Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 10

Phụt.

Nếu không phải Tiêu Dương tránh nhanh, Quân Thiết Anh đã phun đầy cơm lên mặt hắn rồi.

Nhưng hai người không rảnh bận tâm đến điều này, trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tố Tâm.

Tiêu Dương rùng mình, dùng tay sờ vào hạ thân của mình. Sau khi xác định tạm thời còn chưa bị cắt, hắn cảm thấy yên tâm, nhưng hai chân vẫn vô thức kẹp lại, e sợ lại có biến.

Những lời này của Bạch Tố Tâm chỉ là nhất thời xúc động nói ra, vội trừng mắt kéo ghế ra.

-Tôi ăn no rồi.

Sau đó hấp tấp đi vội vào phòng.

Ăn xong bữa cơm tối hữu kinh vô hiểm, Tiêu Dương liền nhập vai thư đồng của mình. Việc lớn nhỏ trong nhà nhất định phải làm, tay chân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa. Hai cô gái ở trong phòng của riêng mình, còn Tiêu Dương thì tiếp tục ngồi máy tính tìm hiểu kiến thức hiện đại.

Ước chừng khoảng tám giờ tối.

Rầm.

Cửa phòng Bạch Tố Tâm mở ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời gắn thêm một bông hoa màu trắng. Dáng người cô vốn cao gầy, quần áo ôm gọn vào người, lại càng thêm xinh đẹp.

-Tiêu Dương, theo tôi ra ngoài.

Tiêu Dương nghe gọi liền quay người lại, ánh mắt không khỏi ngốc trệ, nghi ngờ hỏi:

-Đi ra ngoài làm gì?

-Thay đổi ngoại hình cho anh.

Bạch Tố Tâm cũng không giải thích thêm, đi thẳng ra cửa. “Hiếu kỳ bảo bảo” Tiêu Dương vội vàng đi theo đằng sau.

Hai người đi thang máy xuống tầng hầm. Tiêu Dương chưa từng đi thang máy, cho nên cảm thấy đứng không vững lắm.

-Anh không biết lái xe sao?

Hai người đi về phía bãi đậu xe. Bạch Tố Tâm dừng trước một chiếc Chery QQ3 màu đỏ, mở cửa xe:

-Đây là xe mà chúng tôi chuẩn bị cho em họ đến trường. Ba ngày nay anh còn có một nhiệm vụ khác, chính là học lái xe. Còn về phần bằng lái, anh không cần lo lắng. Có vấn đề gì không?

-Vấn đề? Đương nhiên là không rồi.

Tiêu Dương mỉm cười:

-Học lái xe cũng giống như học cưỡi ngựa, chỉ cần cưỡi nhiều thì biết thôi.

……

Bạch Tố Tâm im lặng, nhưng sau khi lên xe vẫn kiên nhẫn giải thích trình tự thao tác cơ bản cho Tiêu Dương. Điều khiến cho Bạch Tố Tâm kinh hãi chính là, tuy gã thanh niên này hỏi cái gì cũng không biết, nhưng sau khi cô giảng qua một lần, hắn có thể ghi nhớ toàn bộ.

Hô.

Chiếc Chery QQ xinh xắn lướt ra đường cái. Bạch Tố Tâm hoài nghi nhìn Tiêu Dương:

-Nói thật, trước kia anh thật sự chưa từng học lái xe?

Tiêu Dương lắc đầu.

Hừ, đàn ông đều là chúa nói dối.

Tùy tiện tìm một tiệm hớt tóc bình thường, Bạch Tố Tâm dẫn Tiêu Dương vào, nói:

-Cắt cho anh ta kiểu nào cũng được.

Ước chừng một phút.

-Được rồi, tiên sinh.

Thợ cắt tóc nhìn gã thanh niên anh tuấn trước gương, nhịn không được thở dài trong lòng. Thật không nghĩ đến, gã thanh niên thoạt nhìn có chút bê bối, sau khi cắt gọn tóc, lại soái đến không hợp thói thường như vậy, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời như sao:

-Đúng là một mỹ nhân bại hoại.

Thợ cắt tóc nhìn Tiêu Dương trong gương, ánh mắt mang theo ánh sáng kỳ quái.

Tiêu Dương sởn cả gai ốc, cơ thể như lò xo bật dậy.

Lúc này, Bạch Tố Tâm buông tờ báo trong tay xuống, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cả nửa ngày mới khôi phục thần sắc bình thường, duỗi lưng đứng dậy, nhàn nhạt nói:

-Không nghĩ đến anh lại có vài phần tư sắc như vậy.

Trong lòng Tiêu Dương vô cùng bi phẫn. Cái này phải gọi là bổn Trạng Nguyên anh tuấn trác tuyệt mới đúng chứ.

Sau đó, Bạch Tố Tâm dẫn Tiêu Dương đến một vài cửa hàng, chọn mấy bộ quần áo thoải mái bình thường, triệt để thay hình đổi dạng cho Tiêu Dương.

Một người đàn ông anh tuấn ngời ngời xuất hiện bên cạnh Bạch Tố Tâm. Nhìn qua, hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.

Nhưng, Tiêu Dương vì vậy mà phải trả một cái giá khá cao. Nửa tháng tiền lương, hai phần ba trong đó đã đáng thương mà bay theo gió.

-Tố Tâm cô nương…

-Không nên gọi tôi là cô nương.

Bạch Tố Tâm cảm giác xưng hô này như thế nào cũng không được tự nhiên.

Tiêu Dương lập tức khó hiểu. Không cho gọi là cô nương?

Chẳng lẽ…

Ánh mắt Tiêu Dương quét qua mắt Bạch Tố Tâm, lập tức bình thường trở lại, vỗ vai cô, cười nói:

-Tố Tâm huynh đệ, thì ra huynh là nam cải nữ trang.

Bốp.

Bạch Tố Tâm gạt phắt cánh tay Tiêu Dương đang đặt trên vai của mình.

Sau đó ưỡn ngực của mình cao thật cao.

Đàn ông? Có đàn ông nào có thể đạt đến quy mô như thế này?

Bạch Tố Tâm giận dữ nhìn Tiêu Dương. Đây quả thật là một sự nhục nhã đối với cô. Đang muốn giáo huấn cái tên “bảo mẫu” coi trời bằng vung này, một thanh âm trêu tức vang lên đằng sau hai người:

-Ôi chao, rốt cuộc là nam hay nữ, để cho anh đây sờ một chút là ra ngay thôi.

Nghe xong, sắc mặt Bạch Tố Tâm kịch liệt thay đổi, xoay người thật mạnh. Trước mặt là một thanh niên mái tóc đỏ rực, miệng ngậm điếu thuốc còn chưa châm, dáng điệu cà lơ phất phơ đi tới. Sau lưng gã còn có bốn năm tên lưu manh ăn mặc quần áo hình thù kỳ quái, ánh mắt tham lam nhìn vào ngực Bạch Tố Tâm, lại còn nuốt nước bọt ừng ực.

-Cô em đúng là vưu vật, khó trách thiếu gia đây nhất định phải đạt được.

Gã thanh niên tóc đỏ nhổ điếu thuốc ra ngoài, tiến lên vài bước.

Khuôn mặt gã trêu tức nhìn Tiêu Dương:

-Chú em, vị bên cạnh chú là nam hay nữ, chi bằng để anh đây sờ một phát, kiểm chứng cho chú nhé.

Lần thứ hai nghe lời nói này, trong lòng Bạch Tố Tâm gấp lên, nhưng lại nghe được hai chữ vang lên bên tai.

-Không được.

Ngữ khí không thể nghi ngờ.

Bạch Tố Tâm kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, trong lòng dâng lên sự ấm áp. Nói như thế nào, bên cạnh cô cũng là đàn ông. Trong tình huống như vậy, hắn còn có dũng khí nói ra mấy lời này, nói rõ hắn không phải không có chỗ ưa nhìn.

Tiêu Dương nghiêm túc nhìn gã thanh niên tóc đỏ:

-Muốn sờ thì cũng phải là ta sờ.

Bạch Tố Tâm lập tức ngây người.

Gã thanh niên tóc đỏ giật mình, bật cười ha hả, mang theo thần thái trêu tức:

-Nếu không, tao sờ trước mày sờ sau nhé.

-Anh…

Sắc mặt Bạch Tố Tâm trầm xuống, nhịn không được tiến lên vài bước.

-Để ta.

Tiêu Dương kéo Bạch Tố Tâm lại, nhẹ nhàng cười, dường như không đếm xỉa đến.

Bạch Tố Tâm cố nén tâm trạng muốn bóp chết Tiêu Dương.

-Lui xuống đi, trong tình huống này, đàn ông phải đứng đằng trước.

Bạch Tố Tâm giật mình:

-Anh có thể ứng phó?

-Đương nhiên.

Tiêu Dương mỉm cười tự tin:

-Có lý thì đi khắp thiên hạ. Ta sẽ giảng đạo lý cho họ hiểu, có lẽ sẽ không có vấn đề.

-Giảng đạo lý?

Bạch Tố Tâm không khỏi im lặng, liếc nhìn Tiêu Dương. Cô thật không biết gã thanh niên này là điên thật hay giả điên nữa.

Nhưng lúc này, Bạch Tố Tâm khẽ giật mình. Không phải cô đang muốn thăm dò gã thanh niên này sao? Bây giờ còn không phải cơ hội tốt nhất à? Nếu hắn thật sự không có cách nào xử lý, còn cô không kịp ra tay, cùng lắm để cho hắn ăn mấy quyền, xem như trả đũa vụ đùa giỡn cô vừa nãy.

Phụ nữ là loài hay ghi thù nhất mà.

Bạch Tố Tâm vô cùng tự tin với thân thủ của mình. Đối phó với năm ba tên đàn ông, cô vẫn có thể dễ dàng đánh bại.

Nghĩ đến đây, Bạch Tố Tâm chủ động lui về sau vài bước.

Tiêu Dương mỉm cười tiến lên, đưa tay với gã thanh niên tóc đỏ. Trải qua một ngày học tập, Tiêu Dương biết động tác đưa tay ra là một hành động rất lịch sự:

-Tiêu Dương, xin thỉnh giáo nhiều hơn.

Ánh mắt gã thanh niên tóc đỏ nhìn lướt qua bàn tay trắng nõn của Tiêu Dương, sự trêu tức trong mắt càng lúc càng đậm, còn đám người thanh niên đằng sau nhìn Tiêu Dương, ánh mắt tăng thêm vài phần thương cảm.

Ở vùng này, người dám “nắm tay” đại ca tóc đỏ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

-Tao sẽ “chỉ giáo” cho mày nhiều hơn.

Gã thanh niên cầm bàn tay Tiêu Dương, mạnh mẽ phát lực.

A!

Người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại là gã thanh niên tóc đỏ, sắc mặt đỏ tía, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.

Còn Tiêu Dương vẫn mỉm cười vô hại, hai tay nắm chặt, giống như nhiều năm không gặp lại bạn cũ.

-Huynh đài, không cần quá hưng phấn. Ta chỉ muốn nói đạo lý với ngươi mà thôi.

Bạch Tố Tâm đứng sau lưng Tiêu Dương vài bước suýt chút nữa té ngã. Cô đoán Tiêu Dương rất có thể sẽ bị người ta đạp bay.

Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến Bạch Tố Tâm phải mở rộng tầm mắt.

Bị Tiêu Dương ngăn cản tầm mắt, Bạch Tố Tâm chỉ nghe gã thanh niên tóc đỏ dồn dập trả lời:

-Thỉnh giảng, thỉnh giảng…
Bình Luận (0)
Comment