Chương 365: Giải trừ võ trang của chị
-Dù trước sau đều bị đao súng uy hiếp nhưng hắn cũng không biểu hiện chút sợ hãi, hắn cười hì hì với người đẹp trong lòng rồi dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, tất nhiên là tôi muốn sống.
Người đẹp uy hiếp Hạ Thiên không phải là ai khác mà chính là sát thủ Ám Dạ Tinh Linh Ngải Vi Nhi nổi tiếng của Ám Ảnh Đoàn Tuy bây giờ nàng đã động đến đao súng, nhưng nếu bây giờ ở bên cạnh có người ngoài thì sẽ cho rằng quan hệ giữa hai người này tương đối thân mật, nếu không sao lại ôm nhau cứng ngắc như vậy?
- Muốn sống thì nói cho tôi biết tên khốn Ngải Luân kia đang ở đâu?
Giọng nói cả Ngải Vi Nhi lạnh như băng, trên người cũng bùng ra khí tức lạnh buốt làm Hạ Thiên cảm thấy giống như ôm một khối băng, nhưng dù là băng cũng phải hòa tan, vì vậy hắn vẫn không ngại ôm nàng.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, sao chị lại nói sư phụ là loại khốn kiếp? Tôi cũng đã nói với chị rồi, tuy Nhị sư phụ là khốn kiếp, nhưng chị là con gái của ông ấy, chị mắng ông ấy khốn kiếp, như vậy chẳng phải mắng chính mình sao?
Hạ Thiên vẫn cười hì hì nói.
- Đừng nói nhảm.
Ngải Vi Nhi có vẻ mất kiên nhẫn:
- Mau nói cho tôi biết Ngải Luân đang ở đâu, nếu không tôi sẽ giết cậu.
Hạ Thiên vẫn không quan tâm, hắn không sợ hãi mà cũng chẳng tức giận:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, mưu sát chồng không tốt đâu.
- Câm miệng, tôi không phải vợ cậu.
Ngải Vi Nhi cả giận nói, nếu không phải muốn từ trong miệng người này để biết được Ngải Luân đang ở đâu thì nàng đã đâm đao vào người hắn, để hắn mãi mãi câm lặng.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mất hứng:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần trước chị đã luận võ thua tôi, mà đã thua thì phải làm vợ tôi, sao bây giờ lại đổi ý?
- Cậu muốn chết phải không?
Ngải Vi Nhi thật sự rất khó chịu, đây là loại người gì? Đến lúc này còn muốn lấy mình làm vợ sao? Hắn không có ý thức về nguy cơ sao?
- Tôi không muốn chết, chỉ muốn tìm vợ.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần trước chị đã đồng ý làm vợ tôi, kết quả là thừa dịp tôi không chú ý mà chạy mất. Lúc này chị đã không còn chạy được nữa, đừng nói tôi không nhắc nhở trước, đồng ý làm vợ thì không được đổi ý, nếu không tôi sẽ đánh mông.
- Cậu.
Ngải Vi Nhi thiếu chút nữa đã bóp cò, nàng nghe được vài chữ đánh đòn thì đã không tự giác được phải nhớ đến tình cảnh cặp mông đẹp của mình chưa từng bi ai chạm qua nhưng bị người này đánh ba lượt. Lúc này nàng không tự giác được phải nghĩ đến những gì mà Isabella gặp phải, tên hỗn đãn này nói đánh đòn thì có ý nghĩa khác, điều này tất nhiên làm cho nàng cực kỳ tức giận, vì vậy phải cố gắng nhẫn nhịn mới không bóp cò xử lý hắn.
Ngải Vi Nhi khẽ cắn môi, nàng lạnh lùng nói:
- Hạ Thiên, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu phải lập tức nói cho tôi biết Ngải Luân ở đâu, nếu không trên người cậu sẽ có hai lổ hổng.
Ngải Vi Nhi vừa nói vừa khẽ dùng sức, họng súng và mũi dao áp sát người Hạ Thiên.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, đêm nay chị làm sai rất nhiều chuyện, chị không nên uy hiếp chồng, lại càng không được đổi ý không làm vợ tôi, cũng không nên chĩa súng vào người tôi, thật ra tôi không thích như vậy. Vì vậy tôi quyết định, đêm nay phải trừng phạt chị.
Giọng nói của Hạ Thiên nhanh chóng trở nên bất mãn, vợ này quá kỳ cục, có người làm vợ như vậy sao? Đúng là không giáo dục không được.
- Cậu đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho.
Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng không nhịn được, tuy nàng rất muốn biết Ngải Luân đang ở nơi nào, nhưng bây giờ nàng lại muốn tạo ra vài lổ hổng trên người tên khốn này, nếu không nàng sẽ khó thê phát tiết.
Ngải Vi Nhi dùng ngón tay khẽ siết cò súng, mà tay cầm phi đao cũng khẽ dùng sức, chuẩn bị cắm phi đao lên người Hạ Thiên. Nhưng đúng lúc này hầu như trên vài bộ vị ở cơ thể nàng bị đâm vào, sau đó nàng phát hiện ngón tay mình đã không thể nào bóp cò, thậm chí ngay cả phi đao cũng không thể giữ chặt. Khoảnh khắc này toàn thân nàng nhũn ra giống như không còn chút sức lực.
- Cậu...Sao cậu... ....
Vì là sát thủ xếp ở vị trí thứ ba nên tố chất tâm lý của Ngải Vi Nhi không giống như kẻ bình thường, khi gặp bất kỳ biến cố gì cũng có thể giữ được sự bình tĩnh. Nhưng khoảnh khắc này nàng không khỏi kinh hãi, nàng dù thế nào cũng khó thể hiểu nổi, vì sao mình xếp đặt tất cả mọi thứ không chút kẽ hở nhưn dưới tình huống như vậy mà Hạ Thiên cũng có thể phản kích?
- Đét.
Cặp mông truyền đến cảm giác đau đớn, Hạ Thiên vỗ tay rất mạnh, ngay sau đó hắn tiện tay thu súng và phi đao của Ngải Vi Nhi ném xuống đất.
- Cậu.
Ngải Vi Nhi cực kỳ xấu hổ và tức giận, nhưng khoảnh khắc này nàng đã không còn năng lực đánh trả. Trong khoảng thời gian này nàng đã nghĩ đến rất nhiều cách thức nhưng cuối cùng vẫn đau xót phát hiện mình không còn chút khí lực nào khác, bây giờ nàng chỉ là một chiếc thớt thịt để mặc cho Hạ Thiên xâm lược.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, bây giờ đã biết sai rồi chứ?
Hạ Thiên đột nhiên mở đèn phòng ngủ, hắn dùng giọng chăm chú hỏi.
Ngải Vi Nhi không trả lời, nàng cắn răng nói:
- Có phải cậu đã sớm biết người nằm trên giường là tôi?
- Cũng không phải quá sớm.
Hạ Thiên mở lớn hai mắt:
- Khi tôi vén chăn lên thì nghe được mùi hương trên người chị, sau đó biết chị là vợ sư tỷ xinh đẹp.
- Cậu đã biết là tôi, sao còn ôm tôi?
Ngải Vi Nhi có chút tức giận hỏi.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, chị nghĩ thế nào vậy, chị chủ động lên giường chờ tôi về, tất nhiên tôi phải ôm chị chuẩn bị ban thưởng.
Hạ Thiên trả lời rất đương nhiên.
Ngải Vi Nhi thiếu chút nữa đã tức đến mức ói máu, chỉ có quỷ mới lên giường chờ hắn về "ban thưởng". Nàng phát hiện ra hắn quá khủng bố, vì vậy mới sử dụng chiêu thức này để đối phó, nào ngờ vẫn thất bại.
- Bây giờ cậu muốn thế nào?
Ngải Vi Nhi cắn răng hỏi, nàng nghĩ đến những gì Isabella gặp phải mà vẻ mặt không khỏi trở nên trắng bệch. Lưu manh chết tiệt kia sẽ không cho nàng "lên dĩa" như vậy chứ? Nếu hắn thật sự có gan như vậy, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Nhưng Ngải Vi Nhi nhanh chóng phát hiện lo lắng của mình là thật, nàng vừa mới dứt lời thì Hạ Thiên đã cởi quần áo của nàng.
Ngải Vi Nhi lập tức nổi giận quát:
- Cậu làm gì vậy?
- Cởi quần áo.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngải Vi Nhi, chuyện đơn giản như vậy mà không hiểu sao?
- Cậu!
Ngải Vi Nhi nghiến răng nghiến lợi:
- Hạ Thiên, nếu cậu dám làm nhục tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
- Làm nhục chị sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, trước nay tôi chưa từng làm nhục vợ, chị là vợ tôi, sao tôi lại làm nhục chị?
- Vậy cậu cởi quần áo của tôi làm gì?
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
- À, tôi muốn giải giáp vũ trang.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn tiếp tục cởi quần áo của Ngải Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi nhanh chóng hiểu Hạ Thiên thật sự đang giải trừ võ trang, trên người nàng cất giấu tổng cộng ba mươi sáu thanh phi đao, bốn cây súng ngắn, còn co một cây đao găm. Tất cả vũ khí trên người nàng đều đã bị Hạ Thiên lấy ra và ném xuống đất.
Nhưng vấn đề là ở chỗ giải trừ vũ trang là thật sự nhưng khi Hạ Thiên lấy ra tất cả vũ khí trên người Ngải Vi Nhi, khi đó nàng cũng không còn mảnh vải nào trên người. Nguyên nhân rất đơn giản, trên người Ngải Vi Nhi thì hầu như bất kỳ chỗ nào cũng có vũ khí, kể cả ngực và núi lửa bên dưới cũng có "hàng", vì vậy mà một Ngải Vi Nhi trần như nhộng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, dáng người ngon hàng quá, còn tốt hơn cả Isabella, có thể nói là gần như bằng với cảnh sát tỷ tỷ.
Ánh mắt Hạ Thiên quét tới quét lui trên thân thể của Ngải Vi Nhim ánh mắt hắn chợt trở nên nóng bỏng.
Khi thấy ánh mắt của Hạ Thiên thì Ngải Vi Nhi thầm kêu không ổn, nếu tên lưu manh kia thật sự phát dục thì nàng dữ ít lành nhiều.
- Cậu...Cậu muốn làm gì?
Giọng nói của Ngải Vi Nhi bắt đầu trở nên mất tự nhiên, dù nàng là sát thủ nổi tiếng giết người không chớp mắt nhưng dù sao cũng là phụ nữ, bất kỳ phụ nữ nào ở dưới tình cảnh này cũng sẽ cực kỳ bối rối, hơn nữa lúc này nàng đã là một phụ nữ trói gà không chặt, thậm chí còn căng thẳng hơn cả phụ nữ bình thường.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, làm sai phải chịu phạt, chị vừa làm sai, vì vậy bây giờ tôi phải trừng phạt.
Hạ Thiên tiếp tục dùng ánh mắt tham lam nhìn lên thân hình mê người của Ngải Vi Nhi, hắn dùng giọng không chút hoang mang nói.
Hạ Thiên chợt khựng lại, sau đó hắn lầm bầm:
- Làm sao để trừng phạt vợ sư tỷ xinh đẹp? Đánh mông thì không đủ, có nên làm các hoạt động "giải trí" khác không?
- Tôi cảnh cáo cậu, không được làm điều xằng bậy, nếu không...Á... ....
Ngải Vi Nhi còn chưa uy hiếp dứt lời thì đột nhiên không kịp phát ra âm thanh nào, vì bây giờ Hạ Thiên đã hôn nàng.
Ngải Vi Nhi muốn giãy dụa, muốn phản kháng, đáng tiếc là chỉ vô công, chỉ có thể để mặc Hạ Thiên tàn sát bừa bãi trên cặp môi đỏ mọng. Trước đó cặp môi của nàng đã bị Hạ Thiên tiếp xúc nhưng dừng lại ngay, bây giờ nàng bị Hạ Thiên hôn vài phút, nếu lần trước có thể nói là không tính thì bây giờ nụ hôn đầu tiên trong đời của nàng đã bị Hạ Thiên chiếm đoạt.
Nhưng ngay sau đó Ngải Vi Nhi cũng không còn phải đau lòng vì nụ hôn đầu đời bị cướp, nàng lo lắng vì đêm nay có phải là đêm đầu tiên với đàn ông của mình hay không?
Lúc này Hạ Thiên mới buông bờ môi gợi cảm của Ngải Vi Nhi, lúc này trên miệng hắn cũng có một cây phi đao. Vừa rồi hắn hôn Ngải Vi Nhi, không phải chỉ là hôn, đồng thời còn tìm cây phi đao thứ ba mươi bảy trên người nàng. Lúc này hắn đã tìm được vũ khí cuối cùng trên người nàng, vì thế bây giờ quá trình giải giáp vũ trang đã thành công.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, bây giờ tôi sẽ chính thức trừng phạt chị.
Hạ Thiên tiện tay ném đi cây phi đao cuối cùng, sau đó hắn cười hì hì nói với Ngải Vi Nhi, ánh mắt hắn lúc này càng thêm nóng bỏng.
Chương 366: Vợ cướp vợ
- Cậu...Cậu dám?
Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Nếu cậu dám động đến tôi...Tôi sẽ... ....
- Đét.
Một tiếng vỗ vang lên cắt đứt lời Ngải Vi Nhi, Hạ Thiên nhanh chóng nằm bên cạnh Ngải Vi Nhi, bàn tay rơi lên cặp mông cao của nàng. Ngay sau đó bờ mông truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa còn có một cảm giác kỳ quái, điều này làm cho Ngải Vi Nhi không thể tiếp tục nói chuyện.
Tiếng vỗ mông vẫn còn chưa chấm dứt, Hạ Thiên liên tục vung tay lên xuống, hắn liên tục vỗ lên cặp mông của Ngải Vi Nhi. Khoảnh khắc sau bờ mông của nàng đã tràn đầy những dấu tay, thậm chí còn có dấu hiệu sưng lên.
Hạ Thiên lại hạ tay xuống, hắn không nói lời nào mà bắt đầu vuốt ve. Một lúc sau những vết sưng đỏ biến mất, hắn lại tiếp tục thủ đoạn vừa rồi.
- Khốn nạn, tôi nhất định phải giết cậu.
Ngải Vi Nhi cắn răng nói, trong lòng cực kỳ tức giận. Tên khốn này liên tục đánh mông nàng, hơn nữa còn ra tay khá nặng, nàng tin cả đời sẽ không bao giờ quên được cảm giác vào lúc này.
- ...Chín mươi chín, một trăm!
Ngải Vi Nhi nghe được âm thanh lầm bầm của Hạ Thiên, sau đó hắn không tiếp tục đếm, hắn mở miệng nói:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần này tôi đánh mông chị một trăm cái, nếu sau này chị còn không nghe lời, tôi sẽ không chỉ đánh một trăm cái.
- Cậu...Cậu đúng là biến thái.
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:
- Chưa chắc, tôi nào có biến thái, tôi rất bình thường.
"Bình thường sao?"
Ngải Vi Nhi rất muốn mắng Hạ Thiên, nhưng nàng biết dưới tình huống này không nên chọc giận hắn. Dù là thế nào thì việc cấp bách nhất của nàng vẫn là thoát thân trước rồi nói sau.
- Bây giờ cậu đã thả tôi đi được chưa?
Ngải Vi Nhi cắn răng hỏi.
- Thả chị sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ngải Vi Nhi:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, sao tôi phải thả chị đi?
- Cậu.
Ngải Vi Nhi dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:
- Vậy cậu muốn thế nào?
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, đã trễ thế này rồi, chúng ta nên ngủ thôi.
Hạ Thiên cười hf hì nói, sau đó hắn nằm lại xuống bên cạnh Ngải Vi Nhi, hắn kéo nàng vào lòng, ngay sau đó hai bàn tay đã phủ lên hai đỉnh núi.
- Cậu thả tôi ra.
Vẻ mặt Ngải Vi Nhi chợt biến đổi, nàng đột nhiên kêu lên. Nàng không ngờ đối phương không buông tha mình, vừa rồi đánh mông nàng liên tục, đó chẳng qua chỉ là dạo đầu mà thôi.
Nhưng Ngải Vi Nhi thét lên cũng không hiệu quả gì với Hạ Thiên, hắn cũng không buông tha cho nàng. Vợ sư tỷ xinh đẹp dáng người quá "mướt", ôm thoải mái cực kỳ, cảm xúc cũng rất tốt, sao buông ra được?
Quan trọng là Hạ Thiên nếu buông tay thì Ngải Vi Nhi sẽ bỏ chạy, những năm nay tìm vợ không dễ dàng gì, hắn xuống núi đã khá lâu mà mới tìm được mười bà vợ, sao có thể cho vợ chạy trốn được?
Ngải Vi Nhi liều mạng giãy dụa nhưng tất cả đều không có tác dụng gì, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác chết lặng, nàng không khỏi nhớ đến mẹ mình. Hai mươi mấy năm trước mẹ nàng ám sát đệ nhất sát thủ là Ngải Luân, sự việc thất bại, mẹ nàng còn phải dâng thân thể cho đối phương, vì thế mà nàng được sinh ra, chẳng lẽ hơn hai mươi năm sau nàng cũng rơi vào tình cảnh như mẹ mình?
Khi Ngải Vi Nhi không còn bất kỳ khả năng nào để xoay chuyển cục diện thì tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Tuy âm thanh của Kiều Tiểu Kiều rất êm tai nhưng lúc này Hạ Thiên lại có chút buồn bực, lúc này là nửa đêm canh ba, vào đúng thời điểm mấu chốt, ai lại gây khó dễ cho hắn?
Một tay Hạ Thiên vẫn còn nằm trên bộ ngực cao ngất của Ngải Vi Nhi, tay kia cầm lấy điện thoại. Hắn nhìn màn hình điện thoại thì phát hiện mình không thể không nhận điện, vì người điện thoại đến là Liễu Vân Mạn, lúc này nàng điện thoại đến, tám phần là có chuyện quan trọng.
Gần đây Hạ Thiên có mới không nới cũ, vì vậy hắn cũng không vì quan tâm đến Vợ sư tỷ xinh đẹp trong lòng mà bỏ mặc vợ Liễu Vân Mạn xinh đẹp, vì thế hắn nhanh chóng nhận điện thoại.
- Chị Vân Mạn, chị tìm tôi... ....
Hạ Thiên mở miệng thì hỏi ngay, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói suy yếu:
- Hạ Thiên, cậu...Cậu mau đến... ....
Giọng nói suy yếu này là của Liễu Vân Mạn, Hạ Thiên nghe vào tai thì cảm thấy chấn động, hắn vội hỏi:
- Chị Vân Mạn, chị làm sao vậy?
- Đầu tôi rất đau...Tôi, tôi đang ở trong nhà ở khu Danh Điển, cậu...Cậu mau đến đây... ....
Liễu Vân Mạn còn chưa nói dứt lời thì có âm thanh vang lên, với thính lực của Hạ Thiên thì có thể nghe đó là tiếng người ngã nhào lên mặt đất.
- Nguy rồi.
Hạ Thiên lập tức nhảy dựng lên, lúc này hắn cũng không có thời gian quan tâm đến Ngải Vi Nhi, Ngải Vi Nhi cũng chỉ thấy Hạ Thiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt biến mất trong phòng ngủ, vì vậy mà nàng thầm thở dài, cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.
Nhưng Ngải Vi Nhi nghĩ đến tình cảnh toàn thân bị Hạ Thiên sờ mó nắn bóp vài lượt, hơn nữa bất kỳ bộ phận nào trên người cũng bị hắn nhìn rõ ràng, vì vậy mà trong lòng cực kỳ tức giận. Tên lưu manh chết tiệt, đúng là không hổ danh đồ đệ của tên Ngải Luân khốn kiếp kia, hai thầy trò đều cùng một giuộc, cơn tức này nàng nhất định phải trả.
... ....
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để chạy như bay, hắn rất quen thuộc quảng đường từ Kiều gia đến khu dân cư của Liễu Vân Mạn, vì vậy cũng không sợ lạc.
Nhưng Hạ Thiên vừa chạy vừa cảm thấy nghi hoặc, chị Vân Mạn sao còn đau đầu? Bênhhj của nàng đã được chữa tốt, sao còn phát sinh vấn đề?
Chẳng lẽ bây giờ Liễu Vân Mạn sinh bệnh khác? Nhưng chiều nay hắn vẫn còn thấy nàng, lúc đó nàng vẫn rất tốt, không thể nào sinh bệnh nhanh như vậy được.
Tuy những năm gần đây luôn có những người phát bệnh đột ngột nhưng thực tế cũng chẳng phải như vậy, chẳng qua trước khi phát bệnh thường không có biểu hiện ra ngoài mà thôi, bác sĩ bình thường cũng không thể nhìn rõ những triệu chứng này. Nhưng Hạ Thiên lại khác, hắn có thể nhìn rõ vấn đề, vì vậy hắn cảm thấy Liễu Vân Mạn không nên phát bệnh.
Nhưng Hạ Thiên nghe được âm thanh trong điện thoại mà không khỏi lo lắng, chỉ đến khi gặp mặt Liễu Vân Mạn mới có thể biết chính xác vấn đề gì xảy ra.
Sau khi chạy như điên một lúc thì Hạ Thiên đã đến ngoài nhà Liễu Vân Mạn, hắn dùng sức kéo, cửa chống trộm mở ra, hắn vọt vào.
Lúc này thính lực của Hạ Thiên được phát huy đến mức tận cùng, sau đó hắn nghe được trong phòng ngủ có tiếng tim đập, vì vậy mà phóng vào không chút do dự.
- Á... ....
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, ngay sau đó đèn cũng sáng rực, đồng thời còn có tiếng la hoảng:
- Ai?
Hạ Thiên nhìn tình cảnh trong phòng ngủ thì có chút mê hoặc, đây là có chuyện sao? Chị Vân Mạn không phải ngã xuống và phát ra tiếng kêu đau đớn sao? Sao bây giờ nhìn lại thì chẳng có vấn đề gì, hay nằm ngủ mơ rồi gọi điện thoại?
- Hạ Thiên sao?
Lúc này Liễu Vân Mạn đã thanh tỉnh khá nhiều, nàng phát hiện vị khách không mời mà đến chính là Hạ Thiên, nhưng nàng không hiểu vì sao nửa đêm nửa hôm mà hắn lại phóng vào phòng nàng.
- Chị Vân Mạn, chị không sao đấy chứ?
Hạ Thiên chạy đến bên giường, hắn bắt lấy tay của Liễu Vân Mạn rồi bắt mạch, khoảnh khắc sau hắn đã phát hiện nàng không có vấn đề gì, rất khởe mạnh.
Liễu Vân Mạn có chút mơ hồ:
- Tôi có sao đâu, có chuyện gì sao?
- Chị Vân Mạn, tôi vừa nhận được điện thoại của chị, chị nói mình vị đau đầu, nói tôi chạy đến gấp.
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
- Vừa rồi tôi ngủ, không điện thoại cho cậu.
Liễu Vân Mạn càng thêm kỳ quái, nàng còn lấy điện thoại ra cho Hạ Thiên xem các cuộc điện thoại gần đây:
- Cậu xem, cuộc gọi duy nhất gần đây của tôi cho cậu là lúc tám giờ, là vài giờ trước.
- Nhưng vừa rồi tôi lại nhận được điện thoại.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn cũng lấy danh mục cuộc gọi ra cho Liễu Vân Mạn xem.
Liễu Vân Mạn không khỏi ngẩn ngơ, sau đó nàng mới nói:
- Tôi giống như có nghe nói, có một loại phần mềm máy tính có thể tùy ý hiển thị dãy số, nói cách khác là người khác gọi điện thoại nhưng lại hiện tên tôi.
- Có thứ này sao?
Hạ Thiên ngây người, hắn cũng không hiểu những thứ này, nhưng cũng nghĩ mãi mà không hiểu:
- Nhưng, chị Vân Mạn, vừa rồi tôi nghe được giọng nói của chị, tôi nghe rất rõ ràng.
- Hạ Thiên, những thiết bị ghi âm và phát lại là hết sức bình thường, đối phương chỉ cần ghi âm giọng nói của tôi, sau đó sắp đặt lại, sẽ tự động có một bản âm thanh tốt.
Liễu Vân Mạn giải thích.
- Là như vậy sao.
Hạ Thiên nói, sau đó vẻ mặt hắn chợt biến đổi:
- Nguy rồi.
Liễu Vân Mạn vội vàng hỏi thăm:
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên không nói gì, hắn chuẩn bị xoay người bỏ chạy, hắn ý thức có người dùng kế diệu hổ ly sơn, vợ sư tỷ xinh đẹp tám phần là bị cướp đi. Điều này là không thể, vợ của hắn sao lại bị cướp đi? Hắn phải nhanh chóng quay về cướp lại, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, trên màn hình vẫn là Liễu Vân Mạn, vì vậy hắn nổi giận, tên khốn nào dám lừa mình?
- Này, ai đó?
Hạ Thiên nhận được điện thoại thì tức giận hỏi:
- Muốn chết sao?
- Chồng nhỏ, đừng tức giận, là tôi.
Bên kia truyền đến tiếng cười hì hì, Hạ Thiên rất quen thuộc tiếng cười này, đó không phải là Liễu Vân Mạn, là Isabella.
Sau đó một câu của Isabella đã chứng thực suy đoán trước đó của Hạ Thiên:
- Chồng nhỏ, tôi điện thoại cho cậu biết, huấn luyện viên đã bị tôi mang đi, cậu đừng lo, hì hì.
Isabella nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Thiên rất buồn bực, đây là thế đạo gì, vợ của hắn lại cướp vợ của hắn đi mất.
Chương 367: Liễu Vân Mạn thực hiện lời hứa
Khi thấy Hạ Thiên có vẻ rất khó hiểu, Liễu Vân Mạn không nhịn được phải hỏi:
- Sao vậy, ai điện thoại đến?
- Là chị Isabella!
Hạ Thiên cũng không giấu Liễu Vân Mạn:
- Người vừa giả mạo chị để gạt tôi chính là chị ấy.
- Isabella sao?
Liễu Vân Mạn có chút buồn bực:
- Cô ấy giả mạo tôi lừa cậu làm gì?
- Chị ấy gạt tôi, sau đó cướp vợ của tôi đi.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Sau này nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ dạy bảo cho tốt.
Liễu Vân Mạn nghe dược điều này mà cảm thấy chóng mặt, Isabella cướp vợ của Hạ Thiên sao? Isabella cũng là phụ nữ, sao lại cướp vợ của hắn? Liễu Vân Mạn vốn định hỏi xem bà vợ nào của Hạ Thiên bị cướp, nhưng nàng suy nghĩ một lúc rồi thôi.
Còn vấn đề Hạ Thiên muốn dạy bảo Isabella, Liễu Vân Mạn cũng không cho là đúng, hắn phải làm sao để dạy bảo Isabella? Tám phần là lại kéo Isabella lên giường, để Isabella phải rên rỉ kinh thiên động địa, sau đó hắn sẽ hết giận ngay.
Liễu Vân Mạn không tự chủ được phải nhớ đến buổi tối hôm đó, Isabella nằm trên giường của nàng rên rỉ cực kỳ lớn, điều này làm nàng cả đêm không ngủ, mãi đến bây giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ với nàng. Vô tình thân thể của nàng lại trở nên khô nóng.
- Chị Vân Mạn, tôi về trước.
Tâm tình Hạ Thiên không tốt lắm, hắn đã cởi sạch quần áo của vợ nhưng lại bị cướp mất, tâm tình tốt được sao?
Hạ Thiên chậm rãi đi về phía cửa phòng, Ngải Vi Nhi đã bị Isabella đưa đi, bây giờ quay về cũng vô dụng, vì vậy hắn cũng lười chạy.
Liễu Vân Mạn nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại kêu lên:
- Hạ Thiên.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, có chuyện gì sao?
- Trễ thế này cậu còn về Kiều gia làm gì, ở lại cũng được.
Liễu Vân Mạn có chút do dự, cuối cùng nàng cũng nói ra, nhưng khi nói xong thì cũng cảm thấy hai gò má nóng đến mức phát sốt, toàn thân khô nóng, đồng thời trong lòng cũng khó nhịn được phải thầm nghĩ:
"Liễu Vân Mạn ơi là Liễu Vân Mạn, rõ ràng là chủ động giữ đàn ông ở lại, chẳng lẽ không biết ý vị là gì sao?"
Liễu Vân Mạn tất nhiên biết rõ ý nghĩ sự việc là thế nào, nhưng đến lúc này thì nàng đã chuẩn bị rất kỹ, nàng chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp mà thôi. Hôm nay đã khá khuya, thời cơ tuy tới đột nhiên nhưng đây cũng cực kỳ phù hợp.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì tâm tình lập tức tốt đẹp hẳn lên, hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt xinh đẹp của Liễu Vân Mạn, sau đó ánh mắt đi xuống nhìn tư thái của nàng. Lúc này bộ đồ ngủ mỏng không thể che giấu dáng người tuyệt vời của nàng, ánh mắt Hạ Thiên cũng dần trở nên nóng bỏng.
- Đúng vậy, sao tôi phải về, đây không phải là nhà vợ tôi sao?
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn nhảy lên giường rồi thuận thế ôm Liễu Vân Mạn vào lòng.
- Tắt đèn... ....
Liễu Vân Mạn nói nhỏ, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngượng ngùng, nàng biết rõ thời điểm quan trọng sắp đến.
... ....
Liễu Vân Mạn nằm trên giường mà toàn thân không còn chút sức lực, ánh đèn phòng ngủ chiếu sáng đa thịt đỏ hồng của nàng, lúc này làn da càng thêm bóng mịn. Tuy trước đó nàng đã yêu cầu Hạ Thiên tắt đèn, nhưng vì hắn đang bận rộn, đang bận cởi quần áo của nàng.
Liễu Vân Mạn khẽ thở gấp, nàng nhắm mắt lại, không dám mở ra, hai gò má nóng bỏng, nàng biết bây giờ mặt mình rất đỏ, rất dọa người, trước nay nàng chưa từng nghĩ đến tình cảnh như lúc này.
Trước đó nàng nghe những âm thanh điên cuồng của Isabella mà trong lòng thầm mắng đối phương quá điên, đúng là một dâm phụ, nếu không sao lớn tiếng như vậy?
Nhưng Liễu Vân Mạn cũng không ngờ tiếng rên rỉ của mình lại lớn như vậy, nàng thậm chí còn khẳng định tiếng rên của mình còn lớn hơn cả Isabella. Nàng rất muốn khắc chế chính mình nhưng thân thể có lực của Hạ Thiên liên tục va đập lên người, những cảm giác khoái cảm như thủy triều ập đến làm nàng hoàn toàn mất đi khả năng khống chế, đã hoàn toàn điên cuồng. Cuối cùng nàng rên rỉ đến mức âm thanh trở nên khàn khàn, bây giờ nàng mới cảm thấy cuống họng của mình đã khô khốc.
"Đúng là mắc cở chết được, may mà Isabella không có ở đây, nếu không cô ấy nhất định sẽ cười mình!"
Liễu Vân Mạn thầm nghĩ, nàng trước nay luôn được xem là mẫu phụ nữ rụt rè, nhưng nàng không ngờ, đến khi chính thức lên giường với đàn ông thì còn điên cuồng hơn bất kỳ ai khác. Điều này làm nàng xấu hổ, thậm chí có chút lo lắng, điều này có làm Hạ Thiên hiểu lầm mình là loại phụ nữ lăng loàn hay không?
Liễu Vân Mạn nghĩ vậy mà không khỏi khẽ mở mắt, sau đó thấy Hạ Thiên đang nằm ở bên cạnh dùng ánh mắt hứng thú nhìn mình.
- Chị Vân Mạn, một lần nữa nhé?
Hạ Thiên mở lớn mắt nói.
- Sao?
Liễu Vân Mạn kêu lên một tiếng duyên dáng, người này còn muốn nữa sao?
Liễu Vân Mạn vốn không muốn tiếp tục, nhưng bây giờ nàng phát hiện sâu trong lòng mìn có khát vọng, lúc này lời nói lên đến miệng nhưng chỉ phát ra được một câu:
- Hạ Thiên, chị khát nước, chị muốn uống nước.
- Được, tôi đi lấy nước cho chị.
Hạ Thiên nhanh chóng xuống giường đi ra phòng khách rót nước.
Khi thấy Hạ Thiên để trần truồng chạy ra thì gò má Liễu Vân Mạn lại nóng bỏng, tất nhiên nàng rất khát, cuống họng đã khô. Sau đó nàng cầm lấy ly nước uống một hơi hết sạch.
Một giây sau hai bàn tay nóng bỏng của Hạ Thiên đã kích thích cả bên trên lẫn bên dưới, thân thể Liễu Vân Mạn trở nên khô nóng, một lúc sau cảm giác ăn mòn xương cốt lại xuất hiện rồi nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Liễu Vân Mạn cũng không thể nào ức chế được tiếng rên rỉ điên cuồng.
Rất lâu sau.
Liễu Vân Mạn từ cao trào trở lại bình thường, nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm trong lòng Hạ Thiên mà thở hổn hển. Khoảnh khắc này nàng đã thích ứng hơn, đã không còn cảm giác xấu hổ, gò má cũng không còn nóng bỏng.
- Hạ Thiên, chị...Chị lên giường có phải rất phóng đãng không?
Một lát sau Liễu Vân Mạn không nhịn được phải hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Mạn, tôi rất thích những người như vậy.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng thở ra, lúc này nàng đột nhiên nhớ đến một câu, đàn ông đều thích người phụ nữ của mình là dâm phụ trên giường, khi ở bên ngoài phải là phu nhân.
- Cậu thích là tốt.
Liễu Vân Mạn lẩm bẩm:
- Chị mệt quá, chị ngủ trước.
Liễu Vân Mạn quả thật rất mệt mỏi, nàng nói xong thì một phút sau đã ngủ thật say trong lòng Hạ Thiên. Người đẹp bác sĩ nổi tiếng bệnh viện Phụ Nhất cuối cùng cũng lột xác trong đêm nay, nàng cũng đã thực hiện lời hứa với Hạ Thiên, đưa thân thể mình giao cho hắn. Nhưng hai tháng trước nàng cho rằng mình vì người nhà mà hy sinh, nhưng bây giờ nàng biết mình cam tâm tình nguyện, nếu không tối nay nàng cũng không chủ động mời chào Hạ Thiên.
... ....
Tối hôm nay tất nhiên Hạ Thiên ngủ rất muộn nhưng lại thức dậy rất sớm, hơn nữa lại bị điện thoại đánh thức, người gọi đến là Kiều Tiểu Kiều.
- Chồng, anh đang ở đâu?
Kiều Tiểu Kiều mở miệng hỏi.
- Anh đang ở chỗ chị Vân Mạn.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, hắn chưa từng giấu Kiều Tiểu Kiều những vấn đề này.
Liễu Vân Mạn đã tỉnh lại cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, người này không thể nói dối một lần sao? Vì sao phải thành thật như vậy? Như vậy thì tốt rồi, không bao lâu nữa ai cũng biết nàng đã lên giường với hắn.
- Chồng, đại ca nói tối qua có kẻ không tra được thân phận tiến vào biệt thự của em, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của em, vì vậy nói em điện thoại cho anh về chuyện này.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Anh biết rồi, đó là vợ sư tỷ xinh đẹp của anh và chi Isabella, em không cần lo lắng. Nhưng em cũng nên nói cho đại ca biết, biện pháp bảo vệ an toàn ở Kiều gia vẫn còn quá kém.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- À, em sẽ chuyển lời cho đại ca.
Kiều Tiểu Kiều khẽ đồng ý:
- Đúng rồi, hôm nay cuối tuần, em muốn đến trường, anh có đi cùng không?
- Được rồi, chờ anh đi với.
Hạ Thiên cũng đồng ý, dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm, cùng Kiều Tiểu Kiều đến trường cũng được.
- À, vậy em sẽ chờ anh ở trước cổng.
Kiều Tiểu Kiều nói, thật ra nàng cũng rất hy vọng Hạ Thiên đến trường, cũng không phải nàng muốn hắn đi cùng, chẳng qua chỉ hy vọng Hạ Thiên có thể học được chút gì đó. Dù sao Hạ Thiên cũng là người tách rời khỏi xã hội, tuy hắn đã xuống thành phố được hai tháng nhưng vẫn còn chưa hiểu đủ.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên xuống giường. Đáng lý hắn cũng chưa muốn dậy nhưng lại nhận được điện thoại của Kiều Tiểu Kiều, mà Liễu Vân Mạn cũng bị đánh thức lây, bây giờ Hạ Thiên đã bước xuống, nàng nằm lại cũng không còn ý nghĩa, vì vậy cũng đành phải rời khỏi giường.
Khi Hai người bước ra cửa thì Liễu Vân Mạn mới phát hiện cửa chống trộm nhà mình đã bị hỏng, sau khi biết Hạ Thiên ra tay thì nàng cũng không biết nói gì hơn, đây rốt cuộc là Hạ Thiên phá hoại quá mạnh hay cửa chống trộm có chất lượng quá kém? Dù là thế nào thì nàng cũng phải điện thoại cho người ta đến sửa chữa.
Hạ Thiên cùng Liễu Vân Mạn ăn sáng, sau đó hắn đưa nàng đến bệnh viện, cuối cùng mới đi đến cổng trường đại học Giang Hải. Lúc này Kiều Tiểu Kiều và Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi đang chờ sẵn, khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi không khỏi trừng mắt, lưu manh chết tiệt này tối qua lại ra ngoài chơi bời.
- Chồng, đi thôi, chúng ta đi học.
Kiều Tiểu Kiều vẫn rất bình thường, nàng kéo tay Hạ Thiên đi về phía trường.
Khi Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đi đến dưới lầu thì phát hiện nơi đây tập trung không ít người, càng quỷ dị chính là đám người này còn cầm theo cả một tấm băng rôn với nội dung: "Bảo vệ Kiều Tiểu Kiều, đánh đuổi Hạ Thiên!"
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ, mấy thằng ngu này làm gì vậy
Chương 368: Cái gọi là đấu văn
- Một đám điên khùng.
Kiều Phượng Nhi cũng không nhịn được.
- Đúng là tâm thần.
Kiều Hoàng Nhi cũng rất bất mãn, đám sinh viên này suốt ngày không chịu học tập chỉ biết làm ba trò vớ vẩn, không những lãng phí tiền của cha mẹ, hơn nữa còn lãng phí lương thực của quốc gia.
- Chồng, đừng để ý đến bọn họ.
Kiều Tiểu Kiều vẫn có biểu hiện rất bình tĩnh, đối với những hành động của đám người này, nàng tuy cảm thấy có chút hoang đường nhưng cũng không quá bất ngờ. Vì trước đó Kiều Phượng Nhi đã nói rõ những nội dung topic nhảm nhí trên diễn đàn sinh viên đại học Giang Hải, rõ ràng đây là cuộc chiến bảo vệ hoa hậu sinh viên đại học Giang Hải.
Tất nhiên Kiều Tiểu Kiều thấy những chuyện này là vô bổ, nhưng nàng biết những năm gần đây đám sinh viên rất rảnh rỗi, tạm thời còn chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống. Kết quả là bọn họ luôn bỏ thời gian nhàn rỗi làm những chuyện không đâu ra đâu.
- Được rồi, anh cũng mặc kệ đám ngu ngốc này.
Hạ Thiên kéo tay Kiều Tiểu Kiều bước đi, cũng xem đám ngốc kia là không khí.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều muốn bỏ qua đám người này, những người này lại không nghĩ như vậy. Hạ Thiên vừa đi được một bước thì có một kẻ gào lên:
- Hạ Thiên, tao quyết đấu với mày.
Khi âm thanh này vang lên thì có một nam sinh đeo kính chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, thật ra nếu là năm xưa thì nam sinh này muốn tiếp cận Kiều Tiểu Kiều là không thể, vì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tám phần sẽ đạp hắn bay ra. Nhưng bây giờ có mặt Hạ Thiên, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng không ra tay, cứ để đối phương chạy đến.
- Hạ Thiên, tao là Đỗ Văn Thư khoa Trung Quốc học, người ta anh gọi là anh đeo kính, hôm nay tao quyết đấu với mày...Á... ....
Tên khốn tự xưng là anh đeo kính còn chưa nói dứt lời thì đã gào lên đau đớn, Hạ Thiên tung một đá đạp ngã đối phương xuống đất.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn có chút khinh thường:
- Cái gì là anh đeo kính, tôi thấy anh nên gọi là gấu đeo kính, không chịu nổi một đòn, rõ ràng là gấu chó đeo kính.
Kiều Phượng Nhi thầm khinh bỉ Hạ Thiên, người này bị lòi mắt sao? Với thân thể của tên kia mà gọi là gấu chó à? Gọi là gấu con còn dễ nghe.
Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng nhanh chóng phát hiện so sánh của mình quá khập khiễng, gấu con thì rất đáng yêu, nhưng tên khốn anh đeo kính kia không có cái quái gì gọi là đáng yêu.
Lúc này anh đeo kính đã bò lên, hắn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Sao lại đánh tao?
Đám người bên kia cũng chỉ trích:
- Đúng vậy, sao lại ra tay đánh người?
- Quá bạo lực, vô văn hóa.
- Kiều Tiểu Kiều tìm bạn trai như vậy sao, chưa gì đã đánh người rồi... ....
- Chúng ta nhất định phải *** vớt Kiều Tiểu Kiều, nếu không sau này nàng sẽ bị bạo hành... ....
Tình cảnh có chút hỗn loạn, đồng thời đám người vây quanh cũng ngày càng nhiều. Bây giờ là lúc sắp vào học, liên tục có người đi về phía bên này, sau đó đều tụ tập lại xem náo nhiệt.
- Này, tất cả im mồm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn đám người, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào anh đeo kính:
- Này anh ngu ngốc, muốn quyết đấu sao? Không đánh nhau sao lại gọi là quyết đấu?
Hạ Thiên không đợi anh đeo kính mở lời, hắn nói thêm:
- Này, anh ngu ngốc, bây giờ quyết đấu đã kết thúc, anh nên nhận thua rồi cút đi, đừng để tôi phải tiếp tục ra tay.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra vị huynh đệ kia nghĩ quyết đấu là đánh nhau.
- Tao nói quyết đấu không phải là đánh nhau.
Anh đeo kính nói với vẻ mặt tức giận:
- Hạ Thiên, tao là người nhã nhặn, tao không đấu võ, muốn đấu văn.
- Đấu văn?
Hạ Thiên không khỏi ngáp một cái:
- Tôi không có tâm tình đấu văn với anh, cút đi.
- Hừ, tao thấy mày chẳng phải không có tâm tình, không dám phải không?
Anh đeo kính đẩy kính, ưỡn ngực vểnh mông, đầu ngước lên cao giống như bắt được nhược điểm của Hạ Thiên, giọng điệu rất đắc ý:
- Tao đã điều tra rồi, mày hoàn toàn là loại "phổ cập văn hóa", chưa từng đi học, đừng nói là đại học, cấp hai còn chưa qua. Vì vậy người ta mới nói câu "vô văn hóa", loại không có văn hóa thường chỉ thích dùng bạo lực, thế nào? Tao nói không sai chứ?
Hạ Thiên có chút khó chịu, hôm qua tên Uông Tiểu Long khốn kiếp dám nói hắn là vô văn hóa, bây giờ anh đeo kính này cũng dám sỉ nhục hắn. Tên này không phải là sinh viên đại học sao? Những năm gần đây không thi đại học, không học hành gì như hắn mới là độc nhất vô nhị.
- Này, anh cảm thấy mình rất có văn hóa sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Anh đeo kính.
- Tất nhiên, anh đây là đệ nhất tài tử đại học Giang Hải, chính là vương tử văn thơ lai láng, nếu so với một đứa cần phải "phổ cập văn hóa" như mày thì ăn đứt đuôi con nòng nọc.
Anh đeo kính dùng giọng khoe khoang nói, cũng không quên đả kích Hạ Thiên.
Kiều Phượng Nhi nghe như vậy mà không nhịn được, người này dám tự xưng mình là vương tử sao? Đúng là xấu còn hơn cả hoàng tử ếch.
- Tôi ghi ra một chữ, nếu anh không biết thì tranh thủ thời gian tự sát đi.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Không có vấn đề.
Anh đeo kính lập tức đồng ý:
- Cái này coi như là đấu văn, mày viết chữ cho tao đoán, lát nữa tao cũng ghi cho mày đoán, ai không nhận ra mặt chữ thì thua, nếu thua thì phải rời xa Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên không quan tâm đến anh đeo kính, hắn quay đầu hỏi Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, em có giấy bút không?
- Có.
Kiều Tiểu Kiều đến trường đi học, tất nhiên nàng phải có giấy bút, nàng nhanh chóng lấy vở ghi ra, sau đó lấy bút đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng bút nhanh chóng ghi trên trang giấy, sau đó hắn đưa sang cho anh đeo kính:
- Thằng ngu, đọc được không?
Anh đeo kính nhận tờ giấy mà vẻ mặt trở nên khó coi, đám người đứng bên kia cũng có bảy tám tên bu lại, vẻ mặt ai cũng cổ quái, đây...Đây là chữ gì?
- Này, thằng ngu, đọc được chưa mày?
Hạ Thiên bắt đầu thúc giục:
- Không biết thì nói ra, anh rất bận.
- Đúng vậy, không biết thì nói ra, chúng tôi không có thời gian.
Kiều Phượng Nhi cũng bất mãn nói, đừng nghĩ rằng Kiều Phượng Nhi bất mãn với Hạ Thiên, thậm chí nàng còn muốn bóp chết hắn, nhưng lúc này nàng đứng về phía Hạ Thiên, vì nàng phát hiện ra Hạ Thiên vẫn "ngon hàng" hơn đám người kia.
Lưu manh Hạ Thiên này tuy đáng hận nhưng không đáng ghét, mà đám người kia thì rõ ràng là ruồi bọ, quá đáng ghét, làm Kiều Phượng Nhi cảm thấy phiền phức. Tất nhiên, điều này cũng xuất phát từ nguyên nhân vài năm qua nàng đã gặp phải quá nhiều ruồi bọ.
- Điều này...Điều này...Tuy anh văn hay chữ tốt nhưng...Nhưng chưa từng có ấn tượng với chữ này... ....
Anh đeo kính lắp bắp nói.
- Không biết thì nói là không, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
- Còn dám nói mình có văn hóa sao?
- Vậy mày nói xem đây là chữ gì?
Anh đeo kính có chút không phục.
- À, anh cũng không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh tùy tiện vẽ chơi thôi.
Nghe Hạ Thiên nói như vậy thì Anh đeo kính thiếu chút nữa đã hộc máu, hắn vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng là tên kia vẻ chơi thôi sao?
Kiều Phượng Nhi cũng dở khóc dở cười, lưu manh này đúng là quá khủng, ngay cả những chuyện thế này cũng làm ra được.
Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười, tác phong của Hạ Thiên cũng không làm nàng quá bất ngờ, hành vi của hắn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Đúng làm làm bừa.
Anh đeo kính tức giận nói.
- Đúng vậy, quá vô sỉ.
- Vô sỉ không bình thường.
- Loại vô sỉ như vậy đúng là khó có đối thủ.
- Anh đeo kính, anh có thể ăn miếng trả miếng, trận này anh không bại.
- Đúng vậy, cậu tùy tiện viết ra một chữ đi.
Đám người bắt đầu nghị luận, sau đó lập tức nhắc nhở anh đeo kính, vì vậy mà anh đeo kính lập tức hành động, hắn cũng viết lên mặt giấy một chữ cổ quái ròi đưa cho Hạ Thiên:
- Mày biết đây là chữ gì sao?
- À, chữ này là chữ ngu, ý nói chú quá ngu.
Hạ Thiên liếc mắt qua rồi dùng giọng lười biếng nói.
Anh đeo kính trở nên căm tức:
- Mày đúng là nói bậy bạ.
- Này, ngu ngốc, nếu bảo anh nói sai, vậy chú nói xem đây là chữ gì?
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
Anh đeo kính chợt choáng váng, hắn có biết đâu?
- Không biết sao?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Chú đã không biết thì đừng nói anh đoán bừa, vì vậy dù là đấu văn hay đấu võ chú cũng thua anh, "té" đi cho đẹp.
Anh đeo kính lại thiếu chút nữa đã ói máu, con bà nó, sao ngột ngạt như vậy?
- Tao còn muốn đấu, lúc này chúng ta chơi thư pháp.
Anh đeo kính không cam lòng nói, người này tự xưng là Sách Pháp Vương Tử, tất nhiên phải có sở trường đặc biệt.
- Đấu thư pháp sao?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, sau đó hắn duỗi tay:
- Bút lông.
Anh đeo kính chợt sững sờ, hắn cũng không ngờ Hạ Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy, nhưng hắn cũng phản ứng ngay. Hắn nhanh chóng đi lấy bút lông và mực nước, hắn đã có kế hoạch sẽ đấu thư pháp, tất nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn.
Hạ Thiên cầm lấy bút lông, hắn cũng không nhúng mực chỉ ngồi xuống mà múa bút như mây. Đám người xung quanh thấy hành động của hắn thì rất khó hiểu, con trâu này làm gì vậy?
Nhưng vài chục giây sau tất cả đều ngây người, tên khốn này làm gì vậy?
Trên mặt đất có một hàng chữ, tất cả đều khắc sâu vào mặt đất nửa tấc, đây rõ ràng là những chuyện mà võ lâm cao thủ trong phim mới làm được, người này có thể làm được sao?
Mà nội dung hàng chữ cũng làm cho Kiều Phượng Nhi không biết nói gì, vì nội dung là: "Kiều Tiểu Kiều là vợ của Hạ Thiên!"
Hạ Thiên tiện tay quăng bút lông ra, sau đó hắn nói với Anh đeo kính:
- Này, chờ chú viết được như vậy thì đến tranh với anh.
Anh đeo kính hoàn toàn không nói gì, hắn bị cút hút vì cây bút lông. Vì hắn thấy cây bút lông có hơn phân nửa đang cắm vào nền xi măng, vì vậy mà hắn không khỏi có một ý nghĩ, nếu cây bút lông cắm lên người hắn thì sao?
Chương 369: Bác Văn hay bác Vũ
Người bị kinh hoàng không phải chỉ là anh đeo kính, đám bạn bè ở xung quanh và đám sinh viên đến xem cũng kinh hồn. Trước kia bọn họ chỉ biết bạn trai của Kiều Tiểu Kiều rất bạo lực, nhưng bây giờ bọn họ mới biết hắn không những là bạo lực, hơn nữa còn là siêu cấp cao thủ không nên tồn tại, đếu tranh cướp bạn gái với một tên khốn như vậy thì quá nguy hiểm.
Không biết là ai đã nói đám người giương băng rôn: "Bảo vệ Kiều Tiểu Kiều, đánh bại Hạ Thiên!" thu xuống, nói đùa hà, đánh bại Hạ Thiên? Bị đánh mới đúng.
- Chồng, đi thôi.
Kiều Tiểu Kiều thông minh nhìn ra sự biến đổi của đám người xung quanh, nàng không khỏi nở nụ cười nhẹ nhàng rồi dịu dàng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, hắn cùng Kiều Tiểu Kiều tay trong tay bỏ đi, đám người ở xung quanh cũng không tự giác được phải chừa ra một con đường, cũng không còn ai ngăn cản. Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì rất thỏa mãn, cuối cùng cũng không có thằng ngu nào đứng ra tìm phiền phức.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng rất vui sướng, các nàng tin, sau này sẽ không còn nam sinh theo đuổi Kiều Tiểu Kiều.
... ....
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng vào trong lớp học, cũng đúng thời gian vào giờ học. Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên phát hiện đi học rất nhàm chán, thầy giáo bên trên cứ nói, dù sao hắn cũng không hiểu thứ gì. Nhưng Kiều Tiểu Kiều nghe rất chân thành, điều này làm cho Hạ Thiên phải ngoan ngoãn ngồi cùng vợ.
Cũng may buổi sáng Kiều Tiểu Kiều chỉ có hai tiết, Hạ Thiên nhịn hai giờ, cuối cùng cũng có thể thoát thân, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà không học đại học vì quá nhàm chán. Nhưng hắn cũng thương Kiều Tiểu Kiều, vợ mình phải ở đây ba nâm, cũng không biết làm sao chịu đựng được.
- Chồng, có phải anh không thích đi học?
Kiều Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng học thì hỏi, tuy chỉ có hai tiết học nhưng nàng cũng thấy rõ Hạ Thiên không có hứng thú.
- À, ông già kia giảng bài quá đáng chán.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nhìn Kiều Tiểu Kiều rồi dùng giọng nghiêm trang hỏi:
- Vợ, trường em không có cô giáo người đẹp nào sao?
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, nghe ý của chồng thì nếu có cô giáo người đẹp thì chắc chắn sẽ có hứng thú nghe giảng.
Nhưng đáng tiếc là trong trường không có cô gáo người đẹp, chỉ có vài cô giáo nhìn khá mướt nhưng không vô nổi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở dài nói:
- Chồng, em biết anh không thích đi học, khoa của em cũng rất buồn chán, sau này anh không cần đi học với em.
Kiều Tiểu Kiều đưa Hạ Thiên đi học vì muốn hắn dung nhập vào trong đô thị, nhưng nàng cũng hiểu, Hạ Thiên sở dĩ ở thành phố Giang Hải được hai tháng nhưng vẫn không hợp với cuộc sống thành phố. Không phải vì hắn ngu, vì hắn căn bản không phù hợp với quy luật vận hành của thành phố này. Trước nay hắn luôn kiên trì nguyên tắc của mình, hắn luôn dùng cách xử lý của mình để áp dụng lên tất cả sự việc phát sinh, hầu như không tuân theo quy tắc của thành phố này, hơn nữa còn có ý nghĩ khinh thường.
- Thế này đi, sau này em không đi học thì anh đến.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, tuy hắn rất muốn ở cùng vợ nhưng đi học đúng là chán có đối thủ.
- Ừ!
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Sáng nay không còn tiết nào, chúng ta về thôi.
Kiều Tiểu Kiều kéo tay Hạ Thiên đi ra khỏi trường, khi vừa mới xuống lầu thì đã có một giọng nữ vang lên:
- Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều nghe được âm thanh này mà nở nụ cười, nàng ngẩng đầu nhìn một nữ sinh mặt tròn cách đó không xa:
- Phương Dĩnh, đã lâu không gặp.
Cô gái Phương Dĩnh này cũng không tệ, cũng được xưng tụng là người đẹp, nhưng nếu so sánh với Kiều Tiểu Kiều thì cách biệt quá xa, thậm chí dù là dung mạo hay dáng người cũng không thể so sánh với Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.
Nhưng cách ăn mặc của Phương Dĩnh lại tương đối khá, dù là quần áo hay túi xách cũng đều là nhãn hiệu cao cấp, một bộ trang phục trên người cũng đánh giá khối tiền.
Tất nhiên cũng chỉ có những người như Kiều Tiểu Kiều mới nhận ra được điều này, đối với Hạ Thiên thì cách ăn mặc của Phương Dĩnh cũng không khác gì hàng vỉa hè. Hắn chỉ quan tâm đến dung mạo và dáng người, nhưng vấn đề ở chỗ hai phương diện này Phương Dĩnh không có gì xuất sắc.
- À, hai tháng không gặp, hè minh sang với mẹ ở HongKong hai tháng, mãi tối qua mới quay về Giang Hải.
Phương Dĩnh thản nhiên cười, nụ cười rất ngọt.
Phương Dĩnh ngừng lại một chút rồi mở miệng:
- Đúng rồi, Tiểu Kiều, quên giới thiệu cho bạn, đây là bạn trai của mình, mình quen anh ấy ở HongKong.
Phương Dĩnh kéo tay người đàn ông bên cạnh:
- Anh Bác, đây là Kiều Tiểu Kiều em đã nói với anh, là chị em tốt của em, cũng là thiếu nữ thiên tài nổi tiếng thành phố Giang Hải.
- Chào em, Kiều tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tôn Bác khẽ gật đầu với Kiều Tiểu Kiều, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tướng mạo Tôn Bác cũng rất bình thường, cao một mét bảy lăm, đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ rất nho nhã.
- Tôn tiên sinh, chào anh!
Kiều Tiểu Kiều cũng gật đầu đáp lễ.
- Tiểu Kiều, nghe nói đây là bạn trai của bạn, là Hạ Thiên mà mọi người hay nói đến phải không?
Phương Dĩnh lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Hạ Thiên, nàng mở miệng hỏi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- À, đây là chồng tôi, Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi khẽ nói:
- Chồng, đây là Phương Dĩnh, là bạn em, bạn ấy cũng là tài nữ trong giới tài chính thành phố Giang Hải.
- Tiểu Kiều, bạn cũng đừng nói như vậy, có bạn ở đây, mình đâu dám là tài nữ.
Phương Dĩnh hờn dỗi nói.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười mà không nói thêm điều gì, nàng hầu như không có bạn ở trường, ngoài vài bạn cùng phòng ở ký túc xá có quan hệ khá tốt thì cũng chỉ còn Phương Dĩnh là bạn. Nguyên nhân Phương Dĩnh là bạn của nàng cũng rất đơn giản, vì Phương Dĩnh cũng có thiên phú ở phương diện đầu tư tài chính, hai người xem như cùng chung chí hướng. Thật ra địa vị của Phương Dĩnh cũng không nhỏ, cha là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng có chút kết giao với Kiều gia, đây cũng là nguyên nhân mà hai người quen biết nhau.
- Hạ Thiên, chào cậu.
Tôn Bác chủ động vươn tay với Hạ Thiên:
- Rất vui khi được làm quen với cậu.
Hạ Thiên thấy Tôn Bác khách khí như vậy thì cũng đưa tay ra:
- À, chào anh.
Hạ Thiên buông tay rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tôn Bác, sau đó hắn nghiêm trang nói:
- Sao anh không có tên là Tôn Bác Vũ?
Đám người ở đây nghe được câu hỏi của Hạ Thiên mà ngẩn ngơ, Kiều Phượng Nhi thì thầm oán Hạ Thiên, lưu manh này đầu óc có vấn đề sao? Người ta tên là gì, có liên quan đến hắn sao?
Phương Dĩnh thì có chút bất mãn, bạn trai của Kiều Tiểu Kiều sao không có chút lịch sự, có người nói như vậy sao?
Nhưng nể mặt Kiều Tiểu Kiều mà Phương Dĩnh cũng không nói gì.
Tôn Bác có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó hắn đã khôi phục lại như thường, hắn mỉm cười nói:
- Nghe nói tên của tôi là ông nội đặt, tôi nghĩ ông hy vọng chúng tôi học rộng tài cao.
- Anh Bác bây giờ là tiến sĩ tài chính, là giảng viên của đại học Giang Hải chúng ta.
Phương Dĩnh ở bên cạnh nói một câu, rõ ràng có ý khoe khoang.
- À, xem ra ông của anh thất vọng rồi, anh gọi là Tôn Bác Vũ thì thích hợp hơn.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Tôi nghĩ rằng ông cụ sẽ không thất vọng.
Tôn Bác cũng không tức giận, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.
Phương Dĩnh thì có chút tức giận, nàng mở miệng nói:
- Tiểu Kiều, mình phải vào lớp, bây giờ cũng không tiện hàn huyên, có rảnh mình sẽ điện thoại cho bạn.
- Được, lần sau trò chuyện.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
Phương Dĩnh kéo tay Tôn Bác:
- Anh Bác, chúng ta đi.
- Hạ Thiên, lần sau gặp lại.
Trước khi đi Tôn Bác cũng không quên bắt chuyện với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng Tôn Bác mà cảm thấy có chút kỳ quái.
- Chồng, có chuyện gì vậy?
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi, tất nhiên nàng thấy có gì đó không đúng.
- À, không có gì, chẳng qua cảm thấy Tôn Bác này có chút kỳ quái mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh thì thầm mắng Hạ Thiên, chính hắn là loại người cực kỳ quái dị, lại nói người khác kỳ quái, không biết tự hiểu về mình sao?
- Chồng, Tôn Bác này cũng không có liên quan gì đến chúng ta, dù hắn thật sự kỳ quái cũng không cần quan tâm.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
- À, anh và hắn cũng không quen, mặc kệ hắn thôi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu:
- Vợ, chúng ta về nhà thôi.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, thì ra Thư Tịnh gọi đến, điều này làm hắn rất vui sướng. Vài hôm trước hắn đã lưu số của Thư Tịnh vào máy, hắn định khi nào rảnh sẽ điện thoại cho nàng, nào ngờ hôm nay Thư Tịnh điện thoại đến, xem ra sức quyến rũ của hắn là đệ nhất thiên hạ.
- Vợ Tịnh Tịnh, nhớ tôi sao?
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều nghe được những lời này thì vẫn bình tĩnh, nhưng Kiều Phượng Nhi lại muốn bóp chết Hạ Thiên, Kiều Hoàng Nhi cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên, tên này đúng là càng ngày càng kỳ cục.
- Nhớ cái đầu cậu.
Bên kia vang lên giọng nói căm hận của Thư Tịnh:
- Tôi bị cảnh sát bắt.
Hạ Thiên lập tức nổi giận:
- Tên cảnh sát khốn kiếp nào dám bắt chị? Chị mau nói cho bọn họ biết, chị là vợ tôi, để bọn họ thả chị ra, nếu không một lát nữa tôi sẽ đánh cảm đám.
- Cậu đừng bốc phét, cảnh sát cũng đang đi bắt cậu, người phụ nữ có con chó mà cậu giết chết đã tố cáo, cậu tranh thủ đến đồn cảnh sát thương lượng bồi thường, nếu không người ta sẽ nhốt cậu vào tù.
Thư Tịnh tức giận nói, nàng không tin Hạ Thiên có năng lương như vậy, nói ra một cái tên có thể làm cảnh sát thả mình sao?
Chương 370: Cô mới là tiện nhân
- Vợ Tịnh Tịnh, chị bị đưa vào đồn cảnh sát nào?
Hạ Thiên có chút buồn bực, sao Vợ Tịnh Tịnh lại không tin lời hắn?
- Đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố, cậu tới mau, bọn họ khó khăn lắm mới cho tôi điện thoại, được rồi, không nói với cậu nữa.
Thư Tịnh nhanh chóng nói vài câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Đến lúc này Hạ Thiên không thể nào về nhà cùng Kiều Tiểu Kiều, hắn phải đến cục cảnh sát đưa Thư Tịnh ra rồi nói sau.
Hạ Thiên nhanh chóng đi đến đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố, một khoảng thời gian dài hắn chưa đến đây, nguyên nhân rất đơn giản, vì vợ cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp khêu gợi đã không ở đây, hắn đến còn có ý nghĩa gì? Nếu không phải vì Thư Tịnh thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Dù một thời gian khá dài Hạ Thiên chưa đến nhưng cảnh sát ở nơi đây đây vẫn chưa quên hắn, vì vậy mà hắn đi vào vẫn thông suốt và chẳng ai ngăn cản, thậm chí có vài cảnh sát nhìn thấy còn chào hỏi.
Khi Hạ Thiên lên đến tầng lầu của đội cảnh sát hình sự thì nhìn thấy một người phụ nữ có chút quen thuộc, đây không phải là người phụ nữ có con chó đen kia sao?
Người phụ nữ này đang khẽ nói chyện với một vị cảnh sát hơn bốn mươi ở một lối đi nhỏ, tuy khoảng cách khá xa nhưng Hạ Thiên vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Người phụ nữ kia dùng giọng kiêu ngạo nói:
- Đội trưởng Hình, con khốn nạn kia và thằng bạn trai đã giết Tiểu Hắc của tôi, hơn nữa còn đánh tôi, các anh nhất định phải dạy bảo bọn họ thật nghiêm khắc, nếu không giam bọn họ lại vài ngày thì tôi chẳng bỏ qua.
- Vâng, vâng, chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo đúng quy định.
Tên cảnh sát kia dùng giọng khách khí nói với người phụ nữ, đúng là không còn biện pháp nào khác, người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, chồng có tiền, bố là quan viên cấp sở, đây là những nhân vật mà đám cảnh sát bọn họ không dám động vào.
- Đội trưởng Hình, vậy thì làm phiền anh, tôi còn hẹn người tập thể thao, trước tiên cứ giữ người này lại, đến khi các anh bắt được tên lưu manh kia thì nói tôi một tiếng.
Người phụ nữ này nói xong thì xoay người định bỏ đi, nhưng đúng lúc này nàng lại nhìn thấy Hạ Thiên đang đi đến.
- Mày, đúng là mày.
Người phụ nữ kia chợt trở nên tức giận chỉ tay vào Hạ Thiên, sau đó nàng quay đầu nhìn viên cảnh sát:
- Đội trưởng Hình, đây là tên bạn trai lưu manh của con khốn kia, anh mau bắt hắn lại.
Đội trưởng Hình vừa nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, đội trưởng Hình này chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự số hai, dù hắn không có quan hệ với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên đã náo loạn cục cảnh sát rất nhiều lần, hắn đã biết người này. Vì vậy mà lần này hắn cảm thấy phiền toái đang kéo đến.
- Chị có nhầm lẫn gì không?
Đội trưởng Hình không cam lòng hỏi một câu, nếu đối phương là côn đồ thì chỉ cần hắn bắt lại là được. Nhưng người này là Hạ Thiên, hắn không có gan đến bắt, vì vậy bây giờ hắn chỉ hy vọng người phụ nữ kia nhận lầm người.
- Sao lại nhận lầm? Thằng khốn này đánh chết Tiểu Hắc của tôi, còn ra tay đánh tôi, dù đốt hắn thành tro tôi cũng nhận ra.
Người phụ nữ kia dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên:
- Đội trưởng Hình, tôi muốn thằng khốn này và con Thư Tịnh kia không có kết quả tốt.
Người phụ nữ này vì trả thù Hạ Thiên và Thư Tịnh mà tiến hành điều tra, đáng lý ra, dựa theo lý thì ngày đó Hạ Thiên và Thịnh Thế đánh người xong cũng bỏ chạy, người phụ nữ này khó thể tìm ra bọn họ. Nhưng vấn đề là Thư Tịnh vừa mới làm người mẫu xe hơi, sau đó còn được đăng báo, người phụ nữ này vô tình thấy được, vì vậy truy tìm và bắt được Thư Tịnh.
Nhưng tìm được Thư Tịnh nhưng người phụ nữ này lại không tìm ra tư liệu gì về Hạ Thiên. Nói ra cũng rất kỳ quái, Hạ Thiên đã gây rối ở cuộc triển lãm xe hơi, lúc đó cũng bị rất nhiều người ghi hình lại, sau này được tung lên mạng, thậm chí là tên topic rất khủng bố, đại loại như "trâu chó ở cuộc triển lãm xe hơi".v.v.Nhưng quỷ dị là tất cả mọi thứ được đưa lên thì lập tức biến mất không chút dấu vết, tin tức Hạ Thiên cướp Thư Tịnh đi cũng không được xuất hiện.
Đến lúc này người phụ nữ kia cũng chỉ còn cách tìm biện pháp trên người Thư Tịnh, trước tiên bắt Thư Tịnh về đồn cảnh sát, sau đó để cảnh sát ép nàng phải gọi bạn trai đến bồi thường, nếu không bạn trai của nàng sẽ phải ngồi tù.
Tuy Thư Tịnh rất bực bội Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn không muốn hắn phải ngồi tù, vì vậy mới điện thoại cho hắn. Nhưng nàng không biết cái được gọi là bồi thường chẳng qua chỉ là lấy cớ, người phụ nữ này muốn dụ Hạ Thiên chui đầu vào lưới mà thôi.
Rõ ràng mưu kế của người phụ nữ cũng coi như thành công, bây giờ Hạ Thiên thật sự xuất hiện, mà nàng thấy hắn cũng chửi ầm lên. Nàng nghĩ mình đang ở đồn cảnh sát, Hạ Thiên sẽ không dám làm gì mình.
Khi đội trưởng Hình còn đang suy nghĩ xem nên xử lý vấn đề thế nào thì đã nghe được những âm thanh bốp bốp, ngay sau khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì ngây cả người. Hạ Thiên đang bạt tai, bàn tay của hắn rơi lên mặt người phụ nữ kia.
Hạ Thiên liên tiếp tát người phụ nữ khốn kiếp mười bảy mười tám cái, mãi đến khi nàng thành đầu heo thì hắn mới dừng tay. Khoảnh khắc sau khi hắn dừng tay thì lại động chân, hắn nhấc chân đạp người phụ nữ xuống đất, sau đó dùng giọng bất mãn nói một câu:
- Cô là ai? Sao dám cho người bắt vợ tôi? Còn dám mắng vợ tôi, cô không muốn sống sao? Cô có thích đi theo con Tiểu Hắc kia không?
Đội trưởng Hình chính thức choáng váng, người này đúng là luôn hùng mạnh, nhưng vấn đề là hắn phải làm sao? Nếu hắn mặc kệ thì người phụ nữ này nhất định sẽ kéo phiền toái đến, nếu hắn động vào thì cũng sẽ tìm đường chết, hắn nào dám động vào Hạ Thiên?
- Hạ Thiên sao?
Khi đội trưởng Hình còn không biết phải làm sao thì một âm thanh giống như tiếng phật bồ tát vang lên, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm. m thanh này thuộc về Hoàng An Bình, hắn rất quen thuộc Hoàng An Bình, lúc này cuối cùng cũng có người đến giải quyết phiền toái.
Hoàng An Bình nhìn người phụ nữ bị Hạ Thiên đánh thành đầu heo ở dưới đất mà ngẩn ngơ, Hạ Thiên sao lại chạy đến đây đánh người? Chẳng lẽ đã lâu chưa đến cục cảnh sát đánh người nên ngứa tay rồi?
- Ủa, sao lại thế này?
Hoàng An Bình cũng không hiểu rõ tình huống.
- Cục cảnh sát các anh lại bắt vợ tôi.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Cục cảnh sát có chuyện gì xảy ra? Không có chuyện gì cũng bắt vợ tôi sao? Cẩn thận tôi phá nát chỗ này.
Hoàng An Bình chợt ngẩn ngơ:
- Cục cảnh sát chúng tôi bắt vợ cậu sao? Ủa, Hạ Thiên, làm gì có? Hiểu lầm sao?
Hoàng An Bình cảm thấy đây là việc không thể tưởng, tên cảnh sát nào đui mù dám động đến vợ của Hạ Thiên?
Đội trưởng Hình vội vàng nói vài câu bên tai Hoàng An Bình, khoảnh khắc sau Hoàng An Bình đã cực kỳ buồn bực, đúng là có người bắt vợ Hạ Thiên. Nhưng đây là vợ mới được Hạ Thiên tán đổ, không phải Tôn Hinh Hinh cũng chẳng phải Liễu Vân Mạn, lại càng không phải là Kiều Tiểu Kiều, đây chỉ là một sinh viên xinh đẹp làm người mẫu xe hơi tên là Thư Tịnh. Trước đó đám cảnh sát bắt người cũng căn bản không biết quan hệ giữa Thư Tịnh với Hạ Thiên, nếu không kẻ ngu nào dám bắt Thư Tịnh?
- Anh Hình, trước tiên anh đưa người đến bệnh viện, tôi sẽ tự mình thu phục việc này.
Hoàng An Bình nhìn người phụ nữ có lẽ đã bất tỉnh trên mặt đất, sau đó khẽ nói.
- Được.
Đội trưởng Hình tất nhiên cầu còn chưa được, vì vậy nhanh chóng gọi thuộc hạ đưa người phụ nữ kia ra khỏi cục cảnh sát chạy về phía bệnh viện.
- Này, Hạ Thiên, chúng ta vào tìm Thư Tịnh thôi.
Hoàng An Bình mở miệng nói.
... ....
Trong phòng thẩm vấn, Thư Tịnh đang nhàn chán ngồi trên ghế, viên cảnh sát trước đó thẩm vấn nàng đã đi ra ngoài, một lúc lâu sau vẫn còn chưa vào, cũng không biết đã đi làm gì. Nguồn: https://truyenggg.com
Một lát sau, phòng thẩm vấn mở cửa, một cảnh sát tiến vào.
- Thư tiểu thư, chị có thể đi.
Viên cảnh sát kia đã khách khí với Thư Tịnh hơn rất nhiều.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ:
- Có thể đi sao? Không có việc gì sao?
- Không có gì, Thư tiểu thư, chị mau đi đi.
Tên cảnh sát kia hận không thể đẩy Thư Tịnh ra ngoài.
Thư Tịnh có chút sững sờ, nàng đứng lên rồi lầm bầm:
- Sao lại không có việc gì? Chẳng lẽ Hạ Thiên đã bị bắt, vì vậy mình được thả đi sao?
Viên cảnh sát kia nghe thấy lời lầm bầm của Thư Tịnh, hắn nhịn không được phả nói chen vào:
- Thư tiểu thư, nếu chị là bạn gái của Hạ Thiên, chị nên ra nhanh nhanh đi. Chúng tôi thiếu chút nữa đã bị chị hại cho thê thảm, may mà chị không có vấn đề gì, nếu không Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.
Khi thấy Thư Tịnh còn sững sờ thì viên cảnh sát không khỏi thúc giục:
- Thư tiểu thư, chị mau đi ra, Hạ Thiên đang chờ, nếu chị không ra thì cậu ta sẽ phá nát cục cảnh sát chúng tôi mất.
Thư Tịnh nghe mà cảm thấy chóng mặt, lưu manh Hạ Thiên này hình như rất lợi hại, đám cảnh sát này đều sợ hắn, chẳng lẽ những lời hắn nói trước đó không phải là khoác lác, chỉ cần nói ra tên của hắn thì cảnh sát sẽ thả ra sao?
Thư Tịnh mơ mang đi ra phòng thẩm vấn, ngay sau đó nàng đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của Hạ Thiên:
- Vợ Tịnh Tịnh.
Thư Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì vòng eo đã bị xiết chặt, nàng đã bị Hạ Thiên ôm cứng ngắc, sau đó hắn hỏi:
- Vợ Tịnh Tịnh, có người ức hiếp chị không? Nếu có tôi sẽ đánh bọn họ.
Đám cảnh sát nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thư Tịnh, bọn họ cầu nguyện nàng sẽ nói ra những lời thật lòng, đừng vì tâm tình không tốt mà nói oan cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ cực kỳ xui xẻo.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng lắc đầu:
- À, không sao, bọn họ rất khách khí với tôi.
Đám cảnh sát nghe nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà hai tên cảnh sát đưa Thư Tịnh về cũng thầm kêu may mắn. May mà trước đó bọn họ thấy Thư Tịnh xinh đẹp nên làm mềm hơn, giọng điệu cũng khách khí, nếu không thì bây giờ bọn họ sẽ cực kỳ khổ sở.
Chương 371: Ma nữ Mộng Mộng
-- À, Vợ Tịnh Tịnh, nói như vậy chúng ta đi trước, cục cảnh sát này cũng không có gì vui.
Hạ Thiên nghe nói Thư Tịnh không bị ức hiếp thì có chút vui vẻ, dù sao hắn cũng quen thuộc chỗ này, nếu đám người này không chọc tức hắn, hắn cũng không gây khó cho người ta.
- Được.
Thư Tịnh đáp ứng, cục cảnh sát đúng là không có gì vui, nàng cũng mong sao rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Tuy nói vậy nhưng Thư Tịnh vẫn có chút không yên, đám cảnh sát này sẽ để nàng đi như vậy sao?
Mãi đến khi ra khỏi cục cảnh sát thì Thư Tịnh mới không thể không tin, Hạ Thiên quả nhiên đi lại tự do trong cục cảnh sát giống như ở nhà mình.
- Này, đám cảnh sát kia sao lại sợ cậu như vậy?
Thư Tịnh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Vì tôi thường xuyên đánh bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thư Tịnh hết chỗ nói, người này đúng là, thường xuyên đánh cảnh sát sao? Bọn họ là cảnh sát, những năm gần đây có người đám cảnh sát sao? Lưu manh này đúng là khoác lác.
- Này, tôi về trường học nhé.
Thư Tịnh quyết định không cùng ở một chỗ với lưu manh này, thôi thì về trường mới là chính đạo, hôm nay nàng còn phải đi học.
- Được rồi.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó Thư Tịnh cảm thấy eo thon bị xiết chặt, thân thể chợt nhẹ bẫng, nàng bị Hạ Thiên bế lên.
Thư Tịnh rất xấu hổ:
- Cậu làm gì thế? Mau buông tôi xuống.
- Vợ Tịnh Tịnh, không phải chị muốn về trường sao?
Hạ Thiên tất nhiên không buông nàng xuống, hắn chỉ dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Tôi phải về trường, cậu ôm tôi làm gì?
Thư Tịnh tức giận nói.
- Tôi không ôm chị, sao có thể đưa chị về trường?
Hạ Thiên càng không nghĩ ra, Vợ Tịnh Tịnh này sao có nhiều lúc không thông minh như vậy?
Thư Tịnh thiếu chút nữa đã tan vỡ:
- Ai muốn cậy đưa tôi về? Tôi tự bắt xe về.
- Vợ Tịnh Tịnh, đi xe rất chậm, tôi đưa chị đi nhanh hơn.
Hạ Thiên vẫn không buông Thư Tịnh ra, hắn cảm thấy ôm vợ rất sướng.
Hôm nay Thư Tịnh đã không còn mặc bộ đồng phục bóng rổ, dù không phải là chiếc váy giống như ngày trước đi làm người mẫu xe hơi, nhưng cũng là một chiếc váy dài, thứ này mặc lên người nàng rất hợp, thân thể lồi lõm rõ ràng.
- Tôi thích đi chậm được không?
Thư Tịnh tức giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, ngồi xe taxi tốn tiền, quá lãng phí, tôi ôm chị đi về không cần mất tiền.
Hạ Thiên tìm lý do.
Thư Tịnh rất muốn cắn chết Hạ Thiên, người này trước đó còn nói xe taxi rất rẻ, bây giờ lại nói là lãng phí sao? Hắn căn bản chỉ kiếm cớ mà thôi, chẳng qua chỉ muốn ôm nàng đi về.
Đúng vậy, Hạ Thiên ôm Thư Tịnh về không tốn tiền, nhưng khi trên đường nàng vừa bị sờ mông lại bị bóp ngực, tất cả tiện nghi bị hắn nuốt sạch.
Cuối cùng Thư Tịnh cũng không được đi xe về trường, Hạ Thiên đơn giản ôm nàng chạy về, trên đường đi hắn cũng dùng tay chiếm đủ tiện nghi. Thư Tịnh rất muốn chém rơi tay của hắn, tên khốn này rõ ràng sờ khắp người nàng.
Điều duy nhất làm Thư Tịnh cảm thấy may mắn chính là đến cổng trường đại học thể dục thể thao thì Hạ Thiên đặt nàng xuống, nếu không thì sẽ có rất nhiều sinh viên trong trường thấy nàng và hăn đang ôm ấp.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chị sẽ làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Đi học.
Thư Tịnh tức giận trả lời.
- À, vậy chị cứ đi đi, tôi đi trước, sau này nhớ điện thoại cho tôi đấy nhé.
Hạ Thiên trừng mắt nói.
"Có quỷ mới nhớ cậu!"
Thư Tịnh thầm nói, nhưng nàng cũng tranh thủ thời gian chạy vào trong trường. Nàng thầm cảm thấy kỳ quái, nàng đang lo lắng Hạ Thiên sẽ vào theo, nhưng không ngờ hắn lại biến mất.
Thư Tịnh tất nhiên không biết, Hạ Thiên không muốn theo vì nghe nói nàng sẽ đi học. Không lâu trước đó hắn đã đi học hai tiết ở trường đại học Giang Hải, hắn đã thiếu chút nữa phải chết chán, nào dám tiếp tục?
Nếu Thư Tịnh biết được điều này thì sẽ thầm cảm ơn vị giáo sư ở trường đại học Giang Hải, nếu không phải vị giáo sư này dạy quá đáng chán thì Thư Tịnh sẽ không tránh khỏi tình cảnh học xong đi thuê phòng khách sạn.
Hạ Thiên nói là sẽ đi nhưng Thư Tịnh vẫn rất lo lắng, nàng sợ Hạ Thiên sẽ đổi ý, vì vậy chạy rất nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất.
Mãi đến khi Thư Tịnh khuất trong tầm mắt thì Hạ Thiên mới xoay người bỏ đi, trong miệng còn nói thầm một câu:
- Sao lại có trò học hành nhàm chán này nhỉ? Không học đúng là quá tốt.
... ....
Khi Hạ Thiên quay về Kiều gia thì đã vào giấc trưa.
Khi Hạ Thiên vào phòng khách thì phát hiện bên trong có một tiên nữ quần áo trắng muốt, tiên nữa này rất đẹp, dáng người mướt rượt, nhưng bây giờ nàng lại rầu rĩ không vui, cũng chẳng biết ai làm nàng tức giận.
- Chị Mộng, sao mất hứng vậy?
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh tiên nữ rồi nói.
Tiên nữ này tất nhiên là Liễu Mộng, ngày trước nàng phần lớn dành thời gian luyện công, rất ít khi xuống phòng khách ngồi một mình, hôm nay rõ ràng là không bình thường.
- Chị đang giận, chị không nói cho cậu biết.
Liễu Mộng ra vẻ rất tức giận, nàng nói không thèm nói chuyện với Hạ Thiên, thực tế lại đang nói với hắn.
Hạ Thiên tiếp tục truy vấn:
- Chị Mộng, sao chị tức giận?
- Chị muốn tức giận nên tức giận.
Liễu Mộng vẫn thở phì phò, sau đó nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Này, Tiểu bại hoại, chị đã nói không nói chuyện với cậu, sao cậu cứ nói với chị?
Hạ Thiên vẫn tiếp tục hỏi dò:
- Chị Mộng, sao chị lại muốn tức giận? Tức giận không tốt, sẽ nhanh trở thành bà lão.
- Tiểu bại hoại, cậu ghét bỏ chị.
Liễu Mộng nhanh chóng phát khóc.
- Không, tôi sao ghét bỏ chị Mộng được? Mà chị Mộng cũng không già, chị còn rất trẻ.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Thế sao mỗi ngày cậu không chơi với chị?
Liễu Mộng bĩu môi:
- Tiểu bại hoại, bây giờ chị đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chị không quan tâm đến cậu đâu nhé.
- Chị Mộng, tôi thấy mỗi ngày chị đều luyên công, vì vậy mới không đến tìm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tức giận của Liễu Mộng.
- Bây giờ đã không còn người cùng luyện công.
Liễu Mộng thở phì phò nói:
- Phượng Nhi và Hoàng Nhi không cùng luyện công, Thanh Thanh cũng chạy mất, nói rằng sẽ phải đi học, còn tiểu bại hoại cậu cũng không giúp chị. Vì vậy chị rất tức giận, chị phải bỏ trốn.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Tốt, tôi và chị cùng bỏ trốn.
- Thật sao?
Liễu Mộng nhanh chóng chuyển giận thành vui:
- Tiểu bại hoại, cậu thật sự theo chị bỏ trốn sao?
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên khẽ gật đầu khẳng định:
- Chị Mộng, chị đi đâu tôi cũng đi theo.
- Tiểu bại hoại, chỉ có cậu là tốt với chị.
Liễu Mộng cuối cùng cũng vui sướng trở lại, nàng ôm cổ Hạ Thiên, cho hắn một nụ hôn, sau đó kéo hắn đứng lên:
- Đi, tiểu bại hoại, chúng ta bỏ trốn.
Cứ như vậy mà Liễu Mộng kéo Hạ Thiên rời khỏi Kiều gia, nhưng khi vừa ra khỏi cổng thì nàng đã có chút khó khăn.
- Tiểu bại hoại, chúng ta nên đi đâu?
Khoảnh khắc này Liễu Mộng không tìm thấy mục đích.
Hạ Thiên cũng không biết, vì vậy hắn hỏi:
- Chị Mộng, chị muốn làm gì?
- À, chị quyết định từ hôm nay trở đi, chị sẽ là một ma nữ chính thức.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Tiểu bại hoại, chị đã luyện võ khá lâu, đã có thể ức hiếp người khác.
- Tốt lắm, chúng ta sẽ đi ức hiếp người khác ngay bây giờ.
Hạ Thiên gật đầu nói.
Liễu Mộng uốn nắn lời của Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, không phải chúng ta đi ức hiếp người khác, là chị đi ức hiếp, không cho cậu hỗ trợ, nếu không sẽ chẳng còn thú vị.
Liễu Mộng dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Nhưng nếu đánh không lại, cậu có thể phụ giúp.
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý, trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Hắn thấy mình và chị Mộng ở cùng với nhau thì không có bao nhiêu người để ức hiếp, thành phố Giang Hải này chẳng có vài người thắng được Liễu Mộng.
- Này, tiểu bại hoại, chúng ta đi đâu đây?
Liễu Mộng có chút khó khăn.
Hạ Thiên nhanh chóng cho ra đáp án:
- Tùy tiện thôi, chúng ta cứ đi dạo, nếu thấy thằng nào không vừa mắt thì ức hiếp chơi.
- Hì hì, tiểu bại hoại, cậu rất thông minh, ý kiến này rất tốt.
Liễu Mộng rất hài lòng với lời đề nghị của Hạ Thiên, ngay sau đó nàng đi về phía trước:
- Đi nào, đi ức hiếp người nào, đây là lúc ma nữ Mộng Mộng sinh ra.
Liễu Mộng tự xưng là ma nữ Mộng Mộng cứ như vậy mà kéo Hạ Thiên đi trên đường, nàng là một người phụ nữ phong tư trác tuyệt, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Khi đám người kia nhìn nàng, lúc đó nàng cũng nhìn lại tìm mục tiêu thích hợp.
- Tiểu bại hoại, cậu nói ức hiếp đứa kia được không?
Liễu Mộng nhanh chóng tìm được mục tiêu.
- Hình như là không được.
Khi thấy mục tiêu thì Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ.
- Chị thấy hắn lớn lên quá xấu, nhìn không vừa mắt.
Liễu Mộng có đầy đủ lý do.
- Chị Mộng, hình như nó mới bốn năm tuổi thổi, động vào thì người ta sẽ nói mình ăn hiếp con nít.
Hạ Thiên tuy rất thích ức hiếp người khác, nhưng ức hiếp trẻ nít cũng không hợp phong cách.
- À, vậy thì được, chị không ức hiếp hắn.
Liễu Mộng cuối cùng cũng bị thuyết phục.
Liễu Mộng buông tha cho đứa bé, sau đó nàng lại có được mục tiêu mới.
- Tiểu bại hoại, ức hiếp cô gái kia được không?
Liễu Mộng chỉ vào một người phụ nữ hơn ba mươi.
- Chị Mộng, người này xấu như cá sấu, động vào thì người ta sẽ bảo mình không có mắt.
Hạ Thiên nhìn qua thì lập tức bác bỏ.
- Đúng, chị đẹp thế này không nên so đo với người xấu.
Liễu Mộng lại bị thuyết phục.
Liễu Mộng bắt đầu lựa chọn mục tiêu, không ức hiếp con nít thì chọn người lớn, không ức hiếp người xấu thì chọn người đẹp. Nhưng Liễu Mộng di dạo một lúc lâu mà không thấy người đẹp, điều này làm nàng rất mất hứng, người đẹp chết hết rồi sao?
Nếu người đẹp không thể ức hiếp thì cũng chỉ còn cách ức hiếp đàn ông, vì vậy Liễu Mộng bắt đầu chăm chăm vào đám đàn ông, nhưng nàng lại phát hiện vấn đề.
- Tiểu bại hoại, chị đều thấy bọn họ không vừa mắt, biết phải làm sao đây?
Liễu Mộng có chút khó khăn:
- Bây giờ chị chỉ thấy có cậu thuận mắt, nếu chị cứ ức hiếp tất cả bọn họ, như vậy chẳng phải ngày nào cũng bận sao?
Chương 372: Tôi muốn ức hiếp anh
Hạ Thiên nghe Liễu Mộng nói như vậy thì cũng phát hiện đây là vấn đề lớn, trên đời này có rất nhiều đàn ông, cũng không phải người nào cũng đẹp trai như hắn. Vì vậy Liễu Mộng chỉ thích một người đàn ông mà tất cả những người khác đều không hợp mắt, nếu nàng muốn ức hiếp tất cả, chỉ sợ rằng không còn thời gian ăn ngủ.
- Chị Mộng, nếu không thì chúng ta rút thăm, cho đám người bên kia một con số, sau đó lựa chọn rồi ức hiếp.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Liễu Mộng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nàng khẽ gật đầu:
- Tiểu bại hoại, cậu quả nhiên rất thông mình, ý kiến này rất tốt.
Nhưng Liễu Mộng còn chưa kịp thực hành trò bốc thăm thì đã có một tên đàn ông chủ động đưa đầu đến.
Người đàn ông này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng cao lớn, ăn mặc rất tốt, bộ dạng không tồi, ít nhất cũng là loại tự tin. Đầu tiên hắn đi đến bên cạnh Liễu Mộng, sau đó hắn ồ một tiếng và lui ra phía sau hơn mười bước, cuối cùng mới đi đến trước mặt Liễu Mộng và dùng giọng kinh ngạc nói:
- Na Na, em ở đây sao? Anh đang đi khắp trời tìm em, anh đã gần như muốn chết, em ở đây sao?
Tên đàn ông vừa nói vừa đưa tay định chụp lấy bàn tay của Liễu Mộng, nhưng Liễu Mộng cũng không cho hắn thực hiện được ý đồ, nàng khẽ né qua. Sau đó nàng dùng giọng mất hứng nói:
- Này, sao không chút thông minh như vậy? Muốn tán gái cũng phải đổi phương pháp chứ? Biện pháp này xưa rồi diễm.
- À... ....
Tên đàn ông giống như không ngờ mình bị khám phá, vì vậy có chút xấu hổ. Nhưng ngay sau đó tên này đã khôi phục lại như thường, hắn nở nụ cười sáng lạn:
- Người đẹp thường ít khi thông minh, xinh đẹp như em mà còn thông minh đúng là hiếm có, kết giao bạn bè nhé, thế nào?
Nếu là ngày trước thì Hạ Thiên sẽ tung một đá đánh văng tên khốn này, nhưng bây giờ là thời điểm Liễu Mộng thực hiện ước mơ làm ma nữ Mộng Mộng, mà người này cũng có thể là vật hi sinh đầu tiên. Vì vậy hắn ở bên cạnh xem trò vui mà không làm gì cả.
- Được.
Liễu Mộng khẽ gật đầu, sau đó nàng cười hì hì làm cho tên đàn ông kia hồn xiêu phách lạc. Đúng là không có biện pháp, nụ cười của Liễu Mộng quá đẹp.
Khi thấy tên đàn ông kia đứng ngây ngốc thì Liễu Mộng mở miệng hỏi:
- Này, có phải tôi rất đẹp không?
- Đúng vậy.
Tên đàn ông kia trả lời.
- Anh muốn tán tôi phải không?
Liễu Mộng lại hỏi.
- Quá đúng.
Tên đàn ông kia có chút chóng mặt, hắn trả lời theo vô thức.
- Vậy thì đến mà tán.
Liễu Mộng cười hì hì nói.
- À, điều này... ....
Tên đàn ông cuối cùng cũng không khỏi nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh Liễu Mộng, rõ ràng không biết Hạ Thiên có quan hệ gì với nàng.
- Này, anh thấy làn da tôi có đẹp không?
Liễu Mộng vươn tay hỏi.
- Đẹp, quá đẹp.
Tên đàn ông vội vàng trả lời.
- Muốn sờ thử không?
Liễu Mộng tiếp tục hỏi.
Tên đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, vấn đề này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là hắn muốn sờ, nhưng có thể sờ được sao?
- Này, có sờ không, nếu không thì tôi đi.
Liễu Mộng có chút mất hứng, người này sao không sảng khoái như vậy?
Người đàn ông nuốt nước miếng, sau đó hắn nói:
- Điều này, dĩ nhiên là muốn... ....
- Muốn sờ thì sờ đi, đứng ngây ngốc đó làm gì? Có phải là đàn ông không?
Liễu Mộng tỏ ra bất mãn.
- Sao?
Tên đàn ông cảm thấy mình nghe lầm, nếu không sao có chuyện tốt thế này? Đúng là diễm phúc trời ban.
Lúc này đã có không ít người đến xem náo nhiệt, đám đàn ông bên ngoài không khỏi ghen ghét tên đàn ông kia, người này sao hên vậy?
Lúc này đám phụ nữ không được như Liễu Mộng thì bắt đầu khinh bỉ đạo đức của Liễu Mộng, xinh đẹp thì được gì? Quá tùy tiện.
- Thật sự...Có thể sờ được sao?
Tên đàn ông đang đắm chìm trong kích thích hạnh phúc phải nuốt nước bọt, hắn nhìn Liễu Mộng bằng ánh mắt khó tin. Hôm nay chẳng lẽ là ngày may mắn của hắn, một tiên nữ xinh đẹp như thế này cho hắn sờ sao?
Liễu Mộng gật đầu:
- Tất nhiên là có thể.
Người đàn ông này nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh Liễu Mộng mà không nói lời nào, sau đó hắn nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Liễu Mộng. Tuy trong lòng hắn có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng không thể đề kháng lại lực hấp dẫn, hắn bắt đầu đưa tay đến.
Nhưng tên đàn ông này cũng không dám quá phận, vì vậy chỉ dám sờ vào bàn tay trắng nõn của Liễu Mộng, cũng không dám sờ vào chỗ khác. Tất nhiên trong lòng hắn nghĩ rằng, nếu bây giờ tiên nữ cho hắn sờ tay, chút nữa sẽ sờ chỗ khác.
Khi tên đàn ông sắp chạm vào tay của Liễu Mộng thì trong lòng cực kỳ kích động, một cảm giác hưng phấn khó thể ức chế đã bùng lên. Đám đàn ông bên ngoài thì cực kỳ ghen ghét, sao tên khốn kia được sờ người đẹp mà không phải là mình?
Lúc này ngay cả Hạ Thiên cũng có chút căng thẳng, chị Mộng không phải sẽ cho tên ngốc kia sờ đấy chứ? Việc này là không được, vợ hắn sao có thể cho người khác sờ?
Khi Hạ Thiên chuẩn bị tiến lên cho tên khốn muốn chiếm tiện nghi của vợ mình một đá thì Liễu Mộng đã ra tay, không đúng, phải là ra chân.
Liễu Mộng đột nhiên tung một cước đá vào bụng tên đàn ông, tên này đang phấn thì vui quá hóa buồn, cảm giác đau đớn dữ dội làm hắn không tự giác được phải hét lên thảm thiết, đau đến mức thân thể co rút.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chưa phải là kết thúc, Liễu Mộng đột nhiên nhảy lên, thân thể bồng bềnh trên không. Tất cả mọi người chợt trợn mắt há mồm, tiên nữ, đúng là tiên nữ, quá đẹp.
Tiên nữ rơi xuống sau lưng tên đàn ông khốn kiếp, sau đó nàng tung ra một đá trúng mông hắn. Tên đáng thương này đang đau đến mức khom người lại bị một đá, hắn bổ nhào về phía trước rồi té xuống đất.
Lúc này tiên nữ cũng rơi xuống đất, nàng vui vẻ nói:
- Hì hì, ngã rồi nhé, thú vị, rất vui.
Tên đàn ông khốn khổ ngã xuống đất, hắn quay đầu nhìn Liễu Mộng, bộ dạng nghĩ mãi mà không hiểu:
- Vì sao cô đánh tôi?
- Anh muốn sờ tôi, tất nhiên tôi phải đánh anh.
Liễu Mộng nói với giọng điệu hùng hồn:
- Chỉ có tiểu bại hoại mới được sờ, nhưng anh không phải là tiểu bại hoại, vì vậy anh muốn sờ tức là sàm sỡ, đã sàm sỡ thì phải bị đòn.
- Nhưng cô cho tôi chạm vào.
Tên đàn ông vẫn rất khó hiểu:
- Là cô cho tôi sờ.
- Đúng vậy, tôi nói anh có thể sờ.
Liễu Mộng khẽ gật đầu:
- Tôi chưa nói anh sờ sẽ không bị đánh, tất nhiên anh có thể sờ, bây giờ anh cũng có thể sờ, nhưng tôi sẽ tiếp tục đánh.
Tên đàn ông khốn khổ chợt cảm thấy rất tức tối, người này...Trên đời này có cô nàng đùa giỡn người khác như vậy sao?
- Cô...Cô căn bản là ức hiếp người.
Tên đàn ông khốn khổ nói.
Liễu Mộng chớp cặp mắt đẹp:
- Đúng vậy, tôi muốn ức hiếp anh.
Tên đàn ông khốn khổ càng tức tối:
- Tôi...Tôi có thù oán với cô sao?
- Không!
Liễu Mộng lắc đầu. Nguồn: https://truyenggg.com
- Sao cô ức hiếp tôi?
Tên đàn ông khốn khổ căm giận nói, hắn rất muốn đánh cô nàng xinh đẹp kia một trận, nhưng vừa rồi hắn đã ăn đòn, hắn biết mình đánh không lại.
- Vì như vậy rất thú vị.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Chẳng lẽ anh không thấy làm vậy rất thú vị sao?
Tên đàn ông khốn khổ không còn gì để nói, ức hiếp người khác tất nhiên sẽ rất thú vị, nhưng hắn lại là người bị ức hiếp, như vậy thú vị không nổi.
- Này, nhìn bộ dạng anh cũng thấy ức hiếp chẳng còn gì vui, tôi đi đổi người.
Liễu Mộng nhanh chóng mất hứng thú với tên đàn ông khốn khổ, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi:
- Tiểu bại hoại, đi thôi, chúng ta đi ức hiếp người khác.
Liễu Mộng vừa ức hiếp được một người nên cảm thấy rất vui vẻ, nàng kéo Hạ Thiên đi, mà đám người kia và tên đàn ông khốn khổ cũng hiểu Liễu Mộng không phải là tiên nữ, dây rõ ràng là một ma nữ đội lốt tiên nữ.
... ....
Liễu Mộng còn chưa tìm được mục tiêu thứ hai để ức hiếp thì đã cảm thấy đói bụng, bây giờ đã là giữa trưa, nàng đói bụng cũng là bình thường.
- Tiểu bại hoại, chúng ta đi dùng cơm.
Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đi vào một nhà hàng, đáng tiếc là nàng chỉ nhận ra một nửa chữ, những chữ phía trước nàng không thể nhận ra, đằng sau là bốn chữ "Nhà hàng nước Pháp!"
- Tiên sinh, tiên sinh, mời.
Cũng may mà nhân viên phục vụ cũng nói lời dễ hiểu, dưới sự dẫn đường của nàng, hai người Hạ Thiên tìm được một vị trí ngồi xuống, sau đó nàng đưa menu lên:
- Mời hai vị gọi cơm.
Liễu Mộng nhận lấy menu, sau đó nàng chỉ tay nói:
- Cái này, cái này, này, này... ....
Nhân viên phục vụ chợt ngẩn ngơ:
= Tiểu thư, chị xác nhận gọi những món này sao?
- Tất nhiên là xác nhận, cô sợ tôi không có tiền trả sao?
Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Nhanh lên, tôi đã rất đói, còn nữa, mỗi thứ hai phần.
Nhân viên phục vụ nhìn Liễu Mộng vài giây đồng hồ, sau đó nàng mới khẽ gật đầu:
- Vâng, tiểu thư, chờ một chút.
Sau khi nhân viên phục vụ đi ra thì Hạ Thiên mới hỏi:
- Chị Mộng, chị gọi món gì vậy?
- Không biết.
Liễu Mộng trừng mắt nói:
- Bên trên đều là những dòng chữ rất lạ, chị cũng không thể nhận ra giống như tên nhà hàng.
Hạ Thiên không khỏi có chút kỳ quái:
- chị Mộng, chị không nhận ra sao lại gọi món?
- Chị không biết món ăn, nhưng chị có thể nhìn được những con số phía sau.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Chị gọi những món đắt nhất.
- Đắt nhất sao? Mắc lắm sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy, rất đắt tiền, rất xa hoa, tính ra cũng cả triệu bạc.
Liễu Mộng rất vui vẻ:
- Cũng không biết đây là nhà hàng gì, sao lại mắc như vậy.
Một bữa ăn chừng một triệu, cũn trách không được Liễu Mộng cảm thây đắt, Hạ Thiên cũng không khỏi nói:
- Chị Mộng, chị có mang tiền sao?
Chương 373: Cơm chùa
Liễu Mộng lắc đầu, nàng nói:
- Không, chị đâu mang theo tiền.
Ngay sau đó Liễu Mộng lại dùng giọng kỳ quái hỏi Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu hỏi chị như vậy làm gì?
- Chị không phải nói bữa cơm này những một triệu sao? Trên người tôi không có số tiền như vậy.
Hạ Thiên cũng không phải có quan điểm quá mạnh, bình thường hắn cũng chỉ mang theo chút tiền trên người, không coi là nhiều cũng không tính là thiếu. Trong thẻ ngân hàng của hắn có không ít tiền, nhưng hắn cũng không phải luôn mang thẻ theo bên người, lúc này hắn không mang thẻ ngân hàng theo, vì vậy trên người không thể nào có một triệu tiền mặt.
- Cần tiền làm gì? Chị đang định không trả tiền.
Liễu Mộng dùng ánh mắt mê man nhìn Hạ Thiên:
- Chị cố ý đến đây ăn cơm chùa mà.
Liễu Mộng không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng bổ sung thêm một câu:
- Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng được ăn cơm chùa, hơn nữa ma nữ Mộng Mộng chị ăn cơm mà phải trả tiền, như vậy còn gọi là ma nữ sao?
Trong ấn tượng của Liễu Mộng thì ma nữ là một tồn tại có thể đánh người, có thể ăn cơm không trả tiền, ma nữ làm việc gì cũng được... ....
Hạ Thiên nghe nói Liễu Mộng muốn ăn cơm chùa thì cũng cảm thấy không có vấn đề, đối với hắn thì vợ ăn cơm trả tiền thì trả, không thì không, chẳng có gì là không được.
- Tiểu thư, trứng cá muối của chị đây.
- Tiểu thư, đây là gan ngỗng nước Pháp.
... ....
Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Liễu Mộng cũng tuyệt đối không khách khí mà bắt đầu tấn công ngay.
- Món này ngon, mang thêm hai phần nữa... ....
- Món này không tồi, cho thêm bốn phần... ....
- Phụt...Rượu gì thế này? Khó uống quá, đổi một chai khác... ....
... ....
Nhân viên phục vụ bị Liễu Mộng sai qua sai lại, mà Liễu Mộng cũng không giữ hình tượng thục nữ, điều này không khỏi làm cho nhân viên phục vụ phải nghi ngờ, người này có vẻ không giống như tầng lớp thượng lưu có tiền.
Nhân viên phục vụ hoài nghi thì hoài nghi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ngược lại còn thỏa mãn tất cả những yêu cầu của Liễu Mộng. Nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Mộng quá đẹp, khí chất khó thể chê, giống hệt như một tiên nữ. Những năm gần đây đẹp thường có ưu thế, vì Liễu Mộng quá đẹp nên nhân viên phục vụ không thể ngờ nàng có thể đến ăn cơm chùa.
Hơn nửa giờ sau.
- Này, chị đã ăn no, Tiểu bại hoại, cậu no chưa?
Liễu Mộng sờ bụng rồi hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu:
- Đã no.
- Chúng ta đi thôi.
Liễu Mộng đứng lên chuẩn bị đi, lúc này nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng cũng tranh thủ đi đến.
Khi thấy bộ dạng của Liễu Mộng thì nhân viên phục vụ dùng giọng khách khí nói:
- Tiểu thư, chị muốn đi toilet sao? Toilet ở ngay bên cạnh, tôi có thể đưa chị qua.
- Tôi không đi toilet, tôi đã ăn no, tôi phải đi.
Liễu Mộng trừng hai mắt nói.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười ngây ngốc, sau đó nhìn Hạ Thiên:
- Xin hỏi hai vị ai là người tính tiền.
- Chúng tôi không tính tiền.
Liễu Mộng cười hì hì nói:
- Chúng tôi đến ăn chùa.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ chợt cứng đờ, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- Tiểu thư, chị cứ nói giỡn.
- Chị sao phải nói giỡn với em? Chị không thích nói giỡn.
Liễu Mộng bĩu môi:
- Chị thật sự đến ăn cơm chùa, bây giờ chị đi, các người cứ đuổi theo, đuổi được thì chị trả tiền.
Liễu Mộng nói xong thì quay sang Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, chạy mau.
Nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, nàng tranh thủ thời gian nói một câu:
- Mau ngăn bọn họ lại.
Đám nhân viên phục vụ khác trong nhà hàng và bảo vệ đã nhanh chóng hành động, đáng tiếc là bọn họ vẫn chậm một bước, Liễu Mộng và Hạ Thiên chạy khỏi nhà hàng trong nháy mắt. Đến khi đám người này chạy ra khỏi cổng thì hai người kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Nhân viên phục vụ lập tức sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, người nào thế này? Đúng là quá xấu xa, đã ăn cơm chùa thì gọi ít thôi, khốn nổi gọi toàn món ngon đắt tiền và nhiều phần, thậm chí bao nhiêu trứng cá muối và gan ngỗng trong nhà hàng đều bị hai người kia ăn sạch.
- Hồng nhan họa thủy, người phụ nữ xinh đẹp thường không đáng tin.
Nhân viên phục vụ thầm nghĩ, lúc này nàng quên mình cũng rất đẹp.
... ....
- Hì hì, thú vị.
Liễu Mộng vừa chạy vừa cười:
- Thì ra ăn cơm chùa có hương vị như vậy, trước kia chị nghe nói ăn cơm chùa thường cảm thấy rất ngon, không ngờ đúng là, trứng cá muối và gan ngỗng hôm nay ăn rất ngon.
- Chị Mộng, nếu chị thích thì tôi và chị mỗi ngày đều ăn cơm chùa.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Liễu Mộng cuối cùng cũng dừng chạy, nàng nghiêng đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Cũng không cần phải làm như vậy, chị nghe nói chuyện gì nếu làm hơn một lần sẽ mất thú vị, vì vậy chúng ta chỉ ăn chùa một lần, sau này nên bỏ.
Hạ Thiên gãi đầu, hắn cũng không phải rất thừa nhận điều này, vì giống như có một việc hắn làm một ngày cả trăm lần vẫn còn rất muốn làm tiếp.
Nhưng Liễu Mộng đã không muốn tiếp tục đi ăn cơm chùa, vì vậy Hạ Thiên cũng chỉ còn biết làm theo ý nàng, hắn cùng đi chơi với nàng, tất nhiên phải làm cho nàng cảm thấy vui.
- Này, tiểu bại hoại, sao phía trước có nhiều người chạy về phía chúng ta như vậy?
Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía trước:
- Chẳng lẽ bọn họ biết chúng ta vừa ăn cơm chùa, vì vậy đến gây phiền sao?
- Không phải.
Hạ Thiên nhìn về phía trước, ít nhất cũng có một trăm người đang chạy về phía bên này, đám người kia có nam có nữ có già có trẻ, nhìn thế nào cũng không giống đang tiến lên gây phiền.
Một lát sau đã có hơn chục người chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Liễu Mộng, quả nhiên như những gì Hạ Thiên dự đoán, những người này hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ, ai cũng nhanh chóng chạy đi.
- Không phải tìm chúng ta đòi tiền sao?
Liễu Mộng lầm bầm:
- Vậy sao lại chay như ma đuổi thế?
Hạ Thiên nắm lấy tay một tên chạy qua bên cạnh, hắn hỏi:
- Này, mọi ngừoi chạy đi đâu vậy? Maraton sao?
- Maraton cái con khỉ.
Người này rất tức giận:
- Có hổ từ vườn bách thú chạy ra, không muốn chết thì chạy đi.
"Có hổ sao?"
Hạ Thiên không khỏi có chút hưng phấn, đã lâu rồi hắn chưa được thấy hổ.
- Hổ thật sao?
Liễu Mộng cũng rất hưng phấn:
- Hổ ở đâu? Chị chỉ thấy trên ti vi.
- Ở bên kia.
Người này còn kéo tay Hạ Thiên:
- Mau buông ra, tôi cũng không muốn bị hổ cắn chết, như vậy rất đáng tiếc.
Những năm gần đây hổ đáng giá hơn người, nếu người đánh chết hổ thì tù mọt gông, nhưng hổ cắn chết người thì hơn phân nửa là không sao, nhiều lắm cũng chỉ nhốt vào lồng mà thôi.
- Chị muốn nhìn hổ.
Liễu Mộng hưng phấn chạy đi.
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên cũng buông tay người này ra, hắn chạy theo Liễu Mộng.
- Hai thằng điên.
Người này thầm nói một câu, sau đó cùng đám người chạy về phía trước.
Không riêng gì người này cho rằng Hạ Thiên và Liễu Mộng là hai kẻ điên, một vài người chạy qua cũng cho rằng như vậy. Có một ông lão thấy hai người chạy theo chiều ngược lại thì hảo tâm nhắc nhở:
- Các cháu đừng qua bên kia, có hổ, sẽ cắn người.
Sau đó Liễu Mộng nói một câu:
- Cháu muốn xem hổ.
Hạ Thiên cũng nói:
- Cháu muốn bắt hổ.
Đoàn người nghe hai người nói như vậy thì lắc đầu, đúng là điên khùng, vì vậy mà chẳng ai quan tâm, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, nếu có hai đứa điên muốn chế thì cứ tự nhiên.
- Ôi, hổ đẹp quá!
Liễu Mộng lúc này đã dùng giọng nũng nịu kêu lớn, rõ ràng nàng đã được thấy hổ.
Hạ Thiên cũng thấy hổ, ngay sau đó hắn lập tức khinh bỉ đám người khốn kiếp kia. Có gì mà chạy? Hổ này căn bản đang đứng chơi không nhúc nhích.
Con hổ này cũng không quá lớn, rõ ràng là chưa trưởng thành, những vằn tên người trông có vẻ rất "xinh xắn". Lúc này chú hổ đang đứng ở một quán gà nướng ăn thịt gà ngấu nghiến.
Còn ông chủ quán gà nướng có lẽ đã chạy mất cha mất mẹ, rõ ràng hổ bây giờ không nhích cũng vì đang thưởng thức bữa trưa.
- Tiểu bại hoại, cậu xem, hổ cũng ăn chùa, xem ra nó cũng giống chị, chị thích nó.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Chị quyết định, sau này chị gọi nó là Tiểu Hổ, nó sẽ là thú cưng của chị.
Liễu Mộng nói xong câu đó thì phóng về phía thú cưng nói:
- Tiểu Hổ, ôm một cái nào.
Không biết vì hổ đang ăn bữa trưa hay vì sống trong vườn bách thú quá lâu mà tính cảnh giác quá kém, nó cũng không phát hiện có người đang tiếp cận, nhưng nguyên nhân cũng có lẽ vì tốc độ của Liễu Mộng quá nhanh. Tóm lại Liễu Mộng đã phóng đến bên người con hổ, nàng giang tay ôm lấy cổ nó.
- Á... ....
Những tiếng hô kinh hoàng vang lên, tuy rất nhiều người bỏ chạy, nhưng lúc này vẫn có rất nhiều người đứng từ xa quan sát. Tình cảnh này lập tức làm đám người hoảng sợ, người đẹp này ở đâu ra, sao hùng mạnh như vậy?
- Grào... ....
Con hổ gầm khẽ một tiếng, lúc này nó cũng không có phản ứng, cũng không còn là hổ, thậm chí còn chẳng bằng một con mèo.
Thân thể con hổ chợt run lên giống như muốn hất văng Liễu Mộng ra. Đáng tiếc là cố gắng của nó không có hiệu quả, vì vậy nó quay đầu lại nhìn, trong miệng vẫn là một con gà nướng, xem ra chú em này đã đói đến mức choáng váng mặt mày, lúc này cũng không muốn bỏ món ngon.
- Tiểu Hổ ngoan, đừng lộn xộn, nếu không chị sẽ cho em nhịn đói.
Liễu Mộng khẽ nhảy lên rồi ngồi xuống trên lưng hổ, sau đó nàng dùng tay ấn đầu nó nói:
- Tiểu Hổ, nghe lời không? Nghe lời thì có gà ăn, không nghe thì sẽ nhịn...Có nghe không? Chị đánh em...À, vậy mới ngoan, được rồi, phần thưởng là một con gà nướng.
Đám người đứng ở phương xa đã rung động không biết nói gì hơn, thiên tiên mỹ nữ kia cưỡi lên lưng hổ chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm? Nếu không sao lại dễ dàng khuất phục hổ như vậy?
n sao?
Chương 374: Cướp hổ làm sủng vật
Liễu Mộng vẫn còn rất chăm chú huấn luyện sủng vật:
- Tiểu Hổ ngoan, không được lộn xộn, đuôi không được lộn xộn...Chị bảo chú bước đi, bảo chú dừng lại...Đúng rồi, cứ như vậy, đúng là ngoan quá, cho chú thêm một con gà nướng... ....
Liễu Mộng cứ như vậy mà cùng sủng vật Tiểu Hổ ăn gà chùa, khi tất cả gà nướng trong quán bị thu dọn sạch sẽ thì Tiểu Hổ đã no mà Liễu Mộng cũng hoàn thành với kết quả huấn luyện.
- Tiểu Hổ, chúng ta đi dạo phố.
Liễu Mộng vỗ vào đầu hổ, mà lúc này con hổ giống như cũng nghe lời Liễu Mộng, nó di chuyển chân, bắt đầu bước đi.
Liễu Mộng ngồi trên lưng hổ vẫy tay với Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu cũng lên đây ngồi.
Hạ Thiên đang chuẩn bị chạy đến thì những tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên.
Khi nghe thấy còi cảnh sát thì Hạ Thiên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, đã hơn vài chục giờ không được gặp vợ cảnh sát tỷ tỷ, không biết có phải vợ cảnh sát tỷ tỷ tự tìm đến cửa hay không?
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh nhóng xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Thiên, khi thấy xe cảnh sát thì đám người vây quanh nhanh chóng tản ra. Xe cảnh sát dưng lại ven đường, trên xe nhảy xuống bảy tám tên cảnh sát võ trang đầy đủ, người nào cũng cầm khiên, bộ dạng giống như đối đầu với kẻ địch hùng mạnh.
Điều làm cho Hạ Thiên thất vọng chính là trong đám cảnh sát này không có cảnh sát tỷ tỷ, nhưng hắn cũng thấy đám cảnh sát kia khá quen mắt, cũng không biết đã từng gặp ở đâu, lúc này hắn nghĩ không ra. Đúng là không có biện pháp, gần đây nếu không phải là người đẹp thì hắn chẳng quan tâm, đừng nói gì đến đám cảnh sát nam.
- Hổ đâu? Có người bị thương không?
Một tên cảnh sát lớn tiếng hỏi, bộ dạng rất căng thẳng. Hắn không thể không sợ hãi, vừa rồi nhận được tin báo có hổ từ vườn bách thú xổng chuồng, lúc đó hắn còn đang đi trên đường, khi nhận được lệnh thì biết ngay là vấn đề lớn. Những năm gần đây chỉ cần là chó dại chạy trên đường cũng cắn hơn mười người, như vậy còn chưa nói đến hổ, điều này liên quan trực tiếp đến nhân mạng.
- Cảnh sát, hổ ở bên kia.
- Cảnh sát, có lẽ không ai bị thương... ....
- Cảnh sát... ....
Đám người vây quanh xem náo nhiệt rất nhiệt tâm, mà đám cảnh sát cũng đã thấy hổ, vì vậy mà ai cũng ngây người. Đám cảnh sát vốn đã chuẩn bị sẵn để nổ súng bắn chết hổ nhưng bây giờ cảm thấy rất chóng mặt, điều này...Đây là chuyện lớn sao?
- Có chuyện gì xảy ra?
Tên cảnh sát nhíu mày:
- Đó là nhân viên của vườn bách thú sao?
- Có lẽ là vậy, nếu không con hổ sao lại biết nghe lời như vậy... ....
Một cảnh sát tiếp lời.
- Vườn bách thú có nhân viên xinh đẹp như vậy sao?
Một cảnh sát thầm nói.
- Đúng là lãng phí, đẹp thế mà đi cùng con hổ... ....
Lại có một cảnh sát cảm khái.
Khi thấy con hổ bị chế phục, hơn nữa cũng không có ai bị thương thì đám cảnh sát cũng không còn căng thẳng.
Nhưng lúc này đám người ở bên ngoài đã nhắc nhở:
- Cảnh sát, cô gái xinh đẹp kia không phải là nhân viên sở thú.
- Không phải sao?
Tên cảnh sát chợt kinh ngạc:
- Cô ấy là ai?
- Không biết, có lẽ cũng là một người bình thường, nhưng cô ấy rất lợi hại, không biết vì sao mà thuần phục được con hổ.
Có người nói.
Tên cảnh sát lại bắt đầu nhíu mày, hắn bắt đầu ý thức được tình huống có vẻ kỳ lạ. Bây giờ nhân viên vườn thú còn chưa tới, tuy hổ đã được khống chế, nhưng bây giờ hắn phải biết rõ thân phận của cô gái kia mới được, nếu không chút nữa sinh chuyện sẽ rất nguy hiểm.
- Xin hỏi tiểu thư là... ....
Tên cảnh sát đi về phía Liễu Mộng ngồi trên lưng hổ, đồng thời cũng mở miệng hỏi Liễu Mộng.
- Làm gì vậy?
Liễu Mộng cũng không để cho viên cảnh sát nói hết lời, nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương:
- Chú muốn cướp Tiểu Hổ của chị sao? Đây là sủng vật của chị.
Liễu Mộng vừa nói ra như vậy thì đám cảnh sát thiếu chút nữa đã té xỉu, những năm gần đây quả thật thú cưng có đủ mọi loại, nào chó nào mèo nào rùa nào rắn, nhưng nếu coi hổ là thú cưng là sủng vật thì đúng là đệ nhất.
- Điều này...Tiểu thư, hổ này hình như chạy từ trong vườn bách thú ra ngoài... ....
Giọng nói của tên cảnh sát rất khách khí, điều này cũng bình thường, chưa nói đến vấn đề Liễu Mộng quá đẹp, hơn nữa nàng còn đang cưỡi hổ, dù sao cũng phải khách khí một chút, nếu không nàng thả hổ cắn người thì sao?
Liễu Mộng cong miệng lên, nàng rất mất hứng:
- Chị mặc kệ nó từ đâu đến, bị chị bắt được là của chị. Này, các người đừng cướp hổ của chị, nếu không chị sẽ đánh các người.
Đám cảnh sát lại muốn hôn mê, người đẹp này quá mạnh, còn dám uy hiếp cả cảnh sát.
- Điều này...Tiểu thư, tuy chị không sợ hổ, nhưng hổ không thể làm thú cưng, cũng không thể tùy tiện cưỡi hổ đi dạo... ....
Tên cảnh sát nói thêm.
Liễu Mộng lại mất hứng:
- Này, sao chú dông dài như vậy? Chị mặc kệ, chị muốn đi dạo với hổ, chú đừng cản chị.
Liễu Mộng nói đến đây thì vẫy tay với Hạ Thiên, nàng dùng giọng mất vui nói:
- Tiểu bại hoại, cậu đến đây, chúng ta đi.
Hạ Thiên bị Liễu Mộng thúc giục gấp, tất nhiên hắn cũng không chần chờ mà phóng lên lưng hổ, đồng thời ôm lấy vòng eo của Liễu Mộng.
Con hổ giống như có chút bất mãn, thân thể rung lên, Liễu Mộng lại vỗ vào người nó rồi quát lên:
- Tiểu Hổ, không được phép quấy rối, nếu không chị đánh đòn.
Tiểu Hổ quả nhiên ngoan ngoãn, nó vững vàng đi về phía trước.
Đám cảnh sát trợn mắt há mồm, cô gái này quá sức hùng mạnh.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ?
Một tên cảnh sát khẽ hỏi:
- Có bắt cô ấy lại không?
Tên cảnh sát kia nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút cổ quái, hắn lắc đầu:
- Không cần, chúng ta cứ lái xe theo, việc này chúng ta không xen vào được.
- Đội trưởng, chẳng lẽ người đẹp kia có địa vị rất lớn sao?
Một cảnh sát khác nhịn không được phải hỏi.
Tên cảnh sát lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng người đang ôm cô ta chính là Hạ Thiên.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt một cảnh sát chợt biến đổi:
- Chính là Hạ Thiên sao?
- Đúng vậy, chính là cậu ta.
Tên cảnh sát kia khẽ gật đầu, hắn và Hạ Thiên đã từng gặp mặt, tuy Hạ Thiên không nhớ hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Hạ Thiên. Hơn nữa vào lúc này tất cả cảnh sát Giang Hải đều biết một Hạ Thiên thường xuyên gây phiền toái nhưng lại không ai dám trêu vào, rất nhiều người thậm chí còn được lĩnh mệnh, nếu có án của Hạ Thiên thì tốt nhất không được nhúng tay. Nguồn: https://truyenggg.com
- Chúng ta mặc kệ sao?
Một cảnh sát có chút tức giận và bất bình:
- Bọn họ cưỡi hổ đi dạo như vậy, nhất định sẽ làm cho nhân dân thành phố sợ hãi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người trách móc cảnh sát chúng ta?
- Tất nhiên phải xen vào, nhưng chúng ta cần tìm một người thích hợp.
Tên cảnh sát kia cười nhạt một tiếng:
- Tất cả lên xe trước, tôi sẽ điện thoại xin trợ giúp.
Tên cảnh sát này biết rõ một sự kiện, tuy Hạ Thiên không dễ động vào nhưng cũng có một cảnh sát thích hợp quản chuyện của hắn, đó chính là người đẹp băng giá tiếng tăm lừng lẫy thành phố Giang Hải. Bây giờ rất nhiều người biết quan hệ thân mật giữa Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, thậm chí có người còn nói bọn họ đã cùng sống chung, thậm chí giấy chứng minh nhân dân còn có địa chỉ nhà trùng nhau.
Lúc này trên đường cái thành phố Giang Hải có một cảnh tượng rất bắt mắt, một con hổ chậm rãi đi trên đường cái, trên lưng hổ lại là một nam một nữ. Người nam tuy có vẻ rất bình thường nhưng người phụ nữ lại xinh đẹp tuyệt thế, dung mạo tuyệt luân, khí chất thoát tục, cực kỳ thu hút sự chú ý.
Vì vậy mà có không ít người đi theo, có lái xe, có đi bộ, có người còn cầm điện thoại quay phim chụp ảnh, hơn nữa còn có hai chiếc xe cảnh sát đi theo. Cũng vì có hai chiếc xe cảnh sát này mà người dân thành phố có lá gan tương đối lớn, cả đám cứ liên tục đi theo, dù sao nếu có vấn đề xả ra thì vẫn còn cảnh sát.
- Tiểu bại hoại, chơi thế này rất tốt, sau này chúng ta sẽ thường xuyên cưỡi hổ đi dạo.
Liễu Mộng rất vui vẻ.
- Được.
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý.
Hai người cứ đi như vậy hơn mười phút, ngoài đám người vây quanh ngày càn đông thì đoạn đường này rất bình tĩnh. Mãi đến khi bọn họ đi đến một ngã tư thì một chiếc xe mười sáu chỗ chạy đến rồi nhanh chóng dừng lại, có vài người đàn ông mặc chế phục từ trên xe nhảy xuống, trên tay mỗi người là một khẩu súng. Sau đó họng súng trên tay đám người này đều chỉa về phía Liễu Mộng và Hạ Thiên, nếu nói đúng hơn là chĩa về phía con hổ, nhưng Hạ Thiên và Liễu Mộng cũng bị họng súng bao trùm.
- Này, các chú làm gì vậy?
Liễu Mộng rất mất hứng, nàng vốn vui vẻ dạo phố nhưng đám người kia lại phá hoại, đúng là đáng đánh đòn.
- Tiểu thư, chúng tôi là nhân viên công tác của sở thú, mời cô rời khỏi lưng hổ để tránh thuốc gây mê của chúng tôi làm ngộ thương.
Một người đàn ông mở miệng nói.
- Tại sao tôi lại phải xuống, tôi cảnh cáo các anh, đừng bắn vào người tôi, nếu không tôi sẽ đánh đòn.
Liễu Mộng căm giận nói.
- Chị Mộng, trước tiên thu phục đám ngốc kia rồi nói sau.
Hạ Thiên cũng rất khó chịu, đám người kia dám dùng súng chĩa vào hắn và vợ, đúng là không muốn sống.
- Không cần.
Liễu Mộng lại có toan tính khác:
- Tiểu bại hoại, bọn họ ức hiếp chị, cậu đừng cướp món đồ chơi của chị.
Bốn người đàn ông vườn thú nghe vậy thì lập tức nổi giận, một người quát lên nghiêm nghị:
- Tiểu thư, tôi cảnh cáo các người lần cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi lưng hổ, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, đám người vây quan lập tức tản ra, tuy nghe nói chỉ là súng gây mê nhưng bị bắn trúng cũng không có gì tốt.
- Đội trưởng, chúng ta có nên ra mặt không.
Trong xe cảnh sát có một người nói.
Tên cảnh sát kia không nói gì, hắn nhìn đồng hồ, trong lòng có chút buồn bực. Đã lâu như vậy sao Lãnh Băng Băng còn chưa tới? Hắn cũng không muốn lẫn vào trong đám người này.