Chương 1223: Chỉ có Tửu Kiếm tiên ta
Chương 1223: Chỉ có Tửu Kiếm tiên taChương 1223: Chỉ có Tửu Kiếm tiên ta
Ta sẽ đánh qua đói
Trong mắt Tiêu Dương ẩn chứa sát khí dày đặc.
Hắn đã tận mắt thấy, đích thân trải nghiệm trận chiến vô cùng thảm khốc trong Huyết Thi Táng Thần đại trận, trong lòng đã tích lũy sát ý to lớn rồi. Thế nhưng Ma Môn quá mạnh, mình chỉ có thể lựa chọn tháo chạy, thậm chí còn rơi vào tuyệt cảnh một lần. Nhưng bây giờ, tay cầm Kim Kiếm, như tim có Thần Long, liếc nhìn thiên hạ, cấp bậc Tiên nhân trở xuống, lúc này Tiêu Dương rất tự tin rằng mình không có địch thủ. Cho dù đối thủ là Cửu Đại Thần, cho dù đối thủ là Thiên Ma viễn cổ, cũng chẳng có gì phải sợ.
Sự tự tin này bắt nguồn từ sức mạnh vô cùng khổng lồ trong cơ thểt
Chỉ còn cách một lớp giấy mỏng là có thể lên đến tầng cảnh giới này, luyện được Nhục thể thành tiên.
Giờ, e là cuộc ác chiến trước cung điện Tuyết Thần vẫn chưa kết thúc. May là hơn năm mươi Kim Tiên của Ma Môn đã được phái đi đuổi theo mình. Trước cung điện Tuyết Thần bây giờ chắc chắn chiến cục đang ở thế cân bằng.
Sát ý tràn ra.
Ma Môn điên cuồng kiêu ngạo, lúc này nên dạy một bài học rồi.
Hắn đem tất cả tội lỗi gán lên người, còn tốt đẹp thì dành cho cô.
Vù! Vùi Vùi
Cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Đằng Thân chết vì mình.
Sau khi nút thắt trong lòng Tuyết Kiều được thả lòng, cô lập tức cảm nhận được thần quang dày đặc từ tim tràn ra, trải khắp toàn thân. Ý thức của Tuyết Kiều cũng dần mơ hồ, hai mắt lóng lánh lệ chậm rãi nhắm lại.
Sau lưng hắn, băng điêu ngưng kết, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn vê phía trước, lúc này trong đôi mắt ấy là nhu tình dào dạt.
Trong nháy mắt họ đã kéo đến trước mặt Tiêu Dương, từng bóng dáng tản ra, bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Diệt một Linh Thân, sẽ làm suy yếu một phần thực lực Ma Môn.
Hơn bốn mươi cường giả Kim Tiên tạo thành một cơn lốc cuồng bạo ập đến. Nếu bổn tôn của họ tề tụ, có thể nói đây là một sự liên thủ đủ sức mạnh để hủy diệt một vị diện. Giờ ở Thần Linh Cảnh Địa, dĩ nhiên bọn họ ai nấy đều ở vị trí đỉnh phong của Thần Linh Cảnh Địa.
Một khắc ban nãy, Tuyết Kiêu cảm giác mình gần như sụp đổ.
Gió lạnh nổi lên, hoa tuyết bay khắp trời nhanh chóng bao phủ hoàn toàn thi thể của chín Kim Tiên trên mặt đất, chôn mình trong nên tuyết dày. Cơ thể cao lớn đứng yên bất động, vỏ kiếm Thần Long cắm trên mặt đất. Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt, hoành kiếm đứng đó, mái tóc đã lâu không cắt đã dài đến ngang vai lúc này đang tung bay trong gió, tản ra khí tức của một vị kiếm khách phóng túng tiêu sái.
May là Kim Kiếm đột nhiên xuất hiện, thoát được một kiếp.
Nhưng Tiêu Dương bây giờ đã khác với một khắc trước.
Khi Đằng Thần quay người nói câu "Anh sẽ không bỏ lại em lần thứ hai”, trong lòng Tuyết Kiêu càng thêm đau đớn. Chuyện này không liên quan đến Đằng Thần, căn bản không hề liên quan đến hắn. Ở Vùng Đất Di Vong, là mình, chính mình đã khiến Đằng Thần mất đi ký ức. Nhưng Tuyết Kiều nhận ra, Đằng Thần luôn tự trách vì chuyện này.
Thần thái thong dong, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hơn bốn mươi Kim Tiên. Nếu bàn về Bổn Tôn, đối với họ mà nói mình chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến, nhưng ở Thần Linh Cảnh Địa thì ngược lại!
Sức mạnh to lớn ùn ùn kéo đến, mặt tuyết sụp đổ vỡ tan.
Sát khí sắc bén dường như muốn xé nát cơ thể Tiêu Dương!
Sức mạnh ngưng kết được giống như một con rồng giận dữ lao về phía Tiêu Dương.
Cơ thể lập tức nhoáng lên một cái rồi nhanh chóng bày ra đại trận tuyệt sát.
- Quái tài Tiêu Dương trở nên mạnh như vậy từ khi nào?
- Bố trận!
Một tiếng hú dài, kiếm bước trường long!
Kim Kiếm trong tay Tiêu Dương tràn ra kiếm mang sắc bén, hắn lăng không bước đến, tấn công một Kim Tiên.
So với trước, kiếm mang bây giờ càng dày đặc hơn, càng sắc bén hơn, càng cường đại hơn, càng hoàn mỹ hơn!
Kiếm mang màu vàng rực rỡ diễn hóa trên nền băng tuyết thành những đóa thanh liên bằng kiếm mang theo sức mạnh hủy diệt.
Lúc này Tiêu Dương cũng bắt đầu phát ra kiếm thế sắc bén.
Hơn bốn mươi cường giả Kim Tiên sau khi đến gần mới kinh hãi phát hiện chín Kim Tiên kia đã bị chôn vùi trong băng tuyết. Vẻ mặt ai nấy đều chấn động, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm Kim Kiếm trong tay Tiêu Dương. Kiếm mang thần thánh rực rỡ đó khiến người ta cảm thấy linh hồn đang run rẩy.
- Trên cả Thiên Ma, thực lực thế này e là đủ để sánh với Phong Thần rồi.
- Đáng chết, lẽ nào hắn luôn trêu chọc chúng ta? Mọi người đừng lưu tay nữa, toàn lực công kích thôi! Tuyệt đối không thể để Đại điển truyên thừa Tuyết Thân hoàn thành thuận lợi!
Sau khi lo lắng trao đổi nhanh chóng, tuyệt sát trận Kim Tiên ngay lập tức bộc phát ra công kích cường đại hung hãn hơn nữa.
Soạt soạt soạtI
Bóng dáng của Tiêu Dương trong đại trận, sức mạnh cường đại lần lượt tấn công vào đại trận tuyệt sát khiến hơn bốn mươi Kim Tiên sợ hãi không thôi.
Hắn muốn biết, hiện tại, ở Thần Linh Cảnh Địa, rốt cuộc mình mạnh đến nhường nào!
Cơ thể Tiêu Dương đột nhiên bạo phát ra sức mạnh cường đại khủng bố, tay trái đấm ra quyền ảnh, ngay lập tức, tiếng bịch bịch vang lên. Đối mặt với công kích liên thủ của hơn bốn mươi Kim Tiên nhưng Tiêu Dương không hề tránh né, ngược lại còn nghênh đón chính diện.
Thanh Liên Kiếm Cal
Kiếm quang xé rách trời xanh, muốn thoát ra khỏi lồng giam trận pháp này.
- Cuông ẩm quỳnh tương sổ bách chung, túy vũ trường kiếm chỉ hư không!
Một kiếm múa giữa trời xanh, không rượu nhưng vẫn sinh tửu ý.
Kiếm đạo vốn từ không hóa có, từ có hóa không. Tông sư võ đạo đã nói, hóa vô hạn thành hữu hạn, hóa hữu hạn thành vô hạn là cảnh giới cao nhất của võ học. Kiếm ý trong lòng Tiêu Dương chính là như vậy. Một chiêu đánh ra, như rồng bay múa, chấn nhiếp tám phương.
Có khí thế sắc bén xé rách trời xanh rồi. Chỉ một tuyệt sát trận cỏn con, chắc chắn sẽ bị Tiêu Dương phá dễ dàng.
Bạch y dung nhập vào tuyết trắng, Kim Kiếm dung nhập vào hư không.
Kiếm ca như bạc, trút xuống thế gian.
- Kiếm khí tung hoành tam vạn lý, nhất điểm quang hàn thập cửu châu.
Thanh liên xoay tròn trên mặt tuyết, kiếm ý lấp lánh vô biên.
Suy nghĩ vừa lóe lên, kiếm đã tới.
Nhờ đó làm suy yếu sức mạnh Ma Môn.
Phải hủy diệt toàn bộ Linh Thân của họ, để bổn tôn của họ bị thương!
Bốn mươi Kim Tiên là một sức mạnh quan trọng của Ma Môn.
Những Kim Tiên Ma Môn trước mắt trong mắt gần như đều đã mất đi chiến ý. Đối với Tiêu Dương mà nói, đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt họ.
Mức độ sắc bén của mũi kiếm có thể đánh tan tất cả phòng ngự trong Thần Linh Cảnh Địa. Phòng ngự nhìn có vẻ kiên cố, lúc này cũng phải vỡ vụn trước kiếm mang.
Rầm!II
Một tiếng rầm nổ vang, ngay lập tức một vài cường giả Kim Tiên liền phun máu.
Phòng ngự vỡ thành những mảnh nhỏ, hơn bốn mươi cơ thể bay đi tứ tán.
Sức mạnh không gì cản được!
Lúc này, hơn bốn mươi cường giả Kim Tiên ai nấy đều trợn tròn mắt, vô cùng chấn động, không thể tin nỗi!
Bọn họ không thể nào chấp nhận được, một thiếu niên thiên tài có thể ép họ đến tuyệt cảnh như thế này.
Nhưng Tiêu Dương không cho họ thời gian để tiếp nhận.
Tiếp nhận cũng chết, không tiếp nhận, cũng phải chết.
Suy nghĩ vừa xoay chuyển, hơn bốn mươi Kim Tiên ra sức đánh ra phòng ngự chí bảo trong tay, ngưng tụ thành một nhằm ngăn cản kiếm mang sắc bén đến mức kinh thiên động địa của Tiêu Dương.
Vốn là người bị mình truy sát không còn đường chạy trốn, đột nhiên lại có một cú xoay người tuyệt đẹp, trở thành thiên tài khủng bố nhất Thần Linh Cảnh Địa.
Chuyển biến thế cục quá đột ngột.
Kiếm quang không gì phá nổi rớt xuống, hơn bốn mươi Kim Tiên đều chấn động.
Không có chỗ để trốn, không có đường để chạy.
Kiếm ý sắc bén bao trùm xuống, như bao khắp vạn dặm, lan tràn cả trời đất.
- Ngự kiếm thừa phong lai, trừ ma thiên địa gian.
Vụt! Vụt! Vụt!
Kim Kiếm chỉ đến đâu, Kim Tiên táng mạng đến đó.
Trong nháy mắt đã có mấy Kim Tiên ngã xuống mặt tuyết, máu tươi nhuộm đỏ băng đá. - Trốn maul
Những Kim Tiên còn lại gần như sắp sụp đổ, lúc này chẳng còn để ý đến nhiệm vụ gì nữa, giữ Linh Thân quan trọng hơn!
Có điều, nơi nay là sơn mạch Tuyết Thần, có một tầng cấm cố, lệnh bài Tổ Địa trong tay họ rất khó phát huy tác dụng, trước mắt chỉ có thể bỏ chạy.
Điều này hoàn toàn đúng ý Tiêu Dương.
Điều hắn thích nhất là đánh chó rớt xuống nước!
Đám Ma Môn này như âm hồn bất tán đuổi theo mình bảy trăm dặm, giờ, đã đến lúc mình trả lại.
Kiếm khí bắn ra bốn phía.
- Nhất ẩm tận giang hà, tái ẩm thôn nhật nguyệt!
Kiếm mang tuôn rơi trải khắp bốn phương tám hướng, thu hoạch từng tính mạng Linh Thân Kim Tiên như cắt cỏ.
Nếu như bọn họ bất chấp tất cả liều mạng đấu với Tiêu Dương, có lẽ sẽ có thể đem đến cho Tiêu Dương chút phiên phức. Nhưng giờ ai nấy đều lựa chọn chạy trốn không kháng cự, họ quả thực như những tấm bia sống sờ sờ đặt trước mặt, dĩ nhiên Tiêu Dương sẽ không bỏ lỡ. Sau khi Thân Kiếm nhận chủ đã giúp tốc độ của Tiêu Dương tăng lên một bậc, vì thế những Kim Tiên này chắc chắn không có đường trốn rồi.
Vùi! Vùi
- Thiên bôi túy bất đảo duy ngã tửu kiếm tiên!
Cất giọng hét dài, kiếm mang đầy uy lực ngay lập tức phóng ra vạn trượng.
Soạt soạt soạtI
Những cơ thể chạy như điên rơi thẳng xuống, ầm một tiếng rồi ngã xuống nền tuyết.
Hoa tuyết vẫn bay múa khắp trời.
Kim Kiếm rơi vào vỏ kiếm, tiến vào trong cơ thể Tiêu Dương. Ngay lập tức kiếm ý vô tận ngập trời đất cũng biến mất tăm.
Chỉ có gió lạnh vù vù ngoan cố thổi qua người Tiêu Dương, liều mạng thổi những không cách nào xâm nhập được vào trong cơ thể này nên chỉ đành chuyển hướng, thổi về phía xa.
Vùng đất táng thân của hơn năm mươi Kim Tiên nhanh chóng bị một lớp tuyết trắng dày bao phủ, không còn để lại chút mùi máu tanh nào.
Dưới cành cây khô, bên một băng điêu đẹp đẽ, hai Hỏa Tê Thú Vương đang bảo hộ một trái một phải cũng biến nhỏ lại.
Tiêu Dương phất ra hai đạo thân quang thu hồi Hỏa Tê Thú Vương về, đứng trước băng điêu đẹp đẽ. Hắn nhìn xuyên qua băng tuyết long lanh, im lặng nhìn dung nhan tuyệt đẹp đang nhắm mắt, hàng lông mày của cô hơi nhíu lại, dường như trước khi mê man vẫn còn bận tâm tình hình bên ngoài.
Đột nhiên, Tiêu Dương phát hiện tuyết xung quanh càng lúc càng rơi mạnh. Thần tuyết sáu cánh ngập tràn trời đất, bay múa xung quanh.
Duy chỉ có khu vực mười thước quanh băng điêu đẹp đế, vị trí trung tâm của bạo tuyết tẩy lễ là không có một bông tuyết nào tiến vào.
Giữa trời đất, cuông tuyết loạn vũ, gió lạnh kêu gào. Giống như một hiện tượng kỳ lạ của trời đất sắp được sinh ra.
Đột nhiên, Tiêu Dương ngẩng phắt đầu.
Nơi sâu nhất trên bầu trời, đột nhiên tràn ra từng trận thần văn, ngập tràn khí tức vô cùng thần thánh, khuếch tán khắp nơi.
Một cột sáng màu tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng lên bức tượng đẹp đẽ.
Thượng Thương Tứ Thần!
Một trong Cửu Đại Thần thượng cổ, thần vị Tuyết Thần đã trở lại!
Tiêu Dương ngưng thần nín thở, chậm rãi lùi ra sau vài bước, đảm bảo không ảnh hưởng gì đến Tuyết Kiều, đồng thời thần thức trải khắp phạm vi mười dặm, đề phòng tất cả những biến cố có thể xảy ra.
Trên bầu trời vang lên tiên âm du dương, giúp linh hồn tĩnh lặng.
Tiên âm rơi xuống, thần văn lấp lánh, bức băng điêu đẹp đã kia cũng dần tan ra.