Chương 1071: Đến xem Tiêu Dương chết một chút xem!
Chương 1071: Đến xem Tiêu Dương chết một chút xem!Chương 1071: Đến xem Tiêu Dương chết một chút xem!
Trong lều vải, sau khi Tiêu Dương rời đi, tất cả mọi người vẫn tập hợp, chờ đợi trắng đêm không ngủ, ánh mắt không ngừng nhìn về cửa lều vải.
- Tiểu Soái ca, lão đại của anh... Thật sự là Đường Hạo à?
Giọng điệu Bạch Húc Húc có vẻ khiếp sợ.
Mặt Vân Tiểu Soái không chút thay đổi nói:
- Cậu đã hỏi một trăm lẻ bảy lần rồi đấy.
Vân Tiểu Soái bội phục ở chỗ không ngờ Bạch Húc Húc có thể duy trì vẻ 'khiếp sợ" mỗi lần hỏi y như nhau.
-... Tôi thật sự không ngờ nổi.
Bạch Húc Húc hậm hực nói.
- Không biết tại sao đột nhiên Đường Hạo lại tới tìm Tiêu Dương như vậy.
Vân Tiểu Soái rất khẳng định:
Vân Tiểu Soái:
- Yên tâm đi. Mặc dù lão đại của tôi hơi không nói lý lẽ nhưng cũng sẽ không gây khó dễ với Tiêu đại ca đâu.
Bạch Húc Húc mở mắt, khiếp sợ nói:
Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài lều vải. Bóng dáng Tiêu Dương tiến vào trong.
Trong lều vải hoàn toàn yên ắng.
- Tôi hiểu rõ anh ấy mà.
- Tiểu Soái ca, lão đại Đường Hạo của anh... Là người đứng đệ nhất trên Chiến Điểm Bảng đấy à?
Chỉ chốc lát sau.
Lông mày Diệp Tang nhíu chặt. Danh tiếng của Đường Hạo tại Thần Linh Cảnh Địa thật sự rất lớn. Đây là nguyên nhân khiến mọi người lo lắng.
- Tiêu Dương!
Mấy người đều đứng lên, đồng thời thở phào một hơi.
- Cậu đúng là hiểu rõ y đấy.
- Lão đại
- Vị thứ hai tiến vào Thân Linh Đệ Ngũ Cảnh - Đường Hạo!
- Y nói có việc gấp.
Hôm nay cũng không biết bởi nguyên nhân gì, lần lượt có thiên tài tiến vào Thần Linh Đệ Ngũ Cảnh. Đương nhiên theo tin tức xuất hiện trong đầu mọi người, chỉ có mười người đứng đầu tiến vào Thần Linh Đệ Ngũ Cảnh.
- Đường huynh đã rời đi rồi. - Lão đại, không phải Giát Giát đã nói là tới hoàng hôn mới là thời điểm phát động tiến công sao?
Ánh mắt Vân Tiểu Soái nhìn phía sau Tiêu Dương một chút...
-... Lão đại cao chiêu thật.
- Bố trí trước.
Tiêu Dương nháy mắt cười với Bạch Húc Húc:
Tiêu Dương nói:
- Mọi người thu thập một chút, chúng ta chuẩn bị xuất phát!
Tiêu Dương võ tay, tập trung mọi người lại.
Bạch Húc Húc ngây ra:
Đồng thời khi hắn nói lời này, hâu như trong đầu mọi người tại Thần Linh Cảnh Địa đều hiện lên một tin tức...
Tiêu Dương sửng sốt một chút, dường như hiểu rõ tại sao Hỗn Thế Đại Ma Vương này lại vội vã rời đi, chỉ sợ là ngay cả điểm này cũng muốn vượt Xích Lượng Thiên!
- Vị thứ ba tiến vào Thần Linh Đệ Ngũ Cảnh - Xích Lượng Thiên.
Không tới vài giây sau khi nhận được tin tức này, một tin tức khác lại hiện lên...
Bạch Húc Húc âm thầm nịnh bợ.
Sau đó, Tiêu Dương để Diệp Tang thi triển thuộc tính Huyễn, hóa trang thành khuôn mặt một người bình thường, đi ra ngoài gọi Giát Giát về.
Nửa giờ sau, mọi người lại tập hợp.
- Cái gì? Tiến vào thung lũng lớn?
Khi Tiêu Dương vừa nói xong, tất cả mọi người đều kêu lên kinh ngạc.
- Tiêu Dương, mười người chúng ta đi công phá đàn ác thú Hỏa Tê trên vạn con...
La Thiên không nói tiếp, ý tứ đã quá rõ ràng.
- Lão đại, anh... Có chịu kích thích gì không thế?
Giát Giát cẩn thận hỏi.
Càng không biết, một đám người mà bọn họ không để ý tới này...
Hầu như đồng thời, Tiêu Dương "nghênh ngang" thông qua phương thức truyền tin của quân đoàn thần thánh ở thung lũng lớn/cố ý" đưa tin tới vài thế lực thần linh. Chẳng qua lúc này là thời khắc mấu chốt tiến công đàn ác thú Hỏa Tê, tất cả mọi người cũng không để ý nhiều.
- Xem ra không cần chúng ta phải ra tay, bọn chúng sẽ chết dưới gót sắt của ác thú Hỏa Tê rồi!
Nửa ngày sau, công chúa Thương Y mới cười lạnh:
Một câu nói này liền khiến công chúa Thương Y sửng sốt...
- Đúng, bọn chúng được Kim Mao Côn Vương dẫn đầu, nhằm về hướng thung lũng lớn rồi!
- Không có vấn đề gì.
Tiêu Dương hận không thể trực tiếp xử lý cả đám người này. Thú vương nhận chủ là chuyện gần như không có khả năng, đương nhiên nhất thời mọi người cũng khó tin nổi.
Cuối cùng, Tiêu Dương vung tay lên:
- Các người đi theo tôi.
Mọi người đi ra khỏi lêu vải, nhảy lên ngựa, chạy về hướng thung lũng lớn...
- Phát hiện ra Tiêu Dương rồi?
Một giọng nói vội vàng truyền vào trong trận địa của Doanh Hoàng Thần Điện. Đôi mắt công chúa Thương Y bùng lên sát khít
Mặt Vân Tiểu Soái không chút thay đổi đi tới, nhìn mặt Tiêu Dương, lắc đầu:
Ánh mắt mọi người nhìn về phía... Vân Tiểu Soái.
Nửa ngày sau.
Lầu vài liền lặng ngắt như tờ...
- Thú vương Hỏa Tê đã nhận tôi làm chủ rồi.
Tiêu Dương liếc mắt xem thường, lập tức nhìn mọi người, vẻ mặt chăm chú:
Lại đem đến cơn ác mộng cho bọn họi
Khoảng cách tới thung lũng lớn càng ngày càng gân, uy áp kinh khủng của ác thú Hỏa Tê tầng tâng lớp lớp khiến tuấn mã dưới chân bọn họ đều không thể tiến thêm một bước, đều hí vang sau đó run rẩy bất động tại chỗ.
- Xem ra phải để chúng ra đón chúng ta rồi.
Tiêu Dương tự nói một tiếng. Mọi người nhìn nhau. Cho đến giờ phút này, bọn họ cũng còn khó mà tin được tính chân thật của những lời này của Tiêu Dương.
Âm ầm...
Lúc này một loạt tiếng động rung trời vang lên.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một đám ác thú Hỏa Tê, chạy về phía đám người Tiêu Dương như hồng thủy, khí thế rất lớn!
Sắc mặt mọi người đều tái đi, theo tiềm thức đề cao tinh thân, chuẩn bị ứng chiến.
Khi đàn mãnh thú tới cách mọi người không tới năm thước, đột nhiên dừng phắt lại, thân thể ngừng lại. Con ác thú Hỏa Tê cầm đầu gầm khẽ một tiếng với Tiêu Dương, thân thể chợt quỳ xuống.
Tiêu Dương mỉm cười, bóng dáng nhảy lên đầu con ác thú Hỏa Tê này, quay đầu lại vẫy tay với mọi người:
- Ôi, mọi người còn lo lắng gì nữa thế?
Cảm giác giống như bị sét đánh!
Mặc dù bọn họ đều biết trong tay Tiêu Dương khống chế mấy mãnh thú thần bí thực lực không kém nhưng tuyệt đối không thể ngờ được, không ngờ trong một đêm Tiêu Dương lại khống chế đàn ác thú Hỏa Tê kinh khủng hung tàn như vậy trong tay.
Chuyện... Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Lão đại, chẳng lẽ đời trước anh là một con cầm thú sao! Giát Giát trợn mắt há mồm thốt lên.
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt:
- Tôi...
Khi tất cả mọi người đều ngồi trên lưng ác thú Hỏa Tê, mi mắt hoàn toàn lộ cảm giác không thể tin nổi. Thái tử Dịch Hàn nhìn Tiêu Dương ngoài khiếp sợ còn càng phức tạp.
Gã vẫn muốn theo đuổi, sánh vai với người đàn ông này, nhưng người đàn ông này hết lần này tới lần khác khiến gã rung động khó có thể tưởng tượng nổi!
Trong một đêm khống chế đàn ác thú Hỏa Tê, ai có thể làm được?
- Oa ha ha ! Thật sự là quá kích thích rồi.
Tên nhãi Bạch Húc Húc phản ứng đầu tiên, tùy ý cười to.
- Đêm nay đại quân Thần Thánh Liên Minh đánh tới, tôi ngồi trên đám ác thú Hỏa Tê, cho bọn chúng một trận đau đớn! Hừ, tôi đã không thích cái đám ấy từ sớm rồi.
Trái tim mọi người đều e ngại, ánh mắt nhìn vê phía Tiêu Dương. Sau khi Tiêu Dương gật đầu, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Giống như một giấc mộng, trong thời gian ngắn ngủi, vốn sắp phải tiến công đàn ác thú Hỏa Tê, giờ đã trở thành người một nhà rồi.
- Hố người thôi!
Giát Giát kêu to ngao ngao, nửa ngày sau mới cười gian:
- Quả thật là kích thích quá!
- Thời gian gấp gáp, mọi người nghe tôi sắp xếp đây.
Hôm nay bên ngoài thung lũng lớn lại đổ mưa lớn, tràn ngập đất trời tới tận xế chiều. Lúc này mưa mới ngớt dần, ánh mắt lại ló dạng. Tại chân trời còn còn có chiếc cầu vồng rất đẹp.
Mười ba quân đoàn Thần Thánh Liên Minh bắt đầu tập hợp rồi!
Nhất thời tuy thế cường đại tràn ngập đất trời.
Nếu so sánh, ở sâu trong thung lũng lớn lại hoàn toàn yên tĩnh, không chút tiếng động...
Hai phía hoàn toàn đối lập.
Một số con nối dõi của thần linh trong Hỏa Thần sơn Ngũ Tử, Doanh Hoàng Thần Điện Tanaka Kanga, Thiên Vương Thần Tháp, Tam Xích Thần Minh Điện cũng đều xuất hiện phía trước quân đoàn!
Mặt trận cường đại như vậy khiến tất cả mọi người trong mười ba quân đoàn cảm thấy phấn chấn chưa từng có.
Mặc dù bọn họ là quân đội tạm thời hội hợp nhưng vẫn có mục tiêu chung. Dưới sự dẫn đầu của rất nhiều con nối dõi của thần linh như vậy, nhất định thế như chẻ tre, xông thẳng một đường, tiến vào nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê!
Cha! Chat Chai
Tiếng rộng to đồng thời vang vọng lên.
Đại quân xông tới, động viên trước trận chiến hiển nhiên thành công phi thường. Ngay lúc này, cho dù là thật lòng hay giả vờ, đám người cũng phấn chấn kích động không thôi, xoay tay hận không thể lập tức giết vào thung lũng lớn. - Kẻ địch của chúng ta chẳng qua chỉ là dã thúI
- Mục tiêu của chúng ta là Luân Hồi Thạch và Thần hài, người có duyên sẽ đạt được!
- Xuất phát! Trận chiến chinh phục!
Mười ba quân đoàn bắt đầu khởi động một cách hơi lộn xộn, chia làm mấy phương, đều tiến về hướng thung lũng lớn...
- Xuất phát!
Doanh Hoàng Thần Điện, lúc này công chúa Thương Y cũng mặc một bộ chiến y tỏa sáng chói mắt, ánh mắt ẩn hiện không nén nổi vẻ chờ mong:
- Đi xem một chút xem Tiêu Dương đã chết chưal
- Nếu chết rồi thì tốt, bản công chúa có lòng tốt nhặt xác cho hắn. Nếu chưa chết... Bản công chúa không ngại bổ thêm vài đao.
Sắc mặt công chúa Thương Y dầy đặc sát Ý. Cô chưa từng chịu thiệt thời bao giờ, nhưng trước mặt Tiêu Dương lại bị áp chế không dám nói nửa câu. Cảm giác uất ức này khiến mỗi lần công chúa Thương Y nhớ lại đều phẫn nộ tới muốn phát điên lên, muốn chém Tiêu Dương thành tám mảnh.
Đại quân xuất phát, mục tiêu hướng về phía thung lũng lớn!
Tiến công!!!
Tuấn mã phi như bay, khoảng cách năm mươi dặm kết thúc rất nhanh. Quân đội tiên phong đã cách thung lũng lớn càng ngày càng gân rồi.
Tiến hò hét tận trời.
Nhưng mà khi đại quân càng ngày càng gần thung lũng lớn, một hơi thở quỷ dị vô cùng càng ngày càng rõ. Tối hôm qua đàn ác thú Hỏa Tê còn bạo loạn không ngừng, lúc này không ngờ vô cùng yên tĩnh. Bộ đội tiên phong lao tới, thậm chí không nghe thấy tiếng sóng vỗ trong thung lũng lớn nữa...
Không khí quỷ dị, trong lòng kẻ khác bỗng dâng lên cảm giác áp lực theo tiêm thức.
- Dừng lại!
Xông tới đầu tiên là đại đội của quân đoàn thứ chín, đội trưởng tên là Lý Chương, là cường giả tới từ Thiên Vương Thần Tháp! Mệnh lệnh của Lý Chương là dẫn một nhóm pháo hôi thử dò xét phòng tuyến của ác thú Hỏa Tê, nhưng hiện tại...
Lý Chương đã cách chỗ bước vào thung lũng lớn chưa tới năm mươi thước, thanh thế mạnh mẽ như vậy, ác thú Hỏa Tê không thể nào không phát hiện ra.
Chuyện khác thường tất có chỗ quái lại!
Giờ phút này Lý Chương không nén nổi nhíu mày, trong lòng cảm thấy nóng ruột khó hiểu.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng tình thế không cho phép Lý Chương tự hỏi nhiều. Đại quân phía sau sẽ lập tức giết tới, bộ đội tiên phong của mình phải điều tra một chút hư thực. Trâm ngâm một lúc, Lý Chương Xoay người chọn năm mươi người, hạ lệnh:
- Các ngươi tiến vào trong khu rừng!
Mặt năm mươi người bị chọn ra đều tái đi, nửa ngày sau mới nhìn nhau, sau đó cắn răng đi ra ngoài. Nếu bọn họ gia nhập quân đoàn thần thành thì phải chuẩn bị tâm lý, nếu lúc này trái lệnh, tuyệt đối khó có thể thoát chết. Năm mươi người thúc ngựa chạy như điên, trong nháy mắt liên lẩn vào rừng rậm, bóng dáng biến mất hoàn toàn.
Đôi mắt Lý Chương nhìn chằm chằm vào hướng đám cây cối trong thung lũng lớn, cùng chờ đợi...
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói mừng như điên truyên ra, cười to:
- Ác thú Hỏa Tê đã chết sạch rồi! Ha ha!!! Thần hài là của tôi!
Tiếng nói vang vọng trong nháy mắt truyên khắp đội ngũ tiên phong, lập tức tạo nên một trận náo động...
- Cái gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Ác thú Hỏa Tê chết sạch rồi? Thảo nào không có động tĩnh gì.
- Mẹ kiếp ! Thế không phải là năm mươi tên đi đầu kia gặp vận à? Nếu để bọn họ tìm thấy Luân Hồi Thạch trước...
- Vọt vào điIII
Lý Chương vung tay lên, quyết đoán hạ lệnh, uy phong lãm liệt!