Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 7

Thẩm Thành Văn biến sắc. Từ lúc bắt đầu vào nhà, y đã không thèm để ý đến gã thanh niên ăn mặc kỳ quái này. Không nghĩ đến, trong lúc Quân Thiết Anh sắp sụp đổ, hắn đã đứng dậy và nói một câu như vậy.

-Nếu cô ấy có thể đứng dậy, tôi cũng không ngại để cô ấy đạp một cước.

Thẩm Thành Văn cười lạnh.

Với tài lực của Quân gia, tất cả các chuyên gia giỏi nhất thế giới đều được mời, nhưng vẫn không cách nào chữa khỏi cho Quân Thiết Anh. Ngoại trừ chính bản thân cô, không ai cho rằng cô còn có thể đứng dậy.

Trước mắt có một người, nhưng trong mắt Thẩm đại thiếu lại không đáng kể.

Tiêu Dương đặt tay lên vai Quân Thiết Anh. Phần thân dưới yếu ớt của Quân Thiết Anh lập tức run lên, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu xâm nhập toàn thân. Khi cô sắp triệt để sụp đổ, thanh âm uyển chuyển này đã đem ý thức của cô trở lại.

-Quân Thiết Anh sẽ không vĩnh viễn ngồi xe lăn.

-Khi nàng ấy đứng lên, sau đó...sẽ hung hăng đá ngươi một cước.

Ánh mắt Quân Thiết Anh dần dần sáng lên, tự đáy lòng xuất hiện vài phần tin tưởng, nhẹ nhàng nhìn dáng người thon dài bên cạnh, trong lòng cảm thấy thoải mái. Nhưng khi Quân Thiết Anh chạm vào ánh mắt Thẩm Thành Văn, sắc mặt nhịn không được khẽ biến.

-Tiêu Dương, hãy giúp tôi tiễn anh ta ra ngoài.

Dưới tình huống này, Tiêu Dương vô tình trở thành chỗ dựa cho Quân Thiết Anh.

-Nhất định.

Tiêu Dương mỉm cười, nhìn Thẩm Thành Văn:

-Mời về.

Hắn sở dĩ đứng ra, thứ nhất là nhìn không nổi một người đàn ông lại dồn một cô gái ngồi xe lăn yếu đuối vào tuyệt cảnh. Thứ hai, xem như là báo đáp ơn cho mượn sách của Quân Thiết Anh. Bây giờ, Tiêu Dương đã biết được hắn xuất hiện trong thế giới của một ngàn năm sau. Tuy trong lòng có chút kinh hoàng, nhưng cũng không còn mờ mịt nữa.

Việc cấp bách đầu tiên chính là hòa nhập với thế giới này.

Thẩm Thành Văn hung hăng nhìn Tiêu Dương:

-Anh có biết bổn công tử là ai không?

-Dù sao thì cũng chẳng giống đàn ông.

Tiêu Dương mỉm cười trả lời:

-Nam nhân chân chính không bức nữ nhân.

Thẩm Thành Văn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, dường như muốn nhớ kỹ hình dáng của hắn, sau đó quay sang nhìn Quân Thiết Anh.

-Anh sẽ không đến lần thứ một trăm đâu. Lần sau có lẽ là người do cha em phái đến mang em đi.

-Đây là vận mệnh của em, em kháng cự cũng không được mà trốn cũng không xong.

Thẩm Thành Văn không thèm nhìn Tiêu Dương, vừa nói xong liền quay người rời khỏi.

Một lát sau, ánh mắt Quân Thiết Anh nhẹ nhàng thu lại sự kích động, một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, nhìn Tiêu Dương.

-Cảm ơn.

Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:

-Sống chung dưới một mái nhà, không cần phải khách khí.

Sau đó, Tiêu Dương bước đến ghế sofa ngồi xuống.

Quân Thiết Anh im lặng thật lâu, nhịn không được mở miệng hỏi:

-Cái anh vừa nói...có thật không vậy?

-Cái gì?

Tiêu Dương quay sang nhìn Quân Thiết Anh.

Đó là một gương mặt có cặp lông mày cong cong. Dưới cặp lông mày là một đôi mắt kinh động lòng người. Mỗi một nụ cười hay cái nhăn mày đều giống như tiên nữ. Nhưng khuôn mặt thiên sứ này lại bị trời cao ghen ghét, phải tiếp nhận nỗi khổ bị liệt. Lúc này, hắn mở to mắt nhìn Quân Thiết Anh. Bốn mắt chạm nhau.

Từ ánh mắt của cô, Tiêu Dương có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Quân Thiết Anh. Chờ mong, tinh thần bất định, bất khuất, tuyệt vọng....

Tiêu Dương biết câu trả lời của hắn sẽ ảnh hưởng đến nhân sinh của cô bé này.

-Đương nhiên là thật.

Tiêu Dương mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ:

-Chỉ cần lòng nàng không ngã, nàng nhất định có thể đứng lên.

Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên một tia sáng:

-Cảm ơn.

Xe lăn động đậy, thân ảnh Quân Thiết Anh chậm rãi tiến vào gian phòng.

Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Dương biến mất không thấy mà chuyển thành trầm tư. Cả nửa ngày liền khẽ thở dài, mắt nhìn gian phòng, như có điều suy nghĩ.

.......

.......

Toàn bộ buổi sáng Tiêu Dương đều ngồi xem tivi. Thế giới tương lai này có quá nhiều thứ hắn cần thích ứng. Thứ đồ trong phòng này hắn không quen thuộc. Cho nên, xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, Tiêu Dương quyết định không chạy ra bên ngoài.

Nhờ tin tức và quảng cáo trong tivi, Tiêu Dương biết được không ít đồ vật mới lạ.

Thời gian trôi qua.

Kính cong.

Tiêu Dương đương nhiên biết được thanh âm này là gì, lập tức bước đến mở cửa.

-Anh...

Bạch Tố Tâm giật mình. Cô muốn nói “tại sao anh còn ở đây?”, nhưng cô cảm thấy như vậy là không được lịch sự, lập tức im bặt.

-Tố Tâm cô nương, vào đi.

Tiêu Dương nghiễm nhiên cho rằng mình là chủ nhân nơi này.

Bạch Tố Tâm cũng không so đo, đổi chiếc dép lê, hỏi:

-Thiết Anh đâu?

-Ở trong phòng.

Tiêu Dương mắt không chuyển nhìn quảng cáo trên tivi:

-Đúng rồi, vừa rồi có người tên Thẩm công tử đến tìm Thiết Anh cô nương.

-Thẩm Thành Văn đến đây?

Sắc mặt Bạch Tố Tâm lập tức thay đổi, vội vàng bước đến phòng Quân Thiết Anh, gõ cửa.

-Yên tâm đi, ta đã đuổi gã Thẩm công tử kia đi rồi.

Tiêu Dương cười ngại ngùng.

Bạch Tố Tâm đương nhiên là không tin tưởng Tiêu Dương, bước thẳng vào phòng Quân Thiết Anh. Ước chừng hơn mười phút sau, Bạch Tố Tâm mới đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài, cảm kích nói:

-Tiêu Dương, lần này nhờ có anh.

-Chị Tố Tâm, đại tỷ vẫn chưa về sao?

Bạch Tố Tâm lập tức đau đầu:

-Chị ấy là người cuồng công việc. Ai biết được chị ấy sẽ về lúc nào.

Quân Thiết Anh muốn nói điều gì đó nhưng rồi ngừng lại.

Bạch Tố Tâm mỉm cười:

-Yên tâm đi, chuyện của em chị đã giúp em giải quyết.

Dứt lời, Bạch Tố Tâm lôi từ trong túi xách ra một chồng giấy:

-Đây đều là thông báo tuyển dụng. Chị nghĩ, trong vòng ba ngày mới có thể tìm được người thích hợp cho em.

-Tìm người?

Tiêu Dương tò mò cầm lấy một tờ giấy:

-Thông báo tuyển dụng sinh viên đại học và bảo mẫu. Giới tính: Nữ. Tiền lương: Thương lượng. Số điện thoại liên lạc:xxxx.

Tiêu Dương lập tức hiểu ra. Quân Thiết Anh hành động bất tiện, nhưng vẫn muốn đi học. Bạch Tố Tâm bận làm việc, không thể tùy thời đưa đón Quân Thiết Anh, chỉ có thể thuê một bảo mẫu.

-Không phải là thư đồng sao?

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:

-Thư đồng.

Bây giờ hắn cần nhất là cái gì? Đương nhiên là đẩy nhanh tốc độ để hấp thu hết thảy tin tức của một ngàn năm sau này. Mà nơi dễ dàng thu thập thông tin nhất, bất kể thời đại nào, tuyệt đối cũng đều là trường học. Với tình huống của hắn mà đến trường thì không dễ dàng gì. Còn trước mắt thì có một con đường tắt.

Một gã thư đồng, có thể quang minh chính đại cùng với Quân Thiết Anh đến trường. Như vậy, hết thảy chẳng phải sẽ thuận lý thành chương sao?

Tinh thần Tiêu Dương chấn động, vội nói với Bạch Tố Tâm:

-Tố Tâm tiểu thư, nàng cảm thấy ta thế nào?

Nghe xong, Quân Thiết Anh chấn động, lập tức nhớ đến “thân phận” của Tiêu Dương, trong lòng thầm than. Quả nhiên là một đêm sinh tình. Người này một không cần tiền, hai không đi. Thì ra là chờ chị Tố Tâm trở lại để thổ lộ.
Bình Luận (0)
Comment