Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1124: Báo Ơn Của Tiêu Dương!

Chương 1124: Báo ơn của Tiêu Dương! Chương 1124: Báo ơn của Tiêu Dương!Chương 1124: Báo ơn của Tiêu Dương!

Nói xong, rất nhiều Thần Linh lão tổ đều nổi giận, đôi mắt đầy sát khí!

- Giết tên Độc thần giả này!

Trong khoảnh khắc, chiến đấu hết sức căng thẳng!

Công kích ngập trời lao vê phía bốn huynh đệ Tiêu Dương...

Grừ! Grừi!

Hai tiếng gầm kinh trời động đất vang vọng, ác thú Hỏa Tê to đến mức che mất mặt trời lộ ra bản thể cực mạnh, rít gào một tiếng, lấy thân hình rắn chắc ngăn chặn đòn công kích ùn ùn kéo đến.

Hai đại thú vương làm tiên phong, đây là thủ đoạn hay dùng của Tiêu Dương khi "Nam chinh". Có hai đại thú vương đấu đá lung tung, phá hủy một thế lực Thần Linh cũng bớt đi không ít sức lực.

Xoạt!

Vùi

Âm ầm ầm!

Tiêu Dương ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo liếc nhìn, khóe miệng giương lên ý cười lạnh.

- Hám Đạo Thuật, Băng Thiên Diệt Hồn!

- Bắt lấy tên phản bội Thần Linh này!

Một kiếm đâm xuống, Tiêu Dương tạo ra uy thế của vạn cân, âm ầm, lại có thân quang hộ thể trên người một Thần Linh lão tổ bị phá, hộc máu ngã trong vũng máu...

Thần quang trong tay Tiêu Dương bỗng lóe lên, Già Nhật Thân Tán chớp mắt mở ra trong không trung...

Giết người vô ảnh vô hình, nhất niệm hóa bát thần, cái nào cũng như thần kiếm sắc bén, đánh thẳng vào sau gáy, âm ầm trong thời gian ngắn, liên có ba gã Thần Linh lão tổ lên tiếng rồi ngã xuống, còn lại năm người, thần vật hộ thể trên người đang lấp lánh.

Gã vừa nói xong, tám đại Thần Linh lão tổ hung hăng đi lên.

Một chốc này, sắc mặt của tên thần sứ truyền lệnh hơi tái đi, giọng nói lập chợt trâm thấp hạ lệnh:

Tiêu Dương phi thân vọt đi tới, đối mặt với đòn oanh kích mạnh mẽ của tám đại Thần Linh lão tổ, Tiêu Dương đột nhiên rút kiếm, kiếm ý lấp lánh bao phủ trời đất, tâm niệm nhanh như tia chợp lướt qua.

Nhất là về khả năng vận dụng kiếm lực.

- Tám phu xe cũng dám đến à? Quên chủ tử các ngươi từng chạy trối chết rồi sao?

Lúc này hắn càng bộc phát ra uy lực đánh đâu thắng đó.

- Đại Đạo Hóa Giản, Trí Mệnh Tam Kiếm!

So với trận đánh với Xích Lượng Thiên ở trên đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong một tháng trước, Tiêu Dương lại tiến bộ rồi!

- Tà... Thần... Tam... Thiểm, Khốc... Quỷ... Thần.

Tà Thần Ma Kiếm ra khỏi vỏ!

Cuồng phong quét loạn, chém giết tiếp tục.

Vút! - Người áo bạc?

Xa xa tên thần sứ truyền lệnh hoảng sợ kinh hãi, thấy một màn này, cơ hồ theo bản năng thân thể lùi về phía sau nhanh như bay...

Không phải lần đầu Tiêu Dương tiếp xúc với người áo bạc!

Nếu nói trên Địa Cầu còn có thế lực khiến Tiêu Dương mơ hồ kiêng ky thì đó chính là đám người áo bạc vô cùng thần bí này! Bọn chúng như tồn tại khắp nơi, thủ đoạn càng tầng tâng lớp lớp, thậm chí, trong tay còn có bảo vật quỷ dị như Diệt Thần Chỉ, gân như có thể ám sát bất cứ kẻ nào ở trong thành trì Thần Linh Cảnh Địa.

Đồng tử Tiêu Dương đột nhiên co rút chấn động!

Một luồng ma khí tà thân dày đặc phóng lên cao.

Tựa hồ hỗn thế Đại Ma Vương ở bên kia đại thắng dễ dàng đã kích thích Tiêu Dương ở bên này, lúc này Tiêu Dương cũng đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Khi tám đại Thần Linh lão tổ này sắp toàn bộ ngã xuống vũng máu thì bỗng nhiên trên bâu trời vang lên một tiếng vang vô cùng sắc bén, một chiếc Tỏa Tiên thiết liên lạnh như băng đột nhiên xuất hiện trong không trung, đánh về phía Tiêu Dương nhanh như chớp ...

Trái tim Tiêu Dương khẽ chấn động, thân thể xoẹt một cái phi thân nhảy ngược lại, từ bỏ đòn kích sát bốn tên Thần Linh lão tổ còn lại, quay đầu thoáng nhìn. Giờ phút này bất ngờ xuất hiện vài thân thể mặc áo màu bạc, hơi thở cường đại, tay cầm Tỏa Tiên Liên, oanh kích về phía Tiêu Dương.

Đôi mắt La Thiên nổi lên một trận huyết quang đỏ ngầu, tay nắm Tà Thần Ma Kiếm, chậm rãi mở miệng.

Vùi

Tà khí cuôn cuộn đến, ma tính tràn ngập trời cao, phảng phất hình thành một bàn tay vô hình, trong khoảnh khắc liên nắm lấy yết hầu của gã thần sứ truyền lệnh kia, dùng sức cứa một cái. Đầu tên thân sứ truyền lệnh đó trực tiếp bay đi, máu tươi bắn tung tóe, chết rồi.

Thiên Địa Khóc, Quỷ Thần Khóc!

Lúc đầu tại Tam Giác Vàng, hắn phát hiện ra người áo bạc ám sát người của Hộ long thế gial

Điều này khiến Tiêu Dương vô cùng hoang mang.

Bây giờ hắn đã biết Hộ long thế gia đã bị Ma môn khống chế thông qua danh nghĩa Tam Xích Thần Linh Điện, mà những người áo bạc trước mặt này tại sao lại vừa công kích Hộ long thế gia, vừa xuất hiện ở chỗ này cứu Thần Linh lão tổ?

Rốt cục người áo bạc có thân phận gì? Thuộc thế lực trong bóng tối nào?

Tiêu Dương không thể nào biết được, đôi mắt sát ý dâng trào, thần kiếm phá không mà ra, xoạt xoạt phản kích mấy tên người áo bạc tay cầm Tỏa Tiên Liên công kích này...

Một phen kịch chiến!

Cuối cùng, bởi vì kiêng ky Tỏa Tiên Liên trong tay người áo bạc, Tiêu Dương vẫn không lưu lại mấy tên người áo bạc này thành công. Sau khi che chở cho bốn Thần Linh lão tổ rời đi, chúng cũng đi khỏi... Thậm chí mặc kệ vận mệnh của Hỏa Thần Sơn.

Trong lòng Tiêu Dương nghi hoặc, nhưng hành động lại không chút hàm hồ, dùng thế sấm sét san ngọn núi Hỏa Thần Sơn trước mặt thành bình địa!

Âm ầm, núi lở đất vỡi - Cha ta vất vả tạo nên Thanh Diễm xã, không ngờ lại bị phá hủy trong một đêm...

Tô Tiểu San bất ngờ cũng ở trong đó, con ngươi lộ ra hận ý.

- Cho dù như vậy, hiện tại chúng ta vẫn chỉ có thể trốn ở Vũ Phong Quán...

Hiện tại là đang đón năm mới, ngày lễ vốn nên vui sướng, hân hoan lại vì một trận kiếp nạn thình lình xảy ra mà trở nên u ám, ảm đạm...

Vẻ mặt mọi người đều vô cùng bi phẫn.

- Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, gần như tất cả mọi người chỗ chúng ta đều bị ám hại... Nếu không phải người của Thiên Tử Các kịp thời xuất hiện, e là chúng ta sẽ thương vọng nặng nề!

Hiển nhiên Tiêu Dương hy vọng rùa thần Ma Huyền có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Rùa thần Ma Huyền lúc đầu có thể sánh ngang với đệ nhất cường giả Ma môn, phần thực lực đó đáng sợ cỡ nào chứ! Nếu rùa thần Ma Huyền có thể khôi phục, quay lại Địa Cầu thì hắn còn phải sợ Hộ Long thế gia sao?

Tiếc là bây giờ xem ra rùa thân Ma Huyền không có chút dấu hiệu khôi phục nào.

- Xuất phát! Mục tiêu kế tiếp...........

Gió bão đang tàn phá Thần Linh Cảnh Địa, còn ở Địa Cầu, tại Minh Châu, Đông Phương cũng có một trận gió bão nổi lên!

Trong tâng hâm của Võ Phong Quán, vẻ mặt bọn nhóm bốn người chuyên ăn, Thiên Mã Song Hùng lo lắng đi qua đi lại. Ngoài bọn họ ra, nay ở trong tâng hầm còn có anh em Lăng Ngư Nhạn, Tế Tế Lạp... Bọn họ đều là bạn bè người thân ít nhiều cũng có quan hệ với Tiêu Dương ở Minh Châu.

Giờ phút này, trên người Thiên Mã Song Hùng Lý Bái Thiên cùng Chu Mạt đều có vải băng bó, mơ hồ có thể thấy được vết máu.

- Bà nó! Rốt cục là kẻ nào đang ở trong bóng tối chơi chúng ta?

Chu Mạt nhịn không được tức giận mắng một câu, khuôn mặt phẫn nộ, đôi mắt ngập lửa.

Từ một tháng trước Tiêu Dương đã nói với rùa thân Ma Huyền về một số chuyện liên quan đến nó lúc trước. Nhưng đôi mắt rùa thân Ma Huyền vẫn lộ ra vẻ mê mang, không thể nào nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra...

Tiêu Dương thu lại thân thức, không phỏng đoán lung tung bối cảnh lai lịch của người áo bạc, tâm thân cùng trao đổi với rùa thân Ma Huyền đã dung nhập vào bức tranh.

- Ma Huyền, ngươi vẫn không nhớ ra điều gì sao?

Mấy tên áo bạc đột nhiên xuất hiện này khiến trong lòng Tiêu Dương lại lần nữa dâng lên một hồi cảnh giác mãnh liệt. Thậm chí Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của người áo bạc còn khó đối phó hơn những thế lực Thần Linh ở ngoài sáng này!

Đôi mắt Tiêu Dương tràn ngập ánh lửa, vẻ mặt mê muội.

Ánh lửa ngập trời...

Minh Châu, lấy nhóm người này làm sóng ngầm, điên cuồng cuộn trào.

- Lam Các lão chỉ sắp xếp chúng ta tạm thời trốn ở chỗ này, chuyện khác không hề nói với chúng ta...

Lý Bái Thiên rất sốt ruột.

- Người anh em Tiểu Thảo, còn cả Quân tam tiểu thư đều vẫn đang ở bên ngoài, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì... tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp lại Tiêu đại cal

Trong tâng hầm Vũ Phong quán một trận trâm mặc...

Minh Châu Phục Đại, bên đình nghỉ mát ở hồ sen.

Ngày Tết trong trường không có ai, nước hồ hoa sen cũng khẽ động, lúc này Quân Thiết Anh mặc một thân áo lam, thần sắc bình tĩnh mà đứng thẳng, trước mặt cô... lại là Giả Thái Tử Dịch Huyễn mặt đầy ý cười! ! I

Giữa hai người là bọn Lam Chấn Hoàn của Thiên Tử Các.

- Ý các người là... cầu hòa?

Khóe miệng Dịch Huyễn hiện lên ý cười đắc ý, trên trán toát ra sự khinh thường.

- Dịch Huyễn, anh cũng là một người tu hành, ra tay với người bình thường mà không sợ bị sét đánh sao?

Giọng Quân Thiết Anh lạnh nhạt nói.

- Có bản lĩnh thì anh đánh một mình Thiết Quân Anh tôi đây!

Dịch Huyễn đánh giá Quân Thiết Anh, giương giọng tùy ý nở nụ cười.

- Quả nhiên phụ nữ không nhường đấng mày râu!... Nhưng tôi dựa vào đâu mà nghe lời cô?

Dịch Huyễn ngồi trên ghế đá, bắt chéo hai chân, cười híp mắt...

- Có điều... Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi có thể cân nhắc, tha cho những người khác... Cô tưởng giấu người ở Vũ Phong Quán là tôi không làm gì được các người sao?

- Dịch Huyễn!

Lúc này, Lam Hân Linh không nhịn được phẫn nộ mà quát lớn một tiếng.

- Anh đừng quên thân phận của mình! Hành vi này của anh chẳng lẽ không sợ chế tài của Thiên Tử Các?

- Câm miệng!

Dịch Huyễn gầm lên một tiếng, chợt vừa cười vừa nói:

- Chẳng lẽ cô không nhớ bây giờ sự vụ Minh Châu của Thiên Tử Các do Dịch Huyễn tôi toàn quyền phụ trách saol

- Anh...

Lam Hân Linh còn muốn mở miệng, Lam Chấn Hoàn đã khoát tay ngăn trở cô, khẽ hắng giọng, Lam Chấn Hoàn nghiêm mặt nhìn Dịch Huyễn:

- Cuộc đàm phán hôm nay tôi không đại diện cho cá nhân, cũng không đại diện cho Thiên Tử Các, mà là... Tiêu gia.

- Ôi chao, lấy Tiêu gia đè tôi sao?

Dịch Huyễn đứng lên, trào phúng cười lạnh.

- Lão thất phu, ông cho rằng, Dịch gia hiện tại còn phải nhìn sắc mặt Tiêu gia để làm việc sao?

Trong lòng Dịch Huyễn dường như rất chắc chắn.

- Tốt nhất Tiêu gia đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tiên tổ Dịch gia tôi cũng không ngồi yên không quan tâm đâu!

Sự cường ngạnh của Dịch Huyễn vượt ngoài dự liệu của Lam Chấn Hoàn, ông ta vốn tưởng rằng có Tiêu gia thì tất có thể làm Dịch Huyễn khiếp sợ, không ngờ Dịch Huyễn bây giờ hình như cũng chẳng coi Tiêu gia ra gì

- Hơn nữa bản thái tử hôm nay đến đây cũng là nể mặt Tiêu gia lắm rồi.

Dịch Huyễn nhếch miệng cười, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của Quân Thiết Anh, lộ ra vẻ tham lam, cười nói:

- Thật ra bản thái tử cũng không phải người không nói đạo lý! Quân tiểu thư, tôi rất thưởng thức cô, chỉ cân trong vòng ba ngày cô đến tập đoàn Dịch Thiên tìm tôi thì... Hắc hắc, tôi có thể bỏ qua cho những người khác. Nếu không...

Dịch Huyễn ánh mắt lạnh lão.

- Vũ Phong Quán, không ngăn được Dịch Huyễn tôi đâu!

Tiếng nói vừa dứt, Dịch Huyễn trực tiếp giương giọng cười to, hất tay một cái, bóng dáng biến mất trong đình nghỉ mát...

- Dịch! Huyễn!

Lam Hân Linh nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mắng.

Vẻ mặt Lam Chấn Hoàn vô cùng ngưng trọng.

- Xem ra Dịch Huyễn không sợ gì cả... Đáng tiếc không biết Tiêu gia thế nào mà lại không có ý phái cường giả ra... Chẳng lẽ thật sự không muốn hoàn toàn lật mặt với Dịch gia sao?

Trong mắt Lam Chấn Hoàn lộ ra sự sầu lo nông đậm. ...

Vân Nam, nơi đóng đô của Kiếm tông, thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang!

Một tin tức được truyền đến!

Trong thế giới Hồng Hoang, Hồng Lăng Tôn tọa trực tiếp truyền tin này vào tai Kỷ Ly tiên nhân.

Bởi vì việc này, quan hệ đến Tiêu Dương!

Kỷ Ly tiên nhân trầm ngâm một lát, giương mắt nhìn hai mươi mấy cường giả đến từ các Tông giáo đại thế lực toàn thế giới trước mặt. Trong số bọn họ, người thực lực yếu nhất cũng là Tâm Lôi Lục Kiếp, người mạnh nhất là đỉnh cao chín kiếp!

- Các vị...

Kỷ Ly tiên nhân mở miệng.

- Các vị không quên Tiêu Dương chứ?

- Tiêu Dương?

- Đương nhiên không! Hắn là ân nhân cứu mạng chúng tai

- Ta chỉ đợi đích thân cảm ơn hắn, hắn là bằng hữu vĩnh viễn trong Vatican Thánh giáo của chúng tai...

Kỷ Ly tiên nhân khẽ gật đầu,

- Nếu đã vậy... thì... các vị có nguyện ý... báo ơn của Tiêu Dương không!
Bình Luận (0)
Comment