Chương 1148: Bách Thần Phục Ma Trận!
Chương 1148: Bách Thần Phục Ma Trận!Chương 1148: Bách Thần Phục Ma Trận!
Không thể không nói, lúc này Tiêu Dương đã ném cho Xích Không Minh một câu hỏi khó trước mặt người thần thiên hạ.
Một là tự mình nói xin lỗi Tiêu Dương. Hai là hoàn toàn hy sinh Xích Thiên Thành.
Cần mặt mũi hay cần tính mạng.
Đối với Xích Không Minh mà nói, bất cứ lựa chọn nào cũng khiến y phải gánh chịu không ít lời mắng chửi. Nhìn khuôn mặt tuấn lãng đang cười ở phía trước, Xích Không Minh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Tiêu Dương bầm thây vạn đoạn! Nhưng... thực lực của Tiêu Dương không thể khiến cho Xích Không Minh tùy ý chà đạp được.
Càng huống chi bây giờ Xích Thiên Thành còn như một con gà con bị Tiêu Dương xách trước mặt y.
Đứng trước mặt toàn thiên hạ, hỏi y có muốn cứu cậu em vợ này không?
Xích Không Minh dám đưa ra lựa chọn không cứu không?
Gương mặt đau rát, đôi mắt Xích Không Minh không chút che dấu sát khí ngập trời, cả người tức đến run rẩy. Vốn dĩ y còn muốn uy hiếp Tiêu Dương, không ngờ lại bị Tiêu Dương gài bẫy ngược...
Thật quá hoang đường!
Nhưng, đôi mắt hắn... không hề sợ hãi.
Tiêu Dương cười ha ha, chậm rãi giơ Xích Thiên Thành trong tay lên. Thời khắc này, đôi mắt Xích Thiên Thành lộ ra vẻ tuyệt vọng, thân thể đau đớn như bị lửa nóng thiêu đốt.
Quái tài Tiêu Dương đã định là sẽ trở thành kẻ địch không chết không buông của Tam Xích Thần Linh Điện.
Hai nắm đấm của Xích Không Minh nắm chặt đến mức kêu răng rắc, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cố gắng tìm ra chút sơ hở từ ánh mắt của đối phương. Nhưng điều khiến Xích Không Minh thất vọng là Tiêu Dương từ đầu đến cuối đều khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Thanh âm của Xích Không Minh mang theo sự run rẩy hét lên.
- Cứu ta... Tỷ phủ cứu ta với!
Hơi thở của Xích Thiên Thành chậm rãi biến mất...
- Thế nào, tỷ phu của người khác, nghĩ kỹ chưa? Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn đấy.
Cho dù thân là Thần Linh lão tổ cường đại nhưng đối mặt với thời khắc sinh tử, đồng thời dưới sự công kích âm thâm của Tiêu Dương, Xích Thiên Thành hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, kêu rên với Xích Không Minh.
Thế lực Thần Linh, đệ nhất tiên môn Tam Xích Thần Linh Điện đã bao giờ bị ép đến mức này đâu.
Tay Tiêu Dương thoáng buông lỏng, hơi thở của Xích Thiên Thành được hòa hoãn không ít, ánh mắt mang theo vẻ khát vọng vô cùng bức thiết nhìn chằm chằm vào Xích Không Minh...
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn một màn trước mặt...
Xích Không Minh khuôn mặt trâm thấp, cả người run rẩy hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Dương, nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ:
- Dừng tay! ! ! Đôi mắt Xích Không Minh đỏ bừng trợn to lộ ra cừu hận điên cuồng, hận không thể ăn thịt Tiêu Dương... Y không ngờ lại bị kẻ khác ép đến hoàn cảnh gian nan như vậy ở Thần Linh Cảnh Địa. Thế nhưng giờ khắc này y lại không thể không lựa chọn!
Mọi người ở bốn phương tám hướng lúc này cũng không nhịn được xôn xao một hồi... Không cần nghỉ ngờ, đây chính là lần đầu tiên ở Thần Linh Cảnh Địa! Nhất thời khiến người thần quen với sự cường đại không thể xâm phạm của Tam Xích Thần Linh Điện cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.
Điều này quả thực không thể tha thứ!
- Làm càn! ! ! Ngươi... ngươi đừng có được voi đòi tiên, khinh người quá đáng! ! !
Thời khắc này, Xích Không Minh cảm giác dường như trước mắt âm một tiếng đột nhiên tối sâm, sự kiêu ngạo khi đến từ thế lực Thần Linh đệ nhất tiên môn vào thời khắc này hoàn toàn tan nát!
Xích Không Minh gân như sắp đi đến bên bờ phát điên, nếu không phải còn một tia lý trí cuối cùng nói với bản thân nhất định phải cố giữ được Xích Thiên Thành, không chỉ vì đó là cậu em vợ của y mà còn vì thực lực bản tôn của Xích Thiên Thành không được mất đi. Nội bộ của Tam Xích Thần Linh Điện cũng không phải một khối vững chắc.
- Xin! Lỗi!
Nhưng giờ khắc này, y chỉ có thể... nhịn!
Dù để hắn trốn về Địa Cầu cũng khó mà trốn được sự đuổi giết của Tam Xích Thần Linh Điện!
Trong lòng Xích Không Minh thê vô số lần, nếu có cơ hội, nhất định sẽ đập nát xương cốt, bầm thây vạn đoạn tên độc thần giả trước mặt này!
Không ngờ y lại bị ép phải cúi cái đầu cao ngạo trước một Độc thần giả!
- Ta được voi đòi tiên, ta khinh người quá đáng đấy thì sao?
Tiêu Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Xích Không Minh cắn răng, đôi mắt tràn ngập vẻ thù hận.
Lửa giận trong lồng ngực Xích Không Minh lập tức nổ tung, lông dựng hết lên, nổi giận đùng đùng, trừng lớn hai mắt chỉ vào Tiêu Dương run rẩy hét lớn:
- Này, cách xa như vậy, ngươi nói gì sao ta có thể nghe thấy? Xin lỗi có thành ý chút được không?
Nhưng lúc này Tiêu Dương lại nhíu mày, liếc nhìn Xích Không Minh.
Dù sao đã cúi đầu, giờ phút này nếu còn mặc kệ tất cả công kích Tiêu Dương thì chẳng phải sẽ thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người saol
- Xin! Lỗi!
Xích Không Minh nghiến răng nghiến lợi, thanh âm nâng cao, vang vọng cả đống đổ nát Địa Ngục.
Khuôn mặt Tiêu Dương lộ ra nụ cười hài lòng, giơ ngón tay cái với Xích Không Minh, vô cùng tán thành:
- Chậc chậc, thật không hổ là người đến từ Tam Xích Thần Linh Điện, có thể co có thể duõỗi, đúng là thân nhân.
Tiêu Dương buông lỏng tay ra.
- Ngươi rất may mắn có một tỷ phu thương yêu mình như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, Xích Thiên Thành bất chấp cả người đang đau thấu xương như bị lửa thiêu đốt, vận chút sức mạnh cuối cùng, điên cuồng chật vật chạy vê phía Xích Không Minh...
Khuôn mặt Xích Không Minh lộ ra sát khí, đồng thời đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, đề phòng hắn ra tay với Xích Thiên Thành...
Tiêu Dương mắt đầy ủy khuất đối mắt với Xích Không Minh... Ta làm sao chứ? Ta chỉ không cẩn thận để chút hoàng hỏa lên người Xích Thiên Thành, sau đó trong lúc Xích Thiên Thành phẫn nộ, hoàng hỏa không cẩn thận nổ mạnh... Chuyện này trách ai được chứ!
Xích Không Minh muốn chỉ trích Tiêu Dương nhưng y không hề phát hiện ra Tiêu Dương có bất cứ hành động lạ nào, không biết nên nói thế nào! Nhất thời đành chỉ vào Tiêu Dương tức đến mức cả người phát run...
- Ngươi...
Bỗng nhiên Xích Không Minh đột nhiên phản ứng lại, giương mắt căm giận nhìn Tiêu Dương:
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch...
Nhìn bề ngoài, Xích Thiên Thành bi tráng rống to một tiếng về phía Tiêu Dương, sau đó trực tiếp nổ thân thể bỏ mình... Nhưng từ biểu hiện vừa nãy của Xích Thiên Thành thì y không phải người có quyết tâm quên mình vì nghĩa như vậy. Cho dù có muốn chết thì chẳng phải Tiêu Dương còn có thù hận lớn hơn với y sao? Tại sao lại phải quay về đây mới tự nổ mà chết?
Chớp mắt bao phủ cả thân hình.
Tan xương nát thịt!
Ngay cả mấy Thần Linh lão tổ bên cạnh y cũng bị luông nổ mạnh này đánh trúng, bị thương với mức độ khác nhau.
Thấy này một màn, Tiêu Dương ở phía xa há to miệng, lúc sau lắc đầu thở dài.
- Không cần phải nghĩ không thông thế chứ...
Xích Thiên Thành ở phía trước cả linh thân hóa thành tro bụi, chết hẳn.
- Ngươi có phần quyết tâm này thì không nên để tỷ phu ngươi phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Tiêu Dương cảm thán.
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, cảm giác cả sự việc hình như có vẻ quỷ dị...
Vừa dứt lời, thân thể Xích Thiên Thành bỗng trực tiếp nổ mạnh như hỏa dược...
Bịch! Bịch! Bịch!
- Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Dù thân thể có đau đớn như bị lửa thiêu, dù người bị trọng thương nhưng thời khắc này, khi bản thân hoàn toàn bước vào trận doanh của đông đảo Thân Linh lão tổ, trái tim Xích Thiên Thành cuối cùng cũng được buông xuống. Chuyện đầu tiên sau khi được sống lại của Xích Thiên Thành là đôi mắt tràn ngập thù hận, đột nhiên quay đầu chỉ vào Tiêu Dương gào thét:
Vùi
Tiêu Dương bĩu môi giễu cợt, bản đại gia giống người như vậy sao?
Tiêu Dương không chút chột dạ, hiên ngang nhìn lại Xích Không Minh, dáng vẻ kẻ sĩ có thể giết không thể vũ nhục!
Xích Không Minh bỗng đánh mạnh song chưởng, rít gào một tiếng: - Tên Độc thần giả đáng chết!
Trong phút chốc thân quang bạo phát giữa không trung, ánh sáng ngọc lóng lánh, bao phủ vê phía gần trăm Thần Linh lão tổ ở phía trước...
Bái Bát! Bái
Một loạt chiếc cờ tỏa thần quang xuất hiện từ trong tay Xích Không Minh, chớp mắt hướng về người của gần trăm Thần Linh lão tổ ở phía trước, nháy mắt gần như trên người mỗi một Thần Linh lão tổ đều dán một chiếc cờ tràn ngập thần quang...
Hơi thở cường đại ngập trời giờ khắc này xông lên mây, cuốn sạch không gian đống đổ nát Địa Ngục.
Một lá cờ trong tay Xích Không Minh giương caol
- Bách Thần Phục Ma Trận!
Giờ khắc này Xích Không Minh lại lấy ra một trận đồ thần binh, chỉ phất tay đã bày ra trận pháp cường đại. Đồng thời lấy gần trăm Thần Linh lão tổ trước mặt làm trung gian, tập hợp sức mạnh của gần trăm Thần Linh lão tổ, cùng đối kháng với quái tài Tiêu Dương...
Trận pháp vung lên, trong khoảnh khắc cả không gian xuất hiện thần quang vạn trượng, đám Thần Linh lão tổ đến từ thế lực khác nhau như có cảm ứng cùng chạy ra, binh phân hai cánh, đánh vê phía Tiêu Dương...
Thần quang lên tận trời!
Sát khí dâng lên, như hồng thủy bạo phát!
- Bách Thân Phục Ma?
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng nhìn chằm chằm trận pháp đang không ngừng đến gần trước mắt, cười lạnh.
- Các ngươi cũng xứng xưng là thần sao? Là Bách ma khởi vũ thì có!
Nói đến đây, Tiêu Dương quả thật cảm nhận được sự mạnh mẽ tiến công của trận pháp tập hợp gần trăm Thần Linh lão tổ này. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thân ảnh xoẹt một cái lướt ngang trăm thước. Trận pháp do gần trăm Thần Linh lão tổ tạo thành đó như hình với bóng đuổi theo hắn, công kích đầy trời bao trùm tất cả, phảng phất như có khí thế của vạn nhạc cụ cùng gõ...
Hóa thân thiên địa!
Cơ hồ không chút do dự, Tiêu Dương trong khoảnh khắc trải rộng phương pháp Xi Vưu luyện thể khắp cả người, một luông hơi thở thân ma cường đại lập tức tràn ngập bâu trời. Tiêu Dương quay đầu lại thoáng nhìn, bỗng vung một chiếc rìu vàng lên, Kim Phủ mở rộng, tạo ra khí thế dày đặc sắc bén, như khai thiên lập địa...
- Vũ Hoàng Thập Tam Trảm!
Bái Bát Bái
Tiêu Dương trực tiếp công kích bằng Kim Phủ, chỉ dùng lực của bản thân đánh lại Bách Thần Phục Ma Trận do Xích Không Minh ở phía sau chỉ huy. Chớp mắt thần quang nổ mạnh, lực tác động khiến núi bao vây bốn phía cũng lắc lư kịch liệt, mặt đất bên dưới cũng bắt đầu dần vỡ tan, khí thế hung mãnh vô cùng.
Thông qua trận kỳ, tâm niệm Xích Không Minh chỉ huy gần trăm Thần Linh lão tổ ra sát chiêu với Tiêu Dương, nhưng lúc này, Xích Không Minh lại không thể không sợ hãi cảm thán sức phòng ngự của Tiêu Dương. Thời khắc này, dù cách Bách Thần Phục Ma Trận, trong lòng Xích Không Minh cũng mơ hồ có một loại ảo giác, dường như thứ y đang đối mặt là một thiên địa! Y muốn giết chết Tiêu Dương thì đầu tiên phải chọc thủng thiên địa này!
- Là trời trời cũng nứt, là đất đất cũng sụp!
Xích Không Minh phát ra tiếng rít gào, phất tay một cái, gần trăm Thần Linh lão tổ phát động tiến công mãnh liệt vô cùng cường thế, chớp mắt liên có khí thế muốn hủy thiên diệt địa. Dù thế nào đi nữa cũng hạ quyết tâm trấn áp tên Độc thần giả đáng chết trước mặt này!
Xích Không Minh quyết tâm giết chết Tiêu Dương!
Đôi mắt y sắc bén ác liệt nhìn Tiêu Dương đang ở giữa trung tâm bão táp, lạnh lùng nói:
- Tại Thần Linh Cảnh Địa, dù sức phòng ngự của ngươi có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể so với Tiên nhân... Mà nếu Bách Thần Phục Ma Trận phát huy đến cực điểm thì có thể phát ra một kích có thể so với Tiên nhân... Tiêu Dương, ngươi chết chắc rồi!