Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1006 - Chương 1013: Thiên Địa Đều Về Tay Tuyết Thần Đăng (3)

Chương 1013: Thiên địa đều về tay Tuyết Thần Đăng (3) Chương 1013: Thiên địa đều về tay Tuyết Thần Đăng (3)Chương 1013: Thiên địa đều về tay Tuyết Thần Đăng (3)

Đưa mắt nhìn Linh Vũ và Dực rời khỏi cánh cửa đại điện, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Tiêu Dương mấy tháng nay rốt cục được buông lỏng rồi.

Linh Cưu sư thúc mang cho mình đâu phải một phần lễ mọn, quả thực giống như món quà lớn, tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết giá.

Một cường giả đỉnh cao nhất của Vùng đất di vong! Một Thần tiễn thủ truyên kỳ có thể lấy thủ cấp của tướng lĩnh quân địch ngoài ngàn dặm. Hai người hợp tác, hơn nữa còn có thiên tài quân sự nghịch thiên Tuyết Thần, dung hợp lực lượng của Đằng quân và thành Thánh Vũ, tất nhiên sẽ tổ hợp thành một đội quân mạnh mẽ, quét ngang Vùng đất di vong!

Mục tiêu kế tiếp là thành Ám DạiI

Tiêu Dương tự tin, với thực lực hôm nay của Tư Đồ Quang Huy, cho dù không cần dùng tới quân đoàn mãnh thú thì cũng tuyệt đối khắc chế được thành Ám Dại

Trên thực tế, thành Ám Dạ còn thua nhanh chóng hơn Tiêu Dương dự tính. Ngay vào ngày thứ ba khi Đằng quân xua quân tiến tới, đội quân đầu tiên xảy ra giao chiến trên đường với thành Ám Dạ, kết quả là Đằng quân đã lấy thế bẻ gãy nghiền nát đại thắng!

Trong nhất thời, uy vọng của đại quân dưới trướng Tuyết Thần Đằng văng lên tới một đỉnh cao mới!

Con dân của các bộ lạc trên thảo nguyên băng tuyết Vùng đất di vong đều biết, hôm nay trên thảo nguyên xuất hiện một vị Tuyết Thần Đằng. Quân đội của hắn đang dùng xu thế không thể đón dỡ, nhanh chóng quét ngang thảo nguyên.

Ánh mắt của cả Vùng đất di vong đều tập trung về hướng đó, chờ đợi kết quả cuối cùng. Rốt cục Đằng quân tiếp tục thần thoại bất bại, một lần leo lên đỉnh cao của thảo nguyên băng tuyết hay là quân đoàn Ám Nguyệt có thể mạnh mẽ thay đổi thế lực, nhất thống thiên hại!

Vùi

Bốn thế lực lớn nhất của Vùng đất di vong chia ra liên hợp với nhau, tạo thành một chiến tuyến quyết chiến tại thành Ám Dại

Đang lúc binh mã hai bên chuẩn bị trận quyết chiến cuối cùng, thân là lĩnh tụ đứng đầu Đằng quân, giờ phút này Tiêu Dương lại trở vê Tuyết Sơn một lần nữa.

Hôm nay xuất hiện Tuyết Thần Đằng chính là đối tượng đáng để tất cả mọi người hoan hô nhiệt liệt.

Trán Tiêu Dương nhíu chặt. Càng ngày càng tới gần lúc thảo nguyên đại nhất thống rồi, việc mình cấp bách tất nhiên là cần tìm được Thần Thánh Chi Tâm, hơn nữa dung hợp thành công. Từ miệng Linh Cưu sư thúc hắn đã biết, Thân Thánh Chi Tâm trên ngọn Tuyết Sơn này bởi một biến cố nhiều năm trước nên chỉ còn lại một nửa. Tiêu Dương cũng không biết chỉ dựa vào một nửa Thần Thánh Chi Tâm, hắn có thể tìm được, dung hợp thành công, trở thành thân thể thần linh, hấp thu tín ngưỡng lực của vạn dân, để thần quang phủ xuống Vùng đất di vong một lần nữa hay không? Nhờ đó hắn mới có thể mở cánh cửa thần linh, bước vào Thần Linh Đệ Tứ Cảnh.

Không ít tiếng hoan hô vang vọng thảo nguyên.

Trời đất phủ đầy băng tuyết trắng ngần, ngọn núi cao vút trong mây giống như không có đỉnh. Bóng dáng Tiêu Dương nhảy lên mười mấy trượng, thần thức trải rộng tám phương.

Đẳng quân quét ngang suốt đường đi. Phạm vi thuộc quyền thống trị của Đằng quân tại Vùng đất di vong cũng càng ngày càng được mở rộng, vô cùng nhanh chóng. Thậm chí cuối cùng đột nhiên thành Ám Dạ tuyên bố liên hợp với Nguyệt inh, đổi tên thành quân đoàn Hắc Nguyệt, tập kết lực lượng của hai thế lực cường đại, hơn nữa sợ rằng sau lưng còn có Thần linh bên ngoài Vùng đất di vong âm thầm ủng hộ. Rốt cục ở ngoài một trăm dặm ngoài cửa thân ảnh, lần đầu tiên bọn họ cản được bước tiến của Đằng quân.

Thảo nguyên băng tuyết tại bao nhiêu năm tháng trước chỉ có một thần duy nhất đó là Tuyết Thần! Khi thành Ám Dạ khởi động Thần chiến, ngọn lửa chiến tranh thiêu đối toàn bộ Vùng đất di vong. Trong đó có bao nhiêu con dân bộ lạc hy vọng có một vị lĩnh tụ đứng ra, chấm dứt chiến loạn đột ngột xảy đến này, để thảo nguyên trở về sự yên bình trước kia.

Tất cả mọi người đều rửa mắt chờ xem.

- Rốt cục là ở nơi nào chứ?

Thảo nguyên băng tuyết chưa bao giờ thống nhất dường như đã đạt tới xu thế đại nhất thống.

Tiêu Dương đứng trên một tảng đá lớn trên Tuyết Sơn, thân thể sừng sững thẳng tắp trong gió lạnh, mày kiếm nhịu chặt, trong đầu hồi tưởng lại những lời nói của Linh Cưu tiên sinh:

- Rốt cục Thần Thánh Chi Tâm ở địa phương nào?

Càng không tìm ra, trong lòng Tiêu Dương càng sốt ruột.

- Đằng, tặng cho ngươi.

Tiêu Dương thở dài một tiếng. Hôm nay muội muội Kim Kiếm đã rơi vào trạng thái hôn mê, căn bản mình cũng không biết phải hỏi thăm người nào nữa.

- Ngươi vẫn chưa tìm được thứ mình muốn tìm sao?

Tiêu Dương nhíu mày chặt, tâm thần từ từ hợp nhất, chậm rãi tìm kiếm từng tấc đất bốn phương tám hướng. Nhưng Đại Tuyết Sơn mênh mông như thế, muốn lục soát hoàn toàn một lần đâu có dễ.

- Ta cảm thấy thân thể mình khác rất nhiều so với trước đây.

- Dụng tâm đi tìm... Thế nào là dụng tâm?

Ánh mắt thiếu nữ Tuyết Kiều cũng hơi mê hoặc khó hiểu:

- Hình như ta hiểu phi thường rõ mọi chuyện trên thảo nguyên này. Giống như là... Sớm đã nằm mơ thấy vô số năm tháng trên thảo nguyên băng tuyết này vậy.

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Thân Thánh Chi Tâm.

Tiêu Dương đang tự hỏi vấn đề Thần Thánh Chi Tâm, nghe vậy nhìn lại, gật đầu.

- Gần đây xảy ra một việc lạ.

Thiếu nữ Tuyết Kiều nói khẽ:

Đúng lúc hoàng hôn, Tiêu Dương bước chậm tới Hồ Ẩm Mã dưới chân Tuyết Sơn. Dưới ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ, một thiếu nữ xinh đẹp đang hái một bó tiên hoa đẹp nhất, cười lộ má núm đồng tiền:

Thiếu nữ Tuyết Kiều nhìn Tiêu Dương, muốn nói lại thôi. Nửa ngày sau, nàng lại hái một đóa tiên hoa ven hô, hít một hơi, nói:

- Đằng...

Tiêu Dương nhận tiên hoa, cất tiếng nói cảm ơn, ánh mắt nhìn mặt hồ gợn sóng nhẹ, lâm vào suy tư.

- Loại cảm giác này, dường như ta hiểu rõ toàn bộ vùng đất này trong lòng bàn tay. Thậm chí ta còn có cảm giác, trên Tuyết Sơn có một thứ gì đó không tâm thường. Không biết đó có phải thứ Đằng muốn tìm hay không?

- Thứ gì đó không tâm thường?

Tiêu Dương ngạc nhiên, chợt đôi mắt liền sáng ngời:

- Ngươi... Cảm nhận được thật sao?

Ánh mắt sáng quắc của Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào thiếu nữ Tuyết Kiều, ngây ngẩn cả người! Quả thật lúc này hắn mới chú ý tới sự khác biệt của thiếu nữ Tuyết Kiều. Một là thực lực, lần đầu tiên khi Tiêu Dương nhìn thấy thiếu nữ Tuyết Kiều, thực lực của nàng lúc ấy có thể nói là yếu ớt. Điểm duy nhất nổi bật là nàng có thể trị hết lực lượng của mọi thuộc tính. Theo điển tịch của tộc Tuyết Man ghi lại, đó là năng lực thuộc về thần linh. Cũng bởi vì vậy, thiếu nữ Tuyết Kiều mới được tộc Tuyết Man kỳ vọng rất nhiều! Lão tộc trưởng và Mạc Ngân Hà nằm mơ cũng đều mong có một tấm lệnh bài tổ địa, để thiếu nữ Tuyết Kiều có cơ hội tiến vào tổ địa, nhận được truyền thừa của Tuyết Thần. Mà hôm nay, Tiêu Dương phát hiện ra thực lực bản thân của thiếu nữ Tuyết Kiều không ngờ đã đuổi kịp Tuyết Thần rồi! Ba tháng ngắn ngủi, đây là sự nhảy vọt về chất.

Ngoài ra thì còn có khí chất.

Tiêu Dương có cảm giác, giờ phút này thiếu nữ Tuyết Kiều tựa như có thêm vài phần hơi thở thân thánh.

- Chẳng lẽ tộc Tuyết Man thật sự là hậu duệ của thần linh thượng cổ? Mà giờ phút này thiếu nữ Tuyết Kiều đã thức tỉnh huyết mạch của thần linh tổ tiên rồi!

Trong đầu Tiêu Dương hồi tưởng lại tư liệu về thần linh mà muội muội Kim Kiếm đã cung cấp cho mình. Thần linh đại khái phân làm hai loại. Một trong số đó là huệ duệ của thần linh, mang huyết mạch thân linh, thức tỉnh tu luyện, cuối cũng thành thần. Một loại khác là dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, từng bước một, bước trên con đường hướng về thần linh.

- Không ngờ lại là sự thật. Chậc chậc, quả thực là khó tin rồi.

Trên quán rượu đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc. Lập tức toàn bộ quán rượu liền xôn xao hẳn.

- Hả! Xích Thiên Lượng lại bị vượt qua một lần nữa rồi!

Tất cả mọi người không dám có suy nghĩ xấu, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng.

Bốn tháng nay, mọi người không khi nào không nhớ mong Tiêu Dương! Hầu như mỗi thời mỗi khắc bọn họ đều chú ý tới Chiến Điểm Bảng, hắn vọng có thể thấy cái tên quen thuộc kia. Nhưng mỗi lần bọn họ đều thất vọng mà thôi.

Giát Giát hòa thượng cũng bởi thế mới gặp đám người Diệp Tang ở đây.

Tiêu Dương mơ hồ chờ mong, vẻ sầu lo trên mặt cũng lập tức được quét sạch. Cho dù là thế nào, cuối cùng Thần Thánh Chi Tâm cũng có đầu mối rồi, còn tốt hơn là mình như con ruồi không đầu bay loạn.

- Tốt.

Thiếu nữ Tuyết Kiều nhoẻn miệng cười.

xkư*kkk,

xkk*xkS

Thiên Tài Thí Luyện Địal

- Bốn tháng rồi! Sao còn chưa có tin tức gì của Lão Đại?

Tại vị trí dựa vào cửa sổ của một quán rượu, một cái đầu trọc lốc lóe sáng. Hòa thượng Giát Giát nhìn đám người đi tới đi lui phía dưới, lông mày nhíu chặt. Bên cạnh gã không ngờ là mấy khuôn mặt quen thuộc. Diệp Tang, Dịch Quân Nhi, La Thiên Tôn Tọa, Trữ Cốc và Cao Cáo Chấn! Bốn tháng qua đi, tất cả mọi người đều đã tụ họp tại thành Ương Cung rồi. Tiêu Tinh đã đợi ở đây một tháng, không có bất cứ tin tức gì của Tiêu Dương, dưới sự áp thúc giục của Phiêu Phiêu sư tỷ liền bị ép rời đi.

Thành Ương Cung được xưng là tòa thành trị lón nhất tại Thân Linh Đệ Tứ cảnh. Bên trong thành trì bao la vạn tượng, hầu như đại đa số thiên tài tiến vào Thần Linh Đệ Tứ cảnh đều xuất phát từ hướng này.

- Nếu như vậy thì ngày mai chúng ta cùng lên Tuyết Sơn nhé!

Đột nhiên Tiêu Dương nhớ tới câu muội muội Kim Kiếm nói khi màn đêm buông xuống cũng tại ven hồ Ẩm Mã này. Có lẽ sau này thiếu nữ Tuyết Kiều còn có thể giúp đỡ mình. Lúc ấy Tiêu Dương cũng không để ý tới lời này lắm, hôm nay xem ra quả thực nàng có thể trợ giúp rất lớn rồi!

Trên người thiếu nữ Tuyết Kiều có huyết mạch của thần linh, có cảm giác với Thần Thánh Chi Tâm cũng không phải chuyện kỳ quái!

Đây là chuyện tốt. Sau khi mình rời khỏi thảo nguyên băng tuyết, vùng đất này sẽ do thiếu nữ Tuyết Kiều thống trị. Nàng mới là hậu duệ thật sự của Tuyết Thần.

Thiếu nữ Tuyết Kiều mới là thân chính thức trên thảo nguyên băng tuyết này!

Mà thiếu nữ Tuyết Kiều trước mắt tựa như đúng là... Thức tỉnh huyết mạch thần linh!

- Đường Hạo này rốt cục là nhân vật thế nào chứ? Nghe nói căn bản không phải là con nối dõi của thần linh, không ngờ có thể liên tục áp chế thiên tài mạnh nhất của Tam Xích Thần Linh Điện trên Chiến Điểm Bảng, Xích Lượng Thiên!

- Quả thực là kỳ tích!

Đám người hòa thượng Giát Giát cũng nhanh chóng xem xét Chiến Điểm Bảng. Cứ ba canh giờ, Chiến Điểm Bảng lại thay đổi một lần. Quả nhiên vị trí đứng đầu Chiến Điểm Bảng lúc này lộ ra một cái tên vô cùng chói mắt - Đường Hạo!

- Giá trị chiến điểm: 5516. Đúng là dị thường mà.

Dịch Quân Nhi mở to hai mắt. Tất cả mọi người cũng không nén nổi thở dài.

- Xích Lượng Thiên, giá trị chiến điểm, 5420. đừng thứ hai, quả nhiên là bị vượt gân một trăm chiến điểm!

Lúc này hòa thượng Giát Giát không khỏi hơi hả hê, cười ha hả:

- Hay lắm, không có gì khiến kẻ khác vui vẻ hơn là thiên tài của Tam Xích Thần Minh Điện bị áp chế.

Hòa thượng Giát Giát đã biết ân oán giữa Tiêu Dương và Tam Xích Thần Minh Điện từ miệng mọi người rồi, hiển nhiên tràn ngập địch ý với Tam Xích Thần Minh Điện.

- Ngắn ngủi bốn tháng, giá trị chiến điểm đã đột phá ngưỡng năm nghìn! Quả thực là...

Cao Cáo Chấn nhìn thoáng qua giá trị chiến điểm của mình, mới chỉ có hơn ba trăm điểm, cách tiêu chuẩn một ngàn điểm còn tới hơn sáu trăm, càng khóc không ra nước mắt. Trên Địa Cầu mình cũng được coi là nhân vật thiên tài rồi, vậy mà so sánh với tên biến thái yêu nghiệt kia thì không chỉ kém có một chút đâu.

- Trên Chiến Điểm Bảng, trước mắt có thể nói là nhị long tranh phong rồi!

La Thiên Tôn Tọa cảm thán.

- Hai vị trí đứng đầu và thứ hai đều đột phá cửa khẩu năm nghìn điểm. Mà Già La Á Mạn đứng thứ ba mới chỉ hơn bốn nghìn chiến điểm, còn thua kém hai vị thiên tài đứng đầu bảng không ít. - Nghe đồn Xích Lượng Thiên là thiên tài đệ nhất, ngàn năm khó gặp ở Tam Xích Thần Minh Điện đấy. Diệp Tang cảm khái. - Rốt cục Đường Hạo là thiên tài đến từ nơi nào, không ngờ lại có thể áp chế được gã.
Bình Luận (0)
Comment