Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 47 - Chương 477: Ý Nghĩ Kỳ Lạ

Chương 477: Ý nghĩ kỳ lạ

- Cái gì?

Tên cảnh sát cầm đầu vô thức nói một câu, sau đó hắn phát hiện mình có thể chuyển động, vì vậy mà vô thức đưa tay xuống hông chuẩn bị rút súng.

Nhưng hắn vừa đưa tay xuống thì cảm thấy trống không, khi ngẩng đầu lên thì gương mặt biến đổi lớn, vì hắn phát hiện ra súng của mình đã vào trong tay Hạ Thiên. Lúc này trên tay Hạ Thiên không những chỉ có một khẩu súng, hơn nữa còn có ba khẩu súng, chỉ sau khoảnh khắc mà súng của đám cảnh sát đã lên tay hắn.

- Cậu...Cậu muốn gì?

Tên cảnh sát không khỏi cảm thấy sợ hãi.

- Nói ba người đi theo tôi, không nghe thấy sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên cảnh sát:

- Nhanh lên.

Hạ Thiên xoay người đi ra ngoài công ty, khi đến cửa còn nói với Ninh Khiết:

- Này, cô Ninh Khiết gì kia, tôi phải đi tìm vợ trước, tối nay sẽ về trả thêm tiền.

Hạ Thiên cũng không đợi Ninh Khiết đáp lời, hắn đi ra khỏi công ty, bây giờ đã có hình của vợ, tất nhiên hắn không muốn dừng lại ở đây. Chưa nói đến vấn đề ở đây không có gì để hắn phải lưu luyến, dù có thì chẳng thể quan trọng bằng vợ được.

Ba tên cảnh sát cùng đi theo ra ngoài không chút do dự, đúng là không có biện pháp, súng đã bị người ta lấy mất, không đi theo không được. Đối với cảnh sát thì mất súng là chuyện lớn bằng trời.

Đám người trong văn phòng càng cảm thấy kỳ quái, Ninh Khiết này tìm được một tên thanh niên từ đâu đến, đúng là quá trâu chó, ngay cả cảnh sát cũng phải nghe lời răm rắp.

Mọi người nghĩ như vậy mà không khỏi nhìn Ninh Khiết, tuy ánh mắt Ninh Khiết không tốt nhưng vẫn có thể cảm giác được đám người ở bên cạnh đang nhìn mình. Tất nhiên nàng cũng cảm thấy chóng mặt, nàng căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, điều duy nhất nàng được biết chính là mình vừa lời được năm ngàn đồng, còn năm ngàn còn lại Hạ Thiên có trả hay không, nàng chẳng quan tâm.

Lúc này Đỗ Tinh cực kỳ khó hiểu, vì nàng bây giờ còn chưa thể chuyển động và nói chuyện, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó như một pho tượng.

... ....

Ba tên cảnh sát theo Hạ Thiên rời khỏi tòa nhà, khi ra khỏi tòa nhà Vọng Kinh thì tên cảnh sát cầm đầu không nhịn được phải hỏi:

- Rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Tên cảnh sát này cảm thấy rất mơ hồ, nếu nói tên thanh niên kia không phải là tội phạm cũng không đúng, vì vừa rồi đối phương đã làm bọn họ đứng đờ như khúc gỗ và cướp cả súng, nhưng nếu nói là tội phạm thì bây giờ hắn cầm súng còn chưa làm gì bọn họ, thậm chí cũng không chỉ súng vào người.

Những vấn đề khó tưởng vừa xảy ra đã làm cho ba tên cảnh sát không dám có hành động thiếu suy nghĩ, tuy chức trách của cảnh sát là đả kích tội phạm nhưng bọn họ không muốn bị giết một cách khó giải thích, cần phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng.

- Các người đã từng gặp vợ tôi bao giờ chưa?

Hạ Thiên ngừng lại đưa tấm ảnh của Mộc Hàm lên hỏi.

Ba tên cảnh sát đều lắc đầu, một tên cảnh sát lên tiếng:

- Chưa từng gặp.

- Cô ấy là Mộc Hàm, các người có biện pháp tìm được cô ấy không?

Hạ Thiên hỏi, hắn chưa quen với hoàn cảnh nơi đây, muốn tìm người rõ ràng là mò kim đáy biển. Vì vậy hắn quyết định tìm người đến hỗ trợ, tuy cảm thấy cảnh sát cũng không ra gì nhưng dù sao có người hỗ trợ vẫn hơn, trước tiên tìm một nhóm người ra sức cho mình rồi nói sau.

Ba tên cảnh sát nghe thấy như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương không muốn giết bọn họ, chẳng qua chỉ muốn tìm vợ mà thôi, chuyện này có thể dễ dàng đàm phán.

- Ngoài tên tuổi và ảnh chụp, cậu còn tư liệu gì về cô ấy không?

Tên cảnh sát cầm đầu hỏi:

- Ví dụ như địa chỉ, bạn bè và phương pháp liên lạc?

- Không.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn chỉ biết Mộc Hàm là đặc công của Long Tổ, nhưng Long Tổ ở đâu thì hắn chưa từng hỏi Mộc Hàm. Còn chuyện bạn bè của nàng, trừ hắn ra còn có ai khác, điều này căn bản không liên lạc được.

- Điều này, nếu chỉ có chút tư liệu như vậy mà muốn tìm một người thì rất khó, thủ đô quá rộng, còn có vài chục triệu người lao động, dân nhập cư rất nhiều, nếu chúng ta đi tìm, sợ rằng cả đời cũng không tìm ra được.

Tên cảnh sát cũng không dám gạt hạ thiên, chủ yếu là năng lực quỷ dị của hắn làm cho bọn họ sợ hãi, hơn nữa trong tay Hạ Thiên còn có súng, nếu hắn mất hứng mà cho bọn họ một viên đạn, như vậy bọn họ sẽ xong đời.

- Cục cảnh sát các người có bao nhiêu người?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.

- Chúng tôi ở đồn công an, có rất ít người, chỉ vài chục người mà thôi.

Tên cảnh sát cầm đầu trả lời.

- Vài chục người thì quá ít.

Hạ Thiên lầm bầm, xem ra không thể trông cậy vào một đồn công an như vậy. Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại một câu:

- Các người biết rõ thủ đô có bao nhiêu cảnh sát không?

- Tôi cũng không hiểu rõ số liệu cụ thể, nói chung phải có sáu mươi ngàn người.

Tên cảnh sát vội vàng trả lời.

- Sáu mươi ngàn sao?

Hạ Thiên lầm bầm:

- Sợ rằng sáu mươi ngàn mới có thể tìm được vợ của tôi.

Ba tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người này muốn điều động sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô để giúp mình sao? Kẻ nào dám có ý nghĩ này?

Nhưng giờ phút này Hạ Thiên đã có quyết định, hắn muốn sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô phải giúp mình, vì vậy hắn hỏi tên cảnh sát trước mặt:

- Biết rõ thằng đại ca nhóm cảnh sát ở thủ đô ở đâu không?

- Đại ca cảnh sát thủ đô sao?

Tên cảnh sát chợt ngẩn ngơ, đại ca cảnh sát thủ đô chẳng phải là cục trưởng cục công an thủ đô sao?

- Anh không biết điều này sao?

Hạ Thiên có chút bất mãn, người này sao lại chẳng biết đại ca của mình ở đâu thế này?

- À, anh nói cục trưởng cục công an thủ đô sao?

Tên cảnh sát không nhịn được phải hỏi một câu.

- Tôi không biết cục trưởng gì cả, tôi phải tìm tên cảnh sát có thể chỉ huy tất cả cảnh sát là được.

Hạ Thiên có chút bất mãn.

- Điều này, cục trưởng La Dân Sinh chính là lãnh đạo cao nhất của cảnh sát thủ đô, nếu nói một cách thông tục thì ông ấy là đại ca của đám cảnh sát chúng tôi.

Một tên cảnh sát khẽ hạ giọng giải thích.

- Vậy thì được, anh đưa tôi đi tìm ông ta.

Hạ Thiên lập tức nói.

Ba tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người thật sự muốn đi tìm cục trưởng La sao?

- Nhanh lên, tôi rất bận.

Khi thấy ba người kia không có động tĩnh gì, Hạ Thiên dùng giọng bất mãn thúc giục.

- Điều này, người anh em, nếu chúng tôi đưa cậu đến cục công an thành phố, cậu có thể trả súng cho chúng tôi không?

Tên cảnh sát cầm đầu có chút chần chừ, sau đó hắn cẩn thận nói.

- Không có vấn đề, đi nhanh lên.

Hạ Thiên một lời đồng ý.

Ba tên cảnh sát nghe thấy như vậy thì thầm thở ra, bọn họ không muốn sự việc náo động quá lớn, nếu có súng quay về thì coi như chưa có gì phát sinh, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị xử phạt.

- Được, lên xe trước. Nguồn: https://truyenggg.com

Tên cảnh sát cầm đầu chỉ về phía một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, bốn người nhanh chóng lên xe rồi chạy về phía cục công an thành phố.
Chương 478: Khách không mời mà đến ở phòng làm việc của cục trưởng

Mười phút sau, ở trụ sở cục công an thành phố.

- Này người anh em, phòng làm việc của cục trưởng La ở lầu ba, bên trên có biển báo rõ ràng, cậu có thể vào đó tìm.

Tên cảnh sát cầm đầu dùng giọng khách khí nói với Hạ Thiên.

Tên cảnh sát vừa nói xong thì đã ngẩn ngơ, vì hắn phát hiện cửa xe đã mở ra, người cũng không còn, nhưng điều đáng mừng chính là ba khẩu súng đang ở trên ghế.

Ba tên cảnh sát tranh thủ lấy khẩu súng của mình, sau đó cả ba đều thở dài.

- Tên kia là ai vậy?

- Ai biết được, tôi cũng không biết hắn lấy súng như thế nào, cũng không biết vì sao bị hắn điều khiển cho không thể nói chuyện và động đậy được.

- Tôi cũng không thấy hắn xuống xe.

- Tôi cũng không thấy hắn đi vào, cũng không biết hắn có vào hay không... ....

- Thôi bỏ, đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy, chuyện vừa rồi coi như chưa từng phát sinh, nếu không bị người ta phát hiện được, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi... ....

... ....

Ba tên cảnh sát nghị luận với nhau một lúc lâu, sau đó cả ba vội vàng lái xe bỏ đi, còn Hạ Thiên tìm được cục trưởng sẽ có kết quả gì, cũng không phải là chuyện mà bọn họ quan tâm.

... ....

Trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an thủ đô ở lầu ba trụ sở cục công an.

Những ngày nay La Dân Sinh đều không ngủ ngon, trung thu vừa qua, quốc khánh sắp đến, nhiệm vụ bảo vệ thủ đô tương đối nặng nề. Trong thủ đô có hai mưoi triệu dân thường trú, nhưng có rất nhiều dân cư lưu động, cũng chỉ có sáu chục ngàn cảnh sát, có thể nói là số lượng cảnh sát hơi thiếu, vì đảm bảo an toàn lão phải vắt hết óc suy nghĩ, có thể nói đêm không ăn ngày không ngủ.

Gần đây những phần tử khủng bố luôn ngọ nguậy, tuy trung tâm phòng chống khủng bố đã sớm thu được tin tình báo, đã bắt được một đám khủng bố, nhưng cũng có một vài con cá lọt lưới, cảnh sát liên tục vây ráp vài ngày nhưng khó thể tìm ra. Điều này làm cho La Dân Sinh cảm thấy bất an, từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt thì các phần tử khủng bố ngày càng liều lĩnh và nghiêm trọng, những phần tử khủng bố quốc gia cũng dần được các tổ chức khủng bố trên thế giới coi trọng.

La Dân Sinh cảm thấy những phần tử khủng bố trên thế giới đều là một quần thể điên cuồng, vì bọn họ điên cuồng nên cực kỳ khó đối phó.

Đúng lúc La Dân Sinh còn đang miên man suy nghĩ thì bên cạnh vang lên một âm thanh:

- Ông lão, ông là La Dân Sinh sao?

"Ông lão sao?"

La Dân Sinh không khỏi ngẩn ngơ, năm nay lão đã hơn năm mưoi, tuy nghiêm khắc thì cũng có một nửa là ông lão, nhưng lần đầu tiên lão thấy có một người xưng hô với mình như vậy.

La Dân Sinh quay đầu lại nhìn thì thấy một tên thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc tầm thường, nhìn qua rất tầm thường, ngoài cách xưng hô thì chẳng có gì đặc biệt.

- Tôi là La Dân Sinh, cậu tìm tôi có việc gì sao?

La Dân Sinh cũng khá hòa ái, tuy bị người ta gọi là ông lão nhưng vẫn không tỏ ra tức giận.

- Nói nhảm, không có việc thì tôi tìm ông làm gì?

Tên thanh niên tức giận nói.

La Dân Sinh chợt ngẩn ngơ, phải biết rằng ở thủ đô lão cũng là nhân vật số một, dù có nhiều quan lớn và chính khách, nhưng trước nay chưa từng có ai dùng giọng điệu lớn lối như vậy nói với lão.

- Cậu bé, cậu tên gì? Tìm tôi có chuyện gì?

Không thể không nói La Dân Sinh làm một cục trưởng khá hòa ái, người khác sợ rằng đã đuổi một tên thanh niên khốn kiếp như vậy ra khỏi phòng từ lâu rồi.

- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Tên thanh niên này không phải là ai khác mà chính là Hạ Thiên, hắn nhìn La Dân Sinh rồi tiếp tục nói:

- Tôi muốn ông tìm vợ giúp tôi.

- Tìm người sao?

La Dân Sinh nhíu mày:

- Vợ cậu mất tích sao? Nếu mất tịch thì có thể đến báo phòng cảnh sát quản lý những vụ mất tích.

- Tôi chẳng phải đang đến tìm người sao?

Hạ Thiên nhìn La Dân Sinh:

- Ông lão, tôi nghe nói dưới tay ông có sáu mươi ngàn cảnh sát, bây giờ ông điều động bọn họ tìm vợ cho tôi đi.

- Cái gì?

La Dân Sinh nhíu mày ngày càng chặt:

- Cậu là Hạ Thiên sao? Ý của cậu là muốn tôi điều động sáu mươi ngàn cảnh sát tìm một người sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn La Dân Sinh, ông lão này không quá lớn tuổi, sao giống như thằng ngây vậy? Hắn đã nói rất rõ ràng, như vậy còn phải hỏi lại sao?

- Điều này là không thể.

La Dân Sinh lập tức từ chối:

- Người nhà của cậu mất tích, cậu có thể đi báo cảnh sát, sẽ có người tìm giúp, nhưng tôi không thể điều động tất cả cảnh sát đi tìm một người.

La Dân Sinh phất tay rồi nói:

- Tôi mặc kệ cậu vào đây bằng cách nào, bây giờ cậu phải ra ngoài, cậu có thể lên lầu bốn báo cáo với phòng cảnh sát tiếp nhận các vụ mất tích, tôi sẽ điện thoại để bọn họ tiếp đãi cậu.

- Này, ông lão, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cần ông điều động tất cả "đàn em" tìm giúp một người.

Hạ Thiên rất mất hứng:

- Tốt nhất ông nên làm cho tốt, nếu không tôi xử lý ông.

La Dân Sinh chợt ngẩn ngơ, sau đó lão có chút bực bội:

- Này cậu trai, cậu uy hiếp một cục trưởng như tôi sao?

- Tôi cũng không uy hiếp ông, tôi nói xử lý sẽ xử lý.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh:

- Nếu ông tìm giúp vợ tôi, tôi sẽ không so đo, nếu không tôi sẽ xử lý ông.

La Dân Sinh mỉm cười:

- Cậu trai, không cần nói cậu có thể xử lý tôi hay không, tôi nói thẳng, dù cậu giết tôi thì tôi cũng không vận dụng tất cả cảnh sát để giúp tìm một người. Tôi ngồi trên vị trí này phải phụ trách an toàn cho tất cả dân chúng thủ đô, chúng tôi cần phải phân phối cảnh sát hợp lý, vì vậy cậu có giết tôi cũng vô dụng.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh, hắn bắt đầu suy xét có nên xử lý đối phương hay không, nếu xử lý thì ai ra lệnh cho sáu mươi ngàn cảnh sát tìm vợ giùm hắn?

Đúng lúc này thì điện thoại trên bàn của La Dân Sinh đã vang lên.

- Alo, tôi là La Dân Sinh.

La Dân Sinh lập tức nhận điện thoại.

- Cục trưởng, tôi là Cốc Tử Điền, đã xảy ra chuyện.

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh có chút lo lắng:

- Bên siêu thị trung tâm có một tên khủng bố mang bom, đối phương yêu cầu đối thoại với anh, nếu không hắn sẽ cho nổ bom.

- Cái gì?

Vẻ mặt La Dân Sinh biến đổi lớn, lão đột nhiên đứng lên:

- Các anh kéo dài chút thời gian, tôi đến ngay.

La Dân Sinh cúp điện thoại rồi vội vàng đi ra bên ngoài, trước đó lão luôn lo lắng có chuyện không may, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.

La Dân Sinh nhanh chóng xuống lầu rồi vội vàng lên xe, khi xe khởi động thì phái sau đã vang lên một âm thanh:

- Này, ông lão, tôi thương lượng với ông một chuyện, tôi giúp ông xử lý phần tử khủng bố kia, ông để thủ hạ đi giúp tôi tìm vợ, ông thấy thế nào?
Chương 479: Người mang bom

La Dân Sinh chợt lắp bắp kinh hãi, lão quay đầu lại nhìn và phát hiện Hạ Thiên đã ngồi ở hàng ghế sau từ khi nào.

- Hừ, tôi có chuyện chính sự, không có thời gian đùa giỡn với cậu, mau xuống xe.

La Dân Sinh quát lên phẫn nộ, đến lúc nào rồi mà người này vẫn còn như vậy?

Hạ Thiên càng bất mãn, hắn nhìn La Dân Sinh:

- Ai đùa giỡn với ông? Rốt cuộc ông có đồng ý không? Tôi đã rất nể mặt ông rồi, nếu không phải muốn tìm vợ, tôi sẽ trực tiếp đánh ông.

- Cậu trai, tôi không rãnh nói về những vấn đề này.

La Dân Sinh tuy rất tức giận nhưng bây giờ đang vội vàng chạy đến siêu thị bên kia, lão không muốn vì việc này mà chậm trễ thời gian, vì vậy dứt khoát mặc kệ hạ thiên. Lão đường đường là một cục trưởng cục công an thủ đô, chẳng lẽ còn phải sợ người này sao?

Nghĩ vậy mà La Dân Sinh giẫm mạnh ga chân, xe cảnh sát nhanh chóng chạy ra khỏi cục công an. Tình hình quá khẩn cấp, lão cũng không quan tâm đến những vấn đề khác, người vừa điện thoại cho lão là Cốc Tử Điền của trung tâm chống khủng bố, lão tin Cốc Tử Điền đã an bài tất cả nhân thủ, chỉ cần lão đến chỉ huy mà thôi.

Mười phút sau La Dân Sinh đến siêu thị trung tâm, một người đàn ông hơn ba mươi có dáng người trung đẳng tiến lên chào đón La Dân Sinh. Người này là Cốc Tử Điền, là tổ trưởng tổ số hai trung tâm chống khủng bố cục công an thủ đô, cũng chính là tổ của hắn đã bắt được một đám phần tử khủng bố còn chưa kịp tiến hành kế hoạch.

- Tình huống thế nào?

La Dân Sinh xuống xe thì vội hỏi, lão nhìn về phía đối diện, sau đó hai hàng chân mày nhíu lại:

- Chuyện gì xảy ra? Sao siêu thị lại nhiều người như vậy?

- Cục trưởng, hôm nay siêu thị giảm giá mùa trung thu, hơn nữa lại là ngày cuối cùng, vì vậy có rất nhiều người.

Cốc Tử Điền giải thích một câu, sau đó hắn lập tức giới thiệu tình huống:

- Phần tử khủng bố hôm nay chính là tên đã lọt lưới lần trước, hắn trực tiếp điện thoại cho tôi, nói trên người hắn có bom, đang ở trong siêu thị. Bây giờ siêu thị có quá nhiều người, nếu hắn thật sự nổ bom, như vậy con số tử vong sẽ rất kinh người.

- Đối phương chỉ có một người thôi sao?

La Dân Sinh hỏi.

- Tạm thời xem ra cũng không còn ai khác.

Cốc Tử Điền gật đầu:

- Nhưng đám khủng bố này tương đối hung tàn, hơn nữa còn không sợ chết, bây giờ trên người hắn còn có bom, tương đối khó đối phó.

- Vậy hắn có đưa ra điều kiện gì không?

La Dân Sinh hỏi.

Cốc Tử Điền lắc đầu:

- Cục trưởng, hắn chỉ yêu cầu nối điện thoại cho anh, tôi thấy hắn có thể sẽ đưa ra điều kiện nhưng thấy thân phận của tôi quá thấp, vì vậy không muốn đàm phán mà thôi.

Cốc Tử Điền nhìn đồng hồ rồi nói thêm:

- Cục trưởng, ba phút sau tên khủng bố sẽ điện thoại đến, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

La Dân Sinh nhìn vào dòng người chật ních trong siêu thị, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng:

- Bây giờ có thể xác định phần tử khủng bố đang ở trong siêu thị sao?

- Đúng vậy, cục trưởng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã xác định đối phương trong siêu thị.

Cốc Tử Điền gật đầu nói.

- Điều này rất phiền toái, người bên trong quá nhiều, căn bản không có khả năng tìm đến hắn, cũng không thể sơ tán, nếu sơ tán sẽ làm đối phương chú ý, nếu bom nổ thì tử vong quá lớn.

La Dân Sinh trầm giọng nói:

- Thực tế với lưu lượng người như lúc này, sợ rằng phần tử khủng bố cũng không cần nổ bom, chỉ cần có người ở bên trong hô có bom sẽ làm cho mọi người hoảng loạn. Sau đó đám người sẽ khó khống chế như vậy sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp lên nhau, bây giờ xem ra biện pháp duy nhất chính là đợi điện thoại của phần tử khủng bố, để xem hắn có điều kiện gì?

La Dân Sinh vừa dứt lời thì bên cạnh đã vang lên âm thanh của Hạ Thiên:

- Này, ông lão, ông có cân tôi giúp tìm khủng bố không? Chỉ cần ông đồng ý tìm vợ tôi, tôi sẽ lập tức giúp ông.

Nghe nói như vậy thì kể cả Cốc Tử Điền và đám người trong tổ chống khủng bố đều nhìn về phía Hạ Thiên, trong lòng có chút nghi hoặc, người này là ai? Sao nói như vậy với cục trưởng?

Nhưng vì bọn họ thấy Hạ Thiên từ trong xe của La Dân Sinh đi ra, vì vậy cũng không dám nói gì, ai biết người này có quan hệ gì với cục trưởng?

La Dân Sinh đã thật sự nổi giận, lão quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi quát lên nghiêm nghị:

- Cậu còn náo loạn sao? Nếu còn tiếp tục tôi sẽ cho người bắt lại.

- Này, ai náo loạn?

Hạ Thiên rất mất hứng:

- Đã bảo ông giúp tôi tìm vợ, sao lại dông dài như vậy? Tôi tình nguyện giúp ông bắt phần tử khủng bố, ông còn muốn thế nào? Còn phải đưa tiền nữa sao? Đòi tiền thì cứ nói, chỉ cần ông có thể tìm được vợ tôi, tôi cũng không ngại đưa tiền.

- Buồn cười.

La Dân Sinh hoàn toàn nổi giận, lão vung tay:

- Bắt hắn lại cho tôi.

Cốc Tử Điền chợt sững sờ, thì ra người này không có quan hệ với thủ trưởng sao?

- Ông lão, muốn bị ăn đòn sao?

Hạ Thiên bất mãn nhìn La Dân Sinh:

- Đám người các ông muốn bị đánh mới chịu giúp tôi làm việc sao?

- Im mồm, có người nói chuyện với cục trưởng như vậy sao?

Cốc Tử Điền quát lên nghiêm nghị, lúc này hắn đã chính thức xác minh người này và thủ trưởng không có quan hệ gì, nếu không sao đối phương lại nói ra những lời như vậy?

- Đừng làm phiền tôi.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cốc Tử Điền:

- Nếu không tôi đánh anh.

- Cậu... ....

Cốc Tử Điền lập tức giận quá hóa vui, đánh mình sao? Trước nay Cốc Tử Điền hắn còn chưa bị đánh bao giờ.

Cốc Tử Điền đang định tiến lên cho Hạ Thiên một bài học thì điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số và phát hiện đó là phần tử khủng bố, vì vậy lập tức căng thẳng.

- Hai người các cậu, trước tiên bắt hắn lại rồi nói sau.

Cốc Tử Điền phất tay, sau đó tranh thủ cúp điện thoại.

- Cốc Tử Điền, cục trưởng của các người đã đến chưa?

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh:

- Cho ông ta nhận điện thoại.

- Cậu chờ chút.

Cốc Tử Điền vội vàng đưa điện thoại cho La Dân Sinh.

La Dân Sinh nhận điện thoại:

- Tôi là cục trưởng cục công an thủ đô, là La Dân Sinh, anh có gì muốn nói với tôi?

- Cục trưởng La, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn thả đám anh em của tôi ra, còn phải cung cấp cho chúng tôi một chiếc trực thăng, nếu không tôi sẽ làm cho vài ngàn người ở siêu thị này cùng đi gặp thượng đế.

Tên khủng bố bên kia lập tức đưa ra điều kiện.

- Tôi có thể đáp ứng điều kiện của cậu, nhưng tôi cần thời gian chuẩn bị... ....

La Dân Sinh còn chưa nói dứt lời thì đã bị đối phương cắt đứt.

- Cục trưởng La, đừng chơi những thứ này với tôi, tôi cho ông nửa giờ, nếu không có trực thăng và những anh em của tôi, tôi sẽ cho nổ bom.

Tên khủng bố tỏ ra mất kiên nhẫn:

- Mười phút sau tôi sẽ điện thoại lại.

Lời còn chưa dứt thì tên khủng bố đã cúp máy.

Vẻ mặt La Dân Sinh khẽ biến đổi, sự việc hình như có hơi là lạ, sao đối phương còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên câm lặng? Nếu tín hiệu có vấn đề thì còn có thể, nhưng thực chất lão có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong siêu thị, rõ ràng là sóng tốt.
Chương 480: Bắt phần tử khủng bố đưa về

Trong lòng La Dân Sinh cảm thấy vô cùng bất an, lão không tự chủ được phải nhìn về phía siêu thị ở đối diện, sợ tiếng nổ sẽ bùng ra. Nhưng đúng lúc này lão lại cảm thấy hoa mắt, sau đó một âm thanh quen thuộc truyền vào tai:

- Này, ông lão, tôi đã chụp được phần tử khủng bố, ông có tình nguyện giúp tôi tìm vợ chưa?

Đúng lúc này La Dân Sinh lại được nhìn thấy Hạ Thiên, nhưng lúc này trên tay hắn còn có một người đàn ông hơn hai mươi. Người này nhìn qua có vẻ không có phản ứng, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động, quỷ dị là điện thoại vẫn được cầm rất ổn, không có chút dấu hiệu rơi xuống.

- Sao cậu... ....?

Cốc Tử Điền không nghĩ ra, hắn không phải, lão đã nói thủ hạ của mình bắt lấy đối phương, vì sao còn chưa bắt được? Hơn nữa còn không biết tên này bắt thêm được kẻ nào đó đến đây?

- Tổ trưởng... ....

Một âm thanh buồn bực vang lên, Cốc Tử Điền quay đầu nhìn lại, đây không phải là hai thủ hạ vừa được hắn nói bắt người sao? Nhưng bây giờ bọn họ không bắt được ai, không đúng, phải là bọn họ bắt người nhưng thật ra lại bắt chính mình, cả hai bị còng lại với nhau.

- Cậu còn tiếp tục làm càn sao?

La Dân Sinh nổi giận:

- Cậu có biết đây là chuyện lớn có liên quan đến nhân mạng không? Cậu có biết mình đang làm ảnh hưởng đến chuyện công vụ... ....

La Dân Sinh còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy Hạ Thiên vung tay giật áo khoác trên người tên khủng bố, sau đó lão thấy trên người tên kia có cột bom.

- Đừng nhúc nhích.

- Cậu muốn làm gì?

- Mau buông người, thả xuống. Nguồn: https://truyenggg.com

Vẻ mặt Cốc Tử Điền chợt biến đổi lớn, đám người trong đội chống khủng bố cũng vô thức rút súng lục chĩa vào Hạ Thiên, kẻ nào cũng quát tháo rất nghiêm nghị.

- Này, tôi không thích bị súng chĩa vào người.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cốc Tử Điền:

- Các người nếu không hạ súng, tôi sẽ đánh.

- Buông súng.

La Dân Sinh quát lên, tất nhiên lão nói mọi người buông súng cũng không vì nguyên nhân bị Hạ Thiên uy hiếp, mà lão biết rõ khi nổ súng thì sẽ sinh ra vụ nổ mạnh, bọn họ cũng chỉ còn đường chết.

Khi nghe lệnh của La Dân Sinh thì đám người Cốc Tử Điền chỉ còn cách thu súng vào, nhưng bộ dạng vẫn như gặp phải đại địch. Cốc Tử Điền đên bên cạnh Hạ Thiên, bộ dạng giống như muốn bảo vệ thủ trưởng, còn đám người còn lại thì vây quanh Hạ Thiên.

- Ông lão, ông nên thông minh một chút.

Hạ Thiên nhìn La Dân Sinh:

- Bây giờ ông đã đồng ý tìm vợ cho tôi chưa?

- Cậu nói người trong tay cậu là phần tử khủng bố sao?

La Dân Sinh hỏi, dù nhìn thấy trên người tên kia có bom, lão có chút tin tưởng, nhưng vấn đề là lão nghĩ thế nào cũng không rõ, tên thanh niên Hạ Thiên kia sao lại làm được như vậy? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn chưa đến một phút đã bắt được phần tử khủng bố rồi sao?

- Nói nhảm, hắn không phải phần tử khủng bố thì buộc quanh người nhiều bom như vậy làm gì? Hơn nữa người này vừa mới điện thoại cho ông, chẳng lẽ như vậy còn lầm sao?

Hạ Thiên bất mãn nói, hắn sao có thể bắt lầm người.

La Dân Sinh nhìn điện thoại trên tay, lão nhấn số vừa rồi của tên khủng bố, sau đó lão nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, quả nhiên là điện thoại của người đàn ông kia. Điều này chứng tỏ đây là điện thoại mà tên khủng bố kia vừa gọi.

- Cục trưởng, căn cứ vào tài liệu của chúng ta thì đây chính là một thành viên của tổ chức khủng bố.

Lúc này Cốc Tử Điền cũng khẽ hạ giọng nói, những ngày qua hắn liên lục vây ráp đám khủng bố này, vì vậy nhìn rõ tướng mạo của đối phương thì lập tức nghĩ ra ngay.

- Sao cậu bắt được hắn?

La Dân Sinh không nhịn được phải hỏi, có lời nói của Cốc Tử Điền thì lão cũng tin tưởng thêm vài phần.

- À, thằng ngu này gọi điện thoại cho ông, tôi ở bên cạnh nghe âm thanh của hắn rồi chạy vào siêu thị, căn cứ vào âm thanh của hắn mà tìm ra được vị trí.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Này, ông lão, rốt cuộc có giúp tôi tìm vợ không? Nếu không thì tôi đưa hắn về siêu thị.

- Nếu cậu đưa hắn trở về, cậu cũng là một phần tử khủng bố.

Cốc Tử Điền quát lớn, trong lòng thầm cười lạnh, nói đùa à, đưa ra còn đưa về sao?

- Mày muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cốc Tử Điền:

- Dám đánh đồng anh với phần tử khủng bố, mày có tin anh buộc mày và thằng ngu này lại với nhau, sau đó cho hai đứa chúng mày nổ tan xác không?

Hạ Thiên không đợi Cốc Tử Điền mở miệng mà nhìn La Dân Sinh:

- Này, ông lão, tôi rất bận, nếu không vì vợ thì tôi đã sớm đánh ông. Rốt cuộc ông nói đi, có giup không, nếu không tôi đưa phần tử khủng bố này vào trong siêu thị, sau đó các người tha hồ mà hành động.

- Cậu trai, cậu uy hiếp tôi sao?

La Dân Sinh có chút căm tức.

- Con bà nó, tôi thèm uy hiếp ông sao?

Hạ Thiên tức giận nói:

- Tôi không còn thời gian nói nhảm với ông, tôi đưa hắn về.

Hạ Thiên nói xong thì đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, sau vài giây hắn lại xuất hiện, nhưng lúc này trên tay hắn đã không còn tên khủng bố như vừa rồi.

Vẻ mặt La Dân Sinh chợt biến đổi, lão vội vàng hỏi:

- Phần tử khủng bố đâu?

- Ngu như lợn, tất nhiên là đưa về chỗ cũ rồi.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Ông không muốn giúp tôi tìm vợ, tôi việc quái gì phải giúp ông bắt phần tử khủng bố?

- Cậu... ....

Lúc này trong lòng La Dân Sinh cực kỳ lo lắng, vừa rồi phần tử khủng bố bị bắt ra làm lão cảm thấy khá nhẹ nhõm, nhưng lão cũng không ngờ tên Hạ Thiên kia nói được làm được, bây giờ đã đưa phân tử khủng bố về chỗ cũ.

- Cậu có biết làm vậy sẽ hại chết rất nhiều người không?

La Dân Sinh tức giận chất vấn.

- Người khác chết hay sống là vấn đề của ông? Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình mà thôi.

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Hừ, tôi không muốn mất thời gian với ông, tôi nói được làm được, sau này nếu gặp mặt ông ở thủ đô, tôi sẽ cho ông ăn đòn.

Hạ Thiên tâm tình không vui vẻ gì, hắn lãng phí nhiều thời gian, cuối cùng một lão già chết không chịu giúp hắn tìm vợ, đúng là mấy lão già ngốc thế này thường không đáng tin.

- Này, đừng quá kiêu ngạo... ....

Cốc Tử Điền lúc này cũng không nhịn được phải lớn tiếng quát lên.

- Đúng rồi, trước tiên phải cho chúng mày ăn đòn rồi tính sau.

Hạ Thiên nhìn Cốc Tử Điền, sau đó hắn nhào tới.

Từng tiếng rên thảm vang lên, kể cả Cốc Tử Điền và đám phần tử chống khủng bố đều ngã lăn xuống đất, kẻ còn đứng duy nhất chính là La Dân Sinh.

- Dừng tay, mau dừng tay.

La Dân Sinh vội vàng quát.
Chương 481: Lưu manh có lý tưởng

- Này, ông lão, tôi hỏi ông lần cuối, ông có đồng ý tìm vợ giúp tôi không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh:

- Nếu không tôi đánh cả ông.

- Được, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, bây giờ cậu bắt phần tử khủng bố kia ra đây cho tôi.

Vẻ mặt La Dân Sinh rất khó coi, nhưng lão nhanh chóng đưa ra quyết định. Lão có thể ngồi trên vị trí hiện tại, tất nhiên phải có quyết đoán và sức phán đoán. Lão không biết Hạ Thiên là ai, nhưng lão vẫn hiểu hắn có năng lực hùng mạnh, hơn nữa còn chẳng nói lý lẽ. Bây giờ lão không còn cách nào khác ngoài đồng ý điều kiện của Hạ Thiên, nếu không siêu thị phát nổ, hậu quả sẽ rất khó thừa nhận.

- Sao ông không thông minh sớm một chút?

Hạ Thiên nghe La Dân Sinh nói như vậy thì tâm tình tốt hơn một chút, sau đó hắn biến mất trước mặt La Dân Sinh.

Lần này La Dân Sinh mở to mắt nhìn động tác của Hạ Thiên, nhưng cuối cùng lão vẫn thất bại, vẫn không nhìn rõ Hạ Thiên biến mất thế nào.

- Được rồi, người giao cho ông.

Hạ Thiên lại hiện ra trước mặt La Dân Sinh, lúc này trên tay có thêm một người, đó là phần tử khủng bố vừa rồi.

La Dân Sinh khẽ thở ra một hơi, lão vội vàng ra lệnh cho đám người Cốc Tử Điền đang đứng lên:

- Mau đưa người đi, gọi chuyên gia đến gỡ bom xuống, sau đó thẩm vấn thật chặt, nhất định phải hốt gọn đám phần tử khủng bố còn lại.

- Vâng, cục trưởng.

Cốc Tử Điền lên tiếng, sau đó hắn khong nhịn được phải nhìn Hạ Thiên, trong lòng rất căm tức nhưng lại có bất đắc dĩ, tất nhiên phần nhiều là ngạc nhiên. Tên khốn kia quá lợi hại.

- Này, ông lão, bây giờ đã giúp tôi tìm vợ chưa?

Hạ Thiên đưa ảnh của Mộc Hàm cho La Dân Sinh:

- Nhìn cho kỹ đi, đây là ảnh của vợ tôi, ông tranh thủ điều sáu mươi ngàn tên đàn em ra tìm, đừng nói tôi không nhắc ông, nếu không giữ lời tôi sẽ xử lý ông.

Vẻ mặt La Dân Sinh trở nên khó coi, dù sao lão cũng là cục trưởng cục công an thủ đô, bây giờ lại bị một tên thanh niên là Hạ Thiên uy hiếp. Nhưng khi thấy được hình của Mộc Hàm thì vẻ mặt lão chợt biến đổi, sau đó lại kinh ngạc hô lên một tiếng:

- Điều này...Đây không phải là Mộc Hàm sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn La Dân Sinh:

- Ông lão, ông biết vợ tôi sao?

- Điều này...Cậu là chồng của Mộc Hàm sao?

La Dân Sinh nhìn Hạ Thiên mà vẻ mặt có thêm chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút bình tĩnh trở lại.

Tuy thân phận của Mộc Hàm khá bí ẩn nhưng thủ đô cũng có không ít người biết được thân phận thật sự của nàng. La Dân Sinh thân là cục trưởng cục công an thủ đô, là một người thật sự biết được thân phận chân chính của nàng. Lão biết nàng là đặc công của Long Tổ, có quan hệ khá thân thiết với đệ nhất gia tộc Triệu gia ở thủ đô.

Hạ Thiên nói mình là chồng của Mộc Hàm, điều này làm cho La Dân Sinh có chút kinh ngạc, vì lão cảm thấy chồng của Mộc Hàm không thể là kẻ vô danh. Nhưng Hạ Thiên nói mình là chồng của Mộc Hàm, với những biểu hiện khó tưởng vừa rồi, điều này rất có thể là thật, cũng chỉ những kẻ có năng lực khủng bố như vậy mới chính thức là chồng của một người đẹp như Mộc Hàm.

- Tôi đã gặp Mộc Hàm vài lần, cũng xem như có quen biết.

La Dân Sinh mở miệng nói:

- Bây giờ cô ấy mất tích rồi sao?

- Nói nhảm, không mất tích thì tôi đi tìm làm gì?

Hạ Thiên tức giận nói;

- Ông biết vợ tôi thì quá tốt, mau giúp tôi đi tìm, tìm được thì điện thoại cho tôi, trước tiên ông nên nhớ kỹ số điện thoại của tôi.

- Được.

La Dân Sinh gật đầu, lão ghi nhớ số điện thoại của Hạ Thiên, đồng thời cũng dùng điện thoại chụp ảnh của Mộc Hàm. Sau đó lão nói với Hạ Thiên:

- Tôi sẽ đưa ảnh của Mộc Hàm cho tất cả cảnh sát thủ đô, sẽ giúp cậu tìm người, tìm được tôi sẽ thông báo cho cậu.

- Vậy thì được, tôi đi trước.

Hạ Thiên nói xong thì xoay người bỏ đi, hắn không muốn đặt tất cả kỳ vọng lên một người, hắn còn phải tìm thêm người hỗ trợ.

Hạ Thiên nhanh chóng biến mất, La Dân Sinh vẫn không khỏi nhíu mày, lão nghĩ mãi mà không rõ, Mộc Hàm chẳng phải là đặc công của Long Tổ sao? Thế nào lại mất tích ở thủ đô?

Hơn nữa nếu Mộc Hàm thật sự mất tích thì người Long Tổ sẽ phải đi tìm mới đúng, đồng thời còn có cả Triệu gia nhúng tay vào tìm kiếm, nhưng thực tế đám người này lại không đi tìm, ngược lại một tên thanh niên xa lạ lại nhảy ra tự xưng mình là chồng của Mộc Hàm để gióng trống khua chiêng tìm người.

- Cục trưởng, cứ để hắn ta đi như vậy sao?

Cốc Tử Điền không cam lòng hỏi một câu, hắn vẫn chưa đi.

- Vậy cậu muốn thế nào?

La Dân Sinh có chút không vui:

- Dù hắn ta vừa rồi làm những gì, cậu phải nhớ cho rõ, hắn ta đã cứu được không biết bao nhiêu sinh mệnh. Dù phương pháp làm việc của cậu ta không đúng, chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm, hiểu chưa?

- Biết rồi, cục trưởng!

Cốc Tử Điền có chút bất đắc dĩ, không phải vì lời nói của cục trưởng, hắn bất đắc dĩ vì muốn truy cứu trách nhiệm của người ta cũng không được, bản lĩnh của tên khốn kia đúng là quá khó tưởng.

... ....

Tạ Hiểu Phong là một lưu manh, hơn nữa còn là lưu manh có lý tưởng. Trước nay lý tưởng của hắn là có một ngày trở thành đại lưu manh, có mười mấy thủ hạ, trên giường có vài người đẹp vui vầy.

Đã từng có thời gian Tạ Hiểu Phong rất yêu mến cái tên của mình, vì năm xưa hắn đã từng xem một quyển truyện sách kiếm hiệp viết về kiếm thần Tạ Hiểu Phong. Nhân vật chính Tạ Hiểu Phong cực kỳ trâu chó, đánh đâu thắng đó, ngựa dực chó sói tung hoành khắp người các cô nàng đẹp như tranh. Nhưng đến một ngày Tạ Hiểu Phong cũng cảm thấy mình quá bi kịch, khi hắn cảm thấy cái tên Tạ Hiểu Phong của mình không có quá nhiều khác biệt với Tạ Đình Phong thì càng cảm thấy bi kịch.

- Nếu bình có bản lĩnh của kiếm thần Tạ Hiểu Phong, còn đẹp trai như Tạ Đình Phong, đồng thời không có bi kịch như bọn họ, mình sẽ sướng như khoai nướng.

Tạ Hiểu Phong nghĩ như vậy, mà nếu như vậy thì hắn muốn có người đẹp sẽ có người đẹp, muốn có tiểu đệ sẽ có tiểu đệ.

Nhưng lý tưởng thì rất đầy mà sự thật phũ phàng, bây giờ Tạ Hiểu Phong vẫn chỉ là tiểu lưu manh, là một tiểu đệ của một đại ca có mười mấy đàn em. Mỗi khi đại ca có được người đẹp để làm ấm giường thì hắn cũng chỉ có thể đi ra tìm "gà" làm chút hoạt động "thư giản".

Bây giờ Tạ Hiểu Phong đang đứng trước một căn nhà lầu, bây giờ hắn đang chấp hành nhiệm vụ của đại ca, đó chính là ném bể kính. Đừng đùa, ném bể kính cũng là một nghệ thuật, bây giờ phần lớn cửa kính đều có lưới bảo vệ, muốn ném qua lưới mà đập bể kính, hơn nữa lại không đập vào người ở bên trong thì độ khó là khá cao, kẻ bình thường nào có làm được?

Tạ Hiểu Phong lấy trong túi ra một cục đá đã chuẩn bị từ trước, sau đó hắn ném đi, âm thanh thủy tinh vỡ loảng xoảng truyền vào tai, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười tự hào. Nếu nói về kỹ thuật đập bể kính thì hắn là một tiểu đệ mạnh nhất trong đám thủ hạ của đại ca.

Đúng lúc này sau lưng Tạ Hiểu Phong lại vang lên một âm than hiếu kỳ:

- Này, ném kính thú vị sao?
Chương 482: Mang anh đi tìm đại ca của chú

Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ, hắn quay đầu và nhìn thấy một tên thanh niên ăn mặc bình thường dùng ánh mắt tò mò nhìn mình.

- Quan tâm làm gì?

Tạ Hiểu Phong lập tức có phản ứng, hắn trừng mắt nhìn tên thanh niên, bộ dạng có vẻ rất hung ác:

- Nhìn cái gì mày? Đừng xen vào chuyện của người khác.

- Nói gì vậy chú em?

Tên thanh niên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tạ Hiểu Phong, sau đó hắn cho Tạ Hiểu Phong một tát:

- Muốn ăn đòn sao?

Tạ Hiểu Phong đáng thương bị ăn một tát say xẩm mặt mày, đầu óc kêu ong ong, vài chục giây sau hắn mới kịp phản ứng:

- Hừ, dám đánh ông sao? Ông giết chết mày?

Tạ Hiểu Phong thân là một lưu manh có lý tưởng, tất nhiên hắn sẽ dám đánh và dám liều mạng. Nếu muốn trở thành một đại lưu manh thì trước tiên phải là một tiểu lưu manh hợp cách, có thể giúp đại ca đánh người, cũng có thể bị đánh thay cho đại ca. Vì vậy trước nay hắn luôn rèn luyện kỹ xảo đánh nhau, bây giờ hắn cần phải phát huy, vì vậy mà phóng về phía tên thanh niên khốn kiếp kia không chút do dự.

Tạ Hiểu Phong mới chạy được hai bước thì phát hiện mình bay bổng lên, hơn nữa còn bay đi vài chục mét. Hắn cực kỳ hưng phấn trong lúc phát hiện mình đang phi hành, cuối cùng hắn cũng đã biết bay? Nhưng ngay sau đó hắn đã không vui sướng gì được, vì hắn phát hiện mình không biết bay, vì nếu là máy bay thì phải biết hạ cánh, còn hắn thì hạ cánh úp mặt xuống đất. Đáng mừng là hắn không phải máy bay, vì thế hắn không nổ tung tóe, hắn vẫn còn sống, chẳng qua chỉ có hơi đau mà thôi.

- Này, chú muốn bay nữa không?

m thanh của tên thanh niên kia lại truyền vào tai Tạ Hiểu Phong.

- Mày...Mày...Mày muốn thế nào?

Tạ Hiểu Phong bò lên, hắn dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn tên thanh niên;

- Tao...Tao là tiểu đệ của Đông ca.

- Đông ca sao?

Hạ Thiên có chút hứng thú:

- Đông ca là đại ca của chú em sao?

- Đúng vậy, sợ rồi hả mày?

Khi thấy đối phương hỏi về Đông ca thì Tạ Hiểu Phong có chút đắc ý, cũng không còn lắp bắp như vừa rồi.

Tên thanh niên lại vung tay, một cái tát rơi lên mặt Tạ Hiểu Phong.

Tạ Hiểu Phong lập tức choáng váng, người này không nể mặt Đông ca sao?

Nhưng Tạ Hiểu Phong còn đang định nói gì đó lại cảm thấy đau bụng, tên thanh niên đá vào bụng hắn, vì vậy mà hắn không khỏi gào lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Bi kịch cồn chưa kết thúc, tên thanh niên đá Tạ Hiểu Phong vài cái, làm cho Tạ Hiểu Phong quay cuồng trên mặt đất.

- Đại ca, đừng đánh, em sai rồi, xin anh đừng đánh... ....

Tạ Hiểu Phong cuối cùng cũng không gắng gượng được mà phải cầu xin tha thứ.

- Đừng gọi anh là đại ca, chú không xứng là tiểu đệ của anh.

Tên thanh niên lại bất mãn đã Tạ Hiểu Phong một cước.

Tạ Hiểu Phong khóc không ra nước mắt:

- Đại gia, em gọi anh là đại gia, xin anh đừng đá em.

- Anh già vậy sao?

Tên thanh niên càng mất hứng, vì vậy hắn tiếp tục đá Tạ Hiểu Phong.

- Vậy anh muốn gọi thế nào?

Tạ Hiểu Phong lập tức muốn phát khóc, hắn chỉ đập bể một cửa kiếng mà thôi, đáng tội lớn thế này sao?

- À, nếu không muốn tiếp tục bị đánh thì đưa anh đi gặp đại ca của chú.

Tên thanh niên cuối cùng cũng dừng tay, hắn lười biếng nói.

- Được, được, em đưa anh đi gặp Đông ca.

Tạ Hiểu Phong liên tục nói, hắn đã không còn quan tâm tên thanh niên kia gặp Đông ca làm gì, vì những bẩn lĩnh chịu đòn của hắn không phát huy chút tác dụng nào trước mặt tên thanh niên kia. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn toi đời, thân là một lưu manh có lý tưởng, hắn sao có thể để mình ra đi nhanh như vậy? Như thế sao còn thời gian thực hiện lý tưởng?

Mười phút sau Tạ Hiểu Phong đưa tên thanh niên vào một quán bi da, bây giờ trong quán không có ai, bên trong chỉ có một người đàn ông đầu bóng láng hơn ba mươi đang chơi bida với một người phụ nữ hơn hai mươi. Người phụ nữ này cũng không tệ, cũng tính là người đẹp, cách ăn mặc nóng bỏng, vưa chơi bóng vừa khiêu khích tên đầu bóng.

- Đông ca, anh đánh rất tốt.

Người đẹp nũng nịu nói.

- Anh còn có một môn bóng rất tốt, tối nay em có muốn thử trò hai bóng một gậy không?

Tên đầu bóng nhìn bộ ngực của người đẹp rồi nói.

- Được.

Người đẹp nũng nịu nói:

- Đông ca, anh nói có đáng tin không đấy?

- Ai àm chẳng biết Đông ca rất giữ chữ tín.

Tên đầu bóng chuyển sang chơi bóng trên núi, hắn vuốt ve người đẹp vài cái rồi cười ha hả nói.

Đúng lúc này Tạ Hiểu Phong đi đến dùng giọng bất an nói:

- Đông ca.

- Tiểu Phong, là cậu sao? Xong việc rồi chứ?

Khi thấy Tạ Hiểu Phong thì tên đầu bóng hơi nhíu mày, nhưng thấy tên thanh niên đi bên cạnh Tạ Hiểu Phong thì hắn hỏi tiếp:

- Thế nào? Thu tiểu đệ sao? Nhìn qua cũng không tệ, nên bồi dưỡng cho tốt, sẽ có tương lai.

- Thằng ngu, nói gì vậy?

Tạ Hiểu Phong còn chưa mở miệng thì tên thanh niên đi bên cạnh đã nói ngay.

Tên đầu bóng có chút sững sốt, hắn bị người ta mắng ngay trên địa bàn của mình sao?

Lúc này người đẹp chơi bóng với tên đầu bóng lại bất bình:

- Cậu là ai? Sao dám nói chuyện với Đông ca như vậy?

- Người quái dị cút ngay.

Tên thanh niên trừng mắt nhìn người phụ nữ quái dị.

Người đẹp chợt nổi điên:

- Cậu...Cậu vừa nói ai là người quái dị?

- Ngu như heo.

Tên thanh niên mắng một câu, sau đó hắn nhìn tên đầu bóng:

- Này, dưới tay chú có bao nhiêu người?

- Tiểu tử, cậu muốn biết thủ hạ của anh có bao nhiêu người sao? Nhìn xung quanh thì biết.

Tên đầu bóng hừ lạnh một tiếng.

Tên thanh niên quay đầu nhìn, hắn thấy trong quán bida là một đám lưu manh, vì vậy mà có chút thất vọng:

- Chú có bấy nhiêu tên tiểu đệ thôi sao? Có lầm không vậy? Thế này mà là đại ca sao? Chú làm vậy không sợ chết à?

Tên đầu bóng bị tên thanh niên mắng mà chợt sững sờ, ngay sau đó hắn lại nổi giận:

- Hừ, ông có ít tiểu đệ cũng đủ, tất cả tiến lên, làm thịt thằng nhóc này cho ông. Nguồn: https://truyenggg.com

Khi nhận được lệnh của đại ca thì đám lưu manh đồng loạt ra tay, sau đó liên tục có người kêu thảm và tung bay, một phút sau người nằm đầy đất, ngay cả người đẹp quái dị cũng nằm xuống. Tên đầu bóng vẫn còn đứng, ngoài hắn ra thì còn có một người nữa là Tạ Hiểu Phong, hắn sáng suốt đứng bên cạnh không ra tay, vì vậy không bị đòn.

- Thằng ngu, trên chú em còn có đại ca không?

Tên thanh niên trừng mắt nhìn tên đầu bóng rồi dùng giọng bất mãn hỏi.

- Cậu...Cậu muốn gì?

Giọng nó của Đông ca trở nên mất tự nhiên, tên kia đánh đấm quá ghê gớm, hèn gì lúc nãy trách hắn có quá ít tiểu đệ.

- Nếu có thì lập tức đưa anh đi gặp.

Tên thanh niên trừng mắt nhìn Đông ca, bộ dạng rất khó chịu:

- Nếu chú không có đại ca, anh sẽ đánh chú, sợ rằng chú gánh không nổi đâu.
Chương 483: Không đánh không nghe

- Không biết anh bạn lăn lộn giang hồ ở đâu, tôi nào đắc tội với cậu?

Đông ca nở nụ cười miễn cưỡng:

- Cậu vô duyên vô cớ đến đập phá ở địa bàn của tôi, hình như có chút quá mức.

- Đừng nói nhảm, chú còn đại ca ở bên trên không? Có thì mang anh đi, không anh đánh cho bỏ bú.

Tên thanh niên trừng mắt nhìn Đông ca.

- Này anh bạn, chuyện gì phải làm đến mức tuyệt tình như vậy? Tất cả mọi người cùng trong giang hồ, có gì cũng phải nói lý lẽ chứ? Cậu tốt xấu gì cũng phải... ....

Đông ca lúc này cảm thấy phát lạnh, dù sao người này cũng đánh đấm rất khủng bố, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình rất uất ức, hắn bẻ mặt trước mắt đám đàn em, sau này còn làm ăn gì nữa?

Nhưng Đông ca còn chưa nói dứt lời thì tên thanh niên đã đá lên người hắn, sau đó dùng giọng bất mãn nói:

- Ai là anh bạn với chú em? Ai cùng lăn lộn giang hồ với chú? Các chú không ăn đòn thì không nghe lời phải không? Anh thỏa mãn ước nguyện cho các chú.

Tên thanh niên vừa mắng vừa dùng chân đá lên người Đông ca, Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đông ca đang lăn lộn trên mặt đất, đồng thời thầm cảm thấy mình may mắn. May mà lúc đó hắn bị đá trên đường rộng, lắn qua lăn lại cũng không bị chướng ngại vật cản đường. Nhưng bây giờ Đông ca lại khác, đây là quán bida, khắp nơi là bàn bida, đại ca lăn qua lăn lại không đụng đầu vào chân bàn cũng đụng lưng, đúng là quá thảm.

Đám tiểu đệ khác của Đông ca lại trợn mắt há mồm, bọn họ vừa bị đánh ngã xuống đất, sau khi đứng lên lại phát hiện đại ca mình đang bị người ta đá như đá bóng. Trước đó bọn họ còn trông cậy vào bản lĩnh của đại ca để rửa nhục cho mình, xem ra bây giờ đại ca còn nhục hơn con trùng trục.

- Điều này, đại ca, anh muốn tìm đại ca của Đông ca sao? Em...Em biết đại ca của Đông ca ở đâu, hay là em đưa anh đi?

Tạ Hiểu Phong lúc này đột nhiên đưa ra quyết định, hắn lấy hết dũng khí mới dám nói ra.

- Sao?

Tên thanh niên cuối cùng cũng không tiếp tục đã Đông ca, sau đó hắn quay đầu nhìn Tạ Hiểu Phong:

- Chú biết đại ca của tên này ở đâu sao?

- Biết, đại ca của Đông ca là Mãnh ca, gần đây Mãnh ca thường hay uống trà ở quán Mính Duyên.

- À, vậy thì tốt, vậy chú đưa anh đi.

Tên thanh niên khẽ gật đầu, sau đó hắn giẫm chân lên người tên Đông ca rồi dùng giọng bất mãn nói:

- Lãng phí thời gian của anh.

- Á... ....

Đông ca kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu.

Tạ Hiểu Phong thầm tắc lưỡi, sau đó hắn lại cảm thấy mình quá sáng suốt, vị đại gia này không biết xuất hiện từ đâu mà bản lĩnh đánh người quá trâu chó.

- Đi thôi.

Tên thanh niên đi ra khỏi quán bida.

- Vâng, đại ca!

Tạ Hiểu Phong vội vàng theo tên thanh niên ra ngoài.

Tên thanh niên dùng giọng bất mãn nói một câu:

- Đừng gọi anh là đại ca, anh không phải là đại ca của chú, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, chú có thể gọi anh là thiên ca.

- Vâng, thiên ca!

Tạ Hiểu Phong vội vàng sửa lại cách xưng hô, sua đó hắn cẩn thận hỏi:

- Thiên ca, anh không phải người thủ đô sao?

- Không phải.

Hạ Thiên trả lời.

- Thiên ca, vậy anh không quen thuộc thủ đô phải không?

Tạ Hiểu Phong lại hỏi.

- Nói nhảm.

Hạ Thiên tức giận nói, hắn lần đầu tiên đến thủ đô, sao quen thuộc cho được?

- Thiên ca, không gạt anh, tuy Tạ Hiểu Phong em năm nay mới hai mươi nhưng từ nhỏ đã lăn lộn thủ đô, rất quen thuộc nơi đây. Nếu anh muốn đi tìm ai hay muốn đến đường nào thì chỉ cần hỏi em là được.

Tạ Hiểu Phong bắt đầu phát huy tài ăn tục nói phét của mình.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Tạ Hiểu Phong:

- Chú thật sự quen thuộc thủ đô sao?

- Tất nhiên rồi, em nào dám gạt Thiên ca?

Tạ Hiểu Phong vội vàng nói, hắn cũng không nói dối, từ khi vài tuổi đã theo cha mẹ vào thủ đô, sau đó rong ruổi khắp hang cùng ngỏ hẻm, có thể nói là lăn lộn khắp nơi, quen thuộc thủ đô như nhà mình.

- À, chú biết dưới tay Mãnh ca kia có bao nhiêu tiểu đệ không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- Điều này...Ít nhất cũng là vài trăm.

Tạ Hiểu Phong có chút chần chừ rồi nói.

- Vài trăm mạng thôi sao?

Hạ Thiên có hơi thất vọng:

- Chú biết trên thằng kia còn đại ca nào không?

- Thiên ca, trên Mãnh ca còn đại ca nữa, nhưng em cũng không biết đại ca kia là ai, điều này phải hỏi Mãnh ca mới được.

Tạ Hiểu Phong dùng giọng ngượng ngùng trả lời.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tạ Hiểu Phong:

- Chú còn nói quen thuộc thủ đô, rõ ràng không biết gì.

Tạ Hiểu Phong nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng thầm buồn bực, xem ra biểu hiện của mình vẫn không quá tốt.

- Đừng nói nhảm, mau đưa anh đến quán trà kia.

Hạ Thiên nói thêm.

- Vâng, thiên ca.

Tạ Hiểu Phong liên tục gật đầu:

- Anh đi theo em.

... ....

Quán trà Mính Duyên có thể nói là khá lớn, chưa nói đến những phòng riêng, chỉ là đại sảnh cũng kê được hơn mười bàn, tất cả các bàn đều ngồi chật người nhưng thật sự uống trà chỉ có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mà thôi.

Người đàn ông này có gương mặt đầy đặn, vóc dáng khôi ngô, vẻ mặt hung tướng làm người ta nhìn thấy lần đầu sẽ biết ngay loại này chẳng tốt lành gì. Nhưng hắn lại mặc tây trang, ăn mặc nhã nhặn, động tác uống trà cũng rất nhã nhặn, nhưng cố gắng lắm cũng chỉ là ra vẻ mà thôi.

- Bà chủ, đến đây anh hỏi chút.

Tên đàn ông chợt vỗ bàn quát lớn, bộ dạng nhã nhặn biến mất như chó chạy bờ rào.

Một thiếu phụ hơn ba mươi đi đến, nàng có gương mặt xinh đẹp, mặc sườn xám, dáng người tương đối mướt, trên mặt là nụ cười nở rộ, nàng cẩn thận hỏi:

- Mãnh ca, anh có gì cần phân phó?

- Anh hỏi cô, Tiểu Phương đâu?

Tên đàn ông nổi giận:

- Hôm nay sao không có ở đây?

Bà chủ vẫn nở nụ cười:

- Mãnh ca, anh không biết đấy thôi, sáng sớm Tiểu Phương cảm thấy không khỏe, buổi sáng điện thoại cho em xin nghỉ, mấy ngày nay cũng không đi làm.

- Đừng lăn tăn với ông.

Tên đàn ông hừ một tiếng:

- Này bà chủ, nếu em còn muốn mở quán trà thì lập tức gọi Tiểu Phương đi làm... ....

- Mãnh ca, Tiểu Phương thật sự đã sinh bệnh... ....

Bà chủ ra vẻ khó xử.

- Bốp!

Bà chủ còn chưa kịp nói dứt lời thì đã bị tên đàn ông cho một tát, âm thanh vang dội, gương mặt trắng nõn của nàng cũng xuất hiện năm dấu ngón ta đỏ bừng.

- Ông nể mặt mày mà còn bố láo sao?

Tên đàn ông ném ly trà:

- Mày ra ngoài hỏi xem, có đứa nào dám bố láo với Mãnh ca anh?

- Mãnh ca, em...Em nào dám đùa giỡn anh?

Bà chủ bụm lấy mặt, nàng cố gắng nặn ra nụ cười:

- Nhưng...Nhưng Tiểu Phương thật sự...Đã sinh bệnh, em cũng không thể ép buộc cô ấy đi làm... ....

- Vậy thì được, ông sẽ đi tìm cô ấy, nếu cô ấy không sinh bệnh thì ông đập nát quán trà của mày.

Mãnh ca hừ lạnh một tiếng, hắn đột nhiên đứng lên rồi vung tay:

- Để hai đứa ở lại, đám còn lại đi theo anh.
Chương 484: Mãnh ca nhưng không mạnh

Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy thì vẻ mặt bà chủ trở nên trắng bệch, n. biết nếu Mãnh ca đến tìm Tiểu Phương, như vậy sẽ rất phiền toái. Vì nàng biết Tiểu Phương không sinh bệnh, chẳng qua chỉ muốn tránh né Mãnh ca mà thôi. Theo tin đồn thì gần đây Mãnh ca nói một là một sẽ không hai, đến lúc đó nếu hắn muốn đập quán của nàng, khẳng định kết quả này là thật, đây cũng coi như một kết quả tốt, nàng không dám nghĩ đến những hậu quả nghiêm trọng.

Bà chủ mở quán trà này đã được vài năm, đã từng nghe qua nhiều tin đồn về vị Mãnh ca này, nghe nói bên ngoài còn có một tên hiệu khác, đó là Tam Mãnh ca. Gọi là Tam Mãnh vì vừa đánh nhau mạnh mẽ, vừa uống rượu mạnh, vừa mạnh mẽ khi chinh chiến trên giường.

Một người đàn ông uống rượu mạnh như rồng mà đột nhiên đến uống trà hằng ngày, điều này là không bình thường. Thực tế Mãnh ca này cũng không phải loại người thích trà, chẳng qua hắn chỉ vừa ý nhân viên phục vụ tên là Tiểu Phương ở quán trà mà thôi.

Nghe nói trước kia Mãnh ca thích người nào sẽ dùng tiền cướp lấy hoặc là cưỡng đoạt về chuồng. Nhưng bây giờ hắn đã cảm thấy mình có thân phận hơn, không thể dùng thủ đoạn hạ lưu như trước, vì vậy hắn đưa đám đàn em đến đây uống trà hằng ngày, hắn muốn dùng phương pháp đặc thù này để làm cho Tiểu Phương tình nguyện đi theo.

Nhưng Tiểu Phương không tình nguyện, vì vậy ngày hôm nay nàng quyết định không đi làm, vì vậy mà Mãnh ca cũng không còn giả vờ nhã nhặn, hắn trở về diện mạo thật sự.

Bà chủ nhìn Mãnh ca đưa đám tiểu đệ rời khỏi quán trà, trong lòng nàng rất lo lắng nhưng không có biện pháp gì, nàng không có năng lực ngăn cản. Bây giờ nàng chỉ còn cách cầu nguyện cho Tiểu Phương không có việc gì, đồng thời cũng cầu nguyện cho mình không có việc gì.

Nhưng đúng lúc này cũng có hai người đi vào quán trà, vừa đúng lúc đến chặn đường Mãnh ca.

Mãnh ca đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, đột nhiên có người cản đường mình, tất nhiên sẽ càng không vui sướng gì, hắn hất đầu lên nói:

- Cút ngay cho ông.

Đáng tiếc là hai tên kia không cút đi, tên thanh niên đi trước chợt nói một câu:

- Tên ngu ngốc này là Mãnh ca sao?

- Thiên ca, Anh ta...Anh ta là Mãnh ca.

Tên thanh niên ở phía sau dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Mãnh ca, sau đó hắn trả lời.

Hai người này rõ ràng là Hạ Thiên và Tạ Hiểu Phong, bọn họ đến rất đúng lúc, nếu không sẽ chẳng gặp được Mãnh ca.

- Tiểu tử, muốn chết phải không?

- Hừ, mày chán sống sao? Dám nói với Mãnh ca như vậy sao?

- Mãnh ca, em xử lý thằng này nhé?

... ....

Sau lưng Mãnh ca có người lớn tiếng mắng mỏ, chỉ cần Mãnh ca ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ tiến lên cho Hạ Thiên thành tám mảnh.

Hạ Thiên lúc này ra tay như chớp, hắn đột nhiên chụp lấy cổ tay trái của Mãnh ca, sau đó dùng sức kéo, một tiếng rắc vang lên, Mãnh ca hét thảm một tiếng:

- À... ....

- Con bà mày, mày...Mày dám vặn gãy tay tao... ....

Mãnh ca đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn liên tục nói lắp.

Đám người sau lưng Mãnh ca chợt sững sốt, tên khốn nạn nào không sợ chết dám đánh Mãnh ca?

Còn Tạ Hiểu Phong thì lén sùng bái Hạ Thiên, thiên ca này đúng là rất trâu, ai cũng dám đánh, nếu một ngày nào đó hắn cũng đến mức như vậy thì cuộc đời này không ổn.

Hạ Thiên tung ra một đá, vừa lúc trúng chân Mãnh ca, lúc này Mãnh ca lại kêu thảm một tiếng, sau đó chân mềm nhũn quỵ xuống đất, chân đã gãy, hắn căn bản không đứng vững, không thể không quỵ.

- Hừ, con bà nó thất thần làm gì, mau phế thằng này cho ông...Á... ....

Mãnh ca còn chưa mắng xong lại kêu lên thảm thiết, lần này chân còn lại cũng bị đá gãy. Chỉ trong khoảnh khắc có tứ chi thì ba chi đã bị gãy, chỉ còn lại một cánh tay nguyên vẹn.

Lúc này đám tiểu đệ của Mã ca cuối cùng cũng kịp phản ứng, tất cả đều tức giận đánh về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ còn chưa tiếp cận thì đã bay hẳn lên không. Sau đó Tạ Hiểu Phong đứng ngoài bàng quan chợt nhìn thấy một tình cảnh tương đối quỷ dị, bọn họ thấy đám người bay múa trong đại sảnnh, sau đó lại rơi xuống. Điều này cũng không đáng là gì, nhưng vấn đề là đám người kia đều rơi xuống ghế, sau đó đại sảnh lại rất chỉnh tề, người nào cũng ngồi trên ghế rất quy củ giống như không có chuyện gì.

- Điều này...Phải trâu chó thế nào mới làm được như vậy? Đúng là khủng bố còn hơn cả cao thủ trong tiểu thuyết.

Tạ Hiểu Phong có chút kích động, cũng có chút hưng phấn, vì hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn muốn đạt đến cấp bậc như vị thiên ca kia thì phải chờ kiếp sau.

Bà chủ quán trà lại há hốc mồm, vẻ mặt không tưởng, nàng đang nằm mơ sao? Nếu không thì sao được nhìn thấy tình cảnh này?

Mãnh ca đã đau đến mức bất tỉnh nhưng thấy tình cảnh kia cũng ớn lạnh, hắn đã lăn lộn đến cấp bậc này, tất nhiên ánh mắt sẽ khác biệt, chỉ cần chiêu thức đó của đối phương cũng đủ cho hắn biết không dễ trêu vào, ít nhất tình hình bây giờ là như vậy.

Đúng lúc này Hạ Thiên đã nói với Mãnh ca:

- Này, ngu ngốc, anh hỏi chú một chuyện, chú muốn tứ chi gãy hay ngũ chi gãy.

- Thế nào là gãy cả ngũ chi?

Mãnh ca vô thức hỏi một câu.

- Ngốc thế chú, ngũ chi là hai tay hai chân và thằng em.

Hạ Thiên tức giận nói.

Mãnh ca vã mồ hôi hột, hắn cười sầu thảm nhưng nhìn mặt lại có vẻ rất dữ tợn:

- Anh bạn, có gì phải tuyệt tình như vậy? Tôi có thâm cừu đại hận gì với cậu sao?

- Loại người như chú làm sao xứng có thù hận với anh?

Hạ Thiên có chút khinh thường:

- Nếu chú muốn tứ chi còn nguyên thì tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho đại ca, để hắn đến đây gặp anh.

Vẻ mặt Mã ca biến đổi:

- Cậu muốn gặp đại ca của tôi sao?

- Nói nhảm, lỗ tai chú có vấn đề sao?

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Đại ca của tôi không phải tùy tiện có thể gặp được...Á... ....

Mãnh ca còn chưa nói xong thì đã hét thảm, chân lập tức trật khớp.

- Anh bận rộn lắm, không có thời gian, nhanh lên, không anh xử lý chú.

Hạ Thiên rất mất kiên nhẫn, hắn cũng không muốn cứ phải chạy tìm người khắp nơi.

- Mày...Mày hung ác...Á... ....

Mãnh ca đau đến mức cơ mặt vặn vẹo:

- Được, mày...Mày muốn gặp đại ca của tao sao? Tao...Tao cho mày gặp...Á...Đưa...Đưa điện thoại đây... ....

- Nhanh lên, không anh giẫm chân lên người bây giờ.

Hạ Thiên thúc giục.

Mãnh ca cuối cùng cũng không dám nói nhảm, hắn cố nén đau để dùng tay phải chưa bị gãy lấy điện thoại ra bấm số:

- Hằng ca, em...Em là Mãnh Tử.
Chương 485: Anh quyết định thu chú làm tiểu đệ

công ty bảo vệ Trung Hằng có thể nói là công ty bảo vệ lớn nhất thủ đô, nhân viên công ty có hơn ba ngàn, nghiệp vụ của công ty chính là phục vụ công tác bảo vệ cho các khu dân cư trong thủ đô. Danh tiếng của công ty này tương đối khá, những khu dân cư thuê bảo vệ của công ty Trung Hằng đều rất an toàn, hầu như rất ít khi phát sinh những vụ trộm cắp.

Nhưng nếu so sánh với những công ty bình thường thì Trung Hằng thu phí mắc hơn rất nhiều, tất nhiên vì muốn an toàn mà trả giá cao hơn cũng chẳng ngại. Hơn nữa nếu nói theo đúng thực tế thì tiền cũng không nhiều, chẳng qua có hơi mắc hơn những công ty bảo vệ khác mà thôi.

Thực tế công ty Trung Hằng thành lập trong thời gian khá ngắn, đại khái là mới được ba năm. Chỉ trong vòng ba năm mà công ty Trung Hằng đã phát triển mạnh nhất thủ đô, đây chẳng qua chỉ là Trung Hằng có những thủ đoạn đặc thù, nói cách khác là thủ đoạn phi pháp.

Những thủ đoạn này nói đơn giản cũng là đơn giản, nếu khu dân cư nào đó không thuê bảo vệ của Trung Hằng thì chắc chắn không được yên tĩnh, nếu không phải bị hắt nước bẩn thì cũng bị ném vỡ cửa kính, thậm chí còn bị khóa từ bên ngoài. Tuy những sự kiện này không đáng là gì nhưng rất phiền phức, nếu bỏ tiền ra thuê bảo vệ của Trung Hằng thì tất cả sẽ chẳng còn gì, trật tự trị an lại tốt đẹp hẳn lên, đám trộm cắp phá hoại đều tự động lui binh.

Những công ty quản lý các khu dân cư thuê bảo vệ của Trung Hằng và cảm thấy hiệu quả tốt hơn hẳn, tất nhiên bọn họ sẽ thỏa mãn. Dù sao người ta thu tiền và làm việc, hơn nữa bảo vệ rất tốt, dù mắc một chút nhưng cũng làm cho danh tiếng của công ty quản lý được đẩy mạnh, thật ra đây là chuyện tốt.

Tóm lại công ty bảo vệ Trung Hằng chỉ đưa ra chút thủ đoạn đơn giản nhưng chiếm lĩnh thị trường bảo vệ ở thủ đô. Tất nhiên những thủ đoạn đó nói là đơn giản nhưng làm mới khó.

Trước tiên phải cho người đi khắp các khu dân cư, không bị người ta bắt, tất nhiên phải cần nhân thủ. Sau đó, khi thành công thì phải cử bảo vệ vào làm việc đúng chức trách, nếu so sánh thì điều này khó hơn điều trên.

Nhưng đối với công ty Trung Hằng thì chẳng có gì là khó, vì ông chủ của Trung Hằng chính là một nhân vật đại ca nổi danh thủ đô, biệt hiệu Hằng ca, tên đầy đủ là Nhâm Trung Hằng.

Nhâm Trung Hằng có rất nhiều tiểu đệ có nhiệm vụ đi phá hoại, sau khi bảo vệ được vào khu dân cư nào đó để công tác, đám lưu manh biết rõ sẽ không còn vào trong khu này, tất nhiên sẽ không còn bị phá hoại, công ty Trung Hằng có được ưu thế phát triển không ngờ.

Tất nhiên Nhâm Trung Hằng vẫn cảm thấy chưa đủ, mục tiêu của hắn là toàn bộ thủ đô đều phải sử dụng bảo vệ của mình. Dù mục tiêu này quá truy cầu sự hoàn mỹ, nhưng bây giờ hắn đang cố gắng vì điều đó.

Bây giờ tâm tình của Nhâm Trung Hằng tương đối khá, vì hôm nay lại có thêm vài công ty quản lý khu dân cư đến ký hợp đồng. Bảo vệ của công ty Trung Hằng lại tiến vào công tác ở hơn mười khu mới.

Nhưng một cuộc điện thoại đột nhiên đã quét sạch tâm tình tốt đẹp của Nhâm Trung Hằn, mãnh tướng đắc lực nhất dưới tay hắn bị người ta vặn gãy hai chân một tay. Bây giờ tên khốn gì kia còn tuyên bố phải gặp Nhâm Trung Hằng, đây rõ ràng là khiêu khích khó thể tha thứ.

- Ngô Cương, Trương Việt, hai chú theo anh.

Nhâm Trung Hằng cúp điện thoại và kêu hai tên thủ hạ xịn nhất, sau đó vội vàng rời khỏi tòa nhà Trung Hằng đến quán trà Mính Duyên.

... ....

Quán trà Mính Duyên, Hạ Thiên ngồi bên cạnh bàn có chút nhàm chán.

- Thiên ca, mời anh uống trà.

Tạ Hiểu Phong dù có chút sợ hãi Mãnh ca, nhưng hắn vẫn ân tình bưng trà cho Hạ Thiên. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội biểu hiện khó kiếm, nếu không nắm bắt thì sau này chẳng còn.

Hạ Thiên nhận ly trà uống một ngụm, sau đó tán thưởng một câu:

- Cũng không tệ lắm.

- Thiên ca, vậy em rót cho anh một ly nữa.

Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.

- Được.

Hạ Thiên đưa ly cho Tạ Hiểu Phong rồi liếc Mãnh ca ở bên cạnh, hắn bất mãn nói:

- Này, sao đại ca của chú còn chưa tới?

Mãnh ca còn chưa nói lời nào thì có ba tên đàn ông từ ngoài cổng đi vào, người đi đầu khoảng bốn mươi, da trắng nõn, tướng mạo đường đường. Người này ăn mặc rất hợp thức, giày tây, áo sơ mi. Sau lưng người đàn ông trung nhiên nửa thước là hai tên đàn ông chưa đén ba mươi, ánh mắt hai người này rất lợi hại, nhìn qua cũng có vẻ rát bạo lực, rõ ràng thân thủ rất tốt.

Tên đàn ông hơn bốn mươi quét mắt nhìn qua phòng trà, ngay sau đó hắn thấy Mãnh ca, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hạ Thiên:

- Cậu muốn gặp tôi sao?

- Chú là đại ca của đám ngu ngốc này sao?

Hạ Thiên chỉ Mãnh ca đang nằm trên mặt đất.

- Hằng ca.

Lúc này Mãnh ca cũng ráng lê lết bắt chuyện với người đàn ông vừa đến.

Tên đàn ông khe gật đầu với Mãnh ca, sau đó hắn quay sang nhìn Hạ Thiên:

- Tôi là Nhâm Trung Hằng, Mãnh Tử là thủ hạ của tôi, không biết các hạ xưng hô thế nào?

- Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Hạ Thiên nhìn Nhâm Trung Hằng:

- Dưới tay chú có bao nhiêu đàn em?

- Cái gì?

Nhâm Trung Hằng chợt sững sờ.

- Anh hỏi chú có bao nhiêu đàn em.

Hạ Thiên có chút mất vui, tên ày làm đại ca thế nào vậy, tai lãng vậy còn làm ăn gì?

- Không nhiều lắm, chỉ khoảng mười ngàn mà thôi.

Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:

- Hạ tiên sinh muốn gặp tôi chỉ hỏi vấn đề này thôi sao?

- À, còn có một vấn đề, trên chú còn có đại ca nào không?

Hạ Thiên tiếp tục hỏi, mười ngàn cũng ngon, tuy không nhiều nhưng chẳng ít.

- Tôi đã từng có đại ca nhưng tất cả đều là chuyện xưa.

Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:

- Nếu Hạ tiên sinh không còn lời gì để hỏi, bây giờ nên trả lời câu hỏi của tôi, không biết cậu đánh bị thương nhiều thủ hạ và gọi tôi đến đây để làm gì? Rốt cuộc cậu muốn gì?

- Nói vậy chú không còn đại ca nữa sao?

Hạ Thiên có vẻ tiếc hận, sau đó hắn nói với Nhâm Trung Hằng:

- Nếu đã như vậy...Xem như hôm nay chú may mắn, anh thu chú làm tiểu đệ.

- Cái gì?

Nhâm Trung Hằng tưởng lỗ tai của mìnnh có vấn đề, thật ra không riêng gì hắn, tất cả đám người ở đây đều nghi ngờ tai mình có vấn đề, kể cả Tạ Hiểu Phong.

- Lỗ tai của chú có vấn đề sao?

Hạ Thiên bất mãn:

- Anh nói thu chú làm tiểu đệ, chú không nhe rõ sao?

Đám người Nhâm Trung Hằng nhìn Hạ Thiên như thấy người điên, sau vài giây sau ai cũng cười lên ha hả.
Chương 486: Mạnh tay thu tiểu đệ

Nhâm Trung Hằng đang cười, những người khác trong quán trà cũng dùng ánh mắt nhìn kẻ bệnh tâm thần nhìn Hạ Thiên, người này muốn thu đại ca làm tiểu đệ sao? Hơn nữa còn nói đại ca có vận may? Đúng là quá điền cuồng.

- Thú vị, đúng là rất thú vị.

Nhâm Trung Hằng cuối cùng cũng ngừng cười, sau đó hắn vỗ nhẹ bàn tay:

- Tôi ở thủ đô nhiều năm, cậu là người đầu tiên nói muốn thu tôi làm tiểu đệ. Hạ tiên sinh, cậu xác nhận muốn thu tôi làm tiểu đệ sao?

- Nói nhả, anh không có thời gian nói giỡn với chú.

Hạ Thiên tức giận nói.

- Dựa theo những gì cậu vừa nói, làm tiểu đệ của cậu là tốt sao?

Nhâm Trung Hằng lại hỏi, hắn bấy giờ đã bắt đầu hoài nghi mình gặp phải một kẻ điên, nhưng hắn cũng không để ý đến chuyện chơi đùa với một kẻ điên.

- Tất nhiên là chú có vận may, chú cho rằng người nào cũng có thể làm tiểu đệ của anh sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nhâm Trung Hằng:

- Rất nhiều người cầu xin làm tiểu đệ của anh mà không được.

- Nói vậy điều này thật sự là chuyện tốt với tôi.

Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:

- Nhưng gần đây toi không tích chuyện tốt, Hạ tiên sinh cứ đi tìm người khác mà nhận làm tiểu đệ, thế nào?

- Không được.

Hạ Thiên từ chối:

- Đây là lần đầu tiên anh đây chủ động muốn nhận tiểu đệ, nếu chú không đồng ý thì chẳng phải anh rất mất mặt sao?

Nhâm Trung Hằng vẫn cười nhưng giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng:

- Nói vậy các hạ muốn cưỡng ép thu tiểu đệ sao?

- Nếu chú ngoan ngoãn thì anh còn cưỡng ép làm gì?

Hạ Thiên không cho là đúng.

Nhâm Trung Hằng cười lạnh:

- Tôi muốn biết, làm tiểu đệ của các hạ có điểm gì tốt?

- Đơn giản thôi, làm tiểu đệ của anh, chú cơ bản không bị ai ức hiếp.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhâm Trung Hằng:

- Đến khi chú làm tiểu đệ của anh, ngoài anh và vợ anh, trên đời này không có ai ức hiếp chú.

- Đây mà là tốt sao?

Nhâm Trung Hằng cười lạnh một tiếng:

- Nhưng đáng tiếc là tôi bây giờ đang ở thủ đô và cũng chẳng có ai dám ức hiếp.

- Như vậy nếu bây giờ chú không làm tiểu đệ của anh, sợ rằng anh sẽ ức hiếp chú.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhâm Trung Hằng, bây giờ hắn đang mất hứng.

Nhâm Trung Hằng cười nói:

- Được rồi, tôi còn muốn xem tư vị khi bị người ta ức hiếp là thế nào.

- Vậy anh thỏa mãn nguyện vọng của chú.

Hạ Thiên đột nhiên vươn tay phải ra như chớp, hắn chụp lấy cổ của Nhâm Trung Hằng, sau đó khẽ dùng sức. Gương mặt Nhâm Trung Hằng đỏ bừng bừng, hắn muốn nói nhưng không nên lời, thậm chí còn khó thể hít thở.

- Buông giám đốc Nhâm ra.

Hai tên Nhâm Trung Hằng mang theo chợt hét lên.

- Cút.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai tên kia.

- Muốn chết.

Hai tên đàn ông quát lên, sau đó đánh về phía Hạ Thiên.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn, tay trái nhanh chóng đấm ra hai quyền, ngay sau đó nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, hai người kia hầu như cùng bay ra ngoài và ngã xuống đất, cuối cùng cũng không thể đứng lên.

Sau đó Hạ Thiên khẽ buông lỏng tay phải đang bóp lấy cổ Nhâm Trung Hằng:

- Nếu chú còn chê anh ức hiếp là chưa đủ, anh có thể tiếp tục.

Nhâm Trung Hằng bị Hạ Thiên bóp cổ mà vẻ mặt rất khó coi, không phải chỉ vì Hạ Thiên bóp cổ, căn bản là hắn phát hiện hai người mình mang theo bị Hạ Thiên thu phục quá dễ dàng. Phải biết rằng đây là hai tên thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hắn luôn tin hai người này có thể bảo vệ mình, nhưng bây giờ so sánh với Hạ Thiên thì chẳng khác nào ruồi muỗi.

- Tôi thừa nhận cậu đánh đấm rất tốt, nhưng trên thế giới này quả đấm cũng không giải quyết được tất cả vấn đề.

Nhâm Trung Hằng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, hắn cũng không muốn tỏ ra yếu thế.

- Xem ra chú còn chưa bị ức hiếp đầy đủ.

Hạ Thiên thì thào nói, hắn lại vươn tay phải, lần này không phải chụp lấy cổ mà chụp lấy tay Nhâm Trung Hằng, hắn khẽ bóp, một tiếng rắc vang lên, tay trái của Nhâm Trung Hằng bị bẻ gãy.

- Á... ....

Nhâm Trung Hằng kêu gào thảm thiết, trên mặt là vẻ đau đớn tột độ.

- Anh đã lâu chưa dùng biện pháp này đối phó với kẻ khác.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói một câu, sau đó hắn chụp lấy tay của Nhâm Trung Hằng thực hiện chiến lược vặn trật khớp qua lại.

Những tiếng rắc rắc vang lên, xương khớp liên tục trật qua trật lại.

- Á...Á....Á... ....

Nhâm Trung Hằng liên tục kêu gào thảm thiết, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, trên trán đã vã đầu mồ hôi, vẻ mặt cũng trắng bệch.

Đám người chung quanh cảm thấy ớn lạnh, Mãnh ca nhìn thấy cũng choáng ngợp, trong lúc nhìn cũng quên cả đau đớn của mình. Vì hắn đột nhiên phát hiện mình còn may mắn hơn cả đại ca Nhâm Trung Hằng.

- Thế nào, muốn thử nữa không?

Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại:

- Thật ra anh rất thích ức hiếp người khác, nhưng hôm nay anh còn bận, không có thời gian ức hiếp chú.

- Cậu...Cậu muốn thế nào?

Nhâm Trung Hằng nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Tôi...Nhâm Trung Hằng tôi đã đắc tội cậu bao giờ?

- Nói nhảm, chú đắc tội với anh mà còn vậy may làm tiểu đệ sao?

Hạ Thiên tức giận nói.

- Cậu...Cậu nhất định bắt tôi làm tiểu đệ mới chịu sao?

Nhâm Trung Hằng không tự giác phải xiết chặt nắm đấm, nhưng hắn lại buông lỏng ra ngay sau đó, vì hắn biết mình không làm được gì, nếu xét về võ lực thì mình chẳng đáng là gì trước mắt đối phương.

- Anh thấy chú có mười ngàn thủ hạ mới miễn cưỡng thu làm tiểu đệ.

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Nếu chú không có ý kiến thì kể từ bây giờ sẽ là tiểu đệ của anh.

Nhâm Trung Hằng rất muốn có ý kiến, nhưng hắn biết nếu không đồng ý sẽ bị đối phương kéo trật khớp ra vô số lần, cảm giác đau đớn như vậy hắn khó thể tiếp nhận được.

- Này, chú không nói lời nào cũng coi như thông minh.

Hạ Thiên rất thỏa mãn:

- Bây giờ anh có chuyện cần chú làm.

- Cậu...Cậu có gì cần tôi đi làm?

Nhâm Trung Hằng cắn răng hỏi, đến bây giờ hắn cũng chỉ biết làm theo lời Hạ Thiên, vì hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước tiên phải làm rõ mọi chuyện, phải biết người này muốn mình làm gì.

- Giúp anh tìm một người.

Hạ Thiên lấy ra ảnh của Mộc Hàm:

- Thấy không, đây là vợ anh, lập tức huy động tất cả lực lượng đi tìm cho anh.

Nhâm Trung Hằng nhìn ảnh mà không khỏi cảm thấy kinh hoàng, hắn chần chừ một lúc rồi hỏi:

- Cô này tên gì?

- Là Mộc Hàm.

Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó thúc giục:

- Chú mau đi tìm, tìm được thì báo cho anh ngay.

- Nếu tôi tìm được thì báo cho cậu bằng cách nào?

Nhâm Trung Hằng có chút chần chừ, cuối cùng cũng
Chương 487: Tam thiếu gia

- Gọi điện thoại cho anh là được, trước tiên nhớ kỹ số điện thoại của anh đi.

Hạ Thiên nói số điện thoại của mình, Nhâm Trung Hằng cũng nhanh chóng lưu lại.

Hạ Thiên còn nói thêm:

- Nhớ kỹ phải đi tìm ngay cho anh, nếu các chú không tìm, anh có thể xử lý chú bất cứ lúc nào.

- Được, tôi sẽ đi tìm ngay.

Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó hắn chuẩn bị bỏ đi.

Hạ Thiên vung tay chụp Mãnh ca lên, hán nhanh chóng làm ra vài động tác để nối chân nối tay cho đối phương, sau đó nói:

- Này, chú cũng đi tìm cho anh.

Mãnh ca đột nhiên phát hiện mình khỏe mạnh như trâu và không còn đau đớn thì chợt sững sờ, sau đó rất mừng rỡ, hắn vô thức nói một câu với Hạ Thiên:

- Cám ơn đại ca.

- Đừng gọi anh là đại ca, anh không phải đại ca của chú, gọi anh là thiên ca.

Hạ Thiên sữa đổi cách xưng hô của Mãnh ca.

- Vâng, thiên ca.

Mãnh ca vội vàng đổi giọng.

- Mau đi tìm vợ cho anh.

Hạ Thiên phất phất tay mất kiên nhẫn, sau đó hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt phóng quanh quán trà, đám lưu manh trước đó đều đang ngồi ngơ người đã bắt đầu động đậy trở lại.

- Tất cả theo anh.

Mãnh ca hô lên một tiếng, hắn vung tay rồi dẫn đám tiểu đệ rời khỏi quán trà, một lúc sau mới đuổi kịp Nhâm Trung Hằng vừa đi ra.

Nhâm Trung Hằng vừa rời khỏi quán trà thì vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, hắn ngồi lên xe của mình rồi gọi điện thoại:

- Tam thiếu gia, là tôi.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một người đàn ông:

- Hằng ca, tìm tôi có việc sao?

- Tam thiếu gia, tôi vừa bị đánh bại.

Nhâm Trung Hằng khẽ nói.

- Bại sao?

Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc:

- Hằng ca, anh nói vậy có ý gì?

- Vừa rồi có một tên tiểu tử đánh bại Mãnh tử, sau đó để nó gọi tôi tới, đến khi thấy tôi thì hắn lại cưỡng ép thu làm tiểu đệ... ....

Nhâm Trung Hằng còn chưa nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã lên tiếng:

- Đợi chút, Hằng ca, anh nói lại xem, anh thấy ai?

- Tam thiếu gia, người kia tự xưng là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Nhâm Trung Hằng có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn trả lời.

- Hạ Thiên sao? Thật sự là Hạ Thiên?

Đầu dây bên kia có chút hứng phấn:

- Đợi đã, Hằng ca, anh vừa nói, Hạ Thiên thu anh làm tiểu đệ sao?

- Là thế này, tiểu tử kia không chịu nói lý lẽ, tôi không đồng ý thì tra tấn, thân thủ rất mạnh, thủ hạ của tôi là Ngô Cương và Trương Việt căn bản không phải là đối thủ của hắn. Vài chục người của Mãnh Tử cũng bị hắn đánh ngã.

Nhâm Trung Hằng dùng giọng hỗ thẹn nói.

Tam thiếu gia dùng giọng vội vàng hỏi:

- Hằng ca, vậy anh có đồng ý không?

- Xin lỗi, Tam thiếu gia, tôi không có biện pháp, vì vậy đành phải đồng ý... ....

Giọng điệu của Nhâm Trung Hằng rất bất an.

- Tốt, làm tốt lắm.

Tam thiếu gia cực kỳ hưng phấn, hắn cắt ngang lời Nhâm Trung Hằng:

- Thế này đi, Hằng ca, bây giờ tôi đến công ty của anh ngay, anh ở trong phòng làm việc chờ tôi, lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện sau.

Tam thiếu gia nói xong thì cúp điện thoại, Nhâm Trung Hằng chợt sững sờ, Tam thiếu gia vừa khen tốt sao? Không phải tức quá hóa cười đấy chứ? Nhưng vì sao giọng điệu lại vui sướng như vậy?

- Thôi, để về gặp Tam thiếu gia rồi nói sau.

Nhâm Trung Hằng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy về công ty Trung Hằng.

Mười phút sau Nhâm Trung Hằng đã có mặt trong phòng làm việc của mình, bên trong đã có một người đàn ông trẻ tuổi chờ sẵn. Người này vóc dáng không cao, dáng người cũng khôi ngô nhưng làn da khá đen, thiếu chút nữa là anh em của dân châu Phi, khốn nổi là người này mặc tây phục trắng, nhìn qua y hệt như cục than bỏ vào chậu bột.

Khi thấy Nhâm Trung Hằng thì tên kia lập tức nhiệt tình chào hỏi:

- Hằng ca, anh đã về rồi, ngồi đi.

- Tam thiếu gia.

Nhâm Trung Hằng cung kính bắt chuyện với người thanh niên kia.

- Hằng ca, anh nói đi, anh vừa gặp Hạ Thiên, có phải là người này không?

Người thanh niên lấy điện thoại ra, hắn mở một tấm hình lên.

Nhâm Trung Hằng nhìn thoáng qua, sau đó hắn xác nhận:

- Không sai, Tam thiếu gia, chính là hắn.

- Tốt quá.

Tên thanh niên chợt vỗ vai Nhâm Trung Hằng:

- Hằng ca, anh đúng là may mắn, không đúng, chúng ta may mắn.

- Tam thiếu gia, người này rốt cuộc là ai?

Nhâm Trung Hằng lúc này mới ý thức được sự kiện có vẻ kỳ lạ, xem ra tên Hạ Thiên kia có lai lịch không nhỏ.

- Chưa nói vấn đề này trước, Hằng ca, anh đã đồng ý làm tiểu đệ của hắn rồi phải không?

Tên thanh niên tiếp tục truy vấn một câu, giống như muốn xác nhận.

- Đúng vậy, Tam thiếu gia, tình huống khi đó nếu tôi không đáp ứng thì khó thể nào quay về.

Nhâm Trung Hằng khẽ nói.

- À, thế này, Hằng ca, anh giới thiệu rõ ràng tình huống khi đó cho tôi.

Tam thiếu gia kia hình như vẫn chưa yên tâm.

Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, hắn không giấu diếm mà nói rõ tình huống.

- Đúng là không hỗ danh là Hạ Thiên, mới đến thủ đô mà đã đến tìm anh.

Tam thiếu gia nghe xong câu chuyện thì nói một câu tán thưởng:

- Tôi đang cảm thấy kỳ quái vì sao hắn ta muốn thu Hằng ca anh làm tiểu đệ, bây giờ tôi đã hiểu, hắn muốn tìm người, nghe nói người này rất chuyên tâm vì vợ, xem ra là thật không sai.

Tam thiếu gia dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Hằng ca, bây giờ anh lập tức đưa ảnh của Mộc Hàm cho tất cả anh em huynh đệ, dù mọi người có việc gì cũng phải dừng lại mà đi tìm, dù lật khắp thủ đô cũng phải tìm được Mộc Hàm, hiểu chưa?

- Điều này, Tam thiếu gia... ....

Nhâm Trung Hằng rõ ràng có chút khó hiểu vì cách làm của Tam thiếu gia.

- Hằng ca, trước tiên cứ ra lệnh, lát nữa tôi sẽ giải thích.

Tam thiếu gia biết Hằng ca còn đang nghi hoặc, hắn nói thêm.

- Được, Tam thiếu gia, tôi sẽ làm.

Nhâm Trung Hằng nghe Tam thiếu gia nói như vậy tất nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, dù dưới tay hắn có mười ngàn tiểu đệ, nhưng bây giờ hắn cũng là một tiểu đệ của người khác.

Nhâm Trung Hằng bắt đầu điện thoại, đồng thời cũng gửi hình đã chụp qua điện thoại xuống, dựa theo lệnh của Tam thiếu gia mà bắt mọi người ngừng hết tất cả hoạt động để đi tìm người trong hình.

Mười phút sau Nhâm Trung Hằng cuối cùng cũng được hồi báo, sự việc đã được truyền xuống dưới, ai cũng đã hành động, vì vậy hắn báo cáo với Tam thiếu gia:

- Tam thiếu gia, sự việc tìm người đã sắp xếp xong, các huynh đệ đã bắt đầu hành động. Tôi nghĩ nếu cô Mộc Hàm này ở thủ đô thì tìm được là không khó.

- Như vậy cũng chưa chắc.

Tam thiếu gia lắc đầu:

- Bây giờ tôi còn chưa hiểu rõ tình huống, nếu Mộc Hàm đã lẩn trốn thì người thường cũng khó tìm được, phải biết rằng nàng không phải là người thường.

"Không phải là người thường?"

Nhâm Trung Hằng không khỏi buồn bực, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:

- Tam thiếu gia, Mộc Hàm và Hạ Thiên kia rốt cuộc có địa vị gì?
Chương 488: Bốn tiểu gia tộc

- Hằng ca, anh đã nghe nói về bốn đóa danh hoa ở thủ đô chưa?

Tam thiếu gia cười cười hỏi.

- Là bốn người phụ nữ xinh đẹp và có thân phận bất phàm ở thủ đô sao?

Nhâm Trung Hằng tất nhiên có nghe nói về điều này, đừng tưởng hắn có nhiều tiểu đệ mà địa vị cao, thật ra thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long, bốn đóa hoa thủ đô là thứ mà hắn khó thể chạm tới.

- Đúng vậy, Mộc Hàm chính là một trong bốn đóa hoa đó.

Tam thiếu gia khẽ gật đầu:

- Anh cũng đã nhìn thấy hình của cô ấy, sẽ biết cô ấy xứng đáng với danh hiệu trên, thực tế thì cô ấy còn hấp dẫn hơn trong hình rất nhiều.

Tam thiếu gia khẽ dừng lại rồi nói thêm:

- Tất nhiên Mộc Hàm cũng không chỉ là xinh đẹp, thân phận của nàng càng không tầm thường, ânh đã nghe nói Long Tổ của cục an ninh quốc gia chưa? Cô ấy là đặc công của Long Tổ, quan trọng là nàng có quan hệ không tầm thường với Triệu gia.

Nhâm Trung Hằng chợt ngây người, chỉ cần là đặc công của Long Tổ thì cũng đủ cho hắn giật mình, hơn nữa quan hệ mật thiết với Triệu gia càng làm hắn hoảng sợ. Người nào không biết Triệu gia là gia tộc đệ nhất ở thủ đô, dù là Tam thiếu gia gặp người Triệu gia cũng không dám không cung kính.

- Mộc Hàm thật sự là vợ của Hạ Thiên kia sao?

Một lúc lâu sau Nhâm Trung Hằng mới phục hồi tinh thần lại, hắn mở miệng hỏi.

- Việc này thật ra tôi còn chưa quá rõ ràng, nhưng lời đồn đã xác nhận Mộc Hàm là người phụ nữ của Hạ Thiên.

Tam thiếu gia khẽ gật đầu:

- Trước đó, mẹ của Lâm Tử Hào người Lâm gia có quan hệ không tệ với Triệu gia, khi đó Mộc Hàm đã là hôn thê trên danh nghĩa của Lâm Tử Hào. Đáng tiếc là Mộc Hàm vừa đến thành phố Giang Hải được ba ngày thì bị Hạ Thiên cướp đi, Lâm Tử Hào cũng không biết làm sao bị Hạ Thiên đánh thành kẻ ngốc, nghe nói là sợ quá mà ngây ngốc.

- Cái gì?

Nhâm Trung Hằng chợt hô lên kinh hoàng:

- Hạ Thiên kia dọa Lâm đại thiếu gia trở nên ngây ngốc sao?

Cũng khó trách Nhâm Trung Hằng khiếp sợ như vậy, thủ đô thật ra có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ, trong đó địa vị của tứ đại gia tộc gồm Triệu, Tiền, Tôn, Lý khó thể nào rung chuyển. Ngoài tứ đại gia tộc này thì vẫn còn bốn tiểu gia tộc, Lâm gia là một trong số đó. Dù đây chỉ là tiểu gia tộc nhưng thực lực còn cao hơn phần lớn các gia tộc khác ở thủ đô. Bây giờ Lâm Tử Hào đường đường là đại thiếu gia của Lâm gia lại bị người ta dọa thành kẻ ngốc, sợ rằng tin tức này rơi vào tai người nào ở thủ đô cũng cảm thấy khó tưởng.

- Việc này tôi còn chưa khảo chứng, nhưng tôi có thể xác định.

Tam thiếu gia cười nhạt một tiếng:

- Lý Minh Hiên Lý gia bây giờ đã là tàn phế, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, Lý Minh Nhân trở thành kẻ ngốc, chỉ số thông minh chỉ còn bằng một đứa trẻ nít. Lý Minh Hạo thì đã chết, nghe nói trước khi chết thì xương cốt toàn thân vỡ nát, còn có Lý Minh Quang, đường đường là đội trưởng Hắc Báo, bây giờ đang được cứu chữa trong bệnh viện, cũng không biết đến bao giờ mới sống lại.

Tam thiếu gia nói đến đây thì khựng lại, hắn nhìn Nhâm Trung Hằng:

- Hằng ca, nếu tôi cho anh biết, tất cả đám người Lý gia đều bị Hạ Thiên đánh thành như vậy, anh có tin không?

Nhâm Trung Hằng há hốc mồm, hắn hoàn toàn không nói gì. Dù hắn có kiến thức rộng, hiểu nhiều thế sự nhưng vẫn cảm thấy khó tưởng. Lý gia, là Lý gia thủ đô, là gia tộc xếp gần với Triệu gia, sao lại bị một người đánh tơi tả như vậy?

Nhưng Nhâm Trung Hằng không thể không tin, hắn biết Tam thiếu gia sẽ không gạt mình, nếu những gì khó tưởng nói ra từ trong miệng Tam thiếu gia thì nhất định là sự thật.

- Hằng ca, bây giờ anh đã biết vì sao tôi nói anh giúp Hạ Thiên tìm người chưa?

Tam thiếu gia cười nói.

Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó cảm giác bức bối vì người ta ép làm tiểu đệ đã biến mất. Cuối cùng hắn cũng hiểu lời nói của Hạ Thiên, hôm nay hắn quả nhiên gặp may, hắn làm tiểu đệ của một người hùng mạnh như vậy, có thể nói là vinh quang tuyệt đối.

Nhâm Trung Hằng càng thêm khó hiểu, vì sao Tam thiếu gia lại kích động như vậy.

- Hằng ca, thủ đô gần đây sợ rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện, sau này anh phải nhớ kỹ, Hạ Thiên là đại ca mà anh phải theo, hắn ta nói anh làm gì, anh cần làm theo.

Tam thiếu gia mở miệng hỏi.

- Hiểu, Tam thiếu gia.

Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, hắn có chút chần chừ rồi hỏi:

- Tam thiếu gia, anh có muốn gặp Hạ Thiên không?

- Tạm thời còn không được.

Trên mặt Tam thiếu gia lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

- Hạ Thiên có thể sẽ ra tay với Lý gia, vì vậy tạm thời tôi không nên ra mặt.

- Tam thiếu gia, anh yên tâm, tôi hiểu nên làm thế nào.

Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu.

- Hằng ca, cơ hội này đối với chúng ta giống như trời sập, tuy có nguy hiểm vì đắc tội với Lý gia, nhưng tôi tin bây giờ Lý gia sẽ căn bản không có tâm tình quan tâm đến chúng ta, vì vậy nguy hiểm đối với chúng ta chỉ là số nhỏ.

Tam thiếu gia ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Có lẽ bây giờ Lý gia còn đang suy nghĩ nên đối phó với Hạ Thiên thế nào.

... ....

Thực tế lúc này Hạ Thiên cũng đang suy nghĩ nên túm Lý gia thế nào, hắn vẫn còn đang ở quán trà Mính Duyên. Bây giờ đang có bảy mươi ngàn người giúp hắn tìm vợ, nhiệm vụ của hắn lúc này là là chờ tin, đáng tiếc là hắn không thích như vậy, hắn muốn đi bắt Lý Minh Quang và xử lý đám người Lý gia.

Vì Tống Ngọc Mị đột nhiên xuất hiện làm Hạ Thiên không thể xử lý Lý Minh Quang, điều này làm hắn khó chịu. Nhưng bây giờ hắn không biết Lý Minh Quang ở đâu, tất nhiên sẽ chẳng thể đi tìm, hắn suy nghĩ và quyết định đi xử lý người Lý gia trước.

- Chú em nói rất quen thuộc thủ đô phải không?

Hạ Thiên quay đầu nhìn Tạ Hiểu Phong đang đứng cung kính bên cạnh rồi hỏi.

- Đúng vậy, thiên ca, anh muốn đi đâu?

Tạ Hiểu Phong vội vàng trả lời.

- Cậu biết số một đường Mộc Tử ở đâu không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- Số một đường Mộc Tử sao?

Vẻ mặt Tạ Hiểu Phong có hơi biến đổi, sau đó hắn vô thức giảm âm thanh xuống hỏi:

- Thiên ca, anh muốn đến số một đường Mộc Tử sao?

- Chú em đừng nói không biết chỗ này ở đâu đấy nhé?

Hạ Thiên rất mất hứng, nếu tên này mà không biết thì hắn sẽ đá văng ra, còn nói là quen thuộc thủ đô, hỏi gì cũng không biết.

- Không, thiên ca, biết rất rõ.

Tạ Hiểu Phong liên tục nói:

- Nhưng, Thiên ca, anh đến đó làm gì? Chỗ đó người bình thường không thể vào.

- Chú em quan tâm làm gì, chỉ cần đưa anh đi làm được.

Hạ Thiên tức giận nói, hắn cũng không có tâm tình giải thích với Tạ Hiểu Phong.

- À, vậy thì được, nhưng, thiên ca, anh xem bây giờ đã là giữa trưa, có muốn đi dùng cơm không?

Tạ Hiểu Phong cẩn thận hỏi.
Chương 489: Ăn cơm chùa ở Lý gia

-Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu, bây giờ đã gần đến giờ trưa, cũng nên đi ăn cơm, trước tiên lấp đầy bụng mới có sức lực đi đánh người Lý gia.

Quán trà tất nhiên sẽ không bán cơm, Hạ Thiên và Tạ Hiểu Phong nhanh chóng bỏ đi. Bà chủ lớn lên khá xinh đẹp muốn cảm tạ Hạ Thiên, đáng tiếc là hắn không có hứng thú với nàng, điều này làm cho Tạ Hiểu Phong cảm thấy đáng tiếc, một thiếu phụ nóng hừng hực thế kia mà thiên ca bỏ qua sao?

Nhưng nghĩ đến tấm ảnh vợ của thiên ca thì Tạ Hiểu Phong cảm thấy bình thường, tuy thiếu phụ kia khá đẹp nhưng nếu so với vợ thiên ca thì đúng là vịt con và thiên nga, thiên ca không thèm nhìn cũng là lẽ đương nhiên.

- Thiên ca, anh muốn đi đâu dùng cơm.

Tạ Hiểu Phong rời khỏi quán trà thì hỏi ngay.

- Tùy tiện thôi, anh không có yêu cầu cao với chuyện ăn uống.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nhớ đến một vấn đề:

- Chú có biết gần đây có ngân hàng nào không?

- Ngân hàng sao?

Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ:

- Thiên ca, anh định đi rút tiền sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên trả lời, trên người hắn chỉ có năm nghìn đã trả cho Ninh Khiết, bây giờ không có xu nào, đi ăn thì phải rút tiền.

Tạ Hiểu Phong lại biết nơi đây có một ngân hàng, cách vị trí của bọn họ chưa đến hai trăm mét.

Hạ Thiên biết rõ cách lấy tiền trong tài khoản, nhưng khí hắn vào rút tiền thì lại cảm thấy tương đối khó hiểu. Hắn biết mỗi lần chủi rút được hai ngàn năm trăm đồng, dù sao nhiêu đây cũng đủ dùng cơm, nhưng khi rút tiền thì máy lại báo tiền trong tài khoản là không đủ.

- Máy móc chết tiệt gì thế này? Chắc chắn là hư mất rồi.

Hạ Thiên rất căm tức, hắn chợt sinh ra xúc động muốn đập nát cái máy. Tuy hắn không biết cụ thể là thế nào nhưng bên trong thẻ cũng có ít nhất là vài triệu, sao rút hai ngàn năm trăm đồng cũng không được?

- Thiên ca, có phải máy hư rồi không?

Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh nhắc nhở:

- Nếu khong mình vào ngân hàng rút luôn.

Những lời này của Tạ Hiểu Phong lại có tác dụng, Hạ Thiên đi vào trong ngân hàng, nhưng hắn vẫn không thể rút tiền, nhân viên ngân hành xinh như mộng nói cho hắn biết, tài khoản đã bị đóng băng, đừng hòng rút được một xu.

- Này, ngân hàng các người dựa vào cái gì để đóng băng tài khoản của tôi?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn nữ nhân viên xinh đẹp.

- Thật xin lỗi tiên sinh, tài khoản của anh cũng không phải do chúng tôi đóng băng, nguyên nhân cụ thể thì chúng tôi không biết, anh tốt nhất đến ngân hàng làm thẻ để hỏi thăm.

Nhân viên ngân hàng rất khách khí, cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:

- Thẻ của anh được làm ở thành phố giang hải, anh có thể liên lạc với bạn bè ở bên đó, để bọn họ hỏi xem có chuyện gì xảy ra, hoặc là anh trực tiếp điện thoại đến ngân hàng.

Khi thấy nhân viên ngân hàng khách khí như vậy thì Hạ Thiên không thể nào nổi giận, hắn đành phải bực bội đi ra ngoài ngân hàng, sau đó hắn cầm điện thoại gọi cho Tôn Hinh Hinh, nhưng cuối cùng cũng không gọi được.

Hạ Thiên gọi cho Kiều Tiểu Kiều, không gọi được, gọi cho Lãnh Băng Băng, vẫn là như vậy. Điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì? Sau khi hắn đến thủ đô sao không gọi được cho bất kỳ ai?

Thẻ ngân hàng thì không rút được tiền, điện thoại gọi không được, Hạ Thiên giống như rơi vào tình cảnh khi mới đến thành phố Giang Hải. Lúc này hắn phát hiện ra mình chỉ có một việc cần phải làm như khi xuống Giang Hải, đó chính là kiếm tiền, nếu không hắn sẽ chẳng có xu nào để ăn cơm, hơn nữa còn nợ Ninh Khiết kia năm ngàn đồng.

- Này, cậu biết chỗ nào kiếm được tiền không?

Hạ Thiên nhìn Tạ Hiểu Phong rồi hỏi.

- Điều này...Thiên ca, có rất nhiều nơi kiếm được tiền, nếu không chúng ta đi dùng cơm trước rồi nói sau?

Tạ Hiểu Phong cẩn thận trả lời, hắn thấy tâm tình của Hạ Thiên không được tốt, điều này cũng khó thể trách, ai bị đóng băng tài khoản mà không bực bội?

- Không ăn, anh không có tiền.

Hạ Thiên rất mất vui:

- Mau đưa anh đến số một đường Mộc Tử.

- Điều này, thiên ca, với thân phận của anh thì ăn cơm cần gì phải trả thù lao.

Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.

- Đừng nói nhảm, mau đưa anh đến số một đường Mộc Tử.

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Tạ Hiểu Phong:

- Anh muốn đi ăn cơm chùa của Lý gia.

- Sao?

Tạ Hiểu Phong chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn hỏi ngay:

- Thiên ca, anh biết số một đường Mộc Tử là Lý gia sao?

- Nói nhảm, không thì anh đến đó làm gì?

Hạ Thiên mất kiên nhẫn:

- Sao chú nói nhiều vậy? Chú có phải chẳng biết đường không?

- À, biết, biết rõ, thiên ca, em sẽ đưa anh đi.

Khi thấy Hạ Thiên tức giận thì Tạ Hiểu Phong không dám nói thêm điều gì, trong lòng cũng thầm nghĩ, vị đại ca này nhất định đến gây phiền toái cho Lý gia.

Nếu trước kia Tạ Hiểu Phong nghe nói có người đến gây phiền cho Lý gia thì sẽ cười nhạt, sẽ thấy người này không biết sống chết. Nhưng bây giờ sau khi Hạ Thiên dùng phương pháp chế đi sống lại để ép buộc người khác làm tiểu đệ thì Tạ Hiểu Phong đã hiểu, vị đại gia này không dễ trêu vào, người ta dám tìm đến Lý gia, nhất định phải có chỗ dựa.

Hai người ngồi lên một chiếc taxi, sau đó Tạ Hiểu Phong nói với tài xế:

- Bác tài, đi hồ Đàm Long.

- Số một đường Mộc Tử, không phải hồ Đàm Long.

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Thiên ca, anh không biết đấy thôi, số một đường Mộc Tử ở sát bên hồ Đàm Long.

Tạ Hiểu Phong vội vàng giải thích:

- Nếu nói số một đường Mộc Tử thì sợ rằng taxi cả thủ đô cũng chẳng biết ở đâu.

- Vậy thì được, anh tin chú.

Hạ Thiên không nói thêm điều gì, dù sao nếu tên này dám gạt hắn, khi đó hắn sẽ xử lý luôn một thể.

... ....

Cục công an thủ đô.

La Dân Sinh rời khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt không quá tốt. Vừa rồi lão đã tự mình thẩm vấn tên khủng bố, nhưng vẫn không thể cạy miệng tên kia, đến bây giờ vẫn không biết nhóm khủng bố nà còn bao nhiêu tên đang tiềm phụ ở thủ đô. Thứ này giống như một quả bom hẹn giờ, hắn sao có thể an tâm?

Đúng lúc này điện thoại vang lên, La Dân Sinh lấy ra xem, vẻ mặt lập tức biến đổi. Hắn nhanh chóng đi về phòng làm việc của mình, sau khi đóng cửa lại mới nhấn nút nghe.

- Chú La, chú đang bận rộn sao?

Đầu bên kia vang lên một âm thanh.

- Đúng vậy, vừa bắt được một phần tử khủng bố.

Giọng điệu của La Dân Sinh rất ôn hòa, thậm chí còn có chút thận trọng:

- Công tử, cậu đột nhiên điện thoại cho tôi, có phải có chuyện không?

- Chú La, thật ra cũng không có gì, nhưng cháu nghe nói sáu mươi ngàn cảnh sát thủ đô đang tỏa ra tìm kiếm Mộc Hàm, hơn nữa còn là chú tự mình hạ lệnh, chẳng biết có phải là thật không?

Giọng điệu ở đầu dây bên kia rất bình thản nhưng vô hình tạo ra áp lực cho La Dân Sinh.
Chương 490: Lão Lý nổi giận

-- Đúng vậy.

La Dân Sinh sảng khoái thừa nhận:

- Một người tự xưng là chồng của Mộc Hàm đến tìm tôi... ....

- Hắn ta là Hạ Thiên sao?

Đầu dây bên kia cắt ngang lời La Dân Sinh.

La Dân Sinh chợt ngẩn người, sau đó lão nói:

- Đúng vậy, đúng là Hạ Thiên, công tử quen hắn sao?

- Đã từng nghe nói nhưng chưa gặp mặt.

Giọng điệu đầu dây bên kia vẫn rất bình thản:

- Chú La, thật ra cháu có chuyện muốn thương lượng với chú.

- Công tử cứ khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.

La Dân Sinh vẫn rất tự nhiên.

- Chú La, cháu chỉ muốn khi chú tìm được Mộc Hàm, trước tiên nói cho cháu biết trước.

Đầu dây bên kia thản nhiên nói.

La Dân Sinh có chơi chần chừ, sau đó lão trả lời:

- Không có vấn đề, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu.

- Vậy thì cảm ơn chú La, có thời gian sẽ mời chú uống vài ly.

Đầu dây bên kia rất thỏa mãn:

- Chú La, cháu còn có chút chuyện, để lần sau gặp mặt nói chuyện.

- Được, lần sau trò chuyện.

La Dân Sinh nói xong thì bên kia cũng cúp điện thoại.

Dù hành vi của đối phương không lễ phép nhưng La Dân Sinh cũng hiểu, đối phương gọi mình là chú La đã là nể mặt lắm rồi, ai bảo đối phương là Triệu công tử nổi danh ở thủ đô?

La Dân Sinh cảm thấy khó hiểu chính là Mộc Hàm chẳng phải có quan hệ rất tốt với Triệu công tử sao? Vì sao bâ giờ lại giống như không có chuyện gì?

La Dân Sinh còn đang nghi hoặc thì điện thoại đã vang lên.

La Dân Sinh cầm lấy điện thoại xem xét, ngay sau đó vẻ mặt đã biến đổi, lão vội vàng nhận máy, giọng điệu có chút sợ hãi:

- Lão Lý, chào chú, cháu là La Dân Sinh.

- Cậu đang phái người đi tìm Mộc Hàm sao?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp và thẳng thừng của lão Lý.

- Đúng vậy, lão Lý, chú... ....

La Dân Sinh đang định hỏi gì đó thì đã bị lão Lý cắt ngang lời:

- Tìm được Mộc Hàm thì báo cho tôi biết đầu tiên.

Lão lý nói bằng giọng ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.

Trên mặt La Dân Sinh lộ ra nụ cười khổ sở, một Triệu gia, một Lý gia, rõ ràng cả hai đều tìm Mộc Hàm, còn có cả tên khốn Hạ Thiên. Tuy người này chẳng biết có địa vị gì nhưng xem xét bản lĩnh thần kỳ thì biết đó không phải là người thường, người này rất mạnh. Bây giờ ba thế lực mạnh mẽ đều đi tìm Mộc Hàm, rốt cuộc Mộc Hàm có chuyện gì?

... ....

Trong bệnh viện, ở bên ngoài một căn phòng cấp cứu.

Một ông lão trên sáu mươi vừa hạ điện thoại xuống, nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt cũng không biết mất.

Ông lão này chính là người cầm lái gia tộc đứng vị trí thứ hai ở thủ đô, từng là kẻ phong vân một cõi trong nước, thậm chí bây giờ địa vị cũng hết sức quan trọng. Dù bây giờ tuổi tác đã cao nhưng thủ đô vẫn không thể bỏ qua sự hiện hữu của lão, chỉ cần lão nói một câu cũng có thể làm cho cả thủ đô chấn động.

Đám con cháu cũng làm cho ông lão trở nên kiêu ngạo, đặc biệt là bốn đứa cháu nội, đứa nào cũng có năng lực rất mạnh. Lão đã từng tin, chỉ cần cho bọn chúng thời gian thì bốn đứa cháu sẽ kéo Lý gia lên vị trí đệ nhất gia tộc ở thủ đô, dù là Triệu gia cũng sẽ bị Lý gia giẫm dưới chân.

Nhưng bây giờ tất cả đều khó thể thực hiện, bốn đứa cháu nội có tương lai sáng rực, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tất cả đều bị hủy diệt. Người hủy diệt chỉ có một, là một tên thanh niên vô danh còn chưa đến hai mươi tuổi, một tiểu tử nhìn có vẻ như không kiêng nể bất kỳ điều gì.

- Hạ Thiên.

Ông lão cắn răng chậm rãi nói:

- Nếu không giết mày, Lý gia còn mặt mũi nào ở lại thủ đô?

- Cha!

Một người đàn ông trung niên đi đến sau lưng ông lão:

- Cha về nhà nghỉ ngơi, chỗ này có con là được.

- Tôi không cần nghỉ ngơi.

Ông lão trầm giọng quát:

- Chỉ cần mạng của tiểu tử kia.

- Bố yên tâm, con tuyệt đối không bỏ qua cho tiểu tử kia, nhưng tối qua bố đã đến đây, lại chưa nghỉ ngơi, sức khỏe của bố... ....

Người đàn ông trung niên khuyên ông lão.

- Thế nào, cậu thấy tôi già rồi sao?

Ông lão trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.

- Bố, không phải con có ý này.

Người đàn ông trung niên dùng giọng bất đắc dĩ giải thích.

- Tôi cho cậu biết, Lý Phá Vân tôi vẫn chưa tới bảy mươi, vẫn còn chưa già.

Ông lão hừ lạnh một tiếng:

- Tôi muốn đích thân giết chết tiểu tử kia.

- Bố, người... ....

Người đàn ông trung niên muốn khuyên giải.

Ông lão quả quyết:

- Không cần nói nhiều, tôi đã quyết, nếu tôi không tự tay giết chết tiểu tử kia, sợ rằng khó thể phát tiết được. Tôi hỏi anh, anh đã điều tra được hắn ở đâu chưa?

- Nửa giờ trước hắn đi rút tiền, con đã cho người giám sát những màn hình lân cận, nhưng sau đó hắn lên taxi bỏ đi. Lúc này căn cứ vào tin tức mới nhất thì hắn đã không còn ngồi taxi... ....

Người đàn ông trung niên khẽ tường thuật tình huống.

Ông lão mất kiên nhẫn:

- Ý của anh là bây giờ còn chưa biết hắn ở đâu sao?

- Bố, con sẽ điều tra ra ngay thôi.

Trên mặt người đàn ông trung niên có chút xấu hổ.

Đúng lúc này điện thoại của người đàn ông trung niên vang lên, hắn nhận điện thoại, vẻ mặt rất khó coi.

- Bố, con đã biết Hạ Thiên ở đâu.

Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, giọng điệu có chút trầm thấp.

- Ở đâu?

Ông lão hỏi.

Người đàn ông trung niên trầm mặc vài giây rồi khẽ nói:

- Ở nhà chúng ta.

... ....

Bên hồ Đàm Long.

- Thiên ca, anh xem, bên kia có một khu nhà Tứ hợp viện, đó là số một đường Mộc Tử, nhưng chỗ này không có trên bản đồ, người bình thường sẽ không tìm được, ngoài em quen thuộc thủ đô như lòng bàn tay... ....

Tạ Hiểu Phong chỉ vào một khu nhà lớn giới thiệu với Hạ Thiên, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã không còn thấy bóng dáng Hạ Thiên đâu nữa.

- Điều này...Thiên ca đi đâu rồi?

Tạ Hiểu Phong không tự giác phải nhìn về phía khu nhà phương xa, chẳng lẽ thiên ca đã đến đó? Nhưng như vậy chẳng phải quá nhanh sao?

Tạ Hiểu Phong bắt đầu có chút do dự muốn tiến lên xem thế nào, nhưng hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề, số một đường Mộc Tử người thường không được tiếp cận, hắn đi sang sẽ bị bắt ngay.

Tạ Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định ở lại chỗ này, có lẽ một lát nữa thiên ca sẽ quay lại.

Tạ Hiểu Phong cũng suy đoán không sai, Hạ Thiên đã đến khu nhà kia. Đây là một khu gồm nhiều tứ hợp viện hợp lại thành đại tứ hợp viện, toàn bộ khu nhà nhìn có vẻ cổ xưa, kiến trúc này ít nhất cũng phải có thâm niên vài chục năm, cổng cũng không có gì khác biệt ngoại trừ hai chữ Lý Trạch trên bảng.

- Đứng lại.

Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cổng, đúng lúc này một tiếng quát chói tai đã vang lên
Chương 491: Xâm nhập Lý gia

Hai tên đại hán từ bên trong khu nhà đi ra, bọn họ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hạ Thiên, rõ ràng là bảo vệ của khu nhà.

- Đám ngu dốt.

Hạ Thiên quay đầu nhìn tên đàn ông to cao, người vừa quát hắn là tên này:

- Tôi đứng đây rõ ràng, sao bảo tôi đứng lại.

Tên đàn ông bị Hạ Thiên mắng mà chợt sững sờ, hắn cảm thấy mình đã dữ tợn, đối phương còn hung hăng hơn mình sao?

Khi tên đàn ông còn đang sững sờ thì Hạ Thiên đã hỏi:

- Này, có phải đây là số một đường Mộc Tử không?

- Biết đây là số một đường Mộc Tử mà còn dám xông vào sao?

Tên đàn ông kia cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hắn quát lên nghiêm nghị:

- Cậu vào đây làm gì? Vào bằng cách nào?

Tên đàn ông này rất kỳ quái vì sự xuất hiện đột nhiên của Hạ Thiên, vì hắn biết, nếu có người nào tiếp cận trong phạm vi một ngàn mét quanh khu nhà này sẽ lập tức bị hệ thống bảo vệ của khu nhà phát hiện ra. Thực tế thì Hạ Thiên đến tận cổng mà chưa có tín hiệu gì, điều này chứng tỏ đối phương rất giỏi, hệ thống bảo vệ giống như không thấy được gì.

- Đây là Lý gia sao?

Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của tên đàn ông, hắn chỉ hỏi một câu để xác định không đến lầm.

- Nếu biết đây là Lý gia, sao không tranh thủ đi chỗ khác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.

Tên đàn ông gầm lên, sau đó còn cất bước về phía Hạ Thiên, bộ dạng có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cổng tòa nhà, sau đó hắn lắc đầu:

- Hai chữ này đúng là khó coi quá.

- Mày nói gì?

Tên đàn ông lập tức nổi giận, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã hành động, hắn nhảy dựng lên, bàn tay nhanh chóng xóa hai chữ trên cổng. Khi hắn rơi xuống thì hai chữ kia đã biến mất.

Tên đàn ông thấy được tình cảnh này thì đầu tiên là khó thể tin, sau đó chợt nổi giận.

- Mày muốn chết sao?

Người ra tay lại là một tên đàn ông ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, hắn tiến lên đấm thẳng về phía Hạ Thiên.

Hạ Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng, khi tên đàn ông đến gần thì hắn mới có vẻ tùy ý tung một đấm vào ngực tên đàn ông. Lúc này tên đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, hắn văng ra phía sau ngã xuống đất, một lúc lâu mà không có động tĩnh.

- Mày...Mày rốt cuộc là ai?

Tên đàn ông có hơi thấp hơn tên vừa rồi chợt kinh hoàng, Hạ Thiên đã ra tay hai lần làm hắn ý thức được sự hùng mạnh.

- À, tao là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào cổng nhà Lý gia, sau đó hắn lẩm bẩm:

- Sau này sẽ không còn Lý gia, cái cổng này còn để lại làm gì?

Tên đàn ông kia hô lên nghẹn ngào:

- Mày là Hạ Thiên?

Trong thủ đô không có nhiều người biết Hạ Thiên, nhưng đối với Lý gia thì cái tên này được khắc cốt ghi tâm. Vì vậy mà tên đàn ông nghe thấy hai chữ Hạ Thiên thì lập tức ý thức được sự việc không tầm thường.

Hạ Thiên lại ra tay nhưng mục tiêu của hắn không phải là tên đàn ông kia, mục tiêu là cổng nhà Lý gia. Hắn phóng người lên, hai nắm đấm đánh thẳng ra đập lên cổng.

- Ầm, ầm... ....

Những âm thanh trầm đục vang lên, cổng nhà Lý gia đã sập xuống ầm ầm, một cánh cổng có lịch sử vài chục năm đã hoàn toàn kết thúc sứ mạng.

Tên đàn ông trợn mắt há mồm, Hạ Thiên phủi tay thỏa mãn:

- Như vậy nhìn mới thuận mắt hơn.

- Mày muốn làm gì?

Tên đàn ông lúc này mới kịp phản ứng, tuy trong lòng đã cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cả gan hỏi một câu, nhưng khí còn chưa hỏi xong thì trước ngực đã tê rần, hắn ngã ngửa xuống đất.

- Chẳng muốn tốn thời gian với mày.

Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn phóng vào qua cổng nhà sụp đổ. Cuối cùng hắn phóng lên trên nóc nhà nhìn khắp bốn phía rồi chạy vội về phía khu tứ hợp viện trung tâm.

Chưa đến một phút sau Hạ Thiên đã đứng ở trung tâm khu nhà Lý gia, hắn quát lên một câu:

- Đám ngu ngốc Lý gia, lăn ra đây cho ông.

Giọng điệu của Hạ Thiên không phải là rất lớn nhưng có một lực lượng xuyên thấu hùng mạnh, thậm chí ngay cả Tạ Hiểu Phong ở bên ngoài hồ Đàm Long cũng nghe được. Không những vậy, âm thanh còn vang vọng không dứt, sau khi âm ỉ cả phút trong không trung mới biến mất.

Dù Lý gia có diện tích tương đối rộng, người bên trong cũng rát nhiều, nhưng tiếng hô của Hạ Thiên lại làm cho mọi người nghe rất rõ. Vì vậy mà tất cả già trẻ lớn bé của Lý gia đều bị kinh động, ai cũng chạy về phía Hạ Thiên.

Thực tế trong khoảng sân Hạ Thiên đang đứng cũng có vài người, bọn họ tất nhiên xuất hiện trước tiên, chưa kịp nói câu nào đã nằm xuống dưới chân hắn.

Hạ Thiên đã quyết chiến, vì vậy không cho kẻ nào nói nhảm, chỉ cần xuất hiện là đánh cho ngất xỉu, cứ như vậy mà vài phút sau khoảng sân đã có vài chục người nằm đo đất.

- Đám người Lý gia này sao yếu ớt như vậy?

Hạ Thiên lúc này đã rất khó chịu, đúng là không có tính khiêu chiến.

Hạ Thiên không biết cũng là bình thường, chưa nói cao thủ chân chính của Lý gia không có mặt ở đây, dù có thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn. Lý Minh Quang là cao thủ trẻ tuổi nhất của Lý gia nhưng vẫn không chịu được một đòn. Thực tế thì sau khi Hạ Thiên thôn phện cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị thì công lực tăng mạnh, điều này làm cho thực lực của hắn còn mạnh hơn cả khi chiến đấu với Lý Minh Quang, lúc này đám tôm tép của Lý gia sao có thể là đối thủ của hắn?

Nhưng người của Lý gia là rất đông, dù đã có vài chục mạng nằm dưới đất nhưng vẫn liên tục có người chạy đến, Hạ Thiên không cho ai cơ hội mở miệng, hắn thấy ngườ là ra tay, mặc kệ bọn họ là nam nữ lớn bé. Tất cả đều còn sống, chẳng qua chỉ không chuyển động và nói chuyện được mà thôi.

Cứ như vậy mười phút, cuối cùng cũng không còn ai xuất hiện, một khoảng sân rộng cũng có cả trăm người nằm la liệt.

- Lý gia quả nhiên quá ngu, một đám phế vật mà dám gây phiền phức cho mình.

Hạ Thiên nhìn đám người nằm đầy đất, hắn lầm bầm nói.

Hạ Thiên đột nhiên dùng chân đá đám người, sau đó bọn họ được sắp xếp lại thành một hàng chữ: "Lý gia là một đám ngu ngốc!"

- Như vậy đỡ hơn một chút.

Hạ Thiên nhìn hàng chữ, hắn rất thỏa mãn, lúc này tâm tình của đám người Lý gia thật sự rất muốn chết
Chương 492: Thức ăn ngon và độc dược

Lúc này Hạ Thiên lại lấy điện thoại ra, hắn tìm được tư liệu của Lý gia được lưu giữ bên trong, sau đó so sánh với hình ảnh của tư liệu, cuối cùng hắn trở nên buồn bực.

- Có lầm không vậy, sao đám người quan trọng của Lý gia không có mặt ở đây?

Hạ Thiên rất mất vui, sau đó hắn đá vào một người đàn ông trung niên khá mập:

- Này, đứng lên.

Người đàn ông trung niên bị đá một cước, đúng lúc hắn phát hiện mình có thể cử động và nói chuyện, vì vậy mới bò lên, trong ánh mắt có chút sợ hãi, hắn dùng giọng lo sợ hỏi:

- Cậu...Cậu là ai? Cậu...Cậu muốn làm gì?

- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, nghe rõ chưa? Bây giờ ông lập tức điện thoại cho đám Lý gia ngu ngốc, để bọn họ tranh thủ quay về tìm chết, nếu không tôi xử lý tất cả bây giờ.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi nói.

- Cậu...Cậu là Hạ Thiên?

Vẻ sợ hãi trong mắt người đàn ông trung niên chợt biến mất, thay vào đó là sự oán độc.

- Nói nhảm, mau điện thoại, có nghe rõ không?

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Được, tôi gọi ngay.

Người đàn ông trung niên lấy ra một cái điện thoại, hắn vội vàng gọi đi.

Một phút sau tên đàn ông bỏ điện thoại xuống, hắn nói với Hạ Thiên:

- Tôi đã điện thoại, cậu còn muốn thế nào?

- À, tôi đói rồi, đi nấu cơm, nhanh lên.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Đám người nằm trên mặt đất không thể động đậy và nói chuyện nhưng vẫn có thể thầm mắng Hạ Thiên, tên khốn này còn muốn ăn cơm ở đây sao?

- Tôi không biết nấu cơm.

Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên, lúc này hắn có lẽ đã không còn sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.

- Muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông:

- Ông không phải đầu bếp sao? Không biết làm cơm à?

Vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi:

- Sao cậu biết tôi là đầu bếp?

- Tôi còn biết ông tên là Lý Phong.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Đừng nói nhảm, lập tức đi làm cơm, nếu không tôi sẽ xử lý ông, sẽ cho người khác đi làm, dù sao trong Lý gia cũng không phải chỉ mình ông là đầu bếp.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên tên là Lý Phong chợt biến đổi, sau đó cắn răng nói:

- Được, cậu chờ chút, tôi sẽ đi nấu cơm.

- Nhanh lên, tôi đánh người cũng mệt rồi.

Hạ Thiên còn bổ sung một câu.

Lý Phong xoay người, trên mặt tràn đầy biểu cảm oán độc, có thể thấy hắn hận Hạ Thiên thấu xương.

Hạ Thiên ngồi xuống bàn đá trong khoảng sân rộng, hắn thật sự muốn dùng cơm, ai bảo trên người hắn không có tiền, chỉ còn cách đến Lý gia ăn chùa mà thôi.

Có lẽ cũng vì bây giờ là giờ cơm, phòng bếp vốn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon, vì vậy chưa đến mười phút sau Lý Phong đã dùng một chiếc xe đẩy đồ ăn đến, sau đó hắn đặt các món lên bàn đá trước mặt Hạ Thiên.

Đồ ăn rất phong phú, có đầy đủ món tráng miệng, món chính. Hạ Thiên ăn rất nhanh, chưa đến một lúc thì một nồi cơm đã vào trong bụng hắn, hầu như mọi thứ thức ăn đều bị thu dọn sạch sẽ. Nói là hầu như vì có một món hắn không động vào, tô canh lớn thì bị hắn húp sạch chỉ còn lại một chút bên dưới.

Khi thấy Hạ Thiên ăn như sói như hổ thì Lý Phong ở bên cạnh khó thể kiềm chế được cảm giác sung sướng, nhưng khi hắn thấy món ăn kia không được Hạ Thiên động đũa thì vẻ mặt không khỏi có chút lo lắng. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng đợi, hắn cho rằng Hạ Thiên rồi cũng sẽ ăn.

Nhưng Hạ Thiên không làm như những gì Lý Phong mong muốn, lúc này hắn đã bỏ đũa xuống rồi nói một câu mỹ mãn:

- Cuối cùng cũng no nê, lát nữa có thêm chút sức lực để đánh đám người Lý gia ngu ngốc.

Đến lúc này Lý Phong cuối cùng cũng không nhịn được, hắn ra vẻ nịnh nọt nói:

- Cậu không thích món kia sao?

- À, món kia sao?

Hạ Thiên quay đầu nhìn Lý Phong rồi dùng giọng chân thành nói:

- Tôi thấy ông nấu nướng khổ cực nên quyết định để phần cho ông.

- Tôi đã ăn rồi, hay là cậu cứ ăn đi.

Lý Phong vội vàng nói.

Hạ Thiên đột nhiên trở mặt, hắn ra vẻ rất bất mãn:

- Tôi bảo ông ăn, nếu không ăn tôi sẽ xử lý.

Vẻ mặt Lý Phong chợt biến đổi, hắn không dám nói gì, chỉ khẽ gật đầu:

- Vậy thì được, tôi sẽ ăn.

Hạ Thiên nhìn Lý Phong ăn sạch món ăn kia thì gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn tiếp tục:

- Vậy mới tốt, thuận tiện những gì ăn không hết ông cũng ăn luôn đi.

Vẻ mặt Lý Phong biến đổi lớn, hắn nở nụ cười miễn cưỡng:

- Điều này...Những thứ này đã hết rồi.

- Sao ông dông dài như vậy?

Hạ Thiên có chút bất mãn, sau đó hắn dùng tay bóp miệng Lý Phong rồi bưng đĩa lên rót tất cả những thứ còn thừa vào:

- Không muốn sao? Tôi thỏa mãn cho ông.

Hạ Thiên lấy sạch tất cả những món còn thừa đổ vào trong miệng Lý Phong, thậm chí chút cặn canh cũng cho vào. Sau đó hắn vuốt cuống họng của Lý Phong, cuối cùng vỗ vỗ ngực đối phương, thức ăn đi xuống bụng, khi đó Hạ Thiên mới bỏ tay ra.

Khoảnh khắc này vẻ mặt Lý Phong trở nên tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, hắn vội vàng chạy qua một bên móc cuống họng, giống như muốn nôn tất cả ra ngoài. Đáng tiếc là hắn móc nửa ngày cũng không cho ra được bất cứ thứ gì.

- Ngu ngốc, đừng làm gì cho mệt, vô dụng thôi, cứ ở đó mà chờ chết đi.

Hạ Thiên có chút khinh thường:

- Ông cho rằng làm vài món ăn có thể hạ độc chết tôi sao? Đúng là ngu ngốc, chẳng lẽ ông không biết tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ sao?

Hạ Thiên không ăn món cá tất nhiên sẽ có nguyên nhân, không phải hắn không thích, chẳng qua hắn biết ăn món đó và húp món canh thì sẽ tạo nên một chất độc trí mạng. Bây giờ hắn không trúng độc, tất nhiên Lý Phong phải trúng độc.

- Mày...Mày...Hạ Thiên, mày sẽ chết không yên thân...Ặc, ặc... ....

Lý Phong chỉ vào Hạ Thiên, vẻ mặt oán độc, nhưng chưa mắng xong thì té xuống thăng thiên.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn lầm bầm:

- Những năm nay thường thích nói chết không yên lành, nhưng sao trước khi chết lại không tìm cách nói khác hay hơn?

Đúng lúc này một tiếng thét từ phương xa truyền đến:

- Hạ Thiên, dám chạy đến Lý gia, đúng là tự tìm đường chết.

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy hơn mười người phóng đến, đi đầu là một ông lão cao lớn. Vì vậy hắn nhanh chóng lấy ảnh tư liệu ra xem.

- Chủ nhà về rồi.

Hạ Thiên cảm thấy vui sướng, chuyến đi này coi như không uổng công
Bình Luận (0)
Comment