Chương 433: Thắng như ước nguyện
Những phút cuối cùng, đám cầu thủ đội bóng Phong Hỏa bắt đầu biểu diễn thực lực khủng bố, bọn họ ném thế nào thì bóng cũng vào rổ đối phương. Lúc này trọng tài cũng dừng lại, hắn đã không thể nào tiếp tục thổi ép. Điều này cũng không thể trách hắn, chỉ có thể trách đám cầu thủ đội Tinh Anh quá dở, đúng là một đám ngu ngốc, không đúng, còn không bằng cả mấy thằng ngu.
Trận đấu kết thúc trong tiếng tung hô của đám cổ động viên trên khán đài, kết quả tất nhiên là Phong Hỏa đại thắng. Lúc này tên trọng tài "vô địch thổi ép" cũng phải cảm ơn vì Phong Hỏa thắng, nếu không tám phần hắn sẽ bị đánh bầm dập. Bây giờ Phong Hỏa thắng thì cổ động viên cũng không quan tâm đến trọng tài.
Trước đó đám cầu thủ đội Tinh Anh cực kỳ đắc ý, vì vậy mà khối cổ động là các bà vợ cũng rất vui sướng. Nhưng bây gời chẳng ai vui nổi, thua cuộc, hơn nữa còn thua dưới thủ đoạn không ra gì, như vậy vui được mới lạ.
Bây giờ đám cầu thủ Tinh Anh đang nhìn chằm chằm vào đám cầu thủ Phong Hỏa được chúc mừng nhiệt liệt, kẻ cầm đầu là Hùng Phi lại càng lo lắng. Trước đó bọn họ đã mạnh miệng nói trên truyenggg.com là sẽ đoạt giải quán quân lần này, nhưng bây giờ bọn họ đã bị loại sau vòng đấu đầu tiên, tất nhiên mạnh miệng đã trở thành chuyện đáng cười.
Hùng Phi đến bây giờ cũng không hiểu, bọn họ đã sắp xếp rất cẩn thận, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Đám cầu thủ Phong Hỏa sao ném xa và chuẩn như vậy, ngoài vòng số ba cũng ném thẳng vào rổ sao? Càng không thể tưởng tượng chính là đám cầu thủ Tinh Anh bọn họ không thể ném chuẩn, dù gì cũng không thể ném vào rổ. Đáng lý ra dù nhắm mắt quăng bóng cũng vào vài trái, sao bây giờ lại chẳng vào được quả nào?
- Các anh có cảm thấy không đúng không?
Hùng Phi khẽ hỏi một người ở bên cạnh.
- Có chút kỳ quái, nhưng không sao, bọn họ chẳng phải muốn đánh cuộc uống rượu sao? Chút nữa đến quán bar, chúng ta sẽ lấy lại mặt mũi.
Tên này nói.
- Đúng vậy, sau khi đến quán bar thì nói sau, cũng biết đám kia có đi không?
Một tên cầu thủ Tinh Anh nhìn về phía đám người Phong Hỏa rồi hỏi.
- Đi, chúng ta đi chúc mừng.
Bên phía Phong Hỏa đã có người dùng giọng hưng phấn nói:
- Chúng ta đi tìm một chỗ uống rượu ăn cơm, thế nào?
- Được, uống cả đêm trút giận.
Một người phụ họa.
- Này, đại ca siêu nhân, chẳng phải anh có siêu năng lực đấy chứ? Nếu không thì sao chúng tôi chỉ cần ném bóng là vào rổ? Tôi cũng không tin mình lợi hại như vậy, nếu được như thế thì Trần Chí Cương đã không là cầu thủ chuyên nghiệp, đó phải là tôi.
Một người nhìn Hạ Thiên rồi nói.
- Cậu chẳng phải đang nói nhảm sao? Nếu không như vậy thì được gọi là đại ca siêu nhân sao?
Có người đón lời Hạ Thiên:
- Được rồi, được rồi, dù thế nào thì chúng ta cũng thắng, bây giờ nên chúc mừng.
- Đi, chúng ta đi uống rượu... ....
Vài người cùng hô lên.
- Này, các anh bị sao vậy?
Hạ Thiên lúc này dùng giọng bất mãn nói:
- Cái gì mà uống rượu, không muốn chia vợ sao?
Đám người đang hưng phấn nhưng nghe vậy cũng sững sờ, sau đó lại luôn miệng hỏi thăm:
- Đại ca siêu nhân, thật sự có thể chia vợ sao?
- À, không phải chỉ là đùa sao?
- Tôi thích em kia, chính là cô gái ở bên cạnh Hùng Phi, ngực như hai trái bóng... ....
- Tôi thích em kia, trước nay tôi đều thích cảm giác tóc dài bồng bềnh... ...
- Tôi thích em kia, nhỏ nhắn xin xinh, hơi bị sướng... ....
... ....
- Đi thôi, tôi đưa các anh đi chia vợ, nhớ cho kỹ nhé, tôi nói các anh làm gì thì làm, nếu không sẽ chẳng có vợ đâu.
hạ thiên ôm Thư Tịnh đi về phía đám người câu lạc bộ Tinh Anh.
- Đi ngay, theo đại ca siêu nhân, thắng trận còn có gái.
Đám thành viên đội bóng Phong Hỏa chợt reo hò sung sướng, mắt tỏa sáng như đèn pha, đúng là có thể chia vợ rồi.
Trước đó Hạ Thiên nói chia vợ, bọn họ không cho là thật, nhưng sau khi thắng trận một cách quỷ dị, sau đó lại được nghe những lời của Hạ Thiên, bọn họ bắt đầu có tự tin. Nếu thật sự có thể vĩnh biệt cuộc sống độc thân, sau đó ôm một cô vợ xinh tươi, đúng là cầu còn chưa được.
- Này, đám ngu ngốc, các chú thua, phải dẫn anh đi uống rượu.
Hạ Thiên tiến về phía Hác Phú, hắn lười biếng nói.
- Sao cậu lại nói tôi như vậy?
Hùng Phi rất tức giận.
- Chú thật sự quá ngu, tất nhiên anh ăn ngay nói thẳng, chẳng lẽ nói chuyện với các chú phải dùng mông sao?
Hạ Thiên có chút khinh thường.
- Tiểu tử, muốn đánh nhau sao?
Một tên đàn ông sau lưng Hùng Phi quát lớn.
- Muốn đánh nhau à? Đến khi đó sợ rằng đám cầu thủ chơi bóng bẩn như các người không phải là đối thủ của chúng tôi, muốn đánh sao?
Đám người đội Phong Hỏa ở sau lưng Hạ Thiên cũng gào lên.
- Thôi bỏ, không nên gây chuyện ở đây.
Hùng Phi khẽ nói với một tên ở phía sau, cuối cùng hắn nhìn Hạ Thiên:
- Không phải chỉ là uống rượu sao? Được, chúng ta đến quán bar.
Hùng Phi dừng lại một chút rồi quét mắt nhìn Thư Tịnh và đám người đội bóng Phong Hỏa, hắn bổ sung một câu:
- Nếu các người muốn đi thì cứ tự nhiên.
Hùng Phi cũng không quan tâm đến phản ứng của đám người Hạ Thiên, hắn quay lại bắt chuyện với nhóm người bên mình ở phía sau, sau đó hắn kéo mọi người ra khỏi sân bóng rô.
- Đi, tôi đi chia vợ cho các anh.
Hạ Thiên cũng nói một câu, sau đó hắn đi theo đám người kia ra khỏi sân bóng, đám thành viên đội bóng Phong Hỏa cũng theo sau, vì vậy mà tạo nên tình cảnh dòng người cuồn cuộn.
- Các người không có xe phải không? Nếu không ngại thì cứ lên xe.
Hùng Phi chỉ vào những chiếc xe ở bên cạnh, hắn mở cửa rồi dùng giọng chê cười nói với đám người Hạ Thiên.
- Lên đi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Bây giờ lên xe của chúng nó, chút nữa lên người của vợ chúng nó.
Hạ Thiên nói lời này làm cho đám đàn ông độc thân bên phía đội bóng Phong Hỏa bừng bững lửa dục, tất nhiên cũng không quan tâm đến lời nói miệt thị của Hùng Phi, ai cũng lên xe.
Đoàn xe rầm rộ nhanh chóng rời khỏi cửa chính trường đại học thể dục thể thao, hơn mười phút sau thì đoàn xe dừng lại ở một quán bar.
Đây là quán bar có tên chỉ một chữ "A", có lẽ là một người nào trong nhóm câu lạc bộ Tinh Anh mở ra. Lúc này trước cửa quán bar có đặt bảng tạm nghĩ, rõ ràng đêm nay quán bar không mở cửa đón khách, có lẽ đám người đội bóng Tinh Anh đã chuẩn bị thắng và đến đây chúc mừng, đáng tiếc là bây giờ không phải bọn họ chúc mừng, là đối thủ đến chúc mừng.
Hùng Phi đi vào quán bar, hắn mở đèn rồi thuận miệng nói:
- Tôi vào toilet trước.
Hùng Phi vừa nói vừa đi vào bên trong, hắn nháy mắt với vài người khác, đám người kia cũng không đi theo. Chưa đến vài giây, mười hai tên đàn ông đều đi toilet, chỉ còn lại mười hai người phụ nữ.
- Sao tôi thấy bọn họ giống như đi vào thương lượng cái gì vậy nhỉ?
Thư Tịnh có chút hoài nghi.
Chương 434: Uống rượu chia vợ
- Vợ Tịnh Tịnh, em rất thông minh.
Hạ Thiên đón lời của Thư Tịnh, hắn cười hì hì nói.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu đừng nói nhảm, tôi thấy chúng ta nên đi thôi. Tôi cũng không nghĩ ra, rõ ràng là chúng ta đánh cuộc thắng, nhưng cậu lại muốn uống hai mươi bốn ly rượu, bọn họ chỉ cần uống một ly, điều này làm chúng ta giống như thua cuộc vậy.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi vừa nói chị thông minh, sao bây giờ lại ngốc như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
Thư Tịnh có chút tức giận, nàng không phục phản bác:
- Sao tôi lại ngốc?
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi không làm như vậy, sao có thể chia vợ cho bọn họ?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Thư Tịnh vẫn không hiểu rõ:
- Uống rượu và chia vợ có liên quan gì đến nhau?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị sẽ biết, chị phải nhớ đồng ý ba lần mới được.
Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thư Tịnh, bộ dạng giống như sắp tiến vào trong cơ thể nàng đến nơi.
Thư Tịnh đáng thương lại đỏ mặt, thật ra nàng rất muốn phản bác, nói rằng nàng sẽ căn bản không đồng ý ba lượt, nhưng bây giờ lại nói không nên lời.
- Cái gì mà ba lượt?
Mạc Văn Tịnh ở bên cạnh cũng hiếu kỳ hỏi một câu.
Thư Tịnh liếc mắt nhìn Mạc Văn Tịnh, nàng cảm thấy rõ ràng là Mạc Văn Tịnh đang cố ý, bây giờ Mạc Văn Tịnh theo Khương Phong cả ngày, chẳng lẽ không biết chuyện này sao?
Một tên bên cạnh dùng ánh mắt mập mờ nhìn Thư Tịnh, sau đó hắn nói:
- Đại ca siêu nhân, anh phải chú ý sức khỏe.
Hạ Thiên trả lời một câu:
- Thân thể rất tốt, ba mươi lần cũng không thành vấn đề.
Người này chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn giơ ngón cái với Hạ Thiên, bộ dạng sùng bái:
- Đại ca siêu nhân, anh đúng là quá trâu.
Mạc Văn Tịnh cuối cùng cũng hiểu ra, nàng không khỏi nhìn Thư Tịnh, chẳng lẽ Thư Tịnh chịu được sao?
Thư Tịnh bị Mạc Văn Tịnh nhìn gương mặt đỏ bừng bừng, nàng đang định nói gì thì đám người bên trong đã đi ra, sau đó bọn họ trực tiếp đi về phía bên này.
- Thư tiểu thư, bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện những gì đánh cuộc, cho chồng của em đến, dù là một ly hay mười ly thì chúng tôi cũng sẽ tiếp đón.
Hùng Phi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, hắn thản nhiên nói.
Thư Tịnh chưa kịp trả lời, hắn lười biếng nói:
- Tôi uống nhiều với đám người ngu ngốc các anh cũng mất thân phận, mỗi người một ly đã là nể mặt lắm rồi.
Trong mắt Hùng Phi lóe lên cái nhìn tức giận, nhưng hắn cũng không nổi giận mà nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh:
- Được rồi, trong chỗ chúng tôi rượu gì cũng có, ly to nhỏ thế nào cũng có, cậu có thể chọn rượu, chúng ta uống.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta vào chọn rượu.
Hạ Thiên kéo tay Thư Tịnh vào quầy bar, sau đó hắn ngăn những kẻ khác ở bên ngoài:
- Này, các anh đừng vào, đây là thế giới của tôi và vợ.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là có vấn đề, thế giới của hai người mà có nhiều kẻ đứng ngoài xem vậy sao?
- Này, cậu nói xem rượu này có vấn đề không? Vừa rồi bọn họ vào bên trong thương lượng rất lâu, không biết có âm mưu gì.
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, không có gì, đám ngu ngốc kia chỉ muốn làm cho chúng tôi say khướt, sau đó ức hiếp chị và Mạc Văn Tịnh.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cái gì?
Thư Tịnh chợt kinh ngạc:
- Như vậy mà cậu còn bảo không có gì sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, có tôi ở đây thì không có gì, tôi sẽ biến đám ngu ngốc kia thành thái giám, sau đó cướp vợ của bọn họ phân cho mười tên đáng thương kia, cuối cùng chúng ta sẽ đi mướn phòng.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Thư Tịnh lúc này cũng có chút mê hoặc:
- Này, rốt cuộc là cậu nói thật hay giả? Sao cậu biết bọn họ thương lượng với nhau những chuyện kia? Cậu sao biết bọn họ đang nói những gì?
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi có thể nghe được những gì bọn họ nói.
Hạ Thiên trả lời.
- Cậu chỉ biết gạt tôi.
Thư Tịnh có chút tức giận, tên này đúng là đáng chết, cả ngày gọi nàng là vợ nhưng chẳng nói một câu nào cho rõ ràng.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn nào có lừa gạt Thư Tịnh, hắn có thể nghe thấy nhưng vợ Tịnh Tịnh lạ không tin, nếu có vợ cảnh sát tỷ tỷ thì nhất định sẽ tin hắn.
- Có thể uống được chưa?
Hùng Phi ở bên kia thúc giục.
Hạ Thiên nhìn Hùng Phi, hắn lầm bầm:
- Trên đời này sao lại có loại đàn ông vội vàng làm thái giám như vậy? Đúng là ngu ngốc.
Hùng Phi không nghe thấy những lời này, Thư Tịnh thì nghe thấy rất rõ ràng, nàng nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng hành động, hắn lấy ra hai mươi bốn cái ly, bày ra hai hàng, sau đó tùy ý lấy rượu trong quầy bar, đổ vào mỗi ly một ít rượu, sau đó vẫy tay với Hùng Phi
- Này, tới đây, trước tiên tôi uống với anh.
- Chỉ uống ly nhỏ vây sao?
Hùng Phi đi đến nâng ly rượu, giọng nói có chút khinh thường.
- Uống mau đi, nói nhảm nhiều quá.
Hạ Thiên tức giận nói, hắn không muốn so đo với một tên sắp thái giám ngu ngốc, nếu không hắn đã đánh người rồi. Nguồn: https://truyenggg.com
- Mọi người cùng uống.
Hùng Phi mời đám bạn đến, mười hai người cùng nâng ly uống mọt hơit cạn sạch.
Hùng Phi buông chén nhìn Hạ Thiên:
- Bây giờ đến lượt cậu.
Hạ Thiên không nói gì, hắn nhanh chóng nhấc ly dốc rượu vào bụng, điều này làm đám người Hùng Phi trợn mắt há mồm, con bà nó, tên khốn này đúng là tửu lượng quá tốt.
- Đại ca siêu nhân quá khủng.
Một tên trong đội bóng Phong Hỏa nhìn Hạ Thiên rồi cảm khái nói, nhưng đám người bọn họ cũng đã từng biết tửu lượng của Hạ Thiên, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên.
- Các anh có thể đi, bây giờ đưa vợ đến.
Hạ Thiên phất ay, hắn lại lấy ra mười hai chiếc ly khác, bày ra thành một hàng, tổng cộng có ba hàng ly.
Hạ Thiên đợi đám người đẹp kia đi đến thì bắt đẩu rót rượu, nhưng lần này hắn rót cho cả ba hàng ly.
- Tất cả xếp hàng.
Hạ Thiên nói với đám phụ nữ, sau đó lại vẫy tay với nhóm thành viên đội bóng Phong Hỏa cách đó không xa:
- Này, các anh cũng tới đây.
Khi thấy Hạ Thiên gọi thì đám người đội bóng Phong Hỏa tất nhiên sẽ phóng đến. Thư Tịnh cảm thấy có chút kỳ quái, nàng không nhịn được phải khẽ hỏi:
- Anh gọi bọn họ đến làm gì?
- Uống rượu.
Hạ Thiên trừng mắt, sau đó hắn nhìn người phụ nữ đứng hàng đầu:
- Uống đi, cô một ly tôi một ly.
Người phụ nữ này cũng rất sảng khoái, nàng nâng ly uống cạn rồi quay về chỗ ngồi, Hạ Thiên cũng nâng ly cạn sạch.
Thư Tịnh nhìn một hàng ly rượu còn thừa cuối cùng, nàng nói:
- Ai sẽ uống những ly rượu này?
Hạ Thiên quét mắt nhìn đám người đội bóng Phong Hỏa:
- này, các anh người nào muốn lấy cô nào làm vợ thì uống ly đó, uống xong về chỗ ngồi, đỡ xảy ra sai lầm.
Chương 435: Mướn phòng tổng động viên
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vợ làm sao phân chia?
- Này, đừng gạt người nhé.
Thư Tịnh nhịn không được phải nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đừng vội, chúng ta có thể đi mướn phòng ngay.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ai vội?
Thư Tịnh có chút tức giận, lưu manh này coi nàng là một người phụ nữ dâm tục vậy sao?
Hạ Thiên cười hì hì với Thư Tịnh, sau đó hắn quay đầu nhìn đám người còn lại:
- Này, các anh có muốn vợ không vậy? Không muốn thì thôi, tôi sẽ uống.
- Muốn, tôi muốn.
Có một tên vội vàng nói:
- Đại ca siêu nhân, tôi tin anh.
Tên này nói xong thì uống cạn ly của mình và quay về chỗ ngồi.
Có người bắt đầu thì những sự việc sau này cũng dễ dàng hơn, Hạ Thiên đã phân chia tốt ly rượu cho đám người này, sau đó chỉ yên lặng đợi kết quả.
- Cứ như vậy thôi sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi nói cho cậu biết rõ nhé, nếu cậu không phân vợ cho bọn họ được, như thế xem như cậu thua, mà đã thua thì sau này tôi sẽ không còn là vợ cậu.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói chị đừng nóng vội.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chúng ta sẽ đi thuê phòng ngay thôi.
Gương mặt Thư Tịnh lại đỏ bừng, nàng quyết định mình nên nói ít một chút thì tốt hơn, ít nói ít sai, nói nhiều càng sai nhiều.
Lúc này Hùng Phi đã đứng lên đi về phía quầy bar, hắn nói với Hạ Thiên:
- Này, anh bạn, tửu lượng của cậu rất tốt, không bằng chúng ta uống vài ly nữa nhé.
Đám người Hùng Phi đã thực hiện xong những gì đã đánh cuộc, bây giờ là lúc hắn thực hiện kế hoạch, phải kiếm cớ uống rượu với đám người Hạ Thiên, sau đó bỏ vào trong rượu vài thứ, để đám người này say ngất, sau đó đánh văng đám đàn ông ra, giữ lại hai người đẹp thích làm gì thì làm.
- Anh còn uống rượu được nữa sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hùng Phi:
- Anh còn không biết mình còn uống được hay không, đúng là ngu ngốc, dám gọi tôi là anh bạn, loại người ngu ngốc như anh có thể là anh em của tôi sao?
- Cậu đừng mở miệng là nói người khác ngu ngốc, tôi đã nhẫn lâu rồi, còn nữa, tôi mới uống một ly sao có thể say...Trời... ....
Hùng Phi lại bị mắng là ngu ngốc, cuối cùng hắn cũng nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói dứt lời thì hắn phát hiện mình rất chóng mặt. Sau đó hắn cảm thấy cổ họng bùng lên mùi rượu nồng đậm, thân thể không còn nghe theo sự điều khiển của hắn, hắn muốn bước đi nhưng hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngã lăn xuống đất.
- Hùng Phi, anh sao vậy?
Một người phụ nữ chạy đến, là bạn gái của Hùng Phi. Nàng muốn đỡ Hùng Phi lên nhưng đột nhiên ngửi được một mùi vị rất khó nghe, vì vậy mà vội vàng che mũi:
- Hùng Phi, trên người anh có mùi hương gì vậy? Sao khói ngửi thế?
- Trên người anh làm gì có mùi gì?
Hùng Phi có chút ý thức:
- Anh...Anh chỉ mới uống một ly rượu mà thôi... ....
- Anh mới uống một ly sao say được?
Bạn gái Hùng Phi cảm thấy rất khó hiểu:
- Anh xem, bọn họ đều không say... ....
Bạn gái Hùng Phi nhìn về phía những thành viên khác của đội bóng Tinh Anh, cuối cùng nàng cũng không nói thêm lời nào, vì nàng thấy đám người kia đang ngã lăn ra đất. Lúc này những âm thanh khác lại vang lên, nàng cúi đầu nhìn, thì ra Hùng Phi đã ngủ.
Bạn gái rất muốn đỡ Hùng Phi lên nhưng trên người hắn truyền đến một mùi hương rất khó ngửi, điều này làm nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng còn đang chần chừ thì đột nhiên phát hiện trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, thân thể hình như nóng lên như lửa. Đúng lúc này nàng nghe thấy trong không khí có một mùi hương rất dễ chịu, mùi hương này giống như có thể làm nàng thanh tỉnh một chút. Vì vậy nàng thả Hùng Phi ra, sau đó tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, cuối cùng nàng tìm được một người đàn ông mặc áo bóng rổ đội bóng Phong Hỏa.
- Anh...Anh tên gì?
Bạn gái Hùng Phi chủ động chào hỏi tên kia.
Tên đàn ông đội bóng Phong Hỏa chợt ngây dại, vợ thật sự đưa đến cửa sao?
Những sự việc tương tự cũng phát sinh trên người những thành viên khác của đội bóng Phong Hỏa, lúc này nhóm cổ động của câu lạc bộ Tinh Anh đã ném những người đàn ông của mình mà chủ động tìm đến mười hai tên đàn ông bên phía Phong Hỏa, sua đó hai bên trò chuyện rất rôm rả. Mười phút sau bọn họ đi ra khỏi quán bar theo từng cặp, chỉ cần nhìn tư thế ôm ấp sờ mó thân mật là biết thế nào cũng đi mướn phòng khách sạn.
Quán bar chợt trở nên quạnh quẽ, ngoài mười hai tên đàn ông đội bóng Tinh Anh thì chỉ còn lại hai đôi, Hạ Thiên và Thư Tịnh, Khương Phong và Mạc Văn Tịnh.
- Điều này...Sao lại có thể?
Thư Tịnh trợn mắt há mồm, những gì vừa phát sinh quả thật khó thể tưởng tượng, làm nàng sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta cũng nên đi mướn phòng thôi.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Thư Tịnh.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, gương mặt khổ sở như ăn thuốc đắng, lúc này đúng là xong rồi, nếu sớm biết như vậy thì nàng sẽ không đánh cuộc. Sao có người phạm phải hai sai lầm liên tiếp? Nhưng không ngờ nàng lại như vậy?
- Hạ Thiên, điều này...Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Khương Phong cũng không thể hiểu được, sự việc diễn ra quá kinh người, nếu đám thành viên đội bóng Phong Hỏa mà có sức quyến rũ như vậy thì chẳng thể nào đến bây giờ vẫn còn độc thân.
- Tôi đã sớm nói rồi, không có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên dương dương đắc ý, sau đó hắn phất tay với Khương Phong:
- Này, hai người cũng đi mướn phòng được rồi, tôi và Vợ Tịnh Tịnh cũng đi mướn phòng.
Hạ Thiên cũng không qua tâm Thư Tịnh có phản ứng gì mà kéo nàng ra ngoài. Thư Tịnh đáng thương bây giờ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu trống rỗng, vì vậy mà cứ để Hạ Thiên lôi đến một khách sạn, cuối cùng cùng nhau mướn một phòng.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn tắm không?
Hạ Thiên đóng cửa phòng rồi hỏi.
- Sao?
Hạ Thiên nghe nói như vậy mới giật mình, nàng chợt thấy mình đã vào khách sạn, mãi đến lúc này nàng mới tỉnh táo trở lại. Nàng vô thức đảo mắt nhìn chiếc giường lớn trong phòng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, lần này rõ ràng tránh trời không khỏi nắng.
- Điều này, Hạ Thiên, cậu có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không?
Thư Tịnh làm một bước vùng vẫy cuối cùng, trước tiên kéo dài chút thời gian rồi nói sau:
- Khi đấu bóng sao bọn họ ném chuẩn như vậy? Còn nữa sao tự nhiên đám phụ nữ kia lại chuyển tình cảm chóng vánh như thế?
Tất nhiên hai vấn đề này cũng không phải chỉ để Thư Tịnh kéo dài thời gian, nàng thật sự rất tò mò, nếu không hiểu thì nàng sợ rằng sẽ ngủ không yên.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chỉ cần biết một điều, không gì tôi không làm được.
Hạ Thiên cười hì hì rồi nói với Thư Tịnh:
- Chúng ta đi tắm thôi.
Mặc kệ Thư Tịnh có đồng ý hay không, Hạ Thiên bế nàng lên rồi đi về phía phòng tắm.
Chương 436: Sở Dao bị đuổi giết
- Không cần... ....
Thư Tịnh thầm hô lớn, nàng không hiểu rõ, người này sao lại mạnh mẽ như vậy, nàng chẳng phải thua cuộc hai lần sao? Không cần phải đưa thân ra trả nợ chứ?
Đáng tiếc là Hạ Thiên lại không nghe được tiếng lòng của Thư Tịnh, vì vậy hắn ôm nàng đi thẳng vào phòng tắm.
- Vợ Tịnh Tịnh, có muốn tôi giúp chị cởi quần áo không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Á... ....
Thư Tịnh kêu lên một tiếng duyên dáng, sau đó nàng liên tục nói:
- Không cần, tôi..Tôi tự mình ra tay.
Hạ Thiên đặt Thư Tịnh xuống, thật ra hắn rất thích tự mình cởi quần áo của Thư Tịnh, nhìn vợ cởi quần áo cũng là một loại cảm giác hưởng thụ.
Nhưng đợi một Hạ Thiên lại phát hiện Thư Tịnh không muốn tự mình cởi quần áo, vì vậy hắn không khỏi thúc giục:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị còn chưa cởi ra?
- Cậu nhìn như vậy sao tôi cởi?
Thư Tịnh căm giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi là chồng chị, chị cho tôi xem là lẽ đương nhiên, sao không cởi được?
Hạ Thiên chăm chú nói.
Thư Tịnh rất muốn nói mình không phải là vợ của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng biết người này không thể nào phân biệt phải trái, vì vậy dứt khoát không nói ra, nhưng nàng phải lấy cớ gì để thoái thác đây?
Đúng lúc Thư Tịnh đang nghĩ nên tìm cách nào để tiếp tục là một thiếu nữ trong trắng thì điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Thư Tịnh tranh thủ thời gian cầu nguyện, nàng mon sao lưu manh có việc phải đi ngay, như vậy nàng sẽ an toàn.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn nhìn tên người gọi và phát hiện đó là Vương Tiểu Nha, vì vậy nhận máy ngay lập tức.
- Hạ Thiên ca ca, Hạ Thiên ca ca, anh đang ở đâu? Mau đến cứu chúng em.
Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hô kinh hoàng của Vương Tiểu Nha.
- Các em làm sao vậy?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Có người muốn giết chị Sở, chị Sở đưa em chạy trốn, anh đến nhanh... ....
Giọng điệu của Vương Tiểu Nha rất dồn dập, còn mang theo hương vị khóc nức nở.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị ở đây chờ tôi về.
Hạ Thiên không tắt điện thoại, hắn nhanh chóng nói với Thư Tịnh một câu, sau đó chạy khỏi phòng, hắn vừa chạy vừa nói vào điện thoại:
- Các em ở đâu?
- Hạ Thiên ca ca, chúng em vừa chạy vào một tòa nhà lớn, chị Sở nói cũng không biết đây là chỗ nào... ....
Vương Tiểu Nha nói đến đây thì điện thoại bị cắt.
Hạ Thiên định gọi điện thoại lại nhưng nghĩ rằng nha đầu kia cũng căn bản không biết mình ở đâu, tiếp tục gọi cũng vô dụng. Vì vậy hắn quyết định điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, nhờ cậy Tiểu Yêu Tinh vẫn tin tưởng hơn.
... ....
Sở Dao chịu đựng cơn đau, nàng kéo Vương Tiểu Nha chạy lên cầu thang. Tòa nhà lớn này đến tối không có người, thang máy cũng không mở, vì vậy cũng chỉ có thể đi cầu thang mà thôi.
Cũng may tòa nhà này cũng không cao, chỉ có hơn mười tầng, vài phút sau Sở Dao và Vương Tiểu Nha đã chạy đến sân thượng, sau đó cả hai ngồi xổm xuống cửa.
- Tiểu Nha, em qua kia trốn đi.
Sở Dao chỉ đến một góc rẽ, phía kia có nhiều vật chướng ngại, một cô gái nhỏ trốn cũng không có vấn đề.
- Chị Sở, em không đi, vừa rồi nguy hiểm chị cũng không bỏ rơi em, bây giờ sao em có thể bỏ chị đi được?
Vương Tiểu Nha lắc đầu:
- Tiểu Nha em cũng chẳng phải không có nghĩa khí.
Sở Dao không nói gì, lúc này nàng cần tích góp sức lực đã mất.
- Chị Sở, vừa rồi em đã điện thoại cho Hạ Thiên ca ca, nhưng em cũng không biết đây là đâu, điện thoại cũng đã rơi mất, em cũng không dám nhặt lại, chẳng biết Hạ Thiên ca ca có thể tìm được chúng ta hay không?
- Vậy à?
Tinh thần Sở Dao lập tức chấn động:
- Chồng nhất định có thể tìm được chúng ta.
Sở Dao có một loại sùng bái mù quáng với Hạ Thiên, đối với nàng thì Hạ Thiên không gì không làm được.
- À, Hạ Thiên ca ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thể tìm được chúng ta.
Vương Tiểu Nha khẽ gật đầu, nàng cũng giống như Sở Dao, rất sùng bái Hạ Thiên.
Sở Dao không nói thêm điều gì, nàng cởi áo, sau đó dùng áo cột vào vị trí đang chảy máu dưới bắt chân. Vừa rồi nàng bỏ chạy làm cho vết thương liên tục chảy máu, bây giờ vì mất nhiều máu mà nàng sinh ra cảm giác mê muội, nàng phải cầm máu.
- Bà nhất định phải gắng gượng đến lúc chồng đến, bà còn là xử nữ, không thể chết như vậy được.
Sở Dao thầm nói với mình, sau đó nàng khẽ cắn môi:
- Đám khốn nạn này dám đánh lén bà, chỉ cần bà không chết, nhất định sẽ tiêu diệt chúng mày.
Sau khi Tứ Hải bang bị diệt thì hầu như tất cả hắc đạo thành phố Giang Hải đều nằm trong sự khống chế của Sở Dao, nàng căn bản không thể tưởng tượng được trong thành phố Giang Hải còn có người dám ra tay với nàng. Gần đây nàng không thích đưa thuộc hạ ra theo, vì vậy hôm nay bên người không có ai cũng dám đưa Vương Tiểu Nha đi chơi.
Trước tiên Sở Dao đưa Vương Tiểu Nha đi đua xe, sau đó dẫn đến quán bar. Trước đó nàng còn đề phòng Vương Tiểu Nha, bây giờ đã rất có cảm tình. Tiểu Nha gọi nàng là sư tỷ, mà Sở Dao cũng phát hiện mình rất thích tiểu muội xinh đẹp này, vì vậy hai người ở cùng nhau vài giờ, tất nhiên quan hệ phát triển rất nhanh.
Sau khi Sở Dao nhảy nhót mỏi mệt trong quán bar thì quyết định đưa Vương Tiểu Nha về nhà mình, bây giờ cũng không còn sớm, phải tắm rửa và đi ngủ. Nhưng nàng vừa ra khỏi quán bar thì đã có một nhóm người phóng đến.
Sở Dao không phải là lần đầu tiên thấy tình cảnh này, vì vậy nàng rút đao không do dự. Khốn nổi lúc này đối phương có người rút súng, đối phương bắn vào bắp chân nàng.
Tuy Sở Dao đánh đấm rất giỏi nhưng không thể chịu nổi khi đối phương có súng, hơn nữa nàng đã bị thương, vì vậy chỉ còn cách dẫn Vương Tiểu Nha chạy trốn. Đám người kia cũng đuổi theo không bỏ, cuối cùng đuổi Sở Dao và Vương Tiểu Nha đến tòa cao ốc này.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, Sở Dao kéo Vương Tiểu Nha, ý nói nên bỏ trốn. Nàng nắm chặt dao nhỏ, chỉ cần có người vào cửa thì nàng sẽ cho hắn một dao không chút do dự.
Vương Tiểu Nha suy nghĩ một chút rồi cảm thấy nên trốn ra xa một chút, nàng cũng không ngốc, cũng biết mình ở lại chỉ gây vướng víu cho Sở Dao mà thôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng cũng không phải chỉ có một người. Lần này đối phương ra tay với Sở Dao, điều động nhiều người xem ra cũng vì tình thế bắt buộc.
Cuối cùng cũng có một người từ phía dưới đi lên, Sở Dao bắn người, nàng phóng về phía đối phương, một dao vung ra hướng về phía trái tim đối phương. Lần này nàng ra tay sẽ không lưu tình, quyết định giết chết một người.
- Đùng!
Tiếng súng vang lên.
- Á... ....
Sở Dao kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay trúng một viên đạn, điều này làm nàng không thể nào tiếp tục cầm dao, càng chưa nói đến vấn đề giết người.
- Sở đại tiểu thư, cô muốn chết sao?
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Sở Dao, lúc này cũng có vài họng súng đen ngòm chĩa vào đầu nàng.
Chương 437: Hắc Thương hội
- Cường què, thì ra là mày dám đuổi giết bà, không sợ bà lột da?
Sở Dao dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên cầm đầu đám người.
Trước đó Sở Dao chỉ lo chạy, cũng không kịp nhìn xem là ai đuổi giết, bây giờ nhìn lại nàng mới phát hiện mình thật sự có biết đối phương. Người này gọi là Lý Cường, bộ dạng gầy yếu tong teo, cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, vì năm xưa bị thương ở chân, có hơi què quặt, vì vậy được gọi là Cường què. Cường què thật ra cũng chỉ là một tên côn đồ dưới tay nàng, sau này không an phận và bị nàng đánh cho một trận đuổi ra ngoài. Không ngờ tên này cũng có tương lai, phát triển tốt, bây giờ kéo người quay lại đuổi giết nàng.
- Sở đại tiểu thư, tốt nhất cô nên khách khí với tôi một chút, nếu không tôi sẽ lột trần cô ra.
Cường què dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Dao, ngay sau đó giọng điệu có chút trào phúng:
- À, xem ra tôi lại làm điều thừa, Sở đại tiểu thư đã tự mình cởi ra.
Sở Dao vốn ăn mặc không nhiều, bây giờ bên trên chỉ còn lại nội y, bộ dạng rất chật vật nhưng cũng cực kỳ gợi cảm.
- Con bà mày, mày về mà cởi áo vợ ra.
Sở Dao lập tức chửi mắng:
- Cường què, mày đúng là càng ngày càng to gan, dám cầm súng chĩa vào bà. Lúc này bà cũng cảm thấy kỳ quái, dù bà đuổi mày ra khỏi cửa thì cũng không đến mức cừu hận ngập đầu để đuổi giết chứ? Bà cũng đầu có thù hận gì quá lớn với mày?
- Sở Dao, quả nhiên rất mạnh miệng.
Cường què cười lạnh một tiếng:
- Nếu ông không đuổi giết cô, chẳng lẽ để cô ép vào đường chết sao?
- Phì, bà cần gì phải ép mày vào đường chết? Loại người như mày, bà không bao giờ để vào mắt.
Sở Dao có chút khinh thường, tuy nàng bị chĩa súng vào đầu nhưng vẫn không chút sợ hãi.
- Chẳng lẽ cô không gây phiền toái cho Hắc Thương hội chúng tôi sao?
Cường què tức giận nói:
- Sở Dao, hôm nay tôi chỉ muốn cho cô một đòn cảnh cáo, nhưng cô dám đâm chết bốn anh em của chúng tôi, nếu tôi không chọc lên người cô vài lỗ thì rất có lỗi với đám anh em kia.
- Hắc Thương hội?
Sở Dao có chút kinh ngạc:
- Cường què, Hắc Thương hội là mày lập ra sao?
- Sở Dao, nói lời sạch sẽ một chút cho ông, bây giờ ông là hội trưởng Hắc Thương hội, có tin ông bắn chết không?
Cường què quát lên phẫn nộ.
- Bà cứ như vậy thì làm gì được nhau, nếu mày dám nổ súng thì đã không cần phải đợi đến lúc này.
Sở Dao nói với vẻ mặt khinh thường:
- Chẳng phải mày có vài khẩu súng sao? Thủ hạ của bà chỉ cần nhổ một bãi nước miếng cũng đủ làm mày chết đuối, mày tưởng có thể uy hiếp được bà sao?
- Sở Dao, bây giờ ông hỏi cô một câu, rốt cuộc muốn chết hay sống?
Trên mặt Cường què nổi gân xanh, bộ dạng có vẻ rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không nổ súng.
Sở Dao dùng ánh mắt ngu si nhìn Cường què:
- Đầu óc mày có vấn đề rồi sao? Bà còn trẻ khỏe xin đẹp, bà còn chưa lên giường với chồng, tất nhiên là bà muốn sống.
- Muốn sống thì nên đồng ý điều kiện của ông, nếu không ông bắn chết.
Cường què lạnh lùng nói.
- À, nói đi, điều kiện gì?
Sở Dao hỏi, nàng cũng muốn kéo dài chút thời gian.
- Đơn giản thôi, sau này Hắc Thương hội chúng tao làm gì, các người không được nhúng tay vào.
Cường què tức giận nói:
- Các người có phần kinh doanh của mình, chúng tôi có buôn bán riêng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Sở Dao cười lạnh một tiếng:
- Cường què, việc buôn bán mà mày nói chính là thuốc phiện sao?
- Đúng vậy!
Cường què hừ lạnh một tiếng:
- Sở Dao, các người ra vẻ thanh cao không chĩa tay vào mối kinh doanh này, Hắc Thương hội chúng tao lại không như vậy, chúng tao chỉ cần kiếm tiền mà thôi.
- Cường què, mày cũng là dân giang hồ đi ra, mày cũng nên biết quy củ. Mày nghĩ bà sẽ đồng ý điều kiện này sao?
Giọng nói Sở Dao cực kỳ khinh thường nhưng cũng có chút suy yếu, thân thể rõ ràng đã mất sức vì ra quá nhiều máu, đầu óc bắt đầu có chút mê muội.
- Sở Dao, các người có quy củ nhưng đừng quan tâm đến người khác, cũng đừng quan tâm đến chuyện của chúng tôi.
Cường què tức giận nói:
- Cuối cùng tôi hỏi cô một câu, cô có đồng ý hay không?
- Bà không đồng ý thì sao?
Sở Dao hừ lạnh một tiếng:
- Mày cho rằng chỉ cần dùng súng bắn thì bà sẽ chết sao?
- Sở Dao, không cần cứng đầu, có tin ông cho mười anh em cùng hiếp cô, sau đó quay phim lại không?
Cường què cực kỳ tức giận, đây là loại người gì, bị nhiều người chĩa súng vào mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao?
- Cường què, chúng mày muốn cưỡng gian bà, trước tiên phải hỏi chồng bà có đồng ý hay không đã.
Tren mặt Sở Dao lộ ra nụ cười vui vẻ, vì nàng đột nhiên phát hiện một hình bóng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
- Chồng cô?
Cường què lập tức cười rộ lên:
- Sở Dao, bây giờ cô gọi chồng đến đây, tôi cũng muốn hỏi cậu ta vài câu.
- Thằng ngu mày muốn tìm anh sao?
Một âm thanh bất mãn chợt vang lên.
Cường què đột nhiên quay đầu, hắn chợt phát hiện cách đó không xa có một người. Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, lối vào có rất nhiều huynh đệ canh giữ, căn bản không thể đi lên, sao người lại lại xuất hiên ở đây?
- Mày là ai?
Cường què quay đầu chĩa súng vào người mới xuất hiện, đối với hắn thì Sở Dao đã bị bắn hai phát súng, đã không còn lực uy hiếp.
Người đến không quan tâm đến Cường què, hắn lóe lên đi đến bên cạnh Sở Dao, sau đó rút ngân châm đâm vài lượt lên vị trí vết thương.
- Chồng.
Tinh thần của Sở Dao tốt lên rất nhiều:
- Em biết thế nào anh cũng đến.
- Vừa rồi em nói chuyện quá thô tục, nếu không phải em đang bị thương, anh sẽ đánh mông.
Người này rõ ràng là Hạ Thiên, hắn dùng một tay bế Sở Dao lên, sau đó quay đầu nhìn Cường què:
- Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, đám ngu ngốc chúng mày dám bắn vợ anh, đêm nay chúng mày chết chắc rồi.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Cường què chợt trở nên mất tự nhiên:
- Anh...Anh là thiên ca trong truyền thuyết sao?
- Mày còn biết anh, xem như cũng không quá ngu ngốc, nhưng đáng tiếc quá, bây giờ dù chúng mày cầu xin tha thứ thì cũng không còn kịp, dám bắn vợ anh bị thương, chỉ có một kết cục, là phải chết.
Hạ Thiên lười biếng quét mắt nhìn mọi người:
- Thuận tiện cũng nói cho chúng mày biết, chúng mày tự sát cũng không còn kịp, anh sẽ không cho chúng mày tự sát.
- Hừ, tự sát con mẹ mày, ông xử lý mày.
Cường què quát lên:
- Tất cả nổ súng cho ông, hừ, thiên ca sao? Ông cho mày thăng thiên.
- Đùng, đùng, đùng... ....
Tiếng súng vang lên liên tục, Cường què và thủ hạ hầu như cùng bóp cò một lúc.
Chương 438: Ba người cùng giường
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mười giây sau sân thượng tòa nhà đã trở nên yên tĩnh.
Cường què nằm trên mặt đất, đám anh em cũng nằm trên mặt đất, trên đầu tên nào cũng có một lổ thủng, ánh mắt kẻ nào cũng trợn trừng, xem ra đều chết không nhắm mắt, vì đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào.
- Chồng, anh quá giỏi.
Hai mắt Sở Dao chợt tỏa sáng
- Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha nãy giờ luôn trốn ở bên cạnh, lúc này nàng đã chạy ra, sau đó nhìn thấy người chết thì không khỏi hô lên một tiếng kinh hoàng, gương mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệch:
- Bọn họ, bọn họ đều chết rồi sao?
- Đúng vậy, đều chết hết.
Hạ Thiên gật đầu nói.
Vương Tiểu Nha duyên dáng kêu lên một tiếng, sau đó nàng nhào lên người Hạ Thiên, tuy nàng rất lớn gan nhưng dù sao cũng là một cô gái nhỏ, lần đầu tiên nàng thấy người chết, hơn nữa lại quá nhiều người, vì vậy sợ hãi cũng là bình thường.
- Hạ Thiên ca ca, bọn họ, bọn họ chết thế nào?
Vương Tiểu Nha chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, sau đó nhìn thấy đám người này chết sạch, tuy nàng đoán những người này bị Hạ Thiên giết chết, nhưng cũng không thấy hắn nổ súng.
- Tiểu Nha, sao em ngốc như vậy, tất nhiên bọn họ bị bắn chết.
Sở Dao ở bên cạnh nói một câu, sau vài giây hưng phấn thì nàng bắt đầu cảm thấy suy yếu, những cảm giác mệt mỏi vô tận bắt đầu đánh úp đến, vì vậy nàng dựa lên người Hạ Thiên rồi lẩm bẩm một câu:
- Chồng, em mệt quá, trước tiên đưa em về cái đã.
- Người ta đâu có ngốc.
Vương Tiểu Nha khẽ nói một câu, sau đó nàng cảm thấy mình trở nên nhẹ bẫng, nàng được Hạ Thiên bế lên, cuối cùng lại cảm thấy như đang cỡi mây lướt gió. Hạ Thiên lúc này mang theo Vương Tiểu Nha và Sở Dao nhảy xuống tòa nhà, sau đó hắn chạy đi rất vội.
Khong biết qua bao lâu, Vương Tiểu Nha lúc này phát hiện mình đã ngừng lại, sau đó tiếp tục xem xét, lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng. Nàng nhìn bốn phía, gian phòng này khá trống, giống như phòng khách sạn, vì vậy mà nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đang ở đâu?
Hạ Thiên không nói lời nào, hắn quét mắt nhìn gian phòng rồi trở nên buồn bực, vợ Tịnh Tịnh đã không còn ở đây.
Tuy Hạ Thiên rất khó hiểu nhưng vẫn quyết định chữa thương cho Sở Dao, trước tiên hắn đặt nàng lên giường, bàn tay phủ lên vết thương lấy viên đạn ra. Hắn lấy ngân châm đâm liên tục vài lượt lên vùng phụ cận vết thương, dùng băng hỏa linh khí đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương, quá trình trị liệu xem như kết thúc.
- Hạ Thiên ca ca, chị Sở không sao đấy chứ?
Vương Tiểu Nha dùng giọng quan tâm hỏi.
- Có anh ở đây, tất nhiên không có vấn đề gì.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thư Tịnh.
- Không có gì là tốt rồi.
Vương Tiểu Nha ngáp một cái:
- Hạ Thiên ca ca, em buồn ngủ, trước tiên em đi ngủ trước.
Những cô bé thường rất dễ ngủ, hơn nữa hôm nay Vương Tiểu Nha đã đi chơi quá lâu, vừa rồi lại chạy trối chết. Nàng nói xong cũng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng bò lên giường nằm xuống ngủ bên cạnh Sở Dao. Tuy trên người Sở Dao vẫn còn vết máu nhưng nàng vẫn không sợ.
Hạ Thiên bấm điện thoại cho Thư Tịnh, lúc này Thư Tịnh nhanh chóng nhận điện thoại.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đi đâu rồi?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi đã nói chị chờ một chút mà.
- Sao? Cậu trở lại nhanh vậy à?
Thư Tịnh ở bên kia có chút ngẩn ngơ, thực tế nàng thầm cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt, may mà nàng bỏ đi khá sớm, nếu không thì còn lâu mới thoát.
Thư Tịnh cũng không muốn bị Hạ Thiên cho lên dĩa, vì vậy Hạ Thiên bỏ đi, nàng sẽ tranh thủ thời gian chạy trốn, sao có thể ở lại khách sạn chờ hắn?
- Vợ Tịnh Tịnh, khi nào thì chị quay lại?
Hạ Thiên hỏi trong điện thoại.
- Tôi sẽ không quay lại, bây giờ tôi đã về nhà.
Thư Tịnh trả lời, nàng dù ngốc cũng không quay về khách sạn.
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị lại nói không giữ lời như vậy?
- Sao tôi lại nói không giữ lời?
Thư Tịnh tức giận nói:
- Tôi chỉ nói theo cậu đi mướn phòng, bây giờ đã xong, tôi cũng chưa nói mướn phòng phải làm gì.
Thư Tịnh nói ra câu này mà có chút đắc ý, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cái cớ rất tốt để phản bác, nếu nói một cách nghiêm khắc thì nàng như vậy cũng không phải quá xấu xa, chẳng qua chỉ bắt bẻ đối phương mà thôi.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chơi xấu, sẽ phải trừng phạt.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị không quay lại, sau này tôi tìm được chị, tôi sẽ đánh mông chị.
- Trước đó cậu nói không rõ ràng, không thể nào trách tôi, tóm lại tôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi buồn ngủ rồi, bye bye.
Thư Tịnh nhanh chóng nói vài câu, sau đó nàng cúp điện thoại. Dù lần sau thật sự bị lưu manh đánh đòn thì cũng là chuyện sau này, nàng không quan tâm đến quá nhiều chuyện như vậy.
Hạ Thiên ở trong khách sạn cũng có chút buồn bực, bây giờ hắn rất muốn đến tìm Thư Tịnh để trừng phạt nàng. Nhưng khi nhìn thấy Sở Dao và Vương Tiểu Nha ngủ trên giường, hắn quyết đinh ở lại, để lần sau tìm Thư Tịnh, nếu tìm được sẽ là bốn lần, phải vớt vát những gì đêm nay.
Hạ Thiên vốn đã nghĩ đến lúc sẽ cùng Thư Tịnh hoạt động ba lượt, nào biết khi thuê phòng thì phải chạy đi, bây giờ quay về tuy trong phòng có thêm hai bà vợ, nhưng Sở Dao thì bị thương mà Vương Tiểu Nha lại quá nhỏ, hai người lại ngủ quá say. Cuối cùng hắn cũng buồn bực đi ngủ, cũn may giường khá lớn, Vương Tiểu Nha lại chiếm ít diện tích, ba người ngủ một giường không có vấn đề gì.
Hạ Thiên nằm xuống bên cạnh Sở Dao, không bao lâu sau cũng tiến vào mộng đẹp. Khi đang ngủ mơ màng thì chuông điện thoại vang lên, cũng không phải của hạ thiên, là của Sở Dao.
Hạ Thiên tiện tay cầm lấy điện thoại, hắn cũng không thèm nhìn qua mà trực tiếp tắt đi, bây giờ hắn đang muốn ngủ.
Nhưng chuông điện thoại lại vang lên, sau đó liên tục vang lên không ngừng nghỉ. Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn nhấc điện thoại lên nói:
- Này, có phiền quá không? Chúng tôi đang ngủ.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó một âm thanh trầm thấp vang lên:
- Anh là ai?
- Ông quan tâm tôi là ai làm gì?
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Đừng quấy rầy tôi, cúp máy nhé, điện thoại lại coi chừng bị đánh.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Nhưng một giây sau điện thoại lại vang lên.
- Này, muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên có chút tức giận, nãy giờ chưa ngủ được bao nhêu.
- Tôi là Sở Định Quốc, anh nói điều kiện đi.
Bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp, nhưng nội dung lại làm Hạ Thiên cảm thấy rất khó giải thích.
Chương 439: Không còn là xử nữ
- Tôi cần gì phải quan tâm ông là ai, tóm lại đừng làm phiền tôi, tôi phải đi ngủ.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Đừng cho rằng tôi không biết ông ở đâu, nếu ông tiếp tục làm phiền thì ăn đòn đấy.
- Đều là người trong giang hồ, không cần quá tuyệt tình, nếu Dao Dao đã rơi vào tay cậu, bây giờ cậu cứ nói điều kiện, dù là gì tôi cũng đồng ý.
Đầu dây bên kia có chút tức giận, còn có chút lo lắng.
- Ông bị sao vậy, cái gì mà Dao Dao rơi vào tay tôi, cô ấy đang mệt, đang nằm ngủ, tôi cũng rất mệt, nếu ông có vấn đề thì cứ đến bệnh viện, đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên có chút không hiểu nổi.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó hỏi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, nghe rõ chưa? Rõ rồi thì đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên bây giờ không có tâm tình chạy xa đánh người, vì vậy hắn muốn đuổi đối phương ngay từ khi gọi điện thoại.
- Cậu là Hạ Thiên sao?
Người tự xưng là Sở Định Quốc có chút kinh ngạc:
- Cậu là chồng của Dao Dao, là Hạ Thiên sao?
- Nói nhảm, ngoài tôi ra thì có ai là Hạ Thiên?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, rốt cuộc ông là ai? Sao phiền phức như vậy?
- Tôi là ông nội của Dao Dao.
Sở Định Quốc trả lời.
Hạ Thiên không khỏi có chút sững sờ, hắn không ngờ người điện thoại đến là ông nội của Sở Dao. Hắn nhớ Sở Dao đã nói qua nhiều lần, nói rằng ông nội muốn gặp hắn, nhưng trước nay hắn không có hứng gặp ông ta mà thôi.
- À, thì ra là ông, nể mặt vợ tôi, tôi không so đo với ông, tôi tắt điện thoại đây, đừng gọi đến nữa nhé, nếu không tôi chẳng nể mặt nữa đâu.
Hạ Thiên gần đây không có hứng thú với người già, hắn nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Sở Định Quốc thật sự không tiếp tục gọi đến.
Nhưng tối nay trên đường cái thành phố Giang Hải xuất hiện một tình cảnh mưa máu gió tanh, Hắc Thương hội vừa mới xuất hiện không lâu đã bị diệt.
... ....
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Thiên rất ít khi nằm mơ, lúc này hắn lại có một giấc mộng đẹp, trong mơ hắn đang ăn bồ đào của cảnh sát tỷ tỷ. Nhưng khi hắn đang ăn say sưa thì cảnh sát tỷ tỷ lại mang bồ đào chạy mất, vì vậy mà hắn nhảy dựng lên muốn bắt cảnh sát tỷ tỷ quay về. Cuối cùng hắn giật mình tỉnh lại và thấy mình vẫn còn nằm trên giường.
Hạ Thiên không nhìn thấy cảnh sát tỷ tỷ, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá buồn bực, vì hắn thấy hai quả nho đỏ rất đẹp, còn có hai quả cầu tuyết tuy không lớn nhưng rất xinh đẹp.
Hai quả nho đỏ và quả tuyết tròn là của Sở Dao, có thể thấy sau một đêm thì các vết thương của nàng đã khỏi hắn, trên cánh tay và bắp đùi trúng đạn cũng không còn dấu vết, làn da bóng loáng.
Lúc này Sở Dao đang dạng chân ngồi trên người Hạ Thiên, phía dưới là một chiếc khăn tắm, chỉ càn nhìn mái tóc ướt sũng thì biết ngay nàng vừa tắm xong.
Lúc này nàng đang cúi người chuẩn bị nhét quả nho đỏ vào trong miệng Hạ Thiên, nhưng đúng lúc Hạ Thiên thức dậy, vì vậy nàng phải ngồi thẳng người lên.
- Hì hì, chồng, anh cuối cùng cũng được em cứu tỉnh.
Sở Dao có chút đắc ý, sau đó nàng khẽ nhảy lên phóng xuống giường, nàng vẫy tay với Hạ Thiên rồi tiến vào nhà tắm.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn tình cảnh tươi mát vừa rồi biến mất, vì vậy hắn cũng nhảy dưng lên tiến vào phòng tắm. Sau đó hắn còn được nhìn thấy một hình ảnh còn tươi mát đẹp đẽ hơn, vì lúc này khăn tắm đã rời khỏi người Sở Dao.
Khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì Sở Dao đóng cửa phòng tắm, nàng khẽ nhảy lên ôm lấy người Hạ Thiên, hai tay om quanh cổ hắn, sau đó ghé sát tai nũng nịu:
- Chồng, tối qua thiếu chút nữa em đã chết, khi đó em nghĩ chết mà vẫn còn là xử nữ, còn chưa được chồng làm thịt thì rất đáng tiếc. Vì vậy, chồng, khi đó em đã quyết dịnh, tuyệt đối không thể để cho sự kiện kia phát sinh, anh phải biến em thành phụ nữ chân chính mới được.
- Đét.
Hạ Thiên cũng vỗ một cái lên mông Sở Dao, sau đó hắn dùng giọng mất hứng nói:
- Đừng nói lung tung, em có chồng không gì không làm được, sao có thể chết.
- Ư... ....
Sở Dao rên rỉ một tiếng, sau đó bộ dạng rất đáng thương:
- Chồng, em biết sai rồi, nhưng bây giờ chủ động có phải là thục nữ không? Em mặc quần áo vào được không? Nhưng hình như em không còn quần áo, tất cả đều bẩn hết rồi...Ư... ....
Sở Dao không còn nói được nữa, miệng đã bị chặn, Hạ Thiên sao có thể cho nàng mặc quần áo?
... ....
- Ôi, đói bụng quá.
Vương Tiểu Nha mở mắt, nàng duỗi lưng, sau đó sờ lên bụng nhỏ, nàng vì đói mà thức dậy.
- Chị Sở, Hạ Thiên ca ca... ....
Vương Tiểu Nha thuận miệng nói một câu, sau đó nàng ngồi dậy, xoa xoa mắt, nàng quay đầu nhìn phòng, sau đó có chút mơ hồ:
- Ủa, Hạ Thiên ca ca và chị Sở đi đâu rồi?
- Chẳng lẽ bọn họ ra ngoài ăn điểm tâm rồi sao?
Vương Tiểu Nha lầm bầm, sau đó nàng bước xuống giường tìm được điện thoại của Sở Dao, nhìn đồng hồ, đã là chín giờ, vì vậy mà không khỏi lẩm bẩm:
- Đi ra ngoài dùng cơm cũng không gọi mình, chị Sở quá mất nghĩa khí, nhất định là muốn chiếm Hạ Thiên ca ca một mình.
- Hạ Thiên ca ca nhất định sẽ mang bữa sáng về cho mình, lúc này mình chỉ cần chờ ở đây là được.
Vương Tiểu Nha nói xong thì chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, sau đó chờ Hạ Thiên ca ca đưa bữa sáng về, nàng có thể được ăn.
Vương Tiểu Nha đẩy cửa phòng tắm nhưng không mở, nàng lập tức buồn bực, chẳng lẽ mình yếu sức, không thể mở được một cánh cửa sao?
Vương Tiểu Nha lại đẩy, cửa lại không mở, khi Vương Tiểu Nha cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên nghe được một âm thanh quái dị từ bên trong truyền ra.
- Có người tắm bên trong sao?
Vương Tiểu Nha cảm thấy kỳ quái, nhưng đây không phải là tiếng tắm rửa, trước nay nàng chưa từng nghe qua.
- Hạ Thiên ca ca, chị Sở, hai người là gì trong đó vậy?
Vương Tiểu Nha ở bên ngoài kêu lên.
- Á... ....
Bên trong vang lên một âm thanh rất cao, Vương Tiểu Nha có thể phát hiện ra đó là âm thanh của Sở Dao.
- Chị Sở, chị làm gì bên trong vậy?
Vương Tiểu Nha lại hỏi:
- Hạ Thiên ca ca đi đâu rồi?
Bên trong vẫn không trả lời.
Vương Tiểu Nha chờ đợi một lúc lâu, sau đó nàng lại đến ngồi xuống bên mép giường, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy mê hoặc, nàng không hiểu Sở Dao làm gì bên trong, vì sao không để ý đến nàng? Còn nữa, Hạ Thiên ca ca đã đi rồi sao? Hay đã đi từ tối qua?
Chương 440: Cái gọi là chữa thương
Vương Tiểu Nha ngồi trên giường chờ đợi khá lâu, phòng tắm vẫn không mở cửa, không ai đi ra, ngược lại còn truyền đến những âm thanh kỳ quái. Điều này làm cho nàng lo lắng, chị Sở phát bệnh rồi sao?
- Chị Sở, có phải chị sinh bệnh rồi không?
Vương Tiểu Nha lại chạy đến hỏi:
- Có cần em điện thoại cho Hạ Thiên ca ca không?
Một lúc lâu sau thì có âm thanh của Sở Dao từ bên trong truyền ra:
- Không, không cần, em ở bên ngoài chờ một lát, chị sẽ ra ngay.
- À.
Vương Tiểu Nha nghe được âm thanh của Sở Dao thì an tâm trở lại, nhưng sau hơn mười phút mà Sở Dao vẫn chưa ra, vì vậy nàng dứt khoát xem ti vi.
Sau khi Vương Tiểu Nha xem được một tập phim thì Sở Dao vẫn còn chưa ra.
- Trời, mình đói meo rồi, chị Sở làm gì bên trong vậy?
Vương Tiểu Nha nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười hai giờ, điểm tâm cũng không cần ăn nữa rồi, bây giờ nên trực tiếp dùng cơm trưa.
Vương Tiểu Nha đáng thương lại bước xuống giường đi đến phòng tắm, đúng lúc chuẩn bị gõ cửa thì cửa mở.
- Chị Sở, cuối cùng chị cũng đi ra.... ....
Vương Tiểu Nha chợt ngẩn ngơ, một lúc sau nàng, mới kịp phản ứng:
- Hạ Thiên ca ca, sao lại là anh, chị Sở đâu?
- Chị ở đây.
Một giọng nói mềm nhũn vang lên sau lưng Hạ Thiên, sau đó Sở Dao cũng đi ra khỏi phòng tắm. Lúc này Sở Dao vẫn quấn khăn tắm quanh người, tất nhiên lần này nàng sẽ bao phủ những bộ vị mấu chốt, nhưng hai gò má nóng bỏng, cặp mắt ngập nước, da thịt trắng nõn có màu hồng phấn, nhìn qua hình như có chút không bình thường.
Tuy Vương Tiểu Nha không biết đây là điều gì, nàng cũng mơ hồ cảm thấy không bình thường, vì vậy mới không nhịn được phải hỏi Hạ Thiên:
- Hạ Thiên ca ca, anh cùng chị Sở làm gì bên trong vậy?
- Chồng giúp chị chữa thương.
Sở Dao nhanh chóng đón lời, nàng không muốn đầu độc các cô bé, vì vậy mới kéo Hạ Thiên vào nhà tắm, nếu không sợ rằng sẽ cùng với hắn lăn lộn trên giường.
Vương Tiểu Nha nhìn cánh tay và bắp đùi của Sở Dao, sau đó nàng kỳ quái hỏi:
- Chị Sở, thương thế đã lành rồi sao?
- Đúng vậy, chồng vừa chữa tốt cho chị.
Sở Dao nói mà mắt không chớp.
Vương Tiểu Nha dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, nàng cũng hỏi thêm:
- Chị Sở, Hạ Thiên ca ca, em đói quá, chúng ta ra ngoài dùng cơm nhé?
- Được, nhưng em chờ chút, chị phải điện thoại cho người mang quần áo đến đã.
Sở Dao đi đến bên giường cầm lấy điện thoại, nàng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau khi tay chân lành thương thì lập tức rơi vào hoạt động dữ dội, hơn nữa những chỗ tham gia hoạt động là rất trọng yếu, tuy Hạ Thiên mát tay không làm nàng đau, nhưng sau vài giờ hoạt động dữ dội, cuối cùng nàng cũng mệt chết.
- Bà đã không còn là xử nữ, sau này có bị chém chết cũng không còn gì nuối tiếc.
Sở Dao thầm nghĩ.
Mười phút sau có người mang quần áo đến cho Sở Dao, nàng mặc quần áo rồi cùng Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha xuống lầu dùng cơm. Ba người đều đói nên không đi xa, trực tiếp vào nhà hàng trong khách sạn dùng một bữa.
- Chồng, em phải về nhà, em phải đi ngủ, anh có đi theo không?
Sở Dao ăn cơm trưa xong thì hỏi thăm Hạ Thiên.
Hạ Thiên thấy Sở Dao rất buồn ngủ, vì vậy hắn quyết định đưa nàng về nhà.
Sau khi trả tiền phòng thì ba người rời khỏi khách sạn, cả ba ngồi trên một chiếc taxi, hơn nữa giờ sau mới dừng lại ở một khoảng sân rất cổ.
- Chồng, đây là nhà em, em ở bên trong, em sẽ đưa anh vào xem.
Sở Dao kéo tay Hạ Thiên tiến vào bên trong.
Trong sân có rất nhiều kiến trúc, Hạ Thiên phát hiện trong chỗ này giống như cùng loại với khu đất của Kiều gia, nhưng diện tích có vẻ ít hơn một chút so với Kiều gia.
Trên đường thỉnh thoảng gặp vài người, ai cũng phải chào hỏi Sở Dao, điều này chứng tỏ thân phận của nàng không tầm thường.
- Chồng, tuy trong này nhìn có vẻ hơi cổ, nhưng thứ gì cũng có, thậm chí cũng có cả đường đua xe, khi em bảy tuổi đã đua xe trong nhà rồi.
Sở Dao vừa đi vừa giới thiệu với Hạ Thiên:
- Hì hì, còn nữa, em cũng không thích kiểu nhà cũ, vì vậy mới tự mình xây riêng một biệt thự, nó ở phía trước.
Một lúc sau ba người đã thấy được ngôi biệt thự của Sở Dao, nếu so sánh với những kiến trúc cổ ở bên trong thì ngôi biệt thự này không tầm thường.
Sở Dao đưa Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha vào biệt thự, nàng nói với Hạ Thiên:
- Chồng, trước tiên em lên lầu đi ngủ, khi tỉnh lại sẽ cùng mọi người đi chơi. Nếu anh cảm thấy nhàm chán thì có thể đưa Vương Tiểu Nha đi trước.
Sở Dao thật sự không chịu được, nàng nói xong thì lên lầu, vào phòng ngủ, nằm xuống giường ngủ ngay.
- Hạ Thiên ca ca, chị Sở đi ngủ rồi, không bằng chúng ta đi về thôi.
Vương Tiểu Nha không còn ai nói chuyện, vì vậy nàng muốn rời khỏi nơi này.
- Em muốn đi đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Em về nhà lên mạng là được.
Vương Tiểu Nha suy nghĩ rồi nói, trong nhà nàng vốn không được lên mạng, nhưng sau khi nàng làm bạn gái của Hạ Thiên, nàng bày ra địa vị đại tẩu tương lai mà bắt tên mập phải mua máy tính và nối mạng, vì vậy bây giờ dù về nhà nàng cũng không quá nhàm chán.
- Được, anh đưa em về.
Hạ Thiên cũng rất muốn quay về Kiều gia, ngày hôm qua hắn vốn đã đồng ý đi đùa với chị Mộng, nhưng sau đó lại bỏ đi, không biết chị Mộng có nổi giận không?
Vương Tiểu Nha nhớ đến một vấn đề:
- Đúng rồi, Hạ Thiên ca ca, cho em mượn điện thoại, em điện thoại cho đại ca, để anh ấy mua điện thoại cho em, điện thoại tố qua đã bị rớt mất rồi.
Hạ Thiên lấy điện thoại đưa cho Vương Tiểu Nha, sau đó nàng bấm số của Vương Kiệt.
- Đại ca, anh tìm em sao?
Tên mập nhanh chóng nhận điện thoại.
- Là đại tẩu của anh đây.
Vương Tiểu Nha nói:
- Này, điện thoại của em rớt mất rồi, anh giúp em mua một cái điện thoại đưa về nhà, em sẽ về ngay.
Tên mập ở bên kia có chút buồn bực, tiểu nha đầu này quá ức hiếp người, dám ra lệnh cho hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý, thực tế dù nói thế nào thì hắn vẫn rất sủng ái cô em gái này.
- Hạ Thiên ca ca, chúng ta ra ngoài thôi.
Vương Tiểu Nha cúp điện thoại và kéo Hạ Thiên ra ngoài, khi vừa ra khỏi biệt thự thì có một đám người đi vào.
Chương 441: Kính già yêu trẻ
Đi đầu là một ông lão dáng người khô ngô, râu tóc bạc trắng, có lẽ cũng đã hơn bảy mươi. Nhưng ông lão này không có vẻ quá già, ngược lại còn có thêm một phần quắc thước, hơn nữa trên người còn bùng ra một luồng khí thế bễ nghễ uy nghiêm, giống như khí thế của người bề trên.
Phía sau ông lão có bảy tám người, phần lớn là bốn mươi năm mươi, cũng có hai tên còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi. Tất nhiên dù là những người bốn mươi năm mươi hay hơn hai mươi cũng rất cung kính với ông lão.
Hạ Thiên không quan tâm đến đám người này, trong đây không có cô gái nào chứ đừng nói đến người đẹp, vì vậy không đáng cho hắn quan tâm.
Đúng lúc này một giọng nói có chút âm trầm truyền vào tai Hạ Thiên, ông lão mở miệng:
- Cậu là Hạ Thiên sao? Tôi là Sở Định Quốc, tối qua tôi đã điện thoại cho cậu.
- À, ông là người tối qua điện thoại quấy nhiễu tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sở Định Quốc:
- Nhưng cũng không sao, tôi nói là giữ lời, ông là ông nội của vợ tôi, bây giờ tôi rất nể mặt vợ, sẽ không so đo với ông.
- Câm mồm.
- Có người nói như vậy sao?
- Đâu ra một kẻ không biết trời cao đất rộng thế này?
- Mau xin lỗi ông.
- A Vũ, lên dạy bảo nó cách làm người.
Khoảnh khắc này có vài tiếng gầm rống, đám người sau lưng Sở Định Quốc đều nổi giận, một tên thanh niên trong số đó muốn phóng lên dạy bảo Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhấc chân đạp bay tên thanh niên vừa phóng tới, sau đó hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám người:
- Tất cả im mồm, nếu không tôi cho ăn đòn.
Khi Hạ Thiên nói ra những lời này thì tên thanh niên kia cũng ngã lên mặt đất, sau đó một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Đám người bên kia càng tức giận, những âm thanh chói tai liên tục vang lên.
- Buồn cười.
- Quá kỳ cục.
- Bây giờ thanh niên thường không biết lễ phép.
- Được, dạy nó một bài học.
- Á... ....
-Á... ....
Những tiếng quát chói tai và tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, khoảnh khắc sau đã có đám người nằm đầy đất, trong đám người chỉ còn lại một người đứng, đó chính là Sở Định Quốc.
- Yên tĩnh!
Hạ Thiên phủi tay, sau đó hắn kéo tay Vương Tiểu Nha:
- Chúng ta đi thôi.
- Hạ Thiên, cậu chờ chút.
Số điện thoại lúc này mới mở miệng, đồng thời lão khoát tay về phía sau, tỏ ý người khác đừng xen vào. Lúc này đám người bị Hạ Thiên đánh tuy vẫn rất tức giận nhưn không dám nói thêm điều gì, ai cũng đứng lên đi ra đứng sau lưng Sở Định Quốc rồi nhìn chằm chằm vào hạ thiên.
- Tôi không muốn trò chuyện với ông.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Tôi không thích những ông lão.
- Sao?
Trên mặt Sở Định Quốc có chút hứng thú:
- Không biết cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu không thích các ông lão?
- Đơn giản thôi, vì ba vị sư phụ của tôi là ba ông lão.
Hạ Thiên trả lời:
- Nhưng bọn họ vẫn chưa già bằng ông, bọn họ còn chưa tới sáu mươi.
- Nói vậy cậu không thích các vị sư phụ sao?
Sở Định Quốc cười nhạt một tiếng:
- Kính già yêu trẻ tôn sư trọng đạo, bọn họ cũng là người già, hơn nữa còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn kính bọn họ mới đúng chứ?
- Cái gì mà là kính già yêu trẻ? Ba ông già không thương người trẻ, sao tôi phải thương lại?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, ông quá dông dài, tôi nể mặt vợ Dao Dao, vì vậy mới nói nhiều với ông.
- Hạ Thiên, tuy chúng ta mới gặp mặt lần đầu, nhưng tôi rất hiểu rõ về cậu, thật ra còn hơn hẳn những gì cậu tưởng tượng.
Sở Định Quốc mỉm cười nói:
- Tôi cũng rất tò mò với ba vị sư phụ của cậu, vì tôi muốn biết ba vị sư phụ kia phải là người thế nào mới dạy dỗ được một đồ đệ như cậu. Căn cứ vào những lời cậu vừa nói, tôi nghĩ ba vị sư phụ của cậu nhất định là quá nghiêm khắc, vì vậy cậu mới ghét bỏ bọn họ.
- Ông thì biết cái gì? Tôi cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ông, tôi đi đây.
Hạ Thiên không muốn tiếp tục nói chuyện với Sở Định Quốc, hắn ôm lấy Vương Tiểu Nha rồi hóa thành một bóng người biến mất trong mắt Sở Định Quốc.
Hạ Thiên vừa chạy vừa thầm nghĩ, ba ông lão trên núi ngày nào cũng muốn thừa dịp cướp mất thần tiên tỷ tỷ, như vậy mà gọi là yêu thương sao? Bọn họ không yêu trẻ, tất nhiên hắn sẽ không kính già.
... ....
Hạ Thiên cũng không muốn nói nhảm với Sở Định Quốc, hắn nhanh chóng ôm Vương Tiểu Nha chạy đi, sau khi đưa Vương Tiểu Nha về nhà, hắn lại quay về Kiều gia.
Hạ Thiên đi vào biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, hắn phát hiện bên trong phòng khách ngoài Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi thì còn có Kiều Đông Hải.
- Ủa, Hạ Thiên, cậu đã trở về rồi à, tôi đang chuẩn bị tìm cậu.
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Đông Hải có chút vui sướng.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Anh tìm tôi làm gì?
- Cậu có thể liên lạc với người của Ám Ảnh Đoàn không?
Kiều Đông Hải có chút chần chừ, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
- Được, tôi có hai vợ ở Ám Ảnh Đoàn.
Hạ Thiên không suy nghĩ dông dài, hắn nói ngay.
- À... ....
Kiều Đông Hải cũng không biết nói gì, người này có hai vợ là sát thủ sao? Hắn không sợ bi vợ sát thủ giết chết à?
Kiều Đông Hải có chút ngây ngốc, sau đó hắn nhớ đến chuyện chính, vì vậy hỏi:
- Hạ Thiên, vậy cậu có biện pháp để bọn họ hủy bỏ nhiệm vụ với Kiều Tiểu Kiều không?
- Ám Ảnh Đoàn thường không hủy nhiệm vụ, trừ khi có người hủy bỏ ủy thác.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn biết thế nào mà thôi, xem cố chủ đã hủy bỏ hay chưa, nếu đã hủy bỏ thì tôi có thể xác nhận mẹ của Phương Dĩnh muốn ra tay với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Đông Hải nói đến đây thì giải thích một câu:
- Tôi đã âm thầm sử dụng thủ đoạn với mẹ Phương Dĩnh.
- Nếu vậy tôi sẽ điện thoại hỏi thăm chi Isabella.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, sau đó hắn bắt đầu tìm số điện thoại của Isabella. Hắn biết Isabella thường hay đổi số, hắn cũng không thể xác định có thể liên lạc được hay không, cũng chỉ có thể thử xem thế nào.
Đúng lúc này một bóng trắng lóe lên, Liễu Mộng đi vào phòng khách.
- Chị Mộng.
Hạ Thiên hô một câu.
Nếu là trước đó thì Liễu Mộng sẽ hô lên một tiếng rồi chạy đến, nhưng hôm nay Liễu Mộng chỉ nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng không để ý đến hắn mà chậm rãi lên lầu.
Hạ Thiên không khỏi sững sờ, hắn thầm nghĩ chị Mộng làm sao vậy?
Khi Hạ Thiên định hỏi một câu nhưng tiếng ca của Liễu Mộng đã vang lên:
- Có một tiểu bại hoại, tên là Hạ Thiên, mỗi lần nói giúp chị thì lập tức chạy đi...Có một tiểu bại hoại, tên là Hạ Thiên, nói là chồng chị, vậy mà ngủ cùng chị không có cảm giác... ....
Tuy tiếng ca rất dễ nghe nhưng ca từ làm người ta dở khóc dở cười, Hạ Thiên biết Liễu Mộng đã giận, hèn gì nàng mới không quan tâm đến hắn.
Chương 442: Yến tiệc
Hạ Thiên cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Isabella, đáng tiếc lúc gọi qua thì số điện thoại đó đã không có người sử dụng, rất rõ ràng, Isabella lại đổi số rồi, còn về phần Ngải Vi Nhi, Hạ Thiên càng không biết nàng ở đâu, đến lúc này tạm thời hắn cũng không thể nào liên lạc với người của đoàn Ám Ảnh. Đương nhiên cũng chẳng biết có phải đoàn Ám Ảnh đã ngừng việc truy sát Kiều Tiểu Kiều hay không nữa.
Chỉ có điều lúc này Hà Thiên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đi quản mấy thứ này, hắn phải đi dỗ dành Liễu Mộng đang giận dỗi đó trước đã.
- Chị Mộng!
- Tôi đang hát, tôi mặc kệ cậu!
- Chị Mộng, vậy tôi nghe chị hát.
- Cậu là tên khốn xấu xa, tôi không thèm hát cho cậu nghe đâu.
- Chị Mộng, vậy tôi đi chơi cùng chị có được không?
- Không được, tôi thà chơi với hổ còn hơn, chơi với hổ vẫn là tốt nhất, tôi bảo nó chơi cùng tôi nó liền chơi cùng tôi, đâu có giống ai kia, toàn nói không giữ lời!
Khoảng thời gian tức giận lần này của Liễu Mộng tương đối dài, cũng phải được mười phút nàng mới vui vẻ kéo tay Hà Thiên đi xuống lầu sau khi Hà Thiên chịu đồng ý với điều kiện ở cùng cô từ hôm nay cho tới ngày mai, sau đó hai người lại cùng nhau dày vò con hổ tội nghiệp kia.
Con hổ tội nghiệp đó bị hai tiểu tử này dày dò hành hạ nguyên cả buổi chiều mãi đến khoảng hơn sáu giờ mới xem là có người đến cứu nó. Nếu như con hổ này mà biết nói nó nhất định sẽ quỳ lạy cảm tạ hai vị nữ thần đã cứu nó.
- Chồng à, Chị Mộng.
Giọng của Kiều Tiểu Kiều vọng lại, Hà Thiên và Liễu Mộng tạm thời dừng việc hành hạ con hổ đó lại chạy đến bên lan can.
- Tiểu Kiều, sao em lại tới đây? Em cũng muốn chơi cùng hổ sao?
Liễu Mộng có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều.
- Chị Mộng, lát nữa em phải đi tham gia một bữa yến tiệc từ thiện, chị muốn đi không?
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên cười, nàng đương nhiên không phải muốn chơi con hổ đó rồi, nàng không có năng lực đó cũng như không có sở thích đó.
Liễu Mộng chớp chớp hai mắt:
- Ngươi muốn dẫn tên khốn đó đi phải không?
Liễu Mộng tuy có chút bản tính trẻ con nhưng điều này không nói lên rằng nàng ngốc nghếch, nàng lập tức hiểu ra rằng Kiều Tiểu Kiều thực ra là muốn cùng đi với Hà Thiên.
- Đúng vậy, Chị Mộng, đại ca nói buổi yến tiệc từ thiện này rất đông người, bên đó cũng chẳng có thiết bị an toàn đặc biệt nào, vì thế mà có chút không an tâm.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, thực ra không chỉ là vấn đề thiết bị bảo an, chủ yếu là do Kiều Đông Hải vừa mới dùng chút thủ đoạn với mẫu thân của Phương Dĩnh, hắn lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu, vì thế nên trước khi nhận được tin tức từ phía đoàn Ám Ảnh, Kiều Đông Hải vẫn hy vọng Kiều Tiểu Kiều có thể dẫn Hà Thiên đi cùng.
- À, tên khốn đó đã đồng ý phải ở bên chị từ tối nay cho tới ngày mai, nếu như hắn muốn đi thì chị cũng đi!
Liễu Mộng nói.
Trước khi đi, Liễu Mộng chào con hổ:
- Hổ à, lần sau ta sẽ chơi cùng ngươi nữa, chúng ta đi trước đây!
Con hổ đáng thương đó nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn Kiều Tiểu Kiều, nữ thần cứu nó đã đi khỏi, đồng thời cũng cầu nguyện trong lòng, cầu mong cho nữ thần của nó sau này xuất hiện nhiều nhiều, như vậy nó không phải bị ma nữ đó hành hạ nữa.
Địa điểm của buổi yến tiệc từ thiện đối Hạ Thiên mà nói cũng không xa lạ gì, chính là nơi đã cho hắn có được hồi ức đẹp đẽ, khách sạn lớn Khải Duyệt.
Tầng hai của khách sạn lớn Khải Duyệt là đại sảnh chuyên dùng để tổ chức yến tiệc, và buổi yến tiệc từ thiện tối nay lại được tổ chức ở đây, còn các loại đồ ăn thức uống cho bữa tiệc đều được khách sạn lớn Khải Duyệt tài trợ miễn phí, tất cả cũng chỉ là vì chủ nhân của buổi yến tiệc tối nay chính là Triệu Chí Hùng.
Thiệu Chí Hùng chính là nhà từ thiện tương đối nổi tiếng trong nước, Thiệu Chí Hùng năm nay hơn năm mươi tuổi, sự từng trải của ông cũng có chút sắc thái truyền kỳ.
Ba mươi năm trước, Thiệu Chí Hùng chỉ là một giáo viên vùng núi bình thường, những nơi mà ông dạy học trên cơ bản đều nghèo khó, có rất nhiều đứa trẻ không thể đi học được, thế là ông bèn dùng chút đồng lương ít ỏi của mình trợ giúp, cố gắng để mỗi đứa trẻ đều có thể đến trường, nhưng ông chợt hiểu ra, chút tiền lương nhỏ mọn đó của ông vốn không đủ để giải quyết vấn đề.
Sau một hồi suy nghĩ, ông đã từ chức công việc giáo viên của mình, bắt đầu lưu lạc đến thành phố Giang Hải, ông có một đầu óc kinh doanh tương đối khá. Chính trong những năm bắt đầu mở cửa, ông mau chóng kiếm được không ít tiền, và cuối cùng ông cũng đã mãn nguyện khi những đứa trẻ ở vùng núi đó đều được đến trường.
Và trong thời gian hai mươi năm sau đó, ông vừa tích cực làm ăn buôn bán của mình vừa mở rộng phạm vi quỹ tài trợ cho các nhi đồng ở vùng núi nghèo khó, nhưng dần dần ông lại phát hiện ra một điều, cho dù ông có kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì so với vô số nhi đồng nghèo khó trên toàn quốc mà nói thì vẫn còn kém xa không đủ được, thế là bắt đầu từ mười năm trước ông đã giao việc làm ăn cho người khác quản lý, thành lập nên quỹ từ thiện Thiệu Chí Hùng, bắt đầu cho hành trình toàn tâm toàn ý làm từ thiện.
Mấy năm nay quỹ từ thiện của Thiệu Chí Hùng phát triển rất nhanh, còn Thiệu Chí Hùng ban đầu cũng chỉ đơn thuần là trợ giúp nhi đồng thất học được đến trường giờ đã phát triển đến toàn hệ thống giáo dục, sau đó mở rộng ra các lĩnh vực khác, có điều giáo dục trước sau vẫn là cái quan trọng nhất đối với quỹ từ thiện của ông.
Thiệu Chí Hùng mỗi năm đều tổ chức yến tiệc từ thiện ở thành phố Giang Hải, thời gian trên cơ bản đều giống nhau cả, đó chính là ngày này hằng năm, ngày nhà giáo mùng mười tháng chín.
Khác với rất nhiều buổi yến tiệc từ thiện tổ chức bán đấu giá, buổi yến tiệc từ thiện lần này vốn sẽ không có chương trình bán đấu giá, chỉ có buổi yến tiệc lần này thôi, đương nhiên việc quyên tiền là quan trọng nhất, không thể thiếu được.
Đối tương được mời trong buổi yến tiệc này đa số đều là các danh nhân và người giàu có, thân là thiếu nữ thiên tài có tiếng nhất ở thành phố Giang Hải, Kiều Tiểu Kiều được mời là điều hiển nhiên không có gì lạ, trên thực tế đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Kiều Tiểu Kiều tham dự buổi tiệc từ thiện của Thiệu Chí Hùng, mà mỗi lần số tiền mà nàng quyên góp không hề nhỏ, chí ít cũng phải hơn một triệu.
Đương nhiên Kiều gia nhận được lời mời không chỉ có mình Kiều Tiểu Kiều, Kiều Đông Hải cũng nhận được lời mời, có điều hắn không có đi cùng Kiều Tiểu Kiều mà là chia ra người đến trước kẻ đến sau.
Tuy buổi yến tiệc từ thiện tám giờ tối mới bắt đầu nhưng giờ vừa mới bảy giờ mà đại sảnh tầng hai của khách sạn lớn Khải Duyệt đã đầy ắp người, Thiệu Chí Hùng có mối quan hệ tương đối tốt với giới thương nhân thành phố Giang Hải, rất nhiều người đã nể mặt ông mà nhận lời mời, tuy biết rằng tối nay phải bỏ chút tiền ra nhưng trên cơ bản mọi người cũng đều vui vẻ tham dự.
Là người tổ chức buổi yến tiệc này, Thiệu Chí Hùng đương nhiên là phải đến sớm rồi, tướng mạo của Thiệu Chí Hùng quá đỗi bình thường, ngữ khí hài hòa, với bất kỳ ai cũng nở nụ cười trên mặt, rất dễ khiến cho người ta nảy sinh hảo cảm, và lúc này Thiệu Chí Hùng đang cùng với vợ ông Lưu Tiểu Vân chia nhau chào hỏi những người đến tham dự buổi tiệc sớm, tiện thể giao lưu vài câu ngắn gọn.
Lúc này lại có một nam một nữ xuất hiện ở cổng đại sảnh bữa tiệc, Thiệu Chí Hùng vội vàng dắt phu nhân cùng bước tới, tướng mạo người đàn ông thì bình thường, cô gái nhìn dáng vẻ cũng chỉ có hơn hai mươi ba tuổi, cách ăn mặc cũng giống như một tiểu công chúa vậy, đã thu hút được mọi sự chú ý.
- Bối Bối, cháu đến rồi.
Thiệu Chí Hùng rất thân mật chào hỏi cô gái đó, sau đó quay qua người đàn ông nhất thời có chút ngạc nhiên.
- Đây, cậu là…
- Khì khì!
Cô gái đó cười thành tiếng.
- Bác Thiệu, bác không quen đại ca à?
Chương 443: Mỹ nữ tập hợp
- Bác Thiệu, là cháu, tiểu Xán!
Người này chính là Tô Tiểu Xán, hắn mỉm cười với Thiệu Chí Hùng có chút cảm giác đắc ý.
- Thế nào? Cháu giảm béo vẫn được xem là thành công đó chứ?
- Cậu chính là Tiểu Xán?
Thiệu Chí Hùng có chút ngạc nhiên, nhìn kỹ lại sau đó mới gật đầu.
- Đúng rồi, rất giống với cậu lúc nhỏ, nhưng cái này cũng quá khoa trương rồi đấy chứ, trước đây cậu gần hai trăm ký, nhìn bộ dạng cậu lúc này chắc cũng khoảng bảy tám chục ký chứ?
- Tiểu Xán, cháu giám béo bằng cách nào thế? Giới thiệu cho bác biết với, bác cũng muốn giảm cân đây!
Lưu Tiểu Vân đứng bên cạnh nhịn không được hỏi.
- Dì Lưu, dáng dì chuẩn quá rồi, sao lại còn giảm béo nữa?
Tô Tiểu Xán mỉm cười.
- Chỉ có điều, bác Thiệu, nói đến người giúp ta giảm béo này thật đúng là vị kỳ nhân, đợi lát nữa có khả năng anh ấy cũng tới, đến lúc đó cháu giới thiệu cho bác.
Tô Bối Bối lại bĩu môi:
- Cái gì kỳ nhân chứ, chính là đại lưu manh thối tha!
- Ặc, Bối Bối, đừng nói bậy thế.
Tô Tiểu Xán có chút xấu hổ, vội vàng thấp giọng la trách.
Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng:
- Em không có nói bậy, hắn vốn thực là tên lưu manh đó, còn chiếm tiện nghi người ta!
Tô Tiểu Xán có chút khó xử không biết nên nói thế nào, liên quan đến chuyện Hạ Thiên chiếm tiện nghi Tô Bối Bối hắn cũng chẳng rõ cho lắm.
- Em không nói cho anh biết đâu, em đi tìm chị họ để cáo trạng cái tên đại lưu manh kia!
Tô Bối Bối lúc này nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền lập tức chạy tới.
Lúc Tô Bối Bối rời khỏi, Thiệu Chí Hùng nhịn không được hỏi một câu:
- Tiểu Xán, người mà các cháu nói rốt cuộc là ai vậy? Tên gọi là gì? Bác trước kia có quen biết sao?
- Bác Thiệu, khoảng thời gian trước bác không có ở thành phố Giang Hải, gần đây mới quay vừa lại nên chắc không biết hắn, hắn hai tháng trước mới đến Giang Hải.
Tô Tiểu Xán lắc đầu.
- Hắn tên Hạ Thiên, a, nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ánh mắt Thiệu Chí Hùng rất tự nhiên chuyển ra hướng cửa, dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng lúc này ông vẫn có cảm giác hân hoan như xưa, bởi ông nhìn thấy một Tiên Nữ váy trắng tóc dài chấm gót chân, dung mạo tuyệt mỹ, phong thái tuyệt thế, chắc chắn tất cả những giai nhân có mặt không ai sánh bằng, cho dù là Diệp Mộng Oánh trước đó đã từng tới đây thì so với Tiên Nữ trước mặt đây cũng sẽ có chút thua kém.
Qua vài giây đồng hồ, Thiệu Chí Hùng cuối cùng cũng đã rời mắt, bởi vì ông biết rõ nhìn một nữ nhân như vậy thật không lịch sự, đây cũng không phải là phong cách của ông, lúc nãy cũng chỉ là do đối phương thật sự là diễm lệ xinh đẹp quá mức mà thôi.
- Cái này, Tiểu Xán, Hạ Thiên mà cháu nói, không phải là cô gái rất đẹp này đấy chứ?
Thiệu Chí Hùng có chút khó mà tin được.
- Hì, Bác Thiệu, không phải nàng, mà là người bên cạnh nàng ấy.
Tô Tiểu Xán có chút tiếc nuối, cái cô Liễu Mộng này thật sự là lớn lên quá hại nước hại dân vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, bất kỳ ai cũng đều theo nàng, danh tiếng đều bị nàng đoạt hết, đây chẳng phải sao, bất luận là Hạ Thiên đang tay trong tay với nàng hay cả ba cô gái Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi ở đằng sau nàng rõ ràng đều bị Thiệu Chí Hùng không để mắt tới.
Cũng may Thiệu Chí Hùng cũng không phải là đồ háo sắc, cho nên hắn rất nhanh chóng nhìn thấy Hạ Thiên, sau đó lại nhìn Kiều Tiểu Kiều ở đằng sau, ông cũng chẳng quan tâm hỏi tiếp Tô Tiểu Xán nữa mà lập tức kéo Lưu Tiểu Vân đi lên đón khách.
- Kiều tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh!
Thiệu Chí Hùng vội vàng chào hỏi Kiều Tiểu Kiều.
- Thiệu tiên sinh, Thiệu phu nhân.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười khẽ gật đầu.
Còn bên đó Tô Tiểu Xán cũng đã bước đến:
- Hạ Thiên, anh cũng tới rồi.
- y, sao cậu lại gầy thế này?
Liễu Mộng nhìn Tô Tiểu Xán.
- Ai không cho cậu cơm ăn để cậu phải đói thế này à?
Tô Tiểu Xán lập tức bày ra bộ mặt đau khổ, cô Liễu Mộng này thật đúng là dùng lời nói không sợ bắt người ta chết à!
- Cậu thật là đáng thương!
Liễu Mộng lại nói với Tô Tiểu Xán một câu, sau đó liền kéo Hạ Thiên.
- Tiểu tử thôi, hình như chị đói bụng rồi, đây chẳng phải buổi yến tiệc từ thiện sao? Chúng ta đi tìm đồ gì đó ăn đi.
Không để cho Tô Tiểu Xán có cơ hội nói chuyện, cũng không thèm quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đi, nàng nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bưng ly rượu đi tới, nàng liền cầm một ly lên uống một hơi cạn sạch rồi đặt xuống, lại nhìn thấy cách đó không xa có điểm tâm trên bàn, Liễu Mộng liền đi qua cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, không thèm quan tâm đến những ánh mắt có chút kỳ quái của những người bên cạnh.
Nếu không phải vì Liễu Mộng xinh đẹp khác thường thì khí chất đó lại càng Tiên Nữ so với Tiên Nữ nữa, chỉ e có không ít người sẽ cho rằng nàng đến là để tặng cơm cho ăn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị cũng đến đây à!
Lúc này Hạ Thiên lại nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền kéo Liễu Mộng đi tới.
Diệp Mộng Oánh còn chưa nói lời nói, Tô Bối Bối đứng bên cạnh đã tức hồng hộc trừng mắt nhìn Hạ Thiên, căm giận mắng:
- Lưu manh! Mắc ói!
- Cô mắc ói à?
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Tô Bối Bối.
- Cô mang thai rồi sao? Tôi phải nói rõ ràng đó, chuyện cô mang thai không liên quan đến tôi, lần trước tôi chỉ ôm cô thôi, chỉ ôm một cái thì sẽ không thể nào mang thai được, cho dù cô có thực sự mang thai đi chăng nữa thì cái thai đó cũng không phải của tôi.
- Anh anh anh...
Tô Bối Bối đáng thương lại bị làm cho tức đến mức trắng bệch cả mặt mũi, lắp bắp nói không thốt nên lời.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Tô Bối Bối xem như an ủi nàng, cô em họ này lần nào cũng thích gây khó dễ Hạ Thiên, nhưng lần nào cũng bị làm cho tức đến thảm thương cũng chính là nàng.
- Hạ Thiên, cậu tới cùng Kiều Tiểu Kiều phải không?
Diệp Mộng Oánh thấp giọng hỏi.
- Là đi cùng tôi tới đây.
Liễu Mộng lại cười hì hì cướp lời nói, sau đó lại kéo Hạ Thiên đi.
- Tiểu tử thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm đồ ăn đi.
Tô Bối Bối nhìn theo bòng dáng Hạ Thiên rồi quơ quơ nắm tay nhỏ, nàng rất muốn trở thành cô gái tí hon, một chưởng đập chết tên đại lưu manh này, cái thứ gì chứ, tìm Tiểu Tam đến mức kiêu ngạo như vậy đó, còn lần này tìm vài cái!
Hạ Thiên đi theo Liễu Mộng đến đường luồn của đại sảnh buổi yến tiệc, thực sự cũng khiến cho hắn thấy được buổi yến tiệc hôm nay có không ít người hắn quen biết, ngoại trừ Tô Tiểu Xán Diệp Mộng Oánh bọn họ ra, vợ của tên hầu tử chết tiệc Liễu Kỳ, Mai Nhược Đình dẫn theo tiểu nha đầu Hàm Hàm kia cũng có mặt, mà Liễu Mộng vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này liền lập tức bỏ rơi Hạ Thiên.
- Hàm Hàm, cháu thiếu tiền sao?
Liễu Mộng kéo Hàm Hàm, bắt đầu dụ dỗ nàng.
- Cô có rất nhiều tiền, cháu có muốn mượn tiền không?
Liễu Mộng đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên việc Hàm Hàm cho nàng vay nặng lãi, giờ nàng đã trở thành người có tiền rồi nên nàng cũng muốn cho Hàm Hàm vay nặng lãi, khiến cho tiểu nha đầu Hàm Hàm này luôn thiếu nợ nàng.
- Cô cô, cháu không thiếu tiền!
Hàm Hàm nháy con mắt.
- Chỉ có điều, cô cô thật sự có rất nhiều tiền sao? Vậy cô cô mua cho cháu điện thoại quả táo được không?
- Cháu muốn mua điện thoại di động à, cô có thể cho cháu vay tiền, cho cháu mượn một vạn tệ, rồi trả cho cô mười vạn tệ là được rồi!
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
- Có thể trả trong vòng một tháng, lợi tức rất thấp đó!
- Cô cô, cô đã là người lớn như vậy, lại là cô của cháu, cô không biết xấu hổ bảo cháu vay tiền sao? Cô nên mua điện thoại di động tặng cho cháu chứ!
Hàm Hàm lại có chút bất mãn nhìn Liễu Mộng.
Bên này Liễu Mộng đang dụ dỗ tiểu cô nương vay nặng lãi, còn bên kia Hạ Thiên cũng gặp phải một người tính ra thì không quen thuộc cho lắm nhưng lại là người quen biết.
Chương 444: Tin vui và tin buồn
Nhìn thấy Liễu Mộng và Hàm Hàm to nhỏ ở đằng kia, Hạ Thiên định đi liên lạc tình cảm với mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng mới đi được hai bước thì lại gặp một đôi nam nữ bước vào chính là Mễ Hồng của quán bar Thiên Hậu và người được gọi là đệ nhất bảo tiêu Giang Hải - Phương Sở.
Từ lần trước cùng với Kiều Tiểu Kiều đến quán bar Thiên Hậu và sau khi làm cho Mễ Hồng chết đi sống lại, Hạ Thiên cũng chưa từng gặp lại người đẹp này, chỉ có điều Hạ Thiên đối với loại người con gái như Mễ Hồng cũng chẳng có hứng thú gì, cho nên hắn cũng không thèm để ý tới nàng, hay là đi tìm mỹ nữ tỷ tỷ của hắn tương đối quan trọng hơn.
- Hạ Thiên.
Nhưng vào lúc này Phương Sở lại chủ động chào hỏi Hạ Thiên.
- Làm gì thế?
Hạ Thiên liếc nhìn Phương Sở, hắn càng không có hứng thú với người đàn ông này.
- Có một chuyện không biết ngươi có biết hay không, Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương đều đã đi kinh thành rồi.
Giọng Phương Sở không lớn, cũng chỉ đủ cho mấy người bọn họ có thể nghe thấy được.
- Hai tên ngu ngốc đó đi đâu cũng đâu có liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ban đầu là do Lâm Tử Hào xếp đặt Mễ Hồng giá họa cho Kiều Đông Hải, đúng không?
Phương Sở lại hỏi.
Hạ Thiên thấy hơi kỳ lạ nhìn Phương Sở:
- Đến giờ ngươi mới biết à?
- Trước đó có tin đồn, Lâm Tử Hào đột nhiên trở nên ngốc nghếch, tất cả đều nói là ngươi gây ra có phải không?
Phương Sở lại thấp giọng hỏi.
- Tên ngu ngốc nhát gan Lâm Tử Hào tôi chỉ vứt hắn lại tòa nhà Hải Giang hắn đã bị sợ khiếp đến ngu ngốc luôn, thật là vô tích sự!
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó có chút bực dọc.
- Sao ngươi có nhiều vấn đề vậy hả, tôi nhát phải nói chuyện với ngươi rồi, tôi rất bận phải đi trước đây!
Hạ Thiên nói đi là đi, rất nhanh đã đi tới bên Diệp Mộng Oánh.
Còn sau lưng hắn ánh mắt Phương Sở nhìn hắn có chút quái dị, về phần Mễ Hồng thì trong ánh mắt cô nhìn Hạ Thiên vừa có chút sợ hãi vừa có chút căm giận.
Nhìn thấy Hạ Thiên đã đi tới, Tô Bối Bối lại bất mãn:
- Nè, anh lại tới đây làm gì hả?
- Không liên quan đến cô.
Hạ Thiên không để ý đến tiểu cô nương này, hắn thuận tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Diệp Mộng Oánh, đã lâu không có ôm mỹ nữ tỷ tỷ rồi, hôm nay phải ôm một cái trước đã. Nguồn: https://truyenggg.com
Tô Bối Bối lại buồn bực, nàng trừng mắt với Hạ Thiên:
- Nè, đại lưu manh, không được phép chiếm tiện nghi chị họ!
- Mỹ nữ tỷ tỷ là vợ của tôi, tôi muốn sao thì làm vậy, mắc mớ gì tới cô chứ?
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với Tô Bối Bối, tiểu cô nương này thật đáng ghét.
- Có phải cô ghen ghét tôi không ôm cô không vậy? Chỉ có điều dáng cô quá xấu thôi, cho dù cô có ghen ghét cũng vô ích, tôi sẽ không ôm cô đâu!
Nói xong Hạ Thiên lại hôn một cái trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh khiến cho Tô Bối Bối tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng đứng lên.
- Tức chết đi được, tôi đi tìm đại ca!
Tô Bối Bối giận dữ phán một câu, sau đó liền đi qua bên Tô Tiểu Xán.
Diệp Mộng Oánh bất giác lắc đầu, hai người này thật giống y như oan gia vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ hầu như vẫn cãi nhau không ngừng.
Hạ Thiên lại rất vui vẻ, cuối cùng thì cái cô chán ghét Tô Bối Bối cũng đã đi, giờ sẽ không có ai quấy rầy hắn và mỹ nữ tỷ tỷ nữa.
Nhưng mà điện thoại lại đột nhiên đổ chuông lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên:
- Ông xã, có điện thoại kìa… ….
Hạ Thiên một tay ôm Diệp Mộng Oánh, một tay bắt máy:
- Ai đó?
- Chồng nhỏ à, là chị!
Bên kia vọng lại giọng nói êm tai, đúng là Isabella rồi.
- Nói cho cậu biết một tin vui, còn có một tin buồn nữa, cậu muốn nghe cái nào trước đây?
- Tin vui.
Hạ Thiên không do dự liền đáp.
- Hì hì, tin vui chính là Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát cô tình nhân nhỏ bé Kiều Tiểu Kiều của cậu nữa, chủ thuê đã hủy bỏ ủy thác, ngoài ra còn bồi thường cho Đoàn Ám Ảnh tụi chị một ít tổn thất, đoàn trưởng đã quyết định không thực hiện nhiệm vụ này nữa vì thế mà chị và huấn luyện viên giờ đã không còn ở thành phố Giang Hải nữa!
Isabella cười hì hì nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Isabella, có phải chị lại muốn đánh nhau nữa phải không? Chị cùng vợ sư tỷ xinh đẹp đều chạy mất, đây rõ ràng là tin buồn rồi!
- À... Thế này, ông chồng nhỏ à, chị còn có tin càng buồn hơn báo cho cậu biết!
Isabella vẫn yêu kiều như vậy, một bộ dạng mà ngay cả ở trong điện thoại cũng đã hấp dẫn Hạ Thiên rồi.
- Tuy Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát Kiều Tiểu Kiều nữa nhưng huấn luyện viên nói nàng vẫn phải tìm cậu để báo thù đó!
Hạ Thiên lập tức cao hứng:
- Chị Isabella, cuối cùng chị cũng đã nói tin vui cho tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ ban thưởng cho chị.
- Ông chồng nhỏ à, huấn luyện viên muốn tìm cậu để báo thù, cậu không nghe nhầm đó chứ?
Isabella không khỏi ngẩn ngơ, cái này mà lại là tin vui sao?
- Chị Isabella, đợi khi nào vợ sư tỷ xinh đẹp tới tìm tôi, tôi có thể biến nàng ấy thành vợ chính thức của tôi rồi, cái này đương nhiên là chuyện vui rồi, tôi đang sầu là tìm không thấy nàng ấy đây!
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Isabella ngẩn ngơ, cái tư duy này của ông chồng nhỏ thật khác người quá, chả trách ngay cả nàng cũng dám ngủ, tuyệt nhiên không hề sợ nửa đêm nàng chém chết hắn.
- Ặc, ông chồng nhỏ, huấn luyện viên đến rồi, chị phải đi trước đây, lần sau gặp!
Isabella ngây ngẩn một lúc rồi sau đó liền tìm cớ cúp điện thoại, đương nhiên trên thực tế thì đúng lúc này Ngải Vi Nhi cũng vừa bước vào.
Hạ Thiên lướt nhìn một lượt khắp căn phòng tìm kiếm Kiều Đông Hải, qua một lúc hắn nhìn thấy Kiều Đông Hải đang tán gái ở một góc khác.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị chờ tôi một lát, tôi có tí việc sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên đi về phía Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải rất nhanh nhìn thấy sự hiện diện của Hạ Thiên, hắn liền chủ động đi tới, thấp giọng hỏi:
- Có việc à?
- Chị Isabella gọi điện thoại cho tôi nói Đoàn Ám Ảnh sẽ không ám sát Tiểu Kiều nữa.
Hạ Thiên nhanh nhảu nói.
- Vậy à, tôi hiểu rồi.
Kiều Đông Hải gật gật đầu.
- Hạ Thiên, những chuyện còn lại cậu không cần lo lắng nữa rồi, tôi sẽ giải quyết ổn thoải, một khi đã chắc chắn được ai là kẻ muốn ám sát Tiểu Kiều đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho họ!
- Vậy được rồi, tôi quay trở lại chỗ mỹ nữ tỷ tỷ trước đây.
Hạ Thiên cũng chỉ muốn báo cho Kiều Đông Hải biết tin này mà thôi, nói xong liền quay người bước về phía Diệp Mộng Oánh.
Nhưng mới trong chốc lát, Hạ Thiên liền phát hiện ra bên cạnh Diệp Mộng Oánh còn có thêm một người, mà người này cũng không phải ai khác chính là Kiều Tiểu Kiều, hai người đang trò chuyện cái gì đấy mà trên mặt họ đều nở nụ cười rất tươi, nhìn bộ dạng họ nói chuyện rất chi là vui vẻ.
Hạ Thiên nhìn thấy cảnh này ngược lại cũng không hề cảm thấy kỳ lạ gì cả, hai người này đều là vợ của hắn, cùng nói chuyện phiếm với nhau đương nhiên cũng chẳng có gì là lạ, nhưng xem ra trong ánh mắt của đại đa số những người tham gia bữa yến tiệc từ thiện tối nay lại vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù người đứng ra tổ chức bữa yến tiệc từ thiện này chính là Thiệu Chí Hùng, nhưng cũng không ai phủ nhận trong số những người ở đây, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh có thân gia hùng hậu cùng với sự đẹp đẽ phi phàm vẫn luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bất kỳ ai cũng thi thoảng nhìn các nàng một lúc, và họ nhìn thấy các nàng nói chuyện vui vẻ như vậy cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy cả thế giới này thật sự đã thay đổi rồi, hai người này sao có thể trò chuyện vui vẻ như vậy được chứ?
Ai ai cũng biết, Kiều gia và Diệp gia vẫn luôn ngầm cạnh tranh giành địa vị gia tộc đệ nhất Giang Hải!
Chương 445: Huênh hoang khoác lác
Tam đại gia tộc ở Giang Hải, Diệp gia và Tô gia vì có mối quan hệ liên hôn nên tương đối gần gũi, còn Kiều gia và Diệp gia lại luôn có mối quan hệ không được tốt cho lắm, có tin đồn trước đây Kiều lão gia và Diệp Thiên Nam có ăn tết với nhau, đương nhiên giờ Kiều lão gia đã không còn trên nhân thế, Diệp Thiên Nam cũng không khẳng định chuyện này, còn như giữa bọn họ có thật sự ăn tết với nhau hay không thì cũng không thể nào biết được.
Mặc dù quan hệ giữa Kiều gia và Diệp gia chưa đáng nói tới mức như nước với lửa, nhưng ai ai ở thành phố Giang Hải cũng đều biết quan hệ giữa hai tộc này tuyệt đối không thể nào tốt hơn được, mà hiện nay Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh phân biệt rõ ràng là nhân vật kiệt xuất nhất của hai tộc, hơn nữa còn đều là người đẹp có tiếng cả, dĩ nhiên là khiến cho không ít người đem ra so sánh, còn những tin đồn về mối quan hệ bất hòa giữa hai người này thỉnh thoảng cũng xuất hiện.
Nhưng lúc này nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, mọi người đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu, những lời đồn thổi quả thật không thể nào tin được!
Nhưng lại có một số biết nội tình bên trong, ví dụ như Kiều Đông Hải, Tô Tiểu Xán, Tô Bối Bối, bọn họ đều biết cả, thực ra không phải lời đồn đại không đáng tin mà trên thực tế trước đây mối quan hệ giữa Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh thực sự không tốt đẹp, hai người bọn họ lúc này có thể trò chuyện vui vẻ được nhưn vậy nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ đã tìm được cùng một người đàn ông cho mình.
Suy nghĩ của mọi người khác nhau cả, Hạ Thiên lúc này đi tới giữa hai mỹ nữ, một tay ôm một nàng vào lòng, sau đó hỏi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, Tiểu Kiều, hai người đang nói chuyện gì thế?
Những người nhìn thấy cảnh này hơn một nửa hoài nghi mình đã nhìn nhầm, cái này, cái này, ngày tận thế rồi sao? Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh, hai mỹ nữ nổi danh nhất thành phố Giang Hải vừa có ngoại hình vừa có tài năng này lại được cùng một người đàn ông ôm vào lòng?
- Người đó là ai?
- Vị hôn phu Kiều Tiểu Kiều, nghe nói cũng là vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh...
- Cái này có quá rồi chăng? Hai vị mỹ nữ này cùng một chồng sao?
- Tôi cũng cảm thấy rất giả tạo, nhưng hình như đó lại là sự thật, hơn nữa còn nghe đồn tên khốn đó không chỉ có hai mỹ nữ này đâu.
- Tên khốn đó là ai?
- Hắn tên Hạ Thiên, nghe nói là người đàn ông rất thần bí rất thần kỳ…
Mấy người đàn ông đó đang bàn tán, các người đẹp khác cũng đang xầm xì.
- Người đàn ông của Kiều Tiểu Kiều cũng chả có gì đặc biệt, còn chẳng đẹp trai bằng chồng mình…
- Vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh cũng chỉ được có vậy thôi sao, xem ra có tiền cũng chưa chắc tìm được một ông chồng tốt…
- y, các cô đừng nói lung tung, tôi biết người tên Hạ Thiên đó, rất lợi hại…
- Đúng vậy, tôi cũng có nghe nói, nói người đó thần kỳ, có thể khiến cho người sống biến thành người chết, cũng có thể khiến cho người chết sống lại.
- Có phải thật không đấy? Có khoác lác quá không?
- Tôi không biết có phải thật không, nhưng người đàn ông đó nhất định là rất lợi hại, còn không cô tưởng rằng Kiều Tiểu Kiều ngốc sao? Điều kiện của cô ta thế nào mà đáng phải đi tranh giành một người đàn ông?
- Cũng đúng…
Một đám nam nữ không có liên quan thì không ngừng xầm xì ở bên kia, còn Kiều Đông Hải ở bên này cũng không tán gái nữa, chen lại chỗ của Tô Tiểu Xán, hai người này cũng đang xúc động.
- y, tôi thấy tiểu tử Hạ Thiên này có phải hơi huênh hoang khoác lác rồi không?
Tô Tiểu Xán nói mang theo chút hương vị ghen tị.
- Lập tức anh sẽ thấy hắn càng huênh hoang khoác lác hơn đấy.
Thần sắc của Kiều Đông Hải hơi khác lạ bởi vì hắn đã nhìn thấy Liễu Mộng qua đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Liễu Mộng lập tức kéo Hạ Thiên đi, nàng dụ dỗ Hàm Hàm một hồi lâu vẫn không thành công để cho Hàm Hàm đến tìm nàng vay nặng lãi, ngược lại còn suýt nữa bị Hàm Hàm thuyết phục tặng cho Hàm Hàm một chiếc điện thoại di động, Liễu Mộng cảm thấy vô vị không muốn chơi tiếp với Hàm Hàm nữa, nàng lại đi tìm Hạ Thiên.
- Nếu như trong đám người đó có súng, tôi thấy chắc chắn sẽ có người cho Hạ Thiên một phát súng…
Tô Tiểu Xán thuận miệng nói ra, chỉ là lời nói vừa dứt liền nghe thấy hai tiếng súng đùng đùng vang lên.
Tô Tiểu Xán nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, chẳng lẽ thực sự có người nổ súng bắn Hạ Thiên, nhưng vấn đề là, trong này ai có súng?
- A…
Trong đại sảnh buổi yến tiệc kêu lên thất thanh, còn có một số người nhận thức được đã ôm đầu quỳ xuống, tiếng súng này rõ ràng đã làm khiếp sợ rất nhiều người.
- Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích, động đậy lung tung ta sẽ nổ súng đấy!
Một tiếng rống to từ cửa đại sảnh buổi yến tiệc vọng lại.
Tô Tiểu Xán bất giác nhìn ra hướng cửa, sau đó hắn liền phát hiện ra không phải là có người nổ súng bắn Hạ Thiên mà là có người muốn ăn cướp, chỉ nhìn thấy ở cửa xuất hiện bốn người đàn ông, trên đầu mỗi người đều đội cái trùm mặt màu đen, một người cầm một khẩu súng tự động, ba người còn lại trên tay đều cầm súng ngắn, họng súng nhắm chuẩn vào bên trong, chỉ cần bọn họ nổ súng chắc chắn đại sảnh buổi yến tiệc lập tức sẽ có máu chảy thành sông.
- Tất cả lùi ra sau!
Người đàn ông đứng trên cùng quơ quơ khẩu súng ra lệnh xuống đám đông, sau đó lại nạt hét lên một tiếng.
- Thiệu Chí Hùng, ông ra đây cho ta!
Mọi người kinh động khiếp sợ đều lui về phía sau, phía trước đại sảnh buổi yến tiệc liền lộ ra một khoảng trống, và lúc này người đàn ông đó lại mở miệng nói:
- Nếu như các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, không được báo cảnh sát cũng không được chạy toán loạn thì ta sẽ không làm gì các ngươi cả, nhưng nếu như có người động đậy vậy thì thủ hạ của ta sẽ nổ súng, ta nói cho các ngươi biết, đây là súng tự động, bên trong chí ít có mấy trăm viên đạn, giết sạch tất cả các ngươi không thành vấn đề!
Nói đến đây hắn liền vẫy tay ra phía sau, ra lệnh với người đang khẩu cầm súng tự động:
- Ngươi lên trước canh giữ bọn họ, nếu có người động đậy lung tung ngươi nổ súng luôn!
- Thiệu Ba, là con phải không?
Lúc này đột nhiên Thiệu Chí Hùng mở miệng nói.
- Câm miệng!
Người đàn ông đó quát Thiệu Chí Hùng, sau đó lại cầm súng chỉ chỉ thê tử của Thiệu Chí Hùng là Lưu Tiểu Vân.
- Ngươi, cũng lên phía trước!
- Thiệu Ba, bố đã nuôi con lớn lên, cho dù con có đeo bịt mặt thì bố vẫn có thể nhận ra con, bố biết là con, nhưng bố thật không ngờ con lại cơ thể làm ra chuyện thế này!
Ngữ khí của Thiệu Chí Hùng tràn đầy niềm chua xót đau khổ.
- Con đã sa ngã đến mức đã đi cướp bóc rồi sao?
- Thiệu Chí Hùng, ông câm miệng cho tôi, ông không cần ông giáo huấn!
Người đàn ông đó giật cái bịt mặt xuống hiện ra một khuôn mặt gầy gò xanh xao.
- Tôi như thế này đều là ông ép tôi!
- Thiệu Ba, bố thừa nhận bố có trách nhiệm, trong những năm con trưởng thành bố vì quá bận rộn làm ăn buôn bán cùng với sự nghiệp từ thiện nên không có thể dạy dỗ con tử tế, chính vì vậy mà bố mới chủ động đưa con vào trại giam, hy vọng ở đó con có thể nghĩ lại mà cố gắng học tập, nhưng bây giờ xem ra bố đã sai rồi, con chẳng những không có sửa đổi mà ngược lại ngày một thậm tệ hơn!
Sắc mặt Thiệu Chí Hùng càng lúc càng phẫn nộ.
- Những người đến đây hôm nay cũng đều là vì sự nghiệp từ thiện mà đến, còn con lại cầm súng chỉ vào bọn họ, uy hiếp muốn giết hại bọn họ, nếu như con còn có một chút lương tri thì con nên bỏ súng xuống, sau đó tự đi đến cục cảnh sát!
- Tôi phì nhổ!
Thiệu Ba nhổ một bải nước miếng.
- Thiệu Chí Hùng, đừng có dùng lại cái chiêu giáo huấn cũ rích ra với tôi, giờ tôi chỉ hỏi ông một câu, ông muốn những người giúp đỡ sự nghiệp từ thiện của ông sống sót mà rời khỏi đây hay là muốn cho bọn họ cùng đi gặp lão Diêm Vương với ông?
Chương 446: Tôi chưa ăn no sẽ giận đấy
Nghe được Thiệu Ba rõ ràng là muốn dùng mạng của những người ở đây uy hiếp ông, Thiệu Chí Hùng không thể nào bình tĩnh lại được nữa, ông tức giận quát:
- Thiệu Ba, rốt cuộc mày muốn thế nào?
- Thiệu Chí Hùng, chẳng phải ông coi trọng nhất quỹ từ thiện bảo bối của ông đó sao? Thiệt thòi cho tôi đã gọi ông là cha hơn hai mươi năm, lúc trước ông cũng chỉ lấy trong đó vài chục vạn, ông liền đưa tôi vào trại giam!
Thiệu Ba hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thiệu Chí Hùng.
- Tôi vào trại giam chỉ hy vọng ông cho tôi ít tiền để tôi ở trong đó sống khá hơn một chút, ông cũng không chịu, không nỡ mấy đồng tiền rách đó của ông, hôm nay ông không cần gì khác chỉ cần tiền trong quỹ từ thiện đó của ông, ông lập tức chuyển khoản cho tôi, chuyển toàn bộ số tiền có trong đó cho tôi!
Thiệu Ba hất tay lên, một thủ hạ trong số đó đã cầm ra một cái laptop đặt trên bàn, sau đó Thiệu Ba tiếp tục nói:
- Tôi cho ông thời gian năm phút, ông lập tức tiến hành chuyển khoản cho tôi, nếu không tôi sẽ giết sạch toàn bộ những người ở đây, chỉ còn lại một mình ông để cho ông sống nửa đời còn lại trong dày vò!
Tất cả những người có mặt nghe thấy tiếng hét điên cuồng của Thiệu Ba thì trong lòng luôn bất an, có một số người biết quan hệ giữa Thiệu Chí Hùng và Thiệu Ba, Thiệu Ba tuy cũng mang họ Thiệu nhưng vốn không phải là con đẻ của Thiệu Chí Hùng, chỉ là con nuôi của ông mà thôi. Lúc đầu vì sơ ý đã dẫn đến việc Lưu Tiểu Vân bị sảy thai, sau đó không thể nào sinh con được nữa, vì thế Thiệu Chí Hùng đã nhận nuôi dưỡng đứa trẻ này, đứa trẻ này chính là Thiệu Ba, chỉ là không ngờ rằng giờ hai người bọn họ lại trở nên bộ dạng thế này.
Điều này cũng khiến không ít người bùi ngùi, người tốt thật sự lại không được báo phúc, Thiệu Chí Hùng đã làm nhiều việc tốt như vậy mà bản thân ông lại phải nhận thảm kịch này.
Đúng vào lúc này có giọng nói êm tai vọng vào tai những người trong đó:
- Tiểu tử thối, cậu nói muốn giết sạch những người ở đây có phải là cũng muốn giết luôn cả chúng tôi?
- Hình như là ý đó.
Một người khác tiếp lời.
- Vậy chúng ta có nên giết hắn trước không?
Một giọng nói êm tai lại hỏi tiếp.
- Chị Mộng, chẳng phải chị muốn ăn sao? Ăn trước đi hẳn nói, mặc kệ hắn đi.
Một gióng khác đáp.
- Cũng đúng, ây, tiểu tử thối, cậu cũng ăn cái này đi, bánh điểm tâm này không biết làm thế nào mà ngon đến thế.
Vẫn là cái giọng nói êm tai đó.
Đoạn đối thoại này trong nhất thời đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của mọi người bao gồm cả Thiệu Chí Hùng và Thiệu Ba, còn những người đến tham dự buổi yến tiệc từ thiện lúc này hiện rõ sự khiếp sợ, trước mặt là một khoảng trống, thực ra cũng không hoàn toàn trống trơn, lúc này đang có hai người ngồi ở bàn bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu vang.
Còn hai người này, một trong số đó chính là người lúc nãy công nhiên ôm một trái một phải hai đại mỹ nữ Giang Hải – Hạ Thiên, một người còn lại lại là một tiên nữ váy trắng có dung mạo khí chất thậm chí có thể vượt qua cả Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh, đương nhiên đại đa số những người ở đây không quen biết vị tiên nữ này, chỉ có số ít biết được vị tiên nữ này tên là Liễu Mộng.
- Hai người các ngươi chán sống rồi phải không?
Thiệu Ba giận dữ, sau đó quát với tên đồng bọn đang cầm khẩu súng tự động:
- Mày làm ăn cái gì thế hả? Ngay cả người cũng không quản được!
Còn tên đồng bọn đó lại không có chút phản ứng nào cả, cầm nguyên súng nhưng vẫn đứng đó không nói gì, cũng không có chút động tác gì cả.
- Tiểu lục, mày có nghe không đó? Mày đang nằm mơ hả?
Thiệu Ba bắt đầu chửi.
- Tiểu tử thối, người đó thật ngu, người ta đã không thể nói được rồi mà hắn vẫn cứ nói chuyện mãi, thật là quá ngu!
Giọng nói êm dịu đó của Liễu Mộng lại vang lên.
Thiệu Ba đột nhiên quay đầu qua căm tức nhìn Liễu Mộng:
- Mày nói cái gì?
- Tiểu tử thối, tên ngu ngốc này chửi chị, chị muốn đánh hắn!
Liễu Mộng lập tức trở nên không vui.
- Chị Mộng, vậy chị đánh đi!
Hạ Thiên buột miệng nói.
- Nhưng chị vẫn chưa ăn no.
Liễu Mộng lầm bầm một tiếng.
- Hay để đợi lát nữa hẳn đánh.
Đám người đáng thương đó nghe được đoạn đối thoại này, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự là quá loạn rồi, đầu óc hai người kia nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh sao có thể tìm một người đàn ông có đầu óc không bình thường như vậy được chứ? Điều càng đáng tiếc hơn là một tiên nữ xinh đẹp như thế nào mà sao não cũng không bình thường, thật sự là quá đáng tiếc!
Ngoài việc thấy đáng tiếc ra bọn họ càng lo lắng hơn, hai người này đầu óc có vấn đề còn chưa tính, nhưng bọn họ cũng đừng có hại người khác chứ, cái này nếu như đã chọc giận bọn cướp thì chúng nổ súng quét sạch, vậy bọn họ chẳng phải đều chết chồng chất lên nhau hết sao?
Thiệu Ba quả nhiên đã bị chọc giận, hắn cầm súng xông tới hai người đó đồng thời tức giận chửi:
- Chúng mày muốn chết có phải không? Ông tán thành cho... A...
Thiệu Ba còn chưa dứt lời liền đột nhiên ra hét lên một tiếng thảm thiết, đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì Thiệu Ba đã té ngã trên mặt đất, còn tiên nữ váy trắng tiên đó thì không ngừng dùng chân đạp lên người Thiệu Ba, vừa đạp vừa chửi:
- Cái đồ đại ngu ngốc ngươi, ta đã nói là muốn ăn no bụng trước rồi hẳn đánh ngươi, ngươi thà sống thà chết đưa mạng đến cho ta đánh, ngươi có biết ngươi phiền phức lắm không hả, ngươi có biết là ta còn chưa ăn no thì sẽ rất giận dữ không hả?...
Tên Thiệu Ba đó đương nhiên là không biết rồi, nếu như hắn biết thì hắn cũng sẽ không tìm Liễu Mộng để chuốc lấy phiền toái, mà lúc này hắn ngoại trừ kêu gào thảm thiết ra, cũng chỉ có thể đứt quãng mà rống lên quát thủ hạ:
- Chúng mày... A... Còn chờ cái gì nữa... Á... Mau... nổ súng...
Đáng tiếc, bất luận hắn có gào thét thảm thiết đi chăng nữa cũng chẳng có ai nổ súng, nguyên nhân rất đơn giản, trong tay ba tên thủ hạ đó đều không có súng, lúc này những cây súng đó đều đang bày ngay trên bàn trước mặt Hạ Thiên, còn ba tên đó không chỉ đã mất súng mà giờ cũng đã té nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự rồi.
Đám người này vừa mới bước vào không lâu thì Hạ Thiên liền im hơi lặng tiếng giải quyết ổn thỏa cái tên đang cầm súng tự động đó rồi, làm cho hắn chỉ có thể giống như một cái tượng gỗ đứng ở đó, và lúc nãy khi Liễu Mộng đi đánh người, hắn cũng đồng thời ra tay giải quyết nhanh gọn hai tên đồng bọn còn lại, về phần Thiệu Ba hắn lại không làm gì cả mà để dành cho Liễu Mộng chơi.
Thiệu Ba rất muốn tự mình nổ súng, nhưng điều buồn bã nhất chính là súng của hắn đã bị người ta cướp đi từ lúc nào không hay biết, hiện giờ khẩu súng đó đang nằm trong tay Liễu Mộng.
- Tiểu tử thối, cậu qua đây!
Liễu Mộng cuối cùng cũng ngừng đạp đánh Thiệu Ba, vẫy vẫy tay với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lách mình đến bên Liễu Mộng, mở miệng hỏi:
- Chị Mộng, sao vậy?
- Khẩu súng này nổ như thế nào?
Liễu Mộng bỉu môi.
- Cái tên đại ngu ngốc này muốn cầm súng bắn chị, giờ chị muốn nổ súng bắn hắn!
- A, chị Mộng, nào, tôi dạy cho chị, rất đơn giản, như thế này...
Hạ Thiên ở bên đó bắt đầu chỉ dạy cho Liễu Mộng cách nổ súng.
Ở bên cạnh sau một hồi sửng sốt Thiệu Chí Hùng rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, lúc này ông mới phát hiện ra mình đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, nhìn thấy Liễu Mộng muốn nổ súng bắn Thiệu Ba ông liền vội vàng bước tới định khuyên can:
- Vị tiểu thư này...
- Đùng!
Tiếng súng ngăn cản lời Thiệu Chí Hùng còn muốn nói tiếp, kèm theo tiếng súng này chính là tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Ba thê, trên đùi trúng hắn đã trúng đạn.
- Hay, thật là vui, thêm một phát nữa!
Liễu Mộng thật sự rất phấn khởi, sau đó đám người lại nghe thấy một tiếng đùng nữa vang lên, chân của Thiệu Ba đáng thương lại có thêm một cái lỗ nữa.