Chương 679: Nhiều vải lắm
- Em không biết tên bại hoại này.
Thiếu nữ căm giận nói, nàng không phải là ai khác, chính là trước đó đã gặp mặt và ngủ cùng giường với hạ thiên, là ngôi sao lớn An Khả Khả. Chưa nói đến vấn đề khác, hai người thật sự có duyên phận, có thể gặp mặt nha ở những chỗ thế này.
Còn người thiếu phụ đi cùng An Khả Khả, tất nhiên là người quản lý Trần Di của An Khả Khả, vệ sĩ của An Khả Khả đang ở bên ngoài mà không theo vào.
- Ủa, đầu óc cô cũng biến dị sao?
Hạ Thiên bực bội nhìn An Khả Khả:
- Nếu không sao chẳng nhận ra tôi?
- Tôi cần gì phải quen biết anh?
An Khả Khả thở phì phò nói:
- Tôi có quen anh sao?
- Hình như cũng không quen.
Hạ Thiên gật đầu như thật.
- Anh.
An Khả Khả tức giận:
- Anh đúng là quân khốn nạn, không chịu trách nhiệm.
- Này, đừng nói bậy, tôi không chịu trách nhiệm khi nào?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Trước nay tôi luôn chịu trách nhiệm.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị rồi nói thêm:
- Vợ Mị Mị, chị đừng nghe cô ta nói, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với chị, có người không biết xấu hổ đứng đây nói bậy.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng thật sự có xúc động muốn bóp chết hắn, người này quá ghê tởm, rõ ràng lại cướp được một người đẹp làm vợ.
- Khả Khả, thôi bỏ qua, chúng ta lo lấy quần áo.
Trần Di lúc này mở miệng nói, nàng nói và nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có chút trốn tránh.
- Hừ, mặc kệ anh, tôi đi thử quần áo.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng nói với Cổ Quân:
- Cổ tiểu thư, có thể cho tôi thử trước không?
- Tất nhiên là có thể.
Cổ Quân cười:
- An tiểu thư, xin theo tôi vào trong.
Cổ Quân đưa An Khả Khả và Trần Di vào phòng trong, Hạ Thiên không còn ai để cãi nhau, hắn cảm thấy mất vui, vừa rồi cãi nhau với An Khả Khả làm hắn cảm thấy thú vị.
- Cậu quen An Khả Khả sao?
Tống Ngọc Mị hỏi một câu giống như rất tùy ý.
- Không phải rất quen, cô ấy không phải là vợ tôi.
Hạ Thiên chân thành trả lời:
- Tuy cô ấy rất muốn làm vợ tôi, nhưng tôi không đồng ý.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, dù nàng chỉ cần căn cứ vào tài liệu cũng biết đối phương là đại sắc lang, bây giờ An Khả Khả muốn làm vợ mà hắn không đồng ý sao?
Tống Ngọc Mị thấy An Khả Khả rất có khả năng làm vợ cho Hạ Thiên, nhưng người này không đồng ý, điều này quá khó tưởng, người này không cần người đẹp đã đưa mình đến tận miệng sao?
Tống Ngọc Mị tất nhiên không biết, Hạ Thiên trước nay luôn thấy An Khả Khả không đẹp. Tất nhiên nếu câu nói này truyền ra ngoài thì chỉ sợ có rất nhiều đàn ông và đàn bà muốn vã vào mồm Hạ Thiên, ngay cả An Khả Khả mà còn bị hắn nói như vậy, những phụ nữ khác sẽ là thế nào?
- Này, đẹp không?
Lúc này âm thanh của An Khả Khả lại vang lên, chỉ thấy nàng đã thay một bộ trang phục lễ hội đi ra.
Cổ Quân cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt cổ quái nhìn hạ thiên, lúc này nàng xem như hiểu rõ, đừng nghĩ rằng vừa rồi An Khả Khả và Hạ Thiên hung hăng với nhau mà lầm, thực tế An Khả Khả có quen Hạ Thiên, vì vậy mà vừa mặc trang phục mới đã đến hỏi ý của Hạ Thiên.
Điều này làm cho Cổ Quân thầm buồn bực, dù Hạ Thiên là thần y thì cũng không nên có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Vì sao Tống Ngọc Mị và An Khả Khả đều đối xử tối với hắn như vậy?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào An Khả Khả một lúc lâu, sau đó hắn nói:
- Cũng không tệ lắm, nhưng ngực hơi nhỏ.
- Anh.
An Khả Khả lại bị chọc tức:
- Anh nhìn đi đâu vậy, nhìn vào quần áo này.
- Nhìn quần áo chứ đi đâu?
Hạ Thiên lại quay đầu nhìn, sau đó hắn lắc đầu:
- Không tốt lắm, vải nhiều quá.
- Anh đúng là đại sắc lang.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Không đúng, tôi là tiểu sắc lang.
Hạ Thiên cải chính.
An Khả Khả chợt câm nín, vài người bên cạnh cũng không biết nói gì, Hạ Thiên nói chuyện quả nhiên không giống người thường.
- Không có mắt.
An Khả Khả căm giận nói:
- Đúng là không nên hỏi anh.
- Ai nói tôi không có mắt?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Mắt tôi rất sáng, ngực cô là 32B, không sai chứ?
- Anh.
Gương mặt An Khả Khả chợt đỏ bừng, không biết vì tức giận hay xấu hổ:
- Ai nói anh biết?
- Dù sao mắt tôi cũng tốt.
Hạ Thiên có vẻ đắc ý.
- Khoác lác.
An Khả Khả bĩu môi nói, sau đó nàng đi vào bên trong chuẩn bị thay y phục. Trần Di cũng đi theo, nhưng nàng vừa đi được hai bước thi điện thoại vang lên, nàng lấy ra xem mà vẻ mặt chợt biến đổi:
- Khả Khả, tôi nhận điện thoại trước.
Trần Di đi ra khỏi cửa hàng, sau đó nàng đến một vị trí không người để nghe điện thoại.
Thời gian Trần Di nhận điện thoại là rất lâu, mãi đến khi An Khả Khả thay một bộ quần áo khác đi ra thì Trần Di vẫn đang nghe điện thoại.
- Này, sao anh còn ở lại thủ đô?
An Khả Khả đến trước mặt Hạ Thiên, tuy Hạ Thiên nhiều lần làm nàng tức giận, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải bắt chuyện với đối phương.
- Sao cô còn ở đây?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi còn có việc, vài ngày nữa sẽ về.
An Khả Khả hừ một tiếng.
- Tôi cũng có việc, hơn nữa vài ngày nữa cũng về.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Hừ, chỉ biết học theo.
An Khả Khả nhíu mũi, sau đó nàng nhớ ra vấn đề:
- Đúng rồi, anh đổi số à? Sao tôi điện thoại không được?
- Đổi lâu rồi.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn cảm thấy kỳ quái:
- Cô muốn điện thoại cho tôi làm gì?
- À, buồn buồn tán nhảm không được sao?
An Khả Khả bĩu môi:
- Số mới là gì?
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói số điện thoại cho An Khả Khả, những ngày qua nàng dần đẹp lên, biết đâu sau này sẽ có tư cách làm vợ hắn.
Cổ Quân thấy tình cảnh như vậy thì rõ ràng xác nhận An Khả Khả quen biết Hạ thần y, nếu Hạ Thiên chẳng phải nói câu nào cũng chọc tức An Khả Khả, nếu nói ngon ngọt thì An Khả Khả sợ rằng đã vào tròng rồi.
- Này, tôi có đề nghị cho cô.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói với An Khả Khả.
- Đề nghị gì?
An Khả Khả cảm thấy kỳ quái.
- Cô nên đổi người đại diện.
Hạ Thiên trả lời.
- Cái gì?
An Khả Khả tưởng mình nghe lầm:
- Vì sao?
Hạ Thiên đang định nói thì điện thoại vang lên, hán lấy ra xem, là một dãy số lạ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tiếp máy, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quyến rũ:
- Chồng nhỏ, nhớ chị không cưng?
Chương 680: Dụ dỗ Isabella
- Chị Isabella, tôi muốn đánh chị.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi đã nói không cho phép chị cho thêm chữ nhỏ.
- Hình như người ta thích gọi như vậy hơn.
Isabella vẫn dùng giọng rất quyến rũ:
- Cùng lắm thì lần sau cho cậu trừng phạt là được.
Trước nay Isabella vẫn rất thích gọi Hạ Thiên là chồng nhỏ, nhưng mỗi lần nàng thêm vào chữ nhỏ thì Hạ Thiên sẽ trừng phạt, nàng cũng chẳng vì thế mà thay đổi. Có lẽ đối với nàng thì sự trừng phạt đặc biệt của Hạ Thiên cũng là một sở thích đáng chờ mong.
- Chị Isabella, bây giờ tôi muốn trừng phạt chị.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Hì hì, chồng nhỏ, bây giờ người ta không rảnh, phải đợi sau này cậu mới trừng phạt được.
Isabella vẫn rất yêu kiều trong điện thoại:
- Đúng rồi, chồng nhỏ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
- Chuyện gì?
Hạ Thiên hỏi, tuy hắn thật sự muốn trừn phạt Isabella, nhưng bây giờ không có nàng, tất nhiên hắn cũng chẳng làm gì được.
- Chồng nhỏ, cậu có gặp một người là Sa Tan không?
Isabella mở miệng hỏi.
- Sa Tan sao?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn hỏi lại một câu:
- Chị Isabella, có phải Sa Tan là tên Hắc Ám Vương Tử gì kia không?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Isabella vội vàng trả lời:
- Chồng nhỏ, cậu đã gặp mặt hắn rồi sao?
- Không, nếu tôi thấy hắn thì đã giết chết rồi, nhưng tên này đã bị bom nổ tan tành, tôi không thể nào bắt được.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn quả thật chưa từng gặp Sa Tan, nhưng sự việc Mộc Hàm gặp Sa Tan thì hắn lại biết. Tối qua hắn và nàng cuồng hoan, Mộc Hàm nói ra những gì đã phát sinh trong kho hàng.
Isabella duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Sao? Chồng nhỏ, cậu nói Sa Tan đã bị bom nổ chết rồi sao?
- Không phải bị nổ chết, tên ngốc kia dám hại vợ tôi, kết quả bị vợ tôi giết chết. Sau đó thi thể của tên ngốc này lại bị bom nổ tan tành.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn dùng giọng kỳ quái hỏi một câu:
- Chị Isabella, chị cũng biết tên ngốc kia sao?
- Chồng nhỏ, vợ nào của cậu mà lợi hại như vậy?
Trong giọng nói của Isabella có chút khó tin:
- Sa Tan là đệ nhất sát thủ thế giới, ngay cả huấn luyện viên của tôi cũng không phải là đối thủ của hắn, cậu có vợ lợi hại như vậy sao?
- Chị Isabella, chị nói cho vợ sư tỷ xinh đẹp, chỉ cần chị ấy làm vợ tôi thì sẽ trở nên lợi hại hơn tên ngốc Sa Tan kia nhiều lần. Đúng rồi, tên ngốc Sa Tan trước kia là sát thủ đệ nhất thế giới, bây giờ tôi sẽ đưa vợ sư tỷ xinh đẹp thành sát thủ đệ nhất.
Hạ Thiên bắt đầu dùng lợi ích dụ dỗ Ngải Vi Nhi, hắn biết rõ Isabella sẽ nói những lời này cho Ngải Vi Nhi biết, thực tế hắn còn nghe thấy bên cạnh Isabella có người, có lẽ là vợ sư tỷ xinh đẹp Ngải Vi Nhi của hắn.
Không biết Ngải Vi Nhi có động tâm hay không, nhưng rõ ràng Isabella lại động tâm, nàng mở miệng:
- Chồng nhỏ, cậu thật sự lợi hại như vậy sao?
- Tất nhiên là thật, tôi đã nói với chị rồi, xử lý Sa Tan ngu ngốc là vợ tôi, là Mộc Hàm vợ xinh đẹp của tôi. Vợ sư tỷ xinh đẹp trước kia đã được gặp chị ấy, vì vậy chị có thể hỏi vợ sư tỷ xinh đẹp, trước kia vợ Mộc Hàm chưa lợi hại như vậy, bây giờ chị ấy đã thật sự lợi hại.
Hạ Thiên bắt đầu hấp dẫn Isabella:
- Thật ra, chị Isabella, tôi cũng có thể làm cho chị lợi hại hơn, tuy muốn biến chị thành đệ nhất thiên hạ có hơi khó, nhưng muốn biến chị thành đệ nhị đệ tam thì dễ ợt.
- Thật vậy sao?
Isabella lúc này thật sự động tâm:
- Chồng nhỏ, cậu muốn thế nào mới làm tôi trở nên lợi hại hơn?
- Chị đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho chị biết.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Nhớ mang theo vợ sư tỷ xinh đẹp.
- Được, nhưng trước tiên tôi phải thương lượng với huấn luyện viên, nếu huấn luyện viên đồng ý thì tôi sẽ mang cô ấy đi tìm cậu.
Giọng nói của Isabella rất quyến rũ:
- Chồng nhỏ, cậu ở đâu?
- Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, nhưng tôi sẽ về khách sạn, chị có thể đến khách sạn tìm tôi.
Hạ Thiên nói số phòng của mình cho Isabella, sau đó hắn dặn dò một câu:
- Chị Isabella, nhất định phải đưa vợ sư tỷ xinh đẹp theo nhé?
- Được, chồng nhỏ, tôi sẽ đi tìm cậu.
Isabella cười hì hì:
- Tôi tắt điện thoại trước.
- Này, đợi chút.
Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến một vấn đề:
- Chị Isabella, chị còn chưa nói cho tôi biết, sao chị quen biết tên Sa Tan ngu ngốc kia?
- Chồng nhỏ, đợi chút nữa gặp mặt sẽ nói cho cậu biết.
Isabella nũng nịu nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên lầm bầm một câu:
- Chẳng lẽ Sa Tan ngu ngốc cũng là thành viên của Ám Ảnh Đoàn? Nếu thật sự là như vậy thì chẳng phải có thêm phiền toái sao?
Rõ ràng Hạ Thiên lo lắng cũng không dư thừa, nếu Sa Tan cũng là thành viên của Ám Ảnh Đoàn, như vậy sẽ có nhiều sát thủ truy sát Mộc Hàm.
- Mặc kệ, chút nữa hỏi chị Isabella là biết ngay.
Hạ Thiên đút điện thoại vào túi quần, sau đó nhìn quanh:
- Ủa, vợ Mị Mị, An Khả Khả đi đâu rồi?
- Cô ấy vừa đi, nếu cậu muốn gặp thì phải chạy theo.
Tống Ngọc Mị chỉ ra ngoài:
- Tôi phải cùng chị Quân lo áo cưới, cũng phải mất vài ngày, nếu sắp xếp tốt thì sẽ đẩy nhanh tốc độ, thời gian rất gấp, tôi cũng không có thời gian giúp anh.
- Tôi không nghĩ đến cô ta, chỉ sợ cô ta bị người ta bán đi thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi định nhắc nhở cô ấy, nhưng cô ấy đã đi, vậy thì thôi, dù sao cô ấy cũng không phải là vợ tôi, bị người ta bán đi cũng được.
- Bị người ta bán đi sao?
Tống Ngọc Mị cau mày:
- Có ý gì?
- Cũng không có gì, vợ Mị Mị, chị đã bận rộn, như vậy tôi về trước.
Hạ Thiên cầm lấy tay Tống Ngọc Mị rồi nhanh chóng hôn lên miệng một cái, hắn cười hì hì:
- Nhớ đến tôi thì điện thoại nhé.
Hạ Thiên nói đi là đi, lần này hắn không phải chạy về ngủ, hắn về vì Isabella sẽ đến tìm.
Khi thấy Hạ Thiên biến mất thì Cổ Quân ở bên cạnh không khỏi ngây người:
- Ngọc Mị, bạn trai của em không phải người thường.
- Chị Quân, chúng ta nên làm áo cưới thôi.
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, nàng cũng khong nói về quan hệ của mình và Hạ Thiên với người khác. Nàng biết rõ Cổ Quân nói không sai, Hạ Thiên quả thật không phải người thường, điều này cũng rất bình thường, nếu hắn thật sự là người thường thì nàng và hắn sẽ có kết quả sao?
Đàn ông bình thường sao có thể xứng đôi với Tống Ngọc Mị nàng?
Chương 681: Kế hoạch bồi dưỡng sát thủ đệ nhất
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách sạn Vạn Hào, lúc này Vân Thanh còn chưa trở lại, nhưng khi hắn mở cửa phòng mình ra thì phát hiện bên trong đã có người chờ, đó là Isabella.
- Chị Isabella, vợ sư tỷ xinh đẹp đâu?
Hạ Thiên đóng cửa lại, sau đó hắn quét mắt nhìn khắp bốn phía, lại không thấy Ngải Vi Nhi, vì vậy hắn lập tức mất hứng:
- Chị Isabella, có phải chị gạt tôi không?
- Chồng nhỏ, người ta sao có thể cam lòng lừa cậu?
Isabella cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó lại bày ra một tư thế cực kỳ quyến rũ trên giường:
- Nhưng huấn luyện viên không tin lời cậu, chị ấy muốn tôi thí nghiệm hiệu quả trước. Huấn luyện viên nói, nếu cậu có thể làm tôi trở nên thật sự lợi hại, như vậy chị ấy sẽ đồng ý.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp thật sự nói như vậy sao?
Hạ Thiên nghe Isabella nói như vậy thì có chút hưng phấn.
- Tất nhiên là thật.
Isabella gật đầu khẳng định:
- Chồng nhỏ, tôi nói cho cậu biết một bí mật, thật ra nguyện vọng lớn nhất của huấn luyện viên chính là được trở thành đệ nhất sát thủ.
- À, tốt lắm, tôi sẽ lập tức để cho chị trở nên lợi hại hơn.
Hạ Thiên không thể chờ đợi lâu hơn, hắn lách mình đến trước mặt Isabella, sau đó hắn ôm nàng vào lòng và bắt đầu thoát y.
Isabella chợt sững sờ, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Chồng nhỏ, đây là biện pháp để cậu cho tôi trở nên lợi hại hơn sao?
Lúc này Isabella đã có chút hoài nghi, biện pháp của chồng nhỏ để nàng trở nên lợi hại hơn chẳng lẽ là lên giường? Không đúng, không phải là gạt nàng, hắn muốn lừa gạt huấn luyện viên.
- Chị Isabella, chị sẽ biết ngay thôi, ngoan nào, đừng cử động.
Hạ Thiên cười hì hì nói, sau đó hắn nhanh chóng cởi hết tất cả quần áo trên người Isabella.
Tuy Isabella rất hoài nghi nhưng cũng rất nghe lời, nguyên nhân rất đơn giản, dù Hạ Thiên thật sự lên gường với nàng, như vậy nàng cũng cam tâm tình nguyện. Người đàn ông này đã chinh phục được nàng, không những chỉ la thân thể, thậm chí trong lòng nàng cũng muốn cho hắn, nàng tình nguyện dùng thân thể của mình để mang đến cho hắn cảm giác sung sướng.
Nhưng khi Hạ Thiên ôm Isabella đặt ngang lên giường, hơn nữa còn lấy ra hai cây ngân châm, Isabella bắt đầu hiểu ra mình nghĩ lầm, chồng nhỏ giống như sẽ thật sự làm gì đó với nàng, cũng không phải chỉ là lên giường mà thôi. Nghĩ lại cũng đúng, nếu chồng nhỏ thật sự muốn lên giường với nàng, sau khi lột trần nàng ra thì hắn phải leo lên ngay mới đúng, thậm chí nàng sẽ chủ động cỡi lên trên, đâu cần hắn phải lừa gạt?
Nhưng trong đầu Isabella lại xuất hiện ý nghĩ cổ quái, chồng nàng sẽ không chơi trò tự ngược đấy chứ? Nhìn hai cây châm thì nàng cảm thấy đâm lên người sẽ rất đau.
Khoảnh khắc này Isabella thật sự có chút căng thẳng như vậy.
- Chị Isabella, không cần phải sợ, sẽ không đau đâu.
Hạ Thiên giống như thấy được sự căng thẳng của Isabella, hắn mở miệng an ủi nàng một câu, sau đó dùng hai cây châm đâm lên người nàng.
Nghịch thiên đệ tứ châm, tẩy tủy, toàn bộ quá trình giống như trước, chẳng có gì khác biệt. Khoảng nửa giờ sau thì Hạ Thiên đã ôm Isabella đen như than vào phòng tắm, sau đó tắm rửa cho nàng trở nên trắng tinh thì ôm ra lại.
- Ôi, chồng nhỏ, cậu thật sự quá tuyệt, chị yêu cậu chết mất, da thịt của chị hình như ngày càng đẹp hơn.
Isabella nhìn làn da trắng nõn mềm mại như em bé của mình mà cực kỳ vui sướng.
- Chị Isabella, tôi còn muốn dạy cho chị nội công tâm pháp.
Hạ Thiên lúc này cũng không lập tức làm thịt Isabella.
Isabella cũng không phải là sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ, nàng đã là thành viên của Ám Ảnh Đoàn được vài năm, chủ yếu là bồi dưỡng kỹ xảo, còn sức mạnh chủ yếu cũng chỉ áp dụng những phương pháp bình thường. Dù sao thì sau trưởng thành mới được bồi dưỡng nên căn bản chẳng có nội công tâm pháp gì cả, vì vậy sức mạnh của Isabella chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nhưng nàng không hiểu nội công, điều này có ý nghĩa là nàng khó thể khống chế luồng chân khí mới sinh ra trong cơ thể.
Điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực chính là phương diện này Isabella kém đến mức kinh người, nàng chẳng biết cái quái gì về huyệt vị và kinh mạch, trên cơ bản chẳng hiểu gì. Vì vậy Hạ Thiên phải mất vài giờ mới có thể làm cho Isabella nghiên cứu cơ thể mình rõ ràng từ a đến z, đến khi nàng biết khống chế chân khí trong cơ thể như thế nào thì trời đã tối đen.
Hạ Thiên đáng thương mất thời gian dài mới làm Isabella hiểu ra, tuy hắn tự chủ rất tốt nhưng nhẫn nhịn hơn nửa ngày cũng cực kỳ vất vả. Vì vậy, đợi đến khi Isabella học được nội công tâm pháp, sau khi nàng biết khống chế chân khí thì hắn đẩy nàng xuống giường không chút do dự, bắt đầu trừng phạt một bộ vị nào đó trên cơ thể nàng.
Trận triền miên này mãi đến đêm mới dừng lại.
- Chồng nhỏ, cậu có đói bụng không? Tôi đã rất đói.
Isabella ghé sát lên người Hạ Thiên, nàng dùng giọng không còn chút sức lực nói.
- Chị Isabella, chị muốn ra ngoài ăn thứ gì đó sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại, thật ra hắn cũng đói bụng, nhưng hắn có năng lực chịu đói rất mạnh, có thì ăn, không có cũng không phải là vấn đề.
- Không muốn ra ngoài, tôi gọi nhân viên phục vụ để bọn họ đưa cơm lên.
Isabella nói rồi bò lên giường, nàng cầm lấy điện thoại, nàng bấm số phục vụ của khách sạn. Khách sạn này hoạt động hai bốn trên hai bốn, bất kỳ lúc nào khách hàng muốn ăn thì chỉ cần điện thoại, thức ăn sẽ được đưa lên tận phòng.
Isabella điện thoại xong thì hình như khôi phục lại được một chút khí lực, nàng ngồi dậy nhanh chóng mặc quần áo.
- Chị Isabella, mặc quần áo làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn rất thích Isabella không mặc gì.
- Chồng nhỏ, tôi sẽ phải đi, tôi và huấn luyện viên đến thủ đô vì còn có nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này rất phiền toái, hôm nay tôi đã bỏ phí nhiều thời gian, có lẽ huấn luyện viên cũng rất lo lắng.
Isabella nũng nịu nói:
- Vì vậy ăn cơm xong tôi sẽ đi.
- Các chị đến thủ đô để ám sát ai?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Một người rất lợi hại.
Isabella cũng không nói ra tên người:
- Vài ngày nữa cậu sẽ biết.
Khi thấy Isabella không nói ra tên người thì Hạ Thiên cũng không truy vấn, lúc này hắn nhớ đến một chuyện khác rất quan trọng:
- Đúng rồi, chị Isabella, tên Sa Tan ngu ngốc kia có quan hệ gì với chị? Chẳng lẽ hắn cũng là người của Ám Ảnh Đoàn?
Isabella có chút chần chừ, sau đó nàng khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, hắn cũng là thành viên của Ám Ảnh Đoàn, hơn nữa còn là đệ nhất sát thủ của Ám Ảnh Đoàn.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Chị Isabella, Ám Ảnh Đoàn của chị có chuyện gì vậy? Trước kia thì giết Tiểu Kiều, bây giờ lại phái người ra truy sát vợ Mộc Hàm, các người sao cứ gây khó dễ cho tôi như vậy?
Chương 682: Nhận nhiệm vụ tư nhân
- Chồng nhỏ, cậu hiểu lầm rồi, lần này không phải Ám Ảnh Đoàn chúng tôi muốn giết Mộc Hàm, thật ra chúng tôi căn bản không biết chuyện này.
Isabella vội vàng giải thích.
Isabella dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Chồng nhỏ, tôi cũng không gạt cậu, thật ra bây giờ Ám Ảnh Đoàn cũng không tiếp nhận những nhiệm vụ có liên quan đến cậu. Lần trước vì chuyện của Tiểu Kiều mà Ám Ảnh Đoàn chúng tôi tổn thất nặng, vì vậy đoàn trưởng nói, dù đối phương có ra giá cao đến đâu thì cũng chẳng tiếp nhận nhiệm vụ liên quan đến cậu, vì đoàn trưởng biết chúng tôi không bao giờ có được số tiền này.
- Nhưng, chị Isabella, vì sao tên Sa Tan ngu ngốc kia lại đến giết vợ tôi?
Hạ Thiên mất hứng hỏi.
- Đó là hoạt động tư nhân của hắn, căn bản không liên quan đến Ám Ảnh Đoàn.
Isabella tiếp tục giải thích:
- Tuy Ám Ảnh Đoàn không muốn nhận nhiệm vụ liên quan đến cậu nhưng Sa Tan là đệ nhất sát thủ, hắn cũng không nghe lời, thường xuyên tiếp nhận vài nhiệm vụ riêng để kiếm tiền.
- Tiếp nhận nhiệm vụ riêng để kiếm tiền là sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Là thế này, thường thì chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó sẽ phân cho các sát thủ tuyến dưới, trong hội sẽ có nhiệm vụ cung cấp tin tức tình báo và hậu cần, đồng thời cũng sẽ thu vào một nửa số tiền. Nếu tiếp nhận tư nhân thì sẽ không phải chia chác cho ai, tất nhiên là càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Isabella gật đầu nói.
- À, thằng ngu kia nghe nói sẽ nhận được một trăm triệu đô la.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Sao? Một trăm triệu đô la?
Isabella càng hoảng sợ, rõ ràng nàng không biết nhiều tiền như vậy, hèn gì Sa Tan liều mạng tiếp nhận nhiệm vụ tư nhân. Dù là nàng, khi đụng phải nhiệm vụ này thì sợ rằng cũng động tâm, nếu nhận nhiệm vụ này và thành công thì cả đời sau chẳng cần lo lắng gì nữa.
- Chị Isabella, nếu đây không phải là nhiệm vụ Ám Ảnh Đoàn tiếp nhận, như vậy các người sẽ không truy sát vợ tôi đấy chứ?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi.
Isabella gật đầu không chút do dự:
- Tất nhiên rồi, đây vốn không phải là nhiệm vụ của Ám Ảnh Đoàn, nếu Sa Tan không chết thì chúng tôi cũng tìm hắn tính sổ, bây giờ hắn đã chết, coi như xong.
- À, vậy thì tốt.
Hạ Thiên yên lòng:
- Nếu không tôi sẽ phải diệt sạch Ám Ảnh Đoàn.
- Chồng nhỏ, chẳng lẽ cậu muốn giết cả tôi và huấn luyện viên sao?
Isabella cười quyến rũ.
- Tất nhiên là không, nhưng nếu Ám Ảnh Đoàn còn có người muốn giết vợ tôi, như vậy tôi sẽ xử lý tất cả đám người khác, chỉ chừa lại hai chị.
Hạ Thiên chân thành nói.
Isabella mỉm cười ngây ngốc, khi thấy bộ dạng chuyên chú của Hạ Thiên thì nàng cũng không còn nghi ngờ, vô tình nàng cảm thấy mình có vài phần may mắn. Nếu không phải nàng có quan hệ đặc thù với Hạ Thiên, như vậy Ám Ảnh Đoàn bây giờ thật sự bị hắn diệt sạch rồi.
- Cốc, cốc, cốc... ....
Tiếng gõ cửa vang lên, thức ăn được đưa đến.
Isabella đã ăn mặc tử tế ra mở cửa, nàng kéo xe thức ăn vào, sau khi nhân viên phục vụ phục vụ bỏ đi thì nàng bắt đầu cùng Hạ Thiên dùng bữa cơm tối.
Sau khi cơm nước xong thì Isabella cũng không tiếp tục ở lại, nàng nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Nhưng lần này nàng đưa cho Hạ Thiên một mã số, dù ở đâu cũng có thể liên lạc điện thoại được với nàng.
Isabella vừa đi thì Hạ Thiên đã nằm xuống giường tiến vào giấc mộng đẹp.
... ....
Sáng hôm sau.
Hạ Thiên thức dậy không tính là sớm nhưng cũng không phải muộn, đã hơn chín giờ, hắn đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn vào gian phòng đối diện.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
- Chú xấu xa, hôm qua chú đi đâu vậy?
Giọng điệu của Vân Tiểu Đông vang lên:
- Sao tối qua chú không đến tìm mẹ cháu?
- Tối qua chú có chút chuyện.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cảm thấy đây không phải là nói dối, hắn thật sự có chuyện. Đối với hắn thì lên giường chinh chiến với Isabella là rất quan trọng.
- Chú xấu xa, chúng cháu phải về.
Vân Tiểu Đông có chút mất vui.
Hạ Thiên ngây người, sau đó hỏi:
- Trở về, về đâu?
- Tất nhiên là về nhà.
Vân Tiểu Đông trả lời.
- Sao về nhanh như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Vân Thanh, chị chẳng phải đã nói sau quốc khánh mới về à?
- Bên kia có việc gấp, tôi phải quay về xử lý.
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có chút trốn tránh:
- Tôi đã sắp đặt vé máy bay, mười một giờ sẽ ra sân bay.
- Chị Vân Thanh, chị gạt tôi, căn bản chị chẳng có việc gấp gì cả.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Lừa chồng cũng không phải việc tốt.
- Chúng ta sang bên kia, tôi có vài lời muốn nói với cậu.
Vân Thanh có chút chần chừ, sau đó nàng kéo hắn vào phòng của hắn, còn thuận tay đóng cửa phòng.
Hạ Thiên vươn tay ôm Vân Thanh vào lòng:
- Chị Vân Thanh, không cho chị đi, đợi vài ngày chúng ta cùng về.
- Tôi phải về.
Vân Thanh có vẻ rất kiên quyết, nhưng nàng cũng không vùng vẫy, vì nàng biết có làm gì cũng vô dụng.
- Sao nhất định phải về?
Hạ Thiên không muốn Vân Thanh chạy mất.
- Cậu thật sự muốn biết nguyên nhân sao?
Vân Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tôi rất muốn biết.
- Tôi muốn tránh cậu.
Vân Thanh cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ thật sự của mình.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Vân Thanh, chị sao lại phải tránh tôi, tôi là chồng chị, chị không thể trốn tránh tôi được.
- Cậu cũng phải hiểu, tôi thật sự chán ghét đàn ông, thật sựu không thể tiếp nhận hành vi thân mật với đàn ông.
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên:
- Tôi cũng không biết cậu dùng biện pháp gì để tôi không ghét cậu, nhưng tôi đoán chuyện này có liên quan đến y thuật của cậu, nhưng tôi không biết đây chỉ là tạm thời hay vĩnh viễn.
Hạ Thiên nghe mà có chút mơ hồ:
- Chị Vân Thanh, chị nói cái gì là tạm thời hay vĩnh viễn?
- Ý của tôi là, không biết tôi tạm thời không ghét cậu hay là vĩnh viễn không ghét.
Vân Thanh bình tĩnh nhìn Hạ Thiên:
- Tối qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi đoán y thuật của cậu có thể làm tôi tạm thời không ghét cậu, nhưng nói không chừng vài ngày sau tất cả sẽ như lúc ban đầu.
- Không phải đâu, chị Vân Thanh, chị sẽ vĩnh viễn không ghét tôi.
Hạ Thiên ra vẻ tin tưởng mười phần.
- Nếu cậu thật sự cho rằng tôi sẽ vĩnh viễn không ghét cậu, như vậy cậu nên cho tôi quay về Giang Hải.
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên:
- Tôi không biết cậu còn ở lại thủ đô thêm bao lâu, nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng là nửa tháng, đợi đến khi cậu quay về Giang Hải có thể đến tìm tôi. Nếu đến khi đó tôi rời xa cậu lâu ngày mà vẫn còn chưa chán ghét, tôi sẽ tiếp nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Chương 683: Giao ước
- Chị Vân Thanh, chị nói chuyện phải chắc chắn.
Hạ Thiên có chút lo lắng.
- Tôi sẽ giữ lời.
Vân Thanh bình tĩnh nói:
- Tôi đã hơn ba mươi, không phải là cô gái nhỏ, tôi làm việc sẽ có suy xét rõ ràng. Tôi có thể nói cho cậu biết, tôi cũng muốn làm một người phụ nữ bình thường, cũng không muốn để người khác cho rằng tôi có bệnh. Vì vậy cậu cần cho tôi chút thời gian chứng minh, nếu đến lúc đó tôi còn chưa ghét cậu, tôi sẽ không từ chối cậu, tôi sẽ làm người phụ nữ chân chính.
- Được rồi, chị Vân Thanh, tôi đồng ý.
Hạ Thiên đồng ý không có quá nhiều do dự, nửa tháng mà thôi, hắn phải có chút kiên nhẫn như vậy. Nửa tháng chờ đợi có thể nhận được sự tình nguyện của chị Vân Thanh, hắn cảm thấy như vậy là rất lời, nếu đến khi đó mà chị Vân Thanh còn muốn đổi ý, hắn sẽ cưỡng đoạt.
Vân Thanh khẽ thở ra một hơi, nếu hạ thiên thạt sự không đồng ý thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác, vì nàng biết rất rõ, nếu bây giờ Hạ Thiên cởi quần áo đưa nàng lên giường, nàng cũng không kháng cự. Nhưng nếu là như vậy thì trong lòng nàng sẽ luôn có một bóng đen.
Vân Thanh là người từng có bóng đen hơn hai mươi năm, đến bây giờ nó còn chưa tiêu tán, nàng không hy vọng có thêm một bóng đen nào khác. Nàng chỉ hy vọng một ngày kia trong lòng nàng sẽ không còn những phiền muộn, nàng sẽ là người phụ nữ chân chính.
Hạ Thiên nhanh chóng đồng ý cũng làm Vân Thanh cảm thấy rất dễ chịu, ít nhất điều này cũng làm nàng ý thức được, người này thật sự có háo sắc cũng không phải chỉ muốn thân thể của nàng, hắn cũng muốn tâm tư của nàng. Điều này chứng tỏ hắn còn tốt chán. Nguồn: https://truyenggg.com
- Chúng ta cứ quyết định như vậy.
Vân Thanh khẽ nói:
- Bây giờ không còn sớm, nơi đây xa sân bay, tôi phải đi.
- Trước tiên để tôi hôn một cái đã.
Hạ Thiên không lập tức buông Vân Thanh, hắn nói xong thì hôn lên cặp môi đào của nàng ngay lập tức, mười giây sau hắn mới buông nàng ra.
Gương mặt Vân Thanh có thêm chút đỏ ửng, quả nhiên bây giờ nàng không cách nào kháng cự lại Hạ Thiên, cũng không biết đối phương làm gì trên người nàng, thân thể nàng bây giờ rất nghe lời hắn.
Cũng may Hạ Thiên không tiếp tục làm thêm điều gì, Vân Thanh nhanh chóng quay lại phòng mình, mười phút sau nàng đưa Vân Tiểu Đông và Lê An rời đi, cả ba đi ra sân bay dưới sự hộ tống của đám người Tạ Hiểu Phong. Còn hạ thiên, hắn không cùng đi theo, không phải hắn không muốn đi, là Vân Thanh không cho hắn đi.
Sau khi tiễn chân Vân Thanh thì Hạ Thiên điện thoại cho Quan Đình, hắn quyết định nên chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, hắn thấy vợ ngày càng nhiều, phải có nhà lớn mới được.
Nghe nói Hạ Thiên muốn chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, tất nhiên Quan Đình sẽ cực kỳ mừng rỡ, nàng lập tức tự mình chạy xe đến đón Hạ Thiên. Một giờ sau Hạ Thiên đã cùng Quan Đình đến nhà Tiền gia, đến một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn, Hạ Thiên thấy Tiền Đa Đa, còn có cả Tiền Vạn Kim và Tiền Tiểu Phú.
- Hạ thần y, cám ơn cậu đã đến.
Khi thấy Hạ Thiên thì Tiền Vạn Kim có chút kích động, cũng thật sự khách khí. Sau sự kiện Tôn gia thì Tiền Vạn Kim càng hiểu Hạ Thiên là kẻ không thể đắc tội.
- Được rồi, các người ra ngoài, tôi sẽ chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, đừng cho bất kỳ ai đến quấy rầy.
Hạ Thiên phất phất tay, hắn không muốn nói nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng chữa bệnh, sau đó để Tiền gia làm nhà lớn là vừa.
- Được, được, được, không có vấn đề.
Tiền Vạn Kim vội vàng gật đầu, sau đó lão phất tay:
- Tất cả ra ngoài, đừng quấy rầy Hạ thần y.
Tiền Vạn Kim và Quan Đình lập tức đi ra ngoài, Tiền Tiểu Phú vẫn có vẻ không tình nguyện bỏ đi, hắn vẫn đứng tại chỗ.
- Này, sao anh còn chưa ra?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Tiền Tiểu Phú.
- Cậu trị bệnh, tôi ở bên cạnh xem không có vấn đề gì chứ?
Tiền Tiểu Phú hỏi ngược lại.
- Đã bảo anh ra ngoài, nói nhiều như vậy làm gì?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Tôi không thích bị người ta nhìn không được sao? Tôi cảnh cáo anh, anh nên ra ngoài, nếu không tôi ném ra.
- Tiểu Phú, con làm gì vậy? Mau ra dayda
Tiền Vạn Kim quát lên nghiêm nghị.
- Cha, con chỉ quan tâm đại ca... ....
Tiền Tiểu Phú giải thích.
- Nếu con quan tâm đến đại ca thì cút ra đây.
Tiền Vạn Kim thật sự rất căm tức, đây không phải là quan tâm, rõ ràng là tự ý làm loạn. Nếu chẳng may để Hạ Thiên mất hứng, hắn chẳng muốn chữa bệnh thì Tiền Đa Đa chẳng phải sẽ xong đời sao?
Tiền Vạn Kim lo lắng có chút dư thừa vì Hạ Thiên nhất định sẽ chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, nhiều lắm hắn chỉ muốn đánh bay Tiền Tiểu Phú ra ngoài mà thôi. Dù sao cũng chẳng phải dễ có cơ hội kiếm được ba mươi tỷ, Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tiền Tiểu Phú nhìn Hạ Thiên giống như vẫn không cam lòng, nhưng hắn không dám cải lời của Tiền Vạn Kim, vì vậy cuối cùng cũng đi ra.
- Hạ thần y, làm phiền cậu.
Tiền Vạn Kim cười nói một câu, sau đó lão đóng cửa lại.
Hạ Thiên lúc này lấy ra ngân châm, hắn đâm vào người Tiền Đa Đa. Vì hắn sử dụng nghịch thiên đệ nhị châm nên rất bình thường, cũng không cần có chuẩn bị gì đặc biệt, đối với hắn thì chẳng nguy hiểm gì.
Chưa đến nửa giờ sau Hạ Thiên đã kết thúc quá trình trị liệu, sau đó hắn mở cửa đi ra.
- Này, nhớ làm nhà cho tôi.
Hạ Thiên nói với Tiền Vạn Kim.
- Không có vấn đề, Hạ thần y, thật ra tôi đang chuẩn bị.
Tiền Vạn Kim vội vàng nói.
Quan Đình ở bên cạnh lại chêm vào một câu:
- Hạ thần y, Đa Đa bây giờ đã tốt chưa?
- Tất nhiên đã rất tốt, sau này các người có vận động mười lần trên giường cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Quan Đình chợt đỏ mặt, sau đó nàng chạy vào phòng.
- Hạ thần y, không biết bây giờ cậu có rảnh không?
Tiền Vạn Kim khách khí hỏi:
- Về vấn đề xây nhà, tôi muốn trưng cầu ý kiến của cậu.
- À, bây giờ tôi rất rảnh, ông có vấn đề gì thì cứ hỏi.
Hạ Thiên lúc này thật sự không có gì làm.
- Hạ thần y, chúng ta đến phòng khách từ từ nói chuyện.
Tiền Vạn Kim đưa Hạ Thiên vào phòng khách, lão tự mình pha trà rồi đi vào việc chính:
- Hạ thần y, tôi muốn biết, cậu muốn xây nhà ở đâu? Thủ đô hay Giang Hải hay ở đâu khác?
- Giang Hải.
Hạ Thiên suy nghĩ nói:
- Vợ của tôi phần lớn đều ở đó.
Tất nhiên Hạ Thiên lựa chọn Giang Hải cũng chẳng phải chỉ có nguyên nhân như vậy, vì Giang Hải gần Thanh Phong Sơn, sau này hắn có thể đưa thần tiên tỷ tỷ xuống núi.
- Vâng, Hạ thần y, chính cậu có chọn được địa điểm chưa? Nếu chưa, tôi có địa phương cần đề cử.
Tiền Vạn Kim lấy ra vài hình ảnh đưa cho Hạ Thiên:
- Hạ thần y, cậu xem, đây là... ....
- Á!
Một tiếng thét hoảng sợ từ trong phòng truyền ra cắt ngang lời Tiền Vạn Kim.
Chương 684: Kim châm vào đầu
- Hạ thần y, cậu đến mau... ....
Quan Đình ở bên kia chợt hô lên kinh hoàng, trong giọng nói có chút nức nở, rõ ràng tiếng hét vào lúc vừa rồi là của nàng.
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim chợt biến đổi, lão biết Tiền Đa Đa đã phát sinh vấn đề, khi đang định nhắc Hạ Thiên thì đã không thấy bóng dáng.
Tiền Vạn Kim vội vàng chạy lên lầu, đến khi lão vào đến phòng của Tiền Đa Đa thì Hạ Thiên đã có mặt bên trong. Lão nhìn sang Tiền Đa Đa, ngay sau đó đã không còn bình tĩnh nổi, trước đó Tiền Đa Đa vẫn còn rất tốt, lúc này lại rất khủng bố, trên mặt tràn đầy máu tươi, mắt tai mũi đều có máu, có thể gọi là thất khiếu chảy máu.
Lúc này Hạ Thiên đang ra châm như bay, hắn nhanh chóng đâm lên người Tiền Đa Đa, vẻ mặt rất ngưng trọng, rõ ràng tình huống của Tiền Đa Đa cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quan Đình lấy tay che miệng, nàng cố gắng để mình không kêu lên thành tiếng, nhưng lúc này trên mặt nàng cũng tràn đầy nước mắt. Vài phút trước nàng còn đang rất vui, vì nàng đã có thể không còn lo lắng cho bệnh tình của Tiền Đa Đa, nhưng nàng không ngờ chỉ sau vài phút mà Tiền Đa Đa đang rất bình thường chợt chảy máu thất khiếu, khoảnh khắc đó nàng không biết phải làm sao, nàng không biết tại sao, chẳng lẽ Hạ Thiên thất bại?
Tiền Vạn Kim khẽ run, dù lão cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh nhưng vẫn khó thể nào tỉnh táo. Khoảnh khắc này lão đã không thể nào ngờ tình cảnh trước mắt lại xuất hiện, lão chỉ hy vọng Hạ Thiên có thể cứu Tiền Đa Đa một lần nữa.
Vài phút ngắn ngủi đối với Quan Đình và Tiền Vạn Kim có thể nói là dài dòng cả thế kỷ, mãi đến khi bọn họ thấy Tiền Đa Đa không còn chảy máu thì mới cảm thấy có chút yên lòng.
- Hạ Thiên, mày là loại lang băm hại người, trước tiên tao giết mày, đền mạng cho đại ca của tao.
Một âm thanh tức giận chợt vang lên, người đến đúng là Tiền Tiểu Phú.
Tiền Vạn Kim quay đầu xem xét, ngay sau đó lão chợt cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vì vậy vội vàng hét lên:
- Dừng tay.
Thì ra Tiền Tiểu Phú đang cầm một khẩu súng ngắn, họng súng chĩa vào Hạ Thiên, giống như muốn bắn chết Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không quay đầu, hắn hất tay trái lên, hai cây ngân châm bay về phía Tiền Tiểu Phú. Khoảnh khắc này Tiền Tiểu Phú chợt đứng đờ như tượng gỗ, cũng không thể chuyển động, ngón tay của hắn vẫn bảo trì động tác, vẫn nắm súng.
- Tiểu Phú, con điên rồi sao?
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim cực kỳ tái nhợt:
- Con muốn nổ súng bắn chết Hạ thần y và cả đại ca của mình sao?
- Hắn nổ súng không thể bắn chết tôi, nhưng tám phần Tiền Đa Đa sẽ bị bắn chết.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Nhưng theo tôi thấy thì hắn rất muốn bắn chết Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn quay đầu nhìn Quan Đình:
- Vừa rồi trừ chị ra thì có phải tên kia cũng tiếp cận Tiền Đa Đa phải không?
- Đúng!
Quan Đình hơi suy nghĩ, sau đó nàng gật đầu, ngay sau đó nàng lại có chút vội vàng:
- Hạ thần y, Đa Đa rốt cuộc là bị sao? Bệnh của anh ấy chữa được không? Vì sao vừa rồi lại như vậy? Còn nữa, bây giờ Đa Đa đã không sao rồi chứ?
- Anh ấy vốn đã rất tốt, đáng tiếc là vừa rồi có người đưa thứ này vào đầu.
Hạ Thiên nâng tay phải lên, lúc này Tiền Vạn Kim và Quan Đình cũng nhìn thấy, trên tay Hạ Thiên là một cây kim dài nhỏ, dài hơn loại mà hắn dùng để châm cứu, cũng mảnh hơn.
- Hạ thần y, cậu...Cậu nói cây châm này rút ra từ trong đầu Đa Đa sao?
Tiền Vạn Kim cũng lắp bắp, điều này làm lão cực kỳ kinh hãi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Đáng lý ra một châm như vậy cũng không đến mức trí mạng, nhưng trên châm còn có độc, chỉ cần nửa phút sẽ làm cho người ta đứt khí, ngay cả tôi cũng không thể cứu được.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Tiền Tiểu Phú, hắn lấy ra hai cây châm trên người đối phương, sau đó thu hồi luôn cả khẩu súng lục.
- Này, anh thấy chú rất ngu, sao chú không chờ anh bỏ đi rồi hãy giết Tiền Đa Đa? Chẳng lẽ chú cho rằng làm như vậy có thể giá họa cho anh giết Tiền Đa Đa sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiền Tiểu Phú:
- Chú thật sự có vấn đề về đầu óc, anh ở đây, Tiền Đa Đa sao có thể chết? Trừ khi chú trực tiếp đánh vỡ đầu, nếu không anh vẫn có thể cứu sống Tiền Đa Đa.
- Mày nói gì? Mày không cần phải ngậm máu phun người, rõ ràng mày muốn hại đại ca của tao, bây giờ còn vu oan cho tao sao?
Tiền Tiểu Phú dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:
- Tao căn bản thấy chính mày hại đại ca tao sinh bệnh, sau đó lừa gạt tiền của chúng tao, bây giờ không phải mày muốn lấy ba mươi tỷ đấy chứ?
- Chú phủ nhận cũng vô dụng, loại kim này muốn chọc vào người cũng không khó, nhưng nếu muốn đâm vào toàn bộ thì cũng phải có khí lực rất lớn, hơn nữa còn phải chuẩn, chỉ sợ phải được huấn luyện khá lâu. Vừa rồi chú và Quan Đình tiếp cận Tiền Đa Đa, Quan Đình không có lực lượng lớn như vậy, vì thế chuyện này chỉ có thể là chú làm.
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Anh đã sớm thấy chú có những biểu hiện không đúng, ngay từ đầu khi chữa bệnh cho Tiền Đa Đa thì chú đã la lối này nọ, anh thấy chú có chủ tâm không muốn chữa bệnh cho Tiền Đa Đa. Bây giờ anh trị cho Tiền Đa Đa, chú trực tiếp đâm anh ta một châm, anh nói không sai chứ?
- Nói bậy bạ.
Tiền Tiểu Phú thề thốt phủ nhận:
- Tao thấy mày mới là người đâm châm vào, châm từ trên người mày lấy ra, muốn hại đại ca tao thì người ra tay dễ nhất là mày.
- Nếu anh muốn hại anh ta, sợ rằng anh ta đã chết từ sớm, nào còn sống đến bây giờ?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Thôi được, anh cũng không muốn nói nhiều với chú, rốt cuộc là ai đâm kim vào Tiền Đa Đa, anh ấy biết rõ nhất, vừa rồi khi bị đâm kim thì đầu anh ta sẽ rất đau, nhất định là sẽ phát giác ra được.
Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn Tiền Đa Đa:
- Này, anh cũng đã tỉnh, anh nói xem, có phải tên khốn không tiền này đâm kim anh không?
- Hạ Thiên, cám ơn đã cứu tôi một lần nữa.
Tiền Đa Đa lúc này đã ngồi dậy trên giường, giọng nói có chút quái dị, vẻ mặt đầy máu, cực kỳ khủng bố.
- Đa Đa, con nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tiền Vạn Kim trầm giọng nói:
- Những gì Hạ thần y vừa nói có phải là thật không?
- Cha, trước tiên con đi rửa mặt đã.
Tiền Đa Đa không trả lời vấn đề, hắn chỉ xuống giường.
- Trước tiên nói rõ mọi việc đã.
Tiền Vạn Kim khẽ nói:
- Rốt cuộc có gì xảy ra?
- Đa Đa, anh nói xem, rốt cuộc có chuyện gì? Anh nói xem đầu đau khi nào?
Quan Đình ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.
Tiền Đa Đa không nói gì, bầu không khí trong phòng rất yên ắng, vẻ mặt Tiền Tiểu Phú có chút bất an, rõ ràng đang lo lắng điều gì đó.
Chương 685: Vợ đang chờ
- Cha, thật ra cũng không có gì, con chỉ không cẩn thận đâm kim vào đầu mà thôi.
Tiền Đa Đa cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lời nói của hắn lại làm cho Hạ Thiên bất mãn.
- Này, đầu óc anh có vấn đề sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Tiền Đa Đa:
- Không cẩn thận mà đâm kim vào đầu? Tôi nói với anh rồi, bây giờ anh không nói ra, sau này anh còn tiếp tục bị xử lý. Anh thì không sao, nhưng người ta sẽ nghi ngờ y thuật của tôi có vấn đề, còn nữa, vừa rồi tôi đã miễn phí cứu anh một lần, bây giờ không còn lại lần thứ hai.
- Đúng vậy, điều này sao có thể không nói rõ ràng cho được?
Quan Đình cũng không tin, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiền Tiểu Phú, sau đó nàng tiếp tục nói:
- Anh mau nói cho bác trai biết, em tin bác trai sẽ làm chủ cho anh.
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim tái nhợt, lão căn bản đã dự đoán được có chuyện gì xảy ra. Lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiền Tiểu Phú, sau đó lão quay đầu nhìn Tiền Đa Đa:
- Bố muốn nghe lời thật lòng, không muốn con che giấu chuyện gì.
- Bố, con... .... Nguồn: https://truyenggg.com
Tiền Đa Đa có vẻ rất khó xử.
- Tiểu Phú làm, có phải không?
Tiền Vạn Kim chợt gầm lên.
- Bố, con không truy cứu chuyện này, coi như bỏ qua.
Tiền Đa Đa khẽ nói.
- Bây giờ chẳng phải lúc có truy cứu hay không, bố muốn mọi chuyện rõ ràng.
Tiền Vạn Kim nói bằng giọng phẫn nộ, sau đó lão gầm lên với bên ngoài:
- Người đâu?
Hai đại hán nhanh chóng đẩy cửa tiến vào nhìn Tiền Vạn Kim, hai người này không nói lời nào, rõ ràng đang chờ lênh của Tiền Vạn Kim.
- Bắt hắn cho tôi, không được cho rời khỏi phòng nửa bước.
Tiền Vạn Kim chỉ vào Tiền Tiểu Phú rồi nói.
Hai người đàn ông gật đầu, sau đó cùng đi về phía Tiền Tiểu Phú.
- Chờ chút.
Tiền Đa Đa vội vàng hô lên, sau đó nhìn Tiền Vạn Kim:
- Cha, thật sự nên bỏ qua, Tiểu Phú có lẽ chỉ là hồ đồ nhất thời, chúng con là anh em, cậu ấy sẽ không muốn để con phải chết... ....
- Đưa đi.
Tiền Vạn Kim quát lên, nếu như trước đó lão còn cảm thấy nghi ngờ, bây giờ nghe rõ những lời của Tiền Đa Đa thì xem như xác nhận những gì Hạ Thiên nói là thật, người muốn hại chết Tiền Đa Đa không phải là ai khác, chính là em trai của hắn, là Tiền Tiểu Phú.
- Bố, không được nghe lời của bọn họ, là bọn họ hãm hại con.
Tiền Tiểu Phú lúc này đột nhiên rống lên:
- Đại ca và Hạ Thiên hợp mưu hãm hại con.
Tiền Vạn Kim không nói gì, lão phất tay để hai tên đàn ông đưa Tiền Tiểu Phú ra ngoài. Khoảnh khắc này lão giống như già đi vài tuổi, rõ ràng chuyện này tạo nên đả kích tương đối lớn với lão.
- Là bọn họ hại con, là bọn họ hại con... ....
m thanh của Tiền Tiểu Phú vẫn còn mơ hồ truyền đến, nghe có chút điên cuồng.
- Thật xin lỗi, Hạ thần y, tôi thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Tiền Vạn Kim lúc này nói lời xin lỗi với Hạ Thiên, trên mặt còn lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
- Dù sao bây giờ các người cũng biết chuyện vừa rồi không liên quan gì đến tôi, sau này nếu Tiền Đa Đa bi người ta hại chết, các người đừng đổ lổi lên đầu tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn cũng không có hứng thú với chuyện của Tiền gia, thứ hắn quan tâm duy nhất chính là bọn họ đang nợ hắn ba mươi tỷ.
- Hạ thần y cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không trách cậu, nếu không có cậu thì Đa Đa đã chết vài lần rồi. Cậu có ơn lớn với Tiền gia chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn ghi khắc trong lòng.
Tiền Vạn Kim vội vàng nói.
Tiền Đa Đa ở bên cạnh cũng nói:
- Hạ Thiên, cậu yên tâm, sua này nếu tôi thật sự có chuyện không hay xảy ra, tôi chỉ còn nước đổ lỗi mình không tốt số, sẽ không trách cậu.
- Các người có trách tôi hay không cũng chẳng quan trọng, tôi cũng không cần các người nhớ ơn, tôi không phải người chữa bệnh để lấy ơn.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Nhớ phải xây nhà cho tôi là được, tôi còn nhiều vợ cần có nhà lớn để ở.
- Hạ thần y yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ cao nhất xây xong nhà cho cậu.
Tiền Vạn Kim vội vàng đảm bảo:
- Hạ thần y, không bằng chúng ta tiếp tục xuống lầu thương lượng vấn đề nhà cửa?
- Bố, chuyện xây nhà cứ giao cho con.
Tiền Đa Đa ở bên cạnh nói:
- Những tài liệu bố chuẩn bị, con đã xem qua.
- Cũng được, Hạ thần y muốn xây nhà ở thành phố Giang Hải, những phương diện khác con nên liên hệ với cậu ấy.
Tiền Vạn Kim khẽ gật đầu, bộ dạng có chút mệt mỏi:
- Bố có hơi mệt, bố đi nghỉ trước.
- Được.
Tiền Đa Đa gật đầu, trong lòng có chút khó chịu, chuyện vừa rồi phát sinh dù là hắn hay cha cũng là đả kích nghiêm trọng.
- Hạ thần y, tôi đi ra ngoài trước.
Tiền Vạn Kim nói lời cáo từ với Hạ Thiên, sau đó lão rời khỏi phòng.
- Hạ Thiên, xấu hổ quá, làm phiền cậu chờ một chút, tôi muốn tắm và thay quần áo, lát nữa sẽ thương lượng cụ thể chuyện nhà cửa.
Tiền Đa Đa nói với Hạ Thiên.
- Được rồi, tôi chờ anh một lúc là được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù sao hắn cũng không có việc gì làm, chờ một chút cũng không sao.
... ....
Mười một giờ, trong một nhà hàng, Hạ Thiên và Tiền Đa Đa cùng Quan Đình ngồi trên một bàn, món ăn còn chưa được đưa ra, bọn họ đang thảo luận vấn đề xây nhà.
Có lẽ vì bây giờ bầu không khí ở Tiền gia không bình thường, vì vậy Tiền Đa Đa dứt khoát rời khỏi Tiền gia, chuẩn bị cùng Hạ Thiên ăn cơm thương lượng.
- Hạ Thiên, cậu biết Hồ Bắc chứ?
Tiền Đa Đa mở miệng hỏi.
- Hồ Bắc?
Hạ Thiên gật đầu;
- À, biết, tôi đã lại đó một lần.
- Cậu thấy Hồ Bắc thế nào?
Tiền Đa Đa tiếp tục hỏi thăm.
- Khá tốt.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn có chút buồn bực:
- Anh hỏi cái này làm gì? Hồ Bắc nào xây nhà được?
- Hạ Thiên, cậu còn chưa biết, Hồ Bắc không thể xây nhà, nhưng trên hồ có đảo, muốn xây nhà thì không có vấn đề.
Tiền Đa Đa giải thích:
- Bây giờ Hồ Bắc là khu đón gió của thành phố Giang Hải, thật ra chỉ có một phần đất đai được mở ra, còn có nhiều chỗ chưa làm gì, trong đó có mấy hòn đảo nhỏ, thích hợp để ở lại.
Tiền Đa Đa lấy ra một chiếc máy tính, hắn chỉ vào hình ảnh:
- Hạ Thiên, cậu có thể nhìn qua, đây là vài hòn đảo nhỏ, trong đó có cái này...Cái này, thêm cái này, tổng cộng là ba hòn đảo nhỏ, rất thích hợp để ở. Tôi đề nghị cậu mua một hòn đảo, sau đó xây nhà ở bên trên, cậu và người nhà ở đó, chẳng những thoải mái, còn thanh tịnh, không bị quấy rầy.
- Chỗ này đúng là khá tốt.
Hạ Thiên nhìn vào hình ảnh, hắn có chút động tâm, mua một hòn đảo nhỏ, xây nhà, chỉ có hắn và vợ ở lại, đúng là khá tốt.
Chương 686: Chuẩn bị làm đảo chủ
- Hạ Thiên, cậu muốn mua hòn đảo nào?
Tiền Đa Đa thấy Hạ Thiên thích thì khẽ thở ra:
- Ba hòn đảo này có hoàn cảnh rất tốt, nhưng ba cái lớn nhỏ khác nhau, nhỏ nhất cũng hơn hai trăm mẫu, lớn nhất là ba nghìn héc ta, cũng có một cái hơn ngàn mẫu. Với cái nhìn của tôi, hai trăm mẫu này là hơi nhỏ, ba nghìn mẫu thì hơi lớn, một ngàn mẫu thì thích hợp hơn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào hình ảnh rồi hỏi một câu:
- Không thể mua lại hết sao?
Tiền Đa Đa chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn gật đầu:
- À, tất nhiên là được, nhưng tốn nhiều tiền lắm.
- Ba hòn đảo này có xa nhau không?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi:
- Nếu quá xa cũng không nên, nếu tôi ở đảo này mà vợ lại ở đảo kia, như vậy không tiện.
- À, không xa.
Tiền Đa Đa rõ ràng biết khá rõ vè tư liệu này:
- Thực tế thì ba hòn đảo này khá gần nhau, khoảng cách lớn nhất là mười kilomet, chúng ta có thể mua du thuyền, thủy phi cơ hoặc máy bay trực thăng để đi lại đều được.
Tiền Đa Đa dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra ba hòn đảo này tạo ra một hình thể tam giác ở Hồ Bắc, chính giữa là một mặt hồ lớn, có thể coi là hồ bơi tự nhiên. Chúng ta có thể mua luôn cả thủy vực này, sau khi cải tạo lại thì có thể coi như ba ngọn đảo cùng nối liền.
- Vậy thì được, mua cả ba.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Nhưng, Hạ Thiên, cậu cần phải có chuẩn bị tâm lý, nếu mua thì giá cả rất cao.
Tiền Đa Đa nói.
- Ba mươi tỷ không đủ sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Đủ, chắc chắn là đủ.
Tiền Đa Đa vội vàng nói:
- Thật ra cũng không tốn tiền nhiều như vậy, dù giá cả thế nào, mua đất và mua cả trực thăng cũng chưa quá mười tỷ.
- Vậy thì được, bao nhiêu tiền thì không sao, chỉ cần vợ tôi thích là được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến tiền:
- À, đúng rồi, cụ thể thế nào thì anh đến Giang Hải phải hỏi những bà vợ của tôi, anh nên nhanh chóng đi xây nhà cho tôi, sau đó tôi mới quay về Giang Hải.
- Không có vấn đề, hôm nay tôi sẽ đến Giang Hải, trước tiên cậu cứ nói với các bà vợ trước, tôi đến đó sẽ liên lạc, sau đó thương lượng phương án cụ thể.
Tiền Đa Đa đồng ý ngay.
Quan Đình khẽ giật mình:
- Đa Đa, anh muốn đi ngay sao?
- Tiểu Đình, chuyện vừa phát sinh làm anh không muốn tiếp tục ở lại thủ đô, anh nghĩ thừa dịp này đến Giang Hải đổi gió.
Tiền Đa Đa cười khổ:
- Em cùng đi với anh chứ? Nếu không anh cũng sẽ lo lắng cho em.
- À, được rồi, em cùng đi với anh.
Quan Đình suy nghĩ, sau đó nàng lâp tức quyết định. Tuy nàng còn đi học nhưng nếu muốn nghĩ vài ngày cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
- Vậy thì được, trước tiên để anh đặt vé máy bay.
Tiền Đa Đa lấy điện thoại ra gọi đi.
Hạ Thiên cũng lấy điện thoại ra, hắn chuẩn bị điện thoại cho Tiểu Kiều, nói rõ với nàng về chuyện nhà cửa. Nhưng hắn còn chưa kịp gọi đi thì đã có người điện thoại đến, xem dãy số thì thấy là Mị Nhi.
- Vợ Mị Nhi, chị nhớ tôi rồi sao? Có phải để tôi đến chữa bệnh không?
Hạ Thiên vui vẻ nhận điện thoại.
- Tôi có chuyện hỏi cậu.
Giọng điệu của Mị Nhi không tính là lãnh đạm, cũng không coi là dịu dàng, nhưng Hạ Thiên đã quen với giọng điệu này, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm.
- Việc gì?
Hạ Thiên có hơi thất vọng, Mị Nhi sao còn chưa muốn cho hắn chữa bệnh?
- Hôm nay cậu đến chữa bệnh cho Tiền Đa Đa người Tiền gia sao?
Mị Nhi hỏi.
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, sao chị biết?
Hạ Thiên rất kỳ quái.
- Cậu đừng quan tâm sao tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu, Tiền Tiểu Phú muốn hại chết Tiền Đa Đa, điều này có thật không?
Mị Nhi tiếp tục hỏi.
Hạ Thiên trả lời không chút suy nghĩ:
- Tất nhiên là thật, nếu không có tôi thì sợ rằng Tiền Đa Đa đã bị hại chết từ lâu rồi. Tên kia còn muốn giá họa cho tôi, thiếu chút nữa tôi đã đâm hắn chết luôn.
- Hiểu rồi, tôi cúp điện thoại.
Mị Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên có chút buồn bực, sao cúp điện thoại sớm như vậy? Mới nói được vài câu thôi mà?
- Hạ Thiên, Mị Nhi Thiên tổ điện thoại cho cậu sao?
Tiền Đa Đa lúc này không nhịn được phải hỏi.
Hạ Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi điện thoại cho tôi, hỏi Tiền Tiểu Phú có thật sự muốn giết anh hay không. Đúng là kỳ quái, vợ Mị Nhi sao lại hỏi vấn đề này? Điều này hình như không liên quan gì đến chị ấy thì phải.
- Không, thật ra có liên quan.
Tiền Đa Đa khẽ thở dài:
- Vì Tiểu Phú là tổ trưởng Hoàng tổ, vì vậy Tiền gia không có tư cách xử lý nó, tôi nghĩ bố đã giao nó cho Thiên tổ, để Thiên tổ xử lý.
- Tiền Tiểu Phú ngu ngốc kia là tổ trưởng Hoàng tổ sao?
Hạ Thiên có chút kinh ngạc:
- Có chút kỳ quái, tôi thấy người này không có tiền, vì vậy mới ghét anh, nhưng hắn là tổ trưởng Hoàng tổ, rõ ràng cũng là vị trí tốt.
Tiền Đa Đa nở nụ cười khổ sở, hắn lắc đầu mà không nói gì.
- Không nói cũng chẳng sao, sau này tôi sẽ hỏi vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên có chút mất hứng, lúc này nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên. Hạ Thiên chưa ăn bữa sáng, bây giờ hắn vùi đầu vào quá trình tiêu diệt thức ăn, không còn chút hứng thú với chuyện của Tiền Tiểu Phú.
Tiền Đa Đa cũng trầm mặc, hắn vùi đầu vào ăn uống, giống như trong bụng có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nên lời. Sau khi cơm nước xong thì hắn lập tức cáo biệt Hạ Thiên, sau đó mang theo Quan Đình vội vàng chạy ra sân bay. Anh em đánh giết nhau, điều này làm hắn nản lòng thoái chí, muốn nhanh chóng rời khỏi thủ đô.
Hạ Thiên cũng hy vọng Tiền Đa Đa nhanh chóng đến Giang Hải, như vậy nhà sẽ xây nhanh hơn.
Hạ Thiên nghĩ đến chuyện nhà cửa mà nhớ mình quên điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, vì vậy hắn lấy điện thoại ra bấm số Tiểu Kiều.
- Hạ Thiên khốn kiếp, khi nào thì về?
Điện thoại vừa nối thông, bên kia vang lên giọng điệu tức giận của Kiều Phượng Nhi.
- Cô nhớ tôi sao?
Hạ Thiên rất kỳ quái, Kiều Tiểu Kiều nhớ đến hắn là bình thường, nhưng Kiều Phượng Nhi không phải là vợ hắn, nhớ hắn làm gì?
- Phì!
Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười phì, sau đó Hạ Thiên nghe được giọng nói của Kiều Tiểu Kiều:
- Chồng, Phượng Nhi chờ anh quay về làm ngực nhỏ lại.
- Nhỏ làm gì? To mới sướng.
Hạ Thiên rất buồn bực.
- Chồng, ngực của Phượng Nhi ngày càng lớn, bây giờ đã là cỡ D, cô ấy sợ vài ngày sau sẽ thành khủng long, vì vậy định đến thủ đô tìm cậu.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười:
- Đúng rồi, chồng, bao giờ cậu về?
Chương 687: Bán cô với giá mười triệu
- Anh còn chưa biết, có lẽ cũng sắp về rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Vợ, anh có một chuyện cần nói, anh đã nói Tiền Đa Đa đến Giang Hải giúp chúng ta xây nhà, em và mỹ nữ tỷ tỷ, cảnh sát tỷ tỷ cùng nhau thương lượng, để Tiền Đa Đa xây nhà theo kiểu mà các em thích.
- Xây nhà sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt ngây người:
- Chồng, chúng ta có nhà rồi mà.
- Vợ, anh đã để Tiền Đa Đa đến Hồ Bắc mua ba hòn đảo nhỏ, sau này chúng ta sống trên đảo.
Hạ Thiên nhanh chóng nói rõ sự việc.
Kiều Tiểu Kiều ở bên kia trầm mặc một lúc lâu không nói gì, chồng nàng không mở miệng thì thôi, khi lên tiếng thì chợt nổi tiếng. Một khoản tiền lớn bỏ ra mua ba hòn đảo, đúng là không có vài người làm được. Chưa nói đến vấn đề lời được mười tỷ trong chớp mắt, hắn còn quyết định xây nhà ngay, tuy những năm qua cũng có người mua đảo để sống, nhưng mua một lượt ba cái thì hình như cũng hơi khó.
Nhưng khi hiểu tình huống cụ thể thì Kiều Tiểu Kiều lại rất tán thành với ý kiến của Hạ Thiên, chồng nàng có tình huống đặc thù, đặc biệt là bên cạnh hắn có quá nhiều phụ nữ, sau này nếu muốn sống chung thì chỉ có cách tìm một chỗ bí mật. Nếu tất cả đến Thanh Phong Sơn thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng nàng cảm thấy dù là mình hay Lãnh Băng Băng và Diệp Mộng Oánh cũng không tình nguyện sống trên núi.
Đúng như những gì Kiều Tiểu Kiều nói, nàng cảm thấy ở trên núi một thời gian và ở thành phố một thời gian thì cũng khá tốt, nhưng mua một hòn đảo và xây nhà ở Giang Hải thì quá tốt.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên lại tiếp tục liên lạc điện thoại với Diệp Mộng Oánh và Lãnh Băng Băng, cũng nói đến chuyện xây nhà, hắn nói ra vài lời để thỏa mãn các bà vợ.
- Còn chưa tìm được Thái Bằng Trình sao?
Khi điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nàng lập tức hỏi ngay một câu, sau đó lạ bổ sung:
- Nếu tìm không được cũng chẳng sao, tôi sẽ nói một tiếng với cục trưởng Hào, để anh ấy triệu hồi người ở thủ đô về lại Giang Hải, nếu cứ tiếp tục ở lại chờ đợi cũng không tốt.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng vội, tôi nhất định sẽ tìm được tên ngốc Thái Tử.
Hạ Thiên vội vàng đảm bảo, cảnh sát tỷ tỷ cần hắn hỗ trợ, nếu hắn không làm được thì quá mất mặt.
- Tìm không thấy cũng chẳng sao, đây không phải là chuyện của chúng ta.
Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng khuyên Hạ Thiên một câu:
- Tôi cúp điện thoại trước, cậu nên về sớm.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại, Hạ Thiên rất vui, vì hắn có thể thấy vợ cảnh sát tỷ tỷ nhớ mình, xem ra hắn cần phải nhanh chóng về lại Giang Hải, không thể ở mãi trong thủ đô.
Hạ Thiên bấm số điện thoại của Bạch Tiểu Lỗi:
- Tiểu Hắc, chú còn chưa tìm được tên Thái Bằng Trình ngu ngốc kia sao?
- Xấu hổ quá, đại ca, tiểu tử kia giống như biến mất giữa nhân gian, không biết đã rời khỏi thủ đô hay chưa?
Bạch Tiểu Lỗi có vẻ rất xấu hổ:
- Đại ca, anh cho thêm vài ngày, em sẽ điều động đàn em khắp thủ đô.
- Được rồi, tóm lại chú nhanh tay nhanh chân lên, nhất định phải tìm cho ra tên ngốc kia.
Hạ Thiên cũng không trách Bạch Tiểu Lỗi, hắn cũng biết tìm người không dễ dàng như vậy.
- Đại ca yên tâm, em nhất định sẽ tìm được hắn.
Bạch Tiểu Lỗi nói lời đảm bảo.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn đứng ven đường, khoảnh khắc này không biết nên đi đâu. Khách sạn chắc là không, vì hắn đã trả phòng, dù không trả phòng nhưng không còn Vân Thanh thì chẳng biết đến để làm gì.
Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên đang nhàm chán nên không xem là ai gọi, hắn nhận điện thoại.
- Alo!
Hạ Thiên không đếm xỉa.
- này, anh đang làm gì thế?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất dễ thương, Hạ Thiên cũng rất quen thuộc âm thanh này, không phải là ai khác, là An Khả Khả vừa gặp mặt ngày hôm qua.
- Ở ven đường.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời:
- Cô điện thoại cho tôi làm gì?
- Thử xem số điện thoại của anh có liên lạc được hay không, như vậy không được sao?
An Khả Khả có chút mất hứng, bao nhiêu người muốn điện thoại với nàng mà không được, người này được nàng chủ động điện thoại lại tỏ ra không tình nguyện mới chết chứ.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Cô đúng là không có việc gì làm.
- Tôi cũng không như anh, đứng ngây ngô bên đường.
An Khả Khả hừ một tiếng:
- Này, rốt cuộc anh ở thủ đô làm gì? Sao lâu như vậy mà chưa về? Cả ngày có thấy làm gì đâu?
- Ai nói tôi không làm gì?
Hạ Thiên phản bác ngay:
- Tôi đến đây tìm vợ.
- Này, ngoài đám vợ kia ra, anh không còn việc chính gì để làm sao? Chẳng lẽ anh không kiếm công ăn việc làm gì à?
An Khả Khả nói.
- Việc của vợ là chính sự.
Hạ Thiên rất kiên trì chủ kiến của mình:
- Ngoài vợ ra thì chuyện khác không xem là chuyện chính.
- Anh đúng là hết thuốc chữa.
An Khả Khả căm giận nói:
- Cả ngày chỉ biết đi với vợ, đúng là không muốn phát triển.
- Này, mắc mớ gì đến cô?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Cô rốt cuộc có chuyện gì để nói không? Nếu không tôi tắt điện thoại, nghe nói dạo này tiền cước điện thoại rấ đắt.
- Anh!
An Khả Khả lập tức, tên này cũng biết giá cước điện thoại rất đắt sao?
An Khả Khả ráng nhịn xúc động đập vỡ điện thoại, nàng nói thêm:
- Này, hôm qua anh nói tôi đổi người đại diện là sao? Có lý do gì? Anh cảm thấy chị Di không tốt sao? Chị ấy còn thường xuyên nói tốt cho anh.
An Khả Khả thật ra chỉ tùy tiện tìm chủ đề để trò chuyện với Hạ Thiên, tuy hắn thường làm nàng tức giận, nhưng nàng cảm thấy nói chuyện với hắn thì rất vui, không cần che giấu ý nghĩ thật sự của mình. Nàng có thể nghĩ gì nói đó, không cần che giấu hoặc nói xạo như lúc phỏng vấn.
Nhưng An Khả Khả không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi mà Hạ Thiên đã chộp lấy vấn đề, hắn trả lời ngay:
- Vì nếu cô không đổi người đại diện, sợ rằng cô sẽ bị người ta bán đi.
- Anh nói gì?
An Khả Khả ngây người:
- Ai bán tôi đi?
- Cô ta chuẩn bị bán cô đi với giá mười triệu, đơn giản là như vậy, cô hiểu không?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Hèn gì cô ngu như vậy, người khác bán mình mà vẫn không biết. Nguồn: https://truyenggg.com
- Này, anh đừng nói bậy, chị Di rất tốt với tôi.
An Khả Khả có chút không tin.
- Cô không tin à? Dù sao cũng chính tai tôi nghe thấy.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Anh có nghe lầm không vậy? Chị Di gần đây giúp tôi ký một bản hợp đồng, tôi nghe chị Di nói, chị ấy muốn mười triệu nhưng đối phương chỉ tình nguyện đưa ra năm triệu, vì vậy bây giờ hai bên vẫn đàm phán.
An Khả Khả giải thích cho Trần Di.
- Tôi nhắc nhở cô, không tin thì thôi, bị bán đừng trách nhau "không yêu đừng nói lời gian dối" nhé? Tôi không có hứng tám phét với cô, cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên nói cúp là cúp, nhưng hai giây sau chuông điện thoại đã vang lên.
Chương 688: Phẫu thuật thay đổi dung nhan
- Này, sao lại điện thoại đến?
Hạ Thiên nhận điện thoại, có chút mất hứng.
- À, Thiên ca, gần đây em đâu có điện thoại cho anh.
Đầu dây bên kia chợt sững sờ, sau đó cẩn thận hỏi.
Hạ Thiên ngây người, thì ra không phải là An Khả Khả.
- Chú là ai?
Hạ Thiên không biết là ai, vì vậy hắn mở miệng hỏi.
- Thiên ca, là em, Thường Tiểu Bảo.
Đầu dây bên kia có chút khó hiểu, thì ra mình không nằm trong bộ nhớ của Hạ Thiên.
- À, ra thế, sao giọng điệu của chú kỳ quái vậy, giống như một người phụ nữ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thường Tiểu Bảo chợt buồn bực:
- Thiên ca, em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, khi điện thoại thì âm thanh của em chợt biến đổi.
- Chú điện thoại cho anh làm gì?
Hạ Thiên cũng lười dây dưa, hắn hỏi ngay.
- Thiên ca, không phải anh bảo em tìm giúp một thằng tên là Thái Tử sao?
Thường Tiểu Bảo trả lời.
- Không sai, chẳng lẽ chú tìm được hắn rồi à?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ Thường Tiểu Bảo này còn lợi hại hơn cả Bạch Tiểu Lỗi? Trước đó hắn căn bản không tin Thường Tiểu Bảo có thể tìm được người, vì vậy hắn cũng không chủ động điện thoại đến hỏi thăm.
- Thiên ca, em có thể tìm được hắn, nhưng cụ thể có phải là hắn không, còn cần anh đến xác nhận.
Thường Tiểu Bảo có chút chần chừ rồi nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Sao lại như vậy, chẳng phải anh đã send ảnh của nó cho chú rồi sao?
- Thiên ca, anh đến xem sẽ hiểu.
Thường Tiểu Bảo nói:
- Thiên ca, chúng em đang ở bệnh viện thánh Maria, anh đang ở đâu? Em đến đón?
- Lại là bệnh viện đó à?
Hạ Thiên phát hiện mình có duyên với bệnh viện kia:
- Không cần đến đón, anh tự qua.
Tuy Thường Tiểu Bảo chỉ có thể nói tìm được Thái Bằng Trình, nhưng Hạ Thiên vẫn phải chạy đến xem, chuyện này là vợ cảnh sát tỷ tỷ yêu cầu hắn hỗ trợ, cần phải làm cho tốt.
Hạ Thiên cúp điện thoại và chạy vội về phía bệnh viện Maria, hắn đã đến bệnh viện kia hai lần, vì vậy bây giờ không cần ai dẫn đường vẫn có thể biết đi thế nào.
Hạ Thiên đến bệnh viện và nhanh chóng nhìn thấy Thường Tiểu Bảo, nhưng lúc này chỉ có một mình Thường Tiểu Bảo, không có hai cô vợ đi theo.
- Thiên ca.
Thường Tiểu Bảo thấy Hạ Thiên choạy đến thì vội vàng tiến lên chào đón.
- Thái Tử ngu ngốc đâu?
Hạ Thiên hỏi.
- Thiên ca, anh đi theo em.
Thường Tiểu Bảo không chần chừ mà lập tức dẫn đường, nhưng hắn không phải đưa Hạ Thiên vào bệnh viện mà đi về phía một rừng cây ở bên cạnh. Tất nhiên nếu nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng là đất của bệnh viện, trong khu bệnh viện có một rừng cây để tản bộ, cũng có nhiều người ngồi trên ghế. Tất nhiên chỗ này không phải chỉ có người bệnh, còn có rất nhiều người đến thăm bệnh và gia thuộc, thậm chí còn có một vài y tá và bạn trai đang tâm tình.
Hạ Thiên quét mắt nhìn vùng phụ cận, hắn không thấy được Thái Bằng Trình, sau đó hắn có chút mất hứng:
- Người đâu? Sao anh không thấy?
- Thiên ca, anh xem kìa, tên ngồi xe lăn.
Thường Tiểu Bảo chỉ vào tên ngồi cách đó không xa rồi khẽ nói.
Nhìn theo ngón tay của Thường Tiểu Bảo thì Hạ Thiên thấy một tên ngồi xe lăn, nhưng người này căn bản không thể nhìn cho rõ, nguyên nhân rất đơn giản vì đầu quấn đầy băng gạc chỉ lộ ra cặp mắt. Sau lưng tên này có một người phụ nữ giúp đẩy xe lăn, mà người phụ nữ cũng rất xa lạ với Hạ Thiên.
- Chú nói hắn là Thái Tử sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Thiên ca, em cũng không thể xác định, khi Thái Bằng Trình mất tích một ngày thì cũng là lúc người này lén đến phẫu thuật thẩm mỹ. Em đã lén điều tra, người này đã thay đổi cả gương mặt để trở thành một người khác, rõ ràng có ý che giấu.
Thường Tiểu Bảo nhanh chóng nói:
- Những bác sĩ và y tá đã phẫu thuật cho hắn đều đã lén xuất ngoại ngày hôm trước, bây giờ không còn bóng dáng, có thể là bị giết người diệt khẩu. Nhưng em đã hỏi qua những lao công trong bệnh viện, khi tên kia đến bệnh viện đã bị bọn họ nhìn thấy, tuy đeo kính râm nhưng xem qua hình chụp và so sánh thì thấy khá tương tự.
Thường Tiểu Bảo chỉ vào người phụ nữ rồi nói tiếp:
- Thiên ca, người phụ nữ kia chỉ là một người được mời đến chăm sóc, bây giờ tiểu tử kia có một thân phận mới, nhưng tôi đã điều tra tất cả tư liệu về thân phận mới, thật ra là một tên khống chẳng tồn tại. Tóm lại tôi cảm thấy tiểu tử này rất khả nghi nhưng không thể xác định hắn có phải là Thái Bằng Trình Thái Tử mà anh cần tìm hay không.
- Giải phẩu thẩm mỹ.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, Thường Tiểu Bảo nói như vậy làm hắn cảm thấy tên kia rất khả nghi.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt tên đàn ông đi xe lăn, hắn chặn đường đối phương rồi nhìn chằm chằm.
- Anh làm gì vậy?
Người phụ nữ trẻ chất vấn.
Hạ Thiên không nói gì, hắn vung tay chụp lấy cổ tay tên đàn ông, vài giây sau lại thả ra.
- Đúng là chú rồi.
Hạ Thiên nhìn tên đàn ông ngồi xe lăn:
- Thái Bằng Trình, chú ngu ngốc quá, có chân mà ngồi xe lăn, chú làm trò ruồi bu gì vậy?
- Tiên sinh, làm phiền anh tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát.
Người phụ nữ trẻ tức giận nói.
- Tốt, cô cứ báo cảnh sát thoải mái, chỗ này vừa lúc có tên tội phạm truy nã.
Hạ Thiên chẳng quan tâm, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng, sau đó dùng giọng cao hứng nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi bắt được Thái Bằng Trình ngu ngốc rồi.
Lãnh Băng Băng ở bên kia chợt sững sờ:
- Nhanh như vậy sao?
- Đúng vậy, thằng ngu này muốn chơi trò giải phẩu thẫm mỹ, dù cả cha mẹ hắn nhận không ra nhưng tôi vẫn có thể phân biệt được.
Hạ Thiên tỏ vẻ tranh công:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi lợi hại không?
- Biết cậu lợi hại.
Lãnh Băng Băng rất muốn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đáng tiếc là hai người đang nói chuyện điện thoại:
- Thế này đi, cậu giữ Thái Bằng Trình, tôi điện thoại cho cục trưởng Hào, để anh ấy thông báo cho đám cảnh sát kia đi tìm cậu, cậu chỉ cần chuyển giao Thái Bằng Trình cho bọn họ là được.
- Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chờ tôi quay về Giang Hải, nhớ ban thưởng nhé?
Hạ Thiên bây giờ thật sự rất vui.
- Chờ cậu về rồi nói sau.
Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại. Người này muốn ban thưởng gì? Nàng đã thiếu chút nữa là hàng của hắn, còn muốn ban thưởng gì nữa?
Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó hắn nhìn tên đàn ông xe lăn:
- Này, anh nói chú sao còn chưa đứng lên đi theo anh, hay chú thích anh ra tay bắt đi?
Chương 689: Có chết hay không liên quan gì đến anh?
- Tiên sinh, tôi sẽ báo cảnh sát.
Người phụ nữ trẻ cuối cùng cũng nói lời uy hiếp, hơn nữa nàng còn lấy điện thoại ra, bộ dạng có thể điện thoại bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này người đàn ông trên xe lăn lại khoát tay, tỏ ý bảo người phụ nữ trẻ không cần làm như vậy. Sau đó hắn cuối cùng cũng mở lời, giọng điệu tương đối bình tĩnh:
- Hạ Thiên, mày tuyệt tình như vậy sao?
Những lời này đã chính thức thừa nhận thân phận của người đàn ông xe lăn, hắn chính là Thái Bằng Trình, từng là Thái Tử hô phong hoán vũ ở huyện Lâm Giang, đồng thời cũng là Thái Tử thông thiên mánh khóe ở thủ đô.
- Thằng ngu, chú nói anh tuyệt tình sao, nếu vậy thì anh xử lý chú luôn rồi, còn cho chú cơ hội đến đây mà sửa mặt à?
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Tao muốn biết, vì sao mày có thể xác định đúng là tao.
Thái Bằng Trình trầm mặc một lúc rồi mở miệng hỏi.
Thường Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng khẽ nói:
- Đúng vậy, Thiên ca, sao anh có thể xác định tên này là Thái Tử kia? Loại này cần phải xét nghiệm DNA hoặc vân tay mới biết được mới đúng chứ?
- Còn nhiều biện pháp khác, ví dụ như giọng nói không đổi, ánh mắt không biến đổi, dáng người cũng vậy, nhìn kỹ có thể thấy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Thật ra ngoài những thứ nàythif còn có những mặt khác biệt khác, thật ra mỗi người đều có cấu tạo khác biệt, người bình thường khó phân biệt được, nhưng anh chỉ cần bắt mạch là biết rõ ràng. Tóm lại một câu, trừ khi thay đổi cả lục phủ ngũ tạng, nếu không anh cũng sẽ phân biệt được.
- Hạ Thiên, tao phải thừa nhận mày rất lợi hại, tao cũng không muốn cùng đối địch với mày, chỉ cần mày tình nguyện chừa cho tao một con đường sống, tao nhất định sẽ báo đáp.
Thái Bằng Trình chậm rãi nói.
- Anh không phải đã chừa cho chú một con đường rồi à?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thái Bằng Trình:
- Bây giờ anh không xử lý chú, anh chỉ chuẩn bị đưa chú cho cảnh sát Giang Hải, muốn đưa chú sang bên kia xét xử, đến khi đó bọn họ có thả cho chú đường sống hay không, nào có liên quan gì đến anh?
- Hạ Thiên, bọn họ sẽ không để cho tôi rời khỏi thủ đô, tôi đám cam đoan, nếu cảnh sát Giang Hải thật sự đưa tôi ra khỏi thủ đô, tôi cũng không khác gì phải chết.
Thái Bằng Trình khẽ nói:
- Làm người cần gì ép người vào đường chết như vậy?
- Chú chết hay không liên quan quái gì đến anh? Anh chỉ muốn giao chú cho vợ cảnh sát tỷ tỷ mà thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút khách khí:
- Chào cậu, xin hỏi có phải là Hạ tiên sinh không?
- Đúng vậy, ai thế?
Hạ Thiên hỏi.
- Chào Hạ tiên sinh, tôi là Chu Cường, là cảnh sát hình sự tỉnh Bình Hải, cục trưởng Hào để tôi liên lạc với cậu... ....
Chu Cường ở đầu dây bên kia định giải thích một lượt, nhưng Hạ Thiên cũng không cho cơ hội.
Hạ Thiên cắt đứt lời nói của Chu Cường, hắn nói:
- À, thì ra là các anh, tôi đang ở bệnh viện thánh Maria, các anh đến nhanh, tên Thái Bằng Trình ngu ngốc đang ở đây.
- Được, Hạ tiên sinh, chúng tôi sẽ đến ngay.
Chu Cường không nói thêm điều gì, hắn đồng ý và cúp điện thoại.
Thái Bằng Trình không nói thêm điều gì, hắn chỉ ngồi xe lăn, bộ dạng đang suy nghĩ, trời phật cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Cảnh sát tỉnh Bình Hải đến rất nhanh, chưa đến một phút sau đã có một chiếc xe cảnh sát tỉnh Bình Hải tiến vào bệnh viện Maria, hai nam một nữ xuống xe, một cảnh sát hơn bốn mươi đẫn đầu đoàn người xuống xe lấy điện thoại ra. Hắn vừa gọi điện thoại vừa tìm kiếm khắp nơi, khi điện thoại vừa được nối thông thì hắn thấy Hạ Thiên, vì vậy hắn vội vàng cúp điện thoại và gọi hai tên cảnh sát khác chạy đến.
- Chào cậu, cậu là Hạ tiên sinh à? Tôi là Chu Cường.
Tên cảnh sát trung niên đến trước mặt Hạ Thiên rồi khách khí chào hỏi, dù đây là lần đầu tiên hắn được thấy chân nhân của Hạ Thiên, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn chẳng biết gì về đối phương.
- Đúng vậy, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn chỉ vào Thái Bằng Trình:
- Chính là thằng ngu này, các anh mau bắt hắn mang đi.
Chu Cường quay đầu nhìn Thái Bằng Trình, sau đó hắn chợt nở nụ cười ngây ngốc:
- Hắn là Thái Bằng Trình sao?
- Đúng vậy, tiểu tử này vừa để người ta thay đổi gương mặt, nhưng nếu các người mang người về thì hoàn toàn có thể xác nhận thân phận của hắn.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Đúng vậy, tao là Thái Bằng Trình.
Thái Bằng Trình chủ động nhận thân phận của mình:
- Tôi tình nguyện theo các ông về Giang Hải.
Thái Bằng Trình nói xong thì trực tiếp đứng lên khỏi xe lăn, sau đó hắn đi về phía Chu Cường và chủ động duỗi tay nói:
- Bắt đi.
Chu Cường có chút chần chừ, sau đó hắn lấy còng ra khóa tay Thái Bằng Trình, cuối cùng phân phó hai tên cảnh sát còn lại:
- Áp tải lên xe.
Hai cảnh sát lên tiếng rồi áp tải Thái Bằng Trình về phía xe, Chu Cường thì nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt cảm kích:
- Hạ tiên sinh, lần này thật sự đa tạ cậu, nếu không chúng tôi cũng không có cách nào phải trở về.
- Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ giúp vợ mình mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:
- Được rồi, các anh đi đi, trên đường nên cẩn thạn, sợ rằng sẽ có người muốn giết các anh.
- Cám ơn Hạ tiên sinh đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay.
Chu Cường gật đầu:
- Đợi đến khi Hạ tiên sinh về Giang Hải, tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu, bây giờ tôi xin cáo từ trước.
Chu Cường làm việc quả nhiên rất lợi hại, ngay sau đó hắn đã rời khỏi bệnh viện, tất cả quá trình cũng không có người nào ngăn trở, có thể nói là tương đối thuận lợi.
Khi thấy đám cảnh sát lên xe bỏ đi thì Thường Tiểu Bảo không nhịn được phải hỏi:
- Thiên ca, cứ như vậy là xong sao?
- Vậy chú còn muốn thế nào?
Hạ Thiên nhìn Thường Tiểu Bảo:
- Này, chú lần này làm việc rất tốt, giúp anh một ơn lớn, sau này nếu có chuyện gì cứ điện thoại cho anh, anh sẽ giúp chú.
- À, Thiên ca đừng nói như vậy, đây chỉ là việc nhỏ, tôi phải làm.
Thường Tiểu Bảo vội vàng nói, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Thiên ca, bây giờ còn sớm, anh định đi đâu?
Thường Tiểu Bảo không hỏi thì không sao, hắn hỏi làm Hạ Thiên có chút buồn bực, vì hắn không biết nên đi đâu. Tuy bây giờ hắn có rất nhiều vợ ở thủ đô, nhưng ai cũng bận, người duy nhất không bận rộn chỉ còn là Tiểu Yêu Tinh, nhưng hắn phải tìm nàng sao?
- Ơ, đây không phải là Tiểu Bảo Ca sao?
Một giọng nói kỳ quái chợt vang lên.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một nam một nữ đi về phía bên này, hai người đều khá trẻ, nam chưa đến hai mươi, nữ hơi lớn một chút, nói chung hai mốt hai hai gì đó, bộ dạng khá tốt, nhìn qua có vẻ rất xứng đôi.
- Anh không phải là Tiểu Bảo Ca, anh là Bảo gia của chú.
Thường Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sua đó hắn mắng ngay.
- Tiểu Bảo Ca nóng tính như vậy trách gì A Kha không thích.
Tên đàn ông kia bị chửi nhưng tuyệt đối không tức giận, hắn ôm người phụ nữ bên cạnh rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Chương 690: Bản Lộc Đỉnh Ký thời hiện đại
- Họ Trịnh, chú có tin anh cho chú biết tay không?
Thường Tiểu Bảo ra vẻ rất tức giận.
- Tôi tin.
Tên thanh niên họ Trịnh kia dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Nhưng, Tiểu Bảo Ca, anh còn nhớ Lý đại sư không?
- Chú nói thằng thần côn kia sao?
Thường Tiểu Bảo cười lạnh một tiếng.
Tên thanh niên họ Trịnh mỉm cười:
- Tiểu Bảo Ca, trong thủ đô có ai không biết Lý đại sư chính là bán tiên chân chính, những lời ông ta nói căn bản đều đúng. Ví dụ như hai năm trước Tiểu Bảo Ca đánh gãy hai tay của tôi, khi đó tôi định quay về báo thù thì Lý đại sư lại nói không cần làm gì, Tiểu Bảo Ca anh sẽ gặp báo ứng, kết quả đúng là thật, Tiểu Bảo Ca anh không phải ngồi xe lăn hơn hai năm sao?
- Trịnh Khắc Lương, chú có tin anh lại đánh gãy hai tay một lần nữa không?
Thường Tiểu Bảo cả giận nói.
Trịnh Khắc Lương cười nhạt một tiếng:
- Tôi tin, nhưng tôi cũng tin, nếu anh đánh gãy hai tay tôi thì xương sống của anh sẽ gãy. Nghe nói anh gặp được thần y để trị xương sống, nhưng nếu gãy xương sống một lần nữa thì sẽ chẳng còn vận may như vậy. Tất nhiên tôi không biết sau khi anh gãy xương sóng còn có đứt cổ hay không, khi đó đừng nói là thần y, dù là thần tiên thần côn cũng đừng hòng cứu chữa gì được.
- Trịnh Khắc Lương, chú uy hiếp anh sao?
Trong mắt Thường Tiểu Bảo bùng ra hai luồng hào quang tức giận:
- Hai năm trước chính là chú tìm người đánh lén và đánh gãy xương sống của anh có phải không?
Trịnh Khắc Lương cười nhạt một tiếng:
- Tiểu Bảo Ca, không có chứng cứ thì đừng mở mồm thối ra, anh nói tôi làm những chuyện đó sao? Tôi nói cho anh biết, đây chẳng qua chỉ là báo ứng mà thôi, Lý đại sư gần đây rất thiêng, nói chưa từng sai.
- Anh phỉ nhổ.
Thường Tiểu Bảo nhổ một bãi nước miếng:
- Chú chỉ biết nói hai chữ báo ứng thôi sao? Nếu thật sự có báo ứng thì chú đã xuống dưới mười chín tầng địa ngục rồi.
- Tiểu Bảo Ca, có một số việc không tin không được.
Trịnh Khắc Lương lắc đầu:
- Thôi được, anh không tin thì tôi cũng chẳng muốn nói, tôi không quấy rầy Tiểu Bảo Ca anh nữa.
Trịnh Khắc Lương nói đến đây thì quay đầu nói với người phụ nữ bên cạnh:
- A Kha, chúng ta về trước thôi.
- À, được.
Người phụ nữ A Kha dịu dàng lên tiếng.
Trịnh Khắc Lương và A Kha bỏ đi không nhanh không chậm, một lát sau bọn họ lên một chiếc Lamborghini rồi rời khỏi bệnh viện.
- Hừ, một đôi cẩu nam nữ.
Thường Tiểu Bảo căm giận mắng một câu.
- Chú thích cô gái tên là A Kha kia sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu, tuy hắn không hiểu rõ tình huống nhưng cũng biết đại khái có chuyện gì xảy ra, tất nhiên việc này không quan hệ gì đến hắn, nhưng hắn đang nhàm chán nên hỏi chút cho vui.
- Trước kia rất thích, nhưng cô ấy không thích tôi, chỉ thích loại người như Trịnh Khắc Lương.
Thường Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu:
- Nhưng thật ra tôi cũng thiếu chút nữa đã tán đổ cô ta, khốn nổi là vào lúc đó lại bị người đánh lén, cắt đứt xương sống. Tôi luôn nghi ngờ người ra tay là Trịnh Khắc Lương nhưng không có chứng cứ, vì vậy chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thường Tiểu Bảo, Trịnh Khắc Lương và A Kha, ba cái tên này nếu chỉ cần xem qua Lộc Đỉnh Ký thì sẽ đơn giản liên hệ ra vấn đề. Thực tế năm xưa Thường Tiểu Bảo cũng tự xưng là Vi Tiểu Bảo ở thủ đô, nói rằng phải tìm bảy bà vợ, nhưng hắn còn chưa có một bà vợ nào thì gặp A Kha.
A Kha có tên đầy đủ là Lâm Nhược Kha, gia thế không tồi, cha mẹ là quan lớn ở thủ đô. Còn Thường Tiểu Bảo, tuy ông của hắn là đại ca giang hồ thủ đô nhưng cha mẹ hắn lại mất sớm, hơn nữa ông nội là Thường Đông Lâm cũng đã rút chân ra khỏi giang hồ nhiều năm, vì vậy trong mắt nhiều người thì Thường Tiểu Bảo có gia thế tầm thường. Một số người còn cảm thấy hắn như Vi Tiểu Bảo, chỉ là loại côn đồ phổ thông mà thôi.
Lâm Nhược Kha cũng cho là như vậy, trong mắt nàng thì Thường Tiểu Bảo kém xa Trịnh Khắc Lương, nếu nói về tướng mạo thì Thường Tiểu Bảo tuy rất tốt nhưng không được đẹp trai như Trịnh Khắc Lương, nếu nói về gia thế thì Thường Tiểu Bảo so ra kém Trịnh Khắc Lương, vì cha của Trịnh Khắc Lương là phú hào nổi tiếng thủ đô, tài sản vô số kể.
Tóm lại ba người này có quan hệ thì chính thức tạo ra một bản Lộc Đỉnh Ký thời hiện đại, cũng như trong Lộc Đỉnh Ký, Lâm Nhược Kha yêu Trịnh Khắc Lương, Thường Tiểu Bảo thích Lâm Nhược Kha. Khác biệt chính là trong Lộc Đỉnh Ký thì Vi Tiểu Bảo là người lấy được A Kha, Trịnh Khắc Sảng thành người đàn ông bi kịch, mà Thường Tiểu Bảo này lại khác, cuối cùng không những chẳng thắng được Trịnh Khắc Lương, còn bi kịch là ngồi xe lăn qua ngày.
- A Kha nói tôi là một tên côn đồ, nói Trịnh Khắc Lương là kẻ gia thế trong sạch. Con bà nó, cũng không biết cô ta giả vờ hay là hàng nát, cái gì mà gia thế trong sạch, năm xưa cha của Trịnh Khắc Lương là Trịnh Nam Tân cũng nằm trong hắc đạo, bây giờ chỉ là rửa sạch tay không dính máu mà thôi. Thực tế lão già này lén làm rất nhiều chuyện xấu.
Thường Tiểu Bảo ra vẻ bất bình.
Hạ Thiên lúc này nói một câu:
- Chú vừa nói cha của tiểu tử kia là Trịnh Nam Tân sao?
- Đúng vậy, Thiên ca, Trịnh Nam Tân rất có tiền, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều quan viên, có địa vị cao ở thủ đô. Vì vậy lúc đầu dù tôi có nghi ngờ Trịnh Khắc Lương ra tay ám hại nhưng không có chứng cứ, vì vậy ông nội cũng không làm được gì.
Thường Tiểu Bảo có vẻ bất đắc dĩ, làm giang hồ ở thủ đô thường luôn cẩn thận. Đừng tưởng Thường Đông Lâm là đại ca giang hồ mà sung sướng, lão không dám tùy tiện sát hại người ta ở thủ đô, nếu sự việc náo loạn lớn thì tiến vào phần mộ của mình.
Thường Tiểu Bảo dừng lại một chút rồi có chút kỳ quái, hắn hỏi:
- Thiên ca, anh biết Trịnh Nam Tân sao?
- Không biết.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Nhưng anh nghe người ta nói qua, không biết có phải là Trịnh Nam Tân này không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi một câu:
- Có phải Trịnh Nam Tân kia rất mê tín hay không?
- Đúng vậy, bên cạnh Trịnh Nam Tân có một thầy phong thủy, tên là Lý Đạo Minh. Đây là một thần côn, tự xưng là bán tiên, một số người ở thủ đô tin tưởng gọi lão là Lý đại sư. Người này không những tinh thông xem phong thủy, đồng thời còn giỏi cả tướng số.
Thường Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Nghe nói Trịnh Nam Tân biết được Lý Đạo Minh thì đặc biệt tin tưởng, tên này nói gì Trịnh Nam Tân tin nấy, thậm chí tôi còn nghi ngờ, nếu Lý Đạo Minh nói hai cha con Trịnh Nam Tân tương khắc, sợ rằng Trịnh Nam Tân sẽ xử lý luôn cả Trịnh Khắc Lương.
- Xem ra đúng là Trịnh Nam Tân này rồi.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn nhìn Thường Tiểu Bảo:
- Này, Trịnh Khắc Lương cướp vợ của chú, chú có muốn báo thù không?
Chương 691: Theo dõi ngôi sao lớn
Thiên ca, tất nhiên là tôi muốn báo thù, tôi nhìn thấy thì đã muốn xiên nó, nhưng em cũng chỉ có thể suy nghĩ lại mà thôi, nếu em muốn xử lý hắn mà không có chứng cứ, như vậy là không quang minh chính đại.
Thường Tiểu Bảo có chút bất đắc dĩ, ngay cả ông nội của hắn cũng không dám tùy tiện động vào Trịnh Khắc Lương, vì vậy hắn còn làm được gì đây?
- Chsu chỉ cần làm theo lời anh, có lẽ sẽ báo được thù.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thường Tiểu Bảo lần này đã không còn chút do dự, hắn nói ngay:
- Thiên ca, anh có gì cần cứ phân phó, em nhất định sẽ làm theo.
Thường Tiểu Bảo thấy Hạ Thiên có việc cần làm, nếu vậy hắn nhất định sẽ làm, còn chuyện có báo thù được hay không, đó là chuyên khác.
- Cậu tìm một số người nhìn chằm chằm vào Trịnh Nam Tân, dù hắn đi đâu cũng phải theo, có làm được không?
Hạ Thiên hỏi.
- Điều này không có vấn đề.
Thường Tiểu Bảo gật đầu khẳng định, đừng nhìn hắn bây giờ có một người mà xem thường, nếu hắn muốn theo dõi một người, dù người kia là Trịnh Nam Tân cũng rất dễ dàng.
- Chú biết An Khả Khả không?
Hạ Thiên lại hỏi.
Thường Tiểu Bảo chợt sững sờ:
- Thiên ca, anh nói An Khả Khả, chính là ngôi sao lớn kia sao?
- Đúng vậy, là cô ấy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Chú biết cô ấy không?
- Biết, em còn biết cô ấy đang ở thủ đô.
Thường Tiểu Bảo liên tục gật đầu, sau đó vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Thiên ca, không gạt anh, thật ra tôi rất thích cô ấy, trước đó khi tôi ngồi xe lăn thì nhàm chán thường lên mạng hoặc xem ti vi, thường xem những liveshow của cô ấy. Trước nay cô ấy có hình tượng rất thanh khiết, nhìn rất thoải mái, à, Tiểu Lan và Tiểu Bình cũng rất thích cô ấy.
- Vậy thì được, cậu cũng lập tức cho người theo dõi cô ta, hai mươi bốn giờ liên tục không được gián đoạn, theo sát vào, dù cô ta đi đâu cũng phải theo, nếu phát hiện cô ta gặp mặt Trịnh Nam Tân thì điện thoại cho tôi biết.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Không có vấn đề.
Thường Tiểu Bảo lập tức đồng ý, sau đó hắn hỏi một câu:
- Thiên ca, anh nghĩ rằng An Khả Khả sẽ gặp mặt Trịnh Nam Tân sao?
- Có lẽ là vậy, tóm lại chú theo sát vào là được.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Trịnh Nam Tân sợ rằng sẽ có mưu đồ với An Khả Khả.
- Hừ, lão già cầm thú.
Thường Tiểu Bảo lập tức mắng lớn:
- Thiên ca, anh yên tâm, em sẽ theo sát, lão già kia nếu dám động vào một sợi tóc của An Khả Khả, em sẽ giết lão.
- Không cần chú ra tay, chú chỉ cần theo sát vào là được, đến lúc đó thì điện thoại cho anh.
Hạ Thiên nói rất bình thản.
- Được rồi, Thiên ca, lúc đó tôi nhất định sẽ thông báo cho anh.
Thường Tiểu Bảo vội vàng gật đầu, sau đó hắn hỏi một câu:
- Thiên ca, anh rất quen thuộc An Khả Khả sao?
- Không phải rất quen, cô ấy muốn làm vợ anh, nhưng anh bây giờ còn chưa thích.
Hạ Thiên ra vẻ không thèm đếm xỉa:
- Anh nghĩ để cho cô ấy đẹp lên một chút, như vậy tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.
- Vâng, Thiên ca, anh biết rõ Trịnh Nam Tân có mưu đồ làm loạn với An Khả Khả, sao không nói cho An Khả Khả biết?
Thường Tiểu Bảo không khỏi hỏi vấn đề.
- À, cô ấy quá ngốc, không chịu tin anh, bây giờ cô ấy cũng không phải là vợ anh.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Thiên ca, An Khả Khả đã thích anh, anh nếu không cần cũng không nên để cho lão già Trịnh Nam Tân kia.
Thường Tiểu Bảo vội vàng nói.
- Cậu nói cũng đúng, vì vậy bây giờ cậu theo dõi sát vào là được.
Hạ Thiên vốn không muốn quan tâm đến vấn đề này, nhưng trước đó An Khả Khả đã điện thoại cho hắn, mà Thường Tiểu Bảo lúc nãy cũng vô tình nhắc đến tên Trịnh Nam Tân, vì thế mà hán nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại ngày hôm qua của Trần Di. Vì thế hắn quyết định xen vào chuyện này, dù sao hắn cũng cảm thấy lâu lâu đấu võ mồm với An Khả Khả là rất thú vị.
Hơn nữa Thường Tiểu Bảo trước đó đã giúp Hạ Thiên một việc, bây giờ hắn cảm thấy mình nên giúp lại đối phương, có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện.
- Thiên ca, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.
Thường Tiểu Bảo rất để bụng với vấn đề này, không phải vì đây là chuyện mà Hạ Thiên phân phó, càng vì hắn là một fan của An Khả Khả. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn muốn tống Trịnh Nam Tân vào nhà ngục, nếu không có chỗ dựa là Trịnh Nam Tân, Trịnh Khắc Lương sẽ bị hắn trừng trị thích đáng.
- Đi thôi.
Hạ Thiên phất tay.
Thường Tiểu Bảo vội vàng nhận lệnh rời khỏi bệnh viện, hắn để lại một mình Hạ Thiên ở lại đứng ngây người, lúc này Hạ Thiên không biết nên đi đâu làm gì.
Hạ Thiên suy nghĩ và quyết định điện thoại cho Isabella, hắn hỏi xem vợ sư tỷ xinh đẹp đã quyết định cho hắn tẩy tủy chưa, như vậy sẽ có sát thủ đệ nhất thiên hạ.
- Chồng nhỏ, cậu muốn tôi nhanh vậy sao?
Điện thoại nhanh chóng nối thông, âm thanh quyến rũ của Isabella chợt vang lên.
- Chị Isabella, tối qua chị đã thử hiệu quả, vợ sư tỷ xinh đẹp nói thế nào? Có đến tìm tôi không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Điều này, chồng à, thật ra huấn luyện viên cũng động tâm, nhưn vài ngày nay chúng tôi rất bận, vì vậy tạm thời không thể đến tìm cậu.
Isabella chán ngán nói, sau đó nàng còn an ủi Hạ Thiên một câu:
-Chồng nhỏ đừng vội, huấn luyện viên sớm muộn gì cũng đến tìm cậu.
Isabella không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà nhanh chóng nói:
- Chồng nhỏ, không nói nữa, chúng tôi còn có việc phải làm, khi nào rảnh sẽ điện thoại lại.
Isabella mặc kệ Hạ Thiên có đồng ý hay không, nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn quyết định lần sau gặp mặt Isabella sẽ đánh cho một trận, không phải dùng phương pháp trước kia, vì Isabella rõ ràng không sợ.
- Hay đi tìm vợ ở Địa tổ?
Hạ Thiên thầm nghĩ, hắn cảm thấy chỗ Mộc Hàm là rất tốt, cùng nằm với nàng thì hắn cũng không nhàm chán. Dù không có việc gì làm thì hắn cũng có thể chinh chiến trên giường với Mộc Hàm.
Hơn nữa nếu đến Địa tổ thì hắn còn có thể thấy Mị Nhi, có thể chữa bệnh cho nàng.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng có mục tiêu, hắn rời khỏi bệnh viện và chạy về phía căn cứ Địa tổ, nhưng vừa chạy được vài kilomet thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên ngừng lại, hắn lấy điện thoại ra xem, thì ra là Tiểu Yêu Tinh điện thoại đến, vì vậy hắn nhấn nút nghe.
- Chồng, anh đang luyện chạy cự ly dài sao?
Tiểu Yêu Tinh dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu, sau đó nàng không chờ Hạ Thiên đáp lời mà nói thêm:
- Chồng, đừng chạy nữa, mau đến giúp em, em vừa đánh thua người ta.
- Anh đến ngay.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, ai không muốn sống mà đánh vợ hắn?
Chương 692: Mỹ nhân ngư trong bể bơi
Hạ Thiên nghe nói Tiểu Yêu Tinh bị người ta đánh, tất nhiên hắn sẽ rất tức giận. Vợ hắn cùng lắm chỉ bị hắn đánh mà thôi, người nào dám động vào?
Hạ Thiên chạy như điên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đến Yêu Tinh Biệt Uyển, sau đó chạy lên lầu ba gặp Tiểu Yêu Tinh. Nhưng lúc này nàng vẫn rất tốt, nàng đang mặc váy ngồi vọc máy tính.
Hạ Thiên lách mình đến bên cạnh Tiểu Yêu Tinh, hắn đi một vòng, sau đó lại chụp lấy cổ tay của nàng xem xét một chút. Sau đó hắn kéo Tiểu Yêu Tinh lên rồi thuận tay vỗ vào mông.
- Á, đau quá.
Tiểu Yêu Tinh đáng thương bây giờ mới biết Hạ Thiên đi đến, nàng dùng ánh mắt uất ức nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, sao anh lại đánh em? Mông người ta không lớn như của chị Hàm, anh đánh lại càng nhỏ hơn.
- Ai bảo em gạt anh? Gạt chồng sẽ bị trừng phạt.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiểu Yêu Tinh:
- Còn nữa, mông đánh nhiều sẽ không nhỏ đi, sẽ lớn hơn.
Tiểu Yêu Tinh vẫn rất uất ức:
- Chồng, em lừa anh hồi nào?
- Không phải em vừa nói bị người ta đánh à? Sao anh không thấy em bị làm sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Anh vừa kiểm tra thân thể của em, em căn bản không bị thương.
- Chồng, em chưa nói có người đánh em, em chỉ nói là có đánh nhau với người ta mà thôi.
Tiểu Yêu Tinh quệt mồm:
- Em chỉ luận võ với người ta, tuy em thua nhưng người ta lại không đánh em, người ta rất tốt, không giống như chồng suốt ngày đánh em.
- Người ta không đánh em, vậy em gọi anh đến hỗ trợ làm gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn vốn rất tức giận và vội vàng chạy đến đánh người, sao biết không có ai để đánh, vì vậy làm hắn sinh ra cảm giác có sức mà khó dùng.
- Chồng, em gọi anh đến dạy em chút võ công.
Tiểu Yêu Tinh bĩu môi:
- Anh dạy em hai tuyệt chiêu, lần sau có khi em lại thắng.
- Em luận võ với ai?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Không bằng anh trực tiếp giúp em cho hắn một trận.
- Chồng, không thể như vậy được, em phải tự tay đánh bại cô ấy.
Tiểu Yêu Tinh ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, sau đó nàng bắt đầu làm nũng:
- Chồng, anh sẽ dạy em vài chiêu lợi hại chứ?
- Được, anh dạy em vài chiêu.
Hạ Thiên đồng ý.
Hạ Thiên mất nửa giờ dạy cho Tiểu Yêu Tinh chút kỹ xảo đánh cận chiến, sau đó để nàng tự luyện tập. Tiểu Yêu Tinh có lẽ cũng vì tâm lý muốn thắng mà luyện rất hăng, vì thế mà Hạ Thiên chính thức không có việc gì làm.
Khi Hạ Thiên muốn rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển đến khu căn cứ Địa tổ thì nghe thấy tiếng nước vỗ truyền đến, âm thanh này đến từ trên lầu.
- Ủa, trong chỗ này có người sao?
Hạ Thiên chăm chú lắng nghe, ngay sau đó hắn phát hiện trên kia có một người đang bơi.
Hạ Thiên cảm thấy nhàn chán và muốn lên lầu xem rốt cuộc là ai đang ở trong nhà vợ hắn. Nếu đó là một người đàn ông thì hắn sẽ biến đối phương thành thái giám và đánh văng ra, nếu là phụ nữ, ái chà, phải xem có ngon hàng không đã.
Hạ Thiên cũng không nghe lầm, trên nóc Yêu Tinh Biệt Uyển có một hồ bơi, có một người đang bơi bên trong. Đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ có dáng người rất tuyệt, nàng mặc bikini đang chậm rãi bơi trong hồ, giống như một mỹ nhân ngư đang chơi đùa dưới nước.
Người phụ nữ hình như đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi bơi, cũng có lẽ vì động tác của Hạ Thiên rất khẽ, vì vậy hắn đến đứng ở bên cạnh bể bơi vài phút mà nàng còn chưa phát hiện ra. Nhưng mãi đến lúc này hắn cũng không thấy được mặt nàng, vì nàng luôn quay lưng về phía hắn. Nhưng chỉ cần tư thái nổi bật của nàng cũng đủ làm hắn động tâm, khoảnh khắc này hắn quyết định, nếu gương mặt nàng vượt qua Tiểu Yêu Tinh, như vậy hắn sẽ lấy nàng làm vợ.
Hạ Thiên có quyết định như vậy nên phải đi xem mặt đối phương, vì thế hắn đi vòng đến một mặt khác của bể bơi để nhìn người phụ nữ đang bơi.
- Người nào?
Người phụ nữ đột nhiên quát lên một tiếng, lúc này nàng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nàng lại kinh ngạc:
- Là cậu?
- Thì ra là chị.
Hạ Thiên thật sự quen mỹ nhân ngư này, nàng chính là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Triệu Vũ Cơ, là Thiên Hậu Hoa ngữ giống y hệt như Vương Tiểu Nha.
Nửa tháng trước Hạ Thiên đã từng cùng Vương Tiểu Nha gặp mặt Triệu Vũ Cơ, khi đó hắn thấy Triệu Vũ Cơ rất đẹp, dáng người cũng chuẩn, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là trên đùi nàng có vết sẹo, hơn nữa nàng lại không cho hắn xóa sẹo, vì thế cuối cùng hắn không muốn lấy nàng làm vợ.
Nhưng khi hắn thấy Triệu Vũ Cơ như một mỹ nhân ngư bơi tới bơi lui trong hồ thì thay đổi ý kiến, bây giờ hắn quyết định cướp nàng làm vợ, còn sẹo trên đùi, sau này khi lấy về làm vợ thì xóa sau.
- Sao cậu lại ở đây?
Triệu Vũ Cơ có chút tức giận, bây giờ nàng ăn mặc thiếu vải vì cho rằng nơi đây không có người ngoài, lại càng không có đàn ông xuất hiện. Nhưng nàng không ngờ Hạ Thiên lại xuất hiện ở đây, lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, bộ dạng như muốn cởi bỏ tất cả.
- Đây là nhà vợ tôi, tất nhiên tôi có thể ở đây.
Hạ Thiên nói xong rồi hỏi ngược lại:
- Sao chị lại ở đây?
- Không liên quan đến cậu.
Triệu Vũ Cơ hừ khẽ một tiếng, sau đó nàng đi lên bể bơi cầm lấy áo tắm trùm quanh người. Nàng che đậy thân thể mình lại, nàng không muốn tiếp tục bị ánh mắt Hạ Thiên sàm sỡ.
- Này, vừa rồi chị đã đánh nhau với Tiểu Yêu Tinh phải không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Không liên hệ gì đến cậu.
Triệu Vũ Cơ rất lãnh đạm, nàng xoay người đi ra cửa, bộ dạng không muốn nói chuyện với Hạ Thiên.
- Sao không liên quan đến tôi?
Hạ Thiên lóe người đến chặn trước cửa:
- Tôi có một tin tức tốt muốn nói cho chị, chị có muốn nghe không?
- Cậu có tin tức tốt muốn nói cho tôi sao?
Triệu Vũ Cơ hừ một tiếng:
- Nếu bây giờ cậu cút đi, đối với tôi thì đó là một tin tức tốt.
- Thật sự là tin tức tốt.
Hạ Thiên ra vẻ rất chăm chú:
- Tôi vừa mới suy xét qua, sau đó đưa ra một quyết định trọng đại, quyết định này có liên quan đến chị.
- Quyết định trọng đại gì có liên quan đến tôi?
Triệu Vũ Cơ nhíu mày, tuy nàng không thích nói chuyện với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không nhịn được phải hỏi.
Chương 693: Có phải chị rất vui không?
- Tôi quyết định, tuy trên chân chị có sẹo, nhưng tôi vẫn muốn lấy chị làm vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cái gì?
Triệu Vũ Cơ tưởng mình nghe lầm.
- Tôi quyết định lấy chị làm vợ.
Hạ Thiên lập lại một lần nữa, sau đó hắn hỏi ngược lại:
- Thế nào? Nghe được một tin tức tốt, có phải chị rất vui sướng không?
Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, mười giây sau nàng mới hỏi:
- Cậu có bệnh không?
- Tất nhiên tôi không có bệnh.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Triệu Vũ Cơ:
- Chị đừng nói như vậy, tuy chị là vợ tôi, nhưng nếu còn nói như vậy, tôi sẽ đánh chị.
- Tôi không phải vợ cậu, càng không muốn làm vợ cậu.
Triệu Vũ Cơ tức giận nói:
- Còn nữa, tôi cảm thấy cậu chẳng những có bệnh, hơn nữa còn bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi đề nghị cậu mau đi tìm bác sĩ tâm lý, hoặc đến bệnh viện tâm thần mà làm thủ tục nhập viện.
- Đét.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Triệu Vũ Cơ cảm thấy cặp mông vểnh của mình truyền đến cảm giác đau đớn, nàng còn nghe được âm thanh của Hạ Thiên:
- Tôi đã cảnh cáo chị không được nói như vậy, chị còn tiếp tục, như vậy tôi đánh một cái xem như cảnh cáo. Nếu chị tiếp tục nói, tôi sẽ tiếp tục đánh mông.
- Cậu.
Thân thể Triệu Vũ Cơ chợt căng cứng, nàng muốn bổ nhào sang liều mạng với Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ đến một vấn đề gì đó, cơ thể đang căng thẳng chợt buông lòng, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Cậu có biết nói lý lẽ không?
- Tôi trước nay đều rất biết nói lý.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Cậu như vậy mà nói biết lý lẽ sao?
Triệu Vũ Cơ hận không thể đạp chết Hạ Thiên:
- Có người cường thế ép người ta làm vợ như cậu à?
- Chị đẹp, dáng người lại ngon, trên đời này ngoài tôi ra thì chẳng có ai xứng với chị, vì vậy chị chỉ có thể làm vợ tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Chị xem, tôi biết lý lẽ chưa?
Triệu Vũ Cơ lúc này chợt sinh ra xúc động muốn nhảy vào hồ bơi để chết đuối, nàng không phải không biết về Hạ Thiên, cũng từng nghe một số chuyện về hắn. Lần trước khi gặp mặt thì nàng đã cảm thấy đây là một tên tự kỷ đến mức điên cuồng, mãi đến bây giờ nàng mới hiểu, người này còn vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
- Dù không có người xứng đôi với tôi, tôi không lấy chồng không được sao?
Triệu Vũ Cơ tức giận nói.
- Như vậy sao được? Chị không lấy chồng thì phí của trời, sẽ gặp báo ứng. Tôi không muốn chị gặp báo ứng, vì vậy chị phải làm vợ tôi.
- Câu nói như vậy, cậu lấy tôi làm vợ vì tốt cho tôi sao?
Triệu Vũ Cơ mỉa mai nói.
Hạ Thiên nghiêm trang gật đầu:
- Đúng vậy, đúng là như vậy.
Triệu Vũ Cơ hoàn toàn không còn gì để nói, tục ngữ nói người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ, người này đúng là vô địch.
- Cậu tránh ra, tôi muốn xuống lầu.
Triệu Vũ Cơ không muốn tranh chấp với Hạ Thiên ở vấn đề này.
- Gọi tôi một tiếng chồng, tôi sẽ cho chị xuống.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi không gọi.
Triệu Vũ Cơ căm giận nói, nàng gọi hắn là chồng sao? Còn không bằng chết đuối trong bể bơi cho rồi. Với công phu mặt dày của người này, nếu nàng gọi hắn là chồng, sợ rằng càng khó thoát thân.
Triệu Vũ Cơ quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng dứt khoát cởi áo che bên ngoài và nhảy vào bể bơi, nàng bơi qua bơi lại không coi ai ra gì.
Hạ Thiên thật sự cũng không quan tâm, hắn ngồi bên cạnh bể bơi dùng ánh mắt say sưa nhìn cơ thể nổi bật của Triệu Vũ Cơ, đối với hắn thì đây là một cảm giác hưởng thụ.
Cứ như vậy mà Triệu Vũ Cơ nghịch nước còn Hạ Thiên thì ở trên bờ xem mỹ nhân, nếu người ngoài không biết còn cho rằng Triệu Vũ Cơ đang bơi cho hắn thưởng thức.
Tóm lại hai người tạm thời không quấn lấy vấn đề chồng vợ, cả hai dùng phương án này để tạo nên một cân đối quỷ dị. Tất nhiên thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, mãi một lúc lâu sau mới có âm thanh phá tan sự yên lặng.
- Chị gái, chị gái, chúng ta tiếp tục luận võ.
Tiểu Yêu Tinh ồn ào chạy lên:
- Lần này em nhất định sẽ đánh bại chị.
Tiểu Yêu Tinh nói xong thì quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng chợt ngẩn ngơ:
- Chồng, anh còn ở đây sao? Em tưởng anh đi rồi.
- Ủa, vợ, chị ấy là chị của em sao?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu, cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra Triệu Vũ Cơ thật sự là người Triệu gia, hơn nữa trước đó hắn đoán không sai, người đánh nhau với Tiểu Yêu Tinh là Triệu Vũ Cơ.
- Đúng vậy, chồng, chị rất thích bể bơi này, vì vậy mỗi lần về thủ đô thường đến đây.
Tiểu Yêu Tinh khẽ gật đầu, sau đo nàng nói với Triệu Vũ Cơ đang bơi:
- Chị, đừng bơi nữa, chúng ta luận võ, vừa rồi em đã học được tuyệt chiêu của chồng.
- Lần sau đi.
Triệu Vũ Cơ hình như cũng không có hứng thú luận võ.
- Chị gái, đừng để lần sau, so chiêu bây giờ đi.
Tiểu Yêu Tinh lại có ý nghĩ khác, nàng tiếp tục thúc giục.
- Được rồi, thua cũng đừng khóc nhè đấy.
Triệu Vũ Cơ lập tức đồng ý, sau đó nàng lại đi lên bể bơi, dùng áo tắm bọc lấy cơ thể, sau đó đi về phía cửa.
Lúc này Hạ Thiên không ngăn cản Triệu Vũ Cơ, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác khó hiểu. Trước đó nàng cũng không còn cách nào mới phải xuống nước, bây giờ Hạ Thiên lại đơn giản tránh đường.
- Chồng, anh đến làm trọng tài cho chúng tôi.
Tiểu Yêu Tinh nói một câu, sau đó nàng đi theo Triệu Vũ Cơ xuống lầu hai.
- Chờ chị một chút, chị thay quần áo.
Triệu Vũ Cơ cũng không muốn mặc đồ tắm luận võ với người ta.
- Chị, nhanh lên, em đã không thể nhịn được phải đánh bại chị.
Tiểu Yêu Tinh có vẻ rất hưng phấn.
Triệu Vũ Cơ trợ mắt nhìn Tiểu Yêu Tinh, nàng cũng không tin mình sẽ thua nha đầu chuyên ngồi ở nhà vọc máy tính này.
- Thay quần áo làm gì?
Hạ Thiên nhịn không được phải mở miệng:
- Cứ như vậy là được rồi.
Triệu Vũ Cơ trực tiếp mặc kệ nhưng lời của Hạ Thiên, nàng đã định không cần nghe những lời nói của đối phương, để miễn bị hắn quấn lấy người.
Một lúc sau Triệu Vũ Cơ đã thay một bộ đồ thể thao, nàng ăn mặc rộng thùng thình, tuy vậy cũng khó thể che dấu dáng người đẹp đẽ của nàng, điều này làm Hạ Thiên càng nhìn càng thích.
- Chị, bắt đầu thôi.
Tiểu Yêu Tinh nói một câu không thể chờ đợi được nữa, sau đó nàng vung nắm đấm nhỏ đánh về phía Triệu Vũ Cơ.
Tiểu Yêu Tinh học Phiêu Miểu Bộ rất tốt, khá nhanh, không hổ danh là thiên tài. Nhưng thân thủ của Triệu Vũ Cơ lại không kém, dù Tiểu Yêu Tinh có thể nói là đánh lén vô địch nhưng nàng cũng lập tức phản ứng, nàng dịch chuyển thân thể không chút hoang mang.
- Yêu Yêu, chị nhường em mười chiêu, nếu lúc này em thua thì sau này đừng tìm chị luận võ nữa. Nguồn: https://truyenggg.com
Triệu Vũ Cơ vừa tránh đòn vừa nói.