Chương 525: Đừng nằm sấp
- Tùy tiện thôi, dù sao cũng không quá lâu.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, tuy hắn muốn tìm một địa điểm an toàn hơn nhưng đây là thủ đô, khó tìm được chỗ nào an toàn. Lúc này có Mộc Hàm ở bên cạnh, hẳn là cũng không có người quấy nhiễu hắn.
Ninh Khiết lập tức đưa Hạ Thiên và Mộc Hàm đi về nhà mình, thậm chí cũng không muốn ăn cơm trưa, tâm tình này của nàng ai cũng có thể hiểu được. Nàng đã vài chục năm làm người tàn tật, những khổ sở trong đó không cần tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra được. Bây giờ nàng lại có cơ hội trở thành người bình thường, nàng, sao không vội?
Nếu như trước kia Ninh Khiết còn hoài nghi y thuật của Hạ Thiên, bây giờ nàng đã hoàn toàn tin tưởng. Những năm qua nàng liên tục tìm bác sĩ chữa hai mắt của mình, nhưng dù là khoa mắt cao cấp của bệnh viện thủ đô cũng không có bác sĩ nào có phương pháp gì ra hồn. Gần đây có một bác sĩ nói phẫu thuật sẽ khôi phục được chút thị lực cho nàng, nhưng nghe nói kết quả cũng không quá khả quan, hơn nữa còn nguy hiểm rất lớn.
Nhưng Hạ Thiên chỉ đâm lên đầu Ninh Khiết vài châm, nàng thậm chí còn chưa cảm nhận được chút đau đớn nào thái quá thì mắt đã tốt hơn hẳn, đã khôi phục lại như người bình thường, thậm chí có thể nói thị lực của nàng bây giờ còn tốt hơn những người khác. Ninh Khiết không phải kẻ ngu, dù Hạ Thiên mang đến cho nàng không ít phiền phức, dù hắn nói ra những lời làm nàng tức chết, dù nàng cảm thấy hắn rất đáng giận, nhưng nàng có thể xác định y thuật của người này là thật sự, mà lần này nàng gặp may mắn.
Ngay sau đó mọi người đã về đến căn hộ độc thân của Ninh Khiết, đóng cửa phòng, vào phòng ngủ, Hạ Thiên nói với Ninh Khiết:
- Cô nằm lên giường đi.
- À, được.
Ninh Khiết lập tức nằm lên giường không chút do dự.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc lâu rồi nói thêm:
- Cô cởi quần áo ra.
- Được...Sao?
Ninh Khiết vô thức nói, nhưng một giây sau hắn đã kịp phản ứng:
- Cậu...Cậu nói tôi phải cởi quần áo sao?
- Đúng vậy, mặc quần áo sẽ ảnh hưởng, lần này tôi không quá nắm chắc, vì vậy tốt nhất phải cởi quần áo ra.
Hạ Thiên trả lời.
- Nhưng...Cởi nhiều ít thế nào?
Ninh Khiết chần chừ một chút rồi hỏi.
- Cởi hết ra đi.
Hạ Thiên không kịp nghĩ ngợi mà trả lời.
- Sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:
- Đều...Đều cởi hết sao? Cậu..Cậu muốn nói là cởi sạch luôn à?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắ bất mãn nhìn Ninh Khiết, người này không phải quá ngốc đấy chứ? Sao một chuyện đơn giản như vậy mà nói vài lần không hiểu?
Lần này Ninh Khiết bắt đầu có chút do dự, nàng lắp bắp hỏi:
- Không phải cởi đồ sao? Không cởi được không?
Muốn Ninh Khiết cởi sạch tất cả nằm trước mặt một người đàn ông, điều này nàng khó thể làm được. Phải biết rằng nàng chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng cho bất kỳ bộ vị nào của mình bộc lộ ra ngoài. Thậm chí có thể nói dù là phụ nữ với nhau, trước nay được xem qua thân thể nàng chỉ có mẹ mà thôi.
- Cũng không phải không cởi không được, nhưng nếu chị không cởi, xảy ra vấn đề đừng oán trách tôi.
Hạ Thiên thật ra cũng không có ý muốn cởi đồ của Ninh Khiết.
Nhưng Hạ Thiên nói như vậy thật sự làm cho Ninh Khiết không thể không cởi đồ, nàng đã gặp qua nhiều chuyện không may trong đời, nàng hy vọng hai chân mình có thể khôi phục, nàng hy vọng mình có thể trở nên xinh đẹp.
- Cởi thì cởi.
Ninh Khiết khẽ cắn môi, dù sao đối phương cũng là bác sĩ, lõa lồ trước mặt bác sĩ cũng chẳng phải chuyện gì quá phận.
Nhưng Hạ Thiên này quá đáng giận, trong lòng Ninh Khiết không khỏi sinh ra một ý niệm, người này không phải cố ý bắt nàng cởi quần áo đấy chứ? Tuy nàng có thể lấy lý do Hạ Thiên là bác sĩ để an ủi mình, nhưng thực tế thì hắn dù sao cũng là một người đàn ông.
Ninh Khiết nhìn Mộc Hàm, sau đó nàng có ý nghĩ, nàng mở miệng nói:
- Muốn tôi cởi quần áo cũng được, nhưng phải có cô ấy ở bên cạnh.
- Tôi sẽ ở bên cạnh xem xét.
Mộc Hàm đón lời.
- Vợ của tôi đã đồng ý, chị cởi nhanh lên.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, trong miệng còn thầm nói một câu:
- Dáng người không tốt, chị cho rằng tôi sẽ thích nhìn sao?
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì chợt sinh ra xúc động muốn đánh chết Hạ Thiên, người này đúng là, chiếm tiện nghi thì không thể trộm mừng thầm sao? Chưa nói nàng cởi sạch trước mặt hắn, hơn nữa hắn còn ghét bỏ nàng mới đau.
Đồng thời còn có một vấn đề, Ninh Khiết chẳng phải chỉ có một khuyết điểm chân dài chân ngắn thôi sao? Nếu bỏ nó đi thì dáng người của nàng vẫn rất tốt.
Ninh Khiết tức giận thì tức giận nhưng vẫn không muốn đắc tội với tên khốn kia, người này thừa dịp chữa bệnh mà bắt nàng cởi sạch, đợi đến khi trị bệnh xong phải mắng vài câu cho hả giận.
Ninh Khiết cắn răng và bắt đầu cởi quần áo, nhưng nàng cơi được một nửa thì ngừng lại và nói với Hạ Thiên:
- Này, quay đầu lại.
- Tôi cũng không muốn xem.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn dứt khoát quay đầu lại.
Lần này Ninh Khiết hoạt động rất nhanh, nàng nhanh chóng cởi tất cả quần áo trên người, sau đó nàng nằm ngay xuống giường, tư thế nằm sấp che đi những bộ vị mẫn cảm trước mắt Hạ Thiên.
- Chồng, được rồi.
Mộc Hàm khẽ nhắc nhở.
Hạ Thiên quay đầu, hắn nhanh chóng nhìn qua người Ninh Khiết, sau đó hắn thuận miệng nói:
- Dáng người cũng không tồi.
Ninh Khiết vốn rất xấu hổ, bây giờ nàng nghe Hạ Thiên nói như vậy thì vùi đầu vào trong chăn, cũng không dám nhìn Hạ Thiên. Bây giờ nàng chỉ mong sao quá trình trị liệu nhanh chóng kết thúc.
Nhưng lúc này Hạ Thiên lại nói:
- So ra vẫn kém xa vợ mình.
Ninh Khiết lập tức nổi giận, người này đúng là đáng giận không phải bình thường, nàng thừa nhận mình không bằng Mộc Hàm, nhưng đáng giá để nói như vậy sao? Hắn không thể nói thầm trong lòng được sao?
- Này, đừng nằm sấp, lập người lại.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, hắn không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào chỗ lồi ra của Ninh Khiết. Chỗ kia trắng nõn và cao ngạo, tuy không tính là đầy đặn nhưng nhìn qua vẫn có vẻ rất co dãn.
- Mình thật sự muốn giết người này.
Ninh Khiết thầm oán hận, người này sao lại lưu manh như vậy? Cái gì là đừng nằm sấp?
Nhưng tức thì tức, Ninh Khiết cũng không cưỡng ép mà dứt khoát lật người, nàng nằm ngửa trên giường nhưng hai tay lại che lấy ngực, bảo vệ cặp măng.
- Này, sao chị phiền phức như vậy? Lấy tay ra, tôi có thấy rõ thứ gì đâu?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Cậu... ....
Ninh Khiết thật sự muốn nổi điên, người này rốt cuộc là muốn chữa bệnh hay xem thân thể của nàng.
Nhưng Ninh Khiết vừa nói được một chữ thì Hạ Thiên đã đâm một châm lên người nàng rất mất kiên nhẫn, sau đó Ninh Khiết cảm thấy hai tay mình tự động giãn ra, lúc này thân thể của nàng chợt hiện ra hoàn chỉnh trước mặt Hạ Thiên
Chương 526: Nghịch thiên đệ tứ châm
Ninh Khiết đang định nói gì đó thì Hạ Thiên lại nhắm mắt, ánh mắt của hắn đã khác biệt so với trước đó. Trước đó hắn sinh ra cho người ta cảm giác cợt nhả, khoảnh khắc này hắn mở mắt, ánnh mắt khác biệt quá lớn, rất nghiêm túc, trên người cũng bùng ra khí chất đặc biệt.
Vì vậy Ninh Khiết không nói thêm điều gì, cũng vì Hạ Thiên nhắm mắt nên lúc này nàng cũng không còn quá ngại ngùng, trong lòng cũng có chút yên ổn.
Khoảnh khắc này Mộc Hàm ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự biến hóa của Hạ Thiên, nàng cảm giác thấy không khí lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn, giống như trong phòng chợt sinh gió. Tất nhiên nàng biết thực tế cũng chẳng phải là gió, chẳng qua xung quanh người Hạ Thiên đang có những dòng chân khí liên tục xoay chuyển.
Mộc Hàm hiểu, Hạ Thiên đã chuẩn bị chữa bệnh cho Ninh Khiết, nhưng thực tế đến bây giờ Mộc Hàm cũng không ý thức được vì sao Hạ Thiên lại coi trọng lần chữa bệnh này như thế. Nàng không hỏi, Hạ Thiên không nói, nhưng nàng biết rõ hắn sở dĩ dùng Ninh Khiết làm thí nghiệm chính là sau đó phải thi châm cho Tiểu Yêu Tinh, để hai tay Tiểu Yêu Tinh trở nên lin hoạt hơn.
Đúng lúc này Hạ Thiên lấy ra hai cây ngân châm, hai tay đều cầm châm, hai tay vẫn để ở không trung giống như tâm tình lơ lửng.
Đối với Hạ Thiên thì lần này thử nghiệm với Ninh Khiết là rất quan trọng, không phải chỉ có liên quan đến Tiểu Yêu Tinh, thật ra còn liên quan đến Kiều Tiểu Kiều, cũng có liên hệ với thần tiên tỷ tỷ. Cũng vì vậy mà Hạ Thiên vì muốn Ninh Khiết đồng ý làm vật thí nghiệm đã tỏ ra đặc biệt kiên nhẫn.
Hạ Thiên muốn hai tay của Tiểu Yêu Tinh trở nên linh hoạt hơn thì rất đơn giản, hắn chỉ cần đâm vài châm lên tay nàng là được. nhưng biện pháp này chỉ là phần ngọn mà không đi vào cơ bản, thời gian càng dài thì sẽ càng tổn hại cho Tiểu Yêu Tinh, vì vậy Hạ Thiên muốn trị tận gốc, đó chính là nghịch thiên đệ tứ châm, tẩy tủy.
Khi Hạ Thiên dùng băng hỏa linh khí để dung hợp cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị thì công lực tăng tiến rất mạnh, có thể đến mức đã thi triển được nghịch thiên đệ tứ châm.
Căn cứ vào những gì được ghi lại trong Ngịch Thiên Bát Châm, nghịch thiên đệ tứ châm ó nhiệm vụ tẩy tủy, hoàn toàn thay đổi thể chất một người, để người ta thoát thai hoán cốt. Hạ Thiên tin, nếu những gì ghi lại là thật, hắn chỉ cần thi triển đệ tứ châm cho Tiểu Yêu Tinh, như vậy bản chất của nàng sẽ thay đổi, công năng cơ thể của nàng sẽ khác trước kia, hai tay cũng linh hoạt hơn, đồng thời thể lực còn mạnh hơn.
Nhưgn vấn đề lớn nhất chính là Hạ Thiên cũng không vững tin vào những gì được ghi lại, nếu xét thì ba châm trước có những công hiệu gì đều được ghi lại rất rõ, hơn nữa còn được Hạ Thiên chứng thực qua lúc hành động. Nhưng bắt đầu từ đệ tứ châm thì những công hiệu chưa từng được chứng thực, nếu xét nguyên nhân có lẽ cùng vì người học Ngịch Thiên Bát Châm chỉ thi triển được đệ tam châm. Thật ra điều này cũng là bình thường, nếu hắn không may mắn gặp được Liễu Mộng thì sợ rằng bây giờ cùng lắm là thi triển được nghịch thiên đệ tam châm, đệ tứ châm thì còn xa vời.
Hạ Thiên sẽ không muốn vợ mình gặp phải nguy hiểm, vì vậy hắn không muốn sử dụng nghịch thiên đệ tứ châm với công năng chưa được xác nhận lên vợ mình. Hắn không quen biết nhiều ở thủ đô, Ninh Khiết rõ ràng là một vật thí nghiệm tốt nhất.
Nếu đệ tứ châm xác nhận công hiệu, như vậy Hạ Thiên sẽ sử dụng trên người Tiểu Yêu Tinh và các bà vợ khác, đặc biệt là Kiều Tiểu Kiều phải sử dụng đệ tứ châm. Năm xưa nàng bị bệnh nặng, nàng được hắn chữa tốt từ trên núi, nhưng thể chất của Kiều Tiểu Kiều quá kém, dù đã trị hết bệnh nhưng thể chất căn bản vẫn không đổi, mãi đến bây giờ nàng vẫn còn rất yếu, nhưng nếu sử dụng đệ tứ châm tẩy tủy thì nàng nhất định sẽ tốt.
Hạ Thiên càng nhớ đến thần tiên tỷ tỷ, bây giờ nàng bị bệnh còn chưa xuống núi, nàng còn phải chờ đến khi hắn sử dụng được đệ ngũ châm, như vậy mới chữa tốt được. Thần tiên tỷ tỷ có nói, có lẽ đệ tứ châm cũng đã chữa tốt cho mình, Hạ Thiên không biết khi nào mới có thể sử dụng được đệ ngũ châm, nhưng nếu hắn có thể sử dụng đệ tứ châm không có tác dụng phụ, đến khi hắn về núi có thể chữa cho thần tiên tỷ tỷ. Hắn có thể dùng đệ tứ châm để tẩy tủy, như vậy dù thần tiên tỷ tỷ không tốt lên hẳn nhưng thân thể cũng tốt hơn một chút.
Quan trọng là, nếu đệ tứ châm không thể xác nhận công hiệu, nưh vậy Hạ Thiên sao có thể dùng đệ ngũ châm với thần tiên tỷ tỷ? Vì vậy dù là Tiểu Yêu Tinh, Kiều Tiểu Kiều hay các bà vợ khác, vì thần tiên tỷ tỷ, hắn phải nghiệm chứng công hiệu của đệ tứ châm.
Hạ Thiên chậm rãi thở ra, hắn mở hai mắt, sau đó hai tay đâm xuống cơ thể Ninh Khiết.
Hạ Thiên dùng hai tay thi châm, ngân châm liên tục đâm vào người Ninh Khiết, sau đó vì tốc độ quá nhanh lên không thể thấy được. Mộc Hàm ở bên cạnh chỉ thấy Hạ Thiên liên tục vận động, nhưng căn bản không nhìn ra động tác, tất nhiên nàng cũng không muốn nhìn cho rõ làm gì, lúc này nàng cần không cho ai đến quấy rầy Hạ Thiên.
Khoảnh khắc này Ninh Khiết chợt cảm thấy rất khó chịu, nàng cảm thấy có một luồng khí tức chợt nóng chợt lạnh tháo chạy trong người, luồng khí này đánh vào kinh mạch làm nàng mơ hồ sinh ra cảm giác đau. Lúc này khí tức kia càng lúc càng nhiều, điều này làm nàng cảm thấy khó chịu, nàng nhịn không được phải lên tiếng, nhưng không biết từ khi nào nàng đã không thể nói nên lời. Lúc này thân thể của nàng đã không thể nhúc nhích, nàng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn cảm giác đau đớn, cảm giác này làm nàng khó chịu nhưng cũng không quá dữ dội, nàng vẫn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn được.
Thời gian trôi qua rất chậm, tóm lại đối với Ninh Khiết thì thời gian này là giày vò, không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn đã giảm bớt, kinh mạch không còn căng phồng đau đớn khó chịu, nàng không khỏi thở phào một hơi, trong lòng nghĩ rằng thí nghiệm sẽ sắp kết thúc.
Nhưng lúc này Ninh Khiết chợt cảm thấy khí lạnh phả vào mặt, ngay sau đó bao quanh người nàng, sau đó nàng cảm thấy khí lạnh rót qua da tiến vào trong cơ thể. Cuối cùng khí lạnh chạy như điên, khoảnh khắc này nàng cảm thấy mình như sắp bùng nổ, một luồng khí tức sợ hãi phóng lên đầu, chẳng lẽ đây là nguy hiểm sao
Chương 527: Tẩy tủy
Khoảnh khắc khi Ninh Khiết cảm nhận được nguy hiểm thì Hạ Thiên cũng cảm thấy không đúng, nhưng nếu so với Ninh Khiết thì hắn hiểu rõ tình huống hơn. Mười phút vừa rồi hắn đã liên tục đâm vài trăm lượt lên người Ninh Khiết, đáng lý ra tất cả cực kỳ thuận lợi, nhưng đúng lúc này hắn lại cảm giác được những luồng khí tức kỳ dị từ bốn phương tám hướng phóng đến.
Nhưng luồng khí tức này mát lạnh, cảm giác đầu tiên là rất ôn hòa, nhưng ngay sau đó Hạ Thiên phát hiện chúng cũng không ôn hòa như tưởng tượng. Tuy những luồng khí này không thể tiếp cận hắn nhưng hình như cũng không muốn tiép cận, chúng chỉ dùng tốc độ cực nhanh để ùa vào người Ninh Khiết.
Sau khi luồng khí kỳ dị kia tiến vào người Ninh Khiết thì lập tức vận hành với khí thế không thể nào ngăn cản được, sau đó Hạ Thiên phát hiện luồng khí tức kia có năng lượng thần kỳ, đang rửa sạch kinh mạch của Ninh Khiết, đang cải tạo thân thể nàng, thậm chí còn biến đổi cả cốt cách. Tóm lại luồng khí tức kỳ dị kia đang cải tạo cơ thể của Ninh Khiết.
Những dòng nước đen kịt từ trên làn da Ninh Khiết chảy ra ngoài, hơn nữa càng ngày càng nhiều, chỉ sau một lúc thì làn da vốn rất trắng của Ninh Khiết đã bị những dòng nước đen kia bao phủ. Lúc này nàng giống như mặc một bộ đồ den, thậm chí ngay cả gương mặt cũng đen nhẻm.
Mộc Hàm ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, đây là có chuyện gì xảy ra? Điều này đúng là quá quỷ dị.
Nếu so sánh với sự ngạc nhiên của Mộc Hàm thì Hạ Thiên lại rất hưng phấn, trước đó hắn thấy có chút kỳ quái, vì sao hắn đâm nhiều châm, đã xong nghịch thiên tứ châm nhưng cơ thể Ninh Khiết không có phản ứng?
Bây giờ Hạ Thiên đã yên tâm, đây được coi là tẩy tủy, những thứ nước đen kịt này chính là tạp chất trong người Ninh Khiết, sau khi loại bỏ những thứ này thì tạp chất trong người Ninh Khiết sẽ hết, đây là một công hiệu của tẩy tủy.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại không thể nào vui sướng được, hắn vẫn cắm hai cây châm lên người Ninh Khiết, hắn thông qua hai cây châm này có thể phóng ra băng hỏa linh khí để quan sát tình huống cơ thể của nàng. Sau hơn mười phút thì tất cả tạp chất trên người nàng đã bị thanh trừ sạch sẽ, thân thể cũng đã hoàn thành quá trình cải tạo, hai chân đã khôi phục lại cùng chiều dài. Đáng lý ra đợi trị liệu này phải kết thúc, nhưng vấn đề là những luồng khí kỳ dị kia vẫn liên tục tuôn vào người Ninh Khiết.
Sau khi Ninh Khiết được cải tạo cơ thể thì rõ ràng có thể chịu đựng được luồng khí tức này, nhưng Hạ Thiên phát hiện nàng cũng chỉ có giới hạn chịu đựng mà thôi, khí tuôn vào vẫn quá nhiều, kinh mạch sẽ khó thể dung nạp hết, chỉ sợ đến mức cực hạn sẽ nổ tung. Nếu hắn không nghĩ biện pháp thì thân thể vừa được cải tạo tốt của nàng sẽ không thể chống đỡ được.
Hạ Thiên còn đang suy nghĩ xem nên xử lý vấn đề thế nào thì những luồng khí kia giống như có lựa chọn riêng của mình, chúng nó thông qua hai cây ngâm châm và truyền vào trong người Hạ Thiên.
Biến hóa đột nhiên này làm Hạ Thiên lắp bắp kinh hoàng, hắn cũng không muốn bị những luồng khí kỳ dị kia phóng vào làm cho nổ tung, vì vậy hắn lập tức vận chuyển băng hỏa linh khí chống đỡ luồng khí lạnh kia.
Nhưng khi băng hỏa linh khí tiếp xúc với khí lạnh thì phát sinh tình cảnh mà Hạ Thiên chưa từng nghĩ ra, đó là băng hỏa linh khí và luồng khí kia dung hợp vào nhau. Lúc này Hạ Thiên cũng phát hiện luồng khí kia không phải là băng hỏa linh khí nhưng cũng không giống như chân khí bình thường, ngược lại chỉ có chút tính chất giống băng hỏa linh khí mà thôi, giống như cả hai đều có chung một nguồn vậy.
Hạ Thiên vừa thi triển nghịch thiên đệ tứ châm vốn rất tiêu hao băng hỏa linh khí, nhưng lúc này luồng khí tức kỳ dị dung hợp với băng hỏa linh khí, điều này hắn khó thể ngăn cản. Vì vậy hắn cứ để mặc luồng khí kỳ dị liên tục tràn vào người, bổ sung những băng hỏa linh khí đã tiêu hao.
Cứ như vậy mà những luồng khí kỳ dị kia lấy Ninh Khiết làm môi giới, dùng hai cây ngân châm là cầu nối để liên tục tiến vào trong người Hạ Thiên. Sau một phút, những luồng khí tiến vào trong người Hạ Thiên mới dần giảm bớt, mái đến hơn một phút sau đã không còn gì. Lúc này hắn không những bổ sung được những băng hỏa linh khí đã tiêu hao, hơn nữa chân khí còn tăng mạnh.
Hạ Thiên dò xét thân thể Ninh Khiết, hắn cảm thấy tất cả đều hoàn hảo, vi vậy hắn rút ngân châm ra, sau đó có chút sững sờ. Công hiệu của nghịch thiên đệ tứ châm quá rõ ràng, nhưng những luồng khí tức kia là thứ gì?
- Xong chưa?
Giọng nói bất an của Ninh Khiết chợt vang lên, nàng cảm thấy tình huống của mình bây giờ là rất tốt, chẳng qua trên người có chút nhớp nhúa và không thoải mái.
- À, được rồi, chị có thể tắm rửa là xong.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu rồi đi ra phòng ngủ.
- Chồng, cậu không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi không?
Mộc Hàm đi sát theo sau lưng Hạ Thiên, nàng ân cần hỏi.
- Không có gì.
Hạ Thiên lắc đầu, sau đó hắn hỏi:
- Tiểu Yêu Tinh có điện thoại đến không?
Nếu là trước kia, Hạ Thiên mỗi lân sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm thì sẽ phải nghỉ ngơi một này mới có thể tiếp tục thi châm. Nhưng lúc này sau khi hắn sử dụng nghịch thiên đệ tứ châm, chẳng những không có hao tổn, hơn nữa công lực còn tiến triển, vì vậy hắn có thể tiếp tục thi châm cho Tiểu Yêu Tinh.
- Vừa rồi sợ có người quấy rầy cậu nên tôi mới tắt máy.
Mộc Hàm lấy điện thoại ra rồi mở nguồn.
Mộc Hàm vừa mở máy của Hạ Thiên thì chưa đến ba giây sau đã có điện thoại, nàng xem dãy số và biết đó là Yêu Yêu.
- Chồng, Yêu Yêu gọi đến, anh nghe đi.
Mộc Hàm vội vàng đưa điện thoại cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn nhấn nút nghe, âm thanh của Tiểu Yêu Tinh vang lên:
- Chồng, anh cuối cùng cũng mở máy, em đã thức dậy hơn một giờ rồi, anh đang ở đây, em đi tìm anh?
- Anh đang làm thí nghiệm, đang chuẩn bị đi, nếu không thì anh đi tìm em nhé?
Hạ Thiên cũng không muốn ở chỗ này, hắn muốn thi châm cho Tiểu Yêu Tinh, vì vậy chủ động đề nghị đi tìm nàng
Chương 528: Người phụ nữ nấm mốc biến thành người đẹp
- Được, được.
Tiểu Yêu Tinh lập tức đồng ý, sau đó nàng lại hỏi:
- Đúng rồi, chồng, có phải anh đang ở cùng với chị Hàm không?
- Đúng vậy, sao em biết?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn giống như không nói cho nàng biết vấn đề này thì phải.
- Dù sao em cũng biết, chồng, vậy anh đến Yêu Tinh Biệt Uyển đi, chị Hàm biết nó ở đâu.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Trước tiên em cúp máy trước, em cũng đến Yêu Tinh Biệt Uyển đây.
Tiểu Yêu Tinh hình như rất nôn nóng, nàng nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Thiên quay đầu hỏi Mộc Hàm:
- Vợ, chị biết Yêu Tinh Biệt Uyển nằm ở đâu không?
- Yêu Tinh Biệt Uyển sao?
Mộc Hàm ngây người:
- Chồng, Yêu Yêu nói cậu đến Yêu Tinh Biệt Uyển sao?
- Đúng vậy, cô ấy nói chị biết nó ở đâu.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Mộc Hàm gật đầu, trên mặt có biểu cảm kỳ quái:
- Tôi biết rõ chỗ đó, nơi đó là biệt thự của Yêu Yêu, nhưng...Chỗ đó có chút kỳ quái... ....
- Cái gì mà kỳ quái?
Hạ Thiên có chút hiếu kỳ, không phải chỉ là một căn nhà sao? Có gì mà kỳ quái?
- Nơi đó có hệ thống an toàn mà Yêu Yêu tự mình sắp đặt, cô ấy nói dù là một con muỗi cũng không thể bay vào, cô ấy cũng thật sự làm được điều này, dù có muỗi bay đến gần thì hệ thống cũng sẽ báo động.
Mộc Hàm có vẻ bất đắc dĩ:
- Trong nhà đều là hệ thống báo cảnh sát, lần đầu tiên tôi vào ngôi nhà đó, thiếu chút nữa đã bị những hệ thống báo động kia làm cho tan vỡ.
- Chúng ta đến đập nát hệ thống báo động kia là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mộc Hàm dở khóc dở cười, xem ra nàng phải điện thoại trước cho Yêu Yêu, để nàng nhanh chóng sửa đổi hệ thống, nếu không thì Yêu Tinh Biệt Uyển sẽ trở thành đống hoang tàn.
Mộc Hàm nghĩ đến điều này và điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, nhưng Tiểu Yêu Tinh nói hệ thống bảo vệ ở Yêu Tinh Biệt Uyển đã được thăng cấp, sẽ không báo động cho cảnh sát.
Mộc Hàm nghe nói như vậy cũng yên lòng, sau đó nàng nói với Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta đi qua.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không có ý kiến, hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Mộc Hàm lại ngĩh đến một chuyện, nàng nhìn vào phòng tắm rồi khẽ nói một câu:
- Chồng, có muốn nói với Ninh Khiết một tiếng không?
- Không cần, tôi không cũng không quá quen biết cô ta.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cô ấy biết số điện thoại của cậu không?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn lắc đầu:
- Hình như không.
- Hay là để số điện thoại lại.
Mộc Hàm suy xét sự việc dù sao cũng chu đáo hơn, nàng đi đến gõ cửa phòng tắm:
- Ninh Khiết, chúng tôi đi trước, tôi để số điện thoại của chồng trên bàn, nếu cô có việc gì thì cứ điện thoại đến.
Bên trong không có ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, Mộc Hàm cũng không nói gì, nàng chỉ tìm một tờ giấy ghi lại số điện thoại để trên mặt bàn, sau đó cùng Hạ Thiên bỏ đi.
... ....
Ninh Khiết trong phòng tắm thật sự nghe được những lời của Mộc Hàm, nhưng lúc này nàng không có tâm tình đáp lời, nàng đang đứng trước gương, vừa để nước tẩy rửa thân thể vừa ngơ ngác nhìn người trong gương, giống như nàng đang ở vào một trạng thái rất kỳ diệu.
Ninh Khiết nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương mà sinh ra cảm giác nằm mơ, gương mặt trong gương rất quen, dù là trước kia bị cận thì vẫn có bộ dạng như vậy. Nhưng làn da trắng trẻo và trơn bóng làm nàng sinh ra cảm giác lạ lẫm, trước đó tuy làn da của nàng là không tệ, nhưng nếu so sánh thì tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
Lúc này những lớp nước đen trên người Ninh Khiết được tẩy rửa, lộ ra làn da trắng nộn, một cặp chân mảnh khảnh rất đẹp, điều này làm nàng cảm thấy mình như sống trong mộng, đây là chân của mình sao?
Ninh Khiết vô thức di chuyển bước chân, người trong gương cũng đi lại, nhưng nàng phát hiện ra mình đi đứng cũng không quá quen thuộc. Khi một người bị cà thọt và hai chân được trở lại như thường, chắc chắn sẽ không biết cách đi thế nào cho phù hợp.
- Mình thật sự may mắn như vậy sao?
Ninh Khiết thì thào nói, chẳng lẽ vài chục năm qua nàng không may, bây giờ chính thức gặp may mắn?
Lúc này Ninh Khiết chẳng biết vì sao trong lòng không cực kỳ kích động và hưng phấn, nàng lại sinh ra cảm giác không yên và hoảng loạn, nàng lo lắng tất cả chỉ là giấc mộng, sau khi tỉnh mộng thì nàng sẽ vẫn là bộ dạng trước đó.
Dù Ninh Khiết đã cấu véo mình hơn vài cái, hơn nữa nàng cũng cảm thấy đau, điều này nói rõ nàng không mơ, đây là sự thật. Nhưng nàng vẫn luôn bất an, tất cả đến quá đột nhiên, cũng quá sức tưởng tượng.
Ninh Khiết ở trong nhà tắm cả giờ, cuối cùng nàng mới đi ra, tâm tình chậm rãi bình ổn trở lại. Nàng đi vào phòng ngủ tìm ra một chiếc váy, đây là một chiếc váy mà nàng rất thích nhưng chưa từng mặc, bây giờ nàng cuối cùng cũng được mặc lên người.
Ninh Khiết thay váy, nàng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong gương, nàng biết mình đã thực hiện được nguyện vọng, cuối cùng nàng không còn là một người phụ nữ nấm mốc, nàng đã là người đẹp chính thức.
Cả buổi chiều ninh khiết không rời khỏi nhà, nàng mặc váy đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn nhìn vào gương. Nếu lúc này có ai thấy thì sẽ cho rằng nàng là kẻ điên, nhưng đối với nàng thì đây là thời điểm để thích ứng với những biến đổi quá lớn.
Thời gian qua nhanh, đã đến sáu giờ, khi bụng sôi lên thì Ninh Khiết mới nhớ mình đên đi ăn thứ gì đó. Lúc này trong nhà nàng đã không còn gì để ăn, chỉ có thể ra ngoài ăn, nàng cầm lấy điện thoại lưu số của Hạ Thiên để lại, sau đó đứng lên chuẩn bị ra khỏi nhà.
Đúng lúc này điện thoại của Ninh Khiết chợt vang lên, khi thấy tên xuất hiện trên màn hình thì nàng không khỏi ngây người.
Người điện thoại đến cho nàng chính là Trương Đan, đây là bạn học thời đại học của nàng, ngoài ra Trương Đan còn là đồng hương, hai người đến từ một tỉnh. Thời đại học thì Ninh Khiết không có quan hệ tốt đẹp với các bạn học, vì nàng có quan hệ đồng hương với Trương Đan nên hai bên tương đối thân.
Thực tế thì trong lòng Ninh Khiết vẫn rất cảm kích Trương Đan, khi đó có một nam sinh nói xấu nàng, Trương Đan còn ra mặt giúp nàng mắng đối phương. Phải biết rằng đó là lần đầu tiên trong thời gian học đại học có người giúp nàng ra mặt.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì hai người cũng mất liên lạc, thậm chí Ninh Khiết còn không biết Trương Đan công tác ở đâu. Lúc này nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Đan, nàng cảm thấy rất bất ngờ.
- Alo, Trương Đan, mình là Ninh Khiết.
Ninh Khiết cuối cùng cũng nhận điện thoại
Chương 529: Phóng viên báo giải trí
- Này Ninh Khiết, bạn còn nhớ rõ mình sao? Tôi đã suýt nữa thì quên mất cậu, tốt nghiệp lâu như vậy mà bạn không điện thoại cho mình.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, Ninh Khiết nghe ra đó là giọng nói của Trương Đan, nhưng Trương Đan trách móc làm nàng cảm thấy có chút không thích ứng, vì thực thế hai người cũng không quen thân như vậy.
Tất nhiên Ninh Khiết sẽ không nói mình không quá thân thiết với Trương Đan nên không điện thoại, nàng chỉ tìm cớ nói:
- Vừa mới ra trường có được việc làm, có chút bận rộn, vì vậy cũng quên không liên lạc với bạn cũ.
- Vậy cũng được, mình cũng như vậy, những tháng vừa qua rất bận, mỗi ngày về đến nhà đều đi ngủ ngay, nếu không cũng đã sớm điện thoại cho bạn.
Trương Đan nhanh chóng nói, rõ ràng nàng cũng đang giải thích nguyên nhân vì sao trước đó không điện thoại cho Ninh Khiết. Còn nguyên nhân này có phải là thật hay không thì chỉ có một mình nàng biết mà thôi.
Trương Đan cũng không đợi Ninh Khiết nói chuyện mà mở miệng nói:
- Đúng rồi, Ninh Khiết, tối nay bạn có rãnh không, lát nữa chúng ta đi dùng cơm nhé?
- Tối nay sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, tối nay, bạn có hẹn rồi à?
Trương Đan dùng giọng vui đùa nói.
- Không có, tôi đang chuẩn bị ra ngoài dùng cơm.
Ninh Khiết vội vàng nói, trong lòng thầm cười khổ, nàng thế này sao có thể đi ước hẹn?
Nhưng một giây sau Ninh Khiết đã có phản ứng, không đúng, sao nàng không đi được chứ? Nàng đã không còn là cô gái cà thọt và chân dài chân ngắn Ninh Khiết kia nữa, bây giờ nàng là đại mỹ nữ Ninh Khiết.
- Vậy cũng được, chúng ta cùng đi dùng cơm, tôi cũng chuẩn bị tan tầm đi dùng cơm, cũng vào đúng dịp cuối tuần, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố.
Trương Đan nhanh chóng nói:
- Quyết định như vậy nhé? Bạn phải nhanh lên, mình biết một nhà hàng tây rất ngon. Thời gian trước mình toàn dùng thức ăn nhanh, vì vậy mà không đầy đủ chất dinh dưỡng, đêm nay coi như bồi bổ cho mình.
- Được rồi, cậu ở đâu?
Ninh Khiết suy nghĩ rồi quyết định đi qua, dù sao nàng ở thủ đô cũng không có bạn bè, Trương Đan là bạn học và là đồng hương, dù sao vẫn là quan hệ tốt.
- Bạn biết báo giải trí Kinh Hoa không? Nếu không biết thì bắt xe đến, đối diện tòa soạn chính là nhà hàng Rose, mình sẽ đợi bạn ở bên trong.
Trương Đan nói.
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Ninh Khiết đồng ý, nàng cũng không biết báo giải trí Kinh Hoa ở đâu, nhưng theo lời nói của Trương Đan thì chỉ cần bắt xe nói địa chỉ là được.
- Vậy thì được, lát nữa gặp lại.
Trương Đan nhanh chóng cúp điện thoại.
Ninh Khiết hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng nàng cũng mở cửa bước ra ngoài.
Ninh Khiết đứng bên đường bắt taxi mà cảm giác được có rất nhiều nam nữ đi qua không khỏi quay đầu nhìn mình. Nàng biết lúc này người khác nhìn không phải vì mình quá xấu, căn bản là đã quá đẹp.
Vài phút sau Ninh Khiết bắt được taxi, lại mất mười phút đi xe, sau đó nàng mới đến nhà hàng Rose.
Lúc này nhà hàng cũng không có nhiều khách, Ninh Khiết nhìn lướt qua, nàng thấy có một cô gái xinh đẹp đang ngồi một mình trong góc. Cô gái này cắt tóc ngắn, cách ăn mặc cũng rất thoải mái, áo sơ mi quần jean, nhưng lúc này cô gái không chú ý đến Ninh Khiết, vì nàng đang bận rộn với chiếc điện thoại.
Ninh Khiết đi về phía cô gái, nàng hô lên một tiếng:
- Trương Đan.
- Ninh Khiết, bạn đã đến rồi à... ....
Cô gái nhìn về phía Ninh Khiết, sau đó chính thức trợn mắt há mồm:
- Chị, chị...Chị là Ninh Khiết sao?
Cô gái này chính là Trương Đan, nàng nghe ra giọng nói của Ninh Khiết, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì không thể nào liên hệ người phụ nữ xinh đẹp trước mắt và Ninh Khiết năm xưa.
Trong ấn tượng của Trương Đan thì Ninh Khiết luôn đeo kính, trong ấn tượng của nàng thì Ninh Khiết không mặc váy, trong ấn tượng của nàng thì Ninh Khiết đi cà thọt. Bây giờ đại mỹ nữ trước mắt có giọng nói của Ninh Khiết nhưng không đeo kiếng, mặc váy, hơn nữa còn có cặp chân dài xinh đẹp làm người ta ghen ghét.
- Trương Đan, bạn không nhận ra mình sao?
Ninh Khiết dùng giọng bất đắc dĩ nói, lúc này nàng đã lo lắng đến một vấn đề, số ít người mà nàng quen biết trước đó gặp mặt có nhận ra mình không?
- Bạn...Bạn thật sự là Ninh Khiết sao?
Trương Đan dùng ánh mắt khó tin nhìn Ninh Khiết, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt Ninh Khiết, cuối cùng mới xác định đây đúng là Ninh Khiết. Không riêng gì giọng nói thuộc về Ninh Khiết, gương mặt cũng không có biến đổi quá lớn, nhưng làn da thì khác biệt quá rõ rệt. Trước kia Ninh Khiết đeo kính, bây giờ không dùng kính, gương mặt có thể nói là tuyệt đẹp, ít nhất cũng làm cho Trương Đan phải ghen ghét.
Ninh Khiết ngồi xuống, Trương Đan không thể chờ được mà phải hỏi:
- Này, Ninh Khiết, mắt và chân của bạn có chuyện gì xảy ra? Còn làn da của bạn nữa, sao lại trở nên tốt như vậy? Trước kia da của cậu đã rất đẹp nhưng cũng chỉ như mình mà thôi, bây giờ làn da của cậu sợ rằng còn hơn hẳn An Khả Khả.
- Gần đây mình gặp được một thần y.
Ninh Khiết có chút chần chừ rồi nói.
- Thần y sao?
Trương Đan vội vàng nói:
- Thần y Hạ Thiên sao? Bạn thật sự quên biết với hắn sao? Những lời đồn trên mạng là thật à? Nói vậy thì cậu thật sự là bạn của Hạ thần y à?
Ninh Khiết hơi sững sờ:
- Trương Đan, bạn cũng biết những chuyện này sao?
- Sao không biết được?
Trương Đan nhanh chóng nói:
- Mình bây giờ là phóng viên của báo giải trí, tin tức lớn như thế sao không biết cho được.
- Vậy bạn tìm mình có liên quan đến Hạ Thiên kia không?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi.
- Ninh Khiết, chúng ta là đồng hương, mình cũng không gạt bạn, thật sự có chút quan hệ. Trước đó mình đã được thấy chuyện về thần y trên truyenggg.com, sau đó đọc bài nói về cậu, mình thấy sau khi tốt nghiệp thì hai bên chưa liên lạc cho nhau, vì vậy mới điện thoại cho bạn.
Trương Đan cũng sảng khoái thừa nhận:
- Nhưng mình cũng không muốn phỏng vấn anh ta, chúng tôi là báo giải trí, anh ta là thần y, cũng không phải nhân vật giải trí.
- Bạn không muốn phỏng vấn anh ta là tốt.
Ninh Khiết khẽ thở ra:
- Hôm nay không biết có bao nhiêu người điện thoại cho tôi, bây giờ tôi nghĩ muốn đổi số điện thoại khác.
- May mà bạn không đổi, nếu bạn đổi số thì mình cũng chẳng biết sẽ tìm bạn thế nào.
Trương Đan nói, sau đó nàng nhanh chóng chuyển đề tài đến vấn đề quan tâm:
- Này, Ninh Khiết, bạn còn chưa nói với mình, mắt và chân của bạn có phải Hạ Thiên thần y kia chữa tốt không? Bạn thật sự là bạn của thần y sao?
Trương Đan dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Nếu bạn thật sự là bạn gái của Hạ thần y, như vậy bạn phải nổ lực lên, tình địch của bạn là Mộc Hàm, người này rất đẹp
Chương 530: Phụ nữ cũng phải có tiền
- Đừng nghe những người kia nói bậy, mình nào phải bạn gái của cậu ấy? Cô gái Mộc Hàm mà bạn nói mình cũng đã được gặp, cô gấy rất đẹp, dáng người cũng quá tốt, khí chất cũng tuyệt vời.
Ninh Khiết có vẻ không thể làm gì được:
- Nhưng hai mắt và chân của mình quả thật được cậu ấy chữa trị.
- Thật sự là Hạ Thiên chữa trị sao?
Trương Đan cảm khái:
- Nói thật, trước khi gặp bạn thì mình luôn có hoài nghi với Hạ thần y, nhưng bây giờ mình đã hoàn toàn tin, tình huống của bạn thì người khác không hiểu rõ nhưng mình lại biết rõ, này, Ninh Khiết, anh ta dùng mất bao lâu mới chữa xong cho bạn?
- Trương Đan, nếu mình nói trước trưa nay mình vẫn còn là cô gái cận thị và cà thọt như trước, bạn có tin không?
Ninh Khiết không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu.
Trương Đan chợt ngẩn ngơ, vài chục giây sau nàng mới thì thào nói:
- Bây giờ mình mới biết cái gì gọi là kỳ tích.
- Đúng vậy, có lẽ đây là kỳ tích của đời mình.
Ninh Khiết có chút cảm khái, sau vài chục năm làm người phụ nữ xấu xí xui xẻo, bây giờ vận may đột nhiên đổ ập xuống, điều này làm nàng không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái.
- Đúng là kỳ tích.
Trương Đan nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ninh Khiết, nàng nói bằng giọng hâm mộ:
- Này Ninh Khiết, bây giờ với bộ dạng này cậu cũng dư sức có thể cạnh tranh với Mộc Hàm, không bằng cướp anh ta làm bạn trai đi. Đừng nghĩ Mộc Hàm đẹp mà xem nhẹ mình, mình nói với bạn, đàn ông đều có mới nới cũ, bạn có cơ hội thắng rất lớn.
- Trương Đan, bạn cũng đừng nói bậy, mình so ra kém xa Mộc Hàm, hơn nữa Hạ Thiên cũng không có hứng thú với mình. Đừng nghĩ cậu ta chữa bệnh mà nghĩ rằng đó là người tốt, tên kia rất đáng hận, mình hận không thể đập chết hắn.
Ninh Khiết nói đến Hạ Thiên thì lập tức nổi giận, nàng không tự giác đến lúc đối phương chữa bệnh cho mình, lúc đó nàng phải cởi sạch, hơn nữa hắn còn chỉ trỏ với cơ thể của nàng. Tóm lại dù Hạ Thiên có ơn rất lớn với nàng, thậm chí có thể nói là tạo ra cho nàng cuộc đời mới, nhưng bây giờ nàng vẫn không cảm kích hắn, nàng cảm thấy hắn rất đáng giận, quá đáng giận.
- Này, Ninh Khiết, xem ra bạn có mâu thuẫn với Hạ thần y, nhưng dù sao anh ta cũng chữa bệnh cho bạn, mình cảm thấy anh ta phải thích bạn, hơn nữa mình cũng thấy cảm giác của bạn với hắn là...Ờ, là yêu hận... ....
Trương Đan hình như rất có hứng thú với chuyện tình cảm giữa Ninh Khiết và Hạ Thiên.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải cắt đứt lời Trương Đan:
- Đừng nói mò, tóm lại mình và tên kia là không thể đến với nhau được.
Ninh Khiết sợ Trương Đan lại tiếp tục nói, nàng lập tức di chuyển chủ đề:
- Này Trương Đan, bạn đừng nói đến mình nữa, bạn thế nào rồi? Sao không mời bạn trai đi dùng cơm?
Ninh Khiết và Trương Đan là bạn học, đẹp trai nhất khoa báo chí là bạn trai của Trương Đan, vì vậy Ninh Khiết mới hỏi như vậy.
- Đừng nói về anh ta nữa, mình và anh ta đã chia tay rồi.
Vẻ mặt Trương Đan có chút mất tự nhiên.
- Sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:
- Hai người chia tay rồi à? Trước đó tình cảm tốt đẹp lắm mà?
Nhớ năm xưa Trương Đan và người kia yêu nhau rất nồng thắm, mãi đến năm thứ tư, trước khi tốt nghiệp Ninh Khiết vẫn thấy tình cảm giữa hai người kia là rất tốt. Bây giờ nàng nghe nói bọn họ đã chia tay, điều này tất nhiên làm nàng kinh ngạc, vì chẳng bao lâu trước đó nàng còn đang hâm mộ bọn họ.
- Cái gì mà cảm tình, tất cả chỉ là giả dối, bây giờ hắn đã đi cùng Đổng Yến rồi.
Khóe miệng Trương Đan lộ ra nụ cười khổ.
- Sao?
Lúc này Ninh Khiết càng giật mình:
- Là Đổng Yến trong lớp chúng ta sao?
Phải biết rằng trước nay Ninh Khiết luôn làm người ta sinh ra cảm giác rất xấu, nhưng nếu nói đến chữ xấu thì nàng còn thua cả Đổng Yến. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Ninh Khiết trước kia chỉ là tàn tật mà thôi, mà Đổng Yến kia mới thật sự là xấu, hơn nữa còn béo núc, dung mạo hay dáng người là một trời một vực với Trương Đan, thậm chí so sánh tài hoa cũng cách biệt.
- Không phải Đổng Yến kia thì là ai?
Trong giọng nói của Trương Đan có chút hương vị trào phúng:
- Trước đó mình cảm thấy Đổng Yến kia vừa xấu vừa ngốc, nhưng bây giờ mới biết thật ra người ta không ngốc, mình mới là kẻ ngốc, không công cho người ta chơi đùa bốn năm, cuối cùng thành công dã tràng... ....
Ninh Khiết khó thể tin:
- Nhưng, điều này...Điều này đúng là quá... ....
- Bạn cảm thấy quá sức khó tưởng phải không?
Trương Đan lắc đầu:
- Thật ra sự việc rất đơn giản, Đổng Yến là người thủ đô, nhà có nhiều tiền, tất cả lợi nhuận đều để lại cho nàng, mình còn nghe nói tên kia và Đổng Yến đã sang Hàn Quốc rồi.
- Đi Hàn Quốc làm gì?
Ninh Khiết không kịp phản ứng.
- Phẫu thuật thẫm mĩ.
Giọng điệu của Trương Đan có chút khinh thường, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ:
- Ninh Khiết, mình xem như nhìn thấu, bây giờ xã hội này không riêng gì đàn ông phải có tiền, ngay cả phụ nữ cũng phải có tiền. Đàn ông không tiền sẽ chẳng lấ được người phụ nữ mình mong muốn, mà người phụ nữ không tiền cũng chẳng tìm được đàn ông mình thích, vì vậy chúng ta nên thừa dịp đang còn trẻ mà kiếm chút tiền cho sau này.
Trong lòng Ninh Khiết chợt sinh ra cảm giác khác biệt, nàng không ngờ cặp tình nhân nàng hâm mộ bao nhiêu năm lại chia tay chỉ vì tiền. Tuy nàng vẫn muốn làm tài nữ, nàng cũng thích tiền, nhưng đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy trên đời có nhiều thứ quan trọng hơn tiền, tình cảm chính là một thứ trong số đó.
- Thôi bỏ, không nói đến vấn đề này nữa, trước tiên ăn cái gì đã, bạn ăn gì?
Tâm tình của Trương Đan không được tốt, tình cảm tốt đẹp bốn năm phải chia cắt vì một người phụ nữ xấu xí nhiều tiền, tất nhiên sẽ chẳng ai cảm thấy tốt đẹp.
- Bò bít tết, chín bảy phần.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói, nàng rất ít khi ăn cơm tây, trong ấn tượng thì nàng cũng chỉ ăn bò bít tết một lần, cảm thấy hương vị khá ngon, vì vậy bây giờ nàng tiếp tục gọi.
Trương Đan gọi nhân viên phục vụ, nàng gọi hai phần bò bít tết, sau đó chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Ninh Khiết, bây giờ bạn làm thiết kế thời trang sao?
- Đúng vậy, bạn cũng biết đấy, trước đó mình bị tật chân, mắt cũng không tốt, vì vậy không đâu nhận mình làm phóng viên.
Ninh Khiết khẽ gật đầu:
- Nhưng thiết kế thời trang cũng không tệ, tiền lương cũng vừa đủ, mình cũng thích thiết kế.
- Thích là tốt rồi, thật ra mình cũng không thích công việc bây giờ, cả ngày chỉ biết đi săn tin, cảm giác rất chán ghét.
Trương Đan thở dài:
- Thật ra làm thiết kế thời trang cũng tốt, mình đã thấy những bộ trang phục của các ngôi sao, mỗi bộ quần áo cả triệu bạc, rõ ràng là quá lời.
Trương Đan vừa chưa nói dứt lời thì bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Ủa, Trương Đan, em dùng cơm ở đây sao
Chương 531: Không nể tình
Mở miệng là một người đàn ông hơn hai mươi, bộ dạng không tệ, có chút đẹp trai, mặc một bộ đồ hàng hiệu, nhìn khắp toàn thân cũng thấy đều là hàng xa xỉ. Tất nhiên nếu so sánh thì hàng xa xỉ phẩm nhất chính là người đẹp mà tên kia đang khoác tay.
Người đẹp này rất cao, hình như còn cao hơn cả tên đàn ông, dáng người tương đối khá, hơn nữa cũng chú trọng cách ăn mặc, cổ trắng nõn, trên đó là một sợi dây chuyền mặt kim cương, hơn nữa mặt kim cương lại chìm vào giữa rãnh ngực, có chút dụ hoặc.
Khi thấy cặp nam nữ này thì Trương Đan vội vàng đứng lên chào:
- Chào giám đốc Lương, chào Kỳ Kỳ tiểu thư.
Kỳ Kỳ tiểu thư kia không thèm nhìn Trương Đan, rõ ràng không thèm quan tâm đến Trương Đan. Nhưng giám đốc Lương kia thì ngược lại, trên mặt là nụ cười, bộ dạng khá hòa ái:
- Trương Đan, em ngồi đi, không cần khách khí, anh và Kỳ Kỳ vừa ăn xong và chuẩn bị ra ngoài, khi thấy em ngồi đây mới nhân tiện đến chào hỏi.
Giám đốc Lương vừa nói vừa dùng ánh mắt tùy ý nhìn Ninh Khiết ngồi đối diện với Trương Đan, ánh mắt hắn lập tức sáng lên:
- Trương Đan, đây là bạn của em sao?
- Giám đốc Lương, đây là bạn học và cũn là đồng hương của em, là Ninh Khiết.
Trương Đan vội vàn giới thiệu hai bên với nhau:
- Ninh Khiết, đây là tổng biên tập của tòa soạn chúng tôi.
- Thì ra là Ninh Khiết tiểu thư, chào em, anh là Lương Dũng, là tổng biên tập báo giả trí Kinh Hoa.
Lương Dũng nhiệt tình chào hỏi Ninh Khiết, đồng thời hắn còn vươn tay muón bắt tay Ninh Khiết.
Đúng lúc này giọng điệu mất hứng của Kỳ Kỳ tiểu thư chợt vang lên:
- Lương thiếu gia, người ta vội vàng trở về có chút chuyện, đi mau thôi.
Lương Dũng vừa đưa tay ra đã phải rụt về, sau đó hắn dùng giọng lưu luyến nói với Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, lần sau gặp lại.
Lương Dũng kéo Kỳ Kỳ tiểu thư rời khỏi nhà hàng tây, Trương Đan cuối cùng cũng thở dài:
- Nguy hiểm thật.
Ninh Khiết có chút buồn bực:
- Cái gì nguy hiểm?
- Chính là giám đốc Lương kia, hình như anh ta vừa ý bạn, nếu không phải Kỳ Kỳ kéo đi, sợ rằng bạn sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Trương Đan khẽ nói.
Ninh Khiết chợt ngây người, nàng có chút hoài nghi:
- Không đến mức như vậy chứ?
- Cái gì mà không đến mức như vậy? Mình đã nói với bạn, Lương Dũng chính là tổng biên tập, nghe nói tất cả những nhân viên tòa soạn đều đã lên giường với hắn.
Vẻ mặt Trương Đan có chút cổ quái:
- À, khi mình vừa đến làm thì hắn cũng chú ý, nhưng không bao lâu sau hắn đã nhìn sang Kỳ Kỳ, vì vậy mình mới thoát khỏi số kiếp.
Trương Đan dừng lại rồi bổ sung một câu:
- Kỳ Kỳ kia cũng có chút tư sắc, vài tháng qua Lương Dũng chủ yếu leo lên người cô ta, nhưng mình xem ra tên kia đã chơi chán rồi, bây giờ muốn thay người mới. Lúc này bộ dạng và vẻ đẹp của cậu ăn đứt Kỳ Kỳ, vì vậy hắn để ý đến cậu cũng là điều đương nhiên.
- Hắn không phải tổng biên tập à?
Ninh Khiết buồn bực:
- Dù như vậy cũng không quá sợ hắn như vậy chứ?
- Người này cũng không đơn giản chỉ là tổng biên tập, thật ra đó chỉ là một chức vụ mà thôi, thực tế hắn là ông chủ tòa soạn.
Trương Đan rõ ràng biết khá chi tiết về Lương Dũng:
- Mình nghe nói Lương Dũng rất có bối cảnh ở thủ đô, tên này hình như là một trong số tứ thiếu gia thủ đô, nghe nói phụ nữ hắn vừa ý đều phải lên giường.
- Hai vị tiểu thư, đây là bít tết của mọi người.
Nhân viên phục vụ lúc này cũng đưa thức ăn lên.
- Được rồi, ăn đi, mặc kệ tên Lương Dũng kia, dù sao hắn cũng đã đi rồi, sau này mình cũng sẽ không đưa bạn đến tòa soạn này nữa.
Trương Đan mở miệng nói.
Ninh Khiết tất nhiên cầu còn chưa được với vấn đề này, Lương Dũng là tứ thiếu gia thủ đô gì đó cũng được, đối với nàng thì chẳng có quan hệ gì.
Trương Đan và Ninh Khiết vừa ăn vừa trò chuyện, khi các nàng ăn xong bữa tối và đi ra nhà hàng tây thì đã tối, đèn đường đã được thắp sáng.
- Trương Đan, Ninh tiểu thư.
Một âm thanh chợt truyền vào trong tai hai người.
Trương Đan nghe được âm thanh này mà vẻ mặt chợt biến đổi, nàng quay đầu nhìn Ninh Khiết, rõ ràng chuyện xấu đã đến.
- Giám đốc Lương, trùng hợp vậy sao?
Trương Đan chủ động đi đến nói, trong lòng chỉ mong sao đây là trùng hợp ngẫu nhiên, nếu không thì phiền phức lớn.
Nhưng Trương Đan cũng không quá sợ hãi, đúng lúc này Lương Dũng nói:
- Trương Đan, đây cũng không phải là trùng hợp, anh đang ở đây chờ hai em.
Lương Dũng không đợi Trương Đan nói chuyện mà đi về phía Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, có thích đi dạo một vòng không? Xe của tôi ở bên kia.
Lương Dũng chỉ về phía ven đường, chỗ đó là một chiếc Lamborghini phong cách thể thao. Không thể nghi ngờ đây là một thủ đoạn tán gái của Lương Dũng, chỉ cần có chiếc Lamborghini này cũng đã có thể chở nhiều em chạy thẳng lên giường.
Nhưng Ninh Khiết không có hứng thú với những thứ này, đặc biệt là Trương Đan vừa rồi đã nói về Lương Dũng, nàng càng không có hứng thú với hắn. Tuy nàng muốn làm một tài nữ nhưng còn là xữ nữ, chỉ số thông minh của nàng rất cao, nàng không muốn cho tên khốn nạn này chơi bời, cuối cùng chưa nói đến vấn đề thương tâm, sợ rằng cũng chẳng thu hoạch được gì.
- Xấu hổ quá, giám đốc Lương, tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.
Ninh Khiết cắt đứt lời Lương Dũng.
- Ninh tiểu thư, bây giờ còn chưa đến tám giờ, cũng không nên về ngủ sớm như vậy chứ?
Lương Dũng có hơi sững sờ, hắn không ngờ có người phụ nữ từ chối Lamborghini của mình:
- Thật ra tôi cảm thấy điều kiện của Ninh tiểu thư rất tốt, tòa soạn của chúng tôi đang làm một đặc san và cảm thấy tiểu thư rất phù hợp để lên trang bìa, Ninh tiểu thư rất thích hợp với chúng tôi, chúng ta có thể thương lượng hợp tác... ....
Đây tất nhiên là chiêu thức thứ hai của Lương Dũng, không thích xe à? Không sao? Có mấy người không thích làm ngôi sao? Là người mẫu trang bìa một tạp chí cũng coi là ngôi sao rồi.
- Giám đốc Lương, tôi không có hứng thú với người mẫu.
Đáng tiếc là Ninh Khiết vẫn không mắc mưu, nàng đi đến bên đường vẫy vẫy tay:
- Taxi!
Một chiếc taxi dừng lại, Ninh Khiết chào Trương Đan một tiếng, sau đó nàng kéo cửa taxi chuẩn bị bước lên xe.
Vẻ mặt Lương Dũng chợt biến đổi, chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp vài tháng mà không nể mặt hắn sao? Hắn muốn một người phụ nữ mà không làm ăn gì được, sau này sự việc truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi gì nữa?
- Ninh tiểu thư, em cũng không nên chẳng nể mặt như vậy chứ?
Lương Dũng nhanh chóng đi đến giữ tay Ninh Khiết, hắn không cho nàng lên xe.
- Anh buông tay tôi ra.
Ninh Khiết lập tức nôn nóng, nàng vung tay, đột nhiên một luồng khí tức quái dị phóng ra, Lương Dũng cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ phóng đến, sau đó hắn bị Ninh Khiết hất văng lên.
- Ầm!
Một âm thanh khá lớn vang lên, Lương Dũng nện mạng lên chiếc Lamborghini, máu rơi đầy mặt, hắn lập tức hôn mê
Chương 532: Vẫn là người phụ nữ nấm mốc
- Á!
Bốn phía chợt vang lên tiếng hô kinh hoàng, Ninh Khiết lại hoàn toàn choáng váng.
Sao có thể như vậy? Nàng chỉ hất tay mà thôi, sao người ta có thể bay lên? Hơn nữa còn bay quá cao và rơi xuống đầu rơi máu chảy? Từ khi nào nàng trở nên mạnh mẽ như vậy? Không thể, nhất định là không thể, đây chỉ là ảo giác, nhất định là ảo giác. Nàng biết bây giờ mình đang nằm mơ, đúng vậy, là nằm mơ, nàng biết mình sẽ không đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, chỉ có nằm mơ mới có nhiều sự việc phát sinh như vừa rồi.
Trương Đan ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm nhưng cũng phục hồi tinh thần lại trước Ninh Khiết, nàng kéo tay Ninh Khiết:
- Ninh Khiết, ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương.
- Gọi xe cứu thương sao?
Ninh Khiết chợt ngây ngốc:
- Gọi xe cứu thương làm gì?
- Tất nhiên là cứu người, nhanh lên, hắn sẽ chết mất, cậu sẽ phải ngồi tù bây giờ.
Trương Đan vội vàng nói, có thể thấy nàng rất quan tâm đến cô bạn học và là đồng hương của mình.
- Sao lại chết? Đây là giấc mơ, trong mơ làm gì có ai chết? Tỉnh sẽ xong thôi.
Ninh Khiết vẫn ra vẻ hồ đồ.
- Đây không phải nằm mơ.
Trương Đan lập tức chóng mặt:
- Thôi khỏi, để mình gọi xe cứu thương.
Trương Đan tranh thủ gọi xe cứu thương, sau đó suy nghĩ thế nào lại báo cảnh sát. Thầm nghĩ phải để Ninh Khiết tự thú, nếu không Lương Dũng chết thật thì nàng sẽ bị khép tội nhẹ hơn.
- Đây không phải mơ sao?
Ninh Khiết nhìn Trương Đan, nàng không còn ngây ngốc mà bộ dạng giống như muốn khóc.
- Đúng vậy, không phải là mơ, chị hai à, chị không biết nhéo mình thử sao?
Trương Đan không biết nói gì hơn:
- Bạn đừng choáng váng, mau nghĩ biện pháp đi, bạn có người quen không? Có quen luật sư không? Nếu có thì tranh thủ điện thoại, để bọn họ đến hỗ trợ. Bây giờ cậu đã gây ra đại họa có biết không? Không hiểu sao cậu lại trở nên khỏe mạnh như vậy?
Ninh Khiết đã chảy nước mắt, nàng cũng không biết mình tại sao lại có sức mạnh như vậy, trước đó nàng cũng đâu có như thế.
- Ninh Khiết, đừng ngây ra đó nữa, rốt cuộc bạn có bạn bè gì không? Bạn phải biết rằng lúc này bạn đã đánh bị thương Lương Dũng, người ta có quyền có thế, bạn sẽ gặp phiền phức lớn.
Trương Đan thấy Ninh Khiết vẫn ngây ngốc thì không khỏi lo lắng:
- Nếu hắn không chế thì còn khá tốt, nếu hắn chết thật, dù bạn không chết thì cũng ngồi tù cả đời.
- Tôi nào có bạn bè gì?
Ninh Khiết xoa mắt, lời nói rất cay đắng. Rốt cuộc nàng cũng hiểu vạn may của mình đã không đến, nàng tuy biến thành người đẹp, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ nấm mốc, nàng chỉ đến ăn một bữa cơm với bạn nhưng lại dẫn đến tai họa.
Ninh Khiết nghĩ đến khoảng thời gian sau mình phải ngồi tù mà trong lòng không khỏi cực kỳ sợ hãi, nàng nghe nói về nhiều chuyện xấu trong nhà giam, nghe nói người đẹp vào nhà giam sẽ rất thê thảm. Chẳng lẽ nàng trở nên hấp dẫn hơn thì không phải là may mắn, mà chỉ làm cho cuộc sống của mình thêm thảm hại?
- Đúng rồi, Ninh Khiết, mau gọi điện cho thần y của bạn.
Trương Đan chợt nhớ ra:
- Không phải anh ta rất lợi hại sao? Mau kêu anh ta đến chữa trị cho Lương Dũng, như vậy Lương Dũng sẽ không sao, bạn sẽ không phải ngồi tù. Lương Dũng kia có ý với bạn, đến lúc đó nhiều lắm cũng có cớ hắn uy hiếp bạn, bạn chỉ nhận chút thiệt thòi mà thôi, dù sao cũng không phải ngồi tù.
- Phải vậy không?
Ninh Khiết cũng không có gì kiến nào khác:
- Nhưng...Nếu Lương Dũng không có việc gì, mình sẽ không phải bị hắn... ....
- Ôi dào, dù sao lên giường cũng còn sướng hơn ngồi tù, hơn nữa chưa chắc sẽ là như vậy, chúng ta đi một bước xem một bước, chỉ cần hắn còn sống là dễ thương lượng, nếu hắn chết thì xong luôn.
Trương Đan có chút lo lắng:
- Tóm lại bạn nhanh chóng điện thoại cho Hạ thần y, trước tiên cứu sống người, những chuyện khác từ từ nói sau cũng không muộn.
- Được rồi, mình sẽ điện thoại cho cậu ta.
Ninh Khiết lúc này có chút đần độn, đầu óc cũng không còn linh hoạt. Nàng thấy Trương Đan nói có vẻ rất có lý, vì vậy quyết định nghe theo.
Ninh Khiết lấy điện thoại ra và tìm được số của Hạ Thiên, nàng lập tức gọi đi.
Nhưng bên trong lại vang lên một âm thanh ngọt ngào:
- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... .....
Ninh Khiết không từ bỏ ý định mà gọi hai lần, nhưng đáng tiếc là máy vẫn tắt, cuối cùng nàng chỉ biết đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ngây ngốc.
- Sao vậy?
Trương Đan cảm thấy tình huống không đúng, nàng mở miệng hỏi.
- Điện thoại không liên lạc được.
Ninh Khiết chảy cả nước mắt, chẳng lẽ ông trời tuyệt tình với nàng như vậy sao?
Trương Đan cũng không còn cách nào khác, đúng lúc này tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương đồng thời vang lên.
... ....
Yêu Tinh Biệt Uyển thật ra cũng chỉ là một ngôi biệt thự mà thôi, diện tích kiến trúc biệt thự cũng không lớn nhưng không gian cũng không nhỏ, vì xung quanh biệt thự còn có một mảnh đất trống, trên những mảnh đất trống này Yêu Yêu lắp đặt rất nhiều hệ thống phòng hộ, vì vậy mà biệt thự này trở thành nơi mà muỗi cũng khó thể bay vào.
Sau vài lần thăng cấp thì hệ thống báo động ở Yêu Tinh Biệt Uyển cũng tương đối tiên tiến, nếu đưa vào hệ thống số liệu về một người nào đó, sau đó người này dù có hành động thế nào cũng sẽ không có vấn đề, giống như hệ thống phòng hộ căn bản là không tồn tại.
Vì Yêu Yêu đã đưa một vài thông tin của Hạ Thiên vào hệ thống, hơn nữa Mộc Hàm cũng đã sớm nằm trong hệ thống, vì vậy khi Hạ Thiên và Mộc Hàm vào trong Yêu Tinh Biệt Uyển thì cũng không có vấn đề gì. Tất nhiên Hạ Thiên cũng sẽ không cảm thấy ngôi nhà này có thứ gì kỳ quái, còn Mộc Hàm cũng thật sự thở phào một hơi, nàng cũng không muốn Hạ Thiên tấn công hệ thống phòng hộ.
Biệt thự có ba tầng, tầng một là phòng khách và nhà tắm, lầu hai là phòng ngủ, còn lầu ba, tất cả đều là phòng làm việc của Tiểu Yêu Tinh. Lúc này tất cả lầu ba đều được làm cho thông thoáng, nhìn qua có vẻ giống như một đại sảnh, khắp nơi đều là máy móc giống như máy itnsh nhưng cũng không quá giống, nghe nói đây là dàn máy chủ của Tiểu Yêu Tinh, công năng rất mạnh, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết gì về vấn đề này.
Trên sân thượng là một bể bơi, tất nhiên theo lời nói của Tiểu Yêu Tinh thì đây cũng là một bộ phận của hệ thống phòng hộ, nếu không có kẻ thù thì đây sẽ là bể bơi, nếu có người xâm lấn thì bể bơi sẽ là một vũ khí siêu cấp.
Tóm lại Tiểu Yêu Tinh cho rằng Yêu Tinh Biệt Uyển này chính là nơi an toàn nhất, dù có tấn công bằng tên lửa thì hệ thống phòng hộ cũng có thể ngăn chặn. Còn có phải thật sự an toàn hay không thì chẳng ai biết rõ, vì chưa có ai tấn công vào nơi đây, ngược lại thì ruồi bọ lại bị tiêu diệt khá nhiều
Chương 533: Cải tạo Tiểu Yêu Tinh
Chồng, chồng, mau đến giúp tay của em trở nên linh hoạt hơn, đợi đến khi trở nên linh hoạt hơn, em sẽ khiêu chiến với Nick và Firebird, sẽ xử lý bọn họ.
Tiểu Yêu Tinh xem như đã đưa Hạ Thiên đi dạo một vòng quanh Yêu Tinh Biệt Uyển, để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh, sau đó bắt đầu nói Hạ Thiên thi châm.
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
- Nick và Firebird là ai?
- Bọn họ xếp theo thứ tự là hacker hạng nhất và hạng hai thế giới.
Mộc Hàm ở bên cạnh trả lời Hạ Thiên:
- Nick là thứ nhất, Firebird là thứ hai, Yêu Yêu là thứ ba. Thật ra Nick và Firebird cũng chỉ là danh hiệu, thân phận chân chính của bọn họ cũng không ai biết rõ. Ví dụ như Yêu Yêu có danh hiệu là Tiểu Yêu Tinh, những người biết thân phận của Yêu Yêu là rất ít.
- À, hacker sao?
Hạ Thiên lập tức mất hứng thú, nếu là người thường thì hắn còn có thể giúp Tiểu Yêu Tinh đánh cho một trận, nhưng hắn bó tay với hacker, chỉ có thể để cho Tiểu Yêu Tinh tự mình đi giải quyết mà thôi.
Vì vậy Hạ Thiên nói với Tiểu Yêu Tinh:
- Đi thôi, vào phòng ngủ, anh giúp em thi châm, sau đó hai tay của em sẽ linh hoạt hơn, đến lúc đó em tha hồ mà đi thu phục hacker. Em là vợ anh, sao có thể xếp thứ ba được, nhất định phải là đệ nhất... ....
- Hì hì, chồng nói quá đúng, Tiểu Yêu Tinh em sao có thể xếp thứ ba? Phải là thứ nhất mới đúng.
Yêu Yêu rất thừa nhận lời nói của Hạ Thiên, sau đó nàng kéo Hạ Thiên lên lầu hai:
- Đi thôi, chồng, mau giúp em thi châm.
Mộc Hàm cũng không nhịn được phải hỏi một câu:
- Chồng, trước đó cậu vừa thi châm cho Ninh Khiết, bây giờ lại thi châm nữa sao? Hay để ngày mai, không cần làm ngay.
- Vợ yên tâm, không có gì đâu, trước tiên thi châm ch Tiểu Yêu Tinh, sau đó còn thi châm cho chị.
Hạ Thiên lúc này rất tin tưởng, trước kia hắn thi triển Ngịch Thiên Bát Châm thì cần có thời gian nghỉ ngơi nhưng bây giờ thì khác, hắn chẳng những không tiêu hao sức lực, ngược lại còn tăng công lực, như vậy liên tục thi châm cũng không có vấn đề.
Mộc Hàm thấy Hạ Thiên nói như vậy cũng không còn gì để nói, nàng đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh Hạ Thiên thi châm cho Ninh Khiết, tất nhiên biết rõ Hạ Thiên thi châm sẽ cực kỳ có lợi cho Yêu Yêu. Vừa rồi nàng chẳng qua chỉ lo lắng cho Hạ Thiên mà thôi, nếu hắn đã nói không có việc gì, như vậy nàng cũng tin người đàn ông của mình.
Ba người lên lầu hai tiến vào phòng ngủ của Yêu Yêu, lúc này Yêu Yêu hỏi:
- Chồng, em có cần chuẩn bị gì không? Có phải nằm lên giường không?
- À, cởi quần áo ra rồi nằm lên giường.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
- Cởi quần áo sao?
Yêu Yêu có chút ngượng ngùng:
- Chồng, cởi áo ngoài hay cởi sạch?
- Cởi sạch.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- À.
Yêu Yêu lên tiếng, nàng cũng không hỏi thêm điều gì mà lập tức cởi xuống tất cả, sau đó nàng ngoan ngoãn nằm lên giường, gương mặt đỏ rực, rõ ràng đang rất ngại.
Nếu so sánh với Ninh Khiết trước đó không tình nguyện nhìn, Hạ Thiên lúc này quét mắt dọc theo người của Yêu Yêu. Rõ ràng Yêu Yêu cũng không được như Mộc Hàm, vì nàng còn rất nhỏ, dáng người tất nhiên sẽ không quá tốt, những bộ vị cũng chưa phát dục hoàn toàn, dù sao thì nàng vẫn còn ở trong tuổi thọ phát dục. Nhưng dù là như vậy thì thân hình của nàng cũng đã tương đối khá, đường cong rõ ràng, nên lồi thì lồi, nêm lõm thì lõm, làn da cung trơn bóng. Tất nhiên nếu xé tổng thể thì có vẻ hơi gầy.
- Chồng, đừng nhìn em nữa, em biết mình không tốt như chị Hàm.
Yêu Yêu vốn có chút ngượng ngùng, bây giờ bị Hạ Thiên nhìn chằm chằm thì càng ngượng hơn. Dù nàng gọi Hạ Thiên là chồng nưhng dù sao hai người cũng chưa có những hành vi gì quá thân mật, bây giờ đột nhiên nằm trên thớt thế này, tất nhiên nàng sẽ cảm thấy không quen thuộc.
- Dáng người của em khá tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Sau này nên chịu khó ăn nhiều, béo lên một chút là được.
- Thật ra em cũng ăn khá nhiều, còn ăn nhiều hơn cả chị Hàm.
Yêu Yêu nhịn không được phải nói:
- Nhưng em ăn vào thì phát triển óc, chị Hàm lại dành hết để phát triển bộ ngực.
Mộc Hàm ở bên cạnh có chút bất mãn, nàng trừng mắt nhìn Yêu Yêu:
- Nha đầu chết tiệt, dám nói chị không có óc sao?
- Hì hì, chị Hàm, em không nói như vậy, hình như chị rất thông minh, mà ngực cũng rất lớn.
Yêu Yêu thật sự không sợ hãi.
Mộc Hàm cũng không biết nên phản bác thế nào, nàng không phải là ngu ngốc nhưng nếu so về trí thông minh thì vẫn kém Yêu Yêu, nghe nói chỉ số của Yêu Yêu là hơn hai trăm, cụ thể là bao nhiêu thì nàng cũng không biết.
- Đợi đến khi anh thi châm xong, thân thể của em sẽ phát dục tốt hơn.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
- Thật vậy sao?
Yêu Yêu có chút vui sướng:
- Chồng, đừng nói nhiều nữa, trước tiên giúp em thi châm cái đã.
- Được.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hai cây châm hiện ra trên tay, nhưng lúc này hắn cũng không nhắm mắt, hắn chỉ hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, hai cây châm đều đâm lên người Yêu Yêu.
Hạ Thiên đã có một lần kinh nghiệm thi triển nghịch thiên đệ tứ châm, vì vậy lúc này hắn tiến hành rất thuận lợi, hắn châm kim vào người Yêu Yêu đâu vào đấy, bộ dạng khá nhàn nhã. Lúc này hắn cũng cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ bốn phía kéo đến tiến vào người yêu yêu, vì hắn đã tính trước nên không có gì kỳ quái.
Luồng khí tức kỳ lạ này có công hiệu tẩy tủy cho Yêu Yêu, cải tạo cơ thể nàng, cũng giống như Ninh Khiết, trên làn da của Yêu Yêu cũng ra đầy nước đen, cơ thể nàng bị che giấu hoàn toàn.
Sau khi cải tạo xong thân thể thì một phần khí tức kia dừng lại trong người Yêu Yêu, sau đó những khí tức dư thừa bắt đầu tuôn vào trong cơ thể Hạ Thiên, không những bổ sung công lực tiêu hao, hơn nữa còn làm cho công lực của hắn tăng thêm vài phần.
Toàn bộ quá trình thi châm mất một giờ, sau đó Hạ Thiên thu châm.
- Chồng, tôi giúp Yêu Yêu tắm rửa.
Mộc Hàm lúc này đã chủ động bế một Yêu Yêu đen sì vào nhà tắm.
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, hắn muốn tự mình tắm rửa cho vợ, nhưng hắn cũng không muốn tranh giành với Mộc Hàm. Chút nữa hắn thi châm cho Mộc Hàm xong sẽ đưa nàng vào nhà tắm luôn một thể.
Yêu Yêu tắm rất nhanh, mười phút sau nàng mặc một chiếc áo váy khá rộng bổ nhào lên người Hạ Thiên có vẻ rất hưng phấn:
- Này, chồng, anh thật sự rất lợi hại, da của em đã tốt hơn, cũng cảm thấy tinh thần rất tốt
Chương 534: Em cũng không muốn ngăn cản hai anh chị “đánh nhau”
- Chụt.
Yêu Yêu kiễng chân hôn lên mặt Hạ Thiên một cái, sau đó nàng rời khỏi lòng Hạ Thiên chạy ra ngoài:
- Chồng, em đi thử tay nghề, để xem có phải lợi hại hơn không.
Yêu Yêu lập tức bỏ chạy mất dạng, Mộc Hàm lại hiện ra trước mắt Hạ Thiên, nàng có chút bất đắc dĩ:
- Yêu Yêu là như vậy, máy tính luôn là thứ cô ấy thích nhất.
Hạ Thiên cảm thấy không còn việc gì để làm, hắn nói với Mộc Hàm:
- Vợ, tôi còn phải thi châm cho chị.
- Sao?
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:
- Chồng, cậu có thể chịu được không?
Dù trước đó Hạ Thiên đã nói qua một lần nhưng Mộc Hàm vẫn cảm thấy làm như vậy là quá mau. Tuy trước đó nàng chỉ bàng quan nhưng vẫn thấy hắn thi châm mất rất nhiều sức lực.
- Vợ, có cần tôi cởi quần áo phụ không?
Hạ Thiên hỏi.
Gương mặt Mộc Hàm có hơi đỏ, nàng sinh ra một loại dự cảm là sẽ có chuyện xấu xảy ra. Vì vậy nàng tranh thủ thời gian nói:
- Chồng, hay là tôi tự mình cởi, cậu...Cậu chỉ cần giúp tôi thi châm là được.
Mộc Hàm nhanh chóng cởi sạch quần áo, sau đó nàng nằm ngửa trên giường. Đây không phải là lần đầu tiên nàng phô bày thân thể trước mắt Hạ Thiên, tất nhiên nàng sẽ không quá ngượng ngùng, còn chồng muốn thi châm hai thi gì khác, nàng mặc kệ.
Lần này Mộc Hàm đã hiểu lầm, Hạ Thiên dù rất yêu thích thân thể trưởng thành của nàng nhưng khi làm việc chính sẽ không làm bậy. Hắn đâm rất nhiều châm lên người nàng, dùng đệ tứ châm để tẩy tủy, cải tạo cơ thể của nàng, sau đó ôm nàng vào phòng tắm rửa sạch thân thể, cuối cùng ôm nàng về giường. Lần này hắn cũng đâm vào người nàng, nhưng thứ đó không phải là ngân châm.
Lúc này Mộc Hàm mới vững tin Hạ Thiên có thể chịu được, hơn nữa không những là chịu được, hơn nữa còn có sinh lực dư thừa. Rõ ràng từ trưa đến giờ hắn đã thi châm cho ba người liên tục nhưng không ảnh hưởng đến thể lực. Tất nhiên nàng cũng không biết có ảnh hưởng hay không, chẳng qua thể lực hắn không kém mà trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.
Mộc Hàm vốn có một thân thể trắng nõn hoàn mỹ, sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy thì không còn nhiều dấu vết, điều này cũng làm cho thân thể nàng càng trở nên mê người. Vì vậy Hạ Thiên siêng năng cày cấy, mãi đến khi trời tối mới dừng lại.
Lúc này thể lực của Mộc Hàm cũng tương đối tốt, bất kỳ đặc tính nào của thân thể cũng giống như phát triển mạnh, nàng toàn tâm toàn ý chiều Hạ Thiên, dùng bản thân thể làm cho người đàn ông của mình được sung sướng.
- Chồng, chị Hàm... ....
Một âm thanh có chút ngượng ngùng từ bên ngoài truyền vào cắt đứt hoạt động điên cuồng của Hạ Thiên và Mộc Hàm.
Trong Yêu Tinh Biệt Uyển này cũng không có người nào khác, người duy nhất có thể xen vào chính là Yêu Yêu.
- Yêu Yêu, có chuyện gì?
Mộc Hàm thở hổn hển nói, nàng bị Yêu Yêu nhìn thấy bộ mặt phóng đãng, vì vậy mà rất xấu hổ, nhưng nàng cũng không quan tâm, dù sao cũng chẳng phải người ngoài.
- Chị Hàm, em không muốn quấy nhiễu mọi người, nhưng cơ thể của em có chút kỳ quái... ....
Yêu Yêu dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn Mộc Hàm vẫn còn "dính" với Hạ Thiên, sau đó nàng dùng giọng hâm một nói khẽ:
- Thân hình của chị Hàm quả nhiên là rất tốt.
Mộc Hàm kéo ga giường, cuối cùng nàng phủ ga lên người Hạ Thiên, sau đó nàng nói:
- Thân thể của em thế nào?
- Em cũng không biết, có đôi khi em cảm thấy mình rất mạnh, trong cơ thê có lực lượng gì đó rất lạ. Lúc nãy em vì quá hưng phấn mà đập nát một chiếc bàn phím.
Yêu Yêu nói với vẻ mặt khó hiểu.
- Vợ, đến đây để anh xem.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Yêu Yêu đến bên giường, Hạ Thiên vươn tay bắt lấy cổ tay của Yêu Yêu, sau đó hắn mới hiểu:
- Thì ra là như vậy.
- Chồng, có chuyện gì xảy ra?
Mộc Hàm vội vàng hỏi:
- À, trong cơ thể Tiểu Yêu Tinh có một luồng chân khí, luồng chân khí này khá mạnh nhưng không nhiều, nhưng có thể kích thích ra lực lượng mạnh.
Hạ Thiên nhì Mộc Hàm:
- Thật ra trong cơ thể chị cũng có, điều này xem như là di chứng sau khi tôi thi châm, nhưng vì chị đã tu luyện nội công, công pháp của chị khá tầm thường nhưng cũng có thể khắc chế chân khí, vì thế mà chân khí trong cơ thể không chạy loạn. Tiểu Yêu Tinh thì khác, cô ấy trước nay chưa từng học qua nội công, vì vậy khó thể khống chế chân khí, đôi khí kích động thì chân khí sẽ bùng ra.
- Vậy giải quyết thế nào?
Mộc Hàm vội hỏi.
- À, cũng dễ, tôi dạy cho Tiểu Yêu Tinh một môn nội công tâm pháp.
Hạ Thiên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, điều này cũng không tính là phiền phức, chỉ cần hắn dạy Tiểu Yêu Tinh khống chế được luồng chân khí quái dị trong cơ thể kia là được.
Nhưng đến lúc này Hạ Thiên cũng không thể tiếp tục chiến đấu với Mộc Hàm, hắn đành phải rời khỏi giường mặc quần áo, trước tiên phải giải quyết phiền toái cho Tiểu Yêu Tinh rồi nói sau.
Chỉ số thông minh cũng có ảnh hưởng, Hạ Thiên chỉ cho Tiểu Yêu Tinh cách vận hành chân khí qua kinh mạch, sau đó nàng tự nhớ lấy đường đi nước bước, cuối cùng tự vận hành một đường nhỏ, toàn bộ quá trình là nửa giờ, sau đó vấn đề chân khí tháo chạy rối loạn đã được giải quyết.
Mộc Hàm cũng lén thử nghiệm, bây giờ nàng phát hiện khí lực của mình đã rất mạnh, không những là thế, nàng còn linh hoạt hơn trước rất nhiều. Trước đó khi còn ở Giang Hải thì nàng đã từng được học Phiêu Miểu Bộ, còn học được vài kỹ thuật chiến đấu từ Triệu Thanh Thanh và Liễu Mộng. Khi đó trong quyển sách "gái đánh người" có rất nhiều chiêu thức nàng không sử dụng được, dù có thể dùng nhưng không đủ khí lực, không đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng bây giờ nàng đã dễ dàng sử dụng, ngay cả Phiêu Miểu Bộ trước đó còn chưa chính thức thông thuộc, bây giờ cũng khá hơn, hình như lập tức trở nên thành thục.
Điều này làm cho Mộc Hàm rất vui, nàng đã ý thức được võ công của mình đột nhiên tăng mạnh sau một buổi chiều, sau này nếu gặp kẻ địch mạnh, nàng cũng không cần lo lắng.
Mộc Hàm không khỏi nghĩ đến một vấn đề, chồng võ công cao siêu, có thể tạo ra một nhóm cao thủ không?
Khi Yêu Yêu lên lầu ba tiếp tục công tác thử tay nghề thì Mộc Hàm nói ý nghĩ kia cho Hạ Thiên, sau đó nàng thấy Hạ Thiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình
Chương 535: Nhất định là hắn
- Chồng, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
Mộc Hàm bị Hạ Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, chồng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng sao? Trên người nàng còn có chỗ thần bí nào chưa bị hắn nhìn sát mắt vài chục lần, nhưng bộ dạng hắn bây giờ giống như mới biết nàng vậy.
- Vợ, tôi muốn xem chị sao lại ngây ngốc như vậy rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mộc Hàm có chút buồn bực, cũng có chút uất ức:
- Chồng, sao tôi lại ngây ngốc?
- Vợ, tuy chị nói không sai, tôi có thể dùng phương pháp này tạo ra không ít cao thủ, nhưng tôi cũng không ngốc như vậy, chạy đi dùng Ngịch Thiên Bát Châm để tẩy tủy cho kẻ khác.
Hạ Thiên vẫn rất nghiêm trang:
- Tôi chỉ biết giúp vợ làm những việc thế này, người khác thì mặc kệ.
Hạ Thiên nói đến đây thì lầm bầm:
- Nhưng mỗi lần dùng Ngịch Thiên Bát Châm thì tôi cũng có lợi, mỗi lần công lực sẽ tăng lên một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng học được nghịch thiên đệ ngũ châm để chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ.
Mộc Hàm coi như hiểu vì sao Hạ Thiên lại nói mình ngây ngốc, tuy nàng không cho là mình ngốc, nhưng Hạ Thiên nghĩ như vậy cũng là bình thường, những chuyện tốt thế này tất nhiên không phải người nào cũng được hưởng thụ.
- Chồng, cậu nói thi châm cậu cũng có lợi, nhưng cậu lại không muốn thi châm cho người khác, như vậy phải làm thế nào?
Mộc Hàm liền hỏi.
- À, cái này rất đơn giản, tôi tìm thêm vài bà vợ nữa là được.
Hạ Thiên lập tức trả lời không chút suy nghĩ. Nguồn: https://truyenggg.com
Mộc Hàm không còn gì để nói, chồng lăng nhăng này không còn ý nghĩ gì khác sao? Nhưng nàng cũng phải nghĩ lại, bây giờ nếu không muốn cho người ngoài được hưởng chỗ tốt thì chỉ có thể tìm cách cho chồng mình nhận được lợi ích, hình như chỉ có vậy mà chẳng còn biện pháp nào khác, nhưng chồng nàng tìm nhiều vợ như vậy, hắn không biết mệt là gì sao?
Nghĩ đến mỏi mệt Mộc Hàm mới nhớ, những ngày qua hắn luôn leo lên người nàng không biết mệt, rõ ràng hắn không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại chính nàng lại sợ phát khiếp.
- Vợ, chị nghĩ gì thế?
Hạ Thiên thấy Mộc Hàm không nói lời nào thì không nhịn được phải hỏi một câu.
- À, không có gì.
Mộc Hàm đỏ mặt, nàng cũng không muốn nói mình đang nghĩ đến vấn đề đáng xấu hổ kia. Nếu chồng mà biết nàng suy nghĩ như vậy, sợ rằng sẽ trực tiếp bế nàng lên giường và tiếp tục hoạt động.
- Vợ, vẻ mặt chị không bình thường, có bệnh gì sao?
Hạ Thiên dùng giọng chuyên chú hỏi, sau đó hắn đưa tay qua giống như muốn bắt mạch cho Mộc Hàm.
- Không có gì.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, đúng lúc này nàng đột nhiên nhớ ra một vấn đề, vì vậy vội hỏi:
- Đúng rồi, chồng, cậu nói xem Ninh Khiết kia có giống như Yêu Yêu hay không, có phải cũng không khống chế được chân khí trong cơ thể?
- Có lẽ là vậy.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, nhưng Hạ Thiên xem ra Ninh Khiết không phải là vợ mình, vì vậy hắn không quan tâm. Đồng thời cũng chỉ là khống chế chân khí trong cơ thể mà thôi, cũng sẽ không chết người, không có gì là không được.
Hạ Thiên tất nhiên cũng không biết, cũng vì Ninh Khiết không khống chế được chân khí trong cơ thể mà thiếu chút nữa đã giết chết người.
Ninh Khiết lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn của phân cục cảnh sát thành đông, đối diện với nàng là một nam một nữ cảnh sát, hai người này cũng chưa quá lớn tuổi, chưa đến ba mươi nhưng ngoại hình tương đối khá. Người đàn ông thì cao lớn anh tuấn, nữ cảnh sát thì thanh tú xinh đẹp, hai người bọn họ nếu là người phát ngôn cho cục công an thì tám phần có thể thay đổi hình tượng với nhân dân.
Ninh Khiết đã biết thân phận của hai người cảnh sát này, người đàn ông chính là một trong các tổ trưởng tổ trọng án phân cục quận Đông, tên là Tống Vệ Dân. Người nữ cảnh sát gọi là Vưu Tư, cũng là người của tổ trọng án, chẳng qua chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi.
Dù lúc này cảnh ngộ của Ninh Khiết có vẻ không quá tồi tệ, cũng không phải đeo còng nhưng thực tế thì tâm tình của nàng lại tương đối không xong, nguyên nhân rất đơn giản, hai người cảnh sát này đã thẩm vấn nàng hơn một giờ, nàng đã hầu như gần đến biên giới sụp đổ.
- Ninh Khiết, tôi hỏi chị một lần nữa, rốt cuộc chị dùng thứ gì để đả thương Lương Dũng?
Lúc này Tống Vệ Dân lại mở miệng hỏi, đáng lý ra sự việc này quá đơn giản, gần đó có máy camera giám sát, Tống Vệ Dân chỉ cần xem qua là được. Nhưng nếu căn cứ vào máy quay thì Ninh Khiết chỉ tùy ý vung tay nhưng Lương Dũng đã bay đi, điều này đúng là khó tưởng.
Nhưng nếu nói Lương Dũng tự mình phóng lên không rồi đập xuống xe rồi ngất xỉu tất nhiên là không thể, hơn nữa bệnh viện bên kia đã thông báo, Lương Dũng bây giờ còn chưa tỉnh lại, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng rõ ràng bị thương không nhẹ.
Vì vậy mà Lương Dũng có phán đoán, trong tay Ninh Khiết phải cất giấu vũ khí phi pháp. Bây giờ truyenggg.com phát triển, chỉ cần lên mạng là có thể mua được một mớ vũ khí phòng thân, có khá nhiều phụ nữ mua những thứ như vậy. Tống Vệ Dân cảm thấy Ninh Khiết quá đẹp, tất nhiên chuẩn bị một kiện vũ khí phòng thân cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Tống Vệ Dân đã hỏi rất nhiều lần, Ninh Khiết luôn trả lời nàng không dùng thứ gì, vì vậy mà thẩm vấn giằng co không thể nào tiến triển.
- Tôi đã nói là không dùng thứ gì cả.
Ninh Khiết nổi điên:
- Lương Dũng muốn đưa tôi đi, tôi nói không muốn đi, tôi đi taxi, sau đó hắn chạy đến kéo tay tôi, tôi vung tay, hắn bay đi, tôi đã nói một trăm lần rồi, các người không tin sao?
- Ninh Khiết, chị đừng quá kích động... ....
Vưu Tư ở bên cạnh an ủi một câu, nàng cũng thấy thần thái của Ninh Khiết có chút không được bình thường, vì vậy muốn điều chỉnh tâm tình của đối phương.
- Tôi kích động, tôi kích động thì sao? Tôi đã nói một trăm lần rồi, các người không tin, không phải các người muốn giam tôi sao? Như vậy thì cứ giam lại, tôi cũng không chạy mất được.
- Ầm ầm!
Cái bàn sụp xuống, ba người đều ngây dại.
Ninh Khiết nhìn cái bàn vỡ, nàng chợt thanh tỉnh trở lại, sua đó nàng ngồi xuống ghế không còn chút sức lực, trong giọng nói có chút nức nở:
- Các người thấy chưa, tôi cũng không biết mình vì sao có được sức mạnh như vậy, khi đó chẳng có chút dấu hiệu nào, tôi cũng không muốn đánh Lương Dũng, chẳng qua chỉ muốn đẩy hắn ta ra mà thôi, cũng không biết tại sao lại như vậy. Sao tôi xui xẻo như thế? Vất vả lắm thì mắt mới hết cận, chân cũng được chữa trị, tưởng rằng sau này sẽ tốt lành, làm sao... ....
Ninh Khiết nói đến đây thì chợt nhớ ra điều gì đó, sau đó nàng có vẻ bừng tỉnh:
- Tôi biết rồi, là hắn, nhất định là hắn.
Tống Vệ Dân nhìn chiếc bàn đổ sụp trước mắt mà cuối cùng cũng tin, Ninh Khiết quả thật không mang theo vũ khí, nàng chỉ dùng tay để hất văng Lương Dũng. Tuy điều này rất khó tưởng, Ninh Khiết là một cô gái yếu ớt, đáng lý ra không nên có sức mạnh như vậy, nhưng sự thật ở trước mắt, không thể không tin
Chương 536: Bước ngoặt của Ninh Khiết
Tống Vệ Dân nghe thấy những lời nói của Ninh Khiết thì không khỏi hỏi:
- Chị biết gì? Hắn mà chị vừa nói là ai?
- Tôi biết rõ vì sao tôi lại có sức mạnh như vậy, nhất định là Hạ Thiên, hắn ta đã làm gì đó với tôi.
Ninh Khiết vội vàng nói:
- Tôi vốn rất bình thường nhưng hôm nay được hắn ta chữa bệnh, quá trình chữa bệnh cũng kỳ quái, bệnh đã trị xong, sau đó trở nên không bình thường, các người có thể tìm hắn đến làm chứng, tôi có số điện thoại của hắn ta.
Thật ra Ninh Khiết cũng không thể khẳng định sự việc có liên quan đến Hạ Thiên, nhưng nàng không thể tìm ra điều gì khác. Lúc này Hạ Thiên là cỏ cây cứu mạng với nàng.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Tống Vệ Dân có hơi biến đổi.
Mà nữ cảnh sát Vưu Tư lúc này cũng mở miệng dùng giọng kinh ngạc nói:
- Chị nói Hạ Thiên nào? Không phải là thần y Hạ Thiên đã xôn xao trên mạng vài ngày nay đấy chứ?
- Đúng đúng đúng, là hắn.
Ninh Khiết liên tục gật đầu.
- Ninh Khiết, Ninh Khiết, à, tôi nhớ ra rồi.
Vưu Tư đột nhiên có chút kích động:
- Thì ra tôi vẫn nghĩ vì sao tên của chị nghe lại quen như vậy? Chị chẳng phải là Ninh Khiết bạn gái của Hạ thần y kia sao?
Vưu Tư không đợi Ninh Khiết trả lời mà lắc đầu nói:
- Không đúng, trên mạng nói Ninh Khiết kia bị cận thị, hơn nữa còn bị cà thọt, chị nhìn rất bình thường, chân không có việc gì, hơn nữa cũng không đeo kính.
- Tôi chính là Ninh Khiết kia, nhưng tôi không phải là bạn gái của Hạ Thiên, chỉ có chút quen biết mà thôi.
Ninh Khiết vội vàng nói:
- Bây giờ tôi đã được hắn ta trị mắt, chân cũng được chữa lành, nói tóm lại những thứ này đều liên quan đến Hạ Thiên. Các người mau giúp tôi tìm hắn, hắn nhất định sẽ biết vì sao tôi trở nên mạnh mẽ như lúc này.
Ninh Khiết có hơi dừng lại, nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tống Vệ Dân rồi nói:
- Nếu Hạ Thiên có thể ra làm chứng, như vậy chuyện tối nay sẽ là ngoài ý muốn phải không? Tôi không cần phải ngồi tù phải không?
- Vị thần y kia thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vưu Tư cũng đang lầm bầm, sau đó nàng an ủi Ninh Khiết:
- Chị cũng đừng lo lắng, nếu sự việc như những gì chị nói thì đây chỉ là sơ suất, nếu Lương Dũng không có vấn đề gì thì cũng chỉ là sơ suất đả thương người, như vậy sẽ không nghiêm trọng, sẽ không phải ngồi tù.
- Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.
Ninh Khiết ra vẻ trút bỏ gánh nặng, sau đó nàng vội vàng nói:
- Cảnh sát, bây giờ tôi đưa số điện thoại của Hạ Thiên cho các người, các người có thể liên lạc được với hắn ta không?
- Được, chị nói số cho tôi đi.
Vưu Tư vội vàng nói, dù là công hay tư thì nàng đều rất muốn dãy số này.
Ninh Khiết nhanh chóng nói ra số điện thoại của Hạ Thiên, tuy lúc này nàng không có điện thoại nhưng dãy số của Hạ Thiên đã được nàng ghi lại từ trước.
Vưu Tư mở vỡ ghi lại số điện thoại, sau đó Tống Vệ Dân chợt vươn tay cầm vở đứng lên nói:
- Vưu Tư, cô ở đây với Ninh Khiết, tôi đi điện thoại hỏi tình huống của Hạ Thiên.
- À, được, tổ trưởng!
Vưu Tư khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, tổ trưởng tự mình đi điện thoại sao? Ngày thường nàng là người làm những chuyện này mới đúng.
... ....
Tống Vệ Dân rời khỏi phòng thẩm vấn, sau đó hắn ra ngoài hành lang lấy điện thoại bấm một dãy số, nhưng rõ ràng hắn không gọi cho Hạ Thiên, vì hắn căn bản không nhìn vào quyển vở.
Điện thoại nối thông rất nhanh, Tống Vệ Dân hạ thấp âm thanh xuống:
- Cha, là con đây.
- Vệ Dân, có chuyện gì?
Bên kai truyền đến một âm thanh trầm thấp.
- Cha, tiểu thư đã xuất quan chưa?
Tống Vệ Dân vội vàng hỏi.
- Giữa trưa đã xuất quan, vừa rồi bố vừa đưa tư liệu của Hạ Thiên cho cô ấy, bây giờ có lẽ cô ấy cũng xem xong rồi.
Cha của Tống Vệ Dân trả lời.
- Bố, có chuyện con muốn bố đi xin chỉ thị của tiểu thư.
Tống Vệ Dân nhanh chóng nói:
- Con ở cục cảnh sát bắt được một người tình nghi đả thương người, đây vốn chỉ là một cô gái bình thường nhưng đột nhiên có được lực lượng rất mạnh, nhưng cô ấy giống như không khống chế được, hoặc là chẳng biết khống chế thế nào.
- Những chuyện này cần gì phải đi xin chỉ chị của tiểu thư?
Cha của Tống Vệ Dân rõ ràng không thừa nhận điều này.
- Bố, bố nghe con nói hết đã, người này có quan hệ với Hạ Thiên.
Tống Vệ Dân nói:
- Cô ấy vốn bị cận nặng và cà thọt nhưng hôm nay được Hạ Thiên chữa trị, mắt đã sáng và hai chân rất tốt, hơn nữa còn có lực lượng rất mạnh. Vừa rồi cô ấy đã đập vỡ một chiếc bàn trong phòng thẩm vấn, con thấy chuyện này không tầm thường, vì vậy muốn nói bố hỏi qua ý kiến của tiểu thư, để xem tiểu thư nói thế nào?
- Dựa theo lời của con thì sự việc cũng đáng được coi trọng, bây giờ tiểu thư rất quan tâm đến những việc có liên quan đến Hạ Thiên, có lẽ bố cũng nên đi báo cáo.
Cha của Tống Vệ Dân trầm giọng nói:
- Bố phải đi đây.
Sau đó điện thoại bị cắt, Tống Vệ Dân cũng không tiến vào trong văn phòng, hắn đứng bên ngoài hành lang, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến một hình bóng tuyệt trần.
Dù từ nhỏ đến lớn Tống Vệ Dân không được nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì nàng chính thức là tiên tử, không ai có thể thay thế cho địa vị của nàng, hắn đối với nàng vừa tôn kính vừa hâm mộ, tất cả đều khó nói bằng lời. Sau khi hắn lớn lên, hắn giống như không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, vì hắn không tự giác được phải so sánh bọn họ với nàng, sau đó hắn phát hiện ra một vấn đề, dù là ai cũng kém nàng mười ngàn lần về khí chất, trước mặt nàng thì ai cũng trở nên tục tằng.
Tống Vệ Dân tin tưởng, trong Tống gia, những người có ý nghĩ này không chỉ là một mình hắn. Người phụ nữ tuyệt trần kia gây ra những thay đổi lớn cho Tống gia, hai mươi năm trước Tống gia chỉ là một gia tộc chẳng có tiếng tăm gì ở thủ đô, hôm nay Tống gia đã nằm trong bốn đại gia tộc đứng đầu, hơn nữa chẳng qua chỉ vì bọn họ nghe theo lời của nàng mà giấu tài, không muốn rêu rao quá mức mà thôi. Thực tế thì người nào ở Tống gia cũng tin, với thực lực của gia tộc vào lúc này, dù đảo mắt cả thủ đô thì bọn họ cũng không cần sợ ai.
- Hạ Thiên, mày rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại được tiểu thư coi trọng như vậy?
Tống Vệ Dân cảm thấy rất khó hiểu, dù hắn biết Hạ Thiên từng phóng đến đội Hắc Báo, cũng biết Hạ Thiên rất mạnh, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì Hạ Thiên vẫn chưa đáng để cho tiểu thư coi trọng như vậy. Vì những chuyện xảy ra với Hắc Báo, trong Tông gia có rất nhiều người làm được.
Điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Vệ Dân, hắn nhìn vào màn hình điện thoại, là cha gọi đến, vì vậy hắn tranh thủ thời gian nghe máy:
- Bố, tiểu thư nói thế nào
Chương 537: Giao dịch
- Tiểu thư muốn đích thân gặp mặt người kia nói chuyện, cậu nghĩ biện pháp đưa cô gái kia về đây đi.
Cha của Tống Vệ Dân nói bằng giọng có chút kỳ quái, rõ ràng cũng không hiểu quyết định này của vị tiểu thư kia là thế nào.
- Được, con sẽ lập tức sắp xếp.
Tống Vệ Dân không chút do dự, hắn lập tức đồng ý, tiểu thư có mệnh lệnh gì hắn cũng chấp hành vô điều kiện.
Tống Vệ Dân cúp điện thoại, sau đó hắn lại tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác:
- Đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho một người ra ngoài.
... ....
Khi Ninh Khiết rời khỏi cục cảnh sát thì đã hơn mười giờ tối, vẻ mặt nàng có chút mê man, vì đến bây giờ nàng cũng chẳng biết gì. Nàng rốt cuộc có việc gì hay không? Cũng chẳng biết Hạ Thiên có đến làm chứng cho nàng không? Nhưng nữ cảnh sát Vưu Tư đã nói, vụ việc của nàng đã được điều tra rõ ràng, bây giờ có người nộp tiền bảo lãnh cho nàng, vì vậy nàng được tạm thời về nhà, sau này có vấn đề gì thì cảnh sát sẽ đến tìm.
- Ủa, Ninh Khiết, bạn không việc gì sao?
Một giọng nói vui mừng vang lên, người đến là Trương Đan, nàng chạy đến rất kích động:
- Bạn đã được thả ra, đúng là tốt quá, mình đang rất lo lắng, đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng đi tìm người quen, nhưng mình cũng như bạn, cũng chẳng có bạn bè đáng tín nhiệm, vừa nghe nói có việc cần tìm là từ chối ngay.
Trương Đan nói đến đây thì có chút tò mò:
- Này, đúng rồi, Ninh Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lương Dũng đã tỉnh, hắn ta không so đo với bạn à? Điều này cũng không đúng, tên quỷ háo sắc kia chắc chắn sẽ không hảo tâm như vậy.
Ninh Khiết dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Trương Đan:
- Không phải bạn nộp tiền bảo lãnh mình ra sao?
- Mình sao?
Trương Đan cũng ngây người:
- Ninh Khiết, mình rất muốn nộp tiền bảo lãnh cậu ra, nhưng người ta không chịu.
- Kỳ quái, vậy ai nộp tiền bảo lãnh mình ra?
Ninh Khiết rất mơ hồ, nàng vốn cho rằng Trương Đan đang giúp mình, dù sao thì trong thủ đô nàng cũng chỉ có quen biết chút chút với Trương Đan, hơn nữa Trương Đan lại là phóng viên, người ta nể mặt cũng bình thường, dù sao những năm gần đây phóng viên cũng không dễ trêu vào.
- Bạn không biết ai bảo lãnh mình ra sao?
Trương Đan rất kỳ quái:
- Việc này cũng quá thần kỳ? Này, không phải là thần y bạn của bạn đấy chứ?
- Mình thật sự không biết.
Ninh Khiết cười khổ nói, nàng cảm thấy tên khốn Hạ Thiên kia sẽ không hảo tâm như vậy.
- Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì, mình đưa bạn về nhà trước. Bây giờ đã muộn, trước tiên cậu về nghỉ ngơi, có chuyện gì để ngày mai nói sau.
Trương Đan kéo Ninh Khiết đi đến ven đường, chuẩn bị lái xe đưa Ninh Khiết về nhà.
Đúng lúc này phía sau chợt vang lên một âm thanh:
- Ninh Khiết, xin chờ chút.
Ninh Khiết xoay người, nàng thấy người đến thì có chút bất an:
- Cảnh sát Tống, còn có vấn đề gì sao?
Người này là Tống Vệ Dân, đây là người đã thẩm vấn Ninh Khiết vài giờ qua, nàng không nhớ rõ mới là lạ.
- Ninh Khiết, chắc chị đang nghi hoặc vì không biết ai đã nộp tiền bảo lãnh phải không?
Tống Vệ Dân mỉm cười nói.
- Điều này, cảnh sát Tống, anh biết là ai sao?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi, nàng cũng rất muốn biết vấn đề này.
Tống Vệ Dân cười cười:
- Tôi cũng không muốn gạt chị, thật ra tôi nhờ một người bạn là luật sư hỗ trợ nộp tiền bảo lãnh cho chị ra ngoài.
- Sao?
Ninh Khiết chợt ngây dại.
Trương Đan cũng rất kinh ngạc, đây là điều quá khó tưởng, Ninh Khiết vừa bị bắt vào cục cảnh sát mà đã có người tự nguyện đứng ra nộp tiền bảo lãnh sao?
"Chẳng lẽ tên cảnh sát này kết Ninh Khiết rồi?"
Trương Đan thầm nghĩ, xem ra xinh đẹp đúng là có giá, ở đâu cũng được hoan nghênh.
- Ninh Khiết, chỗ này không dễ nói chuyện, nếu chị không có gì, chúng ta lên xe rồi trò chuyện sau.
Tống Vệ Dân đề nghị.
- Được, được.
Trương Đan vội vàng nói, sau đó còn chêm thêm một câu:
- Cảnh sát, tôi đi với Ninh Khiết cũng không có vấn đề gì chứ?
- Tất nhiên là không có vấn đề.
Tống Vệ Dân cười nhạt một tiếng:
- Hai vị, mời.
Tống Vệ Dân đi về phía một chiếc xe cảnh sát, Ninh Khiết có chút chần chừ nhưng bị Trương Đan tiến lên kéo tay:
- Đi thôi, cảnh sát Tống này có vẻ rất tốt, anh ấy tình nguyện hỗ trợ thì cậu sẽ không còn vấn đề gì đâu.
- Nhưng, mình không quen anh ta.
Ninh Khiết do dự nói.
- Sợ cái gì? Có mình đi cùng, không có gì đâu, nếu anh ta thật sự là người xấu thì chúng ta cũng không cần sợ.
Trương Đan khẽ nói.
Ninh Khiết suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng phải đi tới, nàng muốn xem có chuyện gì xảy ra, vì sao Tống Vệ Dân lại muốn nộp tiền bảo lãnh cho nàng? Tất nhiên nàng sẽ không cho rằng Tống Vệ Dân có ý với mình, nếu hắn thật sự có ý thì sẽ không thẩm vấn nàng vài giờ như vừa rồi.
Tống Vệ Dân leo lên xe cảnh sát, Trương Đan và Ninh Khiết cũng lên theo, nhưng hai người ngồi ở phía sau, Tống Vệ Dân cũng không nói gì, chỉ khởi động xe nhanh chóng chạy đi, rời khỏi cục cảnh sát.
- Ninh Khiết, tôi nộp tiền bảo lãnh cho chị cũng vì nhận lời ủy thác của một người, có người muống gặp chị.
Xe chạy trên đường, Tống Vệ Dân lúc này mở miệng nói.
- Ai muốn gặp tôi?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi.
- Tôi tạm thời không thể nói cho cô biết người đó là ai, nhưng khi cô gặp thì sẽ biết ngay thôi.
Tống Vệ Dân có hơi nhíu mày:
- Tôi biết chuyện này sẽ làm cô sinh ra hoài nghi, nhưng...Không thì thế này, chúng ta làm giao dịch nhé?
- Giao dịch cái gì?
Trương Đan đón lời, những năm nay hai chữ giao dịch đều có hàm nghĩa rất rộng.
Tống Vệ Dân cũng không lập tức trả lời, hắn nói đến một sự kiện khác:
- Ninh Khiết, chắc cô cũng biết người mình đánh bị thương đêm nay là ai, tuy bệnh viện đã truyền tin Lương Dũng không chết, nhưng hắn bị thương là không nhẹ. Quan trọng là khi Lương Dũng tỉnh lại, tôi dám cam đoan hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Ninh Khiết không nói gì, vì nàng biết có nói gì cũng như không, Trương Đan trước đó đã nói với nàng, nàng cũng biết những gì Tống Vệ Dân nói đều là thật.
- Đêm nay chị sở dĩ gặp phải chuyện không may cũng vì Lương Dũng ngấp nghé vẻ đẹp của chị, với tác phong của Lương Dũng, sau khi thân thể khôi phục lại thì nhất định sẽ tìm đến cô. Nói một cách dễ nghe, nếu hắn không gạt cô lên giường thì sẽ chẳng bỏ qua, mà tôi cũng cam đoan, sau một khoảng thời gian chơi đùa chán, khi hắn mất hứng thì kết quả của chị còn thảm hơn cả ngồi tù.
Tống Vệ Dân vừa nói vừa nói:
- Chị không tiền không thế ở thủ đô, chị không có mấy người quen, dù là ông chủ của cô là Chương Cửu Kim cũng chỉ có chút tiền mà thôi, xem ra vẫn kém xa Lương Dũng.
- Cảnh sát Tống, anh...Rốt cuộc anh muốn gì?
Ninh Khiết cảm thấy rất bất an.
- Thật ra rất đơn giản, Lương Dũng muốn hủy diệt cuộc đời chị, mà chị thì khó thể thay đổi kết cục này. Nhưng nếu chị đồng ý theo tôi đến gặp một người, tôi sẽ đảm bảo dù thế nào chị cũng bình yên vô sự.
Tống Vệ Dân chậm rãi nói:
- Đây chính là giao dịch của tôi
Chương 538: Người phụ nữ ở trong màn
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trương Đan có chút kinh ngạc.
- Trương tiểu thư, sự việc vốn sẽ không phức tạp như vậy, nhưng cô là phóng viên thủ hạ của Lương Dũng, cũng là bạn của Ninh Khiết, chắc chắn cô biết tình huống hiện tại, cô cảm thấy tôi có khoa trương không?
Tống Vệ Dân dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.
- Điều này, hình như là không.
Trương Đan nở nụ cười ngượng ngùng, người này không hỗ danh là cảnh sát, ngay cả chuyện của nàng cũng biết rất rõ.
Trương Đan có chút do dự rồi hỏi:
- Điều này, cảnh sát Tống, anh chỉ là một cảnh sát, Lương Dũng là người có tiền có thế, sao anh có thẻ bảo đảm Ninh Khiết bình yên vô sự?
- Tôi dám nói lời này tất nhiên phải nắm chắc, Lương Dũng dù có chút tiền nhưng đứng trước mặt Tống gia thì Lương gia không đáng được nhắc đến.
Trong lời nói của Tống Vệ Dân có chút khinh thường:
- Còn các người có tin hay không, điều này phải xem vào các người, tôi không giải thích quá nhiều, bây giờ cả hai có thể xuống xe, nhưng sau khi xuống có kết quả gì thì ai cũng biết rõ. Nếu Ninh Khiết tình nguyện đi gặp người kia thì tôi nghĩ sẽ có cơ hội, vì vậy tôi khuyên các người nên đánh cuộc một lần.
Trương Đan ghét sát bên tai Ninh Khiết khẽ nói:
- Mình cảm thấy hắn ta nói rất đúng, chúng ta đánh cuộc một lần nhé?
Ninh Khiết suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, nàng thật ra cũng không có nhiều lựa chọn, dù là thế nào thì cũng phải đi gặp người trong lời nói của Tống Vệ Dân, vì nàng đã đủ xui xẻo, chẳng lẽ còn gì đó nữa sao?
Khi thấy Ninh Khiết đồng ý thì Tống Vệ Dân thở phào một hơi, nếu nàng không đồng ý thì hắn cũng chỉ còn cách dùng thủ đoạn cưỡng chế mà thôi. Nửa giờ sau, khi Trương Đan và Ninh Khiết thấy một khu biệt thự lớn thì đã tin lời Tống Vệ Dân. Tuy Lương Dũng kia có vài tỷ tài sản nhưng các nàng tin, chỉ cần khu biệt thự này cũng có giá trị vượt qua số tài sản của Lương Dũng, xem ra Tống Vệ Dân cũng có tư bản.
Trương Đan ở trong một tòa biệt thự, có người của Tống gia phụ trách tiếp đón nàng, còn Ninh Khiết được Tống Vệ Dân dẫn dắt đi vài ngàn mét mới đến một địa phương không phù hợp lắm so với khu biệt thự bên ngoài. Nơi đây có một ngôi nhà trệt, có một khoảng sân rộng, hầu như trong sân không có thứ gì.
- Tiểu thư, người ngài muốn gặp đã được đưa đến.
Tống Vệ Dân đi vào một căn phòng trong nhà, hắn cung kín nói.
Khi thấy dáng vẻ cung kính của Tống Vệ Dân thì Ninh Khiết cảm thấy rất kỳ quái, người bên trong rốt cuộc là thế nào?
Đúng lúc này một âm thanh lạnh lùng và cực kỳ dễ nghe truyền ra:
- Cho cô ấy vào.
- Vâng, tiểu thư.
Tống Vệ Dân lên tiếng, sau đó hắn nhìn Ninh Khiết:
- Cô có thể vào.
- À, được.
Ninh Khiết có chút chần chừ, nàng đi vào bên trong, không hiểu vì sao nàng sinh ra cảm giác lạnh buốt, bầu không khí bên trong có chút quái dị, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác như xem phim kinh dị.
Khi Ninh Khiết đi vào trong nhà thì cảm thấy khí lạnh vỗ vào mặt, thời tiết tháng chín ở thủ đô vẫn coi là nóng nhưng trong nhà lại lạnh, tình cảnh quái dị làm Ninh Khiết muốn xoay người bỏ chạy.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, trong phòng đột nhiên sáng đèn, nhưng Ninh Khiết lại cảm thấy kỳ quái, đây là đèn dầu, đã thời đại nào rồi mà còn dùng đèn dầu?
Nhưng đèn dầu cũng giúp Ninh Khiết nhìn rõ tình huống trong phòng, nàng thấy một màn lụa, trong màn lụa là một người, nhưng không thể nào nhìn rõ bộ dạng người bên trong.
Đúng lúc này một sợi tơ màu đen từ trong màn lụa phóng ra quấn lấy eo thon của Ninh Khiết.
- Á... ....
Ninh Khiết chợt hô lên một tiếng kinh hoàng, sau đó nàng phát hiện mình bay lên, một giây sau nàng phát hiện mình đã ngồi trên giường, một cánh tay trắng nõn từ bên trong duỗi ra nắm lấy tay Ninh Khiết. Lúc này Ninh Khiết cảm thấy lạnh buốt, nhưng một giây sau bàn tay kia lại rút về, đồng thời một âm thanh truyền vào tai Ninh Khiết:
- Đúng là linh khí.
- Cái gì là linh khí?
Ninh Khiết vô thức hỏi một câu.
Nhưng người phụ nữ trong màn lụa cũng không trả lời vấn đề của Ninh Khiết, nàng chỉ hỏi:
- Cô tên gì?
- Tôi là Ninh Khiết.
Ninh Khiết trả lời, không biết vì sao mà người phụ nữ kia hỏi gì thì nàng chợt trả lời không chút do dự.
- Cô biết Hạ Thiên sao?
Người phụ nữ trong màn lại hỏi.
- Biết.
Ninh Khiết trả lời.
- Hạ Thiên hôm nay đã trị bệnh cho cô, bây giờ cô nói rõ tình huống cho tôi, càng kỹ càng tốt.
Người phụ nữ trong màn lụa lại hỏi.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, sau đó nàng nói rõ tình huống, tất nhiên đây cũng là những tình huống nàng biết trong vòng giới hạn, kể cả luồng khí tiến vào người nàng, còn có những chất bẩn bám trên người, nàng biết rõ và không giấu diếm.
Người phụ nữ trong tấm màn lẳng lặng nghe lời tự thuật của Ninh Khiết, tuy không nhìn rõ nét mặt nhưng lại nghe rất chân thành, nàng chỉ không hiểu vì sao người phụ nữ này lại có hứng thú với những vấn đề trên như vậy? Nhưng nàng biết mình sở dĩ bị gọi đến cũng chỉ vì có liên quan đến tên khốn Hạ Thiên.
"Tên này đúng là ngôi sao tai họa!"
Trong lòng Ninh Khiết có ý nghĩ như vậy, trước khi quen Hạ Thiên thì nàng có thể nói là không may nhưng cuộc sống coi như yên ổn, không có chuyện lớn gì xảy ra. Từ khi nàng biết Hạ Thiên, cuộc sống của nàng bắt đầu đảo lộn, nàng bây giờ nàng đã là đại mỹ nữ nhưng tình hình còn không may hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi nghe xong lời tự thuật của Ninh Khiết thì người phụ nữ trong tấm màn trở nên trầm mặc, giống như đang suy nghĩ đến vấn đề nào đó.
Ninh Khiết nhịn không được muốn hỏi điều gì đó nhưng người phụ nữ trong màn lụa đã mở miệng, nàng cũng không hỏi Ninh Khiết, chỉ dùng một giọng điệu kỳ dị lẩm bẩm:
- Mình hiểu rồi, thì ra là như vậy, hèn gì Nguyệt Thanh Nhã lại... ....
Giọng điệu càng nói càng nhỏ, cuối cùng biến mất, Ninh Khiết có nghe cũng không hiểu, không biết đối phương muốn nói điều gì.
- Cô biết vì sao mình lại mạnh như vậy không?
Đúng lúc này người phụ nữ trong màn lại hỏi Ninh Khiết.
Ninh Khiết lắc đầu:
- Không biết.
- Vì trong người cô có linh khí, tuy không nhiều nhưng lại có lực lượng khủng bố, vì vậy có thể đơn giản đánh bay người khác, cũng có thể đánh vỡ bàn.
Người phụ nữ trong tấm màn dùng giọng kiên nhẫn nói với Ninh Khiết
Chương 539: Hacker đại chiến
Ninh Khiết có chút mơ hồ:
- Linh khí là thứ gì?
- Điều này khó thể nói cho rõ ràng, cô chỉ cần biết đó là linh khí là được.
Giọng điệu của người phụ nữ trong tấm màn vẫn rất lạnh lùng, sau đó nàng tiếp tục hỏi:
- Bây giờ cô không thể nào khống chế linh khí trong cơ thể, sau này sẽ tiếp tục xuất hiện tình huống ngộ thương người khác, cô có muốn tránh tình cảnh này phát sinh không?
- Muốn, tất nhiên là muốn.
Ninh Khiết mở lời không chút do dự.
- Rất tốt, như vậy thì kể từ lúc này cô là đồ đệ của tôi.
Người phụ nữ trong màn lụa chậm rãi nói.
Ninh Khiết chợt sửng sốt.
... ....
Tối đến, đây là thời điểm đám hacker trên thế giới tụ tập lại với nhau, một tình cảnh khiêu chiến giữa các hacker đỉnh cấp thu hút sự chú ý của các hacker khác trên khắp thế giới.
Hacker xếp ở vị trí chủ động công khai khiêu chiến với người xếp hạng hai là Firebird và hạng nhất là Nick, muốn cùng PK với bọn họ, ai thắng sẽ giành danh hiệu vua hacker.
Hacker xếp ở vị trí thứ ba đưa ra lời khiêu chiến, Firebird và Nick hầu như cũng tiếp nhận, hơn nữa vị hacker còn nói chiến thắng Firebird sẽ tiếp tục đấu với Nick. Bây giờ cuộc chiến với Firebird đã bắt đầu.
Vì người đưa ra lời khiêu chiến là hacker xếp hạng cao nhất châu Á, vì vậy đám hacker châu Á rất ủng hộ. Trước nay những vị trí đầu bảng thường là của hacker u Mỹ, một tên châu Á chiếm được vị trí thứ ba thì cũng xem như là kỳ tích. Lần này có khiêu chiến, ai cũng mong chờ xem kết quả là thế nào.
Nửa giờ sau đám hacker châu Á đã tung hô, Tiểu Yêu Tinh đã đánh bại Firebird ở vị trí thứ hai.
Sau đó tình cảnh tiếp tục nhiệt liệt.
Sau khi đánh bại Firebird thì Tiểu Yêu Tinh tiếp tục đại chiến với Nick, sau đó Nick là một hacker xếp hạng đầu của thế giới, là một hacker mà không ai bì kịp cũng phải thua. Nói cách khác, bây giờ Tiểu Yêu Tinh đã leo lên vị trí số một.
Tình cảnh điên cuồng còn chưa chấm dứt, sau khi đánh bại Nick thì Tiểu Yêu Tinh tiếp tục thanh minh, trước tám giờ sáng ngày mai nàng sẽ tiếp nhận bất kỳ lời khiêu chiến nào, hơn nữa cũng không giới hạn số lượng, có thể là một, là mười và cũng có thể là một trăm.
Một buổi tối là sân nhà cho đám hacker, một hoặc nhiều hacker nhảy ra khiêu chiến, sau đó tất cả đều bị đánh bại, mãi đến tám giời sáng thì Tiểu Yêu Tinh mới logout, nàng vẫn không bại.
Không thể nghi ngờ tối qua thật sự điên cuồng, từ lúc này sẽ không còn ai nghi ngờ thân phận đệ nhất của Tiểu Yêu Tinh, mà Nick ngày xưa xếp hạng nhất nhưng bây giờ cũng phải chấp nhận tụt bậc.
- Nhân sinh đúng là cô độc.
Trong Yêu Tinh Biệt Uyển có người thì thào:
- Lúc này đã xong, không có chút truy cầu nào, mình nên làm gì nhỉ?
- Ôi, hay tạo ra vài con virus chơi đùa nhỉ?
Tiểu Yêu Tinh tạo ra vài con virus vứt lên mạng ròi ngáp một cái:
- Đi ngủ thôi.
Tiểu Yêu Tinh vừa vào phòng ngủ thì Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng vừa lúc thức dậy.
Dù đến gần bốn giờ sáng mới đi ngủ nhưng bây giờ tinh thần của Mộc Hàm vẫn rất tốt, nàng biết rõ đây là nguyên nhân chồng thi châm tẩy tủy, chồng nàng vẫn luôn thần kỳ như vậy.
- Chồng, hôm nay thời tiết khá tốt, không nóng cũng không lạnh, chúng ta vào thành chơi nhé?
Sau khi ăn điểm tâm xong thì Mộc Hàm đề nghị.
Vì không vào thành khong phải là hảo hán, Mộc Hàm cảm thấy đây là lần đầu tiên chồng mình đến thủ đô, dù sao cũng phải vào thăm thành một lần.
- Không đi.
Hạ Thiên từ chối không cần nghĩ ngợi.
- Vì sao?
Mộc Hàm có chút mơ hồ.
- À, Tam sư phụ có nói, không phải vào thành đều là hảo hán.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mộc Hàm không biết nói gì hơn, chồng nàng sao lúc nào cũng nghĩ ra những câu nói ngụy biện thế nhỉ?
- Không thì mình đi cấm cugn?
Mộc Hàm lại đề nghị.
Hạ Thiên vẫn lắc đầu:
- Đó chỉ là một dãy nhà, chẳng có gì để xem.
- Không thì đi xem sân vận động "tổ chim"?
Mộc Hàm dùng giọng không còn chút sức lực nói, nàng cũng không còn trông mong quá nhiều.
Quả nhiên Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Một cái giả "tổ quạ", có gì là đẹp đâu?
- Chồng, vậy cậu thích đi đâu?
Mộc Hàm thật sự không biết nói gì hơn, chồng nàng ngoài thích người đẹp thì không còn sở thích gì khác sao?
- Tôi cũng không biết.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó lại hỏi:
- Vợ, chị có biết Tống Ngọc Mị thích mặc đồ cổ trang ở đâu không?
Mộc Hàm hết chỗ nói, chồng nàng quả nhiên chỉ thích người đẹp, không còn hứng thú gì khác.
- Để tôi điện thoại hỏi thăm cái đã.
Mộc Hàm nói có chút bất đắc dĩ.
Mộc Hàm điện thoại, nàng nhanh chóng tìm được vị trí của Tống Ngọc Mị.
- Chồng à, Tống Ngọc Mị đang ở trong trường đại học Bắc Kinh, cậu có muốn đến đó không?
Mộc Hàm hỏi.
- Đi!
Lúc này Hạ Thiên đã đưa ra quyết định không chút do dự.
Mộc Hàm không khỏi thầm nghĩ, xem bộ dạng như vậy thì nếu không có bất ngờ xảy ra, sợ rằng Tống Ngọc Mị cũng là một trong số bốn đóa hoa thủ đô như nàng sẽ không thoát khỏi bàn tay của chồng.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển, khi đang chuẩn bị bắt xe đến đại học Bắc Kinh thì có một chiếc xe màu đen chạy đến trước mặt, xe dừng lại, một người từ bên trong đi ra dùng giọng nhiệt tình chào hỉ:
- Hạ Thiên, Mộc Hàm, đi đâu sớm vậy?
Người này Hạ Thiên lại biết, đó chính là số 7 cùng đi trước đó với Mị Nhi ở Giang Hải. Nhưng điều làm cho Hạ Thiên thất vọng là lúc này không có Mị Nhi đi cùng, vì tên kia đến một mình.
- Đã hơn chín giờ rồi, sớm gì nữa?
Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu.
- À, vẫn coi là sớm, hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đang ngủ nướng.
Số 7 có chút xấu hổ, hắn chẳng qua chỉ thuận miệng chào hỏi một câu mà thôi.
Hạ Thiên lại thừa nhận:
- Đáng lý ra vẫn còn ngủ nướng.
Số 7 có chút sững sờ.
Mộc Hàm lúc này hỏi một câu:
- Này, tìm chúng tôi có chuyện gì?
- À, có chuyện.
Số 7 gật đầu:
- Các người muốn đi đâu? Lên xe đi, tôi đưa các người đi, vừa đi vừa nói, thế nào
Chương 540: Công tác mới của Mộc Hàm
Hạ Thiên và Mộc Hàm chui vào trong xe, Mộc Hàm mở miệng nói:
- Đưa chúng tôi đến đại học Bắc Kinh.
- Không có vấn đề.
Hầu Tiểu Thất cũng không hỏi hai người đến đại học Bắc Kinh làm gì, xe nhanh chóng khởi động rồi chạy đi.
Hạ Thiên lúc này đã có chút mất hứng, hắn hỏi:
- Này, anh tìm tôi có chuyện gì? Vợ Mị Nhi sao không đến tìm tôi?
Mộc Hàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, Mị Nhi chẳng lẽ đã bị chồng kéo lên giường sao? Chồng đúng là quá lợi hại, ngay cả Mị Nhi cũng có thể thu phục được.
- À, Mị Nhi những ngày này rất bận, bây giờ không có mặt tổ trưởng, vì vậy cô ấy là người nắm Thiên tổ. Dù sao thì cô ấy cũng không phải là tổ trưởng, vì vậy cũng có vài người trong Thiên tổ không nghe theo, tuy biểu hiện là không ai cãi lời nhưng bí mật ngáng chân cũng không thiếu. Hơn nữa bây giờ cô ấy còn phải nghĩ biện pháp tìm ra tổ trưởng, vì vậy sự việc quá nhiều, căn bản là rất bận.
Hầu Tiểu Thất giải thích dùm cho Mị Nhi, còn Mị Nhi có phải là vợ Hạ Thiên hay không, điều này hắn thật sự không biết. Lần trước hắn không đến Lý gia nhưng cũng nghe đám người đi theo nói Hạ Thiên gọi Mị Nhi là vợ, Mị Nhi tuy không đồng ý và chẳng phản đối, nhưng Hầu Tiểu Thất cảm thấy như vậy chẳn khác nào chấp nhận.
Lúc này Hầu Tiểu Thất cũng hiểu nguyên nhân vì sao Mị Nhi không đến, hắn thấy có lẽ những lời nói kia là sự thật, cũng không phải tin đồn nhảm. Hơn nữa trong Thiên tổ ngoài tổ trưởng Triệu Minh Phong có đối đãi tốt với Hạ Thiên, những người còn lại có hảo cảm với Hạ Thiên cũng chỉ là Hầu Tiểu Thất. Dù sao trước đó Hạ Thiên cũng đã cứu hắn một lần, điều này làm hắn rất cảm kích. Nguồn: https://truyenggg.com
Còn những người khác trong Thiên tổ, tuy ai cũng biết Hạ Thiên rất mạnh nhưng lại không có hảo cảm, vì vậy chắc chắn sẽ chẳng quan tâm gì đến nhau.
- Thiên tổ có người không nghe lời vợ Mị Nhi sao? Đơn giản thôi, cứ đưa tôi đến gặp bọn họ, ai không nghe lời sẽ bị đòn.
Hạ Thiên thuận miệng nói, đám người này không nghe lời vợ hắn, đây rõ ràng là muốn ăn đòn.
- Điều này, nếu thật sự phải đánh thì Mị Nhi cũng làm được.
Hầu Tiểu Thất dùng giọng bất đắc dĩ nói, nếu việc gì cũng có thể dùng bạo lực để giải quyết thì cũng sẽ không có nhiều vấn đề như vậy.
Hầu Tiểu Thất không biết Hạ Thiên gần đây rất thích dùng phương pháp bạo lực, Mộc Hàm thì biết rất rõ, vì vậy nàng tranh thủ thời gian chen lời, tránh Hạ Thiên làm khó Hầu Tiểu Thất:
- Anh tìm chúng tôi có vấn đề gì?
Mộc Hàm hỏi và Hầu Tiểu Thất chợt nhớ đến chuyện chính, nàng tranh thủ thời gian trả lời:
- Mộc Hàm, thật ra chủ yếu tìm cô có việc.
- Anh tìm vợ tôi làm gì?
Hạ Thiên lập tức mất hứng.
- À, đừng hiểu lầm, là việc công.
Hầu Tiểu Thất vội vàng giải thích, sau đó hắn hỏi lại một câu:
- Mộc Hàm, nghe nói Long Tổ cho cô về hưu phải không?
- Đúng vậy, bây giờ tôi không còn liên quan gì đến Long Tổ.
Mộc Hàm khẽ gật đầu nói.
- Có phần công tác mới, không biết cô có hứng thú không?
Hầu Tiểu Thất lại hỏi.
- Công tác gì mới?
Mộc Hàm có chút hứng thú, nàng bây giờ đang không có việc gì làm, tuy nàng còn tiền, nếu có hết thì Hạ Thiên cũng sẽ nuôi, nhưng vấn đề là nàng cũng không thể ở không cả ngày. Dựa theo phương án nàng vạch ra trước đó thì sau khi cùng Hạ Thiên quay về Giang Hải, nàng sẽ tìm công việc phù hợp. Nhưng bây giờ Hầu Tiểu Thất nói thật sự có công tác phù hợp với nàng, điều này làm nàng động tâm.
- Địa tổ, đã nhiều năm không có tổ trưởng, chuyện này cô cũng biết chứ?
Hầu Tiểu Thất hỏi.
Mộc Hàm gật đầu:
- Tôi biết, nhưng bây giờ không phải là Tôn Bác Văn thay mặt tổ trưởng sao?
- Là thế này, chức vụ tổ trưởng phải có người ngồi mới được.
Hầu Tiểu Thất ngừng lại, sau đó hắn nói ra điểm mấu chốt:
- Mộc Hàm, ý của Mị Nhi chính là để chị đảm nhận chức vụ tổ trưởng kia.
- Cái gì?
Mộc Hàm chấn động:
- Để tôi làm tổ trưởng Địa tổ sao?
Lời đề nghị của Hầu Tiểu Thất có thể nói là nằm ngoài suy đoán của Mộc Hàm, phải biết rằng đơn vị Địa Tổ khá gần với Thiên tổ, mà bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng không có quan hệ trực tiếp với Long Tổ, nhưng bọn họ đều biết rất rõ, nếu nói về địa vị thì bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng đều cao hơn Long Tổ. Trong đó Thiên tổ ở vị trí cao nhất, Địa tổ tuy yếu hơn Thiên tổ đôi chút nhưng so ra vẫn mạnh hơn nhiều với Long Tổ.
Mộc Hàm trước đó chẳng qua chỉ là một đặc công của Long Tổ, tuy địa vị của nàng ở Long Tổ cũng khá cao nhưng nàng muốn tiến vào làm một thành viên của Địa tổ cũng là khó khăn. Bây giờ lại óc người cho nàng làm tổ trưởng Địa tổ, điều này đúng là khó tưởng, làm Mộc Hàm sinh ra những suy nghĩ quái lạ.
Phải biết rằng bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng trước nay đều do Triệu Tiền Tôn Lý bốn đại gia tộc nắm giữ, Triệu gia nắm Thiên tổ, Tôn gia nắm Địa tổ, Lý gia huyền Tổ, mà Hoàng tổ thấp nhất cũng do gia tộc Tiền gia yếu kém nhất nắm giữ. Trước nay tứ đại gia tộc luôn bảo trì sự ăn ý, không bao giờ phá hư sự cân bằng này.
Dù Mộc Hàm là một người có năng lực làm tổ trưởng Địa tổ, nhưng Tôn gia sẽ không đồng ý cho một người không phải họ Tôn đến nắm Địa tổ. Đây chính là nguyên nhân mà Mộc Hàm nghĩ mãi không hiểu, vì dù là Hầu Tiểu Thất hay Mị Nhi cũng khó thể không biết điều này.
- Đúng vậy, Mị Nhi có ý này.
Hầu Tiểu Thất nhấn mạnh ý tứ của Mị Nhi, có lẽ chính bản thân hắn cũng cảm thấy điều này khá bất ngờ.
- Nhưng, Tôn Bác Văn sẽ đồng ý sao?
Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi, tất nhiên nàng cũng không phải đang hỏi Tôn Bác Văn có đồng ý hay không, nàng đang muốn xem Tôn gia có đồng ý hay không?
- Cũng không phải do bọn họ quyết định.
Hầu Tiểu Thất cười lạnh một tiếng:
- Tôn Bác Văn bây giờ có thể giữ lại được tính mạng thì Tôn gia sẽ cực kỳ cảm ơn trời đất.
Mộc Hàm khẽ giật mình:
- Tôn gia xảy ra chuyện sao?
- Bây giờ Tôn gia cũng không có vấn đề gì, nhưng bọn họ muốn nắm Địa tổ thì rất khó.
Hầu Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng:
- Tôn Bác Văn dám đưa người Địa tổ đến ám sát Mị Nhi, khoản nợ này phải tính với Tôn gia.
- Cái gì?
Mộc Hàm rất khiếp sợ:
- Tôn Bác Văn đưa người Địa tổ đi ám sát Mị Nhi sao? Chuyện này xảy ra khi nào?
- Vào tết trung thu.
Hầu Tiểu Thất giải thích:
- Tổ trưởng Triệu cũng gặp chuyện không may vào tối hôm đó, Mị Nhi thì lọt vào ổ phục kích của Tôn Bác Văn, cô ấy trọng thương, may mà trước khi hôn mê tìm được Hạ Thiên, nếu không đã chết ở Giang Hải.
- Thì ra là tên khốn Tôn Bác Văn dám đánh vợ Mị Nhi trọng thương, đợi đến khi gặp được phải xử lý.
Hạ Thiên nói một câu, hắn không biết là kẻ nào đã đánh Mị Nhi bị thương trước đó, mãi đến bây giờ mới biết.
Mộc Hàm cũng hiểu ra, nàng thầm nghĩ, Mị Nhi chẳng phải được chồng cứu mạng rồi lấy thân báo đáp đấy chứ?