Chương 1087: Thủ thuật giải phẩu trong Trung y
- Đúng vậy, vợ Y Y, tôi đến để nói với chị thứ này.
Hạ Thiên khẽ gật đầu rồi nghiêm trang nói:
- Tôi vất vả lắm mới thu phục được người phụ nữ chết tiệt kia, sau đó chạy ngay đến tìm chị, chị xem, tôi tốt với chị thế còn gì?
Y Tiểu m lúc này chợt có một ý nghĩ, muốn đánh cho bộ mặt cười hì hì của Hạ Thiên thành nát bấy. Người này vô sỉ vậy sao? Đã cưỡng ép nàng, bây giờ còn nói luôn tốt với nàng.
- Nếu đã như vậy thì cậu nói đi, phải làm sao để cải tiến m Môn châm pháp?
Y Tiểu m biết mình không có cách nào đập nát mặt Hạ Thiên, vì vậy nàng chỉ có thể kềm nén xúc động của mình.
- Điều này thật ra rất đơn giản.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Y Tiểu m lại muốn cầm trứng gà nện vào mặt Hạ Thiên, đơn giản sao? Nàng hao tổn biết bao tâm tư mà không tìm ra giải pháp, tên khốn này còn nói là đơn giản? Nếu thật sự đơn giản thì mình đã cải tiến được m Môn châm pháp, cần phải hỏi loại vô sỉ như hắn sao?
- Nếu đơn giản thì cậu nói đi.
Y Tiểu m tức giận nói, tuy nàng không phải quá tin tưởng nhưng vẫn hy vọng Hạ Thiên thật sự biết cải tiến m Môn châm pháp, vì đây là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
- Thật ra trước kia Đại sư phụ đã nói với tôi, m Môn châm pháp tuy được coi là thứ châm pháp hại người, nhưng nó cũng là một thứ châm pháp rất vĩ đại, ông ấy nói nói khi đó người sáng tạo ra m Môn châm pháp phải tuyệt đối là thiên tài.
Hạ Thiên có vẻ nghiêm chỉnh một chút:
- Ông ấy thậm chí còn nói m Môn châm pháp còn lợi hại hơn cả Ngịch Thiên Bát Châm của tôi.
- Quỷ Y Trương Minh Đà chính là bậc đại kỳ nhân, lời nói của ông ấy tất nhiên không sai.
Y Tiểu m thản nhiên nói.
- Vợ Y Y, thật ra Đại sư phụ thường nói lung tung, ông ấy nói những lời này chắc chắn đã sai, Ngịch Thiên Bát Châm của tôi mới là lợi hại nhất.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Tất nhiên rồi, Đại sư phụ của tôi cũng chẳng phải nói câu nào cũng rất đúng, nhưng ông ấy nói Ngịch Thiên Bát Châm tuy vĩ đại nhưng không thuộc phàm nhân, mà m Môn châm pháp lại là thứ thuộc nhân gian, là một châm pháp bình dân. Đáng tiếc chính là m Y môn các người chỉ có thể dùng m Môn châm pháp trên người giới quyền quý, vì vậy m Y môn có vẻ phát triển tốt nhưng thực tế lại đi lạc lối, nếu cứ tiếp tục thì cách điểm diệt vong không còn xa.
- Ánh mắt của quỷ y rất đặc biệt, cũng thấy rất xa, ông ấy nói không sai, nếu m Y môn cứ tiếp tục sinh tồn như vậy, cuối cùng sẽ đi đến đường diệt vong, vì vậy tôi mới muốn cải tiến m Môn châm pháp.
Y Tiểu m chậm rãi nói, Hạ Thiên nói lời vừa rồi làm nàng có cảm xúc, thậm chí còn nghĩ rằng mình gặp tri âm. Đáng tiếc những lời này cũng không phải của Hạ Thiên, mà là của Quỷ Y Trương Minh Đà sư phụ của Hạ Thiên.
- Vợ Y Y đừng lo lắng, dù m Y môn thật sự diệt vong thì chị cũng sẽ không việc gì, chị là vợ tôi, tôi sẽ bảo vệ chị.
Hạ Thiên bắt đầu an ủi Y Tiểu m.
Y Tiểu m lại muốn bóp chết Hạ Thiên, hắn bảo vệ nàng sao? Nàng tình nguyện tin heo mẹ biết leo cây cũng không tin tên khốn kia bảo vệ mình, dù hắn thật sự bảo vệ cũng muốn giữ lại "làm việc" mà thôi.
- Cậu còn chưa nói cho tôi biết nên cải tiến m Môn châm pháp thế nào?
Y Tiểu m tức giận nói, tên khốn này nói có vẻ đơn giản nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra nên xử lý vấn đề thế nào.
- Vợ Y Y, thật ra m Môn châm pháp của các chị rất quỷ dị, Đại sư phụ có nói, m Môn châm pháp khác biệt rất lớn so với những phương pháp châm cứu thông thường, nó giống như dùng dao giải phẩu trong trung y. Thi triển âm môn châm pháp giống như dùng dao giải phẫu cho người ta vậy.
Hạ Thiên vẫn không trực tiếp nói ra phương pháp cải tiến m Môn châm pháp:
- Điều đáng tiếc duy nhất chính là con dao giải phẫu này có vấn đề, nó căn bản không được thầy thuốc khống chế, hoặc có thể nói, m Y môn các người trước nay chưa có ai khống chế được con dao này.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Vợ Y Y, vì vậy biện pháp rất đơn giản, đó chính là tìm cách không chế thanh dao kia mới là biện pháp tốt.
- Cậu nói có vẻ nhẹ nhàng nhỉ.
Y Tiểu m tức giận nói:
- Tôi nghiên cứu m Môn châm pháp vài chục năm, những gì cậu nói tôi đều hiểu, nhưng vấn đề ở chỗ khống chế thế nào? Căn bản là không cách nào khống chế được.
- Có thể khống chế.
Hạ Thiên dùng ánh mắt chăm chú nhìn Y Tiểu m:
- Vợ Y Y, thật ra có một biện pháp khống chế rất đơn giản, chẳng qua trước nay các người không biết mà thôi.
- Đơn giản, cậu chỉ biết nói hai từ đơn giản.
Y Tiểu m cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
- Cậu đừng nói nhảm nhiều như vậy được không? Tôi rất muốn xem nó có phải thật sự đơn giản như vậy hay không?
- Được rồi, tôi sẽ nói cho chị biết.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Y Y, thật ra m Môn châm pháp có thể khống chế được, chị chỉ cần luyện chút nội công là xong.
Hạ Thiên dừng lại một chú rồi bổ sung:
- Nguyên lý chữa bệnh của m Môn châm pháp chính là dùng châm pháp di dời ổ bệnh đến một chỗ khác, giả thiết trên đầu có khối u, có thể dời khối u này đến những chỗ cơ bản không trí mạng như ngón tay chẳng hạn, sau đó cắt đứt ngón tay, trên cơ bản thì bệnh sẽ được trị. Đáng tiếc là các người căn bản không thể nào khống chế được bước này, u sẽ chạy loạn, thậm chí có thể phóng vào vài chỗ trí mạng, vì vậy mà m Môn châm pháp căn bản không thể chữa hết bệnh, nhiều nhất cũng kéo dài chút thời gian mà thôi. Nếu m Môn châm pháp phối hợp với chân khí thì có thể giải quyết được điều này, có thể làm cho ổ bệnh di dời đến vị trí thích hợp.
Hạ Thiên nói xong thì phát hiện Y Tiểu m vẫn nhìn mình, hai mắt không chớp, vì vậy hắn đắc ý hỏi một câu:
- Thế nào, vợ Y Y, có đơn giản không?
- Cậu gọi đó là đơn giản sao?
Y Tiểu m sắp nổi điên, giọng điệu chợt đề cao lên vài phần:
- Không phải nói bây giờ tôi có học được nội công hay không, dù được cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai hoàn thành, cậu còn cho rằng nó đơn giản sao?
- Vợ Y Y, đầu tiên nội công chắc chắn sẽ có, tôi biết thứ này không cần một hai ngày, thậm chí không đến mức một hai giờ, có thể luyện thành.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tôi chỉ cần nửa giờ là có thể cho chị một nội công hùng mạnh, mặt khác mất nửa giờ cho chị biết nên khống chế chân khí thế nào, vi vậy tôi thật sự không gạt chị, điều này thật ra rất đơn giản.
- Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Y Tiểu m hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự dễ dàng như vậy, trên đời này đã xuất hiện nhiều cao thủ nội công rồi.
- Vợ Y Y, chị cũng không hiểu rồi, tuy tôi có thể dễ dàng biến một người thành cao thủ nhưng chỉ giúp vợ mình mà thôi, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ tình nguyện biến chị thành nội công cao thủ, nhưng người khác thì chưa chắc. Vì vậy trên đời này sẽ chẳng bao giờ có nhiều nội công cao thủ.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm giải thích.
- Tôi không phải vợ của kẻ khốn nạn như cậu.
Y Tiểu m thiếu chút nữa đã nói ra lời này, nhưng lời vừa đến bên miệng thì đã đổi thành một câu khác:
- Cậu thật sự có thể biến tôi thành cao thủ, để tôi có được chân khí sao?
Thật ra Y Tiểu m bây giờ cũng không xác định có thể học được chân khí để phối hợp với m Môn châm pháp, có thể cải tiến m Môn châm pháp. Nhưng nàng thân là một trung y, nàng thật ra vẫn tin sự tồn tại của nội công, mà vũ lực hùng mạnh của Hạ Thiên cũng làm nàng nghi ngờ hắn có nội lực hùng mạnh. Vì vậy nàng cảm thấy nếu có nội công, dù không cải tiến được m Môn châm pháp nhưng đối với nàng cũng rất tốt, ít nhất=những lần sau nếu gặp phải những kẻ khốn nạn như Hạ Thiên, nàng cũng có một phương pháp để tự bảo vệ mình.
Nhưng cũng vì ý nghĩ này mà Y Tiểu m đưa ra quyết định, dù chân khí có thật sự cải tạo được m Môn châm pháp hay không, nếu thật sự có được nội công, nàng sẽ không ngại học.
- Tất nhiên là có thể, tôi cũng không gạt chị, chỉ cần vợ Y Y muốn trở thành cao thủ nội công, tôi sẽ làm được.
Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói.
- Vậy cậu có điều kiện gì?
Y Tiểu m hỏi, nàng không tin Hạ Thiên sẽ không công làm việc này.
- Tôi không nói điều kiện với vợ mình.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Vì vậy không có điều kiện gì cả, chỉ cần vợ Y Y cảm thấy không có vấn đề, bây giờ tôi có thể thi châm cho chị.
- Cậu muốn dùng châm cứu biến tôi thành cao thủ nội công sao?
Y Tiểu m dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, nàng bắt đầu lo lắng đối phương dùng chuyện châm cứu để làm những việc vô sỉ với mình.
- Đúng vậy, đệ tứ châm của Ngịch Thiên Bát Châm có tác dụng tẩy tủy, như vậy không những biến chị thành cao thủ nội công, còn tẩy tủy để chị sau này không có bệnh tật, có thể trường sinh.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
"Còn trường sinh? Đúng là lừa gạt!"
Y Tiểu m thầm măngs Hạ Thiên, người này căn bản nói hươu nói vượn, nàng không tin những trò quỷ này. Nhưng truyền thuyết về Ngịch Thiên Bát Châm thì nàng vẫn nghe thấy một ít, đệ tứ châm tẩy tủy, nàng cũng được nghe nói, vì vậy dù trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn rất tin tưởng.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói:
- Đúng rồi, vợ Y Y, khi tôi tẩy tủy thì trên người chị sẽ có rất nhiều tạp chất, sẽ làm bẩn quần áo, nếu chị không muốn quần áo vấy bẩn thì tốt nhất nên cởi ra.
- Không được, cậu đừng mơ tưởng.
Vẻ mặt Y Tiểu m chợt biến đổi, nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hạ Thiên, lúc này chợt vô cùng tức giận. Tên khốn kiếp kia rõ ràng không có lòng tốt, nói nửa ngày biến nàng thành cao thủ nội công, thì ra cuối cùng chỉ biết lừa gạt nàng cởi quần áo, nàng cũng không để hắn được như ước nguyện.
- Vợ Y Y, chị kích động như vậy làm gì?
Hạ Thiên ra vẻ buồn bực:
- Nếu chị không muốn cởi quần áo cũng không sao, tôi có thể giúp chị tẩy tủy, nhưng sau đó phải tắm rửa thay quần áo mới.
Y Tiểu m không khỏi sững sờ, chẳng lẽ nàng nghĩ lầm, tên khốn này không có ý với mình?
Y Tiểu m suy nghĩ rồi nói:
- Được, tôi có thể cho cậu thi châm, nhưng tôi muốn A Cửu ở bên cạnh.
Hạ Thiên đang định mở miệng thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem và vẻ mặt không khỏi vui sướng, hắn nhận điện thoại:
- Vợ Mị Mị, chị đã đến Cảng Thành rồi sao?
Chương 1088: Tôi muốn ngồi
- À, tôi đã đến sân bay Cảng Thành.
m thanh của Tống Ngọc Mị từ bên kia truyền đến:
- Cậu bây giờ đang ở Cảng Thành sao? Hay cậu đang từ Hongkong chạy sang?
- Tôi đang ở Cảng Thành.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Vợ Mị Mị, nếu không thì chị chờ một chút, tôi sẽ đến sân bay đón chị ngay.
- Không cần, cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đến tìm cậu.
Tống Ngọc Mị dùng giọng dịu dàng nói:
- Sân bay cách thành phố khá xa, hơn nữa tôi đã ngồi trên xe, cậu đến sợ rằng sẽ không thấy tôi.
- Vậy cũng được.
Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m rồi suy nghĩ một lúc, sau đó hắn nói địa chỉ cho Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị trực tiếp đến biệt thự 181 ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, tôi còn đang ở bên ngoài có chút chuyện, nhưng một giờ sau sẽ quay về, nếu chị đến sớm thì chờ một chút, tôi sẽ về. Nguồn: https://truyenggg.com
- À, không có vấn đề.
Tống Ngọc Mị cũng đồng ý:
- Tôi cúp điện thoại trước, lát nữa gặp mặt sau.
- Được.
Hạ Thiên cúp điện thoại sau đó nhìn sang Y Tiểu m:
- Vợ Y Y, chị gọi A Cửu vào đây, bây giờ tôi thi châm cho chị, lát nữa tôi sẽ đi.
Y Tiểu m có chút chần chừ, sau đó nàng xoay ra cửa hô một câu:
- A Cửu, vào đây.
- Vâng, tiểu thư.
A Cửu lên tiếng rồi xuất hiện trong phòng ngủ.
- Vợ Y Y, chị nằm lên giường, như vậy thi châm sẽ dễ dàng hơn.
Hạ Thiên nói với Y Tiểu m.
- Tôi muốn ngồi, như vậy có thể thi châm được không?
Y Tiểu m nhìn giường, nàng không khỏi nghĩ đến những tình cảnh tối hôm trước, nàng không muốn nằm lên đó.
- Ngồi sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu:
- À, vợ Y Y, chị thích ngồi cũng được, nhưng không được cử động, quá trình thi châm sẽ mất nửa giờ.
- Được.
Y Tiểu m thấy Hạ Thiên đáp ứng tất cả yêu cầu của mình thì cũng bắt đầu không quá phòng bị, nàng mơ hồ sinh ra cảm giác, lần này tên khốn kia có vẻ thật sự muốn giúp mình.
- Bây giờ tôi sẽ thi châm.
Hạ Thiên lấy ra hai cây ngân châm:
- Vợ Y Y, chuẩn bị xong chưa?
- Được rồi.
Y Tiểu m hít vào một hơi thật sâu, sau đó nàng trả lời.
Hạ Thiên cũng không thèm nhìn, hai cây châm đâm vào người Y Tiểu m, sau đó lại rút ra đâm vào, vận châm như bay, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
Y Tiểu m dù không nói lời nào nhưng nàng cũng thấy tất cả động tác của Hạ Thiên, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện với năng lực của mình thì căn bản không thấy rõ thủ pháp thi châm của hắn. Tốc độ thi châm của hắn là quá nhanh, đều là những gì mà trước nay nàng chưa từng thấy. Nàng không thể không thừa nhận dù người đàn ông này là cầm thú nhưng y thuật thật sự không thể chê, đủ để làm cho một nữ thần y đệ nhất thủ đô cảm thấy mặc cảm.
A Cửu cũng không nói lời nào, nàng cũng nhìn Hạ Thiên, trong ánh mắt có thêm chút cừu hận. Thậm chí nàng đang nghĩ có nên tận dụng cơ hội này để giết chết Hạ Thiên hay không, nhưng nàng lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư, vì thế nàng ở bên cạnh mà không có hành động gì. Thật ra vừa rồi ở bên ngoài nàng cũng nghe được mẩu đối thoại giữa Hạ Thiên và tiểu thư, nàng cũng hy vọng tên khốn này có thể làm được một việc tốt, thật sự cải tiến m Môn châm pháp của tiểu thư, để tiểu thư sau này tự có bản lĩnh bảo vệ mình.
- Á!
Hơn mười phút sau A Cửu chợt hô lên kinh hoàng, sau đó nàng phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:
- Ngươi sao lại làm cho tiểu thư... ....
A Cửu sở sĩ hô lên hoảng sợ vì nàng chợt phát hiện trên mặt trên tay tiểu thư có một thứ chất đen gì đó túa ra, vì vậy mà gương mặt và những phần cơ thể xinh đẹp của Y Tiểu m được phủ một lớp như vậy, trở nên rất đáng sợ.
Nhưng A Cửu còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã đâm một châm lên người nàng, lúc này nàng chợt phát hiện mình không nói được lời nào, khi nàng còn đang căng thẳng thì nghe được âm thanh của Hạ Thiên:
- Vợ Y Y, đừng lo lắng, đây là giai đoạn cần trải qua, tôi đã nói với chị từ khi nãy, sẽ làm cho quần áo trở nên rất bẩn.
A Cửu cuối cùng cũng an tâm, thật ra Y Tiểu m trong lòng cũng cảm thấy bất an, nàng nghe hắn giải thích như vậy cũng nghĩ đến câu nói vừa rồi hắn muốn nàng cởi quần áo, vì vậy mà nàng cũng yên lòng. Lúc này nàng chợt sinh ra ý nghĩ quái dị, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự hiểu lầm tên khốn này?
Y Tiểu m cũng không tiếp tục suy nghĩ về đề tài này, nàng thấy dù bây giờ mình có hiểu lầm Hạ Thiên hay không thì cũng chẳng quan trọng, vì những gì hắn làm với nàng đã nói rõ tất cả, đủ chứng tỏ hắn là tên cầm thú khốn nạn.
Nước đen liên tục chảy ra, dần dần Y Tiểu m thậm chí còn không mở mắt ra được, mà nàng cũng biết trong cơ thể mình có thêm một khí tức không biết tên, nàng vô tình sinh ra ý nghĩ, chẳng lẽ đây là chân khí?
- Được rồi.
Mười phút sau Y Tiểu m cuối cùng cũng nghe thấy lời nói của Hạ Thiên, nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn nhắm mắt lại:
- A Cửu, giúp vợ Y Y tắm rửa, rửa nước bùn trên người.
- Tiểu thư... ....
Lúc này A Cửu thấy mình có thể nói chuyện được.
- Làm theo lời cậu ta.
Y Tiểu m hiểu A Cửu đang trưng cầu ý kiến của mình.
- Vợ Y Y, nhớ tắm nhanh lên, tôi còn phải dạy chị khống chế chân khí, sau đó tôi sẽ đi.
Hạ Thiên lúc này lại dặn dò một câu.
- Tôi biết rồi.
Y Tiểu m trả lời, sau đó nàng phát hiện mình bị A Cửu bế lên.
Đợi hai nàng đi ra ngoài thì Hạ Thiên đã lóe người đến bên giường, nàng trực tiếp nằm xuống rồi lầm bầm:
- Thật sự hoài niệm dáng người của vợ Y Y, đáng tiếc là bây giờ vợ Y Y còn chưa nghe lời, xem ra sau này còn phải từ từ.
Hạ Thiên nằm trên giường vài phút thì nhảy dựng lên, vì hắn thấy Y Tiểu m bước vào, hắn không khỏi mỉm cười:
- Vợ Y Y, chị càng ngày càng đẹp.
Phụ nữ thường thích được người khác khen đẹp, dù là Y Tiểu m cũng không phải ngoại lệ, dù nàng được nhiều người khen nhưng thật sự không chấp nhận lời khen của Hạ Thiên, vì tên khốn kia đã giày vò vẻ đẹp của nàng, đã hủy diệt sự thanh khiết của nàng.
- Cậu không phải đã nói sẽ dạy tôi học cách khống chế chân khí sao?
Y Tiểu m thản nhiên nói, vừa rồi nàng tắm xong thì A Cửu nói làn da của nàng đã tốt lên rất nhiều. Thật ra nàng cũng có thể nhìn ra, là một thầy thuốc thì nàng biết rõ những biến hóa trên cơ thể mình, bây giờ thể chất của nàng tốt hơn trước rất nhiều, vì vậy dù nàng vẫn hận Hạ Thiên nhưng cũng thật sự tin tẩy tủy của Ngịch Thiên Bát Châm có được công hiệu như truyền thuyết.
- Đúng vậy, vợ Y Y, bây giờ tôi sẽ dạy chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Điều này rất đơn giản, người bình thường phải mất vài giờ mới học được, nhưng chị là thầy thuốc, sẽ học được rất nhanh.
Hạ Thiên cũn không tiếp tục nói nhảm, nếu rãnh rỗi hắn sẽ kéo lê hơn nửa giờ, thậm chí là nửa ngày, mượn cơ hội ở gần bên Y Tiểu m. Nhưng bây giờ sợ rằng Tống Ngọc Mị đã đến Hồ Hương Tuyết rồi, hắn phải nhanh chóng xử lý mọi việc và chạy sang, vì vậy hắn bắt đầu dạy nội công tâm pháp cho Y Tiểu m.
Nội công tâm pháp này không giống với những gì hắn đã dạy các bà vợ trước, là một loại tâm pháp hoàn toàn mới, là thứ mà cách đó không lâu thần tiên tỷ tỷ đã dạy hắn. Dựa theo lời của thần tiên tỷ tỷ thì đây chính là tâm pháp tu tiên, sau khi tẩy tủy xong cho ai đó thì nên dạy cho người ta tâm pháp này. Sau khi tu luyện một thời gian thì hắn mới có thể thi triển đệ ngũ châm, nếu không thì cơ thể sẽ chẳng thể nào chịu nổi.
Y Tiểu m rất thông minh, nàng lại là trung y, tất nhiên sẽ rất quen thuộc các kinh mạch huyệt vị. Vì thế mà không nằm ngoài dự đoán của Hạ Thiên, chưa đến nửa giờ thì Y Tiểu m đã học xong cách khống chế chân khí trong cơ thể, còn dựa theo tâm pháp để vận chuyển một vòng. Cứ như vậy mà chỉ sau một giờ ngắn ngủi thì Y Tiểu m đã không những biến thành một cao thủ nội công hùng mạnh, thậm chí còn bước một chân vào cánh cửa tu tiên.
Tất nhiên Y Tiểu m không biết những thứ này, nàng chỉ biết Hạ Thiên hôm nay thật sự không gạt mình, nàng thật sự đã là một cao thủ nội công, trong người nàng có chân khí hùng mạnh, chân khí này có cải tiến được m Môn châm pháp của nàng hay không, điều này còn cần thời gian nghiệm chứng.
- Được rồi, vợ Y Y, bắt đầu từ bây giờ chị sẽ là cao thủ thật sự, sau này chị chỉ cần học một vài chiêu thức thì cơ bản sẽ không có ai ức hiếp được.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Nhớ kỹ tâm pháp tôi vừa dạy, mỗi ngày đều phải tu luyện, ít nhất cũng phải vận hành mười hai vòng, tôi phải đi trước, sau này sẽ đến dạy võ.
Y Tiểu m không nói gì, Hạ Thiên thật sự muốn đi làm nàng bất ngờ, vì nàng tưởng rằng tên khốn tới đây nhất định sẽ muốn làm ô nhục mình. Nhưng tên khốn Hạ Thiên ngoài lúc đầu có ôm nàng một cái thì những lúc khác rất quy củ, lại biến nàng từ một người bình thường thành nội công cao thủ, điều này làm nàng cảm thấy khó hiểu, tên khốn kia có ý gì?
- Tốt nhất lần sau đừng đến nữa.
A Cửu tức giận nói.
- Cô nên đổi tên làm bà tám, quá lắm lời.
Hạ Thiên bất mãn nhìn A Cửu, sau đó hắn tiếp tục nhìn Y Tiểu m:
- Vợ Y Y, thật ra hôm nay tôi còn một việc.
- Chuyện gì?
Y Tiểu m khẽ hỏi, bây giờ đầu óc nàng rất rối, có nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, nhưng nàng chỉ giả vờ như bình tĩnh mà thôi.
- Vợ Y Y, tôi biết chị đang cướp những bệnh viện của tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia, tôi cũng đang tìm đám ngu ngốc kia, vì vậy nếu chị biết hắn ở đâu nhớ báo cho tôi biết, tô sẽ đi xử lý hắn, thuận tiện cũng giúp chị cướp những bệnh viện kia vào trong tay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Đúng rồi, chị lưu lại số điện thoại của tôi, có việc thì cứ điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên cũng không quan tâm Y Tiểu m có đồng ý hay không, hắn ghi số của mình vào tờ giấy, sau đó biến mất trong phòng, chỉ để lại một câu:
- Tôi đi trước, lần sau sẽ đến tìm chị.
Chương 1089: Được ôm sẽ không lạnh
Hạ Thiên đi rất nhanh, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vội trên đường. Trước kia khi hắn chạy thì người khác sẽ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ, nhưng bây giờ với tốc độ của hắn thì người thường không thể nào nhìn thấy được gì, tối đa cũng chỉ đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua bên người mà thôi.
Hạ Thiên đã từng ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ từ khu biệt thự Hồ Hương Tuyết đến biệt thự ở bờ biển, nhưng bây giờ hắn chạy vè chỉ mất vài phút. Khi hắn vừa vào trong cổng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết thì đã thấy một bóng người màu trắng đứng trước một căn biệt thự cách đó không xa.
- Vợ Mị Mị, chị đã đến rồi à... ....
Hạ Thiên lách mình nhào đến, đồng thời cũng mở miệng nói, nhưng còn chưa nói dứt lời thì bóng người màu trắng đã xoay lại.
Hạ Thiên còn chưa nói xong đã không thể nói được nữa, hắn ngơ ngác nhìn người phụ nữ quần áo trắng trước mặt, khoảnh khắc này cảm thấy như một giấc mộng.
Khi thấy biểu hiện ngây ngốc của hạ thiên thì người phụ nữ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó nàng dùng giọng êm ái nói:
- Sao vậy? Không biết tôi sao?
Hạ Thiên vẫn không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giống như muốn nhìn rõ tất cả những gì trên người nàng. Tất nhiên, thực tế hắn chỉ cần liếc mắt là thấy nàng rất rõ ràng, dù bây giờ là buổi tối nhưng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết vẫn có đèn đường, tất nhiên với thị lực của hắn thì không cần đèn cũng có thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì trong bóng đêm.
- Tôi đã chờ cậu cả giờ, cậu trở lại cũng không nói lời nào, chẳng lẽ không muốn gặp tôi?
Người phụ nữ bạch y có chút tức giận:
- Nếu vậy thì tôi đi.
Người phụ nữ vừa nói dứt lời thì lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, một đôi tay có lực đã ôm siết lấy nàng, hơi thở đàn ông quen thuộc cũng p phả vào mặt nàng. Vài tháng trước nàng cũng được người đàn ông này ôm vào lòng, nhưng bây giờ lại có vẻ không giống trước đó.
- Vợ Mị Mị, chị muốn đi nhưng tôi sẽ không cho đi.
Hạ Thiên ôm thật chặt người phụ nữ bạch rồi thì thào nói.
Tất nhiên người phụ nữ bạch y chính là Tống Ngọc Mị, nàng xuât hiện đối với Hạ Thiên cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn vội vàng từ biệt thự của Y Tiểu m quay về cũng chính là vì muốn gặp Tống Ngọc Mị, nhưng khi hắn thấy được nàng thì thiếu chút nữa đã choáng váng, vì hắn giống như không phải được gặp Tống Ngọc Mị kia, mà giống như gặp thần tiên tỷ tỷ.
Cũng là bộ áo bào trắng giống như đúc với thần tiên tỷ tỷ, tìm không thấy bất kỳ thứ gì khác nhau, cũng xinh đẹp thoát tục giống như tiên tử, cũng một cách ăn mặc, một kiểu tóc. Càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy không ngờ chính là trên người Tống Ngọc Mị cũng có một khí chất hoàn toàn giống với thần tiên tỷ tỷ, ngoài vẻ mặt không giống, bây giờ Tống Ngọc Mị rõ ràng là một phiên bản của thần tiên tỷ tỷ, hoặc có thể nói đó là phiên bản của thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thực tế Hạ Thiên thấy bây giờ Tống Ngọc Mị và thần tiên tỷ tỷ có rất nhiều khác biệt, mười sáu năm trôi qua, thần tiên tỷ tỷ đã trưởng thành rất nhiều. Nếu nói mười sáu năm trước thần tiên tỷ tỷ là tiên tử trẻ trung thì bây giờ nàng là một tiên nữ trưởng thành, hơn nữa kiểu tóc của nàng cũng có chút thay đổi so với mười sáu năm trước, tóc cũng dài hơn một chút, khí chất trên người cũng có chút khác biệt.
Mười sáu năm trước khí chất của thần tiên tỷ tỷ là một tiên nữ, rất cao quý, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực tế lại khó tiếp cận. Nhưng bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã cho Hạ Thiên một cảm giác khác biệt, vì mối quan hệ giữa bọn họ đã biến đổi, vì thế thần tiên tỷ tỷ vẫn cao quý nhưng không hề làm hắn sinh ra cảm giác khó thân cận.
Nhưng khi Hạ Thiên thấy được bộ dạng của Tống Ngọc Mị vào lúc này, hắn chợt sinh ra một cảm giác, hắn giống như trở lại là một Hạ Thiên mười sáu năm trước, trở lại khoảnh khắc hắn và thần tiên tỷ tỷ gặp mặt nhau. Bây giờ cách ăn mặc và khí chất của Tống Ngọc Mị, hoặc sự cao quý trên người sinh ra cảm giác như gần như xa, đều có thể nói là giống hệt như thần tiên tỷ tỷ mười sáu năm trước.
Thật ra trong lòng Hạ Thiên có một bí mật, một bí mật mà thần tiên tỷ tỷ cũng không biết, đó là năm xưa hắn luôn lo lắng thần tiên tỷ tỷ sẽ bỏ mình mà đi, vì khi đó hắn không đủ năng lực để giữ lại nàng.
Khi Hạ Thiên được gặp Tống Ngọc Mị thì bí mật trong lòng lại hiện ra, nhưng lúc này hắn đã không còn phải lo lắng, bây giờ hắn có đầy đủ năng lực làm cho Tống Ngọc Mị chỉ thuộc về mình, hắn sẽ không để cho nàng rời đi.
- Trước tiên chúng ta vào nhà cái đã.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, giọng điệu tuy rất dịu dàng nhưng trong lòng lại phập phồng, khó thể bình tĩnh trở lại.
Tống Ngọc Mị dùng cách ăn mặc này xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, tất nhiên đó cũng không phải là ngẫu nhiên, là nàng cố gắng chuẩn bị. Bây giờ nàng phát hiện Mị Di nói không sai, nếu nàng xuất hiện như thế này trước mặt Hạ Thiên, nàng sẽ là một Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, nàng có thể làm cho hắn phải si mê, thậm chí có thể bắt hắn làm tất cả cho mình.
Sự việc rõ ràng đang tiến triển theo đúng kế hoạch của Tống Ngọc Mị, theo lý thì nàng phải vui sướng, nhưng nàng phát hiện mình khó thể vui mừng cho được, vì nàng cảm thấy bây giờ mình là sản phẩm thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã. Tất nhiên nàng sẽ không tình nguyện làm một vật thay thế, nàng là Tống Ngọc Mị, là Tống Ngọc Mị có cá tính đặc biệt ở thủ đô, nàng hy vọng mình là một tồn tại Tống Ngọc Mị, không phải là một tồn tại thay thế cho Nguyệt Thanh Nhã.
- Vợ Mị Mị, chị ăn cơm tối chưa?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi.
- Chưa, nhưng tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới bảy giờ, đến tối chúng ta đi dùng cơm cũng được.
Tống Ngọc Mị khẽ lắc đầu nói, nàng quả thật còn chưa dùng cơm, nhưng bây giờ nàng thật sự không muốn ăn.
- Được rồi, chúng ta vào nhà trước.
Hạ Thiên vẫn ôm lấy Tống Ngọc Mị mà không buông, bộ dạng không nỡ, nhưg hắn cũng nhanh chóng mở cửa tiến vào biệt thự, sau đó hắn ôm Tống Ngọc Mị ngồi xuống ghế sa lông.
- Những ngày qua cậu luôn ở đây sao?
Tống Ngọc Mị quét mắt nhìn bốn phía, sau đó nàng khẽ hỏi.
- Đúng vậy, khi tôi ở Cảng Thành, phần lớn thời gian đều ở đây.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.
- Một mình cậu sao?
Tống Ngọc Mị hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Không đúng, còn có vợ quỷ keo kiệt.
- Vợ quỷ keo kiệt?
Tống Ngọc Mị có chút mơ hồ:
- Cậu nói ai?
- Là Ninh Khiết, chị cũng biết mà.
Hạ Thiên trả lời, Tống Ngọc Mị hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời.
- Thì ra cô ta còn sống.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, khi thấy căn biệt thự này, lại nghe nói Ninh Khiết còn sống thì Tống Ngọc Mị chợt hiểu ra nhiều chuyện, lúc này nàng xác nhận tất cả những tin tức mà Tống Hùng truyền về cho Tống gia đều là giả. Hạ Thiên ở đây không phải rất đau khổ, thật ra sống rất tốt, có người đẹp làm bạn, có biệt thự xa hoa, chẳng khác gì cuộc sống bình thường.
- Vợ Mị Mị, chị đang nghĩ gì vậy?
Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi, hắn có thể thấy được tâm sự nặng nề của nàng.
- Chúng ta lên sân thượng được không?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng khẽ nói:
- Tôi muốn đứng hóng gió.
Không thể không nói yêu cầu của Tống Ngọc Mị có chút cổ quái, bây giờ là mùa đông, người ta đều hy vọng ở trong phòng, nàng lại muốn lên sân thượng đón gió, đúng là không bình thường.
Nhưng dù là thế thì Hạ Thiên vẫn chiều ý Tống Ngọc Mị, vẫn đưa nàng đi lên sân thượng.
Gió có hơi lớn, áo bào trắng của nàng bị thổi tung, nhưng nàng cũng không có cảm giác nào, chỉ lẳng lặng đứng trên sân thượng nhìn bầu trời đêm.
- Vợ Mị Mị, chị có lạnh không?
Hạ Thiên ở phia sau ôm eo Tống Ngọc Mị, hắn dùng giọng quan tâm nói.
- Có người ôm tất nhiên tôi sẽ không lạnh.
Tống Ngọc Mị khẽ nói ra một câu, sau đó nàng không nói gì nữa, trong đầu nàng bây giờ rất rối, gió đông tuy lạnh nhưng vẫn khó thể làm nàng tỉnh táo trở lại.
- Vợ Mị Mị, tôi sẽ luôn ôm chị thế này.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn bây giờ lại rất thành thật, cũng chỉ ôm Tống Ngọc Mị mà thôi, không lợi dụng cơ hội để làm động tác gì khác.
- Còn nhớ lần trước chúng ta gặp mặt nhau ở thành phố Giang Hải không?
Tống Ngọc Mị có chút trầm mặc, sau đó nàng mở miệng khẽ hỏi.
- Tất nhiên nhớ rõ, khi đó vợ Mị Mị trúng độc, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa biết là ai hạ độc.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Nếu...Nếu tôi nói lần trước tôi tự hạ độc mình, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Vợ Mị Mị nói sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị sao lại tự hạ độc mình?
- Vì tôi biết rõ cậu sẽ ra tay cứu giúp, cũng biết cậu nhất định sẽ sử dụng Ngịch Thiên Bát Châm, tôi biết cậu dùng Ngịch Thiên Bát Châm thì có thể tẩy tủy, như vậy trong người tôi sẽ có linh khí mà người thường khó thể có được.
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói:
- Thật ra lần đó tôi gặp cậu chỉ muốn lừa cậu tẩy tủy cho mình, vì vậy không có ai hạ độc tôi, tôi chỉ tự mình hạ độc mình mà thôi.
Tống Ngọc Mị khẽ xoay người, nàng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, trong trời đêm hai mắt nàng sáng ngời như ngôi sao. Lúc này nàng khẽ mở môi anh đào rồi nói một câu:
- Tôi lừa cậu, cậu có giận không?
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng quyết định không giấu diếm nữa, vì nàng đã hiểu người đàn ông này cũng không ngốc, nàng sẽ không thể nào lừa gạt được hắn, có thể nói đôi khi thẳng thắn mới là thủ đoạn lừa gạt tốt nhất.
- Bốp!
Trên mông chợt truyền đến cảm giác hơi đau, Tống Ngọc Mị hiểu, mình bị người đàn ông này đánh mông.
- Vợ Mị Mị, chị thật sự quá kỳ cục.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mất hứng.
- Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ giận.
Tống Ngọc Mị nói.
- Đét.
Hạ Thiên lại vỗ một cái lên cặp mông của Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, xem ra chị còn chưa hiểu, tôi đánh chị không phải vì chị gạt tôi.
Chương 1090: Chị thật sự quá ngốc
- Chẳng lẽ, cậu...Cậu không trách tôi đã lừa gạt sao?
Tống Ngọc Mị tuy đã bị đánh mông hai cái nhưng vẫn không tức giận, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, nàng thật sự không rõ hắn đang nghĩ gì.
- Tuy lừa gạt chồng thì không phải vợ tốt, tôi cũng không thích bị vợ gạt, nhưng, vợ Mị Mị này, cái sai lớn nhất của chị không phải là gạt tôi, mà chị quá ngốc, sao tôi lại có vợ ngốc như vậy được?
Hạ Thiên rất bất mãn, nhưng lúc này hắn cũng không muốn đánh mông Tống Ngọc Mị:
- Sau này nếu chị còn ngốc như vậy, tôi sẽ tiếp tục đánh mông chị.
"Ngốc sao?"
Tống Ngọc Mị cảm thấy hơi run, hắn đánh chỉ vì nàng ngốc sao? Điều này...Lý do này cũng không quá hợp lý đấy chứ?
Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Mị bị người ta nói là ngốc, nàng vẫn cảm thấy mình rất thông minh, tuy không phải những thiên tài có chỉ số thông minh hơn hai trăm, nhưng nàng tuyệt đối là thông minh khi so với đại đa số người khác. Trong giới phụ nữ, nàng lại càng nổi bật, có câu nói, nếu nói nàng thông minh không bằng nàng xinh đẹp, nhưng nếu nói nàng xinh đẹp cũng không bằng nói nàng thông minh. Nàng cảm thấy đó là câu nói rất hợp với mình, trong mắt nàng thì trên đời này có một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh hơn chính là Tống Ngọc Mị khác, nàng rất ngưỡng mộ Mị Di.
- Tôi mà ngốc sao?
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, nàng đơn giản nghĩ mãi mà không ra, vì sao Hạ Thiên lại nói nàng ngốc?
- Vợ Mị Mị, nếu chị muốn tôi tẩy tủy cho thì cứ trực tiếp nói một câu là được, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ tẩy tủy cho chị, nhưng chị lại hạ độc chính mình, làm hại mình trúng độc, làm hại tôi phải lo lắng, chị làm một việc đơn giản biến thành phức tạp, chị nói mình không ngốc sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sau này không cho chị làm những việc ngốc nghếch như vậy nữa. Nguồn: https://truyenggg.com
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, nàng cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Thiên nói mình ngốc, nhưng nàng không rõ, mình làm vậy là ngốc thật sao?
- Nếu tôi nói cậu giúp tôi tẩy tủy, cậu thật sự sẽ giúp sao?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi.
- Đét.
Mông lại truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa lúc nà rõ ràng đau hơn hai lần trước, rõ ràng lần này Hạ Thiên dùng sức hơn vừa rồi.
- Sao cậu lại đánh tôi?
Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng có chút đỏ bừng, một cô gái bị một người đàn ông liên tục đánh đòn, dù người đàn ông này có quan hệ không tầm thường, cuối cùng nàng có thờ ơ hay không?
- Ai bảo vợ Mị Mị lại hỏi một câu ngốc như vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị là vợ tôi, chị muốn gì tôi đều có thể cho, chị muốn tẩy tủy, tất nhiên tôi sẽ tẩy tủy cho chị, chị muốn thứ gì tôi cũng mua cho chị, cậu muốn đánh ai tôi sẽ ra tay dùm chị. Tóm lại dù chị muốn cái gì tôi cũng sẽ giúp.
Vẻ xấu hổ trên mặt Tống Ngọc Mị đã biến mất, nàng nhìn Hạ Thiên, nàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dùng giọng sâu kín nói:
- Cậu nói, cậu tình nguyện làm tất cả cho tôi sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Mị, chị là vợ tôi, tôi có thể làm bất kỳ điều gì cho chị.
Hạ Thiên không chút do dự, cuối cùng hắn còn dùng giong mất hứng hỏi một câu
- Vợ Mị Mị, tôi gần đây đều giữ lời, chẳng lẽ chị không tin sao?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng lại xoay người, lại đưa lưng về phía hạ thiên, nàng nhìn bầu trời đêm rồi dùng giọng sâu kín nói:
- Thật ra, có một người, tôi cũng tình nguyện trả giá tất cả.
- Vợ Mị Mị, chị không cần trả giá tất cả.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chị chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ tôi, tôi sẽ cho chị tất cả.
Tống Ngọc Mị đã quen với vẻ đa tình của Hạ Thiên, vì vậy nàng cũng không phản bác lời nói của hắn, nàng chỉ dùng giọng mờ ảo nói:
- Mẹ của tôi mất từ rất sớm, trong lòng tôi thì người kia cũng giống như một người mẹ, từ nhỏ đến lớn, tôi làm gì cũng cần được cô ấy tán thành. Đáng tiếc dù tôi cố gắng thế nào vẫn so ra kém cô ấy, tôi vĩnh viễn đều thua kém. Đợi khi tôi có được cơ hội nhận được sự tán thành của cô ấy, lúc này cô ấy đã không còn, Hạ Thiên, cậu có hiểu được tâm tình của tôi không?
- Vợ Mị Mị, chị sẽ không cách quá xa cô ấy, sau này chị sẽ lợi hại hơn cả cô ta, cô ta sẽ vĩnh viễn kém chị.
Hạ Thiên trả lời.
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Cậu biết tôi nói đến ai sao?
- Vợ Mị Mị, tôi không gì không biết.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Tống Ngọc Mị quay đầu mà không hỏi hạ thiên, nàng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi, vì trong ấn tượng của nàng thì người này trước nay luôn thích khoác lác.
- Đôi khi tôi cảm thấy tôi là một bản sao của cô ấy, là một cái bóng của cô ấy, tên của chúng tôi đều giống nhau, nhưng tôi so ra còn kém cái bóng của cô ấy... ....
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy cảm tình phức tạp nói không nên lời, có quyến luyến, có hâm mộ, giống như lại có chút gì đó khác thường.
- Vợ Mị Mị, chị bị gạt rồi, thật ra tên của chị ta cũng không giống chị.
Hạ Thiên lúc này cắt đứt lời Tống Ngọc Mị:
- Chị ta là Dạ Ngọc Mị, không phải họ Tống, là họ Dạ, trước nay chị ta luôn lừa chị.
Tống Ngọc Mị chợt xoay người, nàng nói:
- Cậu, cậu nói gì? Cô ta...Không phải là Tống Ngọc Mị sao? Cậu biết tôi đang nói đến ai sao?
- Vợ Mị Mị, tôi đã nói không gì tôi không biết.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Tôi còn biết chị đến tìm tôi vì muốn nghe tin tức về người phụ nữ lừa gạt kia, nhưng vợ Mị Mị, tôi đã nói với chị rồi, chị ta không phải là người tốt, chị không cần đi tìm chị ta, vì đầu óc của chị ta có vấn đề.
- Không...Không cho cậu nói về Mị Di như vậy.
Tống Ngọc Mị chợt vùng khỏi lòng Hạ Thiên, nàng dùng ánh mắt kích động nhìn hắn:
- Dù cô ấy không phải là Tống Ngọc Mị thì cậu cũng không được nói như vậy, chị ấy rất tốt với tôi, không có chị ấy thì không có tôi bây giờ, cũng không có Tống gia ở thủ đô.
- Được rồi, tôi không nói đến chị ta nữa là được.
Hạ Thiên dù rất bất mãn với Dạ Ngọc Mị nhưng vì để Tống Ngọc Mị vui, hắn quyết định tạm thời không nói về Dạ Ngọc Mị, đợi sau khi có cơ hội sẽ tính sổ Dạ Ngọc Mị sau cũng không muộn.
Tống Ngọc Mị hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Nếu Hạ Thiên đã biết mục đích nàng đến đây, như vậy nàng cũng không nên che giấu, nên nói trắng ra.
- Mị Di còn sống không?
Tống Ngọc Mị chậm rãi hỏi, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất. Mị Di rời khỏi Tống gia ở thủ đô, coi như đã sắp xếp xong tất cả, nhưng đi mà không về cũng làm Tống Ngọc Mị thật sự lo lắng, nàng nghĩ rằng Mị Di đã xảy ra chuyện. Khi nàng nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì thật sự cảm thấy không ổn, vì vậy nàng mới vội vàng chạy đến Cảng Thành, nàng bây giờ rất muốn biết Mị Di đang ở đâu.
- Bây giờ chị ta sống rất tốt.
Hạ Thiên bĩu môi, người phụ nữ kia vẫn còn sống, thậm chí còn sống cùng thần tiên tỷ tỷ trên Thanh Phong Sơn, đúng là còn tốt hơn cả hắn.
- Sao cô ấy không về thủ đô?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
- Cô ấy luận võ và thua dưới tay thần tiên tỷ tỷ, đã đồng ý phải ở lại Thanh Phong Sơn một năm.
Hạ Thiên cũng không che giấu, bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã khôi phục, trên đời này sẽ không còn ai là đối thủ của nàng, vì vậy hắn chẳng cần lo lắng điều gì.
- Là vậy sao?
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ, nàng cảm thấy khó thể tin, nàng vốn nghĩ rằng Mị Di có chuyện, nhưng bây giờ nghe Hạ Thiên nói thì chẳng có gì cả.
- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ muốn giữ chị ta ở lại Thanh Phong Sơn, tôi thì muốn đuổi chị ta ra ngoài.
Hạ Thiên nói đến vấn đề này mà cảm thấy buồn bực:
- Vợ Mị Mị, tóm lại chị cứ yên tâm, Dạ Ngọc Mị sống rất tốt, nếu chị không tin thì sau này tôi có thể đưa chị đến xem.
- Cậu tình nguyện đưa tôi đi tìm Mị Di sao?
Tống Ngọc Mị chợt vui mừng không thôi, thật ra nàng nghĩ năn nỉ Hạ Thiên đi tìm Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn tự mình nói ra.
- Tất nhiên rồi, vợ Mị Mị, tôi biết chị muốn tìm chị ta, tuy tôi không thích chị ta, nhưng nếu vợ Mị Mị thích, tôi sẽ không ngại đưa chị đi.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Tống Ngọc Mị thầm cảm thấy mơ hồ, nàng cuối cùng cũng ý thức được mình rất ngốc, thật ra nhiều chuyện rất đơn giản nhưng nàng cứ làm cho phức tạp lên.
Đã có lần chỉ cần nàng mở miệng thì sẽ được Hạ Thiên tẩy tủy, nhưng nàng lại tốn công tốn sức hạ độc chính mình, chịu mạo hiểm để Hạ Thiên tẩy tủy, để nàng cải tạo cơ thể, có được linh khí.
Bây gời nàng thậm chí không cần mở miệng thì Hạ Thiên đã đồng ý đưa nàng đi tìm Mị Di, trước đó nàng còn lo lắng, thậm chí thay một bộ quần áo mới, cũng chỉ là tốn công tốn sức mà thôi. Thực tế nàng phát hiện tất cả rất đơn giản, sợ rằng nàng không cần phải đến đây, chỉ cần hỏi trong điện thoại thì Hạ Thiên sẽ nói ra tất cả.
- Vợ Mị Mị, chúng ta đi dùng cơm thôi, chị cũng đừng nói đến Dạ Ngọc Mị nữa, nhắc đến là thấy bức bối rồi.
Hạ Thiên lại nói một câu.
- Được, chúng ta đi dùng cơm.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, sâu trong lòng chợt bùng lên chút tình cảm đặc thù.
Tống Ngọc Mị chợt duỗi bàn tay non mềm chủ động kéo cánh tay Hạ Thiên, nàng thản nhiên cười:
- Chúng ta tiếp tục như vậy.
Tống Ngọc Mị khẽ nhảy lên mang theo Hạ Thiên xuống biệt thự, hai người khẽ bay xuống đất, sau đó nàng dịu dàng hỏi:
- Cậu biết gần đây có quán cơm nào sao?
Hạ Thiên đang định trả lời thì điện thoại vang lên, hắn nhìn màn hình, dãy số lạ, nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.
- Alo, ai vậy?
Hạ Thiên mất hứng hỏi.
- Chào anh, Hạ tiên sinh, tôi là Myers!
Đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ, tiếng Trung nói rất dở, nhưng Hạ Thiên vẫn nghe được:
- Tôi là phó hội trưởng của Liên Minh Sát Thủ... ....
Chương 1091: Vì sao anh lại thảm như vậy
- À, Liên Minh Sát Thủ.
Hạ Thiên có chút hứng thú:
- Các chú chẳng lẽ đã tìm ra được Dịch Tri Ngôn rồi sao?
Trước đó Hạ Thiên đã để Jess truyền tin cho Liên Minh Sát Thủ, nhưng sau này Jess vẫn không liên lạc lại, điều này làm cho Hạ Thiên có chút bất mãn. Bây giờ hắn nhận được điện thoại của Liên Minh Sát Thủ, tất nhiên sẽ có chút phấn chấn, lần này có lẽ đã thu phục được tên ngốc Dịch Tri Ngôn rồi chứ?
- Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi không tìm thấy Dịch tiên sinh, chỗ của chúng tôi cũng không có tư liệu về hắn.
Myers trả lời, điều này làm cho Hạ Thiên rất thất vọng.
- Có phải chú muốn qua mặt anh không?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Đừng tưởng anh không biết chú nói dóc, chú giả vờ bình tĩnh cũng không có tác dụng, nhịp tim đã bán đứng chú rồi?
- Hạ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi.
Giọng điệu của Myers rất bình tĩnh nhưng không thể không có chút biến hóa:
- Chúng tôi thật sự không biết Dịch tiên sinh ở đâu, cũng không có tư liệu về ông ấy... ....
- Anh không muốn nói nhảm với chú, tóm lại chú nên nhanh chóng nói cho anh biết Dịch Tri Ngôn ở đâu, nếu không anh xử lý Liên Minh Sát Thủ của chú.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói, nếu vừa rồi hắn còn chưa xác nhận tên Myers kia có gạt mình hay không, bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định.
- Hạ tiên sinh, anh cần gì làm cho người khác khó chịu như vậy?
Lúc đầu Myers cũng có vẻ khách khí, nhưng bây giờ giọng điệu cũng có vẻ không vui sướng gì:
- Liên Minh Sát Thủ chúng tôi trước nay có danh dự rất tốt, cũng không bán đứng tư liệu của khách hàng. Hơn nữa chúng tôi thật sự không biết thân phận chân thật của Dịch tiên sinh, anh cần gì phải bắt chúng tôi làm những việc căn bản không làm được?
- Anh đã nói rồi, anh không có thời gian nói nhảm, nếu chú đã không muốn làm như vậy thì ở đó chờ chết đi.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn vốn không muốn hoàn toàn ký thác vào chỗ Liên Minh Sát Thủ, nếu Liên Minh Sát Thủ thật sự không tìm thấy Dịch Tri Ngôn, hắn sẽ chẳng làm gì bọn họ. Nhưng vấn đề là bây giờ Liên Minh Sát Thủ căn bản không muốn đưa tin tức, điều này lại khác biệt hoàn toàn.
- Hạ tiên sinh, tuy tôi biết rõ anh có quan hệ mật thiết với Ám Ảnh Đoàn, nhưng Liên Minh Sát Thủ chúng tôi cũng không sợ Ám Ảnh Đoàn... ....
Myers bên kia còn liên tục nói, Hạ Thiên trực tiếp cúp điện thoại, hắn không muốn tiếp tục nghe những lời dài dòng của đối phương, bây giờ hắn đang thật sự suy xét xem lúc nào nên xử lý đám Liên Minh Sát Thủ kia.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Tống Ngọc Mị lúc này khẽ hỏi.
- À, không có gì, chỉ là một tên ngốc mà thôi, không cần quan tâm đến hắn, chúng ta đi dùng cơm trước.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn quyết định tạm thời không để ý đến tên ngốc Myers, đối với hắn thì đi dùng cơm với vợ là quan trọng hơn.
- À, vậy thì được, chúng ta đi dùng cơm.
Tống Ngọc Mị cũng không tiếp tục truy vấn.
Hạ Thiên cũng không đi xa, hắn đưa Tống Ngọc Mị đến khu ăn uống ở gần khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, đi vào nhà hàng Tây mà hắn và Ninh Khiết hay dùng cơm, sau đó gọi đến mười phần bò bít tết.
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên nhưng bọn họ không nói điều gì, ngược lại ánh mắt của đám khách nhà hàng phần lớn lại bị thu hút bởi Tống Ngọc Mị, một số người thầm nghĩ, đây là diễn viên sao?
Thật ra Tống Ngọc Mị mặc áo bào trắng cũng không bắt mắt bằng những trang phục cổ trang trước kia, nhưng nàng quá đẹp, không thể nào không thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí còn có vài kẻ muốn tiến lên lôi kéo làm quen.
- Tống thần y sao?
Đúng lúc này một âm thanh kinh ngạc vang lên, khi âm thanh truyền đến thì một cặp nam nữ xuất hiện bên cạnh bàn ăn của Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị có chút buồn bực, Tống thần y là ai? Nàng họ Tống, nhưng nàng không phải là thần y, Hạ Thiên là thần y nhưng hắn đâu phải họ Tống?
- Tôi không phải là Tống thần y.
Hạ Thiên quay đầu nhìn người phụ nữ kia, đó không phải là ai khác, chính là Cam Mẫn, mà người đàn ông bên cạnh nàng cũng chính là Nhâm Hiểu Phong.
Cam Mẫn không khỏi ngẩn ngơ, sau đó nàng nở nụ cười xấu hổ nói:
- Thật có lỗi, tôi nhận lầm người.
Thật ra Cam Mẫn biết mình không nhận lầm người, nhưng nàng nhìn Tống Ngọc Mị và phát hiện đó không phải là Ninh Khiết, ngay sau đó đã bắt đầu nghi ngờ Tống thần y ra ngoài quan hệ vụng trộm, vì vậy phải giả vờ như không biết.
- Chị không nhận lầm người, nhưng bây giờ tôi không còn gọi là Tống Tử, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên đón lời:
- Chị có thể gọi tôi là Hạ thần y.
- Vâng, chào Hạ thần y.
Cam Mẫn chợt cảm thấy chóng mặt, nhưng nàng vẫn bắt chuyện.
- Tiểu Mẫn, chúng ta đừng quấy rầy Hạ thần y dùng cơm.
Nhâm Hiểu Phong lúc này mở miệng nói một câu, sau đó hắn cười xấu hổ nói:
- Hạ thần y, chúng tôi đi trước.
Nhâm Hiểu Phong kéo Cam Mẫn bước đi, hắn không dám tiếp cận Hạ Thiên, đơn giản là vì hắn từ vị thủ trưởng Phương trước nay thường hay quan tâm mà biết được chút chuyện về Hạ Thiên, vì vậy cảm thấy cách xa Hạ Thiên ra một chút sẽ tốt hơn.
- Đi ra ngoài, mau lên.
Một tiếng quát chợt vang lên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nơi cửa nhà hàng Tây chẳng biết khi nào đã xuất hiện một tên ăn mày, mà tiếng quát kia của nhân viên phục vụ nhà hàng với tên ăn mày.
- Có lầm không vậy, ăn mày mà đến được đây?
- Ăn mày cũng muốn ăn cơm tây sao?
- Trời lạnh lẽo thế này mà còn chạy đến đây ăn xin, đúng là quá đáng thương... ....
- Quá bẩn, nhìn phát ngán... ....
Đám người trong nhà hàng bình luận không ngớt, có người ghét bỏ, có người đồng tình, nhưng cũng không ai tiến lên ngăn cản tên nhân viên phục vụ đuổi tên ăn mày.
- Á, á, á... ....
Tên ăn mày liên tục kêu la nhưng không nói được câu nào, giống như hắn là một người câm, hơn nữa hắn còn liều mạng bò vào bên trong. Đúng vậy tên ăn mày chẳng những không nói được gì, còn bị gãy chân, hắn chỉ có thể chống tay bò về phía trước.
- Đừng đi vào, chỗ này có chút tiền, đi mua gì đó ăn đi.
Nhâm Hiểu Phong lắc đầu, hắn rút ra tờ một trăm đồng đưa cho tên ăn mày.
Nhưng kỳ quái là tên ăn mày không lấy tiền, hắn chụp lấy tay của Nhâm Hiểu Phong, miệng liên tục kêu lên những tiếng vô nghĩa, đồng thời dùng ngón tay chỉ vào trong.
- Ngươi muốn vào sao?
Nhâm Hiểu Phong có chút kinh ngạc, tên ăn mày này muốn vào bên trong làm gì?
Tên ăn mày gật đầu, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, vẫn chỉ tay vào bên trong.
- Ngươi muốn vào bên trong tìm người sao?
Nhâm Hiểu Phong lúc này hình như đã hiểu ra.
- Ớ, ớ, ớ... ....
Tên ăn mày liều mạng gật đầu, lại dùng tay chỉ vào bên trong.
Nhâm Hiểu Phong nhìn theo tay của tên ăn mày, hắn không khỏi ngẩn ngơ, điều này...Tên ăn mày chỉ vào Hạ Thiên.
Một ý nghĩ quái dị chợt bùng lên trong đầu Nhâm Hiểu Phong, tên ăn mày này, chẳng lẽ hắn bị Hạ Thiên làm cho trở thành thế này?
- Tên ăn mày kia hình như muốn tìm cậu.
Lúc này Tống Ngọc Mị cũng khẽ nói với Hạ Thiên.
- Ăn mày?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng, sau đó hắn thấy tên ăn mày kêu lớn:
- Ớ, ớ... ....
Tên ăn mày vung vẫy tay giống như muốn thu hút sự chú ý của Hạ Thiên.
- Ủa!
Trên mặt Hạ Thiên chợt xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, sau đó hắn lóe người đến bên cửa nhà hàng, lại nhìn chằm chằm vào tên ăn mày một lúc lâu:
- Thật sự đúng là anh, mới một tháng không gặp sao bây giờ anh thê thảm thế này rồi sao?
Tên ăn mày lại kêu lên vài tiếng, sau đó nước mắt chảy tràn.
- Cậu biết hắn sao?
Tống Ngọc Mị lúc này cũng đi đến rồi khẽ hỏi.
- Xem như quen biết.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn dùng một tay cầm lấy tay của tên ăn mày rồi khẽ cau mày:
- Hai chân bị đánh gãy, bị bẻ gãy mất hai ngón tay, cuống họng bị phỏng, một cây xương sườn bị đánh gãy. À, cũng không thiếu nội thương, xem ra bị đánh rất thảm.
- Là bị người ta đánh sao?
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị chợt biến đổi, Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn ở bên cạnh cũng khiếp sợ, tên ăn mày bị người ta tra tấn ra nông nổi vậy sao?
- Đúng vậy, chưa đến một tháng trước thì người này vẫn còn rất tốt.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn lầm bầm:
- Có nên giúp anh ta không nhỉ? Tôi và hắn không tính là quá quen thuộc, hình như cũng không cần giúp.
Tên ăn mày nghe được những lời này của Hạ Thiên thì quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu với Hạ Thiên, rõ ràng đang hy vọng Hạ Thiên giúp mình.
- Này, đừng dập đầu, có muốn giúp hay không, trước tiên tôi phải hỏi chị Vân Thanh cái đã.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm số của Vân Thanh.
- Chồng, cậu đã đến Cảng Thành rồi sao?
Vân Thanh lập tức nhận điện thoại, giọng nói khá quyến rũ.
- Đúng vậy, tôi đã đến từ tối qua.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Chị Vân Thanh, tôi có chuyện muốn hỏi chị, tên khốn Đàm Uy có phải là em họ của chị không?
- Đàm Uy?
Giọng điệu của Vân Thanh có hơi biến đổi:
- Chồng, sao cậu lại đột nhiên hỏi điều này, chẳng lẽ cậu gặp hắn?
- Đúng vậy, tôi vừa gặp anh ta, người này bị người ta đánh gãy chân, bây giờ rất giống ăn mày, rất thê thảm. Nếu anh ta là em họ của chị, tất nhiên tôi sẽ giúp anh ta, nhưng nếu hai bên không có quan hệ, tôi cũng không quan tâm.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, trên đời có quá nhiều ăn mày, hắn cũng không thể nào quan tâm đến tất cả cho được.
Vân Thanh ở bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nàng khẽ nói:
- Chồng, nếu cậu có thể giúp được, cậu giúp hắn một chút.
- Vậy thì được, tôi sẽ giúp anh ta.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Chị Vân Thanh, vậy trước tiên tôi sẽ chữa trị cho anh ta, sau đó hỏi xem có chuyện gì xảy ra, sau đó sẽ điện thoại lại cho chị.
Vân Thanh khẽ lên tiéng, sau đó nàng cúp điện thoại.
Lúc này Hạ Thiên quay sang nhìn tên ăn mày:
- Này, anh rất may mắn, xem ra anh thật sự là em của chị Vân Thanh, vì vậy tôi sẽ giúp anh.
Tên ăn mày cực kỳ vui sướng, lúc này Hạ Thiên quay đầu nhìn nhân viên phục vụ nhà hàng cách đó không xa:
- Này, gói những phần bò bít tết của tôi lại, tôi muốn về nhà ăn.
Chương 1092: Nàng cũng không muốn ngủ trên mặt đất
Gương mặt nhân viên phục vụ chợt xám đen, hắn công tác ở nhà hàng này đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên gặp một vị khách muốn mang về nhà ăn. Phải biết rằng khách đến ăn cơm Tây phần lớn đều chỉ chú trọng tư tưởng, nếu đóng gói mang về thì khác nào mua thức ăn nhanh?
Tất nhiên cuối cùng viên nhân viên phục vụ cũng phải gói phần bò bít tết lại cho Hạ Thiên, nhưng khi Hạ Thiên rời đi thì tên nhân viên phục vụ phải dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tống Ngọc Mị. Đây rõ ràng là một người đẹp nhưng lại theo một tên đàn ông có vấn đề, không có chút tư tưởng, cơm tây mà bị hắn xem là thức ăn nhanh.
Đáng tiếc, điều làm cho tên nhân viên phục vụ thất vọng chính là Tống Ngọc Mị dường như không thèm quan tâm, điều này làm cho tên nhân viên phục vụ cực kỳ hâm mộ và ghen ghét Hạ Thiên.
- Vợ Mị Mị, chúng ta đi thôi, tôi muốn mang người này về nhà, giúp anh ta chữa thương.
Hạ Thiên trả tiền, sau đó hắn nói với Tống Ngọc Mị.
- Hạ thần y, để tôi đưa hắn đi cho.
Nhâm Hiểu Phong còn chưa đi, khi hắn thấy Hạ Thiên chuẩn bị xách tên ăn mày lên thì có hơi do dự, sau đó chủ động tiến lên. Hắn ôm lấy tên ăn mày, sau đó khẽ nói:
- Những thứ này để tôi làm.
Động tác này của Nhâm Hiểu Phong làm cho một vài người quen biết phải chấn động, tên kia là ai mà có thể để Nhâm Hiểu Phong gánh vác những việc bẩn thỉu như vậy?
- Đi, đi thôi.
Hạ Thiên không cảm thấy có vấn đề gì, nếu Nhâm Hiểu Phong đã muốn làm việc này, hắn cũng không quan tâm.
Vài phút sau Hạ Thiên về đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, lúc này Nhâm Hiểu Phong cũng đã ôm người đi vào, hắn đặt tên ăn mày ở phòng khách theo yêu cầu của Hạ Thiên, sau đó bỏ đi ngay.
- Vợ Mị Mị, trước tiên ăn chút gì đó đã nhé?
Hạ Thiên không quan tâm đến tên ăn mày, hắn bắt đầu lấy bò bít tết ra.
- Anh ta là ai?
Tống Ngọc Mị vừa ăn vừa dùng giọng tò mò hỏi.
- Anh ta là Đàm Uy, là em họ của chị Vân Thanh.
Hạ Thiên giải thích một câu:
- Vừa rồi tôi đã điện thoại cho chị Vân Thanh, chị ấy nói tôi giúp anh ta một tay, vì vậy bây giờ tôi sẽ giúp.
- À, thì ra là vậy.
Tống Ngọc Mị không hỏi lại, vì nàng biết Vân Thanh là ai, dù hạ thiên chưa từng nói qua nhưng nàng biết Vân Thanh là một trong những người phụ nữ của hắn, một nữ luật sư xinh đẹp và nóng bỏng. Nhưng Vân Thanh họ Vân, người đàn ông này lại họ Đàm, sự việc có chút kỳ quái.
Hạ Thiên ăn rất nhanh, Tống Ngọc Mị thì vẫn ăn theo kiểu thục nữ, kết quả là hắn ăn hết tám phần bò bít tết mà nàng mới ăn được một nửa phần mà thôi.
- Tôi đã ăn no, cậu tiếp tục đi.
Tống Ngọc Mị thấy Hạ Thiên dừng lại thì không khỏi nói, tuy nàng từ một người phụ nữ bình thường biến thành tiên nữ nhưng sức ăn không tăng lên, bây giờ vẫn chỉ có thể ăn nửa phần bò bít tết mà thôi.
- Vợ Mị Mị, vẫn là chị tốt với tôi.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn tiếp tục ăn. Nhưng điều làm cho Tống Ngọc Mị dở khóc dở cười chính là nàng tưởng hắn sẽ ăn phần còn lại, nào ngờ hắn ăn sạch nửa phần của nàng, phần còn lại của hắn thì giữ lại.
- No rồi, phần này để cho tên kia.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn đứng lên lấy ra hai cây ngân châm:
- Vợ Mị Mị, trước tiên tôi phải chữa thương cho người này, à, có thể sẽ mất chút thời gian, trước tiên chị cứ xem ti vi hay lên mạng cũng được, cũng có thể đi ngủ.
- Tôi lên sân thượng.
Tống Ngọc Mị khẽ nói.
- Được, chút nữa tôi sẽ đi tìm chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Tống Ngọc Mị nhanh chóng lên lầu, mà Hạ Thiên cũng bắt đầu đâm châm lên người Đàm Uy. Trên người Đàm Uy có rất nhiều vết thương nhưgn nghiêm trọng nhất chính là hai chân và cuống họng, sau đó là hai ngón tay bị bẻ gãy. Đối với Hạ Thiên thì chỉ có cuống họng là có hơi phiền, cần chút thời gian.
Có thể nói người ra tay với Đàm Uy dùng thủ đoạn rất độc ác, không riêng gì đánh gãy chân, còn đổ nước sôi vào miệng, bẻ gãy ngón tay. Tất nhiên mục đích là để cho hắn không thể nào nói được, cũng không thể viết được, nếu không phải có Hạ Thiên thì cả đời này Đàm Uy sẽ bị phế.
Vì vậy nếu nói một cách nghiêm khắc thì Đàm Uy rất may mắn, nếu là người khác gặp phải tình cảnh này, dù có báo thù được hay không thì cũng đã bị phế, còn Đàm Uy thì có cơ hội hồi phục lại bình thường, ít nhất đối với Hạ Thiên thì muốn làm Đàm Uy khôi phục lại bình thường cũng không khó.
Nói chung qua nửa giờ thì Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng thi châm, sau đó hắn nói với Đàm Uy:
- Bây giờ anh có thể nói được rồi.
- Tôi...Tôi thật sự... ....
Đàm Uy nói ra vài chữ, sau đó hắn chợt rơi lệ đầy mặt:
- Cảm...Cảm ơn... ....
- À, bây giờ mình quả nhiên lợi hại hơn.
Hạ Thiên lầm bầm nói:
- Trước tiên anh đừng nói, nghỉ ngơi nửa giờ, nơi đó có một phần bò bít tết, có lẽ anh đã rất đói, anh ăn đi. Xương ngón tay của anh cần thời gian vài ngày mới khôi phục lại được, những ngày này đừng nên cố gắng sử dụng hai ngón tay đó. Mặt khác bây giờ anh có thể đi nhưng tốt nhất nên ngủ một đêm, tối nay anh ngủ ở phòng khách, không cần lên lầu, nếu không tôi sẽ cho anh ăn đòn.
- Vâng, cám ơn.
Giọng điệu của Đàm Uy có chút nghẹn ngào.
- Đừng nói nữa.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Đàm Uy:
- Còn nữa, đừng cám ơn tôi, chị Vân Thanh nói tôi giúp anh, nếu không tôi sẽ chẳng quan tâm đến anh, tôi lên lầu với vợ, anh cứ làm theo lời tôi nói là được.
Đàm Uy khẽ gật đầu, hắn không nói thêm lời nào nhưng trong mắt lại tràn đầy cái nhìn biết ơn.
Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh phóng lên sân thượng, hắn đang định mở lời thì thấy tình cảnh bên trên, vì thế mà lời nói sắp ra khỏi miệng cũng được hắn thu hồi. Lúc này hắn thấy Tống Ngọc Mị đang khoanh chân ngồi trên sân thượng, hai mắt khép hờ, cũng không nhúc nhích, lúc này những luồng khí lưu động xung quanh nàng đã nhanh hơn khá nhiều, rất nhiều luồng khí tức dùng tốc độ nhanh chóng chui vào trong người nàng.
- Vợ Mị Mị cũng tu luyện Phiêu Miểu tâm pháp.
Hạ Thiên thầm nói, thần tiên tỷ tỷ đã từng nói với hắn, thật ra có rất nhiều tâm pháp tu tiên, ở Phiêu Miểu Tiên Môn thì tâm pháp tu tiên không phải chỉ là một loại, những tâm pháp tu luyện khác nhau sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện. Phiêu Miểu tâm pháp chính là tâm pháp tốt nhất của Phiêu Miểu Tiên Môn, nhưng nó cũng có yêu cầu với người tu luyện, không phải ai cũng thích hợp.
Năm xư thần tiên tỷ tỷ lén đưa Phiêu Miểu tâm pháp cho Dạ Ngọc Mị, hy vọng Dạ Ngọc Mị cũng học được Phiêu Miểu tâm pháp, nhưng thể chất của Dạ Ngọc Mị không phù hợp, nhưng chỉ sợ rằng thần tiên tỷ tỷ cũng không ngờ Tống Ngọc Mị lại thích hợp với Phiêu Miểu tâm pháp.
Thật ra trước đó Hạ Thiên cũng không biết chuyện này, nhưng trước đó vài ngày thì tô tiểu thư đã nói cho hắn biết nhiều chuyện, mà hắn cũng hiểu nhiều hơn về lai lịch của thần tiên tỷ tỷ. Nhưng cũng có phát hiện làm hắn cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nào xử lý Dạ Ngọc Mị, vì Dạ Ngọc Mị thật sự rất quan trọng với thần tiên tỷ tỷ, nếu Dạ Ngọc Mị mất đi thì thần tiên tỷ tỷ sẽ rất đau lòng.
Tất nhiên Hạ Thiên không thể xử lý Dạ Ngọc Mị, như vây cũng không có nghĩa là hắn không trả thù được nàng. Hắn đã sớm có quyết định, nhất định phải tìm cơ hội tốt để tra tấn Dạ Ngọc Mị một lượt, nếu không sẽ rất nuối tiếc.
- Phải làm sao để vợ Mị Mị không thích người phụ nữ chết tiệt Dạ Ngọc Mị kia nhỉ?
Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị đang tu luyện mà không khỏi lo lắng về vấn đề này, hắn cảm thấy chuyện này rất phiền toái, vợ Mị Mị giống như rất sùng bái Dạ Ngọc Mị.
Hạ Thiên thật sự khó nghĩ ra biện pháp vào lúc này, hắn ở bên cạnh nhìn một lát, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.
- Thôi, đi ngủ cái đã.
Hạ Thiên ngáp một cái, sau đó hắn thuận thế ngã xuống đất, bắt đầu ngủ o o.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của Tống Ngọc Mị thì hai mắt chợt mở ra, một tối tu luyện làm cặp mắt của nàng càng thêm quyến rũ, càng thêm thanh tịnh, càng thêm xinh đẹp.
Tống Ngọc Mị cũng không có động tác gì đặc biệt, nàng đứng lên, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng đối với Phiêu Miểu tâm pháp thì đẹp trời chưa hẳn là chuyện tốt, vì Phiêu Miểu tâm pháp cũng không hợp với ánh mặt trời. Tất nhiên, thật ra cũng không phải chỉ có Phiêu Miểu tâm pháp, theo lời của Mị Di thì hầu như tất cả tâm pháp đều bài xích ánh mặt trời, khi ánh mặt trời bừng lên thì linh khí sẽ giảm bớt, vì vậy dưới tình huống bình thường người ta sẽ tu luyện vào buổi tối, đến khi ánh mặt trời xuất hiện thì căn bản chấm dứt tu luyện.
Tống Ngọc Mị khẽ thở ra một hơi, nàng phát hiện hôm nay tâm tình của mình rất bình tĩnh, sau khi Mị Di rời khỏi thủ đô thì nàng đều khó bình tĩnh, cũng bỏ phí một thời gian tu luyện. Nhưng đêm qua nàng cảm thấy mình tu luyện rất hiệu quả, so với trước kia thì mạnh hơn khá nhiều.
- Ủa!
Tống Ngọc Mị chợt cảm thấy không đúng, vì nàng chợt phát hiện tiếng hít thở cách đó không xa, nàng vội vàng quay đầu nhìn, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, hắn sao ngủ ở đây?
Hạ Thiên nằm cách Tống Ngọc Mị không xa, hắn đang ngủ rất say. Nàng thật sự không biết nói gì, người này muốn ngủ mà không biết xuống lầu sao? Không phải muốn ngủ ngoài trời đông đấy chứ? Dù công lực của hắn có cao thâm, không phải người thường thì ngủ ngoài trời cũng không tốt.
- Này, tỉnh lại.
Tống Ngọc Mị hầu như không chút do dự, nàng đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ngồi xổm xuống kéo cánh tay Hạ Thiên, muốn hắn tỉnh lại.
Hạ Thiên thật sự mở mắt, nhưng hắn lại làm một động tác khiến Tống Ngọc Mị dở khóc dở cười, hắn nắm lấy tay Tống Ngọc Mị, sau đó dùng sức kéo. Tống Ngọc Mị lập tức mất đi lực khống chế và ngã lên người hắn.
- Vợ Mị Mị, tôi còn chưa ngủ xong, tiếp tục ngủ đi.
Hạ Thiên vẫn có vẻ chưa tỉnh táo, hắn nói xong thì tiếp tục nhắm mắt lại.
Tống Ngọc Mị khẽ vùng vẫy, nàng thoát khỏi vòng tay của Hạ Thiên, sau đó nàng đứng thẳng người lên, đồng thời còn đứng xịch ra.
- Tôi muốn về thủ đô. Nguồn: https://truyenggg.com
Tống Ngọc Mị nói có chút tức giận, người này thật là, muốn nàng ngủ với hắn cũng được, nhưng lại muốn nàng ngủ dưới đất với hắn, nàng cũng không muốn ngủ dưới đất.
Chương 1093: Để lại nụ hôn của chị
- Sao?
Hạ Thiên lập tức tỉnh táo lại, hắn nhảy dựng khỏi mặt đất rồi dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, tôi chỉ muốn chị ngủ cùng tôi một chút mà thôi, chị sao lại tức giận mà muốn quay về thủ đô?
- Sao cậu lại ngủ trên mặt đất?
Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng tức giận hỏi:
- Nếu có vấn đề gì thì sao?
- Vợ Mị Mị, tôi biết rõ chị quan tâm đến tôi, nhưng chị cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bị cảm, đừng nói là ngủ trên mặt đất, dù tôi ngủ trên băng cũng không có vấn đề gì.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Chị đang tu luyện ở trên này, tất nhiên tôi phải ở đây hộ vệ, nếu không có người tiến lên quấy rối sẽ không tốt, vì vậy tôi mới ngủ ở đây.
- Cậu ngủ đây vì sợ người khác quấy rối tôi sao?
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ nói, khi tu luyện Phiêu Miễu tâm pháp thì không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ chẳng tốt, sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Hạ Thiên ra vẻ rất chuyên chú:
- Vì vậy, vợ Mị Mị, sau này chị cũng đừng nên tùy tiện tu luyện, nếu không bị tẩu hỏa nhập ma thì rất phiền.
- Tôi biết rồi.
Tống Ngọc Mị không khỏi dịu dàng hơn, người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm nhưng hắn thật sự rất tốt với nàng.
Một người phụ nữ thường dễ dàng tha thứ cho những khuyết điểm của người đàn ông nhưng thường khó chấp nhận đối phương không tốt với mình, cũng như bây giờ, Tống Ngọc Mị thật ra có rất nhiều bất mãn với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không hề ghét hận hắn, thậm chí còn có chút quan tâm, ví dụ như vừa rồi, nàng thật sự lo lắng hắn nằm trên mặt đất sẽ sinh cảm lạnh.
- Vợ Mị Mị, vậy sao chị quay lại thủ đô?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi, hắn cảm thấy Tống Ngọc Mị đã không còn giận, vì vậy nàng sẽ không cần đi mới phải.
- Tôi phải về.
Tống Ngọc Mị lại lắc đầu.
Hạ Thiên lập tức buồn bực:
- Vợ Mị Mị, sao chị còn giận? Giận chồng cũng không tốt đâu đấy nhé, chị còn như vậy sẽ bị đánh mông.
- Cậu đánh mông tôi sẽ giận thật sự.
Trên gương mặt đẹp của Tống Ngọc Mị chợt xuất hiện hai đóa mây đỏ ửng, giọng điệu của nàng cũng hòa hoãn trở lại:
- Tôi trở lại thủ đô không vì nổi giận với cậu, tôi thật sự phải quay về.
- Vợ Mị Mị, tối qua chị mới đến đây, sao bây giờ lại muốn đi?
Hạ Thiên không thật sự muốn cho Tống Ngọc Mị đi, hắn còn chưa kịp hâm nóng tình cảm với vợ Mị Mị xinh đẹp này.
- Từ sau khi Mị Di mất tích thì Tống gia chúng tôi lập tức hoảng loạn, trước khi Mị Di bỏ đi thì tôi thay mặt chưởng quản Tống gia, trong thời gian này tôi phải làm cho tốt, nếu không khi cô ấy quay lại mà Tống gia không bằng trước kia, cô ấy nhất định sẽ trách tôi.
Tống Ngọc Mị khẽ nói:
- Sắp đến tết âm lịch, ngày tết này rất quan trọng với người trong nước, tôi không muốn Tống gia có một năm mới mất vui, vì vậy phải mang tin tức Mị Di vẫn an toàn về cho mọi người, đồng thời còn muốn sắp xếp một việc, vì thế tôi thật sự phải quay về.
- Vậy chị có thể để đến tối quay về được không? Nếu không thì trực tiếp điện thoại cho người nào đó của Tống gia cũng được.
Hạ Thiên rất không tình nguyện, hắn căn bản mới nói vài câu mà bây giờ vợ Mị Mị lại chạy mất, điều này rõ ràng là quá nhanh.
- Không được, tôi phải quay về, nếu không bọn họ sẽ lo lắng.
Tống Ngọc Mị lắc đầu, nàng thấy bộ mặt tiếc nuối của Hạ Thiên thì trong lòng mơ hồ có chút xúc động, giọng điệu càng trở nên dịu dàng:
- Cậu cũng đừng như vậy, đợi qua tết, cậu có thời gian thì có thể đến thủ đô tìm tôi, dù sao thì sau này cậu cũng sẽ phải thường đến thủ đô.
Tống Ngọc Mị cũng biết rõ những phụ nữ khác của Hạ Thiên ở thủ đô, vì vậy nàng vững tin, dù không có nàng ở thủ đô thì hắn cũng sẽ thường đến.
- Vợ Mị Mị, nếu chị để nụ hôn ở lại thì tôi sẽ cho đi.
Hạ Thiên trừng mắt, hắn chân thành nói, vợ Mị Mị đã đến đây một chuyến, nếu để nàng đi dễ dàng như vậy thì thật sự quá mất mặt, dù sao cũng phải cướp lấy một nụ hôn mới đúng.
Tống Ngọc Mị lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, người này quả nhiên là lưu manh trước sau như một.
- Tôi đi đây.
Tống Ngọc Mị quyết định không thèm giải thích với Hạ Thiên, nàng xoay người mà bay lên trời, nàng phóng ra khỏi sân thượng rồi rơi xuống.
Nhưng nàng còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, sau đó cặp môi anh đào của nàng cũng bị ép lên.
Tống Ngọc Mị vô thức giãy dụa nhưng vừa mới vùng ra đã cảm thấy hai chân rơi xuống đất, lúc này Hạ Thiên cũng đã bỏ qua cho cặp môi của nàng.
- Vợ Mị Mị, tôi không giữ chị lại được, cũng chỉ có thể bắt chị để nụ hôn ở lại, nếu không tôi sẽ không thể cho chị đi.
Hạ Thiên cười hì nói.
Tống Ngọc Mị cảm thấy đau đầu, người này rõ ràng chủ động thực hiện hành vi vô lại.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Chuông điện thoại vang lên.
Tống Ngọc Mị lập tức vui sướng, sau đó nàng tranh thủ nhắc nhở Hạ Thiên.
- Vợ Mị Mị, chị hôn tôi trước đã.
Hạ Thiên ra vẻ không thèm quan tâm đến cuộc điện thoại đang gọi đến.
- Cậu nhận điện thoại trước rồi nói sau.
Tống Ngọc Mị lập tức cảm thấy hết chỗ nói, người này không nhận điện thoại, không phải muốn nàng phải hôn hắn sao? Phải biết rằng nàng đã từng bị hắn ôm, cũng đã từng bị hắn hôn, nhưng nếu nói nàng chủ động hôn hắnt thì tuyệt đối không, vì nàng cảm thấy mình không làm được điều này.
- Vợ Mị Mị, tiếp điện thoại chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nụ hôn của chị mới là đại sự, chúng ta cần làm đại sự trước, việc nhỏ làm sau.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Nếu cậu còn như vậy thì tôi sẽ giận.
Tống Ngọc Mị tức giận nói.
Hạ Thiên vẫn không quan tâm:
- Vợ Mị Mị, chị hôn tôi thì sẽ không còn tức giận.
Chuông điện thoại của Hạ Thiên vẫn vang lên, hắn vẫn không nhận máy, hai tay đưa sang ôm Tống Ngọc Mị. Lúc này Tống Ngọc Mị phát hiện ra một vấn đề, với công lực hiện tại của nàng mà muốn tránh khỏi hắn là không thể, rõ ràng người này mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Tống Ngọc Mị khẽ cắn môi rồi hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên mặt Hạ Thiên, sau đó nàng tức giận nói:
- Bây giờ đã thả tôi ra được chưa?
- Thời gian có hơi ngắn nếu khó thể chấp nhận được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Chấp nhận?"
Tống Ngọc Mị rất muốn đánh người này, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn người khác, hắn còn ghét bỏ vì nàng hôn quá nhanh, còn nói gì là không chấp nhận.
- Cậu còn chưa buông ra sao?
Tống Ngọc Mị thật sự nổi giận, dù bây gời cảm giác của nàng với Hạ Thiên là rất phức tạp, đối với hán cũng không phải không có cảm tình, nhưng nàng thật sự không thích thủ đoạn ép buộc này của hắn, điều này làm nàng không thoải mái. Tống Ngọc Mị nàng không phải là người phụ nữ thích ép buộc, hắn phải làm sao cho nàng tình nguyện mới được.
Hạ Thiên lúc này thả Tống Ngọc Mị ra, giống như cảm nhận được nàng sắp nổi giận, nhưng hắn nói một câu:
- Vợ Mị Mị, có muốn tôi đưa chị ra sân bay không?
- Không cần, để tôi tự đi.
Khi thấy Hạ Thiên không còn dùng sức mạnh thì Tống Ngọc Mị tuy có hơi hết giận nhưng vẫn rất mất hứng, nàng nói xong thì xoay người bỏ đi.
Mãi đến khi Tống Ngọc Mị biết mất trong tầm mắt thì Hạ Thiên nhảy dựng lên sân thượng, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm nút nghe.
- Chị Vân Thanh, Đàm Uy đã rất tốt rồi, bây giờ tôi sẽ xuống lầu xem thế nào.
Người điện thoại đến là Vân Thanh, Hạ Thiên vừa nhận điện thoại vừa xuống lầu. Hắn nhanh chóng đi xuống phòng khách, ngay sau đó thấy Đàm Uy an phận nằm trên ghế sa lông.
Một buổi tối qua đi, Đàm Uy biến đổi rất lớn, trước đó với bộ dạng của Đàm Uy thì dù là ai cũng nghĩ hắn là tên ăn mày, nhưng bây giờ tuy quần áo của hắn có chút bẩn nhưng tinh thần lại rất tốt, làm người khác không nghĩ hắn là ăn mày, chẳng qua có hơi bẩn mà thôi.
- Cậu biết có chuyện gì xảy ra sao?
Vân Thanh khẽ hỏi thăm trong điện thoại:
- Thật ra người Đàm gia tìm cậu ta đã khá lâu nhưng không có tin tức.
- Chị Vân Thanh, tôi còn chưa hỏi, nếu không thì chị trực tiếp hỏi anh ta đi?
Hạ Thiên nhìn Đàm Uy rồi nói.
- Không cần, chồng, là thế này, cha của Đàm Uy là Đàm Học Vũ, cậu đã từng gặp ông ấy rồi, bây giờ ông ấy đang ở Cảng Thành tìm kiếm Đàm Uy, tôi chuẩn bị đưa số điện thoại của cậu cho ông ấy, để ông ta trực tiếp liên lạc với cậu. Nếu như bọn họ thật sự gặp phải phiền toái, nếu cậu có thời gian rãnh rỗi thì giúp bọn họ một chút.
Vân Thanh nói trong điện thoại.
- Được, được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, nhưng sau đó hắn dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
- Chị Vân Thanh, tôi nhớ chị có quan hệ không tốt với bọn họ mà?
- Ừ.
Vân Thanh khẽ lên tiếng:
- Chồng, những ngày cậu mất tích, bên này xảy ra chút chuyện, nhưng bây giờ tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được, khi nào cậu về thì tôi sẽ giải thích sau, trước tiên cậu giúp bọn họ một chút là được.
- Chị Vân Thanh, chị không cần giải thích, chị nói tôi giúp anh ta, tôi sẽ giúp.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Được, cám ơn chồng, trước tiên tôi sẽ điện thoại cho Đàm Học Vũ, tôi cúp máy đây.
Vân Thanh nói một câu rồi cúp điện thoại.
Chưa đến hai phút sau đã có một người gọi đến.
- Chào, cậu là Hạ Thiên à? Tôi là Đàm Học Vũ.
Bên kia truyền đến một âm thanh khàn khàn.
- Là tôi, chị Vân Thanh đã nói với tôi, thế này đi, ông đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết tìm tôi, tôi ở tòa nhà 118.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn đã đồng ý với Vân Thanh, tất nhiên sẽ làm tốt chuyện này, còn quan hệ giữa Vân Thanh và Đàm gia, hắn không quan tâm.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Đàm Học Vũ lập tức có hơi phấn chấn.
- Đúng rồi, đưa đến chút quần áo, bây giờ anh ta đang rất bẩn, giống như ăn mày, tôi cũng không có quần áo cho anh ta thay đổi.
Hạ Thiên nhìn Đàm Uy rồi mở miệng nói.
- Được, tôi sẽ đưa đến.
Đàm Học Vũ tất nhiên sẽ đồng ý.
Hạ Thiên không nói gì nữa, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, lần này là Ninh Khiết gọi đến.
- Chồng, bên này có chút tin tức về Dịch Tri Ngôn.
Điện thoại vừa nối thông thì Ninh Khiết nói ngay.
Chương 1094: Không ai có thể trêu chọc tôi
- Chị biết tên ngốc kia ở đâu sao?
Hạ Thiên có chút hưng phấn.
- Chồng, Hứa Thanh Sơn biết tin tức Vệ Hiểu Đồng thiếu chút nữa bị giết đã tương đối phẫn nộ, vì vậy lão lập tức điều tra chuyện này, biết được vài sự việc thật sự có liên quan đến Dịch tiên sinh kia.
Ninh Khiết nhanh chóng nói:
- Dù còn chưa xác định người kia có phải là Dịch Tri Ngôn hay không, nhưng Hứa Gia Hưng, là người con thứ hai của Hứa Thanh Sơn đã nói, có một người tên là Dịch tiên sinh chủ động liên lạc với hắn, giúp hắn cướp lấy tài sản của Hứa gia.
- À, Hứa Gia Hưng kia có biết Dịch tiên sinh ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Chồng, hắn cũng không biết rõ ràng, bọn họ chỉ liên lạc với nhau trên mạng mà thôi.
Ninh Khiết trả lời, ngay sau đó nàng thay đổi chủ đề:
- Nhưng bây giờ đã có một cơ hội, sáng nay tên Dịch tiên sinh kia chợt gửi mail cho Hứa Gia Hưng, muốn Hứa Gia Hưng lập tức đưa cho hắn một trăm triệu đô la Hongkong, hắn cũng đưa đến một tài khoản ngân hàng. Đám cảnh sát kỹ thuật cao bên Hongkong nói có thể điều tra số tài khoản kia, nhưng bọn họ cũng không bảo đảm có thể căn cứ vào số tài khoản đó để tìm được người cần tìm... ....
- Những chuyện thế này nên để cho Tiểu Yêu Tinh làm.
Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết nói xong mà cắt ngang lời:
- Vợ quỷ keo kiệt, tôi sẽ điện thoại cho vợ Tiểu Yêu Tinh, để cô ấy liên lạc với chị, sau đó chị cho cô ấy biết số tài khoản, cô ấy sẽ biết nên làm thế nào.
- Được, hiểu rồi, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu biết ngay.
Ninh Khiết lên tiếng.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Ninh Khiết thì Hạ Thiên lập tức điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, mà lúc này nàng vẫn ngủ như trước, nhưng vừa nghe nói có thể được hack tài khoản ngân hàng, nàng lập tức tràn đầy hưng phấn. Nàng thề thốt đảm bảo sẽ làm tốt mọi việc, dù không tìm thấy vị trí của Dịch Tri Ngôn thì cũng sẽ đào mỏ hết số tiền bên trong, để tên kia đi ăn xin.
Dù đến bây giờ Tiểu Yêu Tinh còn chưa giúp Hạ Thiên tìm được Dịch Tri Ngôn, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng năng lực của nàng, vì vậy sau khi giao cho Tiểu Yêu Tinh thì hắn cũng không quan tâm nữa, ngay sau đó hắn chỉ cần bình tĩnh chờ tin tức của Tiểu Yêu Tinh và Ninh Khiết mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong thì chuông cửa chợt vang lên.
Hạ Thiên nhanh chóng đi ra, sau đó hắn thấy một ông lão đứng bên ngoài, tuy hắn chỉ mới gặp mặt đối phương một lần nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, người này là cha của Đàm Uy, Đàm Học Vũ. Nhưng lần trước gặp mặt thì Hạ Thiên cảm thấy Đàm Học Vũ vẫn chưa đến sáu mươi, mà lần này hắn chợt sinh ra cảm giác người này già đi hơn mười tuổi, chỉ trong thời gian ngắn mà lão có vẻ rất già lão, mái tóc cũng bạc trắng.
Sau lưng Đàm Học Vũ còn có một người phụ nữ, người này hơn ba mươi, tướng mạo khá tốt, dáng người cũng khá tốt, có hơi tương tự như Đàm Uy.
- Vào đi, Đàm Uy ở bên trong.
Hạ Thiên mở cửa rồi lười biếng nói một câu.
Đàm Học Vũ muốn nói gì đó thì dừng lại, sau đó lão khẽ gật đầu, đi theo Hạ Thiên vào phòng khách, khi thấy Đàm Uy ngồi trên sàn nhà thì gương mặt chợt tràn đầy nước mắt:
- Tiểu Uy.
- Em trai, em làm sao vậy? Sao em lại ngồi trên mặt đất?
Người phụ nữ nhanh chóng nhào đến bên cạnh Đàm Uy dùng giọng quan tâm nói, sau đó nàng còn quay đầu dùng giọng bất mãn nói với Hạ Thiên:
- Cậu làm gì vậy, mùa đông lạnh thế này mà cho em tôi ngồi trên sàn nhà... ....
- Câm mồm.
- Câm mồm cho ta.
Hai tiếng gầm hầu như đồng thời vang lên, theo thứ tự chính là Đàm Học Vũ và Đàm Uy, mà Đàm Uy vừa rống lên tức giận vừa đột nhiên vùng lên đẩy người phụ nữ kia ra.
- Đàm Mẫn Chi, chị đừng ở đây giả vờ làm người tốt, nửa tháng trước tôi đi tìm chị, nhưng chị xem tôi như tên ăn mày, cố ý làm ra vẻ không biết tôi.
Đàm Uy dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn người phụ nữ kia:
- Bây giờ tôi nói cho chị biết, sau này tôi không có người chị nào như chị.
Vẻ mặt Đàm Mẫn Chi chợt biến đổi, nàng lập tức nổi giận nói:
- Em trai, sao em lại vu oan cho chị như vậy? Chị giả vờ không biết em khi nào? Em đi tìm chị hồi nào?
- Bây giờ chị tất nhiên sẽ không thừa nhận, nhưng tóm lại một câu, tôi hy vọng sau này chị cũng đừng xem như quen biết tôi.
Lúc này Đàm Uy đứng lên khỏi mặt đất:
- Nhưng tôi phải cảm ơn chị, chị cho tôi nửa tháng khổ sở, điều này làm tôi nghĩ lại rất nhiều chuyện, để tôi thấy rõ bộ mặt của chị. Chị so ra kém xa người chị luôn hận Đàm gia chúng tôi kia.
- Mẫn Chi, con thật sự giả vờ như không quen biết Tiểu Uy sao?
Đàm Học Vũ lúc này cũng nhìn Đàm Mẫn Chi, lão trầm giọng nói.
- Cha, cậu ta nói dối, con căn bản chưa từng gặp Tiểu Uy, có một tên ăn mày đến tìm con, nhưng tên kia không nói được lời nào, căn bản không thể nào là Tiểu Uy... ....
Đàm Mẫn Chi vội vàng giải thích.
- Trước tối qua tôi còn chưa việc gì.
Đàm Uy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Mẫn Chi:
- Nhưng chị ruột này giả vờ như không biết tôi, vì vậy tôi phải ký thác tất cả lên người chị họ, vì thế mới sang bên này tìm anh rể Hạ Thiên. May mà anh rể Hạ Thiên đối xử với tôi không tệ, tối qua tôi đã gặp anh ấy, dù anh ấy chỉ gặp tôi vài lần nhưng chỉ cần liếc mắt là nhận ra, hơn nữa còn điện thoại cho chị họ, tối qua lại trị thương cho tôi.
Đàm Uy nói đến đây thì chợt xoay người nhìn về phía Hạ Thiên, hắn quỳ xuống đất dập đầu nói:
- Anh rể, đại ân không thể nói hết bằng lời, sau này mạng của Đàm Uy sẽ là của anh, dù anh để tôi tìm chết, tôi cũng sẽ không do dự nửa lời.
- Tôi không muốn anh tìm chết, anh tranh thủ đi tắm, mùi trên người rất khó ngửi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Vâng, anh rể, tôi sẽ đi.
Đàm Uy bò lên khỏi mặt đất.
- Tiểu Uy, đây là quần áo của con.
Đàm Học Vũ đưa cho Đàm Uy một túi quần áo.
Đàm Uy tiếp nhận túi quần áo, hắn đi về phía phòng tắm, mà Đàm Học Vũ lai quay sang nhìn Đàm Mẫn Chi, giọng điệu rất trầm thấp:
- Mẫn Chi, bây giờ ta không muốn kiểm chứng những lời của Tiểu Uy là thật hay giả, nhưng con nên đi đi, Tiểu Uy vừa gặp đại nạn, nó sẽ không muốn nhìn thấy con.
- Cha, con... ....
Gương mặt Đàm Mẫn Chi chợt tái nhợt, nàng muốn giải thích gì đó.
- Đi đi.
Đàm Học Vũ chợt quát lên.
Vẻ mặt Đàm Mẫn Chi chợt biến đổi, nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó tức giận bỏ đi.
- Hạ Thiên, đại ân của cậu và Vân Thanh, Đàm gia tôi... ....
Đàm Học Vũ nhìn Hạ Thiên, lão chuẩn bị nói ra những lời cảm tạ.
Tôi đã nói là không cần cảm ơn, muốn thì cảm ơn chị Vân Thanh.
Hạ Thiên cắt ngang lời Đàm Học Vũ, hắn không hứng thú với lời cảm tạ của đàn ông, nếu là Vân Thanh đến cảm tạ hắn, như vậy hắn sẽ vui hơn.
Đàm Học Vũ nhìn Hạ Thiên, lão không nói thêm điều gì nhưng trong lòng có khá nhiều cảm xúc. Lão không ngờ vào lúc Đàm gia gian nan nhất thì người trợ giúp lại là Hạ Thiên và Vân Thanh, hai người này trước kia hầu như không có liên hệ gì với Đàm gia.
- Này, đúng rồi, chị Vân Thanh nói, để tôi giúp các người, vì vậy nếu các người có gì không giải quyết được thì cứ nói cho tôi biết, trên đời này không có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên lúc này chủ động nói.
- Vâng, những đến bây giờ tôi còn chưa biết Tiểu Uy có chuyện gì xảy ra.
Đàm Học Vũ khẽ gậ đầu nói.
- Tôi ra ngoài ăn sáng, ông chậm rãi chờ anh ta tắm rửa.
Hạ Thiên nhớ mình còn chưa ăn sáng, vì vậy hắn nói một câu rồi đứng lên nhanh chóng bỏ đi.
Hạ Thiên ăn sáng mất nửa giờ, khi hắn quay về thì thấy Đàm Uy đã tắm rửa xong, đã thay quần áo mới, lúc này tất nhiên sẽ là hai người khi so với trước đó.
Đàm Uy và Đàm Học Vũ cùng ngồi trêng ghế sa lông khẽ nói gì đó, khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì Đàm Uy vội vàng đứng lên dùng giọng khách khí nói:
- Anh rể.
- Này, rốt cuộc là ai đánh chú thê thảm như vậy, có muốn tôi giúp đánh hắn một trận hay không?
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn đang chờ tin tức của Tiểu Yêu Tinh, vì vậy bây giờ hơi rảnh, cần tìm chút chuyện làm cho đỡ ngứa tay.
- Anh rể, là người của Thất Huynh Đệ Hội ra tay, lúc đó khi bọn họ tra tấn tôi đã nói rất rõ ràng, bọn họ nhận tiền của Lam Thiệu Cương, cố ý trả thù tôi.
Đàm Uy lại không có quá nhiều phẫn nộ, hắn đã nghĩ một buổi tối, bây giờ đã cơ bản tỉnh táo trở lại.
Đàm Uy dừng lại một chút rồi giải thích:
- Anh rể còn nhớ sự việc bốn tên lưu manh trước đó không? Một tên trong số đó chính là con của Lam Thiệu Cương, tên Lam Thiệu Cương kia rất có tiền, hơn nữa anh của hắn lại là chủ tịch thành phố Cảng Thành. Thất Huynh Đệ Hội chính là tổ chức hắc bang lớn nhất Cảng Thành, căn bản Đàm gia không thể trêu vào, vì vậy bọn họ căn bản không sợ tôi biết rõ thân phận của mình.
- À, chú có muốn xử lý tất cả bọn họ không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
- Sao?
Đàm Uy chợt ngẩn ngơ, tất nhiên hắn muốn xử lý tất cả đám người kia, nhưng hắn căn bản không có năng lực đó.
- Sao cái gì? Nếu chú muốn giết bọn họ, tôi sẽ giúp cậu xử lý, nếu cậu không muốn thì bỏ đi, dù sao bọn họ cũng chưa chọc vào anh đây.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Anh rể, những người này không dễ chọc vào, tôi sợ anh... ... Nguồn: https://truyenggg.com
Đàm Uy khẽ nói.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Đàm Uy:
- Chú nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chú chỉ cần biết rằng trên đời này người không nên chọc vào là anh, anh muốn chơi ai cũng được, đừng nghĩ muốn chơi được anh, hiểu chưa?
Đàm Uy nghe nói như vậy mà không khỏi ngẩn ngơ, hắn biết y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, hoặc có thể nói là rất khó tưởng. Tối qua hắn không tin mình còn có thể nói được, cũng cảm thấy nửa đời sau khó thể đi đứng bình thường, nhưng bây giờ hắn không khác gì người bình thường.
Nhưng Đàm Uy không biết nhiều về Hạ Thiên, hắn cũng không thể xác định Hạ Thiên thật sự lợi hại như vậy.
Đàm Uy có chút do dự, sau đó hắn quyết định nhờ Hạ Thiên:
- Anh rể, em muốn anh cứu bạn gái, cô ấy bị đám cầm thú kia bắt được, bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào.
- À, không có vấn đề, chú biết bạn gái ở đâu không?
Hạ Thiên đồng ý, trong lòng có chút vui sướng, xem ra có chuyện để làm rồi.
Chương 1095: Anh chẳng phải kẻ không biết đường
Đàm Uy nghe Hạ Thiên hỏi những lời như vậy thì chợt cảm thấy bi phẫn, hắn trầm mặc vài chục giây rồi mới cắn răng nói:
- Đám khốn nạn kia nói sẽ đưa nàng vào tiếp khách ở câu lạc bộ Thiên Vương.
- Biết rõ địa điểm là tốt, tôi sẽ đưa cậu đến đập nát chỗ kia ra.
Hạ Thiên nói rồi muốn chạy đi.
- Hay là chúng ta báo cảnh sát?
Đàm Học Vũ nhịn không được phải nói một câu:
- Tôi cũng có bạn ở đồn cảnh sát, nếu để bọn họ hỗ trợ nói không chừng sẽ tốt hơn.
- Cha, đừng hy vọng như vậy, khi con là an mày cũng từng đến tìm cảnh sát, nhưng bọn họ căn bản không quan tâm đến con.
Trong giọng nói của Đàm Uy có chút phẫn nộ:
- Thậm chí còn có tên cảnh sát đá con vài cái, còn cảnh cáo con nếu muốn sống thì đừng nên đến tìm cảnh sát.
- Nhưng, Tiểu Uy, phiền toái như vậy nếu... ....
Đàm Học Vũ định nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên cắt đứt.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện vợ Tiểu Yêu Tinh điện thoại đến, vì vậy có chút hưng phấn, lúc này có lẽ vợ Tiểu Yêu Tinh không làm hắn thất vọng rồi.
- Tìm được tên ngốc Dịch Tri Ngôn rồi sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi mở miệng hỏi.
- Chồng chồng, lần này em thật sự lợi hại, em đã lấy được rất nhiều tiền từ tài khoản của tên Dịch Tri Ngôn kia, còn nữa, lần này cuối cùng cũng biết hắn ở nơi nào.
Tiểu Yêu Tinh có chút hưng phấn:
- Chồng, anh nhất định phải ban thưởng cho em à nha.
- Chờ anh xử lý xong tên ngốc kia, sau đó sẽ đến thủ đô tìm em, đến lúc đó sẽ ban thưởng cho em.
Hạ Thiên một lời đồng ý.
- Chồng, anh ban thưởng cho em cái gì?
Tiểu Yêu Tinh cười hì hì hỏi.
- Đến lúc đó em sẽ biết, còn nữa, em mau nói xem tên ngốc kia ở đâu? Nếu để hắn chạy mất thì em không những chẳng được ban thưởng, sợ rằng còn bị trừng phạt.
Hạ Thiên có chút mất vui nói, vợ Tiểu Yêu Tinh này chỉ lo nghĩ đến vấn đề ban thưởng, đã lâu rồi mà chưa chị nói ra Dịch Tri Ngôn ở đâu.
- Chồng, hắn sẽ không chạy mất đâu, em đã đư địa chỉ của hắn cho cảnh sát Hongkong, bọn họ đã điều động đi bắt người.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Ninh Khiết kia cũng đi, anh không cần gấp, bọn họ có lẽ sẽ bắt được người ngay.
- Không được, anh muốn đích thân bắt được tên ngốc kia.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Mau nói cho anh biết địa chỉ, anh sẽ đi sang.
- Nhưng chồng này, em nói cho anh, sợ rằng anh cũng chẳng đi được, không phải anh là dân mù đường sao?
Tiểu Yêu Tinh không thèm nể mặt Hạ Thiên.
- Vợ, có phải em cần ăn đòn không?
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Anh không phải là dân mù đường, chỉ là anh chưa quen mà thôi.
- Còn không phải vậy sao?
Tiểu Yêu Tinh ở bên kia thì thầm một câu, nhưng nàng sợ Hạ Thiên đánh mình nên tranh thủ nói sang chuyện khác:
- Chồng, nếu anh thật sự muốn đi thì em sẽ nói cho anh biết, em có thể theo dõi điện thoại của anh, sau đó sẽ chỉ đường cho anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng tìm được chỗ kia.
- Tốt lắm, bây giờ em nên nói cho anh biết nên đi thế nào.
Hạ Thiên nói, hắn rất bực bội tên Dịch Tri Ngôn kia, vì vậy hắn rất muốn đích thân đến bắt đối phương cho hả giận.
- Được, chồng đừng tắt điện thoại, em sẽ cho anh biết nên đi thế nào. Bây giờ anh đang ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, à, trước tiên anh ra khỏi biệt thự, chạy theo hướng bên trái, đi thẳng theo con đường... ....
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu chỉ Hạ Thiên xem nên đi thế nào.
- Tôi cần đi xử lý một người, các người chờ tôi quay lại.
Hạ Thiên vội chạy đi, khi biến mất vẫn không quên nói một câu với cha con Đàm Học Vũ.
Đàm Uy và Đàm Học Vũ đưa mắt nhìn nhau, đi xử lý người sao? Thật hay giả vậy?
Hạ Thiên chạy rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng chạy đến, nếu không Dịch Tri Ngôn sẽ bị cảnh sát giết chết, như vậy hắn sẽ lỗ lớn.
- À, chồng cứ chạy đi, rồi rẽ, tiếp tục chạy thẳng...Ôi, chồng, chạy chậm một chút, em không theo kịp tốc độ của anh... ....
Tiểu Yêu Tinh vẫn chỉ đạo Hạ Thiên trong điện thoại, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, điều này làm nàng căn bản không kịp phản ứng.
- Vợ, anh đã giảm tốc độ rồi.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Chồng, tiếp tục chạy về phía trước, lần này chạy mười kilomet có thể thấy một trạm hải quan, với tốc độ của anh thì cứ chạy tới, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra... ....
Tiểu Yêu Tinh tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy, trong lòng thầm nghĩ chồng chạy như chó chạy, thật sự còn nhanh hơn cả máy bay.
Tiểu Yêu Tinh thầm oán Hạ Thiên vài câu, sau đó trong lòng lại tán thưởng chính mình, mình là siêu cấp hacker, nếu không chồng sẽ chạy sai đường ngay.
- À, chồng, anh đã đến Hongkong...Tiếp tục chạy về phía trước, rẽ đi...Ôi dào, không đúng, anh chạy về ngã tư phía trước thì quẹo phải... ....
Tiểu Yêu Tinh rõ ràng vừa rồi đã tán thưởng mình quá sớm, Hạ Thiên vừa chạy lầm đường, cũng may nàng phát hiện ra sớm, nếu không hắn sẽ chạy lộn đường ra rất xa.
- Chồng, bây giờ anh cứ chạy thẳng là được, tiếp tục chạy sẽ đến bờ biển, sau đó anh sẽ thấy một biệt thự hai tầng, sơn màu hồng... ....
Giọng điệu của Tiểu Yêu Tinh bắt đầu thoải mái hơn:
- Tên Dịch Tri Ngôn kia ngớ ngẩn rồi sao? Rõ ràng trốn ở chỗ dễ tìm ra như vậy, chồng bây giờ có thể thấy đám cảnh sát, bọn họ trước đó một phút đã phát động thế tiến công...Ôi dào, không tốt, có một vụ nổ xảy ra.
Hạ Thiên nghe tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Yêu Tinh, đồng thời cũng nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh. Lúc này hắn đã đến bờ biển, đã thấy được biệt thự màu hồng, cũng thấy được Ninh Khiết, cuối cùng hắn thấy tòa biệt thự nổ tung.
- Ôi dào, chồng có vẻ đến chậm một chút, tên Dịch Tri Ngôn kia tự sát rồi.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói buồn bực của Tiểu Yêu Tinh:
- Chồng chồng, anh cũng đừng trách em, em đã cố gắng hết sức rồi.
- Không có gì, trước tiên anh phải xem tình huống, không có thời gian nói chuyện với em nữa, anh cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn lóe người đến bên cạnh Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng cảm nhận được có người tiếp cận mình, nàng xoay người rồi vui sướng nói:
- Chồng, sao cậu đến đây?
- Tôi định đến tự tay xử lý tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia, nào biết được hắn tự sát?
Hạ Thiên có chút khó chịu, Dịch Tri Ngôn ngu ngốc này chẳng lẽ biết rõ mình đến nên tự sát?
- Có lẽ là vậy, hắn biết mình không còn đường trốn nên tự sát.
Ninh Khiết khẽ gật đầu.
Một tên cảnh sát mặc áo chống đạn chạy đến, hắn dùng giọng khách khí bắt chuyện với Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, xe phòng cháy và cứu thương đang đến, tổ phòng chống bom cũng đang đến, khi bọn họ đến thì chúng ta sẽ vào ngay, vì bây giờ chúng ta chưa thể xác định bên trong còn bom nữa không.
Tên cảnh sát này chính là Phương Trung Thiên mà trước đó Hạ Thiên đã từng gặp, bây giờ hắn tiếp nhận vụ này, hắn nhận được lệnh rằng Ninh Khiết nói gì phải nghe đấy, vì vậy mới khách khí với Ninh Khiết như thế.
- Đội trưởng Phương, những chuyện này anh cứ quyết định, nhưng tôi hy vọng động tác của các anh nhanh lên một chút.
Ninh Khiết thản nhiên nói.
- Ninh tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ chỉ mất năm phút là sẽ đến ngay.
Phương Trung Thiên dùng lời sắt son đảm bảo.
Ninh Khiết quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:
- Chồng, nếu không chúng ta chờ một lát nhé? Những chuyện này cho bọn họ làm là được.
- Được rồi, dù sao người cũng đã chết sạch.
Hạ Thiên tỏ ra không còn hứng thú.
- Bây giờ chúng ta còn chưa thấy được thi thể, vì thế còn chưa thể xác nhận đối phương đã tự sát hay chưa.
Phương Trung Thiên ở bên cạnh giải thích một câu.
- À, anh nói tên ngốc kia rất có thể vẫn còn sống sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.
Tạm thời chúng ta không thể loại trừ tình huống này, dù sao trước đó chúng ta cũng chưa thấy nghi phạn bỏ chạy.
Phương Trung Thiên trả lời.
- Như vậy sao, tôi sẽ chờ chút, lát nữa các anh đưa thi thể ra cho tôi xem một chút.
Hạ Thiên vốn định bỏ đi nhưng nghe Phương Trung Thiên nói vậy thì quyết định chờ thêm một lát.
Cảnh sát Hongkong thật sự rất nhanh, năm phút sau thì một tổ cảnh sát chạy đến, sau đó bắt đầu tìm tòi. Vài phút sau bọn họ mang ra một thi thể và một vài vật chứng.
- Ninh tiểu thư, căn cứ vào điều tra sơ bộ thì nghi phạm chết vì vụ nổ, chúng tôi đã tìm được vài hô chiếu giả, vài chiếc laptop, cũng tìm dược những bản ghi chép liên lạc với Hứa Gia Hưng. Nếu xác định sơ bộ thì người chết là Dịch tiên sinh, nhưng thân phận của người này còn phải kiểm chứng một bước nữa.
Phương Trung Thiên lại đến báo cáo với Ninh Khiết.
Hạ Thiên lóe người đến trước thi thể, hắn nhìn vào chăm chăm, người chết này không cho hắn thông tin gì, tuy trong lòng khó chịu nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thất vọng quay về.
- Chồng, xem ra hắn thật sự chết rồi, hay chúng ta đi thôi?
Ninh Khiết đến trước mặt Hạ Thiên rồi khẽ nói.
- Không thể nào.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia đã để tôi tìm rất lâu, hắn lại trốn rất khéo, sao bây giờ lại dễ dàng tự sát như vậy?
- Có lẽ gần đây có quá nhiều người tìm hắn, điều này gây ra cho hắn áp lực quá lớn, vì vậy hắn mới tạo ra sơ hở.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói.
- Cũng có khả năng này, vợ Y Y đã cũng tìm hắn, tên ngốc này sợ rằng đã cùng đường.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nhưng tôi muốn tự mình xử lý hắn, mà hắn lại tự sát, đúng là mất mặt. Người tôi muốn tự xử lý sao lại tự sát?
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dịu dàng khuyên hắn:
- Thôi bỏ, chết là xong, không cần quan tâm nhiều.
Hai người trò chuyện thì cảnh sát Hongkong đang rất bận rộn, một lát sau Phương Trung Thiên lại đến:
- Ninh tiểu thư, chúng tôi đã xem xét xong, đã thu đủ chứng cứ, mọi người đều đã làm hết sức, chút nữa sẽ về cục cảnh sát, xin hỏi chị còn gì cần phân phó?
- Chúng ta cũng không có gì... ....
Ninh Khiết còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã nhíu mày, hắn hỏi thăm Phương Trung Thiên:
- Người của các anh đã từ trong nhà đi ra hết chưa?
Chương 1096: Ta chính là Dịch Tri Ngôn
- Có lẽ đã ra hết, tôi sẽ đi xác nhận tình huống.
Phương Trung Thiên quay lại hỏi thăm, sau đó đi đến dùng giọng khẳng định nói với Hạ Thiên:
- Đã xác định, trong phòng không còn ai, tất cả nhân viên đã rút đi rồi.
- Chồng, sao vậy?
Ninh Khiết hỏi.
- Bên trong còn có người.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào khu biệt thự đổ nát rồi nói.
- Điều đó là không thể, bên trong không thể nào còn có người... ....
Phương Trung Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng nói.
- Tôi nói có thì có.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Phương Trung Thiên, sau đó hắn lóe người đi đến bên cạnh biệt thự, hắn đi vài vòng xung quanh, sau đó vung tay đánh ra vài chưởng, vỗ lên biệt thự.
- Ầm ầm!
Nghe thấy những âm thanh khủng bố vang lên thì nhiều cảnh sát xoay đầu nhìn lại, sau đó cả đám trợn mắt há mồm. Trước đó tuy biệt thự đã bị nổ bom nhưng tốt xấu gì thì kết cấu cơ bản còn chưa bị phá hoại sạch sẽ, nhưng bây giờ biệt thự đã đổ vỡ, hoàn toàn biết thành phế tích.
Không ai thấy rốt cuộc vì sao ngôi biệt thự kia sụp đổ, với năng lực của bọn họ thì căn bản không thể thấy động tác của Hạ Thiên, nhưng bọn họ có thể thấy Hạ Thiên đứng trên đống phế tích.
- Này, tên ngốc ở bên dưới, chú muốn tự leo lên hay để anh kéo lên?
Hạ Thiên lúc này lớn tiếng hỏi một câu.
Đám cảnh sát Hongkong nghe nói như vậy thì tưởng Hạ Thiên bị điên, phía dưới sao có thể còn người nào được? Dù thật sự có người thì sợ rằng đã sớm bị đè chết, nào còn bò ra được?
- Người này là ai?
- Không biết, chỉ thấy đứng cùng người phụ nữ kia.
- Người phụ nữ nào?
- Chính là người phụ nữ xinh đẹp kia, nghe nói đến từ nội địa, địa vị rất lớn... ....
- *** chó, người nội địa khi nào thì quản chuyện của cảnh sát Hongkong chúng ta?
- Lời này phải hỏi thủ trưởng... ....
Một đám cảnh sát nghị luận ồn ào với nhau, mà Phương Trung Thiên cũng không nhịn được phải nói với Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, phía dưới không thể có người được.
- Đội trưởng Phương, chồng tôi nói có người, như vậy sẽ không sai.
Ninh Khiết thản nhiên nói, tất nhiên ở phương diện này thì nàng rất tin tưởng Hạ Thiên.
Phương Trung Thiên không nói gì,trong lòng lại không cho là đúng, tuy nàng không cùng liên hệ với Hạ Thiên nhưng cũng biết tên, trước kia hắn từng bị Hạ Thiên mắng ở Hứa gia, tất nhiên khi đó cũng có chút khó chịu. Lúc này đội trưởng bắt hắn phải nghe theo lệnh của Ninh Khiết, vì vậy bây giờ cũng mặc kệ Hạ Thiên.
- Tôi không tin tiểu tử kia sẽ tìm được người sống.
Phương Trung Thiên thầm nghĩ, khốn nổi hắn nói không tin nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên đang đứng trên đống phế tích, muốn xem đối phương làm quái quỷ gì.
Không riêng gì Phương Trung Thiên đang nhìn Hạ Thiên, tất cả cảnh sát cũng nhìn vào chằm chằm, bọn họ muốn xem tiểu tử từ nội địa đang làm gì. Nhưng bọn họ lập tức choáng váng, trong tích tắc bọn họ chợt đứng đờ như bị điểm huyệt, vì bọn họ thấy một tình cảnh thật sự rung động, khó thể tưởng nổi.
Chỉ thấy Hạ Thiên đứng trên đống phế tích, hai tay tùy ý vẽ một vòng tròn, nhìn thì có vẻ không có gì khác thường, nhưng điều làm người ta rung động chính là gió lốc bùng lên. Lúc này gió lốc khủng bố vờn quanh người hắn, cuộn vào trong đống phế tích, sau đó cuốn tất cả đất đá bên dưới lên.
Cát đá đầy trời chợt bao quanh Hạ Thiên, mọi người đã không còn nhìn rõ hình bóng của hắn. Hạ Thiên giống như đã bị cát đá bao phủ, có vài tên cảnh sát hô lên kinh hoàng nhưng không ai dám tiến lên.
- Ninh tiểu thư, điều này...Điều này... ....
Phương Trung Thiên cũng kịp phản ứng, hắn không dám tiến lên, cũng không muốn bị cát đá chôn vùi.
- Đội trưởng Phương, anh không cần lo lắng, anh đứng xem là được.
Ninh Khiết lại rất bình tĩnh, nàng biết rõ cơn lốc vừa rồi do Hạ Thiên làm ra, sao hắn có thể để chính mình bị chôn vùi dưới đống đất đá?
Thậm chí với năng lực của Hạ Thiên thì thật sự bị chôn dưới đống đất đá cũng sẽ không có vấn đề gì, vì vậy Ninh Khiết có thể nói là không có gì lo lắng.
Khi Ninh Khiết nói thì đống phế tích cũng có biến đổi, mọi người chợt phát hiện gió lốc đã ngừng, hình bóng của Hạ Thiên lại hiện ra, hắn vẫn đứng đó bình yên vô sự.
Nhưng lúc này Hạ Thiên không phải đứng trên đống phế tích, hắn đứng trên một vùng đất bằng phẳng, ít nhất thì phạm vi ba thước quanh người hắn đã sạch sẽ, không còn chút cát đá nào.
- Con bà nó, thằng kia là người sao?
Đám cảnh sát Hongkong lúc này có ý nghĩ như vậy, điều này vượt xa phạm vi hiểu biết của bọn họ, bọn họ thật sự không nằm mơ đấy chứ? Hay là lạc vào khu phim trường?
Nhưng điều làm cho bọn họ khiếp sợ còn chưa chấm dứt, Hạ Thiên đột nhiên giẫm lên mặt đất, một tiếng nổ lớn vang lên, dưới chân hắn chợt sụp đổ tạo nên một lổ hổng lớn. Hầu như cùng thời gian này hắn đã rơi xuống, biến mất trong lỗ hổng.
Đám cảnh sát còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Thiên đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lúc này đám cảnh sát bắt đầu kinh hoàng, vì bọn họ kinh ngạc phát hiện, Hạ Thiên không còn xuất hiện một mình, vì trên tay hắn còn xách theo một người.
Thật sự có người ẩn nấp dưới mặt đất.
Thấy tình cảnh như vậy thì đám cảnh sát dù không chịu thừa nhận cũng không phải không tin dưới mặt đất có người, nhưng người đó không phải bị chôn dấu dưới mặt đất, mà thật sự giấu mình dưới mặt đất. Rõ ràng bên dưới là một tầng hầm hoặc là một thiết kế đặc biệt gì đó, người này làm nổ biệt thự, tự cho rằng mình có thể tránh khỏi một kiếp, lại không ngờ tên tiểu tử từ nội địa đến này có thể kéo hắn ra ngoài.
- Điều này, sao có thể làm được như vậy?
Phương Trung Thiên cũng trở nên si ngốc.
- Không có gì chồng tôi không làm được.
Ninh Khiết nói mà có chút hương vị tự hào, dù người đàn ông này không chỉ thuộc về nàng, nhưng nàng tình nguyện tự hao vì một người như vậy. Lúc này nàng chợt ý thức chồng có nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ kia cũng không đánh nhau, có lẽ vì nguyên nhân cơ bản nhất này mà thôi. Mỗi người phụ nữ đó đều hiểu chồng, chỉ sợ đều tự hào vì hắn, vì vậy dù có nhiều người nhưng các nàng vẫn không quan tâm.
Phương Trung Thiên dùng ánh mắt khó tả nhìn Hạ Thiên, lúc này hắn không thể nào đi nghi vấn câu nói vừa rồi của Ninh Khiết, tất cả vừa phát sinh như thay đổi thế giới hữu quan của hắn, chỉ sợ sau này sẽ khó thể nào sinh ra nghi vấn với những chuyện khó tưởng.
- Vợ, tôi nghĩ đây mới thật sự là Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Ninh Khiết, hắn thuận tay ném tên kia xuống đất.
Lúc này Phương Trung Thiên và Ninh Khiết đều có thể nhìn rõ tướng mạo của tên này, là một người đàn ông hơn ba mươi, mặt mũi đầy râu, ngoài ra không có gì đặc biệt. Dù hắn bị Hạ Thiên bắt được nhưng rất trấn định, không có chút kinh hoảng.
- Này, ngu ngốc, có phải chú là Dịch Tri Ngôn không?
Hạ Thiên đá tên kia một cước rồi tức giận hỏi.
- Hạ Thiên, mày sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án... ....
Tên đàn ông này chợt nở nụ cười quỷ dị với Hạ Thiên, sau đó hắn hắn chặt răng.
- Á!
Tên đàn ông rên lên một tiếng, cũng không phải vì nguyên nhân chính mình cắn chặt răng, chẳng qua bị Hạ Thiên tát cho một cái hơi mất hai cái răng.
- Thằng ngu, anh không cho chú chết, chú sẽ không chết, muốn tự sát cũng không dễ như vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông, sua đó hắn nhìn Phương Trung Thiên:
- Trong hai chiếc răng kia có một cái chứa chất độc, tìm ra cho tôi.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Phương Trung Thiên lúc này khá khách khí, hắn đã ý thức được Hạ Thiên có năng lực thần kỳ, người như vậy dù có bối cảnh gì cũng không nên đắc tội.
Phương Trung Thiên nhanh chóng tìm được hai cái răng, hắn lại từ trong số đó tìm ra một chiếc răng có chứa một viên thuốc nhỏ, vì vậy càng thêm bội phục Hạ Thiên.
- Hạ tiên sinh, tìm được thuốc rồi.
Phương Trung Thiên đưa viên thuốc cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên tiếp nhận, hắn hít hà rồi lầm bầm:
- Lát nữa tôi sẽ cho tên này sử dụng, tôi cần phải hỏi hắn vài vấn đề.
- Hạ Thiên, tao nhận tội, hãy cho chết một cách thống khoái.
Vẻ mặt tên đàn ông khẽ biến đổi, lúc này hắn đã khó thể nào trấn định.
- Chú có phải là Dịch Tri Ngôn không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy, tôi là Dịch Tri Ngôn, tôi là kẻ cho người bắt cóc mẹ Liễu Mộng, cũng cho người ám sát Vệ Hiểu Đồng, Dịch Tri Ngôn chính là tôi.
Giọng điệu của tên Dịch Tri Ngôn có vẻ khá tự hào.
- Này, vì sao chú luôn gây khó khăn cho anh?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Hạ Thiên, là mày luôn gây khó cho tao mới đúng chứ? Tao đã cố gắng tránh mặt mày, nhưng mày khinh người quá đáng, tao đã không còn đường lui, nào biết không tránh được mày?
Dịch Tri Ngôn tức giận nói. Nguồn: https://truyenggg.com
- Anh không có tâm tình gây khó cho chú, là chú uy hiếp vợ anh, vì vậy anh mới xử chú.
Hạ Thiên tức giận nói, sau đó hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dịch Tri Ngôn:
- Không đúng, chú sao lại nghe lời như vậy? Anh còn chưa bức cung mà?
- Dịch Tri Ngôn, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Ninh Khiết ở bên cạnh chợt hỏi một câu.
- Ba mươi hai.
Dịch Tri Ngôn hào sảng trả lời.
- Anh xác nhận mình ba mươi hai?
Ninh Khiết tiếp tục truy vấn.
- Nói nhảm, chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi bốn mươi hai?
Dịch Tri Ngôn khẽ hừ một tiếng.
- Nếu anh thật sự là Dịch Tri Ngôn, vậy anh ít nhất cũng bốn mươi hai.
Ninh Khiết khẽ hừ một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, người này chưa hẳn là Dịch Tri Ngôn.