vào phòng thì Liễu Mộng đã chặn lại.
- Em vào làm gì?
Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Chị phải ngủ với tiểu bại hoại.
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:
- Chị Mộng, chị nói có thể giúp được cậu ấy, nhưng chẳng lẽ chỉ là cùng ngủ thôi sao?
- Đúng vậy, mỗi lần tiểu bại hoại không thoải mái đều đến ngủ với chị.
Liễu Mộng khẽ gật đầu, sau đó nàng đẩy Mộc Hàm ra khỏi cửa:
- Được rồi, chúng tôi buồn ngủ, đừng quấy rầy đấy nhé?
Mộc Hàm tuy có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ Liễu Mộng đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể tin. Nàng xoay người đi xuống dưới lầu nhưng trong lòng khó thể yên tĩnh.
Dù đây không phải lần đầu tiên Hạ Thiên cứu mạng Mộc Hàm, nhưng mỗi lần trước đó Hạ Thiên không bị thương, hơn nữa đối với Hạ Thiên thì đó là những chuyện quá dễ dàng. Nhưng đêm nay thì khác, Hạ Thiên vì cứu nàng, không những hắn bị thương, còn thiếu chút nữa đã bỏ mạng, điều này làm cảm giác của nàng với hắn rất khác biệt.
Trước đây Mộc Hàm cảm thấy Hạ Thiên rất mạnh, biết rõ hắn là người đàn ông có thể bảo vệ mình, hắn có một vài hành vi thân mật với nàng, nhưng đối với nàng chẳng qua chỉ là thuận theo tình thế, cũng không phải tình nguyện ở phương diện tình cảm.
Thật ra trước đó Mộc Hàm nghĩ Hạ Thiên coi mình như một món đồ chơi xinh đẹp, vì vậy mới cứu nàng nhiều lần. Đêm nay hắn thiếu chút nữa đã bỏ ra cái giá lớn để cứu nàng, vì vậy nàng ý thức được người đàn ông luôn coi nàng là vợ, thật sự hắn coi nàng là vợ, nếu không sao lại bất chấp tất cả để cứu mình như vậy?
- Chị Hàm, có chuyện gì xảy ra?
Kiều Tiểu Kiều đi xuống lầu, rõ ràng tiếng hô vừa rồi của Mộc Hàm đã kinh động đến nàng.
- Chồng bị thương, bây giờ đang ở cùng với chị Mộng.
Mộc Hàm nói ra chi tiết.
- Bị thương sao?
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi:
- Rất nghiêm trọng sao?
- Chị cũng không biết.
Mộc Hàm lắc đầu:
- Cậu ấy nói chị Mộng có thể giúp được, mà chị Mộng lại ôm cậu ta vào phòng ngủ, chị cũng không biết chị Mộng có thật sự giúp được cậu ta hay không.
- Nếu chồng đã nói như vậy thì không có vấn đề gì.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở dài một hơi:
- Chị Hàm, trên đời này người có thể làm chồng bị thương là không nhiều, rốt cuộc là ai đánh anh ấy bị thương?
- Đám người kia... ....
Mộc Hàm nhớ đến bốn tên sát thủ kỳ quái, sau đó nàng khẽ chau mày rồi lắc đầu:
- Chị cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai, nhưng hình như chồng biết, phải đợi cậu ấy tỉnh lại.
- Nếu đã như vậy thì chị Hàm cứu nghỉ ngơi cho tốt, đợi chồng thức dậy rồi nói sau.
Kiều Tiểu Kiều đã không còn truy vấn, nàng nói xong thì tiếp tục đi lên lầu.
Buổi tối Mộc Hàm cũng không nghỉ ngơi tốt, nàng rất lo lắng cho tình hình của Hạ Thiên, vì vậy lại lo lắng Long Tổ sẽ điều động lực lượng lớn để đối phó mình. Cuối cùng vì đầu óc hỗn loạn mà mãi đến gần sáng nàng mới chợt mắt được.
- Chị Hàm, chị Hàm, mau tỉnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Hàm đột nhiên bị đánh thức, nàng mở to mắt và thấy Triệu Thanh Thanh đang dùng ánh mắt sốt ruột nhìn mình.
- Sao vậy? Chồng có chuyện gì sao?
Trong lòng Mộc Hàm bùng lên cảm giác không ổn, nàng đột nhiên nhảy dựng lên.
Triệu Thanh Thanh chợt sững sờ, nàng nói:
- Chị Hàm, sư phụ không có việc gì, anh ấy đang nằm ngủ với Chị Mộng, vì vậy em mới phải tìm chị.
Mộc Hàm khẽ thở ra:
- Chồng thật sự không sao à?
- Sư phụ sao có chuyện gì được? Anh ấy lợi hại như vậy.
Triệu Thanh Thanh có chút kỳ quái:
- Chị Hàm, nhanh chóng rời khỏi giường, nếu không vài ngày nữa chúng ta sẽ xảy ra chuyện.
- Em có ý gì?
Mộc Hàm có chút chóng mặt.
- Này, chị Hàm, em nghe chị Phượng Nhi nói, lần trước sư phụ cũng có bộ dạng thế này và ngủ mười ngày với chị Mộng, bây giờ chúng ta tranh thủ thời gian chị Mộng ngủ để luyện võ. Nếu không, đợi đến khi chị Mộng tỉnh ngủ tìm chúng ta luyện võ, chúng ta không phải sẽ bị đánh sao?
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói.
Mộc Hàm ngẩn ngơ:
- Có chuyện này sao?
- Chị Hàm, nhìn chị kìa, cái gì là có chuyện này? Bây giờ đây là chuyện qua trọng nhất của chúng ta, chị Phượng Nhi và Hoàng Nhi đã đợi ở phòng luyện công, mau rời khỏi giường thôi.
Triệu Thanh Thanh vừa nói vừa kéo Mộc Hàm.
- Được rồi, chị dậy ngay.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là Hạ Thiên tỉnh lại, nhưng bây giờ nàng bị Triệu Thanh Thanh gây náo loạn, sợ rằng khó thể ngủ được. Nếu cứ lo lắng như vậy, không bằng cùng các nàng luyện công.
Cứ như vậy mà vài ngày sau, Mộc Hàm, Triệu Thanh Thanh, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều luyện tập ngày đêm bí kíp "Gái đánh người", mà Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng dạy Phiêu Miểu Bộ cho Mộc Hàm và Triệu Thanh Thanh, đều ép mọi người nắm chặt thời gian để luyện tập vì Liễu Mộng cũng biết Phiêu Miểu Bộ, nếu không luyện tốt sẽ có thể bị đánh.
Mãi đến sáng ngày thứ tư, Kiều Phượng Nhi làm bữa sáng, khi dọn thức ăn lên bàn thì lên lầu gọi đám người Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi. Đến khi nàng quay lại bàn ăn thì trợn mắt há mồm, hai người này thức dậy từ khi nào?
Chỉ thấy Hạ Thiên và Liễu Mộng đang ngồi trên bàn ăn như sói như hổ, bữa sáng dành cho năm người đã bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
- Phượng Nhi, còn gì ăn được nữa không? Chị đói quá.
Liễu Mộng quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi, bộ dạng có chút uất ức.
- À, em sẽ đi làm ngay.
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nếu sớm biết có hai người ăn uống siêu cấp thức tỉnh thì nàng sẽ không làm bữa sáng mà chạy ra ngoài mua.
Đáng thương cho bữa sáng của Kiều Phượng Nhi, nàng làm suốt một giờ mới xong, nàng nghĩ mãi mà không rõ, hai người kia sao có thể ăn như vậy? Bụng của bọn họ lớn thế nào? Sao có thể chứa được nhiều đồ ăn như vậy?
Chương 295: Triệu công tử
- Này, ăn no rồi, tôi đi ngủ tiếp.
Liễu Mộng cuối cùng cũng mỹ mãn vuốt bụng, sau đó nàng đứng dậy đi lên lầu, trong miệng còn nói:
- Tiểu bại hoại, không cho cậu theo, mỗi lần ngủ với cậu đều làm chị không ngon giấc.
Hạ Thiên lại rất nghe lời, hắn không cùng đi lên, nhưng nguyên nhân chủ yếu là hắn còn đang ăn.
Vài phút sau Hạ Thiên cuối cùng cũng buông đũa, sau đó hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, tuy tôi biết mình rất tuấn tú, tư thế ăn cơm cũng cực kỳ đẹp đẽ, nhưng cũng không cần phải nhìn chằm chằm cả buổi sáng như vậy.
- Khoác lác.
Triệu Thanh Thanh thầm nói, sư phụ này đúng là không hiểu gì, rõ ràng không đẹp trai, ăn cơm cũng không ra gì, giống như quỷ đói vồ mồi, sao có thể nói là đẹp đẽ được?
- Chồng, cậu thật sự không việc gì sao?
Gương mặt Mộc Hàm có hơi đỏ, nàng dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Tất nhiên tôi không có gì.
Hạ Thiên cười hì hì, thật ra tối qua hắn đã khôi phục khá tốt, nhưng sau đó còn cùng Liễu Mộng song tu một lúc lâu, vì vậy mãi đến sáng hôm nay mới thức dậy. Kết quả là hắn rất tinh thần nhưng Liễu Mộng lại rã rời, vì vậy mới phải lấp đầy bụng.
Khi thấy Mộc Hàm còn nhìn mình thì Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ, chị không tin sao? Nếu không có thể thử.
- Thử thế nào?
Mộc Hàm hỏi.
- Vợ, tôi nhớ chị nói sẽ múa cho tôi xem, bây giờ chị múa cho tôi xem, sau đó sẽ biết tôi có chuyện gì không.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh có chút mơ hồ:
- Sư phụ, sao chị Hàm phải múa, sao như vậy lại biết anh có chuyện gì không?
Gương mặt Mộc Hàm đỏ ửng, chồng sắc lang đúng là, lúc này tỉnh còn có ý với nàng.
Triệu Thanh Thanh không biết Mộc Hàm chẳng phải múa bình thường, đó là múa thoát y đã đồng ý ở nhà cha mẹ Tôn Hinh Hinh, nếu nàng thật sự múa thoát y, sau đó phát sinh chuyện gì rõ ràng không nói cũng hiểu. Nghe nói đàn ông làm chuyện đó rất tiêu hao thể lực, như vậy cũng có thể chứng minh hắn không sao.
- Tám phần là muốn chị hàm múa lửa.
Kiều Phượng Nhi nói thầm một câu, nàng rõ ràng đoán rất đúng.
- Này, sư phụ, có phải giống như đêm hôm đó, hai người chơi trò ngược đãi phải không?
Triệu Thanh Thanh có chút khoa trương.
- Thanh Thanh, nói bậy bạ gì vậy?
Mộc Hàm đỏ mặt, nàng chỉ bị đánh vào mông mà thôi, nào có phải là chơi tự ngược?
- Chị Hàm, những năm nay đồng tình còn chẳng là gì, chơi tự ngược cũng không sao.
Triệu Thanh Thanh ra vẻ an ủi người khác, nhưng rõ ràng lại tô đen. Điều này làm ánh mắt Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi nhìn Hạ Thiên cũng biến đổi, đại sắc lang này còn có yêu thích tà ác vậy sao?
Mộc Hàm trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, sau đó nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Chồng, cậu thật sự muốn tôi khiêu vũ sao?
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên tranh thủ thời gian gật đầu.
- Vậy bây giờ tôi sẽ nhảy cho cậu xem.
Mộc Hàm đứng lên.
- Được, nhớ phải mặc đồ tắm.
Hạ Thiên nhắc nhở, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi thì thầm oán Hạ Thiên, sắc lang này rõ ràng muốn chị Hàm múa lửa.
Mộc Hàm cũng cảm thấy có chút khó khăn:
- Chồng, quần áo cậu mua cũng không có ở đây.
- Không sao, chúng ta có thể đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy về.
Hạ Thiên rõ ràng có quyết tâm muốn Mộc Hàm múa thoát y.
Mộc Hàm có chút chần chừ, sau đó nàng gật đầu:
- Vậy được rồi, bây giờ chúng ta đi lấy.
Khi thấy hai người Hạ Thiên hôn nhau rồi đi ra ngoài, Triệu Thanh Thanh nhịn không được phải nhắc nhở:
- Này, sư phụ, hai người đừng "hoạt động" ở nhà chị Băng Băng đấy nhé, chị ấy sẽ tức giận.
... ....
Chiếc Audi A7 của Mộc Hàm chạy ra cổng chính của Kiều gia thì dừng lại.
- Vợ, dừng xe ở đây làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Chồng, có một số việc tôi muốn nói cho cậu biết.
Mộc Hàm nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt nàng có chút khác thường:
- Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ chờ cậu tỉnh sẽ nói rõ tất cả, nhưng ở chỗ Tiểu Kiều thì có chút cố kỵ, vì vậy bây giờ mới nói.
- Vợ, có chuyện gì thì lát nữa rồi nói, chúng ta đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy đồ tắm trước, sau đó chị múa tôi xem, lúc đó nói cũng không muộn.
Hạ Thiên lúc này vẫn hứng thú nhất với chuyện Mộc Hàm nhảy thoát y.
Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, bộ dạng cực kỳ quyến rũ:
- Chồng, cậu yên tâm, chỉ cần cậu muốn xem, sau này mỗi đêm đều có thể múa cho cậu xem. Nhưng chuyện này rất quan trọng, tôi phải cho cậu biết kẻ địch của mình là ai.
- Vợ, đây là chị nói đấy nhé, không được đổi ý.
Hạ Thiên nghe Mộc Hàm nói mỗi đêm sẽ múa cho mình xem, vì vậy hắn cảm thấy rất vui sướng.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không đổi ý.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ:
- Chồng, bây giờ cậu đã muốn nghe tôi nói chưa?
Hạ Thiên cuối cùng cũng gật đầu:
- Được rồi, chị có thể nói.
- Chồng, còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt, Yêu Yêu hack máy tính của cậu không?
Mộc Hàm hỏi.
- Tất nhiên là nhớ.
Hạ Thiên gật đầu, lần đầu tiên bị hack máy tính làm hắn ấn tượng rất sâu, sao quên được?
Hạ Thiên lập tức phàn nàn:
- Tiểu Yêu Tinh chạy đi đầu rồi? Sao lâu như vậy mà chưa quay lại? Chẳng lẽ cô ấy đã quên là vợ tôi rồi sao?
- Chồng, Yêu Yêu tạm thời sẽ không quay lại.
Mộc Hàm khẽ than một tiếng, nàng và Yêu Yêu như chị em, nàng thật ra cũng rất muốn được gặp Yêu Yêu. Nhưng nàng biết rõ sau này có thể gặp Yêu Yêu hay không còn chưa chắc.
Mộc Hàm khẽ dừng lại rồi nói:
- Chồng, lần đầu Yêu Yêu hack máy của cậu cũng chính là lúc dùng nick chồng Kiều Tiểu Kiều nói chuyện phiếm, lúc đó Yêu Yêu tìm những cái tên về Kiều Tiểu Kiều, sau đó phát hiện ra nick của cậu, vì vậy muốn đùa giỡn. Tất nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi nói cho cậu biết, sở dĩ Yêu Yêu tìm tên của Kiều Tiểu Kiều, cũng không phải cô ấy nhàm chán, mà lúc đó chúng tôi đến Giang Hải với mục tiêu là Kiều Tiểu Kiều.
- Mục tiêu là Tiểu Kiều sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng quan tâm:
- Vợ, chị nói vậy có ý gì?
- Tôi và Yêu Yêu vào Giang Hải chính là vì chấp hành nhiệm vụ của tổ trưởng Long Tổ, mà nhiệm vụ này chính là phối hợp với Lâm Tử Hào cướp gia sản của Kiều gia.
Mộc Hàm chậm rãi nói:
- Mà người quan trọng nhất của Kiều gia chính là Kiều Tiểu Kiều, vì vậy Tiểu Kiều là mục tiêu của chúng tôi.
Khi thấy Hạ Thiên không nói gì thì Mộc Hàm tiếp tục:
- Tất nhiên, chuyện này Lâm Tử Hào là người phụ trách cụ thể, mà tôi phụng mệnh đính hôn với Lâm Tử Hào, trở thành hôn thê của hắn, đây cũng xem như ban thưởng cho hắn. Một mặt vì Lâm Tử Hào rất thích tôi, mặt khác nếu tôi là hôn thê của Lâm Tử Hào, như vậy sẽ càng thuận tiện phối hợp hoạt động. Còn Yêu Yêu, nàng thật ra chỉ muốn đến để chơi đùa, thuận tiện sử dụng thủ thuật máy tính để thu thập tư liệu về Kiều gia.
Mộc Hàm nói đến đây thì lắc đầu, nàng cười thản nhiên:
- Nhưng không ngờ cậu đột nhiên xuất hiện, cướp tôi đi còn làm rối loạn kế hoạch của Lâm Tử Hào. Có lẽ vì như vậy mà Kiều gia bây giờ vẫn bình yên.
- Có tôi ở đây thì sản nghiệp của Kiều gia sẽ không có vấn đề.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Chồng, gần đây Tiểu Kiều bị ám sát nhiều lần, có phải không?
Mộc Hàm hỏi.
- Đúng vậy, là Ám Ảnh Đoàn ra tay, nhưng cũng không sao, chờ đến khi tôi làm đoàn trưởng của Ám Ảnh Đoàn, sẽ không còn ai đến giết Tiểu Kiều.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
Mộc Hàm có chút trầm ngâm rồi nói:
- Tôi đã từng hỏi Lâm Tử Hào phải đối phó với Kiều gia thế nào, hắn đã nói, bây giờ nếu Kiều gia không có Kiều Tiểu Kiều, như vậy sẽ không chịu được một đòn. Tuy tôi không dám khẳng định có phải Lâm Tử Hào thuê sát thủ hay không, nhưng tôi cảm thấy khả năng kia là rất lớn.
- Thật sư là tên ngốc kia sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng xem xét vấn đề này, tát nhiên hắn không nghĩ Kiều Tiểu Kiều bị Ám Ảnh Đoàn ám sát là uy hiếp gì lớn, nếu có thể tìm được cố chủ thì hắn có thể áp dụng biện pháp để đối phương hủy bỏ ủy thác, Kiều Tiểu Kiều sẽ an toàn.
- Chồng, ngày xưa Lâm Tử Hào là người đứng đầu trong nhóm Tứ thiếu gia Giang Hải, cha hắn là bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, trong mắt người thường thì có thế lực cực mạnh ở Giang Hải. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, trong rất nhiều thành phố như Giang Hải đều có cùng loại người như Lâm Tử Hào đang giúp người kia làm việc. Bây giờ cậu đã tưởng tượng ra thế lực của người kia hùng mạnh thế nào chưa?
Mộc Hàm nói những lời này với vẻ mặt rất ngưng trọng.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Vợ, tôi cảm thấy Lâm Tử Hào chẳng là quái quỷ gì, dù xuất hiện một trăm tám mươi tên như vậy cũng chẳng đáng là gì.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Vợ, chị trực tiếp cho tôi biết, tổ trưởng Long Tổ rốt cuộc có tên gọi là gì, sau đó nếu rảnh rỗi thì đến tìm xử lý trực tiếp là được.
Mộc Hàm im lặng, thì ra nàng nói nhiều như vậy là đàn khảy tai trâu.
- Ông ta là Triệu công tử!
Mộc Hàm cuối cùng cũng nói tên:
- Công trong công dân, tử trong chữ tang tử, nhưng trong thủ đô ai cũng gọi ông ta là Triệu công tử. Nói trắng ra thì phải gọi là hắn thích hợp hơn, đây là đệ nhất công tử ở thủ đô, năm nay mới ba mươi thôi nhưng đã bảo trì danh hiệu kia mười lăm năm rồi.
- Thủ đô à, quá xa.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Xem ra sau này phải đến thủ đô bắt hắn mới được.
Mộc Hàm cũng không có cách nào, thì ra dù nàng nói đối phương lợi hại thế nào thì Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm.
- Vợ, trước tiên chúng ta tìm Lâm Tử Hào trước, tôi phải hỏi xem có phải hắn phái sát thủ đến ám sát Kiều Tiểu Kiều hay không?
Hạ Thiên quyết định tạm thời buông tha vấn đề Mộc Hàm múa thoát y, tuy xem vợ nhảy thoát y rất tuyệt nhưng vấn đề an toàn của vợ là quan trọng nhất, vì vậy hắn lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng Băng.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tên ngốc Lâm Tử Hào còn ở cục cảnh sát không?
Điện thoại vừa thông thì Hạ Thiên đã hỏi ngay.
- Cậu tỉnh rồi sao?
Lãnh Băng Băng biết rõ chuyện Hạ Thiên hôn mê, nàng còn nói thêm:
- Lâm Tử Hào đã sớm được thả rồi.
Chương 296: Uy hiếp Lâm Tử Hào
Khi nghe được những lời của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại thả Lâm Tử Hào?
- Diệp Mộng Vân sửa khẩu cung, nàng nói mình là bạn gái của Lâm Tử Hào, bọn họ chỉ đang chơi đùa, tất nhiên sẽ không được coi là cưỡng hiếp, tôi ngoài phải bỏ qua, còn biện pháp gì nữa?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, giờ chị biết tên ngốc Lâm Tử Hào ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
- Sao tôi biết được?
Lãnh Băng Băng có chút mất hứng:
- Tôi đang rất bận, cũng không thể nói chuyện với cậu.
Lãnh Băng Băng nói không nói thì lập tức cúp điện thoại.
- Mấy ngày trước tôi xem ti vi, nghe vợ người ta sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại với chồng thường nói goodbye gì đó, sao mỗi lần cảnh sát tỷ tỷ đều không chịu gánh vác trách nhiệm, cứ trực tiếp cúp máy như vậy?
Hạ Thiên lầm bầm rất bất mãn.
Mộc Hàm nghe thấy vậy mà dở khóc dở cười, cái gì mà goodbye, đúng là.
- Chồng, hay lần sau chúng ta hãy tìm Lâm Tử Hào?
Mộc Hàm thấy Hạ Thiên có chút buồn bực thì dùng giọng dịu dàng nói.
- Không được, hôm nay nhất định phải đày ải tên khốn kia.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn ép Lâm Tử Hào cưỡng hiếp người khác dễ dàng lắm sao? Kết quả là hắn ngủ một giấc và Lâm Tử Hào đã rời khỏi cục cảnh sát, đây đúng là khiêu khích.
- Này, chồng, có muốn tôi điện thoại cho Lâm Tử Hào, tôi sẽ hẹn hắn ra ngoài.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:
- Tôi điện thoại cho hắn, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
- Đét.
Mộc Hàm vừa nói xong những lời này thì đã bị Hạ Thiên kéo nằm sấp lên đùi, sau đó hắn vỗ vào mông nàng.
- Chồng, sao lại đánh mông người ta?
Mộc Hàm cực kỳ thẹn thùng, trong lòng cũng có chút uất ức, nàng rõ ràng có ý giúp hắn giải quyết ưu phiền, sao lại bị đánh/
- Chị là vợ tôi, bây giờ lại muốn quyến rũ đàn ông khác, tất nhiên phải bị đánh mông.
Hạ Thiên nói rất lý lẽ.
Mộc Hàm lại càng uất ức:
- Chồng, tôi nào có quyến rũ đàn ông khác?
- Chị điện thoại cho Lâm Tử Hào, gọi hắn đi ra, như vậy không phải là quyến rũ đàn ông sao?
Hạ Thiên rất bực bội, bàn tay vung lên rồi lại rơi xuóng.
- Ư... ....
Trên mông truyền đến cảm giác đau đớn và một cảm giác khác thường làm Mộc Hàm không tự giác được phải rên một tiếng, gương mặt nàng cũng trở nên đỏ hồng, giọng nói cũng trở nên cực kỳ quyến rũ:
- Chồng, đừng đánh nữa, người ta biết sai rồi, người ta chỉ muốn giúp cậu thôi.
- Biết sai là tốt rồi, đợi tôi bắt được Lâm Tử Hào, sau đó về nhà sẽ trừng phạt sau.
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông Mộc Hàm ra, hắn điện thoại cho Kiều Đông Hải.
- Hạ Thiên, cậu tỉnh rồi sao?
Điện thoại nối thông, Kiều Đông Hải mở miệng hỏi một câu.
- Anh có biết bây giờ tên khốn Lâm Tử Hào đang ở đâu không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Cậu đang tìm Lâm Tử Hào sao?
Kiều Đông Hải có chút kinh ngạc:
- Tên khốn kia hôm qua đã được thả ra cục cảnh sát, sau đó hắn về nhà, bây giờ ở đâu cũng không rõ, nhưng tôi sẽ lập tức điều tra cho cậu.
- Vậy anh điều tra nhanh lên, nếu có tin thì báo tôi biết ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn cúp điện thoại.
... ....
Tòa nhà Hải Giang.
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thiên Nam.
Diệp Mộng Oánh xinh đẹp tươi trẻ đang ngồi trước bàn làm việc, nàng nhìn những số liệu thống kê về doanh thu một tuần gần đây mà trên mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Sau cuộc họp báo tuần trước thì tập đoàn Thiên Nam chính thức đưa sản phẩm Tiểu Mỹ Nhân ra thị trường. Quả nhiên mọi thứ giống như những gì nàng suy đoán, mỹ phẩm bán sạch, tập đoàn đẩy mạnh sản xuất ngày đêm cũng cung không đủ cầu.
Ai cũng thích trở nên đẹp hơn, sự thần kỳ của mỹ phẩm Tiểu Mỹ Nhân làm cho mọi người đều muốn mua dùng thử, không những chỉ có phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng mua.
Mỹ phẩm Tiểu Mỹ Nhân được tiêu thụ chóng vánh cũng vô hình kéo theo các sản phẩm khác của tập đoàn Thiên Nam, chỉ trong vòng thời gian ngắn, tập đoàn Thiên Nam không những giải quyết nguy cơ còn phát triển lên một giai đoạn mới. Cũng vì vậy mà năng lực của Diệp Mộng Oánh cũng được các nhân viên cao thấp trong tập đoàn Thiên Nam thừa nhận.
- Diệp tiểu thư!
Trợ lý Chu Cầm của Diệp Mộng Oánh đi vào phòng:
- Diệp Mộng Vân đến, nói là muốn gặp chị, bảo vệ nói tôi hỏi chị, có nên cho cô ta vào hay không?
- Cô ta đến đây làm gì?
Diệp Mộng Oánh khẽ nhíu mày.
- Không biết, nhưng cô ta còn dẫn theo một người.
Chu Cầm trả lời.
- Mang ai đến?
Trực giác nói cho Diệp Mộng Oánh biết Diệp Mộng Vân đến không có gì tốt.
- Hình như là Lâm Tử Hào.
Vẻ mặt Chu Cầm rất cổ quái, nguyên nhân rất đơn giản, nàng cũng biết chuyện Lâm Tử Hào cưỡng hiếp Diệp Mộng Vân.
- Cho bọn họ vào.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ một chút, sau đó nàng cho ra quyết định, nàng cũng muốn xem Diệp Mộng Vân và Lâm Tử Hào muốn làm gì... ....
Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa truyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện Lâm Tử Hào cưỡng hiếp Diệp Mộng Vân ở Đêm Giai Nhân đã được truyền khắp Giang Hải ngay ngày hôm sau. Còn ai cố ý tung tin thì chẳng ai biết, nhưng có rất nhiều người nghi ngờ là Kiều Đông Hải. Vì bây giờ ai cũng biết Kiều Đông Hải có thù oán với Lâm Tử Hào, cũng chỉ có Kiều Đông Hải mới có năng lực truyền tin như vậy. Quan trọng là người bình thường sẽ không dám làm chuyện này nhưng Kiều Đông Hải lại dám, hắn không sợ đắc tội với Lâm gia.
Khi Diệp Mộng Oánh biết được chuyện này cũng cảm thấy khó tưởng, nàng cũng không quan tâm. Nhưng hôm qua có người nói cho nàng biết, Lâm Tử Hào được thả ra, mà Diệp Mộng Vân bây giờ là bạn gái của Lâm Tử Hào, vì vậy nàng ý thức được giữa hai người kia có giao dịch gì đó. Bây giờ hai người bọn họ đến tập đoàn Thiên Nam, hơn phân nửa sẽ chẳn có gì tốt.
Một lát sau Diệp Mộng Vân đã ôm cánh tay Lâm Tử Hào đi vào phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, Diệp Mộng Vân rõ ràng rất chú ý cách ăn mặc, nhưng dù nàng ăn mặc thế nào cũng khó thể nổi trội khi đứng trước mặt Diệp Mộng Oánh.
- Có chuyện gì cứ nói, tôi rất bề bộn.
Diệp Mộng Oánh căn bản không mời hai người kia ngồi xuống, nàng ra vẻ không quá bình tĩnh.
- Diệp Mộng Oánh, cô có thái độ gì vậy?
Diệp Mộng Vân rất tức giận.
- Tôi cho cô vào là thái độ rất tốt rồi.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Tôi cho cô năm phút, nếu còn nói nhảm thì tôi sẽ tiễn khách.
- Diệp Mộng Oánh, cô đừng quá kiêu ngạo.
Diệp Mộng Vân tức đến mức gương mặt đỏ bừng.
Diệp Mộng Oánh nhìn đồng hồ:
- Còn bốn phút năm mươi giây.
- Cô!
Diệp Mộng Vân cảm thấy khó thở, nàng muốn nổi giận nhưng Lâm Tử Hào đã mở miệng:
- Mộng Vân, để anh nói.
Lâm Tử Hào tiến lên phía trước một bước, hắn cười nhạt với Diệp Mộng Oánh:
- Giám đốc Diệp, thật ra chúng tôi đến rất đơn giản, Mộng Vân hy vọng có thể lấy lại công ty mỹ phẩm, đó là tâm huyết của cô ấy, bây giờ lấy về là chuyện đương nhiên.
- Nếu tôi không đồng ý?
Diệp Mộng Oánh hỏi ngược lại.
- Giám đốc Diệp, Thiên Nam là tập đoàn lớn, công ty mỹ phẩm của Mộng Vân chỉ là một phần nhỏ, cô cũng không nên vì vậy mà cứng nhắc đấy chứ?
Lâm Tử Hào mỉm cười:
- Có câu nói hòa khí mới phát tài, giám đốc Diệp cũng hiểu chứ?
- Lâm tiên sinh, tôi là người gần đây không quá thông minh, không bằng các người cứ nói trực tiếp, nếu tôi không đồng ý thì các người định làm gì?
Diệp Mộng Oánh dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Diệp Mộng Oánh, nếu cô muốn mỗi ngày đều có người đến đây điều tra thuế má, hoặc là mỗi ngày đều có người đến xem xét tai họa ngầm liên quan đến vấn đề chữa cháy.v.v. Tôi hy vọng cô nên trả công ty lại.
Diệp Mộng Vân hừ một tiếng nói.
- Đây là thủ đoạn của các người sao?
Diệp Mộng Oánh nhìn Lâm Tử Hào, ánh mắt rất khinh thường:
- Các người không thấy làm vậy rất vô sỉ hạ lưu sao?
Lâm Tử Hào cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Diệp, thủ đoạn dù sao cũng không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Tôi nghĩ giám đốc Diệp biết rất rõ, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, công ty của chị sẽ liên tục gặp phải trở ngại. Tôi nghĩ cô cũng không muốn gánh tổn thất đấy chứ?
- Nói vậy là các người uy hiếp tôi?
Gương mặt Diệp Mộng Oánh có thêm vài phần lạnh lùng.
- Giám đốc Diệp, cô nói sai rồi, chúng ta đang bình tâm thương lượng.
Lâm Tử Hào lắc đầu:
- Tất nhiên, nếu giám đốc Diệp không tin, như vậy cũng có thể chứng thực.
- Thế thì không cần, đường đường là công tử của bí thư tỉnh ủy, bản lĩnh hạ lưu như vậy luôn phải có.
Trong lời nói của Diệp Mộng Oánh tràn đầy hương vị trào phúng:
- Nhưng tôi muốn nhắc nhở các người, tập đoàn Thiên Nam chúng tôi làm ăn đường đường chính chính, sau nhiều năm gặp nhiều uy hiếp, đây không phải lần đầu tiên có sóng gió.
- Giám đốc Diệp, tôi cũng từng nghe thấy thủ đoạn của Diệp lão tiên sinh ngày xưa, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, tất cả những gì tôi làm đều nằm trong phạm trù pháp luật cho phép. Nếu giám đốc Diệp sử dụng thủ đoạn phi pháp thì sẽ tự tìm phiền toái.
Lâm Tử Hào dùng giọng không chút lo lắng nói.
- Cũng không cần nhọc lòng Lâm tiên sinh phải quan tâm.
Diệp Mộng Oánh khoát tay:
- Nếu hai vị đã nói xong thì có thể đi.
- Diệp Mộng Oánh, cô có ý gì?
Diệp Mộng Vân rất tức giận:
- Cô muốn đuổi chúng tôi đi vậy sao? Cô thích cá chết lưới rách à?
- Giám đốc Diệp, cô không muốn nói chuyện tốt đẹp sao?
Lâm Tử Hào nhíu mày.
- Lâm tiên sinh, bây giờ anh có thể điện thoại, nếu công ty chúng tôi có thể ngừng kinh doanh, như vậy tôi cũng có vài ngày nghỉ xả hơi.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Những ngày qua tôi cũng không có thời gian ở bên chồng, nếu anh có thể cho tôi cơ hội, tôi sẽ rất cảm kích.
- Giám đốc Diệp, cô đang uy hiếp tôi sao?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, ngày trước Diệp Mộng Oánh công khai tuyên bố Hạ Thiên là hôn phu trước mặt rất nhiều phóng viên, bây giờ không ai không biết, chồng trong miệng Diệp Mộng Oánh chính là Hạ Thiên.
- Lâm tiên sinh, tôi có uy hiếp anh sao?
Diệp Mộng Oánh rất kinh ngạc.
Chương 297: Tôi rất ẩn nhẫn
- Giám đốc Diệp, cô đừng nghĩ rằng tôi sợ Hạ Thiên.
Lâm Tử Hào cắn răng nói, hắn ở lại đồn cảnh sát vài ngày, đây là những gì mà cả đời hắn chưa từng gặp phải. Dù không có chứng cứ nhưng Lâm Tử Hào nhận định đây là Hạ Thiên ra tay với mình, lúc đó trong đám người chỉ có mình Hạ Thiên làm được điều này.
Trên mặt Diệp Mộng Oánh lộ ra nụ cười cổ quái:
- Thì ra Lâm tiên sinh sợ chồng tôi sao? Đa tạ anh đã nhắc nhở tôi, tôi còn không biết chuyện này.
Diệp Mộng Oánh thật sự không phải dùng Hạ Thiên để uy hiếp Lâm Tử Hào, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói ra như vậy, nàng rất muốn bớt chút thời gian ở bên cạnh Hạ Thiên. Nhưng nàng cũng không ngờ mình làm cho Lâm Tử Hào hiểu lầm, điều này làm nàng kỳ quái, Hạ Thiên rốt cuộc đã làm gì với Lâm Tử Hào?
Trong mắt Lâm Tử Hào lóe lên cái nhìn tức giận:
- Giám đốc Diệp, tôi nói cho cô biết, trên đời này có rất nhiều người trị được hắn.
- Thật ra anh không cần nói cho tôi biết, anh chỉ cần để chồng tôi đến nghe là được.
Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh có chút cổ quái:
- Không bằng Lâm tiên sinh xoay người lại, chính anh nói cho cậu ấy biết?
- Này, tên ngốc Lâm Tử Hào, tới tìm mỹ nữ tỷ tỷ của tôi làm gì?
Một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng Lâm Tử Hào, mà Lâm Tử Hào luôn khắc cốt ghi tâm âm thanh khốn nạn này.
Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân hầu như cùng xoay người, sau đó cả hai nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ngoài cửa, bên cạnh Hạ Thiên còn có một chú chim nhỏ nép vào người, là Mộc Hàm.
- Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng kiêu ngạo quá lâu.
Lâm Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên, giống như hận không thể xé xác đối phương.
- Tôi rất kiêu ngạo sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi rất ẩn nhẫn ấy chứ?
Diệp Mộng Oánh không khỏi mỉm cười, Hạ Thiên cũng coi như an phận thì khắp thiên hạ ai cũng an phận.
- Đúng vậy, chồng tôi trước nay luôn an phận.
Mộc Hàm ở bên cạnh phụ họa, nàng thấy một người với năng lực như Hạ Thiên thì những hành động trước nay có thể nói là an phận.
- À, nếu tôi muốn kiêu ngạo thì nên kéo tên ngu Lâm Tử Hào này lên sân thượng, sau đó thả xuống xem chơi.
Hạ Thiên rất hài lòng với cách nói của Mộc Hàm.
- Cậu.
Lâm Tử Hào dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Ngày đó ở Đêm Giai Nhân, có phải cậu hại tôi?
- Tôi hại anh sao?
Hạ Thiên ra vẻ rất kỳ quái:
- Rõ ràng anh ghen ghét tôi thân mật với cảnh sát tỷ tỷ, sau đó động dục với cá sấu Diệp Mộng Vân. À, mà này, một con cá sấu như Diệp Mộng Vân mà anh cũng chơi cho được, con mà nó, sao trên đời lại có người thiếu ánh mắt như anh?
Hạ Thiên cũng không ngừng lại, hắn nói một hơi làm Mộc Hàm và Diệp Mộng Oánh có chút sững sờ, mà Diệp Mộng Vân thì tức đến mức gương mặt đỏ bừng bừng:
- Cậu nói gì?
- Cô không hiểu sao? Tôi thấy cô không thua gì cá sấu nhưng cũng phải có tai chứ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt thương cảm nhìn Diệp Mộng Vân.
- Chồng, đừng nói vậy, người ta xấu như cá sấu cũng không phải lỗi của chính mình, đây là ăn ở ác, trời sinh.
Mộc Hàm cười hì hì nói, bản lĩnh chọc người của nàng cũng không kém Hạ Thiên.
- Các người...Các người... ....
Diệp Mộng Vân tức đến mức nói không nên lời.
- Thôi bỏ, chúng ta đi.
Lâm Tử Hào kéo tay Diệp Mộng Vân, hắn muốn đi.
- Mau cút đi.
Hạ Thiên phất tay mất kiên nhẫn:
- Đừng đứng đây làm phiền mỹ nữ tỷ tỷ của tôi.
- Hạ Thiên, cậu nói chuyện phải khách khí một chút.
Lâm Tử Hào trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Cút mau.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Tử Hào:
- Nếu không tôi cho anh xuống bằng cửa sổ.
Khách khí sao?
Trước nay Hạ Thiên chưa từng biết khách khí là gì, dù biết hắn cũng không khách khí với Lâm Tử Hào.
Lâm Tử Hào còn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng khổng lồ ép lên người, hắn không thể không liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng rời khỏi phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có một vài người không nên khách khí, chị xem, tôi có chút hung ác thì hắn đã ngoan ngoãn đi ra rồi.
Hạ Thiên cười hì hì nói với Diệp Mộng Oánh.
Lâm Tử Hào nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa tức ói máu, hắn thậm chí có xúc động muốn nói vài câu nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, chỉ biết oán hận xoay người bỏ đi.
- Diệp Mộng Oánh, cô tốt nhất nên trả công ty mỹ phẩm lại cho tôi, nếu không tôi không để cô yên.
Diệp Mộng Vân để lại một câu nói hăm dọa, sau đó đuổi theo Lâm Tử Hào.
Diệp Mộng Oánh rõ ràng không quan tâm đến lời nói của Diệp Mộng Vân, nàng đi vòng qua bàn làm việc, nàng tiến về phía Hạ Thiên, giọng nói rất dịu dàng:
- Hạ Thiên, sao cậu lại đến đây?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, thật ra tôi đến để tìm Lâm Tử Hào.
Hạ Thiên nói, hắn nhận được tin tức của Kiều Đông Hải, biết Lâm Tử Hào đến đây, vì vậy hắn và Mộc Hàm chạy tới.
- Chồng, bọn họ đi rồi, chúng ta có nên đuổi theo không?
Mộc Hàm lúc này mới mở miệng nhắc nhở Hạ Thiên.
- Đuổi chứ.
Hạ Thiên gật đầu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên tôi đi xử lý tên Lâm Tử Hào ngu ngốc, sau này sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên nói xong thì kéo Mộc Hàm chạy ra ngoài làm Diệp Mộng Oánh sững sờ, trong lòng có chút mơ hồ, nếu Hạ Thiên đến tìm Lâm Tử Hào, sao lại để cho Lâm Tử Hào bỏ chạy rồi mới đuổi theo?
Diệp Mộng Oánh tất nhiên không biết, Hạ Thiên chẳng qua không muốn mang đến phiền toái cho nàng. Lần này hắn đến xử lý Lâm Tử Hào, nếu đối phương mất tích trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, như vậy nàng sẽ nhận phiền toái rất lớn.
Hạ Thiên thân là một người đàn ông tốt, tất nhiên hắn chỉ giải quyết phiền phức cho vợ mà không mang đến ưu phiền. Hắn tự nhận mình là người rất tốt, vì vậy không làm khó Diệp Mộng Oánh, hắn phải đợi Lâm Tử Hào rời khỏi tập đoàn Thiên Nam mới ra tay.
... ....
Diệp Mộng Vân và Lâm Tử Hào vừa rời khỏi tòa nhà Hải Giang, đúng lúc này Lâm Tử Hào cảm thấy mắc tiểu, hắn nói với Diệp Mộng Vân:
- Anh đi toilet, em chờ anh nhé.
- Em vào xe chờ anh.
Diệp Mộng Vân nói.
- Được.
Lâm Tử Hào gật đầu, sau đó hắn chạy trở lại tòa nhà Hải Giang, đi về phía toilet.
Lâm Tử Hào vừa đi vào toilet, đang định giải phóng "nổi buồn" thì đột nhiên cảm thấy sau gái đau đớn, sau đó hắn hôn mê.
Hạ Thiên xuất hiện sau lưng Lâm Tử Hào không một tiếng động, sau đó hắn nhấc đối phương lên rồi nhảy qua cửa sổ toilet ra ngoài. Hắn leo lên tòa nhà Hải Giang, khoảnh khắc sau đã lên đến sân thượng.
Hạ Thiên tiện tay ném Lâm Tử Hào xuống đất, một lúc sau hắn còn chưa thấy Mộc Hàm đi lên, vì vậy lập tức điện thoại:
- Vợ, sao chị còn chưa lên?
- Chồng, tôi đang đóng cửa sân thượng.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ.
- Còn có chuyện này sao?
Hạ Thiên cũng không muốn khóa cửa sân thượng, nhưng làm vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thể chậm rãi thẩm vấn Lâm Tử Hào mà không ai phát hiện ra.
Mộc Hàm đi đến bên cửa sổ, Hạ Thiên lại đi xuống ôm nàng lên sân thượng, sau đó hắn đá lên người Lâm Tử Hào.
- Á... ....
Lâm Tử Hào kêu lên đau đớn, hắn mở to mắt, đầu tiên có chút mê hoặc, sau đó vẻ mặt biến đổi lớn:
- Đây là đâu? Các người muốn gì?
- Vợ, thằng ngu này không biết đây là đâu? Tôi nên làm gì bây giờ?
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Mộc Hàm.
Mộc Hàm cười quyến rũ:
- Chồng, vậy cho hắn nhìn qua khung cảnh tươi đẹp đi.
- Hay.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn đột nhiên nhâc bổng Lâm Tử Hào lên rồi đưa đầu đối phương ra ngoài:
- Này, thằng ngu, nhìn đi, biết đây là đâu chưa?
- Á... ....
Lâm Tử Hào nhìn xuống mà mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân và gào lên sợ hãi, nhưn tòa nhà quá cao, bên dưới xe cộ ồn ào, dù hắn gào rất lớn cũng không ai nghe thấy.
- Này, thằng ngu, thấy rõ chưa?
Hạ Thiên hỏi.
- Mày...Mày muốn thế nào?
Lâm Tử Hào cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, giọng điệu có chút lắp bắp.
- Không có gì, tao đang buồn chán, đang nghĩ nếu ném mày xuống dưới, chẳng biết mày có chết không?
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Mày...Mày dám giết tao, mày chạy không thoát được đâu.
Lâm Tử Hào nhắm mắt, hắn không dám nhìn xuống dưới, nơi đây quá cao, chỉ cần nhìn xuống sẽ choáng váng đầu óc.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nhiên buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi xuống.
- Không cần...Cứu... ....
Lâm Tử Hào hét ầm lên không cần phong độ, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình còn chưa rơi xuống đất. Sau khi xem xét lại hắn mới thấy mình được Hạ Thiên nắm lấy chân, rõ ràng nếu đối phương buông tay thì hắn chắc chắn sẽ chầu Diêm Vương.
- Thằng ngu, tao ghét nhất có người uy hiếp mình.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Mày nếu tiếp tục nói lung tung, tao sẽ ném mày xuống.
- Mày...Mày rốt cuộc muốn gì?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào xanh như đít nhái.
- Đơn giản thôi, mày liên lạc với người của Ám Ảnh Đoàn, hủy bỏ ủy thác ám sát Tiểu Kiều là được.
Hạ Thiên mỉm cười, hắn khẽ dùng sứ kéo Lâm Tử Hào lên, sau đó lại ném xuống.
- Cái gì là Ám Ảnh Đoàn?
Lâm Tử Hào ra vẻ mê hoặc:
- Tao không mướn người giết Tiểu Kiều, sao lại hủy bỏ?
- Hừ, tao cho mày xuống hôn đất.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn chuẩn bị buông tay.
- Dừng tay, mau dừng tay, tao thật sự không biết cái gì là Ám Ảnh Đoàn, tao cũng không mướn người giết Kiều Tiểu Kiều.
Lâm Tử Hào treo trên bầu trời, vẻ mặt hắn trắng bệch, hắn quát lớn:
- Sao tao lại giết Tiểu Kiều? Năm xưa tao rất tốt với cô ấy.
- Tiểu Kiều là vợ tao, mày đối xử tốt với cô ấy làm gì?
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn nắm chặt lấy quần áo của Lâm Tử Hào rồi vung vẫy trên không:
- Này, cho mày một cơ hội cuối cùng, hủy bỏ ủy thác với Ám Ảnh Đoàn, như vậy tao sẽ không ném mày xuống.
- Hạ Thiên, tao phải làm sao mày mới tin, tao không mướn người giết Tiểu Kiều?
Lâm Tử Hào gào lên:
- Mộc Hàm, cô biết ai phái tôi đến làm việc, cô cũng biết, nếu muốn giết người, tôi căn bản không đến lượt mời sát thủ, phải không?
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Lâm Tử Hào bắt đầu cầu cứu với Mộc Hàm.
Chương 298: Nhảy lầu
- Điều này cũng chưa hẳn, Triệu công tử dù có năng lực giết người, nhưng hắn sẽ cơ bản không can thiệp vào những chuyện mà các người đang làm. Nếu chuyện gì hắn ta cũng đều tự mình ra tay, như vậy còn cần đám nô tài như các người làm gì?
Mộc Hàm hừ khẽ một tiếng:
- Hơn nữa chính tai tôi đã nghe nói, Kiều gia nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì sẽ chẳng thể chịu nổi một đòn, đây rõ ràng có ý nghĩ bất chính, anh không muốn Tiểu Kiều chết sao?
- Không phải, cho đến bây giờ tôi cũng không muốn Tiểu Kiều phải chết, tôi chỉ muốn tạo ra tình huống Tiểu Kiều bất lực phải cầu xin trợ giúp. Vì vậy tôi có thể khống chế Tiểu Kiều, sau đó hoàn toàn khống chế Kiều gia.
Lâm Tử Hào vội vàng nói:
- Mộc Hàm, cô cũng biết, Triệu công tử muốn có được một Kiều gia có Kiều Tiểu Kiều, nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì Kiều gia sẽ không có giá trị lớn với Triệu công tử, sẽ không đáng để tranh giành.
- Lâm Tử Hào, tôi cũng không biết những vấn đề này.
Mộc Hàm có chút bất mãn, sau đó nàng quay dầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, nghe hắn nói như vậy hình như cũng không mướn sát thủ, chúng ta nên xử lý hắn thế nào đây?
- Nếu đã không phải là hắn, như vậy cũng không còn giá trị sử dụng, vậy thì ném xuống cho rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn khẽ buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi thẳng xuống.
- Á... ....
Lâm Tử Hào phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết.
Mộc Hàm ngây người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Chồng, cậu...Cậu thật sự ném hắn xuống sao?
- Không ném thì giữ lại làm gì? Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm thì tốt hơn.
Hạ Thiên ra vẻ rất quan tâm:
- Tôi vì tốt cho hắn.
Mộc Hàm có chút sững sờ, người ta tốt xấu gì cũng là công tử của bí thư tỉnh ủy, cứ chết như vậy sao?
Khoảnh khắc này Mộc Hàm có chút lo lắng, vấn đề này thật sự là chuyện lớn, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì thân phận của Lâm Tử Hào còn kém cả Lý Minh Hiên, Hạ Thiên có thể phế Lý Minh Hiên, bây giờ giết chết Lâm Tử Hào cũng không đáng là gì.
- Ủa?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao không còn nghe thấy âm thanh của Lâm Tử Hào? Chẳng lẽ bị hù chết giữa không trung? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá nhát gan.
Hạ Thiên ló đầu ra nhìn thì có chút sững sốt, hắn tức giận mắng lớn:
- Tên khốn nào giám đối nghịch với tôi?
- Sao vậy?
Mộc Hàm không khỏi hỏi.
- Lâm Tử Hào ngu ngốc đã được cứu.
Hạ Thiên tức giận nói, với ánh mắt của hắn, tất nhiên có thể nhìn rõ tình huống ở bên dưới, lúc này Lâm Tử Hào không còn rơi tự do, càng không rơi xuống đất, đối phương đã biến mất một cách cực kỳ thần kỳ.
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, nàng cũng chạy đến bên cạnh nhìn xuống, quả nhiên không thấy được Lâm Tử Hào, nàng không khỏi lầu bầu:
- Ai cứu Lâm Tử Hào?
Rõ ràng dưới tình huống này mà cứu được Lâm Tử Hào, như vậy đối phương cũng không phải người thường, điều này làm cho Mộc Hàm thầm nghĩ, chẳng lẽ là Mị Nhi?
Mị Nhi luôn đi theo Hạ Thiên, với thân thủ của nàng thì cũng có thể cứu Lâm Tử Hào trước khi bị rơi xuống đất, nhưng Mộc Hàm nghĩ không ra, Mị Nhi chẳng phải luôn giúp Hạ Thiên sao?
- Tên ngốc Lâm Tử Hào quả nhiên rất may mắn, xem ra lần sau không nên ném hắn xuống, phải trực tiếp bóp chết hắn.
Hạ Thiên ra vẻ không sung sướng gì.
- Thôi bỏ, chồng, sau này còn có cơ hội, chúng ta đi thôi.
Mộc Hàm dùng giọng dịu dàng khuyên nhủ, thật ra nàng thấy Lâm Tử Hào được cứu cũng tốt, nói cách khác, sự việc không náo loạn thì sẽ tránh được phiền toái.
- Được rồi, chúng ta đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy quần áo.
Hạ Thiên dù không vui sướng gì, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, Lâm Tử Hào sống thêm vài ngày cũng chẳng sao.
... ....
Vài phút sau Hạ Thiên và Mộc Hàm ra khỏi tòa nhà Hải Giang, cả hai lên xe, Mộc Hàm chạy về phía nhà Lãnh Băng Băng.
Xe chạy được vài kilomet thì đoạn đường phía trước chợt trở nên cực kỳ hỗn loạn, trên đường đầy người và xe. Điều này làm cho Mộc Hàm rất buồn bực, bây giờ không phải giờ cao điểm, chỗ này cũng kẹt xe, nếu không sao lại như vậy?
Sau khi đi được vài chục mét như ốc sên thì Mộc Hàm cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, thì ra phía trước có người muốn nhảy lầu.
Phía trước là một ngôi nhà năm tầng, dưới lầu là một dãy cửa hàng, phần lớn đều là nhà hàng, có một quán lẩu Trùng Khánh ở bên trên, trên ban công lầu bốn có một người phụ nữ, người này tóc tai bù xù, một chân đã đưa ra ngoài, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
- Đừng lên đây, tiếp tục đi lên tôi sẽ nhảy xuống.
Giọng điệu của người phụ nữ kia có vẻ khàn khàn, nàng cố gắng uy hiếp đám cảnh sát đang cố gắng tiếp cận.
- Đừng kích động, có gì chúng ta thương lượng... ....
Tên cảnh sát vẫn còn đang tính toán thuyết phục người phụ nữ bỏ đi ý định nhảy lầu, mà đám cảnh sát bên dưới đã chuẩn bị rất nhiều nệm, rõ ràng để phòng ngừa tình cảnh xấu.
Đám quàn chúng thì ồn ào:
- Con bà nó, nhảy đi, sao còn chưa nhảy?
- Đúng vậy, ông chờ nửa giờ rồi, nhảy đi cho đẹp... ....
- Cuối cùng có nhảy không? Đừng lãng phí thời gian vàng ngọc của mọi người... ....
- Tôi đang nghĩ thừa cô hội cô ta nhảy lầu để quay vidieo, trò này mà tung lên mạng thì số lượng người xem sẽ lọt top.
Mộc Hàm thấy tình cảnh như vậy thì có chút đau đầu, đám người này rõ ràng đến xem náo nhiệt, hơn nữa còn chắn đường, đúng là khó thể tha thứ.
Hạ Thiên cũng rất khó chịu, hắn đang muốn nhanh chóng đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy quần áo để Mộc Hàm múa thoát y, đám người này chắn đường làm gì? Ngăn cản bọn họ làm chuyện chính sao?
Hạ Thiên mở cửa xe bước xuống, hắn đi xuống dưới lầu rồi hét lên với người trên ban công:
- Này, cuối cùng có nhảy không? Nếu không thì về nhà đi.
- Tiên sinh, xin đừng quấy rối, chuyên gia đàm phán của chúng tôi đang khuyên giải đối tượng.
Tuy bên cạnh cũng có không ít người có ý nghĩ như Hạ Thiên, nhưng hô hào lớn tiếng cũng chỉ có hắn mà thôi, vì vậy mà cảnh sát chú ý, vì vậy có người đến dạy bảo hắn ngay lập tức.
- Đám cảnh sát các người cũng quá vô dụng, không biết tiến lên ôm cô ấy xuống sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám cảnh sát.
Viên cảnh sát chợt mất hứng:
- Anh nói sao? Cảnh sát chúng tôi vô dụng, vậy anh có tác dụng gì sao? Đám người các anh ngoài ồn ào thì biết gì? Không biết làm chút chuyện có ý nghĩa sao?
- Tất nhiên tôi có thể dùng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn viên cảnh sát:
- Bây giờ tôi sẽ đưa cô gái đang ở trên đó xuống đây.
- Tôi xem anh làm sao... ....
Viên cảnh sát còn chưa nói xong thì đã há hốc miệng, sau đó hắn dụi dụi mắt, khoảnh khắc này hắn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Hạ Thiên cứ như vậy mà nhảy lên lầu, sau đó chạy vài vòng đã lên lầu ba, cuối cùng nhảy một cái lên lầu bốn, toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây, cuối cùng hắn xuất hiện bên cạnh người phụ nữ trên lầu bốn.
- Cậu...Cậu...Cậu... ....
Người phụ nữ thấy Hạ Thiên đi từ bên dưới lên, nàng không khỏi trợn mắt há mồm.
- Này, rốt cuộc có nhảy không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người phụ nữ:
- Nhảy thì nhảy đi, không nhảy thì về nhà, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
- Tôi...Tôi nhảy hay không liên quan gì đến cậu?
Người phụ nữ kia sững sốt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần trở lại.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn khẽ vươn tay đẩy người phụ nữ xuống.
- Anh làm gì?
Người được gọi là chuyên gia đàm phán chợt quát lớn.
Đám người bên dưới cũng thét lên kinh hãi.
- Á, nhảy rồi... ....
- Chụp ảnh, quay phim nhanh lên... ....
- Kích thích thật, cuối cùng cũng được thấy người nhảy lầu... ....
... ....
- Á... ....
Người phụ nữ lại thét lên:
- Cứu mạng... ....
Đám cảnh sát bên dưới tranh thủ thời gian di chuyển nệm để đón người phụ nữ, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện một bóng người lóe lên, khoảnh khắc khi người phụ nữ chạm đất thì cái bóng kia đã chụp lấy, sau đó người phụ nữ lơ lửng trên mặt đất.
- Á... ....
Người phụ nữ kia kêu thét một lúc lâu, sau đó mới ý thức được mình chưa chết;
- Tôi..Tôi không sao?
- Không muốn chết sao không nói sớm?
Người chụp lấy người phụ nữ chính là Hạ Thiên:
- Được rồi, bây giờ đừng nhảy lầu nữa, về đi.
- Cậu, đồ khốn, thả tôi xuống.
Người phụ nữ kia quát lớn.
- Cô không thể không chết đi sao?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn xoay người bỏ đi, người phụ nữ kia còn muốn kêu gào nhưn Hạ Thiên đã biến mất.
- Sao vậy, sao không chết?
- Kỳ quái, sao vậy nhỉ? Dù không chết cũng phải gãy tay gãy chân chứ?
- Hình như có người chụp được cô ta... ....
- Tôi thấy có một người phóng lên đẩy người phụ nữ kia xuống mà... ....
- Các người nhất định là hoa mắt, tôi chỉ thấy cảnh sát dùng nệm đỡ được người phụ nữ kia... ....
Đám người bắt đầu nghị luận ồn ào, cảnh sát cũng đưa người phụ nữ kia đi, dân chúng vây quanh không còn gì để xem, vì vậy nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này chiếc Audi A7 của Mộc Hàm cuối cùng cũng có thể chạy đi, Hạ Thiên ngồi trong xe thầm nói:
- Cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi.
- Chồng, sao cậu lại đẩy người phụ nữ kia xuống?
Mộc Hàm vừa lái xe vừa hỏi:
- Anh không thể kéo người ta lại sao?
Mộc Hàm thấy rất rõ động tác của Hạ Thiên, trong đầu nàng có ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ chồng mình không ném chết Lâm Tử Hào, bây giờ muốn đẩy ngã một người khác để đền bù sao?
- À, Đại sư phụ có nói, người nhảy lầu thường phải cho bọn họ chính thức trải nghiệm một lần, như vậy sau này sẽ chừa đến già.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị không thấy người phụ nữ kia kêu cứu sao? Sau này cô ta sẽ không nhảy lầu nữa.
Mộc Hàm nghe như vậy thì không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, cũng không ngờ chồng mình có lúc hảo tâm như vậy.
Một lát sau xe chạy vào khu Cảnh Uyển, Mộc Hàm chạy đến biệt thự số mười ba, khi dừng xe thì Hạ Thiên bước xuống lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người vừa vào phòng khách thì cửa nhà tắm cũng mở ra, một cô gái vừa dùng khăn chà xát mái tóc vừa nói:
- Thoải mái quá, nơi này rất tốt, mình muốn ở đây một lúc... ....
Cô gái thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm thì không khỏi hét ầm lên:
- Các người là ai? Vào bằng cách nào?
Chương 299: Em gái xinh đẹp
Cô gái không đợi Hạ Thiên và Mộc Hàm lên tiếng, nàng lớn tiếng nói:
- Hồng Bác, anh ở đâu? Có trộm.
- Trộm đâu?
Một giọng nói từ trong nhà bếp truyền ra, một thiếu niên từ trong nhà bếp cầm dao chạy ra.
Khi thấy Mộc Hàm thì tên thiếu niên không khỏi ngẩn ngơ, Vi Nhi đúng là không gạt người, nữ tặc cũng quá xinh đẹp.
- Anh nhìn gì? Bọn họ là trộm.
Cô gái có chút bất mãn.
- Bọn họ là trộm sao?
Tên thiếu niên cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, sau đó hắn vung đao với Hạ Thiên và Mộc Hàm:
- Này, tôi cảnh cáo các người, mau ra ngoài, trên tay tôi có dao, tôi còn đã được học qua võ công.
- Nói ai là trộm? Anh thấy các chú với là trộm.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Có phải chẳng muốn sống nữa không? Dám vào trộm ở nhà vợ anh sao?
- Chúng tôi không phải là trộm, đây là nhà của chị họ của tôi.
Tên thiếu niên lập tức phản bác, sau đó hắn ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên:
- Anh...Anh...Anh vừa nói gì? Anh nói đây là nhà vợ sao? Hức, chẳng lẽ anh là anh rể của tôi?
- Cậu là em họ của Lãnh Băng Băng sao?
Mộc Hàm lúc này đã nghe ra vấn đề, nàng mở miệng hỏi.
- À, đúng vậy, tôi là Lãnh Hồng Bác, là em họ của chị Lãnh Băng Băng.
Tên thiếu niên nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó hắn thu dao về:
- Điều này...Hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm, xin hỏi các anh chị xưng hô thế nào.
- Này, ai hiểu lầm với chú?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sao anh chưa nghe cảnh sát tỷ tỷ nói có em họ?
- Điều này, anh rể, là thế này, chúng ta ít khi lui tới với chị họ, vì vậy chị họ chưa nhắc đến. Nếu anh không tin có thể điện thoại cho chị họ, chị ấy cũng đi chưa lâu.
Lãnh Hồng Bác có chút ngượng ngùng.
Mộc Hàm ở bên cạnh cũng nhắc nhở Hạ Thiên:
- Gọi điện thoại hỏi xem thế nào.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng.
- Sao vậy? Còn chưa tìm được Lâm Tử Hào à?
Lãnh Băng Băng có chút mất hứng.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, trong chỗ này có một thằng nhóc nói là em họ của chị, mà chị có em họ sao? Có phải nó đang gạt tôi không?
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi:
- Nếu hắn gạt tôi, tôi sẽ đá ra khỏi nhà.
- Cậu đến nhà tôi rồi sao?
Lãnh Băng Băng chợt ngây người:
- Cậu đừng làm bậy, đó là em họ của tôi, là Lãnh Hồng Bác, là con của cậu tôi, cô gái kia là bạn học của nó, cũng là bạn gái, gọi là Vương Vi. Bọn họ sẽ ở lại nhà tôi vài ngày.
- Bọn họ không có chỗ ở sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng, đây không phải hai bóng đèn lớn sao?
- Bọn họ đến đây đi học, nhưng nhà trường còn vài ngày nữa mới khai giảng, vì vậy không thể vào ở trong ký túc xá. Cậu tôi đã điện thoại xin cho con ở nhờ, tôi cũng đã đồng ý cho bọn họ ở lại.
Lãnh Băng Băng giải thích một câu:
- Cậu đã về thì tốt, cậu giúp tôi thăm hỏi bọn họ, bây giờ tôi quá bận, giữa trưa cũng không về được.
- Tôi phải thăm hỏi bọn họ sao?
Hạ Thiên càng thêm buồn bực.
- Cậu không làm thì ai làm?
Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên rất không hài lòng với hành vi tự tiện cúp điện thoại của Lãnh Băng Băng, hắn đang xem xét sau này có cơ hội thì nhất định phải dạy bảo cảnh sát tỷ tỷ, không thể tùy tiện cúp điện thoại như vậy được, nếu không sẽ phải ăn đòn.
- Anh rể, chị gái nói thế nào?
Khi thấy Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần thì Lãnh Hồng Bác cẩn thận hỏi.
- Chị ấy để tôi nói cho mọi người biết, trưa nay sẽ không về nhà.
Hạ Thiên nhìn đôi nam nữ trước mặt, trong lòng có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ bắt hắn phải lo cho hai người này, phải làm thế nào đây?
Lãnh Hồng Bác đang muốn nói gì đó thì điện thoại đã vang lên, hắn tranh thủ thời gian nhận điện thoại, sau đó nói vài câu khúm núm rồi cúp điện thoại. Cuối cùng hắn dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Hạ Thiên:
- Anh rể, anh là Hạ Thiên có phải không?
- Sao cậu biết?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Chị gái vừa điện thoại cho em, nói rằng chúng em có vấn đề gì cũng có thể tìm anh. Đúng là tốt quá, em đang không biết tìm ai.
Lãnh Hồng Bác ra vẻ rất vui sướng.
Lúc này Mộc Hàm cũng hiểu, thì ra Hạ Thiên vừa được Lãnh Băng Băng giao nhiệm vụ, để hắn phải quan tâm đến hai thiếu niên này, hèn gì bộ dạng hắn có vẻ rất mất hứng.
- Chồng, nếu không thì tôi về chỗ Tiểu Kiều trước nhé?
Mộc Hàm khẽ nói, tất nhiên bây giờ nàng đã không thể nào múa thoát y cho Hạ Thiên nhìn.
- Được rồi, chị đưa quần áo về đi.
Hạ Thiên cảm thấy hôm nay quá xui xẻo, Lâm Tử Hào bị ném xuống lầu nhưng được người nào đó cứu đi, Mộc Hàm cũng không phải múa thoát y, bây giờ lại sinh ra hai bóng đèn, hắn và Mộc Hàm khó thể chạy sang thế giới khác để tự tiện hoạt động.
Mộc Hàm đi lên lầu, sau đó bắt đầu xách túi nội y ra ngoài lên xe. Điều này làm cho cô gái tên là Vương Vi không khỏi hâm mộ, đúng là nhiều tiền, rõ ràng mua nhiều quần áo như vậy.
Lãnh Hồng Bác lại có chút buồn bực, người đẹp nhà giàu này có quan hệ gì với anh rể? Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Sau khi Mộc Hàm rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng thì bầu không khí rấ quái dị, Hạ Thiên còn chưa đến thì Lãnh Hồng Bác và Vương Vi còn coi đây như nhà mình, Vương Vi vào phòng tắm mà Lãnh Hồng Bác thì vào nhà bếp nấu ăn. Bây giờ có Hạ Thiên, trong mắt bọn họ thì Hạ Thiên là chủ nhà, nên không dám làm xằng bậy, chỉ biết ngồi ở phòng khách cực kỳ ngoan ngoãn.
Hạ Thiên cũng ngồi ở phòng khách, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, nếu hai người này không muốn nói thì hắn cũng lười mở miệng. Hắn không có hứng thú với đàn ông, mà Vương Vi cũng không phải người đẹp, hắn cũng không hứng thú.
- Anh rể, anh biết trường đại học Giang Hải không?
Hơn mười phút sau, Lãnh Hồng Bác cuối cùng cũng không chịu được, hắn phá vỡ tình cảnh yên lặng.
- Biết.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Anh rể, em và Tiểu Vi đều học ở đại học Giang Hải, hôm nay chúng em vừa đến Giang Hải, còn chưa kịp đi xem trường, anh có thể đưa chúng em vào đó được không?
Lãnh Hồng Bác hỏi.
- À, chỉ muốn vào xem đại học Giang Hải sao?
Hạ Thiên đột nhiên có ý nghĩ mới.
- À, anh rể, chúng em còn muốn đi dạo ở thành phố Giang Hải, Tiểu Vi muốn dạo phố, còn muốn đi ngắm cảnh ở đây.
Lãnh Hồng Bác nói.
- Chỉ như vậy thôi sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy.
Lãnh Hồng Bác thầm nghĩ, như vậy còn chưa đủ sao?
- Vậy thì được, trước tiên anh tìm người quen thuộc đại học Giang Hải đưa các em đi dạo.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp loại bỏ hai bóng đèn.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn gọi cho tên mập Vương Kiệt. Nửa giờ sau, tên mập mang theo Lôi Tiếu Nguyệt và được hai tiểu đệ hộ tống đến nhà Lãnh Băng Băng, năm phút sau Hạ Thiên đã bán Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cho tên mập.
- Này, đây chính là nhiệm vụ của cảnh sát tỷ tỷ giao cho anh, chú phải thay anh làm tốt.
Hạ Thiên dặn dò tên mập một câu.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi thấy chiếc BMW thì hai mắt đã sớm tỏa sáng, ước gì có thể lên xe thật nhanh.
- Đại ca, anh yên tâm, em sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt, sẽ để bọn họ chỉ biết ở bên ngoài mà không nỡ về nhà.
Tên mập đã biết đại khái tình huống từ lời nói của Hạ Thiên, hắn biết đại ca muốn đẩy hai bóng đèn kia ra ngoài, vì vậy mới vỗ ngực đảm bảo.
- Được rồi, các người đi đi.
Hạ Thiên phất tay, hắn khá thỏa mãn với biểu hiện của tên mập.
- Đại ca, em đi trước.
Tên mập đi ra bên ngoài, nhưng hắn vừa đi được hai bước thì ngừng lại, hắn xoay người dùng ánh mắt khó khăn nhìn Hạ Thiên:
- Đại ca, có chuyện... ....
- Có gì cứ nói, anh đang rất bận.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói, hắn còn muốn đi xem múa thoát y.
- Là em gái của em... ....
Vẻ mặt Vương Kiệt có chút xấu hổ.
- À, em chú đến rồi sao?
Hạ Thiên lại có hứng thú, trước đó hắn đã nghe nói tên mập có em gái rất đẹp, vì vậy mới thu tên mập là tiểu đệ, nhưng đã khá lâu mà hắn chưa được thấy em gái của đối phương.
- À, đúng vậy, mấy ngày trước em gái của em đã đến thành phố Giang Hải.
Tên mập khẽ gật đầu, nhà hắn cũng ở thành phố Giang Hải nhưng không phải ở nội thành mà ở ngoài ngoại thành, nhưng gần đây hắn phát triển rất tốt, đã có thể kéo em gái vào học trong thành phố.
- Cô ấy học ở đâu? Cũng là đại học Giang Hải sao?
Hạ Thiên hỏi ngay.
Vẻ mặt Vương Kiệt có chút mất tự nhiên:
- Cô ấy học trong trường trung học cơ sở Giang Đại, cũng nằm trong trường đại học Giang Hải.
- Trung học cơ sở sao?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó mới hiểu được ý nghĩa của câu "trung học cơ sở":
- Này, em chú còn học trung học sao?
- Đại ca, thật ra em gái em vừa mới lên cấp hai thôi.
Vương Kiệt cười ngượng ngùng:
- Cô ấy...Cô ấy mới mười hai tuổi.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn trừng mắt nhìn Vương Kiệt:
- Sao chú không nói em mình mới mười hai tuổi?
- Điều này, đại ca, lúc đó em đâu nghĩ nhiều như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên không nổi giận thì Vương Kiệt thở dài một hơi, sau đó hắn giải thích:
- Nhưng em cũng không lừa đại ca, em gái của em cực kỳ xinh đẹp, gương mặt cứ như Triệu Vũ Cơ.
Sợ Hạ Thiên không tin nên tên mập còn lấy ra một tấm hình đưa đến:
- Đại ca, anh xem, đây là em gái của em, có phải rất đẹp không?
Hạ Thiên nhìn ảnh, trong đó là một cô gái mắt to, mặt trái xoan, đúng là rất đẹp nhưng còn quá nhỏ, chưa có ngực có mông, căn bản chưa phát dục.
- Cô bé cùng một khuôn với Triệu Vũ Cơ sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Vương Kiệt gật đầu, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:
- Đại ca, anh chưa xem qua ảnh của Triệu Vũ Cơ sao?
- Chưa, anh thích xem người thật, sợ rằng hình ảnh toàn được chỉnh sửa.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh nghe chị Hinh nói ảnh gần đây toàn chơi photoshop.
- À, đại ca, nếu không anh đến gặp em gái của em nhé?
Vương Kiệt có chút chần chừ.
- Em gái của chú quá nhỏ.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tấm ảnh rồi lẩm bẩm:
- Nếu Triệu Vũ Cơ thật sự xinh đẹp thế này, anh đây đến lấy Triệu Vũ Cơ làm vợ cho nhanh.
Chương 300: Họ Triệu đều chán ghét
- Đại ca, nửa tháng sau Triệu Vũ Cơ sẽ đến Giang Hải biểu diễn.
Khi nghe nói Hạ Thiên chuyển hướng lên người Triệu Vũ Cơ thì tên mập vội vàng nói.
Tuy Vương Kiệt cảm thấy đại ca Hạ Thiên rất hùng mạnh, nhưng em gái của hắn mới mười hai tuổi, thật sự còn quá nhỏ. Nếu Hạ Thiên thật sự đưa hứng thú với em gái của hắn chuyển lên người Triệu Vũ Cơ, như vậy tất nhiên là cầu còn chưa được.
- À, đến lúc đó anh sẽ đi xem, nếu cô ấy thật sự xinh đẹp thì anh sẽ lấy làm vợ.
Hạ Thiên thuận tay trả hình cho tên mập:
- Chú nhanh chóng đưa hai đứa này đi, miễn cho bọn họ làm phiền anh.
Đối với Hạ Thiên bây giờ thì em gái của tên mập hay Triệu Vũ Cơ cũng không quan trọng, quan trọng là đuổi hai bóng đèn đi, sau đó muốn làm gì cũng được.
- Tốt, đại ca, em đi đây.
Tên mập cũng không tiếp tục nói nhảm, hắn tranh thủ thời gian bỏ đi, nếu không sợ rằng đại ca sẽ có hứng thú với em gái của hắn.
Tên mập vừa đi thì Hạ Thiên đã điện thoại cho Mộc Hàm.
Điện thoại đổ chuông khá lâu, cuối cùng Mộc Hàm mới nhận điện thoại:
- Chồng, cậu tìm tôi làm gì?
- Vợ, tôi vừa đuổi hai đứa kia đi rồi, bây giờ chị đang ở đâu?
Hạ Thiên hỏi.
- Ơ... ....
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:
- Chồng, tôi đã về chỗ Tiểu Kiều rồi, tôi còn tưởng rằng lúc này cậu không rảnh.
Hạ Thiên đang định nói thêm vài lời thì bên kia chợt có một âm thanh vang lên:
- Sư phụ, anh tìm chị Hàm làm gì? Chị Hàm đang đang luyện công với tôi, anh muốn cùng chị Hàm chơi trò ngược đãi thì đợi đến tối. Được rồi, vậy nhé, cúp máy đây.
Người nói là Triệu Thanh Thanh, nàng nhanh chóng nói vài lời, sau đó cũng không cho Hạ Thiên cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên chợt sinh ra xúc động muốn đi đánh Triệu Thanh Thanh, nha đầu kia quá đáng ghét.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Điện thoại lại đổ chuông, lần này là Mộc Hàm điện thoại lại.
- Chồng, xấu hổ quá, tôi tạm thời không thể đi với cậu được, nếu không thì đợi đến tối nhé? Đến tối chúng ta sẽ gặp mặt ở căn phòng lần đầu tiên gặp nhau, sau đó... ...
Giọng nói của Mộc Hàm có chút ngượng ngùng:
- Sau đó cậu muốn làm gì cũng được.
- Chị Hàm, nhanh lên.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thúc giục của Triệu Thanh Thanh, sau đó nàng còn lớn tiếng:
- Này sư phụ, giữa ban ngày mà còn muốn "mèo mỡ", ảnh hưởng không tốt đâu.
- Được rồi, vậy thì đến tối.
Hạ Thiên cũng đành phải đồng ý.
- Chồng, tối gặp lại... ...
Mộc Hàm còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cướp, giọng nói của Triệu Thanh Thanh lại vang lên:
- Sư phụ, tạm biệt.
Điện thoại cứ như vậy mà bị Triệu Thanh Thanh cúp đi, Hạ Thiên sinh ra xúc động muốn chạy đi đánh nàng một chặp.
- Sao đám người họ Triệu lại chán ghét như vậy.
Trong đầu Hạ Thiên chợt bùng lên ý nghĩ này, trước đó Tiểu Yêu Tinh Triệu Yêu Yêu đã gây khó khăn cho hắn, bây giờ vất vả lắm mới biến Triệu Yêu Yêu thành vợ, kết quả là Triệu Thanh Thanh xuất hiện, còn có tên khốn Triệu công tử ở thủ đô. Đám người ngày luôn gây khó khăn cho hắn, họ Triệu này chẳng lẽ không có ai tốt?
Tuy Mộc Hàm đồng ý tối nay muốn làm gì thì làm nhưng Hạ Thiên vẫn rất khó hiểu, hắn chẳng qua chỉ muốn xem múa thoát y mà thôi, có nên khó khăn vậy sao?
- Hôm nay đúng là một ngày chẳng tốt lành gì.
Hạ Thiên thầm nói một câu, hắn suy nghĩ một chút rồi rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng. Cảnh sát tỷ tỷ không có nhà, bây giờ hắn ở lại một mình cũng không có ý nghĩa.
... ....
Hạ Thiên rời khỏi khu Cảnh Uyển, khi hắn vẫn còn đang suy tư thì đột nhiên bị thu hút bởi một mùi quen thuộc.
Hạ Thiên đi theo mùi hương, đi vài trăm mét, sau đó nghe được một âm thanh trong trẻo dễ nghe:
- Bán lựu đây, lựu tự nhiên đây, ăn ngon và khỏe mạnh.
Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy cô bé đang rao hàng, cách ăn mặc của cô gái chỉ có thể miêu tả bằng một chữ "quê mùa". Thời đại này đã khó thể thấy hai bím tóc, một bộ quần áo màu xám, trên chân là một đôi giày vải, tất cả có vẻ như không phù hợp với một thành phố xa hoa như Giang Hải.
Dù cô bé ăn mặc rất quê mùa nhưng vẫn thu hút được ánh mắt của người qua đường, gương mặt nàng xinh đẹp thoát tục, khí tức thanh xuân chất phác, cặp mắt thanh tịnh sáng ngời, còn có nụ cười điềm tĩnh tự tin, giọng nói trong trẻo dễ nghe, tất cả đều làm người ta không nhịn được phải quay lại nhìn.
Đứng cùng một chỗ với cô bé còn có một ông lão hơn sáu mươi, ông lão này lưng đã hơi còng, tóc cũng bạc hơn phân nửa, trên mặt đầy nếp nhăn năm tháng.
Trước mặt ông lão và cô gái là hai giỏ trúc, bên trong một giỏ trúc có hơn phân nửa là trái lựu, giỏ còn lại là một loại trái cây màu đỏ, tròn trĩnh, giống như những viên bi mà trẻ con hay chơi, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.
Giọng rao của cô gái hấp dẫn vài người tiến lên quan sát nhưng ngay sau đó lại bỏ đi, nguyên nhân rất đơn giản, quả lựu không quá ngon, mà trái cây màu đỏ thì bọn họ không biết đó là gì, trước nay cũng chưa từng thấy qua, vì vậy không dám ăn bậy.
Khi thấy Hạ Thiên đi đến thì cô gái tranh thủ thời gian mời chào:
- Đại ca, anh muốn mua lựu sao? Đây là trái chúng tôi hái trên núi, tuy nhìn không đẹp nhưng ăn rất ngon, không tin có thể nếm thử, ăn ngon hãy mua.
Vừa rồi có vài người ngại trái lựu không ngon, bây giờ cô gái phát hiện vấn đề và thay đổi sách lược, cho người ta ăn thử.
- Có thể ăn thử sao?
Đón lời là một người phụ nữ trung niên, gương mặt rất khôn khéo.
- Chị gái, tất nhiên là thật.
Cô gái lấy ra một trái lựu đưa cho người phụ nữ trung niên:
- Chị ăn thử xem, thật sự rất ngon đấy.
Người phụ nữ trung nhiên nhận lấy trái lựu, nàng bắt đầu ăn thử, một lát sau gật gật đầu:
- Đúng là rất ngon, bao nhiêu một ký?
- Chỉ cần năm đồng, chị muốn mua bao nhiêu?
Cô gái thấy có người mua thì trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
- Cho tôi bốn ký.
Người phụ nữ trung niên còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt đã biến đổi:
- Không tốt, quản lý đô thị đến, các người chạy mau.
Một chiếc xe quản lý đô thị quản lý đô thị dừng lại, hai tên đàn ông mặc đồng phục nhân viên quản lý đô thị đi đến.
- Tôi không mua.
Người phụ nữ trung niên bỏ đi, rõ ràng sợ chọc vào phiền toái.
Lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng, hắn chỉ vào giỏ trúc nói:
- Tôi mua hết.
Cô gái chợt ngây người, một lúc sau nàng mới dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Đại ca, anh muốn mua hết quả đỏ này sao?
- Đúng vậy, bán thế nào?
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
Cô gái có chút chần chừ, sau đó nàng nói:
- Đại ca, đây là quả dại hái trên núi, em cũng không biết giá thế nào, nơi đây có mười ký, anh xem trả bao nhiêu cũng được.
- Này, ai cho các người bán ở đây?
Một tiếng gầm truyền đến, hai quản lý đô thị chạy sang, một tên vung tay chụp giỏ lựu rồi nói:
- Tịch thu, phạt hai trăm đồng.
Một tên khác thì vung chân đá giỏ trúc chứa loại quả màu đỏ, nhưng còn chưa kịp thành công thì Hạ Thiên đã đá thẳng vào bắp chân hắn.
- Á... ....
Tên quản lý đô thị kêu gào thảm thiết, sau đó hắn rút chân về dùng hai tay ôm chân kêu gào.
Vài giây sau người này mới phục hồi trong cơn đau đớn, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Mày đá tao sao?
Hạ Thiên không quan tâm đến tên quản lý đô thị này, hắn trực tiếp móc ra vài tờ tiền giá trị lớn trong túi ra đưa cho cô bé:
- Trên người anh chỉ còn nhiêu đây tiền, trả cho em, bây giờ thứ này là của anh.
Hạ Thiên cũng không quan tâm cô gái có đồng ý hay không, hắn cầm giỏ trúc bước đi.
- Đứng lại cho tao.
Tên quản lý đô thị gầm lên rồi đuổi theo:
- Con bà nó, mày đánh ông mà muốn chạy sao?
Tên quản lý đô thị còn chưa nói dứt lời đã dùng côn đánh về phía Hạ Thiên.
- Quản lý đô thị đánh người.
Bên đường có người hô lên.
Những năm gần đây đám quản lý đô thị thường hay đánh người, điều này đã sớm làm cho nhân dân căm phẫn, vì vậy khi người kia hét lên thì lập tức có người đến vây quanh, còn có người dùng điện thoại chụp ảnh, chuẩn bị đưa hình ảnh quản lý đô thị đánh người lên mạng.
- Á... ....
Mộ tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quản lý đô thị hùng hổ đã văng ra ngã trên nền đất.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó bắt đầu hưng phấn:
- Có người đánh quản lý đô thị.
Nếu so với sự việc quản lý đô thị đánh người thì có người đánh quản lý đô thị luôn làm lòng người hưng phấn, người vây quanh hận không thể tiến lên cho quản lý đô thị vài đạp, nhưng bọn họ chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, cũng không dám tiến lên hành động.
Tên quản lý đô thị còn lại đang cầm giỏ lựu, hắn định quay về chia cho người trong phòng cùng ăn, khi thấy đồng bạn bị đánh bay thì hắn cũng cực kỳ tức giận. Ngay cả quản lý đô thị cũng dám đánh sao? Gần đây chỉ có quản lý đô thị đánh người, bây giờ đến lượt mình bị đánh, nhục nào sao nhịn được?
- Muốn chết hả mày?
Tên quản lý đô thị buông giỏ lựu, hắn vung côn phóng về phía Hạ Thiên.
- Sao các người dai vậy?
Hạ Thiên không vui vẻ gì, hắn tung một đá trúng ngay bụng tên quản lý đô thị, người này đau đến mức ôm bụng cong người như tôm.
Hạ Thiên lại tung một cước đá văng tên quản lý đô thị, tên này rơi ngay bên cạnh tên vừa rồi, hắn nói:
- Đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi đánh cho liệt giường.
Hạ Thiên để lại những lời đó rồi xoay người bỏ đi, hai tên quản lý đô thị cũng không dám đi theo. Tất nhiên, dù muốn cũng không thể làm gì, lúc này bọn họ còn đau đến mức chưa thể đứng lên.
- Đúng là quá pro!
- Sướng quá!
... ....
Mọi người cùng nhau nghị luận, mà cô gái bán lựu cũng ngây người, đến lúc này nàng mới phát hiện trên tay mình quá nhiều tiền, ít ra cũng vài ngàn đồng.
- Ông nội, điều này...Quá nhiều tiền.
Cô gái chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng xách giỏ lựu lên rồi kéo ông bỏ chạy:
- Ông nội, chúng ta mau đuổi theo, đại ca kia đưa quá nhiều tiền.
Chương 301: Kiều quả
Kiều Tiểu Kiều ngồi gõ bàn phím hai giờ cuối cùng cũng dừng lại, nàng khẽ ưỡn người tựa lưng lên ghế, sau đó nhắm mắt mà chậm rãi xoa hai huyệt thái dương, đầu nàng có hơi đau.
Thiên tài thường sử dụng đầu óc quá độ, Kiều Tiểu Kiều là như vậy, tuy nàng không làm công việc nặng nhọc nhưng đầu óc rất mệt mỏi.
Đột nhiên một mùi hương thơm ngát quen thuộc truyền vào mũi, Kiều Tiểu Kiều không tự chủ được phải hít hít vài hơi, sau đó nàng mở to mắt, xoay đầu, gương mặt xinh đẹp trở nên vui sướng:
- Chồng, anh về khi nào? Còn nũa, anh lấy đâu ra Kiều quả vậy?
- Mua trên đường.
Hạ Thiên nhanh chóng đưa giỏ trái cây màu đỏ cho Kiều Tiểu Kiều:
- Anh mua xong thì dùng tốc độ nhanh nhất về cho em ăn.
Kiều Tiểu Kiều cầm lấy một quả nhét vào miệng, nàng khẽ nhai nuốt, một mùi hương chua ngọt chảy xuống cuống họng, thấm đẫm ruột gan. Lúc này đầu óc đau nhức cũng giống như biến mất sạch.
Khi hưởng thụ cảm giác quen thuộc thì Kiều Tiểu Kiều cũng nghĩ đến tình cảnh ba năm trước, khi đó nàng mắc bệnh nguy kịch, nàng đến một ngọn núi cao rất thần bí. Sau đó nàng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến mức làm cho chính mình cảm thấy tự ti và một thiếu niên cùng tuổi.
Thiếu niên kia nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều thì rất vui sướng, vì hắn đã ở trên núi từ rất lâu, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một người cùng tuổi. Nhưng lúc đó bệnh tình của nàng quá nguy kịch và rất tuyệt vọng, tâm tình không thể nào tốt đẹp. Thiếu niên kia luôn tìm cách trêu chọc nàng, hái cho nàng hoa tuyết liên, nói là tuyết liên ngàn năm. Khi nàng nói muốn ăn gì đó thì thiếu niên kia hái cho một loại trái rừng, quả dại này không có tên, nhưng sau này nàng dùng tên của mình đặt cho loại quả dại kia, vì thế nó có tên là Kiều quả.
Sau khi Kiều Tiểu Kiều ăn một quả Kiều quả thì cực kỳ yêu thích, sau đó hầu như lúc nào nàng cũng muốn ăn, mà thiếu niên kia cũng đi hái cho nàng. Dù là ban ngày hay đêm tối, dù là trời mưa gió sấm sét, chỉ cần nàng mở miệng là hắn sẽ đi hái về.
Có một ngày Kiều Tiểu Kiều muốn đi hái cùng với tên thiếu niên, khi nàng cùng hắn đi đến một vị trí dưới vách đá và ngẩng đầu lên, nàng phát hiện thân cây sinh trưởng trên vách đá. Lúc đó nàng mới biết, mỗi lần hắn hái quả cho nàng cũng không dễ dàng gì.
Tuy sau này tên thiếu niên nói cho Kiều Tiểu Kiều biết, vách đá kia chẳng là gì với hắn, hắn lên hái rất đơn giản, đồng thời cũng cho nàng tận mắt nhìn thấy quá trình. Nhưng lúc đó trong lòng nàng chợt sinh ra một cảm giác xúc động.
- Cũng không biết bây giờ vườn cây kia thế nào rồi.
Kiều Tiểu Kiều lẩm bẩm nói.
- Khi anh xuống núi thì trái cây vẫn còn chưa chín.
Hạ Thiên nói:
- Nhưng hôm nay anh may mắn mua được rất nhiều, dù là vườn cây của chúng ta ở trên núi kết quả cũng không có được nhiều thế này.
- Đúng vậy, chồng, sao anh lại mua được? Sau khi em xuống núi cũng tìm mua nhưng không ai bán.
Kiều Tiểu Kiều phục hồi tinh thần lại, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Có một cô gái bán ven đường, vì vậy anh đến mua.
Hạ Thiên gãi đầu:
- Nhưng anh vội vàng đưa về cho em ăn, cũng quên hỏi cô ấy xem hái ở đâu.
Kiều Tiểu Kiều cầm một quả bỏ vào miệng, nàng không nói gì thêm, ba năm không được ăn, bây giờ được hưởng thụ mùi vị quen thuộc làm nàng rất hoài niệm.
- Chồng, anh đưa một ít đi đến cho mọi người cùng ăn.
Kiều Tiểu Kiều nói:
- Loại trái cây này rất hiếm có, nên đưa đến cho mọi người dùng thử.
- Vậy thì được, trước tiên anh đưa đến một ít cho cảnh sát tỷ tỷ, chị ấy mất ngủ, ăn quả này thì tốt hơn.
Hạ Thiên xuống lầu tìm một mâm đựng trái cây, sau đó hắn san vào đó một ít rồi nhanh chóng rời khỏi cửa.
Hạ Thiên trước đó đã từng đến phân cục quận Đông, vì vậy cũng coi như khá quen thuộc, hơn nữa có nhiều người trong phân cục cũng biết mặt hắn, vì thế hắn đi vào rất thông suốt, chỉ một lát sau đã đến tầng lầu có phòng làm việc của Lãnh Băng Băng.
- Đồng ca, các anh nhất định phải giúp tôi tìm được tên cuồng vọng kia... ....
Trước cổng của đội cảnh sát hình sự có hai người đang nói chuyện với Đồng Giang, cũng chính là hai tên quản lý đô thị vừa bị Hạ Thiên đánh cho một trận.
- Đồng ca, chính là hắn.
Người kia còn chưa nói xong thì người còn lại nhìn thấy Hạ Thiên đi đến, vì vậy hắn mừng rỡ tiến lên.
Tên quản lý đô thị còn lại cũng lập tức phát hiện Hạ Thiên, hắn cũng lao đến:
- Tốt, bây giờ tự mình chui đầu vào lưới, Đồng ca, bắt người này lại nhanh.
- Sao lại là hai người ngu ngốc này?
Hạ Thiên vốn rất vui vẻ đến tìm cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ gặp mặt hai tên quản lý đô thị trước đó, vì vậy lập tức mất hứng.
- Mày nói gì? Bây giờ mà vẫn còn dám mắng người sao?
Một tên quản lý đô thị cực kỳ tức giận.
- Đúng là quân khốn kiếp, Đồng ca... .....
Tên quản lý đô thị còn lại cũng mở miệng quát tháo.
Hạ Thiên cũng không nhịn được nữa, hắn nhấc chân đá đối phương ngã sấp xuống, sau đó vung tay chụp lấy một tên khác ném ra ngoài:
- Dừng cản đường tôi.
Tên quản lý đô thị đáng thương bị ném đi cảm thấy đầu óc choáng váng, khoảnh khắc này hắn không thể hiểu nổi, vì sao tên này dám đánh người trước mặt cảnh sát?
Tên quản lý đô thị này nhanh chóng bò lên, sau đó hắn tố cáo với Đồng Giang:
- Đồng ca, anh thấy chưa? Người này hoàn toàn không xem những người chấp pháp như chúng ta ra gì...Ư... ....
Người này còn chưa nói xong thì đã bị Đồng Giang bịt kín miệng:
- Đừng nói nữa.
Tên quản lý đô thị còn lại cũng muốn mở miệng nhưng đã bị Đồng Giang trừng mắt quát lớn:
- Dù muốn nói gì cũng im mồm cho tôi.
Hai tên quản lý đô thị chợt choáng váng, có chuyện gì xảy ra?
- Ồn ào gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói bất mãn truyền đến, một nữ cảnh sát chân dài xinh đẹp gợi cảm xuất hiện trước mặt mọi người, là Lãnh Băng Băng.
- Không có gì, không có gì, cục trưởng Lãnh, chị cứ làm việc... ....
Đồng Giang vội vàng cười nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đến tìm chị.
Hạ Thiên lóe lên đi đến trước mặt Lãnh Băng Băng, sau đó hắn đưa mâm Kiều gia cho nàng:
- Tặng cho chị ăn.
- Đây là cái gì?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bực, nàng cau mày nói:
- Không phải tôi nói cậu ở nhà đưa Hồng Bác đi chơi sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây?
- Bọn họ đi chơi rồi, chị yên tâm, tôi đã cho tên mập đưa bọn họ đi ngắm cảnh.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Tên mập sao?
Lãnh Băng Băng nhíu mày:
- Là tiểu đệ Vương Kiệt của cậu sao?
- Đúng vậy, em họ của chị muốn đến đại học Giang Hải, tôi không quá quen, vì vậy cho tên mập đưa đi, dù sao Vương Kiệt cũng là sinh viên đại học Giang Hải.
Hạ Thiên gật gật đầu, sau đó hắn cầm một Kiều quả nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng quản bọn họ làm gì, ăn một trái đi, rất ngon.
Hạ Thiên vừa nói vừa đưa một quả đến miệng Lãnh Băng Băng. Lúc này Lãnh Băng Băng nhìn thấy một quả màu đỏ đến trước miệng, dù nàng không thích ứng nhưng vẫn mở cặp môi anh đào gợi cảm để Hạ Thiên đưa trái cây vào miệng.
Nhưng tình cảnh này lại làm cho hai tên quản lý đô thị ngây người, bọn họ cũng nghe được thanh danh của người đẹp băng giá, cũng biết nàng bây giờ là phó cục trưởng phân cục quận Đông. Tiểu tử vừa rồi đánh hai người bọn họ lại dám mớm cho Lãnh Băng Băng trước mặt mọi người, dù bọn họ là kẻ ngu cũng biết tên khốn kia là đàn ông của Lãnh Băng Băng.
Lần này bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì sao tên khốn kia dám đánh người ở cục cảnh sát, càng biết rõ vì sao Đồng Giang không cho bọn họ lên tiếng, thì ra đây là người không thể chọc vào. Những năm qua quản lý đô thị thường xuyên ức hiếp người thường, nhưng đây căn bản chỉ là dân chúng, nào dám động vào người có hậu trường?
- Hai anh coi như xui xẻo, mau về đi.
Đồng Giang lúc này khẽ nói với hai người:
- Thấy các anh gọi tôi là Đồng ca, tôi cũng khuyên hai anh một câu, sau này đừng chọc vào cậu ta, đừng nên trêu vào.
- Cám ơn Đồng ca, cám ơn Đồng ca.
Hai người liên tục nói, sau đó nhìn Hạ Thiên rồi xoay người bỏ đi. Trước kia bọn họ đều ức hiếp người nhưng hôm nay cứ coi như bị người ức hiếp.
Đồng Giang nhìn bóng lưng hai người kia mà không khỏi nhớ đến một câu, ác nhân phải gặp ác ma.
Đồng Giang lắc đầu, hắn thầm thở dài một hơi rồi xoay người đi vào phòng của mình, cũng không muốn làm bóng đèn của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng vừa ăn xong Kiều gia thì chủ động dùng tay bỏ trái cây vào miệng, lúc này nàng đã biết loại quả này ăn rất ngon.
- Đây rốt cuộc là quả gì?
Sau khi ăn vài trái thì Lãnh Băng Băng không khỏi mở miệng hỏi.
- Lúc đầu không có tên, sau đó tôi dùng tên của Tiểu Kiều để đặt cho nó, là Kiều quả.
Hạ Thiên cũng không nói dối:
- Tiểu Kiều rất thích ăn loại quả này.
Lãnh Băng Băng có chút bất mãn, nào có cái tên cổ quái như vậy? Rõ ràng người này vì nịnh nọt Tiểu Kiều mới cố ý nghĩ ra cái tên như thế.
- Trái này mua ở đâu?
Lãnh Băng Băng vừa đi vào phòng làm việc vừa hỏi.
- Mua trên đường.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn bổ sung thêm một câu:
- Nhưng trên núi tôi ở cũng có, nếu vợ cảnh sát tỷ tỷ muốn ăn, sau này mỗi năm tôi sẽ đi hái.
"Trên núi sao?"
Lãnh Băng Băng định hỏi trên núi nào thì chuông điện thoại vang lên.
Lãnh Băng Băng nhìn qua màn hình, sau đó nhấn nút nghe:
- Chào anh, cục trưởng Hào!
Người điện thoại đến chính là cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải, là Hào Đồ.
- Tiểu Lãnh, có biết bạn trai của cô ở đâu không?
Hào Đồ nói, giọng điệu có chút cổ quái.
- Bại trai sao?
Lãnh Băng Băng không tự giác được phải nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh:
- Cục trưởng Hào, anh nói Hạ Thiên sao?
- Đúng vậy, Tiểu Lãnh, cô biết Hạ Thiên ở đâu không?
Hào Đồ tiếp tục hỏi.
Lãnh Băng Băng định nói Hạ Thiên đang ở bên cạnh nhưng lại có chút chần chừ, nàng không nói ra mà hỏi ngược lại:
- Cục trưởng Hào, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?
- Tiểu Lãnh, tôi cũng không gạt cô, cậu ấy chọc phải phiền toái lớn, tôi muốn gặp cậu ấy để tìm hiểu tình huống cụ thể, hy vọng chỉ là hiểu lầm.
Hào Đồ thở dài trong điện thoại.
Chương 302: Co dãn rất tốt
- Cậu ấy đưa đến phiền phức gì?
Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi, tuy Hạ Thiên thường hay đưa đến phiền toái nhưng trực giác nói cho nàng biết sự việc lần này là không nhỏ, nếu không thì chẳng thể nào ép cục trưởng công an tỉnh phải tự mình ra tay.
Hào Đồ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nửa giờ trước con trai của bí thư tỉnh ủy là Lâm Tử Hào được người nào đó đưa về nhà, hình như cậu ta bị kích thích rất mạnh, thần trí mơ hồ không thể thanh tỉnh. Nhưng dù người ta hỏi gì hay nói gì, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói một câu.
Hào Đồ nói đến đây thì ngừng lại một chút, Lãnh Băng Băng lại truy vấn:
- Anh ta nói gì?
- Cậu ta chỉ nói, Hạ Thiên muốn giết tôi, Hạ Thiên muốn giết tôi... ....
Giọng nói của Hào Đồ có chút trầm thấp:
- Bí thư Lâm tự mình điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi điều tra rõ vụ này... ....
Lãnh Băng Băng cảm thấy có chút không ổn, nàng vội hỏi:
- Cục trưởng Hào, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên sao?
- Căn cứ vào điều tra sơ bộ thì Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân đến tòa nhà Hải Giang, Diệp Mộng Vân nói sau khi khi rời khỏi Hải Giang thì Lâm Tử Hào muốn đi vệ sinh, cuối cùng không thấy tăm hơi. Trước đó Lâm Tử Hào lại có xung đột với Hạ Thiên trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, vì vậy Hạ Thiên có thể bị hiềm nghi.
Hào Đồ nói thẳng với Lãnh Băng Băng, lão không có ý đồ che giấu.
Lãnh Băng Băng khẽ thở phào:
- Cục trưởng Hào, dựa theo những gì anh nói, có phải bây giờ chưa có chứng cứ để chứng minh sự việc có liên quan đến Hạ Thiên?
- Ngoài lời nói của Lâm Tử Hào thì hình như không còn chứng cứ trực tiếp nào khác.
Hào Đồ trả lời:
- Tiểu Lãnh à, khi còn ở huyện Lâm Giang thì Hạ Thiên có ơn cứu mạng với chúng ta, vì vậy tôi cũng không hy vọng chuyện này có liên quan đến cậu ấy. Nhưng bí thư Lâm tự mình điện thoại ép tôi lập án và bắt người, tôi cũng gặp phải áp lực rất lớn. Bây giờ tôi còn chưa chính thức lập án, chỉ muốn biết tình huống cụ thể, để xem có tình tiết gì không, nếu không cần lập án thì quá tốt.
- Cục trưởng Hào, đầu óc của Lâm Tử Hào có vấn đề, lời của anh ta cũng không được xem là chứng cứ, dù anh lập án chắc chắn cũng không tìm được gì.
Lãnh Băng Băng suy nghĩ rồi nói:
- Hơn nữa, anh vừa nói nửa giờ trước Lâm Tử Hào được một người nào đó đưa về nhà, tôi khẳng định đó không phải là Hạ Thiên, vì khi đó cậu ấy đang ở nhà tôi.
- Có việc này sao?
Hào Đồ có chút kinh ngạc.
- Cục trưởng Hào, sao tôi phải lừa gạt anh? Tôi có một đứa em họ vừa đến Giang Hải, lúc đó Hạ Thiên đang ở nhà tôi tiếp đón bọn họ, có nhiều người làm chứng.
Lãnh Băng Băng nói.
Hào Đồ ở bên kia trở nên trầm ngâm, một lát sau lão mới nói:
- Tiểu Lãnh, cô đã nói vậy thì tôi sẽ không tìm Hạ Thiên, tôi tin cô, cũng tin cô nói đúng. Nếu việc này chỉ căn cứ vào lời nói của Lâm Tử Hào thì khó thể xem là chứng cứ, còn bí thư Lâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải thích.
- Cám ơn cục trưởng Hào!
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- Cám ơn cái gì, không có cô và Hạ Thiên thì lão già như tôi đã hóa thành tro ở Lâm Giang. Nếu chứng cứ nói rõ Hạ Thiên có tội thì tôi cũng chỉ biết chấp pháp công bằng, nhưng nếu không có chứng cứ thì tôi cũng không vu oan người khác.
Hào Đồ cười ha hả:
- Được rồi, cứ như vậy, tôi còn phải gặp bí thư Lâm.
- Vâng, cục trưởng Hào, tạm biệt.
Lãnh Băng Băng rất hài lòng với kết quả này.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu làm gì với Lâm Tử Hào?
- Không có gì.
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
- Tôi chỉ ném anh ta từ trên sân thượng tòa nhà Hải Giang xuống đất thôi.
- Cậu... ....
Lãnh Băng Băng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên, nàng muốn đánh hắn một trận, cái gì là ném người từ sân thượng tòa nhà Hải Giang xuống đất? Như vậy thì đối phương còn sống được sao?
Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy rồi cảm thấy không đúng, sao Lâm Tử Hào còn sống?
- Cậu ném Lâm Tử Hào xuống thật sao?
Lãnh Băng Băng lại hỏi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tên này dám gây khó dễ cho tôi, vì vậy tôi chuẩn bị ném hắn xuống.
- Vậy sao hắn còn sống?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng hiểu tên ngu Lâm Tử Hào không nên cho còn sống sao? Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi ném xuống không biết có tên khốn nào cứu hắn. Tôi cũng không ngờ tên Lâm Tử Hào kia lại nhát gan như vậy, rõ ràng sợ đến mức choáng váng.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, choáng váng cái gì? Người bị ném xuống từ độ cao như vậy, sợ rằng không ai không choáng váng, thậm chí còn có người trực tiếp bị dọa chết.
Lúc này Lãnh Băng Băng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Lâm Tử Hào bây giờ đã ngây ngốc, nếu Lâm Tử Hào không bị dọa ngây ngốc, Hạ Thiên sẽ càng phiền toái.
Ý nghĩ này đột nhiên làm Lãnh Băng Băng kinh hoàng, khi nào thì một người luôn ghét ác như cừu lại giải vây giúp tội phạm như vậy?
Khi cục trưởng Hào điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nàng biết ngay chuyện này có hơn phân nửa liên quan trực tiếp đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng nghĩ biện pháp che giấu cho hắn. Bây giờ hạ thiên chính miệng thừa nhận đã ném Lâm Tử Hào ra khỏi tòa nhà Hải Giang, Lãnh Băng Băng cũng không có ý nghĩ bắt hắn lại, vô tình trái tim chính nghĩa của nàng dần biến mất không thấy.
- Thì ra mình cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên cảm giác nói không nên lời, cho tới nay nàng luôn tự cho rằng mình đối xử công bằng với tất cả phần tử tội phạm, nhưn bây giờ nàng mới hiểu ra, khi có chuyên liên quan đến người đàn ông của mình, nàng cũng giống như đa số những người phụ nữ khác, cũng biết bao che.
Có lẽ lúc này điều an ủi duy nhất cho Lãnh Băng Băng chính là Lâm Tử Hào không phải loại người tốt đẹp gì, loại người này trở nên ngây ngốc cũng coi như là trừng phạt đúng tội.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nghĩ gì thế?
Khi thấy Lãnh Băng Băng không nói gì, Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi.
Lãnh Băng Băng tỉnh táo trở lại, nàng liếc Hạ Thiên, giong nói vô tình trở nên dịu dàng:
- Không có gì, tôi còn có việc trong cục, cậu về trước đi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, gạt người không phải tốt, bây giờ rõ ràng chị không có việc gì.
Hạ Thiên cũng không muốn đi.
- Vì có cậu ở đây nên không cách nào làm việc được. Nguồn: https://truyenggg.com
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng cảm thấy không nên dịu dàng với loại người này, vì nếu mình dịu giọng thì đối phương được một tấc sẽ tiến lên một thước.
- Như vậy à, vậy thì được, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị hôn tôi một cái, tôi sẽ đi ngay.
Hạ Thiên chỉ vào mặt mình.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, bản tính của lưu manh này chưa chết sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến vấn đề này sao?
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng liều chết không bỏ qua của Hạ Thiên thì Lãnh Băng Băng cũng biết, nếu nàng không hôn hắn, sợ rằng hắn sẽ tiếp tục quấn lấy mình.
Hôn thì hôn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy, nàng đưa đôi môi anh đào khêu gợi về phía gò má Hạ Thiên.
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng lập tức phát hiện Hạ Thiên giở chiêu cũ, nàng hôn đến không phải là gò má, là đôi môi của hắn.
Hạ Thiên tham lam mút mờ bôi của Lãnh Băng Băng, môi của nàng không giống như tên, tuyệt đối không lạnh, lại rất ấm áp. Hắn càng cảm thấy hưng phấn vì bây giờ Lãnh Băng Băng rất biết cách phối hợp, ngay sau đó hắn đã đột phá qua hàm răng của nàng, đã bắt đến đầu lưỡi thơm tho.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, Lãnh Băng Băng đã có kinh nghiệm hôn môi, nàng cũng bắt đầu đáp trả. Hạ Thiên thì nhanh chóng phát huy tác phong được một tấc lấn một thước của mình, hắn dùng một tay ôm vòng eo của Lãnh Băng Băng, một tay kia đưa lên cặp mông khủng bố của nàng.
- Ư... ....
Khi cặp mông lần đầu tiên bị người ta tập kích, Lãnh Băng Băng vô thức rên rỉ, sau đó nàng dùng một tay đẩy Hạ Thiên ra, gương mặt đỏ bừng bừng, nàng trợn mắt nhìn hắn:
- Bây giờ đi được chưa?
Hạ Thiên dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn cặp mông của Lãnh Băng Băng, mông của cảnh sát tỷ tỷ co dãn quá tốt nhưng mới cảm thụ được trong khoảnh khắc, vừa mới sờ vào đã bị đẩy ra.
Nhưng chuyện này cũng không có vấn đề, sau này còn nhiều cơ hội sờ mó, ngày nào đó hắn sẽ được sờ bóp đầy đủ tất cả bộ vị trên cơ thể cảnh sát tỷ tỷ. Bây giờ cảnh sát tỷ tỷ đã cho hắn hôn và bóp mông, nếu tiến thêm bước nữa thì "thơm" rồi.
Hạ Thiên nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui sướng, hắn nở nụ cười sáng lạn với Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, lần sau tôi sẽ đến tìm chị.
Lúc rời đi Hạ Thiên còn có thêm một ý nghĩ, lần sau phải sờ bóp lâu thêm một chút.
Khi thấy Hạ Thiên ra ngoài thì Lãnh Băng Băng đóng ngay cửa phòng lại, sau đó nàng thở phào một hơi. Nếu cứ tiếp tục để hắn ở lại thì sợ rằng nàng sẽ không biết còn đồng ý yêu cầu quá phận gì của đối phương.
... ....
Hạ Thiên vừa thành công chiếm lĩnh "cứ điểm" quan trọng của cảnh sát tỷ tỷ, tất nhiên tâm tình của hắn tương đối tốt. Lúc này hắn sung sướng quay về biệt thự Kiều Tiểu Kiều, ngay sau đó lại buồn bực. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn phát hiện trong phòng có một đống người đẹp đang ăn Kiều quả.
Rõ ràng đây là Tiểu Kiều tự mình chia xẻ, Liễu Mộng ăn rất vui vẻ, Mộc Hàm cũng ăn say sưa, Liễu Vân Mạn cũng không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
- Tiểu Mạn, cháu thấy cô cô tốt không, có món ăn ngon thì gọi cháu tới, sau này nếu cháu có chuyện gì hay thì phải gọi cô cô nhé?
Liễu Mộng vừa ăn vừa nói với Liễu Vân Mạn, thì ra nàng là người gọi Liễu Vân Mạn đến đây.
Tất nhiên Hạ Thiên khó hiểu không phải vì các nàng ăn trái câu, đây là vợ hắn, đồ đạc của hắn chính là mua cho các bà vợ ăn. Vấn đề là ngoài cácb bà vợ thì còn có Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi và Triệu Thanh Thanh, các nàng không phải vợ hắn, dựa vào tư cách gì ăn sạch trái cây hắn mua?
Hạ Thiên đang muốn nói gì đó thì Triệu Thanh Thanh đã thấy hắn, nàng nói:
- Này, sư phụ, anh về rồi sao? Mau đến ăn đi, đồ tốt đấy, rất ngon, tôi ăn mười mấy quả rồi.
- Này, đây là anh mua cho vợ ăn, em không được ăn.
Hạ Thiên tức giận nói, nha đầu này ăn mười mấy trái, sao không no chết?
Triệu Thanh Thanh cười hì hì với Hạ Thiên:
- Sư phụ, tôi không ngại làm vợ bé của anh.
Chương 303: Đập nát xe
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em không đủ xinh đẹp, anh không cần.
- Sư phụ, anh kiên nhẫn chờ thêm chút thời gian, em sẽ càng thêm xinh đẹp.
Triệu Thanh Thanh cũng rất khó hiểu, ánh mắt sư phụ sao lại cao như vậy? Không hạ thấp quan điểm xuống được sao? Chỉ cần hạ xuống một chút thì mình phù hợp rồi.
- Đợi em đẹp lên rồi nói sau.
Hạ Thiên không cho là đúng, hắn không tin Triệu Thanh Thanh có thể đẹp hẳn lên.
- Hừ, sư phụ, đợi em biến thành siêu cấp đại mỹ nữ, anh sẽ phải cầu xin em làm vợ anh.
Triệu Thanh Thanh không phục.
- Thanh Thanh, mỗi ngày cùng chị luyện công thì em sẽ trở thành siêu cấp đại mỹ nữ.
Liễu Mộng xen vào một câu, sau đó nàng vuốt bụng:
- Này, hình như no rồi, chúng ta đi luyện công.
Liễu Mộng một tay kéo Thanh Thanh, tay kia kéo Mộc Hàm, cũng không quan tâm hai người có tình nguyện hay không mà chạy thẳng lên lầu.
- Á, em còn chưa ăn đủ.
Triệu Thanh Thanh kháng nghị, nàng cũng tranh thủ cho một quả vào miệng.
- Phượng Nhi, Hoàng Nhi, các em cũng lên đây.
Liễu Mộng hét lên.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tuy rất không tình nguyện nhưng cũng phải ngoan ngoãn lên lầu, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng lần này bốn người liên thủ có thể đánh bại Liễu Mộng.
Hạ Thiên lập tức vui sướng, chị Mộng quả nhiên lợi hại, thoáng cái đã kéo ba quỷ sứ chuyên ăn sạch Kiều quả của hắn lên lầu.
Liễu Mộng kéo đi bốn người, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Liễu Vân Mạn.
- Chị Vân Mạn, chị cứ tiếp tục ăn, tôi sẽ đưa một ít đến cho chị Hinh.
Hạ Thiên cầm lấy mâm đựng trái cây, hắn bỏ Kiều quả vào, sau đó chuẩn bị rời khỏi cửa.
- Hạ Thiên, tôi đưa cậu đi.
Liễu Vân Mạn đứng dậy chạy theo.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến với yêu cầu này.
Đi ra khỏi cửa, Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn leo lên chiếc xe ILantes, hai người nhanh chóng rời khỏi Kiều gia chạy về phía đại học Giang Hải.
- Hạ Thiên, tôi có vài vấn đề cần hỏi cậu.
Liễu Vân Mạn vừa lái xe vừa nói.
- Chị Vân Mạn, chị cứ hỏi, chị là vợ tôi, muốn hỏi gì cũng được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Gương mặt Liễu Vân Mạn không khỏi xuất hiện vài áng mây hồng, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh hôm đó Hạ Thiên đẩy cô cô xinh đẹp của mình lên giường. Tình cảnh đó cũng thường xuất hiện trong đầu nàng, thậm chí sau này nàng còn hay mơ đến nó, nhưng trong giấc mơ là nàng thay thế cho cô cô, nàng quấn lấy Hạ Thiên như sam, điều đó làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác cấm kỵ.
Liễu Vân Mạn nghĩ đến tình cảnh tương lai mình và cô cô cùng nằm một giường, bị người đàn ông này cởi sạch không còn mảnh vải trên người, sau đó cứ thay phiên để hắn trèo lên, vì vậy mà gương mặt càng đỏ rừng rực. Mỗi khi nàng nghĩ đến tình cảnh đó thì luôn sinh ra cảm giác tội lỗi.
"Không được nhớ lại hình ảnh kia!"
Liễu Vân Mạn cố hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác khô nóng. Sau khi thân thể phục hồi thì tâm tình của nàng cũng tốt hẳn lên, tất cả sinh lý của độ tuổi giống như hừng hực xuất hiện.
- Chị Vân Mạn, tim chị đập rất nhanh.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn, hắn có chút buồn bực:
- Chị sinh bệnh sao? Để tôi xem thế nào.
Hạ Thiên vừa nói vừa cầm tay Liễu Vân Mạn, điều này càng làm cho trái tim Liễu Vân Mạn đáng thương đập lên loạn xạ. Hạ Thiên đụng vào một tay làm nàng rối loạn, vì vậy mà tay bên kia đã có chút khó khống chế vô lăng, chiếc ILantes đang chạy trên đúng làn đường lại vô tình dịch chuyển, chiếc xe lấn sang một tuyến đường khác.
- Á... ....
Liễu Vân Mạn kêu lên sợ hãi, vì nàng từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc BMW đang dùng tốc độ cực nhanh phóng lên.
Một đôi tay có lực đã bế Liễu Vân Mạn lên, ngay sau đó nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Một giây sau nàng phát hiện mình đã đứng ven đường, đúng lúc này nàng nghe thấy một tiếng nổ lớn, nàng quay đầu lại nhìn, chiếc BMW đã tông vào chiếc Ilantes.
Chiếc Ilantes bị đánh văng ra hàng lang bên rìa đường, chiếc BMW thì tiếp tục phóng lên hơn mười thước mới dừng lại. Nếu xem xét từ vẻ bề ngoài thì chiếc BMW không tổn thất gì nhưng chiếc Ilantes thì hoàn toàn hư hỏng.
Cửa xe BMW mở ra, một người đàn ông bước xuống. Người này mặc một thân hàng hiệu, vẻ mặt rất tức giận, hắn hùng hổ chạy đến chiếc xe Ilantes, đá một cước lên đống sắt vụn rồi lớn tiếng mắng:
- Con bà nó, đứa nào chạy chiếc xe vứt đi này?
- Anh..Anh không nói chuyện khách khí một chút sao?
Liễu Vân Mạn có chút không vui, nàng rời khỏi lồng ngực Hạ Thiên rồi dùng ánh mắt đau lòng nhìn chiếc xe của mình. Chiếc Ilantes đã không thể nào tu sửa được nữa, xem ra sau này nàng phải đổi xe.
Tên đàn ông chạy chiếc BMW nhìn thấy Liễu Vân Mạn thì trong mắt lóe lên cái nhìn dâm dục, hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn gương mặt tuyệt mỹ và dáng người mê hoặc của nàng. Sau đó hắn lớn tiếng nói:
- Em lái xe thế nào vậy? Sao tự nhiên lại chuyển làn đường? Bây giờ xe anh bị tông hỏng, em nói xem phải làm sao đây?
- Xe tôi không phải hư hỏng nặng rồi sao?
Liễu Vân Mạn không nhịn được phải phản bác, nhưng nàng tức giận cũng là thừa, dù sao vì nàng lái xe miên man suy nghĩ và không tập trung mới dẫn đến tai nạn.
- Xe của em hư hỏng rồi sao? Chiếc xe này đáng giá mấy đồng tiền? Đây là loại Ilantes, dù mua mới cũng chưa đến một trăm ngàn, em chạy xe này sao?
Tên BMW ra vẻ hùng hổ:
- Em biết anh chạy xe gì không? Anh nói cho em biết, là BMW X6, em biết giá bao nhiêu không? Anh nói cho em biết, là một triệu tám mươi ngàn.
- Xe anh có sao đâu?
Liễu Vân Mạn không khỏi nói, xe đối phương thoạt nhìn rất tốt.
- Em nói không sao thì không sao à?
Tên đàn ông chạy BMW vẫn rất hung hăng:
- Anh nói cho em biết, Lô Tử Minh anh cũng không thích chạy xe cũ, bây giờ nước sơn chiếc BMW đã bị trầy, anh cũng không muốn đi nữa. Thế này đi, xe của em giá tám mươi ngàn, anh trả lại em tám mươi ngàn, nhưng em phải trả anh một triệu tám mươi ngàn, vì vậy em thiếu anh một triệu.
- Có người như anh sao? Chẳng phải xước chút sơn sao? Nhiều lắm bỏ ra vài ngàn sơn lại là được.
- Này, chạy BMW thì ngon sao?
- Tôi thấy người này rõ ràng là ỷ thế hiếp người, chắc chắn là loại cậu ấm có hậu trường... ....
Xảy ra tai nạn, tất nhiên sẽ không thiếu người đến xem, lúc này bọn họ nghe thấy tên đàn ông chạy chiếc BMW nói cầm bồi thường một triệu thì biết ngay đang há miệng sư tử, vì vậy mà nhịn không được phải nghị luận.
Liễu Vân Mạn tức giận nói:
- Anh rõ ràng là xảo trá.
- Anh xảo trá sao? Anh đáng giá xảo trá em sao? Em đưa anh một triệu, xe của anh sẽ là của em, nếu em thấy xe anh không xấu, vậy thì lấy mà chạy.
Tên đàn ông chạy BMW hừ một tiếng:
- Em phải trả tiền bồi thường, hoặc mua cho anh xe mới, nếu em không tiền, cũng không xe, vậy thì xin lỗi, em lấy thân mình báo đáp đi.
- Này, thằng ngu, muốn ăn đòn sao?
Giọng nói bất mãn của Hạ Thiên vang lên:
- Anh đụng phải xe vợ tôi, bây giờ phải bồi thường cho tôi, sau đó cút đi, nếu không tôi đánh cho một trận bây giờ.
- Sao? Lô Tử Minh tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai uy hiếp, cậu dám uy hiếp tôi sao?
Tên đàn ông tự xưng là Lô Tử Minh nói bằng vẻ mặt khinh thường:
- Con phụ nữ này là đàn bà của mày sao? Vậy thì được, hoặc mày đưa tao một triệu, hoặc đưa vợ lên giường với tao...Á... ....
- Thằng ngu, muốn chết hả? Dám có ý với vợ tao, đúng là không muốn sống.
Hạ Thiên đá văng Lô Tử Minh, sau đó hắn liên tục ra chân, Lô Tử Minh quay cuồng trên mặt đất, liên tục kêu lên thảm thiết.
- Đánh chết mẹ nó đi.
- Cố gắng lên, đập chết bà mấy thằng con nhà giàu đi.
Bên cạnh vang lên tiếng hô ủng hộ, Liễu Vân Mạn lại có chút lo lắng, nếu Hạ Thiên cứ tiếp tục sẽ có tai nạn chết người.
- Hạ Thiên, thôi bỏ đi, nếu không có án mạng bây giờ.
Liễu Vân Mạn tiến lên giữ chặt Hạ Thiên, nàng khẽ khuyên nhủ.
- Thằng ngu này còn chưa bồi thường.
Hạ Thiên không chịu ngừng chân, vợ hắn sao có thể bị hại cho được?
- Thôi bỏ, dù sao cũng là tôi lái xe không cẩn thận.
Liễu Vân Mạn nói.
- Mày, con bà mày dám đánh tao... ....
Lô Tử Minh vẫn không biết sống chết mà uy hiếp Hạ Thiên.
Hạ Thiên trực tiếp đá lên người Lô Tử Minh, tên này hét lên thảm thiết rất biết cách phối hợp.
- Cha tao là Lô Tác Lâm, cha tao sẽ không bỏ qua cho mày... Á... ....
Lô Tử Minh còn tiếp tục uy hiếp, lần này tiếng kêu thảm thiết của hắn xem như chấm dứt.
- Thôi bỏ đi, đây có quá nhiều người, nếu đánh chết người thì phiền toái lớn.
Liễu Vân Mạn lại tiếp tục khuyên Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy bộ dạng hắn như muốn đánh chết người.
- Được rồi, cho tên này biến thành thái giám là được.
Hạ Thiên đá lên lưng Lô Tử Minh, lúc này Lô Tử Minh không còn cảm giác đau đớn, hắn chỉ rùng mình một cái và khôi phục lại như bình thường.
Khi Hạ Thiên đánh tên đàn ông chạy chiếc BMW thì trên tay vẫn cầm lấy mân đựng trái cây, Kiều quả trên mâm để dành cho Tôn Hinh Hinh không thiếu mất một quả. Lúc này hắn cuối cùng cũng đưa mâm cho Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, cầm giúp tôi.
Liễu Vân Mạn không nhịn được phải hỏi:
- Hạ Thiên, cậu muốn làm gì?
- Tên ngu ngốc này đụng hư xe chị, lại không bồi thường, tôi cũng đập nát xe hắn.
Hạ Thiên nói xong thì đi đến trước mặt chiếc xe BMW, hắn cầm lấy cửa xe kéo tróc ra.
Hạ Thiên giơ hai tay lên, hắn nện xuống rầm rầm, những tiếng nổ vang lên liên tục, hắn cầm lấy hai khung cửa đập xuống liên tục, chỉ một lát sau chiếc BMW chỉ còn là cục sắt vụn.
Đám người bàng quan chợt trợn mắt há mồm, vị huynh đệ kia quá mạnh, BMW trên một triệu cứ như vậy mà trở thành đống sắt vụn.
Hạ Thiên đột nhiên hợp hai tay lại, cánh cửa xe trước đó bị giật văng cũng ép lại thành một khối sắt. Đám người bên ngoài thiếu chút nữa thì rớt cằm xuống đất, điều này...Phải có bao nhiêu sức lực mới làm được như vậy?
Vừa rồi mọi người còn tường cửa xe vì tai nạn mà lỏng lẻo, bây giờ đã hoài nghi tên thanh niên kia trực tiếp giật văng ra.
- Con bà mày, ông sẽ không để yên cho mày.
Lô Tử Minh bò lên không biết sống chết, khi hắn thấy Hạ Thiên đánh chiếc xe yêu quý của mình thành sắt vụn thì gào lên tức giận.