Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 77 - Chương 948: Không Phụ Lòng Lương Tâm Của Mình

Chương 948: Không phụ lòng lương tâm của mình

Liễu Mộng kéo Hạ Thiên ra khỏi khách sạn, sau đó cả hai đi dạo trên dường, mãi đến khi nàng tìm được một quán nướng ven đường mới dừng lại. Sau đó, ít nhất cũng là nửa giờ sau thì ông chủ quán thịt nướng chỉ có thể đặc biệt nướng cho Liễu Mộng, hơn nữa tốc độ nướng của ông chủ có lẽ kém xa tốc độ ăn của Liễu Mộng.

Hạ Thiên vừa ăn cơm tối, ăn cũng không tiếp tục ăn với Liễu Mộng, hắn chỉ chờ đến món bánh bao của nàng.

- Tiểu bại hoại, chị ăn no rồi, cậu đưa chị đi chơi nào.

Liễu Mộng không có tính toán cho Hạ Thiên ăn bánh bao ngay lập tức, nàng cố ý đến đây để đi chơi.

Hạ Thiên không khỏi cảm thấy có chút khó khăn:

- Chị Mộng, chỗ này hình như chẳng có gì chơi đùa cả.

- Gạt người,cậu nhất định không muốn đưa chị đi.

Liễu Mộng lập tức mất vui:

- Tiểu bại hoại, nếu cậu không đưa chị đi, chút nữa về chị cho cậu nhịn bánh bao.

Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, hắn thật sự muốn ăn bánh bao của chị Mộng, nhưng không thể không đưa nàng đi chơi, nhưng vấn đề là hắn thấy nơi đây chẳng có gì để chơi, phải đưa nàng đến đâu đây?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi cuối cùng nghĩ đến quảng trường của huyện Mộc Dương, tuy chỗ đó chẳng có gì vui, nhưng hắn thật sự không tìm được chỗ nào tốt hơn. Hắn quyết định trước tiên đưa Liễu Mộng vào đó chơi, nếu cảm thấy không vui thì "binh đường khác".

Hạ Thiên kéo Liễu Mộng đi vào quảng trường huyện Mộc Dương, tuy bây giờ thời tiết rất lạnh nhưng quảng trường vẫn rất náo nhiệt, nơi đây có khá nhiều người tản bộ, nhiều người khiêu vũ, còn có người lớn mang con trẻ ra chơi đùa, bốn phía cũng không thiếu những gánh hàng rong, nhưng phần lớn là bán đồ chơi.

Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đã phát hiện mình đến đúng địa phương, tuy Liễu Mộng không có hứng thú với quảng trường không quá lớn này, nhưng nàng rất có hứng thú với những món đồ chơi kia. Vì vậy mà nàng mua một đống lớn đồ chơi lớn nhỏ khác biệt, sau đó bắt đầu bày ra chơi cực kỳ vui sướng giống như những đứa bé, xem ra khi còn bé nàng không được chơi những món này.

Mà Hạ Thiên cũng vui sướng, xem ra tối nay sắp được ăn bánh bao lớn.

...

Vân Thanh nhìn giờ, đã gần mười giờ tối, nàng vô thức nhìn ra cửa, trong lòng có hơi thất vọng, Hạ Thiên còn chưa đến, có lẽ tối nay sẽ không đến.

- Chị à, anh rể sẽ không đến, chúng ta đi ngủ được chưa?

Thạch Thuần lôi kéo Vân Thanh, sau đó nàng ngáp một cái, rõ ràng nha đầu này đã rất mệt mỏi.

- À, được, chúng ta đi ngủ.

Vân Thanh khẽ gật đầu, nàng tất nhiên biết Thạch Thuần muốn ngủ với mình cho vui.

- Chú Thạch, chúng cháu đi ngủ trước.

Vân Thanh nói một tiếng với Thạch Trường Canh, sau đó kéo Thạch Thuần lên lầu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Thạch Tiểu Hổ đứng dậy đi ra mở cửa, ngay sau đó có một người đàn ông hơn ba mươi đi vào. Người này có dáng người trung đẳng làm người ta sinh ra cảm giác rất tinh anh, khi thấy Thạch Trường Canh thì hắn cũng khách khí chào hỏi:

- Cục trưởng Thạch.

- Thì ra là cục trưởng Hồng, mời ngồi.

Giọng điệu của Thạch Trường Canh rất bình thản, sau đó hắn phất tay:

- Tiểu Hổ, Tú Mai, các cháu đi nghỉ ngơi trước, cứ để chú và cục trưởng Hồng ngồi lại là được.

- Vâng, chú Canh.

Thạch Tiểu Hổ và Vân Tú Mai nhanh chóng rời khỏi phòng khách, lúc này chi còn lại Thạch Trường Canh và người đàn ông vừa đi vào.

Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa ngồi xuống, bộ dạng của hắn có chút sợ hãi:

- Cục trưởng Thạch, anh đừng nên gọi tôi như vậy, nếu anh gọi như vậy, tôi cũng không dám ngồi.

- Bây giờ anh là phó cục trưởng cục công an, cũng là chức vụ cục trưởng, gọi cục trưởng Hồng là đúng. Nếu anh cảm thấy xưng hô như vậy là không phải, như vậy sao có thể đứng đầu vài trăm cảnh sát huyện Mộc Dương?

Thạch Trường Canh dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Cục trưởng Thạch, tôi biết anh giận tôi, sau khi anh gặp chuyện không may thì tôi cũng chưa nói gì, cũng không làm gì. Nhưng cục trưởng Thạch, không phải tôi chẳng muốn làm, mà tôi tuân theo lời dạy của anh. Trước đó anh đã từng nói, nếu anh xảy ra chuyện thì dù thế nào cũng đừng giúp điều gì, vì như vậy mới coi như là giúp đỡ anh. Tôi nên tiếp tục ngồi vững ở vị trí của mình, giúp anh chăm sóc con gái, vì vậy mà đến bây giờ tôi mới đến tìm anh.

Người đàn ông dùng giọng chân thành nói.

Thạch Trường Canh nghe đối phương nói như vậy thì trong mắt mới có chút cái nhìn khác thường, sau đó hắn chậm rãi đứng lên lấy bình rượu, lấy thêm hai cái ly:

- Tiểu Hồng, uống với tôi một ly.

- Vâng, cục trưởng Thạch.

Người đàn ông nghe thấy cách xưng hô của Thạch Trường Canh thay đổi thì mới yên lòng:

- Cục trưởng Thạch, tôi giúp anh rót rượu.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Thạch Trường Canh cũng không chối từ, hắn nâng ly cho Tiểu Hồng rót rượu, sau đó chậm rãi nói:

- Tiểu Hồng, tôi đã không còn là cục trưởng, sau này cậu cũng đừng gọi tôi là cục trưởng, người khác nghe được sẽ không tốt lắm.

- Nhưng, cục trưởng Thạch...

Tiểu Hồng ngẩn ngơ, hắn muốn nói gì đó.

Thạch Trường Canh khoát tay:

- Tiểu Hồng, cậu có biết không? Chúng ta rất tương tự, vì vậy trước nay tôi đều rất coi trọng cậu, cũng dùng nhiều tâm tư bồi dưỡng cậu. Chúng ta không phải người huyện Mộc Dương, đều là người ngoài đến, cậu cũng là sinh viên đại học cảnh sát, trong huyện Mộc Dương này rất ít cơ hội cho chúng ta, vì vậy cậu nên hiểu, cậu theo tôi, hai ta không có bối cảnh, nếu không sẽ chẳng bị nhét đến chỗ này.

Thạch Trường Canh dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tiểu Hồng, tôi lớn hơn cậu gần hai mươi tuổi, trước nay tôi luôn đối đãi với cậu như con cháu, nếu cậu còn để mắt đến một ông lão như tôi, cậu có thể gọ một tiếng chú Thạch.

- Vâng, chú Thạch.

Tiểu Hồng vội vàng đáp ứng:

- Chú Thạch trước nay luôn quan tâm đến cháu, cháu luôn khắc ghi trong lòng, vì vậy những gì chú Thạch dạy bảo, cháu luôn khắc ghi trong lòng không bao giờ quên. Cháu vẫn nhớ lời chú Thạch, làm một cảnh sát có thể không tuân theo pháp luật nhưng không thể làm chuyện táng tận lương tâm.

- Cậu nhớ là tốt.

Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, hắn nâng ly rượu lên làm một hơi cạn sạch:

- Vài chục năm qua Thạch Trường Canh tôi đã làm nhiều chuyện trái pháp luật nhưng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, vì tôi không phụ lòng lương tâm của mình. Tôi cũng hy vọng cậu có thể không phụ lòng lương tâm, nên làm gì, cái gì không nên làm, cậu phải phân biệt cho rõ.

- Chú Canh, cháu sẽ nhớ kỹ, nhưng dù chú dạy bảo nhiều nhưng cháu vẫn không thể nào làm tốt được như chú, sau này sợ rằng còn nhiều vấn đề cần chú Canh dạy bảo, cũng không biết chú Canh có cảm thấy như vậy là quấy rầy hay không?

Tiểu Hồng nói, trong giọng nói mơ hồ có hương vị dò hỏi.
Chương 949: Thật ra cậu ấy là hậu trường của tôi

- Tiểu Hồng, uống với tôi một ly nữa.

Thạch Trường Canh cũng không trả lời vấn đề của Tiểu Hồng ngay, hắn để cho đối phương rót rượu cho mình, sau đó cùng cung ly uống cạn.

Tiểu Hồng này tên là Hồng Thiếu Huy, là một cảnh sát được Thạch Trường Canh nâng đỡ ngay từ đầu, từ khi mới chân ướt chân ráo đến huyện Mộc Dương nhận công tác. Lúc này hắn không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt cung kính nhìn Thạch Trường Canh, hắn là người mà Thạch Trường Canh một tay bồi dưỡng và đề bạt, vì vậy bây giờ mới ba mươi tuổi mà đã là phó cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương. Dựa theo những gì Hồng Thiếu Huy biết về Thạch Trường Canh, lúc này Thạch Trường Canh đang có chuyện muốn nói.

- Tiểu Hồng, cậu cũng biết rồi đấy, lần này tôi bị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đi hơn một tháng, trong thời gian đó tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng không còn truy cầu gì với quyền thế. Chắc cậu cũng biết con gái Thạch Thuần của tôi đã được chữa khỏi bệnh, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là sống tốt cùng con gái, cũng không muốn tham dự vào bất kỳ chuyện gì ở huyện Mộc Dương.

Thạch Trường Canh dùng giọng không nhanh không chậm nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:

- Tất nhiên, Tiểu Hồng, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chú Canh, như vậy nếu cậu có rảnh thì đến đây uống vài ly, có chuyện gì có thể nói với tôi, chú cháu chúng ta tâm sự cũng không có vấn đề.

- Chú Canh, nếu có thời gian cháu nhất định sẽ đến uống vài ly với chú.

Hồng Thiếu Huy nghe nói như vậy thì trong lòng không khỏi thở ra, hắn biết Thạch Trường Canh đã tình nguyện giúp mình.

Thạch Trường Canh lại nâng ly, Hồng Thiếu Huy rót rượu, Thạch Trường Canh chậm rãi nói:

- Tiểu Hồng, đêm nay cậu đến đây, không đơn giản là thăm tôi chứ?

- Chú Canh quả nhiên có ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh, cũng không thể gạt được chú.

Hồng Thiếu Huy bưng ly nói:

- Chú Canh, trước tiên cháu mời chú một ly, thuận tiện cũng nhờ chú chỉ dạy cho vài điều.

- Đừng nói chỉ dạy, chúng ta tâm sự, hiểu chưa?

Thạch Trường Canh cải chính.

- Vâng, chú Canh, cháu có vài chuyện cần hỏi chú.

Hồng Thiếu Huy vội vàng gật đầu.

Thạch Trường Canh gật đầu, sau đó hắn hỏi:

- Có phải là công tác không được thuận lợi?

- Đúng vậy.

Hồng Thiếu Huy khẽ gật đầu và thở dài:

- Chú Canh, chú cũng biết rồi đấy, sau khi chú rời khỏi huyện Mộc Dương thì nơi đây đã loạn, một tháng qua xảy ra nhiều chuyện hơn cả mười năm trước cộng lại. Có lẽ chú còn chưa biết, gần đây chỗ này phát sinh vài vụ án lớn nhưng đều được che giấu không cho tin tức lọt ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến danh dự địa phương, sợ khó thể kéo đầu tư. Chủ tịch Ngô liên tục yêu cầu cục trưởng Chu nhanh chóng phá án, chủ tịch Chu nói lời đảm bảo với chủ tịch Ngô nhưng thực tế lại không làm gì.

- Chu Hậu Sinh năng lực có hạn, tâm tư lại đen tối, thích tiểu thông minh nhưng không thể làm được chuyện đại sự.

Thạch Trường Canh thản nhiên nói:

- Nhưng bây giờ nghe nói đã phải vào bệnh viện, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chuyện trong cục công an rơi xuống đầu cậu, tôi tin cậu có thể chỉnh đốn cục diện rối loạn ở huyện Mộc Dương.

- Cháu sẽ làm hết sức.

Hồng Thiếu Huy khẽ nói:

- Trước khi tra án cháu cơ bản không để lộ thông tin, cũng may lần này bí thư huyện ủy cũng tin dùng cháu, cho cháu tạm thời phụ trách chuyện trong cục công an. Lúc này cháu phải nhanh chóng phá án, không cho đám người coi trời bằng vung kia tiếp tục náo loạn, đám côn đồ dám làm loạn cũng không có cửa.

Thạch Trường Canh có hơi trầm ngâm, sau đó hắn hỏi một câu:

- Gần đây có án lớn gì xảy ra?

- Có một vụ án mạng, vài vụ cướp bóc, ác liệt nhất là một vụ án hiếp dâm, một đám đạo tặc càn rỡ bắt một cô gái mang đi, không chỉ cướp tiền bạc còn làm nhục cô gái kia. Sự việc đã xảy ra được ba ngày, đến khi gia đình người bị hại báo án thì mới được điều tra, nhưng đến bây giờ còn chưa có manh mối, chỉ biết là mười tên thiếu niên tuổi không lớn.

Hồng Thiếu Huy nói đến những vụ án này thì vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng:

- Bây giờ cũng còn chưa có nhiều người biết về sự kiện này, nhưng nếu không nhanh chóng bắt được thủ phạm thì sự việc càng lúc càng náo loạn, đến lúc đó lòng người bàng hoàng, những thành phần đầu tư biết được huyện Mộc Dương rối loạn, còn ai dám đến?

- Tuổi không lớn mà lại là mười mấy người sao?

Thạch Trường Canh khẽ nhíu mày:

- Cậu đã đi điều tra trường dạy nghề chưa?

- Trường dạy nghề sao?

Hồng Thiếu Huy chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn lập tức hiểu ra:

- Chú Canh, cháu đã sơ sót, cháu sẽ cho người kiểm tra ngay.

- Ừ, đám học sinh trường nghề kia có không ít những đứa hồ đồ, nếu có vài tên con đồ xúi giục, sợ rằng chuyện gì cũng dám làm.

Thạch Trường Canh khẽ thở dài:

- Thời đại bây giờ không phải sợ người lớn, chỉ sợ đám thiếu niên mười bảy mười tám, bọn họ không hiểu gì, cái gì cũng dám làm, tuyệt đối không suy xét hậu quả.

- Chú Canh nói rất đúng, người trưởng thành làm việc thường xem xét hậu quả.

Hồng Thiếu Huy khẽ gật đầu, sau đó giống như nhớ đến vấn đề gì đó:

- Đúng rồi, chú Canh, chú biết một người tên là Hạ Thiên sao?

- Hạ Thiên?

Thạch Trường Canh ngẩng đầu nhìn Hồng Thiếu Huy, sau đó hắn cười ha hả:

- Tiểu Hồng, cậu đến đây vì muốn hỏi về chuyện của Hạ Thiên sao?

- Chú Canh, chú đã đoán đúng, cháu cũng không gạt chú nữa.

Hồng Thiếu Huy có chút ngượng ngùng:

- Cháu đã nghe nói về những chuyện của Hạ Thiên, hôm nay cậu ta cũng gây loạn, nghe nói con của cục trưởng Chu bị cậu ta đánh vào bệnh viện, còn đổ nước lẩu lên người hai tên khác. Thậm chí người này còn đánh cả Trịnh Đông Thăng, cũng có người nói hắn đánh cục trưởng Chu vào bệnh viện, vì vậy cháu muốn tìm hiểu về người này, nghe nói chú Canh có biết cậu ta?

- Tôi biết cậu ta, cậu ấy là bạn tai của con gái lớn Vân Thanh của Vân Phương nhà tôi, là tiểu tử rất tốt.

Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, sau đó hỏi một câu:

- Tiểu Hồng, có phải người ta nói cho cậu biết, tôi là hậu trường của cậu ta, vì vậy cậu ta mới dám làm bậy?

- Chú Canh, thật sự có người nói như vậy, nhưng chú đừng quan tâm, đây là đám người nói lung tung mà thôi.

Hồng Thiếu Huy vội vàng nói.

Thạch Trường Canh khoát tay:

- Tiểu Hông, đây cũng không tính là nói lung tung, nhưng bọn họ đã nghĩ sai, hoặc là nói bọn họ phải nói ngược lại.

- Nói ngược lại?

Hồng Thiếu Huy chợt không hiểu:

- Chú Canh, chú nói vậy có nghĩa là?

- Tiểu Hồng, toi không có tư cách làm hậu trường của Hạ Thiên, thật ra cậu ta mới là hậu trường của tôi.

Thạch Trường Canh chậm rãi nói.
Chương 950: Kẻ gây họa không hiểu chuyện

Hồng Thiếu Huy chợt ngây người, nửa ngày sau hắn cũng không nói nên lời.

- Tiểu Hồng, tôi biết rõ cậu nghi ngờ, nhưng tôi nói cho cậu một chuyện, cậu đã nghe những lời đồn đãi về Hạ Thiên, ví dụ như sự kiện cậu ta đại phát thần uy ở thôn Hạ Dương, đó là sự thật, không có gì khuếch đại.

Thạch Trường Canh dùng giọng khôg nhanh không chậm nói:

- Tôi còn nói cho cậu biết, tôi sở dĩ có thể bình yên vô sự đi ra từ trong tay của ủy ban kỷ luật, không phải vì ai khác, chính là Hạ Thiên giúp tôi, cậu ta trực tiếp đưa tôi đi từ trong tay ủy ban kỷ luật.

Hồng Thiếu Huy lại sững sốt một lúc lâu, nhưng hắn lại tin lời nói của Thạch Trường Canh, vì hắn đều không thể hiểu nổi, vì sao Thạch Trường Canh có thể yên bình xin nghỉ hưu sớm? Vì lần này có hàng loạt quan viên huyện Mộc Dương bị điều tra, chỉ có duy nhất Thạch Trường Canh là cá lớn lọt lưới.

- Chú Canh...Hạ Thiên rốt cuộc có địa vị gì?

Hồng Thiếu Huy nhịn không được phải hỏi.

- Tình huống cụ thể thì tôi không biết, chỉ biết địa vị của cậu ta là rất lớn, ngay cả ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng không dám trêu vào. Thuận tiện tôi cũng nhắc cho cậu biết, cậu có thể thay thế Chu Hậu Sinh cũng vì công lao của cậu ấy, nếu cậu không muốn trở thành một Chu Hậu Sinh thứ hai thì đừng đụng vào cậu ấy làm gì cả.

Thạch Trường Canh thản nhiên nói:

- Thực tế tôi và cậu ấy không có quan hệ gì tốt, chẳng qua cậu ta chỉ nể mặt Vân Thanh mà thôi, vì vậy nếu cậu có xảy ra vấn đề gì, tôi cũng chưa chắc cứu được cậu. Nếu cậu ta mất hứng, tôi cũng có thể vào bệnh viện bất cứ lúc nào. Những lời của tôi không dễ nghe, nhưng vì suy nghĩ cho cậu, tôi cảm thấy cậu nên hiểu.

- Chú Canh, cháu biết phải làm thế nào rồi.

Hồng Thiếu Huy khẽ nói.

- Cậu biết là tốt.

Thạch Trường Canh lại đưa ly cho Hồng Thiếu Huy rót rượu:

- Uống một ly nữa, tôi cũng nên đi ngủ, cậu cũng nên về sớm với vợ.

- Vâng, chú Canh.

Hồng Thiếu Huy khẽ gật đầu, nhưng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên.

Hồng Thiếu Huy nhận điện thoại, vài phút sau hắn mới đặt xuống, sau đó dùng ánh mắt sững sờ nhìn Thạch Trường Canh

- Chú Canh, vụ án hiếp dâm mà cháu vừa nói, bây giờ đã được phá.

...

Hồng nhan họa thủy, người đẹp là ngọn nguồn tai họa, Liễu Mộng là một siêu cấp đại mỹ nữ, tất nhiên là siêu cấp hồng nhan họa thủy. Phụ nữ đẹp gây họa là không sai, sai là biết rõ mình sẽ gây họa nhưng không tự hiểu lấy, nửa đêm còn chưa chịu về nhà. Liễu Mộng bây giờ chính là như vậy, là mọt siêu cấp tai họa hơn mười giờ còn chưa quay về khách sạn, kết quả là rước họa.

Bây giờ thời tiết rất lạnh, hơn tám giờ thì người trên quảng trường vẫn còn khá nhiều, nhưng đến hơn chín giờ thì nhân số bắt đàu giảm bớt, đến mười giờ thì căn bản không còn người.

Lúc bắt đầu thì trên quảng trường còn có cảnh sát tuần tra, sau đó đến khi người về hết thì cảnh sát cũng căn bản không xuất hiện. Đêm nay Liễu Mộng rất vui, vì nàng mua tất cả món đồ chơi, nàng chơi xong một cái thì ném đi, vì vậy mà chơi đến tận mười giờ vẫn chưa chị bỏ đi. Lúc này ánh đèn trên quảng trường cũng căn bản đã tắt, chỉ còn lại vài cái được thắp sáng, quảng trường không còn người, cũng chi còn hai người bọn họ.

- Chị Mộng, chúng ta về trước, ngày mai lại đến chơi.

Hạ Thiên không nhịn được phải mở lời khuyên.

- Không cần, chị muốn chơi chán đã, sau đó mới về.

Liễu Mộng không chịu bỏ về:

- Khi chị còn bé không được chơi những thứ này, bây giờ chị muốn làm một lượt.

- Tôi cũng nào có được chơi?

Hạ Thiên thầm nói, nhưng sao mình không chơi một lượt?

- Tiểu bại hoại, chị giống như lại đói bụng, chúng ta đi ăn nhé?

Liễu Mộng chơi thêm một lúc rồi cũng chán, nàng lại kéo Hạ Thiên đi ăn.

- Được.

Hạ Thiên đồng ý, hắn tình nguyện đưa Liễu Mộng đi ăn còn hơn ở lại chơi những món đồ con nít này. Hắn không phải là trẻ em, hắn là người lớn, hắn thích những trò chơi của người lớn.

- Hì hì, tiểu bại hoại, cậu rất ngoan.

Liễu Mộng rất vui, nàng kéo Hạ Thiên bước đi, khi nàng nhảy lên thì mái tóc dài cũng bị gió thổi bùng lên, váy trắng tóc dài làm nàng như tiên nữ. Khốn nổi những hành động của nàng lại như một đứa trẻ, vì vậy nếu kết hợp lại thì chúng ta có được một tiên nữ không hiểu chuyện.

Nhưng lúc này lại có nhiều người không hiểu chuyện xuất hiện, hai người Hạ Thiên vừa mớ đến bên cạnh quảng trường thì một chiếc xe mười sáu chỗ mở cửa ra, bốn năm người nhảy xuống, sau đó cùng nhau phóng về phía Hạ Thiên và Liễu Mộng.

- Đứng im.

- Cướp đây.

- Không muốn chết thì thành thật một chút.

...

Đám này đều là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trên tay có dao, có tuýp sắt, bộ dạng kẻ nào cũng hùng hổ, chỉ sau nháy mắt đã vọt đến trước mặt Hạ Thiên và Liễu Mộng.

- Ôi, tiểu bại hoại, cậu đừng ra tay, để cho chị, chị đã lâu rồi không được đánh người.

Liễu Mộng rất hưng phấn, nàng phóng lên, đám thiếu niên đáng thương căn bản không kịp phản ứng, Liễu Mộng tung đấm tung đá được một lúc thì tất cả đều ngã gục.

- Đúng là quá chán.

Liễu Mộng có chút bất mãn, sau đó nàng lại điên cuồng đá vào đám người, làm đám thiếu niên liên tục kêu gào thảm thiết.

- Tha mạng...

- Đừng đánh...

...

Một lúc sau đám người bắt đầu cầu xin tha thứ, mà một chiếc xe cảnh sát đi tuần cũng trờ tới.

- Các người làm gì vậy?

Một tên cảnh sát hét lớn.

- Đánh người.

Liễu Mộng đáp:

- Chú ngốc quá, như vậy mà không biết.

Tên cảnh sát chợt ngẩn ngơ giống như không ngờ mình bị mắng, nhưng hắn nhanh chóng nhìn rõ tướng mạo của Liễu Mộng, vì vậy mà kinh hoàng, không dám nói gì.

- Cứu...Cứu mạng...

Đúng lúc này một âm thanh nức nở và có chút suy yếu từ trong xe vọng ra.

Hai tên cảnh sát vội vàng chạy đến, bọn họ nhìn vào xe mười sáu chổ mà ngây người, bên trong có một người phụ nữ, mà người này hầu như có hơn phân nửa là máu me loang lổ.

- Đồng chí cảnh sát, mau...Mau cứu tôi, bọn họ...Bọn họ cưỡng hiếp tôi...

Người phụ nữ kia khóc lóc nói.

- Bắt bọn họ lại.

Một tên cảnh sát cuối cùng kịp phản ứng, bây giờ bọn họ mới biết, đám người có vẻ bị đánh rất thảm kia không phải là kẻ bị hại, chính là một đám tội phạm.

- Bắt tất cả lại đi, đúng là chán chết, tiểu bại hoại, chúng ta đi ăn thôi.

Liễu Mộng kéo Hạ Thiên bước đi.

- Hai vị xin chờ chút.

Một tên cảnh sát vội vàng lên tiếng:

- Làm phiền hai vị theo chúng tôi về cục làm bản ghi chép...

- Không rảnh, chị đang đói, chị muốn ăn.

Liễu Mộng từ chối:

- Đừng cản đường chị, nếu không chị cho ăn đòn.

- Điều này, hai vị có thể để lại phương thức liên lạc không?

Tên cảnh sát chỉ có thể lui một bước, hai người kia có lẽ không dễ đụng vào, hơn nữa lại vừa hỗ trợ bắt được một đám tội phạm, mà Liễu Mộng lại quá đẹp, vì vậy đám cảnh sát rất khách khí.
Chương 951: Vợ cũng trâu

Cuối cùng hạ thiên và Liễu Mộng để lại một số điện thoại liên lạc, cũng chính là số của Hạ Thiên, sau đó hai người cũng để lại một cái tên. Cuối cùng Liễu Mộng không thể chờ đợi được mà kéo Hạ Thiên bỏ đi, nàng đã chơi vài giờ liền, bây giờ bụng đã đói, thôi thì đi lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.

Đến khi Liễu Mộng lấp đầy bụng thì cũng không đi chơi nữa, nàng quay lại khách sạn Đông Thăng, Kiều Tiểu Kiều đã sớm sắp xếp phòng cho nàng, cùng một tầng nhưng không phải là phòng sáu lẻ tám, là phòng sáu một tám.

Liễu Mộng kéo Hạ Thiên vào phòng sáu một tám, sau đó nàng đi tắm rửa, cuối cùng mới thực hiện lời hứa hẹn với Hạ Thiên, nàng dùng bánh bao cho hắn ăn no nê.

Liễu Mộng ở bên này đang cho Hạ Thiên ăn bánh bao thì cục công an huyện Mộc Dương cũng cực kỳ bận rộn, Hồng Thiếu Huy đã quay về cục công an và vừa thẩm vấn xong. Hắn xác nhận đây là nhóm tội phạm gần đây liên tục gây án, bọn chúng sau khi áp dụng phương pháp phạm tội cũ để bắt và cưỡng hiếp một cô gái đi đêm rồi chuẩn bị ra thì vô tình nhìn thấy Liễu Mộng trên quảng trường. Cuối cùng bọn chúng quyết định bắt Liễu Mộng thực hiện hành vi tồi bại thứ hai trong đêm nay, nhưng lần này bọn họ thất bại.

Tất cả cảnh sát trong cục công an huyện Mộc Dương đều được điều động, bọn họ đi bắt những tên tình nghi còn lại, mà Hồng Thiếu Huy càng thêm bội phục Thạch Trường Canh. Quả nhiên Thạch Trường Canh hiểu rõ tình hình huyện Mộc Dương như lòng bàn tay, hắn chỉ cần nói ra một suy đoán đã trúng sự thật, đám tội phạm càn rỡ này có hơn phân nữa đến từ trường dạy nghề duy nhất trong huyện Mộc Dương, còn có vài tên côn đồ khác ngoài xã hội.

Nhưng Hồng Thiếu Huy cũng không phải bội phục Thạch Trường Canh về điểm này, mà là về hạ thiên. Vì hắn biết đêm nay người đàn ông đi cùng Liễu Mộng chính là Hạ Thiên, tuy lúc đó hắn không ra tay, nhưng Hồng Thiếu Huy hiểu Thạch Trường Canh nói không sai, Hạ Thiên này khẳng định không phải người thường.

Khi Hồng Thiếu Huy rời khỏi Thạch gia thì Thạch Trường Canh còn nói thêm một câu, đó là xử lý sao cho thỏa đáng, như vậy Hạ Thiên sẽ có thể ra tay hỗ trợ. Lúc đó Thạch Trường Canh còn không biết hạ thiên hỗ trợ phá vụ án này, nhưng bây giờ Hồng Thiếu Huy đã biết, tuy Hạ Thiên không phải muốn giúp mình nhưng đã gián tiếp cho ra một đại ân. Hắn vừa mới phụ trách công tác toàn thể của cục công an thì lập tức phá án, dù tuyến trên có bất mãn cũng chẳng còn gì để nói, điều này cũng ý nghĩa là địa vị của hắn sẽ vững vàng hơn. Hắn tin chỉ cần Chu Hậu Sinh tiếp tục ở lại bệnh viện, như vậy đến khi tỉnh lại thì chức vụ cục trưởng cục công an cũng đã đến tay hắn rồi.

Tối nay công an huyện Mộc Dương có một đêm không ngủ, mà ở khách sạn Đông Thăng, Hạ Thiên và Liễu Mộng cũng không ngủ, mãi đến sáng sớm thì Liễu Mộng phát hiện Hạ Thiên vẫn không no bụng, vì vậy nàng không quan tâm đến hắn.

- Tiểu bại hoại, cậu quá tham ăn, chị không chơi với cậu nữa, chị muốn ngủ.

Liễu Mộng lầm bầm một câu, sau đó nàng thuận tay ôm lấy Hạ Thiên:

- Cũng không cho phép cậu đi đâu, cậu phải ngủ với chị, đến khi chị tỉnh dậy mới được đi.

Liễu Mộng nói ngủ là ngủ, Hạ Thiên dù cùng nàng song tu cả buổi tối nhưng tinh thần lại rất tốt, nhưng hắn cũng chỉ còn cách ôm nàng cùng ngủ. Nhưng hắn có một bản lĩnh rất lợi hại, dù không buồn ngủ vẫn có thể ngủ, vì thế chỉ một lúc sau hắn đã tiến vào mộng đẹp.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cuối cùng Hạ Thiên cũng bị đánh thức, người đánh thức hắn lại là Liễu Mộng.

- Tiểu bại hoại, nhận điện thoại.

Liễu Mộng trực tiếp đấm lên người Hạ Thiên, nàng còn chưa mở mắt ra, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Lúc này điện thoại của Hạ Thiên đang vang lên,rõ ràng nàng bị tiếng chuông điện thoại của hắn đánh thức.

- Alo, ai vậy?

Hạ Thiên cũng không mở mắt, hắn thuận tay nhận điện thoại.

- Anh bạn, là tôi, là Đái Kim.

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc, hình như còn có chút xấu hổ:

- Điều này...Anh bạn, anh còn chưa thức dậy sao?

- Có gì nói mau, nếu không tôi ngủ tiếp.

Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói một câu.

- À, anh bạn, thật ra cũng không có gì, chẳng qua Viện Viện muốn hỏi, ma nữ Mộng Mộng, cũng chính là Liễu tiểu thư đã đến huyện Mộc Dương chưa?

Đái Kim có chút bất đắc dĩ, từ khi sáng sớm thì bạn gái hắn đã điện thoại đến và thúc đến tận bây giờ, lúc này đã đến gần trưa rồi.

- Chị ấy đã đến từ tối qua rồi.

Hạ Thiên trả lời:

- Nhưng chị ấy còn đang ngủ, có chuyện gì đợi tỉnh ngủ rồi nói sau.

- Tiểu bại hoại, ai tìm chị vậy?

Liễu Mộng mở mắt, nàng bò lên người Hạ Thiên:

- Chị tỉnh rồi, chị đói bụng, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì Đái Kim bên kia đã vội vàng nói:

- Anh bạn, là Liễu tiểu thư sao? Chúng tôi chuẩn bị đi dùng cơm, không bằng cùng đi nhé?

- Được rồi.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý.

...

Một tháng trước nhà hàng tốt nhất huyện Mộc Dương chính là nhà hàng trong khách sạn Đông Thăng, nhưng tình hình bây giờ đã khác, nhà hàng Quý Tân Tửu Gia vừa khai trương một tháng là tốt nhất ở huyện Mộc Dương này.

Lúc này Đái Kim và Địch Viện đang đứng ở cổng Quý Tân Tửu Gia, Hoắc Nham cũng có ở bên cạnh. Địch Viện dùng ánh mắt hưng phấn nhìn khắp bốn phía, nàng cố gắng tìm được hìn bóng của Liễu Mộng. Mà Hoắc Nham cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn ra cửa, hắn nghe nói Liễu Mộng đến nên cố ý đứng đợi, hy vọng có thể được gặp mặt nàng.

- Thấy rồi, tôi thấy rồi, mau nhìn kìa, đúng là chị ấy, tôi đã từng thấy trên video, mặc váy trắng, mái tóc dài. Ôi, đúng là chị ấy, là ma nữ Mộng Mộng.

Địch Viện đột nhiên la lên hưng phấn:

- Thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trên video, đúng là quá đẹp, giống như tiên nữ,...Ơ kìa, chú ý...

Địch Viện đột nhiên thét lên, vẻ mặt trắng bệch. Nàng vốn thấy ma nữ Mộng Mộng mà mình hâm mộ đi về phía bên này, nhưng lại phát hiện ra một chiếc xe đang tông thẳng về phía Liễu Mộng.

- Đừng lo, sẽ không có gì.

Đái Kim thì rất trấn định, hắn đã từng thấy bản lĩnh của Hạ Thiên, với năng lực uy hiếp cá mập của Hạ Thiên, nhất định sẽ dễ dàng cứu được ma nữ Mộng Mộng.

Đái Kim vừa dứt lời thì chợt ngây dại, hắn ngạc nhiên phát hiện ma nữ Mộng Mộng lại nhảy dựng lên, trược tiếp phóng lên vài mét, chiếc xe sắp tông vào nàng cũng chạy qua thông suốt.

Đái Kim nhìn Liễu Mộng như tiên nữ với mái tóc dài bồng bềnh từ trên trời hạ xuống mà thì thào:

- Anh bạn, thì ra không phải chỉ mình anh trâu, thậm chí vợ cũng trâu.
Chương 952: Tiểu bại hoại không có bạn

- Tiên nữ, đúng là tiên nữ, thật sư là nữ nhân vật chính tốt nhất, ngoài cô ấy ra thì không ai thích hợp hơn.

Hoắc Nham cũng ngây người, sau đó thì thào nói.

- Quá giỏi.

Địch Viện cũng ngơ ngác:

- Thần tượng, sau này chị ấy sẽ là thần tượng của mình, là thần tượng duy nhất, quá giỏi.

Đám người đơ ra, mà Hạ Thiên và Liễu Mộng đã đi đến.

- Các người làm gì vậy? Đứng ngơ ra ở đây thì vui lắm sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đám người Đái Kim rồi mở miệng hỏi.

- À, anh bạn, chúng tôi đang đợi anh.

Đái Kim là người đầu tiên nhìn Liễu Mộng:

- Vị này chắc là Liễu tiểu thư phải không? Tôi là Đái Kim, là bạn của Hạ Thiên.

- Gạt người, tiểu bại hoại không có bạn.

Liễu Mộng bĩu môi, sau đó nàng la lên một câu:

- Này, các người ai mời cơm? Chị đã đói bụng lắm rồi, chị muốn ăn cơm.

- Là em, là em.

Địch Viện vội vàng la lớn:

- Liễu tiểu thư, em là Địch Viện, là fan trung thực nhất của chị, tất cả đĩa nhạc của chị đều được em mua đầy đủ.

Hoắc Nham cũng đi đến:

- Liễu tiểu thư, tôi là Hoắc Nham, chúng ta đã gặp mặt một lần rồi.

- Phải không, tôi chẳng nhớ.

Liễu Mộng lầm bầm một câu:

- Này, đừng nói nhiều như vậy làm gì, chị đã đói bụng đến mức chẳng còn sức nói chuyện nữa rồi, mau vào ăn cơm thôi.

- Nói đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi, chúng ta vào thôi.

Địch Viện vội vàng nói, sau đó nàng đi trước dẫn đường, đi vào trong Quý Tân Tửu Gia. Cuối cùng dám người đi vào một gian phòng hình bầu dục, Địch Viện nói với nhân viên phục vụ:

- Đưa thức ăn lên.

- Vâng, tiểu thư.

Nhân viên phục vụ lên tiếng, sau đó nàng vội vàng đi ra, mà Địch Viện bắt đầu ngồi xuống, nàng chủ động chào mời Liễu Mộng.

- Này, tiểu bại hoại, sao chị lại đói như vậy? Nhất định là tối qua cậu ăn nhiều, làm hại chị hôm nay bị đói.

Liễu Mộng dùng ánh mắt đau khổ nhìn Hạ Thiên:

- Chị quyết định đêm nay không cho cậu ăn nữa.

- Liễu tiểu thư, món ăn sẽ lên ngay.

Địch Viện vội vang nói, trong lòng thầm nghĩ, tối qua ma nữ Mộng Mộng cho Hạ Thiên này ăn gì? Chẳng lẽ cho hắn bú sữa? Nhưng rõ ràng Liễu Mộng chưa sinh con, sao có thể cho Hạ Thiên được?

Địch Viện thật sự không ngờ mình đoán đúng, nhưng Hạ Thiên không phải giống như suy nghĩ của nàng, hắn có cái nhìn khác biệt.

- Này, chú đừng nhìn chị như vậy, nếu không tiểu bại hoại sẽ co chú no đòn.

Liễu Mộng trừng mắt nhìn Hoắc Nham, nàng dùng giọng mất vui nói.

- À, xấu hổ quá, Liễu tiểu thư, tôi không cố ý thất lễ, tôi chỉ cảm thấy cô rất phù hợp với một bộ phim mới của công ty chúng tôi, không biết Liễu tiểu thư có hứng thú không?

Hoắc Nham vội vàng nói.

- Bây giờ chị rất đói, không có hứng phim phiếc gì cả?

Liễu Mộng bĩu môi, nàng tỏ ra không vui.

- Món ăn đến.

Địch Viện thấy nhân viên phục vụ bưng món ăn lên thì vội vàng nói.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Mộng chợt lộ ra nụ cười sáng lạn, nàng dùng tốc độ cực nhanh để cướp món ăn trên tay nhân viên phục vụ, sau đó cũng không quan tâm đến người khác mà ăn lấy ăn để.

Tuy Liễu Mộng nổi tiếng không thục nữ nhưng Đái Kim, Hoắc Nham hay Địch Viện cũng kỳ quái phát hiện Liễu Mộng ăn như vậy vẫn rất ưu nhã, không chút thô tục.

- Đây không phải là ma nữ, rõ ràng là tiên nữ trời sinh.

Trong lòng Hoắc Nham có ý nghĩ như vậy, tuy mới tiếp xúc được một lúc nhưng hắn càng kiên định vào ý niệm cho Liễu Mộng làm nhân vật chính.

- Tiểu bại hoại, cậu cũng ăn đi, ăn nhiều một chút, đến tối còn ăn chị.

Liễu Mộng tiêu diệt một nửa món ăn trong nháy mắt, sau đó mới nhớ đến hạ thiên, còn đám người trên bàn, nàng không quan tâm.

Liễu Mộng ăn cơm rất chuyên chú, nàng ăn tất cả các món, ngoài những món quá ngon nàng ăn sạch thì ngẫu nhiên cũng quan tâm đến Hạ Thiên. Ví dụ như vừa rồi nàng gắp cho Hạ Thiên một khúc xương. Tất cả những hành động của nàng đều rất tự nhiên, không ra vẻ, rõ ràng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng những biểu hiện của nàng cũng hấp dẫn đám người bên cạnh.

- Hèn gì đĩa hát của cô ấy dễ bán như vậy, dù cô ấy không hát, chỉ ghi hình cuộc sống tự nhiên như vậy, sợ rằng cũng hấp dẫn không ít người mua.

Đái Kim thầm nghĩ như vậy.

Hoắc Nham thì cảm thấy cho Liễu Mộng đi đóng vai tiên nữ trong phim, tuyệt đối sẽ chinh phục tất cả người xem.

Địch Viện bây giờ phát hiện ra một vấn đề, nàng ghen ghét với hạ thiên, người này sao lại có thể quan hệ thân mật với ma nữ Mộng Mộng như vậy?

Địch Viện đột nhiên có suy tính muốn cướp ma nữ Mộng Mộng rời khỏi Hạ Thiên, sau đó nàng lập tức hành động, liên tục gắp thức ăn cho Liễu Mộng, hơn nữa lại nói ra nhiều lời nịnh nọt. Nhưng Địch Viện nhanh chóng phát hiện Liễu Mộng không có hứng thú, tuy Liễu Mộng không phải lúc nào cũng để ý đến Hạ Thiên, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói tiểu bại hoại thế này thế nọ. Bây giờ ai cũng biết tiểu bại hoại trong miệng Liễu Mộng chính là Hạ Thiên, Địch Viện cũng hiểu, tình cảm giữa Hạ Thiên và Liễu Mộng là hầu như khó thể tách rời.

Địch Viện nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ của mình, rõ ràng đây là lựa chọn sáng suốt của nàng. Nếu bị Hạ Thiên phát hiện nàng muốn cướp vợ của hắn, dù nàng là phụ nữ, sợ rằng Hạ Thiên cũng xử lý nàng.

- Chị Mộng Mộng, chúng ta đi chụp ảnh nhé?

Địch Viện vừa rồi nịnh hót Liễu Mộng cũng chẳng phải không có thu hoạch, ít nhất cách xưng hô cũng đã được thay đổi. Bây giờ nàng có thể gọi trực tiếp là Liễu Mộng hoặc Mộng Mộng, đã thăng cấp từ fan trung thực đến chị em tốt, điều này cũng làm nàng tương đối thỏa mãn.

- Được.

Liễu Mộng lập tức đồng ý:

- Chúng ta sẽ đi chơi.

Liễu Mộng bây giờ đã ăn no, vì vậy nàng có thời gian thanh thản nói chuyện với Địch Viện.

Hai người vừa ăn vừa nói và gạt Hạ Thiên sang một bên, tất nhiên hắn đang nhàm chán, đột nhiên hắn nghe thấy được âm thanh gì đó, vì vậy không khỏi ồ lên một tiếng rồi đứng lên.

- Chị Mộng, chị cứ ở đây, tôi ra ngoài một chút, sau đó sẽ quay lại.

Hạ Thiên nói xong thì nhanh chóng đi ra, sở dĩ nói như vậy là vì hắn nghe thấy âm thanh của Kiều Tiểu Kiều.

Hạ Thiên đi ra khỏi phòng và đụng mặt đám người đi đến, Kiều Tiểu Kiều không có mặt trong đám người nhưng cũng có vài người quen thuộc.

- Hạ tiên sinh, đúng là trùng hợp, cậu cũng đến huyện Mộc Dương sao?

Người này thấy Hạ Thiên thì chủ động chào hỏi.

- Nói nhảm.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn không có tình cảm gì với đối phương, vì hắn cảm thấy đây là một người khả năng có ý với chị Vân Thanh.

Người này không phải là ai khác, chính là Viên Thế Tài trước đó đã từng gặp Hạ Thiên.

Khi nghe được lời này thì Viên Thế Tài không nói gì nhưng người bên cạnh lại rống lên:

- Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Đúng là không hiểu chuyện, mau xin lỗi Viên tiên sinh.
Chương 953: Không có đầu óc thì đổi vị trí

Người này khoảng bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng mặt mũi bóng loáng, có lẽ bình thường ăn uống rất tốt.

- Ngu ngốc.

Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn đi vào một gian phòng, bên trong có bốn năm người, ba người trong số đó là Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.

- Sao anh lại đến đây?

Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Thiên chính là Kiều Phượng Nhi, nhưng điều này cũng là bình thường, nàng là vệ sĩ, tất nhiên phải liên tục chú ý những người tiếp cận Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều cũng phát hiện ra Hạ Thiên, nàng có chút kinh ngạc, nàng đứng lên rồi khẽ hỏi:

- Chồng, sao anh đến đây?

- Anh cùng chị Mộng ăn cơm ở bên kia, nghe được bọn em nói chuyện, vì vậy đến đây xem thế nào.

Hạ Thiên trả lời, sau đo hắn nhìn hai người khác trong gian phòng rồi buồn bực hỏi một câu:

- Vợ, em đến đây làm gì vậy?

- Chồng, chúng em mời một vài người phòng đầu tư và phòng du lịch huyện Mộc Dương một bữa cơm, khi chúng em rời khỏi khách sạn thì anh và chị Mộng còn chưa ngủ dậy, vì thế mà không gọi mọi người dậy. Bây giờ mọi người đã ăn xong, nhưng trưởng phòng Trình phòng đầu tư vừa nhận được điện thoại nói có vị khách quan trọng đến đây, vì vậy anh ấy phải ra nghênh đón, có lẽ sẽ về ngay...

Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích với Hạ Thiên, vừa nói xong thì có vài người đi vào phong, vì vậy nàng chuyển lời:

- Chồng, trưởng phòng Trình đã quay lại.

Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn về phía vài người ngoài cửa, nàng đang định mở miệng thì có người đã nói trước.

- Ai cho cậu vào đây? Ai? Cậu biết đây là đâu không? Đi ra ngay.

Người đàn ông trung niên tức giận quát Hạ Thiên, người này thấy Hạ Thiên tức giận cũng bình thường, vì thực tế hắn chính là người trước đó vài phút muốn Hạ Thiên xin lỗi Viên Thế Tài.

- Trưởng phòng Trình, anh hiểu lầm rồi, dây là chồng tôi...

Người đàn ông trung niên chính là trưởng phòng Trình phòng đầu tư huyện Mộc Dương, Kiều Tiểu Kiều cũng không biết vừa rồi hai người có xung đột, nàng tưởng là hiểu lầm, vì vậy mới mở miệng giải thích. Tuy nàng không quan tâm đến loại quan chức bé hạt vừng này, nhưng vấn đề là chức quan của đối phương tuy nhỏ nhưng thực quyền lại lớn, nàng muốn có được quyền đầu tư ở Thanh Phong Sơn thì thật sự không thể đắc tội với loại quan viên này, nếu không sẽ rất phiền toái.

- Kiều Tiểu Kiều, cô nói tên này là chồng mình?

Trưởng phòng Trình không đợi cho Kiều Tiểu Kiều nói hết lời, hắn cắt ngang:

- Như vậy tôi khuyên cô nên đổi chồng.

Kiều Tiểu Kiều nghe như vậy thì vẻ mặt trầm xuống:

- Trưởng phòng Trình, tôi tôn trọng ông, hy vọng ông tôn trọng tôi, ông không thấy những lời nói như vậy là quá đáng sao? Tôi có đổi chồng hay không thì hình như cũng không đến lượt trưởng phòng Trình phải xen vào.

Lúc này trưởng phòng Trình cười lạnh một tiếng nói:

- Kiều tiểu thư, chồng cô không hiểu chuyện, cô cũng không hiểu chuyện sao? Hừ, cô là thanh niên, tôi cũng không muốn dạy bảo các người, nhưng tôi nói cho cô biết, cô có đổi chồng hay không, tôi chẳng xen vào, nhưng nếu cô không đổi thì nên trực tiếp quay về Giang Hải, huyện Mộc Dương chúng tôi không chào đón các người, Thanh Phong Sơn cũng không hoan nghênh các người.

- Thằng ngu này muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên rất mất vui, thằng này dám nói vợ mình không hiểu chuyện, đúng là muốn lên dĩa tế cờ.

- Chồng, không đáng tức giận với loại người này.

Kiều Tiểu Kiều dịu dàng khuyên Hạ Thiên một câu, sau đó nàng nhìn cục trưởng Trình:

- Chúng tôi có hiểu chuyện hay không, cũng chẳng đến lượt trưởng phòng Trình dạy bảo. Còn nữa, theo tôi biết thì huyện Mộc Dương cũng khong phải nhà của trưởng phòng Trình, chỗ này có chào đón chúng tôi hay không, chẳng đến lượt trưởng phòng Trình đứng ra lớn lối. Tôi chiêu đãi ông, điều này là nể mặt ông, nếu ông đã không biết sĩ diện, cũng không biết sử dụng cái đầu, tôi sẽ nói cho ông rõ, tôi không đổi chồng, nhưng nếu đầu óc của ông không đổi, vị trí của ông sẽ đổi.

- Ơ, hình như cơn tức của cô cũng không nhỏ, cô uy hiếp tôi sao?

Trưởng phòng Trình cười ha hả:

- Tôi đây không sợ uy hiếp, tôi nói cho các người biết, đường tưởng có tiền thì thích làm gì cũng được, bây giờ đầy kẻ có tiền, cô không đầu tư thì sẽ có người khác đầu tư, còn vị trí của tôi có đổi hay không, đây cũng không phải chuyện cô có thể quyết định.

- Trưởng phòng Trình, chỉ những lời này cũng đã nói rõ ông không đủ tư cách làm một trưởng phòng đầu tư, tôi thấy ông nên về nhà làm ruộng thì thích hợp hơn.

Kiều Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi:

- Hai đứa đi tính tiền, chúng ta về.

- Vâng, Kiều tiểu thư.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lên tiếng, sau đó đứng lên rời khỏi phòng, rõ ràng là đi tính tiền.

- Chắc hẳn đây là Kiều Tiểu Kiều tiểu thư nổi tiếng là thiếu nữ thiên tài thành phố Giang Hải?

Lúc này Viên Thế Tài mới mở miệng, giọng điệu bình thản, còn duỗi tay phải với Kiều Tiểu Kiều:

- Tôi là Viên Thế Tài, cha tôi đã nhắc về cô, nói cô là niềm kiêu ngạo của cả tỉnh Bình Hải, còn nói năng lực của Nhị bá cô rất mạnh, có ông ấy thì tỉnh Bình Hải cũng yên ổn hơn. Cũng vì có Nhị bá của cô mà nhiều chuyện cha tôi không cần xem xét quá chặt.

- Thì ra là công tử của bí thư Viên, thật xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay với người khác.

Kiều Tiểu Kiều không bắt tay với Viên Thế Tài, tuy đối phương nói không rõ ràng nhưng khoảnh khắc sau nàng đã phân biệt được thân phận của đối phương. Người cha trong miệng của Viên Thế Tài không thể là ai khác mà chính là bí thư mới đến nhận chức ở tỉnh Bình Hải, là Viên Lam Quang. Lúc này Kiều Tiểu Kiều đã hiểu vì sao trưởng phòng Trình kia lại kiêu ngạo như vậy, rõ ràng vị trưởng phòng kia đã dựa lưng vào đại thụ, có công tử của bí thư tỉnh ủy cho chỗ dựa, hắn cần gì phải quan tâm đến Kiều Tiểu Kiều?

- Không sao, mỗi người đều có thói quen của mình.

Viên Thế Tài bình tĩnh thu tay về:

- Dù thế nào thì gặp mặt tiểu thư cũng là vinh hạnh cho chúng tôi.

- Viên tiên sinh, thật sự có lỗi vì không thể chiêu đãi anh, chúng tôi đi trước.

Kiều Tiểu Kiều không có ý tiếp tục trò chuyện với Viên Thế Tài, nàng nói xong những lời này thì kéo Hạ Thiên đi ra ngoài.

Hai người bọn họ vừa đi đến cửa thì sau lưng truyền đến một giọng nói mỉa mai:

- Có nhiều người tự cho mình là rất giỏi, cho rằng có chút tiền là muốn thay đổi vị trí của ai cũng được sao? Những năm nay những đứa không biết trời cao đất rộng là rất nhiều, mấy đứa nít ranh không biết chút lễ nghi nào ra hồn.

Lời này tất nhiên là của trưởng phòng Trình, nghe qua có vẻ là nói chuyện với Viên Thế Tài nhưng âm thanh lại rất lớn, rõ ràng là cố ý cho Kiều Tiểu Kiều nghe thấy.

- Ngu ngốc, kẻ không biết trời cao đất rộng chính là ông.

Hạ Thiên đột nhiên xoay người dùng ánh mắt bất mãn nhìn vị trưởng phòng đầu tư;

- Vợ tôi nói ông sẽ thay đổi vị trí, chắc chắn vị trí của ông sẽ đổi.

- Phải không? Tôi cũng muốn xem, các người thay đổi vị trí của tôi như thế nào?

Trưởng phòng Trình cười ha hả:

- Này đám nít ranh, các người về nhà mà nói chuyện yêu đương, với độ tuổi của các người thì xuống phố xem phim mới hợp.
Chương 954: Đến bệnh viện mà làm giám đốc

- Ngu ngốc, anh cho chú một vị trí tốt, sau này chú đến bệnh viện mà làm giám đốc, anh đảm bảo một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì chú đều có hai mươi bốn tiếng một ngày trong bệnh viện.

Hạ Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó hắn dùng tốc độ mà mắt thường không thấy để phóng về phía trưởng phòng Trình, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh quay về. Đối với người khác thì Hạ Thiên chưa từng làm gì, vẫn đứng yên tại chỗ bất động, hắn nói xong thì kéo Kiều Tiểu Kiều bỏ đi.

- Con nít nói chuyện đúng là khôi hài, ha ha, để cho tôi đến bệnh viện làm giám đốc, tôi mà được đến làm giám đốc bệnh viện thì quá tốt, tôi còn ao ước gì được như vậy...Á, tay tôi bị sao thế này?

Trưởng phòng Trình lúc đầu còn có chút lơ đễnh, nhưng sau đó hắn phát hiện mình không bình thường:

- Tay tôi giống như mất đi tri giác, thân thể cũng dần chết lặng, còn có chân...Mau...Mau đưa tôi đến bệnh viện.

- Trưởng phòng, anh bị làm sao vậy?

- Trưởng phòng, anh không sao đấy chứ?

Vài người bên cạnh vội vàng dùng giọng ân cần hỏi thăm, nhưng lúc này môi của trưởng phòng Trình có nhúc nhích mà không phát ra âm thanh, chỉ sau khoảnh khắc hắn giống như không thể nói nên lời.

- Mau...Mau đưa anh ấy đến bệnh viện.

Lúc này vẻ mặt Viên Thế Tài cũng biến đổi, đồng thời hắn không nhịn được phải nhìn ra cửa. Hắn không thấy bóng dáng của Hạ Thiên nhưng trong lòng lại hiểu rõ, những lời nói của Hạ Thiên vừa rồi tuyệt đối không phải bình thường. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa đời sau vị trưởng phòng Trình này sợ rằng sẽ luôn ở trong bệnh viện, cũng không phải là giám đốc bệnh viện, chỉ là một bệnh nhân mà thôi.

...

Hạ Thiên kéo Kiều Tiểu Kiều vào một gian phòng khác, khi thấy Kiều Tiểu Kiều thì Liễu Mộng cũng nhiệt tình hẳn lên:

- Ủa, Tiểu Kiều, em cũng đến à, em ăn cơm chưa? Cùng ăn nhé?

- Chị Mộng, em đã ăn rồi.

Kiều Tiểu Kiều khẽ trả lời.

- À, chị cũng vừa ăn nó.

Liễu Mộng duỗi lưng một cái:

- Tiểu Kiều, em nói cho tiểu bại hoại biết, chiều nay chị không đi chơi với cậu ấy, chị sẽ đi chơi với Viện Viện.

Kiều Tiểu Kiều chợt dở khóc dở cười, nàng nhịn không được phải hỏi:

- Chị Mộng, chồng đang ở đây, chị không muốn nói với anh ấy sao?

- Không giống, chính chị nói thì cậu ấy chưa chắc đồng ý, nếu chị coi như không có cậu ấy ở đây, chị sẽ không quan tâm cậu ta có đồng ý hay không.

Liễu Mộng nghiêm trang nói, nhưng nàng nói xong những lời như vậy lại làm ra một hành động làm toàn trường ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi hỏi:

- Tiểu bại hoại, cậu nói xem có đúng không?

- Không đúng.

Hạ Thiên trả lời một câu.

- Không cho nói không đúng.

Liễu Mộng trừng mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:

- Dù thế nào thì chị cũng đúng, không đúng cũng đúng.

Kiều Tiểu Kiều không khỏi lắc đầu, nếu nói trên đời này có người không nói đạo lý như Hạ Thiên thì nhất định là Liễu Mộng. Thật ra sau khi Liễu Mộng tỉnh lại cũng không đến mức như vậy, bây giờ nàng hoàn toàn bị làm cho hư hỏng, cũng may tuy nàng không phân biệt rõ phải trái, nhưng cơ bản cũng hiểu nhiều vấn đề, sẽ không làm chuyện quá phận.

Cuối cùng đám người Liễu Mộng, Địch Viện và Đái Kim đi chụp ảnh, Kiều Tiểu Kiều cho hai vệ sĩ đi theo. Tuy tỷ lệ Liễu Mộng gặp chuyện không may là rất nhỏ, nhưng vì đề phòng mà phải có người đi theo là bình thường, tất nhiên nếu có mặt Hạ Thiên thì những người kia sẽ tự động bỏ đi.

Hạ Thiên theo Kiều Tiểu Kiều quay về khách sạn Đông Thăng, sau khi vào phòng thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi một câu:

- Chồng, anh biết Viên Thế Tài sao?

- Trước kia đã gặp mặt một lần, tên ngốc này giống như có ý bất lương với chị Vân Thanh, anh đang suy nghĩ xem có nên biến hắn thành thái giám hay không.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Chồng, không biết cảm giác của em có sai lầm gì không, nhưng vừa rồi em luôn cảm giác ánh mắt hắn nhìn về phía anh. Người này đến từ thủ đô, hơn nữa còn là con của bí thư tỉnh ủy Viên Lam Quang, lần này mục tiêu của hắn hình như cũng là Thanh Phong Sơn. Em có một dự cảm, người này đến đây cũng không đơn giản như vậy.

Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một chút, sua đó nàng lại hỏi:

- Đúng rồi, chồng, khi cậu đến thủ đô thì có đắc tội với người họ Viên không?

- Họ Viên sao?

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nhớ ra một vấn đề:

- À, có một tên ngốc là Viên Thế Phong bị anh đánh cho một trận, Viên Thế Phong và Viên Thế Tài có vẻ tương tự, để anh điện thoại hỏi thăm xem thế nào.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn gọi đi, tất nhiên là gọi cho người ở thủ đô, lúc này lại không phải là Mộc Hàm mà chính là Bạch Tiểu Lỗi, vì Hạ Thiên biết Bạch Tiểu Lỗi rất quen thuộc Viên Thế Phong. Tên Viên Thế Phong kia được gọi là Viên lão Tam, đã cướp đi bạn gái của Bạch Tiểu Lỗi.

- Đại ca, anh tìm em có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Lỗi nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì cảm thấy rất bất ngờ, hình như còn có chút vui sướng. Sau khi đại ca rời khỏi thủ đô thì giống như không cần đến hắn, cũng may mà đại tẩu ở thủ đô vẫn còn cho ra chút lực, Mộc Hàm ngẫu nhiên còn ra tay giúp đỡ Bạch gia.

- Không có gì, cậu có biết tên Viên Thế Tài không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- Viên Thế Tài sao?

Bạch Tiểu Lỗi ngẩn ngơ:

- Biết, người này là con thứ hai nhà Viên gia, là anh của tên ngốc Viên Thế Phong kia, tên kia có vẻ rất phát triển ở phương diện làm ăn kinh doanh.

- Đúng là người Viên gia.

Hạ Thiên lầm bầm:

- Này, anh nhớ quan hệ giữa Viên gia và Tống gia là rất tốt thì phải.

- Thật ra cũng không tính là tốt, Tống gia trước nay rất an phận, hơn nữa có vẻ rất chướng mắt với Viên gia. Nhưng gần đây ở thủ đô biến đổi quá lớn, Lý gia và Tôn gia đều mất, những gia tộc khác tạo nên động tĩnh nhiều hơn, gần đây động tác của Tống gia cũng rất mạnh.

Bạch Tiểu Lỗi nhanh chóng nói:

- Rất nhiều người nói Tống gia sẽ thay thế Lý gia và trở thành đại gia tộc thứ hai thủ đô, còn Viên gia thì không biết tình huống cụ thể. Viên lão tam hình như đi rất gần với Triệu gia, nhưng Viên lão nhị là Viên Thế Tài lại có chút liên lạc với Tống gia. Nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, nếu đại ca muốn biết thì em sẽ điều tra thêm.

- Vậy thì được, chú điều tra thêm cho anh, có tin gì cứ báo.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Như vậy nhé, anh cúp điện thoại đây.

Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn quay đầu nhìn Kiều Tiểu Kiều

- Viên Thế Tài ngu ngốc thật sự là người của Viên gia thủ đô, nghe nói có chút liên hệ với Tống gia, không phải Tống Ngọc Mị phái tên này đến làm phiền chúng ta đấy chứ?

- Chồng, nếu thật sự là như vậy thì rất phiền.

Kiều Tiểu Kiều không khỏi có chút sầu lo:

- Viên Thế Tài bây giờ chính là công tử của bí thư tỉnh ủy, người này vừa ý hạng mục nào, sợ rằng trong phạm vi tỉnh Bình Hải có rất ít người cạnh tranh được. Nếu dùng thủ đoạn bình thường thì chúng ta tuyệt đối không thể nào giành được quyền khai phá Thanh Phong Sơn.

Hạ Thiên lại không cho là đúng:

- Không sao, chúng ta không dùng thủ đoạn bình thường là được.
Chương 955: Thật ra còn có một biện pháp khác

Thực tế Hạ Thiên đều không thích dùng thủ đoạn bình thường, hắn thấy sự việc quá phiền toái, nhưng Kiều Tiểu Kiều lại hy vọng sử dụng thủ đoạn kinh doanh bình thường để làm việc, vì vậy hắn đành phải để cho nàng làm. Nhưng bây giờ nàng đã nói thủ đoạn bình thường không làm gì được, như thế hắn cảm thấy cầu còn chưa được, hắn cảm thấy mình nên trực tiếp đến tìm vị bí thư huyện ủy kia, để đối phương bán Thanh Phong Sơn cho mình, nếu không đồng ý thì cho đối phương biết tay.

- Nhưng, chồng, nếu sự việc náo loạn quá lớn thì Tống Ngọc Mị sẽ hoài nghi.

Kiều Tiểu Kiều có chút lo lắng.

- Dù sao không náo loạn thì chị ta cũng đã nghi ngờ, điều này không sao, anh thấy tám phần là chị ta không thể làm gì được anh, nếu không đã sớm đến tìm anh rồi.

Hạ Thiên chẳng quan tâm, từ khi Ninh Khiết xuất hiện trước mặt hắn nhiều lần, hắn sinh ra một cảm giác, thương thế của Tống Ngọc Mị chắc chắn không nhẹ.

- Chồng, em thấy hay là thế này, trước tiên chúng ta cứ đứng xem một thời gian, những ngày tới em đã điều tra về các thành phần đầu tư, để xem nên thu mua thế nào, trước tiên làm chút chuẩn bị. Căn cứ vào những tin tức của em thì trước tết nguyên đán huyện Mộc Dương sẽ ký hiệp định sơ bộ về vấn đề đầu tư, vẫn còn hơn nửa tháng, vì vậy chúng ta không nên quá vội vàng.

Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một chút rồi nói:

- Em sẽ liên lạc với Diệp Mộng Oánh và Tiền Đa Đa, sẽ để bọn họ chuẩn bị chút tài chính, đến lúc đó nếu cần sử dụng thủ đoạn thu mua, chúng ta có thể ra mặt mua tất cả các công ty cạnh tranh.

- Nhưng Viên Thế Tài kia chắc chắn sẽ không bán công ty cho chúng ta.

Hạ Thiên mở miệng nói.

- Chồng, chẳng phải bây giờ chúng ta còn chưa thể xác định Viên Thế Tài có quan hệ với Tống Ngọc Mị hay không sao? Nếu khi đó hắn không chịu bán, như vậy rõ ràng có ý châm chích chúng ta, đến lúc đó cho anh dùng thủ đoạn khác cũng chẳng muộn.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu:

- Được rồi, cứ làm theo những gì em nói.

Hai người xem như đã quyết định sự việc, sau đó Kiều Tiểu Kiều bắt đầu làm việc, Hạ Thiên lại cảm thấy nhàm chán, vì vậy hắn quyết định đi tìm Vân Thanh. Tuy nói hắn có ba bà vợ ở huyện Mộc Dương, nhưng bây giờ Liễu Mộng đi chơi với người khác, Kiều Tiểu Kiều làm chuyện hắn nhìn vào không hiểu, cũng chỉ còn Vân Thanh có thể chơi đùa với hắn mà thôi.

Hạ Thiên rời khỏi phòng Kiều Tiểu Kiều, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vân Thanh, hắn muốn biết nàng ở đâu. Nhưng hắn còn chưa kịp điện thoại thì cảm giác có người đuổi theo phía sau, quay đầu nhìn lại, thì ra là Kiều Phượng Nhi.

- Này, anh chờ chút.

Kiều Phượng Nhi nhanh chóng đến trước mặt Hạ Thiên.

- Có gì vậy?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Tôi còn bận rộn, cần phải đi tìm vợ.

- Bận rộn cái đầu anh.

Kiều Phượng Nhi thầm mắng, lưu manh này suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng, chính sự không làm, nếu nói hắn bận rộn nhiều việc thì rõ ràng là gặp quỷ.

Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng chỉ biết mắng trong lòng, ngoài miệng lại dùng giọng năn nỉ nói:

- Anh có thể làm chỗ này của tôi nhỏ đi một chút sao?

- Tất nhiên là thật, tôi cũng không gạt cô.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Ngoài vấn đề mát xa, còn có biện pháp nào khác không?

Kiều Phượng Nhi cắn răng hỏi, đây là vấn đề mà nàng khúc mắc từ lâu, nàng muốn bộ ngực mình nhỏ đi, nếu cứ để thế này không những ảnh hưởng đến năng lực hoạt động, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mỹ quan dáng người của nàng. Đặc biệt là vấn đề dáng người, đây chính là vấn đề mà nàng khó thể chịu đựng được, nàng vẫn còn là thiếu nữ mười tám, đừng tưởng nàng là một vệ sĩ mà coi thường, nàng vẫn còn là thiếu nữ thanh xuân.

- Thật ra còn một biện pháp khác.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi dùng giọng nghiêm trang nói.

- Biện pháp gì?

Kiều Phượng Nhi vội vàng nói.

- À, đơn giản thôi, chính là dùng dao gọt đi một chút, như vậy thì rất nhanh.

Hạ Thiên hời hợt nói.

- Cái gì?

Kiều Phượng Nhi lập tức choáng váng, nửa ngày sau nàng mới nói một câu:

- Anh điên rồi.

- Cô mới điên.

Hạ Thiên lập tức mất hứng:

- Nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ biến cô thành đàn ông.

- Anh...Anh...Anh...

Kiều Phượng Nhi vừa tức vừa giận, nàng thật sự bị Hạ Thiên hù dọa, nhưng nàng không dám mắng hắn, khốn nổi nàng vẫn còn tức giận:

- Chỉ có anh mới nghĩ ra biện pháp thái quá kia mà thôi.

- Là cô muốn tìm biện pháp khác, tất nhiên đây là biện pháp khác, tôi tuyệt đối có thể sử dụng biện pháp này làm ngực cô nhỏ đi, hơn nữa cô sẽ không việc gì. À, nhưng nếu như vậy thì chỗ đó của cô sẽ có chút khó xem, mà người khác sẽ không thấy được đâu, nhưng chồng cô sẽ rất đáng thương, buổi tối nhìn thấy sẽ gặp ác mộng.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm.

Kiều Phượng Nhi cực kỳ bức bối, nàng ngây người, nàng có chút lo lắng hỏi:

- Còn nếu mát xa một tháng, như vậy chỗ này sẽ khôi phục lại như bình thường phải không?

- Không cần một tháng, chỉ cần bảy ngày là được, bảy ngày là có thể giống như trước, à, tôi thấy nhỏ hơn trước kia một chút thì tốt hơn.

Hạ Thiên nhanh chóng nói.

- Chỉ cần bảy ngày là được sao?

Trong giọng nói của Kiều Phượng Nhi có hương vị vui sướng, thật ra điều này cũng là bình thường, nàng tưởng rằng sẽ bị lưu manh mát xa một tháng, đột nhiên biết được chỉ phải mát xa một tuần, sao nàng không vui cho được? Lúc này nàng giống như đã quên, dù là mát xa một tháng hay một tuần thì một người phụ nữ chưa từng bị đàn ông đụng vào, sẽ có nhiều chỗ bị Hạ Thiên sờ loạn.

- Đúng vậy, là bảy ngày, mỗi ngày mát xa mười phút.

Hạ Thiên tỏ ra rất tin tưởng.

- Vậy khi nào anh giúp tôi mát xa?

Kiều Phượng Nhi cố gắng nói ra những lời này, sau khi nàng nói xong thì cảm thấy cơ thể nóng lên. Đúng là gặp quỷ, thế đạo bây giờ là gì, Kiều Phượng Nhi nàng phải cầu xin lưu manh Hạ Thiên mát xa ngực sao?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị kia của Kiều Phượng Nhi, sau đó hắn nói:

- Bây giờ hoàn toàn có thể, bây giờ tôi vừa vặn không phải làm gì.

Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, vừa rồi hắn mới nói mình bận rộn nhiều chuyện, bây giờ lại nói không có việc gì sao?

- Được, đến phòng của tôi.

Kiều Phượng Nhi tuy rất tức giận nhưng đã đưa ra quyết định, nàng cũng không do dự, thừa dịp Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi không có mặt, nàng vừa vặn có thời gian cho Hạ Thiên đến mát xa ngực. Nàng cũng không muốn cho Kiều Hoàng Nhi biết được chuyện này.

Mà điề này cũng làm cho Kiều Phượng Nhi rất khó hiểu, nàng làm sao vậy? Sao giống như yêu đương vụng trộm với lưu manh Hạ Thiên như thế? Có trời đất chứng giám, nàng thật sự không yêu đương vụng trộm gì với tên khốn này.

Hạ Thiên đang chuẩn bị đồng ý thì đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, số máy lạ. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhận máy.

- Alo, ai vậy?

Hạ Thiên vừa gọi điện vừa nhìn bộ ngực Kiều Phượng Nhi, trong lòng thầm nghĩ không biết xúc cảm chỗ đó thế nào, nếu xúc cảm không tốt thì hắn sẽ lỗ vốn.
Chương 956: Vợ Đại Yêu Tinh cũng đến

- Là tôi.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ dễ nghe, Hạ Thiên dù đã lâu chưa được nghe qua âm thanh này nhưng vẫn có thể nhận ra, vì hắn luôn nhớ rõ giọng nói của các bà vợ của mình.

- Vợ Đại Yêu Tinh, là chị sao?

Hạ Thiên có vẻ rất vui sướng:

- Chị rốt cuộc có nhớ tôi không? Nhưng bây giờ tôi không có mặt ở thủ đô, không thể đến tìm chị được ngay, chị cũng đừng gấp, sau này tôi sẽ đến thủ đô.

Người điện thoại đến chính là Triệu Vũ Cơ nổi tiếng Thiên Hậu Hoa ngữ, là ca sĩ nổi tiếng nhất. Nhưng bây giờ địa vị của nàng bị ma nữ Mộng Mộng khiêu chiến, âm thanh của ma nữ Mộng Mộng có thể nói là của tự nhiên, dùng tốc độ cực nhanh để chinh phục khán giả yêu nhạc, nếu nói về ca hát thì Liễu Mộng có thể nói đã vượt xa Triệu Vũ Cơ. Nhưng ma nữ Mộng Mộng không tham dự vào những hoạt động công chúng, xem như rất thần bí, vi vậy mà Triệu Vũ Cơ vẫn có cơ hội nổi trội. Kết quả là bây giờ Triệu Vũ Cơ và ma nữ Mộng Mộng có thể nói là có địa vị tương xứng trong giới ca sĩ Hoa ngữ.

Hạ Thiên thật ra luôn nhớ thương vợ Đại Yêu Tinh, nhưng bây giờ hắn không có thời gian đến thủ đô, nhớ thương cũng không có biện pháp. Vợ Đại Yêu Tinh lại không nghe lời, nếu muốn nàng đến tận cửa là không có khả năng, chỉ có thể đợi đến khi hắn đến thủ đô, như vậy mới có thể ra tay giáo dục vợ Đại Yêu Tinh được.

- Tôi không ở thủ đô.

Giọng điệu của Triệu Vũ Cơ có chút kỳ quái, giống như không như trước kia nàng nói chuyện với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên cảm thấy điều này rất bình thường, dù sao bọn họ cũng đã hai tháng chưa gặp mặt.

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đang ở đâu?

Hạ Thiên vội vàng hỏi một câu.

Triệu Vũ Cơ ở bên kia trầm mặc vài giây, sau đó nàng nói ra vài chữ:

- Tôi đang ở huyện Mộc Dương.

Hạ Thiên có chút sững sờ, sau đó hắn chợt mừng rỡ:

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đang ở huyện Mộc Dương sao? Chị ở chỗ nào, tôi sẽ đến tìm chị ngay.

- Tôi đang ở một chõ khá vắng, cụ thể là nơi nào cũng không rõ, tôi nghe nói nơi đây mới xây một quảng trường, tôi định đi xem, nếu không chị cứ ở đó chờ tôi.

Triệu Vũ Cơ lần này không từ chối gặp mặt Hạ Thiên, nàng trầm ngâm một chút rồi chủ động nói địa điểm gặp mặt.

- Được, tôi sẽ đến ngay.

Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, cũng không thèm chào hỏi Kiều Phượng Nhi, cứ như vậy mà chạy mất. Điều này làm cho Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường, lưu manh đáng chết này thật sự quá đáng, nàng đưa ra quyết tâm cho hắn mát xa ngực là dễ dàng sao? Nhưng tên khốn kia đã đồng ý và bây giờ lại chạy mất.

...

Bây giờ Hạ Thiên thật sự rất quen với quảng trường của huyện Mộc Dương, dù sao hắn cũng đã đến đây được hai lần, đối với một huyện nhỏ như Mộc Dương thì một quảng trường cũng có thể xem là kiến trúc mang tính chất dấu hiệu.

Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh chạy đến quảng trường, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất để xem mặt tất cả mọi người ở nơi đây, cuối cùng hắn phát hiện vợ Đại Yêu Tinh còn chưa đến. Nhưng hắn cũng gặp mặt vài người quen ở đây, Liễu Mộng và Địch Viện đang chụp ảnh trong quảng trường.

- Tiểu bại hoại, cậu đến đây làm gì?

Khi thấy Hạ Thiên thì Liễu Mộng có chút mất hứng:

- Đã nói đến chiều nay cậu không được đi chơi với chị mà?

Liễu Mộng không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà kéo tay Địch Viện:

- Viện Viện, chúng ta đi, đổi chỗ khác, chị không muốn chơi đùa với tiểu bại hoại ở đây.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn quyết định tối nay sẽ trừng phạt chị Mộng, rõ ràng không nể mặt hắn.

- À, anh bạn, xấu hổ quá, tôi cũng phải đi.

Đái Kim lại bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó bỏ đi.

Hạ Thiên ngược lại cũng không đi theo, dù sao hắn cũng đến đây vì vợ Đại Yêu Tinh.

Sau khi đám Liễu Mộng đi được vài phút thì Hạ Thiên thấy một chiếc xe chạy đến, sau đó dừng lại trên đường bên cạnh quảng trường, một cô gái mặc áo khoác màu nâu từ trong xe bước ra.

Chiếc áo khoác của cô gái mở rộng có thể thấy bên trong là áo màu tro và quần jean xanh đậm, cặp đùi đẹp thon dài của nàng cũng bộc lộ rõ ràng. Dù trên mặt là cặp kính râm lớn nhưng vẫn có thể làm người ta nhìn ra dung nhan tuyệt sắc. Hạ Thiên chỉ cần nhìn qua là biết đây chính là vợ Đại Yêu Tinh với dáng người không thua kém bao nhiêu so với vợ cảnh sát tỷ tỷ, Triệu Vũ Cơ.

Triệu Vũ Cơ nói vài câu với tài xế, sau đó xe chạy đi, Triệu Vũ Cơ xoay người nhìn lướt qua, sau đó đi về phía Hạ Thiên.

- Mình đứng trong đám người không tầm thường, vợ Đại Yêu Tinh chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra.

Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hán lóe người về phía Triệu Vũ Cơ, một giây sau hắn xuất hiện trước mặt nàng. Sau đó hắn thuận tay ôm lấy vòng eo của nàng, đồng thời cười hì hì nói:

- Vợ Đại Yêu Tinh, xem ra chị thật sự nhớ tôi, cố ý chạy từ thủ đô đến đây tìm tôi.

Triệu Vũ Cơ vội vàng lách eo muốn tránh khỏi đòn tập kích của Hạ Thiên, nhưng nàng cảm thấy eo bị xiết chặt, nàng vẫn bị Hạ Thiên ôm lấy. Tuy nàng đã ránh được đòn tập kích đầu tiên của Hạ Thiên trước kia, nhưng bây giờ lại không thoát.

- Thả tôi ra.

Triệu Vũ Cơ khẽ vùng vẫy, nàng có chút tức giận:

- Nếu cậu như vậy thì tôi sẽ về lại thủ đô.

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị thật sự quá keo kiệt, để tôi ôm một cái cũng không được.

Hạ Thiên có chút mất vui, nhưng hắn vẫn thả Triệu Vũ Cơ ra. Vợ Đại Yêu Tinh vất vả lắm mới từ thủ đô đến huyện Mộc Dương, hắn cũng không muốn để nàng chạy về thủ đô mất.

- Tôi không phải là hạng phụ nữ tùy tiện.

Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói:

- Nếu cậu thật sự yêu tôi, cậu phải tôn trọng tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội theo đuổi.

Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Đại Yêu Tinh sao giống vợ Mị Mị như vậy? Cũng muốn hắn theo đuổi, không thể làm vợ hắn rồi theo đuổi sau sao? Dù sao thì kết quả cũng như nhau mà thôi.

Khi thấy Hạ Thiên biết điều thì vẻ mặt Triệu Vũ Cơ có hơi tốt lên, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:

- Tôi không phải cố ý đến đây tìm cậu, tôi đến đây giải sầu. Gần đây ngeh nói trên mạng có nhiều người đến Thanh Phong Sơn, lại nghe Yêu Yêu nói cậu đang ở đây, vì vậy tôi đến đây.

- Vợ Đại Yêu Tinh, sao chị phải giải sầu?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Chị không vui sao? Có phải có người chọc chị không? Tôi đi xử lý hắn.

- Không có gì, chỉ là gần đây không có linh cảm gì, cũng không muốn ca hát, tâm tình có hơi phiền muộn, vì vậy quyết định nghỉ ngơi một thời gian.

Triệu Vũ Cơ lắc đầu:

- Đúng rồi, nghe nói Thanh Phong Sơn bốn mùa đều như mùa xuân, dù là chỗ nào cũng xanh mướt mắt, vì vậy mới gọi là Thanh Phong Sơn, có phải không?
Chương 957: Mỹ nhân ngư đầu thai

- Hình như là vậy.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Nhưng vợ Đại Yêu Tinh, tôi nói cho chị biết, thật ra đó chỉ là giả, Thanh Phong Sơn căn bản không phải bốn mùa đều là mùa xuân, bây giờ trên đó cũng rất lạnh.

- Đều là giả sao?

Triệu Vũ Cơ có chút buồn bực:

- Như vậy phải nói thế nào?

- Điều này...Vợ Đại Yêu Tinh, cái này không thể nói cho rõ ràng, nhưng sau này chị sẽ rõ.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Thiên:

- Cậu hình như rất quen thuộc Thanh Phong Sơn thì phải.

- Đúng vậy.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Vợ Đại Yêu Tinh, sau này chị cũng sẽ rát quen thuộc Thanh Phong Sơn. Nguồn: https://truyenggg.com

- Tại sao vậy?

Triệu Vũ Cơ có chút bất ngờ.

- Vợ Đại Yêu Tinh, nếu chị để tôi ôm một cái, tôi sẽ nói.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Vậy thì thôi, coi như tôi chưa hỏi.

Triệu Vũ Cơ rõ ràng không muốn cho Hạ Thiên ôm, nàng nói xong thì chậm rãi đi về phía trước, Hạ Thiên đuổi theo cùng sóng vai đi với nàng.

- Lúc còn rất nhỏ, tôi cho rằng thủ đô rất nhỏ. Có một lần tôi cùng người ta đánh cuộc, tôi nói một ngày có thể đi khắp một lượt ở thủ đô, kết quả tất nhiên là tôi thua, lúc đó không thể bỏ ra thời gian một ngày để đi toàn bộ thủ đô, vì tôi lạc đường.

Triệu Vũ Cơ vừa đi về phía trước vừa dùng giọng mờ ảo nhớ lại chuyện xưa:

- Sau đó tôi lớn hơn một chút, tôi nghĩ nếu có người đi cùng mình khắp thủ đô, như vậy người đó nhất định sẽ rất tốt với tôi...

Hạ Thiên lập tức đón lời:

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi có thể cùng chị đi khắp thủ đô.

Triệu Vũ Cơ không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng tiếp tục nói:

- Về sau tôi thật sự hiểu ra, tôi hiểu ý nghĩ của mình thật sự quá nhàm chán, thật ra dù có người cùng tôi đi khắp thủ đô cũng không thể nói lên được điều gì. Nếu tôi đề xuất yêu cầu như vậy thì ở thủ đô sẽ có rất nhiều đàn ông tình nguyện đi làm, nhưng trong số đó sẽ không có vài người thật lòng.

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi nhất định là một kẻ thật lòng trong số ít đó.

Hạ Thiên lại đón lời.

- Chuyện này không quan trọng với tôi, nhưng tôi có nghe nói, khi tâm tình thật sự không tốt thì thường nhìn sự việc ở mặt phiến diện, có lẽ khi tâm tình của tôi tốt hơn sẽ khá hơn, cậu có muốn giúp tôi thử nghiệm không?

Triệu Vũ Cơ chậm rãi nói.

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị muốn làm chuyện nhàm chán gì?

- Thủ đô quá lớn, nếu đi khắp thủ đô cũng hơi khó, nhưng huyện Mộc Dương này rất nhỏ, không bằng chúng ta đi khắp tất cả đường lớn trong huyện này?

Triệu Vũ Cơ mở miệng nói.

- Tốt.

Hạ Thiên lập tức đồng ý, đi đường tuy nhàm chán nhưng thật sự không phải là chuyện vất vả đối với hắn.

- Đi thôi.

Triệu Vũ Cơ bước đi nhanh hơn:

- Hy vọng chiều nay chúng ta có thể đi khắp thị trấn.

...

Một buổi chiều Hạ Thiên chủ yếu đi với Triệu Vũ Cơ, thật ra đi ngoài đường cũng không có vấn đề, nhưng Triệu Vũ Cơ không cho hắn nắm tay, điều này làm hắn cảm thấy buồn bực.

Tuy huyện Mộc Dương thật sự không lớn, nhưng nếu muốn dùng một buổi chiều mà đi khắp huyện thì thật sự có chút khó khăn. Tất nhiên nếu Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh để chạy đi thì rất nhanh, nhưng vấn đề là Triệu Vũ Cơ đi rất chậm, mãi đến khi trời tối mịt thì bọn họ vẫn chưa đi xong vài con đường.

Tất nhiên Triệu Vũ Cơ có lẽ vì nhàm chán mới đi mà thôi, cũng không phải muốn xem tất cả con đường trong huyện Mộc Dương. Thực tế bây giờ nàng cũng coi như rời khỏi nội thành huyện thành, đã đi đến một ngôi biệt thự nằm rìa thị trấn. Đây là một ngôi biệt thự chính thức, diện tích khá lớn, so ra lớn hơn rất nhiều so với biệt thự bên bờ sông của Thạch Trường Canh, nơi này rất vắng, cả ngàn mét xung quanh không có nhà cửa.

- Đại Yêu Tinh, đây là nhà của chị ở đây sao?

Hạ Thiên thấy Triệu Vũ Cơ trực tiếp rút chìa khóa ra thì dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Không phải.

Triệu Vũ Cơ lắc đầu:

- Nhưng đây là một ngôi biệt thự duy nhất ở huyện Mộc Dương mà có bể bơi ở bên trong, vì vậy tôi tạm thời thuê lại, trước khi rời khỏi huyện Mộc Dương thì tôi sẽ ở lại chỗ này.

Triệu Vũ Cơ đi vào phòng khách, nàng cởi áo khoác đặt lên ghế sa lông, lúc này tư thái thon thả đẹp đẽ của nàng bộc lộ trước mặt Hạ Thiên.

- Vợ Đại Yêu Tinh, chỗ này chỉ có mình chị thôi sao?

Hạ Thiên lại hỏi.

- Tạm thời chỉ có một mình tôi, ngày mai sẽ có người giúp việc đến làm cơm và quét dọn vệ sinh.

Triệu Vũ Cơ thuận miệng nói một câu:

- Đúng rồi, thuận tiện nói cho cậu biết, đêm nay không có người nấu cơm, tôi cũng không muốn ra ngoài dùng cơm, nếu cậu muốn đi ăn thì cứ đi, tôi đi bơi.

Triệu Vũ Cơ lên lầu, nàng thay áo tắm, bên ngoài là một chiếc áo khoác, sau đó xuống lầu nhảy vào bể bơi. Tuy bây giờ thời tiết rất lạnh, nước trong bể bơi cũng cho thấy là rất lạnh, nhưng nàng bơi qua bơi lại giống hệt như một mỹ nhân ngư đang vui sướng.

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi cảm thấy kiếp trước chị nhất định là yêu tinh.

Hạ Thiên đứng bên bể bơi mở miệng nói.

- Tôi thấy cậu mới là yêu quái.

Triệu Vũ Cơ vừa bơi vừa nói, nàng ở trong bể bơi hình như có vui vẻ hơn, lúc này cũng có tâm tư đấu võ mồm với Hạ Thiên.

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi không phải là yêu quái, tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cảm thấy chị nhất định là mỹ nhân ngư đầu thai.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Triệu Vũ Cơ cũng không phản bác những lời này, đôi khi nàng cũng thật sự cảm thấy mình là mỹ nhân ngư, nếu không thì sao nàng lại thích nước đến như vậy?

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi xuống bơi với chị được không?

Hạ Thiên thưởng thức một lúc, cuối cùng không nhịn được phải nói.

- Không được.

Triệu Vũ Cơ trả lời rất dứt khoát.

- Sao lại không?

Hạ Thiên không cam lòng hỏi.

- Không sao trăng gì cả, tóm lại nếu cậu xuống thì tối nay tôi về thủ đô.

Triệu Vũ Cơ trả lời.

Hạ Thiên lại buồn bực, vợ Đại Yêu Tinh này lại dùng chiêu thức cũ uy hiếp hắn, nếu hắn sợ nàng sẽ thật sự về thủ đô thì chỉ còn cách đứng trên bể bơi làm khán giả mà thôi. Nhưng được thưởng thức Triệu Vũ Cơ mặc đồ tắm bơi lội ở khoảng cách gần, cũng có thể thấy hai chân thon dài trắng nõn của nàng đong đưa trong nước, thật ra đây là một sự kiện rất hạnh phúc.

Đột nhiên cổ tay trái của Hạ Thiên rung lên, là chiếc đồng hồ chuyên dụng đặc biệt của Ám tổ đang rung, hắn giơ đồng hồ lên xem, không khỏi ồ lên một tiếng.

Lần trước Mị Nhi có nói, khi thành viên Ám tổ gặp việc nguy hiểm thì có thể phát tín hiệu cầu cứu thông qua đồng hồ, mà mỗi thành viên Ám tổ đều có thể nhận được. Bây giờ Hạ Thiên nhận được tín hiệu này, quan trọng là vị trí phát tín hiệu rất gần chỗ hắn đang đứng.
Chương 958: Số đỏ

Hạ Thiên vẫn còn nhớ rõ lời nói của Mị Nhi, nếu thành viên Ám tổ phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp thì nhất định đang ở vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy tất cả thành viên Ám tổ ở gần, dưới nguyên nhân không đặc thù đều phải đến cứu viện.

Nhưng Hạ Thiên nghĩ mãi không rõ, hắn đang ở đây với vợ Đại Yêu Tinh, điều này có tính là đặc thù hay không?

Khi Hạ Thiên đang suy nghĩ về vấn đề này thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, phát hiện người gọi đến là Mị Nhi, điều này thật sự khó thể có được, vì trước nay vợ Mị Nhi căn bản không chủ động tìm hắn.

- Vợ Mị Nhi...

Hạ Thiên tranh thủ nhận điện thoại, nhưng hắn vừa nói được một câu thì đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh vội vã của Mị Nhi:

- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi cứu người, Đinh Tiểu Kiếm người của Huyền tổ đang phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, ở huyện Mộc Dương, cách cậu chỉ có hai cây số, cậu đi ngay.

- Được rồi, tôi đi ngay.

Hạ Thiên không đi không được, vợ Mị Nhi đã lên tiếng, hắn phải hành động.

Sử Bằng Phi năm nay hai mươi sáu tuổi có một phần kinh nghiệm làm người ta cực kỳ hâm mộ, hắn xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường trong nội địa, tốt nghiệp trung học cũng không lựa chọn ở lại trong nước mà sang Singapore du học. Khi học đại học ở Singapore thì hắn được bạn bè gọi là "số đỏ".

Vào tối sinh nhật Sử Bằng Phi hai mươi tuổi, có vài người bạn đưa hắn đến quán bar uống rượu mừng sinh nhật, tối đó hắn gặp một nữ sinh uống rượu say trong quán bar, sau đó cùng nữ sinh này vượt qua một đêm "hỗn loạn". Lúc đầu đoàn người cho rằng đây chỉ là "vận may ăn mảnh" của Sử Bằng Phi, nhưng sau này lại phát hiện sự việc không phải chỉ là như vậy.

Nữ sinh đã trải qua một đêm hỗn loạn với Sử Bằng Phi không phải là người thường, nàng gọi là An Tiểu Bội, là con gái thiên kim của chủ tịch tập đoàn An Thị nổi tiếng Singapore. Nghe nói An gia có khá nhiều truyền thống, mà tối đó lại là lần đầu tiên của An Tiểu Bội, kết quả là Sử Bằng Phi phải là người phụ trách của An Tiểu Bội. Nguồn: https://truyenggg.com

Thực tế Sử Bằng Phi cũng không phải là lãng tử tình trường, tối đó cũng là lần đầu tiên của hắn, An Tiểu Bội tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng tuyệt đối được gọi là người đẹp. Bây giờ hắn phải phụ trách một người phụ nữ vừa có tiền vừa xinh đẹp, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ tình nguyện. Cứ như vậy mà Sử Bằng Phi và An Tiểu Bội thiết lập quan hệ tình nhân, khi hắn tốt nghiệp đại học thì chính thức kết hôn với nàng.

Những gì xảy ra giữa Sử Bằng Phi và An Tiểu Bội được những người quen biết bàn luận say sưa, hơn nữa còn dùng những thứ đó làm nổi tiếng đại danh "số đỏ".

Sau khi Sử Bằng Phi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở tập đoàn An Thị, hắn cùng làm việc với An Tiểu Bội. Lúc này An Tiểu Bội chưa chính thức tiếp nhận tập đoàn An Thị, nhưng vì bồi dưỡng năng lực nên cha nàng, chính là chủ tịch tập đoàn An Thị quyết định cho nàng một ít tài chính, để nàng đầu tư vào vài lĩnh vực, là những lĩnh vực mà trước kia không liên quan đến tập đoàn An Thị. Nếu đầu tư thành công thì sẽ góp thêm chút sức mạnh cho An Thị, nếu thất bại thì cũng coi như An Tiểu Bội rèn luyện.

Hạng mục du lịch chính là lĩnh vực mà tập đoàn An Thị trước nay chưa từng động vào, lúc này An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi theo dõi Thanh Phong Sơn, bọn họ cảm thấy Thanh Phong Sơn gần đây khá nóng, có thể đầu tư thành công, như vậy có thể kiếm tiền. Nếu so sánh với những nhà đầu tư khác thì bọn họ cũng có ưu thế, vì nhà đầu tư bên ngoài luôn được hoành nghênh.

Lần này An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi vào huyện Mộc Dương thì lập tức được chính quyền địa phương huyện Mộc Dương chiêu đãi nhiệt tình, vì huyện Mộc Dương không có khách sạn nào quá sang trọng, dù là khách sạn Đông Thăng cũng quá bình thường, mà An Tiểu Bội lại ở không quen. Vì vậy huyện Mộc Dương quyết định tìm cho bọn họ một căn biệt thự để ở lại tạm thời, cứ như vậy mà An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi mang theo hai vệ sĩ đến ở lại trong một ngôi biệt thự.

Tối hôm nay khi hai người bọn họ quay về biệt thự thì đột nhiên phát hiện có bốn người đang chờ mình bên trong, đó là ba nam một nữu, cũng không phải là người Hoa. Quan trọng là đám người này đều cầm súng, họng súng chĩa vào bốn người bọn họ.

- Các người muốn gì?

An Tiểu Bội có vẻ khá trấn tĩnh, nàng dùng tiếng anh hỏi:

- Muốn tiền sao? Tôi có thể cho các người tiền, các người đừng nên làm thương tổn chúng tôi.

An Tiểu Bội cho rằng những người này đến vì mình, nàng là thiên kim tập đoàn An Thị, nàng là người Singapore, đám người kia không phải là người Hoa, có lẽ là người u Mỹ. Nàng cảm thấy bọn họ có lẽ có thù hận gì đó trong cạnh tranh với tập đoàn An Thị.

- An tiểu thư, chúng tôi không có hứng thú với cô, chúng tôi muốn vị hôn phu của cô, nếu cô hợp tác, tôi có thể đảm bảo không làm cô tổn thương.

Người phụ nữ duy nhất trong đám người chợt mở miệng.

- Cái gì?

An Tiểu Bội cực kỳ khiếp sợ:

- Các người...Các người muốn bắt cóc Bằng Phi sao?

- Đúng vậy, An tiểu thư, cô đã đoán đúng.

Một tên đàn ông mở miệng, đồng thời phân phó người phụ nữ:

- Karen, trói bọn họ lại.

Người phụ nữ thu hồi súng rồi bắt đầu hành động, nàng trói một tên vệ sĩ lại. Vì có vài khẩu súng chĩa vào người nên đám vệ sĩ không dám hành động, nhưng khi người phụ nữ kia bắt đầu trói tên vệ sĩ thứ hai, tên này trước đó đang quỳ rạp xuống đất không cử động chợt phản kích.

Người đàn ông này tung ra một quyền trúng gáy người phụ nữ, nàng chưa kịp phát ra âm thanh gì thì ngã xuống đất. Điều làm cho ba tên đàn ông ngoại quốc không ngờ chính là tên vệ sĩ kia có mang theo súng, khi đánh ngã người phụ nữ ngoại quốc thì hắn cũng rút súng ra bóp cò.

- Đùng đùng đùng!

- Á!

Hai tên đàn ông không kịp chuẩn bị, một tên bị trúng đạn giữa ngực và té ngữa xuống đất, một tên khác bị trúng đạn vào đùi, vì vậy mà không khỏi quỳ xuống đất phát ra tiếng hét khổ sở.

Tên đàn ông cuối cùng ở cách xa tên vệ sĩ nhất đã bắt đầu phản ứng, khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thì hắn đã nghiêng người tránh né và phản kích:

- Đùng đùng...

Khoảnh khắc này tiếng súng vang lên liên tục, trong phòng khách đạn bay tung tóe, An Tiểu Bội sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, nàng vội vàng kéo Sử Bằng Phi trốn ra sau ghế sa lông, vì thế mà không bị vạ lây. Còn tên vệ sĩ nhát gan còn lại thì trúng phải đạn lạc, người này chết hay chưa cũng khó thể biết được.

Tên đàn ông bị trúng đạn trên đùi mắng lớn một câu, hắn quỳ một chân xuống đất, hắn dùng súng tự động bắn tên vệ sĩ kia. Người này là kẻ duy nhất mang theo súng trường, lúc này bị thương thì nổi giận mất đi lý trí.
Chương 959: Chú cũng quá vô dụng

Tên vệ sĩ vội vàng phóng ra sau ghế sa lông, nhưng hắn không tự chủ được phải phát ra một tiếng rên rỉ. Tuy tốc độ của hắn là rất nhanh nhưng vẫn không thể nào tránh thoát nhiều đạn như vậy, vì thế mà trên đùi trúng đạn. Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là hắn nhanh chóng nhào ra phía sau ghế sa lông, phía trước cũng có vài vật che chắn, không đến mức lộ thân trước họng súng của đối phương.

- Đùng đùng đùng...

Tên đàn ông nước ngoài vẫn nổi điên dùng súng trường bắn liên thanh.

- Mau dừng tay.

Tên đàn ông nước ngoài duy nhất không bị thương vội vàng quát:

- Mày muốn bắn mục tiêu chết luôn sao?

- Con bà nó.

Tên đàn ông cầm súng trường nổi giận mắng một câu, cuối cùng hắn cũng không tiếp tục nổ súng. Lúc này tên đàn ông không bị thương nắm chặt súng chậm rãi đi về phía ghế sa lông, trong miệng còn nói:

- Xuất hiện đi, tao biết mày hết đạn rồi.

Tên vệ sĩ kia không nói gì, hắn thật sự đã hết đạn, nhưng hắn khong lập tức đi ra, hắn cần kéo dài thời gian, vì hắn đã phát ra tín hiệu cầu cứu, thời gian càng dài càng có lợi.

- Làm sao bây giờ?

An Tiểu Bội thật sự kinh hoảng:

- Đinh Tiểu Kiếm, anh...Anh là ai? Anh không phải vệ sĩ bình thường, đúng không?

- An tiểu thư, cô đừng lo, mục tiêu của bọn họ không phải là cô, vì vậy cô sẽ không sao.

Đinh Tiểu Kiếm này tất nhiên không phải là vệ sĩ tầm thường, vệ sĩ bình thường sao có thể thu phục được hai tên và bắn bị thương một tên trong đám người kia? Đáng tiếc là đối phương có bốn người, bây giờ hắn đã ở vào trong tuyệt cảnh.

- Này, Bằng Phi.

An Tiểu Bội nhìn Sử Bằng Phi ở bên cạnh, lúc này hắn có vẻ trấn định hơn nàng, tuy vẻ mặt vẫn rất bất an nhưng không hoảng loạn.

- Sử tiên sinh, đừng lo, sẽ có người đến giúp chúng ta.

Đinh Tiểu Kiếm vừa nói vừa rút dưới đùi ra một thanh dao găm, hắn cũng không thể đặt hết hy vọng lên người kẻ khác, dù hắn đã hết đạn, còn bị thương, nhưng hắn sẽ không chờ chết, hắn là một thành viên Ám tổ, dù chết cũng phải kéo theo vài thằng.

Đinh Tiểu Kiếm vốn chỉ là một thành viên bình thường của Huyền tổ, nhưng bây giờ Ám tổ trùng kiến, bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng đều quay về Ám tổ, vì thế bây giờ hắn là một thành viên Ám tổ.

Đường đường là thành viên Ám tổ nhưng lại hóa thân vào làm vệ sĩ bình thường, tất nhiên người được hắn bảo vệ phải có thân phận không tầm thường. Nhưng tình huống lại không giống như những gì người thường dự đoán, hắn không phải đến để bảo vệ người thừa kế tập đoàn An Thị là An Tiểu Bội, thực tế hắn phải bảo vệ Sử Bằng Phi. Tất nhiên Sử Bằng Phi cũng không phải kẻ tầm thường, nếu nói một cách cụ thể thì hắn không phải có xuất thân trong một gia đình bình thường, mà là một gia đình khoa học.

Cha của Sử Bằng Phi chính là một chuyên gia tên lửa, mẹ cũng liên quan đến đạn bom, mà anh trai song sinh của hắn cũng theo chân cha, cũng làm nghiên cứu về phương diện đạn đạo, hơn nữa nghe nói còn có xu thế trò giỏi hơn thầy. Sử Bằng Phi từ nhỏ đã không có hứng nghiên cứu khoa học, hắn cảm thấy anh trai kế thừu sự nghiệp của cha mẹ là đủ, hắn nên làm một người bình thường, kiếm chút tiền, có thời gian tiêu dao tự tại. Vì vậy mà hắn xuất ngoại du học ở Singapore, trong mắt người ngoài thì gia đình hắn rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Đáng lý ra thân phận của Sử Bằng Phi cũng được giữ bí mật, người bình thường căn bản là không biết. Nhưng trước đây không lâu thì nghành tình báo của Ám tổ nhận được tin thân phận của Sử Bằng Phi rất có thể đã bị lộ ra, đặc công nước ngoài cũng rất muốn từ trong miệng Sử Bằng Phi mà biết được những kế hoạch ngầm của Trung Quốc, thậm chí sẽ có được những tư liệu quan trọng. Vì thế mà cha mẹ và anh trai của Sử Bằng Phi được bảo vệ chặt chẽ, Ám tổ lại sợ đối phương ra tay với Sử Bằng Phi, vì vậy mới cho Đinh Tiểu Kiếm tạm thời lấy thân phận là vệ sĩ đi đến âm thầm bảo vệ bên cạnh Sử Bằng Phi.

Bây giờ sự việc xảy ra đã chứng minh tin tức tình báo của Ám tổ là không sai, rõ ràng có người muốn ra tay với Sử Bằng Phi. Nhìn qua thì giống như bọn họ chỉ muốn bắt cóc Sử Bằng Phi rồi dùng để uy hiếp, sẽ tìm ra được tư liệu từ cha mẹ hắn. Nhưng Đinh Tiểu Kiếm không ngờ đối phương điều động một lần bốn người, hơn nữa ngay từ đầu đã chiếm thượng phong, hắn không kịp chuẩn bị.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tuy Đinh Tiểu Kiếm nhìn không rõ hành động nhưng cũng biết rõ đối phương đang tiếp cận ghế sa lông, vì vậy mà hắn nắm chặt dao găm, chuẩn bị cho ra một đòn cuối cùng.

- Xem ra gần đây không có thành viên Ám tổ.

Trong lòng Đinh Tiểu Kiếm bùng ra ý nghĩ như vậy, thật ra khi hắn phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp thì đã nghĩ đến điều này, mỗi thành viên Ám tổ đêu là tinh anh, dù là nhân viên bên ngoài cũng không phải người thường, vì thế mà thành viên cũng không nhiều, chẳng phải ở đâu cũng có. Huyện Mộc Dương là một địa phương nhỏ, cũng có rất ít thành viên đến đây chấp hành nhiệm vụ, vì vậy không có thành viên Ám tổ ở đây là rất bình thường.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Đinh Tiểu Kiếm phát hiện mình không thể đợi được nữa, hắn dồn sức rồi phóng ra đâm dao tới.

- Đùng.

Một tiếng súng vang lên, Đinh Tiểu Kiếm cảm thấy tay phải đau nhức dữ dội, dao găm rơi xuống đất, một họng súng tối thui chĩa vào đầu.

- Giết chết hai người chúng tao, bây giờ tao cũng không cho mày sống.

Tên đàn ông nói, sau đó bóp cò.

- Đùng.

Tiếng súng vang lên.

- Á!

Một tiếng kêu thảm vang lên cùng lúc.

Đinh Tiểu Kiếm đang chờ chết chợt phát hiện tình huống có gì đó là lạ, tiếng kêu thảm cũng không phải phát ra từ miệng hắn, hắn cảm thấy mình bay lên cao, lại thấy tên đàn ông vừa chĩa súng vào mình đang ngã trên mặt đất.

- Con bà nó.

Tên đàn ông bị thương trên đùi lập tức nâng súng, nhưng bàn tay vừa cử động thì đột nhiên phát hiện súng không còn. Sau đó một tên nào đó giẫm chân lên người hắn, một âm thanh bất mãn vang lên:

- Đám ngu ngốc chúng mày dám quấy rầy vợ anh bơi lội, anh sẽ xử lý chúng mày.

Tên đàn ông ngoại quốc lúc này mới phát hiện trước mặt có thêm một người, là một tên thanh niên chưa quá lớn tuổi, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn đối phương và dùng tiếng Anh hỏi:

- Mày...Mày là ai?

- Đừng nói như vậy, anh không hiểu.

Tên thanh niên bất mãn nói, sau đó hắn tung một cước, tên đàn ông chợt hôn mê.

Lúc này tên thanh niên nhìn về phía Đinh Tiểu Kiếm, hắn dùng giọng mất vui nói:

- Chú là Đinh Tiểu Kiếm sao? Chú đúng là vô dụng, có bốn người mà không làm gì được, còn bắt anh chạy đến tận đây.

- Cậu...Cậu là...

Đinh Tiểu Kiếm có chút sững sờ, lúc này hắn đã biết tên thanh niên này cứu mình, nhưng không biết người này rốt cuộc là ai.
Chương 960: Anh không thể đổi từ ngữ khác sao?

- Anh là Hạ Thiên.

Tên thanh niên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn lấy ra một cây ngân châm dùng tốc độ cực nhanh đâm vài cái lên người Đinh Tiểu Kiếm, cuối cùng hắn vỗ vài cái lên người đối phương rồi nói tiếp:

- Được rồi, thương thế của chú không có vấn đề gì, sẽ nhanh chóng tốt lên thôi, đám người kia đã mất đi sức chiến đấu, giải quyết bọn họ thế nào là chuyện của chú, sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng đến tìm anh.

Hạ Thiên không cho Đinh Tiểu Kiếm cơ hội nói chuyện, hắn nói xong thì biến mất.

Đinh Tiểu Kiếm chợt choáng váng, Hạ Thiên sao? Đây không phải là tên của Ám Hoàng mới nhận chức à? Tên thanh niên này là Ám Hoàng đời thứ hai sao?

Chỉ có ta là vua thế giới hắc ám, hai mươi năm trước danh tiếng của Ám Hoàng làm cho nhiều kẻ sợ vỡ mật, tất nhiên Ám tổ cũng được coi là tổ chức đặc công khá mạnh. Nhưng sau khi Ám Hoàng biến mất thì Ám tổ coi như rắn mất đầu, cũng chẳng còn danh tiếng gì ra hồn, mà cái tên Ám Hoàng cũng dần như bị quên lãng. Lúc này một Ám Hoàng mới xuất hiện, hình như cũng không bùng lên con sóng nào quá lớn. Vì người trong Ám tổ luôn cảm thấy Ám Hoàng bây giờ sợ rằng chỉ là một niềm an ủi tâm lý mà thôi, sợ rằng không thể nào lợi hại như trước.

Thực tế trước kia Đinh Tiểu Kiếm cũng cho là như vậy, dù có người nói Ám Hoàng mới có công phu cao tuyệt, còn có y thuật thần kỳ, nhưng Đinh Tiểu Kiếm cảm thấy điều đó có hơn phân nửa là cố ý thần hóa. Nhưng bây giờ Đinh Tiểu Kiếm cảm thấy có lẽ lời đồn kia là sự thật, vị Ám Hoàng mới này thật sự mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

- Không có...Không có gì sao?

m thanh không yên của An Tiểu Bội truyền đến làm Đinh Tiểu Kiếm giật mình thanh tỉnh.

- An tiểu thư, trước tiên các người lên lầu, tôi sẽ ở dưới xử lý.

Đinh Tiểu Kiếm đi về phía An Tiểu Bội, hắn vừa mới dứt lời thì cảm thấy không đúng, kỳ quái, sao mình đi lại tự nhiên như vậy, không có chút dấu hiệu bị thương?

Đinh Tiểu Kiếm nhanh chóng nhìn xuống vết thương của mình, sau đó ngây người, lúc này hắn mới nhớ đến những lời nói trước khi Hạ Thiên bỏ đi, đồng thời cũng hiểu lời đồn về y thuật cao siêu của Hạ Thiên, điều đó rõ ràng là thật.

...

Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết phiền toái của Đinh Tiểu Kiếm, sau đó hắn bỏ đi ngay, nhưng hắn vẫn nhớ điện thoại cho Mị Nhi.

- Vợ Mị Nhi, tôi đã cứu tên Đinh Tiểu Kiếm, cũng xử lý vài tên.

Hạ Thiên mở miệng nói.

- Biết rồi.

Mị Nhi trả lời.

- Vợ Mị Nhi, chị có nên ban thưởng cho tôi không, đi chơi với tôi vài ngày chẳng hạn?

Hạ Thiên bắt đầu nói về điều kiện.

- Đầu óc cậu có vấn đề à?

Mị Nhi tức giận nói:

- Người được cứu chính là thủ hạ của cậu, đó là việc cậu nên làm. Còn nữa, cậu là tổ trưởng Ám tổ, tôi nào phải là tổ trưởng, muốn thưởng thì tự cậu thưởng cho mình, đừng đến tìm tôi.

Mị Nhi không đợi Hạ Thiên trả lời mà cúp điện thoại, điều này làm hắn buồn bực, nếu sớm biết làm việc không được thưởng thì nhận chức tổ trưởng này làm quái gì?

- Hừ, mình có thể tự ban thưởng cho mình, vì vậy tự ban thưởng Mị Nhi cho mình là được.

Hạ Thiên lập tức có ý nghĩ mới, ngay sau đó hắn chợt vui sướng, sau này hắn gặp Mị Nhi và sẽ ban thưởng ngay, còn tối nay hắn phải đến với vợ Đại Yêu Tinh.

- Anh rể, sao anh lại ở đây?

Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng Hạ Thiên.

Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện cách đó không xa có một cô bé xinh đẹp, đúng là Thạch Thuần, tất nhiên Thạch Thuần cũng không đi một mình, bên cạnh nàng là Vân Thanh.

- Chồng, cậu đến tìm tôi sao?

Vân Thanh lúc này cũng khẽ hỏi, các nàng gặp được Hạ Thiên cũng không có gì kỳ lạ, vì tòa biệt thự mà Hạ Thiên đến cứu Đinh Tiểu Kiếm cũng cách nhà Thạch Trường Canh không xa. Trong huyện Mộc Dương thì đa số biệt thự đều xây bên bờ sông.

- Đúng vậy.

Hạ Thiên lập tức gật đầu, hắn thấy Vân Thanh, tất nhiên không thể nói mình không đến tìm nàng. Nếu nói như vậy nàng sẽ mất vui, vì vậy Hạ Thiên đành phải nói dối.

- Chồng, cậu ăn tối chưa?

Vân Thanh không khỏi hỏi, Thạch Thuần vừa ăn tối xong chưa lâu, nàng đang đưa cô bé đi tản bộ.

- Chưa?

Hạ Thiên nói thật, sau đó hắn lại nói dối:

- Chị Vân Thanh, tôi đến cùng đi dùng cơm với chị.

- Anh rẻ, chị và em đã ăn cơm rồi.

Thạch Thuần mở miệng nói.

- Thuần Thuần, trước tiên chị đưa em về, sau đó chị và anh rể của em cùng đi ăn tối, có được không?

Vân Thanh khẽ hạ giọng thương lượng với Thạch Thuần.

Thạch Thuần có vẻ không rất tình nguyện, nhưng cô bé vẫn gật đầu:

- Được rồi, chị, chị không cần đưa em về, tự em về là được.

- Ừ, vậy em về đi, chị muốn nhìn em vào trong nhà.

Vân Thanh gật đầu, vị trí của bọn họ cách nhà Thạch Trường Canh chưa tới một ngàn mét, tuy bây giờ là buổi tối nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy được Thạch Thuần đã vào nhà hay chưa.

- Anh rể, em về trước nhé?

Thạch Thuần bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó nàng chạy nhanh về nhà. Chưa đến một phút sau Vân Thanh đã thấy Thạch Thuần vào trong cổng, vì vậy nàng khoát tay Hạ Thiên dùng giọng dịu dàng nói:

- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.

- Được.

Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo của Vân Thanh, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là Vân Thanh tốt hơn, vợ Đại Yêu Tinh không cùng hắn dùng cơm, xem ra đêm nay ăn cơm và có thể ăn luôn chị Vân Thanh.

Hạ Thiên và Vân Thanh nhanh chóng đến Quý Tân Tửu Gia, Hạ Thiên giữa trưa đã dùng cơm ở đây, hắn thấy hương vị thức ăn nơi đây là không tệ, vì vậy tiếp tục đến đây dùng cơm. Bây giờ là hơn tám giờ tối, thật ra đã qua cao điểm dùng cơm tối nhưng trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người, ít nhất phòng riêng đã không còn, Hạ Thiên và Vân Thanh chỉ có thể tìm bàn ngồi ngoài đại sảnh.

Bữa tối rất thuận lợi, không có ai đến quấy rầy, tuy Vân Thanh đã ăn tối nhưng vẫn cùng ăn thêm một chút với Hạ Thiên. Sau khi bọn họ dùng cơm xong thì đã là chín giờ tối, sau khi Hạ Thiên trả tiền thì kéo Vân Thanh đi, hắn quyết định làm chút hoạt động đêm khuya.

Đúng lúc này một tên khốn lại xuất hiện.

- Vân tiểu thư, đúng là trùng hợp, em cũng ở huyện Mộc Dương sao?

Một giọng nói kinh ngạc và vui mừng truyền đến.

- Anh có cảm thấy phiền không? Giữa trưa nói trùng hợp, tối cũng nói trùng hợp, anh không biết đổi từ khác sao?

Hạ Thiên bất mãn mở miệng mắng:

- Có cái gì mà trùng với chả hợp, chị Vân Thanh là vợ tôi, tôi ở đây, tất nhiên vợ tôi cũng ở đây.

- Hạ tiên sinh, cậu làm gì nóng tính thế?

Người đến không phải là ai khác mà chính là Viên Thế Tài, hắn nhìn Vân Thanh bị Hạ Thiên ôm mà trong lòng ghen ghét, giọng điệu lại rất bình tĩnh:

- Theo tôi được biết thì Hạ tiên sinh có rất nhiều vợ, vì vậy cậu ở đây chưa chắc Vân tiểu thư có ở đây. Ví dụ như trưa nay, cậu đến đây với Kiều Tiểu Kiều tiểu thư, tối lại đến với Vân tiểu thư, những sự việc này rất khó đoán trước, không phải sao?
Chương 961: Một cước giết chết chú

- Vợ của tôi có nhiều hay không thì chẳng liên quan đến anh, nếu anh ghen ghét thì cứ nói.

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Viên Thế Tài:

- Tôi cảnh cáo anh, cút xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ cho anh giống như tên khốn thích làm giám đốc bệnh viện lúc trưa, cho anh đi theo hắn.

- Hạ tiên sinh, làm việc cần phải chừa đường sống, sau này còn gặp mặt nhau, không nên quá tuyệt tình như vậy.

Vẻ mặt Viên Thế Tài biến đổi, tất nhiên hắn hiểu người trong lời nói của Hạ Thiên chính là trưởng phòng Trình phòng đầu tư đang nằm trong bệnh viện. Lúc đó hắn cho rằng trưởng phòng Trình bị Hạ Thiên động tay động chân, bây giờ lời nói của đối phương càng chứng minh cho suy đoán của hắn.

- Cút.

Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Viên Thế Tài, hắn càng lúc càng bất mãn với đối phương. Vì hắn cảm thấy tên này không những co ý đồ bất lương với chị Vân Thanh, sợ rằng còn đứng về phía Tống Ngọc Mị và đối nghịch với thần tiên tỷ tỷ.

Vẻ mặt Viên Thế Tài chợt tái nhợt, lúc này có người ở bên cạnh không nhịn được phải quát lên:

- Cậu nói gì vậy? Cậu biết mình đang nói với ai không? Đúng là...Á...

Hạ Thiên mất kiên nhẫn cho một bạt tai, tên kia ngã lăn xuống đất, đồng thời hắn còn nói:

- Đúng là thích ăn đòn.

- Hạ Thiên, cậu làm việc quá mức, cậu có biết đó là phó chủ tịch huyện Mộc Dương không? Cậu làm như vậy đúng thật là...

Viên Thế Tài cuối cùng cũng nổi giận, hắn lớn tiếng mắng mỏ Hạ Thiên, đáng tiếc là chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên nhấc chân đá văng.

Viên Thế Tài phóng ngược ra phía sau, sau đó nặng nề ngã xuống đất. Trong nhà hàng chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, Hạ Thiên lại lóe người đến trước mặt Viên Thế Tài, hắn giẫm chân lên ngực đối phương, rồi dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nói với Viên Thế Tài:

- Này, đừng nói là phó chủ tịch huyện, anh muốn đánh ai thì đánh. Đừng tưởng anh không biết cha chú là bí thư tỉnh ủy Viên Lam Quang, cũng đừng tưởng anh không biết chú là người của Viên gia ngu ngốc ở thủ đô. Anh mặc kệ chú là thằng ngu phương nào, chú dám trêu vào anh thì no đòn. Cuối cùng anh cảnh cáo chú, lần sau chú đừng xuất hiện trước mặt anh, lại càng không nên lắm mồm nói này nọ, nếu không anh đá một cái chết tươi.

Nhà hàng lúc này hoàn toàn yên tĩnh, trâu, đúng là trâu chó từ phương nào kéo đến, chưa nói đến chuyện đánh cả phó chủ tịch huyện, cũng dám đánh cả công tử con nhà bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn nói sẽ một cước giết người. Điều này...Phải là loại trâu chó đến cỡ nào mới làm được, mới có thể kiêu ngạo như vậy?

Viên Thế Tài bị Hạ Thiên giẫm lên ngực mà sinh ra cảm giác khó thở, khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng hiểu, Hạ Thiên còn kiêu ngạo hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Hắn sai rồi, hắn phải bỏ ra một cái giá lớn, đường đường là Nhị thiếu gia Viên gia ở thủ đô, là công tử của bí thư tỉnh ủy Bình Hải mà nhục nhã ê chề trước mặt Hạ Thiên.

- Chồng, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.

Vân Thanh cũng đi đến rồi dịu dàng nói.

Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ thuận tay ôm lấy Vân Thanh rồi nghênh ngang bỏ đi.

Viên Thế Tài cuối cùng cũng bò từ dưới đất lên, hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Hạ Thiên bỏ đi, hai tay không tự giác được phải xiết chặt, hàm răng cắn vào nhau ken két. Một ngày nào đó hắn nhất định phải cho Hạ Thiên nhục nhã ê chề.

...

Tối hôm nay Hạ Thiên và Vân Thanh không quay về Thạch gia, tuy trong nhà của Thạch Trường Canh có phòng cho Vân Thanh và Hạ Thiên, nhưng nàng luôn lo lắng mình sẽ phát ra những âm thanh không bình thường. Nếu người khác nghe được cũng không sao, nhưng nếu em gái mới chín tuổi của nàng mà nghe thấy sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt, vì vậy nàng lựa chọn phương án đến khách sạn với Hạ Thiên.

Có câu nói "hoạt động sinh mệnh", tối hôm nay Hạ Thiên và Vân Thanh cùng tham gia hoạt động như vậy. Tất nhiên trên thế gian này cũng có rất nhiều người đang vận động như vậy, không nói đâu xa, An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi vừa sống sót sau tai nạn cũng đang "hoạt động" hết công suất trong ngôi biệt thự gần sông.

- Bằng Phi, đám người kia sao lại muốn bắt cóc anh.

Sau khi "hoạt động" xong thì hai người tạm nghỉ giải lao, An Tiểu Bội không nhịn được phải khẽ hỏi. Những chuyện xảy ra tối nay vẫn còn làm nàng sợ hãi, nếu không có Đinh Tiểu Kiếm thì sợ rằng Sử Bằng Phi sẽ bị bắt cóc. Nếu sau đó không có người thần bí tự xưng là Hạ Thiên, người mà An Tiểu Bội căn bản không thể thấy rõ mặt, kết quả sẽ không dám nghĩ.

- Tiểu Bội, thật xin lỗi, có một chuyện trước nay anh chưa nói thật với em.

Sử Bằng Phi trầm mặc một lúc rồi áy náy nói.

- Chuyện gì?

An Tiểu Bội có chút bất an:

- Anh...Không phải anh có người phụ nữ khác đấy chứ?

- Tất nhiên là không.

Sử Bằng Phi vội vàng nói:

- Nhưng...Tiểu Bội, không phải vài lần em muốn anh đưa đi gặp cha mẹ sao? Mỗi lần như vậy anh luôn từ chối?

- Đúng vậy, em vẫn muốn hỏi, có phải cha mẹ anh không thích em?

An Tiểu Bội bĩu môi, bội dạng không vui.

- Không phải, sao bọn họ không thích em?

Sử Bằng Phi vội vàng lắc đầu:

- Nhưng, anh sợ em nhìn thấy bọn họ thì nghĩ rằng anh lừa em, vì bọn họ cũng không phải là cán bộ bình thường.

- Vậy cha mẹ là gì?

An Tiểu Bội chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng khẽ hỏi.

Sử Bằng Phi có chút chần chừ, sau đó hắn tự thuật gia thế của mình, hắn thấy lúc này không nên tiếp tục giấu An Tiểu Bội.

Đến lúc cuối cùng hắn dùng giọng bất an hỏi:

- Tiểu Bội, anh không nghĩ muốn giấu em, nhưng anh muốn sống một cuộc sống bình thường, vì vậy...

- Không sao, em không trách anh, em không quan âm gia thế của anh là gì, đối với em không quan trọng, chỉ cần anh yêu em là được.

An Tiểu Bội che miệng Sử Bằng Phi rồi dịu dàng nói.

- Tiểu Bội, em thật tốt.

Sử Bằng Phi chợt thả lỏng tâm tình, sau đó hắn xoay người áp An Tiểu Bội xuống dưới, tiếp tục hoạt động.

Đúng lúc này điện thoại của An Tiểu Bội vang lên.

An Tiểu Bội cầm điện thoại nhìn qua, vẻ mặt nàng không khỏi biến đổi, nàng khẽ nói:

- Bằng Phi, trước tiên em đi nghe điện thoại.

An Tiểu Bội choàng quần áo rời khỏi giường, sau đó nàng đi ra ngoài sân thượng, cuối cùng mới nhận điện thoại.

- Sự việc có tiến triển không?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông trầm thấp.

- Hắn đã nói ra thân phận thật sự, có lẽ tôi sẽ nhanh chóng được gặp cha mẹ hắn.

An Tiểu Bội khẽ nói.

- Rất tốt, nhưng động tác của cô phải nhanh lên, cô đã ở bên cạnh hắn sáu năm, vẫn không có thu hoạch gì, thượng cấp đã mất kiên nhẫn.

Giọng nói bên kia có chút bất mãn.

- Tôi...Tôi sẽ nhanh chóng ra tay, lần này trước khi về nước sẽ phải được gặp cha mẹ hắn.

An Tiểu Bội khẽ nói.

- Như vậy là tốt, nếu không cô tự biết hậu quả.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia chợt hừ một tiếng:

- Cứ như vậy nhé, tôi cúp điện thoại.

- Đợi chút.

An Tiểu Bội vội vàng nói một câu:

- Tôi có việc muốn hỏi.
Chương 962: Đứng cách xa Hạ Thiên ra một chút

- Tôi đã sớm nói với cô, cô không cần hỏi vấn đề gì cả, chỉ cần làm việc theo lệnh là được.

Người đàn ông bên kia có chút mất vui.

- Tôi có chuyện cần báo cáo.

An Tiểu Bội vội vàng chữa lời.

m thanh ở đầu dây bên kia có chút hòa hoãn:

- Có gì cần báo cáo?

- Tối nay Bằng Phi thiếu chút nữa đã bị bắt cóc, đối phương giống như là đặc công nước ngoài.

An Tiểu Bội khẽ nói:

- Tôi nghi ngờ bọn họ cũng đến vì muốn tiếp cận cha mẹ Bằng Phi.

- Có việc này sao?

Đầu dây bên kia có chút kin ngạc, sau đó lại hiểu ra:

- Có phải cô muốn hỏi, việc này có phải chúng ta làm không?

- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi qua một điều...

An Tiểu Bội vội vàng giải thích.

- Cô không cần che giấu, cô nghi ngờ rất bình thường, nhưng tôi nói cho cô biết, sự việc này không liên quan gì đến chúng ta, nếu chúng ta cần bắt cóc Sử Bằng Phi thì cần gì sử dụng người ngoài? Cô trực tiếp bắt hắn là được.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia dùng giọng lạnh lùng nói:

- Bây giờ cô xác định sem có bao nhiêu người muốn bắt cóc Sử Bằng Phi? Có xác định được lai lịch của bọn họ không?

- Tôi không rõ ràng, chỉ biết là bốn người, đều mang theo súng, giọng Anh, có thể là người Mỹ.

An Tiểu Bội khẽ hạ giọng nói:

- Ba nam một nữ.

- Bốn người, vậy các người sao lại chẳng việc gì?

Người đàn ông bên kia có chút kinh ngạc.

- Chúng tôi có một vệ sĩ, hình như là đặc công Trung Quốc, sau này một người tên là Hạ Thiên xuất hiện...

An Tiểu Bội vừa nói đến đây thì người đàn ông ở đầu dây bên kia chợt cắt ngang lời:

- Cô nói ai? Hạ Thiên sao? Là Hạ Thiên trong xuân hạ thu đông à?

- Hạ Thiên, nhưng tôi không biết gì, vì tôi không thấy hắn, hắn chỉ nói vài câu rồi đi, nhưng sau khi hắn đi thì tất cả đám người phía bên kia đều ngất sạch.

An Tiểu Bội nói đến đây thì không khỏi nghi ngờ:

- Hạ Thiên này có vấn đề gì sao?

- Gặp quỷ, xem ra chính là hắn.

Giọng điệu của người đàn ông bên kia có chút căm tức:

- Cô lập tức cùng Sử Bằng Phi rời khỏi chỗ đó, cách xa Hạ Thiên càng xa càng tốt.

- Điều này...

An Tiểu Bội chợt buồn bực:

- Vì cái gì?

- Cô đừng nên hỏi, làm theo là được.

Người đàn ông bên kia chợt rống lên rồi trực tiếp cúp điện thoại.

An Tiểu Bội chợt ngẩn ngơ, nàng giống như cảm thấy mình nghe lầm, người đàn ông bên kia nhiều năm qua khống chế nàng, luôn phát ra mệnh lệnh, nhưng bây giờ lại nổi giận, trong giọng nói còn có chút sợ hãi. Nếu nàng đoán không sai thì đối phương sợ hãi vì một người tên là Hạ Thiên.

- Hạ Thiên kia rốt cuộc là người thế nào?

Khoảnh khắc này An Tiểu Bội đột nhiên phát hiện mình rất muốn biết vấn đề này.

...

Sáng hôm sau, trong phòng khách sạn.

Những âm thanh giao hưởng vang lên, một bàn tay trắng như tuyết thò ra khỏi chăn cầm lấy điện thoại, một giọng nói vài phần lười biếng vang lên:

- Alo, là ai vậy?

- Chị, là em, Tiểu Quang.

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh bất an:

- Chị, bên em xảy ra chút chuyện, chị có để đến một chuyến không?

- Chuyện gì?

Vân Thanh rụt người vào chăn, trong phòng có hơi lạnh, tuy bây giờ nàng đã khá tốt và không sợ lạnh, nhưng nàng chưa mặc gì lên người.

- Chính là chuyện tối qua, Ngưu Đại Căn bị trúng độc cồn chết đi, bây người người nhà của hắn đến gây rối. Hôm qua bọn họ đã cãi cọ với quán lẩu chó, hôm nay lại đến tìm em, nói rằng em cũng phải chịu trách nhiệm. Lúc này em đang ở cục công an, đang thương lượng với bọn họ.

Vân Chí Quang có chút buồn bực:

- Chị, em nhớ chị là một luật sư, chị biết nên xử lý thế nào không? Em có bị liên quan trách nhiệm không?

- Tiểu Quang, chuyện này khó nói, thật ra cậu chưa uống rượu với Ngưu Đại Căn, người thật sự có trách nhiệm chính là trưởng phòng Vương phòng giao thông.

Vân Thanh suy nghĩ rồi nói.

- Chị, em cũng nói như vậy, nhưng người ta nói trưởng phòng Vương cũng chết, cũng không thể phụ trách được? Vì vậy mà bọn họ muốn em bồi thường.

Vân Chí Quang cảm thấy rất bức bối, bây giờ Ngưu Đại Căn đã chết, việc kinh doanh của hắn sợ rằng sẽ bị hớ, bây giờ còn phải bỏ tiền ra, đúng là tiếc của.

- Bọn họ muốn bao nhiêu?

Vân Thanh suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.

- Vợ Ngưu Đại Căn đòi hai trăm ngàn, nếu bồi thường cho mụ ta hai trăm ngàn, như vậy cũng chẳng phải sẽ bồi thường cho trưởng phòng Vương như vậy sao? Có người bên cục công an nói để cho em xử lý, bồi thường mỗi nhà một trăm ngàn là được.

Vân Chí Quang nói:

- Nhưng chị à, em không có nhiều tiền như vậy, dù có cũng rất bức bối, sao em có thể bồi thường cho bọn họ, em chỉ theo chân bọn họ uống vài ly mà thôi.

- Tiểu Quang, em cứ bồi thường đi, miễn sự việc phức tạp.

Vân Thanh suy nghĩ rồi nói:

- Em yên tâm, tiền không cần em bỏ ra, cứ tính cho chị.

- Chị, như vậy sao được? Cũng phải lấy tiền của em...

Vân Chí Quang vội vàng nói.

- Tiểu Quang, làm theo lời chị, chúng ta không thiếu chút tiền, không cần phải làm chuyện phức tạp, hiểu chưa?

Vân Thanh nhắc nhở.

Vân Chí Quang trở nên trầm mặc, sau đó hắn trả lời:

- Vâng, chị, em hiểu rồi.

- Cứ như vậy, em cứ đàm phán điều kiện với bọn họ, đến khi cần tiền cứ điện thoại cho chị.

Vân Thanh nói vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó nàng rúc vào trong chăn. Đúng lúc này có hai bàn tay phóng đến chụp vào hai đỉnh núi của nàng.

- Chồng, không còn sớm nữa, chúng ta thức dậy thôi.

Vân Thanh khẽ nói.

- Chị Vân Thanh, trước khi thức dậy phải tập thể dục buổi sáng, như vậy mới khỏe người.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Chúng ta làm chút hoạt động nhé?

- Cậu đấy, luôn như vậy...Ư...

Vân Thanh còn chưa nói dứt lời thì cảm thấy trong người bị lèn chặt, cảm giác lại bùng lên.

...

Khi Vân Thanh và Hạ Thiên đi ra khách sạn thì đã là giữa trưa, nhưng bọn họ nhanh chóng tách ra, Vân Thanh về nhà Thạch Trường Canh ăn cơm trưa, còn Hạ Thiên phải về khách sạn Đông Thăng.

Hạ Thiên đi đến lầu sáu khách sạn Đông Thăng không nhanh không chậm, hắn chuẩn bị gõ cửa phòng Kiều Tiểu Kiều thì phát hiện cửa phòng đối diện mở ra, Kiều Phượng Nhi xuất hiện nơi cửa.

- Sao bây giờ anh mới về?

Kiều Phượng Nhi có chút tức giận nhưng âm thanh hạ thấp giống như sợ bị người ta nghe được.

Hạ Thiên có chút buồn bực nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Cô không phải vợ tôi, chỉ là vệ sĩ của vợ tôi, quan tâm tôi về lúc nào làm gì?
Chương 963: Vài trăm kiểu chết

- Tôi luôn chờ anh về.

Kiều Phượng Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên càng kỳ quái:

- Chờ tôi về làm gì? Cô nào phải là vợ tôi?

Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hạ thiên, lưu manh này rốt cuộc là giả vờ hay quên thật? Chẳng lẽ muốn chính miệng nàng nói ra? Nàng đã đợi hắn một buổi tối và hơn nửa ngày, mục đích chỉ là chờ hắn về mát xa ngực sao? Tuy sự việc chính xác là như vậy nhưng nàng nào dám thẳng thừng nói ra như thế?

- Anh...Không phải anh đồng ý giúp chỗ đó của tôi nhỏ đi sao?

Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng dùng giọng nói có chút uyển chuyển nói ra vấn đề, lúc nàng mở lời còn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể cắn hắn. Nàng thật sự không tin lưu manh này sẽ quên chuyện đó, nàng thấy hắn cố ý làm mình khó khăn.

- À, thì ra là chuyện này.

Hạ Thiên ra vẻ hời hợt:

- Có cần phải vội vã vậy không?

"Thì ra là chuyện này?"

Trong lòng Kiều Phượng Nhi bắt đầu cầu nguyện cho thiên lôi đánh chết Hạ Thiên, đối với nàng là một sự kiện quan trọng nhưng lưu manh lại hời hợt bâng quơ giống như căn bản chẳng quan tâm.

Khi thiên lôi còn chưa ra tay thì Hạ Thiên đã nói:

- Được rồi, thấy cô gấp gáp như vậy, tôi sẽ mát xa cho cô.

Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thiên lôi không nên đánh xuống, cứ để ngực nàng nhỏ hơn một chút, sau đó đánh chết Hạ Thiên cũng không muộn.

- Mau vào đây.

Kiều Phượng Nhi đi vào phòng, đợi Hạ Thiên tiến vào thì nàng cũng tranh thủ khóa cửa, nàng muốn đảm bảo không có ai được vào, nàng cũng không muốn người ta thấy tình cảnh như vậy. Nguồn: https://truyenggg.com

- Cởi quần áo ra, nằm xuống giường.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Không...Không cởi được không?

Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải hỏi.

- Không được.

Hạ Thiên dứt khoát trả lời, sau đó hắn còn thúc giục một câu:

- Nhanh lên, tôi rất bận.

- Anh.

Kiều Phượng Nhi rất xấu hổ nhưng không làm gì được, thật ra nàng sớm biết hơn phân nữa sẽ bị mát xa trực tiếp, vì vậy đã chuẩn bị tâm lý. Nàng quay đầu, nhanh chóng cởi áo, nàng cũng không cởi ra hoàn toàn mà chỉ cởi nút áo trước ngực mà thôi, sau đó cởi cả phần áo ngực. Cuối cùng nàng nằm lên giường, nhắm mắt, khoảnh khắc này bộ vị bùng nổ của nàng bộc lộ ra ngoài không khí, cũng xuất hiện trước mắt Hạ Thiên.

- Có vẻ khá tốt.

Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn lấy hai tay đặt lên ấn xuống rồi nói:

- Tính đàn hồi rất tốt.

- Anh.

Kiều Phượng Nhi đột nhiên mở to mắt, nàng dùng ánh mắt căm giận nhìn Hạ Thiên, nàng muốn mắng hắn vài câu nhưng một cảm giác tê dại chợt bùng lên làm thân thể run rẩy, trong miệng không khỏi phát ra tiếng rên khẽ. Kiều Phượng Nhi nghe thấy tiếng rên của mình thì hận không thể tìm lỗ chui vào, nàng bị lưu manh kia rờ và sinh ra cảm giác, đúng là quá dọa người.

Khi Hạ Thiên tàn sát bừa bãi trên hai quả núi thì cảm giác tê dại không những chẳng giảm mà ngày càng mãnh liệt, dần dần lan ra khắp toàn thân. Kiều Phượng Nhi không dám nói gì, nàng chỉ có thể cắn răng không để mình phát ra âm thanh gì, sau đó nàng bắt đầu nghĩ đến vấn đề khác, cố gắng di chuyển lực chú ý của chính mình. Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện mình không thể chú tâm sang chuyện khác, những cảm giác khoái cảm ăn mòn phòng tuyến cuối cùng của nàng.

- Lưu manh, khốn nạn, lừa đảo, rõ ràng là cố ý, tôi trù anh uống nước sặc chết, ngã lầu chết, ăn cơm nghẹn chết, chơi gái chết...

Kiều Phượng Nhi thầm chửi bới Hạ Thiên, nàng đã sắp xếp cho Hạ Thiên hàng chục cái chết chỉ sau một phút. Sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện ra phương pháp này rất hiệu quả, nàng chửi bới hắn có thể chuyên tâm, tạm thời quên lưu manh đang làm gì, vì thế nàng càng mắng mạnh mẽ hơn.

Mười phút sau Hạ Thiên kết thúc công việc và Kiều Phượng Nhi đã sắp xếp cho hắn hàng trăm cái chết.

- Nhớ ngày mai đến tìm tôi, không tôi lại quên.

Hạ Thiên sau đó rời khỏi phòng, hắn không khỏi thuận miệng nói một câu. Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy mà muốn bóp chết Hạ Thiên, lưu manh này đúng là khốn nạn, những chuyện như thế này mà quên sao?

...

Hạ Thiên rời khỏi phòng Kiều Phượng Nhi, sau đó gõ cửa phòng đối diện, cửa phòng mở ra, Kiều Hoàng Nhi xuất hiện trước mặt hắn.

- Tiểu bại hoại, tối qua cậu ở đâu?

Một âm thanh mất hứng truyền đến, thì ra là Liễu Mộng.

- Chị Mộng, sao chị lại ở đây?

Hạ Thiên có chút kỳ quái, đây rõ ràng là phòng của Kiều Tiểu Kiều.

- Chồng, chị Mộng đến tìm anh.

Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, Liễu Mộng cho rằng tối qua Hạ Thiên qua đêm ở đây nên đến tìm người, nhưng thực tế tối qua hắn không ở đây.

- Hừ, tối qua chị chờ cậu cả đêm, cậu không về, chị không chơi với cậu nữa.

Liễu Mộng thở phì phò nói, sau đó nàng đi ra ngoài:

- Chị tự đi chơi.

Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, chị Mộng chiều qua không chị đi cùng hắn, hắn nào ngờ đến tối nàng lại thay đổi?

Hạ Thiên cũng không chạy theo, vì hắn không sợ có chuyện gì xảy ra với Liễu Mộng, hơn nữa còn có đám vệ sĩ chạy theo nàng.

- Chồng, hôm qua anh có làm gì đặc biệt không?

Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.

- Chuyện gì đặc biệt?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Không.

Hạ Thiên hôm qua dù làm nhiều việc, như đi dạo với vợ Đại Yêu Tinh, đi cứu người, về sau còn đánh Viên Thế Tài ngu ngốc, tối còn cùng chiến đấu với chị Vân Thanh, nhưng hắn thấy tất cả đều bình thường, không có gì đặc biệt.

- Đúng là kỳ quái, như vậy sao bọn họ bỏ đi?

Kiều Tiểu Kiều lầm bầm.

Hạ Thiên nghe mà thấy kỳ quái, hắn hỏi:

- Vợ, ai đi?

- Chồng, lần này còn hơn chục nhà cạnh tranh quyền khai phá Thanh Phong Sơn, nhưng thực lực thật sự chỉ có bốn nhà, nhưng kỳ quái nhất là trong bốn nhà có hai đã rời khỏi huyện Mộc Dương, hình như bỏ luôn kế hoạch đầu tư Thanh Phong Sơn.

Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích.

- Hai nhà đi sao?

Hạ Thiên hỏi một câu, trong lòng thầm nghĩ, Viên Thế Tài ngu ngốc tối qua bị đánh một trận, không phải bị dọa chạy mất rồi chứ?
Bình Luận (0)
Comment