Chương 741: Mua mất mười tỷ
- Cũng không thiếu tài chính, bây giờ công ty phát triển rất tốt, có lợi nhuận, không đầu tư cũng chẳng sao.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói:
- Nhưng nếu có đầu tư lớn thì công ty mới thật sự phát triển.
Tôn Hinh Hinh nói đến đây thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu thật sự quen biết Tiểu Yêu Tinh kia sao?
- Tất nhiên là quen, đó là vợ của tôi.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Hinh, chị hỏi thế làm gì?
- Công ty chúng ta có danh tiếng, phát triển rất tốt, nhưng thực tế đây không phải là công lao của chúng ta, ngay cả Lam Trạch và Khổng Mính cũng biết rõ, dù năng lực của bọn họ rất tốt nhưng cũng không thể làm cho công ty tiến triển như vậy được.
Tôn Hinh Hinh giải thích:
- Cuối cùng thật ra đều là công lao của Tiểu Yêu Tinh, đầu tiên cô ấy cho chúng ta một công cụ diệt virus để công ty có danh tiếng, sau đó nàng lại đưa đến vài phần mềm diệt virus hoàn thiện. Dù bây giờ phần mềm này trên danh nghĩa là công ty Lam Thiên sản xuất, thực tế là công lao của Tiểu Yêu Tinh.
- À, Tiểu Yêu Tinh rất nhàm chán nên suốt ngày chỉ quấn lấy máy tính.
Hạ Thiên cũng không hứng thú với vấn đề này, vì hắn không thích máy tính.
- Tình huống bây giờ là Lam Trạch và Khổng Mính liên tục nghiên cứu phần mềm, ngược lại cũng đã mở rộng cách bán hàng và dịch vụ. Nhưng bây giờ mở rộng dịch vụ và cảm thấy không đủ nhân thủ, tài chính cũng không theo kịp. Nói tóm lại là chúng ta có sản phẩm để chống lại các công ty lớn nhưng tiền lại quá ít, thậm chí cũng kém hơn cả những công ty công nghệ khác.
Tôn Hinh Hinh hiểu rất rõ tình huống của công ty:
- Thật ra khi Đường Vĩ Quân đến thì Khổng Mính có chút động tâm, nhưng anh ta muốn đầu tư một triệu và nắm quyền khống chế cổ phần, Khổng Mính cảm thấy chẳng lợi lộc gì.
Diệp Mộng Oánh lúc này hỏi một câu:
- Sao các chị không tính xem mình cần bao nhiêu tài chính?
- Chúng tôi đã làm công tác tính toán sơ bộ, nếu muốn cạnh tranh với những công ty lớn, chúng tôi cần phải có trên mười triệu.
Tôn Hinh Hinh đáp lời.
- Chồng, cậu là người khống chế cổ phần, không bằng chúng ta bơm tiền vào nhé?
Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ đề nghị.
- Không có vấn đề, gần đây tôi kinh doanh lời một món tiền.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chồng, chỗ này của tôi có tiền, có thể đưa sang cho Tôn Hinh Hinh mười triệu, không có vấn đề gì.
Diệp Mộng Oánh vội vàng nói, nàng thấy tiền của mình cũng là của Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì với Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi vừa lời ba mươi tỷ, tôi đưa cho chị Hinh một tỷ là được.
- Cậu nói...Cậu lời ba mươi tỷ từ Tiền Đa Đa?
Diệp Mộng Oánh giật mình hỏi, nàng thật ra cũng biết đến vấn đề này:
- Tiền này không phải là cậu muốn mua nhà sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, làm nhà cũng không mất nhiều tiền như vậy, Tiền Đa Đa nói nhiều nhất chỉ mười tỷ là được.
Hạ Thiên trả lời.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:
- Cũng đúng.
- Cái gì ba mươi tỷ?
Tôn Hinh Hinh lại có chút mơ hồ:
- Hạ Thiên, cậu thật sự lời ba mươi tỷ sao?
- Đúng vậy, tôi chữa bệnh cho người ta được ba mươi tỷ.
Hạ Thiên có chút đắc ý, sau đó hắn suy nghĩ rồi nói thêm:
- Bây giờ tôi gọi Tiền Đa Đa đến để lấy ít tiền, cũng thuận tiện hỏi thăm xem tình hình nhà cửa thế nào.
Hạ Thiên nói là làm, hắn lập tức điện thoại cho Tiền Đa Đa, mà Tiền Đa Đa nghe nói Hạ Thiên đã về Giang Hải thì cũng đồng ý sẽ đến ngay.
Tiền Đa Đa đến rất nhanh, Quan Đình cũng đi cùng hắn, đồng thời còn có hai vệ sĩ. Nhưng tên vệ sĩ mà Hạ Thiên từng thấy không có mặt, đây là hai gương mặt mới.
Diệp Mộng Oánh đã cố gắng để cho nhà bếp giảm tốc độ làm cơm, vì vậy đến khi Tiền Đa Đa và Quan Đình đến thì món ăn cũng vừa dâng lên. Sau khi hai bên đơn giản chào hỏi nhau thì Hạ Thiên và Tiền Đa Đa lập tức nói đến chính sự.
- Hạ Thiên, thật ra tôi cũng định tìm cậu, tôi đã mua cả ba hòn đảo, đây là giấy chứng nhận tài sản, tôi định lát nữa sẽ đi giao cho Kiều tiểu thư, nhưng cậu đã quay lại, vì vậy tôi giao cho cậu.
Tiền Đa Đa lấy ra vài tờ giấy chứng nhận giao cho Hạ Thiên:
- Nhưng ba hòn đảo này có hơi mắc, đáng lý ra thành phố Giang Hải định sử dụng cả ba làm địa điểm du lịch, nếu chúng ta mua để du lịch thì giá cả sẽ rẻ hơn, nhưng bây giờ chúng ta mua để ở, không thể phát triển kinh tế địa phương, vì vậy giá cả tương đối cao.
Hạ Thiên hỏi một câu:
- Bao nhiêu tiền?
- À, ba hòn đảo tổng cộng là mười tỷ.
Tiền Đa Đa có chút ngượng ngùng:
- Thật ra bọn họ vốn nói mười lăm tỷ nhưng tôi tìm được chút quan hệ, vì vậy mới giảm giá xuống một chút.
- Sao? Mười tỷ?
Tôn Hinh Hinh lớn tiếng kinh hô, điều này, đừng quá khoa trương như vậy chứ?
- Thật ra cái giá này cũng coi như phù hợp, không quá mắc.
Diệp Mộng Oánh thì hiểu biết nhiều về vấn đề này hơn, hơn nữa nàng cũng có tiền, vì vậy biểu hiện tương đối trấn tĩnh.
- À, tôi cũng thấy không đắt.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, đối với ba mươi tỷ thì mười tỷ không quá mắc.
Khi thấy Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên đều nói như vạy thì Tiền Đa Đa không khỏi thở phào một hơi, hắn lập tức lấy ra một ít bản vẻ giao cho Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, đây là thiết kế sơ bộ kiến trúc trên đảo, cậu xem qua đi, sau đó cùng...À, các người có thể tâp hợp lại thảo luận, để xem có yêu cầu cụ thể thế nào, cuối cùng tôi sẽ căn cứ theo yêu cầu của mọi người để cải tạo các hòn đảo.
Hạ Thiên nhìn qua bản vẻ, hắn cũng chẳng hiểu gì nhiều,vì vậy thuận tiện đưa cho Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhìn trước đi.
- À, được, để tôi xem, lát nữa tôi sẽ về công ty sao ra vài bản, chồng nên đem đến hỏi các nàng Kiều Tiểu Kiều, lấy ý kiến của các cô ấy, sau đó chúng ta hẹn một thời điểm tập hợp thương lượng cụ thể.
Diệp Mộng Oánh gật đầu:
- Mọi người ăn thôi, vừa ăn vừa trò chuyện.
- Việc này không cần quá gấp, bây giơ tôi chuẩn bị khai phá điện lực giao thông và nước sạch, đây mới là quan trọng, nếu nói ra thì xây nhà đơn giản hơn.
Tiền Đa Đa nói thêm, thật ra đảo hoang không có điện, nước thì dễ xử lý hơn, dù sao cũng không phải đảo ngoài biển, nước trong Hồ Bắc là nước ngọt, tạo nên hệ thống thủy lợi rất đơn giản, nhưng giao thông thì không thuận tiện.
Tiền Đa Đa dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Đúng rồi, Hạ Thiên, tôi đã đặt một chiếc trực thăng, còn đặt một du thuyền và vài chiếc ca nô, cậu có biết chạy những thứ này không? Nếu không thì bỏ ra chút thời gian mà học.
Chương 742: Đảo chủ phu nhân
Hạ Thiên sẽ không lái máy bay, cũng không đi du thuyền, nhưng hắn cũng không thể không lo lắng, cùng lắm thì đi học, hơn nữa hắn cũng tin vợ mình biết chạy những thứ này.
Nghe nói Hạ Thiên cần một tỷ, Tiền Đa Đa cũng lập tức đồng ý. Dựa theo ý của Tiền Đa Đa thì hắn đã mua mất mười tỷ, còn lại hai mươi tỷ muốn chuyển vào tài khoản của Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên lại không tin ngân hàng, vì vậy hắn muốn tiếp tục để lại chỗ của Tiền Đa Đa, đến khi hắn muốn dùng sẽ lấy của Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa đối với vấn đề này cũng cam tâm tình nguyện, tuy đến lúc này hắn giống như biến thành một kẻ coi tiền cho Hạ Thiên, nhưng hắn cảm thấy điều này là rất tốt. Hắn có thể được xem tiền cho Hạ Thiên, như vậy đã chứng minh hắn hữu dụng, cũng giống như lúc ở thủ đô, nếu hắn có vấn đề gì thì Hạ Thiên có thể đến giúp.
Còn Quan Đình, sau khi nàng thấy hai đại mỹ nữ là Diệp Mộng Oánh và Tôn Hinh Hinh thì trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hèn gì Hạ Thiên muốn mua cả hòn đảo, người này đúng là quá kỳ cục, tìm vài người vợ ở thủ đô còn chưa nói, bên Giang Hải hình như cũng không thiếu vợ, điều này thật sự làm người ta công phẫn.
Tôn Hinh Hinh lại cảm thấy chóng mặt, Hạ Thiên rõ ràng lời ba mươi tỷ, còn mua ba hòn đảo, tùy tiện bơm cho công ty một tỷ, điều này làm nàng tưởng mình nằm mơ. Nàng biết Hạ Thiên kiếm tiền rất giỏi, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ lời như vậy, tất nhiên hắn còn biết xài, biết ném hơn mười tỷ ra ngoài.
Tôn Hinh Hinh nghĩ sau này mình là phu nhân của đảo chủ mà trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, những chuyện này dù là ai cũng sẽ cảm thấy hưng phấn, cuộc sống sau này thật sự đáng giá chờ mong. Nguồn: https://truyenggg.com
Giữa trưa Tôn Hinh Hinh có một loại hưng phấn chóng mặt, nàng quay lại công ty mà đầu óc vẫn còn vo ve.
- Tôn Hinh Hinh, bạn không sao đấy chứ?
Khổng Mính không nhịn được phải hỏi:
- Hạ Thiên đã đi rồi, bạn làm nũng gì nữa?
- Sao? Cậu ta đi rồi à?
Tôn Hinh Hinh vô thức hỏi một câu, sau đó nàng nhìn khắp bốn phía. Sự thật là như vậy, Hạ Thiên không có ở đây, nàng nghĩ lại, hình như Hạ Thiên nói với nàng cái gì đó rồi bỏ đi.
- Xong rồi, thật sự xong rồi, này Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên không phải vừa tưới cho bạn một "tô canh" đấy chứ?
Khổng Mính dùng ánh mắt quái dị nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Nếu không sao bạn lại trở nên như vậy?
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nàng trợn trừng mắt nhìn Khổng Mính, sau đó tức giận nói:
- Cậu mò mẫm gì vậy? Hạ Thiên cũng sẽ không dùng thủ đoạn đó với mình.
- Chỉ cần nhìn bạn là biết cậu ta sẽ không dùng thủ đoạn này rồi.
Khổng Mính lười biếng nói:
- Này, đúng rồi, mình nghe nói Đường Vĩ Quân bị đánh, có phải đụng Hạ Thiên không?
- Ngoài câu ấy ra thì còn ai nữa?
Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ, Hạ Thiên bạo lực đáng lý ra nàng khó thích ứng, có lẽ vì nàng không to gan nên cảm thấy sự kiện vừa rồi sẽ rất phiền. Nhưng Hạ Thiên thường xuyên đánh người, hắn cũng chẳng thấy gì là phiền.
Khổng Mính thở dài:
- Ôi, có chút đáng tiếc, tuy Đường Vĩ Quân kia quá xấu nhưng lại rất nổi tiếng, rất có tiền, thật ra tôi rất muốn lấy chút tiền của anh ta để đầu tư, chúng ta bây giờ thật sự không đủ tiền.
Khổng Mính nói đến đây thì nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Này, bạn không nói gì với Hạ Thiên sao? Dù sao cậu ấy cũng là ông chủ, có thể đầu tư thêm một chút được không?
- Điều này...Thật ra... ....
Tôn Hinh Hinh nhìn bốn phía, sau đó nàng hạ giọng:
- Khổng Mính, bạn gọi Lam Trạch đến phòng làm việc của mình.
- À, tốt.
Khổng Mính lập tức hiểu ra có chuyện, nàng vội vàng chạy đi tìm Lam Trạch, sau đó cả hai cùng vào phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh.
Khổng Mính đóng cửa lại và hỏi thăm:
- Tôn Hinh Hinh, chuyện gì mà thần bí như vậy? Không phải Hạ Thiên chij đầu tư vào đấy chứ?
- Khổng Mính, Lam Trạch, mình cũng không gạt hai bạn, Hạ Thiên quả thật đầu tư tiền vào công ty, nhưng cổ phần của công ty sợ rằng sẽ phải điều chỉnh.
Tôn Hinh Hinh có chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn nói với bộ dạng khó xử.
Khổng Mính có chút sững sờ:
- Điều này, phải điều chỉnh thế nào?
- Khổng Mính, chúng ta là bạn bè lâu năm, mình nói thật, thật ra Hạ Thiên không có quan điểm lớn về tiền bạc, nhưng cậu ấy đã giao tiền cho mình, vì vậy mình phải sử dụng thật tốt, không thể làm loạn, nếu không người ta sẽ nói này nọ.
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh có chút chân thành:
- Trước đó hai bạn cùng nhau sở hữu ba phần cổ phần, bây giờ mình nghĩ rằng sau này ba bạn chỉ nên giữ một phần.
Khổng Mính không khỏi ngẩn ngơ, một phần cổ phần hình như có hơi ít. Nhưng nàng suy nghĩ lại cũng cảm thấy điều này rất bình thường. Trước đó hai người bọn họ dùng kỹ thuật để nhập cổ phần, nhưng bây giờ vấn đề kỹ thuật cũng không xong, chủ yếu còn phải nhờ Tôn Hinh Hinh giải quyết vấn đề. Nghe nói tất cả vấn đề của công ty đều do Tiểu Yêu Tinh thu phục, như vậy bây giờ bọn họ giữ một phần cổ phần cũng không tồi.
- Tôn Hinh Hinh, thật ra công ty có thể làm lớn, cổ phần của chúng tôi ít đi cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ cậu có thể bảo Hạ Thiên đầu tư thêm một chút không? Chúng ta đang thiếu tài chính, ít nhất cũng là mười triệu.
Lam Trạch mở miệng nói.
- Đúng vậy, nếu Hạ Thiên đồng ý đầu tư thêm, nếu đầu tư mười triệu nữa, chúng tôi chiếm năm phần trăm cổ phần cũng được.
Khổng Mính mau chõng nghĩ thông, nàng vội vàng phụ họa.
Tôn Hinh Hinh chợt lộ ra nụ cười cổ quái:
- Khổng Mính, cậu nói thật sao?
- Tất nhiên là thật, nếu anh ta chịu bỏ ra mười triệu, dù chúng tôi chỉ có năm phần trăm cổ phần cũng quá lời.
Khổng Mính rất sảng khoái, nàng không che giấu ý nghĩ của mình, nhưng nàng nói đến đây và cảm thấy có gì đó là lạ:
- Ủa, này Tôn Hinh Hinh, sao bạn có biểu lộ gian trá như vậy? Cậu đừng nói là Hạ Thiên cho mười triệu đấy nhé?
Tôn Hinh Hinh khẽ cười:
- Hạ Thiên không đưa cho mình mười triệu.
- Tôi nói mà, Hạ Thiên có tiền cũng không hào phóng như vậy, hai triệu là tốt rồi.
Khổng Mính ra vẻ quả quyết.
Nhưng Khổng Mính còn chưa dứt lời thì Tôn Hinh Hinh đã nói:
- Hạ Thiên cho mình một tỷ.
Khổng Mính không nói gì, nàng trừng mắt nhìn Tôn Hinh Hinh giống như nhìn người ngoài hành tinh. Mãi hơn ba mươi giây sau nàng mới mở miệng nói:
- Tôn Hinh Hinh, cậu nói lại lần nữa xem.
Tôn Hinh Hinh mỉm cười:
- Khổng Mính, cậu nghe cho rõ nhé, Hạ Thiên cho mình một tỷ.
Chương 743: Quy tắc ngầm của cảnh sát
- Thật sự là một tỷ? Nhân dân tệ sao? Không phải tiền Hàn chứ? Không phải tiền Yên? Không phải ăn đậu?
Khổng Mính hỏi vài câu?
- Thật sự là một tỷ, một tỷ nhân dân tệ.
Tôn Hinh Hinh nghiêm trang trả lời.
- Được rồi, mình chóng mặt quá.
Khổng Mính trực tiếp ngã lên người Lam Trạch:
- Lam Trạch, anh nói cho em biết, mình không phải nằm mơ chứ?
Gần đây Lam Trạch rất thành thật, lúc này hình như hắn cũng không thể kéo thành thật quay về, hắn trả lời:
- Anh đang còn muốn hỏi em về vấn đề này.
- Được rồi, em sẽ véo anh một cái trước.
Khổng Mính nói rồi hung hăng véo lên người Lam Trạch.
- Đau, đau, mau buông tay.
Lam Trạch đang thương đau đến mức trợn mắt há mồm.
Khổng Mính cuối cùng cũng buông lỏng Lam Trạch, nàng thì thào:
- Thì ra không phải nằm mơ.
- Các bạn đừng làm rộn nữa.
Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười.
Khổng Mính đột nhiên phóng về phía Tôn Hinh Hinh, nàng ôm lấy tay Tôn Hinh Hinh:
- Tôn Hinh Hinh, mình yêu cậu chết mất.
- Được, đừng yêu mình, yêu Lam Trạch đi.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy toàn thân nổi da gà, nàng vội vàng đẩy Khổng Mính ra:
- Mình có Hạ Thiên yêu là được.
- À, trọng sắc khinh bạc.
Khổng Mính dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng lại làm bộ nghĩ không ra:
- Này Tôn Hinh Hinh, bạn thật sự có một tỷ, như vậy còn lăn tăn làm gì? Trực tiếp lấy tiền đi ăn mặn uống cay là được.
- Bạn đừng dụ dỗ mình, nếu không mình sẽ lấy một tỷ này đi.
Tôn Hinh Hinh trợn trừng mắt nhìn Khổng Mính.
- Đừng, đừng.
Khổng Mính vội vàng nói:
- Được rồi, Tôn Hinh Hinh, mình nói thật nhé, hai đứa mình chỉ cần chiếm giữ năm phần trăm cổ phần, sau này sẽ coi như làm công cho bạn.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
- Khổng Mính, cũng không cần như vậy, mình nói mười phần là mười phần.
Khổng Mính nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó nàng cảm thán nói:
- Cuối cùng mình cũng phát hiện ra trên đời này đầu tư thành công nhất chính là năm xưa mượn vài trăm đồng cho bạn.
- Mình đầu tư thành công nhất có lẽ cũng là mượn vài trăm đồng của bạn.
Tôn Hinh Hinh thuận miệng nói, sau đó nàng phát hiện ra điều này là rất đúng, nếu không có Khổng Mính cho nàng vài trăm đồng chạy đến Giang Hải thì sao có thể gặp được Hạ Thiên? Nếu không gặp được Hạ Thiên thì sao nàng có được tất cả như bây giờ?
- Này Tôn Hinh Hinh, bạn rất may mắn, sao lại có thể gặp mặt người đàn ông cực phẩm như Hạ Thiên cho được?
Khổng Mính cảm khái:
- Đáng tiếc là hắn quá lăng nhăng, nếu không bạn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, bây giờ lại có nhiều người muốn chi sẽ hạnh phúc với bạn.
Tôn Hinh Hinh thầm thở dài, cùng nàng chia sẻ hạnh phúc cũng không phải chỉ là vài người, phải là chục người.
Phân cục công an quận Đông.
Lãnh Băng Băng bây giờ rất căm tức, nàng rất muốn mắng Hạ Thiên, lưu manh này rời khỏi Giang Hải thì nàng thỉnh thoảng còn có thể nhớ đến hắn, nhưng bây giờ hắn quay về và nàng muốn mắng hắn, vì hắn quay về và liên tục mang đến phiến toái cho nàng.
Ngày hôm qua Liễu Mộng chạy xe tăng đi cán xe người khác, chuyện này vừa được nàng giải quyết, kết quả là Liễu Mộng lại cướp siêu thị, điều này làm Lãnh Băng Băng cảm thấy khó hiểu, Liễu Mộng cũng không phải chẳng có tiền, vì sao phải đi cướp siêu thị?
Cũng may sự việc ở siêu thị cuối cùng cũng được giải quyết, tất nhiên là Kiều gia ra mặt, siêu thị cũng chẳng tổn thất quá lớn, cuối cùng Kiều gia bồi thường chút tiền, siêu thị cũng đồng ý không truy cứu, việc này coi như cho qua.
Nhưng khi Lãnh Băng Băng thở phào, sau khi dùng cơm quay về thì nàng lại nhận được tin, Hạ Thiên đánh người, người bị đánh bị thương không nhẹ, phải đưa đến bệnh viện.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà cảnh sát thành phố Giang Hải có một quy tắc, hễ những vụ án có liên quan đến Hạ Thiên đều phải đưa đến cho Lãnh Băng Băng xử lý. Dù địa điểm sinh án có nằm trong khu vực quản lý của Lãnh Băng Băng hay không, chỉ cần có liên quan đến Hạ Thiên thì đều bị đưa đến cho nàng.
Vì vậy mà Hạ Thiên đánh người ở tòa nhà Hải Giang, thật ra người bị đánh là Đường Vĩ Quân chính thức chạy lên báo án ở cục cảnh sát thành phố, nhưng sau đó án lại đến tay Lãnh Băng Băng. Ai bảo Hạ Thiên là người nổi tiếng, ai cũng biết trong thành phố Giang Hải chỉ có một cảnh sát duy nhất trị được hắn, đó chính là Lãnh Băng Băng.
- Cục trưởng.
Đồng Giang xuất hiện ở cửa ra vào, hắn gõ cửa.
- Chuyện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Điều này, luật sư của người bị hại đã đến.
Đồng Giang chần chừ một lúc rồi nói.
- Người bị hại sao? Anh nói luật sư của Đường Vĩ Quân đã đến rồi à?
Lãnh Băng Băng nhíu mày hỏi.
Đồng Giang gật đầu:
- Đúng vậy, cục trưởng, luật sư kia nghe nói từ thủ đô đến, gọi là Giang Lập Minh, anh ta nói muốn gặp chị.
- Cho anh ta vào.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói.
Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn xoay người bỏ đi, một lúc sau đã mang đến một người đàn ông trung niên.
- Cục trưởng, vị này chính là luật sư Giang Lập Minh.
Đồng Giang mở miệng giới thiệu hai bên:
- Luật sư Giang, đây là cục trưởng Lãnh của chúng tôi, vụ án liên quan đến Đường Vĩ Quân sẽ được cục trưởng Lãnh tự mình điều tra.
- Chào cô, cục trưởng Lãnh, tôi là Giang Lập Minh, là chủ nhiệm văn phòng Đại luật sư ở thủ đô.
Giang Lập Minh đi về phía Lãnh Băng Băng, hắn vừa giới thiệu vừa vươn tay phải.
- Mời anh ngồi.
Lãnh Băng Băng không có ý muốn bắt tay với người này, nàng chỉ mời đối phương ngồi xuống rồi nói:
- Luật sư Giang, anh tìm tôi có chuyện gì?
- Cục trưởng Lãnh, tô đại biểu cho Đường Vĩ Quân tiên sinh đến hỏi thăm tiến triển của vụ án, không biết đã bắt được người hành hung Đường tiên sinh hay chưa?
Giang Lập Minh cũng không ngồi, giọng điệu có chút hương vị gây sự.
- Vụ án đang được điều tra.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
- Cục trưởng Lãnh, tôi không biết đang điều tra là có ý gì, người của tôi bị đánh, vụ án rất rõ ràng, đánh người bị thương là một người tên là Hạ Thiên, là bạn trai của phó tổng giám đốc Tôn Hinh Hinh của công ty Lam Thiên, đây chẳng phải là sự thật rành rành sao?
Giang Lập Minh có chút bất mãn:
- Cảnh sát các người muốn bao che tội phạm sao?
- Luật sư Giang, tốt nhất anh nên chú ý lời nói của mình.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng.
- Cục trưởng Lãnh, cô uy hiếp tôi sao?
Giọng điệu của Giang Lập Minh rất cứng nhắc:
- Tôi hy vọng cô hiểu, Đường tiên sinh là thiên sứ đầu tư nổi tiếng trong nước, là người có thân phận, là văn phòng luật sư của chúng tôi cũng có một không hai ở thủ đô, nếu không tìm ra được sự xử lý công chính, chúng tôi sẽ không bỏ qua.
- Này, đám ngu ngốc các người đang uy hiếp cảnh sát tỷ tỷ sao?
Một âm thanh bất mãn vang lên, bóng người lóe lên, Hạ Thiên xuất hiện bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn Giang Lập Minh:
- Có tin tôi đánh ông không?
Vẻ mặt Giang Lập Minh chợt biến đổi, Lãnh Băng Băng thì muốn bóp chết Hạ Thiên, lưu mạnh này lại đến đây làm loạn sao?
Chương 744: Chứng cứ giả
- Vị tiên sinh này, làm phiền anh khách khí một chút... ....
Giang Lập Minh rõ ràng rất bất mãn với những lời uy hiếp của Hạ Thiên, tất nhiên lúc này hắn cũng không biết kẻ đánh Đường Vĩ Quân chính là người này.
Lãnh Băng Băng không đợi Giang Lập Minh nói hết lời, nàng mở miệng cắt ngang lời:
- Luật sư Giang, làm phiền anh ra ngoài một chút, tôi có việc riêng cần xử lý.
Lãnh Băng Băng cũng không quan tâm Giang Lập Minh có phản ứng gì, nàng lập tức phân phó Đồng Giang:
- Trước hết mời luật sự Giang ra ngoài nghỉ một chút.
- Vâng, cục trưởng.
Đồng Giang lập tức lên tiếng, sau đó hắn dùng tay đẩy Giang Lập Minh ra ngoài:
- Luật sư Giang, làm phiền anh theo tôi.
Giang Lập Minh tuy không phải rất tình nguyện nhưng khí lực không mạnh bằng Đồng Giang, cũng vì vậy mà hắn bị Đồng Giang đẩy đi, đến khi vừa bước ra ngoài thì Lãnh Băng Băng đã đóng cửa lại.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị mau đến đây, tôi muốn cho chị xem thứ này?
Hạ Thiên cầm lấy một xấp bản vẻ, đây là thứ vừa sao chép ở chỗ Diệp Mộng Oánh:
- Chị xem, tôi vừa mua ba hòn đảo, sau này chúng ta sống trên đảo, chị thích hòn đảo nào?
- Đừng nói với tôi về đảo này đảo nọ.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Tôi hỏi cậu, trưa nay có phải cậu đã đánh một người tên là Đường Vĩ Quân?
- Đúng vậy, tôi chỉ đá hắn một phát mà thôi.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không giấu Lãnh Băng Băng những chuyện thế này:
- Tên ngu ngốc kia cứ thích quấn lấy chị Hinh, còn nói tôi không ra gì, căn bản là muốn ăn đòn.
- Sau này cậu đánh người thì bí mật một chút được không?
Lãnh Băng Băng rất tức giận:
- Cậu không phải có thể đánh lén sao? Cậu đánh như vậy người ta cũng đâu có thể phát hiện ra được?
Nếu là trước kia thì Lãnh Băng Băng sẽ không nói ra những lời này, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, muốn Hạ Thiên từ bỏ thói quen bạo lực có lẽ là không thể, kết quả là nàng chỉ có thể đề xuất như vậy, cầu mong sao Hạ Thiên sẽ không tiếp tục mang đến phiền toái cho mình.
- À, được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, sau này tôi sẽ lén đánh người là được... ....
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý một câu, sau đó hắn lại đưa bản vẻ cho Lãnh Băng Băng:
- Chị cảm thấy những hòn đảo này thế nào? Tôi đặc biệt cho người ta xây dựng nhà ở đây, chỗ này được không?
Khi thấy Hạ Thiên đồng ý thì tâm tình của Lãnh Băng Băng tốt hơn một chút, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:
- Sau này hãy nói, trước tiên phải xử lý tốt vấn đề cái đã, tôi hỏi cậu, khi đó cậu đánh người có ai thấy?
- Lúc đó ngoài chị Hinh ra thì chẳng còn ai cả?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Được rồi, cậu nghe tôi, nếu có người hỏi cậu có phải đã đánh Đường Vĩ Quân hay không, cậu không cần phải thừa nhận, hiểu chưa?
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
- Còn nữa, cậu cần phải điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, để cô ấy biết chuyện này, cũng nói không biết gì.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Thôi được, để tôi điện thoại cho Hinh Hinh, miễn cho cậu nói không rõ ràng.
Hạ Thiên thật ra không muốn làm như vậy, nhưng dưới yêu cầu của Lãnh Băng Băng thì hắn cuối cùng cũng phải đồng ý, chỉ cần cảnh sát tỷ tỷ vui sướng thì hắn tốt xấu cũng không có vấn đề.
Lãnh Băng Băng làm xong tất cả thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác vắng vẻ, nàng phát hiện bây giờ mình không còn thích hợp làm cảnh sát, vì Hạ Thiên mà nàng đã ngụy biện chứng cứ.
Hạ Thiên không ở lại cục công an được bao lâu, vì buổi chiều hắn còn việc cần phải đi làm, hắn cần phải đưa bản vẻ những hòn đảo đến cho các bà vợ. Sau khi hắn rời khỏi cục cảnh sát thì quay về kiều gia để lại một phần bản vẻ, bây giờ trong Kiều gia có Liễu Mộng và An Khả Khả, các nàng có thể cùng thương lượng với Kiều Tiểu Kiều.
Sau khi rời khỏi Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên lại đến bệnh viện Phụ Nhất đưa cho Liễu Vân Mạn một bản vẻ, sau đó hắn điện thoại cho Sở Dao.
Nghe nói Hạ Thiên về Giang Hải thì Sở Dao cực kỳ vui sướng, nhưng vấn đề là nàng bây giờ không có mặt ở Giang Hải, tất nhiên nàng nói sẽ nhanh chóng quay về, vì vậy tạm thời Hạ Thiên không thể nào giao bản vẻ cho nàng.
- Trước tiên đi tìm chị Vân Thanh hay vợ Tịnh Tịnh?
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi lầm bầm, trước mắt những bà vợ ở Giang Hải còn lại cũng chỉ có Vân Thanh và Thư Tịnh, Vương Tiểu Nha thì tạm thời vẫn chỉ là bạn gái, vì vậy hắn quyết định đưa bản vẻ cho Vương Tiểu Nha vào lúc cuối cùng.
Hạ Thiên suy nghĩ mà quyết định đến tìm Vân Thanh, hắn vẫn còn nhớ rõ giao ước giữa mình và Vân Thanh.
- Bây giờ nên để cho chị Vân Thanh thực hiện giao ước kia được rồi.
Hạ Thiên vừa nghĩ như vậy thì cầm điện thoại gọi cho Vân Thanh, vì hắn thật sự còn chưa biết Vân Thanh ở đâu.
- Này, có chuyện gì sao?
Điện thoại vang lên bốn năm âm thanh, sau đó bên kia mới nhận điện thoại, đúng là giọng nói của Vân Thanh, nhưng lúc này Hạ Thiên thấy giọng điệu của nàng rất kỳ quái, hình như không giống như trước.
- Chị Vân Thanh, tôi đã quay về Giang Hải, chị đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm chị.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi một câu:
- Chị Vân Thanh, bây giờ sao bên cạnh chị có nhiều người như vậy?
- Cái gì, cậu đã về rồi sao?
Vân Thanh chợt lớn tiếng hẳn lên:
- Cậu...Cậu đến đây mau, tôi ở khu dân cư Kim Thái, ở khu nhà của Lệ San trước kia, cậu biết rồi, cậu đến đây mau, Tiểu Đông đã xảy ra chuyện.
- À, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên ngẩn người rồi chạy vội, trong lòng hắn có chút buồn bực, tiểu nha đầu kia có chuyện gì?
Hạ Thiên nhanh chóng tiến vào khu dân cư Kim Thái, hắn còn nhớ rõ chỗ này, vì vậy nhanh chóng tìm được địa điểm.
Cửa nhà mở rộng, Hạ Thiên trực tiếp tiến vào, sau đó hắn phát hiện trong phòng khách có không ít người, ngoài Vân Thanh và Lê An còn có bốn cảnh sát, trong đó có hai cảnh sát hắn quen biết, là Hoàng An Bình và Lý Bình ở cục công an thành phố.
- Hạ Thiên sao?
Khi thấy Hạ Thiên thì Hoàng An Bình và Lý Bình có chút kinh ngạc, bọn họ thật ra đến bây giờ mới biết Hạ Thiên đã trở lại.
Hạ Thiên không để ý đến hai người này, hắn nhìn Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, có chuyện gì?
Vành mắt Vân Thanh ửng hồng, có lẽ vừa rồi đã khóc, nàng thấy Hạ Thiên thì đột nhiên làm đám cảnh sát toàn trường kinh ngạc bằng một hành động, nàng lao vào lòng hắn, giọng điệu nghẹn ngào:
- Hạ Thiên, cậu mau nghĩ cách Tiểu Đông bị bắt cóc.
Lý Bình và Hoàng An Bình đưa mắt nhìn nhau mà không khỏi lắc đầu, Hoàng An Bình có chút hâm mộ, công phu tán của Hạ Thiên quả nhiên không có đối thủ, Lý Bình thì vừa hâm mộ vừa thất lạc, Vân Thanh cuối cùng cũng vào tay Hạ Thiên.
- Bị bắt cóc rồi sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, vì sao có bọn cướp cấp bậc thấp như vậy, bắt cả những cô gái nhỏ sao?
Hạ Thiên ngoài ngạc nhiên thì lập tức an ủi Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chị đừng lo, tôi sẽ giúp chị tìm Tiểu Đông quay về.
Chương 745: Đều do tiền gây họa
- Cậu nhất định phải tìm Tiểu Đông quay về, nếu không thì tôi, tôi... ....
Vân Thanh nói rồi nước mắt lại chảy ra, sự việc phát sinh quá đột ngột, có thể nói là không hề có dấu hiệu, điều này làm nàng khó thể tỉnh táo trở lại.
- Luật sư Vân, chị không cần quá nôn nóng, trước tiên chung tôi sẽ thương lượng một chút với Hạ Thiên, bây giờ là năm giờ, chỉ còn cách kỳ hạn bọn cướp đưa ra nửa giờ, thời gian rất gấp.
Hoàng An Bình ở bên cạnh nói.
Hạ Thiên lú này hỏi một câu:
- Bọn cướp có kỳ hạn gì?
- Bọn cướp đề xuất mười triệu tiền chuộc, muốn chúng ta gom tiền trước sáu giờ chiều, đến lúc đó bọn chúng sẽ điện thoại đến, nói cho chúng ta biết địa điểm giao tiền.
Hoàng An Bình giải thích nói:
- Nhưng bây giờ chúng ta còn chưa gom đủ tiền chuộc.
- Mười triệu sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Chị Vân Thanh, không ai biết chị có mười triệu đấy chứ?
- Tôi không biết, có lẽ không ai biết.
Vân Thanh lắc đầu, bây giờ nàng đã không còn đủ tỉnh tao để tự hỏi vấn đề.
Hoàng An Bình lúc này đón lời:
- Hạ Thiên, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, trước đây vài ngày Tiểu Đông và một đứa bé cùng khu dân cư tranh cãi với nhau, cô bé đã nói mẹ mình có mười triệu. Tôi suy đoán có lẽ lúc đó có người nghe được, nhưng bây giờ chúng ta còn không thể nào biết được bọn cướp là ai.
Lê An lúc này khẽ nhỏ giọng nói:
- Là thế này, dưới lầu có một đứa bé nam cười nhạo Tiểu Đông, nói là Tiểu Đông không có cha không có mẹ, sau đó Tiểu Đông phản bác là mình có mẹ. Kết quả đứa bé kia nói mẹ Tiêu Đông nghèo kiết xác, không giàu bằng mẹ cậu ta. Tiểu Đông không phục, nó nói mẹ mình có mười triệu, lúc đó bên cạnh có nhiều người, nhưng tôi cũng không nhớ rõ là những người nào.
- Thật ra đối phương nếu là vì tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, như vậy Tiểu Đông sẽ không quá nguy hiểm. Nhưng bây giờ tiền chuộc có vấn đề, chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại kéo dài chút thời gian.
Hoàng An Bình mở miệng nói.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Sao tiền chuộc lại có vấn đề, chị Vân Thanh chẳng phải có mười triệu sao?
- Đối phương muốn tiền mặt, luật sư Vân đến ngân hàng rút tiền nhưng lại không cho rút, nói là rút tiền số lượng lớn cần phải có hẹn trước. Chúng tôi can thiệp, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy ra một triệu.
Hoàng An Bình có chút bất đắc dĩ. Nguồn: https://truyenggg.com
- Ngân hàng chết tiệt gì vậy? Đúng là muốn bị đập nát.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn thấy ngân hàng không đáng tin, tiền của mình bỏ vào rất khó lấy ra.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu bọn cướp không đồng ý cho thêm thời gian thì sao?
Vân Thanh lúc này đã bình tĩnh hơn nhưng giọng nói vẫn rất lo lắng.
Hạ Thiên vội vàng an ủi:
- Chị Vân Thanh đừng vội, tôi sẽ kiếm tiên cho chị.
Hạ Thiên nói xong thì gọi một cuộc điện thoại, nhưng hắn không gọi cho Kiều Tiểu Kiều mà gọi cho Tiền Đa Đa.
- Tôi cần chín triệu tiền mặt, có trước sáu giờ, anh có biện pháp không?
Hạ Thiên trực tiếp hỏi.
- Sáu giờ sao? Còn một tiếng, không có vấn đề, cậu lập tức chuẩn bị, chút nữa sẽ cho người đưa qua.
Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, sau đó hắn lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục. Tuy nơi đây không phải là thủ đô nhưng thế lực của Tiền gia cũng không chỉ giới hạn ở thủ đô, chín triệu tiền mặt không phải ít nhưng đối với Tiền gia thì gom một giờ là không khó.
- Được rồi, gom đủ thì đưa tới.
Hạ Thiên nói địa chỉ cho Tiền Đa Đa, sau đó hắn cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chị đừng lo, tiền sẽ lập tức được đưa đến.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì có chút yên tâm, Hoàng An Bình và Lý Bình cũn tin Hạ Thiên có bản lĩnh này, không ai tỏ ra hoài nghi.
Hạ Thiên lại điện thoại cho Sở Dao, nói nàng hỗ trợ tìm đám cướp. Tuy Sở Dao không có mặt ở Giang Hải nhưng những chuyện thế này nàng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Năm phút sau hầu như tất cả côn đồ trên đường đều dốc lực lượng tìm kiếm một cô gái tên là Vân Tiểu Đông.
Nhưng hành động của Hạ Thiên vẫn còn chưa chấm dứt, hắn nhanh chóng điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, để nàng căn cứ vào cuộc trò chuyện của Vân Thanh với bọn cướp mà tìm địa điểm. Nhưng Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói cho Hạ Thiên biết, số điện thoại vừa rồi gọi cho Vân Thanh lúc đó đang liên tục di động, có lẽ là đang lái xe, vì vậy không thể nào xác định được vị trí cụ thể. Nhưng Tiểu Yêu Tinh đã quản chế điện thoại của Vân Thanh, nếu có người gọi đến, hơn nữa đối phương ở một địa điểm cố định, như vậy nàng sẽ trực tiếp tìm được đối phương.
- À, điều này phải hết sức cẩn thận, như vậy mới tìm được Tiểu Đông.
Hạ Thiên có vài hành động chuẩn bị, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn.
Nội thành thành phố Giang Hải, trong một khu cân cư cũ kỹ.
Một cô gái đáng thương đang bị trói ngồi trên giường, nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên là nó không sợ hãi, ngược lại còn dùng ánh mắt tò mò nhìn hai tên thanh niên.
Hai tên thanh niên này đều hai mươi tuổi, vẻ mặt có chút tiều tụy, chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì biết rõ bọn họ không được tốt cho lắm, tuy chưa nói cuộc sống đáng thất vọng nhưng tuyệt đối là không có nhiều tiền.
- A Hỏa, tiểu nha đầu này rốt cuộc là ai? Mày không phải đã nói mẹ cha đã mất, mẹ nuôi là luật sư, không có hậu trường gì sao?
Tên thanh niên cao lúc này có vẻ rất căm tức, hắn chất vấn một tên khác.
Tên thanh niên được gọi là A Hỏa đang hút thuốc, hắn khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, Thủy ca, cha mẹ của nha đầu kia đều bị người ta giết chết, người nuôi nàng là một luật sư tên Vân Thanh, rất đẹp nhưng không có hậu trường, em đã nghe qua rất rõ ràng, không sai.
- Không sai sao? Con bà nó, tao vừa nhận được tám cuộc điện thoại, đều hỏi về nha đầu kia.
Thủy ca rống giận:
- Mày có biết không, bây giờ tất cả anh em giang hồ ở Giang Hải đều tìm cô ta, mày còn nói người ta không có hậu trường à?
- Thủy ca, điều này...Điều này sao có thể.
Tên thanh niên được kêu là A Hỏa chợt ngẩn ngơ:
- Nha đầu này chỉ là một cô bé bình thường, tối đa thì cũng là con nhà có tiền mà thôi, không thể nào điều động tất cả giang hồ Giang Hải được.
- Hừ, đừng nó với ông là không có khả năng, bây giờ sự thật là như vậy.
Thủy ca cực kỳ căm tức, hắn đi tới đi lui trong phòng, rất bực bội.
- Thủy ca, dù cô ta có hậu trường thì bây giờ chúng ta cũng đã ra tay, nghĩ nhiều thì có tác dụng gì? Còn nửa giờ nữa sẽ là sáu giờ, chúng ta chuẩn bị lấy tiền, chỉ cần có tiền thì chúng ta sẽ rời khỏi Giang Hải tìm một chỗ tiêu dao sung sướng, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
A Hỏa cẩn thận nói.
- Cậu biết cái quái gì?
Thủy Ca nổi giận gầm lên:
- Cậu cho rằng cậu có thể làm dễ dàng như vậy sao? Chúng ta dù có chạy ra nước ngoài thì cũng có người tìm xử lý.
Chương 746: Hại chết ông
A Hỏa chợt ngẩn ngơ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn cô gái đang ngồi trên giường, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn hung ác:
- Thủy ca, nếu không, hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong, chúng ta dứt khoát xử lý con bé này? Như vậy sẽ không ai biết chúng ta làm, dù mẹ cô ta có hậu trường, cũng làm gì được chúng ta?
- Hừ, mày có phải là người không? Ông cầu tài không sát nhân, còn nữa, người ta mới năm tuổi, mày cũng ra tay được sao?
Thủy ca măng lớn:
- Con bà nó, ông là người, đếch phải súc sinh.
Trong mắt A Hỏa lóe lên cái nhìn phẫn nộ, hắn lập tức cãi lại:
- Thủy ca, đây không phải em vì tốt cho anh sao? Anh cũng nói nha đầu kia có hậu trường, nếu người khác biết chúng ta bắt cóc nó, còn không bằng rơi vào đường chết? Người không vì mình trời tru đất diệt, nếu nó không chết thì chúng ta chết, nếu chúng ta muốn sống thì nó phải chết.
- Câm mồm, ông dù hồ đồ cũng không làm ra chuyện cầm thú thế này.
Thủy ca hung hăng nhìn A Hỏa, sau đó hắn đốt một điếu, đúng lúc điện thoại vang lên.
Thủy ca cầm điện thoại xem dãy số, cuối cùng hắn không nhận điện thoại. Nhưng sau khi hắn hút được nửa điếu thuốc thì ném xuống đất dùng chân giẫm mạnh lên, sau đó hắn đi đến bên giường.
- Em gái, em không cần phải la lên, chú hỏi em một chuyện, hiểu chưa?
Thủy ca cố gắng nói bằng giọng ôn hòa, hắn nói với ô bé ở trên giường.
Cô bé khẽ gật đầu, bộ dạng rất nghe lời.
Thủy ca lấy miếng vải nhét trong miệng cô bé ra, sau đó hắn hỏi:
- Em gái, em là Vân Tiểu Đông, đúng không?
- Đúng vậy, tôi là Vân Tiểu Đông, năm nay năm tuổi.
Vân Tiểu Đông trừng mắt nhìn:
- Chú, chú thả cháu ra được không? Mẹ cháu nhất định sẽ rất lo.
- Tiểu Đông, đừng lo, chú sẽ thả cháu.
Thủy ca cố gắng cực kỳ dịu dàng nói với Vân Tiểu Đông:
- Trước tiên cháu trả lời chú, mẹ cháu tên gì?
- Chú, mẹ cháu là Vân Thanh, rất đẹp.
Vân Tiểu Đông không biết có phải vì lớn gan hay không mà biểu hiện chẳng chút sợ hãi.
Thủ ca lại hỏi:
- Nhà cháu ngoài mẹ còn có người nào khác sao?
- Còn, chị Lê An là bảo mẫu của cháu, khi mẹ không có ở nhà thì chị ấy chơi với cháu.
Vân Tiểu Đông trừng mắt trả lời.
- Trừ ba người các cháu ra thì còn ai khác?
Thủy ca tiếp tục hỏi thăm, cô gái này rất thông minh, cái gì cũng biết, vì vậy hắn muổn hỏi ra hậu trường của nó.
Vân Tiểu Đông suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không còn, nhưng sau này thì sẽ là bốn người, đến khi chú xấu xa quay về, có lẽ chú ấy sẽ ở cùng với chúng cháu.
Thủy ca cảm thấy là lạ hắn hỏi:
- Tiểu Đông, chú xấu xa mà cháu nói là ai?
- Chú xấu xa là bạn trai của mẹ cháu, chú ấy rất thích mẹ cháu, sau này sẽ là ba ba của cháu, mẹ cháu hình như rất thích chú ấy.
Vân Tiểu Đông nhìn Thủy ca:
- Chú, chú xấu xa rất lợi hại, nếu chú ấy mà trở lại thì nhất định sẽ tìm được cháu, nhưng nếu chú thả cháu ra, cháu sẽ bảo chú xấu xa không đánh chú.
- Hừ, cô bé này còn biết uy hiếp người khác sao?
A Hỏa ở bên cạnh không nhịn được phải nói một câu.
- Câm mồm.
Thủy ca dùng ánh mắt hung hăng nhìn A Hỏa, sau đó hắn tiếp tục nhìn về phía Vân Tiểu Đông, hắn tiếp tục ôn hòa nói:
- Tiểu Đông, cháu có biết chú xấu xa kia tên gì không?
- Tất nhiên là biết, là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Vân Tiểu Đông có chút đắc ý:
- Chú ấy là Hạ Thiên, cháu là Tiểu Đông, cháu cảm thấy mình và chú ấy rất có duyên, vì vậy sau này chú ấy rất có thể là ba ba của cháu.
- Hạ...Hạ Thiên?
Thân thể Thủy ca chợt run lên, sau đó hắn đặt mông ngồi xuống đất, rõ ràng là sợ đến mức mất hồn.
Thủy ca cũng là một tên côn đồ, mà côn đồ thành phố Giang Hải chẳng ai không biết Hạ Thiên, đây là Thiên ca trong truyền thuyết, là đại ca ăn sạch hắc bạch, là đại ca vô địch. Những truyền thuyết về Thiên ca rất nhiều trong hắc bạch, người nào cũng biết vài chuyện, ai cũng biết chọc vào Thiên ca sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Nhưng bây giờ hắn lại bắt cóc con nuôi của bạn gái Thiên ca, điều này...Thật sự là số chó.
- Thủy ca, làm sao vậy?
A Hỏa có chút buồn bực, thật ra A Hỏa cũng không phải là côn đồ, chỉ là hắn vừa thất nghiệp không có việc làm mà muốn cùng Thủy ca tham gia hắc đạo, vì vậy đến bây giờ hắn còn chưa nghe nói qua cái tên Hạ Thiên. Dù Hạ Thiên là người ảnh hưởng đến hai nhà hắc bạch nhưng đối với người bình thường thì sẽ chẳng biết hắn có bao nhiêu lợi hại, không biết đáng sợ cỡ nào.
- Con bà nó, mày hại chết ông rồi.
Thủy ca đột nhiên phóng lên đấm lên mặt A Hỏa:
- Còn nói cùng ông phát tài, tao thấy mẹ mày phát tài thì có, nếu không tốt thì cả nhà ông đều toi sạch.
- Thủy ca, em...Em thật sự không biết... ....
A Hỏa có chút mơ hồ, nhưng hắn hiểu, lần này sợ rằng đã bắt cóc lầm người.
- Không biết con bà mày, không biết gì mà dám tùy tiện bắt cóc à?
Thủy ca sắp phát điên:
- Hừ, Vân Thanh là phụ nữ của Thiên ca, sao mày không nghe cho rõ ràng? Mày biết Tứ Hải bang vì sao mà xong đời không? Chỉ vì Thiên ca nói một câu mà thôi.
- Thủy ca, nhưng bây giờ anh đánh em cũng vô dụng, hay là anh nghe em, chúng ta xử lý con bé kia, sau đó ai biết được là chúng ta làm?
A Hỏa cuối cùng cũng biết mình chọc vào tai họa, nhưng hắn cũng không muốn chờ chết, hắn thấy chỉ cần giết chết Vân Tiểu Đông thì sẽ chẳng ai tra được hắn là kẻ ra tay.
- Chú, chú cũng đừng như vậy, chú đừng sợ, chỉ cần chú thả cháu ra, cháu sẽ cầu xin cho chú trước mặt chú xấu xa.
Giọng nói trong trẻo của Vân Tiểu Đông chợt vang lên.
- Nha đầu khốn kiếp, im mồm cho ông.
A Hỏa lập tức nổi giận, hắn đột nhiên phóng về phía Vân Tiểu Đông, hắn dùng hai tay bóp cổ cô bé:
- Con khốn kiếp, nếu mày không chết thì ông chết, vậy ông giết chết mày.
- Ư, ư, ư... ....
Vân Tiểu Đông bị bóp cổ mà gương mặt đỏ bừng, nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng nàng là một đứa bé, lại bị trói, sao có thể vùng vẫy được?
- Buông tay.
Thủy ca quát;
- Hừ, mày muốn làm cầm thú sao?
- Thủy ca, em tình nguyện làm cầm thú còn sống, không muốn làm một người chết.
A Hỏa quyết tâm:
- Em bóp chết con bé này, như vậy chúng ta còn có đường sống, mà bọn họ cũng không biết nha đầu kia còn sống hay chết, chúng ta còn có thể kiếm được tiền.
Chương 747: Cướp đưa người quay lại
A Hỏa vừa nói vừa tiếp tục dùng lực, rõ ràng muốn bóp chết Vân Tiểu Đông, nhưng thật ra hắn không phải sợ Hạ Thiên trả thù, thực tế bây giờ hắn còn chưa có quan điểm rõ ràng về Hạ Thiên.
Trong kế hoạch của A Hỏa, trước đó hắn đã từng có ý nghĩ bắt rồi giết con tin, vì hắn thấy như vậy là an toàn nhất. Tuy cô bé này mới chỉ năm tuổi nhưng bây giờ những cô bé đều rất thông minh và trưởng thành sớm, những đứa bé năm tuổi thường hiểu rất nhiều chuyện, nếu để chạy mất thì sợ rằng khả năng bị bắt lại là rất cao.
Vì vậy khi nghe nói cô bé rất có hậu trường thì A Hỏa đã quyết tâm muốn giết chết con tin, đến bây giờ hắn tự mình hành động, trong mắt hắn thì bóp chết một cô bé chẳng khác nào một con chó con mèo, chẳng gì quá khác biệt.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vân Tiểu Đông chợt có chút khổ sở, nếu tiếp tục như vậy thì nàng sẽ bị bóp chết tươi. Khi thấy biểu cảm của Vân Tiểu Đông thì A Hỏa không chút thương cảm, đặc biệt là còn có chút khoái ý và tàn nhẫn, giống như bóp chết một cô bé làm hắn sinh ra khoái cảm biến thái.
Nhưng đúng lúc này A Hỏa cảm thấy sau gáy đau đớn dữ dội, hắn thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngất đi.
- Khụ, khụ... ....
Vân Tiểu Đông ho khan dữ dội, sau đó lại thở vào từng đợt.
- Hừ, chết cũng được, nhưng ông thật sự không chịu được những hành vi cầm thú như vậy.
Thủy ca ở bên kia mắng một câu, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà đấm cho A Hỏa bất tỉnh.
Thủy ca thấy dù bắt cóc hay cướp bóc gì cũng được, chẳng qua chỉ cầu tài mà thôi, cầu tài thường không sát hại tính mạng, đây là điều mấu chốt. Dù nói nguy hiểm đến tính mạng thì hắn cũng chỉ có thể ra tay với người lớn, nếu nói hắn muốn giết một cô bé, hơn nữa đó còn là một cô bé năm tuổi đáng yêu, thật sự hắn rất ngượng tay, cũng không thể nào để người khác làm như vậy, vì thế cuối cùng hắn lựa chọn phương án cứu Vân Tiểu Đông.
- Chú, cám ơn chú đã cứu cháu, cháu sẽ thay chú cầu tình với chú xấu xa.
Vân Tiểu Đông cuối cùng cũng khôi phục lại, nàng mở miệng nói.
Thủy ca nhìn Vân Tiểu Đông, hắn lộ ra nụ cười khổ, làm người đúng là không nên quá tham, vì mười triệu mà chọc vào một phiền toái lớn, bây giờ hắn không yêu cầu xa vời mình có thể chạy thoát, chỉ mong sao mình không liên quan đến người nhà.
Khu dân cư Kim Thái.
Vân Thanh nhìn đồng hồ, sau đó nàng dùng giọng sốt ruộc hỏi thăm Hạ Thiên:
- Chỉ kém mười phút nữa là sáu giờ, tiền có thể gom đến đủ sao?
Hạ Thiên đang muốn nói gì đó thì có ba người đẩy cửa tiến vào, người đi đầu là Tiền Đa Đa, phía sau là hai vệ sĩ, trong đó có một người mang theo một chiếc rương lớn.
- Hạ Thiên.
Tiền Đa Đa quét mắt nhìn quanh phòng, hắn thấy Hạ Thiên và lập tức tiến lên chào hỏi:
- Tiền đã gom xong, trên đường kẹt xe, trễ vài phút.
Tên vệ sĩ xách va li đến, sau đó hắn mở ra, bên trong đều là tiền mặt.
Hoàng An Bình thở dài một hơi:
- Như vậy không còn vấn đề gì nữa.
- Hạ Thiên, xảy ra chuyện gì sao?
Tiền Đa Đa nhịn không được phải hỏi một câu, giữa trưa hắn còn dùng cơm với Hạ Thiên, cũng đâu nghe nói Hạ Thiên cần nhiều tiền mặt như vậy?
- Không có gì, không biết có thằng ngốc nào bắt con gái của chị Vân Thanh.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Đúng lúc này điện thoại của Vân Thanh vang lên, nàng lấy điện thoại ra, vẻ mặt hơi đổi:
- Điều này, hình như là điện thoại của bọn cướp.
- Chị Vân Thanh, chị cứ nhận điện thoại, chị chỉ cần nhận điện thoại thì Tiểu Yêu Tinh có thể biết bọn cướp ở đâu.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng nhận điện thoại:
- Alo.
- Mẹ, là con đây.
m thanh trong điện thoại làm cho Vân Tiểu Đông chợt ngẩn ngơ.
- Tiểu Đông sao? Con không sao đấy chứ?
Vân Thanh vội vàng hỏi.
- Mẹ, con không sao, con sẽ về nhà ngay, mẹ đừng lo lắng, con đang đi trên đường, có một chú đưa con về nhà.
Vân Tiểu Đông nhanh chóng nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên, là Tiểu Yêu Tinh gọi đến.
- Chồng, bọn cướp đang di động nhưng em vẫn phát hiện ra được vị trí, em lợi hại không...Ủa, hình như hắn ngày càng đến gần chồng thì phải... ....
Tiểu Yêu Tinh chợt khoe khoang vài câu, sau đó có chút kinh ngạc.
Sau đó Vân Thanh cúp điện thoại, nàng ngây người nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu Đông nói sẽ quay về ngay.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng cúp điện thoại:
- Cô bé bảo sẽ về ngay.
Đám người trong phòng chợt ngây ra, vẻ mặt quái dị, sao lại như vậy? Bận rộn nửa ngày, bây giờ người bị bắt cóc đã quay lại rồi sao?
Vài phút sau Vân Tiểu Đông xuất hiện trước cửa, đi cùng nàng là một tên thanh niên, đúng là Thủy ca.
- Mẹ.
Vân Tiểu Đông vui sướng bổ nhào vào lòng Vân Thanh, lúc này Vân Thanh ôm lấy cổ Tiểu Đông, nước mắt không tự giác chảy ra, nhưng rõ ràng là nước mắt vui sướng.
Hoàng An Bình lập tức đứng lên đi về phía Thủy ca, vẻ mặt nghi ngờ:
- Anh là ai?
Thủy ca nhìn đám người ở đây, sau đó hắn đi về phía Hạ Thiên rồi khom lưng cúi đầu:
- Thiên ca.
- Chú biết anh sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Đúng vậy, Thiên ca, em đã xem qua ảnh của anh.
Thủy ca cung kính trả lời, sau đó hắn cắn răng rồi đột nhiên quỳ gối trước mặt Hạ Thiên:
- Thiên ca, em đến để thỉnh tội.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Thỉnh tội gì?
- Thiên ca, là em tham tiền nên cùng A Hỏa bắt cóc Tiểu Đông, em tình nguyện nhận trừng phạt, chỉ hy vọng Thiên ca mở một mặt lưới cho cả nhà em.
Thủy ca cúi đầu nói.
Nghe nói như vậy thì dù là Hoàng An Bình và vài tên cảnh sát hay Vân Thanh và nhóm người Tiền Đa Đa vừa mới vào cửa cũng sững sờ, thì ra tên này là cướp, bây giờ tự động đưa người trở lại sao?
- Chú xấu xa, không nên trách chú này, chú ấy đã cứu mạng cháu.
Lúc này Vân Tiểu Đông nói:
- Một tên khác thiếu chút nữa đã bóp cổ cháu chết mất, nếu không có chú này hỗ trợ, sợ rằng bây giờ cháu đã chết thật rồi.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, nàng vội vàng hỏi:
- Tiểu Đông, con nói cho mẹ nghe, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Vân Tiểu Đông lập tức dùng giọng sinh động như thật nói ra tất cả tình huống, sau đó Vân Thanh chợt kinh hoàng, Hoàng An Bình thì đã có hành động, hắn trực tiếp bắt Thủy ca.
- Này, thả em nó ra.
Lúc này Hạ Thiên nói một câu.
Hoàng An Bình chợt sững sờ:
- Thả sao? Nhưng, Hạ Thiên, hắn là cướp, dù hắn đưa người quay lại cũng không thể xóa bỏ tình huống phạm tội.
- Em nó bắt cóc Tiểu Đông nhưng lại cứu Tiểu Đông, xem như hai bên triệt tiêu cho nhau.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh là người thường nói lý lẽ, nếu người này đã thức thời thì anh sẽ không cho em nó ngồi tù, tóm lại cứ tính là như vậy.
Hoàng An Bình chợt cảm thấy khó khăn, khi đang do dự thì điện thoại lại vang lên, hắn nhận điện thoại mà vẻ mặt biến đổi, hắn hô lên nghẹn ngào:
- Cái gì? Lại có bắt cóc?
Chương 748: Bọn cướp trình độ quá kém
Trước nay bắt cóc đều được coi là án lớn, lần này Vân Tiểu Đông bị bắt cóc và Hoàng An Bình tự mình dẫn đội xử lý, không chỉ vì Lý Bình có quen biết với Vân Thanh, quan trọng là án bắt cóc trước nay luôn được coi trọng.
Nhưng thật ra án bắt cóc cũng không nhiều, bình thường mỗi tháng khó có một vụ, nhưng bây giờ mới nửa ngày đã có hai vụ, tất nhiên Hoàng An Bình sẽ cực kỳ kinh ngạc. Nhưng khi hắn biết rõ nhân thân của người bị bắt cóc thì không còn là kinh ngạc bình thường, hắn thật sự kinh hoàng.
Bị bắt cóc là một người phụ nữ, tên là Tô Mỹ Bình, tuy cũng họ Tô nhưng không có quan hệ gì với Tô gia trong tam đại gia tộc thành phố Giang Hải. Đây là một giảng viên trường cao đẳng, vừa bốn mươi, nếu chỉ là như vậy thì quá bình thường, nhưng thực tế lại không bình thường, vì chồng của nàng chính là cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải, là Hào Đồ.
Đường đường là vợ của cục trưởng cục công an tỉnh lại bị người ta bắt cóc, như vậy rõ ràng là sự sỉ nhục cảnh sát Bình Hải, tuyệt đối khó thể bỏ qua. Mà bọn cướp rõ ràng lại lớn gan bắt cóc phu nhân của cục trưởng cục công an tỉnh, điều này thật sự làm người ta khiếp sợ.
Tô Mỹ Bình đã bị bắt cóc nửa giờ trước, khi nàng dạy học và đang trên đường về nhà thì có vài tên đàn ông bị mặt bắt nàng đưa đi. Khi Hào Đồ nhận được tin tức thì cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải là Hoàng Hải Đào cũng nhận được tin, lão tự mình dẫn người đến hiện trường, lão muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tô Mỹ Bình quay về.
Chuyện này tạo nên áp lực rất lớn với cảnh sát, thực tế bây giờ cả chính quyền cao tầng của tỉnh Bình Hải cũng biết chuyện, bọn họ cũng tương đối coi trọng vấn đề này. Nếu những người dân thường biết ngay cả vợ của cục trưởng cục công an tỉnh cũng bị bắt cóc, như vậy bọn họ còn yên tâm sao?
Sau khi sự việc phát sinh thì Hoàng An Bình cũng không quan tâm chuyện bên phía Vân Thanh, hắn nhanh chóng đưa vài tên cảnh sát bỏ đi, vì vậy mà tên Ngưu Thủy Sinh tự xưng là Thủy ca lại tránh được một kiếp.
Còn tên A Hỏa thì không may mắn như vậy, Hạ Thiên nghe nói tên kia thiếu chút nữa đã bóp chết Vân Tiểu Đông, vì vậy hắn bắt Ngưu Thủy Sinh đưa mình đi tìm tên A Hỏa vẫn còn hôn mê, sau đó hắn đâm cho đối phương vài châm, để người này hoàn toàn ngủ ngất.
- Này, nhớ kỹ, chú vì cứu Tiểu Đông mà đánh chết tên này, sau này đừng nói người khác mình là cướp, nếu không cảnh sát túm cậu, anh sẽ chẳng quan tâm.
Hạ Thiên nói một câu với Ngưu Thủy Sinh, sau đó cũng không quan tâm phản ứng của đối phương mà bỏ đi, chạy về khu dân cư Kim Thái.
Tiền Đa Đa cũng đã bỏ đi, Hạ Thiên cũng cho hắn mang theo số tiền chín triệu quay về, dù sao bây giờ cũng không cần sử dụng, như vậy cứ để Tiền Đa Đa trông coi. Bây giờ Hạ Thiên cảm thấy Tiền Đa Đa rất tốt, nói tiền thì có tiền, thuận lợi hơn ngân hàng rất nhiều.
- Chú xấu xa, chú vừa đi đâu vậy?
Vân Tiểu Đông thấy Hạ Thiên quay về thì tò mò hỏi.
- Chú ra ngoài tản bộ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Phải không?
Vân Tiểu Đông có chút nghi ngờ:
- Người ta ăn cơm tối xong mới tản bộ, chú xấu xa đã ăn tối chưa?
- Chưa.
Hạ Thiên nói, hắn thật sự chưa ăn gì.
- Chú xấu xa, chú ăn cơm cùng với cháu nhé? Chị Lê An đang nấu cơm.
Vân Tiểu Đông lập tức nói.
- Được.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ đồng ý, thật ra hắn không muốn đi, hắn còn muốn chị Vân Thanh thực hiện ước định.
- Hạ Thiên, cậu nhìn Tiểu Đông kìa, chỗ họng có vết đỏ, không sao đấy chứ?
Vân Thanh mở miệng hỏi, giọng điệu có chút dịu dàng, hoàn toàn không giống với những lời trước kia nói với Hạ Thiên.
- Không có gì.
Hạ Thiên nhìn nhìn, sau đó hắn sờ tay lên cổ Vân Tiểu Đông:
- Được rồi, không sao nữa.
- À, thật sự không đau, vừa rồi nói chuyện còn có hơi đau cổ.
Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên:
- Chú xấu xa, chú thật sự lọi hại.
- Điều này là đương nhiên, chú rất lợi hại.
Hạ Thiên không phủ nhận mình lợi hại, hắn cười hì hì với Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chúng ta nói những gì ở thủ đô, chị còn nhớ rõ chứ?
Vẻ mặt Vân Thanh hơi đỏ, nàng muốn nói gì đó lại thôi.
- Mẹ, mẹ và chú xấu xa đã nói gì với nhau ở thủ đô vậy?
Vân Tiểu Đông có chút tò mò.
- Con nít đừng xen vào những chuyện thế này.
Vân Thanh khẽ nói.
- Mẹ, có phải chú xấu xa muốn kết hôn với mẹ không?
Vân Tiểu Đông tiếp tục truy vấn.
- À, không phải.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, sau đó trả lời.
- À, chẳng lẽ các người thích ở chung? Mẹ, vậy sau này buổi tối con chỉ có thể ngủ cùng với chị Lê An sao?
Vân Tiểu Đông tiếp tục hỏi;
- Mẹ ngủ chung với chú xấu xa phải không?
Vân Thanh lập tức xấu hổ không thôi, trẻ con biết nhiều chuyện đúng là thương không nổi, mới nhiêu đó tuổi sao lại biết những chuyện như vậy?
Vân Thanh không biết trả lời thế nào nhưng Hạ Thiên lại nghiêm trang nói:
- Đúng vậy, sau này chú sẽ cùng chị Vân Thanh ngủ chung.
- Chú xấu xa, chú và mẹ sẽ sinh em bé sao? Các người có em bé thì có còn quan tâm đến con nữa không?
Vân Tiểu Đông có chút căng thẳng.
Vân Thanh thiếu chút nữa thì ói máu, tiểu nha đầu sao biết đủ mọi thứ thế này?
Đúng lúc này thì điện thoại của Hạ Thiên vang lên, điều này xem như giúp Vân Thanh, nàng không cần trả lời câu hỏi của Tiểu Đông.
- Chồng, Tiểu Đông đã về chưa?
Người điện thoại đến là Sở Dao, điện thoại vừa nối thông thì nàng đã hỏi ngay.
- Đúng vậy, đã sớm quay về.
Hạ Thiên trả lời.
- Chồng, cậu rất quen biết cục trưởng cục công an tình Hào Đồ sao?
Sở Dao lại hỏi.
- Không phải rất quen, sao vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, Sở Dao sao lại quan tâm đến ông già Hào Đồ?
- Là thế này, vợ của Hào Đồ là Tô Mỹ Bình không phải bị người ta bắt cóc sao?
Sở Dao nhanh chóng nói:
- Vừa rồi Hoắc Tiểu Xuyên vừa điện thoại đến cho em, nói là bọn họ muốn đi bắt đám cướp bắt cóc Vân Tiểu Đông, kết quả là không cẩn thận tìm được một nhóm khác. Đến khi bọn họ thu phục được đám cướp thì phát hiện bọn này bắt cóc không phải là Vân Tiểu Đông mà là Tô Mỹ Bình. Bây giờ Tô Mỹ Bình ở trong tay bọn họ, nếu trực tiếp đưa cho cảnh sát thì có chút phiền toái, hơn nữa dù sao cũng là dân giang hồ, đi gần cảnh sát cũng không nên. Vì vậy em muốn anh hỗ trợ đưa Tô Mỹ Bình cho Hào Đồ, còn vài tên cướp, đều là người bên ngoài vào Giang Hải, anh chỉ cần giao cho Hào Đồ là được.
- Như vậy sao? Không có vấn đề, anh sẽ điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ, thuận tiện cho chị ấy đứng ra giải quyết.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn nói một câu:
- Những năm nay trình độ của bọn cướp là quá kém.
Chương 749: Hào Đồ may mắn
Hào Đồ đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường cái, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại có vài phần bất đắc dĩ.
Đường đường là một cục trưởng cục công an, lão gánh vác trách nhiệm an toàn cho nhân dân toàn tỉnh, nhưng lúc này lão lại phát hiện mình chẳng bảo vệ được vợ con của mình, điều này thật sự là một cảm giác đau đớn. Hơn nữa đạo tặc càn rỡ càng làm lão cảm thấy phẫn nộ.
Điều làm Hào Đồ cảm thấy khó thể tưởng chính là bọn cướp điện thoại đến, yêu cầu của đối phương là thả Thái Bằng Trình, điều này làm hắn hiểu ra, lần này bọn cướp đến vì Thái Bằng Trình.
Tuy Hào Đồ lo lắng cho sự an toàn của vợ nhưng biết không thể thỏa hiệp với yêu cầu của đối phương, lão không thể đưa Thái Bằng Trình đi trao đổi, điều duy nhất có thể làm là chờ cảnh sát thành phố Giang Hải phá án. Lúc này lão chỉ có thể chờ đợi ở đây, không phải lão không muốn đi tìm người, mà lão biết với trạng thái hiện tại của mình, tự mình ra trận sẽ không phù hợp.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Hào Đồ vội vàng đi đến bên cạnh bàn, lão nhanh chóng cầm lấy điện thoại:
- Tôi là Hào Đồ.
- Cục trưởng Hào, là tôi, Lãnh Băng Băng.
Đầu dây bên kia vang lên giong nói quen thuộc đối với Hào Đồ:
- Bây giờ giảng viên Tô đang ở phân cục quận Đông, chị ấy có chút sợ hãi, anh có thể đến đón không?
- Tiểu Lãnh, cô...Cô nói gì?
Hào Đồ nghi ngờ mình nghe lầm, hoặc lão thấy hạnh phúc có lẽ đến quá đột nhiên:
- Cô nói là...Cô đã tìm thấy Mỹ Bình rồi sao? Đã cứu được cô ấy ra rồi à?
- Cục trưởng Hào, thật ra không phải tôi tìm được, nhưng bây giờ giảng viên Tô đang ở chỗ tôi, ngoài có chút kinh hãi thì không bị thương tổn gì khác. Nếu anh không có thời gian thì tôi có thể đưa chị ấy qua.
Lãnh Băng Băng có chút khách khí, dù thực tế nàng không cần phải khách khí với Hào Đồ như vậy, vì gần đây Hào Đồ luôn cầu nàng giúp làm việc, nàng cơ bản không có việc gì phải cầu xin Hào Đồ.
- Không, không bận, tôi có thời gian...Tôi sẽ đến ngay.
Hào Đồ vội vàng nói, sau đó lão cúp điện thoại và chạy ra khỏi phòng làm việc.
Hơn mười phút sau, khi Hào Đồ thấy được vợ bình yên ở phân cục quận Đông thì cuối cùng cũng tin ông trời quan tâm đến mình, sau khi vợ bị bắt cóc chưa đến một giờ đã được cảnh sát giải cứu, điều này rõ ràng có thể nói là kỳ tích.
- Mỹ Bình, em cứ ngồi xuống nghỉ ngơi, anh nói chút chuyện với Tiểu Lãnh.
Hào Đồ an ủi vợ một lượt, sau khi đợi tâm tình vợ mình bình tĩnh trở lại, lão nói một tiếng rồi đi đến phòng làm việc của Lãnh Băng Băng.
- Tiểu Lãnh, lần này thật sự đa tạ cô.
Hào Đồ dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lãnh Băng Băng.
- Cục trưởng Hào, anh quá khách khí rồi, lần này thật ra không phải là công lao của cháu.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
Hào Đồ có chút tò mò:
- Tiểu Lãnh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bọn cướp kia đã bị bắt rồi sao?
- Bọn cướp đều đã bị bắt, bây giờ đang ở cục cảnh sát, cục trưởng Hào có thể đưa đi bất cứ lúc nào.
Lãnh Băng Băng trả lời, nàng có chút trầm ngâm rồi bổ sung một câu:
- Thật ra là Hạ Thiên nhờ người hỗ trợ tìm bọn cướp.
- Hạ Thiên sao?
Hào Đồ cực kỳ kinh ngạc, lão lập tức giật mình:
- Trách không được, hèn gì tìm được bọn cướp nhanh như vậy. Tiểu Lãnh, lúc này thật sự làm phiền hai người, nếu không...Ôi!
Hào Đồ không thể truy vấn quá trình, vì lão biết rõ Hạ Thiên có năng lực không giống người thường. Tất nhiên Hào Đồ cũng không biết, uy lần này có thể coi là công lao của Hạ Thiên, nhưng hắn thật ra cũng chẳng bỏ ra chút sức lực gì, chỉ có thể nói là Hào Đồ quá may mắn, vừa may Tiểu Đông bị bắt cóc, đám người Sở Dao tung người đi tìm, kết quả là bắt được đám người bắt cóc Tô Mỹ Bình, vì vậy mới cứu được nàng ra ngoài.
Nhưng dù nói thế nào thì lúc này Hào Đồ cũng thiếu Hạ Thiên một đại ân, công lao cứu Tô Mỹ Bình quay về cũng được đặt lên đầu Lãnh Băng Băng, dù thực tế Lãnh Băng Băng chẳng làm gì. Nàng chỉ nhận được điện thoại của Hạ Thiên, sau đó trực tiếp đến bắt bọn cướp và Tô Mỹ Bình về cục công an quận Đông, nói chung là chỉ tiếp nhận mà thôi.
Hào Đồ cũng không ở lại phân cục quận Đông quá lâu, dù sao Tô Mỹ Bình cũng vừa bị bắt cóc, trước tiên lão phải đưa nàng về nhà. Còn đám cướp kia, trước tiên cứ giam lại, sau đó sẽ thẩm vấn.
Mà lúc này trong nhà Vân Thanh, Hạ Thiên cũng vừa cùng nàng ăn xong bữa tối.
- Tôi có chút chuyện cần thương lượng với cậu.
Sau khi ăn xong thì Vân Thanh kéo Hạ Thiên vào phòng ngủ của mình.
- Chị Vân Thanh, tôi cũng có chuyện muốn nói với chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Bây giờ chị rõ ràng đã yêu tôi, vì vậy chị phải thực hiện lời hứa, phải làm vợ tôi.
Gương mặt Vân Thanh trở nên đỏ hồng, nàng có chút bất đắc dĩ, dù khoảng thời gian qua không ngắn nhưng cũng là mười ngày, lần này nàng gặp mặt hắn và vẫn như trước, cũng không kháng cự lại những hành vi thân mật của hắn. Không lâu trước đó nàng thấy Hạ Thiên, thậm chí còn chủ động nhào vào lòng hắn.
- Chuyện này để lát nữa có được không?
Vân Thanh nói, giọng điệu có hương vị năn nỉ, thật ra bây giờ nàng cảm thấy mình có chút cảm giác biến đổi với Hạ Thiên, khi Vân Tiểu Đông bị bắt cóc thì nàng chợt kinh hoàng, khi Vân Tiểu Đông quay về thì nàng ý thức Hạ Thiên là chỗ dựa lớn cho mình.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không gấp, đêm nay còn dài:
- Chị Vân Thanh, vậy chị muốn thương lượng với tôi về vấn đề gì?
- Tiểu Đông xảy ra chuyện làm tôi cảm thấy lo lắng, tôi không biết sau này nó còn có thể gặp chuyện tương tự hay không. Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy chúng ta nên tìm vệ sĩ cho nó.
Vân Thanh có chút chần chừ, dưới tình huống bình thường thì vệ sĩ thường dùng cho con nhà phú hào hoặc giới chính khách, nàng chỉ là luật sư bình thường, nàng muốn vệ sĩ bảo vệ cho con mình, điều này có chút khoa trương. Nhưng nàng thật sự sợ những sự kiện như hôm nay, vì vậy nàng có chút do dự.
- Chị Vân Thanh, điều này chị cứ yên tâm, tôi sẽ tìm người bảo vệ cho chị và Tiểu Đông.
Hạ Thiên cũng cảm thấy mình nên tìm vài vệ sĩ bảo vệ coh vợ của mình, dù sao vợ hắn chẳng phải ai cũng như Kiều Tiểu Kiều. Vì đề phòng, hắn phải tìm vệ sĩ bảo vệ trong tối hoặc ngoài sáng cho vợ mình mới tốt.
Hạ Thiên lập tức hành động theo kế hoạch, trước tiên hắn điện thoại cho Kiều Đông Hải, để đối phương tìm một nhóm vệ sĩ đáng tin cậy để bảo vệ các nàng Vân Thanh ngoài sáng. Sau đó hắn điện thoại cho Sở Dao, để nàng tìm vài tên thủ hạ âm thầm bả vệ, ngoài sáng trong tối như vậy mới tương đối an toàn.
Nhưng vì cẩn thận mà Hạ Thiên còn quyết định làm một chuyện khác, tối nay hắn phải bắt đầu từ Vân Thanh.
Chương 750: Cho cháu mượn một tối
Thật ra chuyện Hạ Thiên muốn làm rất đơn giản, thật ra ý nghĩ này cũng chẳng phải đến bây giờ mới có, nhưng chẳng qua lúc này hắn muốn nhanh chóng hành động mà thôi. Đó chính là việc tẩy tủy, hắn định tẩy tủy cho mỗi bà vợ, sau đó dạy cho các nàng chút thuật phòng thân. Như vậy tuy không thể trực tiếp bồi dưỡng các nàng thành cao thủ, nhưng nếu đối mặt với bọn cướp tầm thường thì không có vấn đề gì.
- Chị Vân Thanh, vệ sĩ ngày mai sẽ đến.
Hạ Thiên nhìn Vân Thanh, bộ dạng rất chuyên chú:
- Bây giờ không phải là lúc nên nói đến chuyện ước hẹn của chúng ta ở thủ đô sao?
Vân Thanh dùng cặp mắt xếch xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, trên mặt có vài phần cảm giác bất đắc dĩ. Bản chất của người này chính là sắc lang, từ đầu đến cuối chỉ nhớ đúng một việc mà thôi.
- Cậu cần phải vội vã như vậy sao?
Vân Thanh biết rõ chuyện này cuối cùng phải đối mặt, lúc này nàng cũng không còn cảm thấy phản cảm với Hạ Thiên như trước, nhưng trong giọng nói không nhịn được phải mang theo chút toan tính:
- Tôi sẽ không đổi ý.
- Chị Vân Thanh, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên tôi sẽ rất gấp.
Hạ Thiên không cảm giác có gì không đúng, khi nghe nói Vân Thanh không đổi ý thì hắn rất vui sướng, xem ra không cần cường đoạt, Vân Thanh sẽ là vợ của hắn.
Vân Thanh không nói gì, nàng vốn muốn hỏi Hạ Thiên, vì sao nàng không kháng cự lại hành vi thân mật của hắn? Thật ra đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ hắn dùng y thuật để ra tay với nàng, vì đến lúc này nàng vẫn có cảm giác kháng cự với đàn ông khác, nhưng cũng chỉ duy nhất một mình hắn, dù nàng có tiếp xúc thân mật thế nào cũng không thể sinh ra ý nghĩ bài xích.
Vân Thanh tin đây tuyệt đối không phải vì mình yêu Hạ Thiên, thực té đến bây giờ nàng vẫn không ghét hắn, nhưng nếu nói nàng yêu hắn thì có chút giả tạo. Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ không tính là thân thuộc, hơn nữa trước nay nàng cảm thấy hắn rất lăng nhăng, nói chuyện không đàng hoàng, không tạo ra ấn tượng gì hay. Bây giờ cảm giác của nàng đối với hắn đã tương đối khá, nhưng nếu nói nàng vì yêu hắn mà không cảm thấy bài xích hành vi thân mật, điều này rõ ràng là giả.
Nhưng sau khi suy xét một lượt thì Vân Thanh vẫn không đưa ra nghi vấn kia, nàng cảm thấy vấn đề này thật ra không có ý nghĩa, vì nàng để ý nhất không phải quá trình mà là kết quả. Thật ra nàng cũng không phải muốn biết vì sao Hạ Thiên làm được như vậy, nhưng nếu nàng vẫn không biến đổi gì, nàng vẫn có thể tiếp nhận hành vi thân mật của hắn, như vậy nàng tình nguyện cùng hắn ở cùng một chỗ với nhau.
Vân Thanh muốn làm một người phụ nữ bình thường, nàng không muốn để người ta nói mình có bệnh, nàng cũng không muốn bị người ta chê bai này nọ sau lưng. Trước kia nàng không ý thức được điều này, nhưng bây giờ Hạ Thiên xuất hiện làm nàng cảm thấy có cơ hội thực hiện được nguyện vọng này. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Hạ Thiên là một sắc lang quá lăng nhăng, hăng nữa còn nhỏ hơn nàng mười tuổi, điều này làm nàng cảm thấy rất quái dị.
Vân Thanh cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, nàng không khỏi giật mình bừng tỉnh trong cơn suy nghĩ, sau đó nàng phát hiện Hạ Thiên đang ôm mình, cũng giống như dự đoán của nàng, trong đầu nàng chẳng có bất kỳ ý nghĩ trốn tránh nào khác. Ngược lại tình huống này còn làm nàng cảm thấy an tâm thoải mái, khi Hạ Thiên dùng tay lục lọi trên người nàng, nàng vẫn không có ý nghĩ kháng cự.
- Ngày mốt cậu có rãnh không?
Vân Thanh đột nhiên khẽ hỏi.
- Có rảnh.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời lại một câu:
- Chị Vân Thanh, ngày mai có chuyện gì?
- Tôi sẽ về nhà ông bà nội, nếu cậu có rảnh thì đi cùng tôi.
Vân Thanh khẽ nói.
- Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, sau đó hắn hỏi:
- Chị Vân Thanh, nhà chị ở đâu?
- Nhà tôi ở huyện Mộc Dương, cách đây không tính là quá xa, lái xe mất vài giờ.
Vân Thanh khẽ trả lời.
Hạ Thiên không khỏi giật mình:
- Chị Vân Thanh, nhà chị ở huyện Mộc Dương sao? Sao chị không biết ở huyện Mộc Dương có một ngọn núi Thanh Phong Sơn?
- Trước kia thật ra không biết, nhưng những ngày gần đây được nghe vài tin tức về Thanh Phong Sơn, cũng xem như đã biết.
Vân Thanh giải thích:
- Thật ra theo tôi biết thì Thanh Phong Sơn kia rất vắng vẻ, huyện Mộc Dương chẳng có danh tiếng gì, hơn nữa tôi ở quê cũng không tính là quá lâu, khi đó chưa từng nghe người ta nói về Thanh Phong Sơn.
- Thì ra là như vậy.
Hạ Thiên hiểu được, sau đó hắn dùng giọng sắt son đảm bảo:
- Chị Vân Thanh, chị yên tâm, ngày mốt tôi nhất định sẽ cùng chị về quê.
Nếu là đi nơi khác thì Hạ Thiên sẽ không thể khẳng định như vậy, nhưng huyện Mộc Dương thì khác, nếu Vân Thanh không đi thì vài ngày nữa hắn cũng phải đi. Vì thế ngày mai hắn cùng chị Vân Thanh đến huyện Mộc Dương cũng không có vấn đề.
- Ừ!
Vân Thanh vốn định đồng ý một tiếng, nhưng âm thanh không khỏi trở nên yêu kiều, vì lúc này Hạ Thiên đã tập kích đến bộ ngực mẫn cảm của nàng, cảm giác khác thường làm nàng khó thể khống chế được.
- Mẹ!
Đột nhiên một âm thanh từ ngoài cửa truyền vào.
- A!
Vân Thanh hô lên một tiếng kinh hoàng, gò má nóng phát sốt, nàng thấy Vân Tiểu Đông đang đứng ở cửa dùng ánh mắt vô tội nhìn mình và Hạ Thiên.
Khoảnh khắc này Vân Thanh có chút oán giận Hạ Thiên, sắc lang này chiếm tiện nghi của nàng cũng chẳng là gì, nhưng vì sao không đóng cửa lại? Bây giờ thì tốt rồi, đã làm cho Tiểu Đông thấy được.
- Tiểu Đông, con tìm mẹ có chuyện gì sao?
Vân Thanh có chút trấn định, nàng dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Mẹ, đêm nay mẹ sẽ ngủ với chú xấu xa sao?
Vân Tiểu Đông trừng mắt nói.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này nàng thật sự không biết có chuyện gì xảy ra.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên đón lời.
- Chú xấu xa, cháu nhờ chú một việc được không?
Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên.
- Chuyện gì vậy?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Cho cháu mượn mẹ một buổi tối được không? Bây giờ cháu muốn ngủ với mẹ, cháu có chút sợ hãi.
Vân Tiểu Đông trơ mắt nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút buồn bực, trước đó hắn cảm thấy Vân Tiểu Đông rất ngoan, bây giờ sao lại không ngoan nữa rồi?
- Tiểu Đông, con cứ về phòng trước, mẹ sẽ đến ngay.
Vân Thanh vội vàng nói.
- À, vậy con đi ngủ, chút nữa mẹ nhớ đến đấy.
Vân Tiểu Đông mỗi tối đều ngủ rất sớm, tối nay cũng không ngoại lệ.
Vân Tiểu Đông đi ra, Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Vân Thanh, chị muốn đi ngủ với Vân Tiểu Đông sao?
- Trước kia Tiểu Đông luôn ngủ cùng tôi, bây giờ chợt đổi lại, sợ nó không quen. Hơn nữa hôm nay nó vừa bi bắt cóc, chắc chắc trong lòng có chút sợ hãi, vì vậy bây giờ tôi phải đến ngủ với nó.
Vân Thanh khẽ nói, cuối cùng nàng hỏi lại Hạ Thiên:
- Cậu việc gì phải vội vã như vậy? Chẳng lẽ còn chưa tin chính mình sao? Tôi không đổi ý, cậu lo lắng cái gì?
Chương 751: Vợ chuyên trách
- Chị Vân Thanh, trước nay tôi đều rất có lòng tin với chính mình.
Hạ Thiên nói, hắn sao lại không có lòng tin với chính mình cho được?
- Nếu đã như vậy thì cậu cũng đừng quá vội vã.
Vân Thanh tức giận nói, nàng luôn cảm giác Hạ Thiên sợ mình chạy mất, muốn gạo nấu thành cơm. Nhưng hắn không biết phụ nữ nếu là muốn chạy thì nấu thành cháo cũng sẽ chạy, những năm gần đây chẳng phải ly hôn tràn lan sao?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Chị Vân Thanh, tôi nào có nôn nóng, chị nhất định là vợ tôi, sao tôi lại nông nóng cho được?
- Cậu không vội thì đêm nay tôi ngủ cùng Tiểu Đông, cậu đồng ý chứ?
Vân Thanh hỏi ngược lại.
Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng hắn vẫn không thể không gật đầu:
- Được rồi.
- Vậy sao cậu còn chưa buông tôi ra?
Vân Thanh có chút buồn cười, xem ra cũng không phải không có biện pháp đối phó với người này, chỉ cần nói lý lẽ là được, nàng là một luật sư, tất nhiên sẽ rất mạnh ở phương diện này.
Hạ Thiên có chút không tình nguyện nhưng vẫn lưu luyến hạ tay từ trên bộ vị co dãn kinh người của Vân Thanh xuống, cuối cùng buông nàng ra.
Khi thấy vẻ mặt buồn bực của Hạ Thiên thì Vân Thanh có chút vui vẻ, cuối cùng nàng cũng chiếm được thượng phong trước mặt hắn.
- Tôi đi ra đây, cậu có thể ngủ ở đây, cũng có thể về nhà.
Vân Thanh cố nén cười, nàng nói với Hạ Thiên.
- Tôi phải về.
Hạ Thiên có chút mất vui.
Vân Thanh nhìn bộ dạng Hạ Thiên và có chút áy náy, nghĩ đến đại ân của hắn vào ngày hôm nay, hơn nữa nàng sớm muộn gì cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn, vì vậy mà nàng cảm thấy mình không nên làm hắn mất vui. Vì thế mà cuối cùng nàng lại nhịn không được an ủi Hạ Thiên:
- Cậu đừng tỏ ra như vậy, chỉ một ngày mà thôi, ngày mốt tôi về quê, sẽ không đưa Tiểu Đông theo.
Vân Thanh nói lời này có ý nghĩa rất rõ ràng, nàng không đưa Tiểu Đông theo, tất nhiên sẽ không còn ai quấy rầy.
- Chị Vân Thanh, chị đừng gạt tôi đấy nhé?
Hạ Thiên lập tức vui sướng.
- Tin hay không là tùy cậu.
Vân Thanh khẽ hừ một tiếng yêu kiều, nàng khẽ xoay eo bước ra khỏi phòng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn của Vân Thanh một lúc lâu, trong lòng có chút lửa nóng, nhưng nàng đã nhanh chóng biến mất trong mắt hắn. Điều này làm hắn có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ hắn không còn cảm giác bức bối, hai ngày nữa hắn sẽ cùng chị Vân Thanh về quê, hắn sẽ thích gì làm nấy.
Biệt thự số 13 khu Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng về nhà hơi muộn, hôm nay cục cảnh sát có nhiều chuyện, vì vậy nàng rời khỏi cục tương đối trễ.
Lãnh Băng Băng đi vào phòng khách và thuận tay mở đèn, nàng chợt hoảng sợ, vì nàng phát hiện có một người ngồi ở ghế sa lông phòng khách. Nàng vô thức vươn tay xuống hông chuẩn bị rút súng, nhưng khoảnh khắc sau nàng đã thu tay về, thân thể căng cứng cũng trở nên thư giãn.
- Cậu đến đây khi nào?
Lãnh Băng Băng nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sa lông, nàng có chút mất hứng:
- Sao cậu không nói với tôi tiếng nào như vậy?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi vừa mới đến thôi.
Người ngồi trên ghế sa lông chính là Hạ Thiên, sau khi hắn rời khỏi chỗ Vân Thanh thì đi thẳng đến nhà Lãnh Băng Băng. Hắn có chìa khóa nhà của Lãnh Băng Băng, tất nhiên sẽ ra vào cực kỳ tự nhiên. Còn chuyện hắn không điện thoại cho Lãnh Băng Băng, tất nhiên vì muốn tạo cho nàng một ngạc nhiên lớn, mà hắn lại nhớ nàng không thích ngạc nhiên, vì vậy hắn sẽ không nói ra những lời này.
Lãnh Băng Băng đi đến ghế sa lông, nàng ngồi xuông bên cạnh Hạ Thiên, sau đó nàng thuận tay mở ti vi, cuối cùng dùng giọng vô ý hỏi:
- Cậu đến đây làm gì?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị đã nói tôi đến mà?
Hạ Thiên duỗi tay phải ôm Lãnh Băng Băng vào lòng, sau đó dùng giọng chân thành nói.
Lãnh Băng Băng tựa lên người hạ thiên, nàng khẽ nhắm mắt, bây giờ nàng có chút mệt mỏi, nàng cần nghỉ ngơi một chút.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị mệt không?
Hạ Thiên ân cần hỏi han
- À, hôm nay sự vụ ở cục cảnh sát tương đối nhiều.
Lãnh Băng Băng cũng không giấu diếm, tất nhiên trước mặt Hạ Thiên nàng chẳng cần phải giấu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu làm cảnh sát khổ như vậy thì đừng làm nữa.
Hạ Thiên có chút đau lòng.
- Không làm cảnh sát thì tôi làm gì?
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Hơn nữa tôi lại thích làm cảnh sát.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có thể làm vợ chuyên trách của tôi, dù sao đây cũng là thứ chị thích.
- Tôi thích làm vợ chuyên trách của cậu khi nào?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, người này đúng là nói hươu nói vượn.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Cảnh sát tỷ tỷ, nhưng chị rõ ràng thích làm vợ tôi.
- Dù thích làm vợ cậu thì cũng không có nghĩa là thích làm vợ chuyên trách.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hơn nữa nàng hình như chưa từng nói thích làm vợ hắn.
- À, tôi tìm ra vợ của ông lão Hào Đồ, ông ta thiếu tôi một phần nhân tình, như vậy chị sẽ không khổ cực.
Hạ Thiên lại có ý kiến mới.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ:
- Cậu đừng đưa ra ý nghĩ vớ vẩn này, nếu không có việc thì làm cảnh sát làm gì nữa?
Hạ Thiên có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ này làm cảnh sát mệt mỏi, nhưng dù nàng mệt mỏi thì cũng hy vọng tiếp tục làm, nào có người như nàng?
Hạ Thiên không có việc gì làm, tất nhiên hắn sẽ không thể cảm nhận được cảm giác mệt mỏi, vất vả, đau đầu chính là khoái cảm công tác, vì vậy hắn không hiểu vì sao Lãnh Băng Băng lại như vậy. Nhưng Lãnh Băng Băng thích làm cảnh sát thì hắn cũng không có biện pháp nào khác.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu không tôi giúp chị mát xa, như vậy chị sẽ không còn quá mệt mỏi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra một ý kiến khác.
- Không cần, cậu cứ xem ti vi, tôi đi tắm cái đã.
Lãnh Băng Băng rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng đi lên lầu, vào phòng tắm.
Lãnh Băng Băng cũng không muốn để Hạ Thiên mát xa, vì nàng biết hắn mát xa rất nguy hiểm, sợ rằng mát xa không khác gì lộ trần nàng ra.
Dù Lãnh Băng Băng đã xem Hạ Thiên là đàn ông của mình, nhưng sự kiện cuối cùng kia vẫn làm nàng cảm thấy có chút do dự, nàng vẫn cần thời gian thích ứng, nàng hy vọng tiến lên từng bước.
Khi thấy Lãnh Băng Băng đóng cửa phòng tắm thì Hạ Thiên có chút tiếc nuối, vì sao cảnh sát tỷ tỷ không hào phóng một chút, không nên đóng cửa để hắn đi vào? Nếu cảnh sát tỷ tỷ hào phóng thêm chút nữa, cho hắn cùng tắm uyên ương thì càng tốt.
Lãnh Băng Băng tắm rất lâu, nửa giờ còn chưa ra, Hạ Thiên đợi mà cảm thấy ngứa ngáy, tự dưng sinh ra xúc động muốn đập bể nhà tắm.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Chuông điện thoại vang lên chặn ngang xúc động của Hạ Thiên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn qua, phát hiện một dãy số kỳ quái. Hình như trước nay hắn chưa từng thấy một dãy số thế này, phía trước có rất nhiều số không.
- Này, ai vậy?
Hạ Thiên vẫn nhận điện thoại.
- Hạ Thiên, mày quá giới hạn rồi.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp.
Chương 752: Mày vượt quá giới hạn?
Tuy giọng điệu rất trầm thấp nhưng Hạ Thiên vẫn có thể nghe ra tuổi của đối phương là không lớn, có lẽ hơn ba mươi. Mà hắn cũng có thể xác định mình chưa từng nghe qua âm thanh này, nhưng xác định đó là một người đàn ông.
- Chú là ai?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, cái gì là vượt qua giới hạn, vì sao hắn nghe mà không hiểu? Ngay cả một thiên tài như hắn nghe còn chưa hiểu, như vậy khẳng định đối phương quá ngốc, nói không rõ ràng gì cả.
- Mày đừng quan tâm tao là ai, tao sẽ không nói cho mày biết, nhưng tao muốn nói cho mày biết, mày thật sự đi quá giới hạn rồi.
Giọng điệu trong điện thoại vẫn rất trầm thấp.
- Này, thằng ngu mày nói gì vậy?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Cái gì là đi quá giới hạn? Anh có biết chú là ai đâu?
- Hạ Thiên, mày ba lần nhúng tay vào chuyện của Thái Bằng Trình, đã làm tao không thể nhịn được nữa. Tao khuyên mày một câu, không cần phải xen vào chuyện của người khác, với thân phận của mày, không nên cuốn vào tranh đấu ở cấp độ của chúng tao. Mày có đường đi của mày, đối thủ của mày là các đại gia tộc, không phải loại người như chúng tao, vì vậy mày đừng đi quá giới hạn.
Giọng nói trong điện thoại được đề cao lên một chút, mơ hồ còn mang theo chút phẫn nộ:
- Chúng tao không chọc vào mày, mày làm gì phải liên tục gây khó cho chúng tao?
Hạ Thiên chợt cảm thấy buồn bực:
- Này, mày dám uy hiếp anh sao?
- Đúng vậy, tao đang uy hiếp mày.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ hừ một tiếng:
- Bắt đầu từ bây giờ, nếu mày còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Thái Bằng Trình thì tự gánh chịu hậu quả.
- Ngu ngốc, có tin anh xử lý mày không?
Hạ Thiên rất mất hứng, lại có người dám uy hiếp hắn, thật sự không biết sống chết.
- Hạ Thiên, tao tin này có bản lĩnh để giết tao rất dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là mày phải tìm được tao.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia hình như biết khá rõ về Hạ Thiên:
- Tao biết rõ mày là ai, tao biết mày rất mạnh, tao biết mày có thể vung tay hủy diệt hai đại gia tộc ở thủ đô là Lý gia và Tôn gia, nhưng mày biết không, tao khác biệt rất lớn với Lý gia và Tôn gia.
- Có gì khác?
Hạ Thiên nói bằng giọng tràn đầy khinh bỉ:
- Có phải còn ngu hơn cả đám người bọn họ?
- Hạ Thiên, bọn họ là đại gia tộc, người trong đại gia tộc thường rất kiêu ngạo, bọn họ tự cho rằng mình là người lợi hại, bọn họ cho rằng chỉ tùy tiện điều ra một người cũng đủ để xử lý mày. Thường thì đám người này hay đánh giá thấp đối thủ, bọn họ cũng không thích dùng thủ đoạn quá hạ lưu.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chậm rãi nói:
- Nhưng tao thì khác, tao biết nếu đối kháng chính diện thì sẽ không phải là đối thủ của mày, tao không đánh giá thấp mày, chỉ biết đánh giá mày rất cao, tao sẽ không khinh thường những thủ đoạn hạ lưu, chỉ cần có thể đối phó với mày, dù là thủ đoạn gì cũng có thể dùng được.
Hạ Thiên nhìn vào phòng tắm, Lãnh Băng Băng còn chưa từ bên trong đi ra, vì vậy hắn nhàn chán mà không tắt điện thoại, hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Này, thằng ngu, mày nói xem, mày muốn dùng thủ đoạn gì đối phó với anh?
- Hạ Thiên, tao biết mày có rất nhiều đàn bà, tao sẽ không nói cho mày biết sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với các cô ấy, tao chỉ nói cho mày biết, tao có thể dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, trừ khi mày buông tay không can thiệp vào chuyện của Thái Bằng Trình.
Người đàn ông trong điện thoại dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Cú điện thoại này là tao cảnh báo mày, nếu tiếp theo mày còn phá hư hành động của chúng tao, tao sẽ trực tiếp hành động và cho mày biết hậu quả.
Người đàn ông kia nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên lập tức điện thoại đi, người nhận tất nhiên là Tiểu Yêu Tinh.
- Chồng, có chuyện gì? Em đang nghịch máy tính.
Tiểu Yêu Tinh nhận điện thoại rất nhanh, Hạ Thiên có thể nghe thấy tiếng gõ phím lóc cóc của nàng, rõ ràng bây giờ nàng đang rất hưng phấn.
- Vừa có một thằng ngu điện thoại đến uy hiếp anh, em giúp anh điều tra xem thằng ngu kia ở đâu, anh đi xử lý hắn.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Sao? Có người dám uy hiếp chồng à? Để em xem...Ủa?
Tiểu Yêu Tinh có chút kinh ngạc:
- Chồng, đây là điện thoại đến từ Canada, em đang xem...Ôi dà, chồng, em cũng không kiểm tra được là ai điện thoại đến, tuy em tìm được địa chỉ phát ra tín hiệu nhưng bây giờ chỗ đó đã không còn người nào, có lẽ đối phương đã gọi điện xong và bỏ đi rồi.
- Ngay cả em cũng không tìm ra sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Chồng, cho dù em tìm ra được đối phương cũng không hữu dụng, hắn đang ở Canada, cách chồng rất xa, anh căn bản không thể đi xử lý hắn được.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- Hèn gì thằng ngu này dám uy hiếp anh.
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Này, vợ Tiểu Yêu Tinh, thằng ngu vừa rồi mới uy hiếp anh, vì vậy em nên cẩn thận một chút, thuận tiện cũng nhắc vợ Đại Yêu Tinh một tiếng.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn nghe thấy những động tĩnh ở bên kia phòng tắm, hắn ngẩng đầu nhìn, Lãnh Băng Băng đang mặc một bộ đồ ngủ có chút khêu gợi đi ra. Lúc này cặp đùi trắng đẹp của nàng hơi lộ ra ngoài, rất mê người, bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhưng cặp núi cao ngất trước ngực vẫn bùng ra rất khủng bố.
Ánh mắt Hạ Thiên có chút nóng bỏng, dù cảnh sát tỷ tỷ mặc quần áo gì cũng đều gợi cảm phi phàm như vậy, sức quyến rũ bùng ra khắp bốn phía.
Lãnh Băng Băng đã sớm quen với ánh mắt thế này của Hạ Thiên, nàng tự nhiên đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó nàng tùy ý hỏi một câu:
- Cậu vừa điện thoại cho ai? Sao tôi nghe thấy như cãi nhau vậy?
Thì ra Lãnh Băng Băng nghe thấy Hạ Thiên nói chuyện với người kia trong điện thoại, vì vậy nàng mới không tắm nữa và mặc quần áo bước ra.
- Có một tên ngu ngốc dám uy hiếp tôi, muốn dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó với tôi.
Hạ Thiên nói đến vấn đề này thì có chút khó chịu:
- Tôi định đi xử lý hắn, cũng nhờ Tiểu Yêu Tinh giúp đỡ, đáng tiếc là tên kia đang ở Canada.
- Canada sao?
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày:
- Cậu nói cụ thể một chút xem, người kia nói những gì trong điện thoại?
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lãnh Băng Băng, sau đó hắn dùng giọng không nhanh không chậm nói ra nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Lãnh Băng Băng rất dịu dàng trong lòng Hạ Thiên, nàng chân thành nghe những lời tự thuật của hắn.
- Lại là Thái Bằng Trình sao?
Sau khi nghe xong sự việc thì Lãnh Băng Băng chau mày:
- Hôm nay vợ cục trưởng Hào bị bắt cóc cũng có liên quan đến Thái Bằng Trình, đám cướp muốn dùng Thái Bằng Trình để trao đổi. Vừa rồi tên kia điện thoại đến uy hiếp cậu, có lẽ đã biết được tin tức đám cướp kia thất bại là vì cậu nhúng tay vào. Cũng phải nói đến sự linh thông tin tức của đám người này, rõ ràng thành phố Giang Hải cũng có người của bọn họ.
- Đúng vậy, vẫn là tên kia, tôi thật sự muốn đi xử lý hắn.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn bị người ta uy hiếp, buồn bực nhất chính là hắn không thể nào bắt được đối phương, đơn giản là đối phương ở Canada, hắn không thể chạy sang bắt người được.
Chương 753: Trước tiên mặc quần áo vào cái đã
- Tôi cảm thấy người này không chỉ biết nói cho vui, vì vậy cậu cần phải cẩn thận một chút, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu đám người này thật sự dùng những thủ đoạn hạ lưu để đối phó với các nàng Kiều Tiểu Kiều, như vậy rất phiền phức.
Lãnh Băng Băng rất quan tâm đến vấn đề này, có lẽ vì sự mẫn cảm của nghề cảnh sát.
- Đừng lo, cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã chuẩn bị, tôi đã để cho Kiều Đông Hải và Dao Dao chuẩn bị nhân thủ bảo vệ mọi người, mặt khác tôi cũng sẽ dạy cho mọi người thuật phòng thân, như vậy mới coi như là cẩn thận.
Hạ Thiên ngược lại cũng không lo lắng về vấn đề này, hắn tin chỉ cần mình chuẩn bị thỏa đáng thì không ai có thể uy hiếp được vợ mình.
- Kiều Đông Hải biết có người điện thoại đến uy hiếp cậu sao?
Lãnh Băng Băng hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không biết, trước đó tôi điện thoại bảo anh ta chuẩn bị bảo vệ, tên ngu ngốc ở Canada vẫn chưa điện thoại đến.
- Vậy cậu mau chóng điện thoại cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên nghe xong lời nói của Lãnh Băng Băng thì lập tức gọi điện thoại cho Kiều Đông Hải, hắn nói rõ chuyện mình bị uy hiếp cho đối phương. Kiều Đông Hải sau khi biết được chuyện này cũng rất căng thẳng, hắn nói sẽ lập tức phái ra những vệ sĩ tốt nhất bảo vệ các bà vợ của Hạ Thiên.
Kiều Đông Hải căng thẳng là có nguyên nhân, không phải chỉ có Kiều Tiểu Kiều là vợ Hạ Thiên, còn có Liễu Mộng, An Khả Khả, hai ngôi sao lớn này tương lai sẽ mang đến không ít lợi nhuận cho Kiều Đông Hải.
Sau đó Hạ Thiên dứt khoát điện thoại cho Mộc Hàm ở thủ đô, hắn nhắc nhở nàng phải cẩn thận. Tất nhiên Hạ Thiên cũng không quá lo lắng với Mộc Hàm, cũng không lo lắng với Mị Nhi. Còn Tống Ngọc Mị, hắn cũng điện thoại dặn dò nàng, nhưng hắn biết bên cạnh nàng có vệ sĩ, vì vậy nếu nói một cách tương đối thì Hạ Thiên rất yên tâm với những bà vợ xinh đẹp ở thủ đô.
Lãnh Băng Băng nằm trong lòng Hạ Thiên, lúc này nàng thấy hắn liên tục điện thoại cho người khác, vì vậy mà trong lòng có chút ghen ghét. Người này đi một chuyến đến thủ đô giống như tìm đượ vài bà vợ, đúng là lòng tham không đáy.
Khi Hạ Thiên kết thúc gọi điện thoại thì đã hơn mười giờ tối, Lãnh Băng Băng không tự giác ngáp một cái, nàng có chút buồn ngủ.
- Cậu có đi ngủ không? Không ngủ thì tiếp tục xem ti vi, tôi đi ngủ đây... ....
Lãnh Băng Băng vừa nói vừa chuẩn bị rời khỏi lòng Hạ Thiên, đúng lúc này nàng chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên đã bế nàng lên.
Lãnh Băng Băng không kịp chuẩn bị nên hoảng sợ:
- Cậu làm gì thế?
Hạ Thiên không trả lời vấn đề của Lãnh Băng Băng, hắn trực tiếp ôm nàng lên lầu vào phòng ngủ, sau đó hắn đặt nàng lên giường, bắt đầu cởi quần áo cho nàng.
Lúc đầu Lãnh Băng Băng định ngăn cản, nhưng nàng vừa giơ tay lên đã buông xuống, sau đó để tùy ý Hạ Thiên thích làm gì thì làm. Tuy nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt hoàn toàn nhưng lúc này vẫn có quyết định, nếu hắn thật sự muốn thì nên cho, dù sao sớm muộn gì cũng có ngày này.
Nhưng Lãnh Băng Băng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, đồ lưu manh này có phải quá vội vàng rồi không? Dù sao cũng phải nói với nàng vài câu chứ?
Hạ Thiên lúc này quả thật có biểu hiện tương đối háo sắc, hắn trực tiếp cởi bỏ tất cả quần áo trên người Lãnh Băng Băng, sau đó còn trực tiếp cởi cả quần áo lót. Vì vậy mà chỉ trong nháy mắt Lãnh Băng Băng đã không còn mảnh vải che thân, tư thế hoàn mỹ của nàng đã bạo lộ ra không khí.
Lãnh Băng Băng thấy rõ ánh mắt nóng bỏng của Hạ Thiên, nàng khẽ nhắm mắt lại, trước nay nàng luôn chờ đợi khoảnh khắc này. Nhưng nàng chờ đợi một lúc lâu mà phát hiện lưu manh háo sắc chưa có động tĩnh gì, vì sao hắn còn chưa bổ nhào lên người nàng?
Lãnh Băng Băng có chút mê hoặc, nàng không nhịn được phải mở mắt, sau đó nàng thấy lưu manh háo sắc Hạ Thiên vẫn ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường, bộ dạng nghiêm túc. Lúc này hai tay hắn đang đặt ngang người nàng, mỗi tay là một cây ngâm châm.
- Cậu...Cậu làm gì vậy?
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị phải tắm rửa lại một lần nữa.
Hạ Thiên nói một câu rồi đâm cả hai cây châm xuống người Lãnh Băng Băng.
Một giờ sau.
Lãnh Băng Băng quả nhiên phải tắm rửa lại theo lời nói của Hạ Thiên, nhưng lúc này cũng không phải nàng tắm rửa, là Hạ Thiên giúp nàng tắm rửa. Tất nhiên hắn giúp nàng tắm và chiếm được chút tiện nghi, sau khi tắm nàng trắng tinh thì hắn đưa nàng vào phòng ngủ.
Lúc này Lãnh Băng Băng có chút chóng mặt, nàng không biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng khi thấy Hạ Thiên lại đặt mình lên giường thì biết hôm nay khó thoát khỏi lưu manh này. Khi nàng chuẩn bị nhắm mắt đón nhận cơn gió táp mưa sa thì âm thanh của Hạ Thiên lại truyền vào trong tai:
- Cảnh sát tỷ tỷ, trước tiên chị mặc quần áo vào đã.
- Cái gì?
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa thì tan vỡ, lưu manh này chơi trò gì vậy? Sao rắc rối quá thế? Nàng nào phải món đồ chơi của hắn?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, nếu chị không mặc quần áo thì tôi sẽ nhịn không được, vì vậy, hay là chị mặc quần áo vào đi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng xác nhận những lời của Hạ Thiên, nhưng lúc này nàng có chút xấu hổ, nàng nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó nàng ngồi dậy trên giường và tức giận hỏi:
- Cậu có bị bệnh không, làm vì mà rối rắm vậy?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi nào có bệnh? Tôi chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất biến chị thành cao thủ, như vậy chị sẽ rất an toàn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút vô tội nhìn Lãnh Băng Băng, vì sự an toàn của cảnh sát tỷ tỷ, hắn chịu đựng rất nhiều sự cám dỗ từ chính nàng, không lập tức ăn sạch, vì sao nàng không hiểu rõ nổi khổ tâm của hắn?
- Cao thủ cái gì?
Lãnh Băng Băng rất buồn bực.
Một lúc sau Hạ Thiên giải thích thì Lãnh Băng Băng mới hiểu, vô tình nàng cũng cảm thấy có chút cảm động. Lưu manh này đúng là không thể chê với nàng, thì ra nãy giờ nàng hiểu lầm hắn, hắn không phải không háo sắc, chẳng qua vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại uy hiếp, vì vậy mới lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Nhưng không bao lâu sau thì Lãnh Băng Băng cuối cùng không còn cảm động, khác biệt chính là nàng muốn đánh Hạ Thiên một trận. Tên lưu manh chiết tiệt này đúng là làm hại người, đầu tiên dạy nàng nội công tâm pháp, khi nàng học xong thì hắn dạy Phiêu Miểu Bộ, nàng học xong và chưa thuần thục, kết quả là bị hắn bắt luyện vài giờ. Sau khi hắn hài lòng thì lại muốn dạy nàng kỹ thuật đánh nhau cận chiến, suốt cả buổi tối nàng không có phút nào để ngủ, tất cả thời gian đều bị hắn ép luyện võ công.
- Sau này tôi sẽ luyện tập, được không?
Sáng sớm, Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tuy trong người nàng có một luồng chân khí mạnh mẽ nhưng nàng vẫn mệt mỏi, nàng rất muốn ngủ.
Chương 754: Một nụ hôn ma lực
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, còn phải học hai giờ nữa, chị ráng kiên trì một chút.
Lần này Hạ Thiên lại rất cố chấp, bắt Lãnh Băng Băng học đến khi hài lòng mới thôi.
- Nhưng tôi rất buồn ngủ.
Lãnh Băng Băng giậm chân, bây giờ người đẹp băng giá cũng không tự giác được phải làm nũng.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi hôn chị một cái, đảm bảo chị sẽ không còn buồn ngủ.
- Chỉ có quỷ mới tin...Ư!
Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng, sau đó nàng cảm giác được một luồng khí tức mát lạnh nhập vào trong miệng, chỉ sau khoảnh khắc đã lan đến tứ chi và khắp kinh mạch. Một lát sau Hạ Thiên thả cặp môi hồng của nàng ra, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ biết mất không còn tăm tích.
- Được rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện.
Lãnh Băng Băng không có biện pháp nào khác, bây giờ nàng đã tin, nếu hôm nay không luyên tập cho Hạ Thiên thỏa mãn, sợ rằng Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nửa giờ sau.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thiên phú luyện võ của chị là rất tốt.
Hạ Thiên khen ngợi Lãnh Băng Băng:
- Không hổ danh là vợ tôi.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng có thiên phú luyện võ và có phải làm vợ hắn hay không có liên quan gì đến nhau sao?
Tất nhiên hạ thiên cũng không nói lung tung, Lãnh Băng Băng thật sự có thiên phú không tệ, chủ yếu là vì trước đó nàng có cơ sở rất tốt, trước kia cũng đã từng luyện qua Phiêu Miểu Bộ và cái gọi là gái đánh người. Vì vậy sau khi Hạ Thiên giúp nàng tẩy tủy và chỉ đạo cả buổi tối, tiến bộ của nàng là cực nhanh. Bây giờ thân thủ của nàng đã đến mức độ như Mộc Hàm, nếu hai người bọn họ mà đánh nhau thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
- Bây giờ tôi có thể ngủ một giấc được chưa?
Lãnh Băng Băng thở phì phì nhìn Hạ Thiên, người này quá ức hiếp người ta, còn chưa phải là chồng mà đã quản nàng chặt chẽ như vậy, ngay cả khi nào ngủ cũng phải xin chỉ thị với hắn, điều này đúng là buồn cười.
- À, có thể.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì Lãnh Băng Băng trực tiếp nhào lên giường, tiến vào chăn, chưa đến một lúc sau thì đã tiến vào mộng đẹp. "Màn khóa môi" vừa rồi của Hạ Thiên hình như chỉ duy trì được một giờ, nửa giờ trước đó nàng còn mệt mỏi ra rời.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đã ngủ say mà ngẩn ngơ, sau đó lầm bầm:
- Sao lại ngủ rồi? Tôi bận rộn lâu như vậy cũng không được ban thưởng, cảnh sát tỷ tỷ đúng là keo kiệt.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi đến bên giường tiến vào trong chăn, sau đó cùng nằm xuống với Lãnh Băng Băng, một lúc lâu sau cả hai đều ngủ.
Khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là chạng vạng tối, Lãnh Băng Băng cũng đã không còn trên giường.
- Cảnh sát tỷ tỷ thức dậy mà không gọi tôi một tiếng.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi giường và đi tìm, ngay sau đó hắn phát hiện Lãnh Băng Băng không những thực dậy mà đã rời khỏi nhà.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng.
- Cậu tỉnh rồi à?
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nghe điện thoại:
- Tôi đã đến cục cảnh sát, còn nữa, cậu đừng chờ tôi, tối tôi cũng không về, bây giờ có một vụ hung án, đã bắt vài kẻ hiềm nghi, cần phỏng vấn suốt đêm.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị để người khác phỏng vấn không được sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Ngày mai tôi phải đến huyện Mộc Dương.
- Cậu đi huyện Mộc Dương cũng chẳng phải sẽ không quay lại.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Tóm lại tối nay tôi sẽ không quay về, cậu muốn ở lại chờ thì tôi cũng mặc kệ.
Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, lúc này nàng có chút tức giận Hạ Thiên, người này tối qua làm nàng mất cả buổi, nhưng khốn nổi không làm gì khác mà bắt nàng luyện võ công.
- Xem ra đêm nay không thể nào cùng ngủ với cảnh sát tỷ tỷ được nữa rồi.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên vừa đi vừa phân biệt điện thoại cho Kiều Đông Hải và Sở Dao, hắn biết được nhóm vệ sĩ mà Kiều Đông Hải sắp xếp đã vào vị trí của mình, mà Sở Dao cũng đã sắp xếp tốt nhân thủ âm thầm bảo vệ mọi người. Nhưng Sở Dao còn chưa quay về thành phố Giang Hải, nghe nói vài ngày nửa mới quay về, giống như cùng ông nội đi làm chuyện gì đó.
Hạ Thiên nói chuyện điện thoại xong thì đến cổng đại học thể dục thể thao Giang Hải, hắn đến đây tìm Thư Tịnh. Hắn về Giang Hải được vài ngày, bây giờ ngoài Vương Tiểu Nha thì chỉ còn Thư Tịnh chưa được gặp, mà Vương Tiểu Nha sợ rằng đã biết, nhưng nàng cũng không điện thoại cho Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên điện thoại cho Thư Tịnh, nhưng điện thoại vang lên khá lâu mà vẫn không ai bắt máy, điều này làm cho Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Thư Tịnh làm gì vậy? Vì sao không nhận điện thoại?
Hạ Thiên suy nghĩ và đi vào trong đại học thể dục thể thao, hắn đến sân vận động, vì trước kia Thư Tịnh thường ở đây. Nhưng hôm nay sân vận động rất quạnh quẽ, trước kia còn có vài người chơi bóng rổ, bây giờ thì không.
Hạ Thiên lại điện thoại cho Thư Tịnh, lúc này bên kia cũng nhanh chóng có người nghe máy, âm thanh mất hết sức lực của Thư Tịnh vang lên:
- Alo.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Ở trường, làm gì vậy?
Thư Tịnh vẫn có vẻ rất mệt mỏi.
- Tôi cũng ở trong trường, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi.
- Ở thao trường.
Thư Tịnh trả lời.
- Tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên vội vàng nói, sau đó hắn chạy về phía thao trường.
Tuy bây giờ sắc trời đã tối nhưng Hạ Thiên đến thao trường vẫn gặp được Thư Tịnh, nàng đang ngồi trên khán đài, cách đó không xa có hai người đàn ông mặc tây trang với vẻ mặt rất nghiêm túc, có lẽ là vệ sĩ mà Kiều Đông Hải tìm đến. Còn người của Sở Dao, Hạ Thiên không phát hiện ra, chẳng biết bọn họ núp ở đâu.
Thư Tịnh mặc một bộ đồ thể thao, nhưng đây không phải là trang phục bóng rỗ trước kia, là một bộ đồ có thể phác họa tất cả đường cong của nàng ra ngoài. Lúc này ánh mắt nàng có chút mê man, hình như bị thứ gì đó đả kích.
Khi thấy có người tiếp cận thì hai vệ sĩ lập tức có động tác, nhưng bọn họ thấy Hạ Thiên thì lập tức dừng lại, cả hai khách khí bắt chuyện với Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh.
- Bọn họ do cậu tìm đến sao?
Thư Tịnh ngẩng đầu nhìn hạ thiên, giọng điệu vẫn không chút sức lực.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó nàng bực bội hỏi:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị làm sao vậy?
- Câu nói xem, con gái lớn lên mà xinh đẹp thì có gì sai không?
Thư Tịnh nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng quái dị hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Sao lại như vậy? Xinh đẹp nào có gì sai?
Thư Tịnh dùng ánh mắt xuất thần nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau nàng mới nói nhỏ:
- Hôm nay tôi lại hại chết một người.
Chương 755: Tôi có một biện pháp tốt
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị giết người sao?
Thư Tịnh không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng lại lập tức phản bác.
- Cậu mới giết người.
Hạ Thiên lắc đầu rất chân thành:
- Vợ Tịnh Tịnh, hôm nay tôi chưa làm gì ai cả.
Thư Tịnh không nói gì, người này sao lại nói quỷ dị như vậy, hôm nay chưa làm gì ai, chẳng lẽ hôm trước thì có sao?
Thư Tịnh tất nhiên là không biết, hôm qua Hạ Thiên thật sự có xử lý một người. Nhưng Hạ Thiên nói như vậy làm cho một Thư Tịnh có tâm tình rất thấp, bây giờ lại bị hắn di chuyển lực chú ý, rõ ràng đã tốt hơn vừa rồi khá nhiều.
- Này, nếu cậu thích một cô gái, cô ấy không thích cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Thư Tịnh mở miệng hỏi.
- Sao có người không thích tôi?
Hạ Thiên tỏ ra rất mê hoặc:
- Tôi yêu cô gái nào, cô gái đó đều yêu tôi.
Thư Tịnh lập tức cảm thấy hết chỗ nói, đúng là tự kỷ điên cuồng.
Một lát sau Thư Tịnh tiếp tục hỏi:
- Nếu tôi không muốn làm vợ cậu, như vậy cậu sẽ thế nào?
- Chị đã là vợ tôi rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Tôi!
Thư Tịnh định nói mình không phải, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói ra:
- Tôi chỉ nói là giả sử, nếu tôi không yêu cậu, vậy cậu có đi tự sát không?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị bị sao vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Thư Tịnh:
- Sao có thể tự sát? Chỉ những kẻ nhu nhược mới tự sát, tôi không phải kẻ nhu nhược. Còn nữa, nếu chị thật sự không muốn thì tôi sẽ đánh mông chị, sau đó sẽ cướp chị làm vợ là được, rất đơn giản.
Thư Tịnh thiếu chút nữa thì tan vỡ, người này đúng là khó thể nào liên hệ cho được.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị ngồi đây làm gì? Trên thao trường cũng chẳng có mấy người, có gì hay để xem đâu?
Hạ Thiên lúc này dùng giọng khó hiểu hỏi.
- Tôi thích xem không được sao?
Thư Tịnh có chút bất mãn.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị thích nhìn bọn họ như vậy sao?
Hạ Thiên lúc này chỉ tay về phía xa:
- Thật ra không có gì hay để xem, nếu chị thích thì chúng ta có thể làm được.
Thư Tịnh nhìn theo ngón tay của Hạ Thiên, tuy nàng không thấy rõ ràng, nhưng nàng cũng có thể thấy được một đôi tình nhân đang "khóa môi".
- Vợ Tịnh Tịnh, có thử chút không, rất vui.
Hạ Thiên tiếp tục đầu độc Thư Tịnh.
- Thú vị thì cậu đi tìm người khác mà chơi.
Thư Tịnh tức giận nói:
- Tôi không có hứng.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị không vui sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Nói nhảm.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi biết tâm tình của chị không tốt, nhưng chị thấy tôi thì tâm tình phải tốt hẳn lên mới đúng chứ?
Hạ Thiên có vẻ không nghĩ ra:
- Vì sao tâm tình của chị vẫn không tốt?
- Tôi hại chết người, tâm tình sao có thể tốt được?
Thư Tịnh có chút tức giận, tên tự kỷ điên cuồng kia tự cho rằng mình là người có sức quyến rũ phi phàm sao?
Nhưng Thư Tịnh lúc này không thể không thừa nhận, lúc này tâm tình của nàng tốt hơn lúc nãy khá nhiều, nhưng nàng cũng chẳng phải thấy Hạ Thiên mà tốt hẳn lên, nàng bị người này làm cho tức chết, có lẽ đây gọi là lấy độc trị độc.
- Nhưng chị không phải đã nói mình không giết người à?
Hạ Thiên rất kỳ quái.
- Không giết người thì không thể hại người à?
Thư Tịnh có chút tan vỡ, người này có vấn đề về sự logic sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu có người chết, hơn nữa không phải là chị, như vậy cũng chẳng liên quan gì đến chị.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi dùng giọng tò mò hỏi:
- Này, vợ Tịnh Tịnh, rốt cuộc là ai chết?
- Người này là Trần Kiện, là một nam sinh của trường chúng tôi, cậu đã gặp mặt rồi.
Thư Tịnh hạ thấp giọng:
- Anh ta theo đuổi tôi nửa tháng, mỗi lần tôi đều từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Hôm nay anh ta tỏ tình với tôi trước mặt mọi người ở sân bóng rổ, bị tôi từ chối, sau đó đám người trong cậu lạc bộ cười nhạo anh ta vài câu. Tôi vốn cũngn nghĩ rằng không có vấn đề, nhưng không bao lâu sau anh đã nhảy từ sân thượng ký túc xá xuống đất, đã chết.
- À, may mà anh ta đã toi rồi, nếu không tôi sẽ đánh cho một trận, rõ ràng dám theo đuổi vợ tôi.
Hạ Thiên dùng giọng có chút bất mãn nói.
Thư Tịnh có chút tức giận:
- Người ta đã chết, cậu còn nói ra những lời như vậy làm gì?
- Chết thì chết, tự sát là người không được đồng tình, loại người này dù hôm nay không tự sát thì sau này cũng sẽ tự sát.
Hạ Thiên tỏ ra không đúng:
- Tôi thấy những kẻ tự sát sau này sẽ là quỷ nhát gan.
- Cậu nói vậy với tôi thì được, chỉ mong cậu đừng nói vậy trước mặt cha mẹ tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu.
Thư Tịnh tức giận nói, nếu nói thật lòng thì nàng cũng xem thường những người tự sát, nhưng khốn nổi những năm nay số người tự sát ngày càng nhiều.
- Tôi chỉ có một câu, ai liều mạng với tôi, tôi sẽ cho kẻ đó mất mạng.
Hạ Thiên tỏ vẻ không quan tâm.
Thư Tịnh không bác bỏ câu nói của Hạ Thiên, gương mặt nàng trở nên mê man:
- Bây giờ trong trường đều nói tôi hại chết Trần Kiện, cha mẹ Trần Kiện cũng đến náo loạn, còn đến ký túc xá tìm tôi, vì vậy tôi dứt khoát trốn đến đây.
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị muốn tránh mặt những người kia, tôi có biện pháp rất tốt.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Thư Tịnh quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Biện pháp gì?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi mướn phòng, như vậy sẽ chẳng ai tìm ra được.
- Cậu chỉ biết mướn phòng.
Thư Tịnh rất muốn tung một cước đạp chết Hạ Thiên, sắc lang này đừng thái quá như vậy chứ? Cả ngày chỉ biết kéo nàng đi mướn phòng.
- Tôi có mướn cũng chẳng đi với cậu.
Thư Tịnh tức giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chỉ có thể đi mướn phòng với chồng, tôi là chồng chị, vì vậy chị chỉ có thể đi mướn phòng với tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tôi đi mướn một mình không được sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đúng vậy, bây giờ nàng muốn đi tìm một khách sạn để tránh đi một ngày, dù sao cũng hơn ngồi đây.
- Không được.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Như vậy không được an toàn, vợ Tịnh Tịnh, hay tôi cùng đi với chị?
- Tôi không đi.
Thư Tịnh căm giận nói:
- Tôi định ngồi đây cả buổi tối.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ tối rất lạnh, chị sẽ bị cảm.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Cậu sợ cảm thì về đi, tôi ở lại một mình là được.
Thư Tịnh tức giận nói, trong lòng thầm nghĩ, đợi khi Hạ Thiên đi thì nàng sẽ đến khách sạn mướn phòng.
Chương 756: Cùng ngủ lãng mạn trên thao trường
- Tôi sẽ không bao giờ bị cảm.
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, vì để chị thấy tôi sẽ không bị cảm, tôi sẽ ngồi đây với chị.
- Sao?
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, lưu manh này nói thật sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị cảm thấy chỗ này không thoải mái, chúng ta đi mướn phòng nhé?
Hạ Thiên còn nói thêm.
- Tôi cảm thấy chỗ này đã rất thoải mái rồi.
Thư Tịnh căm giận nói, nàng quyết định tối nay sẽ đấu nghị lực với Hạ Thiên, để xem ai ngồi trên khán đài được lâu hơn.
Một giờ sau.
- Này, cậu định ngồi đây cả buổi tối thật sao?
Thư Tịnh nhịn không được phải hỏi.
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị không chịu được thì chúng ta có thể đi mướn phòng.
Hạ Thiên cười hì hì nói. Nguồn: https://truyenggg.com
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không nói thêm điều gì.
Một giờ sau nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Thư Tịnh vô thức nắm chặt quần áo.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị có lạnh không?
Hạ Thiên hỏi.
- Không!
Thư Tịnh thở phì phò nói, trong lòng nàng cảm thấy rất khó hiểu, lưu manh này thật sự muốn ngồi đây với nàng cả buổi tối sao?
Thời gian tiếp tục chậm rãi trôi qua, trên thao trường ngày càng lạnh, mãi đến lúc chẳng còn bóng người thì đã là đêm khuya.
- Này, cậu thật sự muốn ngồi đây với tôi sao?
Thư Tịnh lun lập cập, lúc này nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm ở Giang Hải là rất lớn, dù nàng ăn mặc không thiếu nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chị thấy rất lạnh phải không?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chúng ta đi mướn phòng thôi, trong phòng rất ấm.
- Tôi không đi.
Thư Tịnh thở phì phò nói, nàng không thể cho lưu manh kia được toại nguyện.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị như vậy sẽ sinh bệnh.
Hạ Thiên còn nói thêm.
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng:
- Sinh bệnh cũng không đi, cùng lớm thì bệnh chết.
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị lại như vậy? Sao không quý trọng sức khỏe của mình?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Tóm lại tôi muốn ngồi đây cả buổi tối.
Thư Tịnh căm giận nói, bây giờ nàng đã đâm lao phải theo lao, nàng phải chống đỡ bất kỳ giá nào.
Nhưng Thư Tịnh còn chưa nói dứt lời thì đã run cả người, thật sự rất lạnh, vì sao giống như mùa đông đến sớm như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, vì sao vợ Tịnh Tịnh còn chưa chịu đi mướn phòng?
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh đáng thương lạnh đến mức sắp đông cứng mà có chút đau lòng, vì vậy hắn vươn tay kéo nàng:
- Vợ Tịnh Tịnh, như thế này chị sẽ không lạnh.
Thư Tịnh giãy dụa vô thức, nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy khắp toàn thân, vì vậy mà nàng thay đổi ý kiến. Thôi thì cứ để ngừoi này chiếm chút tiện nghi, nếu không nàng thật sự không gánh được, đúng là quá lạnh.
Thư Tịnh cũng không phải lần đầu tiên để cho Hạ Thiên ôm vào lòng, nhưng lúc này nàng mới phát hiện trong lòng hắn thoải mái như vậy, cảm giác giống như đi trong gió tuyết một ngày mà tìm được một lò lửa, rất tốt.
Nhưng khi đã không còn lạnh thì Thư Tịnh bắt đầu cảm thấy mệt lả, lúc này nàng buồn ngủ là bình thường, trước đó nàng không buồn ngủ vì quá lạnh, bây giờ đã hết lạnh, vì vậy mà nàng ngáp liên tục.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã muốn ngủ chưa?
Hạ Thiên lập tức hỏi:
- Chỗ này ngủ không thoải mái, không bằng chúng ta đi... ....
- Tôi không muốn ngủ.
Thư Tịnh nói, nàng định nói Hạ Thiên mướn hai gian phòng, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã ngáp một cái.
- Vợ Tịnh Tịnh, gạt người cũng không tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Dù sao tôi cũng sẽ không đi mướn phóng với cậu.
Thư Tịnh lầm bầm một câu, sau đó nàng lại ngáp một cái, mí mắt ngày càng nặng. Vô tình nàng cứ dựa vào lòng Hạ Thiên mà ngủ đi lúc nào không biết.
Không biết bao lâu sau Thư Tịnh bừng tỉnh trong mông lung, nàng cảm thấy mình nằm trong lòng một người, sau đó nàng nhớ mình đang nằm ngủ trong lòng Hạ Thiên, vì vậy mà trong lòng lập tức căng thẳng. Lưu man Hạ Thiên này không thừa dịp nàng ngủ mà đưa đến khách sạn làm gì đó chứ?
Thư Tịnh quýnh lên mà tỉnh táo trở lại, sau đó nàng mở mắt rồi thở phào ra, nàng phát hiện mình vẫn còn ở trên khán đài của thao trường. Nhưng bây giờ đã là buổi sáng, đã có người tập thể dục trên đường băng, ngẫu nhiên có người chạy qua, ai cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Cũng khó trách vì tình huống bên này có chút quỷ dị, hai người ôm nhau ngồi trên khán đài, hơn nữa phía xa còn có hai vệ sĩ. Nếu nói bọn họ không có tiền mướn phòng thì không đúng, vì bọn họ có hai vệ sĩ, người như vậy mà keo kiệt thế sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã tỉnh rồi à?
m thanh của Hạ Thiên truyền vào tai Thư Tịnh.
- Cậu...Cậu thật sự ngồi đây cả buổi tối với tôi sao?
Thư Tịnh có chút sững sờ, người này quả thật không nói chơi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời, sau đó hắn hỏi một câu làm cho Thư Tịnh dở khóc dở cười:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi thường xuyên nghe người ta nói cái gì là lãng mạn, chúng ta thế này có được coi là lãng mạn không?
- Lãng mạn cái đầu cậu.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi còn phải về nhà, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng.
- Được rồi.
Hạ Thiên lúc này cũng không cản Thư Tịnh, nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay hắn có việc.
Thư Tịnh nhanh chóng rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng nhảy xuống khán đài rồi đi về phía bên kia, hai vệ sĩ khách khí chào hỏi Hạ Thiên rồi lập tức đi theo.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Vân Thanh.
- Chị Vân Thanh, chị đã thức dậy chưa?
Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã mở miệng hỏi.
- Vừa thức dậy, cậu đang ở đâu?
Vân Thanh hỏi:
- Tôi sắp đi huyện Mộc Dương, nếu cậu đi thì đến nhà tôi.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên đồng ý, hắn chuẩn bị đi theo Vân Thanh về huyện Mộc Dương.
Trênn đường đến nhà Vân Thanh thì Hạ Thiên điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, hắn muốn nói chuyện mình đi huyện Mộc Dương cho Tiểu Kiều biết. Kiều Tiểu Kiều cũng không hỏi nguyên nhân, nàng chỉ nói mình vài ngày nữa mới đi, nếu Hạ Thiên ở huyện Mộc Dương lâu một chút, như vậy hai bên sẽ gặp mặt.
Một giờ sau Vân Thanh lái xe chở Hạ Thiên rời khỏi khu dân cư Kim Thái, đúng như lời nói của nàng hôm qua, hôm nay nàng đi một mình về huyện Mộc Dương, lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ đi huyện Mộc Dương, cũng không mang theo Vân Tiểu Đông. Vân Thanh vốn đã chuẩn bị vệ sĩ cũng bị giữ lại bảo vệ cho Vân Tiểu Đông, còn Vân Thanh cùng đi với Hạ Thiên, tất nhiên sẽ không có vấn đề về an toàn.
Xe chạy ra khỏi nội thành Giang Hải, Hạ Thiên ngồi trên xe có chút nhàm chán, hắn hỏi:
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi huyện Mộc Dương làm gì?
Vân Thanh không trả lời, nàng chỉ giảm bớt tốc độ, vì nàng phát hiện phía trước có kẹt xe, đồng thời trong lòng có chút kỳ quái, giờ này đáng lý không có kẹt xe mới đúng.