Chương 1127: Vì bay lượn mà luyện công
Khi Hạ Thiên ôm Tiểu Yêu Tinh chạy như điên khắp sân trược thì đám người khác sợ bị đụng nên phải vội vàng lui ra, lúc này tốc độ của 2 người càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người ta không trông thấy rõ ràng. Mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ không phải chưa từng gặp qua cao thủ trược băng, cũng không phải chưa được xem trược băng nghệ thuật, nhưng thật sự họ chưa thấy ai trược băng như Hạ Thiên.
Thực tế bọn họ cũng vô tình không xem Hạ Thiên là cao thủ trược băng, vì Hạ Thiên trược băng không có nhiều kỹ xảo, kém xa đám cao thủ kia, nhưng tốc độ của hắn là quá nhanh, nhanh đến mức khó tưởng.
Nghe được tiếng kêu hưng phấn của Tiểu Yêu Tinh thì 1 vài cô gái đã tỏ ra hâm mộ, cảm giác bay bổng kia thật sự rất đáng được nếm thử. Nhưng khi bọn họ chỉ dám hâm mộ thì chuyện khó tin đã xảy ra, bọn họ… Bọn họ rõ ràng thấy 2 người kia bay lên không trung vài vòng, cũng không thấy rơi xuống đất.
- Chắc là có dây thép … …
- Dây thép, dây thép đâu?
- Con bà nó, nhất định là chơi trò tạp kỹ … …
- Hình như hắn là siêu nhân … …
Một đám người to nhỏ nghị luận, cũng không ai tin Hạ Thiên có thể thật sự bay lên, điều này hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng. Mãi đến khi bọn họ thấy 2 người kia bay vài vòng rồi rơi xuống đất thì nghĩ rằng đây có lẽ là chương trình mà ông chủ nơi đây cố ý sắp xếp.
- Chồng chồng, anh đúng là rất tuyệt.
Tiểu Yêu Tinh lần đầu tiên được nếm thử cảm giác bay bổng trên không, nàng thật sự cảm thấy hưng phấn và kích động, lúc này nàng ép lên người Hạ Thiên như 1 con chuột túi con, nàng nói xong còn hôn hắn 2 cái.
- Con bà nó, thằng này không biết an phận chút sao? Làm vậy thì người khác lại tưởng rằng đó là siêu nhân mặc "xi-líp".
Triệu Hiểu Trác thật sự không nhịn được mà chạy đến trước mặt Hạ Thiên nói.
- Chú có phải muốn biến đổi giới tính rồi không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác.
- Được, xem như tôi chưa nói, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi, đám người kia vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại.
Triệu Hiểu Trác nhanh chóng nói.
Hạ Thiên cũng tán thành lời đề nghị của Triệu Hiểu Trác, hắn cảm thấy nơi đây không có gì vui, vì vậy nhanh chóng ôm Tiểu Yêu Tinh rời khỏi khu trược băng.
Bốn người lại ngồi lên chiếc Hummer của Triệu Hiểu Trác, lúc này Triệu Hiểu Trác khởi động xe rồi hỏi 1 câu:
- Bây giờ các người muốn đi đâu chơi?
Tiểu Yêu Tinh lúc này có vẻ thanh tỉnh hơn 1 chút, nhưng nàng vẫn hưng phấn đong đưa cánh tay của Hạ Thiên:
- Chồng chồng, vừa rồi chúng ta có phải thật sự bay lên không?
- Tất nhiên là bay lên, anh đã thật sự ôm em bay lên.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn bây giờ thật sự có thể bay lên không. À, nếu theo lời của Thần tiên tỷ tỷ thì cái này gọi là ngự khí phi hành, dù không bay cao được vạn thước nhưng cũng có thể đi trên không như dưới đất bằng.
- Ôi, chồng, anh thật sự có thể bay sao?
Tiểu Yêu Tinh thật sự hưng phấn:
- Chồng, khi nào thì anh mang em bay đi chơi?
- Lần sau đi, chỗ này bay lên cũng không tốt.
Hạ Thiên thuận miệng nói, cuối cùng hắn còn bổ sung 1 câu:
- Thật ra sau này em có thể tự bay.
- Thật sao?
Tiểu Yêu Tinh lại rất hưng phấn:
- Chồng, sau này em có thể bay sao?
- Tất nhiên, chỉ cần em siêng năng luyện công, sau vài tháng anh có thể làm cho em bay lượn được.
Hạ Thiên khẳng định nói.
- Ôi, chồng, em yêu chết anh mất, bây giờ em muốn về nhà luyện công.
Tiểu Yêu Tinh rất kích thích và hưng phấn, vì có thể nhanh chóng có được cảm giác bay lượn trên không, nàng dù không thích luyện công nhưng cũng quyết định về nhà luyện công, vì ước mơ bay lượn mà khổ luyện.
- Này, Yêu Yêu, em thật sự muốn về mà không đi chơi nữa sao?
Triệu Hiểu Trác lái xe phía trước không nhịn được phải hỏi, hắn hy vọng Tiểu Yêu Tinh không quấn lấy mình, như vậy hắn sẽ yên tâm tán gái. Hơn nữa điều quan trọng là Hạ Thiên tạo ra áp lực quá lớn cho hắn, thứ này quá trâu chó, mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, giữ lại ở bên cạnh sẽ làm chính mình tự ti.
Triệu Hiểu Trác nghe được lời đối thoại giữa Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh thì cảm khái vì tài năng lừa bịp của Hạ Thiên, cũng có chút hâm mộ năng lực hùng mạnh của đối phương. Nếu hắn thật sự có thể bay lượn trên không thì tán gái sẽ dễ dàng hơn, nhưng hắn thật sự không biết nói gì hơn, tên khốn kia quá mạnh, nếu lấy ra tán gái thì tài lớn dùng vào việc nhỏ. Khốn nổi tên khốn nạn này không biết dùng năng lực vào sự việc gì đứng đắn sao?
- Đúng rồi, em không đi chơi nữa, em phải về, mau đưa chúng em về.
Tiểu Yêu Tinh ra vẻ không chờ đợi được nữa, nha đầu này tính tình nôn nóng, muốn làm gì phải làm ngay, muốn luyện công cũng muốn đi ngay.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với Tiểu Yêu Tinh, vì hắn thật sự hy vọng vợ mình có thể chịu khó luyện công, như vậy các nàng sẽ luôn giữ được tuổi xuân ở bên cạnh hắn.
Triệu Hiểu Trác cũng không chần chừ, hắn giẫm ga, đúng lúc này 1 tiếng nổ lớn vang lên, hắn cảm thấy xe chấn động. Vì vậy hắn thắng xe lại rồi nổi giận nói:
- Con bà nó, thằng nào đập xe của ông?
Tiếng vang vừa rồi là 1 hòn đá được ném vào tấm kính phía trước, không những làm kính nát bấy, thiếu chút nữa đã ném vào mặt Triệu Hiểu Trác.
- Triệu Hiểu Trác, ông đập đấy, mày làm gì được ông?
Một âm thanh có chút đắc ý truyền đến, không ngờ đó chính là Cố Minh Tuấn vừa rồi bị Triệu Hiểu Trác đấm ngã xuống đất.
- Con bà nó, mày muốn chết sao?
Triệu Hiểu Trác nổi giận đùng đùng bước xuống xe, hắn đấm về phía Cố Minh Tuấn, lúc này hắn thật sự nổi giận.
Triệu Hiểu Trác không thể nào không nổi giận, vài tháng trước hắn vừa tròn 18 tuổi, dựa theo truyền thống của Triệu gia thì lúc này hắn có thể mặc sức tung hoành. Tuy nói hắn có thể mượn sức của gia tộc, nhưng chỉ cần hắn đi đến đâu cũng phải làm người ta cung kính, rất nhiều nam nữ chủ động đến nịnh bợ hắn. Ngẫu nhiên hắn cũng chịu chút thiệt thòi, ví dụ như khi ở trong tay Hạ Thiên, nhưng đây cũng không phải là người ngoài, hắn cũng không quá quan tâm.
Nhưng bây giờ có người đập bể xe của Triệu Hiểu Trác, điều này thật sự là khiêu khích cực độ, không đơn giản là khiêu khích hắn, còn là khiêu khích toàn bộ Triệu gia. Hắn đường đường là Triệu công tử mà bị người ta ném bể xe, đúng là đánh vào mặt Triệu gia.
Triệu Hiểu Trác nén giận ra tay, tất nhiên hắn sẽ không lưu tình, 1 quyền của hắn dù là tốc độ hay lực lượng cũng được phát huy đến mức vô tận, thậm chí còn mơ hồ mang theo tiếng sấm động.
Nắm đấm nhanh chóng đến trước mặt Cố Minh Tuấn, điều này làm hắn căn bản giống như không kịp phản ứng, nhưng quỷ dị chính là hắn không kinh hoàng.
Theo lý mà nói thì Cố Minh Tuấn phải sợ mới đúng, dù sao nếu 1 quyền kia đấm vào mặt hắn, dù không chết cũng tàn phế, sở dĩ hắn có biểu hiện thế này, nhất định là có chỗ dựa.
Khi thấy nắm đấm sắp va chạm vào đầu Cố Minh Tuấn thì đúng lúc có 1 bàn tay trắng nõn duỗi ra chặn lại.
Chỉ là vung tay chặn lại rất khẽ nhưng Triệu Hiểu Trác chợt phát hiện nắm đấm của mình không thể nào tiến lên, thậm chí khoảng khắc này hắn còn cảm thấy cánh tay mình mất đi tất cả lực lượng vốn có.
- Tiểu Triệu công tử, không cảm thấy mình ra tay quá ác độc sao?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, giọng điệu bình thản, giống như có vài phần mất vui.
Vẻ mặt Triệu Hiểu Trác trở nên khó coi, hắn nhìn theo bàn tay trắng nõn và thấy 1 người đàn ông, người này có bộ dạng khá âm nhu, nếu nói tên này là thằng mặt trắng cũng không đủ, chỉ cần nhìn bàn tay này thì thấy không khác gì phụ nữ. Tên này khá cao, 2 hàng chân mày có vài phần tương tự như Cố Minh Tuấn. Lúc này coi như Triệu Hiểu Trác đã hiểu, Cố Minh Tuấn dám đập xe của mình cũng vì tìm được sự giúp đỡ mạnh mẽ từ tên này.
- Anh là ai?
Triệu Hiểu Trác gian nan mở miệng, hắn cũng không nhận ra đối phương, tuy có thể đoán đối phương có quan hệ với Cố Minh Tuấn, thậm chí là anh em của Cố Minh Tuấn, nhưng hắn thật sự không quen thuộc Cố Minh Tuấn, hắn cũng không quan tâm đến các gia tộc, vì vậy không quan tâm đến người ta.
Cố gia tuy là 1 gia tộc ở thủ đô nhưng thực tế không có địa vị gì, chỉ là 1 trong các tiểu gia tộc mà thôi, dù là bây giờ cũng không nằm trong hàng ngũ tứ đại gia tộc, chỉ thuộc về tứ tiểu gia tộc mà thôi, có thể nói là vô danh. Nếu không phải trước đó Triệu công tử có căn dặn Triệu Hiểu Trác không nên ra tay với Cố Minh Tuấn, sợ rằng Triệu Hiểu Trác đã sớm sữa đối phương 1 bài học rồi.
- Tôi là Cố Hàn Phong, Cố Minh Tuấn là em trai của tôi.
Người đàn ông âm nhu thản nhiên nói:
- Tiểu Triệu công tử, em trai của tôi dù đắc tội với cậu, thì cậu cũng đừng đánh gãy tay nó chứ? Tôi nghĩ rằng Minh Tuấn nói ngoa, nhưng vừa rồi 1 quyền của cậu thật sự muốn mạng của nó, tôi đã hiểu những lời nói trước đó của Minh Tuấn không chút khoa trương.
- Anh muốn thế nào?
Triệu Hiểu Trác cố gắng rút tay về nhưng không thành công, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác ngột ngạc, thủ đô chết tiệt sao lại xuất hiện nhiều cao thủ thế này?
- Thứ nhất, là cậu phải xin lỗi Minh Tuấn. Thứ hai, tôi có nghe nói các người đang tranh nhau 1 cô gái tên là Tần Tiểu Lạc, nếu cậu đảm bảo sau này không tới lui với Tần Tiểu Lạc, tôi sẽ xem như chưa có gì phát sinh.
Cố Hàn Phong thản nhiên nói.
- Nếu tôi làm không được thì sao?
Triệu Hiểu Trác cười lạnh 1 tiếng.
- Nếu làm không được thì đơn giản thôi, cậu đã đánh gãy tay Cố Minh Tuấn, tôi cũng đánh gãy tay cậu.
Cố Hàn Phong vẫn rất bình thản:
- Tiểu Triệu công tử, tôi cảm thấy như vậy rất công bằng, cậu thấy thế nào?
- Đúng vậy, tôi cũng hiểu rất công bằng.
Triệu Hiểu Trác khẽ cắn môi:
- Nếu tôi không phải là đối thủ của anh thì chịu thôi, nhưng muốn tôi nói xin lỗi thì được, muốn tôi đưa bạn gái của mình ra thì đừng hòng. Vì vậy cứ đến mà bẻ gãy tay đi, ông không quan tâm, ông mà nhíu mày thì sẽ xem là kẻ hèn nhát.
Chương 1128: Biết rõ cái gì gọi là trở lại nguyên trạng không?
- Không hổ danh là con cháu của Triệu gia, Tiểu Triệu công tử cũng rất có khí khái đảm đương.
Cố Hàn Phong cười nhạt 1 tiếng:
- Nếu đã như vậy thì ta đây sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho cậu.
- Này, dừng tay.
Trứớc khi Cố Hàn Phong muốn bẻ gãy tay của Triệu Hiểu Trác thì Tiểu Yêu Tinh chợt nôn nóng, nàng nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó trừng mắt nhìn Cố Hàn Phong.
- Nếu anh dám bẻ gãy tay Hiểu Trác, tôi sẽ để chồng bẻ gãy tay của anh.
Cố Hàn Phong quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh, ánh mắt có chút cô đọng:
- Vị này có lẽ là thiếu nữ thiên tài của Triệu gia, là Triệu Yêu Yêu tiểu thư phải không?
- Đúng vậy, tôi là Triệu Yêu Yêu, mau thả Hiểu Trác ra, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.
Tiểu Yêu Tinh thở phì phò nói.
- Yêu Yêu tiểu thư, sau khi tôi bẻ gãy tay thì sẽ thả hắn ra.
Cố Hàn Phong cười nhạt 1 tiếng, hắn vừa nói xong thì đột nhiên vặn tay, 1 tiếng rắc vang lên, xương cổ tay của Triệu Hiểu Trác đã gãy.
Triệu Hiểu Trác đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không kêu 1 tiếng, cố gắng nhịn được.
- Anh.. Anh dám bẻ gãy tay của Hiểu Trác?
Tiểu Yêu Tinh đầu tiên là giật mình, sau đó nàng rất tức giận:
- Tôi đã cảnh cáo anh, không cho phép anh bẻ gãy tay Hiểu Trác.
- Đã để Yêu Yêu tiểu thư thất vọng rồi.
Cố Hàn Phong lúc này cuối cùng cũng buông Triệu Hiểu Trác, giọng điệu vẫn rất bình thản:
- Đáng tiếc dù có đại ca là Triệu công tử của cô ở đây, tôi cũng sẽ làm như vậy, dù biết Triệu gia các người là đệ nhất gia tộc thủ đô, nhưng tôi muốn cho các người biết, Cố Hàn Phong tôi không sợ các người.
Một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua người Triệu Hiểu Trác và Tiểu Yêu Tinh, Cố Hàn Phong tiếp tục nói:
- Tôi không muốn coi Triệu gia các người là địch, nhưng các người cũng đừng tùy ý ức hiếp chúng tôi, hy vọng sau đây các người quay về có thể chuyển cáo những lời này cho vị đại ca kia.
- Hừ, tức chết ta.
Tiểu Yêu Tinh nổi giận, nàng hướng về chiếc xe Hummer nói 1 câu:
- Chồng, đến đây mau, giúp em bẻ gãy tay tên này ra.
Hạ Thiên nghe Tiểu Yêu Tinh gọi mình, cuối cùng cũng chậm rãi xuống xe. Thật ra hắn cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, dù sao người bị đánh cũng là Triệu Hiểu Trác, không có quá nhiều quan hệ với hắn. Khi thấy Triệu Hiểu Trác bị đánh thì hắn còn cảm thấy có chút vui sướng, ai bảo tên kia không bao giờ khách khí với hắn?
Nhưng bây giờ Tiểu Yêu Tinh gọi, Hạ Thiên cũng chỉ có thể đi ra, kết quả là hắn đi đến trước mặt Cố Hàn Phong rồi lười biếng nói:
- Này, tự bẻ gãy tay hay để anh đây ra tay?
Ánh mắt Cố Hàn Phong chợt đảo lên người Hạ Thiên, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên khoảng 10 giây, sau đó mới thản nhiên nói:
- Tôi vẫn cảm thấy con nít yêu đương quá sớm cũng không tốt, vì những đứa bé thường hay xúc động, vì 1 cô gái nhỏ mà có nhiều kẻ liều mạng sống. Cũng vì 1 đứa bé gái mà Minh Tuấn bị đánh gãy 1 tay, tôi thật tình hy vọng cậu không nên theo chân bọn họ, vì 1 cô bé mà để tay mình phải gãy.
- Này, ai là cô bé? Tôi đã 17 tuổi đến nơi rồi.
Tiểu Yêu Tinh dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cố Hàn Phong, sau đó nàng khoác tay Hạ Thiên:
- Chồng chồng, đừng nói nhảm với hắn, mau đánh hắn 1 trận, người này rất đáng ghét.
- Được rồi.
Hạ Thiên duỗi lưng 1 cái rồi lầm bầm:
- Hình như đã lâu rồi chưa đánh người.
Hạ Thiên hình như đã quên trước đó không lâu mình đã đạp văng Viên Thế Phong ở Bạch Ngọc Lâu, tất nhiên hắn vẫn chưa quên, nhưng khi đó còn chưa xem Viên Thế Phong là người mà thôi.
- Chồng, cố gắng lên.
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu ở bên cạnh trợ uy, điều làm cho Triệu Hiểu Trác cảm thấy dở khóc dở cười chính là nha đầu kia rất hào hứng. Hắn không khỏi nghi ngờ, nha đầu kia rốt cuộc muốn giúp hắn hay đến đây tham gia náo nhiệt.
- Hiểu Trác, anh… Anh không sao chứ?
Tần Tiểu Lạc khẽ hỏi, nàng có vẻ hơi nhát gan, cũng không dám đứng ra ăn to nói lớn.
- Không có gì, chỉ là gãy tay mà thôi.
Triệu Hiểu Trác tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ mãi không rõ, tên khốn Cố Hàn Phong sao lại lợi hại như vậy? Càng kỳ quái là vì sao trước kia hắn không biết Cố gia có 1 cao thủ như thế?
Lúc này Triệu HIểu Trác mơ hồ hiểu ra đại ca mình biết vài thứ gì đó, vì vậy đại ca mới không muốn hắn ra tay với Cố Minh Tuấn.
Khi Triệu Hiểu Trác nghĩ đến vấn đề này thì Hạ Thiên ở bên kia đã ra tay, hắn tùy ý đi đến trước mặt Cố Hàn Phong rồi đấm 1 cái.
- Không biết tự lượng sức.
Cố Hàn Phong nói mang theo chút ý vị khinh thường, với ánh mắt của hắn thì thấy nắm đấm của Hạ Thiên không có bất kỳ uy hiếp gì, không có lực lượng, không có tốc độ. Hạ Thiên nhìn có vẻ giống như 1 người không có bất kỳ chút công lực nào, thật sự giống như 1 người phụ nữ không biết võ công.
Cố Hàn Phong tùy ý vươn tay, hắn dùng 2 ngón tay kẹp lấy bàn tay của Hạ Thiên, tất nhiên cả quá trình rất thuận lợi.
Cố Hàn Phong khẽ dùng sức, định để cho Hạ Thiên 1 bài học, vì vậy hắn chỉ dùng 2 phần công lực, định bẻ gãy tay của Hạ Thiên.
Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay Hạ Thiên tuôn ra 1 lực lượng khổng lồ, lực lượng này cực mạnh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
- Đáng chết, khinh địch.
Cố Hàn Phong thấy không đúng thì đã quá muộn, 2 ngón tay của hắn truyền đến cảm giác đau đớn, cùng lúc này cũng có âm thanh xương gãy vang lên.
Ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn thiếu chút nữa làm cho Cố Hàn Phong rên lên thành tiếng, nhưng hắn vẫn cắn răng áp chế, đúng lúc này hắn định thu tay lại, nhưng hắn lại phát hiện mình chậm 1 bước.
Cổ tay hắn bị người ta bắt lấy, 1 cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, Cố Hàn Phong đau đến mức trên mặt xuất hiện những giọt mồ hôi như hạt đậu, cổ tay của hắn đã bị bẻ gãy.
- Mày… Mày sao có thể… …
Cố Hàn Phong dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, hắn không rõ vì căn bản không cảm nhận được bất kỳ khí tức giao động nào trên nguời Hạ Thiên.
- Không có gì là không thể.
Hạ Thiên lười biếng nói 1 câu:
- Này, chú biết cái gì là trở về nguyên trạng không? Được rồi, anh đã bẻ gãy tay của chú, cũng bẻ gãy 2 ngón tay của chú, chú có thể cút đi được rồi.
Hạ Thiên không đợi Cố Hàn Phong mở niệng, hắn thu tay quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh:
- Vợ, chúng ta có thể đi được chưa?
- Được, nhưng anh phải chữa tay cho Triệu Hiểu Trác cái đã.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên rất bất đắc dĩ, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay của Triệu Hiểu Trác, sau đó hắn rút ngân châm ra đâm vài cái.
Chưa đến 2 phút sau thì Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm rồi lười biếng nói:
- Được rồi, nửa giờ sau đừng đánh người nào là được.
Cuối cùng Hạ Thiên còn oán trách 1 câu:
- Tiểu Triệu công tử chú vẫn chưa được tốt cho lắm, nên về luyện thêm vài năm nữa hãy ra đường.
Triệu Hiểu Trác đáng thương thật sự không thể nào nói lại Hạ Thiên, hắn chỉ biết thử thử cổ tay, phát hiện cổ tay không còn cảm giác đau, trong lòng không khỏi bội phục Hạ Thiên, trách không được hắn có thể cướp em cướp chị của mình, xem ra có bản lãnh thật sự.
- Rốt cuộc mày là ai?
Trong mắt Cố Hàn Phong bắn ra hàn quang, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi cắn răng hỏi 1 câu.
- Chú không biết anh sao?
Hạ Thiên nhìn Cố Hàn Phong, hắn có chút ngạc nhiên, sau đó giống như bừng tỉnh:
- Anh đang nghĩ vì sao chú lại ngốc nghếch đến mức động vào anh, thì ra chú không biết anh, xem ra chú không phải ngu ngốc, chỉ là không linh thông tin tức mà thôi.
- Nhưng các người làm ăn thế nào mà tên của chồng tôi cũng không biết?
Tiểu Yêu Tinh cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Cố Hàn Phong:
- Tôi nói cho anh biết, chồng tôi là đại danh đỉnh đỉnh, đệ nhất thiên hạ… …
Cố Hàn Phong chợt nghĩ ra 1 điều gì đó, vẻ mặt hắn biến đổi, không đợi Tiểu Yêu Tinh nói xong, hắn cắt ngang lời nàng:
- Mày là Hạ Thiên.
- À, biết rồi thì cút đi.
Hạ Thiên phất tay hời hợt nói.
Vẻ mặt Cố Hàn Phong chợt trở nên âm trầm, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, sau đó xoay người bỏ đi. Tuy vừa rồi hắn không nhận ra Hạ Thiên, nhưng hắn tuyệt đối nghe qua cái tên Hạ Thiên.
- Vợ, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên lúc này nói với Tiểu Yêu Tinh.
- Được.
Tiểu Yêu Tinh khẽ gật đầu, lúc này nàng thật sự muốn vội vàng về nhà luyện công.
Tiểu Yêu Tinh nhìn Triệu Hiểu Trác mà có chút lo lắng:
- Này, Hiểu Trác, anh còn lái xe được không?
- Có thể lái xe, nhưng vợ này, chúng ta không nên ngồi xe của cậu ta, nếu không sẽ đầy phiền toái.
Hạ Thiên ôm eo rồi bế Tiểu Yêu Tinh lên:
- Chúng ta cứ như thế nà mà chạy về là được.
Triệu Hiểu Trác chợt sững sờ, sau đó hắn mới nhớ ra vấn đề, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Triệu công tử, hắn cần nói những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho đại ca của mình.
… …
Sau khi Hạ Thiên thật sự ôm Tiểu Yêu Tinh chạy về biệt thự, Tiểu Yêu Tinh cũng thật sự bắt đầu tu luyện. Lúc này Hạ Thiên thật sự nhàm chán, điều này cũng làm hắn buồn bực, thủ đô có nhiều vợ, sao lại không có người nào đến vui chơi với hắn?
Hạ Thiên nhàm chán nên lấy điện thoại ra, hắn cũng không phải điện thoại cho các bà vợ ở thủ đô mà gọi cho Lãnh Lãnh Băng ở thành phố Giang Hải.
Đáng tiếc là Lãnh Lãnh Băng tuy tiếp điện thoại nhưng không nói được vài câu thì cúp máy, vì cục công an bên kia có chuyện gấp.
- Xem ra chỉ còn có thể tìm vợ Y Y mà thôi.
Hạ Thiên lầm bầm, thật ra hắn đã biết Y Tiểu m ở Y Nhân Các, nhưng khi hắn chuẩn bị đứng lên tìm người thì điện thoại lại vang lên.
Là 1 số điện thoại lạ, nhưng Hạ Thiên đang nhàm chán, vì vậy hắn nhấn nút nghe ngay lập tức:
- Alô, ai vậy?
- Tiểu tử, là ta.
m thanh bên kia truyền đến làm cho Hạ Thiên có chút bất ngờ, nhưng tuyệt đối không xa lạ:
- Tiểu tử, bây giờ đang ở thủ đô phải không?
-o0o-
Chương 1129: Sư phụ thật sự đáng xấu hổ
- Đúng vậy, giữa trưa tôi mới đến thủ đô, sao bây giờ ông đã biết rồi?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Nói nhảm, tiểu tử ngươi quên ta là ai rồi sao? Ngươi chưa đến thủ đô thì ta đã biết rồi.
Đầu giây bên kia có chút bất mãn:
- Đúng rồi, tiểu tử, giúp sư phụ làm 1 chuyện, mang theo 1 ít tiền đến khách sạn Đô Thành.
- Làm gì vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, người ở đầu dây không phải là ai khác, chính là Tam sư phụ của hắn, là Ám Hoàng Lữ Nhân.
- Ngươi đến trước rồi nói sau, nhớ rõ mang nhiều tiền lên.
Lữ Nhân nói xong còn thúc dục 1 câu:
- Nhanh lên, nhớ kỹ phòng 419.
Lữ Nhân cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không mà trực tiếp cúp điện thoại.
- Sư phụ không phải chẳng có tiền ở khách sạn, bây giờ điện thoại cho mình mang tiền đấy chứ?
Hạ Thiên lầm bầm nói, Tam sư phụ giống như luôn nghèo, phát sinh sự việc thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Dù Hạ Thiên có oán hận với 3 vị sư phụ, vì cảm thấy 3 vị sư phụ luôn có ý cướp đoạt Thần tiên tỷ tỷ với mình, nhưng thực tế hắn đối xử với 3 vị sư phụ cũng không tệ lắm. Hắn sống cùng các vị sư phụ vài chục năm, 3 vị đã dạy bảo hắn rất nhiều thứ, nếu nói không có cảm tình là không thể.
Cũng vì vậy mà Hạ Thiên tuy không biết Lữ Nhân gọi mình đến để làm gì, nhưng hắn vẫn lập tức đến khách sạn Đô Thành, còn về chuyện tiền bạc, hắn trước nay chỉ mang theo 1 chút tiền mặt, tất cả đều ở trong thẻ ngân hàng.
Khách sạn Đô Thành là 1 khách sạn 5 sao, tất nhiên trong thủ đô có rất nhiều khách sạn 5 sao, vì vậy cũng không có gì đáng để lên mặt.
Hạ Thiên ngồi taxi đến khách sạn Đô Thành, hắn đi đến gian phòng 419 và phát hiện cửa đang mở toang hoang, Lữ Nhân đang ngồi trên giường với bộ mặt bất mãn. Ngoài lão ra thì còn có 2 tên bảo vệ, 1 nhân viên phục vụ khách sạn.
- Tiểu Tử, sao đến chậm như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên tiến đến thì Lữ Nhân lập tức phàn nàn, sau đó hắn lập tức hỏi 1 câu:
- Mang tiền đến rồi sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Sư phụ muốn bao nhiêu tiền? Ôi, không phải là người chẳng có tiền ở khách sạn đấy chứ?
- Đừng nói nhảm, đưa ta 3 nghìn.
Lữ Nhân đỏ mặt rồi tức giận nói.
- Cầm lấy đi, nơi đây có 10 ngàn.
Hạ Thiên móc từ trong túi ra 1 xấp tiền đưa cho Lữ Nhân.
Lữ Nhân tiện tay nhận tiền, sau đó rút ra 1 phần đưa cho nhân viên phục vụ:
- Tính đi còn thừa xem như tiền bo.
Nhân viên phục vụ nhận tiền, nàng vội vàng đếm, sau đó nói với 2 tên bảo vệ:
- Có hơn 3 ngàn, đủ rồi.
- Tiểu Tử, chúng ta đi.
Lữ Nhân không muốn ở lại đây, lão đứng dậy bước đi.
… …
Ra khỏi khách sạn, Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Lữ Nhân:
- Tam sư phụ, ngài thật sự bần cùng vậy sao? Có cần đưa thêm tiền nữa không?
- Tiểu tử, ngươi dùng đầu mà nghĩ lại xem, ta có bần cùng thế này không? Ta dù gì cũng đường đường là Ám Hoàng… …
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, có vẻ bất mãn.
- Tam sư phụ, thật ra là ngài không còn là Ám Hoàng, bây giờ tôi mới là Ám Hoàng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tôi cũng hiểu sư phụ sẽ không bần cùng như vậy, ngài dù sao cũng là sư phụ của tôi, sẽ không vô dụng như vậy, nhưng vừa rồi lại không có 3 nghìn, tôi không tin cũng phải tin.
- Tiểu tử, ta chỉ mất ví mà thôi.
Lữ Nhân tức giận nói:
- Đi, đi với ta đến 1 chỗ, giúp ta lấy ví về.
- Tam sư phụ, ngài muốn gạt Nhị sư phụ thì được, gạt tôi thì còn kém lắm.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Tôi thấy tối qua ngài đi với người phụ nữ nào đó, sau đó bị người ta trộm mất bóp chứ gì nữa?
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, 1 lúc lâu sau lão mới bất mãn nói:
- Tiểu tử ngươi dám ra ngoài nói lung tung, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ đồ đệ với ngươi.
- Tam sư phụ, tôi thấy chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đồ đệ là rất tốt, nếu không để cho người ta biết được, tôi có 1 vị sư phụ bị phụ nữ trộm mất bóp, tôi còn mặt mũi sao?
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lữ Nhân tức giận đến mức dựng râu trừng mắt:
- Tiểu tử, có đệ tử nói như vậy với sư phụ sao? Ngươi có hiểu cái gì là tôn sư trọng đạo không?
- Không hiểu, các người có dạy tôi không?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Lữ Nhân suy nghĩ rồi có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, là sai lầm của chúng ta, quên dạy cậu. Hừ, không quan tâm đến vấn đề này nữa, mau đi giúp ta tìm ví về, đừng để mọi người biết chuyện này, nếu không ta mà mất mặt thì tiểu tử ngươi cũng vậy, hiểu không?
- Lời này còn được, vậy sư phụ nói đi, rốt cuộc bị ai cướp mất ví?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Lữ Nhân dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn nói ra đại khái câu chuyện.
Sau khi rời khỏi Thanh Phong sơn thì Lữ Nhân nhanh chóng quay về thủ đô, trước đó lão liên lạc với Triệu Minh Phong, sau đó phát hiện Ám tổ vẫn vận hành tốt, không cần lão phải quan tâm, đồng thời đã có Hạ Thiên là Ám Hoàng. Lữ Nhân là sư phụ của Hạ Thiên, tất nhiên lão sẽ hiểu Hạ Thiên mạnh thế nào, vì vậy lão cũng biết mình không cần phải quay về Ám tổ.
Lữ Nhân thấy mình đã 60, coi như đến tuổi về hưu, vì vậy quyết định tìm chút thời gian nghĩ ngơi thư thái. Lão nghĩ đến Quỷ Y Trương Minh Đà đi tìm tình nhân, Sát Thần Ngãi Luân lại chạy đi tìm con gái, tám phần cũng thuận tiện tìm lão tình nhân, cũng chỉ có mình lão không có người nào, giống như rất mất mặt, vì vậy Lữ Nhân muốn tìm 1 người phụ nữ cho mình.
Năm xưa khi Lữ Nhân còn là đặc công, mỗi khi tìm phụ nữ thì lão thường đến hộp đêm, vì vậy lần này lão coi như quay về chốn cũ. Tối qua lão tìm được 1 người đẹp còn khá trẻ, sau đó cả chạy đến thuê phòng ở khách sạn Đô Thành.
Có lẽ đã lâu không đụng đến phụ nữ, cũng quá lâu không hoạt động, vì vậy tối qua Lữ Nhân ở cùng cô gái kia cả buổi tối, sau đó ngủ say như chết. Đến khi lão tỉnh lại thì phát hiện người đẹp không còn, ví cũng không thấy đâu, càng muốn chết là người đẹp còn tiêu phí khá nhiều ở khách sạn, tất cả đều dùng danh nghĩa của lão, vì vậy lúc này coi như số tiền thế chấp kia là không đủ.
Lữ Nhân cảm thấy việc này quá dọa người, muốn tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng cuối cùng lại phát hiện không có biện pháp. Đám người trong khách sạn lại muốn báo cảnh sát, Lữ Nhân sợ mình bị nhiều người biết chuyện, vì rơi vào đường cùng mới điện thoại xin sự trợ giúp của Hạ Thiên.
- Tam sư phụ, ngài thật sự dọa người.
Hạ Thiên nghe xong cũng không quên đả kích Lữ Nhân:
- Sau này cũng đừng nói với người ta, ngài là sư phụ tôi đấy nhé?
- Tiểu tử, đừng đứng đó mà hả hê, chúng ta đến hộp đêm kia, ta đến đó vài đêm và luôn thấy cô gái kia, đêm nay có khi vẫn còn ở đó.
Lữ Nhân liếc mắt, lão thật sự không thể nào phản bác, lão cũng biết lần này mình gây chuyện quá mất mặt, chỉ có thể nhờ Hạ Thiên, dù sao tiểu tử này biết cũng còn tốt hơn cho người khác biết.
- Tam sư phụ, ngài thật sự đã già rồi, chỉ số thông minh cũng thoái hóa, có kẻ nào trộm ví của sư phụ mà còn chạy về chỗ cũ để bị bắt?
Hạ Thiên lắc đầu nói.
- Cậu thì biết cái gì? Tiểu tử, đừng tưởng chỉ có mình thông minh, nếu nói về kinh nghiệm thì nguơi còn kém ta rất xa. Cô gái kia trộm ví mà không che giấu hành tung, ta không muốn tìm, nếu không bây giờ đã bắt được rồi.
Lữ Nhân tức giận nói:
- Ta đoán bây giờ cô ta căn bản không sợ ta tìm được, có lẽ cho rằng ta không dám đi tìm, không tin thì chúng ta đánh cuộc, đêm nay cô ta có tám phần sẽ xuất hiện trong hộp đêm kia.
- Sư phụ cảm thấy cô ta ở đó thì cứ coi như là đúng, tôi cũng không muốn đánh cuộc với sư phụ, thắng cũng không có gì tốt.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng bây giờ còn chưa đến tối, đi hộp đêm không phải quá sớm sao?
- Ta biết là sớm, nhưng đi đến sớm uống chút rượu, ăn chút gì đó cũng được.
Lữ Nhân giống như nhận định cô gái kia sẽ chắc chắn xuất hiện.
Hạ Thiên dù không có hứng thú với hộp đêm, nhưng vẫn quyết định đi giúp vị Tam sư phụ của mình, vì thế bọn họ nhanh chóng đi dến hộp đêm tối qua Lữ Nhân đã từng đến, là quán bar Bách Hợp Dại.
Bây giờ chỉ hơn 5 giờ chiều, bình thường cũng không có ai đến quán bar sớm như vậy, cũng may bây giờ quán bar này cũng mở cửa đón khách, vì vậy mà Lữ Nhân và Hạ Thiên thuận lợi tiến vào. Bọn họ tìm 1 bàn lớn gọi bia và bánh pizza, vừa uống bia vừa ăn, còn trò chuyện vài câu.
- Tam sư phụ, ánh mắt thưởng thức của ngài quá kém, tán gái sao lại đến đây, Đại sư phụ nói gái trong quán rượu đều không sạch sẽ.
Hạ Thiên tiếp tục khinh bỉ Lữ Nhân.
- Ngươi đừng nghe Quỷ Y nói lung tung, lão ta chỉ thích con gái đàng hoàng mà thôi, ta đã nói với ngươi rồi, trong hộp đêm cũng có gái ngon vậy.
Lữ Nhân không phục mà phản kích.
- Tôi vẫn tin tưởng Đại sư phụ, tôi thấy những cô gái trong này không có ai sạch sẽ.
Hạ Thiên quét mắt nhìn đám nhân viên phục vụ, sau đó mở miệng.
Lữ Nhân liếc mắt:
- Cũng không phải gọi cậu đến tán gái, cậu quan tâm đến bọn họ có sạch sẽ hay không làm gì?
- Hừ, tôi cũng không thể không có ánh mắt thưởng thức như vậy.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Tiểu tử, nghe nói ngươi phát triển ở đây rất tốt, còn tìm được vợ, cái gì là 1 trong 4 đóa hoa thủ đô.
Lữ Nhân lại hỏi.
- Không phải là 1 trong 4 đóa hoa thủ đô.
Hạ Thiên cải chính:
- Cả 4 đóa hoa thủ đô đều là vợ tôi.
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, 1 lúc lâu sau lão mới mở miệng:
- Tiểu tử, coi chừng tất cả đàn ông đều cùng lấy đao chém chết cậu.
- Bọn họ cùng tiến lên cũng không làm gì được tôi.
Hạ Thiên không cho là đúng nói.
- Này tiểu tử, có biết làm vậy là không đúng?
Lữ Nhân không nhịn được phải nói.
- Không biết, các người không ai nói là không đúng, chỉ nói đàn ông nên tìm nhiều vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Nói bậy.
Lữ Nhân vội vàng phủ nhận:
- Đây không phải là ta dạy, là Quỷ Y dạy.
- Lúc đó sư phụ cũng chẳng nói không đúng.
Hạ Thiên chăm chú trả lời.
Lữ Nhân chợt á khẩu không nói được lời nào, vì lúc đó hình như lão cũng không phản bác lời nói của Quỷ Y.
Hai thầy trò vừa nói chuyện vừa uống rượu, thời gian trôi qua rất nhanh, vô tình đã hơn 8 giờ, người trong quán bar bắt đầu nhiều hơn. Đến khi 1 người đẹp ăn mặc khiêu gợi đi vào thì Lữ Nhân chợt chấn động tinh thần:
- Tiểu Tử, là cô ta.
-o0o-
Chương 1130: Cô ấy cầm của anh một cái ví
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái được gọi là người đẹp, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- À, đúng là cô ta sao? Ánh mắt của Tam sư phụ thật sự khó thể chê, cô gái này không có cái gì được gọi là xinh đẹp, trang điểm vào trông như quỷ.
- Thúi lắm, cô ta đã tính là xinh đẹp rồi.
Lữ Nhân liếc mắt:
- Đi đi, đến giúp ta lấy ví tiền về.
- Sao phải là tôi đi?
Hạ Thiên thật sự không muốn:
- Sư phụ không thể tự mình đi sao?
- Sư phụ dạy đệ tử làm con mẹ gì, để sai chứ làm gì? Ngươi là đệ tử của ta, chuyện nhỏ nhặt phải do ngươi đi làm?
Lữ Nhân nói năng đầy lý lẽ và hùng hồn.
- Tôi thấy sư phụ sợ xấu hổ thì có.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lữ Nhân 1 lúc, sau đó bất mãn nói.
Lữ Nhân không khỏi đỏ mặt, lão thật sự cảm thấy xấu hổ, nếu không thì cũng chẳng gọi Hạ Thiên đến giúp làm gì.
- Được rồi, đến giúp sư phụ lấy lại cái ví.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên đi về cô gái kia.
Cô gái vừa mới uống 1 ly rượu ở quầy bar, nàng đang tìm bàn để ngồi, lúc này Hạ Thiên đã ngồi xuống đối diện với cô gái.
Với tiêu chuẩn của Hạ Thiên thì người phụ nữ này thật sự không xinh đẹp, tất nhiên với ánh mắt của người thường thì người phụ nữ này là không tệ, vì tuổi không lớn, có lẽ chưa quá 21, dáng người khá tốt, gương mặt cũng ngon. Nhưng có lẽ vì sống về đêm quá nhiều mà làn da không tốt, vì vậy mà có thể nói là trang điểm dầy đặc.
Người phụ nữ này vừa uống rượu vừa đảo mắt khắp 4 phía giống như tìm con mồi, Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào nàng 1 lúc lâu, cuối cùng nghĩ mãi mà không rõ vì sao nguời phụ nữ này lại ngốc đến như vậy, tối qua trộm tiền của sư phụ hắn, tối nay còn xuất hiện ở đây.
- Anh đẹp trai, nhìn chằm chằm vào em lâu như vậy, chẳng lẽ muốn mời em 1 ly sao?
Người phụ nữ cuối cùng cũng chuyển mắt lên người Hạ Thiên.
- Đưa cái ví tối qua lấy được ra đây, nếu không tôi đảm bảo sau này cô đừng hòng uống rượu được nữa.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng nói.
Người phụ nữ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó nàng lập tức bình tĩnh trở lại:
- Tôi không biết anh nói gì? Có phải anh nhận lầm người rồi không?
- Cô nhìn sang phía bên kia đi.
Hạ Thiên chỉ Lữ Nhân cách đó không xa.
Người phụ nữ nhìn Lữ Nhân, sau đó nàng hiểu chính chủ đã đến đòi nợ.
- Nếu ông ta bị mất ví, chưa chắc do tôi lấy, tóm lại tôi không lấy ví của ông ta.
Người phụ nữ vẫn không thừa nhận.
- Xem ra cô không muốn tiếp tục uống rượu, tôi sẽ thành toàn cho cô.
Hạ Thiên lấy ra 1 cây châm:
- Cô có tin không, tôi chỉ cần đâm ngân châm lên người cô, sau này không riêng gì uống rượu, chỉ cần uống nuớc cũng trúng độc.
Hạ Thiên cảm thấy làm việc này rất xấu hổ, vì vậy hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, bây giờ hắn chỉ có thể uy hiếp đối phương, nếu người phụ nữ này thức thời thì sẽ trả lại túi tiền, như vậy là tốt nhất.
- Cậu có tin tôi chỉ cần hô lên 1 tiếng, sẽ có người đánh văng cậu ra ngoài ngay lập tức?
Người phụ nữ này rõ ràng không sợ Hạ Thiên, nàng nói xong thì hô lên:
- Á … Làm gì vậy? Lưu manh.
Người phụ nữ này phối hợp với tiếng hét còn đứng lên thật mạnh, vẻ mặt tức giận, hơn nữa còn đem ly rượu còn chưa uống xong tưới lên người Hạ Thiên.
Không thể không nói người phụ nữ này hành động rất tuyệt, nhưng nàng đã nhìn nhầm đối tượng để diễn trò, dù tiếng la hoảng của nàng dẫn đến sự chú ý của đám bảo vệ, nhưng nàng cũng không dội ly rượu lên mặt Hạ Thiên, rượu lại đổ lên mặt chính mình.
Nửa chén rượu hắt lên mặt mình, người phụ nữ chợt cảm thấy gương mặt đau đớn, lúc này nàng không còn giả vờ mà thật sự kêu lên thảm thiết:
- Á … …
Người phụ nữ này dùng 2 tay che mặt, giữa các ngón tay mơ hồ có thể thấy được máu tươi chảy ra, rõ ràng mặt nàng đã bị thương. Thực tế Hạ Thiên cũng không ra tay quá ác, nếu không với năng lực của hắn, chỉ cần 1 giọt nước cũng có thể làm đối phương toi mạng.
- Làm gì vậy? Làm gì vậy? Làm gì?
Tên nnhân viên an ninh chạy đến rồi gào lên tức giận với Hạ Thiên, sau đó dùng giọng ân cần hỏi người phụ nữ kia:
- Châu Châu, cô có sao không?
- Đau quá… Mặt của tôi… Á, máu … …
Người phụ nữ đưa tay xuống, nàng phát hiện tay đầy máu, vì thế càng phát ra tiếng hét hoảng sợ.
Vẻ mặt tên nhân viên an ninh chợt biến đổi, vì bọn họ cũng thấy gương mặt tràn đầy máu tươi của đối phương.
- Mày làm gì với cô ấy?
Tên bảo vệ rống lên với Hạ Thiên, sau đó hắn gào vào bộ đàm:
- Mau đến đây, có người gây rối.
- Vì sao trên đời luôn có nhiều kẻ ngu ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Hạ Thiên lầm bầm, hắn cũng không quan tâm đến đám bảo vệ mà nhìn người phụ nữ kia:
- Nếu bây giờ cô lấy ví ra, tôi sẽ đảm bảo gương mặt của cô không để lại sẹo, nếu không thì sau này dù là lão già cũng chướng mắt với cô, vì cô là kẻ quái dị.
- Con bà mày, muốn chết sao?
Tên nhân viên an ninh vung gậy đánh về phía Hạ Thiên.
- Á!
Một tiếng thét vang lên, tên nhân viên an ninh ngã ngay xuống đất.
Người ra tay không phải là Hạ Thiên, là 1 người vừa chạy vào quán bar, hắn trực tiếp đập 1 gậy lên đầu tên bảo vệ.
- Hừ, muốn chết sao, dám ra tay với Thiên ca?
Tên kia nổi giận đùng đùng:
- Ném nó ra, đồng thời cho nó 1 trận, sau đó ông sẽ tính sổ sau.
- Vâng, Phong ca.
Vài tên bảo vệ phóng đến, vốn bọn họ chuẩn bị hỗ trợ tên kia, nhưng sau khi nghe được lời của tên kia thì bọn họ lập tức kéo tên bảo vệ vừa rồi ra ngoài rồi đấm đá liên tục.
Lúc này tên Phong ca cũng quay đầu nhìn Hạ Thiên, hắn cúi đầu khom lưng tỏ ra nịnh nọt:
- Thiên ca, sao anh lại đến đây?
- Là chú em sao?
Hạ Thiên nhận ra người này, chính là tên côn đồ đầu tiên hắn quen biết khi đến thủ đô, là Tạ Hiểu Phong.
- Phong… Phong ca… …
Người phụ nữ được gọi là Châu Châu lúc này dùng ánh mắt lo sợ nhìn Tạ Hiểu Phong, nàng thật sự sợ hãi, nàng cũng hiểu ra, mình chọc vào người không nên động vào.
- Thiên ca, cô ấy chọc giận anh sao?
Tạ Hiểu Phong nhìn Châu Châu rồi mở miệng hỏi.
- Cô ấy thiếu anh 1 cái ví.
Hạ Thiên thản nhiên nói.
- Lấy ra ngay.
Tạ Hiểu Phong dùng ánh mắt căm tức nhìn Châu Châu, hắn nghiêm nghị quát lớn.
- Phong ca, đúng, thật xin lỗi, cái bóp đã bị em ném … …
Châu Châu nơm nớp lo sợ nói.
- Vậy thì mau đi tìm, không tìm được thì đi chết đi, con bà nó, tao phải móc mắt mày xuống, sao lại không có mắt như vậy?
Tạ Hiểu Phong tỏ ra nổi giận đùng đùng.
- Phong ca, em… Em sẽ đi tìm…Nhưng, nhưng mặt của em… …
Châu Châu đã phát khóc, nàng không dám không nghe lời của Tạ Hiểu Phong, nhưng nếu bây giờ nàng không đi bệnh viện thì sợ rằng hết thuốc chữa.
Hạ Thiên cầm ngân châm đâm vài cái lên mặt Châu Châu, sau đó hắn lười biếng nói:
- Được rồi, đi rữa mặt là được, sau đó nhanh chóng tìm cái bóp về đây, nếu không tôi sẽ biến gương mặt cô thành bình địa.
- Vâng tôi sẽ đi ngay.
Châu Châu vội vàng chạy vào toilet, sau đó nàng chạy ra, gương mặt đã bình thường.
- Thiên ca, anh chờ đây 1 chút, em sẽ tự mình đi theo cô ta, sẽ tìm cái ví về cho anh ngay.
Tạ Hiểu Phong tiếp tục cung kính nói với Hạ Thiên.
- Được rồi, tốt nhất là nhanh lên.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn dặn 1 câu:
- Này, không nên hỏi cô ta vì sao lấy được cái bóp, và cũng nói cho người phụ nữ kia đừng nói lung tung, nếu không anh sẽ làm cho cô ta câm nín luôn, hiểu chưa?
- Yên tâm đi, Thiên ca, chúng ta sẽ không nói lung tung.
Tạ Hiểu Phong vội vàng gật đầu, trong lòng thật sự có chút mê hoặc. Hắn cũng hiểu những hoạt động của Châu Châu ở quán bar, cũng biết nàng thường hay lấy bóp của khách hàng, nhưng Thiên ca sao lại dây dưa với loại gái này? Mà sao ví của Thiên ca lại ở trong tay Châu Châu?
Tất nhiên Tạ Hiểu Phong sẽ không dám hỏi nhiều, hắn chỉ mang theo Châu Châu và vài tên thủ hạ rời khỏi quán bar. Dù là thế nào cũng phải tìm cho ra cái ví, dù nén vào thùng rác cũng phải nhảy vào lấy ra.
Còn Hạ Thiên thì đến ngồi bên cạnh Lữ Nhân, hắn khẽ nói 1 câu:
- Tam sư phụ, sau này sư phụ đừng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy nữa.
- Tiểu tử, lại ăn sạch 2 nhà hắc bạch ở thủ đô sao?
Lữ Nhân lại có vẻ khá kinh ngạc.
- Tôi ở nơi nào mà chẳng vậy?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi cũng không giống sư phụ, tán gái mà chạy đến tìm tiểu thư, còn để người ta trộm ví.
Vẻ mặt Lữ Nhân biến thành màu đen, tiểu tử này sao nói khó nghe như vậy? Cái gì là tán gái mà đến tìm tiểu thư? Cô gái kia là quân trộm cắp, sao lại là tiểu thư?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lữ Nhân 1 lúc rồi nói 1 câu:
- Tam sư phụ, có phải sư phụ rất cần đàn bà không? Vậy thì con giúp cho, tìm cho sư phụ 1 cô, tuy không phải là người đẹp thật sự, nhưng đối với ánh mắt không cao của sư phụ, con có thể tìm cho sư phụ cô nàng tốt hơn cô gái vừa rồi.
- Tiểu Tử, ngươi xem Tam sư phụ là ai? Ta tán gái còn cần ngươi hỗ trợ sao? Nhớ năm xưa mỗi lần trực đêm ta đều không về tay không … …
Lữ Nhân dựng râu trừng mắt nói.
Hạ Thiên không đợi Lữ Nhân nói xong mà dùng tay chỉ vào cách đó không xa:
- Này, Tam sư phụ, sư phụ nhìn kìa? Người ta nhìn có vẻ là gái đàng hoàng, sư phụ đi cua đi.
Lữ Nhân nhìn sang bên kia, nơi đó thật sự có 1 thiếu phụ xinh đẹp, nhìn có vẻ cô đơn, tâm tình không vui. Tuy lão bất mãn Hạ Thiên không tôn kính sư phụ, nhưng cũng không thể không thừa nhận ánh mắt của Hạ Thiên khá tốt, thiếu phụ xinh đẹp kia thật sự mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Tiểu tử, đó là gái đàng hoàng sao?
Lữ Nhân nhịn không được phải hỏi.
- Dù sao cũng không phải là tiểu thư, Tam sư phụ mau đến đi, nếu không người khác sẽ chú ý, bên kia có 2 người đàn ông đang chú ý đến cô ấy.
Hạ Thiên thúc giục.
-o0o-
Chương 1131: Xấu nữ kế
- Được rồi, ta sẽ tin ngươi 1 lần.
Lữ Nhân suy nghĩ rồi đứng lên đi về phía thiếu phụ xinh đẹp.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng của Lữ Nhân rồi lầm bầm 1 câu:
- Ba vị sư phụ quả nhiên đều là lão sắc quỷ, Tam sư phụ cũng là lão sắc quỷ, tuổi cao sức yếu thế mà vẫn còn ham gái.
Cũng may trong quán bar khá ồn ào nên Lữ Nhân không nghe được những lời nói của Hạ Thiên, nếu không lão phải đánh cho tên đệ tử thích nói bậy 1 trận, tiểu tử này dám gọi lão là lão sắc quỷ sao? Chính hắn mới là tiểu sắc quỷ.
Những năm gần đây ông già tán gái chưa chắc đã mất ưu thế, mà bản lĩnh tán gái của Lữ Nhân lại càng tỏ ra có ưu thế, chưa đến 1 lúc lâu thì Hạ Thiên đã thấy Lữ Nhân và thiếu phụ xinh đẹp kia kết thân với nhau.
- Trên đời này chán nhất là xem người khác tán gái.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn cũng muốn tự mình tán gái, nhưng trong đây căn bản không có gái để tán. Thật sự không có biện pháp, vì vậy hắn chỉ có thể giúp Tam sư phụ 1 tay mà thôi.
- Ông xã, điện thoại kìa … …
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, sau đó hắn cảm thấy có chút hưng phấn, vì người điện thoại đến là Mộc Hàm.
- Vợ, bây giờ chị có rảnh sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại vội vàng hỏi.
- À, không có việc gì, chồng đang ở chỗ Yêu Yêu à?
Giọng điệu của Mộc Hàm mềm mại và đáng yêu vô hạn.
- Không, tôi ở trong 1 quán bar, chỗ này có chút việc, vợ có đến tìm tôi không?
Hạ Thiên dù rất muốn rời khỏi đây nhưng Lữ Nhân còn chưa lấy lại được ví tiền, hắn chỉ có thể chờ ở đây, vì thế hắn chỉ có thể gọi Mộc Hàm đến đây tìm mình.
- À, tôi sẽ đến ngay.
Mộc Hàm không do dự mà đồng ý ngay, sau đó nàng hỏi tên quán bar rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên tiếp tục nhìn Lữ Nhân tán gái, nhìn qua có vẻ Lữ Nhân đã đắc thủ, thiếu phụ xinh đẹp kia gặp 1 ông già trưởng thành và khôi hài đến an ủi, giống như rất nhanh sẽ rơi vào tay giặc.
Nhưng lúc này Hạ Thiên cũng không quan tâm nhiều, vì vợ tóc vàng xinh đẹp của hắn sắp đến, đến khi Mộc Hàm đến thì Tam sư phụ chỉ có thể ghen ghét và hâm mộ mà thôi.
- Tiên sinh, chỗ này đã có ai ngồi chưa?
Một giọng nói động lòng người chợt vang lên bên cạnh, nhưng khẩu âm có chút kỳ quái.
Hạ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đến gần hắn, hắn cũng hiểu vì sao giọng điệu của nàng có vẻ kỳ quái, vì nàng tóc vàng, da trắng, rõ ràng là gái ngoại quốc. Nàng là 1 cô gái nước ngoài nói tiếng Trung, khẩu âm kỳ quái cũng là điều không có gì lạ.
Cô gái ngoại quốc này có dáng người rất nóng bỏng, cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, điều này làm Hạ Thiên nhớ đến Isabella. Đáng tiếc là khuôn mặt cô gái này không được như Isabella, làn da có vẻ rất tốt nhưng Hạ Thiên có thể nhận ra đó là nhờ trang điểm.
- Không có người ngồi, nếu cô muốn ngồi thì cứ tự nhiên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn rồi cười hì hì nói.
- Cám ơn.
Cô gái ngoại quốc nóng bỏng ngồi xuống, sau đó nàng gọi nhân viên phục vụ 1 ly Whisky.
Cô gái ngoại quốc cầm ly rượu, nàng hớp 1 nửa ly, sau đó mới thỏa mãn buông ly cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Tôi là Elyse đến từ London, còn anh?
- Tôi là Hạ Thiên, từ trên núi xuống.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Trên núi?
Elyse có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, là trên núi xuống.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
- Này, cô có biết không, nước chúng tôi nếu có người chết thường mang chôn cất dưới chân núi.
- Nghĩa địa London chúng tôi cũng thường ở dưới chân núi.
Elyse trả lời.
Hạ Thiên cũng uống 1 hớp rượu, sau đó hắn dùng giọng có chút hoang mang nói:
- Cô muốn lên núi sao?
Trong mắt Elyse xuất hiện cái nhìn khác lạ:
- Hạ tiên sinh, anh mời tôi đến nhà mình sao?
- Không phải.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi hỏi cô có muốn được vùi trên núi không?
Cơ thể Elyse chợt cứng ngắc, sau đó nàng nở nụ cười miễn cưỡng:
- Hạ tiên sinh, tôi không hiểu nhiều tiếng Trung, lời này của anh có ý gì?
- À, vợ của tôi sắp đến.
Hạ Thiên chợt nói 1 câu không liên quan gì.
Elyse chợt cười:
- Hạ tiên sinh, anh sợ vợ thấy chúng ta ngồi cùng 1 chỗ thì sẽ ghen sao?
- Không, vợ của tôi không thích ăn dấm.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Nhưng vợ của tôi sắp đến đây, tôi muốn ngồi cùng vợ, vì vậy cũng không có thời gian với cô. Tôi trực tiếp hỏi cô, cô muốn tôi xử lý cô ngay bây giờ, sau đó vùi cô trên núi, hay cô muốn sống thêm vài năm, sau đó được người khác vùi dưới chân núi.
Elyse nghe nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, 1 tay nhanh chóng đưa vào trong áo khoác, nhưng nàng còn chưa với vào bên trong thì đột nhiên phát hiện mình không thể hành động. Khoảnh khắc này vẻ mặt nàng đã xám như tro tàn, trong ánh mắt có chút hương vị sợ hãi.
- Này, cô có biết không? Tôi rất thích mỹ nhân kế, nhưng cô biết tôi ghét nhất thứ gì không?
Hạ Thiên nhìn Elyse:
- Tôi ghét nhất là những người không quá đẹp, còn không sạch sẽ mà lại chạy đến trước mặt tôi thi triển mỹ nhân kế, cô không biết đây là xấu nữ kế sao?
- Anh… Anh muốn thế nào?
Elyse có chút bình tĩnh, đến bây giờ nàng mới chính thức hiểu rõ sự đáng sợ của người này, trước mặt hắn thì nàng chỉ là 1 miếng thịt trên thớt, căn bản không có lực phản kháng.
- Ai bảo cô đến giết tôi?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tôi là sát thủ chuyên nghiệp.
Elyse trả lời, nàng không biết vì sao đối phương phát hiện ra thân phận của mình, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, nàng vừa gặp mặt đã bị hắn khám phá ra rồi.
- Sát thủ chuyên nghiệp sao? Hèn gì sát khí trên người rất nặng.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Bây giờ sát thủ chuyên nghiệp dám ra tay với tôi cũng không còn nhiều, đúng rồi, chẳng lẽ cô là người của Liên Minh sát thủ?
- Đúng vậy, tôi đến từ Liên Minh sát thủ.
Elyse càng khiếp sợ người đàn ông đối diện, người này thật sự không gì không biết.
- Thằng ngốc Myers của Liên Minh sát thủ các người quá ngu, gần đây tôi đã quên tìm phiền toái cho các người, đáng lý các người phải cảm thấy may mắn mới đúng, bây giờ còn dám chạy đến làm phiền tôi, xem ra các người muốn tôi ra tay tiêu diệt.
Hạ Thiên không khỏi lắc đầu:
- Này, các người nói với Myers 1 tiếng, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn, nếu rảnh tôi sẽ đến tiêu diệt cả Liên Minh sát thủ.
- Anh… Anh không giết tôi sao?
Elyse ngoài kinh ngạc thì cũng cảm thấy có chút hy vọng.
- Loại tiểu nhân vật như các người, dù giết đi cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy nếu cô nghe lời, tôi cũng không giết cô.
Hạ Thiên luời biếng nói:
- Quan trọng là tôi muốn cô đi nói dùm 1 câu.
- Nói gì?
Elyse không có chút ý nghĩ phản kháng, người đàn ông này quả nhiên hùng mạnh như lời đồn, thậm chí còn mạnh hơn.
- Dù ai nghĩ ra mỹ nhân kế để cô đến lừa tôi, nhưng cô về nói cho người bày kế biết, nếu sau này muốn dùng mỹ nhân kế thì phải dùng mỹ nữ thật sự, cũng đừng là mỹ nữ không sạch sẽ, cô có biết cái gì là không sạch sẽ không?
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Này, tôi muốn nói rõ với các nguời 1 chút, nếu không phải là mỹ nữ thì vô dụng với tôi.
- Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ truyền lời.
Elyse vội vàng trả lời, trong lòng cũng không ngờ, mình còn chưa phải là người đẹp sao? Nếu nàng không phải là mỹ nữ, như vậy thế nào mới là mỹ nữ?
- Nhìn bộ dạng của cô thì chắc không biết thế nào là người đẹp phải không?
Hạ Thiên cầm lấy ngân châm, hắn đâm lên người Elyse:
- Bây giờ cô quay đầu lại, nhìn ra cửa, sẽ biết thế nào là người đẹp.
Elyse trước đó phát hiện mình không cử động được, lúc này nàng chợt phát hiện mình khôi phục lại năng lực hành động, vì vậy mà vô thức nhìn về cửa quán bar. Ngay sau đó nàng thấy 1 người đẹp tóc vàng, dù nàng và đối phương đều là tóc vàng nhưng nếu so sánh thì mình quá kém. Dú là guơng mặt, làn da, dáng người, thậm chí là cả nét quyến rũ, nàng đều thua xa.
Khoảnh khắc này người đẹp lai đang cuời quyến rũ, nàng có vẻ cực kỳ đẹp.
- Chồng.
Người đẹp tóc vàng đi về phía Hạ Thiên, nàng không quan tâm đến Elyse mà ngồi bên cạnh Hạ Thiên.
- Bây giờ biết thế nào là mỹ nữ chưa?
Hạ Thiên nhìn Elyse:
- Tuy tôi không trông mong các người tìm được người đẹp như vợ tôi, nhưng cũng đừng quá xấu chứ? Được 1 nửa như vợ tôi cũng ngon rồi. Nếu không được thì đừng dùng mỹ nhân kế, nếu không thì mỹ nhân trong mắt bọn họ chỉ là người chết mà thôi.
- Hạ tiên sinh, tôi sẽ chuyển lời.
Elyse vội vàng nói.
- Được rồi, cô có thể đi, đừng quấy rầy chúng tôi.
Hạ Thiên phất tay, hắn cũng không còn hứng thú với cô gái này.
Elyse nghe nói như vậy thì giống như được đại xá, nàng cũng không nói nhiều mà trực tiếp đứng lên bỏ đi, khi nàng ra khỏi quán bar thì phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.
Mộc Hàm nhìn Elyse rồi nhíu mày:
- Chồng, cô ta là sát thủ sao?
- Đúng vậy, xấu quá, bộ dạng như vậy mà đòi dùng mỹ nhân kế với tôi.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn thuận tay ôm Mộc Hàm đặt lên đùi, hắn hôn nàng 1 cái rồi nói:
- Vẫn là vợ tôi xinh đẹp nhất.
Mộc Hàm cười quyến rũ, nàng quét mắt nhìn quán bar, sau đó nàng mê hoặc hỏi:
- Chồng, chỗ này cũng không có người quen, sao cậu lại ở đây?
Mộc Hàm thật sự có chút buồn bực, với hiểu biết của nàng thì Hạ Thiên không phải là đàn ông thích vào quán bar. Tuy hắn thích thức đêm nhưng là thức trên giường với người đẹp, không phải chạy vào hộp đêm, vì nơi đây không có phụ nữ mà hắn thích.
Hạ Thiên còn chưa trả lời thì Mộc Hàm chợt nghe thấy 1 âm thanh ngả ngớn vang lên bên cạnh:
- Này, người đẹp, bao nhiêu 1 đêm?
-o0o-
Chương 1132: Thật sự tà môn
Mộc Hàm không khỏi quay đầu, nàng phát hiện cách đó không xa có 3 tên đàn ông đứng sát bên nhau, à, nói cụ thể 1 chút thì tên đàn ông ở giữa hình như đứng không vững, phải để cho 2 tên đàn ông ở bên cạnh đỡ lấy người.
Nói đúng ra thì tên đàn ông ở giữa cũng không quá lớn tuổi, chỉ hơn 30 mà thôi, bộ dạng có chút hèn mọn bỉ ổi, bây giờ càng nhìn càng thấy hèn mọn bỉ ổi. Trong miệng tên kia thở ra mùi rượu nồng nặc, dù đứng trong quán bar và đứng cách vài mét cũng có thể ngửi thấy được.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra cảm giác chán ghét, quán bar này không đẹp đẽ gì, nàng đã muốn cùng Hạ Thiên bỏ đi.
Khi thấy Mộc Hàm không trả lời thì tên kia lại tiếp tục nói, Mộc Hàm trước đó nghĩ rằng đối phương không nói với mình, nhưng bây giờ nàng cuối cùng cũng có phản ứng.
- Anh đang nói với tôi sao?
Mộc Hàm có chút bực bội.
- Ơ … …
Tên đàn ông hèn mọn có vẻ mất hẳn bộ dạng say rượu:
- Người đẹp, anh còn tưởng em là người nước ngoài, anh nói cho em biết, hôm nay anh đang vui, anh muốn chơi xa hoa 1 chút, 1 ngàn? 2 ngàn?
Lửa giận trong lòng Mộc Hàm chợt bùng lên, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, tên ngốc này dám coi nàng như loại phụ nữ kia.
Đám nhân viên phục vụ quán bar thì thầm nghĩ tên này đúng là đui mù, chẳng lẽ hắn không thấy kết quả của tên bảo vệ và Châu Châu vừa rồi sao?
- Người đẹp, 2 ngàn là giá cao rồi, nếu không thì theo anh đi chơi 1 phen nhé? Anh cho em thêm 10 ngàn … …
Tên đàn ông uống quá nhiều rượu lại tiếp tục lên giá, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã bị 1 chai rượu nện lên đầu.
- Hừ, dạo này có quá nhiều thằng mù.
Một âm thanh căm tức vang lên, là Tạ Hiểu Phong đã quay về, hắn nói:
- Người đâu hết rồi, đến ném thằng này ra, phế nó đi, sau này để cho đàn ông chơi nó.
Tạ Hiểu Phong thật sự rất căm tức, tối nay hắn chỉ muốn đến đây uống rượu, đây cũng là địa bàn của hắn, nhưng hắn không ngờ mới đến đã thấy bảo vệ quán bar định đánh Hạ Thiên, vì vậy mà sợ chết khiếp. Con bà nó, vị Thiên ca này có thể động vào sao?
Tạ Hiểu Phong vất vả lắm mới thu phục được chuyện vừa rồi, hắn cũng bỏ ra chút thời gian tìm bóp về cho Thiên ca, nhưng khi vào cửa thì choáng váng, lại có thằng ngu muốn đùa giởn vợ của Thiên ca, đêm nay đúng là 1 đêm khốn nạn.
Tạ Hiểu Phong không nói 2 lời, hắn nhanh chóng thu phục tên khốn vừa rồi, thừa dịp Thiên ca còn chưa ra tay thì thu phục trước, nếu để đến khi Thiên ca ra tay thì coi như xong.
Sau khi để thuộc hạ kéo tên khốn kia ra ngoài, Tạ Hiểu Phong lúc này mới xem như thở ra 1 hơi, sau đó hắn lấy cái bóp vừa lấy ra khỏi thùng rác và được kỳ cọ sạch sẽ đưa đến trước mặt Hạ Thiên:
- Thiên ca, đã tìm được bóp, nghe Chu Cầm nói chưa động đến thẻ tín dụng, số tiền bên trong cũng được trả lại, anh kiểm tra lại xem.
- À, chú chờ chút.
Hạ Thiên đặt Mộc Hàm xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó hắn đứng lên đi về phía Lữ Nhân:
- Đây là đồ của sư phụ, trả lại cho sư phụ, ngài xem có thiếu thứ gì không?
- À, không có gì, mà tiền thì hình như còn nhiều thêm.
Lữ Nhân nhanh chóng kiểm tra, sau đó nói với Hạ Thiên.
- Con đi đây, sau này đừng làm ra những chuyện xấu hổ như vậy và đến tìm con.
Hạ Thiên lười biếng nói 1 câu, sau đó hắn xoay người bỏ đi, hắn đến bên cạnh Mộc Hàm, sau đó hắn kéo nàng đi ra ngoài.
- Thiên ca, anh đi thong thả.
Tạ Hiểu Phong vội vàng cung kính tiễn khách.
Đến khi Hạ Thiên và Mộc Hàm biến mất, Tạ Hiểu Phong vẫy tay với nhân viên phục vụ:
- Thấy vị tiên sinh kia không? Chiêu đãi ông ấy cho tốt, tất cả thức ăn nước uống đều miễn phí, hiểu chưa?
Tiểu tử Tạ Hiểu Phong rất cơ trí, hắn thấy Hạ Thiên vừa đến đưa bóp cho Lữ Nhân, hắn hiểu ngay ví kia không phải của Hạ Thiên mà là của lão già kia. Đồng thời lão già kia lại có thể ép Hạ Thiên làm việc, chắc chắn không tầm thường, dù không biết ông ta là ai, nhưng chiêu đãi tốt sẽ không có vấn đề.
… …
Ra khỏi quán bar và ngồi lên chiếc Audi của Mộc Hàm, cuối cùng Mộc Hàm trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên:
- Chồng, đến chỗ Yêu Yêu hay về chỗ tôi?
- Đến chỗ chị đi, Tiểu Yêu Tinh đang vội luyện công, cũng không nên quấy rầy cô ấy.
Hạ Thiên trả lời.
- Được.
Mộc Hàm lên tiếng, nàng tùy ý khởi động xe, thật ra nàng cũng muốn về chỗ của mình, dù nàng ở với Hạ Thiên cũng không có gì cố kỵ, nhưng nếu đó là thế giới của 2 người thì quá tốt. Nàng và Yêu Yêu có quan hệ rất tốt, nhưng nếu muốn ở cùng 1 chỗ mà làm chút chuyện xấu, vẫn có thể xấu hổ.
Xe chạy được 1 lúc, Mộc Hàm cuối cùng cũng không nhịn được mà phải hỏi:
- Chồng, ông lão vừa rồi là ai vậy?
- À, là Tam sư phụ.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, với mức độ thân mật giữa hắn và Mộc Hàm, chuyện này cũng không có gì phải che giấu.
- Sao?
Mộc Hàm chợt sững sờ:
- Chồng, ông ấy là Ám Hoàng trong truyền thuyết sao?
- Chính là ông ấy.
Hạ Thiên khẳng định:
- Ông ấy làm ra 1 việc rất xấu hổ, không dám nói cho ai biết, chỉ có thể gọi tôi đến giúp đỡ.
Mộc Hàm cũng không hỏi lại, nhưng nàng xem như đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại đến quán bar.
- Đúng rồi, vợ, chị có quen biết 1 tên là Cố Hàn Phong không?
Hạ Thiên lúc này hỏi.
- Cố Hàn Phong?
Mộc Hàm suy nghĩ:
- Cái tên có chút ấn tượng, có lẽ là người Cố gia ở thủ đô, nhưng trước nay Cố gia luôn không có địa vị gì, dù khi tôi còn ở Long tổ hay Ám tổ thì không chú ý đến Cố gia, vì vậy cũng không hiểu rõ tình huống của Cố gia.
Mộc Hàm dừng lại rồi dùng giọng có chút buồn bực hỏi:
- Chồng, sao cậu lại hỏi hắn? Chẳng lẽ cậu và Cố Hàn Phong có ân oán gì sao?
- Tôi và anh ta vốn không có thù oán gì, nhưng hôm qua tôi đã bẻ gãy tay anh ta.
Hạ Thiên đơn giản nói ra sự việc xãy ra ngày hôm qua cho Mộc Hàm.
- Không đúng, người của Cố gia mà dám liều mạng với Triệu gia sao? Còn nữa, Cố Hàn Phong kia chỉ 1 đấm mà đã đánh bại Triệu Hiểu Trác sao?
Mộc Hàm thật sự kinh ngạc, tin tức này có thể nói là nằm ngoài ý muốn với nàng.
- Vợ, tôi chỉ muốn nói cho chị biết, khi thấy người của Cố gia thì chị cẩn thận 1 chút.
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Đối với người thường thì Cố Hàn Phong kia rất lợi hại, vợ bây giờ tuy không thua hắn nhưng muốn thắng cũng không dễ dàng gì. Điều quan trọng là Cố Hàn Phong học thứ võ công không bình thường, có chút tương tự với tôi, vì vậy sau lưng hắn sẽ còn cao thủ.
- Ừ, chồng, tôi sẽ cẩn thận.
Mộc Hàm lên tiếng, nhưng nàng vẫn có chút mê hoặc:
- Người Cố gia sao lại lợi hại như vậy? Điều này không đúng.
- Vợ cũng không nên lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng để chị trở nên lợi hại hơn, đến lúc đó chị muốn đối phó với Cố Hàn Phong cũng sẽ đơn giản, dù gặp phải cao thủ sau lưng Cố Hàn Phong cũng không sợ.
Hạ Thiên an ủi Mộc Hàm 1 câu.
- Ừ.
Mộc Hàm gật đầu, nàng cũng không lo lắng, có Hạ Thiên ở bên cạnh, nàng cảm thấy không có gì cần phải lo lắng.
Hạ Thiên cũng không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng hắn suy nghĩ đến 1 vấn đề, Cố Hàn Phong và tên áo bào xám đến Thanh Phong sơn mà chị Mộng hôm qua nhắc đến có quan hệ gì không?
Trước khi hắn rời khỏi Thanh Phong sơn thì Thần tiên tỷ tỷ có nói, Thanh Phong sơn có 1 điểm rất đặc biệt, đó là có Càn Khôn đại trận che giấu tướng mạo của Thanh Phong sơn, cũng làm cho Thanh Phong có thêm nhiều chim quý và dị thảo, càng làm cho Thanh Phong sơn có linh khí nồng đậm.
Năm xưa Kim đan của Thần tiên tỷ tỷ bị hao tổn, lúc đó linh khí trên địa cầu đã rất mỏng manh, nàng không thể nào hấp thu linh khí mỏng manh này, như vậy căn bản không thể nào chữa thương. Nhưng linh khí trên Thanh Phong sơn lại rất nồng đậm, nàng có thể hấp thu được 1 ít, miễn cưỡng có thể ổn định vết thương, cũng vì vậy mà nàng mới liên tục ở lại Thanh Phong sơn.
Nhưng 20 năm trước, khi Thần tiên tỷ tỷ đến Thanh Phong sơn thì Càn Khôn đại trận kia đã sớm tồn tại, tuy bây giờ nàng đã cải tiến lại rất nhiều, nhưng điều này cũng làm nàng hiểu ra 1 vấn đề, đó là trên địa cầu cũng có người tu tiên giống như nàng. Mà cũng có thể là trên thế giới này từng có người tu tiên, Thanh Phong sơn chắc chắn từng có 1 chủ nhân khác.
Cũng vì vậy mà Thần tiên tỷ tỷ mới nói với Hạ Thiên, sẽ có 1 ngày, chủ của Thanh Phong sơn hoặc hậu nhân của chủ nhân Thanh Phong sơn sẽ đến lấy lại quyền sở hữu Thanh Phong sơn.
Lúc đó Thần tiên tỷ tỷ cũng thấy khả năng này là không lớn, nhưng không ngờ chỉ nửa tháng sau thì lo lắng của nàng đã là sự thật, đúng là có người muốn mở ra Càn Khôn đại trận.
Thần tiên tỷ tỷ vốn muốn tìm được đối phương để thương lượng, nhưng Hạ Thiên không muốn thương lượng với người ta, hắn cảm thấy Thanh Phong sơn là của hắn và Thần tiên tỷ tỷ, ai muốn cướp thì hắn sẽ cho ăn đòn, nhưng bây giờ hắn còn chưa biết đối phương là dạng gì, Liễu Mộng khi đó cũng không thấy rõ ràng.
- Chồng, về đến nhà rồi.
m thanh quyến rũ của Mộc Hàm vang lên làm Hạ Thiên bừng tỉnh.
Hạ Thiên hồi phục tinh thần, hắn trực tiếp bế Mộc Hàm vào phòng ngủ.
Đến tối thì cọp mẹ tóc vàng phát thần uy, nàng dùng vòng eo mềm mại, dùng kỹ xảo thành thạo để làm Hạ Thiên hòa tan vào người mình.
Hạ Thiên lúc này chỉ biết hưởng thụ cơ thể của Mộc Hàm, hắn cũng tạm thời quên đi những vấn đề khác, mãi đến trưa ngày hôm sau thì hắn mới nhớ và dạy tâm pháp cho Mộc Hàm.
Mộc Hàm cũng rời khỏi giường, nhưng nàng chợt cảm thấy cực kỳ đói bụng, nàng chạy xuống bếp, vì bình thường nàng ít khi ở đây, vì thế phòng bếp cũng không có chuẩn bị gì, chỉ có mì và trứng gà mà thôi. Nàng nấu mì trứng, sau đó cùng ăn với Hạ Thiên, xem như tạm thời lấp đầy bụng.
Sau đó Mộc Hàm bắt đầu tu luyện công pháp dưới sự chỉ dạy của Hạ Thiên, mà Hạ Thiên thì ở bên cạnh hộ pháp, đến khi nàng kết thúc tu luyện thì đã 3 giờ chiều.
Sau khi tắm rửa thay đồ thì Mộc Hàm kéo Hạ Thiên ra ngoài, tuy lúc này bên ngoài gió lớn nhưng nàng vẫn muốn đi dạo với hắn, nàng định đi dạo với hắn 2 giờ, sau đó cùng đi ăn tối.
Nhưng vừa xuống lầu thì Mộc Hàm nhận được điện thoại, đối phương chỉ nói 1 câu, nàng không khỏi nhìn về phía Hạ Thiên.
-o0o-
Chương 1133: Vợ công chúa tìm đến tận cửa
- Chào Mộc tiểu thư, tôi là nhân viên của bộ ngoại giao.
Người điện thoại đến là 1 phụ nữ, giọng điệu có chút bức thiết, sau đó đi vào chính đề ngay:
- Tôi muốn tìm Hạ Thiên tiên sinh.
Mộc Hàm cũng chẳng phải chưa từng có liên hệ với bộ ngoại giao, nhưng bộ ngoại giao trực tiếp liên hệ với nàng, hơn nữa còn muốn nàng chuyển máy cho Hạ Thiên, đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình cảnh như vậy. Nàng cũng không khỏi ý thức được 1 vấn đề, trong mắt người khác thì nàng và Hạ Thiên như là 1 vậy.
Tất nhhiên Mộc Hàm cũng không ngại người khác cho rằng như vậy, nàng còn cảm thấy vui sướng nữa là khác, dù người nào muốn tìm Hạ Thiên đều điện thoại đến cho nàng, nàng cũng không ngại, còn rất vui vẻ.
- Chị tìm cậu ấy có chuyện gì?
Mộc Hàm cũng không đi xác nhận thân phận của đối phương, nàng biết người biết số điện thoại của mình là không nhiều, nàng cũng tin không ai dám giả làm nhân viên bộ ngoại giao để lừa mình. Dù đối phương nói thật hay giả thì nàng cũng không sợ, trước tiên nàng chỉ muốn hỏi xem có chuyện gì, như vậy trên cơ bản có thể xác định được thân phận của đối phương là thật hay giả.
- Mộc tiểu thư, 1 vị khách quý ngoại quốc yêu cầu gặp mặt Hạ tiên sinh.
Đối phương trả lời.
- Khách quý ngoại quốc?
Mộc Hàm có chút kinh ngạc:
- Theo tôi được biết thì cậu ấy không có bạn người nước ngoài.
- Mộc tiểu thư, thật sự có 1 vị khách quý ngoại quốc muốn tìm Hạ tiên sinh, căn cứ vào miêu tả của cô ấy thì đó chính là Hạ Tiên sinh, nếu không thì chị hỏi Hạ tiên sinh thử xem, anh ấy có biết công chúa Sama hay không?
Nhân viên bộ ngoại giao dùng giọng vội vàng nói.
- Công chúa Sama?
Mộc Hàm có hơi sững sờ, sau đó vội vàng hỏi 1 câu:
- Chị nói đến vị khách quý kia, có phải là công chúa nước Ả Rập kia không?
- Đúng vậy, nghe nói công chúa Sama cố ý đến nước chúng ta tìm Hạ tiên sinh.
Đối phương trả lời ngay.
Mộc Hàm cuối cùng cũng hiểu, việc này người khác không biết nhưng nàng lại biết Hạ Thiên có quen biết với công chúa Sama, nhưng nàng không ngờ công chúa Sama lại đến tìm hắn. Không thể không nói sức quyến rũ của chồng nàng là khá lớn, đơn giản để cho công chúa Sama xinh đẹp phải đến tận cửa tìm người.
- Công chúa Sama bây giờ đang ở đâu?
Mộc Hàm khẽ mở miệng hỏi.
- Bây giờ cô ấy đang ở đại sứ quán Các Tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, Mộc tiểu thư, xin hỏi chị có thể liên lạc được với Hạ tiên sinh không? Công chúa Sama có hơi nôn nóng.
Nhân viên bộ ngoại giao cũng có hơi sốt ruột.
- Vợ, nói cho cô ấy biết, tôi sẽ đến tìm vợ công chúa ngay.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Làm phiền chị liên lạc với công chúa Sama, để bọn họ phái người đến chờ ở cổng đại sứ quán, Hạ Thiên sẽ qua ngay.
Mộc Hàm nghe được lời của Hạ Thiên thì lập tức nói với bên kia.
- Được, cám ơn Mộc tiểu thư.
Đối phương có chút hưng phấn:
- Tôi sẽ lập tức sắp xếp, tạm biệt.
… …
Trong bệnh viện đại học Y dược Bắc Kinh.
- Bác sĩ Khâu, ngài… Ngài nói thật sao? Con trai của chúng tôi đã khỏe rồi sao?
Tiêu Đại Minh nhìn bác sĩ mà trong mắt là cái nhìn khó tin, giọng điệu còn hơi run run.
- Đúng vậy, Tiêu Tiểu Kiện đã hoàn toàn bình phục.
Bác sĩ Khâu tuy cũng cảm thấy khó tưởng nhưng sự việc đã trải qua khá lâu, bây giờ hắn cũng tỉnh táo trở lại:
- Chúng tôi đã kiểm tra 2 lần, xác nhận tất cả chỉ số đều bình thường, bây giờ tình huống thân thể của cậu ấy còn mạnh hơn cả người bình thường.
- Nhưng… Điều này… Sao có thể?
Tiêu Đại Minh đến bây giờ cũng cảm thấy khó mà tin được.
- Bố, có gì mà không thể? Con đã sớm nói rồi, các người lại không tin, chẳng lẽ các người không hy vọng con khỏe mạnh sao?
Tiêu Tiểu Kiện có chút không vui, hôm qua hắn đã nói mình khỏi bệnh nhưng vẫn bị giữ lại làm kiểm tra, cho đến hôm nay còn chưa được rời khỏi bệnh viện.
- Tiểu Kiện, bố không phải đều nghĩ tốt cho cháu sao, chỉ là sự việc có vẻ là kỳ quái mà thôi.
Tiêu Thủy Sinh vội vàng ở bên cạnh nói.
- Tôi đã nói thượng đế và thiên sứ đến cứu tiểu Kiện, các người lại không tin.
Hàn Tiếu Tiếu ở bên cạnh thì thầm:
- Dù sau này các người có tin hay không, tôi quyết định tin vào thượng đế.
- Tôi cũng không thể giải thích sự kiện này, nhưng tôi tin mọi người đều thấy rõ ràng, chúng tôi cũng không hội chuẩn lầm. Trước đó các người đến bệnh viện và từng làm kiểm tra, mà tình huống của Tiêu Tiểu Kiện trước kia thế nào, tôi tin mọi người đều biết rõ.
Bác sĩ Khâu mở miệng nói:
- Tôi chỉ có thể nói, đây là 1 kỳ tích, không phải là kỳ tích của y học, là kỳ tích của tính mạng.
- Nhất định là người kia đã chữa tốt cho con.
Lúc này Tiêu Tiểu Kiện nói với cha 1 câu:
- Dù sao lúc đó con cũng cảm thấy 2 người đi vào, 1 nam 1 nữ, nhưng con không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy người phụ nữ rất đẹp, tuổi của người nam là không lớn. Cũng không biết anh ta làm gì mà con lập tức hôn mê, sau đó tỉnh lại thì con thấy đã khỏe mạnh hẳn ra.
- Đúng vậy, tôi cũng thấy, bọn họ là thượng đế và thiên sứ.
Hàn Tiếu Tiếu ở bên cạnh nói.
Tiêu Tiểu Kiện lại không đồng ý:
- Cháu cảm thấy bọn họ chỉ là những người có siêu năng lực trong truyền thuyết mà thôi.
Tiêu Tiểu Kiện nhìn bác sĩ Khâu rồi hỏi:
- Bác sĩ, cháu bây giờ có thể xuất viện chưa?
- Có thể, sau khi làm xong thủ tục thì cháu có thể xuất viện.
Bác sĩ Khâu khẽ gật đầu:
- Nhưng tôi hy vọng sau này nên cho cháu chú ý nghỉ ngơi và thức ăn thức uống, để đề phòng.
- Vâng, cám ơn bác sĩ.
Tiêu Tiểu Kiện nghe nói như vậy thì cực kỳ hưng phấn.
… …
Lúc này Hạ Thiên cũng rất hưng phấn, dù sao công chúa Sama xinh đẹp cũng chủ động đến tìm hắn, không vui mới lạ.
Mộc Hàm biết rất rõ đại sứ quán của Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, vì vậy nàng cúp điện thoại và chở Hạ Thiên đến đại sứ quán.
- Không biết vợ công chúa đã học được tiếng Trung hay chưa, nếu còn chưa học được, tôi cũng không nhất định cần nàng.
Đi trên đường, Hạ Thiên khẽ lẩm bẩm 1 câu.
Mộc Hàm nghe nói như vậy thì có chút dở khóc dở cười, công chúa Sama người ta chẳng những là công chúa, hơn nữa còn là công chúa Ả Rập xinh đẹp nhất, bây giờ chạy vạn dặm đến tìm Hạ Thiên, hắn lại nói sẽ quan tâm hay không nếu nàng có học được tiếng Trung hay không. Mộc Hàm cảm thấy, dù có học được hay không, Hạ Thiên cũng không thể không cần người ta mới đúng.
Nếu để cho người ngoài biết được Hạ Thiên chỉ vì công chúa Sama không học được tiếng Trung mà ruồng bỏ, sợ rằng tất cả đàn ông và phụ nữ trên thế giới sẽ nhổ nước miếng dìm chết hắn.
Dù là Mộc Hàm cũng không thể không thừa nhận đầu óc của chồng mình không như bình thường, tất nhiên nàng cũng không nói Hạ Thiên là kẻ ngu, nhưng nàng cảm thấy ý nghĩ của hắn quá kỳ quái mà thôi.
- Chồng, phía trước là đại sứ quán, bọn họ có lẽ đang chờ bên ngoài… …
Sau đó Mộc Hàm mở miệng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên không đợi Mộc Hàm nói xong mà cắt ngang lời:
- Vợ, tôi biết rồi, tôi đã thấy công chúa Sama, cô ấy đang đứng ngoài cửa.
Mộc Hàm không khỏi sững sờ, công chúa Sama tự mình ra đón ngoài cửa, xem ra công chúa thật sự có yêu cầu bức thiết muốn gặp Hạ Thiên.
Mộc Hàm nghĩ lại mà cảm thấy rất bình thường, công chúa Sama chạy từ xa đến tìm người, bây giờ tìm được người, tất nhiên phải ra chờ.
Xe chạy đến cổng đại sứ quán, Mộc Hàm dừng xe, Hạ Thiên cũng mở cửa bước xuống.
- Hạ Thiên.
Một cô gái mặc váy dài đột nhiên dùng âm thanh dễ nghe động lòng người nói:
- Chồng.
Mộc Hàm cũng xuống xe, nàng không nhịn được phải nhìn về phía cô gái kia, dù đang chạy đến nhưng cơ thể vẫn bảo trì 1 tiết tấu, nàng chạy cũng giống như nhảy múa. Mộc Hàm không khỏi có chút ngây người, chỉ cần xét đặc điểm này thì cũng đủ cho thiếu nữ này hấp dẫn lực chú ý của tất cả đàn ông.
Nhưng thiếu nữ này vốn cũng không phải chỉ có như vậy mà thôi, nàng còn có gương mặt tuyệt mỹ, tư thái cân xứng, mái tóc dài, cặp mắt đẹp, dù xét đặc điểm nào cũng có lực quyến rũ cực mạnh với đàn ông.
Mộc Hàm lần đầu tiên được thấy cô gái này, nhưng nàng biết rõ đối phương không phải là ai khác, chính là công chúa Ả Rập xinh đẹp, công chúa Sama.
Mà Mộc Hàm cũng hiểu rõ, thật ra trong mắt phần lớn mọi người, công chúa Sama không quá hấp dẫn ở vẻ đẹp, nàng thu hút người khác vì thân phận và sự giàu có của mình.
Dù là ai lấy được công chúa Sama thì đều có thể có được 1 khoản tiền khổng lồ, đây là điều không thể nghi ngờ, vấn đề duy nhất cần đặt nghi vấn chính là hoàng thất sẽ không đồng ý cho công chúa lấy người ngoài. Mộc Hàm căn cứ vào những điều mình biết về hoàng thất các nước Ả Rập, thật ra phần lớn các thành viên hoàng thất đều là thông hôn.
Nhưng những năm gần đây hoàng thất cũng không có truyền thống như trước, nếu không thì lúc ban đầu hoàng tử Bizi sẽ nên cực lực ngăn cản Hạ Thiên và công chúa Sama đến với nhau mới đúng. Nhưng thực tế Hoàng tử Bizi không tỏ ra tán thành, cũng chẳng phản đối.
Khi Mộc Hàm nghĩ đến những vấn đề này thì công chúa Sama ở bên kia đã bổ nhào vào lòng Hạ Thiên, nàng dùng tiếng Trung có hơi lưu loát nói:
- Chồng, cuối cùng em cũng tìm được anh.
Đám nhân viên đại sứ quán vốn có chút lo lắng, nhưng khi thấy công chúa Sama nhào vào lòng Hạ Thiên thì bọn họ hiểu ra, Hạ Thiên thì ra là người đàn ông mà công chúa muốn tìm. Bọn họ rất hâm mộ, đồng thời cũng thở phào, cuối cùng cũng làm tốt sự việc này.
- Vợ công chúa, em hình như học được tiếng Trung rồi thì phải.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của công chúa Sama, trong lòng có chút vui sướng, nếu nàng đã học được tiếng Trung, vậy sau này nàng có thể là vợ chính thức của hắn.
- Đúng vậy, chồng, sau lần trước em luôn học tiếng Trung, giáo viên dạy tiếng Trung của em nói, em đã nói khá tốt rồi.
Công chúa Sama có vẻ khá vui:
- Vì vậy lúc này em mới đến tìm anh, em còn chưa được đi đâu, anh đưa em đi chơi nhé?
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, nếu vợ công chúa đã muốn đi chơi, hắn cũng sẽ đưa nàng đi, dù hắn cảm thấy chẳng có chỗ nào vui.
- Chồng, nếu cậu muốn đưa công chúa Sama ra ngoài chơi thì phải nói 1 tiếng với đại sứ quán, để bọn họ sắp xếp.
Mộc Hàm ở bên cạnh nhắc nhở.
-o0o-
Chương 1134: Đường phèn hồ lô
Nửa giờ sau trên thành cổ, 1 đôi thiếu niên nam nữ tay nắm tay đi dạo, thiếu niên nhìn có vẻ bình thường, cô gái thì rất đáng chú ý, váy dài xinh đẹp, gương mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý, ngũ quan và màu da khác biệt với người Trung Quốc, tất cả đều làm cho người ta phải chú ý đến nàng.
Thiếu nữ chốc chốc lạ phát ra những tiếng cười như chuông bạc, những ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ tay vào khắp nơi, giống như mọi thứ đều rất đáng ngạc nhiên.
- Chồng, kia là thứ gì?
- Là đường hồ lô.
- Cái gì là đường hồ lô?
- Là hồ lô làm từ đường phèn.
- Đường phèn là thứ gì?
- Là đường mà thôi.
- Có thể làm thành hồ lô như vậy sao?
- Có thể.
- Hì hì, chồng gạt người.
… …
Nghe được những lời đối thoại của 2 người phía trước, vẻ mặt của 2 người phía sau đều biến thành màu xám, cả 2 đưa mắt nhìn nhau, đều cười khổ.
Cặp nam nữ này là 1 người Trung Quốc và 1 người ngoại quốc, đều hơn 30, tướng mạo không tệ, nam cao lớn anh tuấn, nữ quyến rũ động lòng người. Nhưng bọn họ cũng không phải đến đây dạo phố, chỉ là tùy tùng của 2 người phía trước mà thôi.
Cặp nam nữ phía trước tất nhiên sẽ là Hạ Thiên và công chúa Sama, cặp nam nữ phía sau, nam tên là Hoắc Chinh, nữ là Fadini.
Tuy Hạ Thiên cảm thấy không cần đại sứ quán sắp xếp, nhưng Mộc Hàm thấy trực tiếp bắt cóc công chúa của người ta là không tốt, làm chẳng tốt sẽ phát sinh sự kiện ngoại giao, vì vậy trước tiên nàng sẽ hiệp thương trước cho chắc.
Nhưng dù là Hạ Thiên hay công chúa Sama cũng không thích bị quá nhiều người đi theo, cuối cùng sau hơn 10 phút hiệp thương, 2 bên mới chấp nhận 1 phương án cuối cùng, bên phía đại sứ quán cử 1 người đi theo, mà phía Trung Quốc cũng cho 1 người đi theo.
Phía đại sứ quán phái ra 1 nữ nhân viên, nàng là Fadini, trên danh nghĩa chỉ là 1 tiểu kiều của đại sứ quán, thực tế chính là vệ sĩ của công chúa Sama.
Hoắc Chinh tất nhiên là nhân viên bên phía Trung Quốc, cũng có danh nghĩa là nhân viên bộ ngoại giao, thực tế Mộc Hàm nói cho Hạ Thiên biết, Hoắc Chinh là người Long tổ.
Thật ra Hạ Thiên hy vọng Mộc Hàm đi theo mà không phải là Hoắc Chinh, nhưng Mộc Hàm thấy như vậy là không tốt, tuy nàng không ngại Hạ Thiên đứng trước mặt mình mà yêu thương công chúa Sama, nhưng nếu để cho người đại sứ quán thấy Hạ Thiên vừa ôm mình vừa ôm công chúa Sama đi dạo, điều này sẽ phát sinh nhiều vấn đề.
Mãi đến bây giờ Fadini vẫn còn chưa hiểu vì sao công chúa Sama lại thích 1 người đàn ông Trung Quốc nhìn hết sức bình thường và nói chuyện cũng không ra gì như vậy.
Vì Fadini cũng tinh thông tiếng Trung nên hiểu rõ những đoạn đối thoại giữa công chúa Sama và Hạ Thiên.
Fadini tuy rất mê hoặc nhưng cũng không có quá nhiều thời gian đi lo lắng vấn đề này, nàng quan tâm nhất là vấn đề an toàn của công chúa Sama. Tuy lần này công chúa đến đây rất ẩn giấu, theo lý thì không có mấy người biết rõ, nhưng nếu có người chú ý đến hành tung của công chúa, sẽ điều tra ra vấn đề.
Dù trước mắt bọn họ chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về vấn đề ám sát công chúa Sama, nhưng vì đề phòng mà phải luôn cẩn thận, nếu công chúa Sama thật sự xảy ra chuyện thì nàng cũng không biết báo cáo công tác thế nào.
Fadini nghĩ đến đây mà cảm thấy bất mãn với phía Trung Quốc, nàng hy vọng bên kia sẽ phái thêm vài người đến bảo vệ, nhưng kết quả là chỉ có 1 người, xem ra người ngoài là không đáng tin.
- Fadini tiểu thư, cô đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái, công chúa Sama sẽ không có vấn đề gì.
Khi thấy bộ dạng căng thẳng của Fadini thì Hoắc Chinh không nhịn được phải hảo tâm nhắc nhở 1 câu.
- Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không có lòng tin với năng lực của anh.
Fadini thật sự có chút tức giận với sắp xếp của phía Trung Quốc, bây giờ nàng phát tiết lên người Hoắc Chinh.
Cũng may Hoắc Chinh không quan tâm, hắn được phái đến đây vốn cũng không phải vì hắn có năng lực mạnh, trong Long tổ hắn chỉ là 1 thành viên bình thường mà thôi. Tuy hắn cũng khá xuất sắc so với đặc công bình thường, nhưng nếu so với những đặc công trong thủ đô, hắn cũng không quá mạnh. Hắn được phái đến đây cũng vì có ưu thế ngôn ngữ, hắn là người trong Long tổ nói tiếng Ả Rập tốt nhất, nói trắng ra, hắn đến đây cũng không phải vì bảo vệ công chúa Sama, mà chỉ để dễ dàng liên lạc với đối phương mà thôi.
- Fadini tiểu thư, cô có thể không tin năng lực của tôi, nhưng cô nên tin ánh mắt của công chúa Sama.
Hoắc Chinh mỉm cười:
- Tôi cảm thấy chính mình khó thể nào bảo vệ tốt cho sự an toàn của công chúa Sama, nhưng tôi biết Hạ tiên sinh sẽ nhất định không để cho công chúa Sama xảy ra bất kỳ vấn đề nào, vì vậy tôi mới cảm thấy an tâm. Hơn nữa tôi cũng khuyên cô nên thoải mái 1 chút, bọn họ đi dạo phố, chúng ta cũng đi dạo phố, thưởng thức cảnh sắc.
- Hoắc tiên sinh, bây giờ không những lạnh mà gió cũng khá lớn, trên đường nào có cảnh sắc gì đẹp đâu?
Fadini có chút mất vui.
- Đúng vậy gió rất lớn.
Hoắc Chinh gật đầu:
- Không biết Fadini tiểu thư có phát hiện 1 vấn đề, 1 vấn đề phát sinh trên người công chúa Sama mà có vẻ rất không bình thường?
- Chuyện gì không bình thường?
Fadini nhìn công chúa Sama, nàng thấy không tầm thường chính là công chúa Sama đi cùng 1 người đàn ông Trung Quốc. Hơn nữa theo nàng được biết thì tên kia cũng chỉ là loại vô danh, ít nhất nàng chưa từng phát hiện tên hắn trên tin tức quốc tế.
Nhưng Fadini nhìn và chợt ý thức được có gì đó là lạ, hôm nay gió lớn, quần áo của nàng cũng bị gió thổi bay lên, sao chiếc váy dài của công chúa Sama lại không có chút phản ứng.
Dù chiếc váy dài của công chúa Sama là loại cực tốt, gia công hoàn mỹ, dù gió có mạnh cũng không thổi bay lên quá cao, cũng không lộ thứ gì bên trong. Nhưng vấn đề là bây giờ mép váy cũng không nhúc nhích, điều này không phải quá lố rồi chứ? Dù sao cũng không thể tin đó là người bình thường.
Fadini vô thức nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh công chúa Sama, sau đó nàng phát hiện quần áo trên người của đối phương cũng không có gì biến đổi, 2 người bọ họ giống như đi vào chỗ không gió.
- Điều này… Điều này sao có thể?
Fadin thì thào nói.
Đúng lúc Fadini mê hoặc thì công chúa Sama cũng phát hiện tình huống không đúng, nàng mở miệng hỏi:
- Chồng, vì sao gió lớn, bên kia có người bị gió thổi dạt đi, nhưng em thấy chúng ta không có cảm giác gì nhỉ?
Fadini nghe thấy công chúa Sama hỏi như vậy thì vô thức tiến lên vài bước, vì nàng muốn nghe rõ đáp án.
- Vì anh quá giỏi.
Hạ Thiên trả lời.
Fadini chợt sinh ra xúc động muốn ói máu, đây là câu trả lời chó má gì.
Hoắc Chinh cũng không nói gì, lý do của Hạ Thiên quá khủng bố.
- Chồng, vì sao như vậy thì gió không thổi đến?
Công chúa Sama tiếp tục truy vấn.
- Vì anh quá giỏi, gió mưa thấy thì tự ti mặc cảm, sau đó đều tự động biến mất.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Phải không?
Công chúa Sama suy nghĩ rồi nói:
- Hình như cũng có hơi đúng, nghe nói mưa gió cũng có linh tính.
Công chúa Sama nhanh chóng không dây dưa với đề tài này, sau đó nàng thấy 1 thứ gì đó:
- Chồng, kia là thứ gì, có thể ăn sao?
- Là kẹo đường, đường làm từ bông, có thể ăn.
Hạ Thiên nhìn qua rồi trả lời.
- Hì hì, chồng gạt em, thứ kia chắc chắn không phải làm từ bông.
Công chúa Sama cuời khanh khách, sau đó nàng kéo Hạ Thiên chạy đến.
Fadini nhìn Hoắc Chinh, nàng chần chừ 1 chút rồi hỏi:
- Hoắc tiên sinh, anh hiểu rõ về Hạ tiên sinh không?
Lúc này Fadini chợt sinh ra xúc động muốn biết công chúa Sama vì sao lại vừa ý tên Trung Quốc kia.
- Fadini tiểu thư, tôi không biết nhiều về cậu ấy.
Hoắc Chinh lắc đầu:
- Tôi chỉ biết cậu ấy là 1 người thần kỳ.
Hoắc Chinh thật sự không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng chẳng qua cũng không quá ít, nhưng hắn cũng không nói cho Fadini. Thật ra hắn cũng vừa hâm mộ vừa ghen ghét Hạ Thiên, năm xưa hắn cũng được gặp người đẹp tóc vàng của Long tổ, nhưng Hạ Thiên đã cướp lấy Mộc Hàm, điều này đủ để hắn phải hâm mộ.
Hâm mộ thì hâm mộ, Hoắc Chinh tự mình hiểu lấy, hắn không có năng lực đi cướp đoạt với Hạ Thiên. Dù không có Hạ Thiên thì Mộc Hàm cũng không vừa ý hắn, vì vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Sau khi biết Hạ Thiên tán đổ công chúa Sama thì Hoắc Chinh cũng có chút tự hào, hắn cảm thấy người này rất giỏi.
- Là đàn ông thần kỳ?
Tuy Fadini mở miệng hỏi thăm đã biết Hoắc Chinh sẽ không nói cụ thể, nhưng nàng thấy trả lời như Hoắc Chinh là quá qua loa, 1 người đàn ông lừa được trái tim của công chúa Sama đúng là thần kỳ, nếu không thì sẽ là kẻ lừa đảo.
Fadini vẫn căng thẳng xem xét 4 phía, nhưng Hoắc Chinh thì chẳng quan tâm, cả buổi chiều không có vấn đề, tất cả đều bình thường, không có gì xảy ra.
Công chúa Sama lần đầu tiên đến thành cổ, nàng thấy tất cả đều mới mẻ, vì vậy nàng rất vui vẻ. Thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã đến tối, lúc này lại có vấn đề, Fadini muốn đưa công chúa Sama về đại sứ quán, mà Hạ Thiên muốn đưa công chúa Sama về chỗ của mình.
- Chồng, em còn phải đến đại sứ quán, ngày mai anh đến tìm em được không?
Công chúa Sama tuy không tình nguyện tách ra với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng cũng không dám đi qua đêm với hắn, vì vậy nàng chủ động muốn quay về đại sứ quán.
Hạ Thiên cũng không hứng, nhưng lúc này điện thoại của hắn vang lên, lần này là 1 số điện thoại không quá xa lạ, là số của Tam sư phụ Lữ Nhân.
-o0o-
Chương 1135: Muốn vợ đến phát điên lên rồi
Hạ Thiên nhìn dãy số gọi đến mà sinh ra xúc động không muốn nghe, trong lòng thầm nghĩ, Tam sư phụ đáng xấu hổ này không phải tối qua tán gái lại có vấn đề chứ? Nếu thật sự là như vậy, lúc này hắn sẽ không đi hỗ trợ, sao cứ phải như vậy mãi được?
Tuy không muốn nhưng cuối cùng Hạ Thiên vẫn nhận điện thoại, không đợi Lữ Nhân nói chuyện, Hạ Thiên đã cướp lời:
- Tam sư phụ, ngài đừng nói lại bị người ta cướp mất ví đấy nhé? Tôi sẽ không tiếp tục giúp đỡ nữa đâu.
- Nói nhãm, tất nhiên là không, sao ta lại vô năng như vậy?
Lữ Nhân tức giận nói.
- Vậy sư phụ tìm tôi làm gì?
Hạ Thiên mất hứng hỏi.
- Tiểu tử, ngươi xuống núi tán gái nửa năm, có vẻ tán gái rất lợi hại, vậy bây giờ ta hỏi ngươi, phải làm sao để cướp vợ người ta vào tay?
Lữ Nhân mở miệng hỏi.
- Tôi chưa từng cướp vợ của người ta.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Tiểu tử ngươi không biết đặt ra giả thiết sao?
Lữ Nhân có chút mất vui:
- Giả thiết là cướp vợ người ta, có biện pháp gì hay không?
- Điều này cũng đơn giản, xử lý chồng của người ta là xong.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Này Tam sư phụ, vấn đề đơn giản như vậy sư phụ đừng hỏi tôi nữa, tôi rất bận.
Đầu giây bên kia truyền đến giọng điệu buồn bực của Lữ Nhân:
- Này tiểu tử, ngươi không thể nghĩ ra 1 biện pháp khác sao?
- Vậy sư phụ đánh chồng người ta thành kẻ sống thực vật, hoặc thái giám, tàn phế là ok, đó là cách không chết nguời.
Hạ Thiên lập tức nói ra vài biện pháp không chết người.
- Tiểu tử chết bầm, ta dạy ngươi thế nào, không được dùng biện pháp trái luật.
Lữ Nhân sắp bùng nổ, tiểu tử này quá bạo lực, không biết dùng cái đầu sao?
- Tam sư phụ sao lại ngốc như vậy? Để cho người ta ly hôn với chồng, sau đó gả cho sư phụ không được sao? Nếu không thì cùng nàng ta trốn đi, điều này cũng không trái luật.
Hạ Thiên có chút buồn bực, sư phụ như thế này đúng là quá chán.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi có rảnh không?
Lữ Nhân chợt hỏi như vậy.
- Không.
Hạ Thiên trả lời không chút do dự.
- Dù tiểu tử ngươi có rảnh hay không cũng được, bây giờ chạy đến đây, ta nói với ngươi trong điện thoại không được rõ ràng.
Lữ Nhân thở phì phò nói.
- Tam sư phụ, tôi đã nói là không rảnh.
Hạ Thiên thật sự không muốn đi.
- Tiểu tử thối, ngươi đừng dối ta, cả ngày ngươi không làm việc chính sự, có gì mà không rảnh?
Lữ Nhân rõ ràng không tin Hạ Thiên:
- Tóm lại tiểu tử ngươi mau đến đây, là khách sạn Đô Thành, phòng 919.
Lữ Nhân không đợi Hạ Thiên đồng ý, lão cúp điện thoại ngay.
Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đến xem thế nào, đúng là không có biện pháp, ai bảo đối phương là Tam sư phụ.
- Vợ công chúa, anh phải đi trước.
Hạ Thiên cũng không muốn đưa công chúa Sama đi tìm Tam sư phụ, vì vậy hắn đồng ý cho nàng về đại sứ quán. Lúc này Fadini cũng khẽ thở ra, công chúa mới 16 tuổi, nàng cũng không muốn công chúa bị 1 tên Trung Quốc gây họa.
Hạ Thiên trả công chúa Sama về đại sứ quán, sau đó cho nàng số điện thoại của hắn, để nàng có thể điện thoại. Sau đó hắn không nhanh không chậm tiến về khách sạn Đô Thành.
Mãi đến 8 giờ tối Hạ Thiên mới đến khách sạn Đô Thành, lúc này hắn cũng không nhịn được phải thầm nghĩ, không biết đầu óc của Tam sư phụ có vấn đề gì không, tối trước đó bị người ta hãm hại ở đây, tối qua còn đến đây, đến bây giờ còn chưa đi.
Hạ Thiên chậm rãi leo lên lầu 9, hắn đi đến phòng 919, sau đó gõ cửa, cuối cùng lầm bầm:
- Mình đã gõ cửa, nếu không có ai ra mở thì mình đi, Tam sư phụ cũng không thể trách mình, ai bảo không ra mở cửa?
Đợi 1 giây sau, Hạ Thiên xoay người:
- Xem ra Tam sư phụ không có trong phòng, mình đi thôi.
- Tiểu tử, sao bây giờ ngươi mới đến?
m thanh bất mãn của Lữ Nhân vang lên sau lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút buồn bực, lỗ tai của Tam sư phụ quả nhiên còn rất tốt, hắn đã cố ý gõ nhẹ mà sư phụ vẫn nghe được.
- Tôi đã nói rồi, hôm nay rất bận.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Lữ Nhân, hắn nghiêm trang nói.
- Bận cái đầu ngươi.
Lữ Nhân tức giận nói:
- Mau vào đây giúp ta đi.
- Tam sư phụ, tôi thật sự rất bận, cũng không giống như sư phụ, 1 bà vợ cũng không có, tôi có mười mấy vợ, sao không bận?
Hạ Thiên đi vào phòng, hắn nhìn lướt qua, sau đó ngửi ngửi, cuối cùng nói:
- Ủa, Tam sư phụ, tối qua sư phụ đưa thiếu phụ kia đến đây mướn phòng sao? Sư phụ nói muốn cướp vợ của người ta, không phải muốn cướp thiếu phụ cô đơn kia đấy chứ?
- Tiểu tử, nói gì vậy? Không phải thiếu phụ cô đơn? Cô ấy là Ôn Nhu, là sư nương tương lai của ngươi, hiểu không?
Lữ Nhân dùng giọng không vui nói.
"Ôn Nhu?"
Hạ Thiên thầm nghĩ, sao có người lấy tên lạ vậy?
- Nếu không phải cô đơn thì sư phụ cướp vào tay được sao?
Hạ Thiên lười biếng phản bác 1 câu:
- Còn nữa, Tam sư phụ, sư phụ quyết định lấy người phụ nữ là Ôn Nhu kia làm vợ sao?
- Nói nhảm, ngươi tưởng ta nói đùa sao?
Lữ Nhân liếc mắt:
- Nhưng Ôn Nhu do dự, ta cũng không bắt buộc cô ấy, nhưng chờ thế này cũng không có biện pháp, ngươi nghĩ xem, làm sao để cô ấy lập tức làm vợ ta?
Hạ Thiên nhìn chằm vào Lữ Nhân, 1 lúc lâu sau cũng không nói gì.
- Tiểu tử, nhìn ta như vậy làm gì? Không nhớ ta là sư phụ của ngươi sao?
Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Tam sư phụ, có phải sư phụ muốn vợ đến mức phát điên rồi không?
Hạ thiên chăm chú hỏi:
- Sư phụ dù sao cũng là Ám Hoàng, hơn nữa còn là sư phụ của tôi, sao giống như 1 người cả đời chưa được đụng vào đàn bà vậy? Tùy tiện tìm 1 người lấy làm vợ sao?
- Tiểu tử, đừng nói nhảm, rốt cuộc có giúp không?
Lữ Nhân tức giận nói:
- Ta đây lớn tuổi, bây giờ muốn tìm 1 người phụ nữ cho qua thời gian, ngươi không giúp sao? Ngươi không giúp thì ta tìm người khác hỗ trợ.
- Được rồi, nếu sư phụ muốn vợ, tôi sẽ giúp 1 lần.
Hạ thiên suy nghĩ, hắn vẫn có chút không tình nguyện:
- Sư phụ nói xem Ôn Nhu kia đang ở đâu, tôi đến tìm.
- Nếu ta biết thì còn cần ngươi hỗ trợ sao?
Lữ Nhân tức giận nói.
- Vậy sư phụ biết những gì về cô ấy?
Hạ thiên thuận miệng hỏi.
- Ta chỉ biết nàng có 1 người chồng, làm kinh doanh, có không ít tiền, nhưng người này rất lăng nhăng, cả ngày đi chơi với gái bên ngoài, để nàng ở nhà 1 mình, tối qua nàng không nhịn được phải chạy ra quán bar, đại khái là như vậy.
Lữ Nhân nhanh chóng nói:
- Hôm nay nàng đi và cảm thấy có lỗi với chồng, tóm lại ta nhận thấy thì nàng thật sự cũng không muốn ly hôn, nàng cũng không thể nào mở miệng, vì nàng rất nhu nhược.
- Nói không cũng vô ích, ngay cả chồng của người ta là ai cũng không biết.
Hạ Thiên nói thầm 1 câu, sau đó hắn cầm điện thoại gọi cho Mộc Hàm, hắn quyết định tự mình điều tra.
Cái tên Ôn Nhu cũng khác thường, trong thủ đô chỉ có vài người tên như thế này, hơn nữa Hạ Thiên đã từng gặp người phụ nữ kia, vì vậy hắn nhanh chóng điều tra được tư liệu về Ôn Nhu cho Lữ Nhân.
Một lát sau Hạ Thiên đã nói với Lữ Nhân:
- Sư phụ chờ ở đây, 1 lát sau vợ Ôn Nhu của sư phụ sẽ xuất hiện.
- Tiểu tử, ngươi định làm gì?
Lữ Nhân có chút không tin tưởng.
- Tôi còn chưa làm gì, nhưng không bao lâu nữa, tôi sẽ làm tốt tất cả.
Hạ Thiên duỗi lưng nói:
- Tôi đi trước.
Hạ Thiên nói đi là đi, nháy mắt đã biến mất, nhưng hắn cũng không gạt Lữ Nhân, hắn quyết định đi giúp Lữ Nhân giải quyết chuyện này. Nếu Tam sư phụ có vợ thì sẽ không còn đến làm phiền hắn.
Hạ Thiên đi ra khách sạn Đô Thành, ngay sau đó hắn thấy chiếc Audi Q7 của Mộc Hàm, nàng đang chờ hắn ở bên trong.
- Chồng, người phụ nữ tên là Ôn Nhu có chồng họ Mã, tên là Mã Công Thành, thật ra không phải là 1 thương nhân bình thường, còn âm thầm mở sòng bạc, có vài căn biệt thự ở thủ đô, vì vậy tạm thời còn chưa tra được hắn ở chỗ nào.
Mộc Hàm giới thiệu tình huống sơ lược, cuối cùng nàng hỏi:
- Chồng, bây giờ cậu muốn đi tìm Ôn Nhu hay Mã Công Thành?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn mở miệng hỏi:
- Vợ, chị biết sòng bạc ngầm của Mã Công Thành ở đâu không?
- Biết.
Mộc Hàm thật sự biết, nhưng chuyện sòng bạc ngầm không nằm trong sự quản lý của Ám tổ.
- Đưa tôi đến đó.
Hạ Thiên nói ngay.
- Đợi đến khi tôi thắng hết tiền, tên Mã Cong Thành sẽ xuất hiện.
- Được.
Mộc Hàm khởi động xe, nàng chạy về phía 1 sòng bài.
… …
Gọi là sòng bài ngầm chính là sòng bài được xây dựng ở nơi vắng vẻ, chỉ có 1 cánh cửa nhỏ nhưng nhiều người trông coi, rõ ràng không dễ tùy tiện đi vào.
Tất nhiên Hạ Thiên muốn vào thì rất dễ dàng, thực tế khi hắn đưa Mộc Hàm vào thì đám bảo vệ còn căn bản không phát hiện ra có người vừa vào.
Hạ Thiên tiến vào đại sảnh sòng bạc thì có rất nhiều ánh mắt đổ đến, vì Mộc Hàm quá đẹp, vì vậy 2 người trở thành tiêu điểm.
Mười phút sau Hạ Thiên lại càng là tiêu điểm, vì hắn chỉ mất 10 phút để biến số tiền 10 ngàn thành 10 triệu.
Mộc Hàm cuối cùng phát hiện vận may đánh bạc điên cuồng của Hạ Thiên, lúc này nàng cũng thấy 2 đại hán mặc tây trang đi tới, nàng hiểu ra, chủ sòng bạc đã ngồi không yên.
- Tiên sinh, ông chủ sòng bạc chúng tôi muốn mời anh vài ly.
Hai tên đại hán đi đến bên cạnh Hạ Thiên, bọn họ rất khách khí nhưng bộ dạng lại không cho phép từ chối.
- Ông chủ của các người là Mã Công Thành sao?
Hạ Thiên lười biếng hỏi:
- Nếu là hắn ta, thì vào nói hắn ra gặp tôi, nếu không thì nói hắn đi tìm Mã Công Thành đến dây.
-o0o-
Chương 1136: Hảo hán là đàn ông
- Tiên sinh, ông chủ chúng tôi không phải họ Mã, nhưng anh nói những lời này, có thể tự mình đi tìm ông chủ của chúng tôi.
Một người đàn ông lực lưỡng mở miệng nói.
- Nếu không phải thì cút ra xa 1 chút.
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Đừng quấy rối tôi thắng tiền.
- Tiên sinh, không cần phải ép chúng tôi ra tay.
Những người khác cũng mở lời, giọng điệu uy hiếp.
Trong sòng bạc không có ít người nhìn về phía bên này, có 1 vài người lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Hạ Thiên không tốt. Đến sòng bạc đánh thắng không phải là vấn đề, nhưng phải biết có chừng mực, không sòng bạc nào không hạn chế khách thắng tiền, mà sòng bạc ngầm nếu thắng quá nhiều thì dù lấy đi cũng mất mạng.
Hạ Thiên vung tay, 1 tên đàn ông ngã xuống, sau đó hắn nhấc chân, 1 tên đàn ông khác ngã xuống, sau đó hắn hời hợt nói:
- Các chú không có cơ hội ra tay đâu.
- Tiểu tử, muốn đến gây sự phải không?
Lại có 2 tên phóng ra, nhưng còn chưa vọt đến trước mặt Hạ Thiên thì đã có người xông đến đá bọn họ ngã xuống đất, người ra tay là Mộc Hàm.
- Chồng, cậu cứ tiếp tục chơi, sẽ không có ai quấy rầy.
Mộc Hàm mở miệng nói.
Sòng bạc là như vậy, dù nơi đây có người đánh nhau sống chết thì những con bạc khác cũng sẽ chỉ lo sát phạt, vì vậy dù có đánh nhau nhưng đám người kia vẫn quan tâm vào chiếu bạc nhiều hơn.
Hạ Thiên vẫn thắng, mà Mộc Hàm đánh 1 lúc lâu thì không còn ai dám tiến lên, vì bọn họ phát hiện người phụ nữ kia xinh đẹp nhưng công phu cũng nhất lưu, bọn họ đều không thể nào xáp lại gần, nếu không sẽ bị đá ngã ngay.
- Nếu các người còn lãng phí thời gian ở đây, chút nữa Mã Công Thành chạy đến thì sòng bạc bị chồng tôi thắng hết. Vì vậy tôi khuyên các nguời nên thức thời, tranh thủ gọi Mã Công Thành đến đây, nếu đến thì họa may giữ lại chút tiền dưỡng lão.
Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Đám người bò lên khỏi mặt đất, sau đó không hẹn mà cùng chạy về 1 gian phòng nhỏ trong góc sòng bạc, 10 phút sau 1 người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Mộc Hàm.
Khi thấy người đàn ông trung niên này thì Mộc Hàm quay đầu hô:
- Chồng, hắn đến rồi.
- À, để chơi ván cuối đã.
Hạ Thiên lên tiếng, chuẩn bị đặt cược.
- Tiên sinh, không thể đặt cược, sòng bạc chúng tôi thật sự khó thể nào trả nổi.
Tên nhà cái thật sự muốn khóc, sòng bạc không hạn chế tiền cược, vì vậy dù đặt 100 triệu hay 1 đồng cũng được. Nhưng Hạ Thiên thích đặt tất cả, nếu lần này hắn đặt xong và lại thắng, nhà cái sợ rằng sẽ bị ông chủ chém chết.
- Không trả được thì không trả được, tôi muốn cho các người không trả được.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn ném cắc xuống:
- Nhanh lên, ta chơi 1 ván thôi.
- Điều này … …
Tên nhà cái kia khóc không ra nước mắt, hắn quay đầu nhìn người đàn ông trung niên vừa đi ra.
- Để tôi làm cái.
Người đàn ông trung niên đi vào thay thế, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:
- Này huynh đệ, xưng hô thế nào?
Tên nhà cái chợt cảm thấy như được đại xá, hắn vội vàng nhường chỗ cho người đàn ông trung niên, những người khác cũng thức thời mà dừng tay, bọn họ chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
- Tôi không phải huynh đệ của ông, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Người đàn ông trung niên vừa cầm xúc xắc nhưng lúc này tất cả đã rơi xuống:
- Hạ…Hạ Thiên? Là Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên?
- Đúng vậy, Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên không nhanh không chậm trả lời, sau đó hắn thúc giục:
- Này, nhanh lên, chơi đi, còn chờ gì nữa?
- Hạ tiên sinh, tôi là Mã Công Thành.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên cực kỳ khó coi, gương mặt run rẩy, giọng điệu cũng trở nên cung kính:
- Nghe nói Hạ tiên sinh tìm tôi, không biết tôi có điểm nào đắc tội Hạ tiên sinh?
- À, thật ra ông cũng không đắc tội với tôi.
Hạ Thiên không hề thúc giục Mã Công Thành:
- Hình như ông cũng đã từng nghe qua tên tôi?
- Đại danh của Hạ tiên sinh, trong thủ đô này chẳng mấy ai không biết. Hạ tiên sinh đến đây, chẳng lẽ có hứng thú với sòng bạc này?
Trong sòng bạc nhiệt độ không cao nhưng trên trán Mã Công Thành bắt đầu vã mồ hôi, thật ra không phải ai cũng biết đến danh tiếng của Hạ Thiên, nhưng Mã Công Thành lại biết.
Mã Công Thành không đợi Hạ Thiên trả lời mà nói:
- Nếu Hạ tiên sinh có hứng, Mã mỗ sẽ dùng 2 tay dâng lên, chỉ hy vọng Hạ tiên sinh tiếp tục để tôi ở lại kiếm chút cơm.
Đám người xung quanh nghe được lời của Mã Công Thành mà cực kỳ khiếp sợ, Hạ Thiên này là ai? Sao lại có thể làm cho Mã Công Thành tự nguyện dâng cả sòng bạc?
- À, thật ra tôi không có hứng thú với sòng bạc của ông.
Hạ Thiên luời biếng nói:
- Ông có 1 người vợ tên là Ôn Nhu phải không?
- Vâng, đúng vậy.
Mã Công Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn gật đầu, nhưng trong lòng lại buồn bực, chẳng lẽ Hạ Thiên vừa ý vợ mình?
Nhưng điều này cũng không đúng, tuy nghe nói Hạ Thiên này rất lăng nhăng háo sắc nhưng vợ lại cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần nhìn người đẹp tóc vàng bên cạnh hắn là biết thế nào rồi.
- Tôi không có hứng thú với vợ ông, nhưng, có 1 ông lão có hứng với cô ấy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Này, nếu ông nhanh chóng giúp tôi xử lý chuyện này, tôi cũng không muốn lấy tiền của ông, thật ra tôi cũng muốn nhanh chóng quay về nhà với vợ.
- Hạ tiên sinh, anh…Anh cần tôi làm gì?
Giọng điệu của Mã Công Thành đã thoải mái hơn 1 chút, thật ra hắn cũng không còn hứng thú với cô vợ kia.
- À, đơn giản, ông nhanh chóng ly hôn với vợ, sau đó đưa cô ta đến phòng 919 khách sạn Đô Thành. Chỉ cần sau này cô vợ của ông đi theo ông lão trong phòng 919, sau này tôi sẽ không tìm ông gây phiền.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Mã Công Thành hầu như không có do dự, hắn lập tức đồng ý:
- Không thành vấn đề.
- Này, thấy ông nghe lời như vậy, tôi cũng không làm khó, bây giờ tôi đi trước, nếu ngày mai tôi thức dậy mà chưa thấy ông làm xong, vậy thì sau này đừng mở sòng bạc nữa.
Hạ Thiên thấy Mã Công Thành hợp tác như vậy thì cũng không làm khó, hắn nói xong thì kéo Mộc Hàm đi, cũng không lấy số tiền vài trăm triệu đã thắng, vì hắn đến đây không phải vì tiền.
Hơn 1 giờ sau, trong nhà Mộc Hàm, Hạ Thiên đang cùng Mộc Hàm phi ngựa thì Lữ Nhân điện thoại đến.
- Tiểu tử, giỏi đấy.
Lữ Nhân nói 1 câu như vậy, Hạ Thiên biết rõ có chuyện gì xảy ra, vì vậy hắn trực tiếp cúp điện thoại, tất nhiên hắn sẽ không làm gì, hắn rất rành nghề.
Lữ Nhân cũng không tiếp tục điện thoại đến, dù lão điện thoại đến thì Hạ Thiên cũng không tiếp, vì cả đêm hắn cảm nhận sự mềm mại của Mộc Hàm, cảm nhận độ nóng của nàng … …
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên vừa lăn khỏi người Mộc Hàm thì nhận được điện thoại của công chúa Sama.
- Chồng, hôm nay đến thành cổ nữa không?
Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh dễ nghe của công chúa Sama đã vang lên.
- Vợ công chúa, thành cổ có cái quái gì mà xem?
Hạ Thiên thật tình không muốn đi thành cổ.
- Nhưng em nghe giáo viên tiếng Trung nói, đến Trung Quốc phải đi thăm các tòa thành.
Công chúa Sama nũng nịu nói:
- Cô ấy còn nói, có câu "không đến trường thành không phải hảo hán!"
- Vợ công chúa, cô ấy có nói cho em biết, hảo hán là đàn ông không.
Hạ Thiên nghiên trang nói:
- Em là nữ, tất nhiên không thể là hảo hán, vì vậy không cần đi tường thành làm quái gì.
- Phải không?
Công chúa Sama suy nghĩ 1 lúc rồi nói:
- Nhưng, chồng, em đã xem nhiều tấm hình, thấy nhiều cô gái đi đến tường thành.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, công chúa Sama xem ra có quyết tâm muốn đến tường thành.
- Được rồi, vợ công chúa, nếu em muốn đến tường thành, anh đưa em đi.
Hạ Thiên chỉ phải nói.
- Hì hì, chồng, anh rất tốt, vậy thì anh nhanh lên, cũng như hôm qua, em chờ anh trước cổng đại sứ quán.
Công chú Sama lại vui vẻ.
- Chờ anh 1 lát.
Hạ Thiên đồng ý, hắn cúp điện thoại rồi cúi người gặm 2 cái lên bánh bao của Mộc Hàm, sau đó mới lưu luyến nhả ra:
- Vợ, tôi đi tìm vợ công chúa, cô ấy muốn đi thăm tường thành.
- À, đi đi.
Mộc Hàm gật đầu:
- Tôi ngủ 1 lát.
Hạ Thiên mặc quần áo rời khỏi giường, sau đó hắn chạy đến đại sứ quán.
… …
Trước cửa đại sứ quán Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, công chúa Sama đang đứng trước cổng, Hoắc Chinh và Fadini cũng đứng bên cạnh, có chút bất đắc dĩ.
Fadini cũng không quá tình nguyện để công chúa Sama mỗi ngày chạy theo Hạ Thiên, nhưng nàng có muốn hay không cũng vô dụng, công chúa muốn làm gì thì không phải nàng có thể ngăn cản. Hơn nữa công chúa Sama đến Trung Quốc chính vì tìm Hạ Thiên, nếu không cho công chúa Sama đi cùng Hạ Thiên, điều này là khó khăn rất lớn.
- Chỉ hy vọng không có chuyện gì ngoài ý muốn là được.
Fadini thầm nghĩ, không biết vì sao nàng luôn lo lắng chuyện không may.
Một chiếc xe chạy đến, nhìn có vẻ là 1 chiếc xe taxi bình thường, ngoài lái xe thì còn có 1 người ngồi phía sau. Công chúa Sama đã chạy đến, tuy nàng không thấy rõ người bên trong, nhưng nàng khẳng định đó là Hạ Thiên.
Fadini và Hoắc Chinh cũng theo sau, bọn họ không thể không quan tâm, vì bọn họ cảm thấy người trong xe chưa hẳn là Hạ Thiên.
Xe taxi nhanh chóng dừng lại trước mặt công chúa Sama, sau đó cửa xe mở ra, 1 người nhào xuống.
- Công chúa Sama, mau trở lại.
Vẻ mặt Fadini chợt biến đổi, vì nàng có thể thấy, người này khác biệt với Hạ Thiên.
Fadini vừa hét lên vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Hoắc Chinh cũng kịp phản ứng, hắn rút súng phóng qua.
Chương 1137: Em muốn bay
Công chúa Sama căn bản không ý thức được nguy hiểm, tuy nàng đã nghe được lời nhắc nhở của Fadini nhưng vẫn không kịp phản ứng, nàng bị đối phương kéo vào trong xe, mà chiếc taxi cũng đột nhiên tăng tốc, quay đầu xe bỏ chạy.
Hoắc Chinh rút súng muốn bắn nhưng Fadini đã hô lớn:
- Đừng nổ súng, sẽ ngộ thương công chúa Sama.
Hoắc Chinh nghe Fadini hô như vậy thì có chút do dự, cũng vì hắn do dự nên taxi đã gia tốc, khoảng cách càng xa.
Fadini cũng không nói thêm mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo taxi.
Hoắc Chinh nhanh chóng chạy về chiếc xe cách đó không xa, hắn chuẩn bị lái xe đuổi theo, nhưng hắn vừa chạy được 2 bước thì dừng lại, vì hắn phát hiện mình không cần phải đuổi theo.
Fadini chạy về phía chiếc taxi trong thời gian 3 giây, nàng cảm thấy chiếc taxi càng cách mình xa hơn, nhưng sau đó nàng lại phát hiện khoảng cách ngày càng gần. Điều này cũng không phải là tốc độ chiếc taxi giảm xuống, nguyên nhân cũng vì chiếc taxi chạy rất nhanh nhưng không biết vì sao lại dừng, điều làm Fadini nghĩ mãi không rõ chính là chiếc xe taxi liên tục xịt khói, rõ ràng còn chưa giảm ga.
- Chẳng lẽ xe hư?
Trong đầu Fadini chợt có ý nghĩ như vậy:
- Mong sao trời đất phù hộ, công chúa Sama không xảy ra vấn đề gì.
- Đùng đùng … …
Tiếng súng liên tục vang lên, thì ra là tài xế chiếc taxi rút súng bắn. Lúc này Fadini cũng hiểu vì sao chiếc taxi dừng lại, vì phía trước có người chặn xe.
Điều làm cho Fadini cảm thấy không tưởng chính là người này chặn chiếc taxi mà chỉ dùng tay, lại có vẻ hời hợt dùng 1 tay đè đầu chiếc taxi, mà chiếc taxi cũng không chút di động.
Điều làm cho Fadini cảm thấy khiếp sợ chính là người kia là Hạ Thiên, là tên đàn ông đã lừa gạt trái tim thiếu nữ của công chúa Sama.
Nhưng những sự kiện làm cho Fadini khiếp sợ còn chưa kết thúc, tài xế taxi liên tục nổ súng, liên tục xạ kích vào người Hạ Thiên, nhưng tên này căn bản không né tránh, chỉ vung tay trái lên. Sau đó trong tay hắn có hơn 10 viên đạn, hắn lại vung tay lên, 10 viên đạn bay ra ngoài.
- Á!
- Á!
Hai tiếng kêu thảm thiết hầu như cùng vang lên 1 lúc, tên tài xế chiếc taxi và tên đàn ông đã bắt cóc công chúa Sama bị trúng đạn, 2 cơ thể ngã xuống.
- Hai thằng ngu!
Hạ Thiên lầm bầm nói 1 câu, sau đó hắn buông tay phải, chiếc xe không bị khống chế tiếp tục chạy về phía trước, khoảnh khắc xe chạy qua bên người thì hắn mở cửa ôm công chúa Sama ra ngoài.
- Đùng.
Chiếc taxi không còn bị khống chế lập tức đâm vào 1 thân cây ven đường phát ra 1 âm thanh rất lớn, cuối cùng cũng dừng lại.
Hạ Thiên lại cười hì hì với công chúa Sama:
- Vợ công chúa, em còn muốn đi ngắm tường thành sao?
Fadini đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong mắt lóe lên cái nhìn khác thường, bây giờ nàng đã hiểu vì sao công chúa Sama lại vừa ý người đàn ông này. Đúng là không có đạo lý, đáng lý nàng phải sớm hiểu, với thân phận của công chúa Sama, với trí thông minh tuyệt đỉnh của công chúa, sao có thể vừa ý 1 người đàn ông tầm thường.
Theo như lời nói của Hoắc Chinh, đây là 1 người đàn ông thần kỳ, không, trong mắt Fadini thì Hạ Thiên thật sự như thần, tình cảnh vừa rồi chỉ có thần mới làm được.
Khi Fadini nghe rõ câu nói của Hạ Thiên thì xem như tỉnh táo lại, sau đó nàng sinh ra cảm giác không biết nói gì hơn. Tên này đúng là, công chúa Sama vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người ta bắt đi, bây giờ hắn còn có tâm tư đi ngắm tường thành sao?
Fadini cũng không đợi công chúa Sama mở miệng, nàng vội vàng chạy đến nói:
- Công chúa Sama, bên ngoài rất nguy hiểm, công chúa cũng đừng nên đi ngắm cảnh tường thành.
- Tuy tôi không thích ngắm cảnh tường thành, nhưng nếu vợ công chúa đi theo tôi thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Hạ Thiên lười biếng nói 1 câu.
Công chúa Sama tuy vừa rồi có chút kinh hoàng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, lúc này nàng cũng mở miệng nói ra quyết định của mình:
- Em muốn đi ngắm cảmh tường thành, em không sợ nguy hiểm, chồng sẽ bảo vệ em.
- Nhưng, nếu … …
Fadini tuy rất tin tưởng năng lực của Hạ Thiên nhưng nàng vẫn cảm thấy ở lại đại sứ quán thì an toàn hơn.
Hạ Thiên cắt ngang lời Fadini:
- Theo tôi thì không có nếu niếc gì cả.
- Fadini tiểu thư, nếu công chúa Sama muốn đến tường thành, hay là chúng ta nên đi ngay.
Hoắc Chinh cũng mở miệng nói, bây giờ trong đại sứ quán đã có nhiều người chạy ra, rõ ràng những động tỉnh ở đây lúc vừa rồi đã kinh động người bên trong, nếu không đi thì sợ rằng sẽ có phiền toái.
Hoắc Chinh thấy đi theo Hạ Thiên và công chúa Sama đến ngắm cảnh tường thành là rất thoải mái, có Hạ Thiên thì hắn không cần lo lắng về vấn đề an toàn, thuận tiện còn có thể tán tỉnh được Fadini.
Tuy Fadini so ra kém công chúa Sama nhưng cũng là người đẹp, nếu có thể kéo nàng lên giường thì cũng coi như là thành tích tán gái vĩ đại của Hoắc Chinh.
Vài phút sau Fadini cuối cùng cũng thoả hiệp, đúng là không có biện pháp, công chúa Sama yêu cầu, dù nàng hay là đại sứ quán cũng khó có thể từ chối. Còn sự kiện bắt cóc vừa rồi tất nhiên sẽ có người khác xử lý, tạm thời không cần Fadini xen vào. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có cảm giác bất an, sự kiện bắt cóc lần này rõ ràng hướng về phía công chúa Sama, hơn nữa cũng không phải sự kiện ăn may, mà sớm có kế hoạch, nàng cảm thấy sự việc này cũng không vì 2 người kia chết đi mà chấm dứt.
… …
Tết nguyên tiêu năm nay rất lạnh, gió cũng rất lớn, trên trường thành gió càng lớn, càng thêm lạnh, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà không có nhiều người trên tường thành.
Tất nhiên đối với Hạ Thiên và công chúa Sama thì gió lớn và khí lạnh cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, Hạ Thiên không sợ lạnh, gió lớn căn bản cũng không thổi đến người hắn và công chúa Sama. Hắn nắm tay công chúa Sama đi trên tường thành, vẻ mặt thoải mái, mà vẻ mặt công chúa Sama thì có vẻ rất hưng phấn.
Hai người đi càng xa thì càng có ít người, cuối cùng 4 phía chỉ còn lại 4 người bọn họ, vì Hoắc Chinh và Fadini cũng đi theo.
So sánh với sự thích ý của Hạ Thiên và công chúa Sama thì Fadini và Hoắc Chinh thật sự không tốt cho lắm, Hoắc Chinh bắt đầu hối hận vì đi đến đây, bây giờ hắn tình nguyện quay về xử lý những chuyện vụn vặt còn hơn. Hôm nay thời tiết dưới 0 độ, lại có gió lớn, tuy bọn họ đã đi được vài giờ nhưng hắn và Fadini chỉ là người thường, tố chất cơ thể cũng chỉ tốt hơn 1 chút so với người bình thường, tuy vậy cũng thật sự rất mệt.
- Công chúa Sama, cũng không còn sớm nữa, chúng ta có nên đi xuống chưa?
Fadini cuối cùng cũng không nhịn được phải nói 1 câu:
- Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ cũng đã trưa rồi.
- Tôi muốn leo lên chỗ cao nhất kia.
Công chúa Sama dùng ngón tay chỉ lên phía trên rồi nũng nịu nói.
Fadini và Hoắc Chinh cùng nhìn theo hướng chỉ tay của công chúa Sama, sau đó bọn họ thiếu chút nữa thì hôn mê, chỗ cao nhất kia sao? Trời ạ, cũng không biết còn bao xa, nhưng với tốc độ của bọn họ vào lúc này thì muốn đến đó cũng phải đến tối.
- Công chúa Sama, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi 1 lúc, ăn 1 vài thứ, uống nước nữa chứ?
Fadini bất đắc dĩ đề nghị.
- Được.
Lần này công chúa Sama lại sảng khoái đồng ý.
Fadini đã sớm có chuẩn bị, trước khi đi nàng đã chuẩn bị bánh mì và đồ uống, nàng còn tìm 1 địa phương tránh gió, chuẩn bị lau mặt đất cho công chúa ngồi, nhưng nàng chợt phát hiện công chúa đã ngồi xuống. Tất nhiên công chúa Sama cũng không ngồi xuống đất, nàng ngồi lên người Hạ Thiên, còn Hạ Thiên thì trực tiếp ngồi xuống đất.
- Hạ tiên sinh, với tốc độ của chúng ta từ lúc sáng đến giờ, nếu công chúa Sama muốn đi đến chỗ kia, sợ rằng phải đến tối, đến lúc đó muốn xuống cũng khó.
Sau Khi ăn xong thì Hoắc Chinh không nhịn được phải nói với Hạ Thiên.
- Nếu không phải các người cứ đi theo thì tôi đã đưa vợ công chúa đi từ lâu rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Khụ khụ … …
Hoắc Chinh nghe nói vậy thì thiếu chút nữa đã nghẹn bánh mì trong cổ.
Hạ Thiên cũng lầm bầm:
- Nếu không thì các người có thể chờ ở đây, tôi đưa công chúa đi dạo 1 vòng, thế nào?
- Chồng, anh có thể đưa em đi lên rất nhanh sao?
Công chúa Sama vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, đến ngay lập tức, sau đó có thể đưa em bay xuống.
Hạ Thiên trả lời.
- Bay?
Công chúa Sama rất ngạc nhiên:
- Giống như máy bay sao?
- Không kém bao nhiêu.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Vợ công chúa, em có muốn bay không?
- Muốn chứ, muốn chứ.
Công chúa Sama liên tục trả lời, nàng không muốn mới là lạ.
- Sau khi bay xuống thì chúng ta có trực tiếp về nhà không?
Hạ Thiên lại hỏi, hắn cũng không muốn đi dạo ở đây, chẳng có gì ra hồn.
- Được.
Công chúa Sama đồng ý, sau đó nàng ôm cổ Hạ Thiên:
- Chồng, mau đưa em lên.
- Hai người ở lại đây 1 lúc, nếu không xuống trước cũng được.
Hạ Thiên bế công chúa Sama lên, sau đó liền biến mất, khoảnh khắc sau đã biến mất trong mắt Fadini và Hoắc Chinh.
- Quá nhanh.
Hoắc Chinh không khỏi tán thưởng.
- Thật sự rất nhanh.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên đón lời Hoắc Chinh, nhưng vẻ mặt Hoắc Chinh không khỏi biến đổi, vì âm thanh này không phải phát ra từ miệng Fadini.
Sau đó Hoắc Chinh đứng lên xoay người và rút súng ngắn, hắn thấy 1 người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài vài thước, người đàn ông này mặc trường bào màu xám, làm Hoắc Chinh cảm thấy rất quỷ dị.
- Anh là ai?
Hoắc Chinh chĩa súng vào người đàm ông áo bào xám, giọng điệu không khỏi có chút căng thẳng. Dù người đàn ông này chưa làm gì nhưng lại đứng đó tạo áp lực rất lớn lên nguời Hoắc Chinh.