Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 42 - Chương 405: Một Ổ Lừa Đảo

Chương 405: Một ổ lừa đảo

Hạ Thiên quét mắt nhìn đám người, hắn không quan tâm đến người đàn ông trung niên, hắn chỉ lấy điện thoại ra bấm số của Triệu Thanh Thanh.

- Em không phải Hoàng Dung, em không biết võ công... ....

Chuông điện thoại lập tức vang lên, sau đó mọi người nhìn vào một phòng nhỏ bên cạnh cửa ra vào. Lúc này vẻ mặt tên đàn ông khoảng ba mươi tuổi trong phòng có chút kỳ quái, hắn nhìn điện thoại trên bàn, khi đang định nhận máy thì cảm thấy đau đớn dữ dội.

- Thằng khốn lừa đảo, mày dám gạt tao, dám làm xấu chuyện tốt của tao... ....

Hạ Thiên vừa nói vừa phóng đến như gió lốc, sau đó hắn liên tục đấm đá tên kia, vừa đánh vừa mắng. Tên đàn ông đáng thương liên tục kêu gào thảm thiết, mà đau đớn nhất chính là hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Thiên rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Tên khốn nạn này dám phá khi hắn sắp ăn cảnh sát tỷ tỷ, đúng là đánh chết ngàn lần còn chưa hết tội.

Nếu đã chết một ngàn lần còn chưa hết tội thì Hạ Thiên quyết định cho tên đàn ông khốn nạn này muốn chết không được muốn sống không xong, đồng thời còn cho đối phương nửa đời sau làm thái giám.

Hạ Thiên vừa đánh vừa mắng, tên đàn ông khốn kiếp liên tục kêu gào thảm thiết, đau đến mức muốn chết đi. Lúc này vài chục người khác trong phòng cũng rốt cuộc có phản ứng, chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên mở miệng nói:

- Mau lên, dạy bảo thằng khốn đến phá rối này một trận.

Ba tên đàn ông phóng đến, sau đó kêu gào thảm thiết và văng ra, cung có ba tên khác phóng đến, cũng tiếp tục làm người bay. Những người khác cảm thấy không ổn, ai cũng cầm lấy một vật gì đó như ghế phóng về phía Hạ Thiên.

- Á...Á... ....

Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mười giây sau tất cả đều nằm trên mặt đất.

- Đám lừa đảo chết tiệt, muốn gạt người cũng phải xem thời gian chứ? Chỉ cần chúng mày chọn thời gian khác thì đâu làm xấu chuyện của tao... ....

Hạ Thiên đến lúc này vẫn còn chưa hết giận, hắn đá mỗi người hai phát, làm cho đám người hôn mê bất tỉnh.

Hạ Thiên vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, hắn đập nát tất cả vật phẩm trong văn phòng, cuối cùng mới tốt được một chút.

- Em không phải Hoàng Dung, em không biết võ công... ....

Điện thoại của Triệu Thanh Thanh lại vang lên.

Tâm tình của Hạ Thiên lúc này không thể tốt lên, hắn có chút nhàm chán, vì vậy thuận tay nhận điện thoại:

- Ai vậy?

- Thằng ăn trộm chó chết, dám lấy điện thoại của chị, chán sống rồi sao? Có biết chị là ai không? Chị là nữ hiệp đệ nhất thiên hạ... ....

Bên kia vang lên một âm thanh tức giận, giọng điệu như súng máy, nói một hơi vài câu.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt đứt lời của đối phương:

- Này, anh biết em là Triệu Thanh Thanh, em đang ở đâu? Anh muốn đánh em.

- Sao?

Triệu Thanh Thanh chợt hô lên một tiếng kinh hoàng:

- Sư phụ, sao lại là anh? Điện thoại của em sao lại trong tay anh? Chẳng lẽ sư phụ trộm điện thoại của em? Hèn gì với thực lực nữ hiệp đệ nhất thiên hạ của em vẫn bị người ta dễ dàng cướp đi điện thoại, thì ra là sư phụ ra tay.

- Này, em đừng nói bậy bạ, anh không có hứng trộm điện thoại của em. Nói mau, em đang ở đâu? Bây giờ anh cho em một trận.

Hạ Thiên bất mãn nói.

Triệu Thanh Thanh ở đầu dây bên kia chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng dùng giọng buồn bực nói:

- Sư phụ, sao anh lại đánh em? Em đắc tội với anh sao?

- Nói nhảm, tất nhiên là em đắc tội với anh.

Hạ Thiên tức giận nói, nếu không phải Triệu Thanh Thanh vô dụng để mất điện thoại thì sao tên lừa đảo có cơ hội gọi điện thoại phá hắn? Nếu tên lừa đảo không điện thoại thì hắn đã ăn sạch cảnh sát tỷ tỷ rồi.

- Nhưng, sư phụ, em nào có đắc tội với anh?

Triệu Thanh Thanh giải thích:

- Sao em đắc tội với anh được, anh lầm to rồi?

- Này, sao em nói nhiều như vậy? Tóm lại là anh muốn đánh em, nói mau em đang ở đâu?

Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.

- À, sư phụ, em không biết em ở đâu, trước tiên em hỏi địa chỉ đã, em cúp máy trước nhé, bye bye!

Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói vài câu, sau đó nàng vội vàng cúp điện thoại. Nói đùa à, nàng đâu có ngu như vậy, sư phụ muốn đánh nàng, sao nàng có thể nói ra địa chỉ của mình?

Hạ Thiên lại có xúc động muốn điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh nhưng sau đó lại bỏ qua, tuy hắn rất muốn đánh Triệu Thanh Thanh nhưng không thể để cho vợ hỗ trợ tất cả mọi việc. Vì vậy hắn quyết định lần sau gặp mặt phải đánh Triệu Thanh Thanh một trận đòn. Lúc này hắn nhìn đám lừa đảo nằm dưới đất, sau đó lầm bầm:

- Đám khốn nạn này dám làm xấu chuyện tốt của mình, cũng không phải chỉ đánh là xong, có nên xử lý hết không?

- Hừ, cho đám lừa đảo này vào trong ngục, nhà giam Lĩnh Nam kia cũng không tệ.

Hạ Thiên suy nghĩ, hắn quyết định không xử lý đám người này, ngoài tên khốn kia, đám này khong đáng cho hắn xử lý.

Vì vậy Hạ Thiên điện thoại cho Hoàng An Bình đến bắt đám lừa đảo. Tuy Lãnh Băng Băng cũng là cảnh sát, nhưng hắn không muốn gây khổ cực cho vợ mình, vì vậy hắn không muốn gọi vợ đến bắt đám lừa đảo.

... ....

Hoàng An Bình đang đưa Tiêu Mai đi thuê khách sạn bắn vài quả pháo thì bị Hạ Thiên điện thoại gọi đến, sau khi hắn kéo người đến thì Hạ Thiên đã đi mất. Điều này làm cho Hoàng An Bình có chút buồn bực, đại ca này đúng là không chút trượng nghĩa, mình đang vội vàng đưa người đẹp đi làm chút hoạt động, bây giờ sao "lên núi xuống đèo" đây?

Nhưng một lúc sau Hoàng An Bình đã không còn buồn bực, hắn chẳng những không tức tối còn rất kích động. Vì hắn nhanh chóng phát hiện ra đám người này chẳng phải lừa đảo thông thường, đây là đám người chuyên điện thoại lừa gạt, nếu thu phục được vụ án này thì hán sẽ có lý lịch để phát triển lên trên.

- Đại ca đúng là quá ngon, tùy tiện cũng ném cho mình vụ án lớn, quá con mẹ nó đáng giá.

Hoàng An Bình thầm nghĩ, hắn hưng phấn khó khói nên lời.

Hoàng An Bình ở bên này rất hưng phấn nhưng Hạ Thiên thì không, tuy hắn đã cho đám người kia biết tay nhưng dù sao cũng không được ngủ với cảnh sát tỷ tỷ.

- Không vội, không nên vội, vài ngày nữa cảnh sát tỷ tỷ sẽ "tắm rửa sạch sẽ rồi lên thớt" thôi.

Hạ Thiên chỉ biết tự an ủi mình như vậy, vì thế mà trong lòng hắn có chút thư thái, đêm nay đi đâu ngủ đây?

- Đã lâu không ngủ với chị Hinh, thôi thì đi tìm chị Hinh.

Hạ Thiên thầm nghĩ, hắn quyết định đến nhà Tôn Hinh Hinh. Chị Hinh luôn thơm lừng và hấp dẫn, tất nhiên luôn làm hắn mãi lên ngựa mà không chịu xuống ngựa.

Hạ Thiên hạ quyết tâm, vì vậy hắn quyết định chạy đến khu dân cư Học Phủ Danh Uyển.

... ....

Những ngày nay Tôn Hinh Hinh cũng cảm thấy rất nhàm chán, tuy nàng đã từ bà chủ cửa hàng hoa trở thành mỹ nhân trí thức, nhưng bây giờ công ty Lam Thiên chưa có nghiệp vụ gì, chức phó tổng giám đốc của nàng cũng không có việc gì làm. Tất nhiên nàng cũng không quá quan tâm về vấn đề này, gần đây nàng bắt đầu học tài vụ, cảm thấy làm quản gia cho Hạ Thiên cũng không tồi.

Đã hơn mười giờ nhưng Tôn Hinh Hinh còn chưa buồn ngủ, nàng ngồi trên ghế sa lông xem tivi. Trước đó nàng xem tivi còn có Đinh Linh, nhưng bây giờ Đinh Linh lên đại học, chỗ này của nàng có chút quạnh quẽ. Trước đó tên mập và Đinh Báo cũng nói sẽ tìm cho nàng một người giúp việc, thậm chí còn có thể cho Đinh Linh thôi học đến giúp nàng, nhưng bị nàng từ chối Dù trong mắt tên mập và Đinh Báo thì thân phận của nàng không tầm thường, nhưg trong mắt nàng, nàng vẫn là một người phụ nữ quen sinh hoạt bình thường.

Tôn Hinh Hinh cũng không cần người giúp việc đến chăm sóc, chính nàng có thể tự quan tâm đến mình. Nếu nói nàng cần có một người ở bên cạnh, người đó không phải là người giúp việc, mà là một người đàn ông, một người đàn ông nhiều đêm cho nàng cảm giác khủng bố khó dứt, là sắc lang Hạ Thiên.

Gần đây Tôn Hinh Hinh cũng cảm thấy khó ngủ, ngày xưa có Hạ Thiên thì đến nửa đêm nàng còn bị hắn giày vò trong sung sướng, nhưng ít ra sau nửa đêm vẫn có thể ngủ ngon, nhưng bây giờ nàng cả đêm cảm thấy khó ngủ. Thi thoảng nàng giật mình nửa đêm và đưa tay kiểm tra bên cạnh, khi sờ soạng không thấy ai thì trong lòng có chút thất lạc.

- Keng keng... ....

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tôn Hinh Hinh.

Tôn Hinh Hinh khẽ nhíu mày, nàng đi về phía cửa, sau đó nhìn qua mắt cửa. Một giây sau nàng không tự chủ được phải lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó lập tức mở cửa.

- Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh nhào vào lòng người mới đến.

- Chị Hinh, nhớ tôi không?

Hạ Thiên ôm thân thể thơm ngào ngạt của Tôn Hinh Hinh, hắn cười hì hì hỏi.

- Nhớ.

Tôn Hinh Hinh dùng sức gật đầu, nàng nũng nịu:

- Nhớ muốn chết.

Thật ra hai người mới không gặp nhau vài ngày mà thôi, nhưng Tôn Hinh Hinh thật sự nhớ Hạ Thiên, mà mỗi tối nàng luôn nghĩ nếu không có hắn ở bên cạnh mình sẽ khó yên lòng.

Tối nay Tôn Hinh Hinh tin mình có thể ngủ an ổn, tất nhiên nàng cũng biết trước khi đến nửa đêm thì mình sẽ chẳng thể nào ngủ được. Tiểu sắc lang này rất vô độ, nhất định phải trèo lên đến khi nào nàng mất hết sức lực mới buông tha.

... ....

Sáng hôm sau.

Hạ Thiên theo Tôn Hinh Hinh đến công ty Lam Thiên, sau đó Tôn Hinh Hinh bị Khổng Mính kéo đi trò chuyện cái gì liên quan đến vốn liếng. Hai người phụ nữ nói về chuyện tiền bạc, trong đó có một người là vợ mình, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không muốn nghe. Lúc này hắn nhớ Diệp Mộng Oánh cũng ở cùng tầng, vì vậy quyết định đi sang.

Vợ đẹp phải giám sát chặt chẽ một chút, nếu không có thằng khác châm vào sẽ mọc sừng như chơi.

Đúng lúc Hạ Thiên đi đến phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh thì có một người đàn ông đến trước, khi thấy tên này thấy Hạ Thiên thì không khỏi sững sờ, sau đó dùng giọng căm tức nói:

- Là mày sao
Chương 406: Đâu ra lắm lừa đảo thế

Hạ Thiên không quan tâm đến người này, bình thường hắn không quan tâm đến đàn ông, nếu là phụ nữ thì hắn sẽ nhìn qua, nếu không phải là người đẹp thì cũng bỏ qua.

- Tao đang nói với mày.

Khi thấy Hạ Thiên không có phản ứng thì tên đàn ông kia chợt nổi giận, hắn ngăn cản trước mặt Hạ Thiên.

Lần này Hạ Thiên có phản ứng, hắn trừng mắt nhìn đối phương rồi bất mãn nói:

- Chó ngoan không chặn đường, chú chặn đường anh, coi chừng anh làm "thịt cầy bảy món".

Hạ Thiên không đợi tên đàn ông kịp nói, hắn ồ lên có chút kinh ngạc:

- Thì ra là con rùa đen này, à, mau cút đi, nếu không tao làm thịt rùa thành món "ba ba hấp muối".

Tên đàn ông bị Hạ Thiên gọi là rùa đen chính là tên Hoắc Bân tối qua đã gặp mặt, rõ ràng dù là Hoắc Bân hay Hạ Thiên cũn không ngờ sẽ đụng mặt nhau ở đây. Nguồn: https://truyenggg.com

- Mà nói gì?

Hoắc Bân bị Hạ Thiên nói là rùa đen thì chợt thẹn quá hóa giận:

- Mày biết đây là chỗ nào không? Mày có tin tao gọi bảo vệ tống cổ ra không?

Hạ Thiên dùng ánh mắt thấy kẻ điên để nhìn Hoắc Bân:

- Chú có bệnh không, đây cũng không phải nhà chú, chú dựa vào cái gì để tống anh ra ngoài?

Tất nhiên Hạ Thiên còn một câu chưa nói, dù đây là nhà của rùa đen, nếu muốn ra thì tự hắn ra, còn chưa đến lượt rùa đen phải há miệng.

- Chỗ này không phải là nhà tao, nhưng là công ty của tao.

Hoắc Bân hừ lạnh một tiếng, hắn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Hạ Thiên, bộ dạng vênh váo:

- Mày đến đây làm gì? Đừng nói đến đây xin việc nhé, loại người như mày thì cút về đi, tập đoàn Thiên Nam không chứa nổi loại người như mày.

- Tên lừa đảo khốn kiếp, cút ngay cho anh.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hoắc Bân, sao dạo này nhiều lừa đảo vậy? Tối qua hắn gặp một đám lừa đảo, nhưng sao bây giờ trình độ của đám lừa đảo lại kém như vậy? Con rùa đen này không biết nghĩ đến biện pháp nào tốt hơn sao?

- Ai là lừa đảo?

Hoắc Bân tức giận nói:

- Mày đừng làm ô nhục nhân cách của tao.

- Rùa đen như chú lấy đâu ra nhân cách?

Hạ Thiên bĩu môi, bây giờ hắn rất nhàm chán, vi vậy rất có tâm tư nói vài câu với tên lừa đảo:

- Chú nói đây là công ty của chú, không phải lừa đảo sao?

Có vài người đi qua hành lang, khi nghe được lời nói của Hạ Thiên thì không tự giác được phải quay đầu nhìn. Tên này đúng là lừa đảo cấp thấp, người nào chẳng biết tập đoàn Thiên Nam là của người đẹp Diệp Mộng Oánh, người này muốn lừa gạt thì trước tiên phải sang Thái Lan chuyển đổi giới tính đã chứ?

Hoắc Bân giống như cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, vì vậy có chút xấu hổ, nhưng hắn lập tức mở miệng chống chế:

- Ai lừa đảo? Tao vừa nhận lời mời làm quản lý của tập đoàn Thiên Nam, nói cách khác tao sắp là một phần tử của tập đoàn Thiên Nam, sau này tao là người của tập đoàn, tao nói tập đoàn Thiên Nam là công ty của tao thì có gì là không đúng?

Hoắc Bân nói ra những lời này thì có chút kiêu ngạo, thậm chí có hương vị khoe khoang. Dù sao có thể là quản lý của tập đoàn Thiên Nam cũng là một sự kiện rất tốt trong mắt bao người.

- Tập đoàn Thiên Nam là của vợ anh, không phải là công ty của con rùa đen như chú. Nếu chú đã muốn làm ở đây, anh sẽ nói với mỹ nữ tỷ tỷ đuổi việc là được.

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Bây giờ chú có thể cút đi, ngày mai khỏi đi làm nhé, chỗ này cần người đi làm, không cần rùa đen đi bò.

- Ha ha ha... ....

Hoắc Bân đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn cười ha hả:

- Buồn cười, đúng là buồn cười, mày nói đây là công ty của vợ sao? Thì ra mày mới là kẻ lừa đảo...Á... ....

Hạ Thiên đạp bay Hoắc Bân, sau đó dùng giọng bất mãn nói:

- Đúng là rùa đen chết tiệt, dám nói anh là lừa đảo sao, chú đúng là đáng ăn đòn.

- Mày...Sao mày đánh tao?

Hoắc Bân bò lên, hắn vẫn còn cảm thấy chóng mặt nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Tối qua hắn bị Hạ Thiên cho một trận đòn, bây giờ còn chưa cách mười hai giờ đã bị người ta đánh, con bà nó nhục như con trùng trục, đúng là khó thể nhịn.

Tối qua Hoắc Bân có thể nhịn nhưng bây giờ không thể nhẫn, vì tối qua bên cạnh Hạ Thiên có nữ cảnh sát, bây giờ bên cạnh Hoắc Bân hắn có bảo vệ.

- Bảo vệ, bảo vệ đâu? Trong này có kẻ gây rối.

Hoắc Bân thấy hai bảo vệ đi lên thì tranh thủ thời gian hô lớn.

Hai bảo vệ nhanh chóng nhìn Hoắc Bân:

- Ai gây rối? Ai gây rối?

- Là nó!

Hoắc Bân chỉ vào Hạ Thiên:

- Thằng này đến tập đoàn Thiên Nam chúng ta gây rối, làm phiền các anh đưa hắn đến cục cảnh sát.

Hai tên bảo vệ nhìn Hạ Thiên rồi chợt ngẩn ngơ, sau đó cả hai đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng gật đầu ăn ý. Cả hai đi đến chụp lấy một cánh tay của Hoắc Bân, sau đó kéo đi.

Hoắc Bân chợt sững sờ, hắn gào lên:

- Các anh làm gì tôi? Mau buông ra, các anh nghĩ sai rồi, không phải tôi... ....

- Ai nghĩ sai? Là mày gây rối, muốn ăn đòn sao?

Một tên bảo vệ bất mãn nói.

- Thành thật một chút, nếu không đừng trách hai anh tát cho vỡ mồm.

Tên bảo vệ còn lại cũng nói một câu.

- Thả tôi ra, tôi là quản lý của tập đoàn Thiên Nam... ....

Hoắc Bân không biết có chuyện gì phát sinh, hắn chỉ có thể nói ra thân phận của mình, mong sao hai tên bảo vệ này sẽ nể mặt.

Hai tên bảo vệ kéo Hoắc Bân vào thang máy rồi đóng cửa lại, một tên bảo vệ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hoắc Bân:

- Còn nói là quản lý của tập đoàn Thiên Nam sao? Lừa nhau à?

- Tôi thật sự là quản lý... ....

Hoắc Bân sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.

- Nếu anh là quản lý, sao không nhận ra vị hôn phu của Diệp tiểu thư?

Tên bảo vệ còn lại trừng mắt nhìn Hoắc Bân:

- Anh dám bảo hôn phu của Diệp tiểu thư gây rối ở tập đoàn Thiên Nam sao? Đầu óc bị hư rồi à?

- Cái gì?

Hoắc Bân nghẹn giọng:

- Anh, các anh nói...Người kia...Là hôn phu của tổng giám đốc Diệp sao?

- Nói nhảm, người nào trong tập đoàn Thiên Nam mà chả biết.

Tên nhân viên bảo vệ tức giận nói:

- Mặc kệ anh trước kia có phải là quản lý của tập đoàn Thiên Nam hay không, bây giờ chắc chắn là không phải.

Hoắc Bân thiếu chút nữa đã ngã xuống đất co rút thân thể. Xong rồi, lúc này hắn thật sự không thể làm quản lý của tập đoàn Thiên Nam, tất nhiên chuyện làm quản lý cũng chẳng to tát gì, nhà hắn cũng không thiếu tiền, nhưng hắn biết một điều, hắn đến làm ở tập đoàn Thiên Nam cũng không phải đơn giản vì một phần công tác, bây giờ sao có thể báo cáo công tác?

... ....

Hạ Thiên đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh thì phát hiện có không ít người, nhưng ai cũng xếp hàng. Hắn cũng lười quan tâm đám người này làm gì mà trực tiếp chen vào.

- Này, đừng chen lấn chứ?

Có người không nhịn được phải kháng nghị.

Đáng tiếc là Hạ Thiên không quan tâm đến lời kháng nghị của đối phương, hắn trực tiếp vào trong phòng làm việc, sau đó thì nhìn thấy Diệp Mộng Oánh.

Lúc này Diệp Mộng Oánh đang ngồi cạnh bàn làm việc, trợ lý Chu Cầm đứng bên cạnh, đối diện với nàng là một tên đàn ông hơn hai mươi.

- Mã tiên sinh, điều kiện của anh tương đối khá, trên cơ bản thì phù hợp với yêu cầu của công ty. Nhưng có một điều cần nhắc nhở anh, gần đây công ty chúng tôi có nhiều hạng mục mới, nếu anh đến công tác sẽ phải tăng ca, tuy công ty cũng trả lương cao nhưng sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, không biết anh cảm thấy thế nào?

Diệp Mộng Oánh hỏi người đàn ông trẻ tuổi kia.

Tên đàn ông họ Mã mỉm cười chân thành nói:

- Chủ tịch Diệp, có thể vào tập đoàn Thiên Nam là vinh hạng của tôi, còn vấn đề tăng ca, thật ra cũng không phải là vấn đề với tôi. Cuộc sống riêng tư của tôi rất đơn giản, bình thường tan tầm sẽ về nhà lên mạng đọc báo, vì vậy có thể nói rất rãnh rổi.

- Lừa đảo chết tiệt.

Hạ Thiên ở bên cạnh xen vào một câu, hắn cảm thấy rất khó hiểu, trên đời này sao lắm lừa đảo vậy? Sao đi đâu cũng gặp? May mà vợ hắn không phải lừa đảo.

Một câu nói đột ngột của Hạ Thiên làm ba người trong phòng chợt ngẩn ngơ, đến lúc này bọn họ mới phát hiện trong phòng có thêm một người, đúng là không có biện pháp, ai bảo động tác của Hạ Thiên quá nhẹ?

Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt Chu Cầm có biểu cảm là lạ, gương mặt lạnh lùng của Diệp Mộng Oánh lại lộ ra nụ cười cực kỳ tự nhiên, rất xinh đẹp động lòng người.

- Mày nói ai lừa đảo?

Tên đàn ông họ Mã rất căm tức, sự việc sắp thành, sao bây giờ xuất hiện một tên quấy rối.

- Nói nhảm, anh nói chú chứ ai?

Hạ Thiên rất ghét đám lừa đảo:

- Chú nói ngày nào đi làm về cũng lên mạng đọc báo, nhưng thực tế mỗi khi đêm đến thì chú đi "thả nọc" cùng một đám phụ nữ, hơn nữa mỗi đêm đều ngủ với một em khác biệt, không phải lừa gạt sao?

- Nói tầm bậy.

Tên đàn ông họ Mã rất tức giận:

- Mày là ai? Tao căn bản không biết mày? Sao lại chơi tao?

- Tên lừa đảo chết bầm, mau lăn ra, anh không thích hãm hại chú, chú dám chạy đến đây lừa vợ anh, chú có tin ăn đòn nhừ xương không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông họ Mã, hắn tức giận nói.

- Đúng là ăn tục nói phét, ai lừa gạt vợ mày? Tao căn bản không biết vợ mày là ai, nhưng theo tao được biết thì loại người như mày chắc chắn cũng có con vợ **** ra gì, dù tao biết cũng không thèm lừa gạt.

Tên đàn ông họ Mã rất tức giận, sau đó hắn quay sang Diệp Mộng Oánh:

- Chủ tịch Diệp, chị đừng tin thằng này, hắn thuần túy chỉ muốn quấy rối.

Vẻ mặt Chu Cầm rất cổ quái, nàng nhìn tên đàn ông họ Mã, trên mặt có chút đồng tình.

- Mã tiên sinh, thật xin lỗi, tôi lại tin cậu ấy.

Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:

- Tuy anh không tệ nhưng tôi hy vọng công nhân viên phải thành thật, vì vậy, Mã tiên sinh, anh có thể về.

Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:

- Mã tiên sinh, tôi cần nói cho anh biết, tôi vừa vặn là con vợ không ra gì trong lời nói của anh.

Vẻ mặt tên đàn ông họ Mã cực kỳ đặc sắc, hắn nhìn Diệp Mộng Oánh, lại nhìn hạ thiên, rất khó tin. Cuối cùng hắn không nói gì, chỉ ngây người vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài, rất dứt khoát, có tác phong lớn.
Chương 407: Tạm thời làm bốc công

- Hạ Thiên, cậu tìm tôi có việc sao?

Đợi đến khi tên đàn ông họ Mã đi ra thì Diệp Mộng Oánh nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Thiên rồi khẽ hỏi.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cùng chị Hinh đi làm, sau đó đến đây tìm chị.

Hạ Thiên phần lớn đều rất thành thật, cơ bản hắn không gạt vợ, vì vậy lúc này mở miệng nói thật.

Kết quả là Chu Cầm ở bên cạnh không khỏi liếc mắt, người này đúng là, dù là thần y cũng không nên như vậy chứ, rõ ràng cùng một người phụ nữ khác đi làm, lại thuận tiện sang gặp Diệp tiểu thư, đúng là quá kỳ cục.

Diệp Mộng Oánh lại có biểu hiện rất nhạt, nàng có chút chần chừ, sau đó dùng ánh mắt khó khăn nhìn Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, công ty đang thông báo tuyển dụng những vị trí chủ chốt, tôi cần đích thân phỏng vấn, vì vậy hôm nay sợ rằng sẽ không có thời gian với cậu. Nếu không có gì cậu đợi vài ngày nữa, tôi sẽ điện thoại cho cậu.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù sao sau này cũng còn nhiều thời gian, hắn cũng không vội.

Nếu Mỹ nữ tỷ tỷ đã không thể có thời gian ở cùng, Hạ Thiên nhanh chóng có quyết định rời đi:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi đi trước, chị cứ tiếp tục công tác.

Hạ Thiên dừng lại một chút, sau đó hắn lo lắng dặn dò một câu:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ có rất nhiều tên lừa đảo, chị phải cẩn thận một chút, không cần tuyển lừa đảo. Đúng rồi, có một tên là Hoắc Bân, cũng là lừa đảo, chị đừng tuyển hắn.

- À, tốt!

Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu, lúc này Chu Cầm cũng mặc niệm cho Hoắc Bân, với sự tín nhiệm của Diệp Mộng Oánh với Hạ Thiên, tên Hoắc Bân kia hớ chắc rồi.

... ....

Hạ Thiên rời khỏi phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh trong ánh mắt quái dị của đám người đến phỏng vấn, hắn đang định về với Tôn Hinh Hinh thì điện thoại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, là dãy số lạ, hắn không khỏi hoài nghi, lại có lừa đảo sao?

- Ai vậy?

Hạ Thiên nhận điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này có lừa đảo thì sẽ phải nhờ vợ xử lý tiếp.

- Là tôi.

Bên kia vang lên một âm thanh mất hứng, sau đó giống như sợ Hạ Thiên không nghe ra, cuối cùng còn chêm một câu:

- Kiều Phượng Nhi.

"Kiều Phượng Nhi sao?"

Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu, Kiều Phượng Nhi sao lại điện thoại cho hắn.

- Em tìm anh làm gì?

Hạ Thiên mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ ngực lại nhỏ đi? À, không liên quan đến anh nhé?

Hạ Thiên không đợi Kiều Phượng Nhi mở lời, hắn lầm bầm:

- Nhưng cũng không đúng, ngực của em vẫn còn đang phát dục, theo lý thì càng lớn càng to mới đúng, sao nhỏ đi được?

- Anh...Anh...Anh... ....

Kiều Phượng Nhi bên kia bị chọc tức, sau đó nàng rống lên:

- Anh là đại sắc lang, Kiều tiểu thư nói anh đến đại học Giang Hải.

Kiều Phượng Nhi nói xong cũng không quan tâm Hạ Thiên có nghe rõ hay không, nàng cúp điện thoại. Nếu nàng không cúp máy, sợ rằng điện thoại sẽ là hàng ve chai.

Hạ Thiên có chút mê hoặc, Kiều Tiểu Kiều nói hắn đến đại học Giang Hải làm gì? Chẳng lẽ lại muốn đi học?

Vì vậy Hạ Thiên quyết định điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, điện thoại vừa nối thông thì hắn hỏi ngay:

- Vợ, là anh đây, có chuyện gì sao?

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh căm giận:

- Tôi là Kiều Phượng Nhi.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Sao lại là em?

- Kiều tiểu thư đang bận, không rãnh nhận điện thoại của sắc lang.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên có chút sốt ruột:

- Có tên sắc lang nào quấy phá vợ anh sao? Mau nói anh biết, anh cho chúng nó nhừ đòn.

Đầu dây bên kia trầm mặc cả nửa ngày mà không nói lời nào, Kiều Phượng Nhi sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt. Người này đúng là hết thuốc chữa, Kiều tiểu thư tốt như vậy, sao lại dính phải một ông chồng như thế?

- Này, em nói đi.

Hạ Thiên thúc giục.

- Không có kẻ nào quấy rối Kiều tiểu thư, nhưng nếu anh không đến thì lát nữa sẽ có.

Kiều Phượng Nhi nói xong thì cúp điện thoại.

Hạ Thiên nghe nói như vậy thì không do dự mà nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Hải Giang, sau đó chạy về phía đại học Giang Hải.

Khi Hạ Thiên đến đại học Giang Hải thì phát hiện hôm nay có quá nhiều người, có thể nói là ra vào tấp nập. Sau đó hắn cũng hiểu vì sao hôm nay lại có nhiều người như vậy, thì ra hôm nay là khai giảng cho tân sinh viên, hơn mười ngàn sinh viên vào báo danh, phần lớn đều có người nhà cùng đi theo, không phải chỉ có một mà thậm chí là cả cha mẹ. Có một nữ sinh cá biệt còn đưa theo cả bảy tám người.

- Sao lại đem theo nhiều người như vậy?

Hạ Thiên có chút khinh bỉ:

- Hèn gì mà gọi là đại học, ngốc lắm mới học.

Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên phát hiện có chút không đúng, vợ mình hình như cũng học ở đây.

Vì vậy hắn phải sửa đổi bổ sung:

- Ngoài vợ mình thì tất cả đều ngốc.

Cũng may ý nghĩ này của hắn không ai biết, nếu không thì mười ngàn sinh viên đại học Giang Hải sẽ cho hắn ra bã.

Tuy rất nhiều người nhưng Hạ Thiên vẫn tìm được Kiều Tiểu Kiều, nàng dang đứng dưới một thân cây có một biểu ngữ lớn:

- Khoa Trung Quốc học đón tân sinh viên.

Kiều Tiểu Kiều và ba người bạn cùng phòng ký túc xá, còn có vài người khác, tất nhiên Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng có ở bên cạnh. Tuy có tuyệt sắc mỹ nữ Kiều Tiểu Kiều và hai người đẹp hầm hố Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tọa trấn nhưng bầu không khí ở bên khoa Trung Quốc học vẫn rất ảm đạm, ai bảo khoa này chẳng học hành ra gì, ai thèm học?

Nếu là bình thường thì ba người đẹp này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng hôm nay ai cũng đến nhập học, chuyện lôi kéo làm quen với người đẹp cũng phải bỏ qua.

- Vợ.

Hạ Thiên đến trước mặt Kiều Tiểu Kiều, hắn bắt chuyện với nàng.

Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều có chút bất ngờ:

- Chồng, sao anh đến đây?

- Cô ấy gọi anh đến.

Hạ Thiên chỉ vào Kiều Phượng Nhi, sau đó hắn bất mãn chất vấn:

- Này, không phải em nói vợ bảo anh đến sao?

- Em nói hồi nào?

Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt vô tội:

- Em không nhớ rõ.

- Em nói vợ anh rất bận.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi.

- Kiều tiểu thư vừa rồi đúng là rất bận.

Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt không biến đổi.

- Em nói sẽ có người đến quấy nhiễu vợ anh.

Hạ Thiên càng mất hứng, Kiều Phượng Nhi này cũng là lừa đảo.

- Vừa rồi có rất nhiều người, ai biết có sắc lang hay không?

Kiều Phượng Nhi nói năng đầy hùng hồn.

Hạ Thiên buồn bực, hắn rất muốn cho Kiều Phượng Nhi ăn đòn, nhưng nàng là vệ sĩ của vợ, nếu hắn đánh nàng chẳng phải trực tiếp hại vợ sao?

- Em có tin anh làm ngực em nhỏ đi không?

Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng có biện pháp đối phó với Kiều Phượng Nhi.

Nào ngờ Kiều Phượng Nhi không quan tâm:

- Ngực nhỏ một chút cũng tốt, em đang ngại quá lớn.

Kiều Phượng Nhi nghe nói ngực quá lớn sẽ ảnh hưởng, vì vậy nàng nghĩ nếu nhỏ đi một chút thì sẽ có lợi hơn.

Tất nhiên nàng chỉ muốn nhỏ đi một chút, nhưng chỉ nhỏ một chút mà thôi, đừng quá nhỏ như bé gái.

- À, thì ra em muốn nhỏ, anh lại thích cho ngực em to lên.

Hạ Thiên ra vẻ rất cao hứng, cuối cùng hắn cũng có biện pháp đối phó với Kiều Phượng Nhi.

- Anh... ....

Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Này, tôi cảnh cáo anh, anh đừng giở trò lưu manh, nếu không tôi sẽ không khách khí.

- Anh không thèm giở trò lưu manh với em.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Anh thấy em muốn anh giở trò lưu manh, nếu không sao lừa anh đến đây?

- Này, ai lừa anh đến đây? Hôm nay Kiều tiểu thư tiếp tân sinh viên, em điện thoại bảo anh đến khuân vác mà thôi, dù sao anh cũng đang rảnh, không biết giúp Kiều tiểu thư chút việc sao?

Kiều Phượng Nhi căm giận nói.

- Chỗ này làm gì có việc gì để làm?

Hạ Thiên mất hứng hỏi.

- Anh xem, sắp đến rồi kìa.

Kiều Phượng Nhi chỉ chỉ, có hai tân sinh viên đi đến, sau đó nàng giúp hai người bọn họ đăng ký ký túc xá, cuối cùng khó khăn nhất chính là khuân vác hành lý. Tất nhiên Kiều Phượng Nhi cũng đang nói đến vấn đề này.

Hạ Thiên cũng không muốn vác, Kiều Phượng Nhi lại nói:

- Nếu không thì Kiều tiểu thư phải tự mình làm việc.

- Em không làm được sao?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi.

- Em là phụ nữ, chân yếu tay mềm.

Kiều Phượng Nhi hùng hồn nói.

- Ngực to thế sao lại yếu?

Hạ Thiên lầm bầm.

Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa đã tan vỡ, lưu manh chết tiệt, ngực lớn và yếu thì có liên quan gì đến nhau? Hơn nữa ngực nàng cũng không tính là quá lớn.

Khi nghe được màn đối thoại giữa hai người Hạ Thiên thì dám bạn cùng phòng của Kiều Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, các nàng cũng không hiểu hai người này có quan hệ gì.

Khóe miệng Kiều Tiểu Kiều vẫn lộ ra nụ cười, hai người này cãi nhau rất vui, nhưng khi nàng thấy bộ dạng bực tức của Kiều Phượng Nhi thì cuối cùng cũng phải mở miệng hòa giải:

- Chồng, anh giúp em một chút, chuyển hành lý cho các cô cậu này đi.

Kiều Tiểu Kiều mở miệng thì Hạ Thiên cũng không còn nói gì, hắn lập tức nhấc hành lý bước đi. Sau đó suốt buổi sáng tất cả hàng hóa hành lý của tân sinh viên khoa Trung Quốc học được Hạ Thiên bao sạch, mà sinh viên khoa Trung Quốc học cũng rất bội phục Hạ Thiên, người này chạy đi vài chục lượt mà không chút thở gấp.

- Vợ, còn nữa không?

Sau khi xách hành lý dùm một tân sinh viên quay về, Hạ Thiên dùng giọng không thể chờ đợi được nữa nói với Kiều Tiểu Kiều.

- Còn mười mấy người chưa tới.

Kiều Tiểu Kiều trả lời.

- Bây giờ đã giữa trưa, hôm nay không đến, có lẽ chút nữa sẽ đến.

Thôi Yến ở bên cạnh nói:

- Tiểu Kiều, không bằng các bạn đi dùng cơm đi, trưa nay mình ở đây xem.

- Được.

Hạ Thiên lập tức đón lời, sau đó hắn kéo Kiều Tiểu Kiều:

- Vợ, chúng ta đi thôi.

Đúng lúc này một âm thanh vui mừng lại vang lên:

- Đại ca, cuối cùng em cũng tìm được anh.
Chương 408: Người tốt biến thành kẻ xấu

-Dù âm thanh này có chút quen tai nhưng Hạ Thiên vẫn không quan tâm, Kiều Tiểu Kiều lại kéo tay hắn nói:

- Chồng, có người gọi anh kìa.

Hạ Thiên không khỏi buồn bực, hắn không có em gái, sao lại có người gọi là đại ca.

Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một thiếu nữ ăn mặc mộc mạc thậm chí có thể nói là quê mùa. Nàng cột hai bím tóc, quần xám áo xám, trên chân còn đôi giày vải, hơn nữ kiểu giày cũng quê một cục, có lẽ là tự làm cho mình. Nguồn: https://truyenggg.com

Nếu nhìn những nữ sinh ăn mặc như bướm mùa xuân ở xung quanh và lại nhìn thiếu nữ này, chắc chắn người ta sẽ cho rằng nàng rất quê mùa. Đây đúng là Lão Ngoan Đồng của thế kỷ, nếu đặt vào bảo tàng thì rất "hút hàng".

Nhưng một cô gái có thể nói là quê mùa đến mức bỏ vào bảo tàng đứng giữa đám nữ sinh hoa lệ lại giống như hạc giữa bầy gà, toàn thân nàng bùng ra khí tức chất phác, vô hình hấp dẫn mọi người.

Dung mạo đơn thuần, thiếu nữ tuy xinh đẹp nhưng so ra kém Kiều Tiểu Kiều, nếu nói về cách ăn mặc thì lại càng cách xa Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng lại có một khí chất tươi mát tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác quái dị, sợ rằng đứng cùng cũng có thể cướp mất danh tiếng của Kiều Tiểu Kiều. Thậm chí giờ khắc này đã có không ít người so sánh nàng với Kiều Tiểu Kiều.

Nếu vào thời điểm bình thường thì một thiếu nữ như vậy sẽ khắc sâu và ấn tượng bất kỳ người nào nhìn thấy nàng.

Thực tế Hạ Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với thiếu nữ này, nhưng không phải vì nàng xinh đẹp. Đối với Hạ Thiên thì thiếu nữ này không tính là xinh đẹp, còn dáng người cũng là bình thường, rõ ràng vẫn chưa phát dục hoàn toàn. Sở dĩ hắn nhớ vì có nguyên nhân, đó chính là lần trước hắn mua được rất nhiều quả Tiểu Kiều từ tay cô gái này.

- Là em sao?

Hạ Thiên nhìn thấy thiếu nữ thì có chút cao hứng:

- Em tìm anh làm gì? Có quả Tiểu Kiều bán nữa sao?

- Quả Tiểu Kiều sao?

Cô gái kia có chút sững sốt, sau đó lại như bừng tỉnh:

- Đại ca, thì ra anh biết quả kia, em cũng chỉ gọi nói là quả Hồng.

- Tất nhiên là anh biết.

Hạ Thiên dõng dạc, thật ra hắn cũng dốt đặc, chỉ lấy một cái tên đặt cho nó mà thôi:

- Có phải em muốn bán quả Tiểu Kiều không?

- À, điều này...Không có.

Thiếu nữ có chút ngượng ngùng.

Hạ Thiên có chút mất hứng:

- Vậy em gọi anh làm gì?

- À, đại ca, là thế này, em muốn trả lại anh tiền thừa.

Thiếu nữ nhớ đến chuyện chính, nàng vội vàng nói:

- Lần trước anh mua và đưa quá nhiều tiền, em không thể thu nhiều như vậy.

- Anh không cần em trả tiền, miễn người khác nói anh mua không trả còn đòi tiền.

Hạ Thiên từ chối ngay, hắn không nhớ mình đưa cho cô gái bao nhiêu tiền, nhưng đối với hắn thì quả Tiểu Kiều rất đáng tiền, vợ hắn thích ăn, dù là thứ gì cũng đáng tiền.

- Nhưng...Đại ca, thật sự là quá nhiều, em không thu nhiều như vậy, anh đưa em năm nghìn ba răm đồng.

Thiếu nữa vội vàng nói:

- Đại ca, bây giờ anh đi với em ra ngân hàng, em sẽ rút tiền trả lại cho anh.

- Thôi khỏi.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô gái:

- Nếu em có quả Tiểu Kiều thì đến tìm anh, không thì thôi.

Hạ Thiên nói xong thì kéo Kiều Tiểu Kiều bước đi, hắn đã rất muốn rời hỏi chỗ này.

- Đại ca, đại ca... ....

Thiếu nữ vẫn chạy theo.

- Này, em theo anh làm gì, anh đánh đòn bây giờ.

Hạ Thiên quay đầu nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ có chút sững sốt, sau đó nàng không dám đuổi theo nữa.

Thiếu nữ nhìn bóng lưng của Hạ Thiên rồi không nhịn được phải nói:

- Đại ca, anh đúng là người tốt.

Hạ Thiên đã đi xa hơn mười thước nhưng nghe nói như vậy cũng nổi giận, hắn đột nhiên xoay người lóe lên xuất hiện trước mặt cô gái rồi rống lên:

- Anh không phải người tốt.

Hạ Thiên rống khá lớn, hơn nữa lại đột ngột xuất hiện trước mặt làm thiếu nữ càng hoảng sợ, nàng không tự giác phải lùi về phía sau hai bước rồi lắp bắp nói:

- Nhưng...Đại ca...Em thấy anh thật sự...Là người tốt, người khác không mua trái đó, anh mua...Hơn nữa còn trả rất nhiều tiền... ....

- Nếu em còn nói anh là người tốt, anh sẽ đánh em... ....

Hạ Thiên rất tức giận, nha đầu kia có phải phải muố ăn đòn không?

Thiếu nữ rất uất ức:

- Em chỉ nói anh là người tốt thôi, sao anh lại muốn đánh...Ư... ....

Thiếu nữ không thể nói hết lời, không phải vì nàng không thể tiếp tục nói, chẳng qua nàng phát hiện mình không thể nói được nữa, vì có người chặn miệng nàng.

Vài giây trôi qua, thiếu nữ cuối cùng cũng hiểu thứ gì chặn miệng mình, vì thứ đó khá mềm, hình như còn rất mát. Nhưng vài giây sau nàng cũng kịp phản ứng, sau đó hai mắt nàng tròn xoe, nước mắt cũng tứa ra. Nàng...Nụ hôn đầu đời của nàng đã mất.

Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, một số người còn hưng phấn huýt sáo. Đúng là quá kích thích, giữa ban ngày ban mặt mà có người dám cưỡng ép người đẹp.

- Thằng này là ai, trâu như chó!

- Không biết, tao cũng vừa đến, không biết nó.

- Này, anh hai, biết thằng kia không?

- Thằng khốn đó à, tất nhiên là biết, không phải là Hạ Thiên sao?

- Hạ Thiên là thằng nào?

- Là bạn trai của Kiều Tiểu Kiều, thằng khốn này có Kiều Tiểu Kiều mà vẫn sàm sỡ với nữ sinh khác... ....

- Đúng là ông trời không có mắt, nó còn làm chuyện đồi bại trước mặt Kiều Tiểu Kiều, đúng là loại táng tận lương tâm... ....

- Khốn nạn là Kiều Tiểu Kiều hình như không có chút phản ứng... ....

Kiều Tiểu Kiều quả thật không có phản ứng, ngược lại Kiều Phượng Nhi thì bất bình:

- Đại sắc lang, đại lưu manh, đúng là quỷ sắc, ngay cả một em gái tinh khiết thế mà cũng sàm sỡ... ....

Kiều Phượng Nhi còn chưa mắng xong thì Hạ Thiên đã buông cô gái bên kia ra, sau đó hắn trừng mắt:

- Bây giờ anh không phải người tốt rồi chứ?

- Anh...Anh là người xấu... ....

Cô gái khóc lã chã, gương mặt đỏ bừng, rõ ràng rất uất ức.

Hạ Thiên rất thỏa mãn, nha đầu này rốt cuộc đã biết hắn là người xấu, hắn không muốn làm người tốt.

Nếu cô gái đã biết sai lầm thì Hạ Thiên không tiếp tục so đo, hắn xoay người đi về phía Kiều Tiểu Kiều, nhưng khi vừa đi được hai bước thì hắn đã quay lại trước mặt cô gái.

- Anh...Anh muốn gì?

Khi thấy Hạ Thiên quay lại thì cô gái có chút căng thẳng:

- Anh...Nếu anh còn tiếp tục sàm sỡ, em...Em...Em sẽ hô người.

- Ai sàm sỡ em?

Hạ Thiên bĩu môi:

- Em rất bình thường, không quá xinh, dáng người cũng bình thường, anh sàm sỡ em thì sợ người khác sẽ nói này nọ.

Thiếu nữ bị chọc tức:

- Anh đúng là đại bại hoại.

Hạ Thiên phải uốn nắn:

- Anh là đại lưu manh, không phải đại bại hoại.

Đám sinh viên xung quanh không biết nói gì hơn, người này tự nhận là lưu manh mà quá hùng hồn, đúng là quanh minh chính đại, hiếm có khó tìm.

Thiếu nữ cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn Hạ Thiên, nàng vẫn luôn cho rằng vị đại ca này rất tốt, trước đó luôn muốn tìm gặp để trả lại tiền. Không ngờ tìm được thì sự việc không như dự đoán, người này không tốt lành gì, đúng là bại hoại.

Hèn gì ông nội luôn dặn dò nàng, người bên ngoài không thể tin, không nên đơn giản tin người khác. Trước đó nàng còn hoài nghi lời nói của ông, bây giờ nàng đã hiểu, ông nói không sai chút nào.

- Này, có chuyện quên hỏi em, em hái quả Tiểu Kiều ở đâu?

Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi, đây là nguyên nhân hắn quay lại.

- Ở...Ở nhà trên núi.

Thiếu nữ có chút chần chừ, cuối cùng mới trả lời.

- Vậy nhà em ở đâu?

Hạ Thiên lại hỏi.

Thiếu nữ không khỏi chần chừ, người này rất bại hoại, có nên cho biết không?

Thiếu nữ suy nghĩ rồi nói:

- Quên em gọi là Thanh Phong thôn, chỗ đó có ngọn núi Thanh Phong, trái cây cũng hái trên núi Thanh Phong.

- Quê em ở núi Thanh Phong sao?

Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, Kiều Tiểu Kiều cũng đi đến, nàng mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, chị gái, chị cũng biết núi Thanh Phong sao?

Thiếu nữ dùng giọng kỳ quái hỏi, theo nàng biết thì chưa ai nghe qua núi Thanh Phong cả.

- Chị đã từng đi qua một lần.

Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:

- Chị là Kiều Tiểu Kiều, là sinh viên năm tư khoa Trung Quốc học, em tên gì?

- Em là Dương San, tân sinh viên khoa du lịch khách sạn.

Thiếu nữ chợt cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nàng vội vàng trả lời.

- Đây là danh thiếp của chị, bên trên có số điện thoại của chị, nếu em có phiền phức thì có thể điện thoại cho chị bất cứ lúc nào.

Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười ngọt ngào, nàng đưa danh thiếp cho Dương San.

- Vâng, cám ơn chị.

Dương San tiếp nhận danh thiếp, nàng có chút vui vẻ.

- Chúng ta đi trước, hẹn gặp lại em.

Kiều Tiểu Kiều cũng không dây dưa nhiều, nàng nói xong thì kéo Hạ Thiên bỏ đi.

Nhìn bộ dạng thân mật giữa Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên và Dương San có chút khó hiểu, chị gái này có vẻ rất tốt, sao lại đi với tên bại hại hoại như vậy?

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi thì cũng không nghĩ ra, Kiều tiểu thư sao lại đặc biệt với một nữ sinh như thế? Không phải vì Hạ Thiên vừa hôn cô bé đấy chứ?

- Kiều tiểu thư, sao chị tốt với cô bé Dương San kia vậy?

Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, nàng khác với Kiều Hoàng Nhi, dù Kiều Hoàng Nhi có gì cũng giấu trong lòng, nhưng nàng thì muốn biết ngay.

- Vì cô ấy đến từ núi Thanh Phong.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.

- Điều này có gì đặc biệt sao?

Kiều Phượng Nhi không hiểu nổi.

Kiều Tiểu Kiều không nói lời nào, nàng chỉ nhìn Hạ Thiên, nàng và Hạ Thiên biết rất rõ, núi Thanh Phong rất đặc biệt, đó là nơi Hạ Thiên đã sống mười sáu năm trời.
Chương 409: Nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ

-Chiếc xe Volvo của Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng chạy ra khỏi đại học Giang Hải, đến giờ cơm trưa trong đại học Giang Hải có quá nhiều người, nhà hàng cũng chật ních, vì vậy bọn họ dứt khoát chạy ra ngoài dùng cơm.

Khi thấy Kiều Phượng Nhi có ý kiến rất lớn với Hạ Thiên, Kiều Hoàng Nhi liền đảm nhận nhiệm vụ lái xe, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều ngồi ở phía sau. Lúc này Kiều Phượng Nhi thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Hạ Thiên vừa ức hiếp thiếu nữ có bộ dạng rầu rĩ không vui.

Kiều Phượng Nhi rất muốn đánh Hạ Thiên, nhìn bộ dạng của hắn thì giống như bị người ta ức hiếp, trên đời này có người như vậy sao?

Ngay cả Kiều Phượng Nhi cũng phát hiện Hạ Thiên rầu rĩ không vui, Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh tất nhiên cũng phát hiện ra, nàng dịu dàng hỏi:

- Chồng, anh làm sao vậy? Sao mất hứng thế?

- Anh đang nghĩ về thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên vô tình trả lời.

Những ngày này Hạ Thiên tự làm dịu chính mình, hắn tìm được không ít bà vợ xinh đẹp, vì vậy hắn tuy nhớ thần tiên tỷ tỷ nhưng phần lớn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng vừa rồi hắn gặp mặt Dương San, lại thấy nàng biết núi Thanh Phong, vì vậy mà không khỏi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ đang ở trên núi, dù bên cạnh hắn có Kiều Tiểu Kiều thì vẫn không khỏi nhớ về thần tiên tỷ tỷ.

Mười sáu năm, trong mười sáu năm đó hắn chưa từng rời xa thần tiên tỷ tỷ, nhưng lúc này hắn đã rời khỏi thần tiên tỷ tỷ hai tháng, tuy giọng điệu và dáng người của nàng vẫn ghi tạc trong đầu hắn, nhưng đã lâu rồi hắn chưa được gặp lại nàng, tất nhiên sẽ không thích ứng. Nhiều năm ở cùng nhau đã tạo nên thói quen, cải biến rất khó khăn.

- Nếu không thì anh về một chuyến đi.

Kiều Tiểu Kiều chần chờ một chú, cuối cùng cũng đề nghị.

Hạ Thiên thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng cuối cùng hắn cũng lắc đầu:

- Thôi, anh còn chưa học được đệ ngũ châm trong Ngịch Thiên Bát Châm, như vậy vẫn không thể nào chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, thôi thì không nên về.

Hạ Thiên nhớ thần tiên tỷ tỷ có nói, cơ duyên rất quan trọng. Hắn tin lời nói của Hạ Thiên, hơn nữa sau khi xuống núi cũng xác nhận gặp được cơ duyên, hắn có thể tìm được một Liễu Mộng có băng hỏa linh thể, mà chính Liễu Mộng cũng giúp hắn dễ dàng thi triển đệ tam châm. Hạ Thiên cảm thấy nếu có thể gặp được vài lần cơ duyên thì có thể thi triển được đệ ngũ châm, đến lúc đó có thể chữa hoàn toàn cho thần tiên tỷ tỷ.

- Chồng, vậy anh định khi nào trở về?

Kiều Tiểu Kiều chần chừ một chút, cuối cùng hỏi.

- À, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, anh sẽ lập tức quay về.

Hạ Thiên trả lời không chút do dự:

- Nhưng anh cũng đã nói với thần tiên tỷ tỷ, nhiều nhất thì một năm anh sẽ về.

- Sau khi về anh còn xuống núi không?

Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.

- Điều này à, anh cũng không biết, khả năng là không.

Hạ Thiên gãi gãi đầu:

- Anh phát hiện dưới núi cũng không có gì vui.

Kiều Phượng Nhi ở một bên không nhịn được phải nói:

- Này, anh về trên núi thì vứt Kiều tiểu thư cho ai?

Kiều Phượng Nhi nói ra những lời này thì chợt hối hận, sao nàng phải hỏi như vậy? Lưu manh này nếu trở về mà không xuống thì rõ ràng là một chuyện cầu còn không được.

- Anh nói có bỏ mặc Tiểu Kiều sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Lỗ tai của em có vấn đề à?

- Lỗ tai của anh mới có vấn đề.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói:

- Anh rõ ràng đã nói sẽ không đi ra, không phải bỏ mặc Kiều tiểu thư sao?

- Em đúng là quá ngốc, xem ra nếu anh cho ngực em lớn lên, em sẽ tương ứng với câu ngực to não nhỏ.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Phượng Nhi.

- Anh... ....

Kiều Phượng Nhi tức giận không thôi:

- Sao em ngốc cho được? Anh mới ngốc.

- Nói em ngốc còn không phục sao? Dù anh trở về không xuống núi, chẳng lẽ anh không biết đưa Tiểu Kiều theo sao?

Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi, ánh mắt rất khinh bỉ.

Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra cảm giác nổi điên, nàng cảm thấy Hạ Thiên mới là ngu ngốc, nhưng ánh mắt tên ngu ngốc này lại nhìn nàng như một kẻ ngốc, đúng là không có thiên lý.

- Sao anh có thể đưa Kiều tiểu thư đến nơi đó? Chỗ đó không thể lên mạng, không thể công tác, thậm chí còn không có tivi để xem.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Không liên quan đến em, dù sao anh cũng không mang em đi.

- Cái gì là không mang em đi? Em là vệ sĩ của Kiều tiểu thư, chị ấy đi đâu thì em theo đó.

Kiều Phượng Nhi không phục nói.

- Vợ của anh theo anh, em còn theo bảo vệ làm gì?

Hạ Thiên tức giận nói.

Kiều Phượng Nhi hừ lên một tiếng:

- Anh có quá nhiều vợ, chăm sóc hết được sao? Chúng tôi bảo vệ Tiểu Kiều còn đáng tin hơn.

- Anh chẳng muốn tranh với em, dù sao lúc đó anh cũng không đưa em theo.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Tôi vẫn muốn đi.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói:

- Cho anh tức chết.

Hạ Thiên lúc này chính thức không thèm quan tâm đến Kiều Phượng Nhi, tất nhiên Kiều Phượng Nhi cũng đang mắng Hạ Thiên.

Hạ Thiên vốn nhớ đến thần tiên tỷ tỷ mà tâm tình không vui, nhưng sau khi náo loạn với Kiều Phượng Nhi thì tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

... ....

Tuy thân phận của Kiều Tiểu Kiều là không tầm thường nhưng cũng không có yêu cầu cao với ăn uống, chỉ cần sạch sẽ yên tĩnh là được. Hạ Thiên cũng không có yêu cầu gì, vì vậy bọn họ nhanh chóng tìm được nhà hàng, sau khi dùng xong bữa cơm đơn giản thì quay lại đại học Giang Hải.

Buổi chiều Kiều Tiểu Kiều và những người bạn cùng khoa tiếp tục đón tân sinh viên, Hạ Thiên lại đảm nhiệm vai phò cu li. Nhưng chiều nay không có ma nào, vì vậy Hạ Thiên cũng không có gì làm, khi không có việc gì làm thì ánh mắt cũng đảo qua đám nữ sinh, muốn xem có "nai tơ" nào đủ điểm để làm vợ mình hay không.

Đáng tiếc là Hạ Thiên mất cả buổi chiều nhìn ngắm mà chẳng có thu hoạch gì, tuy nữ sinh đại học Giang Hải cũng là ngũ quan đoan chính, cũng không quá "cá sấu", nhưng vẫn còn kém tiêu chuẩn "kén vợ" của Hạ Thiên.

Không thể ngi ngờ đây là một buổi chiều nhàm chán với Hạ Thiên, đến năm giờ thì tất cả mới kết thúc. Vì tân sinh viên cuối cùng và ngu dốt của Khoa tiếng Trung đã đến, điều này có nghĩa là không còn gì làm, sứ mạng tiếp đãi tân sinh viên cũng "thành công rực rỡ!".

- Tiểu Kiều, mọi người cùng nhau đi dùng cơm nhé?

Thôi Yến đề nghị.

Kiều Tiểu Kiều đang định nói chuyện thì điện thoại lại vang lên, sau khi nhận điện thoại thì nói với Thôi Yến:

- Xấu hổ quá, các bạn đi đi, mình có chút chuyện, không đi được.

- À, vậy thì được.

Thôi Yến cũng không cưỡng ép, nàng cũng biết không thể nào cưỡng ép. Với thân phận của Kiều Tiểu Kiều thì kết giao với các nàng cũng đã là chuyện quá tốt rồi.

Hạ Thiên cũng rất vui sướng, hắn cũng không muốn đi dùng cơm với các nàng kia, cả nhóm không ai xinh đẹp, nếu cùng ăn cơm thì cũng ảnh hưởng đến không khí và chất lượng "sản phẩm".

- Chồng, Phương Dĩnh vừa điện thoại tới, nàng mời chúng ta đi dùng cơm, em đã đồng ý.

Kiều Tiểu Kiều quay đầu nói với Hạ Thiên.

- Phương Dĩnh sao?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói :

- À, là bạn gái của Tôn Bác Vũ sao?

- Tôn Bác Văn!

Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh tức giận nói, lưu manh này sao thích cải danh cho người khác như vậy?

- Chồng, nếu anh không muốn đi thì có thể về nhà trước.

Kiều Tiểu Kiều biết Hạ Thiên không có hứng thú với Phương Dĩnh.

Nhưng ngoài dự đoán của Kiều Tiểu Kiều, Hạ Thiên lại lắc đầu:

- Vợ, anh theo em.

- Vậy chúng ta đi thôi!

Trên mặt Kiều Tiểu Kiều lộ ra nụ cười ngọt ngào, Hạ Thiên tình nguyện đi với nàng, tất nhiên nàng sẽ vui vẻ.

Mười phút sau Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên bước vào nhà hàng tây đã hẹn với Phương Dĩnh, sau khi tiến vào phòng thì Phương Dĩnh có mặt bên trong mà bạn trai là Tôn Bác Văn cũng có mặt.

- Tiểu Kiều, bạn đến rồi à? Ngồi, ngồi đi.

Khi thấy Kiều Tiểu Kiều thì Phương Dĩnh lập tức đứng lên, nàng nhiệt tình kéo Kiều Tiểu Kiều ngồi ở bên cạnh mình.

- Chào em, Kiều tiểu thư!

Tôn Bác Văn cũng chào Kiều Tiểu Kiều rất khách khí, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, chào cậu, rất vui khi được gặp lại cậu.

- À, Tôn Bác Vũ, chào anh.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.

- À... ....

Vẻ mặt Tôn Bác Văn có chút xấu hổ:

- Điều này...Hạ Thiên, thật ra tôi là Tôn Bác Văn... ....

- Tôi biết.

Hạ Thiên trả lời rất tùy ý.

Kiều Phượng Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là có bệnh không trật đường mướp nào, biết người ta là Tôn Bác Văn mà lại gọi là Tôn Bác Vũ.

Nhưng Hạ Thiên lại chêm một câu:

- Tôi thấy anh gọi là Tôn Bác Vũ thì hay hơn, vì vậy sau này tôi gọi anh là Tôn Bác Vũ.

Tôn Bác Văn lập tức dở khóc dở cười, lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh này.

- Này, anh làm sao vậy? Sao lại sửa tên của người ta?

Phương Dĩnh ở bên cạnh không nhịn được, nàng phải ra mặt cho bạn trai.

- Mắc mớ gì đến cô, tôi chưa sửa tên cô.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

Lời này thiếu chút nữa làm Phương Dĩnh chết ngất, nàng dùng giọng tức giận phản pháo:

- Bác Văn là bạn trai của tôi, sao không liên quan?

- Chỉ là bạn trai mà thôi, chưa phải là chồng.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Hơn nữa sau này anh ta sẽ không phải là chồng cô, vì vậy không có quan hệ gì với nhau.

- Anh...Anh nói như vậy có ý gì?

Phương Dĩnh tức đến mức đỏ bừng mặt.

- Vậy mà không hiểu à?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Dĩnh:

- Cũng không biết cô lấy tên thế nào, đặt là Phương Dĩnh thì có gì là hay, sao không gọi luôn là Phương Không Dĩnh*.

(*: Đại khái là không thông minh.)

- Anh!

Phương Dĩnh bị chọc tức, nàng sắp bộc phát.

Cũng may Kiều Tiểu Kiều đã chen vào:

- Chồng, đừng nói nữa, mau ngồi xuống dùng cơm.

- Được rồi, nể mặt vợ, tôi sẽ không chọc cô nàng ngốc này nữa.

Hạ Thiên khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Tiểu Kiều.

- Đủ rồi.

Phương Dĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng đứng lên nói:

- Tiểu Kiều, mình không hiểu vì sao bạn lại tìm một người đàn ông như vậy, không có chút văn hóa nào.
Chương 410: Phản bội

-Phương Dĩnh nói ra những lời này thì bầu không khí trong phòng chợt thay đổi.

Kiều Tiểu Kiều vốn nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lúc này cũng không còn, mà Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kiều Tiểu Kiều. Các nàng thấy với sự bảo vệ của Kiều Tiểu Kiều với hạ thiên thì không thể nào cho người khác mắng Hạ Thiên là vô văn hóa.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, Kiều Tiểu Kiều nói:

- Phương Dĩnh, người thật sự có văn hóa sẽ không chỉ trích người khác vô văn hóa.

Dù giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều rất bình tĩnh nhưng không ai nghe thấy trong lời nói có chút cảm giác vui sướng nào.

- Tiểu Kiều, bạn nói tôi không có văn hóa sao?

Phương Dĩnh có vẻ rất tức tối.

- Tôi không nói bạn không có văn hóa, tôi chỉ cho rằng đó là hành vi không có văn hóa.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói, dù giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lời nói lại rất sắc bén. Dù nàng không nói rõ, nhưng không thể nghi ngờ nàng đang nói Phương Dĩnh không có văn hóa.

Phương Dĩnh lập tức càng thêm tức giận:

- Tiểu Kiều, bạn đối đãi với bạn bè như vậy sao?

- Bạn của tôi không chỉ trích chồng tôi.

Kiều Tiểu Kiều vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Nguồn: https://truyenggg.com

Vẻ mặt Phương Dĩnh chợt biến đổi:

- Tiểu Kiều, vậy bạn nói chúng ta không phải là bạn bè sao?

- Từ bây giờ đã không phải.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, sau đó nàng đứng lên:

- Chồng, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên lập tức đứng lên nắm tay Kiều Tiểu Kiều đi ra ngoài.

Phương Dĩnh không nói gì, vẻ mặt nàng rất tức giận, khi đám người Kiều Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng thì càng trở nên âm trầm.

... ....

Đám người ra khỏi nhà hàng tây, dưới sự chỉ thị của Kiều Tiểu Kiều, Kiều Hoàng Nhi lái xe về phía Kiều gia.

- Một bữa cơm ngon lại bị anh phá rối.

Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải phàn nàn với Hạ Thiên.

Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:

- Này, sao lại trách anh? Rõ ràng là Phương Dĩnh kia muốn gây khó dễ với anh.

- Rõ ràng là anh gây khó dễ với cô ấy.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói, người này thế nào vậy, sao thích nói ngược như thế.

- Anh không muốn tranh cãi với người ngực to não nhỏ, rõ ràng là Phương Dĩnh kia không có ý tốt gì với vợ anh.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

- Anh!

Kiều Phượng Nhi bị mắng là ngực to não nhỏ thì rất tức giận:

- Anh nói gì? Anh nói Phương Dĩnh kia không có ý tốt với Kiều tiểu thư sao?

- Ngực lớn đâu có ảnh hưởng đến tai? Sao tai em cũng điếc đặc như vậy rồi?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều Phượng Nhi rồi lầm bầm:

- Không đúng, ngực còn chưa to, phải chờ mình giúp mới to được.

Hạ Thiên nói sẽ giúp, trên tay hắn có thêm một câu châm, sau đó dùng tốc độ sét đánh đâm vài cái lên ngực Kiều Phượng Nhi.

- Anh...Anh...Anh...Anh làm gì tôi?

Kiều Phượng Nhi càng hoảng sợ, nàng chỉ cảm thấy bộ vị kia truyền đến chút đau đớn. Nếu không phải nàng là người luyện võ, cảm giác nhạy cảm hơn người thường, sợ rằng sẽ khó phát giác ra.

- Không làm gì, chẳng qua chỉ giúp ngực em lớn lên mà thôi.

Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:

- Qua vài tháng thì ngực em sẽ to đùng mà não thì tí tẹo.

- Anh... ....

Kiều Phượng Nhi chợt có xúc động muốn liều mạng với Hạ Thiên, nhưng nàng biết mình không phải là đối thủ của hắn.

- Này, em phải cảm tạ anh, đợi đến khi ngực em lớn như núi, đến lúc đó dáng người của em sẽ "hot" hơn.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Anh không thu tiền đâu.

Khi thấy Kiều Phượng Nhi sắp có dấu hiệu tan vỡ thì kiều tiểu kiều đã di chuyển chủ đề:

- Chồng, sao anh biết Phương Dĩnh không có ý tốt với em?

- Anh ấy biết rõ mới là lạ, chỉ biết nói lung tung.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói.

- Em có phải đang ngại ngực chưa đủ lớn không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Nếu không anh giúp em vài châm nữa nhé?

- Anh.

Kiều Phượng Nhi cực kỳ xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn không cam lòng yếu thế:

- Vậy anh nói đi, sao anh biết Phương Dĩnh kia không có ý tốt với chị Tiểu Kiều? Em thấy mỗi lần Phương Dĩnh gặp mặt Kiều tiểu thư đều rất nhiệt tình và khách khí.

- Vậy mới nói là ngốc.

Hạ Thiên đả kích Kiều Phượng Nhi không chút lưu tình:

- Em biết cái gì gọi là sát khí không?

- Sát khí sao?

Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng căm giận nói:

- Tất nhiên là em biết, nhưng anh đừng nói cho em biết trên người Phương Dĩnh có sát khí đấy nhé?

- À, Phương Dĩnh thật sự không có sát khí, nhưng khi một người hận và ghen ghét một người khác thì cũng sẽ có một biểu hiện giống như sát khí. Phương Dĩnh kia thỉnh thoảng vẫn tỏ ra ghen ghét vợ anh, ngẫu nhiên trong mắt lóe lên hận ý.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Anh...Anh nói thật sao?

Kiều Phượng Nhi ngẩn ngơ, vốn nàng cũng không tin, nhưng bây giờ nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có chút tin tưởng.

- Anh lừa em có lợi gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Anh cũng đâu thích em?

- Có quỷ mới thích anh.

Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực, lưu manh chết tiệt này có thể nói trực tiếp như vậy sao? Đúng là đả kích lòng tự tin của nàng.

Kiều Hoàng Nhi đang lái xe chợt nói một câu:

- Thật ra Phương Dĩnh ghen ghét Kiều tiểu thư cũng là bình thường, nếu không có Kiều tiểu thư thì cô ấy đã là tài tử tài chính Giang Hải, nổi danh vô hạn. Nhưng vì có tiểu thư mà cô ấy không có gì, nếu nói theo lý thì cô ta ghen ghét hay hận thù tiểu thư đều đúng.

- Nói như vậy thì công ty của mẹ Phương Dĩnh thật ra cũng là đối thủ cạnh tranh của quỹ đầu tư của Kiều gia, vài ngày trước không phải thiếu chút nữa đã bị quỹ đầu tư của Kiều gia làm cho phá sản sao?

Kiều Phượng Nhi lầm bầm:

- Chẳng lẽ Phương Dĩnh kia tiếp cận Kiều tiểu thư thật sự không có ý tốt?

- Trước nay anh nói thường không sai.

Hạ Thiên nói một câu.

Kiều Phượng Nhi vốn đã có chút tin tưởng Hạ Thiên, bây giờ nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi hừ một tiếng:

- Dù Phương Dĩnh không có ý tốt nhưng Tôn Bác Văn thì sao? Vì sao mỗi lần anh đều làm khó dễ cho Tôn Bác Văn?

- À, Tôn Bác Văn kia cũng không phải loại người tốt, anh thấy hắn tám phần không có ý tốt.

Hạ Thiên hời hợt nói.

Kiều Phượng Nhi có chút bất mãn:

- Này, sao sự việc gì đến miệng anh cũng không có ý tốt? Anh nói em xem, sao anh biết Tôn Bác Văn không có ý tốt?

- Tên kia võ công rất cao nhưng lại giả vờ là không biết võ công, còn đeo cả mắt kính ra vẻ học thức, rõ ràng là lừa đảo, nếu là lừa đảo thì rõ ràng không có ý tốt.

Hạ Thiên có đầy đủ lý do.

Kiều Phượng Nhi chợt ngây người:

- Sao? Tôn Bác Văn kia vỗ công rất cao sao? Sao em không thấy?
Chương 411: Chơi đùa với hổ

-- Điều này nói rõ em quá ngốc.

Hạ Thiên tiếp tục khinh bỉ Kiều Phượng Nhi:

- Võ công của hắn có thể cao hơn em, em muốn đánh nhau với hắn thì thua chắc.

- Anh mới ngốc.

Kiều Phượng Nhi tức giận phản bác, sau đó nàng không cam lòng hỏi:

- Tôn Bác Văn thật sự lợi hại như vậy sao?

Phải biết rằng sau khi Hạ Thiên dạy cho Kiều Phượng Nhi Phiêu Miểu Bộ, hơn nữa còn bị Liễu Mộng tra tấn một thời gian thì võ công của Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều tiến vọt về chất, ít nhất bây giờ trong các vệ sĩ Kiều gia thì hai nàng đã là độc cô cầu bại. Kiều Phượng Nhi thấy, chỉ cần không gặp phải loại biến thái như Liễu Mộng và Hạ Thiên thì các nàng căn bản không cần phải sợ người khác. Bây giờ nàng nghe nói Tôn Bác Văn còn lợi hại hơn, vì vậy mà cảm thấy khó thể tin.

- Không tin thì em đến đó mà đánh một trận với hắn.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau sao? Cũng không rảnh đến mức phải tìm người ta đánh nhau như anh.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói, tuy nói như vậy nhưng nàng cũng thật sự có ý nghĩ muốn đánh một trận với Tôn Bác Văn.

- Anh rất ít khi đánh nhau với người khác.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Kiều Phượng Nhi lại sinh ra xúc động muốn đánh người, lưu manh này còn xấu hổ hay không, rõ ràng không biết xấu hổ mới nói ít đánh nhau. Hắn đến thành phố Giang Hải hai tháng nhưng số lần đánh nhau đã vượt qua con số một trăm, mỗi ngày ít nhất cũng hơn một lần.

- Anh nói xem, ngoài hôm nay, có ngày nào anh không đánh nhau?

Kiều Phượng Nhi căm giận chất vấn.

Hạ Thiên lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Anh nói em ngốc đâu có sai, đây không phải là anh đánh nhau, anh đánh người.

- Anh mới ngốc.

Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa đã rống lên:

- Đánh nhau và đánh người có khác nhau sao?

- Em đúng là ngốc đến mức không còn thuốc chữa.

Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Đánh nhau và đánh người hoàn toàn khác nhau, mỗi lần anh đều đánh người ta, người ta không làm gì được anh, vì vậy rõ ràng là đánh người, không phải đánh nhau, bây giờ em hiểu chưa?

Kiều Phượng Nhi lập tức hiểu rõ, nàng rất muốn phản bác lời nói của Hạ Thiên, nhưng cũng thấy đối phương có lý, vì mỗi lần hắn đều đánh người, hình như không tín là đánh nhau.

- Lưu manh chết tiệt, rõ ràng không có học, sao giỏi ngụy biện như vậy?

Kiều Phượng Nhi căm giận mắng.

Khi thấy bộ dạng của Kiều Phượng Nhi thì trên gương mặt tuyệt mỹ của Kiều Tiểu Kiều không khỏi lộ ra nụ cười:

- Phượng Nhi, em đừng đấu võ mồm với chồng, em không phải là đối thủ đâu.

Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì càng buồn bực, tuy nàng không muốn thừa nhận điều này, nhưng nàng không thể không thừa nhận, dù là nàng nói chuyện hay ra tay đều không phải là đối thủ của Hạ Thiên, nhất định là số mệnh bị Hạ Thiên ức hiếp.

Đúng lúc này xe chạy vào cổng chính Kiều gia, ngay sau đó dừng lại bên ngoài biệt thự của Kiều Tiểu Kiều. Bốn người nhanh chóng đi vào biệt thự, Kiều Phượng Nhi vội vàng vào phòng bếp, nàng quyết định đi làm cơm, như vậy sẽ không phải nhìn thấy lưu manh đáng ghét. Vì chỉ cần nhắm mắt làm ngơ coi như không có Hạ Thiên thì nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.

- Mệt mỏi quá... ....

Một âm thanh lười biếng truyền vào trong tai mọi người, sau đó một mỹ nữ có dáng người như ma quỷ và bộ váy trắng như tiên nữ đi đến, đúng là Liễu Mộng.

Khi thấy Hạ Thiên ở phòng khách thì trên mặt Liễu Mộng lộ ra nụ cười hân hoan, nàng vừa rồi còn than mệt, bây giờ hình như lại có sức lực, nàng nhào vào lòng Hạ Thiên:

- Tiểu bại hoại, cậu về rồi, đúng là quá tốt, chị đang muốn tắm rửa.

- Chị Mộng Mộng, chị tắm rửa thì có liên quan gì đến vấn đề Hạ Thiên có về hay không?

Kiều Hoàng Nhi cẩn thận hỏi, trước đó căn bản ai cũng gọi Liễu Mộng là chị Mộng, nhưng sau khi Liễu Mộng hóa thân thành mộng nhi Mộng Mộng, nàng quyết định gọi Liễu Mộng là chị Mộng Mộng.

- Chị rất mệt, chị muốn người khác tắm rửa dùm.

Liễu Mộng cười hì hì:

- Tiểu bại hoại, giúp chị tắm nhé?

- Tốt.

Tất nhiên Hạ Thiên sẽ đồng ý, chuyện tốt như vậy mà không đồng ý sao?

- Hì hì, tiểu bại hoại lúc nào cũng tốt nhất.

Liễu Mộng nói bằng giọng vui vẻ, sau đó một âm thanh rất khẽ vang lên, nàng hôn cặp môi anh đào lên má Hạ Thiên.

Kiều Hoàng Nhi thầm nghĩ, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ đồng ý yêu cầu của chị Mộng Mộng. Nhưng nàng cũng biết, ngoài Hạ Thiên thì Liễu Mộng sẽ không để cho người nào khác giúp mình tắm rửa.

- Tôi vẫn luôn là tốt nhất.

Hạ Thiên dõng dạc, điều này càng làm cho Kiều Hoàng Nhi không biết nói gì. May mà Kiều Phượng Nhi không có ở đây, nếu không lúc này sẽ đang thầm mắng Hạ Thiên.

- Hì hì, tiểu bại hoại, ôm chị đi tắm nhé, chị cũng không muốn làm gì cả.

Liễu Mộng nũng nịu nói.

- Chị Mộng, sao lại mỏi mệt như vậy?

Hạ Thiên có chút kỳ quái, chị Mộng gần đây tràn đầy tinh lực, sao hôm nay lại mệt mỏi như vậy?

- À, chị cùng Tiểu Hổ chơi một ngày, kết quả là mệt mỏi rã rời.

Liễu Mộng lầm bầm nói;

Kiều Hoàng Nhi và Kiều Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, thì ra chị Mộng Mộng khủng bố này chơi đùa mệt mỏi với hổ.

- Chị Mộng, sẽ nhanh chóng không biết mệt nữa.

Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn bế Liễu Mộng lên đi về nhà tắm.

Nửa giờ sau.

- Kiều tiểu thư, Hoàng Nhi, chuẩn bị ăn cơm.

Kiều Phượng Nhi đã ra khỏi phòng bếp, trên tay là một mâm cơm. Nàng quét mắt nhìn bốn phía rồi không khỏi kỳ quái:

- Hạ Thiên đâu?

- Ăn trước đi, khỏi chờ chồng chị.

Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ.

- Anh ta lại đi rồi sao?

Kiều Phượng Nhi rất tức giận:

- Người này đúng là, mới về được một lúc lại đi chơi bời rồi sao?

- À, Phượng Nhi, thật ra anh ấy vẫn chưa đi.

Kiều Hoàng Nhi không nhịn được phải nói.

Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực:

- Chưa đi sao? Vậy anh ấy đang làm gì?

- Tắm.

Kiều Hoàng Nhi nhìn về phía nhà tắm, vẻ mặt có chút kỳ quái.

- Tắm lâu như vậy sao?

Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực, nàng lập tức nghĩ đến một vấn đề:

- Đúng rồi, Kiều tiểu thư, chị Mộng Mộng đâu? có đi gọi chị ấy xuống dùng cơm không?

Kiều Hoàng Nhi lại đón lời:

- Phượng Nhi, chị Mộng Mộng đã xuống rồi.

- Đã xuống?

Kiều Phượng Nhi rất kỳ quái:

- Sao mình không thấy? Á... ....

Kiều Phượng Nhi nhìn về phía phòng tắm, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, cuối cùng cũng kịp phản ứng:

- Hoàng Nhi, bạn, bạn đừng nói là chị Mộng Mộng cũng đi tắm rồi đấy nhé.

- À, chị Mộng Mộng đúng là vừa đi tắm.

Vẻ mặt Kiều Hoàng Nhi chợt đỏ hồng, Hạ Thiên và Liễu Mộng đã tắm hơn nửa giờ mà chưa ra, dù là kẻ ngố cũng biết bọn họ đang làm gì bên trong.

- Lưu manh, dâm cuồng, không biết xấu hổ, đáng ghét... ....

Kiều Phượng Nhi thầm mắng Hạ Thiên, tên đáng chết kia sao lại vội vã như vậy? Ngay cả cơm cũng không ăn, chẳng sẽ không đợi ăn cơm tối xong rồi "hoạt động" sao?

Kiều Phượng Nhi mắng nhưng cũng hiểu, quả thật không cần chờ bọn họ dùng cơm, ai biết bọn họ sẽ tắm rửa trong bao lâu? Nhớ ngày trước bọn họ tắm rửa hơn mười ngày.
Chương 412: Nổi tiếng sau một đêm

-Lần này Liễu Mộng và Hạ Thiên tắm rửa rõ ràng không cần mười ngày nhưng lại mất mười giờ. Thực tế hai người bọn họ đã chiếm phòng tắm cả đêm, cũng may trong biệt thự chẳng phải chỉ có một nhà tắm, nếu không thì Kiều Phượng Nhi sợ rằng sẽ phá cửa.

Tối đó trong đầu Kiều Phượng Nhi chỉ có một vấn đề, Hạ Thiên háo sắc như vậy sao trước nay không "thịt" chị Tiểu Kiều?

- Chẳng lẽ lưu manh ghét bỏ chị Tiểu Kiều vì dáng người không tốt? Nhưng chị Tiểu Kiều cũng rất "ngon hàng", chỉ kém chị Mộng một chút mà thôi.

Kiều Phượng Nhi thầm oán Hạ Thiên, không thể không nói trong lòng Kiều Phượng Nhi quả thật có tồn tại mâu thuẫn, nàng cảm thấy lưu manh Hạ Thiên không xứng với Kiều Tiểu Kiều, nhưng Hạ Thiên chưa "thịt" Kiều Tiểu Kiều, điều này làm nàng cảm thấy bất công.

Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng không ý thức được, nàng và Kiều Hoàng Nhi có nhiệm vụ là vệ sĩ của Kiều Tiểu Kiều, thân phận như vậy có cảm tình rất tốt với Kiều Tiểu Kiều. Nhưng cả ngày chỉ có mình nàng quan tâm đến chuyện của Hạ Thiên, nàng cãi nhau với đối phương nhưng Kiều Hoàng Nhi vẫn không nói gì.

Kiều Phượng Nhi trằn trọc cả buổi tối, tất nhiên sẽ chẳng thể nào ngủ ngon. Sáng sớm nàng rời khỏi giường đi xuống lầu đến phòng khách, ngay sau đó đã nghe thấy âm thanh của Liễu Mộng:

- Phượng Nhi, chị đói bụng rồi.

"Bây giờ xem như các người đã tắm rửa xong."

Kiều Phượng Nhi thầm nói một câu nhưng ngoài miệng lại nói:

- Chị Mộng Mộng, chị chờ chút, bây giờ em sẽ ra ngoài mua điểm tâm.

Kiều Phượng Nhi đã rút ra bài học, khi Hạ Thiên và Liễu Mộng đều kêu đói thì không nên tự mình làm cơm, nếu không nàng nấu cả giờ cũng không đủ cho bọn họ ăn.

Tối qua hai người kia còn chưa ăn, hơn nữa còn "vào ra" cả đêm, không đói bụng mới là lạ. Kiều Phượng Nhi cũng không muốn dùng tất cả thời gian để làm bữa sáng, vì vậy ra ngoài mua thì tốt hơn.

Mười phút sau Kiều Phượng Nhi nhìn Liễu Mộng và Hạ Thiên ăn hết hơn phân nửa bữa sáng mình vừa mua mà cảm thấy cách làm vừa rồi rất sáng suốt, hai người này nếu đi thi đấu ăn khỏe thì chắc chắn sẽ vô địch, ít nhất cũng là á quân.

- Ta là Mộng Mộng, ma nữ Mộng Mộng... ....

Một âm thanh chợt vang lên.

Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, âm thanh này rất hay làm nàng sinh ra cảm giác say mê, nhưng giọng ca này giống như nàng chưa từng nghe qua.

- Chị Mộng, sao em thấy giống như chị đang hát thì phải?

Hạ Thiên đang ăn như sói như hổ chợt dừng lại, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Mộng. Chị Mộng đang ăn, nào có hát được? Nhưng tiếng ca rõ ràng là của Liễu Mộng.

- Tiểu bại hoại, cậu ngốc thế, chuông điện thoại của chị đấy.

Liễu Mộng cười hì hì nói, sau đó nàng không biết lấy từ đâu ra một cái điện thoại:

- Này, bây giờ chị đang đói, đang bận ăn cơm, không rảnh nghe điện thoại, tắt máy nhé, bye bye.

Liễu Mộng căn bản không cho đối phương cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại, sau đó hắn đất nhét một cái sủi cảo vào miệng.

- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....

Chuông điện thoại của Hạ Thiên vang lên.

Hạ Thiên rút điện thoại ra, hắn nhận máy:

- Ai vậy?

- Sư phụ, sư phụ, là em!

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hưng phấn của Triệu Thanh Thanh:

- Anh lên mạng xem đi.

- Lên mạng xem cái gì?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Chẳng lẽ lại có thằng khốn nào mắng cảnh sát tỷ tỷ sao?

- Không phải là chị Băng Băng, là chị Mộng Mộng.

Giọng nói của Triệu Thanh Thanh rất kích động.

Hạ Thiên nổi giận:

- Thằng khốn nào dám mắng chị Mộng? Em nói địa chỉ nó cho anh.

- À, sư phụ, anh để em nói xong đã, không phải có người mắng chị Mộng Mộng, phải nói là chị Mộng Mộng đã nổi tiếng. Tóm lại anh cứ lên mạng mà xem, rất nhiều trang web có đoạn phim về chị Mộng Mộng, số lượng người xem tăng đến mức chóng mặt.

Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói:

- Em không nói, anh lên mà xem. À, đúng rồi, sư phụ, thuận tiện cho hỏi, anh còn giữ điện thoại của em không?

- Em muốn lấy điện thoại thì cứ sang đây.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- À, thôi thì đợi một thời gian nữa vậy.

Triệu Thanh Thanh vội vàng cúp điện thoại, nàng không muốn đến tận cửa nhận đòn.

Hạ Thiên vẫn ăn hết bữa sáng không chút hoang mang, nếu không có ai mắng vợ hắn, tất nhiên hắn sẽ không vội lên mạng làm gì cho mệt.

Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên kéo Liễu Mộng và Kiều Tiểu Kiều cùng lên mạng, sau đó mọi người chợt phát hiện Liễu Mộng thật sự nổi tiếng trên truyenggg.com.

- Ta là Mộng Mộng, ma nữ Mộng Mộng, ta thích đánh nhau không thích ngủ... ....

Trong một đoạn video, Liễu Mộng đang vừa chơi đùa vừa hát với hổ, tiếng ca làm cho đám người say mê.

Đây là lần thứ hai Hạ Thiên được nghe Liễu Mộng hát, tiếng ca của nàng vẫn thoát tục, giống như không thuộc về thế giới này. Giọng hát như âm thanh của tự nhiên làm cho đám người trên truyenggg.com như điên cuồng.

- Tiếng trời, con mẹ nó, đúng là tiếng trời... ....

- Có lẽ chỉ trên trời mới có... ....

- Tao nằm mơ à? Sao nghe được âm thanh trong thuyền thuyết vọng về? Con bà nó còn hay hơn bọn "ca lẻ" hát trong phòng thu vài ngàn lần.

- Ai nói cho tao biết con ghẹ nào đang hát vậy?

- Hình như không phải ngôi sao ca nhạc?

- Tao thấy rõ ràng là tiên nữ, có lẽ vừa "xuyên việt" đến địa cầu... ....

- Cái gì mà tiên nữ, thằng này lé rồi, đây là ma nữ, mấy ngày trước tao còn thấy cô ấy bắt hổ làm thú cưng... ....

- Phải vậy không cu?

- Đúng, không những tao thấy mà rất nhiều người thấy, con cọp trong video từ vườn bách thú Giang Hải xổng chuồng ra ngoài, sau đó bị cô ấy bắt làm thú cưng... ....

- Đúng vậy, người của sở thú cũng bị đánh một trận, cô gái này rất mạnh... ....

- Trời ạ, theo lời các chú thì trong video là hổ thật sao?

- Đừng nghe mấy con "gà" này nói mò, đây mà là hổ gì, là mèo, nghe nói nước ngoài có loại mèo to lắm... ....

- Con mẹ mày, mèo nào lớn như vậy? Lừa đảo sao? Đó là hổ.

- Các chú lắm mồm quá, cần gì quan tâm hổ hay mèo? Ông chỉ nghe tiếng hát mà thôi, chú nào nói cho anh biết chỗ nào bán đĩa của cô nàng này? Anh muốn mua... ....

- Trước tiên anh tải về điện thoại cái đã... ....

Có vài ngàn lời bình luận dưới đoạn video, nhưng tốc độ spam là cực nhanh. Thực tế không chỉ là trang web này, hầu như tất cả trang web đều bàn tán, đều có người xem video, mà những trang nổi tiếng thì số người xem cũng nhiều hơn, điều này chính thức làm Liễu Mộng nổi tiếng sau một đêm.

- Kỳ quái, ai đưa video lên mạng?

Liễu Mộng lầm bầm:

- Chị cũng không biết.

- Có chút kỳ quái.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nhíu mày:

- Đây là tình cảnh chị Mộng ở Kiều gia, sao lại bị đưa lên mạng?
Chương 413: Ngôi sao ca nhạc

Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng điện thoại cho Kiều Đông Hải, nhưng mãi nửa giờ sau thì hắn mới đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.

- À, xấu hổ quá, anh đến chậm, anh đã nghe xong bài ca, thật sự nhịn không được phải nghe vài lần.

Kiều Đông Hải vừa vào cửa thì lúng túng xin lỗi.

- Đại ca, anh biết ai đăng đoạn video này không?

Kiều Tiểu Kiều hỏi.

- Là một bảo vệ.

Kiều Đông Hải không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, một con hổ lớn nhốt ở trong Kiều gia, tuy bốn phía đều có song sắt vây quanh, hổ không ra được. Nhưng vì đề phòng mà Kiều Đông Hải quyết định sắp xếp rất nhiều camera xung quanh, đồng thời còn sắp xếp nhiều bảo vệ liên tục xem xét tình huống.

Khi Liễu Mộng đang chơi đùa ca hát với hổ thì đám bảo vệ đang ở phòng quan sát thấy rất rõ, sau đó tất cả đều bị thu hút bởi tiếng ca của Liễu Mộng. Cuối cùng cả đám không nhịn được mà úp một đoạn video lên mạng, cùng chia sẻ với mọi người, kết quả là đoạn video này được truyền đi khắp chốn, vì vậy mà Liễu Mộng mới nổi tiếng sau một đêm.

- Chị Mộng, nếu chị muốn thì tôi sẽ nói Tiểu Yêu Tinh xóa đi.

Hạ Thiên đề nghị.

- Tại sao phải xóa?

Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên:

- Chị thích như vậy.

Liễu Mộng cười hì hì rồi nói:

- Tiểu bại hoại, người ta là ma nữ Mộng Mộng, ma nữ thường được nhiều người yêu mến, bây giờ có nhiều người yêu mến chị, như vậy mới là ma nữ chân chính .

Lý luận của Liễu Mộng làm cho đám người không biết phải nói gì cho phải, Kiều Đông Hải khẽ động tâm, hắn vội hỏi:

- Chị Mộng, vậy chị có muốn càng nhiều người thích hơn không?

- Tất nhiên rồi.

Liễu Mộng cười hì hì:

- Nếu cả thế giới đều thích thì tốt, chị sẽ là ma nữ lợi hại nhất. Chị lại không thích bọn họ, chị chỉ thích Tiểu bại hoại, hì hì, tức chết bọn họ.

Kiều Đông Hải cũng không biết nói gì, hắn tiếp tục hỏi thăm:

- Chị Mộng, em có một biện pháp để cho rất nhiều người thích chị, thậm chí là cả thế giới thích chị, chị có muốn thử không.

- Muốn!

Liễu Mộng gật đầu không chút do dự, sau đó nàng hỏi:

- Biện pháp gì?

- Làm ngôi sao ca nhạc.

Kiều Đông Hải trả lời:

- Chị Mộng, chỉ cần chị ký kết hợp đồng với công ty của tôi, như vậy tôi có thể giúp chị tuyên truyền, phát hành đĩa nhạc. Tôi dám khẳng định không bao lâu nữa chị còn nổi tiếng hơn cả Triệu Vũ Cơ.

- Thì ra là làm ngôi sao ca nhạc.

Liễu Mộng có hơi thất vọng:

- Làm ngôi sao ca nhạc không hay lắm, cả ngày phải hát, chị cũng không muốn hát, chị đã hát hai mươi năm trên giường rồi.

Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, trong lòng có chút buồn bực. Người này không thích hát sao lại hát hay như vậy? Như vậy còn để cho đám ca sĩ sống không đây?

- Chị Mộng, chị không thích hát sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Nhưng nhìn vào đoạn video kia thì thấy chị hát rất vui.

Đây cũng là những gì mà Kiều Đông Hải muốn hỏi, nhưng hắn không dám, bây giờ Hạ Thiên nói lên nổi lòng, tất nhiên sẽ vểnh tai lắng nghe.

- Tiểu bại hoại, cậu rất ngốc, tuy chị nói không thích hát, nhưng không phải nói thích mỗi ngày đều phải hát.

Liễu Mộng cười nói:

- Tất nhiên chơi đùa với Tiểu Hổ và hát vài bài sẽ rất vui.

Cuối cùng Liễu Mộng còn bổ sung một câu:

- Tóm lại chị là ma nữ, chị muốn hát thì hát, không muốn hát thì không hát, vì vậy chị không cần làm ngôi sao ca nhạc, chị muốn làm ma nữ Mộng Mộng độc nhất vô nhị.

Khi thấy Liễu Mộng không muốn làm ngôi sao ca nhạc thì Kiều Đông Hải không khỏi có chút thất vọng, hắn có thể khẳng định, nếu Liễu Mộng thật sự tiến vào ngành ca hát thì nổi tiếng cả nước là bình thường. Còn chuyện nổi tiếng khắp thế giới thì hơi quá, nhưng âm thanh tự nhiên của nàng cũng làm mọi người sinh ra sự cộng minh.

Kiều Đông Hải nghĩ đến đoạn video đang làm mưa làm gió trên mạng, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý kiến, hắn nói:

- Chị Mộng, chị có thể hát những bài vui chơi kia để tôi làm đĩa không?

Kiều Đông Hải hỏi như vậy cũng vì thấy số lượng người xem đoạn video kia, thật ra chỉ cần có lời ca, sau khi trải qua chế tác thì có thể làm nên một đĩa đơn, sau đó mang đi phát hành. Chỉ cần tuyên truyền tốt một chút, Liễu Mộng có thể nổi tiếng, tất nhiên công ty của hắn cũng kiếm được một món hời.

- Thứ đó có thể bán được tiền không?

Liễu Mộng mở lớn mắt nói, nàng không có tiền, đã từng tìm đến nha đầu Hàm Hàm để vay nặng lãi, vì vậy nàng cũng rất muốn kiếm tiền.

- Tất nhiên, không những bán được tiền, tôi tin còn có thể bán được rất nhiều.

Kiều Đông Hải cực kỳ tin tưởng.

- Như vậy sẽ có nhiều lợi nhuận.

Liễu Mộng có chút vui vẻ:

- Hì hì, cầm lấy đi bán nhớ chia cho chị.

- Không có vấn đề.

Kiều Đông Hải chợt hưng phấn:

- Chị Mộng, vậy chị cảm thấy chia chác theo tỉ lệ thế nào?

- À, để chị xem, nếu không thì chị một nửa cậu một nửa nhé?

Liễu Mộng thuận miệng nói, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu:

- Không được, chị là ma nữ, ma nữ phải chiếm lời nhiều hơn, vì vậy chị muốn tỉ lệ cao hơn.

- Chị Mộng, thế này nhé, sáu phần lợi nhuận cho chị, bốn phần về công ty tôi, chị thấy thế nào?

Kiều Đông Hải vội vàng nói, nếu nói một cách nghiêm khắc thì mọi người cùng một nhà, thật ra cũng không cần so đo.

- Tốt, cứ như vậy mà làm.

Liễu Mộng thuận miệng đồng ý, nàng cũng không quá quan tâm.

- Được, chị Mộng, chị chờ một chút, bây giờ tôi làm hợp đồng cho chị, lát nữa chị ký hợp đồng là được.

Kiều Đông Hải nhanh chóng nói.

- Được rồi, chị đi chơi tới Tiểu Hổ cái đã.

Liễu Mộng nói xong thì đứng lên đi ra cửa, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Tiểu bại hoại, cậu có đi chơi không?

- Đi chứ!

Hạ Thiên lập tức gật đầu, hắn đã quyết định sau này nên ở cùng mới Liễu Mộng nhiều hơn, như vậy công lực sẽ tăng tiến nhanh hơn. Chỉ như vậy hắn mới có thể nhanh chóng học được đệ ngũ châm, sau đó mới chữa tốt cho thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên đứng lên cùng đi với Liễu Mộng, Kiều Đông Hải lại mở miệng:

- Hạ Thiên, chờ chút, có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.

- Tiểu bại hoại, vậy các người thương lượng trước, chị đi chơi, chút nữa đến tìm nhé?

Liễu Mộng nói xong thì chạy ra ngoài.

Hạ Thiên nhìn về phía Kiều Đông Hải, hắn có chút buồn bực:

- Chuyện gì?

- Là chuyện của Tiểu Kiều.

Kiều Đông Hải nhìn Kiều Tiểu Kiều:

- Tuy gần đây Ám Ảnh Đoàn không phái sát thủ đến ám sát Tiểu Kiều, nhưng chúng ta cũng không thể không lo, nếu chuyện này còn chưa giải quyết thì trong lòng tôi vẫn rất lo lắng.

- Không sao, chờ tôi lên làm đội trưởng Ám Ảnh Đoàn, sẽ không cò ai giết Tiểu Kiều.

Hạ Thiên nói giống như không muốn quan tâm.
Chương 414: Đánh người không chọn chỗ

Kiều Đông Hải lập tức sững sờ, Hạ Thiên sao lại có liên quan đến Ám Ảnh Đoàn?

- Anh nằm mơ à? Sao anh có thể là đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn?

Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh không nhịn được phải tức giận nói.

- Đợi đến khi anh chộp được vợ sư tỷ xinh đẹp, sau đó đưa chị ấy đến Ám Ảnh Đoàn, khi đó anh sẽ đánh toàn bộ Ám Ảnh Đoàn, bọn họ không cho anh làm đoàn trưởng thì anh xử lý sạch.

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Nếu không phải bọn họ làm phiền Tiểu Kiều, anh cũng không muốn làm đoàn trưởng.

- Anh chỉ giỏi khoác lác.

Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng, nàng biết Hạ Thiên rất lợi hại nhưng vẫn không tin. Người ta có một chức đoàn trưởng đứn đầu, sao có thể giao cho người ngoài một cách lãng xẹt như vậy?

- Tin hay không là tùy em, dù sao em cũng không phải là vợ anh.

Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, người khác không tin thì chẳng sao, chỉ cần vợ hắn tin là được.

- À, Hạ Thiên, vậy bao lâu nữa cậu mới là đoàn trưởng của Ám Ảnh Đoàn?

Kiều Đông Hải ở bên cạnh không khỏi hỏi một câu.

- Điều này... ....

Hạ Thiên gãi gãi đầu, hắn có chút ngượng ngùng:

- Tôi cũng không biết chính xác, dù sao phải tìm vợ sư tỷ xinh đẹp cái đã, nhưng không biết chị ấy đã trốn đi đâu mất rồi.

- Hạ Thiên, trước khi cậu được lên làm đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn thì chúng ta vãn phải tìm ra kẻ nào muốn giết Tiểu Kiều, nếu không Tiểu Kiều sẽ rất nguy hiểm.

Giọng điệu của Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ.

- Có tôi ở đây thì chẳng còn gì nguy hiểm nữa cả.

Hạ Thiên vẫn không cho là đúng.

Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn mắng người, lưu manh này suốt ngày đi chơi với phụ nữ khác, còn không biết xấu hổ nói có mình ở đây.

- Hạ Thiên, nhưng tôi biết người muốn giết Tiểu Kiều là ai.

Kiều Đông Hải không hề nói nhiều, điều này mới là quan trọng nhất, như vậy Hạ Thiên mới không lẩn tránh.

- Sao anh không nói sớm?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Kiều Đông Hải:

- Là ai? Anh nói đi, tôi sẽ bắt hắn.

- Trước kia tôi luôn cho rằng người ta ám sát Kiều Tiểu Kiều chỉ vì Kiều gia, tối qua Tiểu Kiều nói ra hoài nghi của cậu về Phương Dĩnh, tôi mới đột nhiên ý thức được vấn đề. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nghĩ sai, đối phương muốn đối phó nhưng mục đích không phải là Kiều gia, đó chính là Tiểu Kiều.

Vẻ mặt Kiều Đông Hải có chút âm trầm:

- Vì vậy tôi đã điều tra Phương Dĩnh, cô gái này có vấn đề.

- À, vậy bây giờ tôi sẽ đi bắt cô ấy.

Hạ Thiên xoay người định bỏ đi, nhưng hắn chợt nhớ đến một vấn đề, hắn hỏi:

- Anh biết con đàn bà ngu ngốc kia ở đâu không?

Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn vội vàng nói:

- Hạ Thiên, bây giờ vẫn chưa thể xác định Phương Dĩnh có liên quan đến chuyện ám sát Tiểu Kiều, hơn nữa tuy nàng có khả nghi nhưng chúng ta còn chưa có chứng cứ... ....

- Tôi chưa bao giờ cần chứng cứ, anh chỉ cần nói cho tôi biết cô ta ở đâu là được.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.

- À, tôi phải gọi điện thoại hỏi cái đã... ....

Kiều Đông Hải cười khổ nói.

Hạ Thiên cắt ngang lời:

- Vậy anh gọi điện thoại nhanh lên.

Kiều Đông Hải thật sự bất đắc dĩ, đúng là không có biện pháp, vì vậy chỉ đành phải gọi điện thoại. Sau khi bắt đầu hoài nghi Phương Dĩnh thì hắn đã phái người theo dõi nàng hai bốn trên hai bốn, chỉ cần hỏi người đang giám sát Phương Dĩnh, như vậy có thể biết được vị trí.

Kiều Đông Hải vừa nói ra vị trí của Phương Dĩnh thì Hạ Thiên đã biến mất.

Phương Dĩnh đang đi dạo phố, trong hành trình này Tôn Bác Văn luôn đi theo làm bạn, trung thực sắm vai bạn trai. Phương Dĩnh đi vào một khu thương mại, nàng thấy bộ nào ưng ý thì mua ngay, giá cả cơ bản đều trên chục ngàn. Tôn Bác Văn tùy ý quét thẻ tính tiền, bộ dạng không chút đau lòng, điều này làm cho nhân viên bán hàng cực kỳ hâm mộ, vì sao cô gái này không đẹp bằng nàng mà có được một người đàn ông lắm tiền như vậy?

- Bác Văn, chúng ta sang bên kia xem.

Phương Dĩnh vừa mới đi vào khu hàng Gucci, khi đi ra lại thấy một cửa hàng độc quyền của LV. Dù trong nhà nàng đã có bốn năm chiếc túi LV, nhưng nàng vẫn quyết định đi mua, đối với nàng thì mua sắm là hưởng thụ, còn những thứ này có dùng hay không sẽ chẳng quan trọng.

- Tốt.

Tôn Bác Văn cũng không có ý kiến, tuy Phương Dĩnh đã xài vài trăm ngàn nhưng hắn vẫn không quan tâm. Tất nhiên, thực tế thì thẻ ngân hàng kia là của Phương Dĩnh, hắn chỉ giúp nàng quét thẻ trả tiền mà thôi.

Nhưng hai người vừa mới đi được vài bước thì đã phải ngừng lại, vì có người chặn đường.

- Là anh.

Khi thấy người chặn đường mình, Phương Dĩnh lập tức trở nên tức giận.

Người ngăn cản hai người chính là Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên không quan tâm đến Phương Dĩnh mà nhìn Tôn Bác Văn:

- Này Tôn Bác Vũ, nếu bây giờ anh rời khỏi đây, tôi sẽ không đánh anh.

- Anh muốn làm gì?

Phương Dĩnh cực kỳ tức giận.

Vẻ mặt Tôn Bác Văn chợt biến đổi, sau đó hắn chậm rãi nói:

- Hạ Thiên, có phải có hiểu lầm gì không?

- Không có hiểu lầm gì cả, tôi muốn xử lý Phương Không Dĩnh ngốc nghếch này, nếu anh không muố bị tôi xử lý luôn cho gọn thì tranh thủ thời gian mà chạy đi, tôi sẽ cho anh chạy.

Hạ Thiên nhanh chóng nói.

- Họ Hạ, có phải anh bị bệnh rồi không?

Phương Dĩnh ở một bên tức giận mắng.

Hạ Thiên nhấc chân đá lên bụng Phương Dĩnh, nàng lập tức văng ra vài mét ngã lên mặt đất.

- Cô mới có bệnh.

Hạ Thiên bất mãn mắng một câu, sau đó hắn quay sang Tôn Bác Văn:

- Này, Tôn Bác Vũ, rốt cuộc anh có đi không?

Tôn Bác Văn cười miễn cưỡng:

- Hạ Thiên, đây là đường lớn, cậu làm như vậy sợ ảnh hưởng không tốt.

Nơi này đúng là đường lớn, nhưng cũng không có quá nhiều người, vì đây là khu mua bán hàng xa xỉ, tuy những năm nay người giàu có rất nhiều nhưng người chẳng có tiền vẫn chiếm đa số.

- Tôi đánh người chưa từng chọn địa điểm.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Coi như anh muốn chết, tôi cũng lười nói với anh, trước tiên cho anh ăn đòn rồi nói sau.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì đánh về phía Tôn Bác Văn, một đấm phóng đến.

Vẻ mặt Tôn Bác Văn chợt biến đổi, khoảnh khắc khi nắm đấm của Hạ Thiên sắp đập lên kính, hắn đột nhiên rùn người xuống thoát khỏi một đấm. Sau đó hắn nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Phương Dĩnh, sau đó vung tay ôm Phương Dĩnh lên.

- Chờ chút.

Sau khi thoát khỏi một quyền của Hạ Thiên thì Tôn Bác Văn hét lên.

- Chờ cái gì?

Hạ Thiên rất mất hứng:

- Tôi đang rất bận.

- Hạ Thiên, tôi không quan tâm cậu có ân oán gì với Phương Dĩnh, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nể mặt.

Tôn Bác Văn mơ hồ bùng lên một luồng khí thế:

- Bây giờ nếu để mặc cậu ra tay với cô ấy, Tôn Bác Văn tôi nào còn là đàn ông?
Chương 415: Tôn Bác Văn hùng mạnh

KTôi với anh không quen biết, cần gì phải nể mặt.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Còn anh có phải đàn ông chân chính hay không, điều này càng không liên quan gì đến tôi.

- Hạ Thiên, chúng ta không thù không oán, không cần tuyệt tình quá mức như vậy chứ?

Trong lời nói của Tôn Bác Văn mang theo hương vị bất mãn:

- Hôm nay cậu bỏ qua, sau này dù cậu làm gì với Phương Dĩnh thì cũng không liên quan gì đến tôi. Hôm nay nếu cậu nể mặt, ngày sau tôi cũng sẽ nể mặt cậu, coi như lùi một bước trời cao biển rộng... ....

Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tôn Bác Văn:

- Nhị sư phụ có nói, nhịn là nhục, thích là "đục", lùi một bước rơi vào hầm cầu. Vì vậy tôi không nể mặt anh, cũng không cần anh nể mặt tôi.

Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì đã đánh về phía Tôn Bác Văn, hai đấm xiết chặt, chỉ sau khoảnh khắc đã đấm ra mười tám quyền. Lúc nãy Tôn Bác Văn đã tránh được một lần tấn công, bây giờ Hạ Thiên ra tay đến mức cực hạn, hắn không cho Tôn Bác Văn cơ hội né tránh.

Nhưng Hạ Thiên vẫn đánh giá thấp thực lực của Tôn Bác Văn, chỉ thấy đối phương né tránh hầu như không chậm so với tốc độ của Hạ Thiên, sau vài lượt né tránh đã thoát khỏi mười quyền.

- Ầm, ầm, ầm... ....

Nhiều âm thanh trầm đục vang lên, Tôn Bác Văn cũng ra tay, hai đấm của hắn liên tục vung lên để đón đỡ tám quyền còn lại của Hạ Thiên. Dù tốc độ của Tôn Bác Văn cũng rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn một chút so với Hạ Thiên, vì vậy hắn chỉ có thể né được mười quyền đầu tiên, tám quyền tiếp theo phải cứng đối cứng.

Một vòng khí bùng ra, hai người liều mạng không chỉ đơn giản là nắm đấm va vào nhau, rõ ràng là chân khí cũng bùng ra.

Hạ Thiên cũng không kinh ngạc, lần đầu tiên khi gặp Tôn Bác Văn thì hắn đã phát hiện được một luồng chân khí hùng hậu. Tuy Tôn Bác Văn che giấu rất sâu nhưng cũng khó thể tránh khỏi ánh mắt của một thần y như Hạ Thiên.

Trên mặt Tôn Bác Văn chợt đỏ hồng mất tự nhiên, hắn đạp chân lui về phía sau hai bước, khi bàn chân hõm vào trong mặt đất hai centimet thì hắn mới đứng vững.

Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ không chấn động, vẻ mặt rất thoải mái. Rõ ràng nếu đấu chân khí thì hắn ở vào thế thượng phong.

- Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, nhưng xem ra vẫn kém tôi.

Hạ Thiên nhìn Tôn Bác Văn:

- Vừa rồi mới chỉ là khởi động, bây giờ tôi muốn xử lý anh.

- Muốn giết chết tôi cũng không dễ dàng như vậy.

Tôn Bác Văn chậm rãi nói, gương mặt đỏ tươi đã biến mất, hắn đưa tay lên tháo mắt kính xuống.

Tôn Bác Văn đột nhiên hất kính lên, dị biến chợt xuất hiện, kính mắt chợt biến mất, trên tay hắn chợt xuất hiện một sợi tơ bạc dài hơn một thước. Hắn rung cổ tay, tơ bạc hóa thành một mảng lưới quấn về phía Hạ Thiên. Lúc này Tôn Bác Văn coi như chủ động tấn công.

- Sao?

Hạ Thiên đột nhiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt, hắn trông có vẻ biến mất giữa hư không nhưng giọng nói vẫn chứng tỏ người còn chưa đi. Lúc này giọng điệu của hắn trở nên bất định:

- Kính mắt có thể biến thành thứ này sao? Hình như nhìn có vẻ rất hay, mình cướp về cho chị Mộng chơi mới được.

Hạ Thiên nói cướp là cướp, hắn vươn hai ngón tay đến kẹp cổ tay của Tôn Bác Văn. Nhưng Tôn Bác Văn rất cảnh giác, hắn rụt tay lách ra, mà sợi tơ bạc cũng cuốn về phía bàn tay Hạ Thiên.

Hạ Thiên căn bản không né tránh, hai ngón tay kẹp sợi tơ bạc. Nhưng tơ bạc trơn như trạch, sợi tơ đột nhiên trượt ra, vì vậy mà kế hoạch của hắn đã thất bại.

Điều này làm cho Hạ Thiên buồn bực, hắn muốn cướp một món đồ chơi mà thôi, sao lại khó khăn như vậy?

- Thôi được, trước tiên xử lý người này trước đã, sau đó cướp hàng sau.

Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, hắn không quan tâm đến sợi tơ bạc mà chuyển sang tấn công Tôn Bác Văn.

Dù hai người chiến đấu cực kỳ khủng bố nhưng những người đi qua lại không thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người. Trừ khi bọn họ biết chắc chắn có người ở đây, nếu không bọn họ căn bản chẳng biết có gì xảy ra, vì vậy mà hai người đánh nhau nãy giờ vẫn chưa có ai chú ý đến.

Chỉ có một người duy nhất chú ý vào cuộc chiến chính là Phương Dĩnh. Khoảnh khắc này nàng đang trợn mắt há mồm, nàng khó mà tin được những gì trước mắt, đây là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết sao? Nàng cảm thấy rất khó tin, Tôn Bác Văn có vẻ văn nhã nhưng lại có võ công cao cường.

Lúc này cuối cùng Phương Dĩnh đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại đổi tên Tôn Bác Văn thành Tôn Bác Vũ, thì ra khi hai người gặp mặt nhau, Hạ Thiên đã biết Tôn Bác Văn có võ công.

Khi Phương Dĩnh còn đang ngây ngốc thì một bóng người chợt hiện ra bên cạnh, người này chụp lấy quần áo của nàng rồi kéo lên.

- Á!

Phương Dĩnh cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng hô một tiếng:

- Bác Văn, cứu em... ....

Phương Dĩnh kêu lớn lập tức kinh động đến hai người trong trận chiến, người phản ứng đầu tiên không phải là Tôn Bác Văn mà chính là Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhìn thoáng qua, hắn thấy Phương Dĩnh bị người ta xách lên mang đi, mà người mang Phương Dĩnh đi cũng không xa lạ gì với Hạ Thiên.

- Mị Nhi, chị đứng lạ cho tôi.

Hạ Thiên hô lên một tiếng rồi phóng theo:

- Cẩn thận tôi đánh chị.

Ngươi đột nhiên xuất hiện chính là Mị Nhi mà trước nay luôn thần bí, lần này nàng xuất hiện rõ ràng là đối nghịch với Hạ Thiên, điều nà làm hắn cảm thấy khó hiểu, Mị Nhi này đúng là cần ăn đòn, quá không nghe lời.

Rõ ràng Mị Nhi không đứng lại theo lời Hạ Thiên, nàng chẳng những không dừng mà còn chạy nhanh hơn. Hạ Thiên dù chạy rất nhanh nhưng hắn không quen thuộc khu vực này, vì vậy mà đuổi một lúc đã không thấy bóng dáng của Mị Nhi.

- Lần sau gặp lại nhất định phải cho ăn đòn.

Một lát sau Hạ Thiên mới ngừng truy kích, tốc độ của Mị Nhi là rất nhanh, muốn đuổi kịp cũng không dễ.

Hạ Thiên nhìn lướt qua bốn phía, hắn lập tức buồn bực, đây là chỗ nào? Hắn vừa chạy được một lúc thì lạc đường. Càng làm hắn cảm thấy khó hiểu chính là nơi này cũng là khu đi bộ, không có xe cộ gì.

- Lần sau nhất định phải cho ăn đòn đau.

Hạ Thiên căm giận nói, ba giây trước hắn còn nghĩ rằng mình sẽ đuổi kịp Mị Nhi rồi đánh cho một trận, nhưng bây giờ xem ra đã khó thực hiện ước nguyện.

Tôn Bác Văn nhìn Mị Nhi và Hạ Thiên đuổi theo một trước một sau mà vẻ mặt dần khôi phục lại bình tĩnh, lúc này sợi tơ bạc đã hóa thành mắt kính được hắn đeo lên. Lúc này hắn đã khôi phục lại bộ dạng của một phần tử trí thức.

Đúng lúc này điện thoại của Tôn Bác Văn vang lên, hắn lấy ra xem, hắn nhìn dãy số, ánh mắt không khỏi lộ ý cười.

- Là tôi.

Ngay sau đó Tôn Bác Văn đã nhận điện thoại.

- Hành động trong ba ngày.

m thanh ở đầu dây bên kia chợt vang lên:

- Chuẩn bị sẵn sàng, chờ thông báo của tôi.
Chương 416: Buồn bực khó hiểu

Khi Hạ Thiên đang cực kỳ khó hiểu thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Vương Tiểu Nha.

- Hạ Thiên ca ca, anh ở đâu đó? Bây giờ em đang rất buồn phiền.

Trong điện thoại, Vương Tiểu Nha có vẻ rất ỉu xìu.

- Sao em lại buồn phiền?

Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ buồn phiền cũng có thể lây sao? Hắn đang buồn bực, bây giờ tiểu nha đầu bên kia lại buồn phiền. Nhưng nếu lây bệnh thì cũng không thể đi xa vậy chứ?

Vương Tiểu Nha dùng giọng mất hết sức lực trả lời:

- Hạ Thiên ca ca, vừa rồi cô giáo trong trường điện thoại cho em, nói là em cuối tuần phải đi học. Em thật sự cảm thấy khó hiểu, rõ ràng em đã bị đuổi học rồi mà, làm gì còn phải đi học nữa?

Hạ Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái:

- Đúng vậy, không phải em đã bị đuổi học rồi à? Sao bây giờ còn phải đi học?

- Đúng vậy, em cũng hỏi như thế, nhưng cô giáo nói, bây giờ chủ nhiệm không phải là cô giáo cũ, hiệu trưởng cũng là hiệu trưởng mới. Vì vậy trước đó hiệu trưởng nói đuổi học em là không chắc chắn, em còn là học sinh, đến tuần sau em lại phải tiếp tục đi học, hu hu... ....

Giọng điệu của Vương Tiểu Nha giống như muốn khóc đến nơi:

- Em thật sự buồn bực đấy, sao lại như vậy? Đã đuổi học em rồi, những ngày nay em rất vui, bây giờ lại bắt em đi học, đúng là không có chữ tín.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:

- Có cái gì khó hiểu đâu, em đừng đi học là được.

- Nhưng trường còn chưa đuổi học, em còn phải đi học, em phải tìm một lý do quang minh chính đại để bị đuổi học mới được.

Vương Tiểu Nha vẫn không có tinh thần:

- Trước đó lão hiệu trưởng khốn kiếp đã đuổi học em rồi, rõ ràng là bọn họ không đúng. Nếu bị đuổi thì em không đi học cũng có lý do rõ ràng, bây giờ nếu em không đi thì không biết phải nói với cha mẹ thế nào.

Hạ Thiên không biết cha mẹ ở nơi nào, vì vậy cũng không biết nói chuyện với cha mẹ sẽ có cảm giác gì, cũng không biết có vấn đề gì xảy ra, vì vậy mà không biết nên nói gì.

Đúng lúc này Vương Tiểu Nha lại nói:

- Hạ Thiên ca ca, em sắp phải đi học, bây giờ anh có theo em đi chơi được không? Nếu không sau này cũng chẳng còn thời gian.

- Được rồi, em đang ở đâu?

Hạ Thiên đồng ý.

- Em ở nhà.

Vương Tiểu Nha trả lời, nàng sợ Hạ Thiên không biết vì vậy bổ sung thêm một câu:

- Là khu dân cư Bảo Lai, anh đã đến một lần rồi.

- Được rồi, anh đến ngay.

Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, dù sao bây giờ hắn cũng không biết đi đâu tìm Mị Nhi, như vậy cũng không tìm được Phương Dĩnh, vì vậy chỉ còn cách đến chơi đùa với nha đầu Vương Tiểu Nha.

Sau khi Hạ Thiên liên tục đi về một phía thì cuối cùng cũng rời khỏi đường dành cho người đi bộ, hắn bắt một chiếc taxi, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái lạc đường.

Khi Hạ Thiên đến nhà Vương Tiểu Nha thì đã là mười một giờ sáng, lần này cũng như lần trước, tên mập Vương Kiệt vẫn không có ở nhà, chỉ có một người giúp việc trẻ tuổi.

- Hạ Thiên ca ca, cuối cùng anh cũng đến.

Khi thấy Hạ Thiên thì Vương Tiểu Nha phóng đến, bộ mặt vui vẻ, bây giờ nàng đã không còn buồn bực.

- Em muốn đi đâu chơi?

Hạ Thiên ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Vương Tiểu Nha, hắn cảm thấy tương đối hài lòng, tiểu nha đầu này lại nặng hơn một chút.

- Điều này...Em chưa nghĩ ra.

Vương Tiểu Nha chớp cặp mắt đẹp:

- Hạ Thiên ca ca, nếu không chúng ta lên mạng một chút, xem có chỗ nào đi chơi, sau đó chúng ta đi.

- Được rồi.

Hạ Thiên gật đầu.

- Hì hì, chúng ta lên mạng.

Vương Tiểu Nha buông Hạ Thiên chạy vào khuê phòng của mình, khi đi đến cửa thì nàng quay đầu nói với người giúp việc.

- Chị Tiểu Thúy, đến trưa em không ăn cơm ở nhà, chị chỉ ăn một mình thôi.

- Ừ!

Người giúp việc tên là Tiểu Thúy lên tiếng.

Hạ Thiên vào phòng ngủ của Vương Tiểu Nha, hắn phát hiện nàng rất thích búp bê, trên giường có bảy tám con, còn có một con gấu bông rất lớn, có lẽ là gối ôm của nàng. Một chiếc máy tính để bên giường, nha đầu kia thích ngồi đó lên mạng, vì vậy nàng kéo hắn ngồi lên giường.

Máy tính đã được mở, trước đó Vương Tiểu Nha cũng đã lên mạng, bây giờ nàng trực tiếp tìm kiếm những địa điểm thú vị ở thành phố Giang Hải. Sau khi tắt hàng đống trang web quảng cáo tự nhảy lên, cuối cùng cũng tìm được nội dung.

- Hồ Bắc sao? Minh còn quá nhỏ, không phù hợp mặc đồ tắm, mình không đi... ....

- Khu trò chơi sao? Hình như mình có hơi lớn, đây là nơi dành cho con nít chơi đùa... ....

- Câu lạc bộ bắn súng, hình như rất thú vị, đáng tiếc là có thẻ hội viên mới được vào... ....

- Leo núi sao? Đối với Hạ Thiên ca ca thì không có tính khiêu chiến... ....

Vương Tiểu Nha vừa xem nội dung vừa lẩm bẩm, nàng bỏ qua một loạt những địa điểm vui chơi, cuối cùng không tìm được nơi nào ra hồn.

- Không thể tin quảng cáo, không có độ tin cậy.

Vương Tiểu Nha lầm bầm một câu, sau đó nàng không tiếp tục xem mà mở một trang web, sau đó nói với Hạ Thiên:

- Hạ Thiên ca ca, anh có chỗ nào chơi vui không? Em tìm không thấy.

- Anh cũng biết gì đâu.

Hạ Thiên càng ngày càng cảm thấy dưới núi không có gì vui, dù đánh nhau cũng không thoải mái. Trên núi thì hắn có ba vị sư phụ để đánh nhau, hắn sẽ vui sướng hơn, tất nhiên ba vị sư phụ thì chẳng có gì vui sướng, ngược lại còn rất thống khổ.

- Á... ....

Vương Tiểu Nha đột nhiên hô lên kinh hoàng:

- Hạ Thiên ca ca, anh xem, anh xem đi... ....

- Xem cái gì?

Hạ Thiên có chút buồn bực.

- Xem bản tin này, có người nói Triệu Vũ Cơ đã đến thành phố Giang Hải.

Vương Tiểu Nha chỉ vào màn hình máy tính, nàng dùng giọng kích động nói với Hạ Thiên.

- Triệu Vũ Cơ sao?

Hạ Thiên rất quen cái tên này.

- Đúng vậy, là Triệu Vũ Cơ mà lớn lên giống em như đúc ấy, đến ngày mười bảy chị ấy mới diễn, nhưng hôm nay mới mùng chín, sao lại đến rồi? Cũng không biết bản tin này là thật hay giả.

Vương Tiểu Nha có chút nghi ngờ, sau đó nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:

- Hạ Thiên ca ca, bản tin nói Triệu Vũ Cơ ở khách sạn Đế Vương, chúng ta đến xem thử, xem chị ấy có giống em không.

- Ok!

Hạ Thiên cũng đồng ý, hắn đã sớm muốn gặp Triệu Vũ Cơ, nếu gương mặt nàng xinh đẹp như Vương Tiểu Nha mà dáng người cũng ngon hàng như cảnh sát tỷ tỷ, nếu vậy hắn sẽ cướp làm vợ.

- Chúng ta đi nhanh.

Vương Tiểu Nha rất nóng vội, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:

- Trước tiên chúng ta đi ăn, sau đó đến khách sạn Đế Vương.

Vương Tiểu Nha vừa đi ra đến cửa thì thấy người giúp việc Tiểu Thúy, ngay sau đó nàng lắp bắp kinh hãi:

- Chị Tiểu Thúy, mặt chị làm sao vậy?
Chương 417: Người giúp việc bị đánh

Người giúp việc Tiểu Thúy này tuy không tính là xinh đẹp nhưng làn da rất trắng, vì vậy khi trên mặt xuất hiện hai bàn tay đỏ tươi thì cực kỳ rõ ràng, vì vậy Vương Tiểu Nha vừa thấy đã phát hiện ra ngay.

- Không...Không có gì. Nguồn: https://truyenggg.com

Tiểu Thúy tranh thủ bụm hai gò má, nàng ấp úng nói.

- Cái gì mà không có gì?

Vương Tiểu Nha có chút mất hứng:

- Chị Tiểu Thúy, chị rõ ràng bị người ta đánh, chị mau nói cho em biết, sao lại như vậy? Mới nãy giờ mà thôi, ai dám đánh chị?

- Thật...Thật sự không có gì, chị...Chị chẳng qua chỉ không cẩn thận mà vấp ngã thôi.

Tiểu Thúy khẽ nói.

- Chị Tiểu Thúy, chị nói dối cũng quá dở, ngã sao có bộ dạng này?

Vương Tiểu Nha càng mất hứng:

- Chị nói mau, rốt cuộc là ai đánh? Em giúp chị giải hận.

Vành mắt Tiểu Thúy đỏ lên, nàng cắn môi rồi lắc đầu:

- Thôi bỏ đi, chị cũng không sao, chẳng qua chỉ dính hai cái tát mà thôi, không có gì lớn.

- Này, sao có thể bỏ qua được? Chị là người giúp việc của em, đánh chị là phải nhìn mặt em, đánh chị khác nào đánh em. Hơn nữa chị Tiểu Thúy ngày nào cũng nấu cơm cho em, sao em có thể để kẻ khác ức hiếp chị được?

Vương Tiểu Nha chụp lấy cánh tay của Tiểu Thúy, sau đó nàng kéo đối phương đi ra:

- Đi, chị dẫn em đến tính sổ với tên kia.

- Tiểu Nha, hay là bỏ đi?

Tiểu Thúy có chút sợ hãi, nàng chỉ là người giúp việc đến từ nông thôn, tuy chủ nhà đối xử với nàng không tệ, nhưng nàng biết không thể trêu vào người thành phố. Nàng cũng không muốn động vào họ, nàng chỉ muốn làm tốt việc nhà, mỗi tháng có thể gửi chút tiền về cho cha mẹ, chị chút uất ức cũng không sao, mà có người giúp việc nào chẳng chịu uất ức?

- Chị Tiểu Thúy, chị yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị giải hận.

Vương Tiểu Nha tuy nhỏ con nhưng lớn gan, nàng liên tục an ủi Tiểu Thúy đang rất sợ.

- Nhưng...Nhưng người đàn ông kia rất cao to, em chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể... ....

Tiểu Thúy rất lo lắng.

Vương Tiểu Nha cắt đứt lời Tiểu Thúy:

- Đừng sợ, có Hạ Thiên ca ca ở đây.

Vương Tiểu Nha rất thông minh, nếu không có Hạ Thiên thì nàng nào dám đi rửa hận cho người? Nàng chỉ là một cô bé, nếu đánh nhau thì thua chắc.

Tiểu Thúy cuối cùng cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.

- Tiểu Thúy, chị nói cho em biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Lúc xuống lầu thì Vương Tiểu Nha hỏi.

Tiểu Thúy cũng không tiếp tục giấu diếm, nàng nói rõ đầu đuôi sự việc. Thật ra quá trình rất đơn giản, vùa rồi Tiểu Thúy phát hiện nhà nhiều rác, hơn nữa lại có khách, vì vậy mới đi xuống bỏ rác vào thùng. Nhưng khi nàng vừa đi ra khỏi nhà thì một chiếc xe phóng đến thiếu chút nữa tông vào nàng.

Nhưng may mắn là chiếc xe chỉ chạy xẹt qua bên cạnh, tuy nàng không sao nhưng túi rác lại bị quấn theo xe, sau đó vỡ tung ra, rác bên trong túi bay vào xe. Khi đó chủ xe bước xuống cho Tiểu Thúy hai tát, mà nàng tự biết mình chỉ là một người giúp việc, không thể trêu vào người ta, vì vậy tự nhận xui xẻo. Cũng may sau khi cho nàng hai tát thì chủ xe cũng không tiếp tục làm gì khác, vì thế mà nàng còn tự nghĩ là mình may mắn.

- Buồn cười, trong khu dân cư mà chạy nhanh như vậy, còn suýt đụng vào người, hơn nữa còn đánh người, đúng là không biết nói lý lẽ.

Vương Tiểu Nha nghe xong sự việc thì cực kỳ tức giận:

- Chị Tiểu Thúy, chị yên tâm, em nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chị.

Một lúc lâu sau ba người cũng đi qua một vòng, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người lái xe đi làm, trong khu dân cư cũng có nhiều người qua lại.

- Chị Tiểu Thúy, tên kia ở đâu?

Vương Tiểu Nha hỏi.

Tiểu Thúy nhìn quanh quẩn, sau đó nàng lắc đầu:

- Hắn giống như chạy mất rồi, nếu không...Hay là bỏ đi?

- Không được, loại người này phải dạy cho một bài học, nếu không hắn còn tưởng rằng ai cũng ức hiếp được.

Vương Tiểu Nha căm giận nói.

- Nhưng hắn ta không có ở đây, chị cũng không biết gì về hắn, chúng ta chẳng lẽ cứ chờ ở đây sao?

Tiểu Thúy khẽ nói.

- Người không có thì phải có xe chứ?

Vương Tiểu Nha suy nghĩ rồi nói:

- Chị Tiểu Thúy, chị xem, xe nào là của tên kia.

- À, là nó.

Tiểu Thúy chỉ vào một chiếc xe ở khá gần:

- Chị nhớ rõ biển số, hơn nữa cũng thấy hắn dừng xe ở đây.

- Là Audi!

Vương Tiểu Nha lẩm bẩm:

- Tên kia hình như rất giàu thì phải.

Tiểu Thúy nghe Vương Tiểu Nha nói đối phương rất giàu thì mở miệng ngay:

- Tiểu Nha, nếu không thì bỏ đi, dù sao người ta cũng không có ở đây.

Vương Tiểu Nha không quan tâm đến lời nói của Tiểu Thúy, nàng quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nàng tìm được thứ mình muốn, là một cục đá.

Vương Tiểu Nha chạy đến lấy cục đá, mà cục đá này khá lớn, có lẽ cũng vài ký. Nàng cố gắng nhấc cục đá lên rồi chạy về phía chiếc Audi. Dưới ánh mắt sững sờ của Tiểu Thúy, Vương Tiểu Nha đập mạnh tảng đá lên cửa sổ chiếc Audi.

- Rầm!

Một âm thanh khá lớn vang lên, cửa thủy tinh vỡ nát, tiếng còi báo động chói tai cũng vang lên.

Vài chục giây sau, một người đàn ông cao lớn da ngăm đen phóng ra, hắn vừa chạy vừa quát lớn:

- Làm gì vậy? Thằng nào động tay chó vào xe ông?

Vương Tiểu Nha nhìn tên đàn ông, sau đó nàng nhìn Tiểu Thúy:

- Chị Tiểu Thúy, có phải con tinh tinh này đánh chị không?

- Con oắt này làm gì vậy?

Tên đàn ông giận dữ:

- Mày nói ai là tinh tinh?

- Là ông chớ ai, ông không giống tinh tinh sao?

Vương Tiểu Nha bĩu môi:

- Còn nữa, ông đừng mất hứng, tôi nói tinh tinh là khen ông. Mà ông có biết không nhỉ, tinh tinh rất khôn, ông thì ngốc như heo.

- Oắt con, muốn ăn đòn phải không?

Tên đàn ông bị nói là tinh tinh chợt tức giận sùi bọt mép, nhưng hắn lại không dám ra tay, không biết có phải đang do dự vì Vương Tiểu Nha còn quá nhỏ hay không.

- Ông mới cần ăn đòn.

Vương Tiểu Nha hừ lên một tiếng rất yêu kiều, sau đó nàng quay sang hỏi Tiểu Thúy:

- Chị Tiểu Thúy, chị nói đi, có phải con tin tinh này đánh chị không?

- Đúng, là hắn.

Tiểu Thúy chần chừ một chút rồi khẽ nói.

- Lại là cô sao?

Lúc này tên tinh tinh mới hiểu, hắn phát hiện ra Tiểu Thúy, vì vậy lập tức nói:

- Cô vừa làm bẩn xe của ông, bây giờ còn tìm người đến đập xe sao? Xem ra vừa rồi ông đây tát cô hai cái vẫn còn hơi ít.

Tên tinh tinh vừa nói vừa phóng về phía Tiểu Thúy, sau đó hắn vung tay muốn tát mặt nàng.

Nhưng khi bàn tay hắn còn chưa rơi xuống thì cẳng chân đã truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn, vì vậy hắn không khỏi gào lên:

- Á... ....
Bình Luận (0)
Comment